CHƯƠNG 206: TÀN TRẬN PHONG KIẾM
Tần
Vân dừng bước giữa vùng sơn cốc gió lộng, nơi mà hắn từng nghe mấy tán tu già
kể rằng trước đây có một kiếm tu ẩn sĩ cư ngụ. Người ấy đã chết trong
một lần bị truy sát, để lại một tàn trận cổ, không ai dám bén mảng vì
sát khí còn lưu lại khiến chim không dám bay, côn trùng không dám kêu.
Hắn
đến đây không phải tìm cơ duyên.
Mà
bởi nơi khác đều đã có người chiếm cứ, chỉ còn nơi “không ai muốn đến”
là còn yên tĩnh để hắn tiếp tục tu luyện kiếm khí.
Bước
chân giẫm lên nền đất khô, hắn lập tức cảm nhận một luồng khí tức vô hình
quét ngang. Lồng ngực hơi trầm xuống, khó thở một nhịp.
“Trận
vẫn còn dư lực…” — hắn tự nhủ.
Tần
Vân lấy từ trong túi trữ vật ra ba cây cờ trận gãy, từng nhặt được từ bãi chiến
trường nhỏ năm ngoái. Cắm xuống đất, bố trí thành hình tam giác lệch, hắn thử
rút kiếm chém một đường nhẹ lên hư không.
“Xẹt—!”
Một
luồng phong nhận mờ mờ xuất hiện từ hư không, va vào kiếm khí của hắn. Tuy chưa
đủ để gây thương tích, nhưng phản ứng sắc bén, rõ ràng là tàn dư của kiếm
trận phong hệ.
Tần
Vân không vội. Hắn ngồi xuống, dùng sáu viên linh thạch hạ phẩm đặt quanh mình,
bố trí một tiểu trận trấn khí đơn giản, ngăn luồng loạn khí cản trở hô hấp, sau
đó bắt đầu ngồi tĩnh tọa cảm trận.
Thời
gian dần trôi. Ba ngày liền, hắn không bước ra khỏi trận, chỉ ăn khô lương và
luyện kiếm.
Không
ai biết, mỗi đêm, hắn đều dùng kiếm khí dò xét từng khe nứt trong trận pháp,
thử cảm ứng biến hóa khí lưu. Không có truyền thừa, cũng không có chỉ dẫn—tất
cả là nhờ vào trực giác tích lũy sau nhiều năm cảm nhận thiên địa khí
tức bằng thân thể phàm nhân.
Vào
ngày thứ tư, hắn đột nhiên mở mắt, thở dốc—một giọt máu rỉ ra từ ngực.
Hắn
vừa mới thử nhập kiếm khí vào mạch trận chính.
Sai
một nhịp—tức thì bị phản chấn.
Nhưng
lần đầu tiên, hắn cảm nhận rõ ràng đường lưu thông của phong sát trận này.
“Kiếm
trận không cần mạnh. Chỉ cần... không để kẻ địch hiểu được cách vận hành của
nó.”
Tối
hôm ấy, hắn dựng lại một phần nhỏ của tàn trận, thu nhỏ chỉ bằng một khoảnh
sân. Khi hắn đứng vào tâm trận, phong sát khí lập tức xoay quanh người, như dao
cắt da.
Tần
Vân không dùng pháp lực phản kích, cũng không vận linh khí hộ thể.
Hắn
đứng yên, tay nắm chặt Bụi Trần kiếm, dùng kiếm ý điều chỉnh hơi thở, định
tâm, dần dần hòa làm một với khí xoáy.
Một
ngày.
Hai
ngày.
Đến
ngày thứ ba...
“Vù!”
Một
đạo kiếm khí mảnh như sợi tơ, từ mũi kiếm của hắn xoáy ra, chém ngang qua
gió—tạo thành một đường rách rõ ràng giữa không trung.
Tần
Vân mở mắt, thở ra một hơi thật dài.
Hắn đã thành công cảm ứng được “kiếm dẫn phong sát.”
Chỉ
là bước đầu, nhưng hắn biết:
“Một
khi có thể khiến kiếm ý đi trước phong khí nửa nhịp, ta có thể mượn lực trận mà
đánh kẻ địch mạnh hơn một tầng cảnh giới.”
Không
cần thiên phú.
Không
cần linh khí cao cấp.
Chỉ
cần... hiểu.
