Chương 161: Cổ Vương Huyết Ấn – Khai Môn Tầng Hai Địa Cung
“Rắc…”
Một
âm thanh nhỏ như tơ vỡ vang lên, nhưng trong địa cung im lặng đến cực điểm,
tiếng động ấy lại giống như sấm nổ. Cánh cửa đá khắc huyết văn trước mặt Khương
Dạ Minh khẽ rung, rồi chậm rãi mở ra.
Từng
luồng sương máu nhàn nhạt bay ra từ bên trong, mang theo mùi hương huyết cốt
quỷ dị, khiến người ta lạnh sống lưng.
Khương
Dạ Minh đứng lặng một lát, sau đó mới bước qua cánh cửa. Ánh sáng đỏ mờ bao phủ
hắn, thân hình mờ nhạt dần, rồi biến mất vào không gian dị giới phía sau.
Bên ngoài mê cung tầng một, tại một khu vực vừa phát
sinh đại chiến, ba thiên kiêu còn lại đang tập hợp.
Tất
cả đều dừng tay sau khi nhận tin Tần Huyết Diệm – người mạnh nhất bọn họ –
đã chết.
“Tần
Huyết Diệm tuy bạo ngược, nhưng thực lực ngang ngửa Kim Đan trung kỳ. Ai có thể
giết hắn trong mê cung sát trận?!” – Chu Lạc San trầm giọng.
“Không
thể là chúng ta, càng không thể là đám tán tu vô danh.” – Lý Tĩnh Huyền nhíu
mày.
Ngạo
Vũ thì lạnh lùng nói:
“Trừ
phi… có kẻ giấu kín tu vi, ngay từ đầu đã không phải Trúc Cơ.”
Cả
ba đồng thời nhìn về một hướng — hành lang máu nơi Tần Huyết Diệm tử trận,
giờ đây tỏa ra một luồng linh khí quỷ dị không thể dò xét, như bị phong
ấn bởi một đại trận vô hình.
“Chúng
ta không thể để người đó đoạt lấy cơ duyên tầng hai.” – Chu Lạc San ánh mắt sắc
bén.
“Đúng,
dù là ai… cũng phải chết.” – Ngạo Vũ gằn giọng, sát khí bốc lên cuồn cuộn.
Trong lòng địa cung – Huyết Ấn Chi Địa.
Khương
Dạ Minh lúc này đang đứng giữa một đại điện cổ kính, xung quanh là bảy tòa bia
đá nhuốm máu, mỗi tòa khắc một loại phù văn cổ xưa đại biểu cho một cổ huyết
mạch: Huyết Xà, Huyết Mãng, Huyết Ưng, Huyết Long…
Ở
chính giữa đại điện là một cái bệ đá huyết sắc, trên đó có một dấu ấn
hình con mắt dựng đứng, dường như đang ngủ say.
Khương
Dạ Minh trầm mặc.
Một
sát cơ tiềm tàng cực lớn, nhưng đổi lại là một loại huyết thuật cổ xưa,
có thể ẩn thân giữa huyết khí thiên địa, qua mặt tất cả cảm ứng khí cơ,
thậm chí phá giải cả “Thiên Tượng Truy Tung” mà Lý Tĩnh Huyền từng dùng.
“Cơ
duyên lớn, tất phải liều mạng mới lấy được.” – hắn khẽ lẩm bẩm.
Hắn
cắn ngón tay, nhỏ máu lên mắt ấn.
“Ù…ÙM!!!”
Mặt
đất chấn động. Một luồng ánh sáng đỏ sẫm trào lên, bao lấy hắn trong khoảnh
khắc, thân thể như bị luyện hóa trong lò huyết luyện.
Một canh giờ sau.
Khi
đại điện dần yên tĩnh lại, một thân ảnh lặng lẽ hiện ra trong bóng tối.
Khương
Dạ Minh vẫn là hắn, nhưng khí tức như ẩn như hiện, ngay cả linh thức cấp
Kim Đan cũng khó lòng dò ra.
Trên
mu bàn tay phải hắn, một dấu vết mắt huyết ẩn hiện – chính là Cổ Vương Huyết
Ấn, biểu tượng quyền năng của kẻ kế thừa.
