PHÀM NHÂN TU TIÊN LỘ ( CHƯƠNG 226-230) [SIÊU PHẨM ] TIÊN HIỆP CỔ ĐIỂN - TÁC GIẢ: MÈO PING PING

 CHƯƠNG 226: KIẾM LINH MÔN – TÀN NIỆM DƯỚI KIẾM MỘ


Tần Vân chậm rãi rút một viên đan hoàn dưỡng khí cuối cùng ra khỏi túi trữ vật nhỏ, nuốt vào rồi khoanh chân ngồi tĩnh tọa, mắt khẽ nhắm.

Nữ tu áo xám kia, sau khi hỏi một câu, cũng không nói gì thêm. Nàng đứng cách hắn chừng mười trượng, lặng lẽ quan sát, tay nắm chặt cổ kiếm xưa đã hoen rỉ như vật gia truyền.

Một lúc lâu sau, khi linh lực trong cơ thể hắn được khôi phục phần nào, Tần Vân mở mắt, bình thản nói:

“Tán tu, không tông môn, không đạo hiệu. Chỉ là… học kiếm vì cầu sinh.”

Nữ tu không đáp, chỉ khẽ gật đầu.
Không có khinh thường, cũng chẳng có tán thưởng.

Một lúc sau, nàng đưa tay chỉ về phía vách núi phía sau trận pháp:

“Ngươi vượt qua được Thất Ảnh Kiếm Trận, đủ tư cách bước vào Kiếm Mộ của tàn phái Kiếm Linh Môn. Ta… là người canh cửa cuối cùng.”

Tần Vân nhíu mày.

“Kiếm Linh Môn… chẳng phải đã bị diệt từ trăm năm trước trong chiến loạn giữa các thế gia và Nguyên Âm Đạo?”

Nữ tu gật nhẹ.

“Cũng không sai. Nhưng đạo kiếm chưa từng đoạn. Trong lòng đất, vẫn còn thứ chưa tắt.”

Nói xong, nàng quay người, bước về phía vách đá. Tay vung nhẹ, bảy đạo kiếm phù từ cổ kiếm bay ra, gắn vào các khe đá như đã được khắc sẵn từ trước. Một âm thanh “ầm” trầm đục vang lên, mặt đất rung động, một phiến đá lớn tách đôi, lộ ra bậc thang dẫn xuống lòng núi sâu.

Mùi bụi đất và kim loại han rỉ xộc lên.
Một cảm giác áp bức mơ hồ tỏa ra từ sâu thẳm.




Tần Vân không hỏi thêm gì. Hắn chỉ siết chặt thanh kiếm gãy, bước theo sau nữ tu vào trong.

Mỗi bước chân lại đưa hắn vào sâu hơn trong lòng đất, nơi ánh sáng biến mất, và chỉ còn kiếm ý âm ỉ như than hồng dưới tro tàn.

Sau khoảng hơn trăm bậc, cả hai dừng lại trước một cánh cửa đá đen cao ba trượng, trên khắc một kiếm đồ cổ xưa đã nứt nẻ theo năm tháng. Từ trong khe cửa, có kiếm khí rò rỉ ra như thở dốc.

Nữ tu nhìn về cánh cửa, giọng trầm xuống:

“Sau cánh cửa này là Kiếm Mộ — nơi thờ tàn niệm của các đời kiếm chủ Kiếm Linh Môn. Mỗi người từng bước vào… hoặc điên loạn, hoặc chết, chưa từng có kẻ quay lại nguyên vẹn.”

Tần Vân không nói gì.
Hắn chỉ chắp tay, cúi đầu, rồi lặng lẽ đẩy cửa bước vào.


ẦM…

Khi cánh cửa đá khép lại, bên trong hoàn toàn chìm trong bóng tối.

Không ánh sáng, không linh lực.
Chỉ có một thứ mùi hương cổ lão, giống như máu đã khô mấy ngàn năm.

Tần Vân vẫn điềm nhiên bước từng bước, không rút kiếm, cũng không vận công. Mỗi bước chân hắn đặt xuống đều nhẹ như cỏ rơi, nhưng luôn giữ tâm cảnh như dây cung không dám buông lỏng.

