Chương 156: Dư Âm Một Chiêu, Truy Sát Ngầm Khởi
Sau
trận chiến tại đỉnh Lạc Vân, cái tên Khương Dạ Minh như một cơn lốc cuốn
phăng sự ngạo nghễ của thiên kiêu các tông môn.
Chỉ
một ngón tay, phá tan tuyệt chiêu của Trần Hạo. Không ai rõ hắn dùng pháp thuật
gì, cũng không ai cảm nhận được tu vi thật sự của hắn.
Lý Trường Phong – thiên tài của Vạn Linh Cốc – chỉ
thốt ra một câu:
“Một
chiêu nhập đạo.”
Chỉ
câu ấy thôi, khiến bao lão tổ ẩn thế đang theo dõi đại chiến đều chấn động tâm
thần.
Ba ngày sau. Tại hậu sơn Thái Âm Cung.
Trong
một thạch điện băng lãnh, Lục Thiên Mộng lặng lẽ quỳ gối trước một tòa
tượng băng, giọng khẽ run:
“Sư
tôn, đệ tử lần đầu nhìn thấy một kẻ khiến ta không thể dò xét... Hắn tên là
Khương Dạ Minh.”
Bức
tượng băng không có phản ứng gì, nhưng qua vài hơi thở, một tiếng thở dài
như từ thời viễn cổ vọng ra:
“Nếu
hắn thật sự bước vào cảnh giới ‘Đạo chi sơ’, thì toàn bộ tông môn thiên kiêu...
đều không phải đối thủ.”
“Loại
người này... không thể để yên.”
Cùng thời điểm, tại Tàng Kinh Các của Thiên Cơ Tông.
Từ Thanh Viễn đang đối chiếu một tấm thiên cơ đồ
cổ. Hắn nhíu mày khi thấy một điểm đen vô danh, như vết mực loang ra giữa một
bức tranh hoàn mỹ.
“Thiên
cơ hỗn loạn. Càng lúc càng rối loạn sau khi hắn ra tay.”
“Sư
phụ, người có thể tra ra lai lịch của hắn không?”
Sau
tấm màn chướng khí là một giọng già nua đáp:
“Tấm
che thiên mệnh, không thể phá. Hắn không có số trong thiên đạo này.”
“Ngươi
tránh xa hắn ra. Kẻ đó... không thuộc về thế giới này.”
Trong khi đó, Khương Dạ Minh lại đang ngồi trong một thạch
động nhỏ cách chiến trường hơn nghìn dặm.
Hắn
nhàn nhã uống trà, bên cạnh là một lò luyện đan nhỏ nửa tàn nửa cháy.
Trước mặt là một đạo phù giản đang tự động bay múa — một pháp trận ẩn tàng khí
tức bậc cao.
“Hệ
thống, kiểm tra thành quả đột phá mấy ngày qua.”
Khương
Dạ Minh nhếch môi cười nhạt.
“Cũng
tạm đủ để sống tiếp...”
Nhưng đúng lúc này, phía ngoài động phủ, một cơn
dao động cực nhỏ lướt qua.
Hắn
khẽ nghiêng đầu, nhấc một lá trà thả vào nước, vừa đúng lúc một tiếng vút
gió sắc bén xé gió lao tới.
Một
thanh phi kiếm tẩm độc gào thét xuyên vào động phủ, mang theo linh lực
ẩn tàng của một Nguyên Anh hậu kỳ tu sĩ!
“Chết
đi!”
Ầm!
Cả
động phủ nổ tung, đá vụn bay tung tóe.
Kẻ
tập kích lập tức hiện thân – một lão giả áo đen, mặt che khăn, mang ký hiệu
của Huyết Ảnh Các – tổ chức sát thủ ngầm chuyên nhận diệt trừ thiên tài.
Nhưng
khi lão chuẩn bị kết ấn lần hai…
“Xong
rồi à?” – một giọng trầm khàn, không chút hoảng hốt, vang lên sau lưng lão.
Khương Dạ Minh bước ra từ làn khói đá vụn, áo xám
không nhiễm bụi trần, chỉ nhẹ nhàng phủi tay, ánh mắt u lãnh như hồ nước mùa
thu.
Một đạo phù văn màu bạc bay quanh cổ tay hắn, vô hình vô
ảnh, như ẩn chứa thiên uy.
