PHÀM NHÂN TU TIÊN LỘ ( CHƯƠNG 31-40) [SIÊU PHẨM ] TIÊN HIỆP CỔ ĐIỂN - TÁC GIẢ: MÈO PING PING

 CHƯƠNG 31: TÀN TRẬN ẨN DƯỚI LINH CHI ĐÀM


Sau biến cố không gian ở trận mở bí cảnh, Tần Vân tuy bình an trở lại, nhưng trong lòng hắn hiểu rõ: cơ hội như thế không dễ đến lần thứ hai. Nhánh Địa Tâm Lam Mộc lấy được là đại cơ duyên, nhưng cũng nhắc nhở hắn — mọi bước đi sau này đều phải thận trọng hơn gấp bội.

Hiện tại, hắn vẫn chỉ là tạp dịch ngoại môn, thân phận thấp kém, muốn luyện hóa tài liệu quý hiếm hay bày trận cũng đều phải tự mình mày mò từng chút một.




1. PHỤ TRẬN VÀ CƠ DUYÊN NGẦM

Bí cảnh Linh Chi Đàm mở ra trong vòng bảy ngày, chia làm ba khu vực: tầng ngoại vi, đầm trung tâm, và cấm địa vỡ nát. Với thân phận tạp dịch, Tần Vân chỉ được phép đi lại tại tầng ngoại vi để phụ trách kiểm tra linh khí tụ tâm thạch và bổ sung trận kỳ cho pháp trận cảnh giới.

Vào ngày thứ tư, khi đang một mình thay thế vài linh phù xung quanh cột trận thứ 19 gần khu vực tây bắc, ánh mắt Tần Vân chợt dừng lại ở một chỗ rất mờ nhạt bên mép đá cạnh rễ cây cổ mộc.

“... Là trận văn?”

Một đoạn đường cong rất mảnh, không thuộc bất kỳ pháp trận nào mà tông môn sử dụng hiện tại, nhưng lại có nét khắc tinh vi, cổ xưa, mang dấu ấn thời gian mài mòn.

Tần Vân lập tức thu tay, giả vờ đang lau mồ hôi. Sau khi quan sát kỹ địa hình và xác định không có đệ tử nội môn quanh đó, hắn lặng lẽ dời vài phiến đá nhỏ và rêu xanh.

Dưới lớp thạch vụn ấy là một trận đồ cổ đã bị vỡ một phần, nhưng phần trung tâm vẫn giữ được ba mắt tụ linh nhỏ cỡ đầu ngón tay — đủ để vận hành một kết giới đơn giản.


2. TRẬN PHÁP KHAI CỔ

Dựa theo những gì hắn học được từ bộ tàn quyển “Thập Cửu Trận Tàn”, đây không phải trận phòng ngự hay công kích, mà là loại ẩn tàng kết giới, thường được các môn phái cổ đại dùng để che giấu động phủ, hoặc bảo vệ di tích khỏi linh thức dò xét.

“Có khả năng nơi này từng là một phần cấm địa cũ, bị vùi lấp sau đại chiến hoặc thiên tai...”

Tần Vân không dám hành động liều lĩnh. Hắn cẩn trọng dùng ba mảnh trận kỳ cấp thấp tự khắc bằng thiết mộc, gắn vào ba mắt tụ linh của trận vỡ. Sau đó đặt xuống một giọt linh dịch còn sót lại — thứ quý giá hắn gom được từ lần giúp luyện đan năm ngoái.

Khi giọt linh dịch thấm vào trận văn, cả khu vực bỗng run lên rất nhẹ. Một lớp sương mờ hiện ra, rồi dần tan biến để lộ ra một khe nứt nhỏ giữa nền đá — bên dưới là bậc thang đá dẫn xuống lòng đất, tối om nhưng phảng phất khí tức linh lực cổ xưa.


3. TÀN TÍCH VONG TÔNG

Tần Vân thầm niệm chú hộ khí, kích hoạt phù che linh tức, rồi nhẹ nhàng bước xuống.

Con đường dẫn xuống sâu khoảng bảy trượng thì mở rộng ra một gian thạch thất bị tàn phá, trong đó chỉ còn lại bốn cột đá vỡ vụn và một giá gỗ mục nát.

Nhưng điều khiến hắn dừng chân không thở nổi chính là trên vách đá có một tấm phù điêu vỡ nát, khắc hình một cánh cửa đá với ba vòng trận bao quanh — biểu tượng của một môn phái đã bị diệt từ ba trăm năm trước: Thanh Cổ Đạo Tông.

“Thanh Cổ Đạo Tông... Tông môn từng nổi tiếng về bí pháp ngưng khí, chuyên tu trận đạo và luyện thể, từng có ba vị Kim Đan tọa trấn... nhưng bị diệt trong một đêm, không ai rõ nguyên nhân.”

Tin tức này hắn từng đọc được từ một mảnh ngọc giản cũ trong kho vật phẩm tạp môn mà không ai để ý.

Rõ ràng, nơi đây là tàn tích của một phân đà nhỏ hoặc động phủ phụ của tông môn này, bị chôn vùi khi đại trận sụp đổ. Chỉ những người có linh căn trận đạo hoặc cảm ngộ đặc biệt mới có thể phát hiện được dấu vết.


4. THU HOẠCH ÂM THẦM

Trong góc thạch thất, sau lớp đá đổ nát, Tần Vân phát hiện một chiếc hộp gỗ mun được phủ bằng pháp văn ẩn linh, đã vỡ một góc.

Bên trong là ba vật:

  • Một trận phù đồng cổ, mang khí tức đã tắt nhưng hoa văn cực tinh tế, chưa từng thấy trong hệ thống trận pháp hiện tại.
  • Một mảnh bí tịch rách, chỉ còn vài trang đầu ghi chú các định lý “Khí Trận Thập Tượng”, nền tảng cực hiếm của phái Thanh Cổ.
  • Và cuối cùng, một viên đan hoàn xanh đậm, có mùi hơi hôi thối — “Bế Khiếu Đan”, đan dược phụ trợ luyện thể, thường dùng trong các pháp trận ngâm thể cổ xưa.

Tần Vân không lập tức dùng gì. Hắn cất kỹ tất cả vào túi trữ vật, sau đó khôi phục trận vỡ như cũ, che giấu hoàn toàn dấu vết. Rời khỏi nơi đó như thể chưa từng đặt chân vào.


5. LẶNG THẦM NHƯ BÓNG

Khi quay về điểm tập kết tạp dịch, hắn lại quay trở về với việc pha trà, lau vũ khí, tiếp trận kỳ — vai trò nhỏ bé không ai để ý.

Chỉ có chính hắn hiểu rõ: trong tĩnh lặng đó, từng bước cơ sở đang được vun đắp. Bí pháp trận đạo cổ, phối hợp cùng linh mộc, đan hoàn và kiến thức hắn tích lũy bao năm... sẽ trở thành nền tảng cho một con đường tu hành độc lập, không nương nhờ ai, cũng chẳng cần khoa trương.

“Từng tấc đất... từng phù văn... cũng có thể là đạo. Không cần ồn ào, không cần máu tanh. Chỉ cần không dừng lại.”

 

CHƯƠNG 32: MAI PHỤC TRÊN LINH MỘC XA


Sau khi bí cảnh Linh Chi Đàm đóng lại, các đệ tử nội môn mang theo lượng lớn linh tài, thảo dược và tài liệu trận pháp quý hiếm trở về núi. Do nhân thủ khan hiếm, những đệ tử tạp dịch như Tần Vân cũng bị điều động tham gia đoàn áp vận linh tài về hậu viện.

Tần Vân không phản đối. Hắn lặng lẽ gánh bao túi linh thạch trên lưng, ngồi ở xe cuối cùng trong đoàn, như bao tạp dịch khác — nhỏ bé, trầm mặc, không đáng chú ý.


