Trấn Hồn Tháp Bảy Chuông

 CHƯƠNG 01 – TIẾNG CHUÔNG ĐÊM TRẮNG

Trời cuối thu, gió từ bãi tha ma hun hút thổi về, mang theo mùi hương hoa quỳnh khô và tro tàn hương khói. Ở ngoại thành, bên một nhánh sông cạn, sừng sững một tháp chuông 7 tầng đã nhuốm rêu xanh, mái ngói xô lệch như hàm răng của quỷ dữ khép hờ. Người trong vùng gọi nơi ấy là Huyết Tháp, bởi từ hàng trăm năm trước, mỗi tiếng chuông ngân đều kéo theo một cái chết dữ dội.

Đêm nay, dưới trăng lạnh, Lục Du – một học giả áo vải, tay cầm cuốn kinh Phật đã bạc màu – đứng trước cổng sắt hoen gỉ. Gương mặt hắn gầy gò, đôi mắt sâu hõm đỏ ngầu vì mất ngủ suốt ba năm kể từ ngày Ngọc Dao, người vợ hiền, bị kết tội “tà mệnh” và hồn bị phong ấn trong chính tháp này. Lời đồn bảo rằng:

“Muốn tìm hồn người chết, phải gõ đủ bảy hồi chuông.
Mỗi hồi, một oan hồn tỉnh giấc… dẫn ngươi vào một kiếp báo oán.
Đi đủ bảy tầng, hồn phách tan hay hợp, chỉ còn trời định.”

Lục Du biết rõ không một ai từng trở về sau khi chạm đến tầng bảy, nhưng hắn không còn đường lùi. Gió thổi lồng lộng, cổng sắt tự khắc mở ra bằng tiếng rít như xương người nghiến vào đá.




Bước vào tầng thứ nhất, không gian lập tức tối đen như hũ mực. Chỉ có ánh lân tinh xanh lè từ vách đá soi ra từng mảng tường nhuốm máu cũ. Trên cao treo một chiếc chuông đồng khắc hình bùa cổ, rỉ sét loang lổ. Ngay bên dưới, một dòng chữ run rẩy như bị máu loang thấm:

“Ai đánh chuông này, sẽ vào kiếp thứ nhất:
Nợ máu dưới triều Minh, oan hồn chưa tan.”

Lục Du đưa tay run rẩy, chạm vào dùi gỗ. Vừa chạm, gió lốc từ hư không ập đến, đèn lân tinh vụt tắt.

Tiếng “boong…” trầm đục vang lên, kéo dài, từng hồi vọng lại như tiếng khóc của hàng trăm người phụ nữ. Cả mặt đất rung chuyển, rồi một cánh cửa vô hình mở ra ngay giữa nền gạch.

Một bóng người nữ mặc y phục đỏ, tóc dài rối bết máu, từ từ hiện hình. Đôi mắt không tròng, giọng nói khe khẽ nhưng lạnh buốt:

“Ngươi… là kẻ muốn tìm hồn người chết?
Nếu muốn bước tiếp… hãy nhìn tận mắt… cái chết của ta…”

Trước khi Lục Du kịp đáp, một lực vô hình hút hắn vào cánh cửa, mọi thứ tối sầm. Khi mở mắt, hắn đã đứng giữa phủ quan triều Minh, nơi một vụ thảm án oan nghiệt sắp tái hiện.

Phía sau hắn, tiếng chuông còn ngân mãi, như báo hiệu rằng kiếp báo oán đầu tiên đã bắt đầu

CHƯƠNG 02 – KIẾP THỨ NHẤT: OAN HỒN ÁO ĐỎ

Lục Du choàng tỉnh giữa khung cảnh xa lạ: một phủ quan triều Minh đầy khí lạnh, tường xây gạch ngói đỏ, hành lang hun hút trải dài như vô tận. Trăng đêm ngoài sân chiếu ánh sáng nhợt nhạt, mơ hồ như phủ một lớp sương tang.

Tiếng guốc khua cộp cộp cộp từ xa vọng lại. Một nữ tử áo đỏ, tóc xõa dài, bước qua hành lang với ánh mắt vô hồn. Nàng không thấy Lục Du.

Lúc ấy, một bóng nam nhân mặc quan phục bước ra từ thư phòng, chính là Tri phủ Dương Châu – Tào Kính. Hắn mỉm cười tà ác, gằn giọng:

“Ngươi muốn cãi hôn ước để lấy kẻ khác à? Con gái kĩ nữ thì dù có học chữ cũng chỉ là thứ mua vui thôi!”

Nữ tử quỳ gối, nước mắt rơi lã chã. Nàng tên là Tô Nhược Mai, người được nuôi trong phủ quan từ nhỏ, văn hay chữ tốt, từng là tài nữ nổi danh. Nhưng khi trưởng thành, nàng lại bị chính Tào Kính giam lỏng, ép làm thiếp lẽ.

Lục Du cố tiến lại gần nhưng mọi thứ như chiếu trên màn khói quá khứ, tay hắn xuyên qua mọi hình ảnh. Hắn chỉ có thể chứng kiến.

Trong đêm đó, Tô Nhược Mai bị ép rượu độc, rồi xác bị ném xuống giếng sau phủ. Không một ai biết. Dòng máu của nàng loang xuống đáy giếng, kết tụ thành hận niệm kéo dài hàng trăm năm.


Lục Du bất giác rơi lệ. Cảnh tượng mờ đi, và hắn thấy mình đứng trước miệng giếng sâu không đáy, một luồng khí âm bốc lên dữ dội.

Từ đáy giếng, oan hồn Tô Nhược Mai hiện hình, mắt trắng dã, áo đỏ như lửa cháy.

“Ngươi… không phải Tào Kính…
Nhưng nếu muốn bước qua tầng này, ngươi phải trả lại công bằng cho ta…
Hãy đưa kẻ đó… xuống giếng…”

Giọng nàng ngân lên như tiếng sáo ai oán.

Ngay lập tức, Lục Du bị cuốn vào thân xác một người lạ – một tiểu lại mới vào phủ. Trên tay hắn là một bản tấu sớ cáo buộc Tri phủ Tào Kính hãm hại dân nữ, cùng túi thuốc độc Tào Kính từng dùng.


