Truy Tìm Ma Sói Chương 31 đến Chương 40 Tác Giả: Mèo Ping Ping

 Chương 31: Cánh Cửa Phong Ấn

Cánh cửa đá trước mặt từ từ mở ra, phát ra âm thanh rền vang như tiếng vọng từ lòng đất. Ánh sáng mờ ảo từ bên trong chiếu ra, hòa quyện với làn sương mù quấn quanh, tạo nên một khung cảnh huyền bí mà đáng sợ. Ysino Valen, Fiona và Ezekiel tiến lại gần, ánh mắt mỗi người đều lấp lánh sự căng thẳng và quyết tâm.

“Đây là nơi cuối cùng,” Ezekiel nói, giọng khàn đặc. “Cẩn thận. Không ai biết thứ gì đang chờ đợi bên trong.”

Ysino gật đầu. “Nếu đây là nơi mà Cổ Lang Vương bị phong ấn, thì có lẽ hắn cũng để lại bẫy. Hãy chuẩn bị.”




Bước vào bóng tối

Khi cả ba bước qua cánh cửa, một cảm giác lạnh lẽo chạy dọc sống lưng họ. Không gian bên trong rộng lớn, giống như một nhà thờ cổ bị bỏ hoang. Những cột đá khổng lồ với hoa văn kỳ dị đứng lặng lẽ trong bóng tối, như những nhân chứng im lặng cho một nghi lễ cổ xưa.

Ở trung tâm căn phòng, một vòng tròn ma thuật khổng lồ phát sáng yếu ớt trên sàn. Các ký tự cổ ngữ khắc trên đá phát ra ánh sáng đỏ rực, như thể chúng đang sống dậy.

“Đây chính là phong ấn,” Fiona thốt lên. “Nhưng... nó đang yếu dần.”

Ezekiel quỳ xuống, đặt tay lên mặt đất. “Chúng ta đến kịp lúc. Nhưng phong ấn này đã bị phá hoại. Cổ Lang Vương có thể thoát ra bất cứ lúc nào.”

Ysino tiến tới gần vòng tròn, ánh mắt anh dán chặt vào trung tâm nơi một hình bóng mờ nhạt dần hiện rõ. Một con sói khổng lồ, đôi mắt đỏ rực như máu, đứng giữa phong ấn, gầm gừ đầy phẫn nộ.


Lời nguyền thức tỉnh

“Ngươi đã đến, Ysino Valen,” giọng nói trầm thấp vang lên, như tiếng sấm rền rĩ. “Ngươi nghĩ mình có thể chiến thắng ta sao? Ta là một phần của ngươi. Ngươi không thể chối bỏ điều đó.”

Ysino siết chặt thanh kiếm, ánh sáng từ lưỡi kiếm phát ra mạnh mẽ hơn bao giờ hết. “Ta đến đây không phải để chiến thắng ngươi, mà để kết thúc ngươi. Ngươi không còn kiểm soát ta nữa.”

Cổ Lang Vương cười khẩy. “Ngươi thật ngây thơ. Ngươi nghĩ rằng thanh kiếm ấy có thể chống lại bóng tối sao? Chính ngươi đã mang ta vào thế giới này. Chính ngươi đã mở đường cho ta thoát khỏi phong ấn.”

Fiona hét lên. “Ysino! Đừng để hắn thao túng ngươi! Hắn đang cố gieo rắc nghi ngờ!”


Trận chiến cuối cùng

Đột ngột, vòng tròn phong ấn bùng lên. Cổ Lang Vương thoát ra khỏi lớp phong ấn yếu ớt, cơ thể khổng lồ của hắn bao trùm cả căn phòng. Một luồng năng lượng đen tối tràn ra, làm không gian rung chuyển dữ dội.

Ysino lao tới, thanh kiếm rực sáng như ngọn lửa cháy bùng giữa bóng tối. Anh đối mặt với Cổ Lang Vương, từng đòn tấn công mạnh mẽ của anh như xé toạc không khí.

Fiona và Ezekiel cũng tham gia trận chiến, dùng phép thuật để hỗ trợ Ysino. Những ngọn lửa và tia sét từ trượng phép của Ezekiel cùng những mũi tên ánh sáng từ Fiona lao thẳng vào Cổ Lang Vương, nhưng hắn dường như không hề suy chuyển.

“Các ngươi quá yếu ớt!” Cổ Lang Vương gầm lên, vung móng vuốt khổng lồ, quật ngã cả ba xuống sàn.


Sức mạnh tiềm ẩn

Ysino nằm trên sàn, máu từ vết thương trên trán chảy xuống, làm mờ đi tầm nhìn. Trong cơn đau đớn, anh nghe thấy tiếng gọi từ sâu thẳm trong tâm trí.

“Ysino... nhớ lấy, bóng tối không phải kẻ thù. Đó là một phần của ngươi. Hãy chấp nhận nó, nhưng đừng để nó kiểm soát.”

Anh mở mắt, nhớ lại những gì người cha nuôi của anh đã nói từ lâu. Bóng tối không phải để tiêu diệt, mà để hòa hợp.

Ysino đứng dậy, thanh kiếm trong tay bùng sáng mạnh mẽ, nhưng lần này, nó không chỉ là ánh sáng. Một luồng năng lượng đen tuyền hòa quyện với ánh sáng, tạo thành một vầng hào quang kỳ lạ.

Cổ Lang Vương nhìn anh, đôi mắt lóe lên sự kinh ngạc. “Ngươi... ngươi dám sử dụng sức mạnh của ta chống lại ta sao?”

Ysino cười lạnh. “Không, ta không sử dụng sức mạnh của ngươi. Đây là sức mạnh của chính ta.”


Phong ấn cuối cùng

Với sức mạnh mới, Ysino lao tới. Thanh kiếm của anh cắm sâu vào cơ thể Cổ Lang Vương, giải phóng một luồng năng lượng khổng lồ. Cả căn phòng bừng sáng, xua tan bóng tối.

Cổ Lang Vương gầm lên lần cuối, cơ thể hắn tan biến, để lại một làn khói mỏng. Phong ấn trên mặt đất được kích hoạt lại, sáng rực và mạnh mẽ hơn bao giờ hết.

Ysino gục xuống, thở dốc. Fiona và Ezekiel chạy tới đỡ anh dậy.

“Chúng ta làm được rồi,” Fiona nói, nụ cười nhẹ nhõm hiện lên trên gương mặt cô.

“Nhưng cái giá phải trả rất đắt,” Ezekiel nói, ánh mắt đăm chiêu nhìn vòng tròn phong ấn.

Ysino nhìn lại căn phòng. Dù đã chiến thắng, nhưng anh biết rằng bóng tối sẽ không bao giờ biến mất hoàn toàn. Nó luôn tồn tại, như một phần không thể thiếu của thế giới – và của chính anh.

 

Chương 32: Bóng Tối Còn Lại

Không gian trong phòng phong ấn giờ đây yên tĩnh lạ thường, chỉ còn lại ánh sáng nhè nhẹ phát ra từ các ký tự cổ ngữ trên sàn đá. Ysino Valen đứng dựa vào thanh kiếm, ánh mắt đăm chiêu nhìn vòng tròn phong ấn vừa được tái tạo. Hơi thở nặng nề của anh như hòa cùng nhịp đập bất thường của căn phòng.

Fiona đặt tay lên vai Ysino, giọng cô khẽ khàng:
“Ysino, chúng ta đã phong ấn được hắn. Nhưng… ngươi vẫn ổn chứ? Ta thấy sức mạnh bóng tối trong ngươi vẫn còn đó.”

Ysino nhắm mắt lại, cảm nhận từng đợt xung động nhẹ nhàng của năng lượng tối đang cuộn chảy trong mình. “Ta ổn. Nhưng sức mạnh này… Nó không hoàn toàn là của ta, mà cũng không phải của Cổ Lang Vương. Nó giống như một chiếc chìa khóa, và ta là người quyết định cách sử dụng nó.”

Ezekiel bước tới, tay cầm cây trượng phép vẫn còn phát sáng:
“Phong ấn này chỉ là tạm thời. Nếu những thế lực bên ngoài tiếp tục phá hoại, nó sẽ yếu dần theo thời gian. Chúng ta cần tìm cách bảo vệ nó vĩnh viễn.”


Manh mối mới

Khi cả ba chuẩn bị rời khỏi căn phòng, một tiếng động nhỏ vang lên từ phía sau. Ysino quay phắt lại, cầm chắc thanh kiếm. Một bóng người xuất hiện từ góc khuất của căn phòng – một người đàn ông cao lớn, dáng vẻ gầy guộc, khoác chiếc áo choàng đen rách rưới.

“Hắn là ai?” Fiona thốt lên, tay giương cung về phía người lạ.

