Mỹ Nhân Rắn Dưới Giếng Cạn

 CHƯƠNG 01: NỤ CƯỜI DƯỚI GIẾNG

Ngôi làng Bạch Liễu nằm heo hút giữa vùng núi đá bạc màu, quanh năm gió lạnh hun hút. Ở giữa làng có một giếng nước cổ sâu hun hút, thành giếng phủ rêu xanh, quanh năm tỏa ra khí âm u.

Người già trong làng thường thì thầm:

“Đừng bao giờ soi mặt xuống giếng…
Vì sẽ có một mỹ nhân xinh đẹp hơn cả tiên nữ,
mỉm cười và gọi tên ngươi.”




Đêm rằm tháng Bảy.
Trăng máu đỏ loang lổ trên bầu trời.

Một thanh niên tên A Phúc, vừa trở về từ chợ phiên, say rượu, lảo đảo đi ngang giếng cấm. Trong men say, cậu nghe giọng nói ngọt như mật vang lên từ lòng giếng:

“Ngươi… thật cô độc.
Lại đây… để ta sưởi ấm cho ngươi…”

A Phúc run lên, tò mò cúi xuống.

Mặt nước gợn sóng, rồi… một dung nhan tuyệt mỹ hiện ra.
Làn da nàng trắng hơn tuyết, môi đỏ như máu, đôi mắt cong cong nhìn lên dịu dàng. Nụ cười nàng… đẹp đến mức khiến A Phúc quên thở.

Bàn tay trắng ngần từ dưới giếng đưa lên.

“Đưa tay cho ta… xuống đây… sẽ không còn buồn khổ…”


“Tõm!”

Tiếng nước vỡ tan trong đêm.
Sáng hôm sau, chỉ còn đôi dép của A Phúc bên miệng giếng. Không thi thể. Không dấu vết. Chỉ có một vết máu nhỏ loang xuống lòng giếng đen ngòm.


Tin đồn lan xa.

Một đạo sĩ giang hồ tên Liễu Thanh Vân nghe chuyện, mang theo kiếm gỗ đào và bùa chú đến Bạch Liễu, thề sẽ phá trừ yêu tà. Dân làng vây quanh, vừa sợ vừa khẩn cầu:

“Đạo trưởng… xin người diệt trừ yêu ma. Bao người đã chết mất xác dưới giếng ấy…”

Đêm ấy, Thanh Vân một mình bước tới giếng cấm.

Trăng treo lơ lửng.
Gió từ giếng thổi lên lạnh buốt.
Anh treo gương bát quái, đọc chú trấn yêu.

Mặt nước lặng như gương.
Rồi một giọng nữ khẽ cười trong tâm trí anh:

“Đạo sĩ trẻ… ngươi cũng muốn giết ta sao?”

Mặt giếng loang sóng đỏ máu.
Một bóng mỹ nhân hiện lên, đôi mắt sâu thẳm như đáy biển, nhưng khi Thanh Vân vận linh lực… thân ảnh nàng dần biến đổi:

Tóc biến thành từng sợi vảy lấp lánh, đôi đồng tử hóa thành rắn, thân dưới kéo dài vô tận…

Đạo sĩ sững sờ:

“Không phải yêu nữ… mà là… xà linh nghìn tuổi?!”


Phần cuối chương, giọng nàng vang lên, bi thương:

“Ngàn năm trước, ta uống hết lũ độc thủy cứu làng này khỏi đại hạn.
Họ cầu nguyện ta thành thần… nhưng khi ta yếu ớt nhất, họ trói ta, ném xuống giếng này để phong ấn…
Ngươi… sẽ lại làm điều đó sao?”


 

CHƯƠNG 02: MÁU CŨ, NỢ XƯA

Giữa lòng giếng sâu, Liễu Thanh Vân trôi lơ lửng như rơi vào vực không đáy.
Ánh sáng từ trên miệng giếng chỉ còn là một đốm mờ xa xăm.
Xung quanh, hàng nghìn dải lụa trắng phấp phới trong nước, như vong hồn của những người từng bị kéo xuống đây.

Tiếng hát ru vang vọng, dịu dàng nhưng lạnh buốt xương:

“Ngàn năm cưu mang, đổi lấy một tiếng oan.
Thân xà uống cạn thủy độc, trả lại nước ngọt cho nhân gian…
Nhưng người trả ơn… là xích sắt và đá phong ấn…”


Thanh Vân khẽ vận linh lực, bùa chú phát sáng. Trước mặt anh, mỹ nhân tóc trắng hiện hình rõ rệt, đôi mắt đỏ như máu, dưới eo là thân xà khổng lồ, vảy bạc phản chiếu ánh sáng rợn ngợp.

Nàng không tấn công.

Chỉ lặng lẽ nhìn anh, thì thầm:

“Ngươi là đạo sĩ thứ bảy xuống đây…
Sáu người trước… đã chết và trở thành hồn phách quanh ta.
Ngươi… có dám nghe sự thật?”


Ký ức máu

Mặt nước bỗng xoáy thành luồng xoáy đỏ, kéo Thanh Vân vào một màn ảo cảnh:

  • Trăm năm trước, làng Bạch Liễu đại hạn. Nước giếng cạn khô, dân làng tuyệt vọng.
  • Một linh xà hóa thành mỹ nhân xuất hiện, dùng phép dẫn mạch thủy, uống hết độc thủy từ núi để trả lại nước ngọt cho làng.
  • Khi mưa xuống, làng thoát chết. Họ hứa lập miếu thờ nàng.