Khương
Dạ Minh siết nhẹ nắm tay, khẽ mỉm cười:
“Ba
vị thiên kiêu... các ngươi muốn đuổi ta à? Tốt. Vậy ta dẫn các ngươi đi... một
vòng địa ngục.”
Ngay lúc ấy – ngoài cửa địa cung tầng hai.
Ba
thiên kiêu phá giải được trận pháp, vừa mới tiến vào thì bóng người Khương
Dạ Minh đã biến mất hoàn toàn, để lại phía sau một thi thể của Tàn Hồn
Cổ Thần bị bóp nát – rõ ràng từng có người chiến đấu ở đây... và chiến
thắng dễ dàng.
Lý
Tĩnh Huyền lạnh giọng:
“Hắn
không để lại chút dấu vết nào… tuyệt đối không phải người tầm thường.”
“Tôi
đề nghị: hợp lực giết chết kẻ kia. Không thể để hắn sống bước ra ngoài.” – Chu
Lạc San ánh mắt băng lãnh.
Ngạo
Vũ trầm mặc một lát, rồi gật đầu.
“Một
kẻ như vậy… nếu để lớn lên, tất là họa diệt môn.”
Chương 162: Thiên Tượng Tróc Ẩn – Trận Chiến Với Lý Tĩnh
Huyền
Trong mê cung tầng hai của địa cung, khí tức
huyết linh vẫn còn lượn lờ khắp nơi, từng bức phù văn trên tường âm thầm rung
động, như đang thức tỉnh một ý chí xa xưa.
Khương
Dạ Minh lặng lẽ di chuyển giữa những hành lang ngoằn ngoèo như mê trận. Huyết
ấn trên tay hắn ẩn hiện theo nhịp đập trái tim, toàn thân như tan vào huyết vụ
xung quanh — không ai nhìn thấy, cũng không cảm ứng được.
Nhưng
hắn vẫn chưa rời đi. Trái lại… hắn đang đợi.
Ở một khu hành lang khác.
Ba
thiên kiêu đã chia nhau hành động.
Lý
Tĩnh Huyền một mình dẫn đầu theo một con đường đặc biệt — nhờ vào Thiên
Tượng Mệnh Cách, hắn có thể cảm ứng thiên cơ và khí tức hỗn loạn, vốn được
xem là khắc tinh của các loại ẩn thân và mê trận.
Hắn
ngồi xuống, tay bắt quyết, mi tâm sáng rực lên.
“Thiên
Tượng Khai Nhãn – Chân Linh Tróc Ẩn!”
Trong
khoảnh khắc, một con mắt hư ảo bằng tinh quang hiện ra giữa không trung, phóng
ra từng luồng linh quang quét ngang hành lang. Phù văn trên tường tự động vỡ
nát dưới áp lực thiên cơ.
“Ra
đây đi. Dù ngươi là ai, cũng không giấu nổi dưới thiên tượng của ta.” – Lý Tĩnh
Huyền nói, ánh mắt kiên định.
Nhưng
đúng lúc ấy…
Soạt!
Một
vệt sáng lóe lên trong tích tắc. Lý Tĩnh Huyền vừa ngẩng đầu thì đột nhiên, một
thanh phi đao vô hình chém sượt qua cổ tay hắn – nơi mi tâm kết ấn.
“!!!”
– Lý Tĩnh Huyền phản ứng cực nhanh, lui về ba trượng, nhưng cánh tay phải đã tê
rần, dấu ấn mi tâm mờ đi một nửa.
Một
bóng người chậm rãi hiện ra từ huyết vụ – chính là Khương Dạ Minh.
Hắn
vẫn bình thản như cũ, tay áo tung bay, ánh mắt lãnh đạm.
“Thiên
Tượng Tróc Ẩn, quả thật có chút bản lĩnh.”
“Ngươi...
là ai?” – Lý Tĩnh Huyền gằn giọng.
“Một
tán tu vô danh.” – Khương Dạ Minh đáp thản nhiên.
“Tán
tu mà dùng được Huyết Linh Huyễn Thân, lại còn phá được Thiên Tượng Thuật?!” –
Lý Tĩnh Huyền đã dần hiểu – hắn đang đối mặt với một loại yêu nghiệt
chưa từng ghi tên trong bất kỳ bảng Thiên Kiêu nào!
ẦM!!