“Ngươi
không đến để giết ta. Ngươi đến để dẫn dụ ta ra ngoài.”
Áo
đen lão giả sững người. Nhưng còn chưa kịp phản ứng, một đạo tử quang lặng yên
chém ngang qua cổ họng lão, không tiếng động, không khí tức.
Hệ thống thông báo:
Khương Dạ Minh quay người rời đi, để lại
đống đổ nát và một xác chết không còn dấu vết pháp lực.
“Thiên
kiêu tông môn? Huyết Ảnh Các? Cả đám các ngươi cứ đến đi.”
“Đạo
lộ còn dài. Cổ đạo chưa khai.”
“Nhưng nhớ lấy… kẻ như ta, không muốn nổi danh, nhưng cũng
không chấp nhận bị dắt mũi.”
Chương 157: Sóng Ngầm Dâng Lên, Đạo Tâm Khó Ẩn
Sáng
sớm hôm sau, sương mù bao phủ khắp rừng trúc hoang dã phía Tây núi Thanh Hà.
Trong đám sương ấy, có một bóng người lặng lẽ tiến bước, chẳng lưu chút khí tức
nào.
Khương Dạ Minh, tay áo rũ xuống, bước đi như đang
ngắm cảnh, ánh mắt tĩnh lặng như mặt nước hồ thu.
Trên
vai hắn là một chiếc hồ lô bằng đồng cũ kỹ, lâu lâu phát ra tiếng "lạch
cạch", như có vật sống bên trong.
"Ta
biết." – Khương Dạ Minh khẽ đáp, ánh mắt không hề dao động.
"Vậy
sao không rời khỏi khu vực tông môn? Tựa như trước đây ngươi luôn làm?"
Khương
Dạ Minh ngẩng đầu nhìn trời.
“Lần
này khác. Chúng đã bắt đầu dòm ngó những kẻ vô can quanh ta. Nếu cứ lui mãi… sẽ
có người thay ta chết.”
Hệ
thống im lặng một lúc. Sau đó vang lên âm thanh nhắc nhở:
Một ngày sau, tại chân núi Thái Linh Tông.
Giữa
hàng trăm người đang xếp hàng chờ khảo nghiệm nhập môn, có một kẻ tóc rối, áo
xám, mang theo túi càn khôn cũ nát đứng lẫn trong đám người.
Không
ai chú ý hắn. Thậm chí cả đệ tử phụ trách khảo nghiệm cũng định bỏ qua.
“Tên
họ gì?” – giọng nói thiếu kiên nhẫn vang lên.
“Khương
Dạ Minh.” – hắn đáp nhẹ.
“Cảnh
giới?”
“…Trúc
Cơ sơ kỳ.” – hắn khẽ nói, dù thực tế, hắn đã nửa bước bước vào Nguyên Anh sơ
kỳ nhờ hấp thụ Tinh Hồn Huyết Sát của sát thủ Huyết Ảnh Các.
Vị
đệ tử khảo nghiệm liếc mắt, hừ lạnh một tiếng, đập con dấu đỏ “Tạp dịch” lên
bảng ngọc:
“Đi
qua bên kia, tuyến số 3.”
Nửa tháng sau. Trong khu tạp dịch đệ tử Thái Linh Tông.
Khương
Dạ Minh khoác áo vải thô, mỗi ngày vác nước, chẻ củi, luyện tập “Bổ Nguyên
Quyết” – công pháp cấp thấp của tạp dịch đệ tử.
Hắn
ẩn mình, không gây chú ý. Nhưng cũng trong nửa tháng này, đã có ba đệ tử nửa
đêm bị giết mất xác, thủ pháp cực kỳ gọn gàng, không ai tra ra được.
Chỉ
có hắn biết: ba kẻ đó là nội ứng của Huyết Ảnh Các được cài vào dò xét hắn.
Hắn
chẳng để lại dấu vết nào.
Tối hôm đó.
Một
thanh niên áo tím – Tư Không Vũ, nội môn đệ tử và thiên kiêu Thái Linh
Tông – dẫn theo vài đệ tử thân tín tới khu tạp dịch.
“Ngươi
là Khương Dạ Minh?”
Khương
Dạ Minh ngẩng lên, lau mồ hôi, chắp tay:
“Tại
hạ chính là, có chuyện gì sao?”
