PHÀM NHÂN TU TIÊN LỘ ( CHƯƠNG 91-100) [SIÊU PHẨM ] TIÊN HIỆP CỔ ĐIỂN - TÁC GIẢ: MÈO PING PING

  

CHƯƠNG 91: KIỂM TRA NỘI MÔN – CHÓ NGÓNG TRỜI XANH?


Bảy năm một lần, Thanh Lô Tông sẽ tổ chức tiểu khảo chuyển cấp – cho phép tạp dịch đệ tử thử vận may tiến nhập ngoại môn, hoặc nếu may mắn được trưởng lão chú ý, có thể được thu làm ký danh đệ tử.

Đối với đệ tử phàm căn, đây chẳng khác gì cá chép vượt long môn. Nhưng cũng chính vì vậy, biết bao hy vọng bị dập tắt dưới ánh mắt khinh miệt của đám nội môn.

Năm nay, tiểu khảo lại tới.


1. DANH SÁCH VÔ DANH

Tần Vân âm thầm nhìn bảng danh sách được dán trước Linh Phòng Các, hàng chữ thô kệch viết tay, tên hắn đứng chót bảng:

Thí sinh số 397 – Tần Vân (tạp dịch khu linh thú, linh căn hạ phẩm ngũ hành lệch)

Dưới tên hắn là dòng ghi chú bằng mực đỏ:

“Tu vi Luyện Khí tầng ba, chưa có sư thừa, không môn đồ bảo lãnh, không ghi danh tháp Linh Vận.”

Kẻ đứng cạnh hắn là Lục Văn, con cháu chi thứ của một ngoại môn trưởng lão, liếc bảng, khịt mũi:
“Luyện Khí tầng ba mà cũng mơ vọng nội môn? Tạp dịch năm nào chẳng có vài con chuột mò ra ánh sáng, xong lại rúc về ổ.”

Mấy kẻ khác cười rộ lên, không thèm che miệng.

Tần Vân không đáp. Hắn chỉ nhẹ gật đầu, xoay người rời khỏi.




2. PHÒNG TU LUYỆN DÃ NGOẠI

Kỳ khảo ba ngày sau mới bắt đầu, nhưng nhiều người đã thuê phòng tu luyện ngoại viện để củng cố pháp lực, hấp thụ linh khí nồng đậm hơn bình thường.

Tần Vân không có điểm công huân để thuê.

Hắn chỉ lặng lẽ xuống phía rừng Tùng Mộc, nơi hắn từng phát hiện vài gốc linh chi dại. Ở đó có một hốc đá nhỏ giữa hai vách núi.

Đêm xuống, hắn lấy hộp đá giấu trong bọc vải – trong đó vẫn là viên Tủy Hạc Đan chưa luyện hết. Hắn đặt trận pháp giữ nhiệt, tiếp tục vận chuyển “Phân Tức Kinh Mạch Quyết” – bộ pháp môn sơ cấp hắn tự chỉnh sửa sau nhiều năm thử nghiệm, dựa vào mạch phụ dẫn khí chứ không đi chính kinh.

Từng tia linh khí hòa tan, chậm rãi, nhưng vững chắc – không có hào quang, không có dị tượng.

Chỉ có mồ hôi thấm ướt áo, và từng dòng khí lưu như tơ nhỏ, chầm chậm tiến nhập đan điền.


3. LẶNG LẼ NHƯ MỌI KHI

Sáng ngày khảo thí, quảng trường Tam Tùng chật kín.

Bên trong có ba mươi đệ tử nội môn ngồi làm giám khảo, ngoài ra còn có Tam trưởng lão Lữ Thanh Hạc, vốn là kẻ cực kỳ kén chọn. Lữ trưởng lão chỉ thu đệ tử từ tầng năm Luyện Khí trở lên, lại yêu cầu phải có căn cốt thuần mộc hoặc thủy.

Tần Vân đương nhiên không đủ điều kiện, chỉ được đưa vào vòng sơ thí – trận pháp dẫn khí.

Trước mặt mỗi thí sinh là một tảng đá khắc phù trận, cần vận linh lực dẫn nhập để thắp sáng phù văn, chia làm 7 tầng sáng. Ai vượt tầng ba coi như đủ tư cách xét duyệt.

Lục Văn đi trước. Tay áo phất lên, linh lực cuộn vào tảng đá, phù văn sáng bừng năm tầng. Cả đám người phía trước hò reo. Trưởng lão gật đầu, chấm một nét đỏ lên thẻ bài của hắn.

Đến lượt Tần Vân.

Hắn đặt tay lên tảng đá, hít một hơi, vận chuyển “Phân Tức Kinh Mạch Quyết” – linh khí từ mạch phụ dồn về lòng bàn tay, chậm nhưng chắc chắn.

Tầng một, tầng hai… rồi tầng ba sáng lên, nhưng rất yếu.

Hắn không ngừng, kiên trì.

Tầng bốn… chớp lóe rồi đứng yên.

Một lúc lâu, không sáng hơn, nhưng cũng không tắt.


4. MỘT GIỌT MỒ HÔI – MỘT LẦN GHI DANH

“Khá kiên nhẫn,” một vị giám khảo chép miệng, “nhưng linh lực yếu kém, không thích hợp ngoại môn.”

Một giám khảo khác lại nói: “Dẫn khí từ mạch phụ, khí lưu không vững… mà vẫn lên được tầng bốn. Hắn đã làm cách nào?”

Lữ trưởng lão không nói gì, chỉ nhắm mắt gõ nhẹ lên tay vịn. Một lát sau, ra hiệu:
“Ghi tên hắn – vào danh sách dự bị. Quan sát thêm ba năm nữa.”