Lý
Tĩnh Huyền chủ động ra tay. Một trận đồ hình bát quái khổng lồ hiện ra sau lưng
hắn, từng luồng linh quang như dải ngân hà đổ xuống, trấn áp toàn bộ không
gian.
“Thiên
Tượng Phong Giới – Trấn Trảm Dị Ảnh!”
Dưới
đòn này, bất kỳ kẻ nào sử dụng ẩn thân hoặc huyễn thuật đều sẽ bị hút vào trung
tâm đại tượng, bị nghiền nát chân thân.
Nhưng
Khương Dạ Minh không hề dao động. Trái lại, hắn còn tiến lên một bước.
[Kích
hoạt phản thuật: Huyễn Ảnh Phân Hình + Truy Ảnh Tàn Thức.]
Ngay
lập tức, mười hai bóng ảnh huyết sắc tách ra khỏi người hắn, mỗi bóng
đều chân thực như thật, khí tức lờ mờ không thể phân biệt.
Lý
Tĩnh Huyền nghiến răng, vung tay đánh ra Thiên Tượng Chân Ấn – một
chưởng ép xuống thiên địa, nghiền nát 7 bóng ảnh, nhưng bóng thứ tám đã
lặng lẽ tới sau lưng.
“Phá Huyết – Di Ảnh Kích!”
Một
vệt máu như sợi chỉ đỏ bay vút ra, xuyên thủng tầng phòng ngự linh lực của Lý
Tĩnh Huyền, cắt rách giáp ngọc nơi lưng hắn.
“Khụ!”
– Hắn lảo đảo, máu tươi trào ra, nhưng vẫn kịp quay người đánh trả một chưởng.
Khương
Dạ Minh trượt dài ra sau như lá rụng, tay áo phất nhẹ, mượn lực lui về bóng
tối.
“Ngươi...
là ai thực sự...?” – Lý Tĩnh Huyền đứng đó, nửa thân dính máu, mắt đầy căm hận
và sợ hãi.
Khương
Dạ Minh chắp tay sau lưng, thản nhiên nói:
“Ta
là kẻ... mà bảng Thiên Kiêu không dám ghi tên.”
“Khi
bảng xếp hạng chỉ là trò chơi của kẻ phô trương, kẻ như ta... chẳng cần phải
chứng minh gì cả.”
Ngay lúc ấy, phía xa truyền đến một tiếng nổ
kinh thiên, Chu Lạc San và Ngạo Vũ đang bị dẫn dụ vào một mê trận huyết
linh khác, nơi có sẵn trận pháp Khương Dạ Minh thiết lập trước đó.
Hắn
nhìn thoáng qua, rồi quay đầu về phía Lý Tĩnh Huyền:
“Bắt
đầu từ hôm nay, các ngươi sẽ biết... thế nào là thực sự bị săn giết.”
“Một
kẻ chưa từng được nhắc tên – lại là người viết lại kết cục của tất cả thiên
kiêu.”
Soạt!
Hắn
biến mất trong huyết vụ, để lại Lý Tĩnh Huyền với vết thương sâu hoắm trên
lưng, linh thức rối loạn, lòng đầy nỗi sợ chưa từng có.
Chương 163: Bẫy Trận Huyết Ảnh – Thiên Kiêu Khuynh Thành Rơi
Vào Vô Minh
Sau
khi Lý Tĩnh Huyền trọng thương, Khương Dạ Minh không ở lại lâu.
Hắn
để lại một đạo Huyễn Ảnh Phân Thân nhằm kéo dài thời gian, còn bản thể
đã sớm ẩn thân rời khỏi khu vực đó, tiến về một trận địa cổ xưa đã được
bố trí từ nhiều ngày trước.
Tại một nhánh khác trong địa cung.
Ngạo
Vũ và Chu Lạc San vốn từng đứng đầu bảng thiên kiêu khu vực Nam Vực. Hai người
một người là kiếm tu ngạo nghễ, một người là linh thể ngũ hành cực kỳ hiếm
thấy. Họ vốn được kỳ vọng sẽ là đối trọng thực sự với Khương Dạ Minh,
nếu như tên này có tên trên bảng.
Nhưng
hiện tại — họ đang lạc vào một mê cảnh quỷ dị.
Ầm!