Nhưng…

  • Khi thiên đình phát hiện linh xà can thiệp nhân gian, định ban thiên kiếp trừng phạt.
  • Dân làng sợ bị liên lụy, trói nàng bằng xích sắt, ném xuống giếng, bôi máu người để phong ấn, bịa ra lời đồn “yêu quái hại người”.

Ảo cảnh tan biến.
Thanh Vân giật mình thấy trên cổ nàng vẫn còn vết xích khắc sâu đến tận xương, máu đen chảy loang trong nước.

Giọng nàng run lên, khác hẳn vẻ ma mị:

“Ngươi nói đi…
Ta là yêu quái đáng chết…
Hay họ mới là loài người tàn nhẫn?”

Thanh Vân siết chặt kiếm gỗ đào.
Lời dạy của sư môn vang lên trong tâm trí:

“Thấy yêu phải diệt, thấy lệch đạo phải trừ.
Đó là thiên luật, trái lệnh sẽ chuốc lấy thiên kiếp.”

Nhưng trái tim anh lại run lên.
Bởi lẽ… đôi mắt rắn đỏ ấy không có sát khí, chỉ còn nỗi cô độc kéo dài ngàn năm.


Bỗng mặt nước trên miệng giếng bùng sáng.
Ngoài kia, dân làng tụ tập, treo cờ, lập đàn, hô vang:

“Đạo sĩ Liễu Thanh Vân trừ yêu trấn tà!”
“Diệt linh xà nghìn tuổi, cứu dân thoát họa!”

Một tiếng sấm động trời vang xuống,
bầu trời rạch ngang vết nứt của thiên kiếp, tia chớp bạc như lưỡi dao chuẩn bị giáng vào giếng.


Nàng nhìn Thanh Vân, khẽ nói:

“Ta chỉ còn một khắc nữa…
Ngươi muốn dùng kiếm giết ta,
hay… nắm lấy tay ta, cùng ta nghịch thiên đổi mệnh?”


 

CHƯƠNG 03: THIÊN KIẾP HUYẾT THỆ

Tiếng sấm rền vang.
Ánh chớp xé rách bầu trời, chiếu thẳng xuống lòng giếng đen ngòm.

Liễu Thanh Vân siết chặt kiếm gỗ đào. Lời thề tiên môn như lưỡi dao cứa trong tim:

“Yêu tà dù thiện hay ác, đều trái đạo.
Đạo sĩ không thể dung túng.”

Trên mặt nước, bóng dân làng hiện lờ mờ – họ quỳ lạy, khấn cầu,
nhưng trong mắt Thanh Vân chỉ thấy nỗi sợ và sự phản bội ẩn dưới lớp giả nhân nghĩa.


Linh xà nghìn tuổi lặng lẽ trôi trong nước,
đôi mắt đỏ rực nhưng ánh nhìn đầy mỏi mệt:

“Giết ta… ngươi sẽ được vinh danh là ‘Đạo Sĩ Đại Chính’.
Cứu ta… thiên đình giáng thiên kiếp, cả ngươi và ta đều hồn diệt.”

Một làn sóng linh lực xoáy quanh, nước giếng sôi sục như biển động.

Thanh Vân bỗng thấy hồn phách của hàng trăm người – những kẻ từng bị kéo xuống giếng – đứng quanh linh xà.
Nhưng không ai oán hận nàng.

Họ cúi đầu cảm tạ, giọng vang lên như từ cõi âm:

“Nhờ nàng uống hết độc thủy, hồn chúng ta mới không hóa lệ quỷ.
Chính nàng chôn cùng chúng ta để phong ấn oán khí,
giữ cho làng này được yên bình ngàn năm…”

Thanh Vân chấn động.
Sự thật hoàn toàn khác với lời dân làng kể.


Tiếng thiên lôi nổ vang. Một luồng điện bạc giáng xuống.
Nàng ngẩng đầu, đôi mắt phản chiếu tia sét, khẽ nói:

“Thời gian hết rồi… Ta đã quen bị phản bội.
Đừng để đôi tay ngươi lại dính máu vô nghĩa.”

Thanh Vân nhắm mắt, ném kiếm gỗ xuống đáy giếng.

Máu từ lòng bàn tay anh nhỏ xuống, trộn với nước đục, tỏa ánh sáng đỏ.

Anh hét lên:

“Thiên đình muốn diệt ngươi,
phải bước qua xác ta!”


Khoảnh khắc ấy, thiên kiếp đổi hướng.
Sét bạc xé đôi giếng cấm, ánh sáng chói lòa,
rồng lửa từ mây lao xuống, quấn quanh giếng như xiềng xích của trời.

Thanh Vân đứng chắn trước linh xà, kết ấn pháp nghịch thiên,
máu trào từ mắt, tai và miệng, nhưng vẫn gào lên câu chú:

“Lấy đạo sĩ làm vật dẫn,
đổi thiên kiếp lấy nhân duyên,
nếu linh xà vô tội –
hãy để thiên lôi giáng xuống ta!”


ẦM!!!

Tiếng nổ rung trời.
Linh xà hét lên, thân hình hóa thành xà long bạc vút lên khỏi miệng giếng,
ngẩng đầu nuốt trọn luồng sét,
máu đỏ loang khắp trời như mưa.

Dân làng ngước nhìn, tưởng rằng yêu xà thoát xiềng trốn thoát,
nhưng không biết – nàng chỉ dùng thiên lôi xé bỏ phong ấn,
để linh hồn hàng trăm người trong giếng được giải thoát.


