HƯƠNG 41: THÁP KHÍ CỐT
Trời
vừa sáng, sương mù vẫn chưa tan hẳn, Tần Vân đã âm thầm rời khỏi cư địa tạp
dịch, men theo con đường phụ quanh chân núi Nam Cốt. Ba ngày trước, thiếu nữ áo
trắng từng để lại lời hẹn – “Tháp Khí Cốt, ba ngày sau.”
Địa
điểm này vốn là nơi các Luyện Khí sư bỏ đi những pháp khí thất bại hoặc linh
tài vụn thừa. Nhiều năm qua, dù không ai trông coi, nhưng cũng chẳng mấy ai lui
tới – ngoại trừ một số tán tu nghèo khổ, hay những kẻ có mục đích khác.
Tần
Vân biết rõ: nơi vắng vẻ nhất, lại thường là nơi có nhiều thứ đáng để quan
sát.
1. BÓNG TRẮNG DƯỚI THÁP
Đúng
giờ Mão, Tần Vân đến nơi. Tháp Khí Cốt là một ngọn tháp đổ nát cao ba tầng,
vách đá nứt vỡ, cỏ hoang mọc tràn, xung quanh vắng lặng như không còn sinh khí.
Nhưng
hắn cảm nhận được — linh lực mỏng nhẹ vẫn đang vận chuyển trong không
gian nơi đây, như có người từng bố trí trận pháp thổ linh ẩn cấp thấp,
chỉ để… che giấu khí tức.
Giữa
nền gạch vụn, thiếu nữ áo trắng đã đứng đó, lưng quay về phía hắn. Nghe tiếng
bước chân, nàng chậm rãi nói:
“Ngươi
đến sớm hơn ta tưởng.”
“Không
nên để người khác đợi.”
Thiếu
nữ xoay người, đôi mắt trong veo nhìn hắn. Sau một lúc trầm mặc, nàng nói:
“Tên
ta là Bạch Cơ.”
“Tần
Vân.” – Hắn đáp ngắn gọn.
“Ta
đến đây không phải vì tò mò, mà vì cần một người như ngươi.”
2. ĐỀ NGHỊ LẠ THƯỜNG
Trong
tầng hầm tháp cũ, có một lối đi ngầm dẫn xuống mật thất nhỏ. Bên trong, Bạch Cơ
trải ra trước mặt hắn một bản đồ vẽ tay, cùng với ba món vật lạ:
- Một
đoạn phi kiếm bị gãy, lõi linh văn vẫn còn nguyên.
- Một
viên hạch tâm bằng ngọc xám, bên trong xoáy một luồng khí tức âm trầm.
- Và một
cuộn da thú mục nát, trên có khắc trận đồ cổ đại đã mờ nhòe.
“Tất
cả đều là vật thu được từ Tháp Phế Vật phía tây ba năm trước. Nhưng chưa ai có
thể phục hồi hoàn chỉnh.”
“Ta
cần người phối hợp để nghiên cứu bí pháp ‘Ẩn Khí Luyện Tâm’, không phải vì
chiến đấu, mà để thử nghiệm.”
Tần
Vân nhìn lướt qua trận đồ. Dù không đầy đủ, nhưng mơ hồ nhận ra nó liên quan đến
luyện thể hợp trận, dùng để cường hóa khả năng cảm ứng linh khí ở Luyện
Khí kỳ.
3. THỬ NGHIỆM NGUY HIỂM
Bạch
Cơ đưa cho hắn một bản chép tay ghi chú, chỉ vài trang, nhưng chứa đựng phân
tích tinh vi về linh trận thất truyền.
Tần
Vân đọc kỹ, trầm ngâm một hồi, rồi mới nói:
“Chỉ
có một cơ hội duy nhất. Nếu thất bại, linh mạch trong cơ thể có thể rối loạn.”
“Ta
biết.” – Bạch Cơ bình thản – “Nhưng nếu thành công, ngươi có thể cảm ứng linh
khí gấp ba người cùng cảnh giới. Chỉ là… phải trả giá.”
Tần
Vân không đáp. Nhưng trong lòng hắn hiểu – đây là một cơ hội, không phải
“buff từ trời rơi xuống”, mà là một lựa chọn đầy đánh đổi.
4. TU LUYỆN HỢP TÂM
Ba
ngày tiếp theo, hắn âm thầm ẩn thân tại mật thất trong tháp, cùng Bạch Cơ tiến
hành bố trí lại linh trận sơ cấp, chỉ dùng vật liệu tầm trung, không có
thiên tài địa bảo, không có linh dược cao cấp.
Tất
cả dựa vào tính toán – nhẫn nại – và thử sai.
Trong
lúc thực nghiệm, hắn phải từng bước học cách khống chế linh lực di chuyển theo mạch
huyệt phụ, vốn bị người khác xem là “đường chết”.
Chính
nhờ những kinh nghiệm từng điều tức giữa độc khí khi ở khu mỏ quặng năm trước,
hắn không bị bạo linh dù linh khí tạp loạn.
Ngày
thứ sáu, khi trận pháp khởi động thành công lần đầu, ánh mắt Bạch Cơ rốt cuộc
hiện lên tia kinh ngạc:
“Ngươi…
đã từng luyện qua ‘Tĩnh Mạch Hồi Nguyên’?”
Tần
Vân không phủ nhận cũng không gật. Chỉ nhẹ giọng đáp:
“Chỉ
là học được vài đoạn ghi chú trong sách nát của đệ tử bỏ đi.”
5. MỘT GỢI Ý – VÀ NGHI NGỜ
Buổi
chiều ngày thứ bảy, khi linh trận kết thúc đợt cuối cùng, Tần Vân cảm nhận rõ linh
khí quanh hắn không còn kháng cự như trước. Dù rất yếu, nhưng mỗi lần thổ nạp,
hiệu quả đã cao hơn lúc trước ít nhất ba thành.
Một
thành quả… cực kỳ đáng giá với người có linh căn cực thấp.
Trước
khi rời đi, Bạch Cơ trao cho hắn một phi phù nhỏ có khắc hình hoa sen.
“Khi
nào ngươi cần trợ giúp về luyện khí, cứ truyền tin. Nhưng ta khuyên thật lòng —
đừng để ai biết ngươi đã luyện được trận pháp này.”
“Vì
sao?”
“Vì
người thiết kế trận này… chính là phản đồ đã từng bị xử trảm năm mươi năm
trước. Chuyện này… không ai dám tra sâu.”
Tần
Vân không nói gì. Chỉ cúi đầu đáp lễ, rồi rời đi trong ánh chiều tà đang ngả
xuống.
CHƯƠNG 42: BÍ VĂN THẤT LẠC
Trở
lại phòng tạp dịch ở chân núi Nam Cốt, Tần Vân ngồi tĩnh tọa bên đèn dầu. Dù
trong người còn nhức mỏi sau nhiều ngày vắt kiệt linh lực với trận pháp
"Ẩn Khí Luyện Tâm", nhưng ánh mắt hắn vẫn yên ổn như nước giếng sâu —
không hưng phấn, cũng không đắc ý.
Hắn
biết rõ: kẻ như hắn, không được phép ngẩng đầu quá cao.
1. TÀN CHƯƠNG CỔ VĂN
Giữa
đêm khuya, Tần Vân lấy từ đáy hòm gỗ một cuốn sách mỏng, bìa đã phai, mặt sau
còn dính dấu ấn "Phế Tịch Viện". Đây là nơi vứt bỏ những thư tịch hư
tổn mà các đệ tử nội môn không cần.
Chính
nơi đó, hắn đã từng nhặt được vài trang vụn ghi chép về một bí thuật cổ xưa –
cũng là khởi điểm dẫn hắn đến trận pháp ở Tháp Khí Cốt.