Giữa công đường, Lục Du dũng cảm dâng tấu, buộc Tri phủ phải tra xét. Nhưng mọi cửa quan đều bị thao túng. Chứng cứ sắp bị đốt, tính mạng hắn ngàn cân treo sợi tóc.

Đúng lúc ấy, oan hồn Tô Nhược Mai hiện lên giữa công đường, máu rỉ từ mắt, khí lạnh khiến toàn bộ quan binh tê liệt.

Tào Kính quỳ gục, miệng lắp bắp:

“Tha… tha cho ta… Là cha ta bắt ta cưới nàng… Ta không muốn giết nàng đâu!”

Tiếng gào của oan hồn rít lên như xé ruột xé gan:

“Nếu không muốn… sao lại đổ thuốc bằng tay ngươi?!”

Tào Kính ngửa cổ rít lên rồi bị kéo tuột xuống nền đất, để lại vệt máu dài. Cánh cửa giếng mở ra, như một cái miệng đen ngòm đón hắn.


Mọi thứ lại tối sầm. Lục Du ngã quỵ, thở hổn hển. Khi mở mắt, hắn đã đứng trở lại tầng một của Tháp Chuông, tay vẫn nắm chặt dùi gỗ.

Chuông trên cao tự rung lên lần nữa, như tiếng vong hồn cảm tạ. Ánh sáng nhạt từ cửa đá dẫn lên tầng hai vừa hé mở.

Một giọng nữ nhẹ thoảng trong gió:

“Cảm tạ ngươi… Người đi tìm tình yêu không phải là kẻ lạc lối…
Nhưng những tầng sau… sẽ không dễ như thế này đâu.”

Lục Du nhìn lên đỉnh tháp. Còn sáu tầng, sáu kiếp, và không ai biết hồn Ngọc Dao bị nhốt ở tầng thứ mấy…

 

CHƯƠNG 03 – KIẾP THỨ HAI: LÒ GẠCH TRĂM XÁC


Bước qua cánh cửa đá dẫn lên tầng hai, Lục Du cảm giác nhiệt độ hạ xuống lạnh buốt, đến mức hơi thở hóa thành sương trắng. Không gian tầng này rộng hơn tầng trước, mái vòm cao hun hút, vách tường khắc vô số ký tự kỳ lạ như những tiếng gào thét bị đóng băng.

Trên đỉnh tháp treo một chiếc chuông sắt gãy nứt, lỗ chỗ vết máu khô. Ngay dưới chân chuông là tấm bia đá khắc câu chữ đỏ sậm:

“Ai gõ chuông này,
sẽ bước vào lò gạch trăm xác,
thấy máu trẻ thơ nấu thành đất,
oan hồn chưa siêu sinh.”

Lục Du nhìn tấm bia, lòng nhói đau. Nhưng nếu không đánh chuông, hắn sẽ không thể tiến lên tầng ba, càng xa hy vọng cứu Ngọc Dao. Hắn nhắm mắt, dùng cả hai tay nâng dùi gỗ, gõ mạnh một hồi.

Tiếng “boong…” vang vọng, không trầm u ám như tầng trước mà ngang chát, rít lên như tiếng khóc trẻ con.


Mắt tối sầm. Khi mở ra, hắn thấy mình đang đứng giữa một xưởng nung gạch thời nhà Thanh, lửa đỏ rực trời, khói đen đặc quánh. Người thợ quần áo rách nát, thân hình gầy trơ xương đang vác đất, tiếng roi quất chan chát.

Ở góc lò, một đứa trẻ bị trói nằm bên đống đất sét, miệng bị nhét giẻ, nước mắt và bùn lẫn nhau. Những người thợ thì thào:

“Quan Chủ thầu nói muốn gạch đỏ đẹp… phải trộn máu trẻ con… Đêm nay nó sẽ bị bỏ vào lò.”

Ngay lập tức, một bóng phụ nữ tóc rối, mặt đầy máu bụi, xiềng xích kéo lê, bước ra từ lò nung. Đôi mắt nàng đỏ rực như than hồng, giọng khàn đặc:

“Ta… là Dụ Hạ, vợ thợ gạch.
Quan Chủ thầu đã ném con ta vào lò…
Máu thịt nó cháy rữa thành tro…
Còn chồng ta… bị chôn sống dưới móng xưởng…
Ngươi muốn qua tầng này… hãy thiêu hắn… trong lửa địa ngục…”

Lục Du run rẩy. “Thiêu hắn” là ai?

Đúng lúc ấy, Quan Chủ thầu – một lão quan béo tốt, vàng ngọc đầy người – xuất hiện, tay cầm roi sắt, cười khả ố:

“Bỏ thêm đứa trẻ này vào lò đi! Mau làm trước giờ triều đình đến thu thuế gạch!”

Tiếng khóc vang lên dội vào tim Lục Du. Một luồng khí lạnh nhập vào cơ thể hắn – hắn bị kéo vào thân xác một phu gạch. Trong tay hắn giờ là thanh sắt nung đỏ.


Đêm xuống, lửa lò đỏ như máu. Quan Chủ thầu cầm đứa trẻ tiến về lò, miệng cười man rợ. Đúng lúc hắn giơ tay, Lục Du lao đến, quất thanh sắt nung đỏ vào mặt hắn. Tiếng la thảm thiết vang lên, lửa bắt vào y phục.

Dụ Hạ – oan hồn tóc máu – từ trong lò bước ra, mở toang cánh cửa lửa. Bàn tay xương xẩu của nàng túm lấy Quan Chủ thầu, kéo hắn vào biển lửa đỏ ngầu.

Tiếng xương cháy, tiếng kêu rùng rợn kéo dài, rồi im bặt.

Ngọn lửa chuyển màu xanh, tro bụi tan ra. Dụ Hạ quay lại nhìn Lục Du, khuôn mặt bớt méo mó, đôi mắt rớm lệ:

“Cảm ơn ngươi… Những đứa trẻ bị ném vào lò… cuối cùng đã được siêu thoát…
Nhưng còn sáu oan hồn khác… khổ nạn hơn ta gấp trăm lần…”

Bóng nàng tan vào ánh sáng xanh.


Lục Du bật dậy, trở về tầng hai của Tháp Chuông, mồ hôi đầm đìa, bàn tay vẫn run vì còn cảm giác cầm thanh sắt nóng bỏng.