Khi sấm tan, chỉ còn một giếng nước trong vắt phản chiếu trăng.
Bên cạnh giếng, Thanh Vân nằm bất tỉnh, tay nắm một chiếc vảy bạc nhuốm máu.

Trong gió, giọng nữ dịu dàng vang lên:

“Ngươi chọn con đường khó nhất…
Ta nợ ngươi một kiếp ân tình.
Khi nhân quả xoay tròn…
ta sẽ trả.”


CHƯƠNG 04: ÂN OÁN NGÀN NĂM

Gió sáng sớm thổi qua ngọn trúc, tiếng chuông chùa xa xa vang vọng.
Liễu Thanh Vân tỉnh dậy bên miệng giếng, người đầy thương tích. Bên cạnh, giếng cấm giờ trong vắt như pha lê, không còn hơi lạnh âm u, cũng chẳng còn tiếng cười ma mị từ dưới đáy vọng lên.

Dân làng tụ tập quanh giếng, mắt kinh hãi khi thấy vị đạo sĩ trẻ sống sót sau đêm sấm sét kinh thiên. Nhưng thay vì cảm tạ, họ quỳ lạy hướng về phía tiên môn, tố cáo:

“Đạo sĩ này phản nghịch thiên đạo, thông đồng yêu xà!
Xin tiên môn giáng pháp trừng phạt!”


Chiều hôm đó, mây đen che phủ núi.
Từ xa, bốn đệ tử tiên môn cưỡi hạc trắng đáp xuống, người cầm tiên kiếm, kẻ cầm bùa lệnh.
Họ lạnh lùng đọc chỉ:

“Liễu Thanh Vân – phạm tội nghịch thiên,
không trừ yêu mà còn giải phong ấn,
khiến thiên kiếp giáng loạn.
Hãy theo chúng ta về tiên sơn chịu tội!”

Thanh Vân, dù thương tích chưa lành, vẫn quỳ thẳng lưng, ôm thanh kiếm gỗ đào:

“Linh xà ấy không phải yêu quái.
Nàng từng cứu ngôi làng này, cứu cả trăm linh hồn.
Nếu nghịch thiên là bảo vệ người vô tội,
thì ta… tình nguyện làm phản đồ.”


Ngay khi câu nói vừa dứt,
thiên lôi từ tầng mây dội xuống, bốn tiên môn đồng loạt xuất thủ.
Đất đá bay mù, giếng cấm chấn động nứt ra từng mảng.

Bỗng một tiếng rít ngân dài xé tan mây đen.
Từ cuối chân trời, xà long bạc vút tới, thân hình khổng lồ quấn quanh núi, đôi mắt đỏ rực như lửa.

Đó là linh xà nghìn tuổi, nay đã nuốt thiên lôi, bước vào hóa rồng.

Nàng mở miệng phun ra màn sương bạc, che chắn cho Thanh Vân.
Giọng nàng vang vọng khắp không gian:

“Ngươi chịu hết thiên phạt để cứu ta…
Nay ta hoàn trả ân tình.
Tiên môn muốn mạng ngươi,
trước hết phải giết ta!”


Một trận chiến rung trời nổ ra:

  • Tiên kiếm chém xuống, tia sáng dài như trăm trượng, nhưng bị đuôi xà quất vỡ.
  • Bùa lệnh triệu lửa tiên, nhưng sương bạc dập tắt tức khắc.
  • Linh xà dùng vảy bạc tạo ra hàng ngàn ảo ảnh, dẫn tiên môn vào mê trận.

Giữa khói lửa, Thanh Vân chỉ thấy đôi mắt nàng nhìn anh – ánh mắt không còn bi thương, mà chứa đựng quyết tâm bảo vệ.


Cuối cùng, tiên môn dùng phong ấn Tử Hà, tạo cột ánh sáng trói chặt linh xà.
Thanh Vân hét lớn, lao vào phá phong ấn, nhưng bị một đệ tử chém trúng ngực, máu phun đỏ đất.

Trong cơn hấp hối, anh chỉ kịp thấy nàng siết vỡ phong ấn, dùng thân mình che chở cho anh, đôi cánh xà long giang rộng dưới sấm sét.

Nàng gầm lên:

“Ngàn năm qua ta trả hết oán thù,
kiếp này chỉ muốn sống như người.
Nhưng nếu trời ép ta thành yêu quái…

thì ta sẽ nghịch trời bảo vệ kẻ ta mang ơn!


Kết đoạn:

Một tia sét cực lớn đánh xuống, phá vỡ cả đỉnh núi.
Cả đạo sĩ và linh xà bị cuốn vào luồng sáng đỏ, biến mất khỏi ngôi làng.

Chỉ còn giếng cấm, nước chảy đỏ như máu, phản chiếu hình ảnh một mỹ nhân và một đạo sĩ trẻ, nắm tay nhau, chìm sâu vào đáy giếng…


 

CHƯƠNG 05: NGỤC LONG TRÌ

Một luồng sáng đỏ rực xé toạc bầu trời, cuốn cả Liễu Thanh Vân và linh xà nghìn tuổi lên thiên giới.

Khi Thanh Vân mở mắt, anh thấy mình đang trôi lơ lửng giữa biển mây tím. Xung quanh là xiềng xích bằng kim quang trói chặt tay chân, mỗi lần cử động là đau rát đến tận linh hồn.