Lần
này, hắn mở lại một trang từng bỏ qua vì không đọc được — nhờ dấu pháp trong
trận đồ của Bạch Cơ, chữ viết từng mờ nhòe nay lại gợi mở nghĩa lạ:
“Tâm
Huyệt Thiên Nhân – dương hư tắc thủy, âm loạn tắc hỏa. Ẩn tức tức hiển. Khí đạo
nghịch hành, tàng hình hiện hình…”
Mắt
Tần Vân chậm rãi nheo lại. Dòng văn này là khẩu quyết dẫn khí nghịch hướng,
một loại pháp môn từng bị nghi cấm vì dễ tẩu hỏa nhập ma.
Hắn
không có ý luyện ngay. Nhưng hắn hiểu — đây không phải “tà pháp”, mà chỉ là con
đường ít người dám đi.
2. BÓNG NGƯỜI TRONG ĐÊM
Đúng
canh ba, Tần Vân ra ngoài lấy nước. Lúc băng qua khu lầu bếp phía tây, hắn bỗng
dừng bước.
Ánh
mắt hắn dừng lại nơi mái hiên tối, nơi có một làn khí tức rất nhẹ, không
mang sát ý, nhưng lại giống như đang dò xét.
Tần
Vân không quay đầu, chỉ khẽ ho một tiếng, rồi tiếp tục đi như không phát hiện
gì.
Sau
khi khuất bóng, một thiếu niên áo xám từ trên mái trượt xuống, thì thào:
“Tên
này đúng là… không đơn giản như vẻ ngoài. Đã phát hiện khí tức mình vẫn không
lộ. Quả là cẩn thận đến mức khiến người khác không thoải mái.”
Người
này chính là đệ tử nội môn tên Lý Kính Trần, dưới quyền quản sự của
Trưởng lão Tàng Điển Các. Gần đây hắn được giao nhiệm vụ để mắt đến những đệ
tử tạp dịch có dấu hiệu dị thường, đặc biệt là những kẻ có liên hệ với
“Bạch Cơ” — một nữ đệ tử nổi tiếng khó đoán.
3. NGHI VẤN ẨN TRONG TÀNG ĐIỂN CÁC
Ngày
hôm sau, khi mặt trời vừa lên, Tần Vân lặng lẽ đến chân Tàng Điển Các — lấy cớ
mượn sách chép dược thảo.
Đây
là lần thứ mười bảy hắn đến đây trong nửa năm. Không ai để ý một tạp dịch nghèo
đọc sách mốc meo làm gì. Nhưng chỉ mình hắn biết: hắn đang tìm những mảnh
ghi chép nhỏ trong các sách chép tay bị lỗi.
Lần
này, sau một canh giờ cẩn thận sàng lọc, hắn phát hiện một đoạn cực kỳ mơ hồ ở
cuối sách Linh Thảo Tạp Giám (quyển phụ):
“…Trận
khí Bất Nhị, do một phản đồ đời trước sáng tạo, từng có khả năng che giấu linh
căn, lừa được cả thiên cơ. Nhưng trận này đã bị cấm truyền. Bị thiêu hủy toàn
văn.”
Đọc
đến đây, tay hắn siết nhẹ.
Trận
khí "Bất Nhị"… chính là mạch pháp nền của trận pháp hắn vừa học từ
Bạch Cơ. Nhưng điều khiến hắn lạnh gáy là dòng cuối nhỏ bé, gần như mờ hẳn:
“Kẻ
cuối cùng luyện thành, sau bị chính linh căn của mình phản phệ, mất mạng trong
vòng ba năm.”
4. NHẪN NHỤC GIỮ THÂN
Trên
đường trở về, Tần Vân không nói gì. Nhưng tâm trí đã xoay chuyển hàng vạn ý
niệm.
“Nếu
trận pháp che giấu linh căn thật sự có phản phệ… Bạch Cơ vì sao không nhắc
đến?”
“Nàng
không biết, hay… không tiện nói?”
“Hoặc
giả… nàng đang thử ta?”
Tần
Vân chưa bao giờ tin tuyệt đối ai, kể cả ân nhân.
Tu
tiên giới không phải nơi dành cho cảm xúc. Chỉ có giữ mạng, rồi mới có thể
giữ đạo.
5. BÌNH LẶNG TRƯỚC SÓNG NGẦM
Cuối
ngày, hắn vẫn làm công việc cũ — cọ thùng đan dược, dọn phòng luyện đan, chẻ
củi vận chuyển.
Đám
đệ tử tạp dịch bên cạnh vẫn chê cười sau lưng hắn:
“Tên
Tần Vân kia đúng là đồ cứng đầu. Học tu luyện cả năm trời mà vẫn ở Luyện Khí
tầng hai, không biết xấu hổ à?”
“Chắc
tưởng mình là Hàn Lập tái thế!”
Tần
Vân không đáp lời. Hắn chỉ lặng lẽ dùng vải thô lau tay, cúi đầu tiếp tục công
việc. Nhưng trong mắt hắn, một tia sáng lạnh đã lướt qua như kiếm ý trong
sương mù.
CHƯƠNG 43: CỬA ĐỘNG PHÍA BẮC
Trên
sườn núi hoang phía bắc Tử Dương Tông, nơi cỏ dại mọc cao ngang thắt lưng, từng
là chiến trường phụ trong trận đại loạn Linh Cốt cách đây bảy mươi năm. Giờ đây,
không còn ai lai vãng nơi này — trừ những kẻ tạp dịch bị phạt làm khổ sai.
Chiều
hôm đó, Tần Vân chủ động xin thay phiên mang than đến "Lò Luyện Bắc".
Việc nặng, đường xa, lại phải đi ngang sườn núi hoang — không ai muốn nhận.
Nhưng hắn thì khác.
“Chỉ
ở nơi chẳng ai để ý… mới có thể tìm được thứ không ai biết.”
1. ĐỊA HÌNH LẠ LÙNG
Đường
núi uốn lượn quanh co. Tần Vân mang theo một xe tay chất đầy than thô, bước
chân vững vàng, hơi thở đều đặn — dù đoạn đường có dốc, gió bấc buốt như dao
cắt.
Khi
ngang qua một vách đá lở cũ, hắn đột nhiên dừng lại.
Mắt
hắn lóe lên — trên mặt đá phủ rêu, có dấu vết từng bị đốt cháy, lộ ra
hoa văn giống như dấu pháp trận cổ.
Không
ai để ý vì nơi đây vốn bị xem là đất hoang, nhưng Tần Vân đã từng thấy một
mảnh giấy rách trong Tàng Điển Các nhắc đến “cửa động phía bắc” — nơi phản đồ
năm xưa ẩn cư luyện bí thuật.
Hắn
dùng chân đá nhẹ vài hòn đá dưới chân — lập tức phát hiện phía dưới có kẽ hở
hút khí âm rất nhẹ.
“Quả
nhiên… nơi này từng là lối vào một mật thất.”
2. LỐI VÀO BÍ MẬT
Chờ
đến đêm khuya, Tần Vân lặng lẽ quay lại, mang theo nến hàn tinh, tấm phù
khóa khí, và một ống trúc chứa bột “Ẩn Tức Hương” do chính tay hắn điều
chế.
Sau
một hồi dò xét, hắn dùng móng tay khảy nhẹ vào tảng đá có hoa văn bị cháy —
phát ra âm thanh rỗng.
"Có khoang trống phía sau."
Dùng
khí lực mở cơ quan nhỏ ẩn trong khe đá, mặt đất dưới chân hắn rung nhẹ — một
khe nứt hé mở, lộ ra một bậc thang đá dốc đứng, dẫn xuống dưới lòng đất.
Tần
Vân không vội đi vào. Hắn rải "Ẩn Tức Hương" quanh cửa, chôn một viên
“Hồi Quang Phù” để phòng hậu họa, rồi mới bước xuống.
3. BÍ THẤT PHONG BỤI
Bên
trong là một hành lang đá chật hẹp, dài khoảng mười trượng. Cuối cùng là một
căn phòng nhỏ, tường đá đen đã sụp vỡ một góc, bàn đá mục, nhưng trên vách
tường vẫn còn khắc những dòng chữ bằng máu đã khô từ lâu:
“Trận
Bất Nhị – che trời giấu đất, nghịch thiên không loạn. Tâm chính thì đạo tồn.