1. CON ĐƯỜNG QUA HẮC PHONG LÂM

Đoàn xe gồm ba linh mộc xa, mỗi chiếc do một đệ tử nội môn có tu vi Trúc Cơ sơ kỳ điều khiển. Họ hộ tống cùng tám đệ tử tạp dịch chia đều cho ba xe.

Trên đường trở về Tử Dương Môn, cả đoàn phải đi ngang Hắc Phong Lâm, một khu rừng âm u quanh năm không ánh mặt trời. Dù đã nhiều lần được kiểm tra là vô hại, nhưng các trưởng lão vẫn luôn dặn dò đệ tử phải đi nhanh, không dừng lại.

Khi linh mộc xa thứ hai vừa đi sâu vào rừng được nửa dặm, một tiếng nổ trầm thấp vang lên, mặt đất chấn động.

“Trận văn bộc phát?!”

Một trận pháp cỡ nhỏ đột nhiên kích hoạt dưới bánh xe đầu tiên, khiến nó lật nghiêng. Ánh sáng màu xám từ dưới đất bốc lên, bao phủ cả đoàn trong một kết giới hư ảnh mờ nhạt.

Không khí lạnh buốt lập tức tràn ra. Từ bốn phía, năm bóng đen vận y phục tán tu, mang mặt nạ sắt, hiện thân. Kẻ dẫn đầu cười lạnh:

“Linh tài Tử Dương Môn? Giao ra, để lại mạng sống!”


2. BẤT NGỜ VÀ HỖN LOẠN

Đệ tử nội môn tên Trương Hạo lập tức thi triển pháp khí, phóng ra ba đạo kiếm quang, nhưng đối phương có ít nhất hai tên Trúc Cơ trung kỳ, lực áp chế hơn hẳn. Chỉ sau ba chiêu, hắn đã trúng một kích vào ngực, ngã gục, thổ huyết.

Bọn tạp dịch hoảng loạn bỏ chạy. Một kẻ vừa chạy vừa hét to, liền bị kim ti phi đao từ phía đối phương phóng tới xuyên cổ — chết tại chỗ.

Tần Vân không chạy. Hắn thu mình xuống sau thùng linh tài, ánh mắt dần trầm tĩnh.

“Kết giới này... là loại Âm Trận Trói Linh, biến thể từ trận pháp ẩn tàng của tông môn cổ?”

Hắn nhận ra mạch pháp trận trên mặt đất — rất giống với những gì học được từ bí quyển tàn trận của Thanh Cổ Đạo Tông. Khí tức dao động mơ hồ của năm mắt trận vẫn chưa ổn định hoàn toàn.


3. BÀY TRẬN PHÁ TRẬN

Tần Vân âm thầm lấy ra ba mảnh trận phù gỗ đen — được hắn chế tạo trong bí cảnh từ nhánh Địa Tâm Lam Mộc.

Nhân lúc hai tên tán tu đang áp chế đệ tử nội môn, hắn âm thầm gài ba mắt phản trận vào gốc đá, rễ cây và bánh xe gãy. Tay phải bấm niệm pháp quyết đơn giản — mượn linh khí tự thân khởi động phản kích tạm thời.

Chỉ cần phá ổn một mắt trận chính, toàn bộ kết giới sẽ chấn động, bọn họ lộ thân thể thật.

Ba hơi thở sau.

Ầm!

Một đạo ánh sáng mờ bắn ngược lên từ dưới đất. Mắt trận phía tây bắc phát nổ, kéo theo đường dẫn linh khí bị tách rời. Cả kết giới dao động dữ dội như bị kéo giật mạnh.

Cùng lúc đó, một tên tán tu bị lực phản chấn ép văng ra ngoài mười trượng, đụng vào thân cây rồi bất tỉnh.


4. HỖN LOẠN CHẾT CHÓC

Đệ tử nội môn còn lại, thấy trận pháp bị loạn, lập tức dùng một đạo phù lục phóng ra tiễn tín khẩn cấp, gọi người ứng viện.

Hai tên tán tu khác hoảng loạn, hô lên:

“Có người phá trận?! Không phải tạp dịch bình thường!”

Ánh mắt của chúng lập tức dò quét tứ phía. Tần Vân vẫn im lặng sau thùng gỗ, máu chảy nhẹ ở lòng bàn tay do hồi nãy niết chặt pháp phù quá mạnh.

Nhưng hắn không lộ khí tức, không động thân, không nhìn lên.

Bởi hắn biết — chỉ cần nhìn, là bại lộ.

May mắn, đúng lúc đó, tiếng xé gió vang lên — hai trưởng lão Ngưng Dịch kỳ của Tử Dương Môn phi thân đến, phát động pháp khí từ xa.

Ba tên còn lại vội bỏ chạy, nhưng đã bị ánh kiếm kim sắc quét ngang, hóa thành mưa máu.


5. TRỞ VỀ NHƯ CŨ

Sự việc nhanh chóng được dàn xếp. Các trưởng lão tra xét trận pháp, xác nhận có dấu vết bị phá từ bên trong — nhưng không phát hiện ai thực hiện.

Tất cả tạp dịch đều bị gọi lại điều tra, nhưng Tần Vân vẫn như cũ: trầm lặng, lưng gù, đôi mắt cụp xuống, nói năng lễ độ. Không có linh lực dư thừa, không hề mang theo trận phù nào.

“Chỉ là tạp dịch phụ vận chuyển. Có thể hắn còn chưa kịp hiểu chuyện gì đã xảy ra.” — Một trưởng lão phẩy tay bỏ qua.

Cuối cùng, hắn lại trở về hậu viện. Không ai chú ý đến hắn. Không ai truy hỏi thêm.

Chỉ có trong phòng tối của hắn, giữa đêm tĩnh mịch, tiếng cắn răng vang lên khe khẽ:

“Lần này vẫn là suýt chết. Còn yếu... còn quá yếu.”

Hắn ngồi khoanh chân, bắt đầu luyện hóa đan dược “Bế Khiếu Đan” lấy được lần trước, chuẩn bị bước vào cảnh giới Luyện Khí tầng tám — từng bước, không vội, không ồn ào, giống như một con kiến đang bò lên bức tường thần đạo ngàn trượng.

 

 

CHƯƠNG 33: MÙI ĐAN CẤM TRONG LÒ CŨ


Sau sự cố Hắc Phong Lâm, Tần Vân không được tưởng thưởng, cũng không bị nghi kỵ. Hắn như chiếc bóng, tiếp tục quay về công việc dọn linh thảo, xếp đan lô, gom tro cũ — những việc tạp dịch ở Luyện Đan Đường ai cũng chán ghét.

Nhưng chỉ có hắn là vui vẻ nhận lấy. Bởi vì...

“Ở gần đan lô, gần linh dược, là gần sinh cơ tu hành.”


1. GIAO THẢO BAN ĐÊM

Tối đó, vào khoảng giờ Tuất, Tần Vân được giao mang mười gùi linh thảo đã được sơ chế sang cho Luyện Đan Đường số ba, nơi thường chỉ mở lò luyện trong đêm. Thường ngày, nơi đây do đệ tử nội môn tên Hà Tử Dương trông coi — một người tu vi Trúc Cơ hậu kỳ, giỏi dùng Hỏa Hồng Đỉnh để luyện Thanh Linh Đan cho đệ tử ngoại môn.

Nhưng khi Tần Vân đến gần, vừa đặt chân vào tiểu viện vắng lặng, đã ngửi thấy một mùi hương quái dị, không giống bất kỳ loại linh đan hợp quy nào hắn từng biết.

"Khói mỏng, lẫn tạp vị... không phải Thanh Linh Đan."

Hắn dừng bước, không tiến vào ngay mà âm thầm núp bên hòn giả sơn, hạ khí tức xuống mức thấp nhất.

Trong lúc đó, từ khe cửa mở hờ, hắn nhìn thấy ánh lửa yếu ớt đang cháy dưới đáy một chiếc đỉnh đồng cũ. Hà Tử Dương đang nhỏ giọng niệm chú, tay đổ từng giọt huyết dịch màu lam vào miệng đỉnh.