Đêm
xuống, gió lớn hơn. Nhưng trong vùng trận tàn ấy, một thân ảnh đứng lặng như
đá, tay cầm thanh kiếm cũ.
Hắn
không phải kiếm tu thiên tài.
Hắn
chỉ là một kẻ nghèo đến không còn gì để mất, chỉ còn mỗi ý niệm: không
chết.
CHƯƠNG 207: KẺ TÌM ĐẾN
Sáng
sớm, sương mù cuộn lên từ lòng sơn cốc, lớp bụi mờ ảo phủ kín bãi đá hoang vu.
Trong tâm trận tàn phá, Tần Vân vẫn ngồi khoanh chân giữa sáu viên linh thạch
đã gần cạn quang hoa.
Thanh
Bụi Trần kiếm cắm bên cạnh, thân kiếm mờ xỉn, nhưng sát khí thoảng qua
đã có thể khiến một con linh xà cấp thấp run mình bỏ chạy.
Ba
ngày qua, hắn chỉ làm một việc — mài kiếm khí theo đường phong sát.
Không
có pháp thuật cao siêu, cũng không có khẩu quyết thần diệu nào.
Chỉ
dựa vào một ý niệm: Nếu gió có thể giết người, vậy kiếm cũng phải như
gió.
Đột
nhiên, Tần Vân mở mắt.
Một
tia sát cơ rất nhẹ — như có như không — lướt qua bên ngoài bãi đá.
Hắn
không đứng dậy, cũng không rút kiếm. Chỉ tay khẽ chạm vào cờ trận bên cạnh, lập
tức tàn trận khởi động, phong khí rít lên, lay động sương mù.
Một
bóng người áo choàng xanh hiện ra, đứng cách đó ngoài trăm trượng.
Không
che giấu khí tức.
Không
thèm tránh trận phong sát.
Tần
Vân cau mày. Người này... không phải tán tu. Hắn nhìn khí tức lưu chuyển, ổn
định, vững chắc. Ít nhất cũng là Trúc Cơ hậu kỳ.
“Ngươi
là ai?” — Tần Vân cất tiếng, trầm ổn nhưng không khiêu khích.
Tần
Vân không đáp, nhưng tay đã khẽ đặt lên chuôi kiếm.
Gã
áo xanh lại bước lên ba bước.
Ầm! Phong sát trong trận bật tung ra một luồng xoáy, đánh vào
bước chân hắn — nhưng bị một lớp hộ thể linh khí chặn lại. Dù vậy, một vết máu
nhỏ hiện nơi gót chân áo xanh.
Ánh
mắt tên đó tối lại.
“Tàn
trận này… là ngươi chỉnh sửa?”
Tần
Vân gật đầu.
“Ngươi
muốn gì?” — Tần Vân không nhịn được hỏi, ánh mắt vẫn dõi theo từng cử động.
“Tìm
một thứ. Nơi này từng là nơi tu luyện của một lão quái kiếm tu tên Phùng Dật.
Năm xưa bị truy sát mà chết. Hắn từng luyện ra một loại kiếm hồn cực kỳ kỳ dị —
gọi là Phong Ảnh Kiếm Tý.”
Tần
Vân lặng người. Trong ba ngày dò xét trận pháp, quả thực từng phát hiện một
vùng phong xoáy bất thường, tự xoay, không tan. Khi hắn thử lại nhập kiếm ý,
liền bị phản chấn thổ huyết, không thể chạm tới.
Hắn
ngỡ đó chỉ là trung tâm phong trận chưa giải hết, không ngờ còn có ẩn
tình.
“Vậy
thì sao?” — Tần Vân thản nhiên nói.
“Tất
nhiên là ngươi tránh ra. Ta phá trận, lấy thứ cần tìm. Còn ngươi… sống hay
chết, tùy tâm trạng ta lúc đó.” — ánh mắt gã trở nên lạnh băng.
Tần
Vân im lặng trong chốc lát. Sau đó chậm rãi đứng dậy, nắm chặt thanh Bụi Trần
kiếm.
“Vậy...
thử xem ngươi bước vào được mấy bước.”
Ầm!
Ngay
khi hắn giẫm chân trái một nhịp, sáu cờ trận rung lên, phong sát gào thét. Khí
lưu xoay ngược, ép sát như từng đợt chém ngàn dao. Một nửa tàn trận bỗng dưng sáng
rực lên, như khôi phục một phần vận chuyển ban đầu.
