CHƯƠNG 246: HUYẾT QUANG TRONG SƯƠNG
Tiếng
gió rít qua khe núi, kèm theo mùi tanh nồng của máu.
Tần
Vân khẽ ngẩng đầu, đôi mắt híp lại, chăm chú nhìn bóng đen đang hạ xuống mỏm đá
đối diện.
Kẻ
vừa xuất hiện là một tu sĩ mặc áo lục, tay cầm phi kiếm mỏng như cánh ve, tu vi
rõ ràng ở Trúc Cơ hậu kỳ. Trên lưng hắn đeo một cái bao dài, lộ ra vài
đoạn cán kiếm cũ kỹ.
Tần
Vân không trả lời, chỉ im lặng đứng dậy, tay đặt nhẹ lên chuôi kiếm.
Tần
Vân vẫn lặng thinh, nhưng bước chân đã âm thầm dịch sang bên trái, lựa vị trí
thuận tiện nhất để xuất kiếm. Sương độc dưới vực bắt đầu tràn lên, khiến tầm
nhìn mờ mịt.
Xẹt!
Một
tia huyết quang lóe lên rồi biến mất. Không tiếng kiếm ngân, không ánh sáng loé
dài – chỉ có một giọt máu rơi xuống mỏm đá, nóng hổi.
Lục
bào tu sĩ khựng lại, cúi xuống nhìn cánh tay trái của mình – nơi vừa xuất hiện
một vết cắt mảnh như sợi tơ nhưng sâu tới tận xương.
—
Vô Ảnh... kiếm pháp? – Ánh mắt hắn trầm xuống. – Hóa ra ngươi không tầm thường
như bề ngoài.
Tần
Vân không hề đối chọi trực diện. Hắn lùi nửa bước, thân hình nhập vào làn
sương. Chỉ nghe tiếng thở đều đặn, không nhanh không chậm.
Đợi
lưới kiếm kia vừa chạm tới, hắn mới đột ngột xuất hiện ở góc hoàn toàn khác –
tay vung một nhát ngắn, gọn, không tiếng gió.
Phập!
Một
vết máu mới hiện ra trên hông đối thủ.
Mỗi
nhát kiếm đều khiến đối phương thêm căng thẳng, tiêu tốn nhiều linh lực hơn.
Chỉ
sau mười hơi thở, hơi thở của lục bào tu sĩ đã rối loạn. Lúc hắn định dốc toàn
lực tung sát chiêu, Tần Vân đột nhiên biến mất hẳn – để lại khoảng trống tĩnh
lặng.
Đối
phương nghi hoặc, chưa kịp phản ứng thì... một đường kiếm từ phía sau xuyên qua
vai phải, máu phun ra đỏ thẫm.
Lục
bào tu sĩ rít lên, liều mạng xoay người chém trả. Nhưng kiếm của Tần Vân đã rút
về, thân hình biến mất như chưa từng tồn tại.
Cảm
nhận khí tức của mình rối loạn, vết thương liên tục mất máu, hắn nghiến răng,
tung một viên phù dạ minh rồi bay thẳng lên trời, rút lui không dám ngoái
lại.
Tần
Vân từ trong sương bước ra, sắc mặt trắng bệch. Mồ hôi lạnh rơi như mưa, bàn
tay cầm kiếm run nhẹ – dấu hiệu rõ ràng của việc pháp lực gần như cạn kiệt.
Sau
đó, hắn kéo tấm đá lớn chặn kín cửa hang, ngồi xếp bằng, bắt đầu điều tức – vì
hắn biết, trong vùng núi này, thắng một trận chỉ có nghĩa là sẽ có thêm kẻ
khác tìm đến.
CHƯƠNG 247: BẪY TRONG BÓNG TỐI, KIẾM TRONG TAY
Cửa
hang khép kín, bên ngoài sương trắng vẫn đặc quánh, nhưng mùi máu tanh đã phai
dần theo gió đêm.
Tần
Vân ngồi bất động hơn nửa canh giờ, khí tức dần ổn định lại. Tuy nhiên, ánh mắt
hắn không hề buông lỏng. Trong vùng núi này, kẻ thua thường sẽ quay lại... và
lần sau sẽ không đơn độc.
Cẩn
thận bố trí từng chỗ, Tần Vân dùng sương mù làm màn che, biến những cây châm
thành những tia chết chóc ẩn trong khe đá, vũng nước, thậm chí cả mấy bụi cỏ
tưởng chừng vô hại.
Ba
bóng người tản ra, tiến gần từng bước. Ánh phù quang trên tay họ chiếu sáng lờ
mờ, làm hiện rõ từng sợi sương.
Khi
kẻ đầu tiên bước lên mỏm đá ngoài cửa hang, chân hắn khẽ chạm vào sợi dây mảnh
giấu dưới lớp rêu.
Phập!