Trước mặt anh là một hồ nước khổng lồ trên thiên đình – Ngục Long Trì, nơi giam giữ các yêu linh từng chống lại thiên luật. Nước trong hồ không phải nước, mà là lửa đỏ cuồn cuộn, thiêu đốt cả tiên khí.


Linh xà cũng bị giam trong hồ, thân hình bạc lấp lánh giờ đã rỉ máu đỏ, đôi mắt vẫn sáng rực nhưng nhuốm đau đớn.

Nàng nhìn Thanh Vân, mỉm cười yếu ớt:

“Ta từng nghĩ… sẽ một mình gánh thiên kiếp…
Không ngờ… ngươi lại dám cùng ta phản trời.”

Thanh Vân dù máu loang ngực, vẫn cố nhích đến gần nàng, nhưng xiềng tiên quang lập tức siết mạnh, khiến xương kêu răng rắc.

Anh cắn răng:

“Ta từng thề… cầm kiếm bảo vệ người yếu thế.
Nếu làm đạo sĩ chỉ để giết kẻ vô tội…
ta thà làm yêu mà được sống bên nàng.”


Tiếng sấm rền vang.
Từ trên cao, Thiên Quan – một tiên nhân tóc bạc, áo giáp vàng – bước tới, giọng vang dội như thần lệnh:

“Yêu linh ngàn năm lừa gạt nhân gian, nghịch thiên độ kiếp.
Đạo sĩ Thanh Vân phản nghịch tiên môn, phá thiên luật.

Nay cả hai sẽ bị Thiên Hình:
Linh xà bị luyện hồn dưới Ngục Long Trì ngàn năm,
Đạo sĩ bị xóa tiên căn, đày vào luân hồi phàm trần.”

Thanh Vân gào lên:

“Nàng cứu người, không hại người!
Các người là thiên đạo, sao lại mù lòa trước sự thật?”


Bỗng, mặt hồ lửa cuồn cuộn, rồng bạc khổng lồ trồi lên – chính là bản thể chân thật của linh xà.

Nàng phá xiềng, thân thể nát bươm, máu chảy xuống như mưa đỏ, gầm vang:

“Ngươi muốn luyện hồn ta?
Muốn xóa hắn khỏi luân hồi?

Ta thề sẽ dùng máu nghịch lại thiên đình!


Một trận chiến kinh thiên động địa bùng nổ:

  • Tiên nhân triệu hồi thiên lôi, từng tia sét xé rách bầu trời, đánh tan từng khúc vảy bạc của linh xà.
  • Linh xà dùng thân mình quấn lấy xích xiềng, phá vỡ lưới phong ấn, tạo lốc xoáy lửa đỏ cuốn tung cả Ngục Long Trì.
  • Thanh Vân bị ép quỳ gối, nhưng dùng máu vẽ bùa trên mặt đất, gọi ra Ấn Phong Hồn – bí thuật cấm kỵ có thể phong ấn một phần linh lực để cứu nàng.

Trong cơn tuyệt vọng, Thanh Vân hét:

“Ta xin đổi linh căn và mạng sống,
để nàng thoát thiên kiếp,
tái sinh thành người!”

Bùa đỏ nổ tung, tia sáng bao trùm linh xà.
Nàng nhìn anh lần cuối, đôi mắt đỏ ngấn lệ:

“Kiếp này ngươi cứu ta…
Kiếp sau… ta sẽ là người tìm đến bên ngươi…”


Ánh sáng bùng nổ, xích xiềng tan thành bụi.
Linh xà hóa thành một giọt máu đỏ, bay về nhân gian.
Ngục Long Trì sụp đổ, cuốn cả Thanh Vân vào dòng luân hồi phàm trần, không ai còn thấy bóng dáng đạo sĩ ấy trên thiên giới.


Kết đoạn mở:

Nhiều năm sau, tại một ngôi làng nhỏ bên sông, có một thiếu nữ áo trắng, mắt đỏ như máu, đến bên giếng nước trong vắt.

Nàng cúi xuống soi mặt nước –
trong gương nước, bóng một chàng thanh niên cầm kiếm gỗ đào đang mỉm cười với nàng.


 

CHƯƠNG 06: LUÂN HỒI HUYẾT ẤN

Đêm tàn, trăng máu chìm khuất sau tầng mây đen.
Trên thiên giới, Ngục Long Trì chỉ còn là hố sâu lửa đỏ sau trận hỗn loạn kinh thiên.

Thanh Vân và linh xà nghìn tuổi đã biến mất.
Thiên Quan tuyên bố:

“Đạo sĩ phản nghịch, yêu xà tái sinh.
Luân hồi nhân gian,
chờ thiên luật định đoạt lại số mệnh.”


Cõi U Minh – Dòng Sông Vong Xuyên

Dưới bóng tối tĩnh lặng, Thanh Vân mở mắt.
Anh đứng bên dòng sông màu huyết, nước chảy ngược, trên mặt nước phản chiếu hình ảnh mình… không còn tiên khí, không còn linh lực, chỉ là một hồn phách yếu ớt.

Bên kia bờ, một thiếu nữ tóc trắng, mắt đỏ – chính là linh xà – cũng đang trôi dạt, thân ảnh mờ nhạt như khói sương.
Cả hai cố gọi tên nhau, nhưng dòng nước vô hình ngăn cách, mỗi bước tiến gần, xiềng xích huyết ấn của thiên đình lập tức kéo lùi.