Người ghi chép cau mày, nhưng vẫn viết tên Tần Vân vào tấm thẻ bằng gỗ:

Tần Vân – Dự bị Ngoại Môn – Quan sát kỳ


5. MỘT BƯỚC RẤT NHỎ – NHƯNG KHÔNG THỤT LÙI

Chiều hôm đó, khi mọi người đi dự tiệc chúc mừng, Tần Vân quay về khu chuồng linh hạc như mọi ngày.

Không ai gọi hắn là sư huynh. Không ai khen ngợi. Không ai chú ý tới tấm thẻ gỗ xỉn màu hắn cất kỹ trong tay áo.

Nhưng trên đường về, lúc đi ngang khu luyện đan ngoại viện, hắn thấy có một tờ giấy bị gió thổi tới chân:

“Tuyển phụ tá luyện đan – cần người biết phân biệt linh thảo, chịu khổ, im miệng, không nhiều lời.”

Tần Vân cúi nhặt lấy, lặng lẽ cất vào tay áo.

Hắn không cần lời khen.

Chỉ cần có thể đi tiếp một bước nữa – dù là trong bóng tối, hắn cũng sẽ sống mà leo lên con đường tu tiên.

 

CHƯƠNG 92: LÒ LUYỆN ĐAN CŨ – KHÔNG PHẢI NƠI NGƯỜI KHÁC MUỐN TỚI


1. LÁ THƯ NGẮN – KHÔNG AI MUỐN CẦM

Ba ngày sau kỳ khảo, Thanh Lô Tông trở lại nhịp sống thường ngày. Những tạp dịch như Tần Vân cũng vậy – sáng dậy trước canh tư, châm lửa sưởi linh hạc, dọn phân linh thú, chờ người sai bảo.

Nhưng lần này, tâm niệm của hắn có chút biến đổi.

Giữa buổi chiều, sau khi đổ xong thùng linh dịch cho đàn Huyết Linh Mã, Tần Vân tranh thủ ghé qua khu luyện đan ngoại viện, nộp tờ giấy đã nhặt.

Người nhận là một gã tu sĩ trung niên mặc đạo bào xanh, mày rậm mắt sâu, ánh nhìn lạnh nhạt. Hắn đảo mắt qua giấy, hỏi:

“Ngươi tên gì?”

“Tần Vân, tạp dịch khu linh thú. Biết phân biệt linh thảo, từng học sơ qua ‘Bách Thảo Lục’, không sợ khổ.”

Tu sĩ kia hừ nhẹ, ném qua một thẻ bài gỗ:

“Mai giờ Mão, tới Lò Đan Thứ Bảy ở chân núi Khúc Mộc. Không đến đúng giờ, hủy tên. Không được hỏi nhiều, không được nhìn lung tung.”


2. LÒ LUYỆN ĐAN – NƠI BỤI BẶM, KHÔNG ĐẠO QUANG

Sáng hôm sau, chân trời còn chưa sáng hẳn, Tần Vân đã đến nơi.

Lò Đan Thứ Bảy là một gian nhà đá thấp lụp xụp nằm cạnh khe núi. Khói trắng lượn lờ bay ra từ khe gạch, thoảng mùi kim thảo cháy khét và linh dịch ngâm lâu.

Bên trong đã có ba người – một gã cao gầy đang cạo bã đan, một thiếu nữ răng khểnh đang nhóm lò, và một đệ tử áo xám không nói gì, loay hoay kê lại bàn đỡ.

Tần Vân cúi đầu chào, không nói nhiều, lặng lẽ xắn tay vào làm.

Ban đầu, hắn chỉ được giao phân loại linh thảo, phơi lá linh hương, tán gốc Thủy Tâm Tán thành bột, và quạt tay lò nung. Việc nặng, khô khan, lặp lại.

Nhưng với hắn – mỗi giờ đứng gần lò đan là một lần học được điều gì đó.

Hắn âm thầm ghi nhớ nhiệt độ biến hóa, trình tự bỏ thảo dược, thời điểm khởi hỏa – ngay cả mùi tro bã cũng ghi vào tâm.


3. NHỮNG CHI TIẾT KHÔNG AI THÈM ĐỂ Ý

Một lần, lão đan sư chủ quản vô tình làm rơi một ít Tích Linh Tán – một loại phụ trợ giúp đan dược dễ ngưng tụ hơn, chỉ dùng cho đan cấp hai trở lên.

Gã phụ tá khác thấy, chỉ lo dọn đống tro. Tần Vân thì lặng lẽ cúi xuống, dùng một mảnh giấy gói riêng phần tàn dư chưa bị lửa hủy, giấu kỹ.

Lần khác, khi nghiền rễ Thổ Linh Mộc, hắn phát hiện nếu dùng viên đá phấn thay vì mảnh sứ mài, dược lực giảm hơn ba phần – nhưng lại không bị khét khi đốt.

Chi tiết ấy, hắn không nói ai. Chỉ ghi nhớ, vẽ lại đêm đó, trong quyển “Tu Pháp Tạp Ký” do chính mình chép tay – đã dày gần trăm tờ.


4. THU VÀ KHÔNG THU

Một tháng trôi qua, đan sư chủ quản – tên là Trần lão – rốt cuộc cũng nhìn hắn lâu hơn một chút. Một buổi chiều, lúc nhóm lò kết thúc, Trần lão lạnh nhạt nói:

“Tần Vân, ngươi biết chữ cổ?”

Tần Vân gật đầu, “Chỉ biết sơ lược, đọc được bảy tám phần phù triện cơ bản.”

