PHÀM NHÂN TU TIÊN LỘ ( CHƯƠNG 221-225) [SIÊU PHẨM ] TIÊN HIỆP CỔ ĐIỂN - TÁC GIẢ: MÈO PING PING

 CHƯƠNG 221: TỬU LÂU TRONG PHONG VŨ TRẤN


Ba ngày sau khi rời khỏi Vạn Lý Cố Phong, Tần Vân xuất hiện trong một tiểu trấn ven sơn — Phong Vũ trấn, nơi tán tu thường lui tới để trao đổi tài vật, cũng là nơi tin tức hỗn loạn, khó phân biệt thật giả.

Thân mặc áo vải xám tro, tay mang bọc hành lý cũ kỹ, hắn lặng lẽ đi xuyên qua đám đông, không ai nhận ra đây là người ba hôm trước đã lấy tay không phá phi kiếm.

Tần Vân chọn một tửu lâu tồi tàn gần cuối trấn để nghỉ chân. Bên trong là những bàn ghế gỗ mục nát, khách khứa đều là tán tu thất bại, linh căn kém cỏi hoặc tu hành nửa chừng.

“Một bình rượu lạnh, một phần bánh đậu.” – Tần Vân nói nhỏ.

Chưởng quầy nhìn hắn, gật đầu không nói, rõ ràng đã quen với loại khách không nhiều lời.

Tần Vân ngồi cạnh cửa sổ, chậm rãi nhấp từng ngụm rượu nhạt, trong lòng cân nhắc tài vật còn lại trong người: ba viên linh thạch hạ phẩm, một giọt Linh Lô Tủy Dịch, hai đoạn sắt đen từ xác yêu thú, cùng một thanh gậy trúc đã bị kiếm khí ăn mòn.

Quá ít. Không đủ để luyện chế lại phi kiếm, cũng không đổi được công pháp nào cao minh.

Hắn đang định đứng dậy rời đi, thì một cuộc cãi vã xảy ra ở bàn bên.




“Cô nương này, mang thân nữ nhi mà dám lừa bán đan phương? Trong trấn này ai không biết đan đồ ngươi đưa ra chỉ là bản thiếu trang!” – Một gã thanh niên áo lam gõ bàn, giọng đầy khinh miệt.

“Ta không lừa ai! Đây là phần ta nhặt được từ di tích cổ, rõ ràng có nửa tấm phương đồ cùng ba chữ ‘Tụ Linh Đan’ — nếu ngươi không muốn, có thể không mua!” – Nữ tử kia mặt mày nhếch nhác, tay ôm túi vải, môi khô nứt vì gió.

Tần Vân đưa mắt nhìn thoáng qua — nàng ta tuổi chừng mười bảy, sắc phục cũ rách, nhưng giữa ngón tay dính tro bụi kia vẫn còn vết mực đan văn nhạt mờ.

Đó không phải bản vẽ tay giả tạo. Mà là thứ đã từng được lưu giữ bằng chú văn truyền thừa cổ.


Gã áo lam cười khẩy:

“Đan đồ thật à? Vậy sao không đưa cho môn phái? Chỉ có loại rác rưởi mới đem ra bán ngoài đường!”

Câu đó chạm đến vết sẹo trong mắt rất nhiều người trong quán.

Tán tu nào chưa từng bị môn phái cười chê?

Tần Vân không nói, chỉ nhấp ngụm rượu, nhưng mắt vẫn không rời thiếu nữ kia.

Gã áo lam đứng dậy, định đoạt lấy túi nàng mang theo. Thiếu nữ giật lùi, ánh mắt vừa phẫn nộ vừa bất lực.

Ngay khoảnh khắc bàn tay gã chạm vào mép túi...

Một đũa gỗ bay vụt qua, cắm thẳng vào mép bàn trước mặt hắn, cắm sâu đến tận cán!

Cả quán sững lại.