Giọng U Linh Thủ Ngục vang lên:

“Kẻ nghịch thiên không được cùng đi một lối.
Nếu còn ý nghĩ tìm nhau,
sẽ bị đoạn diệt vĩnh hằng…”

Thanh Vân cắn môi, máu đen tràn ra, nhưng ánh mắt vẫn hướng về nàng.
Anh lấy dao khắc lên cánh tay phù hiệu cấm kỵ, để máu hòa vào sông, tạo nên Huyết Ấn Luân Hồi.

Giọng anh vang vọng:

“Dù bị quỷ sai xóa tên, dù vạn kiếp chịu hình phạt,
chỉ cần một giọt máu này tồn tại…
ta nhất định tìm lại nàng.”


U Linh Thủ Ngục quát lớn, sông huyết bùng nổ, cuốn cả hai xuống đáy vực,
linh hồn họ bị xé thành vô số mảnh ánh sáng, bay vào vòng quay luân hồi nhân gian.


Nhiều năm sau – Nhân Gian

Một làng chài nhỏ ven sông.
một đứa trẻ con trai, mắt đen sâu thẳm, từ nhỏ đã hay mơ thấy rắn bạc khổng lồ che bầu trời và tiếng gọi dịu dàng trong gió.

Cùng lúc, ở một làng khác, một bé gái tóc trắng, mắt đỏ, luôn bị người làng gọi là “nghiệp quỷ”.
Đêm nào nàng cũng soi xuống giếng nước trong, nhìn thấy bóng dáng một thiếu niên cầm kiếm gỗ đào, nụ cười quen thuộc mà không biết tên.


Cuối chương – Lời hứa

Đêm trăng rằm, hai đứa trẻ nhìn lên bầu trời,
ở hai nơi cách xa ngàn dặm, cùng thốt lên một câu giống hệt:

“Ta sẽ tìm thấy người…
dù thiên đạo có lần nữa chia cắt chúng ta…”


 

CHƯƠNG 07: TÁI NGỘ TRONG MÁU

Trăm năm sau biến cố Ngục Long Trì.
Giếng cấm ở làng Bạch Liễu đã khô cạn, đáy giếng nứt toác, không còn tiếng cười ma mị, không còn hơi lạnh âm u.
Dân làng tưởng rằng yêu xà và đạo sĩ nghịch thiên đã biến mất vĩnh viễn, nhưng luân hồi vốn không thể xóa bỏ duyên nghiệp.


Bên sông Huyết Nguyệt

Một thanh niên tên Lâm Khải, sống ở làng chài nghèo bên bờ sông.
Từ nhỏ, Khải luôn mơ thấy bóng một thiếu nữ mắt đỏ, mái tóc dài như suối bạc, mơ thấy ngọn lửa thiên đình và tiếng thề hẹn đẫm máu.
Mỗi lần tỉnh dậy, tim Khải đau buốt như có xích sắt siết chặt.

Ngày tròn hai mươi tuổi, trong lúc đánh cá trên sông, Khải kéo lưới lên thấy một mảnh vảy bạc loang máu đỏ, tỏa ra khí tức kỳ dị.
Ngay khi chạm vào, đầu anh vang vọng một giọng nữ:

“Ngươi… cuối cùng cũng trở lại…”


Ngôi làng bên núi Trúc

Cách đó ngàn dặm, một cô gái tên Liên Tâm, mái tóc trắng như tuyết, mắt đỏ rực, từ nhỏ đã bị làng gọi là “nghiệp quỷ”.
Mỗi đêm nàng soi xuống giếng cạn, luôn thấy bóng một chàng trai cầm kiếm gỗ đào đứng bên kia bờ nước, mỉm cười dịu dàng.
Nàng chưa từng gặp anh, nhưng trái tim lại nhớ nhung vô cớ, như mang vết thương từ kiếp trước.


Đêm định mệnh

Năm ấy, trời giáng Huyết Nguyệt, trăng đỏ loang khắp núi sông.
Khải bị một giấc mơ lạ dẫn dắt, rời làng, vượt núi Trúc đến giếng cấm cũ.
Cùng lúc, Liên Tâm cũng mộng du tới nơi, mang theo mảnh gương cổ mà từ bé nàng luôn giữ.

Giữa đêm trăng máu, họ gặp nhau bên giếng khô nứt toác.
Khi ánh mắt giao nhau, huyết ấn luân hồi khắc trên linh hồn lập tức phát sáng, khiến cả hai đau nhói như dao cắt.

Liên Tâm thì thào:

“Ngươi… là ai…
Vì sao… ta muốn khóc khi nhìn thấy ngươi?”

Khải không nói được lời nào, chỉ lặng lẽ rơi lệ.
Trong khoảnh khắc ấy, đáy giếng khô phát ra tiếng rít kinh hoàng, oán khí từ hàng trăm vong hồn năm xưa ùa ra.


Oán hồn trỗi dậy

Đột nhiên, bầu trời sấm chớp, Thiên Môn mở ra, hàng chục tiên nhân hạ phàm, dẫn theo Thần Ngục Sát, một linh thú chuyên truy sát yêu nghịch thiên.
Chúng gào thét:

“Huyết ấn phản nghịch đã hồi sinh!
Trừ diệt chúng ngay khi chưa thức tỉnh ký ức!”

Đáy giếng vỡ tung, xà ảnh bạc khổng lồ trồi lên, bao quanh Khải và Liên Tâm, bảo vệ họ khỏi tiên kiếm.
Giọng nói trầm hùng vang vọng:

“Ta từng thề dùng máu chống lại thiên đình…
Nay dù hóa tro tàn,
cũng sẽ nghịch thiên thêm một lần nữa!”