“Vậy thì mai lên kho thảo phổ, mang về cuốn ‘Bổ Linh Cửu Thảo Chỉ’ cho ta. Bìa vàng, có mùi trầm hương. Không được nhầm bản chép tay.”

Tần Vân không hỏi vì sao. Hắn chỉ âm thầm biết: Trần lão đã bắt đầu để ý.

Không phải vì tư chất, mà vì hắn chưa từng làm sai, chưa từng trễ giờ, chưa từng làm vỡ một hạt linh châu – và đặc biệt là, chưa từng mở miệng xin gì.


5. MỘT GIỌT LINH THUỶ – CẢN MỘT BƯỚC VỰC

Cuối tháng, Trần lão gọi hắn ra ngoài, đưa một túi vải nhỏ, nói:

“Ở đây là hai giọt ‘Thanh Tủy Linh Thủy’ – xem như ngươi làm đủ công lao tháng này. Nếu không biết dùng, thì giữ lại đừng phí.”

Tần Vân lặng lẽ cúi đầu tạ ơn.

Hắn biết rõ, đây không phải trả công. Mà là một kiểu thử – thử xem hắn có vì hai giọt linh thủy quý giá này mà tự mãn, hay bán đổi, hay ngu ngốc dùng bậy.

Đêm đó, hắn chỉ dùng một phần nhỏ giọt linh thủy, trộn với Tủy Hạc Đan còn sót lại, tiếp tục vận chuyển “Phân Tức Kinh Mạch Quyết”.

Tu vi tuy chưa tăng tầng, nhưng linh khí ngưng tụ vào đan điền rõ ràng hơn. Khí lưu không còn loãng tạp như trước.


6. KHÔNG BẢO HỘ, NHƯNG KHÔNG GỤC

Một hôm, khi trở về khu tạp dịch, có người đánh tiếng:

“Tần Vân, nghe nói ngươi được Trần lão thu làm trợ thủ? Có còn nhớ ai từng cho ngươi nửa cái màn thầu năm trước chứ?”

Tần Vân chỉ cười cười, đưa lại người nọ một bao nhỏ vỏ linh thảo phơi khô – có thể đem bán cho phường chế phù lấy ít linh thạch.

Không khoe, không gây oán.

Vì hắn biết rõ – đường hắn đi, không có ai bảo hộ.

Nhưng chỉ cần không gục – sớm muộn cũng sẽ cao hơn bọn họ.

 

CHƯƠNG 93: “BỔ LINH CỬU THẢO CHỈ” – MỘT CUỐN SÁCH CŨ, MỘT CON ĐƯỜNG MỚI


1. KHO THƯ CŨ – KHÔNG DÀNH CHO KẺ NÓNG VỘI

Kho sách của Thanh Lô Tông, toạ lạc sâu trong khu Tây Viện, không phải nơi đệ tử tạp dịch thường lui tới. Không phải vì cấm đoán nghiêm ngặt, mà vì phần lớn tạp dịch chẳng mấy ai biết chữ, càng không có nhẫn nại để đọc.

Tần Vân cầm thẻ bài gỗ của Trần lão, lặng lẽ bước vào.

Bên trong mùi mốc nhè nhẹ, khói trầm hương phảng phất. Một lão già canh thư không thèm ngẩng đầu, chỉ hừ nhẹ:

“Tầng dưới, giá sách thứ tám, hàng thứ ba. Bìa vàng, mộc hương. Đừng động vào sách khác.”

Tần Vân gật đầu, đi sâu vào trong.


2. CUỐN SÁCH KHÔNG AI THÈM ĐỌC

Giữa hàng ngàn bản thảo cũ kỹ, hắn tìm thấy quyển sách cần – bìa đã ngả nâu, chữ “Bổ Linh Cửu Thảo Chỉ” mờ gần hết, chỉ còn nét cuối cùng hơi nhô lên dưới đầu ngón tay.

Tần Vân không rời đi ngay. Thấy không ai để ý, hắn nhẹ lật vài trang đầu – nét bút ngoằn ngoèo, là chữ cổ hệ Đan Ký Cổ Văn, khó đọc hơn chữ phù thông thường.

Nhưng may mắn, hắn từng chép lại vài đoạn Đan Dược Tán Ngữ năm trước, có chút nền tảng. Lật đến trang thứ mười hai, một đoạn chú thích nhỏ làm hắn khựng lại:

“...Nếu dùng đúng tám loại thảo dược trong tam thiên tiểu giới, hợp thêm Tử Linh Hoa nửa sống nửa chín, có thể tạm dẫn linh khí tụ tại huyệt Khí Huyền nơi đan điền – dùng cho kẻ căn cơ yếu, chưa đủ để ngưng đan...”

Mắt Tần Vân sáng lên.

Đây... không chỉ là sách luyện đan. Mà là pháp môn hỗ trợ người căn cơ kém trong lúc tu hành, lại được giấu khéo trong dạng "đan phương".


3. MỘT ĐÊM, MỘT TRĂM LẦN CHÉP

Hắn không dám lấy sách. Càng không dám đọc lâu.

Chỉ ngồi một góc khuất, mượn lý do “xác nhận đúng bản” để tranh thủ chép lại từng trang, từng câu, từng dấu nhỏ. Hết nửa buổi mới rời đi.

Đêm đó, trong phòng tạp dịch đơn sơ, dưới ánh đèn dầu mờ ảo, Tần Vân chép lại toàn bộ phần chú thích luyện khí của cuốn sách kia bằng tay, không thiếu một nét.

Bên lề, hắn bắt đầu phân tích, tra lại các linh thảo có thể thay thế – vì “Tử Linh Hoa” hắn không có, nhưng nếu dùng Huyền Nhung Tán làm dẫn, biết đâu...