Tư
Không Vũ híp mắt cười lạnh:
“Nghe
nói ngươi từng khiến một hộ pháp nội môn của ta ‘vô cớ mất tích’? Có can đảm
như vậy, thì theo ta lên đại điện một chuyến.”
Khương
Dạ Minh nhún vai, giọng bình thản:
“Ta
chỉ là tạp dịch đệ tử. Nội môn hộ pháp mất tích, sao lại liên quan đến ta?”
“Ngươi
không đi?” – Tư Không Vũ nhướng mày, tay siết chặt hông kiếm.
Ngay
lúc ấy, một luồng thần niệm mơ hồ quét qua từ hư không. Ánh mắt Tư Không
Vũ hơi biến, nhưng vẫn gằn giọng:
“Nếu
không đi, đừng trách ta…”
“Hửm?”
– Khương Dạ Minh chậm rãi bước tới một bước, ánh mắt phẳng lặng nhìn thẳng vào
hắn.
Ngay
khoảnh khắc ấy, cả không khí như ngưng đọng.
Tư
Không Vũ bất giác cảm thấy đầu óc nặng nề, thần hồn như bị một luồng khí
tức cổ xưa chèn ép… chỉ một cái nhìn, mà toàn thân hắn như đắm trong biển máu
chết chóc.
Một
hơi thở sau, Khương Dạ Minh khẽ nghiêng đầu, mỉm cười, nhấc thùng nước
lên.
“Ta
vẫn sẽ đến, nếu đó là ý tông môn.”
Nụ
cười ấy, khiến cả đám đệ tử theo Tư Không Vũ lạnh sống lưng.
Sau khi họ rời đi, một giọng nữ nhẹ nhàng vang lên
phía sau hắn:
“Không
cần ra tay quá sớm như vậy đâu, Khương sư huynh.”
Khương
Dạ Minh quay lại, thấy một thiếu nữ áo lục, dung mạo thanh nhã, đang tựa vào
gốc cây trúc.
“Ngươi
là ai?”
“Tống
Linh Nhược – chân truyền đệ tử của Thái Linh Tông.” – nàng mỉm cười.
“Ta
đã theo dõi huynh từ ngày đầu vào tông môn. Chúng ta… đều giống nhau. Che giấu,
nhẫn nhịn, chờ thời cơ.”
Ánh
mắt nàng lóe lên vẻ hiểu rõ.
Chương 158: Lộ Diện Một Phần Chân Tướng
Sau
lời nói đầy ẩn ý của Tống Linh Nhược, Khương Dạ Minh không đáp ngay. Hắn
chỉ nhẹ nhàng gác thùng nước xuống, ngước nhìn lên bầu trời xám đang dần kéo
mây.
“Ngươi
theo dõi ta từ ngày đầu?” – giọng hắn đều đều, không vui không giận.
Tống
Linh Nhược mỉm cười, ngón tay vuốt nhẹ mớ tóc bên tai, bước lại gần:
Nàng
ngừng lại, giọng trầm thấp:
“Chúng
ta đều là loại người như thế. Ẩn nhẫn… để sống sót.”
Khương
Dạ Minh nhìn nàng một lúc lâu rồi mới thản nhiên hỏi:
“Ngươi
tiếp cận ta… vì mục đích gì?”
Tống
Linh Nhược không giấu giếm:
“Trong
tông môn này, có một bóng tối sâu hơn bất kỳ ai có thể tưởng. Huyết Ảnh Các chỉ
là bề nổi. Phía sau chúng… là một nhánh bí ẩn trong chính Thái Linh Tông – Phân
chi Thất Sát.”
“Ta
có kẻ thù trong đó. Còn huynh… hiển nhiên cũng có mục tiêu riêng.”
Khương
Dạ Minh nhíu mày, không nói gì. Một tiếng “ting” vang lên trong đầu:
Ánh
mắt hắn lóe lên một tia sáng lạnh, rồi nhanh chóng biến mất.
Ba ngày sau.
Một
nhóm đệ tử nội môn được triệu tập đến Phong Vân Đài, lấy lý do “luyện
khí tổ hợp” – một nhiệm vụ đội nhóm nhằm rèn luyện phối hợp chiến đấu.
Đứng
đầu đội là Tư Không Vũ, bên cạnh hắn là Hà Ngọc Thành – một trong
những thiên kiêu nổi bật nhất Thái Linh Tông.