Khải và Liên Tâm nắm tay nhau,
ánh sáng huyết ấn bùng nổ, ký ức ngàn năm trước – đạo sĩ và linh xà, lời thề Ngục Long Trì – ùa về như bão tố.
Họ cùng hét lên:

“Thiên đạo muốn chia cắt,
chúng ta sẽ cùng chết chứ không rời!”


Kết đoạn

Tiếng rồng ngân vang tận trời cao.
Thân ảnh Khải hóa thành đạo sĩ áo lam, Liên Tâm hóa thành mỹ nhân xà long bạc, đôi cánh khổng lồ mở rộng chắn bầu trời.

Đêm ấy, giếng cấm hóa thành vực huyết đỏ,
thiên đình rung chuyển, còn dưới nhân gian, người đời chỉ biết rằng:

“Đêm Huyết Nguyệt, yêu xà nghìn tuổi và đạo sĩ phản nghịch đã trở lại…”


 

CHƯƠNG 08: HUYẾT NGUYỆT CHIẾN THIÊN

Bầu trời nhuộm đỏ bởi Huyết Nguyệt.
Tiếng trống Thiên Đình vang vọng khắp tam giới, từng cột sáng vàng hạ xuống nhân gian.
Hàng trăm tiên binh, tiên tướng cưỡi linh hạc, cầm tiên kiếm bay quanh làng Bạch Liễu, vây chặt giếng cấm.

Giữa trung tâm, Khải – nay đã hóa thành đạo sĩ áo lam, mắt sáng như gươm, linh khí bùng phát dữ dội;
bên cạnh, Liên Tâm hóa lại thành xà long bạc, đôi cánh vẩy đỏ loang máu, thần uy lấn át cả mây trời.


Thiên Đình tuyên phán

Từ cột sáng, Thiên Quan tối cao bước ra, giọng trầm lạnh:

“Yêu xà nghìn tuổi và đạo sĩ phản nghịch kiếp trước đã trốn thiên phạt.
Nay huyết ấn luân hồi thức tỉnh, phá bỏ cân bằng.

Thiên đạo không cho phép loạn duyên.
Diệt chúng – thiên giới an định!”

Hàng trăm tiên binh đồng thanh:

“Sát –!”

Ngay lập tức, tiên kiếm và thần chú như mưa sao băng giáng xuống.
Mặt đất rung chuyển, giếng cấm nổ tung, nước đỏ phun lên như máu.


Phản công nghịch thiên

Khải bước lên trước, kiếm gỗ đào biến thành Huyết Kiếm Ngục Long, ánh sáng đỏ ngầu.
Anh hô to:

“Thiên đạo gọi ta là phản đồ,
nhưng chính thiên đạo đã mù lòa trước công lý!

Hôm nay… ta sẽ thay trời lập lại công bằng!”

Liên Tâm gầm vang, thân xà khổng lồ cuộn tròn,
vảy bạc dựng đứng, từng luồng sương máu tạo thành ma trận “Huyết Long Quyết”,
bao bọc cả hai, đỡ được vô số tiên kiếm và lôi pháp.


Trận chiến kinh thiên

  • Tiên tướng phóng ra Lưới Thiên Phong, muốn phong ấn xà long. Khải vung huyết kiếm, một nhát chém đứt thiên lưới, máu từ tay chảy dài.
  • Liên Tâm quất đuôi xà, thổi bay năm tiên binh, cắn nát Ngọc Phù Trấn Yêu, giải phóng oán hồn nghìn năm khỏi đáy giếng.
  • Hàng trăm hồn phách oan khuất hiện ra, hợp lực với xà long, tạo nên Long Hồn Thúy Ảnh, mỗi cú quật đất khiến thiên binh hoảng loạn.

Thiên kiếp giáng lâm

Không chịu được sự hỗn loạn, Thiên Quan hét lớn,
Vân Lôi Trụ Thiên Kiếp – cột sét khổng lồ – từ tầng trời thứ chín giáng xuống,
uy lực đủ để hủy cả nhân gian và yêu linh.

Liên Tâm dùng thân mình chắn trước Khải, máu văng tung tóe,
nhưng nàng vẫn gầm lên:

“Ta đã chết một lần…
Kiếp này dù hồn bay phách tán,
cũng không để ngươi một mình chống thiên!”

Khải ôm lấy nàng, đôi mắt đỏ rực, kích hoạt toàn bộ huyết ấn cấm kỵ, cơ thể anh phát sáng như mặt trời máu:

“Nếu trời muốn chia cắt chúng ta…
Ta sẽ cùng nàng chém nát bầu trời này!


Đòn quyết định

Khải và Liên Tâm hợp nhất linh lực,
huyết kiếm hóa thành Long Kiếm Ngục Thiên,
xà long quấn quanh thân kiếm, lao thẳng lên cột thiên lôi.

Một tiếng nổ long trời, ánh sáng đỏ xé tan mây đen.
Cột thiên kiếp vỡ vụn, Thiên Môn rung chuyển, xuất hiện vết nứt khổng lồ – điều chưa từng xảy ra trong lịch sử tam giới.


Kết đoạn mở

Khải và Liên Tâm rơi xuống đất, máu nhuộm đỏ giếng cấm, thân ảnh cả hai hòa vào nhau, biến mất trong hố sâu huyết quang.
Thiên binh tan rã, Thiên Quan thất kinh nhìn vết nứt vẫn chưa khép.