Gã
áo xanh thu lại nụ cười. Tay trái rút ra một viên ngọc trận, tay phải xuất
kiếm.
Hắn
không nghĩ một tên tán tu có thể kéo trận tàn vào vận hành bán phần chỉ
trong mấy ngày!
“Ngươi
muốn chết, ta thành toàn!”
Trong
khoảnh khắc ấy, Tần Vân nhắm mắt, tay run nhẹ, nhưng toàn thân không
lùi nửa bước. Phong sát khí xuyên người, lướt qua thân thể hắn như bị điều
khiển — không cắt hắn, mà hợp cùng kiếm khí từ Bụi Trần kiếm tuôn ra.
Lần
đầu tiên kể từ khi bước vào con đường tu hành — hắn không trốn, không ẩn nhẫn,
không giả vờ yếu kém.
Bởi
lẽ — kẻ kia không có lý do để giẫm lên đạo sống của hắn.
CHƯƠNG 208: MỘT CHIÊU KIẾM KHÍ
Phong
sát gào thét.
Tàn
trận vận hành đến cực điểm, linh thạch bên rìa bãi đá lóe sáng rồi nhanh chóng
vỡ nát, bụi linh lực tan vào không khí.
Tần
Vân đứng giữa tâm trận, y phục rách tả tơi vì luồng khí lướt qua như dao cắt,
nhưng ánh mắt vẫn trầm ổn. Trong tay, Bụi Trần kiếm run nhẹ như thể đang
cộng hưởng cùng khí lưu.
Phía
đối diện, gã tu sĩ áo xanh mặt mày âm trầm, không còn vẻ ngạo nghễ.
“Khốn
nạn! Ngươi tưởng trận pháp này giữ được ta sao?” — hắn quát lớn, tay trái đánh
ra một phù văn màu bạc. Phù văn rơi xuống đất, lập tức hóa thành một lớp ánh
sáng hộ thể hình bán nguyệt, ép không khí xung quanh nén lại.
Trong
khoảnh khắc, trận gió phong sát ngưng trệ một nhịp.
Chỉ
một nhịp — nhưng với kẻ từng ở ranh giới sinh tử như Tần Vân, đó đã là cơ
hội.
Kiếm
khí tuôn trào.
Không
có chiêu thức hoa mỹ, không có kiếm quyết cao siêu.
Tần
Vân chỉ bước một bước, một bước duy nhất, dẫn khí xoáy quanh thân nhập
vào thân kiếm.
Phong
khí tan vào kiếm khí — lưỡi kiếm lập tức sáng rực, nhưng ánh sáng ấy không chói
lòa, mà lạnh như sương sớm đầu thu, sắc bén đến mức khiến người ta không
dám nhìn thẳng.
Gã
áo xanh biến sắc.
“Ngươi…
dung hợp trận khí vào kiếm khí? Không thể nào! Với linh căn của ngươi—”
Hắn
chưa kịp nói hết câu, Tần Vân đã vung kiếm.
Một đường kiếm duy nhất, không phải để biểu diễn,
cũng không cầu giết chết đối phương. Mà là — ép lùi!
Ầm!!
Lớp
ánh sáng hộ thể vỡ vụn, trận khí cuộn ngược, xoáy lên như lốc xoáy nhỏ, cuốn áo
bào của gã tu sĩ rách toạc một phần, máu rịn ra từ vai trái.
Tần
Vân khụy gối, mặt trắng bệch, máu mũi trào ra — nhưng kiếm vẫn nắm chặt, đầu
không cúi.
Gã
áo xanh lùi liền ba bước, mặt biến sắc hoàn toàn.
Một
tên phàm nhân linh căn cực thấp, tán tu vô danh, lại dám và có thể
đả thương hắn trong trạng thái phòng hộ?
Hắn
liếc mắt nhìn tâm trận đang dần sụp đổ, ánh mắt lóe lên do dự.
“Ngươi
tưởng ngươi thắng sao?” — hắn nghiến răng — “Ngươi chỉ mạnh nhờ trận pháp. Một
khi linh thạch cạn, ngươi có gì? Một đòn kiếm đó… ngươi chém thêm được mấy lần
nữa?”
Tần
Vân lau máu nơi khóe miệng, lặng lẽ nói:
“Không
cần chém thêm. Ngươi không dám bước tiếp.”
Sự
trầm tĩnh của Tần Vân khiến gã tu sĩ lạnh sống lưng.