Tư
Không Vũ liếc thấy trong danh sách có một cái tên liền nheo mắt:
“Khương
Dạ Minh… tên tạp dịch đó cũng được chọn?”
Một
đệ tử bên cạnh cười nhạt:
“Chắc
là ai đó muốn dọn rác cùng lúc.”
Tư
Không Vũ cười lạnh:
“Tốt.
Vừa hay ta có chuyện chưa tính sổ.”
Trên đường đến Phong Vân Đài.
Tống
Linh Nhược nhẹ nhàng lướt đến bên Khương Dạ Minh, đưa hắn một ngọc phù.
“Tổ
hợp lần này là cái bẫy. Đêm trước ta nghe được Hà Ngọc Thành dùng truyền âm
phù bàn kế với Tư Không Vũ. Trong đội ngũ có ít nhất ba tên từ Phân chi
Thất Sát.”
“Chúng
muốn đẩy huynh chết trong chiến đấu.”
“Còn
ta… sẽ châm ngòi cho kế hoạch bùng ngược lại.”
Khương
Dạ Minh nhận ngọc phù, vẫn giữ vẻ mặt bình thản như thường lệ, nhưng đáy mắt đã
sớm hiện lên sát ý.
Phong Vân Đài.
Một
trăm đệ tử được phân làm mười nhóm, chia nhau tiến vào Ảo Cảnh Huyết Phong,
nơi mô phỏng trận địa có yêu thú tàn sát khắp nơi.
Mỗi
nhóm phải sống sót, vượt ải, và phối hợp hoàn thành ba nhiệm vụ: Giải trận,
tiêu diệt yêu linh, chiếm lĩnh huyễn bàn.
Khi
bước vào cảnh giới ảo, xung quanh Khương Dạ Minh bỗng chỉ còn sáu người – toàn
bộ đều là người Tư Không Vũ sắp xếp.
“Khương
huynh, ngươi ở cuối đi.” – một kẻ lên tiếng, cười nhạt.
“Để
phòng ngừa ngươi vướng chân tụi ta.”
Khương
Dạ Minh không nói gì, lặng lẽ đi cuối. Nhưng mỗi bước hắn đi qua, đều có hư
ảnh linh văn lặng lẽ ẩn vào mặt đất.
Khi
đến giữa khu rừng ảo, sát khí đột nhiên bùng lên.
“Lên!”
– Tư Không Vũ quát lớn.
Ba
người phía trước đồng loạt quay lại vung kiếm đánh thẳng vào Khương Dạ Minh.
Nhưng…
Ầm!!!
Ngay
giây phút đó, ba kẻ đánh tới như bị quái lực kéo ngược về phía sau, ngã vật
xuống đất.
“Trận
văn?” – Hà Ngọc Thành biến sắc.
Tư
Không Vũ rít lên:
“Ngươi
bày sẵn trận?”
Ầm ầm ầm!!!
Toàn
bộ khu vực xung quanh vang lên âm thanh nổ đùng đoàng. Lôi phù, hỏa châm, phong
nhận – vô số pháp khí từ hư không bắn ra, bao phủ sáu tên đệ tử.
Tiếng
kêu thảm thiết vang lên trong nháy mắt.
Tư
Không Vũ toàn thân bị thương, khóe miệng đầy máu:
“Ngươi…
không phải Trúc Cơ…”
Khương
Dạ Minh khẽ mỉm cười, ánh mắt bình thản như chưa từng chém giết:
“Ta
từng nói ta là Trúc Cơ… khi nào?”
Một
cơn gió nhẹ lướt qua, thi thể ba người trước hắn hóa thành tro tàn.
Phía
xa, Tống Linh Nhược nhẹ nhàng bước ra, nhìn cảnh tượng trước mắt, ánh mắt lóe
lên vẻ tán thưởng.
Chương 159: Địa Cung Tàn Hồn Mở Ra – Sát Cơ Từng Bước
“Không
ngờ ngươi lại chuẩn bị kín đáo như vậy… Đến cả Phân chi Thất Sát cũng không
đoán được.” – Nàng khẽ cười, nhưng ánh mắt lại sắc lạnh như băng.
“Giết
gà không cần dùng đao lớn.” – Khương Dạ Minh đáp nhàn nhạt, rồi quay lưng bước
đi.
Nhưng
đúng lúc này — hệ thống vang lên.
