PHÀM NHÂN TU TIÊN LỘ ( CHƯƠNG 101-110) [SIÊU PHẨM ] TIÊN HIỆP CỔ ĐIỂN - TÁC GIẢ: MÈO PING PING

 CHƯƠNG 101: PHÁP TRÀNG NGOẠI MÔN – TÊN KHÔNG AI BIẾT ĐỨNG LÊN


Núi Linh Trúc, sáng sớm mù sương. Tiếng chuông đồng từ điện Ngoại Môn ngân vang ba hồi.

Hôm nay là ngày sát hạch định kỳ ba năm một lần – cơ hội hiếm hoi để đệ tử tạp dịch hoặc đệ tử ngoại môn có thể bước chân vào tầng lớp tu sĩ nội môn. Một bước thiên địa.

Trên pháp tràng rộng ngàn trượng, hơn ba trăm người đứng rải rác, chia làm nhiều tổ. Đa số là đệ tử ngoại môn tu vi Tụ Khí trung kỳ trở lên, cũng có vài đệ tử tạp dịch không biết trời cao đất dày chen vào cho có mặt.

Tần Vân đứng ở cuối đội hình, áo vải cũ kỹ, tóc rối nhẹ, dáng vẻ chẳng khác gì người làm cỏ trong dược viên. Người bên cạnh liếc nhìn, chẳng buồn để ý. Hắn chỉ lặng lẽ, tay đan vào nhau, ánh mắt bình thản như nước giếng thu.


1. CHƯƠNG MÔN MỚI, LUẬT MỚI

Trên cao, Trưởng lão mới – Lý Tu Phong mặc đạo bào thanh sắc, sắc mặt âm trầm, giọng nói vang như chuông:

“Nội môn không dung người vô năng. Người nào Tụ Khí sơ kỳ, tự biết thân phận, đứng ra rút lui. Tránh phí thời gian!”

Cả pháp tràng thoáng xao động.

Một vài đệ tử tạp dịch khẽ thở dài, cúi đầu lặng lẽ rút lui. Có người lẩm bẩm:

“Linh căn cực thấp, Tụ Khí sơ kỳ, còn muốn tranh cơ hội với ai…”

Tần Vân vẫn đứng nguyên chỗ cũ, không tiến, không lùi.

Một tên đệ tử ngoại môn bên cạnh liếc nhìn, cười khẩy:

“Đứng đó làm gì, ngươi cũng chỉ Tụ Khí sơ kỳ. Muốn chết trên pháp tràng sao?”

Tần Vân không đáp, cũng không nhìn sang. Hắn chẳng có gì để nói. Sự hiện diện của hắn nơi đây – vốn đã là một canh bạc thầm lặng.




2. TRẬN ĐẤU ĐẦU TIÊN – KHÔNG TIẾNG VANG, CHỈ LÀ MỘT CÁI NHÌN

Tổ thứ bảy được gọi tên.

Người dẫn đầu là đệ tử ngoại môn Tụ Khí hậu kỳ tên Triệu Cảnh, dáng người cao lớn, kiếm pháp nhanh mạnh. Đối thủ – không ai khác chính là Tần Vân.

Nhiều tiếng xì xào nổi lên:

“Giao tên tạp dịch kia cho Triệu sư huynh, xem như miễn chiến.”

“Sợ hắn chưa kịp rút kiếm đã bị đánh văng khỏi pháp tràng rồi.”

Triệu Cảnh nhếch mép:

“Ngươi tự rút lui đi, ta không muốn đánh phế một kẻ như ngươi.”

Tần Vân chỉ ôm quyền, nhẹ nhàng nói:

“Xin chỉ giáo.”

Một giây sau, Triệu Cảnh động thân, kiếm ảnh vẽ thành ba đường liên hoàn, áp sát nhanh như gió.

Nhưng đúng lúc ấy, hắn bỗng khựng lại nửa bước. Không phải vì Tần Vân ra chiêu – mà là vì một tia sát ý mờ nhạt lóe lên trong mắt đối thủ.

Không mãnh liệt, không bạo liệt – nhưng tinh thuần như sợi chỉ, đủ khiến hắn lạnh gáy trong nháy mắt.

Chính là loại sát ý chỉ có kẻ từng lang bạt trong sinh tử lâu ngày mới có thể ẩn nhẫn đến vậy.

Trong khoảnh khắc đó, Tần Vân vung tay. Không kiếm, không bùa chú – chỉ là một chiêu Chưởng Kình đơn sơ, lại theo lối “Phản Trảm Hậu Phát” trong một mảnh tàn đồ hắn nhặt được năm ngoái.

Chưởng ảnh không lớn, nhưng đúng lúc Triệu Cảnh chưa kịp thu thế, đập trúng cổ tay hắn.

Leng keng! Kiếm rơi xuống đất.

Một tiếng trầm đục vang lên, Triệu Cảnh quỳ gối, máu tươi chảy nơi cổ tay. Sững sờ.

Trưởng lão giám thị khẽ cau mày:

“Ngươi… Tụ Khí sơ kỳ?”

Tần Vân cúi đầu:

“Vâng. Vừa đột phá ít ngày.”

Không ai vỗ tay, không tiếng reo hò.

Nhưng nhiều ánh mắt đã bắt đầu chuyển hướng.


3. KHÔNG PHẢI VÌ VINH QUANG, CHỈ ĐỂ SINH TỒN

Sau khi rời khỏi pháp tràng, Tần Vân lại quay về căn phòng tạp dịch cũ. Đêm đó, hắn dùng linh thạch hạ phẩm tự mình kiếm được, hồi phục linh lực, bắt đầu ôn luyện một loại pháp thuật sơ giai – “Hỏa Linh Tiểu Trận”.

Hắn biết, dù thắng một trận, hắn cũng chưa thể tiến vào nội môn.

Nhưng...

Chỉ cần người ta bắt đầu nhớ đến cái tên “Tần Vân” – một kẻ xuất thân tạp dịch, cũng có thể lặng lẽ leo lên một bậc.


CHƯƠNG 102: ĐẠO LỘ VÔ THANH – GIỮA NGHỊCH CẢNH BẮT ĐẦU THÀNH TỰU TÂM CƠ


Trăng non treo nghiêng cuối chân trời, ánh sáng nhợt nhạt như chạm vào cõi mộng xa xăm. Trong căn phòng đá đơn sơ nằm sát khu dược viên, Tần Vân ngồi xếp bằng, hơi thở ổn định, linh lực lưu chuyển không nhanh, nhưng vững chắc như nước ngầm chảy trong lòng đất.

Sau trận chiến bất ngờ với Triệu Cảnh hôm trước, tên hắn được nhắc tới nhiều hơn một chút. Không phải như một thiên tài, mà như một dị số khó hiểu, một “người tạp dịch không biết điều lại may mắn thắng được một trận”.

Nhưng hắn biết, may mắn chỉ giúp che lấp thực lực yếu kém trong chốc lát, chứ không cứu được cả đời.


1. KHỔ TU TIẾP DIỄN – MỘT CHỮ “NHẪN”

Tần Vân vẫn làm công việc quét lá, sắc thuốc, trồng dược thảo như bao năm trước. Đệ tử ngoại môn nào đi ngang cũng không buồn liếc hắn thêm lần thứ hai.

Hắn không bận tâm.