“Là huyết luyện pháp... lại có cả tàn hồn chấn đỉnh…”

Con ngươi Tần Vân co rút.

Đó là một loại cấm thuật luyện đan cổ, chuyên dùng để tạo ra đan dược tăng tu vi cấp tốc nhưng kèm hậu quả trầm trọng — Tán Mạch Đan, thứ từng bị liệt vào hàng đan cấm của tam đại tiên minh.


2. MỘT KHẮC GIAO LỘ

Đúng lúc đó, Hà Tử Dương như cảm nhận được gì đó, ánh mắt lóe lên sát khí, quay phắt về phía cửa viện.

“Ai?!”

Tần Vân không chạy.

Chạy là chết.

Hắn cố tình để gùi linh thảo rơi kêu “rầm” một tiếng, rồi từ từ bước ra, gò lưng cúi đầu như bao lần khác.

“Thuộc hạ giao thảo. Không ngờ tiên sư còn chưa nghỉ, làm phiền.”

Ánh mắt Hà Tử Dương nghi ngờ, nhưng thấy chỉ là tên tạp dịch quen mặt, linh căn tạp, tu vi không đáng kể, cũng chẳng có dấu hiệu nghe trộm. Hắn hừ lạnh:

“Để đấy, rồi cút. Không được hóng chuyện.”

“Vâng.”

Tần Vân gật đầu, không nói thêm một chữ, rút lui như một cái bóng lặng lẽ.


3. KHÔNG BÁO, KHÔNG LÀM THINH

Về đến khu nhà tạp dịch, hắn không nghỉ ngơi mà lập tức mở một quyển tàn thư cổ từ Trúc Thư Lâu tầng thấp, từng mua được bằng ba mươi linh thạch.

Lật đến trang mục đan dược bị cấm bởi Lục Môn Đại Hội, hắn xác nhận:

Tán Mạch Đan — có thể đột phá một cảnh giới nhỏ trong ba ngày. Nhưng sẽ làm tổn thương kinh mạch, về sau khó vào Kim Đan.

“Hắn luyện đan này để làm gì? Bán ra ngoài, hay dùng cho bản thân?”

Tần Vân không ngây thơ. Hắn biết nếu báo lên, chưa chắc Hà Tử Dương bị xử, nhưng hắn chắc chắn bị "mất tích". Kẻ như hắn, chẳng ai thèm tin, cũng chẳng ai bảo vệ.

Nhưng nếu giữ yên?

“Một đan dược như vậy, dù là thất phẩm phế phẩm... nếu biết cách dùng, vẫn có thể trở thành kỳ cơ.”

Hắn không nghĩ nhiều. Lập tức mở trận đồ bảo tồn khí mùi, bắt đầu vẽ lại sơ đồ khói đan, nắm kỹ quy trình luyện sơ cấp của Tán Mạch Đan.


4. NHẪN NHỤC MÀ LỢI DỤNG

Ba ngày sau, khi hắn được phân công tiếp tục giao thảo, Hà Tử Dương nhìn hắn với ánh mắt bình thản:

“Lần trước... ngươi nghe thấy gì?”

Tần Vân không nói. Chỉ cúi đầu thấp hơn.

Hà Tử Dương gật đầu:

“Tốt. Có mắt nhìn. Cũng không ngu. Từ giờ, mỗi tháng ngươi được giữ lại một nắm linh thảo phụ phẩm. Còn lại vẫn như cũ.”

“Vâng.”

Chỉ một chữ, nhưng trong lòng Tần Vân đã hiểu rõ: hắn được “thu mua” rồi.


5. ĐỔI MẠNG LẤY CƠ HỘI

Từ đó về sau, mỗi khi tới giao thảo, hắn đều ngửi thấy mùi đan kỳ quái. Nhưng hắn không nói, không hỏi. Lặng lẽ, cúi đầu, cẩn thận... đổi lại, mỗi tháng hắn được giữ lại vài nhánh Huyết Diệp Thảo, Tủy Mộc Chi, Tiểu Cốt Đằng — toàn là thảo dược quý nhưng ít ai để tâm.

Dù không luyện được Tán Mạch Đan hoàn chỉnh, nhưng qua từng đêm nghiên cứu và luyện thử, Tần Vân đã tự chế ra một loại đan phụ trợ tu hành, gọi là Thanh Mạch Hoàn, giúp khai thông từng chút linh mạch tắc nghẽn trong cơ thể hắn.

“Không nhanh. Nhưng chắc. Không phá cảnh giới. Nhưng có nền vững.”

Cứ thế, ba tháng sau.

Tần Vân đột phá Luyện Khí tầng chín.

Không ai hay biết. Không một tiếng động. Không linh khí dao động.

Chỉ có một cái bóng giữa phòng tối, ngồi xếp bằng, đôi mắt mở ra chậm rãi.

Ánh sáng trong mắt, sâu hơn đáy giếng cổ.

 

 

CHƯƠNG 34: TRẬN PHÁP RẠN VỠ


Đêm xuống, núi Thái Thanh sương mù giăng mờ, ánh đèn dầu nơi hậu viện Luyện Đan Đường lay lắt giữa gió. Một đêm tưởng như yên ả, nhưng lại dậy sóng ngầm không ai hay.


1. MỘT CÁI CHẾT ÂM THẦM

Canh ba, tiếng chuông đồng từ Luyện Khí Đường bất chợt vang lên ba hồi ngắn — tín hiệu chỉ dùng khi có nội môn tử vong.

Tần Vân đang luyện tức trong mật thất nhỏ, giật mình mở mắt.

“Đêm nay có biến...?”

Chưa đầy một khắc sau, tin tức lan ra như gió: Trưởng lão Luyện Khí Đường Chu Hạc Linh, người phụ trách kiểm đan dược phẩm từ các lò luyện, bị phát hiện chết trong phòng tu, thi thể co rút, toàn thân tím tái như trúng độc.

Không một vết thương ngoài, nhưng lục phủ ngũ tạng nát như tro bụi.


2. VÒNG NGHI KỴ

Ba ngày sau, một đội đệ tử nội môn được lệnh lục soát các khu vực phụ cận. Không ai bị bắt, nhưng một việc bất ngờ xảy ra — một tiểu trận pháp ổn định linh khí bị phát hiện đã bị phá hoại, ngay tại lò luyện đan số ba, nơi Tần Vân thường lui tới.

Trận pháp ấy, dù nhỏ, là loại phụ trận dẫn khí giúp giữ nhiệt ổn định trong lò — không có quyền hạn nội môn, không thể động đến.

Thế nhưng, theo kiểm tra, phá trận không dùng pháp lực cường mãnh, mà dùng trận pháp “dĩ nhu thắng cương”, mượn khí tự tán — một dạng trận biến cổ xưa, cực ít người biết.


3. BỊ GỌI TÊN

Ngày thứ tư sau án mạng, một cái tên lặng lẽ xuất hiện trong danh sách bị tra hỏi: Tần Vân — đệ tử tạp dịch, linh căn tạp, từng phụ trách đưa thảo dược đến lò số ba.

Hắn bị mời đến bởi Trưởng lão Tống Bách Ngôn, người nổi danh nghiêm khắc trong các cuộc tra xét nội môn.

Trước mặt Tống trưởng lão, hắn chỉ cúi đầu, giữ yên giọng.

“Ngươi từng học trận pháp ở đâu?”

“Hồi bẩm trưởng lão, tiểu nhân tự mua tàn thư tại Trúc Thư Lâu. Ban đêm luyện vẽ nhỏ để giữ đèn khỏi tắt.”

“Linh lực đâu mà vẽ?”

“Tiểu nhân dùng hỗn linh sa, phối với chu sa và cốt dịch, vẽ ra tử trận loại thấp, giữ khí không hao pháp lực.”

