Chương 171: Huyền Tâm Truyền Thừa – Tĩnh Thủy Tàng Long
Dưới
lòng đất sâu hàng trăm trượng, một khoảng không gian hoàn toàn tĩnh mịch hiện
ra.
Bốn
phía là thạch bích cổ xưa, lấp lánh phù văn như vảy rồng. Ở giữa, một đài đá
tám cạnh, lơ lửng trong không trung, trên đó có một tấm bia màu ngọc u lam —
không chữ, không danh.
Nhưng
khi Khương Dạ Minh bước lên, tấm bia bỗng sáng lên, từng hàng chữ kim
quang hiện ra giữa không trung như được khắc bằng thiên đạo.
[Huyền Tâm Truyền Thừa – Chỉ truyền cho kẻ tĩnh tâm, bất
tranh, bất loạn. Tâm như thủy, đạo tự thành.]
Một
tiếng “tinh” nhỏ vang lên trong đầu:
Khương Dạ Minh đứng yên, ánh mắt sâu lắng.
Hắn
không lập tức tiến vào, mà lặng lẽ thở ra một hơi, rồi nhẹ giọng nói:
“Hệ
thống, khóa toàn bộ chân nguyên trong cơ thể, tắt cảm ứng thần thức, mở trạng
thái tuyệt tĩnh.”
[Xác nhận lệnh. Toàn bộ cảm quan bị tước bỏ trong 1 canh
giờ. Kích hoạt chế độ 'Tâm Du Cảnh Huyễn'.]
Một
làn sương trắng bốc lên, bao trùm cả cơ thể hắn.
Ảo cảnh thứ nhất hiện ra.
Hắn
đứng giữa một chiến trường.
Máu
nhuộm thiên địa. Ngàn vạn tu sĩ đang tử chiến, pháp bảo tung hoành, thần thông
gào thét. Trên trời, một luồng thiên kiếp hàng lâm — mà hắn, chính là trung
tâm.
Một
đám người mặc y phục đen quỳ lạy dưới chân hắn, miệng hô:
“Minh
chủ! Xin người động thủ, thiên hạ sẽ thuộc về tay ngài!”
Khương Dạ Minh vẫn lặng lẽ nhìn.
Hắn
quay lưng, lẩm bẩm:
“Nếu
thiên hạ đổi bằng máu, thì ta cần làm gì với nó?”
Một
bước lui — cảnh giới tan biến.
Ảo cảnh thứ hai hiện ra.
Một
cô gái áo trắng, mái tóc đen buông dài, đứng dưới cây đào cổ thụ, nhẹ giọng
gọi:
“Minh
ca… Muội chờ huynh đã ba trăm năm.”
Hắn
lặng yên bước tới, tay gần như chạm vào má nàng.
Nhưng
lại rút về, khẽ mỉm cười:
“Đào
hoa không thực, nhân tâm không thật. Là chấp, chẳng phải đạo.”
Lại
một bước lui — ánh đào rụng tan, hóa hư vô.
Ảo cảnh thứ ba hiện ra.
Lần
này là một gương đồng cổ, phản chiếu bóng hắn — không phải hình dáng hiện tại,
mà là hình ảnh của hắn khi còn ở thế giới hiện đại.
Một
người bình thường, gương mặt nhợt nhạt, ánh mắt mệt mỏi vì cơm áo gạo tiền, vì
cuộc sống nặng nề.
Chiếc
gương hỏi:
“Nếu
có thể quay lại… ngươi có từ bỏ tu tiên không?”
Khương Dạ Minh không đáp ngay.
Hắn
nhìn thật lâu, rồi mỉm cười buồn:
“Nếu
là ta trước kia, sẽ nói có. Nhưng bây giờ… ta không còn là hắn nữa.”
Hắn
đưa tay, chạm vào mặt gương — gương tan.
Toàn
bộ ảo cảnh biến mất.
Tấm
bia ngọc phát ra ánh sáng chói lọi, rồi rầm! một tiếng vang vọng, mở ra
một thạch thất bên dưới đài đá.
Bên
trong, một quyển trục cổ bằng da rồng lơ lửng giữa không trung, phía
dưới là ngọc phù màu bạc lặng lẽ xoay tròn.