Hắn
không thể không thừa nhận: nếu trận pháp vẫn chưa sụp, nếu hắn liều mạng bước
vào, không chắc sẽ toàn mạng.
Tần
Vân — dù thân thể phàm nhân, linh căn cực thấp — dám nhìn thẳng vào Trúc Cơ
hậu kỳ, không lui, không run, mà còn khiến đối phương thương tổn.
Loại
người như vậy… không nên đắc tội khi chưa chuẩn bị đầy đủ.
Cuối
cùng, gã hừ lạnh một tiếng:
“Hôm
nay ta tha cho ngươi. Một kẻ tán tu nhỏ bé không thể giữ nổi kiếm hồn của Phùng
Dật đâu. Sớm muộn ngươi cũng chết vì nó!”
Dứt
lời, gã xoay người, hóa thành một đạo độn quang màu xanh, nhanh chóng biến mất
vào núi rừng.
Tần
Vân ngồi bệt xuống đất.
Tàn
trận sụp, linh thạch cạn, thân thể như rơi vào hư không.
Nhưng
hắn sống sót.
Đây
là lần đầu tiên hắn dám cứng đối cứng với một kẻ cao hơn hắn ba cảnh
giới — không phải nhờ may mắn, mà là bằng trí tuệ, kiên trì, và một
chiêu kiếm khí duy nhất.
Hắn
thở dài, đưa tay vuốt nhẹ lưỡi kiếm. Trong lòng bàn tay, một đường xước máu
chảy ra.
Nhưng
trong mắt hắn, có ánh sáng lặng lẽ trỗi dậy.
Một
ngày nào đó… không cần trận pháp, không cần mượn gió hay địa lợi. Chỉ bằng một
thân một kiếm, hắn cũng sẽ khiến kẻ khác không dám bước qua một bước.
CHƯƠNG 209: GÓC SÂU CỦA HẺM NÚI
Sau
trận đấu sinh tử hôm đó, Tần Vân không rời đi ngay. Hắn không có nơi nào để đi
— và quan trọng hơn, kiếm khí hắn đánh ra trong lúc sinh tử kia vẫn chưa
hoàn toàn nắm vững.
Hắn
ở lại — một mình — giữa vùng núi hoang vắng, tàn trận đã hỏng, linh thạch đã
cạn. Nhưng giữa tàn tích đó, hắn lặng lẽ dựng lại từng mảnh.
Trong
một góc khuất của hẻm núi, nơi mạch linh khí yếu ớt len lỏi dưới tầng đá rêu
phong, Tần Vân dựng lên một tiểu thạch thất đơn sơ. Không có pháp trận hộ sơn,
cũng chẳng có linh dược hay linh khí cuồn cuộn như trong môn phái. Chỉ có tấm
thân gầy gò và thanh Bụi Trần kiếm đã mẻ một góc.
Nhưng
trong mắt hắn, đó là đủ.
Ban
ngày, hắn nhặt từng mảnh tàn linh thạch, phân loại, mài phẳng, rồi khắc
lại những phù văn cơ bản nhất của trận phong sát. Hắn không học từ tiên môn, mà
tự nghiên cứu từ một quyển tàn thư mua được năm xưa ở chợ đen.
Ban
đêm, hắn vận chuyển Thanh Mộc quyết, ngưng tụ kiếm ý, cho dù linh căn
chỉ là hạ phẩm ngũ hành tạp căn, hấp thu linh khí chậm như giọt sương rơi vào
cát nóng.
Có
lúc ngồi thiền ba canh giờ, kiếm ý chỉ nhúc nhích được một phần mười. Nhưng hắn
không nản.
Mỗi
lần kiếm khí trong đan điền lay động, hắn liền ghi nhớ cảm giác ấy, rồi dùng chân
ý mà không ai dạy, chép lại bằng tâm thức.
Một
hôm, trời mưa to.
Trong
thạch thất tối tăm, Tần Vân không ngủ. Hắn quấn tấm vải quanh chuôi kiếm, đặt một
mảnh linh thạch nhỏ như móng tay vào tâm trận mới khắc, rồi ngồi giữa trận,
bắt đầu thôi động linh lực.
Ầm!
Một luồng gió yếu ớt thổi qua, chỉ làm bụi đá bay nhẹ.
