CHƯƠNG 51: CỔ CỐC KHAI MÔN
Bầu
trời mờ xám, sương mù quẩn quanh như lớp lụa độc không tan. Linh Chu pháp xa
đáp xuống một bãi đất hoang ngoài rìa Xà U Cốc, đá đen lởm chởm, cây cỏ
chết khô, linh khí mỏng như tơ nhện. Bên trong cốc, không gian âm trầm dị
thường – nơi từng là đất luyện khí của một nhánh phụ Trường Dạ Tông, giờ hóa
thành tử địa.
Tần
Vân không bước vội. Hắn nhắm mắt, hít sâu luồng khí lạnh, lặng lẽ vận chuyển
công pháp. Không phải để tu luyện, mà để thử cảm nhận từng dao động mờ
nhạt quanh đây – nơi mà một phàm nhân như hắn buộc phải dựa vào giác
quan tinh tế để tồn tại.
1. CHIA NHÓM VÀ MỤC TIÊU
Lưu
chấp sự phất tay áo, ra lệnh:
“Từ
chỗ này chia làm ba nhóm, mỗi nhóm đi theo một đệ tử ngoại môn dẫn đầu. Nhiệm
vụ là dọn sạch yêu trùng còn sót lại, thu hồi vật tư còn dùng được. Ai
trốn – xử tử. Ai mang về vật quý – được thưởng linh thạch.”
Ánh
mắt gã lướt qua đám tạp dịch như nhìn bùn đất.
Tần
Vân cùng ba tạp dịch khác bị phân vào nhóm của Đào Sương – một nữ đệ tử
ngoại môn luyện khí tầng tám, kiếm pháp nhanh, lạnh lùng, không ưa nói chuyện.
Nàng
nói vắn tắt:
“Không
được gây ồn. Đi sau ta ba bước. Gặp yêu trùng – không được tự ý hành động.”
Tần
Vân chắp tay, cúi đầu:
“Vâng.”
2. TIẾN VÀO CỐC
Lối
vào Xà U Cốc là một khe đá sâu hun hút. Càng vào sâu, khí âm càng đậm, linh
thức bị áp chế, hầu hết tạp dịch cảm thấy chóng mặt, hoa mắt.
Tần
Vân thì khác. Hắn sớm quen với cảm giác bị linh áp đè nén. Không có linh căn,
hắn từng chịu thấp linh khí xâm nhiễm mấy lần, nên loại áp lực nơi đây
chẳng quá lạ.
Đi
được nửa canh giờ, bọn họ đến một khu vực hoang tàn, nơi có tàn tích luyện
đan đường cổ. Tường đá đổ nát, rêu phong bám kín, bên trong còn sót vài cái
đỉnh luyện móp méo và vài kệ gỗ mục.
“Chia
ra lục soát. Mau!” – Đào Sương lạnh giọng ra lệnh.
Ba
tạp dịch vội vã chia hướng. Tần Vân chọn một góc tối, im lặng bước nhẹ, đôi mắt
tinh tường lướt nhanh qua từng tàn vật.
Hắn
không vội nhặt gì. Thứ hắn tìm là… cơ trận tàn dư.
3. TRẬN PHÁP TÀN ẨN
Sau
khi dùng phi châm khẽ gõ một vài viên đá nền, Tần Vân nhận ra có một khu vực
lõm nhẹ, mà mắt thường khó thấy – rất có thể là vị trí trung tâm của một
pháp trận ẩn linh đã bị phá hỏng.
Hắn
ngồi xuống, gỡ vài viên đá, quả nhiên bên dưới lộ ra một mảnh ngọc khắc trận
văn, cực mờ, nhưng không hoàn toàn tan rã.
“Cổ
trận dẫn khí? Không... giống như tụ linh trận, nhưng có xen lẫn sát khí...” –
Tần Vân khẽ cau mày.
Đúng
lúc đó, bên ngoài vang lên tiếng hét ngắn:
“Aaa!
Yêu trùng!”
Một
con địa tà – trùng độc sống dưới lòng đất – đột nhiên phá đất chui lên.
Tên tạp dịch trẻ bị đâm xuyên đùi, ngã nhào, máu phun như suối.
Đào
Sương không kêu la. Nàng vung kiếm như gió, thân pháp gọn gàng, chém rụng đầu
trùng trong một chiêu. Nhưng tên tạp dịch kia… bị bỏ mặc.
“Chết
vì yếu. Không cần cứu.” – nàng nói lạnh như băng.
Hai
tên còn lại mặt cắt không còn giọt máu. Tần Vân không nói gì, vẫn đứng cạnh nền
đá cũ, nhẹ cúi đầu.
4. NHẬT ĐƯỢC BÚA SẮT
Khi
nhóm trở ra ngoài, trong tay mỗi người mang theo vài món tàn vật – nhưng đều vô
dụng. Đào Sương thì không quan tâm. Nàng chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ.
Tần
Vân thì lặng lẽ thu vào túi trữ vật một mảnh gỉ sắt nhỏ, nhìn chẳng khác
gì phế phẩm.
Nhưng
hắn nhận ra đó là nửa đầu búa luyện đan bằng huyền thiết cổ, khắc ẩn phù
trận cổ đại – nếu giải được, có thể tái tạo thành pháp khí sơ cấp, thậm
chí dùng làm “trận dẫn tâm” trong trận pháp cải tiến mà hắn từng học lỏm được
từ một quyển tàn thư.
5. ÂM MƯU LỘ DIỆN
Khi
cả ba nhóm tập hợp lại, còn tám tạp dịch, hai đệ tử ngoại môn cũng bị
thương.
Lưu
chấp sự cười lạnh, không hỏi thăm gì. Chỉ phất tay nói:
“Tốt.
Mai tiến vào tầng trong. Nơi đó từng là Linh Nhãn Thạch Thai, nhưng nay
bị yêu trùng chiếm cứ.”
Tần
Vân lặng lẽ cúi đầu. Nhưng trong lòng đã dần hiện lên một kế hoạch.
“Linh
Nhãn Thạch Thai... nếu trận tâm còn sót, ta có thể tái khởi động một nhánh nhỏ.
Có thể… dẫn linh khí tụ quanh đó, cho ta đột phá tĩnh tu một lần.”
CHƯƠNG 52: TẦNG TRONG MỞ RA
Mặt
trời chưa mọc, bầu trời cổ cốc vẫn chìm trong u lam âm lãnh. Tầng sương dày đặc
khiến linh thức tán loạn, cảm giác như từng hơi thở đều bị ép lọc qua lưỡi dao
lạnh.
Tần
Vân đứng yên nơi mép khe đá dẫn vào tầng sâu Xà U Cốc, lưng đeo bao tải
nhỏ, trong tay cầm một đoạn trận trụ ngắn bị gãy, mà người khác tưởng là
côn gỗ mục. Bên trong bao là nửa đầu búa huyền thiết nhặt được ngày hôm
qua, thêm ít linh phù tự chế và một ít linh thạch rải rác gom góp hơn nửa năm
qua.
Không
ai để ý hắn. Cũng không ai hỏi đến.
1. LỐI VÀO TẦNG TRONG
Lưu
chấp sự lần này không đi cùng. Gã chỉ cười nhạt, đứng trên mỏm đá cao, nói vọng
xuống:
“Bên
trong là Linh Thai Chi Địa – một nhánh phụ của Thái Âm linh mạch cũ. Giờ
đã sụp. Yêu trùng chiếm cứ, nguy cơ rình rập. Ai mang được linh thai thạch
vụn ra – thưởng trọng.”