Bởi trong mỗi lượt lui tới các dược khố, hắn lại có thể lén ghi nhớ cách phân biệt dược liệu, thuộc tính linh thảo, nhiệt độ khi luyện chế. Dù chỉ liếc qua bảng kê thuốc treo trên tường, hắn cũng âm thầm ghi lại từng thành phần phối phương.

“Người khác xem là tạp vụ, ta xem là cơ hội.”

Ban đêm, khi mọi người say ngủ, hắn dùng một bộ pháp quyết sơ cấp cũ nát, luyện đến từng hơi thở, từng biến hóa nhỏ nhất. Hắn không có linh căn tốt, nên từng tia linh lực phải được dẫn dắt chính xác đến từng lỗ chân lông – như người đi dây trên vực sâu.

Một lỗi nhỏ cũng có thể dẫn đến tẩu hỏa nhập ma. Nhưng chính vì biết giới hạn của mình, hắn càng không dám khinh suất.


2. KHIẾM PHÁP TÀN ĐỒ – MƯU TRÍ GIỮA BỤI ĐỜI

Trong một lần được sai đến Trúc Lâm ngoại viện đưa linh thảo, hắn lặng lẽ thu lại mảnh tàn đồ cổ nát bị bỏ quên trong gốc bàn đá. Một góc nhỏ vẽ trận pháp luyện khí, nét mực đã mờ gần hết. Người thường sẽ xem là giấy lộn, nhưng hắn ngắm nghía rất lâu, dùng trí nhớ đối chiếu với kiến thức tích lũy được từ dược khố và các bí tịch nhặt được trước đó.

Sau bảy ngày đối chiếu, Tần Vân phát hiện đây là một đoạn nhỏ trong trận pháp phụ trợ luyện đơn, có thể giúp tăng tỉ lệ thành đan với dược liệu thấp phẩm.

Với người khác, đây là thứ vô dụng.

Với hắn – kẻ nghèo đến từng viên linh thạch, thì đó là chìa khóa sinh tồn.

Hắn bắt đầu tự mày mò luyện chế, dùng các dược liệu cặn bã bị bỏ đi, phối theo những gì học được. Dù tỷ lệ thất bại cao, hắn vẫn tiếp tục, không oán không than.

Sau ba mươi mẻ nổ lò, hắn luyện ra được viên Thanh Linh Tán, phẩm cấp thấp đến đáng thương – nhưng lại có thể phục hồi linh lực chậm rãi, thích hợp cho người mới tu luyện như hắn.

"Không ai cho ta linh đan, ta tự luyện. Không ai truyền thụ bí pháp, ta tự tìm."


3. KHÔNG PHẢI KẺ NGU NGỐC – CHỈ LÀ CHƯA CẦN ĐỂ AI BIẾT

Tối hôm đó, khi trở về từ khu lò luyện, Tần Vân phát hiện có người đã lục lọi chỗ ở của hắn. Mảnh tàn đồ cũ không còn trên bàn đá.

Hắn chỉ trầm mặc.

Đêm ấy, hắn ngồi bên cửa sổ, thắp một ngọn đèn nhỏ, vẽ lại toàn bộ tàn đồ từ trí nhớ, rồi đốt nó thành tro, để lại ba chữ:

"Không nên tham."

Mấy ngày sau, có tin một đệ tử ngoại môn bất ngờ bị phản phệ khi luyện đơn, toàn thân phồng rộp, tu vi tiêu tán, bị đuổi khỏi môn.

Tần Vân nghe, chỉ gật đầu, lặng lẽ tiếp tục luyện công.


4. ĐẠO LỘ VÔ THANH – HẮN VẪN CÒN RẤT XA

Hắn biết mình vẫn còn ở đáy của đáy.

Tụ Khí sơ kỳ không là gì. Một pháp quyết tàn không là gì. Một viên linh đan thấp kém không là gì. Nhưng chính những “không là gì” ấy, nếu tích đủ, sẽ là thứ giúp hắn leo lên từng bậc nhỏ trong biển tu tiên khốc liệt.

“Không ai biết tên ta cũng được. Ta chỉ cần sống. Còn sống… là còn đường.”

 

CHƯƠNG 103: GIỌT MÁU VÀ PHÁP TRẬN – NGƯỠNG CỬA SINH TỬ


Ba ngày sau đêm bị trộm tàn đồ, Tần Vân được gọi tên trong danh sách đệ tử phụ trợ tham gia “Thử Trận Ngoại Môn”.

Đây là một trận pháp cổ nhỏ mà ngoại môn thường dùng để rèn luyện khả năng điều khiển linh lực, tinh thần và sinh tồn. Bình thường chỉ có đệ tử tụ khí hậu kỳ mới đủ điều kiện tham gia. Nhưng lần này, có tên hắn.

Một số đệ tử xì xào:

“Kẻ tạp dịch đó mà cũng được chọn? Chắc có kẻ cố ý cho hắn chết trong trận!”

“Nghe nói gần đây hắn lén luyện đan ở lò phụ, chắc đắc tội ai rồi...”

Tần Vân vẫn như thường, không biện minh, không phản bác, chỉ lặng lẽ thu dọn ít thuốc cầm máu và một viên Thanh Linh Tán duy nhất hắn luyện ra được.


1. TRẬN PHÁP HUYẾT TÚC – LẦN ĐẦU NẾM MÙI SÁT KHÍ

Pháp trận nằm dưới đáy một sơn cốc bị phong ấn, tên là Huyết Túc Trận, được thiết lập từ thời tổ sư đời thứ ba để luyện tâm và thân. Bên trong không có yêu thú thật, mà chỉ có ảo ảnh huyết ảnh sát khí sinh ra từ pháp lực cũ tích tụ.

Tần Vân bước vào trận, huyết khí lập tức tràn ngập mũi, khiến hô hấp nặng nề như đá đè ngực.

Tiếng gào rú như vọng về từ kiếp trước.

Một huyết ảnh hình người vụt tới. Hắn phản ứng theo bản năng, thúc giục pháp quyết Khô Mộc Quy Tâm, tránh sang một bên, tay cầm gậy gỗ xé gió đập xuống.

Rắc! Huyết ảnh vỡ vụn như khói.

Hắn khẽ rùng mình – đây không phải ảo cảnh đơn thuần. Mỗi huyết ảnh là một phần thần thức tà lệ, nếu để bị bao phủ sẽ dẫn đến tẩu hỏa, hoặc tâm ma nhập thể.


2. NHẪN NHỤC, TỈ MỈ, TỪNG BƯỚC MÀ TIẾN

Trong khi các đệ tử khác mạnh mẽ thi triển pháp thuật, tạo kết giới, thậm chí có kẻ phóng ra linh phù cao cấp, thì Tần Vân chỉ co người ẩn mình sau mỏm đá, lặng lẽ quan sát vận hành của từng đạo huyết ảnh.

Hắn phát hiện huyết ảnh xuất hiện theo chu kỳ xoay vòng, như thể có trật tự trong hỗn loạn.

“Không phải sát khí ngẫu nhiên... là một dạng chu thiên sát vận.”

Hắn lấy từ trong áo ra mảnh giấy đã ghi kín chú thích trận pháp học lóm được, đối chiếu từng đạo khí lưu.

Dựa vào đó, hắn lách từng bước, chỉ đánh khi cần, tuyệt không tham chiến.

Ba canh giờ trôi qua, đã có ba người bị loại vì bị thương nặng. Hai người tẩu hỏa, một người mất khống chế khóc cười loạn xạ bị kéo ra khỏi trận.