Sau chừng ba mươi bước, hắn dừng lại.

Phía trước — một thanh kiếm to bản cắm trên bệ đá, gỉ sét, vỡ mẻ, tỏa ra kiếm ý tịch mịch đến cực điểm. Bên dưới bệ đá có dòng chữ mờ nhạt, khó nhận ra:

“Đệ Thất Kiếm Chủ – Vô Niệm.”

Vừa đọc đến đó, trong đầu Tần Vân bỗng có một tiếng cười lạnh như băng tuyết vạn năm vang lên:

“Một tán tu phàm thể… cũng vọng tưởng chạm đến đạo kiếm sao?”

Tần Vân không giật mình, không phản ứng.

Hắn cúi đầu thật thấp, rồi ngồi xuống, quỳ gối trước thanh kiếm gỉ kia.

Không phải để van xin.
Chỉ là kính ngưỡng một người tu đạo kiếm đến tận cùng — chết rồi vẫn để lại kiếm niệm đủ mạnh xuyên thời gian.

Bỗng nhiên, một luồng khí đè ép như lưỡi kiếm vô hình từ thanh cổ kiếm phóng ra. Trong chớp mắt, cả thân thể hắn như bị ép xuống đất, mạch máu rạn nứt, tai mũi chảy máu, miệng đầy vị sắt.

Nhưng Tần Vân không ngẩng đầu.
Chỉ vận khí giữ tâm, từng hơi thở nối liền như sợi tơ, không dứt.

Một canh giờ… hai canh giờ…
Đến giờ thứ ba, kiếm niệm mới tạm thu lại.

Lúc ấy, một luồng khí mờ nhạt như sương từ thân kiếm tách ra, chậm rãi nhập vào trán Tần Vân, không mang theo linh lực — chỉ có một đoạn ký ức về một kiếm pháp thất truyền:

“Thiên Khô Kiếm Thức – lấy tuyệt niệm làm kiếm, dùng không sinh không diệt, đánh tan sát tâm trong kiếm đạo.”


Tần Vân mở mắt.

Khóe miệng vẫn dính máu, nhưng ánh mắt sáng hơn bao giờ hết.

Không phải vì tu vi tăng.
Mà vì hắn vừa đi thêm một bước, vào sâu hơn trong đạo kiếm — không phải bằng may mắn, mà bằng tâm kiên trì và nhẫn nhục giữa tuyệt cảnh.

 

CHƯƠNG 227: KIẾM NIỆM THỨ HAI – ẢNH TRONG ẢNH


Tần Vân ngồi yên trước thanh kiếm gỉ của Đệ Thất Kiếm Chủ, toàn thân máu huyết khô cứng, nhưng ánh mắt như kiếm quang tịch mịch vừa lóe lên giữa màn đêm.

Hắn không đứng dậy vội.

Kiếm niệm trong kiếm mộ không chỉ là khảo nghiệm sức mạnh, mà còn là sát tâm với người tu kiếm. Vừa rồi là tuyệt niệm, nhưng hắn biết — kiếm đạo không chỉ có một mặt.

Một khi đã bước vào nơi này, không thể quay đầu.

Phía sau là cửa đá đã khép, linh lực bị tước đoạt gần như sạch. Hắn chỉ còn một bình đan dược dưỡng khí cuối cùng, và thanh kiếm sứt mẻ bên hông.


Soạt.

Một luồng khí lạnh không rõ từ đâu kéo đến.
Gió trong lòng đất — điều đó vốn là bất khả.

Tần Vân ngẩng đầu.

Trong bóng tối trước mặt, một cái bóng mờ nhạt, giống hệt hắn, đang đứng yên, hai tay chắp sau lưng, y phục lam sẫm phất phơ không gió. Nhưng kỳ lạ ở chỗ, gương mặt cái bóng lại không rõ nét, chỉ mơ hồ như phản chiếu trong gương nước bị quấy động.

