PHÀM NHÂN TU TIÊN LỘ ( CHƯƠNG 211-215) [SIÊU PHẨM ] TIÊN HIỆP CỔ ĐIỂN - TÁC GIẢ: MÈO PING PING

 CHƯƠNG 211: MỘT KIẾM TRONG BÓNG TỐI


Sau đêm mưa dài, bầu trời xám tro u ám. Trong khe núi tĩnh lặng, gió thổi qua những tán cây ẩm ướt như than thở ai oán. Tần Vân đã tỉnh từ sớm, ánh mắt lạnh và tỉnh táo. Hắn không ngồi điều tức, không vận công hấp thu linh khí trời đất — vì hấp thu cũng chậm như rót nước vào đá khô.

Hắn rút kiếm ra khỏi vỏ. Thanh kiếm sắt không tên, mũi đã hơi mẻ, lưỡi không bén lắm, nhưng được hắn lau sạch mỗi ngày. Đối với một tán tu nghèo rớt như hắn, kiếm chính là tính mạng, là đạo.

Hôm nay hắn quyết định thử nghiệm chiêu thứ hai — "Vũ Trầm Thủy Lặng" — trong thực chiến.


Cách mấy dặm, có một sơn đạo dẫn tới lối mòn thường có côn trùng dị thú cấp thấp tụ tập. Tần Vân từng nhiều lần đến đây mạo hiểm săn nguyên liệu bán cho các thương hội nhỏ. Tuy ít nguy hiểm, nhưng cũng có hung trùng vượt cấp, đủ khiến tán tu chết trong tích tắc nếu lơ là.

Đến gần chân núi, Tần Vân phát hiện dấu vết huyết tích và trận pháp sơ sài đã bị phá hỏng. Có dấu hiệu người từng giao thủ tại đây — rất có thể là một tán tu bị yêu thú vây công.

Ánh mắt hắn không dao động. Hắn không phải kẻ thích xen vào chuyện thiên hạ. Nhưng mùi máu vẫn còn mới, nghĩa là người đó chưa chết… hoặc đang hấp hối.

Sau một khắc trầm ngâm, hắn bước sâu vào rừng.




Sau một đoạn quanh co, hắn phát hiện một thiếu niên mặc đạo y rách nát, bị thương nặng, đang gắng chống lại một con Huyết Diễm Hỏa Thử — cấp ba, lông đỏ như lửa, tốc độ cực nhanh, có thể phun độc viêm. Với tu sĩ Luyện Khí tầng sáu như Tần Vân, đây là một đối thủ quá sức nếu không chuẩn bị trước.

Thiếu niên kia mặt mũi tái nhợt, tay cầm pháp khí gãy. Mắt đã nhòe máu, nhưng vẫn cố thủ.

Tần Vân ẩn mình sau tảng đá, ánh mắt trầm tĩnh. Trong đầu, hắn lặp đi lặp lại mô phỏng kiếm chiêu vừa ngộ ra:
"Một kiếm, không cầu sát, chờ ba hơi thở."

Hắn không định cứu người, nhưng cũng không định để Hỏa Thử phát hiện mình khi nó đang hưng phấn.

Khi con Hỏa Thử gầm lên, phun một tia viêm độc về phía thiếu niên đang gục xuống… thì một bóng người lướt qua như mưa.

Không có tiếng gió, không có linh quang.

Chỉ một kiếm chém ra.

Rồi Tần Vân lùi ba bước, kiếm không quay lại, mắt không nhìn.

— Một hơi thở.

— Hai hơi thở.

— Ba…

Phập!

Một đường máu mảnh như sợi tơ xé ngang cổ con Hỏa Thử. Đầu nó rơi xuống đất mà mắt vẫn mở to, chưa hiểu chuyện gì vừa xảy ra.

Thiếu niên thở hổn hển, ánh mắt mờ nhạt ngước nhìn người vừa ra tay. Nhưng Tần Vân đã quay lưng rời đi.

“Tiền… bối…” – tiếng gọi yếu ớt vang lên sau lưng.

Hắn dừng một chút.
“Ta không phải tiền bối. Ngươi nợ ta một viên linh thạch trung phẩm.”

Nói xong, hắn lướt đi, như chưa từng tồn tại.


Đêm đó, về lại thạch thất, hắn không mừng vì giết được Hỏa Thử, cũng không vì một chiêu kiếm khí đã thực hiện được. Mà là… hắn biết rõ giới hạn của chiêu kiếm ấy.