Trong tiếng gió đêm,
giọng nói của Khải và Liên Tâm vang vọng:

“Ngàn năm oán, ngàn năm tình…
Dù trời muốn diệt,
chúng ta sẽ hóa thành huyết long bất diệt…
quay lại đòi lại công bằng cho nhân gian.”

 

CHƯƠNG 09: HUYẾT LONG VẤN ĐẠO

Sau trận chiến kinh thiên, giếng cấm bị phá hủy, cả làng Bạch Liễu hóa thành biển máu.
Trên bầu trời, Thiên Môn nứt vỡ, tia sáng đỏ từ hố sâu giếng tràn lên, nuốt lấy cả mây trời.

Khải và Liên Tâm không chết.
Từ trong huyết quang, một huyết long khổng lồ bay vút lên trời, thân dài vạn trượng, đôi cánh như xé rách thiên không.
Đầu rồng là dung mạo Khải, đuôi rồng mang hình dáng Liên Tâm – một thực thể song hồn hợp nhất, vừa là người vừa là long thần.


Tam Giới chấn động

Tiên nhân, yêu tộc, nhân gian đều khiếp sợ:

“Huyết Long nghịch thiên… là báo hiệu thời đại tiên đạo sụp đổ!”

Thiên Quan trên thiên giới nổi giận, hạ chỉ lệnh:

“Khai Thiên Trận – diệt Huyết Long trước khi nó đạt đến cảnh giới Chân Thần!”

Mười hai Thiên TônThần Thú cổ đại đồng loạt xuất trận, chấn động toàn tam giới.


Huyết Long thức tỉnh

Giữa hư không, Khải và Liên Tâm đồng thanh nói, giọng vang như thần phán:

“Chúng ta đã trải qua luân hồi,
bị phản bội bởi người và trời.
Hôm nay, chúng ta không còn là đạo sĩ và yêu xà…

Chúng ta là Huyết Long – vấn đạo cùng thiên đình!

Huyết Long quẫy đuôi, phá vỡ núi sông, lôi đình đỏ bủa khắp trời.
Mỗi cú vung cánh khiến hàng vạn thiên binh bị nghiền nát,
Thần Thú cổ đại gào thét nhưng cũng không cản nổi sức mạnh mới này.


Đối mặt Thiên Tôn

Trên tầng trời thứ chín, Đại Thiên Tôn xuất hiện,
thân khoác áo vàng, cầm Thái Cực Hỗn Nguyên Kiếm,
một kiếm chém xuống, mở ra khe nứt nối liền cõi hỗn độn.

Huyết Long dùng Ngục Thiên Trảo, bắt lấy thanh kiếm,
nửa người của Khải bước ra khỏi thân long,
đứng đối diện Thiên Tôn, ánh mắt lạnh băng:

“Ngươi gọi đây là thiên đạo?
Ép kẻ thiện thành yêu,
trừng phạt kẻ bảo vệ công lý?

Nếu đó là đạo của trời…
ta sẽ lập một đạo mới cho nhân gian!”


Vấn Đạo

Huyết Long bùng nổ luồng sáng đỏ, tạo thành Đài Vấn Đạo – một cột huyết quang xuyên qua Thiên Môn.
Khải đứng giữa cột sáng, cùng Liên Tâm hợp niệm, huyết ấn luân hồi phát sáng mãnh liệt.

Từ khắp nơi, oán linh ngàn năm được họ giải thoát trước đây bay đến, nhập vào Huyết Long,
trao cho nó sức mạnh “Thiên Chúng” – sức mạnh của muôn vàn linh hồn bị thiên đạo bỏ rơi.


Khoảnh khắc nghịch thiên

Đại Thiên Tôn quát lớn,

“Hỗn Nguyên Diệt Đạo – diệt kẻ phản nghịch!”

Khải giơ huyết kiếm, Liên Tâm hóa long vây quanh anh,
hai người đồng thanh:

“Đạo trời đã sai…
Huyết Long vấn đạo – lập trời mới!

Một cú chém kinh thiên chạm vào kiếm của Thiên Tôn,
ánh sáng đỏ và vàng bùng nổ, phá vỡ cả tầng trời thứ chín.
Thiên Môn sụp đổ, Thiên Đình rúng động lần đầu tiên trong lịch sử.


Kết đoạn mở

Khói bụi tan đi,
trên bầu trời chỉ còn Huyết Long khổng lồ bay về hướng vô tận,
phía sau là thiên đình tan hoang, thần tiên thất thế.

Người đời truyền nhau:

“Đêm ấy, trời đỏ như máu.
Có huyết long phá vỡ thiên đạo,
mang theo lời thề:

‘Nếu trời không dung kẻ thiện,
ta sẽ dựng một bầu trời khác cho nhân gian.’

 

CHƯƠNG 10: THIÊN ĐẠO SỤP ĐỔ

Sau trận chiến nghịch thiên, Thiên Môn tan nát, tầng trời thứ chín biến thành vực máu.
Huyết Long – hợp thể của Khải và Liên Tâm – bay giữa hư không, bao quanh bởi vô số linh hồn từng chịu oan dưới luật trời.

Khải dần tách khỏi thân long, đứng trên Đài Vấn Đạo, máu loang ngực áo nhưng ánh mắt bình thản.
Liên Tâm hiện hình người, xiêm y bạc nhuốm đỏ, đôi mắt chứa cả yêu hận ngàn năm.


Bí mật lời nguyền

Từ khoảng không, một giọng nói vang lên – không phải Thiên Quan, không phải Đại Thiên Tôn,
mà là Âm Vô Thần, ý chí thật sự của thiên đạo:

“Ngươi nghĩ ta bất công,
nhưng chính con người đã khiến yêu xà bị phản bội,
giết hại nàng rồi lập nên thiên đình để che giấu tội lỗi.

