Chương 21: Thỏa Ước Với Bóng Tối
Sau khi ánh sáng kỳ lạ từ cánh cổng biến mất, khu rừng chìm
vào một màn đêm đặc quánh. Không khí dường như bị rút cạn, để lại một khoảng
trống lặng lẽ nhưng đe dọa. Vũ Thanh nằm trên mặt đất, hơi thở nặng nề. Thu
Hằng quỳ bên cạnh anh, đôi mắt cô ngấn lệ.
“Cậu không thể chết được, Lăng Vũ Thanh!” Thu Hằng lắc mạnh
vai anh, giọng cô nghẹn ngào.
Anh cố gắng mỉm cười, nhưng vết thương trên ngực quá nặng.
“Không sao… ít nhất… nghi lễ đã bị phá hủy.”
Bỗng nhiên, từ phía xa, một tiếng cười khàn khàn vang lên,
lạnh lẽo đến mức khiến mọi người giật mình. Những bóng tối trong rừng bắt đầu
chuyển động, hội tụ lại thành một hình dáng cao lớn, đen kịt như hư không.
“Thật thú vị,” bóng tối cất giọng, trầm và kéo dài, như vọng
lại từ sâu thẳm địa ngục. “Ngươi nghĩ máu của ngươi có thể phá hủy kế hoạch của
ta sao, Vũ Thanh?”
Thu Hằng đứng bật dậy, đối mặt với thực thể đáng sợ đó.
“Ngươi là ai? Ngươi muốn gì?”
“Ta?” Bóng tối cười khẽ. “Ta là kẻ đã đợi hàng thế kỷ trong
khu rừng này. Và tất cả các ngươi chỉ là quân cờ trong trò chơi của ta. Nhưng
Vũ Thanh…” Hắn quay sang nhìn anh, ánh mắt vô hình chứa đầy sự hứng thú. “Ngươi
là một quân cờ đặc biệt. Ngươi vừa ngăn ta, vừa giúp ta. Thật mâu thuẫn, nhưng
cũng rất tuyệt vời.”
Vũ Thanh cố gắng ngồi dậy, dù cơ thể anh đau nhói. “Ngươi…
đang nói gì?”
“Máu của ngươi có sức mạnh đặc biệt, con người ạ. Nó không
phá hủy cánh cổng, mà chỉ trì hoãn. Ta vẫn có thể hoàn tất nghi lễ, nhưng ta
cần một điều kiện khác.”
“Điều kiện gì?” Thu Hằng nghiến răng hỏi.
Bóng tối cười lớn, âm thanh vang vọng khắp khu rừng. “Ta cần
một thỏa thuận. Vũ Thanh, ngươi sẽ trở thành vật chủ của ta. Với sức mạnh của
ngươi, ta sẽ bước ra thế giới bên ngoài mà không cần cánh cổng này. Còn ngươi…”
Hắn cúi xuống, giọng nói thấp hơn nhưng vẫn đầy mê hoặc.
“Ngươi sẽ có cơ hội cứu những người còn lại. Đổi mạng sống của chúng để lấy
linh hồn ngươi, ngươi thấy thế nào?”
Không khí như đông cứng. Thu Hằng lắc đầu, ánh mắt đầy sự
kinh hoàng. “Không! Đừng nghe hắn! Chúng ta sẽ tìm cách khác!”
Vũ Thanh nhìn Thu Hằng, ánh mắt anh lặng lẽ nhưng sâu thẳm.
Anh biết rõ, trong tình thế này, không còn lựa chọn nào khác.
“Ngươi muốn gì từ ta?” Vũ Thanh cất giọng, giọng anh mệt mỏi
nhưng đầy cương quyết.
“Chỉ cần ngươi nói đồng ý,” bóng tối đáp. “Ngươi sẽ trở
thành công cụ của ta, và ta sẽ tha cho tất cả bọn chúng. Một thỏa thuận công
bằng, đúng không?”
“Không được!” Thu Hằng hét lên, bước lên chắn trước Vũ
Thanh. “Ngươi không được lấy linh hồn của anh ấy!”
Bóng tối chỉ cười. “Cô gái, cô không có quyền quyết định.
Đây là sự lựa chọn của hắn.”
Vũ Thanh nhắm mắt, trái tim anh đau nhói. Anh biết mình
không thể để những người còn lại chết, nhưng anh cũng biết rằng giao linh hồn
cho thực thể này sẽ biến anh thành một thứ anh luôn căm ghét: quỷ dữ.
“Được,” anh mở mắt, giọng nói dứt khoát. “Ta đồng ý.”
Thu Hằng hét lên phản đối, nhưng đã quá muộn. Bóng tối lao
tới, bao phủ lấy Vũ Thanh. Một cơn gió lạnh buốt tràn qua, kéo theo những tiếng
thì thầm từ địa ngục.
Khi bóng tối rút đi, Vũ Thanh đứng dậy. Nhưng ánh mắt anh
giờ đây lạnh lùng và sắc bén, không còn là con người như trước.
“Vũ Thanh…” Thu Hằng run rẩy gọi tên anh.
Anh quay lại nhìn cô, ánh mắt thoáng hiện lên sự đau khổ.
“Thu Hằng… hãy sống tốt. Từ giờ, ta sẽ không còn là ta nữa.”
Trước khi cô kịp nói gì, anh quay người bước vào màn đêm,
bóng lưng cao lớn nhưng cô độc. Phía sau anh, khu rừng trở nên yên ắng, như
chưa từng có điều gì xảy ra.
Lời nguyền đã được hoãn lại, nhưng với cái giá quá đắt. Vũ
Thanh giờ đây đã trở thành một phần của bóng tối, một người hùng bị nguyền rủa
trong màn đêm vô tận.
Chương 22: Người Hùng Bóng Tối
Màn đêm trong khu rừng dường như trở nên nặng nề hơn sau khi
Vũ Thanh biến mất. Những tán cây khẽ xào xạc, như đang bàn tán về bi kịch vừa
xảy ra. Thu Hằng và những người còn sống sót đứng lặng, không ai nói nên lời.
“Chúng ta… nên làm gì bây giờ?” Gia Minh, kẻ nhút nhát nhất
nhóm, lên tiếng, giọng anh run rẩy.
Thu Hằng quay lại nhìn mọi người, đôi mắt cô đỏ hoe nhưng
đầy kiên quyết. “Chúng ta phải rời khỏi đây. Vũ Thanh đã hy sinh để bảo vệ chúng
ta. Không thể để anh ấy uổng mạng.”
Cả nhóm gật đầu, cố gắng thu gom chút sức lực còn lại để
chuẩn bị rời đi. Nhưng khi họ vừa bước vài bước, một tiếng gầm vang lên từ
trong bóng tối.
Những cặp mắt đỏ rực hiện ra từ giữa các tán cây. Từ trong
bóng đêm, hàng chục sinh vật quái dị bắt đầu xuất hiện, hình dáng méo mó, da
thịt chúng rách nát, nhưng đôi mắt tràn đầy hung hãn.
“Không thể nào!” Thu Hằng thét lên. “Chúng ta đã phá vỡ nghi
lễ mà!”
Một trong những sinh vật quái dị cười khẩy, âm thanh của nó
như tiếng móng tay cào lên bảng. “Phá vỡ? Không, cô gái. Nghi lễ chỉ bị gián
đoạn. Lăng Vũ Thanh không ngăn được tất cả đâu.”
Cả nhóm hoảng loạn, lùi dần về phía sau. Nhưng quái vật ngày
càng tiến gần hơn, bao vây họ.