Gã
cười khẩy, đưa mắt liếc qua đám tạp dịch:
“Còn
nếu chết... thì coi như phế vật hết phần.”
Bọn
đệ tử ngoại môn dẫn đầu, mỗi người cầm theo lân bài đồng sắc – vật mở
kết giới vào tầng trong. Tần Vân theo sau, cúi đầu như cái bóng, nhưng ánh mắt
lại âm thầm quan sát từng bước đi của họ.
Hắn
nhận ra – có một kết giới phụ chưa được kích hoạt, nằm lệch về bên phải.
“Cửa
phụ. Không ai để ý. Có thể là lối thoát.”
Hắn
ghi nhớ trong lòng.
2. PHẾ ĐỊA – LINH NHÃN SỤP ĐỔ
Bên
trong tầng trong không giống một linh địa, mà như mồ chôn pháp tu. Đất
đá vỡ vụn, từng khối ngọc linh bích giờ chỉ còn lại tàn tích, thỉnh thoảng lộ
ra vệt sáng âm u, như những hồn phách chưa tan.
Tần
Vân đi sau cùng nhóm. Khi đám đông tiến tới một đài đá nứt gãy – nơi từng là
trung tâm linh nhãn – thì một đệ tử ngoại môn reo lên:
“Ở
kia! Có linh thai!”
Một
khối tinh thể trắng bạc, cỡ nắm tay, chôn trong đá vỡ. Vừa khi có người định
chạm vào...
Vút!
Một
bóng đen từ dưới đất bắn lên – yêu trùng dạng nhện đất – độc nha sắc như
móc sắt, xuyên thủng yết hầu kẻ kia.
Tiếng
hét tắt lịm. Máu bắn tung tóe. Đám còn lại vội lùi về sau.
3. LOẠN CHIẾN – MƯU SINH
Ba
con yêu trùng lao lên từ lòng đất. Một đệ tử cấp luyện khí trung kỳ vội thi
triển pháp quyết Ngũ Hành Băng Kích, nhưng bị con trùng lớn nhất quét
đuôi đánh bay. Xương gãy răng rắc, ngã bất tỉnh.
Tần
Vân không xông lên.
Hắn
lợi dụng lúc hỗn loạn, trườn người lẻn về phía tàn tích một điện thờ cũ – chính
là chỗ có trận tâm hắn phát hiện từ trước.
Trên
tay, hắn lặng lẽ rút ra bốn miếng linh phù trụ, cắm xuống theo góc hình
vuông, rồi lấy đầu búa huyền thiết gõ ba cái vào tâm đá – đúng nhịp ghi
trong tàn thư.
Một
tia sáng nhàn nhạt lóe lên – yếu ớt như đom đóm – nhưng linh khí bắt đầu tụ
về một điểm nhỏ.
“Thành
công... chỉ có thể duy trì một khắc.” – Hắn thì thào.
4. CƯỜI CUỐI CÙNG
Tần
Vân ngồi khoanh chân, đặt một viên linh thạch thô lên trận tâm, dẫn khí vận
hành Khô Mộc Quy Nguyên Công – công pháp hắn tự mày mò từ ba tàn bản.
Đây là loại công pháp không yêu cầu tốc độ hấp thu cao, mà trọng về dẫn và
giữ, thích hợp cho người linh căn thấp.
Từng
tia linh khí yếu ớt luồn vào huyệt đạo hắn, thẩm thấu qua xương tủy. Một cảm
giác đau buốt trỗi dậy – như xé từng mạch máu, nhưng hắn cắn chặt răng, không
phát ra tiếng.
Một
khắc đồng hồ... trôi chậm như một canh giờ.
5. THOÁT THÂN
Phía
xa, tiếng chém giết đã lắng xuống. Còn lại vài người sống sót, mình đầy máu,
ngồi thở dốc.
Tần
Vân đứng dậy. Áo đã rách vài chỗ, nhưng mắt sáng hơn trước.
“Luyện
khí tầng năm – ổn định.”
Không
ai biết hắn vừa mượn linh trận tàn lụi để thăng một tiểu cảnh giới – một
việc gần như không tưởng với người linh căn cực thấp, nhất là giữa nơi tử địa.
Hắn
không lộ chút khí tức. Vẫn là bộ dáng tạp dịch cũ, chậm rãi bước ra, trên lưng
chỉ vác một mảnh ngói đá vỡ – giả vờ là vật linh thai vụn.
Không
ai nghi ngờ.
CHƯƠNG 53: TRỞ LẠI NGOẠI MÔN
Sau
chuyến tiến vào tầng trong Xà U Cốc, gần một nửa đệ tử ngoại môn tham gia không
trở về. Trong số còn lại, đa phần đều bị thương, nhuệ khí suy giảm. Tần Vân,
vẫn là kẻ tầm thường không tên, vác về một khối "linh thai vụn" chẳng
ai buồn tranh đoạt.
1. LẠI LÀ TẠP DỊCH
Trở
lại khu tạp dịch, Tần Vân không nghỉ ngơi, cũng không báo công. Hắn lặng lẽ trở
lại khu vực sắp củi phía sau Linh Phù Đường, nơi không ai lui tới ngoài
lúc trời mưa lạnh.
Bên
dưới đống củi mục là một khe đất nhỏ bị che lấp, dẫn xuống gian mật
thất hắn tự đào suốt hai năm qua. Bên trong, ba ngọn hỏa phù thắp sáng một
cách yếu ớt, chiếu lên tường đá lổn nhổn những ký hiệu trận pháp và phù văn cổ
xưa.
Tần
Vân lôi khối đá vỡ mang về ra, cẩn thận đặt vào bàn đá. Hắn rút từ trong tay áo
một con dao ngắn, nhẹ nhàng lóc từng mảnh vụn – bên trong là linh thai tinh
phấn còn lưu giữ một tia linh khí nhàn nhạt.
"Không
thể dùng luyện đan, nhưng có thể làm linh môi dẫn khí..." – Hắn thầm tính
toán.
2. TU LUYỆN ÂM THẦM
Ba
ngày tiếp theo, Tần Vân không bước ra ngoài. Mỗi ngày đều ngồi điều tức ba
canh giờ, dùng trận tâm ngưng khí nhỏ hắn tự vẽ bằng linh phù, từ từ vận
hành Khô Mộc Quy Nguyên Công.
So
với công pháp phổ thông, tốc độ tụ linh của hắn chậm gấp mười. Nhưng nhờ căn cơ
vững, mỗi tia khí lưu sau khi nhập thể đều bị ép luyện, hóa thành chân
nguyên tinh thuần.
Chỉ
ba ngày, cảnh giới luyện khí tầng năm của hắn đã ổn định, thậm chí sắp
ngấp nghé ngưỡng cửa ngưng trúc khí tượng – bước chuẩn bị cho tầng sáu.
3. LẠNH LÙNG CHÊ CƯỜI
Bên
ngoài, tin tức từ Xà U Cốc truyền ra khiến ngoại môn dậy sóng. Có kẻ trở về
trong thương tích, có người mất tích vĩnh viễn. Trong đám đó, một đệ tử
luyện khí tầng bảy tên Lương Hạo - từng khinh thường Tần Vân công khai - bị
cắn đứt chân trái, khí mạch tàn phế, giờ chỉ ngồi một góc, rượu chưa tới miệng
đã chửi đổng.