Tần Vân vẫn còn đứng, mồ hôi ướt lưng, tay run rẩy, nhưng ánh mắt lại rất sáng.


3. GIỌT MÁU – CÁNH CỬA THỨ HAI

Giữa trận pháp hiện lên một lư hương bằng đồng đen, bên trong đặt một mảnh ngọc giản màu đỏ máu.

Một âm thanh như vọng từ trong hư không:

“Chỉ người nào dâng máu tâm cung, mới được tiếp cận truyền thừa sát ý.”

Một số đệ tử chần chừ. Dâng máu tâm cung không phải chuyện chơi – đó là huyết khí căn nguyên, tổn hại sẽ khiến đạo cơ lung lay.

Nhưng Tần Vân không chần chừ. Hắn cắn răng, dùng một kim châm chích vào giữa tim mạch, ép ra một giọt máu đỏ sậm như sắt nung, nhỏ vào đỉnh lư hương.

Ầm!

Khói máu tỏa ra, bao phủ lấy hắn. Trong khoảnh khắc ấy, hắn thấy vô số huyết ảnh bị một người áo xám dùng kiếm trảm sát, từng chiêu đơn giản nhưng tuyệt đối chính xác, không dư thừa một động tác.

Đó là một đoạn truyền thừa chiến đấu cơ bản, không pháp thuật, không linh phù, chỉ là kiếm đạo thuần túy – sát chiêu giản lược, lấy sống đổi sống.


4. TƯ CHẤT THẤP – VẪN LĨNH HỘI ĐƯỢC, VÌ BIẾT ĐỦ

Huyết ảnh trong đầu tan đi. Mồ hôi ướt đẫm áo. Hắn thở hồng hộc, nhưng khóe miệng hơi nhếch lên.

“Thứ này không dành cho kẻ ngông cuồng. Nhưng… nếu có thể ghi nhớ một phần, ta sẽ sống lâu hơn.”

Từ đó, hắn dành mỗi đêm để tập mô phỏng động tác trong tâm tưởng, dùng cành cây thay kiếm, dùng bóng đêm thay huyết ảnh, từng lần luyện, từng lần té ngã, từng lần lặp lại.

Hắn không có ai chỉ dẫn.

Không có ai khen ngợi.

Nhưng cũng không ai biết, hắn đang âm thầm rèn nên một lưỡi kiếm không lộ sắc.


CHƯƠNG 104: ĐỘT NHẬP LÃO DƯỢC VIÊN – GẶP GỠ MỘT LÃO GIẢ BỎ ĐI TUYỆT HỌC


Sau lần sống sót khỏi Huyết Túc Trận, Tần Vân không được ban thưởng, không được nhắc đến. Trong mắt người ngoài, hắn vẫn chỉ là một tạp dịch có chút may mắn, nhưng bản thân hắn biết, một cánh cửa nhỏ đã mở ra – không phải cho danh vọng, mà là cho tự tại sinh tồn.


1. LẠI TRỞ VỀ KHỔ SAI – NHƯNG TRONG TÂM ĐÃ KHÁC

Tần Vân vẫn dậy từ canh năm, cõng nước, gánh củi, quét sân khu dược thất như mọi ngày. Nhưng trong lòng hắn giờ đã lặng lẽ vận hành một luồng sát ý vi tế, bắt nguồn từ ký ức huyết ảnh truyền thừa.

Ban ngày khổ sai, ban đêm luyện công.

Hắn dùng chính cây gậy gỗ quét lá để mô phỏng đường kiếm.

Dùng đá nhọn mài tay, để tôi luyện phản ứng.

Chẳng ai chú ý đến một tạp dịch làm việc chăm chỉ.

Chẳng ai quan tâm, cây gậy tre trong tay hắn đã có vết nứt ngầm như thân kiếm rút khỏi vỏ.


2. LÃO DƯỢC VIÊN – CẤM ĐỊA CỦA NỘI MÔN

Một đêm không trăng, khi trời nổi gió lớn, Tần Vân len lén lách qua khe tường sau núi, tiến về nơi hắn thầm quan sát đã lâu – Lão Dược Viên.

Đây là một khu vườn cũ, từng là nơi trồng linh thảo quý hiếm cho trưởng lão nội môn, nay bị bỏ hoang sau một vụ cháy lớn cách đây hơn mười năm. Người ta đồn có độc khí tồn lưu, không ai bén mảng.

Nhưng Tần Vân biết: đất có độc là đất sinh linh. Linh căn thấp như hắn cần dược thảo, không cần thần thông.

Hắn đeo mặt nạ đơn sơ tự chế bằng vải tẩm Thanh Linh Tán, lách mình vào trong.

Cỏ dại mọc đầy, mùi mục nồng nặc. Nhưng bên trong, vẫn còn vài gốc Bách Diệp Chi, Tàn Tủy Quả, thậm chí là một cây Thiên La Thảo chưa thành hình, tất cả đều quý hơn vàng với tán tu nghèo khổ.


3. GẶP GỠ LÃO GIẢ BỎ ĐI – NGƯỜI KHÔNG CÒN TU HÀNH

Khi Tần Vân đang cúi người đào gốc Tàn Tủy Quả, một tiếng ho khan khô khốc vang lên từ trong bóng tối.

“Tiểu tử… ngươi có biết nơi đây từng chôn bao nhiêu mạng đệ tử như ngươi?”

Tần Vân lập tức lui lại ba bước, tay trái chạm vào chuôi dao găm mòn, ánh mắt vẫn không dao động.

Một bóng người gầy gò bước ra từ nhà trúc đổ nát – một lão nhân râu trắng rối bù, áo lam vá chằng vá đụp, ánh mắt mờ đục nhưng ẩn giấu tia nhìn như xuyên thấu xương tủy.

“Linh căn thấp. Thân thể tổn thương khí huyết. Nhưng… tâm khí không loạn. Ngươi là người duy nhất trong mười năm qua bước vào đây mà không bị sát ý làm tẩu hỏa.”

Tần Vân chắp tay, cúi đầu:

“Vãn bối không dám mạo phạm. Chỉ là… cần vài linh thảo để dưỡng thương và luyện tán dược. Nếu tiền bối cho phép, nguyện dâng một nửa thành quả.”

Lão nhân không trả lời, chỉ nhìn hắn thật lâu rồi quay lưng bỏ đi, giọng vọng lại:

“Linh thảo có thể lấy. Nhưng nếu muốn sống, mỗi lần hái một cây, hãy nói tên nó ra, và cách dùng. Nếu nói sai, đừng trách trận pháp dưới chân giết không tha.

Tần Vân sững người.

Nhưng ngay sau đó, hắn hiểu – lão giả này không phải kẻ điên, mà là người từng nắm giữ y đạo, hoặc chí ít, từng chạm đến con đường sinh – diệt qua dược lý.


4. NGƯỜI CHỈ ĐIỂM KHÔNG DANH – TRUYỀN THỪA KHÔNG CẦN DANH PHẬN

Từ đêm đó, cứ cách ba ngày, Tần Vân lại lặng lẽ trở vào Lão Dược Viên. Mỗi lần đều đem theo vài món thuốc đổi lấy sự yên lặng của lão.

Hắn học được cách nhận biết linh thảo dựa vào mạch khí, chứ không chỉ màu sắc.