“Không… không thể trốn được!” Gia Minh gào lên, rút con dao
từ trong túi ra, nhưng tay anh run rẩy đến mức không thể cầm chắc.
Bỗng nhiên, một luồng khí lạnh băng tràn qua, buộc lũ quái
vật dừng lại. Không gian như bị xé toạc, và từ trong bóng tối, một bóng người
cao lớn bước ra. Đôi mắt của anh sáng lên ánh đỏ ma quái, nhưng ánh nhìn vẫn
mang dáng dấp quen thuộc.
“Lăng Vũ Thanh?” Thu Hằng ngỡ ngàng gọi tên anh.
Anh không trả lời, chỉ bước tới đối mặt với lũ quái vật.
Giọng nói của anh vang lên, trầm và lạnh lẽo, như không còn là con người:
“Đây là địa bàn của ta. Không ai được phép chạm vào họ.”
Lũ quái vật gầm gừ, nhưng rõ ràng chúng e ngại Vũ Thanh. Một
con lớn nhất bước lên, giọng nói khàn khàn đầy thách thức: “Ngươi nghĩ ngươi là
ai mà dám cản đường bọn ta? Ngươi chỉ là một con rối của bóng tối, không hơn
không kém.”
Vũ Thanh không đáp, chỉ giơ tay lên. Một cơn gió mạnh mẽ
bùng lên, cuốn phăng cả đám lá khô trên mặt đất. Bóng tối từ cơ thể anh tràn
ra, bao phủ lấy con quái vật to lớn. Nó gào lên trong đau đớn, trước khi tan
thành tro bụi chỉ trong tích tắc.
Những con còn lại hoảng sợ, lùi dần về phía sau. “Hắn… hắn
không phải con người nữa!”
“Đúng vậy,” Vũ Thanh nói, giọng anh trầm tĩnh nhưng đầy uy
quyền. “Ta không còn là con người. Nhưng ta vẫn là kẻ bảo vệ họ.”
Những con quái vật còn lại nhanh chóng rút lui, biến mất vào
bóng tối. Cả khu rừng lại trở về sự tĩnh lặng chết chóc.
Vũ Thanh quay lại nhìn nhóm bạn của mình. Anh bước tới,
nhưng Thu Hằng lùi lại, đôi mắt cô ngập tràn sự sợ hãi và bối rối.
“Anh… không còn là anh nữa,” cô nói, giọng nghẹn ngào.
“Đúng,” Vũ Thanh đáp, đôi mắt anh lộ rõ sự đau khổ. “Nhưng
ta vẫn nhớ mục đích của mình. Hãy đi đi, rời khỏi khu rừng này trước khi quá
muộn.”
“Còn anh thì sao?” Thu Hằng hỏi, nước mắt trào ra.
“Ta không thể rời đi. Ta giờ đã thuộc về nơi này,” Vũ Thanh
đáp, giọng anh trầm lặng. “Nhưng ta sẽ giữ lời hứa: bảo vệ các người, dù có
phải trả giá bằng linh hồn.”
Nhóm bạn không còn lựa chọn nào khác. Dưới sự dẫn dắt của
Thu Hằng, họ nhanh chóng rời khỏi khu rừng, nhưng trái tim ai cũng nặng trĩu.
Vũ Thanh đứng đó, dõi theo bóng dáng của họ biến mất trong
màn đêm. Bóng tối quanh anh cuộn xoáy, như muốn nuốt chửng anh. Nhưng ánh mắt
anh vẫn sáng lên, một tia sáng cuối cùng giữa địa ngục.
Và thế là, khu rừng có một vị thần mới. Một người hùng bóng
tối, bị nguyền rủa nhưng không bao giờ từ bỏ sứ mệnh của mình.
Chương 23: Bí Mật Được Phơi Bày
Khi nhóm bạn cuối cùng cũng thoát khỏi rừng sâu, ánh sáng
ban ngày lấp ló phía chân trời, mang lại cảm giác an toàn tạm thời. Thu Hằng
đứng lại, hít thở sâu bầu không khí bên ngoài, nhưng trái tim cô vẫn nặng trĩu.
Còn lại sáu người trong nhóm, tất cả đều mang vẻ mặt bàng hoàng và kiệt quệ sau
những gì đã xảy ra.
“Chúng ta đã thoát,” Gia Minh thở phào, tay run rẩy nắm chặt
con dao nhỏ mà anh đã giữ như lá bùa hộ mệnh.
Nhưng Thu Hằng không cảm thấy nhẹ nhõm. Trong đầu cô, hình
ảnh Vũ Thanh đứng giữa bóng tối, đôi mắt đỏ rực và giọng nói trầm thấp đầy uy
lực, cứ hiện lên không ngừng. Anh đã hy sinh tất cả để bảo vệ họ. Nhưng có một
câu hỏi lớn luôn ám ảnh cô: Tại sao anh lại biết quá nhiều về khu rừng này?
“Thu Hằng, cậu sao vậy?” Minh Trang, cô gái nhỏ nhắn nhất
nhóm, tiến lại gần, đặt tay lên vai cô.
Thu Hằng nhìn sâu vào đôi mắt lo lắng của bạn mình. Cô biết
mình không thể phớt lờ điều này.
“Chúng ta cần nói chuyện,” Thu Hằng nói, giọng đầy nghiêm
trọng.
Nhóm bạn ngồi quanh đống lửa nhỏ tại một khu vực an toàn gần
lối ra khỏi rừng. Ánh lửa le lói chiếu lên khuôn mặt của từng người, phơi bày
nỗi lo lắng và sợ hãi còn sót lại.
“Các cậu có từng nghĩ,” Thu Hằng bắt đầu, giọng cô nhẹ nhàng
nhưng đầy trọng lượng, “rằng tất cả những chuyện này không phải là ngẫu nhiên?”
Mọi người nhìn nhau, không ai đáp lại.
“Ý cậu là gì?” Đức Hải, một trong những chàng trai mạnh mẽ
nhất nhóm, hỏi, đôi mắt anh nheo lại đầy cảnh giác.
“Vũ Thanh… anh ấy biết quá nhiều,” Thu Hằng nói, cẩn thận
quan sát phản ứng của từng người. “Về khu rừng, về nghi lễ, thậm chí về cách
ngăn cản nó. Không ai trong chúng ta biết gì trước khi đến đây, nhưng anh ấy
thì khác.”
Cả nhóm im lặng, những lời nói của cô khiến không khí trở
nên nặng nề hơn.
“Ý cậu là… anh ấy có liên quan đến chuyện này?” Gia Minh
hỏi, giọng run rẩy.
“Không phải như vậy,” Thu Hằng lắc đầu, nhưng đôi mắt cô rực
sáng sự kiên định. “Mình nghĩ… anh ấy đang che giấu điều gì đó. Và nếu chúng ta
không tìm ra, những gì xảy ra trong rừng có thể chưa phải là kết thúc.”
Cả nhóm ngồi lặng im trong vài phút, cho đến khi Minh Trang
đột nhiên lên tiếng, giọng cô thấp nhưng rõ ràng:
“Các cậu có nhớ không? Khi chúng ta còn ở trường, đã từng có
một vụ mất tích trong khu rừng này.”
Tất cả đều ngẩng đầu lên nhìn Minh Trang.
“Ý cậu là vụ mất tích của anh trai Vũ Thanh?” Thu Hằng hỏi,
đôi mắt mở to.