Nó không dùng cho giao chiến hỗn loạn. Không dùng khi bị vây công. Không dùng khi cần tốc thắng.

Chỉ dùng được khi… địch không biết mình đã chết.

 

CHƯƠNG 212: KIẾM KHÍ KHÔNG TÊN


Ba ngày sau, trời vẫn u ám. Trong một quán trà nhỏ ở thị trấn hẻo lánh dưới chân núi Thanh Nhai, tin đồn bắt đầu lan truyền.

Một tán tu trẻ tuổi chỉ dùng một kiếm đã hạ sát Huyết Diễm Hỏa Thử cấp ba — trong khi bản thân chưa thi triển pháp khí, cũng không phát ra linh lực ba động rõ rệt.

"Ngươi nói thật sao? Luyện Khí tầng sáu mà chém chết yêu thú cấp ba? Đừng đùa nữa."

"Ta tận mắt thấy! Thiếu niên Trịnh gia sống sót trở về, nói rõ ràng. Một bóng người, một kiếm, rồi im lặng rút đi như chưa từng đến."

"Nghe như thần tiên trong truyện!"

Kẻ tinh ý hơn thì không nói, chỉ âm thầm hỏi:
“Kiếm khí đó… là kiếm quyết môn phái nào?”


Trong khi thiên hạ xôn xao bàn tán, Tần Vân vẫn đang ngồi dưới chân thác nhỏ ở khe núi cũ. Tảng đá quen thuộc, cây gỗ mọc rêu, và bầu không khí ẩm lạnh quen thuộc là nơi hắn tập luyện suốt mấy tháng nay.

Thanh kiếm sắt đơn sơ đặt trên đùi, vỏ gỗ mòn đi vì năm tháng. Tần Vân vẫn không có kiếm quyết danh môn nào. Chỉ là hắn tự xếp lại những gì đã thấy, đã nghe, đã trải qua… từ thực chiến mà rút ra kiếm ý của riêng mình.

Một kiếm, một thời khắc. Không khoe khoang. Không tiếng động.

Hắn gọi đó là: “Ẩn Nhận kiếm khí.”
Một loại kiếm khí không có tên trong sách cổ, không ánh sáng linh quang, không chấn động long trời. Nhưng có thể lấy mạng một cách tĩnh lặng như nước chảy dưới băng.


Trưa hôm ấy, khi Tần Vân đang luyện kiếm chiêu mới giữa khe núi, thì có tiếng bước chân nhẹ vang lên.

Là thiếu niên hôm trước, thân mang đạo y màu lam bạc, ánh mắt kính cẩn.

“Vãn bối là Trịnh Tử Nham, môn hạ Trúc Kiếm Phái. Đa tạ tiền bối đã cứu mạng!”

Tần Vân không ngẩng đầu.
“Không phải đã nói, ngươi nợ ta một viên linh thạch trung phẩm sao?”

Thiếu niên giật mình, vội lấy trong túi ra một túi nhỏ, hai tay dâng lên:
“Ba viên linh thạch trung phẩm. Coi như cảm tạ thêm. Mong tiền bối nhận cho.”

Tần Vân liếc nhìn, gật đầu, không khách khí. Dù sao tán tu sống bằng từng viên linh thạch, không có lòng từ bi rẻ rúng.

Thiếu niên không rời đi ngay, mà thấp giọng:
“Tiền bối… chiêu kiếm kia… là kiếm thuật nào? Vãn bối học kiếm hơn mười năm, chưa từng thấy…”

Tần Vân nhìn hắn một hồi, rồi lạnh nhạt đáp:
“Không thuộc phái nào. Tự luyện ra.”

“Có thể cho vãn bối bái sư…?”

“Không.”

Một chữ, dứt khoát.

Trịnh Tử Nham cắn răng, cúi đầu thật thấp:
“Tiền bối, dù không nhận đồ đệ, cho phép vãn bối mỗi tháng đến đây một lần quan sát là đủ…”

Tần Vân không nói, chỉ lặng lẽ thu kiếm, đứng dậy rời đi. Nhưng cũng không ngăn cản.

Có người để quan sát, có thể khiến bản thân thấy rõ hơn. Kiếm, không chỉ giết, còn phải ngộ.


Cùng lúc đó, ở một tòa động phủ cách xa ba trăm dặm, một trưởng lão Trúc Kiếm Phái sắc mặt nghiêm nghị đang xem lại mô tả của Trịnh Tử Nham viết tay:

“Một kiếm không linh quang, nhưng chém đứt sinh cơ. Không rút kiếm, mà kiếm khí đã rời tay.”