Hắn được nghe lão nhắc về những phương pháp bào chế không truyền ra ngoài – dùng khí cảm thay lửa, dùng tinh huyết thay dung môi, luyện dược bằng tâm, không chỉ tay.

Lão không bao giờ xưng tên.

Tần Vân cũng không hỏi.

Nhưng hắn biết – người này từng là một đại phu tu chân chân chính, nhưng vì một lý do nào đó, bị phế linh căn, nay chỉ còn sống bằng hơi thở và ký ức.


5. LẶNG LẼ TIẾN BỘ – TỪ BÓNG TỐI MÀ TRƯỞNG THÀNH

Hơn ba tháng sau, trong tay Tần Vân đã có được năm loại dược tán bổ khí huyết, hai loại tán dược cầm máu, và một phương thuốc làm dịu tâm thần khi tu luyện sát pháp – tất cả đều tự tay luyện từ những gì hắn nhặt được trong Lão Dược Viên.

Không ai biết.

Không ai để ý.

Chỉ có một gốc Thiên La Thảo nhỏ, từ chỗ lá héo úa đã bắt đầu vươn lên xanh mướt.

Và một thanh gậy tre cũ nát, khi vung lên trong bóng đêm, không còn phát ra tiếng gió.

CHƯƠNG 105: THI HỘI DƯỢC ĐỒ – TRẬN PHÁP ÂM KHI, MỘT CHÉN CŨNG ĐỦ VÀNG


Ba tháng trôi qua kể từ ngày Tần Vân được lão giả vô danh trong Lão Dược Viên ngầm chỉ điểm. Mỗi đêm, hắn đều âm thầm luyện dược, ghi chép từng phản ứng của thảo dược với chân khí yếu ớt trong người mình.

Dưới ánh trăng lạnh, giữa tạp viện tĩnh mịch, một hỏa lò nhỏ xíu cháy âm ỉ bằng linh thạch cấp thấp, quanh đó là chồng chồng tàn thư, bút mực và hương liệu.

Không ai để ý đến một tạp dịch âm thầm chưng luyện từng giọt dịch ngọc, càng không ai biết hắn đã luyện thành Tĩnh Tâm Tán, một loại tán dược hiếm thấy giúp ổn định tâm thần khi tu luyện sát pháp – vốn chỉ có nội môn mới có tư cách tiếp xúc.


1. THÔNG CÁO BẤT NGỜ TỪ NỘI MÔN

Một sáng đầu thu, tin tức lan truyền như gió:

“Pháp Dược Phong năm nay mở Thi Hội Dược Đồ cho cả đệ tử ngoại môn và tạp dịch tham gia. Ai thắng, sẽ được ghi danh làm ‘Dược Lư Tán Đồ’, mỗi tháng lĩnh dược phí, có cơ hội vào kho tàng thảo phương!"

Không ít đệ tử nội môn nhếch mép:

“Chơi trò mở cửa bố thí cho tạp dịch, chẳng qua muốn nhặt vài đứa làm việc nặng thêm thôi.”

Nhưng đối với Tần Vân, đây là cơ hội đầu tiên hắn có thể dùng sở học thật sự để đổi lấy quyền tiếp cận tài nguyên.


2. NGUYÊN TẮC CỦA THI HỘI: ÂM KHI TRẬN – NHẬN RA DƯỢC TÁNH BẰNG TÂM

Lễ thi không long trọng, chỉ dựng vài lều trại nhỏ dưới chân Pháp Dược Phong. Ba vị chấp sự ngồi phía trên, phía dưới là mười tám đệ tử nội môn, ba đệ tử ngoại môn, và… một tạp dịch duy nhất – Tần Vân.

Hắn mặc áo vải thô, tay ôm một chiếc bội lô đã cũ, ánh mắt trầm tĩnh không dao động. Có vài tiếng cười khẽ truyền ra.

“Tên kia là ai thế? Lại có cả đệ tử tạp dịch?”

“Xem ra năm nay vui rồi, có người đến để khiến người khác thấy mình giỏi hơn.”

Tần Vân như không nghe thấy.

Lão chấp sự áo tro phất tay:

“Vòng đầu – Âm Khi Trận. Các ngươi bước vào trong, trước mặt mỗi người là một bàn đá. Trên đó có ba loại thảo dược, nhưng bị trận pháp che đi mùi, vị, màu sắc – chỉ còn âm khí tồn tại."

“Trong một chén trà, phải đoán được tên, tính, và dược đạo.”


3. BÊN TRONG TRẬN – MỘT CHÉN ĐOÁN VẬN

Tần Vân bước vào trận.

Một màn sương nhàn nhạt hiện ra, lạnh lẽo như sương khuya trên đỉnh núi.

Ba viên thảo dược đặt trước mặt – không màu, không mùi, không hình dạng rõ ràng. Đó chính là hiệu quả của trận pháp cấm cảm quan – chỉ còn âm khí tồn tồn, khiến người không tinh thông dược lý sẽ hoa mắt.

Nhưng Tần Vân không cần mắt.

Hắn nhắm mắt, hít thở chậm.

Trong tâm, từng đêm ngồi bên lò thuốc ở Lão Dược Viên hiện lên – từng lần tinh huyết nhỏ giọt vào thảo mộc, từng khoảnh khắc lão giả hỏi: “Nếu mất mùi, còn gì để phân biệt?”

“Âm khí lưu tán hình răng cưa, có sát lực, lại tán ra mạch – đây là Thiết Bối Lam.”

“Loại thứ hai – âm khí như trụ đứng, ổn định, lại hơi rét: Định Tâm Cô Linh Thảo.”

“Cuối cùng, khí tức thẩm thấu ra ngoài như đâm chích, nhưng tan nhanh – rõ ràng là Tỏa Linh Hoa, chỉ dùng làm chất dẫn.”

Chén trà chưa cạn, hắn đã viết ra cả ba đáp án, thậm chí kèm thêm công dụng lẫn tương kỵ.


4. NGOẠI MÔN CHẤP SỰ TRẦM MẶT – LỤC PHONG TÁN DƯỢC CŨ LẠI SỐNG DẬY

Khi các thí sinh khác vẫn còn dò dẫm, một chấp sự nội môn nhấc bảng gỗ của Tần Vân lên đọc, sắc mặt biến đổi nhẹ.

“Lục Phong Tán Dược cũ… đây là phương thức phân loại theo mạch khí của Dược Lão cách đây mười năm, đã bị loại bỏ…”

Một vị lão chấp sự khác chậm rãi gật đầu:

“Không sai. Nhưng có thể ghi nhớ rõ đến thế, và quan sát âm khí đến tầng thứ ba, thì dù không học chính quy cũng là nhân tài.”

Người thứ ba lạnh lùng:

“Là nhân tài… nhưng có linh căn không? Có tu vi không? Một tạp dịch mà muốn bước vào kho dược?”

Ba người im lặng, rồi cùng gật nhẹ.


5. VƯỢT QUA VÒNG MỘT – KHÔNG VẺ VANG, CHỈ LẶNG LẼ TIẾN LÊN

Chiều hôm đó, bảng thi vòng đầu được dán ra – chỉ có bảy người qua được, trong đó có một người tên: Tần Vân.

Không ai chúc mừng. Không ai hỏi han.

Tần Vân cầm bảng tre đi thẳng, không liếc sang ai.

Trong tâm hắn, đây chỉ là một bước nhỏ để tiếp cận dược phương – không hơn.