Minh Trang gật đầu. “Phải. Anh ấy mất tích khi Vũ Thanh còn
rất nhỏ. Không ai biết anh ấy đi đâu, và vụ việc sau đó bị đóng lại. Nhưng mình
từng nghe nói, anh trai của Vũ Thanh có liên quan đến một truyền thuyết đáng sợ
trong khu rừng này.”
“Truyền thuyết gì?” Đức Hải hỏi, giọng anh khô khốc.
“Truyền thuyết về một con ác quỷ đội lốt người.”
Lời của Minh Trang như một nhát dao xuyên thẳng vào không
gian yên tĩnh. Cả nhóm bất giác rùng mình.
“Cậu đang nói rằng… Vũ Thanh có liên quan đến con quỷ đó?”
Gia Minh hỏi, đôi mắt anh lộ rõ sự sợ hãi.
“Không hẳn,” Minh Trang đáp. “Nhưng có thể gia đình anh ấy
đã bị nguyền rủa từ lâu. Có lẽ, anh ấy đến đây không chỉ để cắm trại, mà để tìm
cách phá bỏ lời nguyền đó.”
Thu Hằng lặng người. Những mảnh ghép trong đầu cô bắt đầu
ráp lại. Tại sao Vũ Thanh luôn hành động như thể biết trước mọi chuyện? Tại
sao anh lại sẵn sàng hy sinh bản thân mình để ngăn chặn nghi lễ?
“Vũ Thanh đã biết tất cả ngay từ đầu,” cô thì thầm, giọng
nói đầy chua xót.
Bỗng nhiên, từ trong bóng tối, một âm thanh kỳ lạ vang lên.
Tiếng lá khô xào xạc, tiếng bước chân nhẹ nhàng nhưng đầy đe dọa.
“Cái gì vậy?” Đức Hải bật dậy, nắm lấy một cành cây gần đó.
Thu Hằng đứng lên, ánh mắt căng thẳng dõi theo những chuyển
động trong bóng tối.
“Có ai đó… đang theo dõi chúng ta,” cô nói, giọng run lên.
Từ trong bóng tối, một bóng dáng mảnh mai bước ra. Đó là một
người phụ nữ lớn tuổi, mặc bộ đồ cũ kỹ và tay cầm một chiếc gậy gỗ. Đôi mắt bà
ta sâu thẳm và lạnh lẽo, như chứa đựng hàng ngàn bí mật.
“Các người không nên ở đây,” bà ta nói, giọng khàn đặc và
sắc lạnh.
“Bà là ai?” Thu Hằng hỏi, nhưng trong lòng cô tràn ngập sự
lo lắng.
Người phụ nữ bước đến gần, nụ cười méo mó hiện lên trên
khuôn mặt.
“Ta là người đã chờ đợi các ngươi từ lâu. Và ta biết bí mật
của Lăng Vũ Thanh.”
Chương 24: Bí Ẩn Của Người Phụ Nữ
Người phụ nữ đứng đó, bóng dáng nhỏ bé của bà lấp lửng giữa
ánh lửa bập bùng và bóng tối u ám của khu rừng. Bầu không khí trở nên ngột
ngạt, như thể từng hơi thở của nhóm bạn đang bị hút cạn bởi sự hiện diện đầy ma
mị của bà.
“Bà là ai?” Thu Hằng nhắc lại, cố giữ giọng bình tĩnh. Nhưng
trái tim cô đập mạnh, không chỉ vì sợ hãi mà còn vì cảm giác kỳ lạ rằng người
phụ nữ này biết nhiều hơn cả những gì bà ta nói ra.
Người phụ nữ nở một nụ cười méo mó, để lộ hàm răng vàng ố.
“Ta là kẻ giữ bí mật của khu rừng này. Và ta biết… trong số các ngươi, có một
kẻ không thuộc về thế giới này.”
Cả nhóm giật mình. Những lời nói của bà ta như một nhát dao
xuyên thẳng vào bầu không khí vốn đã căng thẳng.
“Bà nói gì?” Gia Minh lắp bắp, ánh mắt anh đảo liên tục giữa
bà lão và các bạn mình.
“Các ngươi nghĩ rằng tất cả những chuyện đã xảy ra chỉ là
tai nạn sao?” Người phụ nữ cười khẩy, bước gần hơn. “Không. Từ lúc các ngươi
bước chân vào khu rừng này, mọi thứ đã được sắp đặt.”
Thu Hằng siết chặt nắm tay, giọng cô cứng rắn hơn: “Nếu bà
biết, thì nói đi. Ai là kẻ mà bà đang ám chỉ?”
Người phụ nữ không trả lời ngay. Thay vào đó, bà đưa tay
quét nhẹ lên không khí, như thể đang gỡ bỏ một lớp màn vô hình. Một làn sương
lạnh bỗng xuất hiện quanh nhóm, cuộn trào như sống dậy từ lòng đất.
“Hắn đã ở đây, giữa các ngươi, từ rất lâu,” bà ta nói, giọng
đều đều nhưng lạnh lẽo. “Hắn đã chơi trò hai mặt, chờ thời cơ để hành động.”
“Không thể nào!” Đức Hải hét lên, nhìn quanh nhóm bạn với
ánh mắt hoang mang. “Chúng tôi đã lớn lên cùng nhau. Không ai trong số chúng
tôi là kẻ như bà nói!”
Người phụ nữ bật cười, âm thanh vang vọng như tiếng vọng từ
vực thẳm. “Ngươi nghĩ ác quỷ không biết cách che giấu sao? Đừng để vẻ ngoài
đánh lừa. Hắn rất giỏi ngụy trang, và hắn đã khiến các ngươi tin tưởng.”
Mọi người đứng lặng, ánh mắt dò xét nhau. Nỗi nghi ngờ len
lỏi, biến những người bạn từng thân thiết trở thành kẻ xa lạ.
“Vậy bà muốn gì?” Thu Hằng hỏi, giọng cô đanh lại. “Chúng
tôi đã mất quá nhiều. Nếu bà không có cách giúp, thì đừng gieo rắc thêm nỗi
sợ.”
Người phụ nữ nhìn sâu vào mắt Thu Hằng, đôi mắt bà lóe lên
ánh sáng kỳ dị. “Ta có cách. Nhưng cái giá các ngươi phải trả… không hề rẻ.”
“Cách gì?”
“Đưa hắn ra ánh sáng,” bà thì thầm, từng chữ rít qua kẽ
răng. “Đưa kẻ đội lốt ấy ra, trước khi hắn giết sạch tất cả các ngươi.”
Bầu không khí càng thêm ngột ngạt. Mọi người bắt đầu đưa mắt
nhìn nhau, ánh lửa phản chiếu những khuôn mặt đầy nghi ngờ. Nhưng trước khi ai
đó kịp lên tiếng, một tiếng động lớn vang lên từ sâu trong rừng.
Tiếng thét dài và thê lương vang vọng, giống như tiếng của
một người đang chịu đau đớn tột cùng.
“Cái gì thế?” Minh Trang hỏi, giọng cô run lên.
Người phụ nữ nhếch môi cười, nhưng nụ cười đó lạnh lẽo đến
mức khiến ai cũng rùng mình. “Hắn đã bắt đầu. Và nếu các ngươi không nhanh, sẽ
chẳng còn ai sống sót để thoát khỏi khu rừng này.”
“Đủ rồi!” Đức Hải quát lên. “Chúng tôi không cần những lời
hù dọa! Bà muốn chúng tôi làm gì thì nói thẳng ra!”