Người đàn ông chậm rãi bước ra ánh sáng, để lộ khuôn mặt hốc hác với đôi mắt sâu thẳm như vực thẳm. “Ta là kẻ canh giữ phong ấn này… hoặc ít nhất, đã từng là như vậy.”

Ysino không hạ kiếm, ánh mắt anh dò xét từng cử động của người đàn ông. “Ngươi là ai? Và tại sao phong ấn lại yếu đi như vậy?”

Người đàn ông cười nhạt, giọng khàn đặc:
“Phong ấn không tự yếu đi. Nó bị tấn công… bởi chính những kẻ mà các ngươi không ngờ tới. Những con sói không chỉ tồn tại trong bóng tối. Chúng đang ẩn náu ngay giữa ánh sáng mà các ngươi tin tưởng.”

Ezekiel cau mày. “Ý ngươi là gì? Có kẻ phản bội trong hàng ngũ của chúng ta sao?”

Người đàn ông không trả lời thẳng, chỉ chậm rãi quay lưng, tiến về phía một bức tường đá đầy rêu phong. Ông ta vẽ một ký tự kỳ lạ lên tường, và ngay lập tức, một cánh cửa nhỏ xuất hiện, dẫn vào một hành lang tối tăm.

“Nếu các ngươi muốn biết sự thật, hãy đi theo ta. Nhưng hãy nhớ: sự thật đôi khi đáng sợ hơn cả bóng tối.”


Bước vào sự thật

Không có thời gian để nghi ngờ, Ysino dẫn đầu, theo sau là Fiona và Ezekiel. Hành lang kéo dài, các bức tường chật hẹp như muốn ép lấy họ. Không khí bên trong ngột ngạt, mùi ẩm mốc xộc vào mũi từng người.

Hành lang kết thúc ở một căn phòng nhỏ, nơi một bản đồ cổ treo trên tường, các ký hiệu và đường nét rối rắm phủ kín bề mặt. Người đàn ông chỉ vào một điểm trên bản đồ, nơi có hình vẽ một ngôi làng nhỏ nằm giữa rừng sâu.

“Đây là nơi các ngươi cần đến. Ngôi làng này không tồn tại trên bất kỳ bản đồ nào khác. Nó bị bao phủ bởi một lời nguyền cổ xưa, và chính nơi đây là gốc rễ của mọi điều bất ổn.”

Ysino nhìn kỹ bản đồ, ánh mắt lóe lên sự quyết tâm. “Ngôi làng này… có liên quan gì đến Cổ Lang Vương?”

Người đàn ông đáp:
“Ngôi làng này chính là nơi khởi nguồn của loài sói. Những bí mật các ngươi tìm kiếm đều nằm ở đó. Nhưng hãy cẩn thận, vì không phải ai cũng có thể bước vào và trở ra nguyên vẹn.”


Cánh cửa mới mở ra

Khi rời khỏi căn phòng phong ấn, Ysino và đồng đội mang theo một sự căng thẳng khó tả. Họ biết rằng hành trình tiếp theo không chỉ là tìm hiểu sự thật, mà còn đối mặt với những nguy hiểm chưa từng biết đến.

Ánh trăng soi sáng con đường rừng, bóng cây đan xen tạo thành những hình thù quái dị. Ysino dừng lại trước khi bước vào khu rừng dẫn đến ngôi làng, quay sang nhìn Fiona và Ezekiel.

“Chúng ta đã đi xa đến mức này rồi. Dù điều gì chờ đợi ở phía trước, hãy cùng nhau đối mặt.”

Fiona mỉm cười nhẹ, giương cung lên sẵn sàng. Ezekiel gật đầu, trượng phép trên tay phát sáng lấp lánh.

Và thế là, họ tiến vào bóng tối lần nữa, hướng về ngôi làng bí ẩn – nơi mà lời nguyền, sự phản bội, và những bí mật bị chôn vùi hàng thế kỷ đang chờ đợi để được phơi bày.

 

Chương 33: Làng Bị Lãng Quên

Rừng sâu bao trùm bởi bóng tối, tiếng xào xạc của lá cây vỡ vụn dưới bước chân họ như một giai điệu kỳ lạ. Ysino Valen dẫn đầu, ánh mắt chăm chú quan sát mọi động tĩnh. Fiona theo sát bên, đôi mắt như tia laser quét qua từng tán cây, sẵn sàng phóng ra một mũi tên bất cứ lúc nào. Ezekiel với cây trượng phép trong tay đi phía sau, đèn sáng nhấp nháy, như thể đang bảo vệ họ khỏi bóng tối đang bủa vây.

Đã hơn một giờ đồng hồ kể từ khi họ rời khỏi căn phòng phong ấn. Con đường dẫn đến ngôi làng không hề dễ dàng, với những tảng đá lởm chởm và các sinh vật đêm lướt qua chỉ trong chớp mắt. Nhưng có một cảm giác kỳ lạ đang dâng lên trong lòng Ysino. Anh không thể phủ nhận rằng càng gần đến ngôi làng, anh càng cảm thấy một sự thôi thúc không thể giải thích. Mỗi bước chân dường như kéo anh về một quá khứ mà anh không thể nhớ nổi.

“Chúng ta đã sắp đến chưa?” Fiona hỏi, giọng cô thận trọng, như thể cảm nhận được sự thay đổi trong không khí.

Ysino dừng lại, đặt tay lên một cây cổ thụ gần đó, cảm giác lạnh lẽo của nó lan tỏa qua các ngón tay anh. “Chúng ta đã đến gần rồi. Nhưng… tôi có cảm giác có điều gì đó không đúng.” Anh quay lại nhìn Fiona và Ezekiel, ánh mắt không hề thay đổi, nhưng một nỗi lo lắng mơ hồ hiện hữu trong đôi mắt đó.

Bỗng nhiên, không khí xung quanh họ dường như ngừng lại. Một làn sương mù dày đặc bắt đầu bao phủ con đường, từ đâu không rõ, nhưng nó di chuyển nhanh đến nỗi không ai kịp phản ứng. Ysino hít sâu một hơi, cảm nhận sự tĩnh lặng không tự nhiên.

“Cẩn thận!” Anh hét lên, đẩy Fiona và Ezekiel ra khỏi con đường. Nhưng trước khi họ kịp làm gì, một bóng đen lao tới từ trong màn sương, như một con thú lớn đang săn mồi.


Cuộc Tấn Công Bất Ngờ

Cơn gió lạnh thổi qua, và một con sói khổng lồ, đôi mắt đỏ rực như lửa, vồ lấy Ezekiel, khiến trượng phép của anh bay ra ngoài tầm tay. Con sói gầm lên, những chiếc răng sắc nhọn chực chờ nuốt chửng đối thủ. Fiona nhanh chóng rút cung, bắn ra một mũi tên nhắm thẳng vào mắt con thú, nhưng nó chỉ làm con sói loạng choạng một chút trước khi quay lại tấn công.

Ysino nhanh chóng rút kiếm, lao vào trận chiến với con quái thú. Anh tránh được cú vồ của con sói, nhanh chóng xoay người, đánh một nhát chém sắc bén vào cổ con thú. Tuy nhiên, nó không bị thương nặng như anh mong đợi, chỉ bị một vết cắt nhẹ trên da.

“Chạy đi!” Ysino hét lên khi nhận thấy con sói đang hồi phục nhanh chóng.

Fiona không do dự, kéo Ezekiel đứng dậy và bắt đầu chạy về phía trước, nơi có ánh sáng mờ ảo của ngôi làng đang lấp lánh qua màn sương. Ysino vẫn đứng đối diện với con sói, mắt anh sáng lên, lòng quyết tâm không hề giảm. Anh nhận ra rằng con sói này không phải là sinh vật bình thường; nó mang một sức mạnh ác quái, giống như sự kết hợp giữa ma quái và con người.

Đột nhiên, một tiếng rít đau đớn vang lên từ con sói, khiến nó chùn lại. Từ trong màn sương, một bóng người xuất hiện – là người đàn ông từ trước đó, người đã dẫn đường họ tới đây. Anh ta giơ tay lên, và con sói bắt đầu co lại, như thể bị kiểm soát bởi một sức mạnh vô hình.

“Dừng lại,” người đàn ông nói, giọng trầm thấp nhưng đầy quyền lực. Con sói lập tức ngừng tấn công, nhưng vẫn gầm gừ đầy căm thù.

Ysino đứng thẳng người, ánh mắt anh không hề rời khỏi con sói. “Người là ai? Và sao lại có thể kiểm soát con sói này?”