Gã áo lam biến sắc, nhìn quanh — mới thấy một nam tử áo xám đang lạnh lùng nhìn mình.

Tần Vân không đứng dậy, giọng vẫn đều đều như nước chảy:

“Chỗ ngồi của ta, chưa cho ai chen vào.”


Gã áo lam cau mày. Nhưng nhìn đũa gỗ rung nhè nhẹ cắm sâu ba tấc, hắn biết gặp phải cao thủ thật sự.

Hắn ném lại một câu “Tự lo lấy mạng” rồi hừ lạnh rời đi.

Tần Vân không nhìn theo, chỉ rót thêm rượu, nói nhỏ:

“Đưa đan phương cho ta xem.”

Thiếu nữ do dự một chút, rồi cẩn thận lấy ra từ túi vải một mảnh giấy ngả vàng, chỉ còn phần dưới của đồ hình, trên đó là ba chữ mờ: “...Tụ Linh Đan”.

Tần Vân nhìn kỹ.

Không phải đan phương hoàn chỉnh, nhưng rõ ràng có một đoạn trận văn dẫn khí cổ, thậm chí phảng phất hơi thở của Đoạn Linh Môn thời thượng cổ.

Hắn thầm ghi nhớ, rồi gấp mảnh giấy trả lại.

“Ngươi cần gì để đổi?”

Thiếu nữ kinh ngạc, không ngờ hắn thật sự nghiêm túc.

“Ta… ta cần một bộ ‘Thảo Linh Giám’ để nhận biết linh dược. Trong vùng Nam Phong Sơn có nhiều loại thảo mộc lạ, ta không dám hái bừa.”

Tần Vân gật đầu. Đó là yêu cầu thực tế, không tham lam.

Hắn rút trong bọc ra một bản da thú cũ, chính là thủ bản nhận dạng linh thảo của một tán tu hắn từng cứu mạng năm trước.

“Dùng cái này đổi.”


Thiếu nữ nhận lấy, mắt sáng lên. Sau một hồi do dự, nàng cúi người thi lễ:

“Ta là Tô Uyển. Nếu sau này đạo hữu cần đan lư hoặc trợ luyện linh dược, ta nguyện theo sau làm phụ tá.”

Tần Vân lắc đầu, không đáp.

Hắn không cần đồng hành. Cũng chẳng cầu ân nghĩa.

Nhưng hắn biết, trong thiên đạo lạnh lùng, có người vẫn giữ lòng tự trọng để đổi đan phương bằng sự lương thiện cuối cùng — đáng để hắn giúp.


Trời đổ mưa.

Tần Vân đội áo choàng, bước ra khỏi tửu lâu, bóng dáng mờ nhòe trong màn mưa xám xịt, như một thanh kiếm chưa rút.

 

CHƯƠNG 222: MỘT THANH KIẾM, MỘT CON ĐƯỜNG


Mưa rừng xối xả như trút, từng giọt nặng hạt rơi lộp độp trên tán lá rậm rạp của dãy Nam Phong Sơn. Trong lớp sương mờ dày đặc, một bóng người lặng lẽ bước qua khe núi, áo choàng vải rách vá, tay cầm một cành cây khô làm gậy dò đường.

Tần Vân.

Đã bốn ngày từ khi hắn rời Phong Vũ trấn, dựa vào chỉ dẫn trong thủ bản "Thảo Linh Giám", hắn mò mẫm xuyên rừng, tìm kiếm một loại khoáng vật tên Huyền Thiết Thủy Sa, dùng để luyện thân kiếm thô, thứ cần thiết để rèn lại phi kiếm đã vỡ.

Hắn không biết luyện khí. Cũng không có đủ linh thạch thuê người rèn.

Nhưng hắn có một chút hiểu biết về mộc khí, học được từ một lão tán tu từng là thợ rèn phế linh.

Và quan trọng hơn — hắn có thời gianý chí.