Tiếng chuông tầng hai vang một hồi dài, cửa đá dẫn lên tầng ba từ từ mở ra. Một cơn gió lạnh hơn cả hai tầng trước thổi xuống, kèm tiếng cười trẻ con lẫn tiếng khóc của đàn bà vọng từ trên cao.

Lục Du biết:

“Tầng ba… sẽ còn ác nghiệt hơn… Nhưng chỉ cần Ngọc Dao còn bị nhốt… ta không thể dừng lại.”

 

CHƯƠNG 04 – KIẾP THỨ BA: MIẾU CỔ VÀ ĐÀN TẾ MÁU


Cánh cửa tầng ba mở ra, một luồng gió lạnh lẽo như từ cõi âm thổi xuống. Lục Du vừa đặt chân lên bậc đá, tiếng mõ tụng kinhtiếng trẻ khóc thảm vang vọng khắp không gian.

Không gian tầng ba u tối, trần vòm phủ đầy phù chú rách nát, những ngọn đèn lân tinh đỏ như máu treo lơ lửng. Trên đỉnh, chiếc chuông đồng khắc hình quỷ đầu trâu treo lơ lửng, nền gạch dưới chân loang lổ máu đã khô hàng trăm năm.

Dưới chuông, bia đá viết bằng nét dao khắc thô bạo:

“Ai đánh chuông này, sẽ bước vào miếu cổ.
Máu trăm trinh nữ tưới đàn tế quỷ thần.
Oan hồn chưa được siêu độ,
mỗi đêm còn đòi máu trả thù.”

Lục Du nắm chặt dùi gỗ, thở dốc:

“Ngọc Dao… ta thề dù có thành quỷ… cũng cứu nàng.”

Hắn gõ chuông.

Tiếng “boong…” trầm sâu, kéo dài như tiếng thần linh khóc than. Mắt tối sầm – khi mở ra, hắn thấy mình đứng giữa một ngôi miếu hoang giữa rừng, mái ngói mục nát, dây leo quấn kín, nhưng đàn tế máu trước miếu vẫn đỏ tươi như vừa được nhuộm.


1. Lễ tế rùng rợn

Trống và mõ vang lên từ phía miếu. Một đoàn người mặc áo tang trắng, đeo mặt nạ quỷ, đang lôi các thiếu nữ trói chặt, đẩy lên đàn tế.

Một thầy tế già râu bạc, tay cầm gươm gỗ và chuỗi xương người, cất giọng trầm u ám:

“Đêm nay, để trấn yểm hung tà,
máu trăm trinh nữ phải đổ xuống đàn,
quỷ thần mới ngủ yên, làng mới yên ổn.”

Tiếng khóc của các cô gái vang vọng, hòa với mùi máu tanh và hương trầm khét đặc.

Bất chợt, một oan hồn nữ mặc áo trắng, cổ quấn sợi dây trói đỏ, đôi chân lơ lửng cách mặt đất, từ từ trôi đến trước mặt Lục Du. Mái tóc rối che nửa khuôn mặt, giọng nói khàn như gió lạnh:

“Ta… là Lan Hương
Đêm cuối cùng… ta bị hiến tế cùng chín mươi chín cô gái khác…
Máu của ta hóa thành sông đỏ,
quỷ thần không ngủ… mà thức dậy ăn tim gan chúng ta…
Ngươi muốn qua tầng này…
Hãy dừng nghi lễ này… giải thoát cho tất cả…”


2. Máu quỷ trỗi dậy

Lục Du cảm nhận cơ thể bị hút vào thân xác một thanh niên phu làng, đang cầm dao chém củi gần đàn tế. Trước mặt hắn, Lan Hương và nhiều cô gái khác bị đẩy lên bàn đá, máu từ vết cắt tay rỉ xuống rãnh chảy thành dòng.

Đột nhiên, đàn tế rung chuyển, đất nứt toác, một con quỷ khổng lồ đầu trâu thân người, cao hơn ba trượng, từ hố máu bò ra. Mùi hôi thối và oán khí lan khắp khu miếu. Nó gào lên:

“Máu… chưa đủ… thêm linh hồn nữa… mới hoàn thành phong ấn!”

Thầy tế già quỳ lạy:

“Xin đại quỷ ăn nốt mười mạng còn lại để giữ yên thôn làng!”

Nghe vậy, Lục Du hét lớn, lao tới chém đứt dây trói các cô gái, nhưng bị lính làng bắt lại, gậy gộc nện tới tấp. Trong tuyệt vọng, Lan Hương nhập vào người hắn, tay hắn sáng lên luồng ánh bạc, chém đứt xiềng xích.


3. Giải thoát oan hồn

Con quỷ trâu điên cuồng lao tới, húc sập cả mái miếu. Lục Du cầm thanh gươm gỗ, lao thẳng vào miệng quỷ, đâm xuyên lá bùa phong ấn cắm trên lưỡi nó. Một tiếng nổ lớn vang lên, máu đỏ bắn tung, đàn tế nổ tung thành tro bụi.

Lan Hương cùng các thiếu nữ biến thành dải ánh sáng trắng, bay lên trời. Nàng quay lại nhìn hắn, khuôn mặt bình yên:

“Ngươi đã cứu chúng ta…
Nhưng… trên tầng bốn… là nơi oan hồn mạnh nhất từng giết cả tộc người…
Hãy giữ mạng… vì vợ ngươi…”

Hình ảnh tan biến.


Lục Du tỉnh dậy, quỳ trước chuông tầng ba. Chuông đồng sáng rực, một cánh hoa trắng rơi xuống nền đá – dấu hiệu oan hồn Lan Hương được giải thoát.

Tiếng chuông vang dài, cửa tầng bốn mở ra. Một luồng sát khí lạnh buốt tràn xuống, làm ngọn đèn lân tinh của tầng ba tắt phụt.

Lục Du siết chặt tay, bước lên bậc thang đá, biết rằng tầng tiếp theo sẽ còn ác nghiệt gấp bội.