Phản đồ hay chính đạo, chẳng bởi pháp môn, chỉ bởi lòng người.”
Ngay
dưới dòng chữ, là một cái bệ đá lõm vào — bên trong có một quyển trục da thú
cũ nát, bọc trong túi ngọc xanh có khắc phù văn phong ấn.
Tần
Vân không chạm vào vội. Hắn lấy ra một giọt máu nhỏ, nhỏ lên góc bệ đá. Không
có phản ứng — chứng tỏ không phải trận cấm.
Hắn
mới cẩn thận mở túi ngọc.
Bên
trong là một quyển “Tâm Quyết Nghịch Hành - phần Pháp Tướng”, ghi lại
cách vận chuyển nghịch linh căn, lấy nhược hóa cường, lấy tĩnh thắng động. Đây
không phải bí thuật chiến đấu — mà là tâm pháp hỗ trợ tu luyện, dành riêng
cho người có linh căn cực kém.
Tần
Vân không giấu được ánh sáng trong mắt.
“Không
phải thần thông cường đại. Nhưng là một nhánh pháp môn phù hợp với ta.”
4. THẾ LỰC NGẦM
Khi
hắn rời khỏi động đã là giữa canh ba. Nhưng khi hắn vừa quay về lối cũ, trong
bóng tối cách đó ba mươi trượng, Lý Kính Trần đang khoanh tay đứng chờ.
Ánh
mắt hắn nhìn chằm chằm vào tay áo Tần Vân, lạnh nhạt nói:
“Ngươi
tìm gì trong cái động đá đó vậy, đồng môn?”
Tần
Vân khẽ chắp tay:
“Chỉ
là tò mò đường cũ, tiện tay tìm chỗ tránh gió. Không ngờ lại đụng người ở đây.”
Lý
Kính Trần cười khẩy:
“Một
tạp dịch như ngươi, tò mò quá mức dễ rước họa đấy.”
Ánh
mắt hắn lướt qua tay áo Tần Vân, nơi còn vết bụi mới. Nhưng hắn cũng không ép
hỏi thêm, chỉ nhàn nhạt nói:
“Tàng
Điển Các dạo này thất thoát vài bản chép tay hiếm. Nếu ta là ngươi, thì nên cẩn
thận một chút.”
Rồi
hắn quay lưng rời đi, để lại bóng lưng mơ hồ trong sương mù.
5. KHÔNG ĐƯỢC PHÉP LỘ RA
Về
đến phòng cũ, Tần Vân đóng kín cửa, thắp một ngọn nến nhỏ, tay đặt lên túi
ngọc, ánh mắt sâu như vực thẳm.
“Tàng
Điển Các… đã bắt đầu để ý đến ta. Bước tiếp theo, ta không thể chỉ âm thầm gom
góp nữa.”
“Cần
một thân phận… đủ để tiến vào tầng trên mà không gây nghi ngờ. Nhưng không cao
quá để khiến người ta đố kỵ.”
Hắn
ngồi xuống, mở quyển Tâm Quyết Nghịch Hành, khẽ thở ra một hơi dài.
“Chậm
mà chắc. Không động thanh sắc. Phàm nhân như ta, chỉ có thể dựa vào từng hơi
thở cẩn thận mà tiến.”
CHƯƠNG 44: KHẢO HẠCH TẠP DỊCH
Mỗi
mười năm, Tử Dương Tông lại tổ chức một đợt tuyển chọn tạp dịch tinh anh
từ hàng trăm đệ tử hạ tầng, cấp cho họ một cơ hội được tiến vào Ngoại Môn chính
thức. Đó là con đường duy nhất để từ thân phận thấp kém bước vào hàng ngũ chân
truyền. Dù là cực kỳ gian khổ, vẫn có vô số kẻ tranh nhau chen chân.
Tần
Vân đã âm thầm chờ cơ hội này suốt sáu năm.
1. ĐIỀU KIỆN KHẮC NGHIỆT
Theo
quy định, đệ tử tạp dịch muốn tham gia khảo hạch, phải đạt ba yêu cầu:
- Linh
lực vận chuyển trọn một chu thiên (dù là sơ khai).
- Biết
một môn pháp thuật cơ bản.
- Tâm
pháp tu luyện không lệch tà đạo.
Tần
Vân tuy linh căn cực thấp, nhưng suốt sáu năm qua hắn tự ngộ pháp môn dẫn
khí, kết hợp từ ba bản bí tịch rách nát trong kho chứa phế thư, miễn cưỡng
có thể hoàn thành một chu thiên kéo dài — chậm nhưng vững.
Còn
pháp thuật, hắn lựa chọn “Túc Hỏa Thuật” — môn pháp thuật đơn giản nhất,
thường dùng để nhóm bếp, nhưng qua hơn ba trăm lần thực hành, hắn điều
khiển hỏa diễm ổn định đến mức có thể nung vỡ một viên thiết thạch nhỏ —
vượt xa nhiều đồng môn.
2. TẨY TỊCH TRƯỚC KHẢO HẠCH
Ba
ngày trước khảo hạch, Tử Dương Tông cho các đệ tử tạp dịch một đợt “Tẩy Tịch” —
kiểm tra cơ thể, loại bỏ kẻ dính tạp chất, bị tẩu hỏa nhập ma, hoặc dấu hiệu tu
luyện tà pháp.
Trong
sảnh điện thứ mười của Pháp Dược Phòng, mùi thuốc cay nồng bốc lên. Các đệ tử
xếp hàng dài, thân thể bán trần, mỗi người phải uống một bát “Thanh Linh Tán” —
thuốc tẩy linh mạch, khiến chân khí lưu động lộ rõ.
Tần
Vân uống thuốc, cảm giác dược lực xộc thẳng vào ngũ tạng, như hàng ngàn con sâu
nhỏ bò qua kinh mạch.
Hắn
vận dụng Tâm Quyết Nghịch Hành, không để linh lực phát tán mạnh như
người khác, mà dẫn chậm lại, áp sát kinh mạch — như suối ngầm chảy trong lòng
đất. Nhờ vậy, không ai chú ý tới hắn.
Một
lão dược sư chừng hơn sáu mươi tuổi lướt mắt qua rồi gật đầu:
“Linh
căn kém, khí huyết yếu, nhưng không có tạp niệm. Qua.”
Không
ai biết, chỉ nửa canh giờ trước khi tới đây, Tần Vân đã uống một viên “Tố
Mạch Hoàn” do chính tay điều chế, làm suy giảm biểu hiện linh lực tạm thời
— phòng ngừa bị tra xét sâu hơn.
3. KHẢO HẠCH CHÍNH THỨC
Ngày
khảo hạch, hơn ba trăm đệ tử tạp dịch tụ họp dưới quảng trường Hạ Môn. Nơi này
do một vị chấp sự ngoại môn trông coi — Tống trưởng lão, tu vi Trúc Cơ
hậu kỳ, tính tình nghiêm khắc, không ưa nịnh bợ.
“Khảo
hạch này chia làm ba phần: Thân pháp – Pháp lực – Tâm đạo.”
Phần đầu tiên là chạy bộ quanh Thất Khúc Phong mười vòng. Ai vượt quá
thời gian giới hạn liền bị loại trực tiếp.
Tần
Vân tuy thể chất yếu, nhưng mấy năm nay thường xuyên mang vác gỗ, than, nước…
sức bền hơn xa đám đệ tử được nuông chiều.
Hắn
duy trì tốc độ ổn định, không nhanh, nhưng không hụt hơi, cuối cùng về
đích trong nhóm 1/3 trên.
4. BIỂU DIỄN PHÁP THUẬT
Đến
lượt biểu diễn pháp thuật, không ít đệ tử khoe khoang thi triển thuật băng, sấm
sét, hỏa đạn… Tần Vân thì chỉ yên lặng thi triển “Túc Hỏa Thuật” — tạo ra
một ngọn lửa nhỏ bằng lòng bàn tay, giữ ổn định trong suốt ba mươi hơi thở.