Người phụ nữ chỉ tay vào bóng tối, nơi âm thanh vừa vang
lên. “Tìm ra hắn. Đó là cơ hội duy nhất của các ngươi. Nhưng nhớ, kẻ đầu tiên
quay lưng lại với nhóm… sẽ không còn là chính mình.”
Khi bà ta vừa dứt lời, một cơn gió lạnh quét qua. Đống lửa
nhỏ lập tức bị dập tắt, và người phụ nữ biến mất như thể chưa từng xuất hiện.
“Bà ta… đâu rồi?” Minh Trang lắp bắp, cố gắng tìm kiếm trong
bóng tối.
“Bà ta biến mất rồi,” Thu Hằng nói, giọng cô trầm ngâm.
“Nhưng lời bà ta nói… không thể bỏ qua được. Chúng ta cần phải đối mặt với sự
thật.”
“Nhưng ai mới là kẻ đó?” Gia Minh hoảng loạn, ánh mắt đầy
tuyệt vọng. “Làm sao chúng ta biết được? Chúng ta đều là bạn bè mà!”
“Đó chính là điều hắn muốn,” Thu Hằng đáp, đôi mắt cô ánh
lên sự kiên định. “Hắn muốn chúng ta nghi ngờ nhau, chia rẽ nhau. Nhưng chúng
ta không được để điều đó xảy ra.”
Nhóm bạn tiếp tục đứng đó, giữa sự im lặng chết chóc của khu
rừng. Nỗi sợ hãi ngày càng lan tỏa, như một chiếc bóng đen bao phủ.
Không ai biết rằng, ngay lúc này, kẻ mà họ đang tìm kiếm…
đang đứng rất gần, ẩn mình giữa những gương mặt quen thuộc. Và hắn đang mỉm
cười.
Chương 24: Con Ác Quỷ Trong Lốt Người
Ánh sáng mờ ảo của mặt trăng chiếu xuyên qua tán cây rậm
rạp, ánh sáng yếu ớt không thể xua tan bóng tối dày đặc trong khu rừng u ám
này. Nhóm bạn giờ đây không còn cảm giác an toàn như trước. Họ ngồi im lặng
quanh đống lửa nhỏ, mỗi người đều chìm trong suy nghĩ của riêng mình, mắt vẫn
dán chặt vào bóng tối trước mặt.
Bà lão vừa biến mất, nhưng lời cảnh báo của bà ta vẫn văng
vẳng trong tai họ. Mọi người đều cảm thấy sự nghi ngờ lấn át mọi thứ. Ai trong
họ cũng có thể là kẻ ác quỷ đội lốt người, như lời bà đã nói.
“Cái giá chúng ta phải trả… không hề rẻ.” Thu Hằng lặp lại
lời của bà lão trong đầu, đôi mắt cô thoáng mờ đi vì sợ hãi.
Mọi người bắt đầu nhìn nhau với sự nghi ngờ lộ rõ. Những ánh
mắt từng thân thuộc giờ trở thành những tia nhìn đầy nghi ngờ. Nhưng giữa họ,
có một người vẫn giữ được sự bình tĩnh, chính là Lăng Vũ Thanh.
Anh ta ngồi gần đó, ánh mắt đăm chiêu nhìn vào đống lửa, như
thể không quan tâm đến không khí căng thẳng xung quanh. Tuy nhiên, Thu Hằng
không thể không chú ý đến một điều kỳ lạ: Cách anh ta nhìn vào ngọn lửa, không
phải như một người bình thường, mà như một người đang ẩn giấu một bí mật khủng
khiếp.
Vũ Thanh… cô đã từng tin tưởng anh ấy, nhưng giờ đây, trong
cái rừng ma quái này, liệu anh có thực sự là người bạn mà cô đã biết? Hay anh
chính là con quái vật mà bà lão đã cảnh báo?
“Vũ Thanh,” Thu Hằng gọi khẽ, giọng cô có chút run rẩy,
nhưng cô cố gắng giữ sự bình tĩnh. “Anh… có gì đó không ổn.”
Cả nhóm im lặng, tất cả ánh mắt đều đổ dồn về phía anh. Vũ
Thanh từ từ quay lại, đôi mắt anh ta sáng lên, nhưng ánh nhìn đó lạnh lẽo và xa
lạ.
“Có chuyện gì sao, Thu Hằng?” Vũ Thanh hỏi, giọng anh ta
trầm thấp, không hề có chút lo lắng.
Thu Hằng cảm thấy một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng. Cô
nhìn vào đôi mắt ấy, cảm giác như có thứ gì đó đang ẩn náu đằng sau lớp vỏ bề
ngoài. Một cảm giác mà cô chưa từng trải qua trước đây. Một cảm giác rằng Vũ
Thanh không phải là người mà cô từng quen biết.
“Anh có biết gì về khu rừng này không?” Thu Hằng tiếp tục,
giọng nói bắt đầu dứt khoát hơn. “Về lời nguyền… và về những gì chúng ta đang
phải đối mặt?”
Vũ Thanh im lặng một lúc lâu, đôi mắt anh vẫn lạnh lùng nhìn
vào cô. “Tôi biết rất nhiều,” anh ta cuối cùng lên tiếng, giọng điềm tĩnh, như
thể đang nói về một sự thật hiển nhiên. “Nhưng không phải tất cả mọi người đều
có thể hiểu được. Đặc biệt là khi các bạn đã bị cuốn vào trò chơi này.”
“Trò chơi?” Minh Trang, người luôn tin vào lý trí, bật lên.
“Anh nói vậy là sao?”
Vũ Thanh đứng dậy, đôi mắt anh chợt tối lại. “Bởi vì các bạn
không hiểu. Các bạn không biết rằng khu rừng này không chỉ là nơi chúng ta đến
cắm trại. Nó là một phần của thứ gì đó lớn lao hơn, một nơi mà những sinh vật
không phải con người vẫn luôn tồn tại. Và có một con quái vật… đã chờ đợi các
bạn.”
Lời nói của Vũ Thanh khiến mọi người như bị đóng băng. Họ
cảm thấy không khí xung quanh như trở nên đặc quánh, và một cảm giác không thể
lý giải trào dâng trong lòng họ.
“Vậy là sao?” Đức Hải, tay siết chặt cây gậy, lắp bắp. “Anh
đang nói gì vậy? Anh thực sự là ai?”
Vũ Thanh nhìn Đức Hải, rồi nhẹ nhàng cười. “Tôi là ai sao?
Tôi là người giúp các bạn thoát khỏi nơi này. Nhưng nếu các bạn không muốn tin,
tôi cũng không thể giúp được nữa.”
Lời nói của anh đầy ẩn ý, và trong ánh mắt của anh, không
còn chút tình bạn nào nữa. Mọi thứ giờ đây đều bị bao phủ bởi một bóng tối vô
hình.
Đột nhiên, tiếng động lại vang lên từ sâu trong rừng, lần
này lớn hơn và gần hơn. Một tiếng thét vang lên, kéo dài và đứt quãng, như thể
một sinh vật nào đó đang vật lộn trong đau đớn.
“Không còn thời gian,” Vũ Thanh nói, quay lại nhìn nhóm bạn.
“Các bạn phải quyết định. Nếu không ra tay ngay bây giờ, sẽ không còn cơ hội
nào nữa.”
Anh ta bước đi, nhưng trước khi khuất sau những tán cây, Thu
Hằng bắt gặp một biểu cảm rất lạ trên gương mặt anh – một biểu cảm không phải
của con người. Một sự lạnh lùng, tàn nhẫn như thể anh không còn là Vũ Thanh mà
cô đã từng biết.