 

CHƯƠNG 05 – KIẾP THỨ TƯ: OÁN HỒN DIỆT TỘC TRONG ĐÊM HUYẾT NGUYỆT


Bậc thang dẫn lên tầng bốn nứt vỡ, phủ đầy máu khô và những ký hiệu quỷ dị như được viết bằng móng tay. Không gian tầng này đen đặc như mực, chỉ có một luồng ánh trăng đỏ từ lỗ hổng trên đỉnh vòm chiếu xuống chiếc chuông sắt đen đã vỡ đôi.

Trên nền đá khắc một câu đẫm máu:

“Ngươi muốn bước vào tầng bốn,
hãy nghe tiếng kêu của vạn oan hồn.
Một đêm, cả tộc bị thiêu,
máu hóa thành biển…
Ai dám gõ chuông này
sẽ chôn mình trong đêm huyết nguyệt.”

Lục Du run tay, nhưng ánh mắt hắn đầy kiên định:

“Dù biển máu nuốt thân, ta cũng phải đi tiếp… Ngọc Dao, chờ ta…”

Hắn dồn sức gõ chuông, tiếng “BOONG” vang lên trầm đục như tiếng trống gọi hồn. Không gian vỡ tung, hắn bị hút vào vòng xoáy máu đỏ…


1. Ngọn lửa diệt tộc

Khi mở mắt, hắn thấy mình đứng giữa một ngôi thành cổ, lửa cháy ngùn ngụt, tiếng la hét và tiếng trẻ khóc xé lòng. Cả một tộc người mặc bạch y đang bị lính triều đình bao vây, kẻ thì chém giết, kẻ thì ném vào biển lửa.

Giữa biển máu, một nữ chiến tướng tóc dài, khoác áo giáp đỏ, đôi mắt tóe lửa căm hận, chém ngã từng tên lính. Nhưng cuối cùng, một mũi giáo từ phía sau đâm xuyên lưng, nàng ngã xuống. Máu của nàng nhuộm đỏ cả cổng thành.

Oan hồn ấy từ từ trồi lên, gương mặt đầy sẹo bỏng, giọng khàn như tiếng gươm va đá:

“Ta là Tướng quân Bạch Hổ, bảo vệ Bạch Tộc.
Chỉ vì chống lại triều đình, cả tộc ba ngàn người bị thiêu trong một đêm huyết nguyệt…
Linh hồn họ còn kêu khóc, quanh quẩn không siêu sinh…
Muốn qua tầng này…
Ngươi phải đối diện cái chết của cả tộc,
đứng lên chống lại quân giết người,
nếu không… sẽ cùng họ chôn vùi nơi biển máu.”


2. Chìm trong biển máu

Lục Du bị kéo vào thân xác một binh lính trẻ của Bạch Tộc. Trong tay hắn là thanh đao mẻ, xung quanh hàng nghìn người của tộc đang hoảng loạn.

Trống trận dồn dập, quân triều đình phóng hỏa, lửa nuốt dần từng mái nhà, tiếng người bị thiêu rùng rợn.

Giữa lúc tuyệt vọng, trăng đỏ trên cao nứt toác, máu từ trời rơi xuống hòa vào lửa, biến cả quảng trường thành biển máu sôi sục. Những oan hồn của Bạch Tộc nổi lên, gào thét trong đau đớn.

Tướng quân Bạch Hổ hiện hình, trao cho Lục Du thanh kiếm huyết thệ:

“Muốn giải thoát linh hồn ta và tộc này…
hãy giết tên quan tàn sát chúng ta.
Chỉ khi hắn chết, biển máu mới lắng xuống.”


3. Quyết chiến dưới huyết nguyệt

Tên quan chỉ huy cưỡi ngựa đen, áo giáp vàng, tay cầm cờ lệnh thấm máu. Hắn cười điên loạn:

“Giết sạch chúng! Không chừa một mạng để ngừa phản loạn!”

Lục Du hét lớn, dẫn binh lính Bạch Tộc còn sống sót xông lên. Trận chiến dưới ánh trăng máu diễn ra ác liệt, xác chất đầy đồng, máu chảy thành suối.

Cuối cùng, trong khoảnh khắc sinh tử, Lục Du dùng kiếm huyết thệ đâm xuyên ngực tên quan, máu hắn phun trào, biến thành luồng khói đen, tiếng kêu thảm thiết vang dội trời đất.

Biển máu dần lắng xuống, ánh trăng đỏ hóa trắng. Hồn phách của ba ngàn người Bạch Tộc hiện ra, quỳ cảm tạ. Tướng quân Bạch Hổ trao lại kiếm huyết thệ cho Lục Du:

“Ngươi đã trả lại công bằng…
Tầng bốn không còn oán niệm…
Nhưng tầng năm… chính là nơi giam giữ một vị vương phi chết không nhắm mắt,
cả hoàng cung thành mộ sống…
Ngươi liệu có dám bước tiếp?”


Không gian tan biến.

Lục Du tỉnh lại trong tầng bốn, toàn thân bê bết máu. Chuông sắt đen tỏa ra ánh sáng trắng, một lá cờ Bạch Tộc cháy dở rơi xuống, như minh chứng cho oan hồn đã được giải thoát.

Cửa tầng năm mở ra, từ đó thổi ra mùi hương trầm mục rữa, kèm tiếng đàn tỳ bà ma mị vọng xuống.

Lục Du lau máu khỏi mắt, bước lên, dù biết càng đi sâu, hắn càng khó trở lại làm người…


 

CHƯƠNG 06 – KIẾP THỨ NĂM: VƯƠNG PHI HÓA QUỶ TRONG MỘ SỐNG HOÀNG CUNG


Bước lên tầng năm, mùi hương trầm xen lẫn mùi tử khí nồng nặc khiến Lục Du nghẹt thở. Không gian tầng này khác hẳn những tầng trước – trần vòm dát vàng bạc, nhưng bị xích đen trói chặt, từng bức màn gấm hoàng gia rách nát, lụa đỏ phủ bụi thời gian.

Chiếc chuông tầng năm bằng vàng hoen gỉ, khắc hình phượng hoàng bị xé cánh, nền đá dưới chân loang máu thẫm. Bia đá khắc dòng chữ lạnh lùng:

“Ngươi muốn bước vào tầng năm,
hãy nghe tiếng đàn tỳ bà khóc.
Vương phi của thiên triều,
bị chôn sống cùng hậu cung,
máu thịt nàng hóa quỷ phượng,
oan nghiệt vĩnh bất siêu sinh.”