Người đàn ông mỉm cười, bước lại gần. “Ta là Người Giữ Cửa. Ngôi làng này không chỉ ẩn chứa những bí mật về sói, mà còn về một cuộc chiến ngầm giữa các thế lực không thể thấy. Con sói này là một trong những thí nghiệm thất bại – một sinh vật bị lôi kéo vào vòng xoáy của bóng tối, giống như nhiều người khác trong làng này.”

Ysino nhìn vào đôi mắt của con sói, cảm nhận một nỗi đau sâu sắc từ trong đó. Anh cảm thấy một phần mình đang đồng cảm với sinh vật này, như thể có một sợi dây kết nối giữa họ.

“Người nói về bóng tối… nhưng bóng tối này là gì?” Fiona lên tiếng, giọng cô căng thẳng.

Người đàn ông nhìn họ bằng ánh mắt không thể đọc ra, rồi đáp, “Bóng tối trong ngôi làng này không phải là thứ các ngươi có thể dễ dàng hiểu được. Nhưng ta sẽ giúp các ngươi. Đến lúc các ngươi phải đối mặt với sự thật… sự thật về những con sói, về ngôi làng này, và những gì đang chờ đợi các ngươi phía trước.”


Ngôi Làng Mờ Ảo

Cả nhóm tiếp tục đi theo người đàn ông, con sói dường như đã hoàn toàn khuất phục dưới sự điều khiển của ông ta. Những ngôi nhà trong làng không giống như những gì họ tưởng tượng. Tường của chúng được xây bằng đá cổ, và có một vẻ đẹp huyền bí đến đáng sợ. Cả ngôi làng như chìm trong một không gian thời gian không rõ ràng – không có ai ngoài những ngôi nhà, những con đường vắng tanh và không khí dày đặc.

Khi bước vào trung tâm làng, Ysino nhận thấy một tòa nhà lớn đứng im lìm, lối vào được che chắn bằng những tấm rèm đen. Trước cửa, một bức tượng đá khổng lồ của một con sói đang cúi đầu, như thể đang bảo vệ thứ gì đó quan trọng.

“Đây là nơi các ngươi cần đến,” Người Giữ Cửa lên tiếng, chỉ vào tòa nhà phía trước. “Bước vào đây, và các ngươi sẽ tìm ra những gì đã mất… và những gì sẽ đến.”

Ysino không ngần ngại, bước về phía cửa chính, lòng đầy nghi ngờ nhưng cũng không thể cưỡng lại sự thôi thúc muốn biết sự thật. Cánh cửa mở ra trước mặt họ, để lộ một căn phòng tối tăm với những bức tranh cổ đầy bí ẩn treo trên tường.

Trong bóng tối của căn phòng, có một thứ gì đó đang chờ đợi họ.

 

Chương 34: Bóng Tối Sâu Thẳm

Ysino bước vào căn phòng tối, mỗi bước chân vang lên những âm thanh khẽ khàng, như thể không gian này đã lâu không có ai đặt chân đến. Bức tranh trên tường như những cánh cửa mở ra ký ức của một thời đã mất, những hình ảnh kỳ dị và rối loạn vẽ ra một thế giới đen tối mà anh không thể hiểu nổi.

Nhưng điều khiến Ysino cảm thấy kỳ lạ hơn cả là một cảm giác rất quen thuộc – sự lạnh lẽo, không phải từ không khí xung quanh mà từ chính trong tim anh. Đôi mắt anh không thể dời đi khỏi bức tranh khắc họa một con sói khổng lồ, đôi mắt đỏ như lửa đang nhìn thẳng vào anh, như thể nó đang sống, quan sát, đợi chờ.

Fiona và Ezekiel theo sát phía sau, cả hai cũng cảm nhận được sự căng thẳng trong không khí. Fiona nheo mắt, chú ý đến những dấu hiệu không bình thường trên tường. "Những bức tranh này không phải chỉ là nghệ thuật," cô nói, giọng thấp nhưng đầy chắc chắn. "Chúng là một dạng ký tự… giống như phép thuật cổ xưa."

Ezekiel cúi xuống, nhìn kỹ những vết nứt trên sàn nhà. “Cảm giác như chúng ta đang đứng trên một thứ gì đó nguy hiểm. Từng bước đi đều có thể đánh thức những bí mật đen tối.”

Ysino không nói gì, mà chỉ tiến thêm một bước nữa về phía trước. Căn phòng này không chỉ là nơi chứa đựng ký ức mà còn là nơi giam giữ những ác mộng. Anh có thể cảm nhận được sự hiện diện của thứ gì đó đen tối và mạnh mẽ, giống như một sức mạnh vô hình bao trùm toàn bộ không gian. Anh giơ tay lên, khẽ chạm vào một bức tranh, và ngay lập tức, một làn sóng năng lượng lạnh lẽo xâm chiếm cơ thể anh.

Một tiếng thét khẽ vang lên trong lòng anh, khiến Ysino lùi lại một bước. Trước mắt anh, bóng tối bỗng trở nên sống động, như thể có hàng nghìn đôi mắt đang quan sát từ trong bóng tối sâu thẳm. Đôi mắt đỏ ấy, không chỉ có trong tranh, mà bây giờ chúng đang hiện diện trong không gian xung quanh anh, khiến trái tim anh đập thình thịch.

“Cẩn thận!” Fiona hét lên, lao về phía Ysino khi thấy anh có vẻ bị choáng váng. Nhưng chỉ trong một tích tắc, cô bị một lực vô hình đẩy ngã ra sau, ngã xuống nền đất lạnh.

Ysino vội vàng quay lại, nhưng ngay lập tức cảm giác có ai đó đứng đằng sau anh. Anh quay người lại, đôi mắt sắc bén quét qua không gian, tìm kiếm bóng dáng của kẻ thù.

Nhưng không có gì cả. Tất cả chỉ là bóng tối.

Một tiếng cười khẽ vang lên từ một góc khuất của căn phòng, âm thanh vang vọng trong không gian rộng lớn. Ysino nhìn quanh, căng thẳng nhưng cũng không ngừng phân tích. "Ai đó? Lộ mặt ra đi!"

Tiếng cười ấy im bặt, rồi một hình bóng dần hiện ra từ bóng tối. Là một người đàn ông cao lớn, mặc áo choàng đen, khuôn mặt chỉ lộ ra đôi mắt đỏ rực như ngọn lửa. Anh ta bước ra từ bóng tối như một sinh vật siêu nhiên, đôi mắt không rời khỏi Ysino.

“Cậu thật sự muốn biết sự thật à?” Người đàn ông lên tiếng, giọng nói trầm ấm và lạnh lẽo như chính bóng tối mà anh ta đến từ đó.

Ysino không nao núng, đôi mắt anh vẫn giữ nguyên sự quyết tâm. “Nếu có thể giúp tôi giải đáp bí ẩn về con sói, về ngôi làng này, tôi sẽ không từ chối.”

Người đàn ông mỉm cười, đôi môi nhếch lên một cách quái dị. “Vậy thì, tôi có một câu hỏi cho cậu: Cậu nghĩ mình là ai trong trò chơi này? Một thợ săn, hay một con mồi?”

Ysino nheo mắt, không hiểu ý nghĩa đằng sau câu hỏi. Anh tiếp tục, giọng nói nghiêm nghị: “Tôi không quan tâm về việc mình là ai. Điều tôi quan tâm là sự thật, và tôi sẽ không để bất kỳ ai ngăn cản tôi tìm ra nó.”

Người đàn ông không đáp lời, chỉ đưa tay vẫy một cái, và ngay lập tức, một cánh cửa bí mật mở ra, hé lộ một cầu thang dẫn xuống tầng dưới. “Nếu cậu thật sự muốn biết sự thật, thì theo tôi. Nhưng cậu nên chuẩn bị tinh thần, vì con sói này không chỉ là một sinh vật, nó còn là một phần của một câu chuyện lớn hơn, một câu chuyện mà chính các ngươi đã vô tình làm cho nó sống dậy.”

Ysino nhìn vào đôi mắt đỏ của người đàn ông, cảm nhận được sự lạnh lẽo và tăm tối đến từ hắn. Một phần trong anh không thể không cảm thấy lo lắng, nhưng niềm tin vào sự thật và những câu trả lời cho những bí ẩn ngày càng trở nên mãnh liệt.

"Được," Ysino nói, "Tôi sẽ đi theo."

Cả nhóm theo người đàn ông xuống cầu thang, mỗi bước chân vang lên như những nhịp đập của một trái tim đang đếm ngược. Mỗi bước đi đưa họ đến gần hơn với sự thật. Nhưng sự thật này không phải là điều mà họ có thể dễ dàng chấp nhận.

Và khi họ bước xuống đến tận cùng, Ysino không thể biết được liệu mình có còn là người khi trở lại hay không.