Cái bóng cất giọng, giống hệt giọng hắn, nhưng lạnh lẽo như từ vực sâu:

“Ngươi… nghĩ rằng chỉ cần nhẫn nhục là có thể bước vào kiếm đạo?”

“Kiếm, vốn là hung binh, là công cụ sát phạt. Kẻ không mang sát tâm, thì mãi mãi chỉ là kẻ múa gậy giữa chợ.”


Tần Vân không đáp.
Chỉ yên lặng đứng dậy, tay đặt lên chuôi kiếm.

Cái bóng nhếch miệng cười — một nụ cười chế giễu, đầy ngạo mạn, như từng ánh mắt của đám đệ tử danh môn năm xưa, từng câu mỉa mai của tu sĩ đồng đạo:

“Phàm nhân… kiếm rách… linh căn như cặn bã. Ngươi tu kiếm để làm gì?”

“Ngươi không có thiên phú, không có truyền thừa, không có pháp bảo, cũng không có ai bên cạnh.”

“Ngươi chỉ có — một thân huyết nhục, và chút chấp niệm cũ kỹ đến buồn cười.”


Tần Vân khẽ hít một hơi.

“Đúng. Ta không có gì cả.”

“Nhưng ta còn sống.”

“Chỉ cần chưa chết, thì kiếm của ta — chưa gãy.”

Vừa dứt lời, hắn rút kiếm.

Thanh kiếm gãy vang lên một tiếng "ong" rất nhẹ, nhưng trong không gian kín đáo này, lại như thổi tung mùi ẩm mốc, lật tung một lớp ký ức cũ kỹ đang ngủ yên.

Cái bóng lao tới.

Không động tác hoa mỹ, chỉ là một nhát kiếm thẳng tắp, như muốn xuyên thủng tâm mạch hắn — nhanh, tuyệt, chuẩn.

Tần Vân không tránh.
Hắn nghiêng người một phân, mũi kiếm đối phương lướt sát cổ, cùng lúc chém xuống theo góc xiên ngược — kiếm thế y hệt “Thiên Khô Kiếm Thức” vừa ngộ được, nhưng chưa trọn vẹn, chỉ là nửa thức.

Thế nhưng nửa thức ấy, lại làm cái bóng run lên.

Tần Vân rít một hơi thở, ép khí huyết vận hành nghịch hướng, kích thích tàn lực cuối cùng, mượn đau đớn để dẫn lực.

Lần thứ hai, hắn xuất kiếm.

Lần này, thân hình hắn và cái bóng đồng thời nhập lại, trong khoảnh khắc, hắn thấy được một đoạn ký ức không thuộc về mình — Đệ Lục Kiếm Chủ của Kiếm Linh Môn, một nữ nhân áo trắng cô độc bước trong tuyết, kiếm trong tay nàng luôn dính máu của đồng môn phản bội.

Cảnh biến mất.

Cái bóng tan như sương, chỉ để lại một âm thanh cuối cùng:

“Ngươi… có tư cách… bước vào tầng thứ hai…”


Tần Vân quỳ xuống, máu từ mắt, tai, mũi, miệng cùng chảy ra, nhưng hắn không để ý. Trong đầu hắn giờ đây có thêm một phần mơ hồ về sát ý trong kiếm đạo, không do hắn tạo ra, mà do hắn nhẫn mà thấy được.

Trong bóng tối, một bậc thang bằng đá lặng lẽ trồi lên, dẫn xuống sâu hơn nữa.

Dưới đó — là tầng thứ hai của Kiếm Mộ.

 

CHƯƠNG 228: LĂNG KIẾM TRÌ – MỘT KIẾM VÔ DANH


Tầng thứ hai của Kiếm Mộ.

Bậc đá dẫn xuống sâu, không khí ẩm thấp, quanh quẩn mùi gỉ sắt và huyết khí đã hóa cũ. Tần Vân bước từng bước, chậm rãi, giữ chặt lấy thanh kiếm sứt nát bên hông. Máu hắn chưa khô, chân vẫn đau do nội thương chưa phục, nhưng trong đáy mắt, ý niệm lại càng kiên định.