Lục Du hít sâu, tay run khi nâng dùi gõ chuông. Tiếng “BOONG…” vang lên thanh thoát như tiếng đàn, nhưng ngay sau đó biến thành tiếng gào xé họng. Không gian rung chuyển, bóng tối kéo hắn vào cơn ác mộng mới.


1. Hoàng cung trở thành mộ sống

Lục Du mở mắt, thấy mình đang trong đại điện hoàng cung thời cổ. Nhưng khác với lộng lẫy, nơi này tràn ngập xác chết, nữ quan và cung tỳ nằm la liệt, cửa điện bị niêm phong bằng phù chú máu, không ai thoát được.

Trên ngai vàng, một Hoàng đế trẻ bị chém lìa đầu, vương miện lăn dưới đất. Trước ngai, một vương phi mặc phượng bào đỏ rực, thân thể đầy vết roi và dấu đâm, đang bị lính lôi vào quan tài đá lớn.

Nàng cất tiếng khóc uất hận:

“Vì quyền đoạt vị… Hoàng đế lệnh chôn sống toàn bộ hậu cung!
Hàng trăm mạng bị bịt miệng ném vào hầm…
Ta, vương phi, dù là chính thất cũng bị bóp cổ vứt cùng bọn họ.
Máu thịt tan trong quan tài,
linh hồn hóa quỷ phượng chực bay về trời báo thù…
Ngươi muốn qua tầng này…
Hãy sống và chết như ta… trong chính mộ sống này.”


2. Địa ngục trong quan tài

Cánh cửa đá đóng sập, Lục Du bị hút vào xác của một thái y trẻ từng chứng kiến vụ thảm sát. Bên ngoài, tiếng binh lính cười man rợ khi từng phi tần, cung nữ bị nhét vào quan tài đá khổng lồ.

Họ la hét, khóc lóc, nhưng cửa hầm khóa chặt, không ai cứu nổi. Khi quan tài đóng nắp, bóng tối tuyệt đối phủ xuống, không khí loãng dần.

Tiếng gào kêu yếu ớt biến thành tiếng rên rỉ… rồi tiếng cắn xé thịt người vang lên khắp hầm. Nhiều cung nữ vì đói và tuyệt vọng, ăn cả xác chết để sống thêm, tiếng nhai xương vọng đến tận màng tai Lục Du.

Vương phi – khi còn thở – đã cào tay vào vách đá đến bật máu, vẽ nên hàng trăm phù chú nguyền rủa triều đình. Cuối cùng, nàng chết trong tiếng nguyền:

“Nếu trời không thấy… ta sẽ thành quỷ phượng,
thiêu rụi cả hoàng thành!”


3. Hóa thân quỷ phượng

Cơ thể Lục Du đau nhói, xương sống cháy bỏng, da bong tróc. Từ lưng hắn, đôi cánh phượng lửa mọc ra, mắt đỏ như than hồng.

Một tiếng hét vang lên, ngọn lửa đỏ rực bùng cháy, phá tan quan tài đá, đốt sập cả hoàng cung. Hàng trăm oan hồn nữ tử hiện ra, bay theo lửa quỷ, tiếng khóc vang vọng cả bầu trời.

Giữa biển lửa, Vương phi xuất hiện, nhưng khuôn mặt hiền hòa hơn, đôi mắt dịu lại nhìn hắn:

“Ngươi đã chịu đựng được mộ sống…
và giải thoát cho hậu cung này…
Nhưng trên tầng sáu… chính là vị pháp sư từng trấn yểm linh hồn vợ ngươi,
kẻ này giỏi huyễn thuật,
sẽ khiến ngươi tự giết chính mình…
Ngươi còn dám đi tiếp không?”


Không gian tan biến.

Lục Du ngã quỵ trước chuông vàng tầng năm, toàn thân bỏng cháy. Chuông sáng rực, một chiếc lông phượng đỏ rơi xuống, tan thành tro sáng.

Cửa tầng sáu hé mở, từ đó vọng xuống tiếng tụng chú ma quái cùng tiếng xích sắt kéo lê, như tiếng gọi từ cõi âm sâu nhất.

Lục Du khàn giọng thì thầm:

“Pháp sư ấy… chính là kẻ ta phải diệt… nếu muốn đưa nàng trở về…”

Hắn chống kiếm, bước lên tầng sáu.

CHƯƠNG 07 – KIẾP THỨ SÁU: PHÁP SƯ HUYỄN THUẬT VÀ SỰ PHẢN BỘI


Lên đến tầng sáu, sương mù đen đặc phủ kín lối đi, từng sợi xích sắt treo lủng lẳng phát ra tiếng leng keng như tiếng hồn ma than khóc. Không còn đèn lân tinh hay chuông sáng rực – chỉ có chiếc chuông đồng đen kịt, được quấn chặt bởi hàng trăm lá bùa cháy xém.

Dưới chân chuông, dòng chữ đỏ như máu rỉ chảy:

“Đây là tầng của kẻ từng trấn yểm linh hồn vợ ngươi.
Pháp sư Huyết Linh – kẻ bán linh hồn để đổi trường sinh.
Ai gõ chuông này sẽ lạc trong huyễn thuật vô tận,
thấy chính mình phản bội, tự tay giết người mình yêu.”

Lục Du nắm chặt chuôi kiếm, gằn giọng:

“Cuối cùng ta cũng tới… Huyết Linh, hôm nay dù là quỷ hay người… ta cũng giết ngươi!”

Hắn gõ chuông. Tiếng “BOONG…” vang lên nghẹt thở, không vọng lại, chỉ có một khoảng lặng chết chóc trước khi tất cả tan biến.


1. Ảo mộng phản bội

Lục Du mở mắt thấy mình đang ở ngôi nhà nhỏ nơi hắn và Ngọc Dao từng sống. Mùi hoa mai, tiếng cười của vợ vang lên trong trẻo. Nàng bước ra, y phục trắng, ánh mắt dịu dàng như chưa từng có bi kịch nào xảy ra.

Nhưng từ phía sau, một bản sao khác của chính Lục Du, mặc áo đen, ôm lấy Ngọc Dao và thì thầm:

“Ngươi không thể cứu nàng… nàng thuộc về ta… Mãi mãi.”