Nhưng trong một góc sân, một lão giả mặc áo tro cũ nát đang nhìn hắn từ xa. Đôi mắt mờ đục của ông, khẽ sáng lên như có tia lửa cuối cùng còn le lói trong tro tàn.

 

CHƯƠNG 106: DƯỢC CÁC TRUYỀN THỪA – CỔ PHƯƠNG VÔ DANH, NGƯỜI LẶNG LẼ GHI CHÉP


Màn đêm buông xuống Dược Các của Pháp Dược Phong, ánh đèn linh thạch hắt ra ánh sáng nhàn nhạt, khiến khắp gian chính điện phảng phất một mùi trầm hương và thảo mộc lâu năm. Đây là nơi cất giữ vô số phương thuốc quý, từ phàm tục đến linh cấp, chỉ mở ra cho đệ tử nội môn có danh ngạch.

Thế nhưng tối nay, trong số ba người trúng tuyển vòng một kỳ thi Dược Đồ, có một người vốn là tạp dịch, lặng lẽ được đưa vào hậu các dưới sự giám sát của chấp sự áo tro – chính là Tần Vân.


1. PHƯƠNG CỔ TÀN CHƯƠNG – KHO BỤI BẬM, NGƯỜI CŨ CHÔN DANH

Dưới ánh nến, Tần Vân được dẫn vào một gian thất nhỏ không người lai vãng. Không phải nơi cất tân dược, cũng chẳng có linh dược kinh người. Chỉ là một phòng đá ẩm thấp, bụi phủ đầy kệ sách.

Lão chấp sự áo tro nhìn hắn, ngữ khí lãnh đạm:

“Tạp dịch như ngươi, dù có chút tài cũng không thể được trực tiếp học luyện linh đan. Nhưng nơi đây có một ít cổ phương bị bỏ, phần lớn thất truyền, phần nhỏ sai lệch, ai có nhẫn nại thì đọc.”

Lời nói dửng dưng, như đang tiễn một chiếc lá úa về rừng cũ.

Nhưng Tần Vân cúi đầu, đáp nhẹ:

“Vãn bối đa tạ chấp sự ban ân.”

Hắn biết, đây không phải bị xem thường, mà là một sự âm thầm thành toàn, chỉ có người từng bước từ dưới đáy đi lên mới hiểu.


2. CHÉN TRÀ VẪN ẤM – NHẬT KÝ CỦA NGƯỜI ĐÃ MẤT

Khi ánh trăng nghiêng qua cửa sổ đá, Tần Vân đã ngồi suốt canh giờ, tay lật từng trang sách mục nát, nhiều bản ghi bằng bút pháp cổ, chú thích rời rạc, có chỗ còn là chữ triện khó đọc.

Một quyển da thú bạc màu rơi ra khỏi đống tạp phương.

Trang đầu có ghi:

“Đệ tử Tào Trầm – Luyện Dược Tầng Ba, năm thứ 387 Pháp Dược Phong. Tự biết căn cơ kém, không người truyền dạy, đành thử nghiệm theo ngộ tính bản thân.”

Phía sau là hàng loạt ghi chép thất bại:

  • Tán Dịch Cố Hồn, không thành vì khí âm ngược.
  • Ngưng Mạch Tán, dùng sai dẫn khí, tẩu hỏa nhập ma.
  • Trúc Căn Hoàn, cố luyện 32 lần, chỉ một lần ra hình, không rõ hiệu quả.

Nhưng dưới mỗi ghi chép, lại có bổ sung – thậm chí sau cùng là dòng:

“Năm 392, sau bảy năm thử nghiệm, ta rốt cuộc hiểu: ‘Không đủ linh căn, không thể cưỡng pháp, chỉ có thể theo dược sinh mệnh mà tu.’ Nếu ai có cùng cảnh ngộ, mong chớ bỏ dở nửa đường như ta.”

Tần Vân nắm chặt quyển sách. Lòng hắn như có thứ gì đó âm thầm kết tụ.


3. KHÔNG PHẢI TRUYỀN NHÂN – CHỈ LÀ KẺ TIẾP NỐI

Từ đêm đó, mỗi tối sau giờ tạp vụ và tu luyện, hắn đều quay lại căn phòng cũ.

Hắn tự viết lại phương dược theo cấu trúc mới, loại bỏ những phần sai lạc, dựa vào kiến thức trong Tĩnh Tâm Tán mà hiệu chỉnh. Không ai dạy, không ai chỉ, nhưng hắn không nôn nóng.

Có lần hắn thử Ngưng Mạch Tán, chỉ lấy một phần tư liều lượng, phối thêm cỏ Dạ Lam để hạ tính hỏa, và... lần đầu tiên, chân khí trong người vận chuyển không nghịch hành.

Dù chỉ là một tia như tơ nhện, nhưng với người có linh căn cực thấp như hắn, đó là cả một trời hy vọng.


4. CÓ NGƯỜI THẤY, NHƯNG KHÔNG NÓI

Một hôm, sau khi hắn rời đi, lão chấp sự áo tro lặng lẽ bước vào căn phòng cũ. Lật trang sổ tay của Tần Vân để lại.

“Tán Dịch Cố Hồn – giảm hàn tính bằng Tử Diệp Nhưỡng, lưu khí qua huyệt Cô Cung...”

Lão chấp sự trầm mặc rất lâu, mắt chợt đỏ lên. Nhẹ giọng thở:

“Tào Trầm... sau cùng, có kẻ tiếp lời ngươi rồi.”


5. KHÔNG DANH KHÔNG PHẬN – NHƯNG ĐANG TIẾN GẦN

Ba tháng sau, khi vòng thứ hai của kỳ thi Dược Đồ bắt đầu – luyện ra một viên Trấn Tâm Hoàn dưới điều kiện hỏa lò cấp thấp.

Đa số thí sinh ngã ngựa.

Chỉ có ba người thành công – trong đó có một viên màu hổ phách, không tạp chất, khí tức ngưng đọng, ánh sáng lưu chuyển như có linh hồn.

Người luyện ra, là một đệ tử tạp dịch áo vải cũ.
Không ai vỗ tay, không ai trầm trồ.
Nhưng các chấp sự không thể không nhìn nhau mà gật đầu.

“Người này, thật sự có thể đi đến bước thứ ba.”

 

CHƯƠNG 107: LÒ ĐAN BỊ BỎ – HÀO QUANG CỦA LỬA NHỎ, THẮNG CẢ THIÊN HỎA


Bên rìa đông của Pháp Dược Phong, có một khu vực vắng vẻ được gọi là “Tịch Viện”. Nơi đây từng là dược thất của một vị Luyện Đan Sư danh tiếng, sau khi vị ấy tẩu hỏa nhập ma chết trong lúc luyện một loại Cổ Đan thất truyền, nơi này bị cấm dùng, để mặc cỏ dại mọc đầy.

Tần Vân, sau khi vượt qua vòng hai khảo thí, không chọn theo chân các đệ tử khác đi cầu cạnh lão sư danh tiếng, mà lặng lẽ... xin điều đến Tịch Viện với lý do “quét dọn kho cũ”.

Người khác tưởng hắn ngốc, chỉ có hắn biết, nơi đó có một lò đan cổ – Lô Hỏa Thiên Đình, từng bị hủy danh, nhưng kết cấu vẫn còn hoàn chỉnh.