Tống Bách Ngôn nheo mắt. Một kẻ tạp dịch, tu vi Luyện Khí chưa đầy tầng mười, lại biết chế biến hỗn linh sa, biết biến hóa sát khí thành tụ khí?

“Ngươi từng đến lò số ba lúc canh ba?”

“Không dám, chỉ giao thảo giờ Tuất, đúng lệnh trong phù bài.”

“Ngươi có từng thấy Hà Tử Dương luyện gì lạ?”

“…Tiểu nhân chỉ thấy khói có vị lạ, nhưng không dám hỏi. Giao xong là đi.”


4. LỰA CHỌN SINH TỒN

Tống trưởng lão không tra thêm. Nhưng khi rời khỏi điện tra, Tần Vân biết: mình đã bị đưa vào danh sách theo dõi.

Hắn không vội. Đêm đó, trong mật thất, hắn lấy ra trận phù được giấu trong ruột đá tạp — một trận pháp dẫn khí cổ, dùng để hồi phục khí tức tán loạn trong trận bị phá, mà hắn âm thầm tu sửa lại suốt hai tháng nay.

“Nếu ta không muốn bị gán tội... phải cho người khác thấy: trận đó không phải ta phá — mà ta có thể khôi phục nó.”


5. GIỮ MẠNG BẰNG TRÍ TUỆ

Ba ngày sau, khi Luyện Đan Đường số ba được cho phép hoạt động trở lại, có một tin nhỏ lan ra trong tầng dưới: một trận pháp phụ tại lò đan số ba bỗng tự khởi động lại, thậm chí còn ổn định hơn trước.

Không ai thấy ai sửa.

Chỉ có lão quản sự phát hiện, dưới chân lò, có một phù trận nhỏ khắc rất tinh tế — nét mực đã khô, nhưng vẫn lưu lại dư khí cổ phù, giống như từng được luyện bởi người hiểu rõ trận văn cổ.

Tống Bách Ngôn nghe tin, chỉ thản nhiên nói một câu:

“Đừng động đến Tần Vân nữa. Người biết giữ miệng, lại có đầu óc, không nên vứt đi.”


6. TRỞ LẠI BÓNG TỐI

Tần Vân biết, hắn chưa thật sự thoát nguy. Nhưng lần đầu tiên, hắn dùng trí tuệ của mình để thoát một kiếp, không cần dựa vào bất kỳ ai.

Khi đêm xuống, hắn lại ngồi trong mật thất, chậm rãi rót từng tia linh khí vào “Thanh Mạch Hoàn” tự luyện, nhắm mắt tu hành.

Không nhanh.

Nhưng chắc.

Không ai chú ý đến.

Cũng không ai dòm ngó.

Một tạp dịch vô danh... lại đang từng bước vững chắc, trở thành chính mình trong âm thầm.

 

 

CHƯƠNG 35: PHỤC KÍCH TRÊN ĐÈO PHONG SA


Trăng lưỡi liềm treo nghiêng đầu trời, gió đêm từ khe núi thổi qua từng đợt lạnh căm. Một đoàn xe vận linh khoáng lặng lẽ men theo Đèo Phong Sa, đường ranh giới giữa nội khu Thái Thanh và vùng dã ngoại – nơi yêu tu thỉnh thoảng vẫn xuất hiện.

Tần Vân khoác áo vải lam, lưng đeo bao thảo dược, ngồi lặng phía sau một xe chở thạch khoáng hạ phẩm. Hắn chỉ là người đi theo bổ trợ, kiêm lo thuốc men nếu có ai bị thương.

Đây là lần đầu hắn rời khỏi nội môn xa đến vậy.


1. CHUYẾN VẬN CHUYỂN KHÔNG BÌNH THƯỜNG

Ba ngày trước, trưởng quản Luyện Khí Đường tuyển một nhóm nhỏ đệ tử tạp dịch để vận chuyển linh khoáng từ mỏ phía nam về. Vốn là công việc lặp lại mỗi nửa tháng, không ai quan tâm.

Nhưng lần này, người phụ trách lại là Lư sư huynh – nội môn đệ tử Luyện Khí tầng mười hai, thực lực không tầm thường, xưa nay không hay để ý chuyện vặt.

“Chỉ là vận linh khoáng, sao phải cử người như hắn trông coi?”

Tần Vân nghe vậy, không nói một lời. Nhưng từ khi rời khỏi cổng sau Thái Thanh môn, hắn luôn âm thầm quan sát — có vẻ như phía sau chuyến đi này có điều gì bất ổn.


2. BÓNG TỐI BẤT NGỜ

Khi đoàn xe đến lưng chừng Đèo Phong Sa, giữa khe đá hai bên là vách dựng đứng, một tiếng "phụt!" sắc lạnh vang lên.

Một trận kỳ khí mỏng như khói tản ra, không màu không mùi. Ngay sau đó, hai linh mã kéo xe ngã quỵ, mắt trắng dã, miệng sùi bọt.

Có độc khí!” Một đệ tử hét lên, nhưng chưa kịp rút pháp khí thì từ hai bên đèo, hơn mười bóng đen lao xuống như u linh!

Không lời cảnh báo, không ra mặt danh tính — tám tên tu sĩ áo xám, đeo mặt nạ gỗ, nhất loạt xuất thủ đoạt xe!


3. TẦN VÂN ẨN NHẪN

Giữa lúc náo loạn, Tần Vân không hề xuất thủ, mà nhanh chóng ẩn người sau gầm xe, một tay móc lấy Thanh Mạch Hoàn trong ngực áo.

“Linh lực ta mỏng, lao ra chỉ là chịu chết. Phải chờ thời cơ.”

Hắn cắn đầu ngón tay, vẽ lên phiến đá dưới gầm xe một phù ẩn khí đơn sơ, vừa đủ để che giấu khí tức trong nửa chén trà.

Mắt quan sát, tâm tính không loạn — hắn thấy hai tên mặc áo gấm trong đoàn ngã xuống, máu đen trào ra — rõ ràng độc khí không phải ngẫu nhiên, mà được chuẩn bị kỹ lưỡng nhằm vào một người cụ thể.


4. LẦN ĐẦU XUẤT THỦ

Một tên địch nhân tiến lại gần xe của hắn. Hắn lập tức đặt Thanh Mạch Hoàn lên đầu lưỡi, tan ra như băng mỏng.

Chỉ trong ba hơi thở — mạch khí hắn vận chuyển rõ ràng hơn trước gấp đôi, dù vẫn không sánh với cao thủ, nhưng đủ để tung ra một đạo phù lửa cấp thấp.

Tên địch vừa cúi xuống — “xoẹt”!lửa phun từ mặt đất, đốt cháy ngay gấu áo hắn, khiến y nhảy ngược lại, rít lên.

Tần Vân không đuổi theo. Hắn thừa thế lăn khỏi gầm xe, bò về phía sườn đá, dùng trận phù cũ ghép lại trận tụ sương hồi khí, nhanh chóng phục hồi một tia linh lực nữa.

“Ta không mạnh. Nhưng ta có đầu óc.”


5. KẾT CỤC TẠM ỔN

Đúng lúc đó, Lư sư huynh tung ra pháp bảo “Lưu Quang Lân”, biến thành cầu ánh sáng quét ngang đèo, buộc những tên địch nhân phải rút lui.

Chỉ trong vài hơi thở, năm người chết, ba bị thương — bọn cướp lui về khe đá.

Lư sư huynh kiểm tra đội hình, mắt lóe lạnh khi nhìn thấy một phù ẩn khí cổ thấp dán dưới trục xe số ba — đúng là loại từng thấy ở mật thất trận pháp tháng trước.

Hắn nhìn thoáng qua Tần Vân — đang ngồi tựa lưng, thở dốc, trán ướt mồ hôi — nhưng không nói gì.

“Tên này... không đơn giản.”


6. LẶNG LẼ LUI VỀ BÓNG TỐI

Khi đoàn xe trở về Thái Thanh ba ngày sau, mọi chuyện được báo lên như một vụ phục kích bất ngờ của đạo tặc ngoại môn, không ai nhắc đến Tần Vân.