Ngọc Dao không hề chống cự, mà còn nắm tay bản sao ấy, đôi mắt trống rỗng.

Tiếng cười ma quái vang khắp bầu trời:

“Ngươi nghĩ có thể chống lại ta?
Chính tay ngươi đã từng ký huyết ước với ta,
bán đi linh hồn nàng để đổi mạng sống cho mình!”


2. Đấu với chính mình

Từ bóng tối, Pháp sư Huyết Linh xuất hiện – lão già mặc áo đỏ, mặt che nửa bằng mặt nạ đồng, tay cầm trượng xích máu. Ông ta giơ tay, luồng huyết khí dâng lên, khiến bản sao áo đen của Lục Du hóa thành quỷ song sinh, đôi mắt đỏ rực.

Huyết Linh gào:

“Muốn cứu nàng, trước tiên phải giết chính ngươi.
Ngươi có đủ can đảm sao, học giả hèn nhát?”

Quỷ song sinh lao tới, kiếm đỏ như lửa, từng chiêu đánh trúng tim hắn. Mỗi nhát chém, Lục Du không chỉ cảm thấy đau, mà còn thấy ký ức phản bội – cảnh hắn từng van xin Huyết Linh cứu mình, đổi lại là phong ấn linh hồn Ngọc Dao để giữ mạng cho hắn.


3. Huyết trận

Giữa trận đấu, máu Lục Du đổ xuống tạo thành vòng huyết trận, tiếng chú của Huyết Linh càng vang dữ dội. Không khí đặc quánh, bóng ma hàng trăm người từng bị ông ta trấn yểm trồi lên, trói chặt Lục Du.

Đúng lúc hắn sắp gục, một luồng ánh sáng trắng xuất hiện – hồn phách Ngọc Dao trong ảo ảnh hét lên:

“Đừng tin hắn! Ngươi chưa từng phản bội ta…
Chính hắn đổi ký ức của ngươi… Hãy nhớ lại!”

Ký ức thật ùa về: năm đó, Huyết Linh dùng bùa huyễn thuật xóa ký ức, khiến hắn tưởng rằng bản thân phản bội, trong khi sự thật là hắn bị lừa ký phong ấn.


4. Phá huyễn

Lục Du hét lớn, tự dùng kiếm đâm xuyên bản sao quỷ song sinh, máu bắn tung tóe, ảo ảnh tan thành khói đen. Vòng huyết trận vỡ tung.

Hắn lao đến Huyết Linh, chém xuống một nhát chí mạng. Máu của pháp sư bắn ra, từng lá bùa trên chuông tầng sáu bốc cháy dữ dội.

Huyết Linh gục xuống, đôi mắt lộ vẻ kinh hãi:

“Ngươi… đã phá được huyễn thuật của ta…
Nhưng tầng bảy… là nơi Chúa Oán ngự…
Kẻ đó không phải ta,
mà chính là… vợ ngươi khi bị phong ấn…
Ngươi liệu có dám… hạ tay?”


Không gian tan biến, Lục Du tỉnh lại trước chuông tầng sáu. Chuông đen giờ đã nứt toác, tro bùa bay đầy không trung.

Cửa tầng bảy mở ra – cơn gió dữ thổi xuống mang theo tiếng khóc của hàng nghìn oan hồn.

Lục Du quỳ xuống, thì thầm:

“Ngọc Dao… cho dù nàng đã hóa Chúa Oán… ta cũng sẽ kéo nàng trở về…”

Hắn bước lên bậc thang cuối cùng, nơi định đoạt tất cả.

 

CHƯƠNG 08 – KIẾP THỨ BẢY: CHÚA OÁN VÀ SỰ LỰA CHỌN CUỐI CÙNG


Tầng bảy – đỉnh tháp chuông – chìm trong bóng tối đặc quánh như vực sâu vô tận. Gió lạnh gào thét, từng tiếng khóc của hàng vạn oan hồn vọng khắp bầu trời, làm tháp rung lắc dữ dội.

Chiếc chuông cuối cùng khổng lồ, đen nhánh như bị nhuộm máu, khắc đầy những câu chú trấn yểm cổ xưa. Xích sắt to bằng cổ tay quấn quanh, chôn xuống nền đá, cứ mỗi cơn gió lại ngân lên leng keng như tiếng xiềng xích địa ngục.

Bia đá trước chuông khắc câu cuối cùng:

“Đỉnh tháp giam Chúa Oán,
nguồn gốc mọi oan hồn dưới sáu tầng.
Ai gõ chuông này…
sẽ thấy kẻ mình yêu nhất…
nhưng cũng là kẻ phải giết
để phá phong ấn vĩnh hằng.”


1. Gõ chuông định mệnh

Lục Du đứng đó, hai tay run rẩy, mồ hôi lạnh ướt đẫm lưng. Trải qua sáu kiếp luân hồi, hắn biết chắc:

“Chúa Oán… chính là Ngọc Dao…
Nhưng nếu không giải phong ấn,
nàng mãi mãi không thể về bên ta…”

Hắn dồn hết sức lực còn lại, gõ chuông.

Tiếng “BOONG…” vang dội như sấm sét xé trời, khiến cả tháp rùng chuyển. Đất đá vỡ tung, cột sáng đen bùng lên, cuốn Lục Du vào vòng xoáy…


2. Gặp Chúa Oán

Hắn mở mắt, thấy mình đứng giữa biển tro tàn, bầu trời đỏ rực, gió mang mùi máu tanh và tử khí.

Trên ngai bằng xương người, Chúa Oán hiện thân – một nữ quỷ mặc hỷ phục đen, tóc dài chạm đất, mắt đỏ như máu. Nàng đeo xiềng xích bọc lửa, sau lưng là hàng vạn oan hồn gào khóc.

Giọng nàng vang lên như tiếng vọng từ cõi chết:

“Lục Lang… cuối cùng… chàng cũng đến…
Nhưng ta không còn là Ngọc Dao…
Ta đã trở thành Chúa Oán…
Một khi phong ấn bị phá,
ta sẽ kéo cả nhân gian vào biển máu…
Chàng… có dám giết ta?”