"Toàn
là phế vật! Cái tên tạp dịch họ Tần kia, không biết ăn vận may gì mà nguyên vẹn
trở về. Ta mà như xưa, đã đạp hắn răng rơi mấy chiếc rồi!"
Không
ai đáp lại hắn. Một vài đệ tử nội môn nghe xong chỉ cười nhạt:
"Tạp
dịch? Họ Tần đó ấy à? Nghe đâu mang về được một khối linh thạch tàn phẩm, có
khi còn nộp cho môn quy mà chẳng giữ lại nổi mảnh nào."
4. TRƯỚC CƠ HỘI MỚI
Sáng
ngày thứ tư, Lưu chấp sự bất ngờ triệu kiến những đệ tử từng tham gia Xà
U Cốc. Trước đại điện, mười ba người còn sống sót xếp thành hàng.
Lưu
chấp sự tay cầm cuốn trục vàng, ánh mắt lướt qua từng người. Khi dừng lại ở Tần
Vân, gã chỉ nhíu mày:
"Ngươi…
vẫn là Tần Vân?"
"Vâng,
đệ tử tạp dịch khu C, phụ trách chẻ củi và vận chuyển phù văn." – Tần Vân
cúi đầu, giọng mộc mạc không tỏ vẻ.
"Ngươi
chưa từng được dạy pháp thuật gì, cũng không vào ngoại môn, vậy sao còn sống mà
về được?"
Tần
Vân chắp tay:
"May
mắn thôi, gặp một khe đá, trốn được lúc yêu trùng xuất hiện."
Lưu
chấp sự nhìn kỹ một hồi, ánh mắt sắc lạnh nhưng rồi lặng lẽ lướt qua.
"Được.
Kể từ hôm nay, những ai trở về từ tầng trong Xà U Cốc đều được ghi danh vào sổ
xét thăng ngoại môn đợt cuối năm. Ai vượt qua trắc nghiệm phù chú sơ cấp sẽ
có thể đăng ký học pháp quyết ngoại môn."
Lời
vừa dứt, mấy tên đệ tử luyện khí tầng ba, tầng bốn không giấu được vẻ mừng rỡ.
Nhưng Tần Vân chỉ âm thầm gật nhẹ, không hề biểu hiện gì đặc biệt.
5. TRỞ LẠI BÓNG TỐI
Chiều
hôm đó, Tần Vân lặng lẽ trở lại kho gỗ, làm tiếp công việc thường ngày. Đám đệ
tử tạp dịch nhìn hắn có phần xa cách – bởi dù không ai biết rõ hắn làm gì,
nhưng việc sống sót rời tầng trong Xà U Cốc đã khiến hắn trở nên
"không còn thuộc về tầng đáy" như bọn họ.
Tần
Vân hiểu rõ điều đó. Nhưng hắn chẳng mảy may để tâm.
"Luyện
khí tầng năm chưa là gì... chưa đủ sức bảo mệnh thật sự."
Trong
lòng, hắn đã lên kế hoạch: tận dụng thời gian từ giờ đến cuối năm để đột phá
tầng sáu, lấy thân phận tạp dịch mà ghi danh ngoại môn, chính thức bước một
chân vào giới tu sĩ thực thụ.
Chậm
rãi. Không để lộ một tia chân khí. Không gấp gáp. Không đắc tội ai.
Tất cả chỉ mới bắt đầu.
CHƯƠNG 54: KHẢO THÍ NGOẠI MÔN
Cuối
tháng tám, tiết trời sương sớm dày đặc, trong núi Linh Phù có tiếng chuông trầm
vang bảy hồi, báo hiệu ngày trắc nghiệm thăng ngoại môn hàng quý bắt
đầu.
Tại
quảng trường đá phía bắc Thanh Phù Môn, gần hai trăm đệ tử tạp dịch đã
tụ tập đông đủ, xếp thành từng tổ, ánh mắt ngập tràn mong đợi lẫn lo lắng.
Tần
Vân, như thường lệ, đứng ở góc ngoài cùng, cách xa đám đông. Hắn khoác y phục
vải xám, tay vẫn còn lấm bụi tro vì vừa hoàn tất việc bửa củi lúc hừng đông.
1. QUY TẮC KHẢO THÍ
Ba
vị trưởng lão ngoại môn ngồi phía trên đài đá, phía sau là một bàn đá
lớn đặt ba vật khảo thí.
Trưởng
lão họ Lục – người phụ trách chính lần này – cất giọng trầm ổn:
"Khảo
thí lần này chia làm ba phần: thứ nhất là kiểm tra độ ngưng khí, thứ hai
là thử phù căn, và cuối cùng là trắc nghiệm pháp thuật sơ cấp. Ai
vượt qua cả ba, sẽ được ghi danh ngoại môn."
Giọng
ông không nhanh không chậm, ánh mắt lạnh lùng nhìn xuống.
"Không
ai được gian lận. Không ai được xin xỏ. Tạp dịch cũng là người, nhưng kẻ không
đủ tư chất thì mãi chỉ là người phàm."
Lời
vừa dứt, có kẻ trong đám đông cúi đầu, cũng có kẻ siết nắm tay, ánh mắt kiên
định hơn trước.
2. NGƯNG KHÍ TRẮC THÍ
Hàng
đầu tiên tiến lên, từng người đặt tay vào Băng Ngọc Linh Thạch – vật
chuyên đo độ tinh thuần linh khí trong cơ thể.
Kẻ
có căn cơ tốt, ngọc thạch phát sáng màu lam nhạt. Người chỉ mới luyện khí sơ
cấp thì chỉ ánh sáng mờ nhạt hoặc tắt ngấm.
Khi
đến lượt Tần Vân, hắn lặng lẽ đặt tay lên. Một luồng linh khí mảnh như sợi tơ
chậm rãi chảy vào ngọc thạch.
Lục
trưởng lão hơi nhíu mày —
"Luyện
khí tầng năm, linh khí không tạp, hơi ngưng thực… Nhưng cực kỳ yếu nhược. Hừm…
miễn cưỡng đạt yêu cầu."
Một
người ghi lại, lạnh nhạt hô:
"Qua."
Tần
Vân cúi đầu, lùi về hàng. Không vui mừng, không biểu cảm.
3. THỬ PHÙ CĂN
Bài
khảo thứ hai là thử điều khiển linh phù sơ cấp – phù lệnh đã được tẩy
luyện sẵn, chỉ cần dẫn khí là có thể kích phát.
Tần
Vân lấy ra một lá phù, cẩn thận niệm tụng khẩu quyết hắn đã khổ học từ một bản
chép tay cũ trong kho phù văn. Tinh thần tập trung đến cực hạn.
Tách! Lá phù run nhẹ rồi cháy xém cạnh, lửa xanh lóe lên trong
nháy mắt.
Một
trưởng lão gật đầu:
"Phù
căn rất yếu, nhưng phương pháp dẫn khí vững. Có căn cơ. Qua."
Đa
số đệ tử tạp dịch trước hắn hoặc không làm cháy nổi phù, hoặc để nổ tung cả lá,
bị loại ngay tại đây.