Phía cuối bậc thang, là một khoảng không gian hình tròn rộng hơn mười trượng, chính giữa là một hồ nước đen như mực. Nơi đó, ánh sáng le lói tỏa ra từ từng thanh kiếm gãy cắm nửa thân trong đá, tựa như bia mộ không tên.

Bên hồ có một tấm bia đá:

“Lăng Kiếm Trì — nơi lưu kiếm vô danh, chôn đạo bất thành.”

Tần Vân lặng lẽ bước tới trước hồ. Không ai nhắc hắn phải làm gì, nhưng trong lòng hắn tự khắc có cảm giác rõ ràng — đây là một tầng thí luyện không dành cho kẻ thiếu nhẫn nại.


Ầm.

Bỗng từ trong hồ, một thanh kiếm bật lên, lơ lửng trong không trung.

Không ánh sáng rực rỡ. Không kiếm khí kinh thiên. Chỉ là một thanh kiếm gãy, không chuôi, lưỡi xỉn màu đen, như từng bị phong ấn bởi năm tháng.

Một giọng nói không rõ là nam hay nữ vang vọng trong đầu Tần Vân:

“Tên ngươi là gì?”

Tần Vân nhíu mày. Hắn biết đây là tàn hồn của một kiếm tu thất bại, còn vướng chấp niệm.

“Tần Vân. Tán tu. Luyện khí tầng tám.”

“Kiếm pháp tu được: Nhất thức Thiên Khô Kiếm. Kiếm không có tên. Tâm chưa ngộ đạo.”

Không giấu diếm. Không tô vẽ.

Giọng nói im lặng một lúc rồi đáp:

“Ngươi có tư cách thử.”

“Ta từng là kiếm chủ thứ tư. Một kiếm, chém đổ ba thành trì của dị tộc. Nhưng cuối cùng, ta chết ở đây — vì ta không vượt được bản tâm.”

“Ngươi, thử xem — có thể khiến ta nhận chủ hay không.”


Ngay lập tức, thanh kiếm gãy bay vút đến, cắm phập xuống trước mặt Tần Vân. Một luồng khí lạnh thấu tim truyền vào tay, nhưng hắn không rút lui.

Thử kiếm ở Lăng Kiếm Trì, không phải thử sức mạnh, mà là tâm lực.

Bởi tất cả kiếm hồn nơi đây, từng là thất bại — từng là kẻ bị đạo phản, kiếm phản, tâm loạn, chí đoạn.

Nếu hắn cũng để kiếm nhiễm sát ý quá độ, bị lòng tham hay cừu hận lấn át, kiếm này sẽ phản cắn.


Tần Vân khoanh chân ngồi xuống. Đặt tay phải lên chuôi kiếm.

Lập tức, hình ảnh ùa tới.

Một chiến trường máu chảy thành sông. Kiếm trong tay hắn đâm xuyên cổ họng một người — nhưng đó là sư huynh từng cứu mạng hắn. Lúc rút kiếm ra, máu bắn vào mặt, đồng tử hắn dần chuyển sang đỏ.

Một tiếng cười văng vẳng:

“Muốn sống, phải giết!”

“Ngươi có dám không? Có thể không?”

Tần Vân mím môi.

Hắn không hét lên, không chống cự, chỉ ngồi yên lặng, để cho hình ảnh giết chóc, máu tanh, phản bội và cô độc dồn dập xông đến — nhưng không để nó nhấn chìm bản tâm.

Tâm hắn như một cây kiếm mục nát — tưởng chừng gãy, nhưng kỳ thực vẫn còn xương kiếm chưa đoạn.


Một khắc trôi qua như vạn năm. Hắn cảm thấy máu trong người như muốn nghịch lưu.

Ầm.

Bỗng nhiên, kiếm gãy bên cạnh khẽ rung lên.

Một đường tơ mỏng như khói từ thân kiếm chui vào đan điền hắn, lưu lại một ấn ký cực kỳ nhỏ, như sợi tóc vương trên lưỡi kiếm.

Một tiếng thở dài vang lên:

“Ngươi không mạnh. Nhưng ngươi kiên định hơn ta năm xưa.”