3. Trận chiến của yêu và hận

Chúa Oán rút thanh kiếm oán linh, luồng khí đen cuồn cuộn như rồng dữ. Chỉ một đường chém, đất trời rạn nứt, hàng ngàn oan hồn lao lên tấn công Lục Du.

Lục Du gào lên, vung kiếm huyết thệ đã nhận từ tầng bốn, chém từng oan hồn nhưng mỗi nhát chém lại đau như xé chính linh hồn mình, bởi tất cả oan hồn ấy đều từng bị phong ấn bởi Ngọc Dao khi nàng hóa Chúa Oán.

Giữa trận chiến, Ngọc Dao hét lên:

“Ta không muốn hại chàng…
nhưng sức mạnh oán linh trong ta… sẽ giết tất cả…
Giết ta đi… Lục Lang!”


4. Hy sinh và giải thoát

Lục Du quỳ xuống giữa biển máu, đôi tay run bần bật. Nhìn Ngọc Dao – dù là Chúa Oán – hắn vẫn thấy nụ cười dịu dàng của nàng năm xưa.

Hắn siết chặt kiếm, tiến đến gần, thì thầm:

“Nếu giết nàng mới giải thoát…
Ta thà cùng nàng xuống địa ngục…
còn hơn sống mà mất nàng.”

Ngay lúc kiếm sắp chạm vào tim nàng, Lục Du đổi hướng, đâm xuyên chính ngực mình. Máu hắn phun ra đỏ trời, hòa vào biển oán khí.

Tiếng chuông vang lên lần cuối, chấn động cả tháp. Xiềng xích của Chúa Oán đứt tung, hàng vạn oan hồn hóa thành luồng sáng trắng bay lên trời.

Ngọc Dao trở lại hình dáng con người, quỳ ôm lấy Lục Du, khóc nghẹn:

“Sao chàng ngu ngốc thế…
Chỉ cần chém ta… chàng đã sống…
Sao lại chọn chết cùng ta…”

Lục Du mỉm cười yếu ớt:

“Thà xuống địa ngục… cùng nàng…
còn hơn bước qua mà bỏ lại…”


5. Kết cục

Biển máu tan biến, bầu trời sáng dần. Ngọc Dao ôm Lục Du, hồn phách cả hai hóa thành hai cánh chim trắng, bay lên khỏi đỉnh tháp, biến mất vào bầu trời xanh.

Tháp chuông rung lên bảy hồi, rồi sụp đổ thành tro bụi. Oán khí vạn năm tan biến, đất ngoại thành trở nên thanh bình.

Người ta kể rằng:

  • Mỗi mùa xuân, trên nền cũ của tháp chuông, hai con chim trắng lại xuất hiện, bay lượn quanh nhau, hót vang như tiếng chuông xa xăm.
  • Ai nghe được tiếng ấy, lòng nhẹ bẫng như vừa được giải một mối oan từ kiếp trước.

 

CHƯƠNG 09 – NGOẠI TRUYỆN: TIẾNG CHUÔNG LUÂN HỒI


Nhiều trăm năm trôi qua, tháp chuông bảy tầng chỉ còn là một truyền thuyết. Đất ngoại thành giờ trở thành khu công viên bỏ hoang, người ta chỉ biết kể rằng:

“Ai nghe tiếng chuông bảy hồi giữa đêm sương,
sẽ gặp lại người mình yêu từ kiếp trước…”


1. Gặp gỡ trong kiếp mới

Một ngày cuối thu, Hạo Nam, giảng viên lịch sử trẻ, lang thang trong khu công viên. Gió lạnh, sương mù mờ trắng, anh chợt nghe tiếng chuông xa xăm – trầm, buồn và kéo dài.

Khi đến gần nền tháp cũ, anh thấy một cô gái mặc váy trắng, tóc buộc thấp, đang đứng lặng nhìn nền đất. Cô quay lại – đôi mắt trong veo, nhưng khi ánh mắt hai người chạm nhau, cả hai cùng khựng lại, tim đập hỗn loạn.

Cô gái khẽ thì thầm:

“Tôi… hình như từng biết anh…
Trong một giấc mơ… có tháp chuông… và… tiếng kêu của oan hồn…”

Hạo Nam run giọng:

“Không phải mơ… là kiếp trước…
Tôi đã leo bảy tầng tháp…
để cứu nàng.”


2. Hồi ức trỗi dậy

Gió thổi mạnh, tiếng chuông vô hình ngân bảy hồi. Ngay khoảnh khắc ấy, kí ức luân hồi tràn về – cảnh chiến đấu với vong linh, biển máu, quan tài sống, và giây phút tự đâm ngực mình trước Chúa Oán để cứu nàng.

Cô gái bật khóc, ôm lấy Hạo Nam:

“Lục Lang… là chàng thật sao?
Ta tưởng… đã mất nhau vĩnh viễn…”

Hạo Nam siết chặt nàng, thì thầm:

“Không còn phong ấn, không còn luân hồi…
Dù là thế giới nào, ta cũng tìm thấy nàng.”


3. Tiếng chuông kết thúc

Bầu trời sáng dần, một đôi chim trắng bay lượn trên nền tháp cũ, hót vang. Tiếng hót hòa cùng tiếng chuông từ xa vọng lại – bảy hồi, nhưng lần này không còn u oán, chỉ còn âm vang thanh thản.

Người ta kể rằng, từ hôm đó, truyền thuyết tháp chuông bảy tầng biến mất, không còn oan khí, chỉ còn câu chuyện tình hai linh hồn đã phá lời nguyền, gặp lại nhau qua kiếp người.

 

CHƯƠNG 10 – HỒN CHUÔNG GIẢI THOÁT


1. Trở về từ vực sâu

Sau khi tiếng chuông thứ bảy ngân vang, toàn bộ tháp chuông sụp đổ thành tro bụi. Tưởng chừng Lục Du và Ngọc Dao đã tan biến cùng luồng sáng trắng ấy, nhưng giữa khoảng không vô tận, một cánh cửa luân hồi mở ra.

Lục Du mở mắt, thấy mình đang nằm dưới gốc mai trắng, Ngọc Dao bên cạnh, dáng người mảnh mai, hơi thở nhẹ tựa sương. Không còn biển máu, không còn oán hồn, chỉ có ánh trăng và tiếng gió thổi qua cành mai.