Không khen thưởng.

Không biểu dương.

Cũng không trách phạt.

Chỉ có một tờ giấy nhỏ, được kẹp trong bao dược liệu hắn nhận lại sau chuyến đi. Dòng chữ mảnh:

“Ngươi tự giữ mình. Có người đang để mắt. Trận phù ngươi dùng... không phải đồ người thường.”

Không ký tên.

Tần Vân đọc xong, đốt tờ giấy, ngẩng đầu nhìn núi xa.

Ánh mắt không rực lửa.

Chỉ có sự kiên định không lay chuyển.

“Ta không cầu thiên tài. Cũng không mong vận khí. Chỉ cần đủ thời gian… sẽ bước từng bậc lên đỉnh.”

 

CHƯƠNG 36: LỐI PHỤ TÀNG THƯ CÁC


Ba ngày sau khi trở về từ chuyến vận linh khoáng bị phục kích, mọi thứ trong Thái Thanh môn dường như trở lại bình thường. Nhưng Tần Vân biết rõ — trong tối đang có ánh mắt dõi theo hắn.

Hắn không lo sợ, chỉ cẩn thận hơn.

Bởi lẽ — thời cơ hắn chờ đợi bấy lâu... đã đến.


1. LỜI ĐỒN VỀ TÀNG THƯ CÁC

Tàng Thư Các là nơi chứa đựng vô số công pháp, pháp môn, trận đồ, chú văn, đan phương, và điển tịch cổ xưa của Thái Thanh môn. Chỉ đệ tử nội môn trở lên mới được vào tầng một, mỗi lần không quá nửa canh giờ.

Tầng hai, tầng ba… lại càng nghiêm cấm, dẫu là trưởng lão cũng không dễ tiếp cận.

Nhưng nhiều năm trước, trong một lần lau dọn hành lang đá phía tây bắc hậu sơn, Tần Vân từng phát hiện một mảnh ngói in dấu phù triện cổ, khác hẳn kiến trúc hiện nay.

Hắn chép lại phù văn, nghiên cứu suốt nửa năm. Cuối cùng xác nhận — đó là một loại trận văn dùng để khóa không gian — thường áp dụng ở các cánh cửa phụ cổ xưa.

“Tàng Thư Các khởi lập từ ba trăm năm trước, nhưng nền móng lại sâu hơn thời kỳ hiện tại rất nhiều... Có lẽ, còn đường cũ dẫn vào bên trong mà người đời đã quên.”


2. KẾ HOẠCH ÂM THẦM

Suốt ba tháng qua, Tần Vân len lén dò xét từng lối mòn, dùng trận kỳ sơ cấp, đá dẫn khí, cùng vài giọt mực huyết luyện, tái dựng lại một phần đường cũ.

Hắn không dại trực tiếp xâm nhập, mà mỗi đêm chỉ vẽ một đoạn, kiểm tra phản ứng pháp khí cảm ứng của Thái Thanh môn.

Mỗi lần vẽ xong, đều dùng tro ngụy trận, gió thổi qua liền tan biến, để lại không dấu vết.

Cho đến hôm nay — hắn xác định, lối đi phụ phía dưới Tàng Thư Các tầng một, không còn kết giới vận hành hoàn chỉnh.

“Không phá trận, không cưỡng nhập, chỉ mượn khe hở cũ kỹ. Không động pháp bảo, không làm lay động pháp ý của môn phái. Đây không tính là phản bội.”


3. GIỜ KHẮC HÀNH ĐỘNG

Canh ba.

Mưa phùn lất phất.

Tần Vân vận pháp "Ẩn Tức Quy Hành", một loại thân pháp cấp thấp học được từ sách vụn, nhưng cực kỳ hữu hiệu với người linh lực yếu.

Hắn len lỏi qua khe núi tây bắc, lội xuống lòng đất theo đường cũ.

Chỗ sâu nhất là một hầm đá phủ đầy rêu, có một bức phù điêu đá nứt nẻ, khắc cổ văn:

"Trận khai bất động, Tâm nhập vô thanh."

Tần Vân cắn ngón tay, điểm lên giữa phù điêu ba giọt máu, sau đó niệm ra ba chữ cổ hắn mất một năm để phiên dịch từ bí thư hư nát.

Không tiếng động, vách đá khẽ rung, mở ra một khe hẹp chỉ vừa đủ một người cúi lưng chui qua.


4. TẦNG HẦM CỔ VÀ TRẬN VĂN THẤT TRUYỀN

Bên trong không rộng, chỉ khoảng ba trượng vuông, không ánh sáng, không khí u lạnh. Nhưng... nơi đây không hoàn toàn trống rỗng.

Tần Vân dùng Hỏa Mộc Châu chiếu sáng, nhìn thấy trên vách tường cổ — là ba bức phù trận cổ văn, ghi chép về “Ngũ Hành Dẫn Tâm Trận”, một loại trận bổ trợ dùng để chuyển hóa linh khí cho người linh căn kém!

Hắn thở dốc, lòng rung động đến run tay.

“Không phải công pháp nghịch thiên. Nhưng là thứ giúp người như ta... hấp thu linh khí gấp đôi người thường!”

Quan trọng hơn, trận đồ này chưa từng thấy trong Tàng Thư Các tầng một.

Hắn lấy giấy da thú, chậm rãi chép lại từng nét, không vội vã, không rối loạn.


5. RỜI ĐI VÔ ẢNH

Trời gần sáng.

Tần Vân quay ngược lối cũ, cẩn thận lau xóa vết máu, rải bụi đá lên chỗ nối khe hở.

Khi hắn trở lại phòng trọ nhỏ cạnh dược viên, trời vừa tang tảng sáng. Ngoài kia, đệ tử khác đang bắt đầu khiêng nước, dọn sân.

Không ai biết đêm qua, có một kẻ tạp dịch đã chạm vào bí văn cổ thất lạc mấy trăm năm.

Không ai nhìn hắn hai lần.

Tần Vân rửa tay, châm đèn dầu, ngồi xuống trước đống giấy vẽ trận pháp.

Ánh lửa soi rõ đôi mắt hắn — trong đó, là sự tập trung và nhẫn nại như đá tảng dưới mưa.

“Không cần ai dạy. Không cần ai khen. Chỉ cần không chết, ta sẽ đi được đến cuối.”

 

CHƯƠNG 37: THỰC NGHIỆM ĐẦU TIÊN VỚI NGŨ HÀNH DẪN TÂM TRẬN


Sau ba ngày liên tục miệt mài sao chép, đối chiếu, phân tích từng phù văn cổ, Tần Vân cuối cùng đã hoàn chỉnh bản phác họa trận pháp “Ngũ Hành Dẫn Tâm Trận” – thứ mà hắn tin là cơ hội nhỏ nhoi giúp một kẻ như hắn — ngũ linh căn tạp loạn — có thể tu luyện hiệu quả hơn một chút.

Không phải kỳ ngộ. Không phải nghịch thiên.

Chỉ là một chút cơ hội, hắn chấp nhận đánh đổi tất cả để thử.


1. CƠ SỞ THỰC NGHIỆM

Khoảnh đất nhỏ phía sau nhà kho dược viên, nơi không ai lui tới. Cỏ dại cao đến đầu gối, mấy khối đá mục nát không ai đụng đến.

Tần Vân dọn dẹp nơi này suốt ba tháng qua, giả bộ làm việc cho trưởng quản, thật ra âm thầm chuẩn bị một nơi thử nghiệm an toàn, kín đáo.

Sử dụng than tàn, mực linh hương và một ít linh phấn, hắn vẽ lên mặt đất trận pháp theo đúng mô tả trong phù điêu cổ.

Hình trận đơn giản: năm vòng tròn tượng trưng ngũ hành — Mộc, Hỏa, Thổ, Kim, Thủy — nối với tâm trận bằng những đường dẫn khí.