Hắn
hít sâu, lần nữa kết ấn, thúc đẩy phong sát tiểu trận vận hành từng chút
một. Dù yếu, nhưng rõ ràng, kiếm khí trong cơ thể hắn… có cộng hưởng.
—
“Kiếm khí và phong sát vốn tương khắc, nhưng nếu dẫn khí theo góc xoáy, rồi
nhập vào thân kiếm từ bên cạnh, có thể phá được sự đối nghịch…” — hắn lẩm
bẩm, ánh mắt sáng lên.
Bảy
ngày sau.
Tần
Vân đứng trên một tảng đá, dưới là bãi đất trống, quanh đó cắm đầy cọc đá khắc
ký hiệu thô sơ.
Hắn
giơ tay, hít một hơi thật sâu.
Một chiêu — không hoa lệ, không kiếm quyết.
Chỉ
là một kiếm thuận theo luồng gió.
Nhưng
trong chớp mắt — lá khô dưới đất tan thành vụn, đá vụn bị xé toạc, trong
không khí hiện lên một đường kiếm mờ nhạt như khói, thoắt cái đã tiêu
tán.
Tần
Vân thở dốc, sắc mặt trắng bệch, nhưng trong lòng yên tĩnh chưa từng có.
Hắn
biết, mình chưa mạnh hơn, nhưng lại bước thêm được một bước vững vàng.
Một
kiếm này… chưa giết được Trúc Cơ.
Nhưng
là kiếm thật sự của chính hắn, không mượn trận, không dựa linh thạch.
Chỉ là kiếm và hắn, hòa thành một.
Tối
hôm đó, hắn đốt một ngọn đèn dầu, lấy từ tay áo ra một cuộn giấy cũ kỹ. Trên đó
ghi chép chi chít, toàn là nét chữ nhỏ, nét bút nhòe mực — là bộ kiếm quyết
hắn tự chỉnh sửa từ các đoạn tàn kiếm quyết thu lượm qua chợ đen.
Hắn
chậm rãi viết thêm một dòng:
“Chiêu
thứ nhất: Phong Khởi Vô Hình. Dẫn phong nhập khí, kiếm vô ảnh.”
Hắn
nhìn nét chữ mảnh, khẽ gật đầu.
Một
chiêu kiếm, là chưa đủ.
Nhưng
cũng đã là bắt đầu.
CHƯƠNG 210: KIẾM TRONG ĐÊM MƯA
Trời
lại mưa.
Tần
Vân ngồi trong góc thạch thất, ngọn đèn dầu lay lắt, bóng hắn đổ dài lên vách
đá lởm chởm. Ngoài trời, tiếng mưa rơi tí tách gõ vào tảng đá, như tiếng đếm
của thời gian. Đã ba tháng kể từ khi hắn tung ra được kiếm khí đầu tiên của chính
mình — Phong Khởi Vô Hình.
Ba
tháng không dài, nhưng với một tán tu linh căn tạp như hắn, mỗi ngày đều là một
lần mò mẫm trong tối tăm, không người chỉ dẫn, không tài nguyên, chỉ dựa
vào trí nhớ, nhẫn nại và tự nghiền ngẫm.
Tần
Vân đang thử sáng tạo chiêu thứ hai.
Hắn
không tham vọng lập ra kiếm pháp kinh thế. Hắn chỉ cần một bộ kiếm phù hợp với
căn cốt yếu kém, không cần bộc phát to lớn, chỉ cần tồn tại bền bỉ, như
chính cách hắn sống sót đến giờ.
Trên
mặt đất, các mảnh giấy cũ trải khắp nơi: ghi chép, mô tả khí lưu, hướng chém,
tâm pháp phối hợp. Hắn thử vô số lần, mỗi lần đều thất bại.
Từng
có một kiếm — mạnh hơn thường lệ — nhưng khiến kinh mạch hắn chảy máu nhẹ,
phải điều tức ba ngày mới bình phục.
Đêm
đó, hắn ngồi lặng giữa cơn mưa, tay nắm chuôi kiếm, mắt nhìn vào đêm đen.
Linh
khí trong đan điền mỏng như sương mù, nhưng hắn không hấp tấp vận dụng. Hắn
quan sát… mưa rơi.
Từng
hạt, từng giọt, rơi xuống cành khô, đá núi, rồi hòa vào đất lạnh. Không hề
tranh đoạt, không hề gấp gáp. Nhưng kéo dài bất tận.