Chương 35: Màn Sương Mờ

Ysino và nhóm của anh bước xuống những bậc thang đá, bước chân họ vang lên trong không gian tĩnh lặng, như những nhịp đập trong lòng một sinh vật khổng lồ đang chờ đợi. Càng đi sâu, không gian càng trở nên lạnh lẽo hơn. Những bức tường xung quanh có vẻ như đã được chạm khắc từ hàng nghìn năm trước, những ký tự kỳ quái và những hình vẽ ma quái dường như sống động dưới ánh sáng yếu ớt từ ngọn đuốc mà họ mang theo.

Cảm giác sợ hãi đan xen với sự tò mò khiến Ysino không thể không thắc mắc về những gì sắp xảy ra. Anh cảm nhận được sự nặng nề trong không khí, như thể nơi này đang chứa đựng những bí mật bị che giấu quá lâu, sẵn sàng bùng nổ bất cứ lúc nào. Từng bước đi như kéo dài thời gian, khiến anh không thể biết được liệu mình đang tiến tới sự thật hay đang bị dẫn dắt vào một cái bẫy tinh vi.

Cuối cùng, họ đến một căn phòng rộng lớn, giống như một hầm ngục cổ xưa, ánh sáng mờ nhạt chỉ đủ để tiết lộ một số chi tiết đáng sợ trên những bức tường xung quanh. Một bàn thờ lớn được đặt giữa căn phòng, và trên đó, một vật thể kỳ quái được bọc trong những lớp vải đen.

“Đây là nơi chúng ta sẽ tìm thấy câu trả lời,” người đàn ông bí ẩn quay lại, đôi mắt đỏ vẫn lấp lánh ánh sáng kỳ quái. “Nhưng hãy cẩn thận. Những gì các ngươi sắp đối mặt không phải là thứ dễ dàng chịu đựng.”

Ysino nhìn quanh, từng bước tiến gần bàn thờ, trong khi Fiona và Ezekiel đứng sau lưng anh, mắt họ vẫn cảnh giác. Không ai trong nhóm có thể nói gì, vì mọi thứ xung quanh đều tĩnh lặng, như một cơn gió lạnh đang vờn quanh họ.

Người đàn ông cười khẽ, “Cậu là một thám tử giỏi, Ysino. Nhưng đôi khi, sự thật không phải lúc nào cũng rõ ràng. Và một khi đã bước vào nơi này, cậu sẽ không thể dễ dàng rút lui. Cậu sẽ phải trả giá cho những quyết định của mình.”

Ysino không trả lời, anh chỉ tiếp tục bước về phía bàn thờ. Đột nhiên, một cơn gió lạnh lẽo quét qua, khiến ngọn đuốc trên tay anh lung lay, ánh sáng nhấp nháy. Khi anh vừa chạm vào lớp vải đen phủ trên vật thể, mọi thứ xung quanh bỗng trở nên im lặng, đến mức anh có thể nghe thấy nhịp tim mình đập mạnh.

“Đây là lúc,” người đàn ông thì thầm. “Lời nguyền đã được đánh thức.”

Ysino kéo lớp vải lên, và khi ánh sáng từ ngọn đuốc chiếu vào vật thể, anh ngỡ ngàng nhận ra đó là một chiếc vòng cổ, được làm từ bạc sáng bóng, với một viên đá đỏ sáng rực ở giữa. Nhưng điều khiến Ysino cảm thấy rợn tóc gáy là hình dạng của viên đá — nó không phải là đá bình thường, mà là một viên đá sống, có một sự chuyển động nhẹ trong nó, như thể có gì đó đang di chuyển bên trong.

“Đây là dấu hiệu của một lời nguyền cổ xưa,” người đàn ông giải thích, ánh mắt trở nên nghiêm túc hơn bao giờ hết. “Viên đá này đã tồn tại qua hàng thế kỷ, chứa đựng một sức mạnh mà không ai có thể hiểu nổi. Chỉ có một thứ duy nhất có thể điều khiển nó — đó chính là linh hồn của một con sói.”

Ysino cảm thấy một cơn rùng mình dâng lên trong lòng. Tất cả những gì anh đã trải qua, những cái chết, những cuộc truy đuổi, và những bí ẩn xoay quanh ngôi làng này giờ đây dường như bắt đầu có một lời giải thích. Nhưng nó lại khiến anh cảm thấy hoang mang hơn bao giờ hết. Con sói không chỉ là một sinh vật huyền thoại, mà là một phần của một lời nguyền đen tối, có thể xoay vần mọi thứ.

Fiona nhìn vào chiếc vòng cổ, rồi quay sang Ysino, giọng cô thấp và lo lắng. “Chúng ta không thể để nó rơi vào tay kẻ khác. Đây có thể là chìa khóa để giải thoát hoặc cũng có thể là một thứ cực kỳ nguy hiểm.”

Ezekiel cũng bước lại gần, anh cúi xuống nhìn chiếc vòng cổ rồi chầm chậm đứng thẳng lên. “Nếu lời nguyền này liên quan đến con sói, liệu nó có thể là nguyên nhân đằng sau tất cả những vụ giết người trong làng?”

Ysino không trả lời ngay lập tức. Anh đặt tay lên chiếc vòng cổ, cảm nhận được một sự rung động từ sâu bên trong viên đá đỏ. Một âm thanh vang lên trong đầu anh, một giọng nói quen thuộc mà anh đã nghe thấy từ những giấc mơ của mình, những cơn ác mộng dài đằng đẵng.

“Đây chỉ là bắt đầu, Ysino,” giọng nói ấy vang lên trong đầu anh. “Cậu sẽ không thể ngừng lại được nữa. Con sói không phải là con thú bình thường. Nó là nỗi ám ảnh, là sự báo thù, là sức mạnh tối thượng của bóng tối.”

Ysino giật mình, buông tay ra khỏi chiếc vòng cổ. Anh quay lại nhìn người đàn ông bí ẩn, đôi mắt sắc bén như ánh sáng xuyên qua màn đêm. “Tôi không sợ con sói. Nếu nó là con mồi, tôi sẽ săn nó. Nếu nó là kẻ thù, tôi sẽ tiêu diệt nó.”

Người đàn ông mỉm cười, ánh mắt đỏ lấp lánh như lửa. “Vậy thì, Ysino Valen, chúc mừng cậu. Cậu đã chính thức bước vào cuộc chơi này. Và tôi rất muốn xem cậu sẽ làm gì khi đối mặt với con sói thật sự.”

Màn đêm xung quanh họ dường như trở nên nặng nề hơn, như thể một cuộc săn đuổi đang chuẩn bị bắt đầu. Và Ysino hiểu rằng, không có gì có thể ngừng lại cuộc chiến này. Một khi lời nguyền đã được giải phóng, mọi thứ sẽ thay đổi mãi mãi.

Chương 36: Màn Đêm Của Những Bí Mật

Không khí trong phòng trở nên ngột ngạt, như thể mọi thứ đều dừng lại để chờ đợi một sự kiện sẽ thay đổi tất cả. Ysino đứng im lặng, tay vẫn chưa rời khỏi chiếc vòng cổ bạc, và cảm giác kỳ lạ trong lòng anh càng lúc càng lớn dần. Những gì anh đã trải qua trong suốt hành trình này không gì khác ngoài những mảnh ghép rời rạc, nhưng giờ đây, chúng đã bắt đầu kết nối lại với nhau theo một cách không thể ngờ tới.

“Cậu đã nhận ra điều gì chưa, Ysino?” Giọng nói của người đàn ông bí ẩn vang lên, kéo anh ra khỏi suy nghĩ. “Cậu đã chạm vào chiếc vòng cổ đó. Vậy là cậu đã trở thành một phần của trò chơi này.”

Ysino cảm thấy một làn sóng lạnh lẽo bao trùm cơ thể, nhưng anh không nhượng bộ. Anh không thể để bản thân sợ hãi khi tất cả mọi thứ đều đang trôi qua nhanh như thế. Cảm giác về con sói, về lời nguyền và những bí mật xoay quanh ngôi làng này bắt đầu chín muồi trong tâm trí anh.

“Lời nguyền này có thực sự tồn tại?” Ysino hỏi, giọng anh không lay chuyển dù làn sóng nghi ngờ vẫn đè nặng trong lòng.

“Không chỉ tồn tại,” người đàn ông đáp, ánh mắt sâu thẳm như vực thẳm, “nó đang chi phối mọi thứ. Nó chính là nguyên nhân mọi đau khổ của ngôi làng này. Mỗi lần một con sói được sinh ra, một sinh vật tàn ác sẽ thức tỉnh. Và lần này, cậu chính là người sẽ giải mã được tất cả.”