Ở trung tâm, hắn đặt một viên linh thạch hạ phẩm duy nhất mà hắn có được qua ba năm gom góp, đổi lấy từ đệ tử khác bằng dược hoàn tự luyện.


2. THỜI KHẮC KHAI TRẬN

Giờ Tý, đêm mờ sương, trăng khuyết như lưỡi liềm lạnh.

Tần Vân khoanh chân giữa tâm trận. Trong tay, nắm một đoạn “Dẫn Tâm Phù”, do chính hắn vẽ từ huyết mực.

Hắn hít một hơi, vận dụng pháp môn thô sơ “Tịch Tâm Quy Nguyên”, rồi từ từ đưa phù văn vào tâm trận.

Một khắc yên tĩnh.

Rồi — rắc…

Viên linh thạch trung tâm vỡ nhẹ, từng tia linh khí nhạt lan tỏa khắp năm nhánh trận.

Bên ngoài — không có gì thay đổi.

Nhưng trong tâm trí hắn — dường như có sợi tơ vô hình, kết nối ngũ tạng lục phủ, kéo dài cảm giác thụ khí nhập thể.

“Không mãnh liệt. Không bạo phát. Nhưng… ta thực sự đang hấp thu linh khí!” — Hắn rùng mình.


3. BIẾN DỊ NHẸ

Nhưng khi linh khí di chuyển đến huyệt “Đản Trung” nơi ngực, dòng lưu chuyển bỗng nhiên chấn động.

Tần Vân cắn răng chịu đau, lập tức vận khí dẫn hướng theo bộ pháp môn “Nạp Linh Quyết” mà hắn đã dày công học từ tàng thư tầng thấp.

Một tia linh khí uốn khúc theo hướng mới, không theo đường đi truyền thống của người đơn linh căn.

Trong khoảnh khắc ấy, Tần Vân phát hiện — mạch dẫn của hắn… đã thay đổi một chút.

“Không phải đột biến. Chỉ là… cấu trúc kinh mạch nhỏ, như một đường phụ mới mở ra.”

Với người tu sĩ bình thường, điều này không là gì. Nhưng với một kẻ bị phán là tu hành vô vọng, chỉ cần mở thêm một lối nhỏ, đã là ánh sáng trong đêm đen.


4. GIÁ TRỊ NHỎ, NGUY CƠ LỚN

Tần Vân duy trì trận pháp ba lần liên tiếp trong ba đêm. Sau mỗi lần, linh khí nhập thể rõ ràng dễ dàng hơn.

Thậm chí, lượng khí tích tụ trong đan điền đã vượt qua thời kỳ luyện khí sơ kỳ tầng hai — điều mà người ngũ linh căn như hắn phải mất mấy năm mới đạt.

Nhưng chính sự thay đổi nhỏ ấy… cũng bắt đầu thu hút chú ý.

Vào đêm thứ ba, khi hắn thu dọn trận, bỗng nghe được một tiếng “vù” rất khẽ từ phía sau đám cây dược thảo.

Tần Vân không ngoảnh đầu, cũng không kinh hoảng.

Chỉ nhặt đống tro tàn, nhét vào tay áo, lặng lẽ trở lại phòng.

"Có người đang để ý. Không phải kẻ mạnh, nhưng cũng không phải phàm đệ tử. Chắc chắn có người nghi ngờ rồi…”


5. GIỮ IM LẶNG, TIẾP TỤC TU LUYỆN

Sáng hôm sau, như mọi ngày, hắn đến nhận công việc tại dược viện.

Mặt không biểu cảm, tay nhẹ nhàng nhổ cỏ, phơi dược, nấu nước thuốc cho các đệ tử nội môn bị thương nhẹ.

Khi đi ngang một đệ tử áo xanh, ánh mắt tên đó nhìn hắn thoáng dừng lại. Không phải hằn học. Không phải xem thường.

Mà là… tò mò.

Tần Vân vẫn im lặng, không hỏi, không để lộ gì.

Trong lòng chỉ thầm nghĩ:

“Phàm là kẻ có cơ hội, đều bị dòm ngó. Kẻ như ta — nếu không cẩn thận — sẽ chết từ lúc còn chưa kịp bước ra khỏi tầng ba luyện khí.”


6. KẾT

Đêm đó, hắn mở ra sổ tay, cẩn thận ghi chú:

  • “Ngũ Hành Dẫn Tâm Trận”: Đã chứng minh có hiệu quả.
  • Lưu ý: Mỗi lần chỉ nên duy trì dưới nửa canh giờ để tránh biến dị kinh mạch quá rõ rệt.
  • Không nên dùng liên tiếp quá ba ngày.
  • Dấu hiệu bị theo dõi: 50% xác suất.

Cuối dòng, hắn viết một câu ngắn:

“Thành, không kiêu. Bại, không nản. Không ai nhìn thấy, càng tốt.”

 

CHƯƠNG 38: ĐỐI LUYỆN BẤT NGỜ


Ngày thứ năm sau khi thử nghiệm Ngũ Hành Dẫn Tâm Trận, Tần Vân vẫn giữ nguyên nhịp sống như thường lệ: sáng lo việc trong dược viện, chiều quét sân bên Thiên Linh Các, tối trở về mật thất luyện khí, không để lộ chút biến chuyển nào ra bên ngoài.

Thế nhưng hôm nay, một biến cố ngoài dự tính xảy ra.


1. LỆNH TRIỆU TỪ NỘI MÔN

Khi hắn đang thu hoạch lá Huyền Khổ Thảo thì bị một vị truyền tin đệ tử nội môn đến gọi, đưa ra một thẻ ngọc lệnh.

“Tạp dịch Tần Vân, lập tức đến võ trường phía bắc tiếp nhận sát hạch nội bộ – hạng mục ‘đối luyện thử nghiệm’.”

Nghe vậy, các đệ tử tạp dịch khác liếc nhìn hắn đầy thương hại. Có người còn thầm lắc đầu:

“Tên này chắc xui xẻo bị kéo làm bia đỡ đòn cho nội môn thử pháp.”

Tần Vân không nói gì, chỉ nhẹ gật đầu, buông giỏ dược liệu, lặng lẽ rửa tay, theo người truyền lệnh rời đi.

Trong lòng hắn trầm xuống.

“Không phải khảo nghiệm bình thường. Cũng không phải ta phạm lỗi. Rất có thể là một phép thử… từ kẻ nào đã nghi ngờ sự biến đổi khí tức trong ta.”


2. VÕ TRƯỜNG PHÍA BẮC

Võ trường hôm nay không đông đúc. Chỉ có hơn mười người, đều là đệ tử nội môn cấp thấp. Nhưng ở giữa là một người mặc áo lam viền bạc, tu vi lộ rõ tầng năm Luyện Khí — tên gọi Lục Kiều.

Tần Vân nhận ra ngay — một trong những đệ tử từng mỉa mai hắn lúc ở dược viện.

“Ha, đúng là cái tên ngũ linh căn vô dụng. Sư huynh bảo ta chọn ai cũng được, ta chọn ngươi. Dù sao một phế vật thì có thể giúp ta khởi động trận đối luyện cho dễ dàng.”

Hắn nói to, khiến vài kẻ đứng xem cười ồ.

Tần Vân mặt không đổi sắc, chỉ chắp tay cúi đầu:

“Tại hạ tu vi thấp kém, nếu vô ý thất lễ trên đài, xin chư vị lượng thứ.”

Câu nói vừa đúng mực, vừa không phản kháng. Lục Kiều nghe xong lại cười càng lớn:

“Ngươi cứ việc thất lễ, hôm nay ta sẽ giúp ngươi biết... cái gì gọi là chênh lệch trời vực.”


3. TRẬN ĐẤU BẮT ĐẦU

Hai người lên đài. Một luồng cấm chế nhẹ dâng lên, ngăn không khí dao động tràn ra.

Tần Vân chỉ đứng im, không rút pháp khí. Cũng chẳng vận linh lực.