“Kiếm này, là của ngươi.”


Tần Vân mở mắt.

Kiếm vẫn gãy. Không sáng. Không có lực lượng kinh thiên. Nhưng hắn biết — một kiếm niệm mới đã nhập thể.

Hắn đứng dậy, cúi người vái một vái thật sâu trước hồ:

“Đa tạ tiền bối.”

Lúc quay lưng bước đi, trên bia đá phía sau bỗng hiện lên một hàng chữ nhỏ, mờ nhạt như bụi thời gian:

“Kẻ hậu nhân – Tần Vân, đã khiến Vô Danh Kiếm nhận chủ.”

 

CHƯƠNG 229: LỐI RA KHÔNG CỬA – HUYẾT CUNG XUẤT HIỆN


Tần Vân đứng trước bức tường đá lạnh ngắt.

Hắn đã đi hết tầng thứ hai của Kiếm Mộ, hoàn thành thử thách Lăng Kiếm Trì, thậm chí khiến thanh Vô Danh Kiếm nhận chủ — vậy mà khi quay lại đường cũ, lối ra ban đầu đã biến mất. Trên vách đá, thay vào đó là một màn sáng màu máu, từng tia từng tia như tơ tằm đỏ sẫm đan vào nhau, không thể xuyên thủng.

Hắn thử dùng kiếm khí chém qua, nhưng lớp huyết quang chỉ rung nhẹ rồi hồi phục tức thì.

“Không phải cấm chế thông thường…” — Tần Vân trầm ngâm.

Hắn cẩn thận thăm dò bốn phía. Không khí ngày càng đặc quánh. Áp lực khiến linh lực trong kinh mạch lưu chuyển chậm chạp như bị kéo ngược.

Ở giữa đại sảnh đá, từng thanh kiếm gãy bắt đầu phát ra tiếng rên rỉ, như tiếng oán linh rên trong mộng.


“Ngươi đã lấy kiếm. Thì phải trả nợ.”

Một giọng nói vang lên. Không phải từ một người.

Mà từ tất cả các thanh kiếm quanh đó cùng thốt ra.

Tần Vân siết chặt chuôi Vô Danh Kiếm, không nói gì, nhưng mồ hôi lạnh rịn sau lưng.

Hắn hiểu. Đạo lý trong tu tiên giới rất rõ ràng: có được thứ gì, ắt phải trả giá. Hắn không tin có chuyện được kiếm truyền thừa vô điều kiện, dù kiếm chủ đã chết.

Quả nhiên, giữa gian thạch thất, một khe nứt nhỏ xuất hiện dưới đất, rồi lan dần, từng viên đá lún xuống.

Từ sâu bên dưới, một lối đi khác hiện ra, sâu hun hút, không ánh sáng, chỉ có một mùi tanh nồng như xác thối lâu ngày.


Huyết Cung.

Tần Vân nhớ lại lời người giữ cửa tầng một từng thì thầm:

“Ai vào tầng hai, đừng để bị hút vào Huyết Cung… nơi đó không phải do Kiếm Mộ dựng nên.”

Nhưng lúc này, hắn không còn lựa chọn. Cấm chế sau lưng dày đặc như núi. Đường duy nhất là tiến vào chỗ không nên tiến.

Hắn cẩn trọng dùng một đạo “Kiếm Khí Truy Ảnh” bắn vào sâu trong khe động. Chỉ một khắc sau, ánh kiếm biến mất như bị nuốt, không tiếng vọng, không trở lại.

Tần Vân không biến sắc. Lặng lẽ lấy ra một viên linh đan hạ phẩm — loại dùng để cầm máu — ngậm dưới lưỡi. Đó là thói quen của một tán tu: luôn sẵn sàng chết, nhưng không để chết dễ dàng.

Rồi hắn cầm chặt kiếm, bước xuống.


Bên trong Huyết Cung.

Không gian lạnh buốt đến thấu cốt. Dưới chân là những tấm ngói đá đỏ sẫm như máu đông. Bốn phía là tường đá khắc hình các kiếm tu bị xé đôi, treo ngược, cắm kiếm vào tim. Không khí đầy mùi máu tanh, lẫn theo một luồng khí tức tà dị và ký ức oán niệm.