4. BÀI THỬ ĐẦU TIÊN – LINH KHÍ NGƯNG, NHƯNG ĐAU NHƯ VẠN CHÂM

Ba hôm sau, khi trời âm mưa, Tần Vân mượn cớ “sắp xếp thảo phổ bị hỏng” để được nghỉ nửa buổi khỏi Lò Đan.

Trong hang đá cũ phía sau vườn linh thú – nơi chẳng ai để ý, hắn bắt đầu thử dẫn pháp hỗ trợ tu hành theo ghi chép trong sách.

Dùng Huyền Nhung Tán nghiền nhỏ, kết hợp một giọt Thanh Tủy Linh Thủy, rồi đốt nóng, để khói tụ quanh thân thể. Hắn vận chuyển “Phân Tức Kinh Mạch Quyết” chậm rãi, để khí thảo từ mũi dần dẫn vào đan điền.

Chưa đầy nửa canh giờ sau, hắn bắt đầu run rẩy toàn thân.

Khí tức dao động không ổn, nội thể dường như có từng luồng lửa nhỏ châm chích. Hắn nghiến răng chịu đựng, không dừng lại – chỉ điều tức thật sâu.

Đến khi mặt trời lên khỏi đỉnh cây, hắn mở mắt – quần áo ướt đẫm mồ hôi, mặt tái xanh. Nhưng đan điền... có một điểm linh khí nho nhỏ, thật sự đã tụ lại!


5. KHÔNG PHẢI CƠ DUYÊN TRỜI BAN – CHỈ LÀ NHỮNG BƯỚC NHỎ

Đó không phải đột phá, cũng không phải kỳ ngộ.

Chỉ là một bước tiến rất nhỏ, giống như hạt sương đọng lại trong vỏ trứng. Nhưng với kẻ như hắn – một phàm nhân căn cơ yếu, đã tu gần ba năm mà vẫn chưa chạm tới tầng hai – là tín hiệu đầu tiên của hy vọng.

Hắn không mừng rỡ. Càng không nói với ai.

Chỉ lặng lẽ về phòng, lau khô mồ hôi, chép lại kinh nghiệm, điều chỉnh phương pháp lần sau.


6. “NGƯƠI CŨNG BIẾT HÍT KHÓI THẢO?” – MỘT GIỌNG CƯỜI CÓ MÙI GIAN TRÁ

Ba ngày sau, lúc đang phơi linh thảo ở sân sau Lò Đan, có một giọng khàn khàn vang lên sau lưng:

“Tần Vân, mấy hôm trước mùi Huyền Nhung Tán bay tận tới đây. Ngươi tưởng ngươi giấu được?”

Hắn quay đầu, thấy gã đệ tử phụ tá lớn tuổi nhất – Triệu Khâu – đang cười khẩy, tay cầm một gói giấy dầu.

Triệu Khâu nheo mắt, hạ giọng:

“Đừng lo. Ta không tố cáo. Nhưng ta muốn ngươi đưa cho ta công thức ‘tán thảo hít khí’ kia.”

“Không có công thức,” Tần Vân nói nhỏ, “chỉ là thử sai thử đúng, chưa chắc lần sau còn làm được.”

Triệu Khâu cười, không ép. Chỉ ném lại bao giấy:

“Trong đó là nửa đoạn Lục Tinh Linh Chỉ – xem như đổi công. Ta chờ bản vẽ tay của ngươi trong ba ngày.”


 

CHƯƠNG 94: GÃ TRIỆU KHÂU – GIỮ, CHIA HAY CHẾT?


Mặt trời chiều tà, bóng dài dần trải khắp sân sau Lò Đan Các.

Tần Vân ngồi bên bàn gỗ mục, tay cầm gói giấy dầu Triệu Khâu ném lại hôm qua. Mở ra, quả thật là nửa đoạn Lục Tinh Linh Chỉ, linh thảo cấp ba hiếm thấy – dùng đúng cách có thể giúp ích không nhỏ trong việc dẫn khí nhập thể.

Hắn trầm ngâm rất lâu.


1. BẢN VẼ – MỘT CÁI LƯỠI DAO GIẤU TRONG VẢI

Triệu Khâu không đơn giản là một đệ tử tạp dịch bình thường. Tuy không có tư chất cao, nhưng đã ở Thanh Lô Tông gần mười năm, quen biết rộng, lại cực kỳ khôn lỏi và giảo hoạt.

Gã thấy Tần Vân có động tĩnh trong việc tu luyện từ khí thảo, lập tức ngửi được mùi bất thường.

Nếu giao bản vẽ, chưa chắc đã đổi được sự yên ổn – kẻ như Triệu Khâu, sau khi có thứ hắn cần, sẽ còn muốn nhiều hơn.

Còn nếu không giao?

Gã ấy sẽ không ngần ngại rêu rao, thậm chí báo lên trưởng lão Luyện Dược Đường – không cần chứng cứ, chỉ cần một cái cớ để đẩy Tần Vân khỏi vị trí hiện tại, hoặc tệ hơn, ép rời khỏi Tông môn.

“Ta chưa đủ lực để phản kháng, nhưng cũng không thể ngây thơ chấp nhận bị điều khiển.”


2. BA NGÀY, MỘT BẢN SAO GIẢ

Đêm hôm đó, Tần Vân viết một bản bài khí pháp sơ đẳng, dựa trên nguyên lý hô hấp dược khí ghi trong Bổ Linh Cửu Thảo Chỉ, nhưng ẩn đi hai đoạn dẫn khí quan trọng nhất.