Fiona tiến lên, ánh mắt lo lắng. “Nếu đó là sự thật, Ysino, thì chúng ta đang đứng trên một con đường không thể quay lại. Chúng ta phải đi tìm con sói. Nếu không, không chỉ ngôi làng này mà cả thế giới sẽ phải gánh chịu hậu quả.”

Ezekiel, với đôi mắt đen thẫm như màn đêm, gật đầu. “Chúng ta không còn nhiều thời gian. Câu trả lời không chỉ có ở chiếc vòng cổ này. Chúng ta cần tìm ra người thực sự đứng sau tất cả. Ai là kẻ đã giải phóng lời nguyền này?”

Ysino cảm nhận được một lực hút kỳ lạ từ chiếc vòng cổ. Viên đá đỏ trong đó như một con mắt khổng lồ, luôn dõi theo anh. Đó là một lời nguyền cổ xưa, và anh không còn lựa chọn nào khác ngoài việc tiếp tục bước đi, dù con đường đó có đầy rẫy nguy hiểm.

Anh quay lại nhìn người đàn ông bí ẩn. “Cậu có biết ai là người đã giải phóng lời nguyền này không?”

Người đàn ông im lặng một lúc lâu, như thể đang cân nhắc từng từ trước khi trả lời. “Cái tên mà cậu đang tìm không phải là một người bình thường. Cậu sẽ không nhận ra hắn ta đâu, vì hắn đã thay đổi hình dáng từ lâu. Hắn là người duy nhất có thể điều khiển con sói, nhưng hắn cũng chính là nguyên nhân gây ra cái chết của bao nhiêu người.”

Ysino nhíu mày. “Hắn là ai?”

Người đàn ông cười nhạt, nhưng nụ cười của hắn mang theo sự bi thương. “Hắn là kẻ đã từng là bạn của cậu. Và giờ, hắn là kẻ cầm đầu mọi thứ.”

Một cú sốc mạnh mẽ xộc vào đầu Ysino. Bạn của anh? Câu hỏi này không ngừng quay cuồng trong tâm trí anh. Anh nhớ lại những người bạn xưa, những người đã chia sẻ cùng anh những cuộc phiêu lưu, những thử thách, nhưng không ai trong số họ có thể là kẻ đứng sau tất cả. Nhưng rồi, ký ức về một người bạn đã dần dần sáng tỏ.

“Không thể nào…” Ysino thốt lên.

Người đàn ông gật đầu, ánh mắt của hắn đầy sự nghiêm nghị. “Chắc chắn cậu sẽ không nhận ra hắn ngay bây giờ, nhưng khi sự thật được phơi bày, cậu sẽ hiểu. Lời nguyền này là một vòng luẩn quẩn. Con sói, hắn, và cậu đều là những con cờ trong trò chơi này.”

Ysino cảm thấy một cái gì đó đang rạo rực trong lòng, như thể sự thật đang ở ngay trước mặt, nhưng lại quá mơ hồ để có thể chạm tới. Anh không thể để nỗi hoang mang này chi phối mình. “Cậu nói vậy nghĩa là sao? Hắn đang ở đâu?”

Người đàn ông không đáp ngay lập tức. Hắn chỉ im lặng, đôi mắt nặng trĩu như mang theo vô vàn nỗi niềm đau đớn. Cuối cùng, hắn mở miệng. “Hắn ở ngay gần đây, Ysino. Và hắn đang chờ cậu.”

Ysino siết chặt tay, lòng quyết tâm dâng lên mạnh mẽ. Không thể để kẻ thù thắng thế. Anh đã sẵn sàng đối mặt với bất kỳ thử thách nào.

Fiona đưa mắt nhìn vào anh, rồi lên tiếng: “Chúng ta cần phải hành động ngay. Mỗi phút trôi qua, sự nguy hiểm càng lớn hơn.”

Ezekiel cũng đồng tình. “Và chúng ta không thể để kẻ đó tiếp tục điều khiển mọi thứ. Nếu hắn là bạn cậu, thì mọi việc càng trở nên phức tạp.”

Ysino gật đầu. Anh biết rằng mọi thứ giờ đây đã vượt khỏi tầm kiểm soát. Nhưng anh cũng hiểu một điều: chỉ có anh mới có thể phá vỡ lời nguyền này, dù nó có tàn nhẫn đến mức nào.

Nhóm của anh chuẩn bị rời khỏi phòng, sẵn sàng bước vào cuộc truy đuổi quyết liệt nhất trong đời. Nhưng khi họ vừa quay lưng, một tiếng động kỳ lạ vang lên từ phía sau, làm tất cả mọi người đứng lại. Một tiếng cười khẽ vang lên trong không gian yên tĩnh. Một cánh cửa từ từ mở ra, và từ đó, một bóng người lặng lẽ bước vào.

Ysino quay lại, cơ thể anh căng thẳng, đôi mắt sắc bén như muốn xuyên thủng màn đêm.

"Chào mừng các người đến với kết thúc," giọng nói đó vang lên, khàn đặc và lạnh lẽo, đầy sự chế nhạo. "Câu chuyện của các người mới chỉ bắt đầu."

Chương 37: Kẻ Từ Bóng Tối

Bóng tối dày đặc như một tấm màn nhung, bao phủ cả căn phòng. Ysino cảm thấy mỗi bước chân của mình dường như nặng trĩu hơn, như thể không khí đang dần đặc lại, tràn ngập một cảm giác ngột ngạt khó thở. Anh nhìn về phía cánh cửa đang từ từ mở ra, nơi bóng người lặng lẽ bước vào.

Người đó không phải ai khác ngoài một người bạn cũ của Ysino. Mái tóc đen nhánh, gương mặt khắc khổ, đôi mắt tối tăm nhưng sắc bén như dao cạo—đó là Arkhan. Họ đã từng là bạn đồng hành trong những chuyến phiêu lưu đầy gian khổ. Nhưng giờ đây, cái tên ấy lại như một bóng ma trong tâm trí Ysino. Những ký ức về một người bạn hào hiệp, chiến đấu bên nhau qua bao trận chiến giờ đây bị xóa mờ, thay vào đó là một kẻ thù lạnh lùng và nguy hiểm.

"Arkhan..." Ysino nói khẽ, giọng anh lộ rõ sự bàng hoàng.

Arkhan mỉm cười, nhưng nụ cười đó không chứa đựng một chút ấm áp nào. Nó giống như một lời thách thức. "Không ngờ cậu lại nhận ra tôi, Ysino. Nhưng đừng mong tôi sẽ dễ dàng để cậu thoát khỏi đây."

Fiona và Ezekiel đứng gần đó, chuẩn bị đối phó với bất kỳ tình huống nào. Tuy nhiên, cả hai đều cảm nhận được sự căng thẳng dâng lên trong không khí. Cả ba người nhìn chằm chằm vào Arkhan, như thể không tin vào những gì họ đang chứng kiến.

Ysino cảm nhận được trái tim mình đập mạnh hơn, sự tức giận và sự thất vọng trộn lẫn lại với nhau. "Cậu... cậu là kẻ đứng sau tất cả sao? Cậu đã làm gì với ngôi làng này? Tại sao lại làm vậy?"

Arkhan nhếch môi, đôi mắt lạnh lùng như thể không còn chút tình cảm nào đối với người bạn đã từng gắn bó với mình. "Lý do sao? Chẳng qua là cậu không hiểu thôi, Ysino. Ngôi làng này, lời nguyền này, tất cả chỉ là những trò chơi của số phận. Và cậu, cùng tất cả những người xung quanh, chỉ là những con cờ trong bàn cờ của tôi."

Ysino tiến lại một bước, tay siết chặt lại, nhưng anh không để nỗi đau hay sự tức giận chi phối mình. "Cậu đang nói cái quái gì vậy? Chúng ta từng là bạn, từng là những người đồng đội sát cánh bên nhau! Tại sao lại phản bội tất cả những gì chúng ta đã chiến đấu vì?"

Arkhan cười khẩy. "Bạn à? Chỉ là những mảnh ghép vô nghĩa trong một câu chuyện đã được viết sẵn. Lý do tôi phản bội là vì tôi đã nhìn thấy sự thật, Ysino. Cậu không thể cứu vớt cái thế giới này. Chính sự tồn tại của những lời nguyền như thế này mới khiến cho mọi thứ trở nên hoàn hảo."

Những lời của Arkhan như một đòn chí mạng, khiến cho Ysino cảm thấy như đất dưới chân mình đang sụp đổ. Mọi thứ anh từng tin tưởng, mọi thứ anh từng chiến đấu vì giờ đây lại trở thành một trò đùa. Nhưng anh không cho phép bản thân đầu hàng.