Chiều hôm đó, tại một vách núi dựng đứng bên khe sâu, Tần Vân dừng lại. Hắn ngồi xuống, tay dùng mảnh vải lau sơ mặt đá, để lộ ra từng vệt ánh kim ẩn hiện giữa lớp địa y bám dày.

Chính là Huyền Thiết Thủy Sa — khoáng hiếm chỉ tụ tại nơi sơn thủy giao thoa, hấp linh cực chậm, nhưng rắn chắc vô song.

Hắn lấy ra chiếc đục sắt cùn, dùng từng nhát tay khoét vào đá. Lực đạo ổn định, không vội vã.

Mỗi nhát khắc vào lòng bàn tay, rỉ máu.

Mỗi nhát, như mài mòn tâm tính phàm nhân.

Phải mất gần ba canh giờ, hắn mới thu được một lượng nhỏ, bằng một nắm tay, nhưng đã gần kiệt sức.

Hắn cười khan, không phải vì vui, mà vì tự giễu:

"Một người tu kiếm, lại chẳng bằng thợ khai khoáng..."


Khi màn đêm buông xuống, Tần Vân lập một tiểu trại gần suối, nhóm lửa, lấy Hỏa Thạch Lân đem theo sưởi khối khoáng nhỏ kia, bắt đầu thử rèn kiếm thô theo phương pháp thủ công cổ.

Không pháp trận gia cố.

Không hỏa lô linh hỏa.

Chỉ có lửa, búa đá, và sự kiên nhẫn.

Sau bảy lần nung đỏ – bảy lần đập – bảy lần tôi bằng nước linh dịch chứa thảo mộc trấn khí, hắn mới gò được thành một lưỡi kiếm hình dạng sơ khai.

Cán vẫn là gỗ bạch đàn khô, mộc mạc. Lưỡi kiếm ngắn, thô ráp. Nhưng khi hắn vận một tia kiếm khí mỏng như sợi tóc, thân kiếm khẽ rung.

Không đẹp. Nhưng thật.

Không nhanh. Nhưng chắc.


Sáng hôm sau, khi vừa thu dọn trại, thì gió thổi đưa đến mùi máu tanh nhàn nhạt.

Tần Vân lập tức cảnh giác. Hắn trèo lên đỉnh cây, nhìn xuống hẻm núi bên dưới, thấy ba thi thể mặc y phục môn đồ Huyền Hỏa Môn nằm la liệt, máu thấm đất, trên ngực đều bị xuyên thủng bởi... kiếm khí sắc bén.

Không phải yêu thú. Là người ra tay.

Mà kiếm khí này... thuần chính, sắc gọn, rất giống Lưỡng Cực Kiếm Phái, một nhánh ẩn tu từ Trung Châu.

Tần Vân nhíu mày.

Tán tu như hắn vốn ít dính vào ân oán đại môn phái, nhưng nay tình cờ tiến vào nơi có kẻ diệt môn, ắt sẽ bị nghi kỵ nếu bị bắt gặp.

Hắn lặng lẽ rút lui, giấu mình trong tán lá, tìm lối đi ngược dòng suối, men theo vách đá. Nhưng chưa được bao xa...

Một bóng áo trắng vụt đến chặn đầu, kiếm trong tay đã chỉ thẳng vào ngực hắn.

“Ngươi là ai?”

Tần Vân không động.

Đối diện là một thiếu nữ áo trắng, mắt như điện, kiếm khí quanh thân sắc bén đến khiến cỏ cây gần đó rung lên.

Tu vi ít nhất Luyện Khí tầng chín, còn hắn mới chỉ vừa bước vào tầng năm.

Nếu giao thủ, không có phần thắng.

Nhưng hắn không run, chỉ chậm rãi đáp:

“Tán tu, tên Tần Vân. Đến đây tìm khoáng luyện kiếm. Không liên quan gì đến Huyền Hỏa Môn.”

Thiếu nữ nhìn kỹ, thấy áo hắn rách nát, chân dính bùn, tay phồng rộp vì cầm búa, trong túi đeo vẫn còn tro đá và mảnh khoáng chưa luyện xong.