Một
vị chấp sự lạnh lùng hỏi:
“Chỉ
biết nhóm lửa?”
Tần
Vân không đáp, chỉ đưa tay ra. Ngọn lửa ấy rút nhỏ còn bằng móng tay, rồi
tỏa rộng ra thành một vòng tròn lửa đều đặn, chiếu lên mặt đất không lay
động.
Một
chấp sự khác khẽ gật:
“Không
mạnh, nhưng tinh thuần. Có tâm pháp hỗ trợ điều tức rất ổn. Tạm qua.”
5. TÂM ĐẠO — BÀI KHÓ NHẤT
Cuối
cùng là tâm đạo — kiểm tra ý chí và căn cơ đạo tâm.
Từng
người bị dẫn vào một mật thất — nơi bày một “Ảnh Huyễn Trận”. Trận pháp sẽ phản
chiếu nỗi sợ, lòng tham, dục niệm sâu trong tâm trí.
Khi
Tần Vân bước vào, hắn thấy:
- Mẹ già
bị bệnh, hắn không đủ linh thạch mua thuốc.
- Một gã
tu sĩ áo bào tím chế giễu hắn là “phế vật vô căn”.
- Và cuối
cùng, một bản thân hắn từ tương lai, toàn thân máu me, ánh mắt lạc
lõng, lẩm bẩm “tu luyện vô ích, tất cả là vô nghĩa…”
Tần
Vân không kháng cự.
Hắn
chỉ khẽ nhìn những ảo ảnh kia, cúi đầu thở dài một hơi, rồi bước thẳng qua
mà không chạm vào.
“Không
phải vì dễ dàng mà mới đi. Chính vì gian nan mới đáng sống.”
6. KẾT QUẢ
Cuối
ngày, danh sách đệ tử được chọn công bố. Từ hơn ba trăm người, chỉ mười hai
kẻ được chấm đỗ, trong đó tên Tần Vân xếp thứ mười một.
Không
ai chú ý đến hắn. Không ai cảm thấy đây là điều bất thường.
Chính
hắn cũng chỉ cúi đầu, chắp tay nhận lệnh bài Ngoại Môn như bao kẻ khác — rồi
lặng lẽ rời đi.
7. LẶNG LẼ TRONG GÓC TỐI
Đêm
đó, hắn đốt một nén nhang trong phòng cũ tạp dịch, bái biệt chỗ ở sáu năm.
Ánh
mắt bình thản, nhưng sâu trong lòng là một ngọn lửa âm ỉ.
“Từ
nay, thân phận thay đổi. Có thể tiếp cận tầng hai Tàng Điển Các… cơ hội luyện
chế pháp khí sơ cấp, có thể nhận nhiệm vụ ra ngoài.”
“Mỗi
bước, đều là mưu tính. Không phải vì danh vọng… mà vì sống sót.”
CHƯƠNG 45: NHIỆM VỤ ĐẦU TIÊN – HẮC MỘC TRẤN
Tần
Vân vừa được thăng làm ngoại môn đệ tử, chưa kịp quen với thân phận mới thì
chấp sự truyền tin đã đến.
“Ngươi,
Tần Vân. Có một nhiệm vụ cấp thấp, vận chuyển linh dược từ Trấn Hắc Mộc về Đan
Phòng. Thời gian ba ngày. Có thể từ chối, nhưng sẽ mất cơ hội nhận nhiệm vụ
trong tháng.”
Tần
Vân không chần chừ. Hắn chắp tay đáp:
“Đệ
tử lĩnh mệnh.”
Dù
là nhiệm vụ nhỏ, nhưng với một kẻ mới rời khỏi hàng ngũ tạp dịch như hắn, đây
là cơ hội tiếp cận thế giới bên ngoài tông môn, thử thách đầu tiên của tu
đạo sinh tồn.
1. HẮC MỘC TRẤN – VÙNG BIÊN TẾ
Hắc
Mộc Trấn nằm cách Tử Dương Tông hơn tám trăm dặm, là một trấn nhỏ ven biên
giới, có nhiều phàm nhân lẫn tán tu lui tới. Vùng đất này từ lâu là nơi giao
dịch linh dược và tài liệu phổ thông giữa phàm giới và các môn phái.
Tần
Vân chỉ được phát một lệnh bài ngoại môn sơ cấp, một truyền ngọc phù
liên lạc khẩn cấp, cùng hai viên Linh Phù Chân Hỏa phòng thân — tất
cả đều là vật phẩm cấp thấp, nhưng đối với hắn lại là tài sản vô cùng quý giá.
Hắn
chuẩn bị hành lý, mang theo cả đan dược do chính mình chế luyện — vài
viên Thanh Linh Đan, một bình Hồi Khí Tán, cùng một ít linh phù mua lại từ đệ
tử khác trong khoảnh khắc không ai chú ý.
2. DẤU HIỆU KHÁC LẠ
Khi
đến Hắc Mộc Trấn, Tần Vân cảm thấy không khí nơi đây có gì đó khác thường.
Phàm
nhân trong trấn ánh mắt hoảng loạn, quán trọ đóng cửa sớm, chợ linh dược im
lìm, ít người qua lại. Trên đường chính, có một số tu sĩ mang trang phục lạ
mặt, không đeo lệnh bài môn phái nào cả.
Tần
Vân không vội xuất đầu lộ diện. Hắn thuê một phòng nhỏ phía sau lưng tiệm rèn
cũ kỹ, âm thầm dùng phù chú kiểm tra cửa sổ, sau đó lặng lẽ quan sát động tĩnh.
“Có
người giả dạng đệ tử tông môn hoạt động quanh trấn... Mùi máu vẫn chưa tan. Đã
có kẻ chết.” – Tần Vân nhíu mày.
3. KẺ GIẢ MẠO – TU SĨ TÁN TU GIẾT
NGƯỜI ĐOẠT TÀI
Đêm
thứ hai, khi hắn âm thầm đến hiệu thuốc lấy linh dược như đã dặn từ nhiệm vụ, phát
hiện chủ tiệm – lão Ngụy dược sư đã bị sát hại.
Trên
nền đất còn vương vết linh lực cháy xém. Một đạo bùa “Tị Truy Hồn” bị thiêu mất
một nửa. Trong phòng, còn lại một nắm tóc bạc và một đoạn tay áo có thêu hoa
văn hình tháp cụt, không thuộc môn phái nào hắn biết.
Hắn
âm thầm thu lại chứng cứ, không báo động. Bởi hắn hiểu rõ — ngoại môn đệ tử
như hắn nếu làm lớn chuyện, rất có thể trở thành “vật hi sinh” để giữ ổn định.
Tối
hôm đó, hắn ngồi tọa thiền, không rời khỏi gian phòng, nhưng âm thầm đặt ba
phù chú Thanh Ảnh quanh khu trọ, mỗi một phù là một năm tích góp mua được.
Quả
nhiên, đến canh ba, có một người mặc áo đạo sĩ màu tro, đeo lệnh bài giả của
Tử Dương Tông, lặng lẽ xuất hiện trước cửa phòng hắn.
4. ĐẦU TIÊN CHẠM TRÁN
Tên
đạo sĩ đó nhìn quanh, rồi cười lạnh:
“Tạp
tu tông môn cũng biết trốn khá kỹ. Đáng tiếc, ngươi mang theo linh dược ta
cần.”
Tần
Vân không đáp, chỉ đứng dậy. Trong tay đã sẵn một phù chú nhỏ — là Hỏa Bạo
Phù tự chế, uy lực yếu nhưng kèm theo khói độc.
Tên
kia hừ lạnh, tung ra một đạo lôi phù, nhưng ngay lúc hắn thi triển pháp thuật, Tần
Vân đã ném Hỏa Bạo Phù xuống đất, rồi lùi nhanh ra cửa sau.