Lão thở dài:
“Kiếm pháp này… không giống bất cứ bản kiếm quyết nào ta từng thấy.”

Rồi ánh mắt trở nên sắc bén.

“Tra. Bất kể là tán tu hay ẩn tu, kẻ nào lĩnh ngộ được kiếm khí như vậy… không thể để ngoài tầm kiểm soát.”

 

CHƯƠNG 213: KIẾM GIẢ RỜI NÚI


Trời chưa sáng hẳn, trong sương sớm khe núi nhỏ, Tần Vân thu kiếm vào vỏ, gói gém đơn giản: vài viên linh thạch, một ít linh dược tự chế, vài cuốn ghi chép luyện khí cùng một thanh kiếm sắt đã mòn.

Hắn đứng lặng hồi lâu, nhìn dòng nước lạnh chảy qua mỏm đá năm xưa từng đổ máu mình trong cơn sốt tẩu hỏa nhập ma. Nơi đây ghi dấu bao lần sinh tử, nhưng cũng không còn là chỗ có thể ở lâu.

Trúc Kiếm Phái đã lần ra dấu vết. Dù là “mời”, thì thứ họ nhắm đến không phải con người, mà là kiếm pháp.

Tần Vân biết rõ: nếu là kiếm quyết môn phái, họ còn có thể thương nghị. Nhưng một kẻ phàm nhân xuất thân thấp kém, lại tự ngộ ra kiếm khí? Trong mắt người tu chân, đó là thứ không nên tồn tại ngoài danh môn.

Sẽ có hai con đường:
Một là nhập môn làm thân tín, giao ra toàn bộ kiếm pháp, chịu sự khống chế cả đời.
Hai là — bị diệt khẩu.


Không ai đến tiễn hắn. Cũng chẳng ai biết tên hắn là gì.

Chỉ có một túi nhỏ vắt trên thân cây khô ven đường, bên trong là mảnh gỗ khắc chữ:
“Trịnh Tử Nham bái biệt.”

Tần Vân không lấy. Chỉ nhìn một lúc rồi xoay người rời đi, lặng lẽ như khi đến.


Mười ngày sau, tại một thành nhỏ vùng biên cảnh Nam Chiếu, có một tán tu lạ mặt thuê một tiệm rèn để rèn lại thanh sắt gãy. Không ai biết hắn tên gì, cũng không ai thấy hắn dùng linh lực.

Hắn đổi danh, lấy hiệu là “Tán Kiếm Khách.”

Hằng ngày chỉ đến tiệm rèn, luyện một hai canh giờ, rồi về căn nhà gỗ nhỏ ở ngoại ô đọc sách. Vài kẻ giang hồ từng tìm đến khiêu khích, nhưng đều quay về… với một đường kiếm mảnh như tóc trên áo.


Ở một nơi khác, trong tổng đàn Trúc Kiếm Phái, Trưởng lão Chu Xung vứt mạnh bức họa phác thảo khuôn mặt Tần Vân.

“Đã mười ngày! Một tán tu Luyện Khí thất tầng, không có tông môn, không có hậu thuẫn, mà cũng không tra được?”

Một gã đệ tử run rẩy quỳ dưới: “Thưa trưởng lão, hắn như bốc hơi khỏi cõi tu tiên, không lưu lại khí tức linh lực hay truyền âm phù nào cả…”

Chu Xung hừ lạnh:
“Không linh lực? Vậy thì… hắn đã học cách che giấu khí tức. Người thế này nếu không giết được từ sớm, sau này sẽ là họa.”

Rồi ánh mắt lão lướt qua ba bản chép tay của kiếm chiêu — những mô tả đơn sơ về "một kiếm không linh quang, một sát cơ như lặng gió" — mà vẫn khiến đám lão quái Trúc Cơ cũng phải rùng mình.

“Gửi truyền tin phù đến hai phái U Vân và Huyết Phong. Nói rằng Trúc Kiếm Phái chúng ta nghi ngờ có tàn đồ cổ kiếm thất truyền rơi vào tay một tán tu. Ai bắt sống hoặc diệt trừ, được chia một phần kiếm quyết.”


Đêm ấy, Tần Vân ngồi trong phòng gỗ, mở ra một quyển sách cũ nát.