Khương
Dạ Minh thoáng dừng chân, mí mắt hơi giật. Hư Hỏa Chi Tâm – chính là tài
liệu trọng yếu luyện chế Hư Ảnh Linh Thể, công pháp hỗ trợ hắn tấn thăng
Nguyên Anh sau này.
Hắn
giấu đi vẻ kinh ngạc, đưa mắt nhìn Tống Linh Nhược, hỏi thẳng:
“Ngươi
muốn gì từ địa cung?”
Nữ
tử áo trắng yên lặng một lúc, rồi đáp khẽ:
“Tàn
hồn của một người thân.”
“Và
một đoạn ký ức bị người khác cắt đi.”
Ba ngày sau.
Tại
vùng đất hoang tàn phía đông bắc Thái Linh Sơn, một khe nứt sâu hàng trăm
trượng bất ngờ xuất hiện giữa lòng đất, tỏa ra khí tức âm u.
Địa Cung Tàn Hồn — tàn tích của Cổ Tông U Hồn Đạo,
một thế lực từng bị toàn bộ chính đạo hợp lực tiêu diệt hơn tám trăm năm trước.
Tuy
nhiên, theo những mẩu ghi chép rải rác trong tàng thư các, bên trong địa
cung tồn tại một đoạn “Bất Tử Chi Kinh” chưa từng hoàn chỉnh, là pháp quyết
nghịch thiên có thể đảo nghịch sinh tử – thu hút vô số ánh mắt đỏ ngầu tham
lam.
Lần
này, Thái Linh Tông công bố “mở cửa địa cung để thử luyện,” nhưng kẻ hiểu rõ
đều biết, đây chỉ là cái cớ để các thế lực tranh giành cơ duyên.
Trong đại điện Băng Ngọc.
Mười
vị thiên kiêu nội môn và ba trưởng lão Kim Đan hậu kỳ tề tựu một chỗ.
Một
lão giả tóc bạc — Trưởng lão Tào Húc, vuốt chòm râu, ánh mắt nặng nề:
“Trong
địa cung, yêu hồn tàn linh vô số. Mỗi người được ban xuống một phù ấn hộ mệnh,
chỉ có thể dùng một lần. Sau khi vỡ, lập tức được truyền ra ngoài.”
“Ngoài
ra, ai chiếm được vật mang ‘Khí tức Cổ Vương’ sẽ lập tức được tiến cử vào tổ
nội bí cảnh – tranh suất Thánh Địa Nam Vực.”
Cả
đại điện liền xôn xao.
“Khí
tức Cổ Vương” – đó là vật chỉ có trong các pháp bảo chí tôn thời cổ, hoặc
truyền thừa đại đạo.
Mắt
Tư Không Vũ sáng lên, bên cạnh là Lý Tĩnh Huyền – một trong ba đại thiên
kiêu. Hắn hừ lạnh:
“Mấy
tên như Khương Dạ Minh mà cũng đòi mơ tới cơ duyên Cổ Vương, thật không biết tự
lượng sức.”
Tào
Húc liếc mắt lạnh lùng:
“Khương
Dạ Minh đã được danh chính ngôn thuận ban cho thân phận khách khanh tông môn.
Ai dám khinh thường, cứ thử.”
Không
ai dám phản bác nữa. Nhưng ánh mắt các thiên kiêu đều đã mang sát ý âm trầm.
Bên ngoài Địa Cung.
Trời
tối mịt, mây đen tụ hội. Trước cửa động khắc hình Cự Linh Mị Ảnh, ba
chục người đứng thành hàng.
Tống
Linh Nhược lặng lẽ đứng sau Khương Dạ Minh, truyền âm:
“Một
khi bước vào, toàn bộ cấm truyền âm phù, cấm phi hành. Không ai dựa được vào
ngoại lực, kể cả ta.”
“Chúng
ta chỉ có ba ngày. Sau ba ngày, địa cung sẽ đóng lại.”
Khương
Dạ Minh nhẹ gật đầu.
“Một
ngày là đủ.”
Ầm!!!
Tiếng
vang từ lòng đất dội lên. Cánh cửa đá khổng lồ của địa cung chậm rãi mở ra,
sương mù đen ào ra như có sinh mệnh.