4. PHÁP THUẬT SƠ CẤP
Bài
cuối cùng là thử thi triển Thanh Phù Tỏa Khí Thuật – một loại pháp thuật
nhập môn cấp thấp, dùng để gom khí thành tơ, tụ tại đầu ngón tay, kéo dài duy
trì trong năm tức.
Tần
Vân bước ra, đứng dưới mắt nhìn của hơn trăm người.
Không
ai chú ý đến hắn, kể cả trưởng lão – bởi hắn không nổi bật, không tuấn tú,
không linh căn cao, không ai quen biết. Một cái tên vô danh trong hàng dài tạp
dịch.
Hắn
ngồi xuống, kết thủ ấn, hít sâu.
Một
luồng khí mảnh bằng sợi tóc tụ lại trên đầu ngón tay trỏ phải. Sợi khí run nhẹ
như sắp đứt đoạn bất kỳ lúc nào… nhưng vẫn tồn tại qua năm tức.
Không
có ánh sáng chói lóa. Không có linh lực cường đại. Nhưng ổn định, chính
xác, không lãng phí.
"Tốt.
Dù căn cơ thấp, nhưng biết khống chế khí mạch. Qua." – Trưởng lão phụ
trách pháp thuật khẽ nói.
Lúc
ấy, mới có vài ánh mắt bắt đầu nhìn Tần Vân kỹ hơn một chút.
5. TÊN TRONG SỔ NGOẠI MÔN
Cuối
ngày, sau khi tất cả đệ tử tạp dịch được kiểm tra, chỉ mười một người
vượt qua cả ba vòng.
Trong
đó, Tần Vân là người duy nhất có cảnh giới dưới tầng sáu.
Khi
trưởng lão họ Lục gọi tên, hắn chỉ gật đầu, im lặng nhận lệnh bài ngoại môn
cấp một, không vui mừng, cũng không ngẩng đầu nhìn người khác.
6. MỘT BƯỚC NHỎ
Tối
đó, trong gian mật thất dưới đất, Tần Vân lần đầu tiên cắm lệnh bài ngoại
môn lên bàn đá của mình.
"Chỉ
là bước đầu. Từ đây mới có thể tiếp xúc pháp thuật thật sự, có cơ hội mượn tài
nguyên môn phái."
Hắn
rút ra từ tay áo một mảnh tàn quyển màu đen – bí tịch lấy được trong Xà U Cốc.
Trên đó chỉ có bốn chữ mờ nhạt:
"Tử Mộc Trảm Linh Quyết."
Một
nụ cười nhạt thoáng hiện trên khuôn mặt thường ngày lạnh lùng.
CHƯƠNG 55: TỬ MỘC TRẢM LINH – BƯỚC ĐẦU NHẬP PHÁP
Trong
mật thất ẩm thấp dưới chân núi Thanh Dương, ánh đèn đá mờ đục soi bóng một
người ngồi xếp bằng bất động.
Tần
Vân, thân khoác áo vải xám, trước mặt đặt một tàn quyển cổ xưa – chính là Tử
Mộc Trảm Linh Quyết.
Chữ
viết trong sách đã phai mờ, rõ ràng là bản sao tay từ một bản chính còn cổ hơn.
Nét mực có đoạn lộn xộn, đoạn mờ đục như bị nước mưa thấm vào. Nhưng hắn vẫn
kiên nhẫn tra từng câu, đối chiếu từng đoạn với phù văn mà mình từng lén sao
chép trong thư các.
1. TÀN QUYỂN BÍ PHÁP
“Tử
Mộc, mộc khí chí âm. Trảm Linh, pháp thuật sát khí ẩn nhẫn. Tuy không mạnh về
chính diện, nhưng khắc chế linh hồn, phù hợp đối phó yêu vật, tà linh hoặc
trong trận chiến bí mật.”
Nội
dung phần đầu tàn quyển không đề cập đến linh căn. Không yêu cầu căn cơ cao,
chỉ cần điều hòa được mộc khí trong kinh mạch, dung hợp được chút âm hàn
vào pháp lực.
Đây
là điều cực kỳ hiếm trong các bí pháp phổ thông – vốn dĩ luôn đòi hỏi căn cơ
mạnh để bạo phát linh lực.
Tần
Vân nhìn đến đây, không khỏi thở chậm một hơi. Đôi mắt chợt lóe vẻ hưng phấn,
nhưng nhanh chóng trở lại điềm tĩnh.
2. CHUẨN BỊ
Hắn
lấy ra ba gốc linh mộc thô sơ đã cất giấu trong một cái hũ sành cũ kỹ: một đoạn
Tử Dương Thạch Mộc, một khối Thanh Căn Thảo Đặc, và một ít Huyền
Thủy Nhũ từ khe đá lạnh trong Động Hàn Tủy. Đều là những vật hắn lén tích
cóp suốt nửa năm trời từ chỗ tạp dịch.
Hòa
ba vật đó thành một đoàn mộc dịch âm tính, hắn dùng trận pháp nhỏ dẫn
linh khí vào, đặt mảnh dịch trước ngực, chậm rãi vận chuyển khí mạch theo khẩu
quyết trong tàn quyển.
3. ĐAU ĐỚN VÀ NHẪN NẠI
Chỉ
sau mười hơi thở, ngực hắn như bị ai đâm xuyên. Kinh mạch toàn thân như có gai
nhọn xuyên qua, âm khí bám lấy từng khớp xương.
Hắn
nghiến răng, mồ hôi tuôn ướt cả vạt áo, nhưng không hề phát ra nửa tiếng rên.
Một
canh giờ. Hai canh giờ.
Đến
khi bình thuốc nhỏ bên cạnh chỉ còn một giọt cuối cùng, hắn mới thở dài, toàn
thân run rẩy như người hấp hối.
Nhưng
trong đan điền, một luồng khí màu xanh tím mảnh như tóc, đã lặng lẽ hình
thành.
4. PHÁP THUẬT HÌNH DẠNG ĐẦU TIÊN
Ba
ngày sau, hắn mới thử vận dụng mộc khí mới dung hợp, ngưng thành pháp ấn đầu
tiên trong “Tử Mộc Trảm Linh”.
Giữa
mật thất, ngón tay hắn run run kết ấn, tâm thần tập trung đến cực hạn. Khẩu
quyết chậm rãi niệm ra từng chữ.
Một
luồng khí xanh tím hiện lên đầu ngón trỏ, không mạnh, không nhanh – nhưng mang
theo dao động sát khí yếu ớt chưa từng có.
Hắn
phóng tay.
Luồng
khí ấy chém lên cột đá — không phát ra tiếng vang lớn, nhưng một vết rạn nhỏ
như tơ nhện xuất hiện, ăn sâu vào lớp đá cứng như thép.
“Có
hiệu quả thật...”
Tần
Vân lẩm bẩm. Hắn biết rõ, nếu muốn tung chiêu này trong thực chiến, còn cách
rất xa. Nhưng đây là một bước đầu tiên – bước từ linh khí vô hình
chuyển thành sát khí có thực.
5. KHÔNG MỘT AI BIẾT
Trong
khi đó, bên ngoài núi, các đệ tử ngoại môn vừa mới vào đang tranh nhau chọn
phòng tu luyện, đàm luận pháp khí, khoe khoang pháp thuật sơ cấp, hay tìm cách
bám lấy nội môn có thế lực.