Hắn tinh tế thêm vào vài ký hiệu giả, khiến ai đọc qua cũng tưởng là bản chính, nhưng nếu thử theo, chỉ thu được vài tia linh khí rời rạc, không tụ được vào huyệt đan điền.

Bản vẽ đó, hắn đặt vào một phong bao nhỏ, gói lại cẩn thận, nhét trong một cái hộp gỗ cũ.

Ba ngày sau, lúc chạng vạng, hắn lặng lẽ đặt chiếc hộp ấy sau lưng giếng nước cũ nơi Triệu Khâu hay lui tới, rồi lặng lẽ rút lui.


3. TRIỆU KHÂU – CON CHUỘT LỚN ĐỤC VỠ BÌNH GẠO

Đêm hôm đó, khi trời chưa kịp tối hẳn, Triệu Khâu quả nhiên xuất hiện.

Gã lén lút mở hộp, đọc qua một lượt, cười lạnh:

“Tên phàm nhân quê mùa này lại giấu được thứ như vầy. Hừ, giữ lại cũng không ăn được.”

Gã cất bản vẽ, rời đi không một tiếng động. Nhưng không ngờ, mọi nhất cử nhất động đều rơi vào mắt Tần Vân, từ trên nóc bếp lò phía xa, nơi hắn thường lên để kiểm tra rêu linh thảo.

Giao nửa thật nửa giả – không phản kháng, nhưng cũng không nhu nhược. Đó là lựa chọn của kẻ không có chỗ dựa, nhưng còn một chút mưu lược.


4. MỘT BƯỚC NHỎ KHÔNG AI BIẾT

Tần Vân lấy nửa đoạn Lục Tinh Linh Chỉ kia, phối cùng Tinh Hỏa Dung Thủy, tự tay luyện thành một loại “Tụ Linh Cao” – không đủ mạnh để đột phá, nhưng nếu dùng lâu dài, có thể ổn định đan điền, hỗ trợ hấp thu linh khí đều đặn.

Một bước nhỏ, một tích lũy ngắn – nhưng với hắn, là một bước dài trong đường tu không ai ban phúc.


5. MÙA MƯA SẮP ĐẾN – KHI HANG CHUỘT PHẢI LẤP

Cuối chương, Tần Vân nghe được một tin động trời từ đám đệ tử ở sảnh dưới:

“Nghe nói, trong nội môn sắp mở lại ‘Thi Tạp Đệ Tử Tuyển Thí’. Ai vượt được tầng thứ nhất Thí Thần Trận... có thể chuyển từ tạp dịch lên ngoại môn.”

Đám người cười cợt, bảo chẳng có đứa nào từ tầng đáy ngoi lên được.

Tần Vân không nói gì, nhưng trong mắt hắn hiện lên một tia sắc lạnh.

Nếu không thể ẩn mãi, thì chí ít, cần có một chỗ đứng đủ chắc để sống sót giữa biển người.


 

 

CHƯƠNG 95: THÍ THẦN TRẬN – CÁNH CỬA VỚI KẺ KHÔNG CÓ ĐƯỜNG LUI


1. TIN TỨC TỪ TRÊN XUỐNG

Ba ngày sau, tin tức về “Thi Tạp Đệ Tử Tuyển Thí” đã lan khắp các đường nội viện. Đệ tử tạp dịch ở khắp các khu – từ Lò Đan Các, Trúc Lâm Đường cho tới Luyện Khí Thất – đều bàn tán rôm rả.

“Chỉ cần qua được tầng một Thí Thần Trận là có thể tiến thân thành ngoại môn đệ tử. Tư cách được phân phát tài nguyên, pháp khí, linh thực mỗi tháng.”

“Nghe nói năm xưa có một tên tạp dịch họ Quách, đột phá được trận thứ hai, sau mười năm nay đã thành chân truyền đệ tử rồi!”

Đối với kẻ xuất thân phàm nhân, không có hậu thuẫn, linh căn cực thấp như Tần Vân – đây là con đường duy nhất không cần ai gật đầu.

Nhưng đi qua Thí Thần Trận, từ xưa đến nay, mười người thì chín người trọng thương, một kẻ mất mạng.


2. CHUẨN BỊ TRƯỚC GIỜ RA TRẬN

Đêm trước ngày khảo thí, Tần Vân ngồi yên trong gian phòng cũ nát.

Trên chiếu cỏ, trước mặt hắn là một bàn đá nhỏ với ba món vật phẩm:

  • Một bình nhỏ chứa Tụ Linh Cao hắn tự luyện từ Lục Tinh Linh Chỉ.
  • Một lá bùa Tàng Khí đã nứt nhẹ ở góc, dùng được một lần duy nhất.
  • Một đoạn ngọc giản cũ kỹ ghi lại Tiểu Ẩn Tức Tâm Pháp, công pháp phụ trợ dùng để giảm thiểu linh áp trong các trận pháp khảo nghiệm.

Không có pháp khí, không có sư phụ chỉ dạy. Hắn chỉ có một chút linh lực vừa đạt tới đỉnh Khai Linh tầng ba, cùng với tư duy lạnh lùng và quyết không lùi bước.

“Một lần. Chỉ cần qua được một tầng đầu tiên. Ta sẽ có thân phận. Có cơ hội sống thêm vài năm.”


3. THÍ THẦN TRẬN – KHÔNG CÓ ĐƯỜNG RÚT

Ngày khảo thí.

Giữa quảng trường đá rộng hơn trăm trượng ở ngoại viện là một tấm bia đá cao năm trượng, khắc ba chữ lớn bằng cổ triện: THÍ THẦN TRẬN.