Đám
thiên kiêu lập tức bay vào. Tư Không Vũ, Lý Tĩnh Huyền đi đầu. Khương Dạ Minh
vẫn bình thản, từng bước bước vào hắc vụ dày đặc.
Một
ánh sáng lóe lên sau lưng hắn — một hư ảnh mơ hồ của một tòa tháp cổ nứt vỡ
chợt hiện ra sau lưng hắn trong chớp mắt… rồi biến mất.
Không
ai nhìn thấy. Nhưng hệ thống lạnh lùng thông báo:
Khương
Dạ Minh siết chặt áo choàng, bước hẳn vào bóng tối.
Hắn... đã sẵn sàng.
Chương 160: Huyết Quang Đệ Nhất Kiêu – Cuộc Chạm Trán Trong
Mê Cung Địa Cung
Địa
cung cổ xưa tối đen như mực, không khí lạnh buốt, tựa như có vô số oan hồn lượn
lờ trong bóng tối. Đá lát sàn dưới chân Khương Dạ Minh phủ bụi dày, xen kẽ dấu
tích tàn phá như có kẻ từng đánh giết nơi đây — nhưng không phải người thường,
mà là tu sĩ Kim Đan trở lên.
Hắn
khoanh tay đứng lặng, quan sát từng khối phù văn ẩn hiện trên tường, mắt khẽ
nheo lại.
Một
đốm sáng đỏ lấp lóe phía trước như con mắt người quỷ. Từ bóng tối vang lên
tiếng cười khàn đục, như có kẻ đang dõi theo Khương Dạ Minh.
Ầm!!
Tường
đá phía trước bất ngờ vỡ tung. Một bóng người mặc chiến giáp đỏ rực như máu,
tóc dài xõa tung, lưng đeo cự phủ rộng bằng hai người trưởng thành bước ra, khí
tức cuồng bạo khiến cả không gian rung chuyển.
“Ngươi...
là kẻ bị mọi người gọi là ‘ẩn tu vô danh’ đấy à?” – Hắn liếm môi, đôi mắt đỏ
rực như dã thú.
Khương
Dạ Minh khẽ nhíu mày, thần sắc không chút kinh ngạc. Hắn đã nhận ra khí tức này
từ xa – Đệ Nhất Thiên Kiêu của Phong Huyết Tông: Tần Huyết Diệm, tu sĩ
Kim Đan Trung kỳ, một tên điên cuồng từng tàn sát ba tông môn nhị lưu chỉ để
tranh đoạt một viên linh đan.
“Gặp
rồi thì đi đường vòng là được.” – Khương Dạ Minh nhàn nhạt nói.
“Ha
ha! Đi vòng? Trong mắt ta, kẻ yếu không có tư cách chọn đường.”
Tần
Huyết Diệm bước lên, tay vỗ vào chuôi cự phủ. Khí tức như sóng dữ ép xuống,
không gian xuất hiện từng làn sóng vặn vẹo. Nhưng điều khiến hắn ngạc nhiên là
— Khương Dạ Minh không nhúc nhích, thậm chí mắt không thèm chớp.
“Một
tên Trúc Cơ sơ kỳ mà dám đứng trước ta không quỳ gối?” – Tần Huyết Diệm nở nụ
cười điên cuồng, cự phủ rút ra khỏi vỏ như lôi đình vang nổ.
Nhưng
đúng lúc ấy — ánh mắt Khương Dạ Minh lóe sáng lạnh lẽo.
Xoẹt!
Không
ai thấy rõ hắn ra tay thế nào. Chỉ nghe một tiếng “tách” như vải rách vang lên
giữa không trung.
Tần
Huyết Diệm sững người.
Ngay
sau đó, một đường máu mảnh như tơ đỏ rỉ từ cổ hắn chảy ra, càng lúc càng nhanh,
rồi bụp — cái đầu lăn xuống đất, ánh mắt trừng trừng chưa hết nghi hoặc.
“Ngươi…
không phải… Trúc Cơ… ngươi là…” – giọng nói đứt quãng từ yết hầu đứt lìa.
Khương
Dạ Minh khẽ thở dài:
“Kẻ
quá ồn ào... sống chẳng được bao lâu.”
Ngay
sau khi thân thể Tần Huyết Diệm đổ ầm xuống, một đạo hư ảnh từ thi thể hắn bay
vút ra — đó là Tàn Hồn Chi Niệm do địa cung lưu lại, định hút lấy linh
lực Khương Dạ Minh.