Còn
Tần Vân? Hắn lặng lẽ quay về căn phòng gạch cũ dưới tầng đất, tiếp tục chỉnh lý
khẩu quyết, tỉ mỉ rút ra từng điểm mấu chốt từ quyển tàn thư.
Hắn
không hề đến chấp sự đường nhận y phục ngoại môn. Không cần ai biết tên hắn.
Không cần đồng đạo, không cần hư danh.
6. MỘT DÒNG CHỮ GHI TRONG NHẬT KÝ
Cuối
đêm, hắn ghi vào mảnh giấy nhỏ giấu sau vách đá:
“Tử
Mộc Trảm Linh – tụ khí thành tơ, trảm hồn bất hiện. Ngày đầu tu luyện, sát khí
ngưng hình. Cảnh giới: Luyện khí tầng năm, pháp lực thấp, nhưng thần niệm ổn
định.”
“Không
cầu nhanh. Chỉ cầu chắc. Một ngày, ta cũng có thể bước qua cửa tu chân thực
sự.”
CHƯƠNG 56: LINH VỤ CỐC – BÊN TRONG MÀN SƯƠNG XANH
Linh
Vụ Cốc – một khe núi quanh năm sương phủ, nằm về phía tây bắc ngoại vi Thanh
Dương Môn. Nơi đây được xem là khu vực nguy hiểm cấp thấp, chỉ cho phép đệ tử
luyện khí từ tầng bốn trở lên ra vào tìm dược hoặc săn yêu thú cấp thấp.
Đệ
tử nội môn thì khinh thường, đệ tử tạp dịch thì không dám bén mảng.
Nhưng
vào canh ba hôm ấy, một bóng người mặc áo vải thô lặng lẽ xuất hiện nơi cửa cốc.
Tần
Vân – luyện khí tầng năm, pháp lực yếu, pháp khí không có, chỉ mang theo một
thanh đoản kiếm gỉ sét, một phù trận hộ thân tự vẽ, cùng một bản tay đồ cũ rách
nhặt được từ tay một đệ tử say rượu.
1. LÝ DO VÀO CỐC
Hắn
biết rõ, nếu cứ nhốt mình mãi trong mật thất sẽ chỉ dậm chân tại chỗ. Linh thảo
cấp thấp cũng cần có nơi tìm. Hơn nữa, theo tàn quyển Tử Mộc Trảm Linh,
muốn tăng nhanh sát khí pháp quyết, phải có vật chứa âm tính — mà nơi này có Thanh
Mộc Hồn Thảo, một loại linh thảo hiếm thấy, chỉ sinh trưởng trong sương
độc.
“Chỉ
cần một gốc là đủ để luyện ‘Trảm Hồn Ấn’ bước đầu...” – hắn tự nhủ, ánh mắt
bình thản.
2. TIẾN VÀO SƯƠNG ĐỘC
Vừa
bước qua cột đá đánh dấu ngoài cốc, một luồng khí ẩm lạnh lập tức ập đến, mang
theo mùi hương hăng nồng như rêu mục pha lẫn mùi máu loãng.
Tần
Vân không hoảng hốt, từ trong tay áo lấy ra một viên đan hoàn do chính hắn tự
luyện — Thanh Hô Đan – dùng dược liệu cấp thấp mà ra, tác dụng tịnh hô
hấp, ngăn khí độc xâm phổi trong thời gian ngắn.
Đi
từng bước, không vội vã, hắn dựa vào tay đồ mà dò đường qua khe đá, tránh nơi
địa thế trũng dễ tụ sương nặng. Đôi mắt thường nhìn là mù mịt, nhưng nhờ một ít
cốt vụ linh dịch thoa trước mắt, hắn có thể phân biệt chút tia sáng nhàn
nhạt của linh thảo.
3. GẶP BIẾN
Sau
nửa canh giờ lần mò, cuối cùng hắn cũng phát hiện một bụi cỏ phát ra ánh sáng
xanh mờ nhạt — Thanh Mộc Hồn Thảo.
Nhưng
ngay khi chuẩn bị cắt lấy, một tiếng rít khẽ vang lên trong màn sương.
Một
con Âm Linh Xà – yêu thú cấp một, dài bằng cánh tay, thân mờ như khói,
mắt đỏ như máu — từ hốc đá chui ra, lao thẳng đến hắn.
Không
do dự, Tần Vân lùi nửa bước, tay trái bấm pháp ấn, tay phải rút ra phù lục: “Hỏa
Quang Phù!”
Ánh
lửa yếu ớt lóe lên, chiếu sáng nửa thước, khiến Âm Linh Xà khựng lại một nhịp.
Cũng chính nhịp ấy, hắn vận chuyển Tử Mộc pháp khí, dùng đoản kiếm chém
ngang một chiêu.
Luồng
khí tím mờ chém qua, không sắc bén, nhưng... lại khiến thân xà rung mạnh, rồi
tan thành khói đen như bị sát khí ăn mòn.
4. TƯỞNG YÊN – KHÔNG YÊN
Hắn
thở dài, thu thảo, nhưng chưa kịp xoay người thì phía sau bỗng vang lên tiếng
bước chân.
Không
phải yêu thú. Mà là người.
Từ
màn sương, ba tên đệ tử ngoại môn xuất hiện. Kẻ cầm đầu là La Dật –
luyện khí tầng sáu, người từng thấy Tần Vân quét sân năm trước.
“Lão
tử nhớ mặt ngươi. Một tên tạp dịch mà dám vào Linh Vụ Cốc? Gặp vận may tìm được
Thanh Mộc Hồn Thảo sao?” – hắn nhếch mép.
Tần
Vân không đáp, chỉ thủ thế lùi lại ba bước.
La
Dật không khách sáo, giơ tay: “Giao ra. Miễn cho ngươi một trận đau.”
Tần
Vân nhìn ba người, tính toán nhanh: một tầng sáu, hai tầng năm, đều có pháp khí
sơ cấp. Nếu liều mạng, khả năng hắn bị thương nặng là chắc chắn.
Nhưng
hắn không định chịu thiệt vô ích.
Hắn
nói khẽ:
“Cỏ
linh thảo này có âm tính, hái không đúng sẽ phát độc khí. Các ngươi dám lấy, cứ
lấy.”
Dứt
lời, hắn ném gốc thảo vào đám sương đậm hơn bên trái, rồi nhân lúc cả ba còn
chưa định thần, kết liền ba pháp ấn, ném ra một phù lục phát mùi ngòn ngọt.
“Đây
là...?” – tên đệ tử đi sau chưa kịp nói thì ngã nhào xuống, ngực co giật.
Tần
Vân lập tức quay lưng, lao vào màn sương mù. Dưới chân dùng trận pháp giản đơn
đạp mộc thảo, mượn lực trượt đi.
Chạy
một mạch hơn mười trượng, hắn chui vào một khe đá, dùng đá lấp miệng, lặng im
không động.
5. THU HOẠCH THẦM LẶNG
Một
lúc sau, ba người kia không tìm được tung tích, mắng chửi vài câu rồi rút khỏi
cốc.
Tần
Vân lặng lẽ chờ thêm nửa canh giờ mới dám ra ngoài, đi vòng đường khác trở về.
Trên tay hắn, vẫn còn một mẩu rễ Thanh Mộc Hồn Thảo — chính là phần tinh
túy nhất, bị hắn giấu ngay khi thấy yêu xà ban đầu.