Trong lòng Tần Vân không dấy lên sợ hãi, chỉ thấy áp lực âm ỉ. Hắn biết, đây không còn là thí luyện, mà là một nơi giam cầm thật sự, một bí cảnh chưa ai ghi chép.

Càng đi sâu, bước chân hắn càng nhẹ.

Cuối cùng, hắn dừng lại. Trước mặt là một cánh cửa lớn khép hờ, hai bên có hai pho tượng đá vỡ nửa mặt, cả hai cùng cầm một thanh kiếm. Nhưng cả hai thanh kiếm đều bị đâm xuyên lồng ngực chính tượng.

Trên cửa đá, hiện ra từng dòng chữ:

“Chọn: Một Kiếm Cắt Thân.
Hoặc: Ba Bước Lùi Hồn.”

“Vào, là mất. Không vào, là không ra.”


Tần Vân đứng trầm ngâm rất lâu.

Hắn hiểu, đây là trận cửa chọn sinh tử. Vào thì chết một phần, không vào thì bị nhốt mãi mãi.

Hắn rút kiếm.

Không nói gì. Không chần chừ. Không đắn đo.

Tay trái giữ vững kiếm, tay phải đặt lên ngực.

“Xoẹt!”

Máu bắn tung. Hắn không đâm trúng tim, chỉ rạch một nhát thật sâu dọc xương ức, máu tuôn như suối, lùi một bước, giữ vững thần trí.

Cửa đá mở ra.

Không tiếng động.

Không hoan nghênh.

Chỉ một hành lang đen ngòm dẫn vào sâu trong Huyết Cung.


Tần Vân lau máu, dán một tấm phù cầm máu đơn sơ lên ngực, nhếch môi:

“Đã tới đây... thì xem xem, trong Huyết Cung còn giấu được gì.”

 

CHƯƠNG 230: KIẾM HUYẾT NHÂN


Hành lang đen ngòm kéo dài như không có tận cùng. Không khí nơi đây không chỉ lạnh lẽo, mà còn như đang thấm vào xương, ăn mòn tinh thần.

Tần Vân bước đi từng bước vững chãi. Huyết dịch từ vết rạch ngực đã ngừng chảy, nhưng vết thương vẫn còn nhói đau, nhắc hắn nhớ rằng mình là phàm nhân — một phàm nhân có linh căn thấp đến mức bị tất cả môn phái cười chê.

Nhưng chính thân thể phàm tục ấy, lại là thứ đã đưa hắn đến tận sâu trong Huyết Cung, nơi mà ngay cả tu sĩ Trúc Cơ cũng e ngại.


“Ầm…”

Âm thanh như tiếng đá đổ vang lên phía trước.

Tần Vân dừng bước. Hắn rút Vô Danh Kiếm, lưỡi kiếm run nhẹ, như đang đồng cảm với thứ gì đó đang tới gần.

Một bóng người bước ra từ màn sương đỏ quạch.

Không… không hẳn là người.

Đó là một thân ảnh cao hơn người thường, mặc một bộ kiếm bào đã mục rách, toàn thân phủ đầy vết thương không chảy máu, mà ri rỉ kiếm khí. Trên trán hắn có khắc một ký hiệu kỳ lạ: hình một thanh kiếm bị chẻ đôi, lưỡi kiếm đâm vào mắt.

Ánh mắt của “người đó” trống rỗng, nhưng thân thể lại bước đi cực kỳ vững vàng, như thể vẫn còn giữ ký ức về kiếm đạo.

“Kiếm Huyết Nhân…” — Tần Vân khẽ thở ra.

Hắn đã từng đọc qua một đoạn trong quyển da thú cổ trong tay một vị tán tu hấp hối: "Kiếm tu vào Huyết Cung, nếu không chết thì hóa điên, nếu không điên thì hóa thân thành vật thử kiếm… Kiếm Huyết Nhân là tàn dư của những kẻ như thế.”