Khói
trắng mù mịt bốc lên, kèm theo một tiếng nổ nhỏ.
Bên
ngoài, Tần Vân đã đặt sẵn một trận pháp cấp thấp — Huyễn Ảnh Trận. Trong
chớp mắt, hắn biến mất khỏi tầm nhìn, thoát thân vào ngõ tối sau trấn.
5. QUAY VỀ – VẪN LÀ MỘT TÊN VÔ DANH
Sáng
hôm sau, Tần Vân lặng lẽ đến điểm liên lạc, giao linh dược cho chấp sự Đan
Phòng đúng hẹn, không chậm nửa khắc.
Chấp
sự kia nhìn lướt qua, thấy đầy đủ, chỉ lạnh nhạt gật đầu:
“Giao
đúng hàng, không làm phiền. Có thể về.”
Không
ai hỏi hắn đã trải qua chuyện gì.
Không
ai biết hắn vừa thoát chết trong gang tấc.
Và
không ai để ý — tên đệ tử ngoại môn mới gia nhập kia, ánh mắt đã trở nên sâu
thẳm hơn một bậc.
6. ĐÊM TRỞ VỀ
Về
lại chỗ ở ngoại môn, Tần Vân không nghỉ ngơi. Hắn lôi cuốn bí tịch “Ngũ Hành
Dẫn Khí Biến” ra nghiên cứu tiếp. Trận đánh ngắn đêm qua đã tiêu hao gần
một phần ba linh lực, hắn biết rõ nếu không có Hỏa Bạo Phù tự chế, chắc chắn đã
bị giết đoạt túi trữ vật.
“Thực
lực vẫn quá kém. Phải đẩy mạnh luyện phù, luyện đan, luyện khí. Dù không thiên
tư, thì cũng phải lấy tích lũy đổi lấy sinh cơ.”
Ánh
đèn dầu le lói trong đêm. Một phàm nhân, lặng lẽ tu luyện trong bóng tối, không
danh tiếng, không kỳ ngộ.
Nhưng
bước chân hắn, vẫn đều đặn từng chút một tiến về phía trước.
CHƯƠNG 46: TRỞ MẶT CŨ – HẮN GIỜ VẪN LÀ NGƯỜI ÂM THẦM
Sau
khi hoàn thành nhiệm vụ ở Hắc Mộc Trấn, Tần Vân được đưa tên vào danh sách đệ
tử ngoại môn chính thức, có thể tham gia chọn nhiệm vụ cấp thấp hoặc tự đăng ký
hỗ trợ các đường viện trong tông môn.
Dù
đã là ngoại môn, nhưng thân phận thấp kém, tu vi chỉ mới Hậu Thiên tầng tám,
linh căn kém cỏi, lại không có người chống lưng, nên hắn vẫn chỉ được chọn
những việc ít người làm, như phụ tá lò luyện đan cấp thấp, dọn bãi luyện khí,
thậm chí là châm lửa canh lò.
Nhưng
chính những công việc tầm thường đó lại là nơi hắn tích góp từng mảnh vụn
tri thức, và gom nhặt những bí quyết mà đệ tử khác khinh thường không thèm
để ý.
1. LẦN ĐẦU ĐĂNG KÝ NHIỆM VỤ LUYỆN
ĐAN PHỤ TRỢ
Một
hôm, danh sách nhiệm vụ mới được niêm yết ở đại điện ngoại môn. Trong đó, có
một nhiệm vụ cấp B, tuyển đệ tử hỗ trợ trong đường luyện đan số ba, chủ
yếu là sắp xếp dược liệu, ghi chép phản ứng linh lực, và trông coi lò phụ trong
suốt ba tháng.
Tần
Vân lập tức đăng ký.
Nhưng
khi đến báo danh, hắn nhìn thấy một khuôn mặt quen thuộc — Vương Bách,
kẻ từng cùng làm tạp dịch trong Linh Dược Viện ba năm trước.
2. KẺ CŨ ĐÃ LÊN, NGƯỜI XƯA VẪN ÂM
THẦM
Vương
Bách lúc này đã là đệ tử ngoại môn cấp hai, tu vi Khai Linh sơ kỳ, áo đạo bào
có viền tím bạc — tượng trưng cho những đệ tử được trọng dụng bước đầu. Hắn
đang cùng chấp sự điểm danh đệ tử hỗ trợ.
Khi
trông thấy Tần Vân, ánh mắt Vương Bách thoáng ngạc nhiên rồi bật cười khẩy:
“Ồ?
Tần sư đệ đấy à? Ngươi giờ cũng ra khỏi bếp củi rồi sao?”
Một
số đệ tử khác nghe vậy liếc nhìn qua, có người cười khúc khích. Nhưng Tần Vân
chỉ bình thản chắp tay:
“Gặp
lại sư huynh, thật trùng hợp.”
Không
biện minh, không phản bác. Ánh mắt hắn trầm ổn, dường như không để lời trêu
chọc kia vào lòng.
3. ĐƯỜNG LUYỆN ĐAN SỐ BA – NGỌN LỬA
CỦA TÂM TRÍ
Ngày
đầu bước vào Đường Luyện Đan, Tần Vân bị phân công đến tổ kiểm kê dược liệu,
ngồi trong kho phụ, hằng ngày chép tay danh sách linh dược đưa vào lò luyện.
Công
việc này đơn điệu, khô khan, nhưng hắn rất mừng.
Bởi
trong mỗi lần kiểm kê, hắn có thể quan sát từng loại linh thảo, phân biệt
mùi hương, sắc tố, cảm nhận được khí tức dược tính khi còn sống hay khi bị
linh hỏa thiêu luyện.
Quan
trọng hơn — hắn đã âm thầm ghi nhớ cách phối phương của ba loại đan dược cấp
thấp nhất: Thanh Linh Đan, Ngu Hành Hoàn và Trúc Cơ Tán thô.
4. VƯƠNG BÁCH RA MẶT
Một
ngày nọ, trong ca trông lò, Vương Bách sai Tần Vân đưa một hộp linh thảo lên lò
chính. Khi Tần Vân mở hộp ra kiểm tra như quy định, phát hiện bên trong có
hai gốc Hồi Tinh Diệp đã héo khô, không đủ dược lực để luyện đan.
Hắn
lập tức xin đổi.
“Hồi
Tinh Diệp này đã mất linh khí, nếu dùng sẽ khiến đan bị lệch tính hỏa, xin sư
huynh thay lại…”
Vương
Bách cau mày, rồi bật cười lớn trước mặt đám đệ tử:
“Ha!
Tên tạp dịch như ngươi mà cũng dám giảng giải với ta chuyện phối dược à? Còn
tưởng từ lúc rời nhà bếp ngươi được khai linh căn rồi chứ!”
Tiếng
cười rộ lên. Một vài kẻ đi theo Vương Bách cũng hùa vào. Nhưng Tần Vân chỉ cúi
đầu:
“Nếu
lò chính ra đan sai, chắc chắn chấp sự sẽ tra lại sổ kiểm kê. Khi đó, đệ chỉ
xin được nói rõ là đã phát hiện linh thảo bất ổn trước khi đưa lên.”
Lời
nói nhẹ nhàng nhưng thẳng thắn. Ánh mắt hắn như nước lặng, không hận thù, không
oán giận.
Vương
Bách thoáng biến sắc, sau cùng phất tay:
“Tự
ngươi đi đổi, ta không rảnh đôi co với hạng như ngươi.”
5. ĐÊM TỰ LUYỆN – ĐAN LỬA NHỎ, TÂM
KHÔNG DAO ĐỘNG
Tối
hôm đó, trong một căn phòng cũ gần khu luyện khí bị bỏ trống, Tần Vân bày ra
một lò luyện nhỏ bằng đồng đen, bên dưới nhóm bằng củi ngũ hành, không dùng
pháp lực.
Hắn
lặng lẽ đưa từng loại linh thảo vào, dùng phù văn khắc tay để điều hỏa,
khống chế từng đợt khí nóng. Trán đầy mồ hôi, tay khẽ run, nhưng mắt sáng rực.