Khương Dạ Minh mở mắt.
Ánh
sáng nơi đáy mắt hắn trở nên yên tĩnh, sâu thẳm như hồ nước mùa thu. Hắn chậm
rãi thu hồi ngọc phù, giấu công pháp, lặng lẽ quay người rời khỏi địa thất.
Không
một tiếng động.
Bên
ngoài lúc này, nhóm thiên kiêu đang chật vật vượt qua tầng đầu tiên của di
tích, mà không hề hay biết rằng — cơ duyên chân chính của Huyền Tâm Truyền
Thừa, đã bị người khác lặng lẽ cướp đi, không để lại một chút dấu
vết.
Tô Huyền sắc mặt tái nhợt, quay sang nhìn quanh, đột nhiên hỏi:
“Cái
tên tán tu khi nãy đâu rồi?”
Không
ai trả lời.
Chỉ
có một chiếc hồ lô gỉ sét, bị bỏ lại sau tảng đá.
Một
cơn gió nhẹ thổi qua, hồ lô khẽ rung, phát ra âm thanh “lóc bóc” như tiếng cười
giễu.
Chương 172: Thiên Kiêu Phẫn Nộ – Truy Tung Vô Ảnh Nhân
Một
ngày sau khi di tích Huyền Tâm Truyền Thừa mở ra, tin tức đã lan truyền
khắp Tứ Phương Vực như sấm nổ giữa trời quang.
Truyền
thuyết nghìn năm, cơ duyên nghịch thiên — thế mà chưa tới một canh giờ sau khi
các thiên kiêu tiến vào, tầng đáy đã bị người lấy sạch!
Tô Huyền – Thiên tài chân truyền của Thiên Huyền Tông, đứng
giữa đại điện cổ xưa, thần sắc lạnh băng như sương sớm.
Hắn
đưa tay, ném một chiếc lệnh bài ra trước mặt:
“Tất
cả đã bị động tay động chân. Kẻ đó… rõ ràng sớm đã vào trước chúng ta, còn cố
tình bố trí ẩn trận. Có người đang đùa giỡn với cả đám thiên kiêu chúng ta!”
Một
tên đệ tử Trảm Nguyệt Các, run giọng hỏi:
“Chẳng
lẽ… là tông môn nào phái cao thủ tới trước?”
Tô Huyền cười lạnh:
“Không.
Kẻ đó một thân một mình. Lúc tiến vào, chỉ là một… tán tu vô danh!”
Trong
góc đại điện, Lý Mộng Tuyết – tiên nữ của Lưu Quang Cốc, cau mày, lẩm
bẩm:
“Hắn
tên… Khương Dạ Minh?”
Không
ai để ý ba ngày trước, có một gã áo xám, dáng vẻ mộc mạc, cư xử cung kính, xin
phép đi cùng đội ngũ để ‘mở rộng tầm mắt’. Hắn đi chậm, nói ít, thường ở sau
cùng… không ai ngờ được hắn lại chính là người đã đoạt cơ duyên tối thượng
trong tích tắc.
Ở một nơi khác – trong sơn động hẻo lánh cách di tích năm
trăm dặm,
Khương Dạ Minh đang ngồi khoanh chân, ánh mắt khẽ nhắm, thân hình mờ nhạt như
khói sương.
[Đạo Tâm Bất Loạn Ấn kích hoạt: Che dấu toàn bộ khí tức.
Không ai dưới Hóa Thần có thể dò ra vị trí thật sự của ký chủ.]
Hắn
mở mắt, ánh sáng như ẩn như hiện.
“Cơ
duyên lấy rồi. Giờ cần rời khỏi Tứ Phương Vực, tránh động phải lão quái thật
sự.”
Bên
trong hệ thống, ba dòng lựa chọn hiện lên:
- Ẩn cư
trong Vô Danh Cốc ba năm, củng cố Huyền Tâm Kinh – nhận ẩn linh phù ẩn
thân cấp cao.
- Chuyển
thân giả dạng, trà trộn vào đội ngũ Thiên Kiêu tham gia Tông Môn Luận Đạo
Hội – thu thập thêm pháp tắc manh mối.
- Giết
ngược truy binh, để lại Thiên Tinh Lệnh, dựng nên thân phận giả thần bí —
‘Ẩn Giả Minh’.