Lục Kiều nhếch mép:

“Không dùng pháp khí? Được, ta cũng chỉ dùng tay không!”

Vừa dứt lời, Lục Kiều lao tới, vận ra pháp môn “Phong Cước Liệt Thạch”, chân mang theo kình phong quét ngang bụng Tần Vân.

Hắn không chống trả — chỉ nghiêng người đúng nửa bước, tránh trong gang tấc.

Mũi chân hắn trượt nhẹ, tay trái đưa ra gạt chéo khuỷu đối phương – một chiêu chẳng có chút linh lực nào, nhưng… phá thế hoàn hảo.

Lục Kiều khựng lại, trợn mắt.

“Tên này… đã học qua thân pháp?”


4. TRÍ TUỆ VÀ NHẪN NHỤC

Tần Vân vẫn không tấn công.

Hắn chỉ duy trì khoảng cách đúng một trượng, mỗi lần Lục Kiều lao đến đều hoặc tránh hoặc gạt nhẹ. Không dùng lực, cũng không phản đòn.

Người ngoài nhìn vào tưởng như nhát gan, nhưng thật ra — hắn đang kéo dài thời gian.

“Ta không thể thắng, nhưng cũng không thể để thua quá sớm. Mỗi hơi thở trụ vững là một lần đánh tan nghi hoặc trong lòng kẻ quan sát.”

Bên ngoài trận, có một lão giả nội môn áo xanh nhạt đang theo dõi — ánh mắt dần chuyển từ hờ hững sang chăm chú.


5. CƠ HỘI NHỎ, KHÔNG ĐƯỢC PHÍ

Sau bảy hiệp, Lục Kiều bắt đầu bực tức. Hắn vận toàn lực, hét lên:

“Xem ta dùng một chiêu phá nát phòng ngự của ngươi!”

Hắn tung ra Pháp quyết “Liệt Phong Trảm”, cuốn theo khí xoáy thẳng mặt Tần Vân.

Lúc này, Tần Vân mới động.

Một bước lùi về cạnh trái, đồng thời xoay thân, tay khẽ điểm vào đất — nơi có một vết lõm nhỏ hắn đã nhìn thấy khi vừa bước lên đài.

Chính điểm đó làm lệch một phần pháp trận dưới sàn — khiến linh lực truyền dẫn của chiêu Lục Kiều chệch đi nửa phần.

Tần Vân nhân cơ hội, lùi hẳn ra sau, ngã về hướng mất trọng tâm — có vẻ thất thế nhưng không bị thương.

Trận đấu dừng lại.


6. KẾT CỤC

Lục Kiều giận dữ nhưng không thể đánh tiếp, vì chiêu vừa rồi đã vượt giới hạn "giao đấu thử".

Vị lão giả áo xanh khẽ gật đầu:

“Phản ứng nhạy bén. Khinh thân ổn. Dù linh căn thấp, nhưng tâm trí tỉnh táo. Ghi nhận.”

Hắn rời đi, không ai để ý.

Tần Vân cúi đầu, rời võ đài, lại trở về dược viện. Trên người không một vết thương.


7. CUỐI NGÀY

Trong đêm, hắn viết vào quyển sổ cũ:

“Ngày 12 tháng 9. Bị ép tham gia khảo nghiệm. Không phản kháng, không thắng, cũng không để lộ dị thường. Tạm thời an toàn.”

Cuối dòng, hắn viết thêm:

“Tu hành của ta là đạo sinh tồn. Không cần ai chứng kiến. Không cần ai vỗ tay.”

 

CHƯƠNG 39: TỪ MỘT TIN ĐỒN NHỎ


Mấy ngày trôi qua kể từ trận đối luyện tại võ trường phía bắc, Tần Vân lại quay về nhịp sống cũ: quét sân, chặt củi, bón thuốc cho linh dược, rồi đêm về lặng lẽ luyện công trong mật thất.

Tưởng như không có gì thay đổi.

Nhưng bên ngoài, một đốm lửa nhỏ đang lan.


1. TIN ĐỒN NHƯ GIÓ

Từ chỗ Lục Kiều, một lời truyền miệng lan ra trong các đệ tử nội môn:

“Nghe nói gã tạp dịch tên Tần Vân có thể tránh được ‘Liệt Phong Trảm’?”

“Hắn chỉ có ngũ linh căn, sao có thể phản ứng kịp?”

“Không phải là tránh theo bản năng đấy chứ?”

“Không... có người nói hắn căn bản không dùng pháp lực, toàn là thân pháp và điểm thế.”

Chẳng ai tin tuyệt đối. Nhưng sự việc từng có người chứng kiến, lại thêm Lục Kiều không phủ nhận, khiến chuyện này bỗng trở nên… đáng ngẫm.


2. CÓ KẺ BẮT ĐẦU CHÚ Ý

Trong một tiểu viện ẩn sau khu nội môn, một lão giả tóc bạc — Trưởng lão Trúc Đàn — đang đọc ghi chép từ pháp trận ghi hình trận đối luyện.

Ông lẩm bẩm:

“Tâm pháp chẳng có gì đặc biệt. Không bộc phát dị tượng. Nhưng nhãn lực, phản ứng, và điểm lực lại vượt xa kẻ đồng cảnh giới…”

Ánh mắt ông trầm xuống.

“Nếu là thiên tài thật, thì không phải không ai nhìn ra trong mấy năm qua… Chỉ có thể là loại người ẩn nhẫn tận đáy.”

Lão gấp lại quyển trục, phất tay.

“Tra kỹ. Từ lúc hắn nhập môn, đến dược viện, đến mỗi lần lĩnh linh thạch. Cẩn thận xem hắn từng tiếp xúc ai, học được gì.”

Một lệnh thăm dò, âm thầm được đưa xuống.


3. NGUY CƠ ÂM THẦM

Tần Vân chẳng hay biết gì. Nhưng vào chiều hôm đó, hắn phát hiện một dấu vết nhỏ khác thường trong căn phòng trống cạnh mật thất: có tàn khí linh lực rất nhạt, giống như ai đó từng lẻn vào.

Hắn bình thản như không, nhưng khi đêm đến, lại âm thầm điều chỉnh lại trận ẩn linh bên dưới sàn đá, chôn sâu thêm lớp phù triện, phong kín khí tức bên trong mật thất.

Hắn hiểu rõ: sự nghi ngờ, một khi nhen nhóm, sẽ không dễ dập tắt.

Và ở nơi này, nếu kẻ khác cho rằng ngươi “không bình thường”, thì kết cục sẽ không đơn giản là bị đuổi khỏi môn phái.


4. LỘ RA HAY ẨN MÌNH?

Trong khoảnh khắc yên tĩnh đó, hắn ngồi xếp bằng, mở ra một quyển cũ kỹ do chính mình mua từ một thương nhân lang bạt: “Tạp Luận Về Nhị Thập Tám Loại Linh Thức Ẩn Dưới Luyện Khí”.

Một quyển sách bị người tu hành thực lực cao xem là "phí thời gian".

Nhưng hắn chăm chú đọc từng hàng chữ nhỏ, dùng tinh thần lực tản mỏng để thử nghiệm phương pháp thở theo cách được ghi lại.

Từng chút một, khí tức trong đan điền trở nên ổn định hơn, không mạnh hơn — nhưng khó bị dò xét hơn.


5. NHẪN NHỤC KHÔNG PHẢI YẾU

Sáng hôm sau, hắn lại tiếp tục công việc trong dược viên.

Một vài tạp dịch xì xào khi hắn đi ngang. Một vài nội môn đệ tử lướt ánh mắt dò xét về phía hắn.

Nhưng Tần Vân vẫn cúi đầu, tay cầm cuốc, lặng lẽ xới đất.

“Chỉ cần không để bọn họ xác định ta khác thường, ta vẫn còn thời gian. Vẫn còn đường lui.”

Không phải ai sinh ra cũng có chỗ dựa. Với hắn — mọi thứ đều phải từng bước giành lấy, từng ngụm linh khí cũng phải cân nhắc.