Không phải kiếm đạo. Mà là một bản chép tay thô sơ về tâm pháp ngưng tụ chân ý — cách dùng tinh thần và cảm ngộ bù đắp khi thiếu linh căn.

Hắn vẫn đang tìm con đường riêng, con đường không có bối cảnh, không có quý nhân, cũng không có “ngộ được đại đạo trong một đêm”.

Chỉ có tích lũy, ẩn nhẫn, kiên trì.

Thanh kiếm đặt bên cạnh, hàn quang không hiện, nhưng khí cơ như ngầm dao động.

Một kiếm — khi cần — sẽ ra tay.

 

CHƯƠNG 214: MỘT KIẾM TÂM Ý – THỬ NGHIỆM ĐẦU TIÊN


Canh ba, trời vắng gió. Ánh trăng nhàn nhạt phủ lên căn nhà gỗ đơn sơ nơi rìa thành. Trong căn phòng nhỏ, Tần Vân ngồi xếp bằng, thân như thạch trụ, hơi thở vững vàng như đá tảng giữa biển sương mù.

Trước mặt hắn, thanh kiếm sắt cũ mòn đặt ngang trên giá gỗ. Không linh quang, không kiếm khí bức người — nhưng lại mang một loại yên lặng áp bức, tựa như con thú hoang đã ngủ quên.

Trong tay Tần Vân là quyển chép tay mà hắn cất giữ đã lâu — ghi lại tản mạn về thứ gọi là "Kiếm Tâm."


“Kiếm khí, là hình. Kiếm chiêu, là thức. Nhưng ‘tâm’ — mới là ý niệm giết chóc, là đạo sinh tồn giữa sống chết.”

Tần Vân lật từng trang, ánh mắt trầm ổn. Những điều này, không một môn phái nào dạy cho tán tu như hắn.

Khi còn là phàm nhân, hắn chỉ biết mài dao chém cỏ. Khi có chút linh lực, hắn chỉ biết tránh đánh nhau. Mãi đến sau khi trải qua năm lần thập tử nhất sinh, mới hiểu được:
“Không có kiếm tâm, thì kiếm chỉ là món đồ chơi.”


Tần Vân đặt tay lên chuôi kiếm.
Linh lực vận hành chậm chạp trong kinh mạch, như một dòng suối nhỏ giữa mùa đông.

Hắn không cưỡng ép. Hắn không có thiên phú, nhưng hắn có thời gian.

“Lấy tâm thức dung nhập kiếm ý, lấy sát cơ rèn nên kiếm thần...” — hắn thầm nhẩm trong đầu đoạn chú văn cổ trong quyển tay, rồi nhắm mắt.

Tâm thần chìm sâu.


Trong ý cảnh mơ hồ, hắn thấy một cánh đồng khô héo, nơi chỉ có một gốc cây chết, đứng giữa cơn gió lạnh. Trên không có chim bay, dưới không có côn trùng.

Bỗng dưng, một chiếc lá rơi.

Ngay khoảnh khắc đó — một luồng ý niệm bén nhọn chợt trỗi dậy từ trong tâm.

Không phải kiếm khí. Không phải linh lực.

Mà là... “ý muốn chém đứt” — sắc bén, tuyệt tuyệt đoạn đoạn.

Thân thể Tần Vân khẽ run. Tay cầm kiếm khẽ động, mũi kiếm nhẹ rung như bị gió thổi.

Một tia sáng mờ thoáng hiện lên — không phải linh quang, mà là một tia tâm niệm sắc bén vô hình.

Ầm!

Chiếc giá gỗ trước mặt bị cắt làm đôi.

Không có dao động linh lực. Không có kiếm chiêu nào thi triển.

Chỉ là — một kiếm, do tâm mà sinh.


Tần Vân thở hắt ra, toàn thân ướt đẫm mồ hôi. Lưng áo đã dính chặt, nhưng trong mắt hắn hiện lên một tia bình tĩnh hiếm thấy.

Hắn không cười. Cũng không vui mừng như điên.

Chỉ đưa tay lau chuôi kiếm, nhẹ giọng nói:

“Thành hay không... vẫn phải luyện tiếp.”


Ngoài thành, trong một tửu lâu tầng hai.

Ba người áo xám ngồi yên lặng, tay cầm ngọc giản. Một người cười lạnh:

“Xác định được rồi. Khí tức thoáng hiện tại nhà gỗ phía tây nam thành, rất giống mô tả từ Trúc Kiếm Phái.”