Khương
Dạ Minh nhìn một lúc, mỉm cười:
“Chọn
mục hai. Trà trộn thì trà trộn, giả trư thì giả cho trót.”
Ba
ngày sau, tại Động Huyền Thành, nơi tổ chức Luận Đạo Hội giữa bảy đại
tông môn, hàng loạt thiên kiêu tụ hội.
Trong
đám đông, một gã thanh niên áo lam, gương mặt xa lạ nhưng khí tức hiền hòa,
đứng cạnh đội ngũ Lạc Hà Tông, nghiêm túc cúi đầu như đang nghe giảng giải.
Không
ai để ý, trong tay áo hắn có một chiếc phù giản xoay tròn lặng lẽ — chính là
ngọc phù của Huyền Tâm Truyền Thừa.
Trở
lại Tô Huyền, hắn nghiến răng nói:
“Dù
hắn có ẩn sâu đến đâu, ta cũng sẽ tìm ra. Đám tán tu này… đừng hòng giỡn mặt
với thiên kiêu chân chính!”
Phía
sau hắn, Hứa Mặc – thiên tài Phá Tinh Môn, bỗng đưa tay, đưa ra một
chiếc La Bàn Huyết Ảnh:
“Còn
một dấu vết linh khí lưu lại tại nơi di tích tan rã. Nếu ta đoán không sai… hắn
chưa ra khỏi Tứ Phương Vực.”
“Bắt
đầu truy tung!”
Ở
góc khác trong Luận Đạo Hội, Khương Dạ Minh khẽ ho một tiếng, lặng lẽ rút lui
khỏi đám đông.
Hắn
lẩm bẩm:
“Lại
bắt đầu truy rồi à. Chậc, thiên kiêu thật phiền.”
Sau
lưng hắn, một bóng mờ trong suốt như nước rút qua vách tường — Ảnh Linh Thức
do hệ thống ban tặng, cho phép hắn đổi vị trí tức thời với bản thể giả mà không
ai nhận ra.
Trên
bầu trời cao, mây tụ khí động.
Luận
Đạo Hội vừa bắt đầu — nhưng dưới đáy, một cuộc truy tung trong bóng tối
cũng âm thầm diễn ra.
Không
ai biết, kẻ đang âm thầm khuấy động sóng gió, chính là người luôn cúi
đầu đi sau, mang theo một chiếc hồ lô gỉ sét và nụ cười hiền lành.
Chương 173: Lỡ Bước Lên Đài – Một Trận Gây Sóng Gió
Luận Đạo Hội tại Động Huyền Thành bước vào ngày
thứ ba. Từng trận giao chiến luận đạo giữa các thiên kiêu diễn ra sôi nổi, khí
tức chấn động trời đất, pháp bảo, thần thông rực rỡ như dải ngân hà giữa ban
ngày.
Bên
ngoài đài chủ, các trưởng lão từ thất đại tông môn ngồi xếp thành hàng, ánh mắt
vừa lãnh đạm vừa trông đợi — bởi bọn họ đều đang quan sát những hạt giống
kim đan hậu kỳ bước vào cửa ải quan trọng trước khi trùng kích nguyên anh.
Trong
góc khuất của quảng trường, Khương Dạ Minh khoác áo vải thô, đang nghiêm
túc… cầm sổ ghi chép.
Bên
tai, giọng hệ thống vang lên:
[Phân tích thiên kiêu hoàn tất. Tự động lưu vào ‘Tàng Kinh
Các Ký Chủ’.]
Khương
Dạ Minh khẽ gật đầu, âm thầm chỉnh lại cổ áo. Hắn vốn chỉ định quan sát vài
ngày rồi lặng lẽ rút lui.
Nhưng
đúng lúc ấy, một tiếng hét bất ngờ vang lên:
“Người
kia, ngươi là ai? Sao không có danh mục trong danh sách thí luyện? Muốn trà
trộn ư?”
Cả
quảng trường lập tức đổ dồn ánh mắt về phía gã áo vải – Khương Dạ Minh.
Hắn
chớp mắt, còn chưa kịp nói, thì một đệ tử của Thiên Huyền Tông đã cười khẩy:
“Thì
ra là ngươi – tên tán tu mấy ngày trước xin theo nhờ đường tới di tích! Không
ngờ đến đây còn dám giả danh người của Lạc Hà Tông!”