Một
chiếc châm bắn ra, ghim vào bắp chân. Người này khẽ hừ một tiếng, chưa kịp phản
ứng thì mắt đã mờ đi, động tác chậm hẳn.
Máu
phun ra, thân thể đổ xuống không một tiếng động lớn.
Hai
kẻ còn lại lập tức lùi về, lưng kề nhau, pháp lực bùng ra tạo thành quầng sáng
mờ.
Nhưng
Tần Vân không liều mạng xông thẳng. Hắn lại hòa vào sương, vòng ra phía bên
trái. Mỗi bước chân đều nhẹ đến mức không dẫm gãy nổi một nhánh khô.
Từng
viên đá nhỏ từ trong sương bị hắn ném ra, rơi xuống chỗ này chỗ kia, tạo âm
thanh nhiễu loạn.
Hai
tu sĩ kia quay tít pháp bảo, mắt liếc loạn xạ, mồ hôi dần túa ra.
Đợi
khoảnh khắc ánh mắt họ không đồng bộ, Tần Vân tung người xuất hiện sau lưng kẻ
gần hơn.
Xoẹt!
Kiếm
đi, máu theo.
Kẻ
cuối cùng hoảng loạn, hét lớn một tiếng rồi phóng phù tiễn về phía bóng mờ vừa
lóe. Nhưng khi tiễn đến nơi, sương tan ra, chỉ còn khoảng trống lạnh ngắt.
Từ
sau lưng hắn, thanh kiếm của Tần Vân đâm xuyên qua tim.
Tần
Vân thu kiếm, ánh mắt bình tĩnh như vừa hoàn thành một việc thường nhật.
—
Đánh nhanh, giấu sâu, không để ai biết...
Hắn
lẩm bẩm, rồi bắt đầu thu lấy vài món pháp bảo còn nguyên vẹn. Không phải vì
tham, mà bởi trong thế giới này, từng miếng linh thạch, từng tấm phù đều có thể
quyết định việc sống chết của một tán tu như hắn.
CHƯƠNG 248: GIÓ ĐỔI HƯỚNG TRÊN ĐỈNH NÚI TỬ VÂN
Sáng
hôm sau, sương núi Tử Vân vẫn đặc quánh, nhưng gió đã đổi hướng. Làn gió lạnh
từ phía đông bắc tràn xuống, cuốn từng vệt mây mỏng bay vần vũ quanh các vách
đá.
Tần
Vân đứng trên mỏm đá hẹp, nhìn xa về phía chân núi. Nơi đó, ánh sáng của vài
đạo phù quang liên tiếp lóe lên — đám truy binh tối qua đã bị chém sạch, nhưng
tin tức hẳn đã truyền về môn phái của chúng.
Không
lâu nữa, nơi này sẽ bị lục soát.
Hắn
biết rõ, ở lại nghĩa là chết. Một tán tu không có chỗ dựa, giết chết người của
môn phái lớn, dù có lý do chính đáng, vẫn chỉ là cái bia để người ta rèn uy.
Tần
Vân đi rất chậm. Không phải vì sợ độ cao, mà bởi hắn cố tình để tai nghe ngóng
mọi động tĩnh. Trong rừng núi này, gió đổi hướng thường báo trước thay đổi về
khí hậu… và cả sự xuất hiện của những kẻ ẩn nấp.
—
Tần đạo hữu? – giọng trầm thấp vang lên.
Tần
Vân không trả lời, ngón tay khẽ chạm vào chuôi kiếm.
Người
kia chậm rãi ngẩng mặt, để lộ khuôn mặt hốc hác, ánh mắt như đục ngầu nhưng lại
ẩn sát ý.
—
Ta không muốn giết ngươi. Nhưng thứ ngươi lấy từ đám người tối qua… phải giao
lại.
Nếu
giao ra, hắn có thể tránh một trận chiến. Nhưng sẽ mất đi cơ hội duy nhất rời
khỏi vùng núi này mà không bị truy đuổi.
Nếu
không giao, hắn phải đánh. Mà kẻ này, từ khí tức, ít nhất là Trúc Cơ hậu kỳ.
—
Được, ta trả.
Bàn
tay trái đưa ra túi trữ vật.
Người
áo xám bước tới, cẩn thận vươn tay đón lấy.
Soạt!
Ngay
khoảnh khắc ngón tay của đối phương chạm vào miệng túi, Tần Vân đã vung tay
phải. Một đạo kiếm quang ngắn ngủi như tia chớp bổ thẳng vào cổ tay đối phương.
Máu
bắn ra. Túi trữ vật chưa kịp rơi xuống đã bị Tần Vân giật ngược lại.
Tiếng
quát giận dữ vang vọng khắp núi, nhưng chỉ vài hơi thở sau đã bị tiếng gió cuốn
tan.