Người còn lại thầm thì:

“Chỉ là một tán tu. Không nên làm lớn. Chúng ta đợi đêm mai trăng mờ, ra tay dứt khoát.”


Tần Vân đêm đó không ngủ. Hắn biết, từ lúc kiếm khí có dấu hiện tụ hình, nhất định sẽ bị phát hiện.

Nhưng hắn không sợ.

Hắn chỉ sợ bản thân vẫn chưa đủ nhanh, chưa đủ mạnh.

 

CHƯƠNG 215: BÓNG KIẾM TRONG ĐÊM


Đêm thứ hai sau khi Kiếm Tâm sơ thành, trong ngôi nhà gỗ tàn tạ ở ngoại thành Thanh Hỏa, Tần Vân ngồi yên như tượng đá. Hơi thở của hắn rất nhẹ, nhưng mỗi lần hô hấp đều khớp nhịp với nhịp đập của một... lưỡi kiếm vô hình trong lòng.

Hắn biết — đêm nay sẽ có kẻ đến.

Từ lúc ra tay chém gãy giá gỗ, tâm ý của hắn dường như đã hòa một phần vào thanh kiếm cũ kỹ kia. Tuy nó không phát sáng, không có khí tức mạnh mẽ như pháp bảo chân chính, nhưng lại mang theo một loại “chém là tuyệt” — giản đơn, nhưng nguy hiểm.


Ầm.

Cánh cửa bật mở.

Ba bóng người mặc áo choàng xám, mặt che kín, nhẹ nhàng bước vào như ba con sói trong rừng đêm. Không lời chào, không uy hiếp, chỉ là ba đạo kiếm khí lạnh lẽo thẳng tay chém xuống.

Tán tu, không cần lý do.

Tần Vân sớm đã đứng lên. Thanh kiếm sắt trong tay hắn vung ra — chậm, nhưng chính xác.

Một tiếng “đinh!” giòn tan vang lên giữa đêm khuya.

Một tia sáng lạnh cắt xéo không khí, chém bay tay phải của một trong ba người. Máu bắn tung tóe. Hắn ôm cánh tay hét lớn:

“Không thể nào! Đây chỉ là tán tu Luyện Khí tầng bảy! Sao có kiếm ý như vậy?!”

Người bên trái trầm giọng:

“Kiếm khí không mạnh. Là... Kiếm Tâm?”

Cả ba thoáng do dự.


Tần Vân không thừa thế truy kích. Hắn biết rõ — ba kẻ này, ít nhất đều là tu sĩ Trúc Cơ sơ kỳ. Kiếm của hắn... hiện tại chỉ có thể lấy bất ngờ thắng nhanh, nếu kéo dài, hắn là người chết.

Hắn đổi vị trí, chậm rãi lùi về góc tối trong phòng. Bóng đêm, tro bụi, vết máu khô trên nền đất — tất cả đều là một phần của kiếm ý.


Người thứ hai chém tới. Kiếm mang lướt qua như gió rét.

Tần Vân lắc người tránh, rồi vung kiếm phản công. Không hoa lệ, không chiêu thức.

Một đường ngang, vỏn vẹn một sát ý.

Người kia cảm thấy sống lưng lạnh buốt. Kiếm khí của hắn rõ ràng áp đảo, nhưng trong khoảnh khắc đối mặt, lại như đối diện sinh tử — tâm niệm dao động, chiêu thức rối loạn.

“Chết tiệt!” — Hắn nghiến răng lùi lại.


Tên cuối cùng rút ra một pháp phù màu tím, ném thẳng vào giữa phòng.

Linh lực bộc phát, ánh lửa tím lan tràn. Trong chớp mắt, căn nhà gỗ cháy bùng như lò thiêu.

Tần Vân nheo mắt, tay xiết chặt chuôi kiếm.

Bọn họ muốn thiêu hắn sống.

Nhưng — lửa, lại là nơi kiếm tâm thử lửa.

Hắn nhắm mắt. Trong đầu, là hình ảnh chiếc lá rơi giữa đồng hoang. Một sát ý vô hình bắt đầu lan ra từ thân kiếm. Không ầm ầm, không nổ tung — mà như một sợi tơ mỏng, cắt từng tầng không khí.


Khi ba người kia xông vào giữa biển lửa, một bóng người lướt nhanh như tàn ảnh. Không một tiếng động, không một dấu chân.

Chỉ có một vết máu xé dọc từ bả vai đến bụng của người đi đầu.