Không nói một lời, Kiếm Huyết Nhân vung tay.

Một đạo kiếm khí đỏ thẫm như máu chém tới, mang theo ý niệm chấp niệm của một kẻ tu kiếm thất bại, không muốn buông bỏ con đường mình từng theo đuổi.

Tần Vân lách người sang bên, không đối đòn.

Không phải vì sợ. Mà vì hắn biết, Kiếm Huyết Nhân không thể bị chém chết bằng sức mạnh, bởi thân thể hắn vốn đã không còn là của người sống.

Tần Vân lùi ba bước, mắt không rời Kiếm Huyết Nhân.

“Không phải ngươi muốn giết ta. Mà muốn hoàn thành kiếm đạo dang dở của chính mình…”

Hắn dừng lại. Trong lòng nảy lên một suy nghĩ táo bạo.


So kiếm.

Một tán tu cấp thấp, với một Kiếm Huyết Nhân vốn từng là tu sĩ Kim Đan thất bại.

Không khác gì tự tìm đường chết.

Nhưng Tần Vân nhắm mắt lại, nhớ lại từng kiếm thức hắn luyện hàng đêm, trong gió rét, trong đói khát, trong máu và mồ hôi. Những kiếm chiêu ấy không sắc bén, không hoa lệ — nhưng đều là thật.

"Kiếm nhất: Hành bộ như thường.
Kiếm nhị: Khí nhập vô thanh.
Kiếm tam: Ý động mà không phát.
Kiếm tứ: Vô chiêu thắng hữu chiêu..."

Tần Vân khẽ thở ra. Hắn không tấn công, mà đứng yên, thu kiếm, rồi chắp tay hành lễ như với một bậc tiền bối.

“Tại hạ – Tần Vân. Học kiếm chưa lâu, không dám so chiêu, chỉ xin lĩnh hội đạo của tiền bối.”

Gió trong Huyết Cung như khựng lại một khắc.

Kiếm Huyết Nhân cũng ngừng bước. Ánh mắt trống rỗng dường như run nhẹ một thoáng.

Và rồi, hắn nâng kiếm lên, từ từ múa. Không nhanh, không mạnh — nhưng mỗi kiếm đều ẩn chứa uất khísự tiếc nuối chưa từng được hoàn thiện kiếm đạo.

Tần Vân mở mắt. Hắn chăm chú quan sát.

Một chiêu, hai chiêu, ba chiêu…

Mỗi kiếm mà Kiếm Huyết Nhân múa, Tần Vân đều gật đầu — rồi tự mình diễn lại. Dưới ánh sáng lờ mờ, bóng hai người — một sống, một chết — cùng múa kiếm. Không phải giao chiến, mà như truyền thừa trong tĩnh mịch.


Một canh giờ sau.

Kiếm Huyết Nhân dừng lại.

Hắn nhìn Tần Vân, ánh mắt trống rỗng lần đầu có chút thần sắc. Rồi hắn đâm thẳng thanh kiếm vào ngực mình, máu không chảy, mà hóa thành một sợi khí hồn đỏ rực, từ từ trôi về phía Tần Vân.

Không nhập vào cơ thể.

Mà nhập vào Vô Danh Kiếm.

Tần Vân khẽ rùng mình.

Kiếm trong tay hắn rung mạnh một khắc, rồi lặng đi.

“Đã hiểu… một kiếm. Không cần thắng. Chỉ cần không phụ bản tâm.”


Kiếm Huyết Nhân khẽ cúi đầu với Tần Vân.

Rồi thân thể hóa thành tro bụi, tan vào hư vô.

Không một tiếng động.

Tần Vân đứng đó, không nói gì. Hắn cúi đầu chắp tay, hành lễ ba lần — như tiễn biệt một cố nhân chưa từng quen biết.


Cuối hành lang, một phiến đá mở ra.

Cửa thứ hai trong Huyết Cung – đã khai.

Nhưng Tần Vân biết, những gì phía sau sẽ không còn là đấu kiếm.

Mà là đấu tâm – đấu với chính chấp niệm trong lòng mình.

 

Post a Comment

0 Comments