Chu
Lạc San đánh ra một đạo phong hỏa lưu ly, nhưng nó tan biến giữa không trung
như rơi vào hư vô.
“Linh
lực bị hút... ta không cảm ứng được phương hướng.” – nàng nhíu mày, lông mày
nhăn lại.
Ngạo
Vũ sắc mặt âm trầm:
“Đây
không phải mê trận bình thường... mà giống như đang tiến vào một tầng ý niệm
huyết đạo nào đó.”
Đúng
lúc ấy, trận văn trên mặt đất đồng loạt sáng lên.
Không
phải ánh sáng linh quang mà là một màu đỏ máu, lạnh lẽo và âm trầm như rỉ ra từ
vết thương của một con hung thú cổ xưa.
[Kích
hoạt: Huyết Ảnh Song Trận – Cô Lập Linh Thức – Chuyển Hóa Ngũ Thức.]
Ầm!!
Toàn
bộ không gian xung quanh đột nhiên thay đổi. Chu Lạc San thấy mình đứng giữa
một bức tường phủ đầy thi thể, từng cái đều có khuôn mặt giống hệt nàng,
đôi mắt trống rỗng, khẽ thì thầm:
“Ngươi
cũng chỉ là một phần thử nghiệm... hắn biết tất cả... ngươi không phải thiên
kiêu gì cả…”
Trong
khi đó, Ngạo Vũ lại thấy mình bị bao vây bởi vạn thanh kiếm, tất cả đều
là kiếm khí do chính hắn từng luyện. Một thanh trong đó rạch qua vai hắn — máu
chảy ra không ngừng, nhưng hắn không cảm thấy đau.
“Ta…
bị trúng ảo trận rồi.”
“Không!
Đây là... ảo trận kết hợp với huyết linh! Kẻ bày trận hiểu rõ ký ức của
ta...”
Trong bóng tối phía ngoài mê trận, Khương Dạ
Minh đứng khoanh tay sau lưng.
“Ảo
giác dựa theo linh thức và thói quen chiến đấu của họ. Một khi tâm niệm dao
động, sẽ tự dẫn hồn thức lạc vào Huyết Ảnh Vô Minh Trận.”
Khương
Dạ Minh vẫn bình tĩnh như cũ.
“Không
cần phải giết. Chỉ cần để họ trải qua một lần thất bại toàn diện... sau này sẽ
không còn dám càn rỡ.”
18 nhịp thở sau.
Ngạo
Vũ gào lên, bạo phát toàn bộ linh lực chém tan tầng ảo ảnh cuối cùng, cả người
toát mồ hôi lạnh, thần niệm gần như nứt gãy.
Chu
Lạc San thì ngã ngồi giữa hư không, ánh mắt mờ mịt, như vừa bước ra khỏi một
cơn ác mộng kéo dài trăm năm.
Đúng
lúc ấy, một bóng áo xám hiện ra phía xa, vẫn là Khương Dạ Minh, nhưng
không ai thấy rõ gương mặt hắn.
Hắn
chỉ để lại một câu:
“Thiên
kiêu cũng là người. Tu tiên, cuối cùng không phải để so tên xếp hạng.”
“Kẻ
sống sót đến cuối cùng… chưa chắc là kẻ có tên đầu tiên.”
Soạt!
Bóng
xám tan vào huyết vụ, không còn tung tích.
Chu Lạc San nhìn theo, lòng đầy chấn động:
“Hắn...
rốt cuộc là ai? Vì sao ta lại cảm thấy... hắn chưa từng dùng đến một phần mười
thực lực?”
Cùng lúc đó, tại trung tâm địa cung.
Một
cánh cửa cổ xưa bị khí cơ chấn động từ các trận chiến trước đó mà lặng lẽ hé
mở.
Bên
trong, một trụ đá huyết sắc đang rung động từng nhịp như tim đập — linh
quang cổ xưa đang bị gọi dậy.
Mà
Khương Dạ Minh đã sớm cảm nhận được.
Hắn
nhếch môi nhẹ:
“Thứ
thật sự ta cần... cuối cùng cũng xuất hiện.”
Chương 164: Huyết Linh Trụ – Tàn Ảnh Thượng Cổ, Bí Mật Hệ
Thống Hé Lộ
Trung tâm địa cung.