Bốn phía là hơn trăm đệ tử tạp dịch đứng chờ, chia thành từng nhóm nhỏ thì thầm với nhau. Người thì nắm bùa, người lo lắng nuốt linh đan.

Chỉ có một người lặng lẽ, khoác áo vải thô, đứng cuối hàng: Tần Vân.


“Người tiếp theo – Tần Vân, Lò Đan Các.”

Giọng trưởng lão gác trận khô khốc vang lên.

Nhiều ánh mắt nhìn về phía hắn, vài kẻ nhếch môi cười, vài tên khẽ lắc đầu. Một kẻ linh căn tạp như hắn, vượt qua Thí Thần Trận? Thật buồn cười.


4. TRẬN PHÁP TẦNG MỘT – BÁT PHƯƠNG HƯ ẢNH

Tần Vân bước vào bên trong trận, chỉ cảm thấy thiên địa quay cuồng.

Trong khoảnh khắc, hắn thấy mình đứng giữa một khoảng không vô tận, tám hướng bốn phía xuất hiện bóng ảo giống hệt mình.

Tám hư ảnh, mỗi kẻ đều tấn công một chiêu giống y như hắn từng tập luyện – là chiêu thức từ Thổ Quyết Khai Linh Sơ Bộ, nhưng được thúc đẩy bằng linh lực mạnh hơn hắn gấp rưỡi.

Nếu đơn thuần đánh nhau, hắn không chống nổi một chiêu. Nhưng Tần Vân không lựa chọn đối kháng.

“Không phải dùng sức mạnh. Đây là khảo nghiệm về nhận thức, về kiểm soát bản tâm.”

Hắn nhanh chóng ngồi xuống giữa trận, cắn rách đầu ngón tay, nhỏ một giọt máu lên bùa Tàng Khí, sau đó kết ấn thủ pháp từ Tiểu Ẩn Tức Tâm Pháp.

Tụ tâm – đoạn ý – tuyệt vọng niệm.

Tám hư ảnh lập tức loạn thế, không còn phản chiếu đúng động tác hắn nữa.

Một khe hở mở ra giữa hư không – ánh sáng trận pháp lóe lên, và thân ảnh Tần Vân biến mất.


5. NGOẠI VIỆN CHẤN ĐỘNG – MỘT KẺ KHÔNG AI BIẾT TÊN

Bên ngoài Thí Thần Trận.

Trưởng lão giám sát chợt mở mắt, liếc nhìn linh kính bên cạnh.

“Tần Vân… hoàn thành tầng thứ nhất, chưa đến ba mươi nhịp thở.”

Đệ tử xung quanh xôn xao. Không ai tin được tên đệ tử tạp dịch trầm mặc kia lại vượt trận mà không dùng đến pháp khí, thậm chí không một vết thương.

Triệu Khâu, đang đứng cách đó ba trượng, sắc mặt xám ngoét.


Tần Vân bước ra khỏi trận, áo vải rách vai, trán toát mồ hôi lạnh, nhưng ánh mắt vô cùng tỉnh táo.

Hắn không nói gì.

Chỉ lặng lẽ nhận lấy ngọc bài ngoại môn từ trưởng lão, rồi rẽ lối đi về phía Đông Viện – nơi phân phát chỗ ở cho đệ tử mới thăng cấp.

Không cần ai chứng kiến. Chỉ cần bản thân ghi nhớ: một bước đã qua. Chín vạn chín ngàn bước – còn lại.

 

 

CHƯƠNG 96: NGOẠI MÔN – VÁCH ĐÁ MỚI CỦA KẺ KHÔNG GỐC GÁC


1. CHUYỂN VIỆN – CHỖ Ở CŨNG CÓ PHÂN CẤP

Sau khi vượt qua tầng đầu Thí Thần Trận, Tần Vân được phân về Đông Viện, nơi dành cho đệ tử ngoại môn cấp thấp – những kẻ không sư phụ, không hậu trường, hoặc không được trọng dụng.

Đông Viện có gần ba trăm phòng nhỏ, chen chúc trên một sườn núi thấp, xung quanh trồng toàn cây khô trụi lá. Phòng ốc xiêu vẹo, cửa gỗ sắp rơi, pháp trận bảo hộ cơ bản gần như mất linh lực.

Không một tiếng chào hỏi, không ai hướng dẫn hắn phải làm gì.
Tần Vân tự đi tìm phòng trống cuối dãy, tự quét rác, tự bày bàn đá.

Sau cùng, đặt tấm ngọc bài ngoại môn lên bàn, hắn ngồi yên lặng nhìn ra khe núi phía xa.

Ánh tà dương đỏ quạch, rọi qua một làn khói mờ. Lúc ấy, hắn mới thở ra một hơi thật chậm.

“Ngoại môn… chỉ là bắt đầu một tầng khổ khác.”


2. KHÔNG CÒN LÀ TẠP DỊCH – NHƯNG CŨNG KHÔNG LÀ GÌ CẢ

Đệ tử ngoại môn được cấp mỗi tháng:

  • 5 linh thạch hạ phẩm
  • Một viên Linh Đan Sơ Khai
  • Ba ngày được vào Tàng Thư Các tầng một (giờ giới hạn)
  • Quyền tham dự một số khảo thí nội môn định kỳ

So với tạp dịch, đã là bước nhảy lớn. Nhưng so với những đệ tử được sư phụ truyền đạo, được ban pháp khí hộ thân thì... vẫn chỉ là con kiến leo tường.

Vài đệ tử ngoại môn từng là đệ tử chân truyền bị giáng cấp. Bọn họ nhìn Tần Vân bằng ánh mắt nửa mỉa mai, nửa lạnh nhạt.