"Vậy cậu muốn gì?" Ysino hỏi, giọng anh kiên quyết. "Nếu như lời nguyền là một trò chơi mà cậu muốn điều khiển, thì mục tiêu cuối cùng của cậu là gì? Sức mạnh, quyền lực, hay là sự hủy diệt?"

"Không, Ysino," Arkhan trả lời, ánh mắt của hắn như đang nhìn thấu cả linh hồn anh. "Cái tôi muốn là sự giải thoát. Những lời nguyền này, cái gọi là 'ma sói', thực ra chỉ là một chiếc lồng giam cầm tâm hồn con người. Và tôi sẽ là người phá vỡ chiếc lồng đó. Cậu chỉ là một phần của thử nghiệm này, và cậu không có quyền can thiệp vào số phận của mình."

Những lời này như cắt đứt mọi hy vọng mà Ysino còn bám víu. Tất cả những cuộc chiến, những nỗ lực để bảo vệ ngôi làng, hóa ra chỉ là những bước đi trong một trò chơi mà anh không hề biết đến. Arkhan không phải là một người bạn cũ, mà là kẻ thù mà anh không thể nhận ra trong bóng tối của sự phản bội.

Một cơn gió lạnh lẽo thổi qua căn phòng, khiến mái tóc của Fiona bay phấp phới. "Chúng ta không thể để hắn thắng!" cô kêu lên, ánh mắt quyết tâm.

Ezekiel nhìn Arkhan một cách sắc bén, như thể đang cân nhắc mọi tình huống. "Ysino, cậu phải nghĩ thật kỹ. Nếu hắn thực sự là kẻ đứng sau tất cả, thì chỉ có một cách duy nhất để ngừng hắn."

Ysino thở dài, nhìn vào mắt Arkhan. Anh đã từng có cảm giác rằng, trong sâu thẳm, kẻ đứng trước mắt anh này vẫn còn có chút tình cảm nào đó, nhưng giờ đây, tất cả đã bị chôn vùi trong cái gọi là "lý tưởng" mà Arkhan đang theo đuổi.

"Vậy thì hãy để trò chơi này kết thúc," Ysino nói, giọng anh mạnh mẽ và lạnh lùng, như thể đã sẵn sàng chấp nhận số phận.

Nhưng ngay khi anh chuẩn bị ra tay, Arkhan vung tay lên, và một luồng ánh sáng mạnh mẽ bùng lên từ chiếc vòng cổ của Ysino, khiến anh phải lùi lại. Ánh sáng đó như một chấn động lớn, khiến không gian xung quanh bắt đầu biến dạng.

"Chơi trò chơi với tôi sao?" Arkhan mỉm cười, bàn tay hắn vươn ra, và bóng tối xung quanh bắt đầu trỗi dậy như những con sói hoang dã.

Ysino biết rằng không còn thời gian để suy nghĩ. Đây không chỉ là trận chiến chống lại một kẻ phản bội, mà là cuộc chiến để cứu lấy tất cả. Và anh sẽ không để Arkhan, hay bất kỳ ai, điều khiển số phận của mình thêm lần nữa.

Chương 38: Cơn Bão Tối Mù

Cơn bão bên ngoài không ngừng gầm thét, như muốn xé nát cả bầu trời đen tối. Những tia chớp lóe lên trong không gian như những chiếc dao sắc lẹm, đâm thủng bóng tối vô tận. Ysino đứng im lặng, ánh mắt không rời khỏi Arkhan. Cảm giác tĩnh lặng của căn phòng bỗng bị xé toạc bởi sự căng thẳng.

Arkhan vẫn đứng đó, tay hắn buông thõng bên người, nhưng đôi mắt hắn, những con mắt đen như hố sâu, ánh lên vẻ tự mãn. "Cậu thực sự không hiểu, phải không, Ysino?" Hắn nói, giọng khẽ, nhưng sắc bén đến mức khiến mọi không gian xung quanh như bị cắt đứt. "Chúng ta đã đi quá xa rồi, và giờ đây, không có đường quay lại nữa."

Ysino thở dài. Mọi thứ đã quá rõ ràng. Người bạn cũ, người đồng đội chiến đấu cùng anh, giờ đây lại trở thành kẻ thù không thể nhận diện. Arkhan đã không còn là một con người bình thường, mà là một kẻ đã bị cuốn vào vòng xoáy của lời nguyền, một kẻ đã đánh mất chính mình.

"Arkhan," Ysino nói, giọng anh trầm lại, "Cậu thực sự muốn tự đẩy mình vào bóng tối ấy sao? Chúng ta đã từng là đồng đội. Chúng ta đã chiến đấu vì một thế giới tốt đẹp hơn. Cậu đang đi theo con đường nào vậy?"

Ánh sáng từ chiếc vòng cổ của Ysino bắt đầu lóe lên mạnh mẽ, như thể cảm nhận được sự nguy hiểm đang cận kề. Nhưng Arkhan chỉ đứng đó, không hề động đậy, ánh mắt hắn vẫn lạnh lùng, và nụ cười không buông tha.

"Thế giới đó đã chết rồi, Ysino," Arkhan nói. "Vì vậy, tôi mới phải giải phóng tất cả, tôi sẽ xóa bỏ tất cả rào cản và cho mọi người một cơ hội mới. Một cơ hội mà không bị ràng buộc bởi những nguyên tắc đã lỗi thời."

Fiona và Ezekiel đứng gần đó, sẵn sàng ra tay nếu cần thiết. Nhưng Ysino biết, mọi thứ không còn đơn giản như trước. Họ không chỉ đang đối mặt với một tên phản bội, mà là một người đã bị ma quái điều khiển, một kẻ có sức mạnh vượt xa những gì họ có thể tưởng tượng.

"Đừng làm thế, Arkhan," Ysino nói, lần này giọng anh đầy kiên quyết. "Cậu không biết mình đang làm gì đâu. Sức mạnh này sẽ không bao giờ là giải pháp."

Arkhan bật cười, âm thanh vang vọng trong không gian. "Sức mạnh này... tôi đã thấy nó từ lâu. Chỉ có những người hiểu được nó mới có thể điều khiển được nó. Cậu chỉ là một con cờ, Ysino. Và trò chơi này, cậu đã thua."

Ngay khi Arkhan dứt lời, không gian bắt đầu biến đổi. Những bóng tối xung quanh như chao đảo, từ bức tường đến trần nhà, mọi thứ dường như đang sụp đổ. Một cơn gió lạnh lẽo thổi qua, cuốn theo tiếng rít gào của những linh hồn không được siêu thoát. Ysino cảm nhận được sự hiện diện của chúng, những linh hồn đang bị giam cầm, những linh hồn đã bị nguyền rủa từ lâu.

"Đây là kết thúc," Arkhan nói, đôi tay hắn vươn ra, như thể đang điều khiển những bóng ma xung quanh.

Một bóng tối khổng lồ từ từ bao trùm lấy căn phòng, và Ysino biết mình không thể chần chừ thêm nữa. Những suy nghĩ, những nghi ngờ, tất cả đã chấm dứt. Anh phải hành động ngay, nếu không sẽ mất tất cả.

Với một động tác nhanh như chớp, Ysino rút thanh kiếm từ thắt lưng, ánh sáng từ chiếc vòng cổ của anh chiếu sáng cả không gian, cắt đứt bóng tối xung quanh. Nhưng không đủ. Bóng tối như một sinh vật sống, cuốn lấy anh, làm chậm lại mọi chuyển động.

"Fiona, Ezekiel!" Ysino hét lên, "Chúng ta phải cắt đứt kết nối này ngay bây giờ, nếu không, chúng ta sẽ không có cơ hội đâu!"

Fiona và Ezekiel không chần chừ, họ lao vào, mỗi người mang theo một vũ khí khác nhau. Fiona sử dụng thanh kiếm ánh sáng mà cô đã tìm được trong chuyến hành trình trước đó, trong khi Ezekiel cầm một cây đao cổ xưa, ánh lửa từ những chiếc đuốc xung quanh phản chiếu lên lưỡi dao sắc bén.

Họ lao về phía Arkhan, nhưng không khí quanh họ dường như nặng nề hơn, mỗi bước đi đều khiến không gian như nặng trĩu thêm. Bóng tối càng lúc càng dày đặc, những tiếng gầm rú của ma quái càng trở nên mãnh liệt. Một sức mạnh vô hình như một chiếc lưới khổng lồ đang vây quanh họ, khiến họ khó lòng tiến lên được.

Ysino không còn sự lựa chọn nào khác. Anh phải làm điều gì đó để phá vỡ vòng vây này, để giải thoát cho chính mình và bạn bè.

Mắt anh lóe lên một tia sáng quyết tâm. Anh nhắm mắt lại, tập trung mọi sức mạnh, đồng thời hít một hơi thật sâu. Trong khoảnh khắc đó, một cơn gió mạnh đột ngột thổi qua, đẩy lùi bóng tối tạm thời.