Một
trưởng lão cau mày:
“Tán
tu sao? Sao lại ở trong khu vực nội môn đài?”
Khương
Dạ Minh vội vàng khom lưng:
“Vãn
bối chỉ là tán tu, theo xem náo nhiệt... không có ý mạo phạm…”
Hắn
định rút lui, nhưng một nữ tử áo tím – Ngọc Nhan, thiên tài của Huyền Âm
Cung – nhíu mày nhìn hắn một hồi, rồi lạnh lùng nói:
“Nếu
là tán tu thực lực không tệ, vậy bước lên đài đi. Ta muốn xem thử, vì sao một
kẻ như ngươi có thể tự do ra vào vùng trọng địa!”
Khương
Dạ Minh thầm kêu khổ.
“Lại
là cái trò ‘ép heo lên đài’. Lần trước cũng như vậy… thôi thì, diễn cho trót.”
Hắn
khẽ thở dài, rồi bước lên Luận Đạo Đài.
Đám
đông xôn xao. Một tán tu vô danh dám đối đầu với Ngọc Nhan – người đã đánh bại
hai thiên kiêu liên tiếp hôm qua?
Ngọc
Nhan nhẹ nhàng tung ra Pháp Luân Âm Hà, khí lạnh âm sương tràn ngập
không gian. Nàng giơ tay:
“Ra
chiêu đi, ta cho ngươi ba thức trước.”
Khương
Dạ Minh khẽ chắp tay, nói nhỏ:
“Tại
hạ chỉ là tán tu, không dám mạo phạm.”
“Không
ra tay? Vậy ta tới trước.”
ẦM!
Âm Hà Chưởng Ấn hóa thành hàng trăm cánh tay âm khí
vỗ xuống từ hư không!
Đám
người hét lớn:
“Lợi
hại! Đây là công pháp nội môn tầng thứ ba của Huyền Âm Cung!”
Giữa
cơn cuồng phong hắc ám, Khương Dạ Minh vẫn đứng yên. Đến khi sát chiêu tới sát
thân…
[Kích hoạt ‘Phản Linh Ẩn Thủ’ – tự động hóa giải công pháp
âm hệ cấp thấp.]
Pháp
ấn tan rã như khói trước gió.
Cả
đài luận đạo trở nên tĩnh lặng.
Ngọc
Nhan khựng lại, ánh mắt kinh hãi:
“Ngươi…
vừa rồi dùng gì?!”
Khương
Dạ Minh vẻ mặt vô tội:
“Ta…
chỉ thuận tay gạt nhẹ một cái.”
Bên
dưới đài, sắc mặt Tô Huyền trầm xuống.
“Lại
là hắn! Ta biết có gì đó bất thường…”
Hứa
Mặc thì híp mắt, lẩm bẩm:
“Khí
tức… hoàn toàn không tỏa ra… Một tán tu vô danh mà biết phản giải âm hồn sao?”
Trên
đài, Ngọc Nhan không dám chủ quan, nghiến răng xuất toàn lực. Nhưng mọi pháp
thuật nàng thi triển đều như bị hóa giải vô hình.
Cuối
cùng, một tiếng vù nhẹ vang lên — Ngọc Nhan bị một luồng chân khí đẩy lui ba
bước, sắc mặt tái nhợt.
“Ta…
ta thua…”
Khương
Dạ Minh khẽ khom người, cúi đầu rất thấp:
“Đa
tạ tiểu thư đã nhường. Tại hạ thắng chẳng qua do… vận khí tốt.”
Luận
Đạo Đài rơi vào tĩnh lặng.
Không
ai lên tiếng. Chỉ có trưởng lão Lạc Hà Tông ánh mắt lóe lên, trầm giọng:
“Ngươi…
tên là gì?”
Khương
Dạ Minh ngẫm nghĩ một chút rồi đáp:
“Vãn
bối… họ Khương, tên là Dạ Minh.”
Phía
sau, hệ thống vang khẽ:
Luận
Đạo Hội chưa kết thúc, nhưng một cái tên mới đã bắt đầu lưu truyền trong các
tông môn.