“Tên đó? Vượt được tầng một Thí Thần Trận thì sao? Không có linh căn, sớm muộn cũng dừng lại ở Khai Linh.”


3. GIỮA ĐÁM LỘN XỘN – MỘT KẺ ĐIÊN THẦM LẶNG

Ba ngày đầu, Tần Vân không bước chân ra khỏi phòng.

Hắn dành toàn bộ thời gian phân giải Tiểu Ẩn Tức Tâm Pháp – một bí pháp tán tu truyền miệng – thành từng đoạn nhỏ, rồi cẩn thận phối hợp với Thổ Hành Quyết Sơ Giai để dẫn khí ổn định hơn trong kinh mạch.

Với người linh căn kém như hắn, bài trừ tạp khí trong linh khí hấp thu là yếu tố sống còn.
Một hơi hít vào, chỉ giữ được một phần mười linh lực, còn lại là tạp chất gây tẩu hỏa.
Hắn không nóng vội. Hắn dùng nửa canh giờ dẫn một tia linh khí.
Một ngày luyện ba canh giờ, nghỉ năm canh giờ để điều tức, hồi thần.

Bên ngoài, đám đệ tử ngoại môn đã bắt đầu tụ hội, tham gia các nhóm nhỏ, tranh đoạt cơ hội làm nhiệm vụ môn phái – đi hái thảo dược, canh gác linh điền, hoặc hộ vệ truyền tống trận.

Tần Vân không tham gia.
Hắn đang chờ. Chờ linh lực tụ đủ một tia hoàn chỉnh – đủ để lần đầu tiên kích động “Khí Hải” thật sự.


4. CUỐI CÙNG CŨNG THẤY LINH QUANG

Đêm ngày thứ mười.

Tần Vân ngồi xếp bằng, tay kết ấn, trán đổ mồ hôi lạnh.
Dẫn khí đến đan điền lần thứ hai mươi mốt. Linh lực mỏng manh như sương.
Nhưng lần này, hắn cắn răng nhấn mạnh một nhịp.
Đan điền chấn động nhẹ. Một tia linh lực vỡ tung rồi tụ lại – như ánh đèn nhỏ lóe lên giữa màn sương mù.

“Linh quang… rồi!”

Cả người hắn run lên.

Đây là bước đầu tiên của giai đoạn Khai Linh sơ kỳ thật sự, không còn là tích lũy linh lực rời rạc nữa.

Chỉ một tia sáng mờ nhạt trong đan điền, nhưng với kẻ như hắn – đó là cánh cửa của tu sĩ chân chính.


5. MƯU TÍNH LẶNG LẼ – BẮT ĐẦU TỪ TÀNG THƯ CÁC

Ngày thứ mười một, Tần Vân mới bước ra khỏi phòng, rửa mặt, chỉnh trang áo vải, đeo ngọc bài ngoại môn, thẳng hướng Tàng Thư Các.

Chưa phải tìm công pháp mới.
Chưa cần pháp thuật cao siêu.
Hắn chỉ cần: hiểu rõ toàn bộ giới hạn của bản thân, và cách cải thiện từng mảnh nhỏ.

Phía trước là biển người.

Nhưng hắn biết, chỉ cần đi từng bước – chậm, chắc, không ai biết – thì sớm muộn gì cũng có ngày… hắn không còn bị chê cười là “tạp căn không tu nổi”.

 

 

CHƯƠNG 97: TÀNG THƯ CÁC TẦNG MỘT – ĐẠO LỘ KẺ PHÀM NHÂN


1. NGẠCH THỜI GIAN – BA CANH GIỜ NGẮN NGỦI

Tàng Thư Các của Thanh Huyền Tông gồm ba tầng.

Tầng thứ nhất chứa hàng trăm quyển tâm pháp cơ sở, bí quyết nhập môn, ghi chép về linh thảo, linh khoáng, trận pháp thô sơ... Đệ tử ngoại môn chỉ được vào ba ngày mỗi tháng, mỗi ngày giới hạn ba canh giờ. Không được mang ra ngoài, không được sao chép bí tịch bằng truyền pháp phù. Tất cả đều do mắt đọc – trí nhớ là thứ duy nhất được phép mang theo.

Tần Vân đứng ngoài cửa Tàng Thư Các, chắp tay hành lễ với vị hộ các lão giả.

“Đệ tử ngoại môn Tần Vân, đến đọc sách tầng một.”

Lão hộ các liếc ngọc bài trên tay hắn, khẽ gật đầu.

“Vào đi. Thời gian tính từ giờ Mão. Ba canh giờ, không hơn một tức.”

Cánh cửa đá khẽ mở, một luồng linh khí nhàn nhạt lan ra. So với bên ngoài, không khí trong này rõ ràng sạch hơn – khiến Tần Vân lập tức cảm thấy tâm niệm tỉnh táo lạ thường.


2. ĐỌC NHƯ NGƯỜI CHẾT ĐUỐI VỚI CỌNG RƠM

Bên trong chia làm bảy khu: Tâm pháp, Linh thảo, Linh khoáng, Trận pháp, Thủ pháp cơ bản, Luyện thể pháp, và tạp ghi.

Hắn không vội đọc công pháp.

Lần đầu tiên vào Tàng Thư Các, hắn chọn “Tạp Ghi – Đệ tử ngoại môn ký lục – Quyển thứ tư”.

Đây là bản ghi lại những kinh nghiệm sống còn của ngoại môn đệ tử đời trước – cách tiết kiệm linh thạch, chỗ nào bán đan dược rẻ mà không giả, luyện khí sư nào thỉnh thoảng thu đồ đổi công...