“Chúng ta phải làm gì?” Minh Trang hỏi, giọng cô khẩn thiết.
“Phải đối mặt với sự thật,” Thu Hằng đáp, đôi mắt cô đầy
quyết tâm. “Chúng ta phải đối diện với Vũ Thanh. Và nếu anh ấy là con quái vật
đó, chúng ta phải ngừng lại trước khi quá muộn.”
Nhóm bạn đứng im, tất cả đều cảm nhận rõ rệt rằng họ đang ở
ranh giới của một sự thật khủng khiếp. Mối nguy hiểm đang đến gần, và kẻ đứng
giữa họ không ai khác chính là người mà họ từng tin tưởng nhất.
Rừng cây lúc này như một cái bẫy khổng lồ, đóng chặt xung
quanh họ. Ác quỷ đội lốt người đã bắt đầu lộ diện, và không ai có thể chắc chắn
rằng, liệu họ có thể sống sót sau đêm nay.
Chương 25: Mặt Nạ Rơi Xuống
Không khí trong rừng đêm như đặc quánh lại, từng hơi thở đều
trở nên nặng nề. Nhóm bạn đứng trong vòng tròn, ánh sáng của ngọn lửa bập bùng
phản chiếu lên khuôn mặt căng thẳng của từng người. Từng tiếng động nhỏ từ sâu
trong rừng vọng lại như lời thì thầm của quỷ dữ, thúc giục họ phải đưa ra quyết
định.
Thu Hằng cầm chắc con dao găm nhỏ mà cô tìm được từ ba lô
của mình. Tay cô run, nhưng ánh mắt không còn do dự. Lăng Vũ Thanh đang
đứng cách họ vài bước, yên lặng như một tượng đá, nhưng mỗi cử động dù nhỏ nhất
của anh đều toát ra sự nguy hiểm.
“Đủ rồi, Vũ Thanh!” Đức Hải bước lên, giọng anh run nhưng
vẫn đầy quyết tâm. “Anh phải nói sự thật! Anh là ai? Anh đã làm gì với chúng
tôi?”
Vũ Thanh mỉm cười, một nụ cười nhàn nhạt nhưng lạnh lẽo đến
tận xương. “Làm gì sao?” Anh ta nhắc lại, như thể câu hỏi đó là trò cười. “Tôi
không làm gì cả. Chính các bạn mới là những người tự đưa mình vào đây.”
“Đừng vòng vo nữa!” Minh Trang hét lên, nước mắt trào ra.
“Có phải anh… là thứ đó không? Thứ quái vật mà bà lão đã nói?”
Vũ Thanh không trả lời ngay. Anh nhìn từng người một, đôi
mắt ánh lên vẻ lạnh lẽo không thuộc về con người. Rồi anh khẽ thở dài, như thể
đang buông bỏ một điều gì đó.
“Đúng vậy.”
Câu nói vang lên, gọn gàng và dứt khoát. Tất cả mọi người
đều lùi lại, tiếng thở hổn hển vang lên trong không khí.
“Anh…” Thu Hằng lắp bắp, đôi mắt cô mở to, không dám tin vào
tai mình.
“Tôi là thứ mà các bạn gọi là quỷ,” Vũ Thanh nói tiếp, giọng
anh ta giờ đây trầm hơn, vang vọng như đến từ một nơi xa xăm. “Nhưng các bạn
không hiểu. Tôi không phải là kẻ thù. Tôi không đến để giết các bạn… ít nhất là
không phải tất cả.”
“Anh nói gì cơ?” Đức Hải gầm lên, gương mặt anh đầy tức giận
và hoang mang.
“Lời nguyền này,” Vũ Thanh tiếp tục, bước một bước về phía
họ. “Là một trò chơi. Và trong trò chơi này, các bạn phải chọn: ai sẽ sống, ai
sẽ chết. Nếu các bạn không chọn, thì chính khu rừng này sẽ chọn thay các bạn.”
“Đồ quái vật!” Minh Trang hét lên, giơ cành cây trong tay
lên như muốn lao vào Vũ Thanh. Nhưng Thu Hằng đã giữ cô lại, ánh mắt cô không
rời khỏi anh.
“Vậy tại sao anh lại ở đây? Tại sao lại giả làm bạn của
chúng tôi?” Thu Hằng hỏi, giọng cô giờ đây lạnh lùng nhưng đầy đau đớn.
Vũ Thanh nghiêng đầu, như thể câu hỏi đó là một điều thú vị.
“Tôi không giả vờ. Từ đầu, tôi đã là tôi. Chỉ là các bạn không bao giờ để ý
rằng, có một người trong nhóm luôn khác biệt.”
Anh ta dừng lại, ánh mắt chợt sắc bén hơn. “Nhưng tôi không
phải là kẻ duy nhất các bạn nên sợ. Kẻ thực sự nguy hiểm… đang ở rất gần.”
“Anh nói gì vậy?” Đức Hải lùi lại, đôi mắt hoang mang nhìn
quanh. “Còn có ai nữa?”
“Chính các bạn,” Vũ Thanh nói, đôi mắt anh sáng lên trong
bóng tối. “Một trong các bạn đã phản bội nhóm này từ rất lâu rồi. Kẻ đó không
cần tôi phải ra tay. Kẻ đó sẽ tự mình phá hủy tất cả các bạn.”
Lời nói của anh như một lưỡi dao cắm sâu vào lòng tin mong
manh còn sót lại giữa họ. Nhóm bạn bắt đầu nhìn nhau, nghi ngờ ánh lên trong
từng ánh mắt.
“Đừng nghe hắn ta!” Minh Trang hét lên. “Hắn chỉ đang cố làm
chúng ta chia rẽ!”
“Phải không?” Vũ Thanh nhếch môi cười. “Vậy thì tại sao các
bạn không thử nhìn lại? Từ đầu, có ai trong các bạn thực sự đáng tin?”
Những lời nói của anh ta như một ngọn lửa thiêu đốt mọi sự
bình tĩnh còn sót lại. Đức Hải, người luôn là chỗ dựa của cả nhóm, giờ đây đứng
không vững. Minh Trang, người mạnh mẽ nhất, bắt đầu nấc nghẹn. Và Thu Hằng,
người luôn tin tưởng vào tình bạn của mình, chỉ còn lại một sự trống rỗng.
Đột nhiên, từ bóng tối phía sau, một tiếng động lớn vang
lên. Một cơn gió lạnh lướt qua, mang theo mùi tanh nồng khó chịu. Cả nhóm quay
lại, nhưng không kịp. Một bóng đen khổng lồ lao ra từ trong rừng, đôi mắt đỏ
rực như hai hòn than đang cháy.
“Chạy!” Thu Hằng hét lên, nhưng không ai kịp phản ứng. Con
quái vật đó lao vào giữa họ, tiếng gầm của nó làm rung chuyển cả khu rừng.
Vũ Thanh vẫn đứng đó, không hề nhúc nhích. Anh ta chỉ nhìn
con quái vật, đôi mắt đầy vẻ bình thản. Và khi con quái vật lao đến gần, anh ta
giơ một tay lên.
“Dừng lại.”
Lời nói của anh như một mệnh lệnh tuyệt đối. Con quái vật
dừng lại, gầm gừ trong họng, nhưng không dám tiến thêm.