1. LỬA TỪ TRO TÀN – ĐẠO CŨ VẪN CHÁY

Đêm đầu tiên vào Tịch Viện, Tần Vân chỉ đốt một loại cỏ: Tử Khô Thảo – thứ chỉ dùng để luyện tẩy xác đan, bị xem là phế liệu. Nhưng hắn không cần ngọn lửa mạnh, hắn chỉ cần một ngọn hỏa nhỏ, đủ ổn định để rèn tâm pháp Ngưng Khí.

Mỗi đêm, hắn đều dùng linh hạch còn lại đốt một nén hương lửa, dùng nó để luyện "Tiểu Trúc Căn Hoàn" – một phương đan thất lạc, từng được ghi lại trong thủ bút của Tào Trầm.

Tay run rẩy, dược lực lộn xộn, nhưng hắn không buông bỏ.

Tới đêm thứ ba mươi, viên đan đầu tiên thành hình, tuy màu xám tro, không linh khí bốc lên, nhưng dược tính... hoàn toàn phù hợp với những gì ghi chép.


2. LÔ HỎA THIÊN ĐÌNH – KHÔNG CẦN THIÊN HỎA, CHỈ CẦN NGƯỜI KIÊN TRÌ

Lò đan trong Tịch Viện là lò đan bán hỏng, từng bị nứt ba đường, ai cũng cho rằng không thể giữ nhiệt. Nhưng Tần Vân tinh ý nhận ra: ba đường nứt này lại phân bố theo tam hợp vị, nếu phối hợp đúng thảo mộc hàn tính sẽ thành “Tự Điều Hỏa Khí”.

Một tối nọ, hắn thử luyện "Tĩnh Cốt Tán", dùng hỏa từ cỏ Viêm Lân Thảo – vốn cực khó điều tiết.

Lửa bập bùng, không theo quy luật, đan dược suýt cháy. Nhưng đúng lúc ấy, hắn lặng lẽ dùng một viên đá lam nhạt – "Hàn Sáp Linh Thạch" đập vụn rắc lên thành lò. Một mẹo nhỏ hắn học từ một đoạn ghi chú trong quyển da thú cổ.

Kết quả, ngọn lửa không chỉ ổn định lại mà còn dịu xuống như bị thần hỏa dẫn dắt.

“Lò đan bị hỏng? Không... chỉ là không ai hiểu nó nữa.”

Tần Vân cười nhạt, ánh mắt vẫn bình thản.


3. GIÁM SÁT CŨ – ÁNH MẮT MỚI

Bên ngoài Tịch Viện, một ngày nọ, chấp sự áo tro lại tới, đứng yên bên hàng tùng mục nát.

Ông ta không lên tiếng, chỉ lặng lẽ nhìn Tần Vân đang dùng thìa đồng khuấy hỗn hợp dược dịch trong chén đá, từng động tác đều vững vàng, tỉ mỉ như thợ rèn lâu năm.

“Đan sư chân chính... không cần lửa lớn, không cần nguyên liệu quý, chỉ cần mỗi lần thất bại, vẫn chịu bắt đầu lại.”

Ông khẽ gật đầu rồi bỏ đi, để lại một câu lẩm bẩm không rõ:

“Nếu ngươi sống qua mùa đông này... có lẽ năm sau sẽ có một kẻ đạp cửa đi lên.”


4. HỎI KHÔNG AI BIẾT – ĐÁP Ở NGAY DƯỚI CHÂN

Một đêm tuyết đầu mùa, linh khí lạnh đến thấu xương, Tần Vân vẫn ngồi trong phòng đá của Tịch Viện, lò đan cổ rực lên ánh hồng mờ nhạt.

Lò cũ, người cũ, thuốc cũ.
Nhưng một viên đan màu ngà ngà cuối cùng lăn ra.

Hắn đưa tay bắt lấy, nhìn kỹ, rồi cất vào hộp gỗ. Không có ai vỗ tay, không có tiếng khen, nhưng đây là viên đan đầu tiên hắn chế thành đủ ngũ hành hợp nguyên, có thể hỗ trợ Trúc Cơ sơ kỳ vận chuyển chân khí.

“Thêm nửa năm nữa... có lẽ ta cũng sẽ bước được nửa bước Trúc Cơ.”


5. TIN ĐỒN NHỎ – CÓ NGƯỜI TỰ ĐOẠT PHÁP, TỪ LÒ ĐAN CŨ

Vài ngày sau, trong giới đệ tử luyện dược bắt đầu râm ran lời đồn:

“Nghe nói có một tạp dịch không bối cảnh, không sư phụ, lại luyện ra được Trúc Cơ Hoàn cấp thấp, từ lò đan phế trong Tịch Viện...”

“Không thể nào... lò ấy bị cấm mấy chục năm... chẳng phải đã hỏng?”

“Hắn là ai vậy?”

Không ai biết. Không ai thấy.
Tần Vân vẫn mặc áo vải, mang hòm gỗ, lặng lẽ đi về phía chân núi.

 

CHƯƠNG 108: NGƯỜI GIỮ CỬA LẦN NỮA MỞ – TU CHỨ KHÔNG DỰA, ĐI MỘT MÌNH LÀ ĐỦ


Mùa đông năm đó kéo dài khác thường. Băng mỏng phủ đầy con đường dẫn lên Pháp Dược Phong, đá tảng cũng nứt rạn vì giá lạnh. Trong khi nhiều đệ tử nội môn vùi mình trong động phủ ấm áp, tránh gió tuyết, thì một người vẫn đều đặn lên xuống con đường núi: áo vải, thắt lưng sờn, tay ôm hòm gỗ.

Tần Vân – cái tên vẫn chưa được ai gọi một cách chính thức – là một tạp dịch không ai ngó tới, ngoại trừ vài người lén thì thầm sau lưng. Nhưng chính hắn, đêm trước vừa luyện thành một lò Tiểu Ngũ Hành Hồi Nguyên Đan, dùng dược liệu phổ thông, hiệu quả lại có thể giúp người tu Luyện Khí tầng chín ổn định kinh mạch.

Không có sư phụ, không có tài nguyên, nhưng hắn đã đi được đến bước này.


1. CỔ LỘ CÓ NGƯỜI ĐỨNG – MỘT CÂU HỎI, MỘT LẦN CÂN NÃO

Sáng hôm đó, khi bước tới sơn đạo, Tần Vân thấy một bóng người đứng sẵn ở đó.

Triệu Thanh Chân – người từng là đệ tử nội môn giám sát, giờ đã là Trúc Cơ trung kỳ, mặc đạo bào thanh hoa, khí chất ngạo mạn như thường lệ.

“Ngươi là Tần Vân?”

Tần Vân không đáp, chỉ nhẹ gật đầu, ánh mắt không kiêu không nịnh.

Triệu Thanh Chân nhìn hòm gỗ trên tay hắn, rồi cười lạnh.

“Trong mấy tháng, có kẻ luyện ra ba loại đan, tuy là hạ phẩm nhưng đều ổn định. Mấy kẻ luyện dược ngoại môn đều bảo là ngươi.”

“Ngươi nghĩ, tu vi như ngươi, dựa vào đan đó mà mong leo lên Trúc Cơ sao? Không có người dẫn dắt, không có Tâm Đan Trì, chỉ luyện trong lò hỏng... Là muốn chết sớm?”