Trên
đường về, hắn cẩn thận lau sạch mọi dấu vết, đốt phù lục xóa khí tức, trở lại
Thanh Dương môn như một tạp dịch bình thường.
Không
một ai biết, trong tay áo người thanh niên ấy... vừa có thêm một bước tiến nữa
trên con đường nghịch thiên mà lặng lẽ.
CHƯƠNG 57: TRẢM HỒN ẤN – NGƯNG SÁT KHÍ, ĐỘT PHÁ LẶNG THẦM
Trở
về từ Linh Vụ Cốc, Tần Vân không hề nghỉ ngơi. Trong gian phòng đá nhỏ âm u bên
dưới nhà bếp tạp dịch, hắn thắp ba cây nến bằng mỡ thú, đóng kín cửa đá, lấy ra
mảnh rễ Thanh Mộc Hồn Thảo còn lại — thứ linh thảo có thuộc tính âm mộc
cực mạnh, rất khó bảo tồn.
Trên
nền đất là một trận pháp trảm hồn sơ cấp — do hắn sao chép lại từ tàn
quyển Tử Mộc Trảm Linh, kết hợp cùng phù văn cổ trong một bản tay sách
đã cháy xém, đổi từ tay một tên đệ tử bị đuổi khỏi môn.
Không
ai giúp, cũng không ai hướng dẫn. Chỉ có một mình hắn, từng nét bút vẽ, từng
lần thử sai.
1. NGƯNG ẤN TRONG TĨNH MỊCH
Linh
lực trong đan điền chỉ như sợi tơ, không mạnh, nhưng lại tinh thuần nhờ hơn ba
năm chắt lọc và rèn ép, không lãng phí.
Tần
Vân ngồi xếp bằng trước trận pháp, rễ linh thảo đặt trong tiểu lư hương, một
mảnh hồn thạch sơ cấp đặt bên cạnh.
Hắn
thì thầm chú ngữ, dẫn pháp lực từ đan điền chạy dọc kinh mạch Túc Thái Dương và
Dương Kiều.
Một
luồng khí mộc âm lạnh như sương rắn chảy qua, dẫn linh khí chuyển động, xoay
quanh tâm thần.
Từ
giữa ngực hắn, một đạo phù ấn mờ mờ bắt đầu hình thành — Trảm Hồn Ấn sơ hình,
hình rìu khuyết, sắc tím nhạt, không ổn định.
Nếu
là người tu luyện phổ thông, sẽ phải mượn linh lực môn phái, hoặc có sư phụ dẫn
dắt.
Tần
Vân thì khác — hắn chỉ dựa vào tâm pháp suy diễn từ tàn quyển, dùng chính
linh khí yếu ớt của mình để dẫn hình ấn.
Một
canh giờ. Hai canh giờ.
Máu
từ khoé miệng hắn rỉ ra, ngũ tạng đau buốt.
Đến
canh giờ thứ ba, toàn bộ hồn lực trong mảnh hồn thạch bị hút sạch, Thanh Mộc
Hồn Thảo cháy thành tro.
Phù
ấn trước ngực hắn cuối cùng... ngưng lại thành hình rõ ràng, sáng tím
mờ, như có lưỡi dao giấu bên trong sương mù.
2. LẦN ĐẦU THI TRIỂN
Tần
Vân đứng dậy, sắc mặt nhợt nhạt. Nhưng trong mắt hắn là tia sáng trầm ổn lạ
thường.
Hắn
giơ tay, chỉ vào một cọc gỗ đặt cách đó ba trượng, rút từ bếp củi Thanh Dương
Môn.
Một
tiếng "Trảm!" khẽ thốt ra.
Không
có ánh sáng chói lòa, không có uy áp thiên địa.
Chỉ
một luồng khí tím nhạt, lưỡi rìu mờ như sương, xẹt qua không trung.
“Xoẹt!”
Cọc
gỗ bị chẻ làm hai. Mặt cắt bị ăn mòn, không phải do lực chém, mà là... do
sát khí tinh thần trực tiếp xuyên phá kết cấu vật thể.
Hắn
trầm mặc. Không vui mừng, không kinh ngạc.
Chỉ
thở dài nhẹ — thành công rồi.
3. KẾ SÁCH CHI TIẾT
Nhưng
Trảm Hồn Ấn không phải pháp thuật mạnh mẽ gì. Sát khí có giới hạn, sau ba lần
sử dụng sẽ tan biến nếu không được bổ sung.
Tần
Vân biết rõ mình không thể dựa vào pháp quyết để chống lại thiên hạ. Hắn
chỉ coi đây là công cụ sinh tồn, không phải chỗ dựa kiêu ngạo.
Trước
mắt, hắn cần:
- Tìm
thêm linh thảo âm tính cấp thấp để luyện Trảm Hồn Ấn bổ sung.
- Tìm
cách chế tạo hồn phù dẫn khí, để không lệ thuộc quá nhiều vào hồn
thạch.
- Kiếm
thêm vài món trận pháp phụ trợ phòng ngự nếu bị truy kích.
Mọi
bước đều không phải vì vinh quang, mà vì sống sót.
4. NGOẠI MÔN BIẾN ĐỘNG
Trong
lúc ấy, Thanh Dương Môn đang có sóng ngầm:
- Ngoại
môn trưởng lão Dịch Liêm bị người tố tham ô linh thạch, đang bị
điều tra.
- Một số
khu vực được “tạm đóng” để kiểm kê, bao gồm cả Linh Thạch Tàng Khố
— nơi tạp dịch thường xuyên ra vào.
- Nhiều
đệ tử ngoại môn cấp thấp đột nhiên biến mất — có lời đồn bị phái xuống Huyết
Thạch Khâu làm khổ sai.
Tần
Vân nghe lỏm được vài tin qua các đệ tử tạp dịch.
Hắn
hiểu: thời gian sắp tới, sẽ không yên bình.
Nhưng
cũng không sao.
Hắn
từ đầu vốn chưa từng ỷ lại vào sự yên bình.
CHƯƠNG 58: SÓNG NGẦM THANH DƯƠNG – KẺ MẤT TÍCH VÀ DẤU VẾT ẨN
GIẤU
1. BIẾN ĐỘNG NGOẠI MÔN
Mấy
ngày gần đây, Thanh Dương Môn, vốn luôn yên lặng, đột nhiên rúng động.
Không
phải vì chiến đấu hay ma vật xâm nhập — mà vì sự biến mất của hàng loạt đệ
tử tạp dịch cấp thấp. Trong vòng chưa đầy nửa tháng, mười hai người
đột nhiên không còn xuất hiện. Không ai báo cáo, cũng không ai truy xét.
Tần
Vân không phải người thích dính vào chuyện người khác, nhưng khi hắn phát hiện Lưu
Nhị Cẩu — tên đệ tử tạp dịch từng đổi cho hắn một mảnh Trúc Diệp Tâm
Pháp để lấy gạo năm ngoái — cũng mất tích, thì lòng hắn khẽ động.
Gạo
và ngũ cốc có thể mua được, nhưng người đổi tâm pháp thật sự không nhiều. Với
hắn, mỗi giao dịch là một phần đường sinh tồn.
2. DẤU VẾT MỎNG MANH
Sau
hai ngày âm thầm quan sát, hắn phát hiện một điểm bất thường: những người
biến mất đều từng được phái đến khu vực "Tàng Mộc Uyển" — một
vùng ven núi, vốn chỉ để trồng linh mộc cấp thấp cho môn phái.