“Đây chỉ mới bắt đầu,” Vũ Thanh nói, nhìn nhóm bạn với ánh
mắt sắc lạnh. “Nếu các bạn muốn sống, hãy chuẩn bị đối mặt với sự thật. Và sự
thật này sẽ khiến các bạn không bao giờ tin tưởng bất kỳ ai nữa.”
Anh ta quay người, bước vào bóng tối, để lại một nhóm bạn
tan vỡ cả niềm tin lẫn hy vọng. Tiếng gió rít qua rừng cây, như tiếng cười của
quỷ dữ vang vọng trong đêm đen.
Chương 26: Đêm Thức Tỉnh
Những ánh lửa cuối cùng của ngọn đuốc lập lòe trong bóng
tối, như sự sống mong manh còn sót lại giữa nhóm bạn. Không gian quanh họ giờ
đây không còn chỉ là một khu rừng, mà giống như một nhà giam khổng lồ, nơi mỗi
cành cây, mỗi ngọn gió đều mang theo hơi thở của hiểm họa.
“Chúng ta phải làm gì bây giờ?” Minh Trang thì thầm, giọng
cô yếu ớt đến mức gần như tan vào không khí.
Thu Hằng siết chặt con dao trong tay, ánh mắt dán chặt vào
khoảng trống tối đen trước mặt. “Chúng ta phải đi. Không thể ở đây thêm nữa.
Mỗi giây chúng ta dừng lại, hắn càng có lợi thế.”
“Đi? Nhưng đi đâu? Khu rừng này không có lối thoát!” Đức Hải
phản bác, mồ hôi lấm tấm trên trán. “Hắn nói rõ ràng rồi. Một trong chúng ta là
kẻ phản bội. Chúng ta có thể đi, nhưng làm sao biết được ai sẽ đâm sau lưng
mình?”
Lời của anh khiến không khí trở nên căng thẳng hơn. Ánh mắt
mọi người bắt đầu lén lút nhìn nhau, nghi ngờ, lo sợ.
“Đủ rồi!” Lăng Vũ Thanh bước tới, giọng anh dứt khoát. “Nếu
muốn sống sót, các người phải nghe tôi. Cách duy nhất để thoát khỏi trò chơi
này là đối mặt với nó, chứ không phải chạy trốn.”
Minh Trang cười nhạt, đầy mỉa mai. “Nghe anh? Sau tất cả
những gì anh vừa thừa nhận? Làm sao chúng tôi có thể tin anh?”
Vũ Thanh nhìn cô, ánh mắt không dao động. “Tôi không cần các
người tin. Nhưng các người cũng thấy rồi. Nếu tôi muốn giết, các người đã không
còn đứng đây.”
Một khoảng lặng kéo dài. Đúng như anh nói, giữa rừng thẳm
đầy cạm bẫy, anh ta có thể ra tay bất cứ lúc nào. Nhưng thay vì làm vậy, anh
vẫn đang dẫn dắt họ.
“Vậy... anh muốn chúng tôi làm gì?” Thu Hằng hỏi, ánh mắt cô
đầy nghi ngờ, nhưng vẫn lóe lên tia hy vọng.
Vũ Thanh chỉ tay về phía những bóng cây lờ mờ xa xa. “Ở sâu
trong rừng có một nơi, gọi là ‘Vòng Tròn Hắc Ám’. Đó là trung tâm của trò chơi
này. Nếu chúng ta đến được đó, chúng ta có thể kết thúc mọi chuyện – hoặc ít
nhất, tìm ra kẻ phản bội.”
Đức Hải cau mày. “Vòng Tròn Hắc Ám? Nghe chẳng khác gì tự
đưa đầu vào bẫy.”
“Không đi, các người cũng sẽ chết. Đó là lựa chọn duy nhất,”
Vũ Thanh đáp gọn, rồi quay người bước đi mà không chờ thêm câu trả lời.
Đoàn người lặng lẽ tiến sâu hơn vào khu rừng. Mỗi bước đi
đều nặng nề, như thể bóng tối đang bám vào chân họ, kéo họ xuống một vực thẳm
vô hình. Gió thổi qua các tán lá, mang theo những âm thanh lạ lùng, như tiếng
thì thầm của những linh hồn bị nguyền rủa.
Thu Hằng cảm nhận được sự thay đổi. Không khí ngày càng lạnh
hơn, và đất dưới chân họ trở nên xốp, như thể họ đang bước trên da thịt của một
sinh vật khổng lồ.
“Các người cảm nhận được không?” Vũ Thanh hỏi, giọng anh khẽ
nhưng rõ ràng.
“Cái gì?” Đức Hải hỏi lại, mắt dáo dác.
“Vòng Tròn Hắc Ám đang thức tỉnh. Nơi đó không chỉ là địa
điểm. Nó là một thực thể sống, và nó biết chúng ta đang đến.”
Lời nói của anh khiến mọi người rùng mình. Minh Trang run
rẩy nắm chặt tay Thu Hằng. “Chúng ta thực sự phải đi vào đó sao?”
“Không có lựa chọn nào khác,” Vũ Thanh đáp, ánh mắt anh sắc
như dao. “Nhưng trước khi vào, các người cần biết một điều. Nơi đó sẽ không chỉ
thử thách lòng can đảm của các người. Nó sẽ bóc trần tất cả – sự thật, nỗi sợ,
và cả những tội lỗi mà các người muốn chôn giấu.”
“Chúng ta sẽ chết trước khi đến đó mất,” Đức Hải lẩm bẩm.
Vũ Thanh quay lại nhìn anh. “Nếu các người không đủ mạnh mẽ,
thì đúng, các người sẽ chết. Nhưng nếu sống sót... các người sẽ được trả tự
do.”
“Còn anh thì sao?” Thu Hằng hỏi, ánh mắt cô nhìn xoáy vào
anh.
“Đừng lo cho tôi,” Vũ Thanh đáp, một nụ cười nhạt nở trên
môi. “Tôi không thuộc về tự do.”
Khi nhóm bạn đến gần Vòng Tròn Hắc Ám, không khí như bị rút
cạn. Một khu đất trống trải hiện ra, bao phủ bởi sương mù dày đặc và ánh sáng
ma quái phát ra từ những ngọn cỏ đen sì.
“Đây là nó,” Vũ Thanh nói, giọng anh nhỏ nhưng đầy quyền uy.
“Hãy bước vào, và chuẩn bị đối mặt với tất cả.”
Không ai nhúc nhích. Minh Trang lùi lại, run rẩy. Đức Hải
nắm chặt tay thành nắm đấm, cố kiềm chế nỗi sợ.
Cuối cùng, Thu Hằng bước tới, con dao trong tay cô ánh lên
trong ánh sáng mờ nhạt. “Nếu đây là cách duy nhất để cứu tất cả, tôi sẽ đi
đầu.”
Những bước chân của cô vang lên khô khốc trên nền đất kỳ lạ.
Một tiếng động vang lên từ trong sương mù, như tiếng cười khẽ của thứ gì đó
đang chờ đợi họ.
Những người khác lần lượt bước theo, mỗi bước đi như đẩy họ
sâu hơn vào vực thẳm của chính mình.
Và khi tất cả đã vào trong, ranh giới của Vòng Tròn Hắc Ám
đột ngột khép lại, nhốt họ vào một thế giới khác, nơi không còn lối thoát.
Phía trên họ, bầu trời đen ngòm như bị nuốt chửng, và từ
trong bóng tối, một giọng nói vang lên – trầm đục, ghê rợn, nhưng không thể xác
định được từ đâu:
“Chào mừng. Trò chơi thực sự, bây giờ mới bắt đầu.”