Tần
Vân biết rõ, đây chỉ là khởi đầu. Kẻ vừa rồi không phải là người duy nhất nhắm
vào hắn. Tấm bản đồ kia — bất kể chứa gì — đã khiến hắn bước vào một vòng xoáy
mới, khó thoát hơn cả cuộc truy sát đêm qua.
CHƯƠNG 249: BẢN ĐỒ HUYẾT NGUYỆT
Đêm
xuống nhanh hơn thường lệ. Trong rừng sâu, mùi ẩm mốc của lá mục quện lẫn hơi
lạnh từ sương núi khiến người ta dễ sinh mệt mỏi.
Tần
Vân tìm được một hốc đá ẩn giữa mỏm núi, chỉ vừa đủ để một người ngồi. Hắn che
miệng hốc bằng vài nhánh cây khô, rồi mới lặng lẽ ngồi xếp bằng.
Trước
mặt là chiếc túi trữ vật vừa cướp lại được.
Trên
bề mặt da thú là những đường mực đỏ đã phai, nhưng vẫn còn giữ được ánh màu như
máu khô.
Tần
Vân mở ra.
Hắn
chau mày. Trong những mẩu chuyện tán tu truyền tai, “Huyết Nguyệt” từng được
nhắc tới như một danh xưng của một vị kiếm tu cổ, người từng lấy một kiếm đồ
sát cả ổ ma tu trong đêm trăng đỏ.
Nếu
đây thật sự là nơi chôn giấu kiếm pháp của hắn, thì lý do đám truy binh kia
liều mạng tranh đoạt cũng dễ hiểu.
Hắn
tự hỏi: nếu đây là kiếm tàng, tại sao lại xuất hiện trong tay một nhóm môn phái
hạng ba? Tại sao không bị các thế lực lớn thu lấy từ lâu?
Chỉ
có hai khả năng: hoặc là giả, hoặc là thật nhưng cực kỳ nguy hiểm, đến mức
những kẻ mạnh hơn không muốn mạo hiểm.
Nếu
giữ, hắn phải chuẩn bị đối mặt với truy sát liên tục. Nếu bỏ, thì cơ hội tiếp
cận một di tích kiếm đạo — thứ mà cả đời hắn khó gặp — sẽ mất vĩnh viễn.
Hắn
nhắm mắt, chậm rãi thở ra.
—
Giữ. Nhưng… không đi ngay.
Hắn
cần dưỡng thương, cần chuẩn bị vài thứ để nếu nơi đó thật sự là huyệt mộ kiếm
tu, hắn vẫn còn đường sống mà rút lui.
Tần
Vân không động, nhưng bàn tay đã đặt lên chuôi kiếm.
Bóng
tối phía trước như đang dần đậm hơn…
CHƯƠNG 250: KẺ ĐẾN TRONG ĐÊM
Tiếng
tách nhỏ như kim châm rơi xuống mặt nước, nhưng với Tần Vân, nó vang
vọng trong đầu như tiếng chuông cảnh báo.
Hắn
vẫn giữ nguyên tư thế, mắt khép hờ, hơi thở bình ổn, nhưng trong bụng đã âm
thầm vận chuyển một tia kiếm khí mỏng như sợi tơ ra đầu ngón tay.
Một
mùi máu nhàn nhạt, rất mỏng, len vào hốc đá.
“Bộp!”
Lập
tức, một luồng gió lạnh xé qua chỗ viên sỏi rơi, cắt gãy cả bụi cây phía sau.
Tần Vân nghe rõ tiếng kim loại mảnh va vào đá.
—
Phi châm… lại còn tẩm độc.
Hắn
rút ra một tấm phù hỏa, nhưng không kích hoạt, chỉ kẹp giữa hai ngón tay.
Chờ…
Bóng
đen quả nhiên thận trọng, tiến vào chậm rãi, như muốn ép hắn sơ hở. Khi chỉ còn
cách hốc đá vài bước, Tần Vân mới quát khẽ:
—
Giờ!
Hắn
ném phù hỏa lên trần hốc, cùng lúc kiếm khí trong tay bắn ra thành đường cong,
chém vào đống cành khô che cửa.
Một
tia kiếm khí khác xuyên qua bụi mù, nhắm vào đầu gối đối phương.
Tiếng
kêu khẽ vang lên, rồi một bóng người loạng choạng lùi ra sau. Dưới ánh lửa, Tần
Vân thấy gương mặt gầy gò, mắt sắc như dao, miệng cắn chặt thứ gì đó — có lẽ là
viên giải độc.
Tần
Vân không đuổi theo. Truy sát ban đêm trong rừng là dại dột — hắn không biết
còn bao nhiêu kẻ như thế chờ sẵn.
Hắn
khẽ siết chuôi kiếm.
—
Nếu đã giữ… thì phải sống mà lấy được nó.
Ngoài
kia, sương đêm đang dày thêm, che kín dấu máu vừa nhỏ xuống đất.
0 Comments