"Thức tỉnh, sức mạnh bên trong!" Ysino hét lên, rồi một tiếng nổ lớn vang lên, ánh sáng từ chiếc vòng cổ của anh trở nên mạnh mẽ hơn bao giờ hết. Ánh sáng đó chiếu rọi lên tất cả, đẩy lùi bóng tối, và khiến Arkhan phải lùi lại.

"Không thể nào..." Arkhan gầm lên, sự tức giận và thất vọng hiện rõ trên gương mặt hắn. "Cậu vẫn không hiểu sao?"

Nhưng Ysino không trả lời. Anh chỉ bước lên, thanh kiếm trong tay ánh lên một cách rực rỡ, chuẩn bị cho trận chiến quyết định cuối cùng.

Chương 39: Cơn Cuồng Phong Tối Mù

Ysino đứng đó, ánh sáng từ chiếc vòng cổ sáng chói chiếu rọi lên từng ngóc ngách trong không gian. Từng tia sáng sắc lạnh như những lưỡi dao cắt xuyên qua bóng tối đặc quánh xung quanh. Một cơn gió lạnh thổi qua, cuốn theo những tiếng thét văng vẳng từ những linh hồn bị mắc kẹt, như muốn cảnh báo anh về sự nguy hiểm đang chực chờ.

Arkhan, kẻ mà Ysino từng xem như bạn đồng hành, giờ đây là kẻ thù không thể nhận diện. Nhưng điều khiến Ysino đau đớn nhất không phải là việc đối đầu với một người bạn cũ, mà là sự thật phũ phàng rằng Arkhan đã bị bóng tối chiếm đoạt, biến hắn thành một công cụ của những thế lực tăm tối mà Ysino không thể nào ngờ tới.

"Không thể cứu cậu nữa, Arkhan," Ysino thở dài, giọng anh không còn chút kiên nhẫn, chỉ còn sự quyết tâm lạnh lùng. "Cậu đã chọn con đường này, và giờ đây, cậu sẽ phải trả giá."

Arkhan cười, nhưng tiếng cười của hắn không còn chút nhân tính. Đó là tiếng cười của một con quái vật, đầy ám ảnh và man rợ. "Trả giá?" hắn lặp lại, đôi mắt đen ngòm của hắn lấp lánh như những ngôi sao chết. "Cậu mới là người sẽ phải trả giá, Ysino. Những gì cậu đang làm chỉ là kéo dài cái chết của chính mình thôi."

Ánh sáng từ vòng cổ của Ysino bùng lên mạnh mẽ hơn, nhưng bóng tối vẫn không ngừng tỏa ra từ thân thể Arkhan, như thể hắn là nguồn gốc của những bóng ma đang quấy rối. Ysino cảm nhận được sự thay đổi trong không khí—sự căng thẳng ngày càng gia tăng, và những linh hồn bị lôi kéo vào cuộc chiến này, khiến mọi thứ trở nên khó khăn hơn.

Fiona và Ezekiel tiến lên phía sau Ysino, cả hai đều nắm chặt vũ khí của mình, sẵn sàng đối mặt với nguy hiểm. Fiona cầm thanh kiếm ánh sáng, ánh lửa từ chiếc đuốc phía xa phản chiếu lên lưỡi kiếm, làm nó sáng ngời như một vầng trăng. Ezekiel thì nắm chặt cây đao cổ, với ánh mắt sắc lạnh. "Chúng ta không thể để hắn tiếp tục hủy hoại mọi thứ," Fiona nói, giọng kiên quyết.

Ysino gật đầu. "Tôi sẽ đối đầu với hắn. Các cậu tìm cách phá hủy nguồn sức mạnh này."

Fiona và Ezekiel hiểu rằng đây là quyết định của Ysino, và họ sẽ không can thiệp. Mọi thứ đã đi đến mức này, chỉ có một cách duy nhất để kết thúc cuộc chiến này—là đánh bại Arkhan và phá vỡ lời nguyền đang điều khiển hắn.

Với một bước tiến mạnh mẽ, Ysino vung thanh kiếm lên, ánh sáng chói lóa như một tia sét bổ xuống bóng tối trước mặt. Nhưng ngay khi thanh kiếm chuẩn bị chạm vào Arkhan, một làn sóng bóng tối khổng lồ ập đến, chặn lại cú đâm của anh. Những bóng ma vẩn vơ xung quanh bắt đầu lao vào, gào thét như những con quái vật, tấn công cả Ysino và những người bạn của anh.

"Đây là kết thúc!" Arkhan hét lên, giọng hắn vang vọng, hòa vào trong tiếng gầm của những linh hồn. "Các người không thể thắng được tôi. Tôi là vua của bóng tối này!"

Ysino không hề lùi bước. Anh nắm chặt thanh kiếm, tập trung mọi sức mạnh vào lưỡi kiếm sáng rực. "Vậy thì, để tôi dập tắt ngọn lửa này!" Ysino quát, rồi lao vào tấn công.

Cả không gian bỗng chốc trở thành một trận chiến hỗn loạn. Arkhan và Ysino đối mặt nhau, mỗi cú chém của thanh kiếm của Ysino đều bị bóng tối của Arkhan ngăn cản. Những bóng ma liên tục xông lên, cố gắng tấn công Ysino từ mọi hướng, nhưng anh nhanh chóng vung kiếm, chém bay những con quái vật trong chớp mắt.

Fiona và Ezekiel không đứng ngoài cuộc. Fiona dùng thanh kiếm ánh sáng để đẩy lùi những bóng ma đang vây quanh Ysino, trong khi Ezekiel lao về phía một cột đá lớn đang phát sáng từ xa. Họ biết rằng phải phá vỡ nguồn sức mạnh của Arkhan, nếu không, mọi nỗ lực của họ sẽ trở thành vô nghĩa.

"Chúng ta cần phải phá hủy cột đá đó!" Fiona hét lên.

Ysino quay lại nhìn thấy cột đá phát sáng, và nhận ra rằng đó chính là nguồn gốc của sức mạnh mà Arkhan đang điều khiển. "Được rồi," anh nói, rồi quay lại tiếp tục chiến đấu với Arkhan.

Cả hai tiếp tục vung vũ khí, cắt đứt mọi bóng tối, nhưng điều quan trọng là phải nhanh chóng phá hủy cột đá. Fiona và Ezekiel lao vào, sử dụng sức mạnh của mình để tiếp cận cột đá, nhưng không dễ dàng chút nào. Những bóng ma liên tục tấn công, ngăn cản mọi đường đi của họ.

"Chúng ta cần phải làm gì đó để dập tắt sức mạnh này!" Fiona thét lên khi cô bị bóng ma kéo lại.

Ysino không kịp đáp lại, bởi vì một cú đấm mạnh mẽ của Arkhan đã đánh bật anh ra xa. Cơn đau xuyên qua cơ thể anh, nhưng anh không thể dừng lại. Anh phải tiếp tục chiến đấu, phải kết thúc trận chiến này.

"Bây giờ là lúc!" Ysino hét lên, và cùng lúc đó, anh tập trung toàn bộ sức mạnh vào thanh kiếm.

Một ánh sáng rực rỡ bùng lên, xé toạc bóng tối, và một cú chém cuối cùng của Ysino đã cắt đứt mọi thứ. Bóng tối xung quanh biến mất, và Arkhan, người đã bị ma quái điều khiển, quỵ ngã xuống đất, mắt hắn trở nên mờ đục, như thể linh hồn đã bị rút ra.

Cột đá phát sáng cũng bắt đầu vỡ vụn, ánh sáng lấp lánh tỏa ra khắp nơi. Những bóng ma rít lên, rồi biến mất, nhường chỗ cho không gian yên tĩnh. Trận chiến đã kết thúc.

Ysino đứng thở hổn hển, ánh sáng từ thanh kiếm của anh dần tắt, nhưng không gian quanh anh vẫn rực rỡ. Fiona và Ezekiel đứng lại phía sau, thở dài nhẹ nhõm. Họ đã chiến thắng.

"Chúng ta đã làm được," Fiona nói, giọng cô nhẹ nhõm nhưng cũng đầy tiếc nuối.

Ysino nhìn Arkhan, người bạn cũ đã mất đi tất cả. "Cậu đã tự chọn con đường này," anh nói. "Giờ đây, chúng ta chỉ có thể hy vọng rằng cậu có thể tìm thấy bình yên nơi khác."

Cả ba đứng lặng im, giữa không gian đã được giải phóng khỏi bóng tối.