Chương 27: Mặt Nạ Rơi Xuống
Không khí trong Vòng Tròn Hắc Ám trở nên đặc quánh,
như thể mỗi hơi thở đều gắn liền với nỗi đau và sợ hãi. Bốn người còn lại - Lăng
Vũ Thanh, Thu Hằng, Minh Trang, và Đức Hải - đứng thành vòng tròn, ánh mắt
họ ánh lên sự cảnh giác cực độ.
Từ giữa vòng tròn, mặt đất bỗng nứt toác, để lộ một hố sâu
không đáy. Từ đó, một ánh sáng đỏ sẫm phát ra, mang theo hơi nóng và mùi lưu
huỳnh cháy khét. Giọng nói ma quái từng vang lên giờ đây trở nên rõ ràng, đầy
đe dọa:
“Các ngươi đã đến đây, nhưng ai là kẻ sẽ sống sót? Ai là kẻ
sẽ bị nuốt chửng bởi bóng tối?”
Vũ Thanh bước lên trước, ánh mắt anh lạnh lùng đối diện với
hố sâu. “Ngươi không cần thử thách thêm nữa. Chúng ta đều biết trong nhóm này,
kẻ đội lốt quỷ là ai.”
Cả Thu Hằng, Minh Trang, và Đức Hải đều nhìn anh, vẻ ngạc
nhiên xen lẫn sợ hãi.
“Anh nói cái gì?” Minh Trang run rẩy hỏi.
Vũ Thanh không đáp, ánh mắt anh dán chặt vào Đức Hải. “Ngay
từ đầu, mọi dấu hiệu đều chỉ về cậu. Những lời nói dối, những hành động đáng
ngờ. Cậu đã cố gắng khiến chúng tôi nghi ngờ lẫn nhau, khiến chúng tôi yếu đi.
Nhưng cậu không ngờ tôi luôn để ý từng chi tiết.”
Đức Hải bật cười, nhưng tiếng cười của anh ta vang vọng một
cách bất thường, như không còn thuộc về con người. “Lăng Vũ Thanh, cậu thông
minh thật. Nhưng đáng tiếc, đã quá muộn rồi.”
Giọng anh ta bỗng trầm hẳn xuống, đôi mắt đổi màu thành một
màu đỏ rực, đầy hận thù. Cơ thể Đức Hải méo mó, biến dạng, và trước mặt họ, anh
ta hiện nguyên hình – một ác quỷ với cặp sừng dài, làn da đen như than, và đôi
cánh đầy gai nhọn.
Minh Trang hét lên, lùi lại, suýt ngã xuống đất. Thu Hằng
giơ con dao lên, nhưng tay cô run rẩy không thể khống chế.
“Các ngươi thực sự nghĩ mình có cơ hội chống lại ta sao?” Ác
quỷ gầm lên, giọng nói khiến mặt đất rung chuyển. “Ta đã chờ đợi giây phút này
suốt hàng thế kỷ. Máu các ngươi sẽ hoàn tất nghi lễ, và ta sẽ được giải thoát!”
Vũ Thanh đứng vững, đối mặt với con quỷ. “Ngươi nghĩ vậy
sao?” Anh lùi một bước, lấy từ trong túi ra một vật nhỏ – một mảnh ngọc cổ khắc
đầy ký tự cổ xưa.
Ác quỷ gầm lên khi thấy mảnh ngọc. “Ngươi... làm sao ngươi
có được thứ đó?”
“Mảnh ngọc này chính là thứ có thể giam cầm ngươi mãi mãi.
Và ta sẽ sử dụng nó, bất kể cái giá phải trả.”
Thu Hằng sững người nhìn Vũ Thanh. “Anh... anh đã biết mọi
chuyện ngay từ đầu?”
Anh gật đầu, ánh mắt vẫn không rời khỏi con quỷ. “Tôi đến
đây không phải tình cờ. Tôi được giao nhiệm vụ tiêu diệt hắn. Nhưng tôi không
ngờ mọi chuyện lại khó khăn thế này.”
“Vậy những người khác...” Minh Trang lắp bắp.
“Đó là cái giá phải trả,” Vũ Thanh đáp, giọng anh khẽ đi.
“Nhưng nếu chúng ta không kết thúc hắn ở đây, thì thế giới ngoài kia sẽ còn
phải chịu đựng nhiều hơn thế.”
Con quỷ lao về phía Vũ Thanh với một tiếng gầm, nhưng anh
nhanh chóng giơ mảnh ngọc lên, đọc to một câu thần chú. Ánh sáng từ mảnh ngọc
tỏa ra, sáng chói như mặt trời, khiến con quỷ rú lên trong đau đớn.
“Không! Ta không thể bị giam cầm thêm nữa!”
Vũ Thanh bước tới, mỗi câu chú của anh như một nhát dao khắc
vào cơ thể con quỷ. Máu đen của nó chảy ra, từng giọt bốc hơi ngay khi chạm
đất. Nhưng đồng thời, ánh sáng từ mảnh ngọc cũng bắt đầu mờ đi.
“Thanh, dừng lại! Anh sẽ chết mất!” Thu Hằng hét lên, nước
mắt lăn dài trên má.
“Không có thời gian đâu!” Vũ Thanh hét lại. “Nếu tôi dừng,
tất cả chúng ta sẽ chết!”
Mảnh ngọc cuối cùng phát ra một luồng sáng rực rỡ, bao phủ
toàn bộ khu vực. Con quỷ rú lên lần cuối trước khi bị hút vào bên trong mảnh
ngọc, cơ thể nó tan biến như tro bụi.
Cả khu rừng chìm vào im lặng. Mảnh ngọc rơi khỏi tay Vũ
Thanh, vỡ vụn thành từng mảnh nhỏ. Anh ngã quỵ xuống, hơi thở yếu ớt.
Thu Hằng chạy tới đỡ anh. “Anh không sao chứ?!”
Anh nhìn cô, cười yếu ớt. “Tôi đã làm được... Nhưng cái
giá... tôi không thể trốn tránh.”
Trước ánh mắt kinh hoàng của Thu Hằng và Minh Trang, cơ thể
Vũ Thanh dần mờ đi, như thể anh đang bị xóa khỏi thế giới này.
“Không! Anh không thể bỏ chúng tôi lại được!” Thu Hằng hét
lên, cố gắng giữ lấy anh, nhưng tay cô chỉ chạm vào không khí.
“Cảm ơn... vì đã tin tôi,” anh thì thầm, trước khi biến mất
hoàn toàn.
Khi ánh sáng ban mai bắt đầu len lỏi qua những tán cây, chỉ
còn lại Thu Hằng và Minh Trang đứng giữa khu rừng trống trải. Tất cả đã kết
thúc, nhưng nỗi đau và ký ức về những gì đã xảy ra sẽ còn mãi trong tâm trí họ.
Họ quay đầu rời đi, để lại Vòng Tròn Hắc Ám và những
bí mật của nó phía sau, nhưng trong lòng họ đều biết rằng, cái giá của sự sống
sót là quá đắt.
Chương 28: Ánh Bình Minh Sau Cơn Ác Mộng
Khu rừng chìm trong sự tĩnh lặng lạ kỳ. Ánh sáng ban mai yếu
ớt len lỏi qua những tán lá rậm rạp, chiếu xuống nền đất phủ đầy tro tàn của
đêm kinh hoàng. Thu Hằng và Minh Trang đứng bên nhau, đôi mắt
trống rỗng, nhìn về phía mà Lăng Vũ Thanh đã biến mất.