Nhưng
hệ thống lập tức phản hồi:
Khương
Dạ Minh tiện tay vung tay áo, thu lấy cự phủ đỏ máu cùng trữ vật giới chỉ. Dưới
ánh sáng yếu ớt, hắn lặng lẽ rẽ sang một hành lang nhỏ, không để lại một tiếng
động.
Trong một hành lang khác.
Ba
vị thiên kiêu nội môn đang chiến đấu khốc liệt với một khôi lỗi cổ tàn tạ. Đúng
lúc họ chuẩn bị thoát khỏi khốn cảnh, thì từ xa truyền đến tiếng hệ thống địa
cung:
Ba
người chấn động.
“Cái
gì?! Huyết Diệm chết rồi? Ai làm được chuyện đó trong vòng một nén nhang từ lúc
vào?!”
Một
tên trong đó lạnh giọng:
“Không
thể là bọn Lý Tĩnh Huyền... Hay là cái tên ẩn tu vô danh kia?”
Không
ai trả lời, nhưng ánh mắt bọn họ đều tối lại. Sát ý trong lòng, đã bắt đầu ngấm
ngầm dâng cao...
Một nơi sâu hơn trong địa cung.
Khương
Dạ Minh đứng trước một cánh cửa đá khắc phù văn vô cùng cổ xưa, ở trung tâm có
một dòng chữ máu khắc chìm:
“Người
mang Hồn Lực tinh thuần – mới được tiến vào.”
Hắn
nhếch môi cười khẽ.
“Vậy
thì để ta... mở cửa tầng hai.”
Bạn có tin rằng một vật phẩm nhỏ bé lại có thể mang đến sự bình an, xua tan vận xui, thu hút tài lộc? 7 vật phẩm phong thủy đặc biệt dưới đây được chế tác tinh xảo từ chất liệu tự nhiên (trầm hương, dâu tằm, đá mắt hổ), kết hợp năng lượng tâm linh, chính là "lá bùa hộ mệnh" giúp bạn vững tâm mỗi ngày. Khám phá ngay!
1)DÂY CHUYỀN PHẬT BẢN MỆNH TRẦM HƯƠNG
🔗 SHOPEE |https://s.shopee.vn/2LMjfdKLyu
🔗 TIKTOK https://vt.tiktok.com/ZSkvJ9k1U/
2)VÒNG TAY TRẦM HƯƠNG 108 HẠT - BÌNH AN TRỌN ĐỜI
🔗 SHOPEE | https://s.shopee.vn/20jtH3llMO
🔗 TIKTOK https://vt.tiktok.com/ZSkvJRkR8/
3) VÒNG TRẦM HƯƠNG NGŨ MỆNH - HỢP TUỔI RƯỚC LỘC
🔗 SHOPEE | https://s.shopee.vn/10rM5GNp2G
🔗 TIKTOK SHOP https://vt.tiktok.com/ZSkvJ5KGB/
4)VÒNG TAY MẶT PHẬT BẢN MỆNH 12 CON GIÁP
🔗 SHOPEE 1 |https://s.shopee.vn/4fkeS3uMRm
🔗 SHOPEE 2 https://s.shopee.vn/6AZSEn7Ow1
5) VÒNG DÂU TẰM 108 HẠT - "THẦN HỘ MỆNH" TRỪ TÀ
🔗 SHOPEE https://s.shopee.vn/708ZEOTDXu
6) VÒNG DÂU TẰM KHẮC TÊN - BÙA HỘ THÂN ĐỘC NHẤT
🔗 SHOPEE | https://s.shopee.vn/1qQT4uUkKW
🔗 TIKTOK SHOP https://vt.tiktok.com/ZSkveFTT5/
7) MẶT DÂY CHUYỀN PHẬT BẢN MỆNH ĐÁ MẮT HỔ - UY LỰC VÔ SONG
🔗 SHOPEE |https://s.shopee.vn/10rL6svxtq
🔗 TIKTOK SHOP https://vt.tiktok.com/ZSkveYny5/
"Vật phẩm phong thủy không chỉ là trang sức - Đó là năng lượng bảo hộ bạn mỗi ngày!"
Đừng để tâm linh bị bỏ quên – hãy chọn cho mình một vật hộ thân, thu hút năng lượng tốt lành mỗi ngày!
0 Comments