Tần
Vân bắt đầu cẩn thận nghe ngóng, dùng vài viên linh thạch đổi lấy thông tin từ
một tên đệ tử phụ trách ghi chép lương thực.
Kết
quả càng khiến hắn trầm mặc.
“Tàng
Mộc Uyển gần đây đổi quản sự. Trước kia là Tống sư huynh, tạm thời được thay
bởi một kẻ tên Uông Khôi – xuất thân là nội môn bị giáng xuống ngoại môn
do tẩu hỏa nhập ma năm ngoái. Nổi tiếng âm độc.”
Uông
Khôi — cái tên này, Tần Vân từng nghe. Một người luyện công pháp âm sát,
từng bị nghi luyện hồn người để nuôi pháp khí, nhưng không ai dám truy chứng
thực.
3. NGƯỜI BIẾT QUÁ NHIỀU
Chiều
hôm đó, Tần Vân lặng lẽ đi lấy nước giếng phía sau nhà bếp thì bất ngờ thấy một
mảnh vải bị gió thổi từ hốc đá gần đó. Mảnh vải lấm máu, còn dính phù văn
đã phai mờ.
Nhìn
kỹ, hắn phát hiện phù văn kia là tàn ấn của “Khô Huyết Phù”, một loại
phù chú hạ cấp chuyên dùng trong tà tu luyện hồn.
Tâm
thần hắn khẽ động, nhưng mặt vẫn không đổi.
Vẫn
như bao ngày, xách nước, nhóm bếp, đưa linh thảo cho đệ tử luyện đan.
Chỉ
có ban đêm, trong căn phòng đá âm u, hắn lấy mảnh vải đặt trong trận pháp
che khí tức, sao chép lại phù văn, tra đối với những tàn quyển trong tay.
Không
lâu sau, hắn tìm được nguồn gốc: Khô Huyết Phù chỉ xuất hiện trong tàn quyển
“U Linh Sách”, bị Thanh Dương Môn xếp vào hàng tà công thất truyền, từng
cấm đoán hơn năm mươi năm trước.
4. MỘT LỜI CẢNH CÁO
Tối
hôm sau, khi vừa đặt chân vào phòng bếp, hắn phát hiện một con chuột đã bị
đóng đinh lên bàn gỗ — máu chảy thành phù trận.
Dưới
bàn, có một dòng chữ nhỏ khắc mờ: “Đừng nhìn những gì không nên nhìn.”
Tần
Vân bình tĩnh dọn xác chuột, đốt cháy phù trận bằng tro bếp. Mắt hắn, trong
khoảnh khắc, lóe lên một tia lạnh lẽo — nhưng rồi vụt tắt.
5. LỰA CHỌN GIỮA TỒN VONG
Hắn
hiểu rõ, đây không phải là trò dọa. Ai đó, hoặc một nhóm người, đang dùng đệ
tử tạp dịch để luyện công, và kẻ ấy có hậu thuẫn không nhỏ trong môn phái.
Nhưng
Tần Vân không phải người thích báo thù thay thiên hạ.
Hắn
chỉ quan tâm đến một việc: làm sao sống sót, tiếp tục tu luyện, và không bị
cuốn vào hắc ám này.
Vậy
nên, hắn chọn cách âm thầm đặt trận pháp cảnh giới quanh phòng, dẫn
dụ kẻ theo dõi sai hướng bằng vài hành động “ngốc nghếch” giả tạo, và tạm
thời ẩn sâu hơn nữa.
Chỉ
có một việc hắn quyết không bỏ: sao chép lại toàn bộ phù văn từ mảnh vải,
chôn kỹ dưới nền đất, đề phòng có ngày cần dùng đến — vì hắn tin, mọi
thứ sớm muộn cũng quay lại.
CHƯƠNG 59: TÀNG MỘC UYỂN – TIẾNG RÊN TRONG ĐÊM
1. MỘT CƠ HỘI TRONG NGUY HIỂM
Ba
ngày sau khi nhận được lời cảnh cáo, Tần Vân bất ngờ được phân công đến Tàng
Mộc Uyển thay phiên một đệ tử khác. Người giao nhiệm vụ là quản sự Đỗ chấp
sự, nét mặt dửng dưng như chẳng có gì khác lạ.
Tần
Vân không từ chối.
Hắn
không thích mạo hiểm, nhưng càng không thích bị động. Nếu đã bị đưa vào mắt,
thì chi bằng tự mình dò đường lui.
Tàng
Mộc Uyển nằm ở rìa tây nam Thanh Dương sơn, cây cối um tùm, linh khí tạp loạn,
ít người lui tới. Ngày thường chỉ có khoảng mười đệ tử tạp dịch trông coi —
nhưng khi Tần Vân đến nơi, chỉ thấy bốn người.
Ba
người im lặng cắm cúi tưới nước, một người ngồi canh lò linh khí, mắt trũng
sâu, không nói năng gì.
Không
ai nhìn hắn.
Không
ai bắt chuyện.
Chỉ
có tiếng gió lùa qua đám Mộc Huyết Thảo vang lên xào xạc, như tiếng thì
thầm của oan hồn chưa tan.
2. ĐÊM LẶNG LẼ
Tối
đến, Tần Vân được phân phòng cạnh một kho linh mộc bỏ trống. Phòng gỗ sơ sài,
ẩm mốc, không có cấm chế bảo vệ.
Nhưng
hắn không ngủ.
Hắn
bố trí một trận pháp che dấu khí tức cấp thấp quanh phòng, dùng cỏ khô
đắp trên ván giường để đánh lừa cảm giác, còn bản thân lặng lẽ ẩn thân sau
vách, điều tức dưỡng khí.
Đến
canh ba.
Tiếng
bước chân rất nhẹ vang lên ngoài sân đất.
Không
gõ cửa.
Không
tiếng gọi.
Chỉ
có một bóng người lặng lẽ đi ngang, rồi biến vào bóng tối — theo hướng nhà
kho bị bỏ trống phía sau sườn núi.
Tần
Vân mở mắt.
Không
một chút do dự, hắn thi triển Thuấn Hành Bộ — pháp môn hắn đổi được bằng
năm tháng nhịn ăn, dù chưa tinh thông nhưng đủ lặng lẽ theo dõi mà không bị
phát hiện.
3. CÁNH CỬA DƯỚI GỐC CÂY
Bóng
người kia là Lão Hứa, một tạp dịch già, xưa nay không có tu vi, chuyên
đốn củi. Nhưng giờ phút này, hắn lại lấy một khối ngọc giản đen từ trong tay
áo, gõ lên thân cây cổ thụ phía sau kho linh mộc.
Một
tiếng "cách" khẽ vang lên.
Từ
trong rễ cây, một cửa đá âm u lặng lẽ mở ra, như thể dẫn xuống lòng đất.
Lão
Hứa không nhìn quanh, lặng lẽ bước vào.
Tần
Vân đợi đúng mười hơi thở, rồi men theo bên hông đồi, nhẹ như mèo rừng, áp sát
cửa đá trước khi nó khép lại.
Hắn
không mạo hiểm bước theo ngay — chỉ đặt một phù dẫn ẩn tàng khí tức do
chính tay hắn luyện chế, dính lên góc cửa.