Trụ
đá huyết sắc cao hơn ba trượng, toàn thân như được điêu khắc từ xương máu của
một con cự thú viễn cổ. Xung quanh nó, các phù văn cổ ngữ chồng chéo như mạng
nhện, từ lâu đã bị bụi thời gian che lấp, nay dần sáng lên từng đạo, như sống
lại.
Ánh
sáng từ trụ đá không chói lóa, mà trầm ổn, sâu thẳm như vực sâu vô tận.
Khương
Dạ Minh bước tới, ánh mắt khẽ động.
Hệ
thống lặng lẽ nhắc nhở trong đầu.
Khương
Dạ Minh không nói gì. Nhưng trong đáy mắt, hiện lên tia nghiêm trọng hiếm thấy.
“Xem
ra thứ này không chỉ là bảo vật đơn thuần. Là một mảnh tàn linh... hoặc tàn
trí?”
Hắn
bước lên, đưa tay đặt nhẹ vào thân trụ.
Ngay
khoảnh khắc chạm vào, một luồng khí tức vô cùng cổ xưa trào ra, như biển
cả đổ ập, như thời không bị bóp méo.
Thức
hải Khương Dạ Minh chấn động dữ dội!
Ầm!
Một
hình ảnh mơ hồ hiện lên trong đầu hắn — đó là một trận chiến kéo dài, trên bầu
trời đen kịt, hàng ngàn cường giả phi thăng tầng tầng lớp lớp đánh vào một con huyết
thú thần bí, toàn thân như kết hợp giữa long – phượng – thú hồn.
Giữa
cuộc chiến, một nam nhân áo đen tóc trắng tay cầm kiếm ngọc xuất hiện,
chỉ một kiếm, chém vỡ không gian, phong ấn huyết thú vào nơi sâu nhất
của đại địa — chính là trụ đá trước mặt.
Mọi
thứ mơ hồ nhưng chỉ một ánh mắt của nam nhân đó cũng khiến Khương Dạ Minh… lạnh
cả sống lưng.
“Người
đó là ai… Vì sao khí tức lại giống ta...”
Ầm!
Một
luồng khí tức nóng rực và sắc bén như đao trực tiếp tràn ra từ linh hồn.
Khương
Dạ Minh đau đến toàn thân run rẩy, máu mũi trào ra, nhưng hắn vẫn cắn răng
không rút tay lại.
Cuối
cùng…
Khương
Dạ Minh giật mình. Hắn vốn chỉ tưởng hệ thống là một loại trợ giúp từ thế giới
khác. Không ngờ… bản thân lại mang theo huyết mạch bị phong ấn từ một tồn
tại cấm kỵ thời thượng cổ!
“Hệ
thống... không phải do ta mang tới, mà là... một phần của bản thân ta?”
Lúc
này, một giọng nói cổ xưa, khàn khàn vang lên trong đầu hắn — không phải
của hệ thống, mà là của Tàn Hồn Cổ Giới, ẩn trong huyết trụ:
“Ngươi...
cuối cùng cũng đến.”
“Hậu
nhân... hay chính là... ngươi đời sau... kẻ mang theo chân linh Vô Thường.”
“Ta
chết không cam... ngươi... phải tiếp tục hoàn thiện... Chín Ảnh... Cửu Hồn!”
Cùng lúc đó, phía ngoài địa cung.
Các
thiên kiêu tông môn cuối cùng cũng hội tụ đầy đủ. Sau khi thoát khỏi trận pháp
của Khương Dạ Minh, bọn họ mang theo phẫn nộ, sát ý ngút trời.
Đứng
đầu là Tô Huyền của Thái Huyền Kiếm Tông, linh khí quanh thân hóa thành hình
kiếm cổ thần, nghiêm nghị nói:
“Không
cần biết hắn là ai. Người như thế… nếu không thu phục được, thì phải diệt!”
Ầm!
Địa
cung rung động. Huyết quang từ trụ đá bắn lên trời như cột máu phá xuyên mây
mù.
Một
luồng khí tức... khiến toàn bộ thiên kiêu phải rùng mình, xuất hiện.
Khương
Dạ Minh bước ra, ánh mắt lạnh lùng, trên trán ẩn hiện văn ấn Vô Thường,
tuy chưa hoàn toàn thức tỉnh nhưng đã khiến linh hồn người khác run rẩy.