“Khương Dạ Minh – tán tu vô danh, phá lệ mà nổi bật.”
Chương 174: Lời Mời Bí Ẩn – Bóng Tối Trỗi Dậy Trong Luận Đạo
Hội
Sau
trận chiến bất ngờ giữa Khương Dạ Minh và Ngọc Nhan, toàn bộ
không khí Luận Đạo Hội như bị chấn động. Một tán tu vô danh, thần sắc
khiêm tốn, lại nhẹ nhàng đánh bại thiên kiêu nội môn mà chẳng lộ ra chút pháp
tướng hay sát khí?
Chuyện
này... quá mức quỷ dị.
Phía
dưới đài, ánh mắt của các trưởng lão đồng loạt nhìn về phía Khương Dạ Minh.
Trưởng
lão Thiên Huyền Tông - Tống lão vuốt chòm râu bạc, ánh mắt âm trầm:
“Ẩn
giấu quá sâu... Không phải Kim Đan sơ kỳ. Khả năng cao đang dùng thủ đoạn ẩn
tức.”
Trưởng
lão Huyền Âm Cung – sắc mặt tái xanh, khẽ hừ lạnh:
“Nếu
không phải hắn có thủ đoạn kỳ dị khắc chế âm pháp, làm sao Ngọc Nhan thua
được!”
Riêng
trưởng lão Lạc Hà Tông – người từng để ý Khương Dạ Minh từ lâu – thì khẽ
nở nụ cười, thấp giọng nói:
“Một
nhân tài không cầu danh, lại không hề kiêu căng. Nếu là người Lạc Hà ta... thì
tốt.”
Lúc
ấy, Khương Dạ Minh đã âm thầm rời khỏi đài, tính toán tìm một nơi yên tĩnh thu
liễm khí tức. Tuy nhiên, ngay khi hắn vừa quay gót, một truyền âm bí mật đã
vang lên bên tai:
“Hữu duyên thiên lý năng tương ngộ. Ký chủ, ngươi đã bị khóa
làm mục tiêu khảo sát của ba tông môn lớn.”
**[Tùy
chọn hệ thống:
- Giả vờ
thần bí, tiếp tục ẩn thân.
- Nhận
lời mời của một tông môn, trà trộn vào trong, thăm dò thiên cơ.
- Chủ
động rút lui, kích hoạt nhiệm vụ ẩn 'Ẩn Thế Đại Đạo'.]**
Khương
Dạ Minh khẽ mím môi.
“Hệ
thống, chọn mục 2. Nhưng ta muốn vào… Thiên Huyền Tông.”
[Đã ghi nhận. Bắt đầu điều hướng.]
Ngay
tối hôm đó, trong khu nội viện nghỉ ngơi của các thiên kiêu.
Một
đạo truyền phù từ Thiên Huyền Tông được đưa tận tay Khương Dạ Minh, do
chính Tô Huyền mang đến.
“Khương
huynh, tông môn ta ngưỡng mộ tu vi và đạo tâm vững chắc của huynh. Trưởng lão
muốn mời huynh tạm thời gia nhập làm khách khanh, tùy nghi tham ngộ Tàng Kinh
Các.”
Khương
Dạ Minh cười nhạt, chắp tay:
“Tại
hạ chỉ là tán tu, khó có tư cách...”
Tô
Huyền ánh mắt sáng ngời:
“Nếu
không có tư cách, người như Ngọc Nhan sao có thể thua?”
Câu
nói sắc bén khiến đám đệ tử xung quanh đều im bặt. Ánh mắt họ nhìn Khương Dạ
Minh dần thay đổi.
Đêm khuya.
Khương
Dạ Minh bước vào một mật thất của Thiên Huyền Tông, bên trong có bốn vị trưởng
lão ngồi quanh bàn đá.
Một
người già áo bào trắng mở lời:
“Khương
tiểu hữu, tại sao tu vi như vậy lại lang bạt bên ngoài?”
Khương
Dạ Minh mỉm cười, đáp nhẹ:
“Tại
hạ từng bị liên lụy vào một vụ sát kiếp lớn, đành cắt bỏ danh phận, ẩn nhẫn tu
hành. Thân phận không thể lộ, mong chư vị thông cảm.”