Chương 40: Đêm Dài Cuối Cùng

Cơn gió lạnh thổi qua, mang theo một cảm giác yên bình lạ lùng, như thể bóng tối đã hoàn toàn bị đánh bại. Ysino Valen đứng đó, mắt nhìn ra xa, nơi mặt trời chưa mọc nhưng bầu trời đã sáng lên với những ánh sao lấp lánh, mờ nhạt như những linh hồn đã an nghỉ. Mặc dù trận chiến với Arkhan đã kết thúc, nhưng cái giá mà anh phải trả không dễ dàng như vậy. Đêm qua là một đêm dài, và những gì sắp đến sẽ càng khó khăn hơn.

Fiona, Ezekiel và Ysino cùng đứng trong khoảnh khắc tĩnh lặng đó, mỗi người đều suy tư về những sự kiện vừa qua. Những bóng ma đã biến mất, những tiếng gầm của Arkhan đã tắt, nhưng liệu thế giới này có thực sự hết đen tối? Những lời của Arkhan vẫn văng vẳng trong tâm trí Ysino: "Các người không thể thắng được tôi." Mặc dù hắn đã gục ngã, nhưng điều đó không thể khiến Ysino cảm thấy an lòng. Hắn ta vẫn nói rằng mọi chuyện chưa kết thúc.

"Anh cảm thấy sao?" Fiona lên tiếng, ánh mắt cô lo lắng, nhưng cũng có chút nhẹ nhõm. "Chúng ta đã thành công, đúng không?"

Ysino quay lại, nhìn Fiona với ánh mắt kiên quyết. "Có thể chúng ta đã ngừng được cơn ác mộng của Arkhan, nhưng không thể chắc chắn rằng đây là kết thúc. Chúng ta vẫn chưa hiểu rõ nguyên nhân thực sự của sự biến đổi này."

Ezekiel, người luôn im lặng sau lưng họ, cuối cùng cũng lên tiếng. "Những gì chúng ta đối mặt không chỉ là Arkhan. Những bóng ma, những sinh vật huyền bí mà anh ta điều khiển... Tất cả có một mục đích rõ ràng. Một nguồn sức mạnh nào đó đang thao túng mọi thứ."

Ysino gật đầu, tán thành lời nói của Ezekiel. "Đúng vậy. Và nếu tôi đoán không nhầm, kẻ đứng sau tất cả này còn nguy hiểm hơn nhiều so với Arkhan."

Fiona và Ezekiel nhìn nhau, rồi quay lại nhìn Ysino. Dù họ không biết rõ người đứng sau là ai, nhưng sự lo lắng trên gương mặt của Ysino đã nói lên rằng anh cảm nhận được một điều gì đó vô hình nhưng rất đáng sợ.

"Chúng ta không thể dừng lại ở đây," Ysino tiếp tục. "Tôi phải tìm ra kẻ đứng sau, kẻ đã thao túng Arkhan và những thế lực bóng tối này."

Fiona bước tới, đặt tay lên vai Ysino, đôi mắt cô chứa đầy sự quyết tâm. "Chúng ta sẽ cùng anh. Chúng ta đã đi đến đây cùng nhau, và sẽ không bỏ cuộc."

"Đúng vậy," Ezekiel nói, "Chúng ta còn nhiều việc phải làm."

Ysino nhìn hai người bạn của mình, trong lòng cảm thấy sự an ủi. Họ đã cùng anh trải qua bao nhiêu trận chiến, và giờ đây, cuộc hành trình này chưa thể kết thúc. Nhưng một cảm giác kỳ lạ dâng lên trong anh, như thể điều gì đó còn lớn hơn đang đợi anh phía trước, một bí ẩn mà dù anh có chạy trốn thế nào cũng không thể tránh khỏi.


Cả ba quyết định tiếp tục hành trình, rời khỏi khu vực đã từng là chiến trường. Con đường dẫn họ qua những cánh rừng tĩnh mịch, bóng tối bao trùm mọi ngóc ngách. Dù đã chiến thắng, nhưng không ai trong số họ có thể thoải mái nghỉ ngơi. Cảm giác không an toàn vẫn vây quanh họ, như thể một cơn bão đang dần hình thành.

Ysino đi trước, đôi mắt anh nhìn chằm chằm về phía xa, nơi một tòa lâu đài cổ kính hiện lên mờ ảo dưới ánh sáng mờ của trăng. Tòa lâu đài này không giống bất kỳ tòa nào mà anh đã thấy. Nó không phải là một di tích cổ xưa, mà là một nơi đầy ám ảnh và bóng tối, như thể nó là nơi phát sinh ra mọi tai họa.

"Chúng ta phải đến đó," Ysino nói, giọng anh trầm xuống.

Fiona và Ezekiel không hỏi nhiều, bởi họ đã quen với cách Ysino ra quyết định. Đó là một quyết định mạo hiểm, nhưng họ biết rằng không có con đường nào khác. Tòa lâu đài kia, nơi mọi dấu vết của quá khứ dường như vẫn còn tồn tại, là nơi mà họ phải đến.


Lâu đài hiện ra trước mắt họ, những bức tường đá đen sẫm và những cửa sổ nhỏ xíu, mờ mịt như thể không ai từng sống ở đó. Không gian xung quanh u ám, như bị một bóng ma khổng lồ bao trùm. Cả ba bước vào cổng chính, ánh sáng từ thanh kiếm của Ysino là nguồn sáng duy nhất trong không gian tĩnh lặng này.

Bên trong lâu đài, mọi thứ đều bị bao phủ bởi bụi bẩn và mạng nhện. Từng bước chân của họ vang lên như tiếng gõ cửa của số phận. Đột nhiên, một tiếng động kỳ lạ vang lên từ phía xa, một tiếng cười nhẹ, vang vọng qua các hành lang u tối.

"Không thể nào," Ysino lẩm bẩm, "Không ai có thể sống sót ở đây..."

Tiếng cười lại vang lên, lần này rõ ràng hơn, gần hơn. Đó không phải là tiếng của con người, mà là một thứ gì đó rất khác, lạnh lẽo và quái dị. Ysino cảm nhận được nó. Cảm giác nguy hiểm sắp ập đến.

"Chúng ta không thể dừng lại," Ysino nói. "Hãy đi theo tôi, và chuẩn bị tinh thần."

Khi họ tiến về phía tiếng cười ấy, ánh sáng từ thanh kiếm của Ysino bỗng nhạt dần, như thể bị nuốt chửng bởi bóng tối. Cảm giác lạnh lẽo bao trùm lấy họ, như thể lâu đài này là một cái bẫy, nơi mà những linh hồn vướng phải những lời nguyền xưa cũ.

Đúng lúc đó, một bóng đen xuất hiện trước mắt họ, hình dáng của một con quái vật khổng lồ. Nó gầm lên, làm rung chuyển không gian, khiến cả lâu đài dường như sắp sụp đổ.

"Chào mừng đến với nơi cuối cùng của cuộc hành trình này," một giọng nói lạnh lùng, mờ ảo vang lên từ bóng tối.

Ysino không còn đường lui, và anh biết rằng lần này, anh sẽ phải đối mặt với kẻ mà mình đang tìm kiếm suốt bao lâu qua—kẻ đã đứng sau mọi sự kiện khủng khiếp, kẻ có thể là... Ma Sói thật sự.

TÁC GIẢ: Mèo Ping Ping

“Tác phẩm này là sáng tác độc quyền của Mèo Ping Ping. Mọi hình thức sao chép, chỉnh sửa, hoặc sử dụng mà không có sự đồng ý đều được xem là vi phạm bản quyền.”

Tác Phẩm được viết nên bằng tâm huyết và sáng tạo của Mèo Ping Ping, Đừng sao chép nếu chưa được phép!"

"Mèo Ping Ping trân trọng từng chữ, từng dòng trong tác phẩm này. Xin đừng sao chép, chỉnh sửa nếu không có sự đồng ý."

Nếu Muốn có thể liên hệ với mình qua email: meopingping@gmail.com thank you everybody!

Cập Nhập Chuyện Nhanh Nhất Tại Website Bên Dưới!

Truy Cập Website: https://meopingping.blogspot.com/

Website Truyeenjyy.vip: - Link: https://truyenyy.link/tr/5m77dgdm

► (Fan Page) https://www.facebook.com/profile.php?id=61568212627080

YouTube:► https://www.youtube.com/@MeoPingPingPro

👉 "Ủng hộ tác giả một Ly Cafe để mình có sức ‘cày’ thêm nhiều chương hot cho các bạn nhé! Donate của các bạn là động lực lớn cho mình đấy!

👉 Số tài khoản: 8006215034915

👉  Ngân hàng: Agribank

Kết nối với Mèo Ping Ping: email: meopingping@gmail.com

Đăng nhận xét

0 Nhận xét