Không
ai dám cất lời. Không một ai dám ngăn bước hắn.
Hắn
nhìn mọi người, chỉ nhẹ giọng:
Chương 165: Kiếm Vực Trảm Thiên – Cuộc Chiến Với Tô Huyền!
Ánh
huyết quang từ trụ đá đã tan, nhưng dư uy vẫn khiến trời đất như ngưng đọng.
Tại
trung tâm địa cung, Khương Dạ Minh bước ra, áo bào tro tro nhẹ lay động, thần
sắc trấn định, ánh mắt lãnh đạm lướt qua đám thiên kiêu đứng chắn trước cửa
động.
Phía
trước hắn, Tô Huyền – thiên tài kiêu hùng của Thái Huyền Kiếm Tông – thân mặc
bạch y, kiếm khí tỏa ra như dãy núi lở tuyết, sát ý lạnh đến tận xương tủy.
“Ngươi... chính là người phá trận, cũng là kẻ chiếm được
Huyết Linh Trụ?” – Tô Huyền ánh mắt như điện, chém thẳng vào mặt Khương Dạ
Minh.
Khương
Dạ Minh nhẹ gật đầu, không phủ nhận cũng chẳng biện minh.
“Không phải cố ý.” – Hắn bình thản nói – “Ta chỉ vô
tình đi ngang.”
Lời
nói khiêm tốn ấy rơi vào tai các thiên kiêu như một trò cười châm chọc.
“Ngươi đơn thân độc mã, vượt qua chín tầng đại trận, còn lấy
được trụ đá cổ tàn ảnh Thượng Cổ... mà nói là tình cờ?”
Một
nữ tu áo đỏ bật cười giễu, chính là Lạc Tâm Linh của Hồng Hà Cốc – nổi
danh tâm cơ sâu độc.
Nhưng
Khương Dạ Minh không đáp, ánh mắt chỉ lặng lẽ nhìn bầu trời xa xa, như chẳng hề
đặt bọn họ vào mắt.
Tô
Huyền siết chặt kiếm, kiếm ý dựng đứng.
“Ngươi không chịu giải thích, cũng không giao vật. Vậy, đừng
trách Tô mỗ vô tình!”
"Xuất kiếm!"
Ầm!!!
Cả
không gian lập tức chìm trong kiếm khí dày đặc như hải dương, từng luồng từng
luồng kiếm ý như có thực chất, chém gãy cả không gian nhỏ. Mặt đất dưới chân Tô
Huyền nứt toác, cát bụi bay tán loạn.
Kiếm vực!
Đó
là Kiếm Vực Trảm Thiên – thần thông độc môn Tô Huyền lĩnh ngộ, cũng là
một trong tam đại sát chiêu của Thái Huyền Kiếm Tông!
Khương
Dạ Minh khẽ nhíu mày.
Hệ
thống lặng lẽ đưa ra phương án.
Nhưng
Khương Dạ Minh chỉ lắc đầu.
“Không cần.”
“Chút kiếm ý như vậy, còn chưa đủ để ta rút kiếm.”
Ầm!!!
Tô
Huyền động sát tâm, một kiếm chém tới. Kiếm quang bảy trượng, mang theo hàng
nghìn đạo phù văn cổ, hội tụ thành Thiên Trảm Cổ Ấn, chém xuống đầu
Khương Dạ Minh!
Đám
thiên kiêu bên ngoài hít ngược một ngụm khí lạnh, lùi nhanh mấy bước, ánh mắt
không dám chớp.
Mà Khương Dạ Minh, vẫn đứng yên không nhúc nhích.
Ngay
khi kiếm sắp tới gần...
ẦM!!!
Một
luồng lực lượng vô hình, trầm ổn như núi cao, bất chợt bùng phát từ
người hắn.
Một
bước, hắn bước ra khỏi kiếm vực như thể bước ra từ một giấc mộng.
Tô
Huyền sắc mặt đại biến!
“Ngươi... cưỡng ép phá vỡ kiếm vực?”
Khương Dạ Minh giơ tay, chắp sau lưng.
Một ánh mắt nhìn thẳng Tô Huyền, bình tĩnh nói:
Lời
nhẹ như gió thoảng, nhưng cả địa cung... chết lặng!