Ngọc Dao mở mắt, bàn tay lạnh chạm vào tay chồng:

“Chúng ta… đã thoát khỏi phong ấn…
Nhưng đây không còn là kiếp trước nữa…
Chàng… vẫn muốn bên ta sao?”

Lục Du mỉm cười, ôm nàng thật chặt:

“Dù là thế giới nào… chỉ cần có nàng… mọi luân hồi đều đáng.”


2. Hồn chuông hóa phật quang

Từ xa, tro bụi của tháp chuông bay lên trời, hóa thành bảy quả chuông nhỏ bằng bạc, treo lơ lửng trên không trung. Mỗi quả chuông ngân một âm thanh thanh thoát, khác hẳn những tiếng u oán trước kia.

Một lão hòa thượng xuất hiện, đôi mắt sáng như sao, chắp tay niệm chú. Ông nói:

“Bảy tầng tháp là bảy kiếp nghiệp oán của nhân gian.
Các ngươi đã dùng tình yêu chân thành để giải thoát họ…
Từ nay, không còn oan hồn bị giam giữ nữa…
Chuông này sẽ thành hộ pháp linh quang,
soi đường cho những linh hồn lạc lối tìm về luân hồi thiện lành.”

Nói rồi, hòa thượng tan vào làn khói trắng, chỉ để lại âm thanh chuông ngân vang khắp bầu trời.


3. Chọn kiếp sống mới

Trước mặt hai người mở ra hai con đường:

  • Một con đường quay về kiếp trước, tiếp tục sống trong thế giới cũ nhưng mang theo ký ức của bảy tầng địa ngục.
  • Một con đường bỏ lại tất cả, đầu thai làm người phàm bình thường, không còn phép thuật, không còn oán hồn.

Ngọc Dao nghẹn ngào:

“Chúng ta đã chịu quá nhiều máu và thù hận…
Ta chỉ muốn làm một người vợ bình thường…
được nắm tay chàng đến cuối đời.”

Lục Du gật đầu, ôm nàng, bước vào con đường phàm nhân. Ánh sáng trắng nuốt trọn hai người, để lại trên nền đất hai dấu chân hằn sâu, tượng trưng cho tình yêu vượt qua bảy tầng luân hồi.


4. Hồi kết

Nhiều năm sau, tại một ngôi làng ngoại thành, có cặp vợ chồng học giả nghèo sống thanh bình trong căn nhà nhỏ trồng mai trắng.

Mỗi khi đêm về, gió nhẹ lay cành mai, tiếng gió phát ra âm thanh ngân như chuông bạc, khiến người trong làng cảm thấy lòng nhẹ nhõm, hết mộng mị.

Người già trong làng kể rằng:

  • Chuông ấy chính là hồn của bảy tầng oan nghiệt,
  • Và đôi vợ chồng kia chính là hai linh hồn yêu nhau đến tận cùng, phá được phong ấn, hóa giải bảy kiếp oán linh.

Dưới ánh trăng, Lục Du và Ngọc Dao ngồi bên nhau, nàng dựa đầu lên vai chồng, thì thầm:

“Bảy tầng địa ngục đã qua…
Kiếp này, ta chỉ muốn nghe tiếng chuông ấy…
ngân lên trong lòng chàng mà thôi.”


KẾT TRUYỆN – THÁP CHUÔNG 7 TẦNG

 Vật Phẩm Phong Thủy May Mắn Trừ Tà – Bình An!

 Bạn có tin rằng một vật phẩm nhỏ bé lại có thể mang đến sự bình an, xua tan vận xui, thu hút tài lộc? 7 vật phẩm phong thủy đặc biệt dưới đây được chế tác tinh xảo từ chất liệu tự nhiên (trầm hương, dâu tằm, đá mắt hổ), kết hợp năng lượng tâm linh, chính là "lá bùa hộ mệnh" giúp bạn vững tâm mỗi ngày. Khám phá ngay!

1)DÂY CHUYỀN PHẬT BẢN MỆNH TRẦM HƯƠNG

🔗  SHOPEE |https://s.shopee.vn/2LMjfdKLyu

🔗 TIKTOK  https://vt.tiktok.com/ZSkvJ9k1U/

 

2)VÒNG TAY TRẦM HƯƠNG 108 HẠT - BÌNH AN TRỌN ĐỜI

🔗 SHOPEE | https://s.shopee.vn/20jtH3llMO

 🔗 TIKTOK  https://vt.tiktok.com/ZSkvJRkR8/

3) VÒNG TRẦM HƯƠNG NGŨ MỆNH - HỢP TUỔI RƯỚC LỘC

🔗 SHOPEE | https://s.shopee.vn/10rM5GNp2G

 🔗 TIKTOK SHOP  https://vt.tiktok.com/ZSkvJ5KGB/



4)VÒNG TAY MẶT PHẬT BẢN MỆNH 12 CON GIÁP

🔗 SHOPEE 1 |https://s.shopee.vn/4fkeS3uMRm

 🔗 SHOPEE 2 https://s.shopee.vn/6AZSEn7Ow1

5) VÒNG DÂU TẰM 108 HẠT - "THẦN HỘ MỆNH" TRỪ TÀ

🔗 SHOPEE  https://s.shopee.vn/708ZEOTDXu

 

6) VÒNG DÂU TẰM KHẮC TÊN - BÙA HỘ THÂN ĐỘC NHẤT

🔗 SHOPEE | https://s.shopee.vn/1qQT4uUkKW

🔗 TIKTOK SHOP https://vt.tiktok.com/ZSkveFTT5/



7) MẶT DÂY CHUYỀN PHẬT BẢN MỆNH ĐÁ MẮT HỔ - UY LỰC VÔ SONG

🔗 SHOPEE |https://s.shopee.vn/10rL6svxtq

 🔗 TIKTOK SHOP  https://vt.tiktok.com/ZSkveYny5/

"Vật phẩm phong thủy không chỉ là trang sức - Đó là năng lượng bảo hộ bạn mỗi ngày!"

Đừng để tâm linh bị bỏ quên – hãy chọn cho mình một vật hộ thân, thu hút năng lượng tốt lành mỗi ngày!

Post a Comment

0 Comments