Chân tướng không thể giả.

“Ngươi luyện kiếm... bằng tay không?”

Giọng nàng lần đầu dao động.

Tần Vân không đáp. Chỉ đưa ra thanh kiếm vừa rèn — thô mộc, nhưng thân kiếm ánh lên sắc lạnh, ẩn ẩn có đường vân kim loại tụ khí.

Thiếu nữ im lặng thật lâu.

Cuối cùng thu kiếm lại, chỉ nói:

“Đừng tới phía Nam. Bên đó có người giết sạch một đội tuần tra.”

“Ta tên Bạch Ảnh. Gặp lại… nếu ngươi còn sống.”

Nói rồi xoay người, thân ảnh lướt đi như khói trắng.

Tần Vân đứng đó, trầm mặc.

Chỉ một câu “Nếu còn sống”, đã nói hết đạo tu hành.

Hắn siết chặt thanh kiếm thô, ánh mắt không sáng lên, nhưng sâu hơn một phần.

“Một thanh kiếm... cũng đủ mở đường máu trong thiên đạo.”

 

CHƯƠNG 223: ĐỘNG PHỦ VỤN NÁT – HUYỄN CƠ TÀN LƯU


Tần Vân rời khỏi khe suối từ lúc trời chưa sáng hẳn. Ánh bình minh yếu ớt soi qua những vạt sương núi, phản chiếu lên lưỡi kiếm thô treo sau lưng hắn, loang loáng thứ ánh kim xám mờ. Dù kiếm chưa sắc, chưa nhanh, nhưng đã có hồn.

Một thanh kiếm, không vì sát phạt mà sinh uy, mà vì giữ mạng mà luyện.

Hắn tiếp tục men theo sườn núi phía Bắc, tránh vùng vừa xảy ra huyết án. Không lâu sau, Tần Vân cảm giác sát khí quanh đây giảm hẳn, nhưng linh khí lại có phần loãng bất thường. Kinh nghiệm nhiều năm lẩn trốn trong hoang dã khiến hắn lập tức cảnh giác.

“Linh khí loãng không phải dấu hiệu tốt. Hoặc có trận pháp hút linh khí... hoặc có thứ gì đó đang che giấu.”
Tần Vân nghĩ thầm.

Ngay tại khe đá sạt lở, nơi cây cối bị thiêu cháy một cách kỳ quái, hắn phát hiện một vết lõm tròn sâu xuống đất — giống như dấu tích của pháp bảo từng rơi xuống từ trên không, hoặc… cánh cửa từng bị mở ra.

Tần Vân ngồi xuống, dùng tay bới đất nhẹ nhàng. Sau một lát, bàn tay hắn chạm phải đá lạnh, trơn láng như bề mặt gương.

Một mảnh ngọc giản vỡ.

Hắn không nhận ra pháp văn cổ khắc trên đó, nhưng cảm nhận được một chút dao động thần niệm cũ nát lưu lại — không mạnh, nhưng không phải thứ tán tu bình thường có thể để lại.

Tần Vân cẩn thận dò quanh, rồi bất ngờ cảm ứng được trận văn cực nhạt vẽ bằng máu khô lẫn bột xám — loại dùng để niêm phong.

Thầm hít sâu một hơi, hắn quyết định mạo hiểm.


Mất gần một canh giờ, Tần Vân mới phá được một phần mép ngoài của trận pháp. Không phải bằng lực — mà bằng mưu trí: hắn vẽ lại mạch trận phụ theo hướng dẫn cổ từ một quyển sách tàn “Tạp Trận Luận” mua được ở chợ đen năm xưa.

Sau tiếng "tách" khô khốc, mặt đất nứt ra. Một luồng khí mục nát thoát ra, nồng như xác chết.