Một
canh giờ sau, trong lò bốc lên mùi thơm nhàn nhạt. Một viên đan thô tròn
trịa hiện ra — là Thanh Linh Đan cấp thấp, dù phẩm chất không cao, nhưng
tinh thuần và không có tạp khí rõ rệt.
Hắn
khẽ gật đầu. Một lần luyện thành.
Từ
nay, không cần mua nữa. Hắn đã có thể tự luyện đan dùng cho chính mình —
một bước nhỏ, nhưng với hắn, là sinh mệnh trong chốn tu đạo tàn khốc này.
Tần
Vân nhìn viên đan trong lòng tay, rồi cẩn thận cất vào bình ngọc. Ngoài kia gió
nổi, hắn chỉ lặng lẽ kéo cửa lại.
Một ngọn lửa nhỏ vừa nhen nhóm. Nhưng hắn sẽ không để nó
tắt.
CHƯƠNG 47: TÂM LÒ RỰC LỬA – KHÔNG PHẢI VÀNG VẪN KHÔNG CHÁY
RỤI
Đêm
thứ bảy trong tháng, tại Luyện Đan Đường số ba, lò chính được phân công
luyện một mẻ Thanh Linh Đan cấp hai, đan dược dùng cho đệ tử Khai Linh
hậu kỳ trở lên, yêu cầu hỏa hầu và phối phương cực kỳ nghiêm ngặt.
Lò
này do Chấp Sự Hứa Nhất Viễn trực tiếp chỉ huy, là một tu sĩ Trúc Cơ
trung kỳ, tính tình nghiêm khắc, nổi tiếng trọng quy củ.
Tần
Vân hôm đó chỉ được phân công đứng ngoài hành lang, theo dõi thùng linh mộc được
đưa tới từ dược khố, chẳng ai để ý đến hắn.
1. LÒ ĐAN CHẠY SAI – LINH KHÍ TRÀN
NGƯỢC
Giữa
đêm, khi lò chính vừa đến giai đoạn ngưng hỏa, một cột linh khí nóng rực đột
nhiên phun ngược ra ngoài miệng lò.
Tiếng
"phụt" vang lên, cả phòng luyện đan rực sáng.
Một
số đệ tử hoảng hốt, lập tức lui lại. Hứa chấp sự nhíu mày, ánh mắt lạnh như
băng, quát lớn:
“Có
kẻ đổ nhầm Tử Tâm Thảo thành Bạch Phong Thảo! Mạch hỏa bị đảo, khí tức nghịch
hành! Còn ai dám đứng trơ mắt nhìn?”
Lò
chính sắp hỏng, linh dược đã hòa hơn nửa, nếu không cứu được, không chỉ hỏng
mất mẻ đan mà cả đường luyện đan sẽ bị tra xét, trách nhiệm liên đới đến
mấy tầng đệ tử.
2. GIỮA LOẠN CUỘC – CHẲNG AI BƯỚC RA
Chấp
sự nhìn quanh: mười ba đệ tử phụ trợ, không ai dám bước tới.
Dòng
khí lửa cuồn cuộn quanh lò chính lúc này đã rực lên màu lam nhạt — biểu hiện
của linh khí rối loạn cực độ.
Ngay
cả Vương Bách cũng hoảng sợ lui lại mấy bước. Ai cũng biết, bước vào lúc này
là tự đưa mình vào tâm lò đang loạn.
Tần
Vân nhìn thoáng qua, rồi đột ngột tiến lên hai bước, cúi người ôm quyền:
“Đệ
tử nguyện vào giữ hỏa.”
Mọi
người kinh ngạc quay lại.
“Ngươi?
Ngươi chỉ là tên giữ sổ dược! Tu vi chưa nổi Khai Linh, muốn chết à?” — có
người kêu lên.
Nhưng
ánh mắt Tần Vân không dao động. Hứa Nhất Viễn nhìn kỹ hắn, ánh mắt như lưỡi dao
cạo lên từng tấc thịt, rồi lạnh giọng:
“Nếu
ngươi chết trong đó, tự chịu. Một hơi thở điều hỏa, ba hơi chốt lại linh khí.
Nếu thất bại… hủy đan, trục xuất khỏi tông!”
“Vâng.”
– Tần Vân khẽ đáp.
3. VÀO LÒ – LẠNH TÂM MÀ KHỐNG HỎA
Tần
Vân bước qua kết giới, thân hình như tan vào ánh sáng chói ngời. Hắn rút
ra một phù chú bằng tay, chính là Hỏa Hành Ấn do hắn tự khắc từ nửa
tháng trước.
Pháp
phù run rẩy nhưng ổn định.
Lò
luyện bốn phía nóng hừng hực như muốn thiêu cháy máu thịt, nhưng hắn không hề
loạn tâm. Tâm pháp Ngũ Hành Tụ Khí hắn luyện đã đạt tiểu thành, hắn
nhanh chóng điều tức, dồn lực vào mắt, nhìn rõ biến hóa khí tức trong lò.
Rồi,
một động tác nhẹ nhàng như nước chảy, hắn đưa tay kéo hỏa tuyến chính,
đảo lại trật tự theo hướng nghịch hành.
Cả
gian luyện đan đường dường như nín thở.
Một
hơi thở…
Hai
hơi…
Phù chú thứ hai được ném vào lò, “phừng” một
tiếng, màu lam dịu đi thành sắc vàng nhạt.
Ba
hơi sau, ánh sáng trong lò co lại như mặt hồ tĩnh lặng, rồi chợt phát nổ
“bụp” nhẹ — đan khí bốc lên, ngưng thành ba luồng sáng ngọc.
Một mẻ Thanh Linh Đan cấp hai, cứu được!
4. SAU LÒ – LẠI LẶNG LẼ
Tần
Vân bước ra, trán toát mồ hôi, sắc mặt nhợt nhạt. Mọi người nhìn hắn với ánh
mắt khác đi — không còn là tên tạp dịch gầy còm như trước.
Hứa
Nhất Viễn nhìn hắn hồi lâu, rồi khẽ gật đầu, phất tay:
“Ngươi,
từ ngày mai, chuyển vào Tổ Đan Phụ. Học thử ba tháng. Tự chứng minh.”
Vương
Bách nắm chặt tay áo, môi run nhẹ, không dám nói gì.
5. TỰ CẢNH GIÁC
Tối
đó, Tần Vân trở về căn phòng cũ bên cạnh xưởng luyện khí.
Không
vui mừng, không tự mãn. Chỉ lặng lẽ lấy ra cuốn sổ chép tay, ghi lại:
“Đan
lò tâm hỏa, lấy tĩnh chế động. Linh khí rối, dẫn bằng đảo tuyến. Hỏa phù cần
đặt sớm – không ứng biến sẽ khó cứu.”
Dưới
cùng, hắn viết thêm một dòng nhỏ:
“Chỉ
cứu đan, không nên để quá nhiều người nhớ mặt.”
Hắn biết, con đường tu hành như trèo lên vách đá trơn. Lên
một bước, có thể bị đẩy rơi.
Nên
tốt nhất là quên đi tiếng khen, giữ vững bước đi.
CHƯƠNG 48: TÀN THƯ GIẤU TRONG KHO CŨ
Tổ Đan Phụ, mặc dù là nơi tiếp cận luyện đan,
nhưng đối với đệ tử tạp dịch như Tần Vân, chỉ được phân việc tạp sự – dọn dẹp
dược thất, lau rửa lô đan, ghi chép linh dược cũ – những việc không người tranh
giành.
Ngày
hôm đó, trời vừa mưa xong, gió núi thổi qua khe đá thấm lạnh. Tần Vân theo lệnh
của chấp sự Lý quản sự, vào kho cũ sau lưng Đan Phụ, kiểm kê lại sổ sách
các linh dược phế phẩm và hỏng hóc trong mấy năm gần đây.