Các
trưởng lão trầm ngâm. Mặc dù lý do có phần chung chung, nhưng khí tức thu
liễm hoàn toàn, cảnh giới khó dò, lại không lộ ra tham tâm –
quả nhiên không giống kẻ bình thường.
Một
trưởng lão khẽ gật đầu:
“Nếu
Khương tiểu hữu bằng lòng lưu lại Thiên Huyền Tông một thời gian, bần đạo sẽ mở
cho ngươi quyền hạn cấp ba – đủ để tra cứu pháp môn Kim Đan trở xuống, luyện
đan thất và pháp khí phòng.”
Khương
Dạ Minh khẽ khom người:
“Đa
tạ thịnh tình. Tại hạ nguyện lưu lại một thời gian... để luận đạo cùng các
thiên tài.”
Ba ngày sau.
Trong
lúc các thiên kiêu của Thiên Huyền Tông đang luyện công tại Thánh Vân Trì,
một tiếng xé gió vang lên.
“Có
ngoại địch xâm nhập! Là ma tu!”
Một
trận chiến bất ngờ nổ ra – bóng đen xuất hiện từ dưới lòng đất, chính là
tàn dư của Ma Linh Đạo!
Ngay
lúc các đệ tử chuẩn bị kết trận phản kích, một bóng người áo vải lặng lẽ xuất
hiện giữa đội hình – đưa tay khẽ vẫy.
ẦM!!!
Chỉ
một chưởng, hồn phách của ma tu Kim Đan lập tức vỡ vụn, tan biến trong
hư không.
Tô
Huyền quay đầu, nhìn thấy Khương Dạ Minh tay vẫn chắp sau lưng, ánh mắt bình
thản như không có chuyện gì xảy ra.
“Khương
huynh…”
“Chỉ
là một tên tiểu tốt, không cần kinh động tới các vị trưởng lão.” – Hắn đáp nhẹ,
rồi quay người bỏ đi, để lại sau lưng là tiếng xì xào kinh hãi.
Từ hôm ấy, toàn bộ Thiên Huyền Tông bắt đầu xôn xao truyền
nhau về một ‘ẩn giả thần bí’.
Trong bóng tối, có người đã bắt đầu điều tra.
Ở
một góc bí mật trong Ma Linh Đạo, một tấm họa đồ mờ nhạt vẽ hình một gã
áo vải xuất hiện.
Một
ma tu nguyên anh khẽ thì thầm:
“Tên
này… không có hồ sơ. Không có gốc gác. Không có thần thức lưu ký.”
“Giết
hắn... hoặc thu phục hắn.”
Chương 175: Mật Lệnh Tử Vong – Ám Sát Trong Đêm Trăng Máu
Đêm
buông xuống.
Trên
đỉnh Vân Sơn, trăng máu mờ mờ treo giữa bầu trời đen kịt. Trong bóng
tối, một cơn gió lạnh lướt qua khiến cỏ cây khẽ rung động. Thiên Huyền Tông vẫn
yên tĩnh như thường, nhưng bên trong, sát cơ âm thầm lan tỏa.
Trong Tàng Thư Các, tầng sâu thứ ba.
Khương
Dạ Minh khoanh chân ngồi tĩnh tọa. Trên tay là một quyển cổ tịch viết bằng linh
văn mờ nhạt, tên gọi:
“Thiên La Huyễn Hóa Quyết – Phân Thần Tàn Thiên Biến.”
Đây
là một bộ pháp môn cực hiếm, có khả năng che giấu linh khí, mô phỏng tu vi giả,
thậm chí thay đổi cả khí tức. Vô cùng phù hợp với mục tiêu ẩn nhẫn tu hành
của hắn.
“Luyện
bộ này… có thể tuỳ thời hóa thành tán tu phàm nhân, thậm chí giả làm phế nhân.”
– Hắn thầm nhủ, ánh mắt sâu không đáy.
Ngay
khi hắn định tiếp tục vận công thì một tiếng “ding” khe khẽ vang lên
trong đầu.
[Cảnh báo hệ thống: Có 3 tu sĩ Nguyên Anh đang tiến hành bao
vây khu vực của ký chủ. Cường độ sát khí đạt ngưỡng 7/10.]