Gã há miệng muốn nói, nhưng chỉ phun ra một ngụm máu nóng rồi ngã vật.


Hai người còn lại hoảng hốt.

“Hắn... hắn không phải Luyện Khí... đây là kiếm đạo sát thủ!”

“Rút lui! Thứ này không nằm trong sổ nhiệm vụ!”

Nhưng đã muộn.

Một ánh kiếm cuối cùng lướt qua như gió xuân, cắt ngang ngọn lửa.

Một kẻ nữa gục ngã.

Tên cuối cùng bỏ chạy — máu từ vai vẫn chảy không ngừng.


Tần Vân đứng trong tro bụi, mái tóc rối bời, quần áo cháy xém.

Ánh mắt hắn không sắc bén, cũng chẳng cuồng nộ.

Chỉ là... rất yên tĩnh.

“Kiếm... không giết người. Người... mới là sát thủ.” — hắn khẽ nói.

Thanh kiếm sắt trong tay hắn khẽ rung. Tựa như tán đồng.


Đêm ấy, căn nhà gỗ thành tro bụi.

Một ngày sau, các tán tu trong thành xôn xao:
“Ba sát thủ của Trúc Kiếm Phái chết không toàn thây.”
“Kẻ giết chúng là ai?”
“Nghe nói chỉ là một tán tu không môn hộ, dùng kiếm rỉ!”

Không ai biết tên hắn.

Tần Vân — lúc đó đã rời khỏi thành, mang theo thanh kiếm cũ và một túi tro nhỏ, đi về phía bắc.


Hết chương 215.

 Vật Phẩm Phong Thủy May Mắn Trừ Tà – Bình An!

 Bạn có tin rằng một vật phẩm nhỏ bé lại có thể mang đến sự bình an, xua tan vận xui, thu hút tài lộc? 7 vật phẩm phong thủy đặc biệt dưới đây được chế tác tinh xảo từ chất liệu tự nhiên (trầm hương, dâu tằm, đá mắt hổ), kết hợp năng lượng tâm linh, chính là "lá bùa hộ mệnh" giúp bạn vững tâm mỗi ngày. Khám phá ngay!

1)DÂY CHUYỀN PHẬT BẢN MỆNH TRẦM HƯƠNG

🔗  SHOPEE |https://s.shopee.vn/2LMjfdKLyu

🔗 TIKTOK  https://vt.tiktok.com/ZSkvJ9k1U/

 

2)VÒNG TAY TRẦM HƯƠNG 108 HẠT - BÌNH AN TRỌN ĐỜI

🔗 SHOPEE | https://s.shopee.vn/20jtH3llMO

 🔗 TIKTOK  https://vt.tiktok.com/ZSkvJRkR8/

3) VÒNG TRẦM HƯƠNG NGŨ MỆNH - HỢP TUỔI RƯỚC LỘC

🔗 SHOPEE | https://s.shopee.vn/10rM5GNp2G

 🔗 TIKTOK SHOP  https://vt.tiktok.com/ZSkvJ5KGB/



4)VÒNG TAY MẶT PHẬT BẢN MỆNH 12 CON GIÁP

🔗 SHOPEE 1 |https://s.shopee.vn/4fkeS3uMRm

 🔗 SHOPEE 2 https://s.shopee.vn/6AZSEn7Ow1

5) VÒNG DÂU TẰM 108 HẠT - "THẦN HỘ MỆNH" TRỪ TÀ

🔗 SHOPEE  https://s.shopee.vn/708ZEOTDXu

 

6) VÒNG DÂU TẰM KHẮC TÊN - BÙA HỘ THÂN ĐỘC NHẤT

🔗 SHOPEE | https://s.shopee.vn/1qQT4uUkKW

🔗 TIKTOK SHOP https://vt.tiktok.com/ZSkveFTT5/



7) MẶT DÂY CHUYỀN PHẬT BẢN MỆNH ĐÁ MẮT HỔ - UY LỰC VÔ SONG

🔗 SHOPEE |https://s.shopee.vn/10rL6svxtq

 🔗 TIKTOK SHOP  https://vt.tiktok.com/ZSkveYny5/

"Vật phẩm phong thủy không chỉ là trang sức - Đó là năng lượng bảo hộ bạn mỗi ngày!"

Đừng để tâm linh bị bỏ quên – hãy chọn cho mình một vật hộ thân, thu hút năng lượng tốt lành mỗi ngày!

Post a Comment

0 Comments