Tô
Huyền thân hình chấn động. Hắn vốn ngạo thị cùng thế hệ, chưa từng e sợ ai,
nhưng trong khoảnh khắc đó — hắn thật sự cảm thấy cái chết ở ngay trước mặt.
Chưa
kịp phản ứng...
Một đạo kiếm khí mờ mờ bay vụt qua — nhẹ như khói, mỏng như
tơ.
Nhưng
khi nhìn lại...
Thanh kiếm trong tay Tô Huyền, gãy làm hai đoạn.
Tĩnh mịch.
Không
ai dám thốt ra một lời.
Ngay
cả Lạc Tâm Linh – tâm cơ thâm sâu – cũng cứng đờ, ánh mắt tràn đầy khiếp sợ.
Khương Dạ Minh thở ra một hơi, quay lưng đi.
Hắn
bước ra khỏi địa cung, bóng dáng lặng lẽ mà vững chãi, như một con hổ ngủ sâu
trong rừng già — không cần gầm, cả sơn lâm cũng phải lặng im.
Phía sau hắn, các thiên kiêu nhìn nhau – mà không ai dám
đuổi theo.
Một
tên “tán tu” vô danh.
Một
kẻ không thích thể hiện.
Một
bóng ma vừa nhẹ tay chém gãy một thiên kiêu tuyệt đỉnh.
Từ nay về sau, trong lòng tất cả – Khương Dạ Minh, trở thành
một tồn tại... không thể dò đoán.
Vật Phẩm Phong Thủy May Mắn Trừ Tà – Bình An!
Bạn có tin rằng một vật phẩm nhỏ bé lại có thể mang đến sự bình an, xua tan vận xui, thu hút tài lộc? 7 vật phẩm phong thủy đặc biệt dưới đây được chế tác tinh xảo từ chất liệu tự nhiên (trầm hương, dâu tằm, đá mắt hổ), kết hợp năng lượng tâm linh, chính là "lá bùa hộ mệnh" giúp bạn vững tâm mỗi ngày. Khám phá ngay!
1)DÂY CHUYỀN PHẬT BẢN MỆNH TRẦM HƯƠNG
🔗 SHOPEE |https://s.shopee.vn/2LMjfdKLyu
🔗 TIKTOK https://vt.tiktok.com/ZSkvJ9k1U/
2)VÒNG TAY TRẦM HƯƠNG 108 HẠT - BÌNH AN TRỌN ĐỜI
🔗 SHOPEE | https://s.shopee.vn/20jtH3llMO
🔗 TIKTOK https://vt.tiktok.com/ZSkvJRkR8/
3) VÒNG TRẦM HƯƠNG NGŨ MỆNH - HỢP TUỔI RƯỚC LỘC
🔗 SHOPEE | https://s.shopee.vn/10rM5GNp2G
🔗 TIKTOK SHOP https://vt.tiktok.com/ZSkvJ5KGB/
4)VÒNG TAY MẶT PHẬT BẢN MỆNH 12 CON GIÁP
🔗 SHOPEE 1 |https://s.shopee.vn/4fkeS3uMRm
🔗 SHOPEE 2 https://s.shopee.vn/6AZSEn7Ow1
5) VÒNG DÂU TẰM 108 HẠT - "THẦN HỘ MỆNH" TRỪ TÀ
🔗 SHOPEE https://s.shopee.vn/708ZEOTDXu
6) VÒNG DÂU TẰM KHẮC TÊN - BÙA HỘ THÂN ĐỘC NHẤT
🔗 SHOPEE | https://s.shopee.vn/1qQT4uUkKW
🔗 TIKTOK SHOP https://vt.tiktok.com/ZSkveFTT5/
7) MẶT DÂY CHUYỀN PHẬT BẢN MỆNH ĐÁ MẮT HỔ - UY LỰC VÔ SONG
🔗 SHOPEE |https://s.shopee.vn/10rL6svxtq
🔗 TIKTOK SHOP https://vt.tiktok.com/ZSkveYny5/
"Vật phẩm phong thủy không chỉ là trang sức - Đó là năng lượng bảo hộ bạn mỗi ngày!"
Đừng để tâm linh bị bỏ quên – hãy chọn cho mình một vật hộ thân, thu hút năng lượng tốt lành mỗi ngày!
0 Comments