**[Tùy
chọn phản ứng:
- Lập tức
ẩn thân rút lui.
- Giả
chết – kích hoạt kỹ năng “Tà Thi Phản Hồn”.
- Ẩn nhẫn
quan sát – phản sát khi cần thiết.]**
Khương
Dạ Minh mỉm cười, chọn phương án 3.
Ngoài đại điện Thiên Huyền Tông – phía sau Vọng Tinh Các.
Ba
bóng người mặc áo đen, thân pháp quỷ dị, bay lướt không phát ra tiếng động. Một
người mở miệng:
“Hắn
hiện đang ở tầng ba Tàng Thư Các. Phân thân của Ma Linh Đạo chủ từng cảm nhận
được khí tức hỗn tạp trong người hắn, rất có thể là hậu nhân Diệt Thiên nhất
mạch.”
Một
người khác, giọng nói lạnh lùng:
“Không
quan trọng. Dù hắn là ai, chỉ cần giết xong, mang thần hồn về tế luyện, là đủ.”
Tên
còn lại gật đầu:
“Kích
hoạt Trảm Hồn Phù, sau một nén nhang, phải chặt đầu hắn.”
Trong Tàng Thư Các.
Khương
Dạ Minh vẫn lặng yên bất động, như thể không hề biết có ba Nguyên Anh đang bao
vây. Trên người hắn, khí tức yếu ớt, phảng phất chỉ như Trúc Cơ kỳ.
Đúng
lúc ấy…
ẦM!
Một
đạo bạch quang chém rách mái điện, đánh thẳng xuống đầu hắn.
Nhưng...
chém vào một làn khói.
“Ảo
ảnh?”
“Không,
là phân thân pháp khí!”
Một
tiếng rắc vang lên — cấm trận quanh tầng ba bị phá.
Ba
bóng đen phi thân vào, nhưng giữa đống tro bụi, Khương Dạ Minh đang đứng
chắp tay, ánh mắt bình thản nhìn bọn họ.
“Ma
Linh Đạo… đúng là không buông tha cơ hội nào.”
Một
tên giật mình:
“Không
đúng! Hắn biết từ trước!”
Ngay
sau đó —
“Ngự Kiếm – Hư Ảnh Diệt Hồn!”
ẦM!!!
Một
đạo kiếm quang màu xám tro vụt lóe lên, không mang theo linh áp, nhưng lại
xuyên thấu hộ thể ba người. Một kẻ hét lên, bị cắt đôi thần hồn, chết không
kịp niệm chú hộ mệnh.
Hai
kẻ còn lại kinh hãi, vội vàng thi triển độn pháp. Nhưng một luồng hắc khí
như lưới tằm đã bao trùm bọn chúng.
“Không
thể nào… đây là trận pháp gì?!”
Khương
Dạ Minh không trả lời, chỉ lặng lẽ đưa tay bắt quyết. Từ dưới chân, trận văn
hình Chu Tước nghịch chuyển hiện lên, cuốn sạch linh lực của hai tên còn
lại.
ẦM!!!
Hai
luồng thần hồn bốc cháy, phát ra tiếng kêu thảm thiết trong câm lặng.
Một
lát sau.
Hắn
ngồi xuống, thở nhẹ một hơi. Trong đầu vang lên âm thanh quen thuộc:
Cùng lúc đó – Trong đại điện Thiên Huyền Tông.
Một
vài trưởng lão cảm nhận được chấn động linh khí, lập tức định bay đến kiểm tra.
Nhưng…
Khương
Dạ Minh đã đi ra từ Tàng Thư Các, áo không dính bụi, thần sắc bình thản.
“Vừa
rồi có một chút dao động pháp tắc... hình như do linh văn cũ phát tác.” – Hắn
giải thích nhẹ.
Các
trưởng lão cau mày, định hỏi thêm, nhưng cuối cùng chỉ gật đầu cho qua.
Không
ai dám chắc chuyện gì vừa xảy ra.
Cuối chương.
Ở
một nơi sâu trong đại lục, Ma Linh Đạo chủ đang mở mắt:
“Ba
phân hồn bị hủy? Không thể nào…”
“Tên
Khương Dạ Minh đó… là ai?”
“Đã
đến lúc... phải gặp hắn.”
0 Comments