—
“Gió không thấy hình… mưa không thấy lực… Nhưng đều có thể mài mòn vạn vật.”
Hắn
chợt đứng dậy, bước ra khỏi thạch thất.
Mưa
lạnh ngấm vào da thịt, thấm qua vải áo đã rách vai. Nhưng hắn mặc kệ.
Tay
trái hắn nâng kiếm. Tay phải chậm rãi kết ấn.
Một
kiếm chém ra — nhẹ như gió thoảng, thậm chí không có âm thanh, không có
kiếm khí phát tán như trước.
Chỉ
là… một nét mờ nhạt, lướt qua một thân cây khô.
Chẳng
có gì xảy ra.
Nhưng
sau ba hơi thở…
Thân cây đổ xuống, theo một đường cắt gọn như giấy,
không vết xé, không tàn lực.
Tần
Vân lặng lẽ rút kiếm về, ánh mắt không vui mừng, chỉ là ánh sáng tĩnh lặng. Hắn
biết — không phải hắn mạnh hơn — nhưng hắn lại tìm được một lối đi nữa.
Hắn
vào lại thạch thất, trên giấy da viết chậm rãi:
“Chiêu
thứ hai: Vũ Trầm Thủy Lặng — Không cầu tốc, không cầu sát. Chém một
kiếm, đợi ba hơi.”
Mưa
vẫn rơi. Nhưng trong thạch thất nhỏ nhoi ấy, một kiếm đạo mờ nhạt đang thành
hình — không đủ để rúng động thiên hạ, nhưng đủ để một kẻ bị cả tu tiên
giới chê cười như Tần Vân tự bước ra con đường kiếm khí riêng của mình.
Bạn có tin rằng một vật phẩm nhỏ bé lại có thể mang đến sự bình an, xua tan vận xui, thu hút tài lộc? 7 vật phẩm phong thủy đặc biệt dưới đây được chế tác tinh xảo từ chất liệu tự nhiên (trầm hương, dâu tằm, đá mắt hổ), kết hợp năng lượng tâm linh, chính là "lá bùa hộ mệnh" giúp bạn vững tâm mỗi ngày. Khám phá ngay!
1)DÂY CHUYỀN PHẬT BẢN MỆNH TRẦM HƯƠNG
🔗 SHOPEE |https://s.shopee.vn/2LMjfdKLyu
🔗 TIKTOK https://vt.tiktok.com/ZSkvJ9k1U/
2)VÒNG TAY TRẦM HƯƠNG 108 HẠT - BÌNH AN TRỌN ĐỜI
🔗 SHOPEE | https://s.shopee.vn/20jtH3llMO
🔗 TIKTOK https://vt.tiktok.com/ZSkvJRkR8/
3) VÒNG TRẦM HƯƠNG NGŨ MỆNH - HỢP TUỔI RƯỚC LỘC
🔗 SHOPEE | https://s.shopee.vn/10rM5GNp2G
🔗 TIKTOK SHOP https://vt.tiktok.com/ZSkvJ5KGB/
4)VÒNG TAY MẶT PHẬT BẢN MỆNH 12 CON GIÁP
🔗 SHOPEE 1 |https://s.shopee.vn/4fkeS3uMRm
🔗 SHOPEE 2 https://s.shopee.vn/6AZSEn7Ow1
5) VÒNG DÂU TẰM 108 HẠT - "THẦN HỘ MỆNH" TRỪ TÀ
🔗 SHOPEE https://s.shopee.vn/708ZEOTDXu
6) VÒNG DÂU TẰM KHẮC TÊN - BÙA HỘ THÂN ĐỘC NHẤT
🔗 SHOPEE | https://s.shopee.vn/1qQT4uUkKW
🔗 TIKTOK SHOP https://vt.tiktok.com/ZSkveFTT5/
7) MẶT DÂY CHUYỀN PHẬT BẢN MỆNH ĐÁ MẮT HỔ - UY LỰC VÔ SONG
🔗 SHOPEE |https://s.shopee.vn/10rL6svxtq
🔗 TIKTOK SHOP https://vt.tiktok.com/ZSkveYny5/
"Vật phẩm phong thủy không chỉ là trang sức - Đó là năng lượng bảo hộ bạn mỗi ngày!"
Đừng để tâm linh bị bỏ quên – hãy chọn cho mình một vật hộ thân, thu hút năng lượng tốt lành mỗi ngày!
0 Comments