6. LỜI MỜI BẤT NGỜ

Ngay chiều hôm đó, một thiệp mời màu vàng nhạt được đưa tới tận tay hắn.

Dòng chữ trên thiệp khiến hắn khẽ nhíu mày:

“Mời đệ tử Tần Vân đến tham dự buổi tụ hội khảo luận của các luyện khí giả sơ kỳ, do Luyện Đan Phòng tổ chức. Có thể mang theo pháp khí bản thân để luận đạo.”

Hắn biết rõ, tuy là danh nghĩa tụ hội học hỏi, nhưng thực chất chính là một vòng sát hạch ngầm — hoặc lộ rõ sở học, hoặc trở thành trò cười.

Tần Vân nhìn tấm thiệp thật lâu, rồi cất vào người.


7. MỘT DÒNG NHẬT KÝ MỚI

“Ngày 16 tháng 9. Danh đã bị chú ý. Sẽ có nhiều ngón tay chỉ trỏ, sẽ có mắt nhìn soi. Không thể trốn tránh. Phải chuẩn bị một lớp mặt nạ.”

Hắn thở dài.

“Cũng tốt. Chỗ sáng diễn trò, chỗ tối tiếp tục tu luyện. Thứ cần giấu, không để ai chạm tới. Mặt ngoài có thể dốt, có thể chậm… chỉ cần đạo tâm không sai.”


CHƯƠNG 40: TỤ HỘI LUYỆN KHÍ


Lúc mặt trời khuất sau lưng núi Lục Túc, ánh tà dương như máu vắt ngang chân trời, Tần Vân bước chân vào nội viện của Luyện Đan Phòng, nơi tổ chức buổi “tụ hội luận đạo” như trên thiệp mời.

Khác với không khí mộc mạc nơi tạp dịch cư trú, nơi này phảng phất linh khí nhè nhẹ, từng gốc cổ tùng đều là linh mộc cấp thấp, chỉ để… trang trí. Mỗi người tham dự đều là nội môn đệ tử có tu vi từ Luyện Khí tầng bảy trở lên, một vài đã sắp chạm đến tầng mười.

Và hắn, chỉ là một đệ tử tạp dịch Luyện Khí tầng sáu, thậm chí… không ai rõ hắn luyện công pháp gì.


1. KẺ XA LẠ GIỮA BẦY CHIM LẠC

Tần Vân khẽ cúi đầu khi bước vào sảnh tụ hội. Không ai chào hắn, cũng chẳng ai để ý.

Cho đến khi một thanh âm lạnh nhạt vang lên từ một bên:

“Ồ? Đây chẳng phải là ‘phàm căn kỳ tài’ kia sao? Cũng có tư cách đến đây à?”

Đỗ Vạn Thanh, đệ tử nội môn danh tiếng với tu vi Luyện Khí tầng mười, người từng công khai cười nhạo hắn khi còn ở dược viên.

Tần Vân chỉ cúi người đáp lễ, mặt không biểu tình:

“Tần mỗ chỉ tuân theo thiệp mời, nếu có sai, xin cáo từ.”

Hành vi của hắn khiến không ít người ngạc nhiên — không tranh cãi, không giận dữ, cũng không biện giải. Một loại thái độ ẩn nhẫn đến khó chịu, như thể hắn hoàn toàn không quan tâm lời của kẻ khác.


2. LUẬN ĐẠO BIẾN THÀNH TỈ THÍ

Giữa đại sảnh, một chiếc bàn đá bày ra mười mấy loại pháp khí phổ thông: phi kiếm, linh phù, hỏa châu… Tất cả đều là vật cấp thấp, phù hợp với đệ tử Luyện Khí.

Một vị lão giả tóc bạc, được xưng là Trưởng lão Giám Hỏa, lên tiếng:

“Chư vị hôm nay tụ hội, không luận cao thấp, chỉ luận lý giải đạo lý luyện khí và cách sử dụng linh lực hiệu quả. Ai có hứng, mời lên thử qua linh khí và nói rõ cảm nhận.”

Một vài đệ tử lần lượt lên, phần lớn chỉ là thao tác căn bản: truyền linh lực vào pháp khí, thử một hai chiêu, rồi nói đôi lời như “pháp khí này linh văn ổn định”, hoặc “linh khí hao tổn hơi nhanh”.

Chẳng ai dám làm lố, vì đây là nơi tỷ thí trí tuệ, không phải khoe tu vi.

Đến lượt Tần Vân, cả sảnh bỗng chợt tĩnh lặng.


3. KẺ NHỎ BÉ LÊN ĐÀI

Hắn bước đến bàn, không chọn linh kiếm như người khác, mà cầm lấy một phi châm nhỏ như lông ngỗng, gần như không ai thèm nhìn đến.

Một số người cười thầm. Một đệ tử thì thào:

“Thứ đó ngay cả đệ tử luyện chế thất bại cũng chẳng dùng…”

Tần Vân không nói gì. Hắn chỉ truyền một tia linh lực vào phi châm — nhưng luồng linh lực ấy cực kỳ ôn hòa, không xung động, không phô trương.

Hắn điều khiển cây phi châm xoay tròn nhẹ trong không khí, như lướt trong dòng khí lưu, sau đó lặng lẽ hạ xuống trước mặt Giám Hỏa trưởng lão.

“Tần mỗ cảm nhận linh văn bên trong cây châm này không hoàn chỉnh, nhưng nếu truyền lực ổn định theo tiết tấu từng nhịp thở, có thể duy trì được ba lần công kích trước khi linh lực phân tán.”

Giọng hắn nhỏ nhẹ, không phô diễn, nhưng từng từ rõ ràng.

“Nếu phối hợp với thân pháp ẩn hình, đây là pháp khí không cần mạnh, chỉ cần đúng thời điểm.”


4. MỘT CÁI GẬT NHẸ

Giám Hỏa trưởng lão không biểu hiện gì, chỉ nhắm mắt cảm ứng lại phi châm mà hắn đã chạm qua. Một lát sau, ông khẽ gật đầu.

“Không sai. Dùng ổn định thay cho bộc phát. Linh căn kém không có nghĩa là linh lực bất ổn.”

Một lời nói bình thường, nhưng khiến trong sảnh có vài người đổi ánh mắt nhìn Tần Vân.


5. KẾT THÚC — VÀ ĐẦU MỐI

Sau buổi luận đạo, vài đệ tử chủ động lại gần hắn, một hai lời khách sáo, nhưng ánh mắt đều mang vẻ đánh giá ngầm.

Tần Vân chỉ cười nhạt, giữ lễ mà không thân, không để ai dễ gần gũi quá mức.

Khi ra khỏi nội viện, một thiếu nữ áo trắng bỗng từ phía sau tiến lại. Gương mặt thanh tú, khí chất trầm lắng, ánh mắt như hồ thu.

“Ngươi là Tần Vân?”

“Tại hạ đúng vậy.”

“Nếu ngươi còn hứng thú với pháp khí phi hành loại ẩn hình, ba ngày nữa đến ‘Tháp Khí Cốt’ phía nam. Ta sẽ đợi.”

Không để hắn kịp đáp, nàng xoay người rời đi. Hắn chỉ kịp nhìn thấy dấu ấn hình hoa sen bảy cánh trên tay áo nàng — biểu tượng của một trong tứ đại truyền nhân Luyện Khí Đường.


6. TRỞ VỀ TĨNH MỊCH

Tối đó, trong mật thất, Tần Vân ngồi xếp bằng, tay cầm một bản chép tay cũ kỹ: “Tâm Pháp Thổ Hành - Luận về Trầm Ẩn Chi Khí”.

Hắn không vui, cũng không lo lắng. Ánh mắt hắn bình thản.

“Bọn họ chú ý đến ta… nhưng chưa hiểu ta là ai.”

“Vậy thì… hãy để họ hiểu nhầm thêm một chút.”

 

Đăng nhận xét

0 Nhận xét