Giếng cấm không phải do yêu tạo,
mà là phong ấn ta đặt ra để trừng phạt nhân gian…”

Khải siết chặt huyết kiếm, run giọng:

“Vậy ra… thiên đạo chỉ là luật của kẻ mạnh,
chứ không phải công bằng sao?”

Âm Vô Thần đáp:

“Công bằng không tồn tại.
Chỉ có kẻ đủ sức thay trời mới định được đúng sai…”


Quyết định cuối cùng

Khải quay sang Liên Tâm.
Nàng mỉm cười dịu dàng – nụ cười mà ngàn năm trước từng khiến cả làng phản bội nàng:

“Ngươi đã trả xong nghiệp của đạo sĩ.
Ta… cũng đã trả xong oán của yêu linh.

Nếu tiếp tục nghịch thiên,
cả hai sẽ hóa ma thần, mãi mãi không siêu thoát.
Ngươi… có hối hận không?”

Khải lắc đầu, đặt huyết kiếm vào tay nàng:

“Kiếp trước ta sai vì không bảo vệ được nàng.
Kiếp này dù trời diệt, ta cũng muốn cùng nàng kết thúc mọi thứ…
một lần sau cùng.”


Huyết Long tái sinh

Hai người bước lên Đài Vấn Đạo, hòa làm một lần cuối.
Huyết Long gầm vang, nuốt trọn ý chí thiên đạo, phá vỡ mọi phong ấn giếng cấm và giải thoát toàn bộ oan hồn bị nhốt hàng ngàn năm.

Ánh sáng đỏ rực bầu trời, biến thành Dòng Sông Luân Hồi Mới, nơi không còn thiên phạt, không còn luật trời áp bức.


Kết thúc

Khi ánh sáng tan đi,
người ta chỉ thấy một hồ nước trong vắt hiện ra tại nơi giếng cấm từng tồn tại.
Bên bờ hồ, một đôi trai gái mặc áo vải đơn sơ, tay nắm tay, mỉm cười bước vào nhân gian,
không còn yêu, không còn đạo sĩ – chỉ là hai con người bình thường.

Người đời truyền nhau câu chuyện rằng:

“Có một huyết long từng phá trời,
để đôi uyên ương được tự do sống kiếp phàm,
không còn bị thiên đạo chia cắt.

Giếng cấm xưa giờ là hồ thanh tịnh,
soi mặt xuống… chỉ thấy mình và người thương,
không còn bóng ma mỹ nhân mỉm cười nữa.”

 Vật Phẩm Phong Thủy May Mắn Trừ Tà – Bình An!

 Bạn có tin rằng một vật phẩm nhỏ bé lại có thể mang đến sự bình an, xua tan vận xui, thu hút tài lộc? 7 vật phẩm phong thủy đặc biệt dưới đây được chế tác tinh xảo từ chất liệu tự nhiên (trầm hương, dâu tằm, đá mắt hổ), kết hợp năng lượng tâm linh, chính là "lá bùa hộ mệnh" giúp bạn vững tâm mỗi ngày. Khám phá ngay!

1)DÂY CHUYỀN PHẬT BẢN MỆNH TRẦM HƯƠNG

🔗  SHOPEE |https://s.shopee.vn/2LMjfdKLyu

🔗 TIKTOK  https://vt.tiktok.com/ZSkvJ9k1U/

 

2)VÒNG TAY TRẦM HƯƠNG 108 HẠT - BÌNH AN TRỌN ĐỜI

🔗 SHOPEE | https://s.shopee.vn/20jtH3llMO

 🔗 TIKTOK  https://vt.tiktok.com/ZSkvJRkR8/

3) VÒNG TRẦM HƯƠNG NGŨ MỆNH - HỢP TUỔI RƯỚC LỘC

🔗 SHOPEE | https://s.shopee.vn/10rM5GNp2G

 🔗 TIKTOK SHOP  https://vt.tiktok.com/ZSkvJ5KGB/



4)VÒNG TAY MẶT PHẬT BẢN MỆNH 12 CON GIÁP

🔗 SHOPEE 1 |https://s.shopee.vn/4fkeS3uMRm

 🔗 SHOPEE 2 https://s.shopee.vn/6AZSEn7Ow1

5) VÒNG DÂU TẰM 108 HẠT - "THẦN HỘ MỆNH" TRỪ TÀ

🔗 SHOPEE  https://s.shopee.vn/708ZEOTDXu

 

6) VÒNG DÂU TẰM KHẮC TÊN - BÙA HỘ THÂN ĐỘC NHẤT

🔗 SHOPEE | https://s.shopee.vn/1qQT4uUkKW

🔗 TIKTOK SHOP https://vt.tiktok.com/ZSkveFTT5/



7) MẶT DÂY CHUYỀN PHẬT BẢN MỆNH ĐÁ MẮT HỔ - UY LỰC VÔ SONG

🔗 SHOPEE |https://s.shopee.vn/10rL6svxtq

 🔗 TIKTOK SHOP  https://vt.tiktok.com/ZSkveYny5/

"Vật phẩm phong thủy không chỉ là trang sức - Đó là năng lượng bảo hộ bạn mỗi ngày!"

Đừng để tâm linh bị bỏ quên – hãy chọn cho mình một vật hộ thân, thu hút năng lượng tốt lành mỗi ngày!

Post a Comment

0 Comments