Từ
phù này, hắn có thể lấy được dao động linh khí và tiếng động mơ hồ trong
phạm vi vài trượng.
Rồi
lặng lẽ rút lui.
4. TIẾNG RÊN VÀ KHÍ ÂM HÀN
Trong
đêm, Tần Vân khôi phục lại trận che dấu, bắt đầu truyền linh lực vào phù dẫn.
Từng
đoạn tiếng động méo mó truyền vào tai hắn:
“…đứa
thứ mười lăm…”
“…linh
căn quá thấp, không đủ sinh khí…”
“…dẫn
hồn vào pháp khí…”
“…đại
nhân Uông Khôi nói… cần thêm ba mạng nữa…”
Tim
hắn trầm xuống.
Đây
không còn là phỏng đoán.
Tàng
Mộc Uyển thực sự là nơi nuôi dưỡng tà trận luyện hồn — dùng chính những
phàm nhân không ai quan tâm làm vật dẫn.
Và
dường như, Lão Hứa chỉ là một tay sai.
5. CHUẨN BỊ VÀ RÚT LUI
Đêm
đó, Tần Vân không ngủ.
Sáng
hôm sau, hắn lặng lẽ xin quay lại khu vực bếp để tiếp tế vì "bụng yếu
không quen linh thảo sống".
Không
ai ngăn cản.
Khi
trở về phòng cũ, hắn ngay lập tức sao chép lại mô thức của cửa đá, kết hợp
tàn phù Khô Huyết trước đây, bắt đầu dựng lên một bức sơ đồ trong đầu:
Tàng Mộc Uyển – cửa ngầm – trận luyện hồn – người điều
khiển: Uông Khôi – tay sai: Lão Hứa, chưa rõ kẻ giám hộ từ trên.
Hắn
hiểu rõ: một kẻ như hắn không đủ sức can thiệp, càng không đủ tư cách tố giác.
Tố giác sai, sẽ chết không chỗ chôn.
Nhưng
biết đường đi nước bước của một nơi tà ác — đó là một quân cờ quý, có
thể giữ mạng sống… hoặc đổi được thứ hắn cần sau này.
CHƯƠNG 60: MỘC HUYẾT HỒI NGUYÊN – MỘT PHÙ, MỘT MẠNG, MỘT
GIAO DỊCH TRONG BÓNG TỐI
1. MỘT CƠ HỘI KHÓ GẶP
Sau
khi rời khỏi Tàng Mộc Uyển, Tần Vân trở lại khu Bếp Ngoại Vi.
Mặt
ngoài vẫn là vẻ cẩn trọng, nhún nhường như xưa. Nhưng sâu trong mắt hắn, đã có
thêm một tầng bình tĩnh mà chỉ kẻ từng bước qua ranh giới sống chết mới có.
Gần
một tuần, hắn không đề cập đến những gì đã phát hiện. Không tố giác, không dò
hỏi.
Chỉ
âm thầm chuẩn bị — luyện phù, luyện linh khí, thu thập một ít tài liệu hiếm
thấy trong khu nấm linh thảo phía sau phòng bếp, nơi bị đệ tử nội môn
chê là "ẩm thấp hôi thối, khó sinh linh thảo có phẩm".
Hắn
lại kiên nhẫn trồng được ba cây Huyết Căn Mộc, loại linh thảo dùng để
hồi phục nguyên khí với hiệu quả mạnh hơn tụ linh đơn cấp thấp gấp đôi, nhưng
cực kỳ dễ bị hút khô nếu sơ sẩy.
Một
trong ba cây ấy, hắn dùng để luyện một phù đạo đặc biệt: Mộc Huyết
Hồi Nguyên Phù.
Phù
này không dùng để chiến đấu.
Mà
để đổi lấy tín nhiệm.
2. MỘT GIAO DỊCH TRONG BÓNG TỐI
Nửa
tháng sau, Tần Vân âm thầm tìm cách tiếp cận một tán tu kỳ quặc ở chân núi: Lỗ
Tam, vốn là người chuyên thu mua linh thảo, phù rách, và vật phẩm vặt trong
môn — dưới danh nghĩa “thu mua phế phẩm”.
Nhưng
Tần Vân biết, Lỗ Tam thực chất là một trung gian buôn tin tức.
Trong
một đêm không trăng, trong góc sân đá sau kho củi bị bỏ hoang, Tần Vân đưa cho
Lỗ Tam một vật:
Một
tờ phù mỏng, được niêm phong bằng ba tầng linh lực.
Bên
trong, là bản sao sơ đồ Tàng Mộc Uyển, dấu trận luyện hồn, và ghi chú
ngắn gọn: “Người đứng sau, Uông Khôi.”
Kèm
theo là một túi trữ vật nhỏ — bên trong không có linh thạch, mà là một Mộc
Huyết Hồi Nguyên Phù, cùng cách sử dụng chi tiết.
“Ta
không bán thông tin. Ta chỉ… đổi lấy một điều kiện sống,” Tần Vân nói nhỏ.
Lỗ
Tam nheo mắt: “Ngươi muốn gì?”
“Lần
tới khi có kỳ thi chọn đệ tử vào Luyện Khí Đường, ta muốn tên ta… được đưa vào
danh sách sơ thẩm, không cần thông báo.”
“Chỉ
vậy?” Lỗ Tam nhíu mày.
Tần
Vân gật đầu, ánh mắt không dao động: “Chỉ vậy. Nếu làm được, sẽ còn lần thứ
hai.”
Lỗ
Tam cười khàn khàn, bỏ túi phù vào tay áo:
“Ngươi
giấu rất sâu. Nhưng giấu càng kỹ, người khác càng muốn moi ra.”
3. CƠ HỘI ĐƯỢC MUA BẰNG NHẪN NHỤC
Tối
đó về, Tần Vân mở cuốn bí tịch Tứ Linh Tiểu Hành Khí — một quyển công
pháp cấp thấp mà ai cũng chê là chậm và kém, nhưng lại có ưu điểm đặc biệt: ổn
định căn cơ, không tạo hư tổn linh mạch.
Đây
là điều quan trọng với người có linh căn thấp như hắn. Hắn không thể dựa vào
bạo phát, mà chỉ có thể lấy ổn định, lấy lâu dài mà đền bù sự thiếu hụt.
Trong
căn phòng tối, ánh đèn dầu chập chờn, hắn tiếp tục tụ khí.
Mỗi
lần hít thở, là một vòng linh lực nhỏ như sợi tơ chạy qua tâm mạch.
Chậm.
Yếu.
Nhưng
ổn định, không lo tẩu hỏa.
Và
qua ba tháng… đã thấy tia sáng yếu ớt ở tầng hai Luyện Khí.
4. NHỮNG MẠNG NGƯỜI ĐÃ BIẾN MẤT
Sáng
sớm hôm sau, một tin đồn âm thầm truyền khắp khu tạp dịch.
Tàng
Mộc Uyển… bị đóng cửa.
Lão
Hứa… biến mất.
Uông
Khôi… bị triệu vào pháp điện thẩm tra.
Không
ai dám nói nhiều.
Tần
Vân chỉ lặng lẽ lau bàn đá, như không biết gì.
Nhưng
trong lòng hắn hiểu rõ: một con đường nhỏ vừa mở ra, không rực rỡ, không
vinh quang — nhưng có thể bước tiếp, bằng chính mồ hôi và máu của mình.
0 Nhận xét