Kho
này vốn không ai bén mảng tới, một phần vì ẩm thấp, phần vì đầy những thứ đã
được xem như vô dụng.
1. GIẤY RÁCH VẪN CÒN CHỮ
Tần
Vân dùng áo che mặt, lách qua một kệ gỗ mục, bất chợt chân đụng vào một rương
sắt bị gãy bản lề, lăn lóc dưới một giá thảo mộc mục nát.
Khi
mở ra, ngoài vài cuộn da thú ẩm mốc và linh thảo mốc meo, hắn phát hiện một quyển
tàn thư chỉ còn nửa cuốn, bìa rách nát, không đề tên.
Giấy
bên trong đã úa vàng, vài trang đầu còn đọc được:
“...Luyện
khí, lấy ý dẫn khí, tâm hợp vật, vật sinh linh...”
Những
dòng chữ không theo lối tông môn hiện tại, mà là chữ triện cổ của thời kỳ
Trung Linh quốc cổ đại, Tần Vân nhíu mày — đây tuyệt đối không phải thư
tịch của Linh Tiêu Tông.
Cẩn
thận gấp lại, hắn giấu kỹ vào vạt áo. Khi trở ra, vẫn không để ai nghi ngờ.
2. ĐÊM NGHIÊN CỨU – KHÁC THƯỜNG
NHỮNG LÝ GIẢI XƯA NAY
Đêm
ấy, hắn khóa kín phòng, trải cuốn sách trên nệm cỏ khô.
Từng
câu từng chữ trong tàn thư như mang theo hơi thở của thời đại cổ:
“Khí
không cầu nhiều, mà cầu thuận. Lửa không cầu mạnh, mà cầu tinh. Mỗi lần truyền
khí vào phôi, nên dùng tâm cảm dẫn mạch, ý niệm nhập hình, để khí
chảy tự nhiên theo cấu tạo của vật thể, mới sinh linh khí.”
Lối
ghi chép này khác hẳn với những gì hắn từng học ở Luyện Khí Tứ Phẩm: dùng pháp
lực áp chế hỏa diễm, cưỡng ép linh khí nhập thể, chú trọng tính ổn định chứ
không nói gì đến tâm ý.
Nhưng...
điều đáng chú ý hơn cả là trang cuối cùng chưa cháy hết, còn ghi một
đoạn nhỏ viết vội bằng mực đen:
“Người
có căn cốt tạp loạn, không nên ép luyện theo lối tông phái, tổn mệnh căn. Pháp
này vốn là phụ đạo cho người đoạt khí bất thuận, tuy chậm nhưng không nghịch
thiên.”
Tần
Vân đọc đi đọc lại, như có gì đó sáng lên trong lòng.
3. NGHĨA LÝ TRONG BÓNG TỐI
Hắn
vốn là kẻ có Tạp linh căn, ngũ hành loạn, pháp lực yếu, luyện khí thường
xuyên thất bại dù theo đúng thủ pháp. Nhưng lần thử áp dụng đoạn ghi chép đầu
tiên của tàn thư lên một thanh phi kiếm hỏng, hắn nhẹ nhàng dẫn khí theo
đường nét của chuôi kiếm, tâm ý chạm vào từng thớ kim loại...
Sau
hai canh giờ, linh khí tuy yếu, nhưng không tán loạn như thường lệ.
Pháp
khí không thành, nhưng cũng không nổ, không sụp hồn ấn — đó đã là kỳ
tích đối với căn cơ như hắn.
Hắn
gấp cuốn sách lại, ngồi thiền nhập định, trong lòng lần đầu tiên xuất hiện một
niềm tin kỳ lạ:
“Pháp
môn không phải chỉ dành cho kẻ có thiên tư. Có thể có một con đường, chậm hơn,
khó hơn… nhưng không phải không thể đi.”
4. GIỮ LẠI – KHÔNG TRUYỀN NGƯỜI
Tàn
thư không có tên, cũng không có đồ hình pháp trận cụ thể, chỉ là lý giải và vài
chú thích sơ đẳng về cách vận khí – không có giá trị thực dụng cao với người
khác.
Với
Tần Vân, nó như một mồi lửa nhỏ trong đêm đông – đủ để giữ hơi ấm, dù
không đủ để đốt sáng trời.
Hắn
không định đưa ra hay báo với ai.
Mỗi
đêm sau giờ làm, hắn đều dành ra nửa canh giờ để thử áp dụng, khi thì luyện chế
một mảnh phù, khi thì dẫn khí vào viên linh thạch hỏng, khi thì trầm tư nhập
định kiểm tra khí hải...
5. KHÔNG CHỈ TU HÀNH – MÀ LÀ CÁCH SỐNG
Tần
Vân hiểu rõ: hắn không phải kẻ được chọn. Không có linh căn tốt, không có sư
tôn dẫn dắt, không có truyền thừa thần bí, không có pháp bảo hộ thân. Nhưng hắn
có hai thứ:
Nhẫn – và trí nhớ kỹ lưỡng.
Thế
là đủ để tiếp tục.
CHƯƠNG 49: ĐAN PHỤ LUYỆN CHẾ – MỘT BƯỚC THỬ THÁCH
Tổ
Đan Phụ của Linh Tiêu Tông định kỳ ba tháng một lần sẽ tổ chức “luyện chế
thử nghiệm”, cho các đệ tử cấp thấp biểu diễn khả năng xử lý dược liệu và
điều khiển hỏa hầu, qua đó chọn ra người đủ tư cách được đào tạo sơ cấp luyện
đan thuật.
Đối
với các đệ tử chính thức, đây là dịp thể hiện tài năng. Nhưng với đệ tử tạp
dịch, đặc biệt là người như Tần Vân, thì chỉ là trò cười hoặc tấm
bia thử nghiệm.
1. BỊ CHỈ ĐỊNH
Sáng
sớm hôm đó, khi Tần Vân còn đang khuân bao linh thảo khô ra ngoài phơi nắng,
thì Lý chấp sự gọi lại, đưa cho một bảng gỗ đen.
“Ngươi,
Tần Vân, tham gia thử nghiệm chiều nay. Không được thoái thác.”
Tần
Vân hơi khựng người lại, nhưng không phản bác, chỉ nhẹ giọng đáp:
“Vâng.”
Lý
chấp sự nhếch mép, cười khẩy:
“Yên
tâm, có ai mong đợi gì ngươi đâu. Tham gia cho có người châm lửa thôi.”
2. KHÔNG BỊ ĐẨY LÊN, CŨNG KHÔNG ĐỂ
RƠI XUỐNG
Đến
giờ ngọ, đại sảnh của Đan Phụ sáng rực lửa đỏ. Trên tám lô đan được sắp theo
vòng tròn, bốn đệ tử luyện khí sơ kỳ và ba đệ tử luyện khí trung kỳ đã
sẵn sàng.
Tần
Vân được xếp lô thứ tám – lò cũ nhất, khí cơ yếu nhất, đã từng được dùng làm
lò rèn cho linh dược thấp cấp.
Trước
ánh mắt cười mỉa của vài đệ tử, Tần Vân không để tâm. Hắn bình thản lau sạch
thành lò, từ tốn nhóm hỏa, đặt linh dược lên giá đồng, động tác tuy chậm
nhưng không có chút sai sót.
3. ĐỀ BÀI: THANH TÂM TÁN – LOẠI THẤP
NHẤT
Mỗi
người được yêu cầu luyện ra một phần Thanh Tâm Tán, loại đan dược sơ cấp
dùng để trấn định tâm thần, trị tâm hỏa loạn. Đơn giản, nhưng yêu cầu phối dược
ổn, tránh tạp khí.
Một
canh giờ trôi qua, ba người thất bại, hai người chỉ luyện ra bán thành đan –
nửa vỏ nứt nẻ.
Tới
lượt Tần Vân, hắn vẫn giữ tốc độ đều đặn. Dưới ánh mắt chê cười của mấy người
đứng xem, hắn không dùng pháp lực cưỡng ép linh khí, mà dẫn từng chút
vào dược liệu bằng tâm ý, tương ứng với phương pháp cổ thư hắn vừa luyện
tập gần đây.