Tần Vân đáp nhẹ, giọng khô khốc như gió lạnh tháng chạp:

“Ta không cần ai dẫn.”

Triệu Thanh Chân ánh mắt trầm xuống. Một khắc sau, hắn phất tay áo bỏ đi, để lại một câu:

“Khi nào ngươi hiểu, tu tiên không chỉ cần dược lực mà còn cần ‘cửa’, hãy tới tìm ta. Cửa, không phải ai cũng mở được.”


2. CỬA KHÔNG MỞ, TỰ MỞ LỐI

Tần Vân không phản bác. Đêm đó, hắn vào lại Tịch Viện, ngồi trọn một canh giờ trước bình đan lò cũ, lặng yên không luyện chế.

Cuối cùng, hắn mở hộp gỗ, lấy ra một viên đan màu trắng mờ – chính là viên Ngũ Hành Hồi Nguyên Đan đã luyện. Hắn đặt nó trên lòng bàn tay, từ từ vận hành tâm pháp “Tiểu Cảnh Dưỡng Thể” – một khẩu quyết hắn cải biên từ ba quyển tạp thư lượm được.

Từ đan dược, một luồng khí ấm dâng lên. Dược lực không mạnh, nhưng ổn định. Từng tia linh khí nhỏ bé chui vào huyệt đạo.

Hắn không hấp tấp xung phá. Hắn chỉ lặng lẽ dẫn từng luồng khí nhỏ, đẩy tới giới hạn của đan điền. Không đột phá – mà mài, mài như nước nhỏ đá mòn.


3. HỒN TRẦM TĨNH – ĐẠO LÀ CHÂN THỰC

Suốt bảy ngày, hắn không rời Tịch Viện. Mỗi ngày chỉ ăn một quả khô, uống nước suối, không để linh lực dao động quá lớn. Hắn hiểu rõ, với một kẻ có linh căn cực thấp như hắn, đột phá không thể cưỡng ép, mà phải lặng lẽ, từng chút một tích lũy rồi mới dám xung kích.

Ngày thứ tám, một tia khí mỏng mảnh như tơ tằm từ đan điền hắn bật lên, chạm tới tâm mạch.

Cả người hắn khẽ chấn động, rồi lại trở về như cũ. Không bạo phát, không ánh sáng, không tiếng vang. Nhưng... hắn đã bước nửa bước vào Trúc Cơ sơ kỳ.

Không ai biết, không ai thấy. Hắn ngồi yên thêm một canh giờ, rồi mới mở mắt.

“Không có người giữ cửa thì tự gõ ba lần. Nếu không có tiếng trả lời, ta tự đẩy.”


4. TỪ HÔM NAY – HẮN ĐÃ KHÔNG CHỈ LÀ TẠP DỊCH

Một tuần sau, bảng phân đan ở ngoại môn đổi mới. Trong danh sách các Luyện Đan Sư hạ phẩm được phép cung ứng cho Đan Dược Phòng, xuất hiện một cái tên mới:

Tần Vân – Đệ tử ngoại môn, cấp luyện đan: Nhị phẩm hạ.

Chỉ một dòng nhỏ, nhưng kẻ nội môn luyện dược đều nhìn kỹ.

Không ai biết người này là ai, nhưng những kẻ ở gần Tịch Viện lại thì thầm:

“Lò đan cũ ấy... hình như lại có khói bay lên.”

“Tên đó vẫn là tạp dịch đấy chứ?”

“Tạp dịch... nhưng đan không phải loại thường.”

 

CHƯƠNG 109: BẢNG PHÁP CŨ CŨNG CÓ KẺ MỚI – LỬA NHỎ RỐT CUỘC CÓ NGÀY THÀNH CHÂN HỎA


Thời gian như nước chảy qua kẽ tay, trong chớp mắt đã ba tháng kể từ khi cái tên “Tần Vân” xuất hiện ở cuối bảng đan sư nhị phẩm của ngoại môn. Đối với đa phần tu sĩ trong môn phái, cái tên ấy chẳng khác gì một cái bóng mờ – không có bối cảnh, không có hậu thuẫn, càng không có thần thông gì gây chấn động.

Nhưng với những ai thật sự chú tâm tới chất lượng đan dược, thì dần dần... cái tên ấy bắt đầu nặng hơn một chút.


1. ĐAN DƯỢC KHÔNG TÊN, HIỆU QUẢ RÕ RÀNG

Một số đệ tử Luyện Khí hậu kỳ trong ngoại môn, vốn không đủ tư cách lấy đan dược từ các đan sư danh tiếng, vì giá cao hoặc vì bị xem thường. Họ bắt đầu thử dùng đan dược luyện bởi Tần Vân.

Ban đầu chỉ là tò mò, sau là kinh ngạc.

“Luyện Khí Cố Mạch Đan của hắn không mạnh, nhưng nhập mạch cực êm, không có cặn.”

“Tĩnh Tâm Hoàn uống xong dễ nhập định hơn hẳn, đặc biệt với người tâm tính dao động.”

“Rõ ràng chỉ là hạ phẩm đan, nhưng linh hiệu không thua trung phẩm quá nhiều.”

Tin đồn lan dần, nhưng Tần Vân không thay đổi gì: vẫn ngày hai canh giờ cọ lò, một canh giờ nấu nước thuốc, đêm lại ngồi trong hầm đá nhỏ sau Tịch Viện, đọc tàn thư, nghiền ngẫm trận pháp giản lược.


2. TÂM PHÁP BỊ QUÊN, CŨNG CÓ NGÀY NỞ HOA

Giữa một đêm trăng lạnh, khi gió xuyên qua khe đá, Tần Vân đặt cuốn Linh Khí Dẫn Dụ Tâm Giải xuống bàn. Quyển này là một bản chép tay rách nát, từng bị coi là “tâm pháp tạp tu không hệ thống”, do một tu sĩ tán tu ghi chép, rồi thất lạc trong kho ngoại môn.

Trong tay người khác, có lẽ nó là giấy vụn. Nhưng Tần Vân đọc từng chữ, gạch từng đoạn, liên tục so sánh với khẩu quyết Tiểu Cảnh Dưỡng Thể mà hắn đã dùng nhiều năm.

Đêm ấy, hắn không luyện đan.

Hắn chỉ ngồi, khoanh chân, bắt đầu vận khí theo một lộ tuyến mới – kết hợp giữa ba tàn thư, hai đoạn khẩu quyết cũ, và một lần chấn động tâm mạch thất bại cách đây hai tháng.

Một luồng linh khí nhỏ như tơ mỏng, như có như không, từ đan điền dẫn lên vai trái, rồi từ từ lan xuống tay phải. Chậm... nhưng không nghẽn.

Hắn tìm được một lối khác để tuần thiên. Một đường đi không ai dạy.


3. KẺ KHÔNG CẦN CHÚ Ý LẠI LÀ NGƯỜI KHÔNG THỂ BỎ QUA

Một trưởng lão phụ trách đan dược ngoại môn, tên là Lục trưởng lão, lâu nay luôn cau mày vì những đan hoàn luyện bởi đệ tử trẻ: dược lực lệch, linh khí hỗn, thậm chí mùi đan còn mang tạp trọc khí.

Nhưng trong tay ông, gần đây lại có vài viên do một đệ tử ký danh đưa lên – không nhãn hiệu, không pháp ấn, nhưng ổn định như mạch nước ngầm.

“Tần Vân? Tên này... là ai?”