“Anh ấy thực sự đã đi rồi...” Thu Hằng lẩm bẩm, giọng cô
khàn đặc.
Minh Trang không trả lời, nhưng đôi tay cô siết chặt. Mọi
thứ diễn ra quá nhanh, từ nỗi sợ hãi đến sự hy sinh của Vũ Thanh, để lại khoảng
trống không gì có thể lấp đầy trong tâm trí họ.
Họ quyết định rời khỏi khu rừng. Dù mệt mỏi và kiệt sức,
nhưng bản năng sinh tồn thúc giục họ tiến về phía trước. Những bước chân chậm
chạp băng qua cánh rừng, không gian xung quanh dường như đã thoát khỏi bóng tối
ma quái. Những con chim bắt đầu hót, một sự sống mới dường như đang trở lại.
Khi họ tiến gần đến lối ra, một giọng nói bất chợt vang lên
phía sau lưng:
“Các cậu định đi mà không chào tạm biệt sao?”
Cả hai quay phắt lại. Trước mặt họ, một bóng hình quen thuộc
hiện ra – Lăng Vũ Thanh. Nhưng có điều gì đó khác lạ. Anh đứng đó, mỉm
cười nhẹ nhàng, ánh mắt không còn sự lạnh lùng hay đau đớn như trước.
“Thanh? Là anh sao?” Thu Hằng thốt lên, nước mắt lại trào
ra.
“Là tôi,” anh gật đầu. “Nhưng không còn như trước nữa. Tôi
chỉ còn lại chút tàn dư linh hồn, được phép quay lại để nói lời cuối cùng.”
Minh Trang nhìn anh, vẻ mặt không giấu nổi sự xúc động.
“Anh... tại sao anh phải hy sinh như vậy? Chúng ta có thể tìm cách khác...”
Vũ Thanh lắc đầu, ánh mắt dịu dàng. “Không còn cách nào
khác. Con quỷ đó không thể bị tiêu diệt hoàn toàn, chỉ có thể giam cầm nó. Và
để làm được điều đó, một phần linh hồn tôi phải đi cùng nó. Đó là cái giá tôi
phải trả để bảo vệ mọi người... bảo vệ thế giới này.”
“Vậy bây giờ anh sẽ đi đâu?” Thu Hằng nghẹn ngào.
“Về nơi tôi thuộc về,” anh đáp, nhìn lên bầu trời xanh thẳm.
“Nhưng tôi không hối hận. Gặp gỡ mọi người, chiến đấu cùng mọi người, đó là
điều ý nghĩa nhất mà tôi từng làm.”
Anh bước tới, nhẹ nhàng chạm vào vai Thu Hằng và Minh Trang.
“Hãy sống thật tốt, thay cả phần của tôi. Đừng để bóng tối của khu rừng này bám
theo các cậu.”
Ánh sáng xung quanh anh dần nhạt đi, cơ thể anh bắt đầu tan
biến thành những mảnh sáng nhỏ, hòa vào không khí.
“Thanh! Đừng đi!” Thu Hằng hét lên, cố gắng níu lấy anh,
nhưng đôi tay cô chỉ chạm vào không khí.
Lời nói cuối cùng của anh vang lên, nhẹ nhàng như gió
thoảng:
“Hãy nhớ, ánh sáng luôn tồn tại, ngay cả trong bóng tối tăm
nhất.”
Khi ánh sáng bình minh trải dài trên cánh rừng, Thu Hằng và
Minh Trang cuối cùng cũng thoát ra khỏi khu vực nguy hiểm. Họ nhìn lại một lần
nữa, nơi mà giờ đây chỉ còn lại những tán cây yên bình và gió thổi nhẹ.
“Chúng ta phải sống thật tốt,” Minh Trang nói, ánh mắt kiên
định hơn bao giờ hết.
“Phải, vì anh ấy.” Thu Hằng đáp lời, nắm chặt tay Minh
Trang, như thể tìm thấy sự an ủi trong tình bạn còn sót lại.
Họ bước đi, để lại phía sau tất cả những kinh hoàng và bi
kịch. Dù không còn Vũ Thanh bên cạnh, nhưng ánh sáng từ sự hy sinh của anh sẽ
mãi là ngọn lửa soi đường cho họ trong phần đời còn lại.
Khu rừng trở về với vẻ tĩnh lặng vốn có, nhưng một điều
không ai hay biết: sâu trong lòng đất, nơi mảnh ngọc đã vỡ vụn, một tia sáng đỏ
rực yếu ớt lóe lên, rồi biến mất.
Lời cảm ơn
Cảm ơn các bạn đã đồng hành cùng câu chuyện này đến tận
những dòng cuối cùng. "Ánh sáng trong bóng tối" không chỉ là
một câu chuyện kinh dị, mà còn là hành trình tìm kiếm ý nghĩa của sự hy sinh,
lòng dũng cảm và tình người trong những khoảnh khắc đen tối nhất.
Câu chuyện của Lăng Vũ Thanh và nhóm bạn có thể đã
khép lại, nhưng những cảm xúc, bài học, và những tia sáng nhỏ bé mà họ để lại
hy vọng sẽ ở lại trong tâm trí các bạn, soi rọi những khoảnh khắc khó khăn
trong cuộc sống.
Hãy nhớ rằng, trong mọi bóng tối, luôn có một ánh sáng chờ
đợi. Đôi khi, ánh sáng ấy đến từ người khác; đôi khi, nó xuất phát từ chính
lòng can đảm và niềm tin của bạn.
Cảm ơn bạn đã dành thời gian để đọc, để cảm nhận và để bước
đi cùng nhân vật qua từng ngã rẽ của câu chuyện. Nếu bạn yêu thích câu chuyện
này, hãy chia sẻ để ánh sáng của nó lan tỏa xa hơn nữa.
Hẹn gặp lại bạn trong những hành trình tiếp theo, nơi bóng
tối và ánh sáng tiếp tục giao thoa, tạo nên những câu chuyện không thể nào
quên.
TÁC GIẢ: Mèo Ping Ping
“Tác phẩm này là sáng tác độc quyền của
Mèo Ping Ping. Mọi hình thức sao chép, chỉnh sửa, hoặc sử dụng mà không có sự đồng
ý đều được xem là vi phạm bản quyền.”
Tác Phẩm được
viết nên bằng tâm huyết và sáng tạo của Mèo Ping Ping, Đừng sao chép nếu chưa
được phép!"
"Mèo Ping Ping trân trọng từng chữ, từng
dòng trong tác phẩm này. Xin đừng sao chép, chỉnh sửa nếu không có sự đồng
ý."
Nếu Muốn có thể liên hệ với mình qua
email: meopingping@gmail.com thank you
everybody!
Cập Nhập Chuyện Nhanh Nhất Tại Website Bên
Dưới!
Truy Cập Website: https://meopingping.blogspot.com/
Website
Truyeenjyy.vip: - Link: https://truyenyy.link/tr/5m77dgdm
► (Fan Page) https://www.facebook.com/profile.php?id=61568212627080
YouTube:► https://www.youtube.com/@MeoPingPingPro
👉 "Ủng hộ tác
giả một Ly Cafe để mình có sức ‘cày’ thêm nhiều chương hot cho các bạn nhé!
Donate của các bạn là động lực lớn cho mình đấy!
👉 Số tài khoản:
8006215034915
👉 Ngân hàng: Agribank
▶ Kết nối với Mèo
Ping Ping: email: meopingping@gmail.com
0 Nhận xét