Ánh
lửa nhỏ hơn so với các lô bên cạnh, thậm chí có lúc gần tắt. Nhưng mỗi khi linh
dược bắt đầu hòa tan, khí tức phát ra rất ổn định, không loạn, không bốc độc
khí.
4. THÀNH ĐAN – KHÔNG AI NGỜ TỚI
Khi
lô mở ra, chỉ có một viên đan nhỏ, ánh sắc không rực rỡ, nhưng đều
màu, mùi nhẹ, đặc biệt không lẫn tạp khí.
Lý
chấp sự nhíu mày, nhấc viên đan lên, ngửi nhẹ, dùng pháp nhãn soi qua rồi trầm
ngâm.
“Không
có pháp lực khống hỏa, mà lại điều hòa linh khí ổn… Làm kiểu gì?”
Tần
Vân cúi đầu, giọng khẽ khàng:
“Tiểu
nhân chỉ làm theo cảm giác… chậm rãi, không cưỡng ép.”
Một
vị đệ tử luyện khí trung kỳ đứng gần, cười khẩy:
“Không
cưỡng ép? Ngươi nghĩ đây là nấu cơm sao? Ngẫu nhiên một viên may mắn thì đã là
đan sư chắc?”
Cả
sảnh bật cười.
Chỉ
có Lý chấp sự là không cười. Y im lặng đặt viên đan vào hộp, ghi chú vài dòng
vào bảng ngọc, rồi nói khô khốc:
“Tạm
giữ đan. Nếu đủ kiểm định, có thể ghi tên học tập sơ luyện đan pháp. Tự ngươi
quyết.”
5. KHÔNG HƯỞNG, CHỈ GHI NHỚ
Chiều
hôm đó, trở về phòng, Tần Vân ngồi trước bàn gỗ mục, mở cuốn tàn thư ra lần
nữa.
Hắn
biết, luyện đan không phải con đường chính, nhưng chỉ cần từng bước có
thể tăng thêm linh thạch, đổi lấy dược tài, đổi lấy thời gian tu luyện,
thì hắn sẽ không bỏ.
“Không
cần nổi bật, chỉ cần không rơi lại phía sau.”
Tâm
niệm ấy trở thành kim chỉ nam cho hắn, mỗi lần bị ép bước ra ánh sáng, hắn lại
càng ẩn sâu hơn về bóng tối.
CHƯƠNG 50: BÍ CẢNH TÀN PHẾ
Đêm
xuống, sương núi dày đặc như màn lụa bạc, bao phủ khắp Tạp Dịch Viện. Tần Vân
vẫn đang ngồi dưới ánh đèn dầu mờ mịt, cẩn thận lật xem từng trang da thú trong
quyển tàn tịch đã ngả vàng. Trong đầu hắn, các đường vân khống hỏa, đồ hình dẫn
khí, tỏa linh… dần hình thành hệ thống, dù còn rời rạc nhưng ngày một rõ ràng.
Giữa
đêm thanh vắng, từ ngoài sân truyền vào tiếng thì thầm. Tần Vân không cố
ý nghe trộm, nhưng tai hắn từ lâu đã quen cảnh đề phòng, liền khẽ dập đèn, bước
sát cửa, áp tai lắng nghe.
1. CUỘC TRÒ CHUYỆN BÍ MẬT
Hai
giọng nói nhỏ, một trầm khàn – của Triệu chấp sự Đan Phụ, một cao ngạo –
Lưu chấp sự Nội Vụ Các.
“Bí
cảnh ở Xà U Cốc… lần này chỉ dẫn mấy đệ tử ngoại môn và tạp dịch vào làm mồi
nhử, đúng không?”
“Ừ.
Yêu thú vẫn còn vài con, nhưng đại trận đã hỏng nặng. Phái trên không muốn phí
người giỏi. Đưa đám rác rưởi vào, dọn sạch hiểm họa, sau đó mới cho đệ tử chân
truyền vào thu hồi di vật.”
Triệu
chấp sự bật cười:
“Nói
trắng ra là cho đám phàm nhân chết thay.”
Lưu
chấp sự hừ nhẹ:
“Chết
thì chết. Mạng rẻ thì phải biết phục vụ.”
Hai
người cười nhạt, rồi giọng bước chân dần khuất vào bóng tối.
2. SUY TÍNH
Tần
Vân ngồi lặng rất lâu. Ánh mắt hắn vẫn như thường ngày – trầm tĩnh, không sợ
hãi. Nhưng trong lòng lại dậy sóng.
Bí cảnh.
Tuy
là tàn phế, nhưng từng là một phần của linh địa thời Thượng Cổ. Theo tàn
thư mà hắn từng đọc được, nơi đó từng là chốn luyện khí, có cơ trận thất lạc,
và cả tàn linh cấm pháp chưa ai giải được.
Dù
cực kỳ nguy hiểm… nhưng cũng là cơ hội hiếm có cho người như hắn.
Hắn
biết rõ: nếu cứ theo đà gom góp, mất ít nhất mười năm nữa hắn mới có đủ linh
thạch đột phá lên Luyện Khí tầng bảy. Nhưng nếu trong bí cảnh kia có vật
dẫn, hoặc linh dược lâu năm… hắn có thể tiết kiệm được ít nhất nửa thời gian.
“Nguy
hiểm với người tranh. Nhưng với ta… biết ẩn, biết nhịn… chưa chắc đã chết.”
3. CHUẨN BỊ
Ba
ngày tiếp theo, Tần Vân không tỏ vẻ gì khác thường. Vẫn làm việc khổ
sai, vẫn gánh nước, nhổ cỏ, khuân linh thảo khô. Nhưng mỗi đêm, hắn đều âm
thầm kiểm tra lại túi trữ vật của mình.
Tổng
cộng:
- 17 viên
linh thạch hạ phẩm
- 2 bình
đan dược dưỡng khí (tự luyện, hiệu quả thấp nhưng tinh thuần)
- 1 quyển
da thú ghi chép sơ đồ trận pháp đơn giản
- 1 phi
châm nhỏ bằng hàn thiết, dùng để phá khóa hoặc dò bẫy
- 1 bùa
ẩn khí mua từ chợ đêm tán tu, chỉ duy trì nửa canh giờ
Tần
Vân biết rõ, chừng ấy chưa đủ để sinh tồn lâu dài trong bí cảnh, nhưng… đủ
để sống sót nếu không tham.
4. BỊ ÉP THAM GIA
Quả
nhiên, ba ngày sau, lệnh từ Nội Vụ Các đưa xuống: “Toàn bộ đệ tử tạp dịch từ
luyện khí tầng ba trở lên, theo đoàn hỗ trợ Xà U Cốc, tìm kiếm dị vật, tiêu trừ
yêu trùng sót lại.”
Danh
sách có tên Tần Vân. Không ai ngạc nhiên.
Chỉ
có Hứa sư huynh – người từng cho hắn mượn sách cũ – khẽ cau mày nói:
“Ngươi…
nên cáo bệnh. Chuyến này… khó về.”
Tần
Vân cúi đầu, chắp tay:
“Đa
tạ Hứa sư huynh lo lắng. Nhưng cơ hội đến, vãn bối… không muốn bỏ.”
5. LÊN ĐƯỜNG
Sáng
sớm ngày thứ tư, mười hai đệ tử tạp dịch và bảy đệ tử ngoại môn được đưa lên Linh
Chu pháp xa rách nát, hướng về phía Xà U Cốc – vùng đất từng là di
địa của một nhánh phụ Trường Dạ Tông, bị sụp sau cuộc đại chiến ba trăm năm
trước.
Tần
Vân ngồi im ở góc xa, không nói lời nào, ánh mắt khẽ khép, giữ vững tinh thần.
“Ta
không cần thắng ai. Chỉ cần… không chết.”
0 Nhận xét