Phía dưới là động phủ nhỏ, tàn tạ và hoang vắng. Cửa đá đã sập, nhưng từ vết cháy xém quanh mép, có thể đoán nơi này từng bị một loại kiếm khí nóng bỏng thiêu rụi từ bên trong.

Tần Vân không vào vội. Hắn đốt một cành tùng khô, thả xuống trước — đề phòng độc khí hoặc bẫy còn sót lại.

Chờ một lúc không có dị biến, hắn mới chui vào theo đường mở hẹp.


Bên trong là một gian mật thất nhỏ, chỉ rộng ba trượng vuông. Xung quanh là giá sách cháy xém, bình đan vỡ, bích họa bong tróc, và một cái bệ đá nứt làm đôi. Trên bệ vẫn còn lại… một chuôi kiếm gãy.

Tần Vân tiến đến, nâng chuôi kiếm lên. Lạnh buốt.

Khi linh thức hắn chạm vào thanh kiếm gãy, một hình ảnh chớp lên trong đầu.

Một lão giả mặc áo đạo sĩ, tóc bạc rối tung, đang chống kiếm ngồi gục giữa vòng vây của ba tu sĩ áo đen.

Lão cười lạnh, phun ra một ngụm máu đen, sau đó búng tay.

“Đạo kiếm ta thất truyền thì thôi. Nhưng lũ các ngươi... đừng hòng hiểu nổi nửa chiêu.”
“Kiếm... chôn cùng đạo. Trận... nát theo người.”

Rồi toàn bộ động phủ nổ tung.

Cảnh tượng chỉ kéo dài vài hơi thở. Tần Vân run nhẹ.

“Đạo kiếm… thất truyền?” — Hắn nhìn lại chuôi kiếm, trên đó khắc một chữ mờ mờ: "Vân".

Không phải tên hắn, nhưng đủ để khiến hắn cảm thấy luồng lạnh từ sâu trong ngực lan ra. Có thứ gì đó cùng tên, cùng kiếm, cùng ý chí, đang cộng hưởng mơ hồ trong tâm thức hắn.


Tần Vân cất chuôi kiếm, rồi dọn dẹp những gì còn lại — không có pháp bảo, không có đan dược, chỉ có vài quyển trục cháy dở và một nửa bản đồ mốc meo ghi “Đoạn Linh Nhai”.

Trước khi rời khỏi động phủ, hắn không quên khắc lại lên vách đá một dòng chữ nhỏ bằng than:

“Tán tu Tần Vân, mượn chốn tàn lụi, không quên kiếm đạo sơ tâm. Nếu ai hậu hữu, xin đừng quấy mộ.”


Rời khỏi động phủ, trời đã đổ mưa nhẹ.

Gió núi thổi qua, mang theo mùi máu tanh xa xăm, báo hiệu cuộc tranh đấu giữa các thế lực trong rừng sâu vẫn chưa kết thúc.

Tần Vân đi không nhanh, nhưng bước chân đã khác.

Bởi trên lưng hắn giờ không chỉ có một thanh kiếm thô…

Mà còn mang theo một phần tàn niệm của đạo kiếm đã bị quên lãng, chờ ngày được tôi luyện lại, bằng máu và nhẫn nhục.

 

CHƯƠNG 224: KIẾM KHÔNG HÌNH – LƯỠI SẮC TRONG BÓNG TỐI


Sau ba ngày ròng rã băng rừng vượt suối, Tần Vân cuối cùng cũng rời khỏi khu vực quanh động phủ tàn lụi nọ. Chuôi kiếm gãy hắn cẩn thận quấn vào vải dầu, treo trong ngực áo. Nó không có linh quang, không có sát khí, nhưng mỗi khi tâm thần hắn dao động, chuôi kiếm như khẽ rung, như nhắc hắn một điều gì đó xưa cũ — đạo kiếm không nằm ở hình, mà ở tâm.