Chỉ một câu hỏi ấy khiến nhiều người bắt đầu lật sổ xem lại. Trong hồ sơ ngoại môn, chỉ là một đệ tử tạp dịch, linh căn Tam Tạp Ngũ Huyền – tức linh căn gần như vô dụng, không thiên về ngũ hành nào.

Lục trưởng lão không nói gì thêm, chỉ bảo thị giả:

“Cho hắn thêm một phần thảo dược Dư Loại. Không cần nói ai gửi.”


4. KHÔNG LỘ RA LỬA, NHƯNG THAN VẪN ẤM

Tần Vân nhận túi linh dược mà không hỏi gì. Hắn biết – trên con đường tu luyện, có những lúc không cần biết ai giúp, cũng không cần cám ơn. Chỉ cần tận dụng thật tốt, không phụ lòng chính mình.

Tối đó, hắn đốt lò luyện một mẻ đan mới – không theo công thức cũ, cũng không dựa tàn thư, mà dùng trực giác, dựa vào cảm giác linh khí tuần hoàn trong người, tự hiệu chỉnh.

Đan hoàn thành. Mùi hương thanh nhã, chỉ có một tia linh khí mỏng bay ra, nhưng khi hắn ngửi, chỉ lặng lẽ gật đầu.

“Chưa là đan sư chân chính, nhưng đã đi đúng hướng.”

 

CHƯƠNG 110: ĐỢT THI ĐẤU TÔNG MÔN - ÁNH MẮT TỪ NHỮNG KẺ CHƯA BAO GIỜ ĐƯỢC NHÌN THẤY


Mỗi năm một lần, Tử Dương Môn tổ chức Đấu Thử Ngoại Môn – một kỳ thi không chính thức, nhưng là thềm bước chân đầu tiên của kẻ không thân thế, không linh căn, không danh vọng muốn đổi vận mệnh.

Tất cả đệ tử ngoại môn đều có quyền tham gia, kể cả... đệ tử tạp dịch.

Nhưng trên thực tế, suốt mười năm qua, chưa từng có một đệ tử tạp dịch nào đi quá ba chiêu trước khi bị đánh bật khỏi lôi đài. Bọn họ lên đó chẳng khác nào làm trò cười cho đám đệ tử chính thức, cho trưởng bối giải khuây.


1. THÔNG BÁO NGẮN – SÓNG NGẦM KHỞI ĐỘNG

Cuối tháng Hạ, bảng thông cáo trước Tam Linh Thạch Viện sáng lên:

“Ba ngày nữa, Đấu Thử Ngoại Môn bắt đầu. Tất cả đệ tử từ luyện khí tầng 3 trở lên đều có thể ghi danh.”

Tần Vân không nói gì. Hắn chỉ yên lặng gói lại mấy viên đan hoàn mới luyện xong, giấu kỹ vào túi vải cũ, rồi tiếp tục cọ lò luyện đan cho sư huynh ở đan đường theo đúng nhiệm vụ.

Chỉ đến tối, trong khi những đệ tử ngoại môn hăng hái bàn tán người nào vào top 10, ai có pháp khí mới, ai mời được trưởng lão dạy riêng, thì Tần Vân cầm bút lông cũ, lặng lẽ viết tên mình vào mảnh giấy đăng ký, nhét vào khe dưới phiến đá như luật quy định.

Không một ai nhìn thấy.

Không một ai quan tâm.


2. CHUẨN BỊ – KHÔNG PHẢI PHÁP KHÍ, MÀ LÀ TÂM

Ba ngày ấy, hắn không luyện đan.

Không luyện công.

Chỉ tĩnh tọa.

Ngồi dưới bóng râm của Tàn Sơn Cốc, tay ôm túi đá nhỏ, thi thoảng xòe ra những mảnh ngọc giản rạn vỡ – toàn là những bí pháp sơ cấp mà hắn lượm lặt được từ kho cũ, từ chợ đêm, từ những mảnh vụn vặt người ta vứt đi.

“Không thể thắng bằng lực lượng. Nhưng có thể thủ bền.”

“Không thể đấu lâu. Nhưng có thể chiếm sát cơ trong ba hơi thở đầu.”

“Pháp lực yếu, thì dùng trận vết dẫn đường.”

“Pháp khí không có, thì mượn địa hình, mượn thời cơ.”

Hắn nghiền ngẫm từng chút một, giống như năm xưa khi chưa biết dẫn linh khí, chỉ biết dùng tay không mài từng khối linh thạch tạp.


3. TRẬN ĐẤU ĐẦU TIÊN – ÁNH MẮT KHÔNG NGỜ TỚI

Ngày Đấu Thử bắt đầu. Bảy lôi đài dựng trên sườn núi phía Đông. Đệ tử ngoại môn tụ về đông như hội, người người hưng phấn, tiếng hô vang vọng như sấm.

Trận đầu của lôi đài số Sáu, Tần Vân gặp Vương Thiết – đệ tử ngoại môn luyện khí tầng 6, nổi danh thân pháp hung mãnh.

“Tạp dịch cũng dám lên đài à? Mau tự lui, miễn bị thương!” – Vương Thiết cười ha hả, tiếng cười kéo theo tràng vỗ tay từ đám đông.

Tần Vân không đáp. Hắn chỉ nhẹ nhàng lấy ra một viên đan màu xám – không mùi, không ấn ký – rồi lặng lẽ nuốt xuống.

Ánh mắt Vương Thiết co lại một chút: “Ngươi uống độc đan à?”

Tần Vân không trả lời. Khi trọng tài hô “Bắt đầu!”, hắn không tấn công. Chỉ lui một bước – rồi vung tay rắc ra ba hạt nhỏ màu đỏ đất, tản ra thành hình tam giác rất mờ, nằm giữa bụi cỏ.

Một hơi thở... Hai hơi thở... Vương Thiết lao đến, chân giẫm vào giữa tam giác...

“Phập!” – tiếng nổ nhỏ vang lên.

Không đau, không mạnh – nhưng bụi cỏ phun lên bụi độc nhẹ, kèm tia sáng lạnh từ ba điểm rắc vừa rồi. Vương Thiết loạng choạng, mất nhịp chân.

Chỉ một giây ấy, Tần Vân tiến lên, dùng đúng một chưởng đẩy vai đối phương, mượn lực mà ngã theo – hai người cùng lăn xuống mép đài, nhưng Vương Thiết rơi trước.

Tiếng hô ngừng lại.

Trọng tài hơi khựng lại, rồi phất tay: “Tần Vân thắng.”

Một trận thắng, không ngoạn mục, không đẹp mắt, không pháp khí. Nhưng đủ để khiến người ta nhớ tên.


4. KHÔNG PHẢI AI CŨNG LÀ “LÁ” – CÓ KẺ CHÍNH LÀ “RỄ”

Tối hôm đó, một vài đệ tử ngoại môn thì thầm với nhau:

“Tên Tần Vân đó là ai?”

“Hình như là tạp dịch chuyên luyện đan.”

“Không có tu vi gì ghê gớm. Nhưng... thật sự nguy hiểm.”

Lục trưởng lão ở Đan Đường khi nghe tin, chỉ nhẹ mỉm cười:

“Nếu không ai phát hiện ra một đốm lửa trong tàn tro, thì chính các ngươi sẽ là củi cho hắn nhóm lên đấy.”

 

Đăng nhận xét

0 Nhận xét