Mỗi đêm, hắn đều lặng lẽ luyện tập "Tàn Ảnh Bộ" để rèn dẻo dai, rồi lấy kiếm gỗ tự whittled từ nhánh khô, mô phỏng lại những chiêu thức mơ hồ trong mảnh ảo ảnh kiếm đạo từng lóe lên trong đầu hắn tại động phủ.

Không có kiếm quyết.
Không có chỉ dẫn.
Chỉ dựa vào trực giác mài từ nghìn lần thất bại, hắn luyện từng đường như người mù dò đá giữa sông chảy xiết.


Một buổi chiều, khi đang kiếm củi ở rìa chân núi Đoạn Hoa, hắn vô tình nghe được tiếng tranh cãi của ba người tu sĩ đang nghỉ chân dưới tàng cây.

“Đoạn Linh Nhai phía trước sắp mở rồi. Lần này Thái Lăng Phái cử đệ tử chân truyền đích thân tới, e rằng lũ tán tu vô danh sẽ không có phần đâu.”
“Ngươi nói vậy chứ nghe đâu trong vùng cũng có vài tên tán tu lợi hại. Một kẻ họ Tần, mới kết đan nhưng đã giết người của Lưỡng Cực Kiếm Phái đấy.”

Tần Vân khẽ nhíu mày, nhưng không lộ vẻ gì.
Kẻ “họ Tần” bọn họ nói đến — rất có thể là hắn.

Dù vẫn chỉ Trúc Cơ hậu kỳ, hắn mấy ngày trước bất đắc dĩ hạ thủ một đệ tử nội môn của Lưỡng Cực Kiếm Phái, tên gọi Hà Phác — trong một cuộc truy bắt nhầm tưởng hắn là kẻ cướp mộ.

Không nhanh tay, thì người chết đã là hắn.


Đêm đó, Tần Vân ẩn mình trên đỉnh gò đá, trăng nhạt mờ soi qua tầng mây.

Hắn ngồi xếp bằng, chuôi kiếm gãy đặt trước mặt, vẽ từng nét một vào không trung, từng đạo vô hình không mang linh quang — nhưng ẩn chứa sát ý gợi từ tâm.

Không tiếng động. Không chiêu thức rõ ràng.

Chỉ có sự chuyển động giữa sinh và tử.
Đường kiếm vô hình, nhưng lại khiến tâm hắn dao động mạnh chưa từng thấy. Hắn gọi nó là:

"Kiếm Không Hình".

Không hình — không phải không có kiếm. Mà vì kiếm ẩn trong ý chí, trong nhẫn nhịn chịu đựng, trong từng đêm không ngủ luyện kiếm giữa lạnh giá mà không một ai biết đến.


Sáng hôm sau, khi Tần Vân rời khỏi gò đá, hắn bắt đầu hành trình hướng về Đoạn Linh Nhai — nơi tương truyền là chốn thí luyện kiếm đạo cổ tông thời Thượng Cổ, hiện tại sắp hé mở nhờ khí vận đất trời chuyển động đúng vào thời điểm này.

Hắn không biết nơi đó có gì.
Không biết nguy hiểm hay kỳ duyên.
Chỉ biết — nơi ấy từng được lưu danh trong nửa tấm bản đồ cháy sém, kèm theo ký hiệu giống với chuôi kiếm mà hắn mang.


Vừa rẽ qua khúc ngoặt đường núi, một thanh âm lạnh lẽo truyền đến.

“Tần Vân. Ngươi rốt cuộc cũng lòi mặt ra rồi.”

Từ trong lùm cây, ba thân ảnh áo xanh bạc bước ra, khí tức nội liễm, mỗi người đều là Trúc Cơ trung kỳ trở lên. Phía sau lưng họ, đeo lệnh bài Lưỡng Cực Kiếm Phái.

Tần Vân không nói gì.
Chỉ nhẹ nhàng đưa tay lên sau lưng, rút ra thanh kiếm gỗ dài bằng cẳng tay — mũi mòn, thân cong, vỏ xỉn màu, trông chẳng khác gì củi mục.

Cả ba cười lạnh.

“Ngươi mang... củi ra chống lại chúng ta?”

Tần Vân vẫn im lặng.

Một cơn gió thoảng qua, nhẹ như làn khói sớm.

Một trong ba tên vừa nhấc chân bước tới thì chợt sững lại. Máu từ yết hầu hắn nhỏ từng giọt lên đất, chậm rãi.

Không ai thấy kiếm lóe lên.

Không ai nghe tiếng rút kiếm.

Chỉ có một đường không hình, đủ kết liễu sinh mạng.

Hai kẻ còn lại giật mình kinh hoàng, lập tức phóng pháp khí ra tấn công, nhưng đã quá muộn. Tần Vân trượt người một bước, mượn lực theo "Tàn Ảnh Bộ", chui vào giữa hai người.

Bàn tay hắn chỉ nhẹ chạm vào cổ tay kẻ bên trái — đoản kiếm đối phương rơi xuống. Một ngón tay khác điểm vào sườn lưng tên còn lại — pháp khí hắn nổ tung.

Không chiêu thức.
Không linh lực lộng lẫy.

Chỉ là… tinh chuẩn đến từng nhịp thở.

Một khắc sau, cả hai đồng loạt gục xuống, không biết mình chết vì cái gì.


Tần Vân không ngoảnh đầu. Hắn cắm thanh kiếm gỗ xuống đất.

“Kiếm có thể gãy, người có thể thương. Nhưng ý không được loạn.”
“Kiếm đạo… từ nay, không vì khoe tài mà giết người.”

Hắn tiếp tục bước về phía Đoạn Linh Nhai, lưng thẳng, bóng không đổ dài — vì ánh sáng chưa đủ để chiếu tới.

Trong đêm đen, một tán tu mang kiếm khí không hình, lặng lẽ đi tới nơi xưa kia từng nhuốm máu hàng trăm đạo sĩ, chỉ để tìm lại một đạo kiếm chưa từng có tên.

 

CHƯƠNG 225: THẤT ẢNH KIẾM TRẬN – BƯỚC VÀO CỬA SÁT


Đoạn Linh Nhai — vùng đất cổ xưa nằm khuất giữa ba dãy núi đá dựng đứng, sương mù quanh năm bao phủ, không có người ở, cũng không linh khí thịnh vượng, nhưng từ thời Thượng Cổ đã lưu truyền lời đồn: nơi đây từng là bàn tay che kiếm của một cổ tông tu luyện kiếm khí, dùng để khảo nghiệm đệ tử chân truyền.

Tần Vân đứng trước rìa vách đá, mắt nhắm hờ, lặng lẽ cảm nhận từng làn gió âm nhu lạnh lẽo luồn qua lớp áo mỏng. Hắn không phải người đầu tiên đến, nhưng dường như là người cuối cùng còn lại

Phía trước là một phiến đá xám lớn, khắc bằng kiếm ý cạn, chữ gần như mờ nhòe theo năm tháng:

“Bảy kiếm bóng ảnh, một lối sinh môn. Người không ý chí, chớ vọng nhập.”

Phía dưới khắc sâu một trận đồ bằng bảy đường cong giao nhau như tia chớp, hình thành một kiếm trận cổ gọi là: Thất Ảnh.


Tần Vân hít một hơi dài.
Hắn đặt chuôi kiếm gãy lên tim, rồi bước vào trận pháp.

Ngay khi bước chân đầu tiên rơi xuống, trời đất bỗng chấn động nhẹ, gió gào lên như tiếng quỷ khóc.

Cảnh sắc xung quanh biến đổi.

Trước mắt hắn, bảy bóng người mơ hồ xuất hiện, mỗi người cầm một thanh kiếm. Không có gương mặt, chỉ có sát ý sắc như gió lướt trên băng.

Một giọng nói trầm khàn vang lên, như từ cổ mộ vọng lại:

“Đệ tử đạo kiếm, nếu không có kiếm tâm, không vào được sinh môn. Phải phá sáu tử ảnh, tìm ra kiếm bóng thật. Nếu lầm một bước, thân hồn sẽ bị tan giữa sát khí vô hình.”


Tần Vân cúi đầu không đáp, chỉ bước tiếp.

Bóng kiếm đầu tiên lao tới, kiếm thế như rắn độc — nhanh, độc, hiểm. Hắn không rút kiếm, chỉ nghiêng người một tấc, tránh khỏi lưỡi kiếm vừa lướt qua gáy.

Trong chớp mắt, hắn xoay người, dùng Tàn Ảnh Bộ tiếp cận sát vào trong vòng kiếm địch, một chưởng nhẹ nhàng gõ vào cổ tay bóng ảnh.

“Phập!”

Ảnh đầu tiên tan biến.

Sát khí giảm một phần.


Ảnh thứ hai, thứ ba, rồi thứ tư… mỗi một bóng kiếm đều mang phong thái hoàn toàn khác nhau: có kiếm nhanh như điện, có kiếm nặng như sơn, có kiếm mị hoặc như sương sớm, cũng có kiếm lạnh như sắt hoen máu.

Tần Vân không có kiếm quyết.
Chỉ có kinh nghiệm sống còn trong từng nhịp thở giữa ranh giới tử sinh.

Hắn không đánh bại bằng sức mạnh, mà bằng cách đọc nhịp kiếm, đoán tâm ý của đối thủ thông qua chuyển động nhỏ nhất. Mỗi bóng hắn hạ đều là kết quả của quan sát và tích lũy, không hề có một chút “kỳ duyên” nào hỗ trợ.


Khi ảnh thứ sáu bị phá tan, gió lặng.
Trước mặt hắn, hai bóng cuối cùng đứng đối diện nhau — đều giống hệt nhau từ kiếm thế đến phong thái.

Chỉ một trong hai là “kiếm ảnh thật”, nếu chém sai, sẽ bị bắn ngược sát khí của sáu bóng trước nhập thể, thần hồn tan rã.

Tần Vân không vội, hắn ngồi xuống, nhắm mắt lại.

Không phân biệt bằng mắt.
Không cảm nhận bằng tai.
Chỉ lắng nghe — tâm của mình.

Qua một nén hương, mắt hắn mở ra.
Hắn xoay người, bước về phía bóng bên trái, không rút kiếm, chỉ cúi đầu nhẹ giọng nói:

“Ngươi là thật, vì ngươi mang sát khí nhưng không có sát tâm. Kiếm đạo, không vì chém giết mà thành.”

Trong tích tắc, bóng còn lại tan rã, không để lại dấu vết. Bóng kiếm còn lại — chính là kiếm ảnh thật — khẽ cúi đầu trước hắn, rồi hóa thành một luồng ánh sáng nhập vào chuôi kiếm gãy trong ngực hắn.

Kiếm khí vừa khôi phục… một phần.
Kiếm gãy chưa liền, nhưng đã có hồn.


Tần Vân lảo đảo bước ra khỏi trận, sắc mặt trắng bệch, linh lực tiêu hao gần hết. Mồ hôi thấm ướt lưng áo, nhưng khóe môi lại khẽ cong lên, không phải vì thắng, mà vì — hắn đã hiểu sâu hơn một tầng về bản tâm.

Chính lúc ấy, từ xa vang lên một giọng nữ dịu dàng nhưng lạnh buốt:

“Tán tu không môn không phái, cũng có thể phá Thất Ảnh Kiếm Trận… Ngươi là ai?”

Tần Vân quay đầu lại, nhìn thấy một nữ tử áo xám, mặt bịt lụa mỏng, tay cầm cổ kiếm gãy. Trên eo nàng, một lệnh bài mờ nhạt chỉ còn lại hai chữ:

“Kiếm Linh.”

 

Post a Comment

0 Comments