“Luyện thể tán pháp ‘Bạo Cốt Quyết’, tuy thô, nhưng tạp căn dùng tốt hơn pháp môn tinh diệu.
Linh thảo ‘Tử Diệp thảo’ nhai sống có thể tạm giải hàn độc trong linh khí thô.
Trận ‘Dẫn Linh Ấn’ đặt dưới chỗ ngủ có thể tăng 3% tỷ lệ hấp thu linh khí – chỉ cần ba viên linh thạch và một khối đồng.”

Tần Vân chăm chú đọc từng hàng. Không nhanh, nhưng mắt sáng như lửa.

Ba canh giờ trôi qua, hắn đã ghi nhớ trong đầu hơn mười phương pháp ứng dụng linh thạch hiệu quả, ba thủ pháp cải biến tâm pháp cơ sở, và hai mươi mốt tên người từng là đệ tử ngoại môn rồi “mất tích không rõ lý do”.

“Người trong Tàng Thư Các không ai đọc những thứ này.
Nhưng ta là kẻ tán tu – không có ai chỉ dạy, thì phải đi từng bước như kẻ mù tự rọi đuốc.”


3. LỰA CHỌN BẤT NGỜ – BỎ QUA CÔNG PHÁP MẠNH

Hai canh giờ cuối, hắn chuyển qua khu Luyện thể pháp và Linh thảo.

Công pháp như "Thanh Mộc Quyết", "Phong Thổ Hợp Luyện"… có uy lực không tệ, nhưng đều đòi hỏi linh căn từ Nhị phẩm trở lên mới đạt hiệu quả.

Tần Vân lựa chọn một quyển cũ mèm, gần như không ai đoái hoài:
“Hoài Khí Thể Đạo – Thô Thể Tam Thức.”

Là pháp môn luyện thân thể bằng cách hút linh khí tạp, kết hợp nội tức làm mạnh xương cốt.
Rất đau đớn. Cực chậm. Nhưng – lại không yêu cầu linh căn.

“Muốn xây tháp cao, móng phải vững.
Thay vì ngó lên trời, ta chọn nhìn dưới chân trước.”


4. GIỌNG NÓI BÊN NGOÀI – KẺ ĐANG NHÌN HẮN

Khi bước ra khỏi Tàng Thư Các, trời đã quá ngọ.

Hắn vừa định rời đi thì có tiếng nói vang lên từ góc hành lang:

“Ngươi là Tần Vân? Tên đệ tử tạp dịch lên từ Viện Bốn?”

Một thiếu niên mặc ngoại môn y, dung mạo sáng sủa, tay cầm ngọc bài có ánh kim – biểu tượng đệ tử nội môn dự khuyết.

Tần Vân không lạ gì loại người này – nửa chân đã vào nội môn, thường hay thử lòng, bắt nạt kẻ thấp hơn để khẳng định vị thế.

“Vâng.”

Thiếu niên bước đến, mỉm cười:

“Ta là Phí Hạo. Có một suất nhiệm vụ thu thập linh quả ngoài Linh Trì Cốc. Cần người gánh vật, đi hai ngày. Ngươi có hứng thú?”

Tần Vân không trả lời ngay.

Hắn biết nơi đó nguy hiểm, nhưng cũng là cơ hội quan sát đệ tử cao hơn hành động, học cách làm nhiệm vụ, và – hái được linh quả thừa nếu khéo tay.

“Ta đi.”

 

CHƯƠNG 98: LINH TRÌ CỐC – DƯỚI TRƯỚNG KẺ KHÁC, GIÀNH LỢI NHỎ ĐỂ SỐNG


1. NHIỆM VỤ NHỎ, Ý NGHĨA LỚN

Linh Trì Cốc nằm ở phía tây nam Thanh Huyền Tông, cách ngoại môn gần ba trăm dặm. Nơi ấy từng là phần rìa của một linh mạch đã khô cạn, hiện chỉ còn thưa thớt linh khí, nhưng cây cỏ dị chủng vẫn tồn tại nhờ dư âm năm xưa.

Tần Vân cùng ba người khác đi theo Phí Hạo – vị đệ tử ngoại môn chuẩn nội môn, trong một chuyến thu hái linh quả Cửu Diệp Sinh.

Loại linh quả này không quý, chỉ xếp hàng hạ phẩm, dùng để luyện chế thanh tâm hoàn hoặc thanh linh dịch – nhưng mỗi quả bán ra cũng được ba đến năm linh thạch hạ phẩm. Quan trọng là: nhiệm vụ chính thức, phần chia rõ ràng.

Phí Hạo không có hứng hái hái nhặt nhặt, bèn kéo thêm ba tạp dịch – người khiêng vật, người gánh nước, người lo việc lặt vặt. Còn Tần Vân, theo hắn là "thêm một chân sai vặt nữa, đỡ mất công ta phải vắt óc".

Tần Vân không nói gì, chỉ yên lặng gật đầu, nhận vai trò mang bao linh quả.


2. MẤT MẶT CŨNG LÀ TU ĐẠO

Đệ tử khác thấy hắn không có tu vi ra mặt, không tranh đoạt linh quả, liền mặc nhiên coi thường.

“Ngươi ấy à, lo mà đừng để rơi bao là được rồi.”
“Người như hắn chắc ăn một viên thanh tâm hoàn cũng không chịu nổi.”

Họ cười, hắn không đáp.

Tần Vân không thấy tức, vì hắn biết rõ:

“Đây là thân phận của ta.
Ta là kẻ tạp dịch có linh căn tứ phẩm tạp – nếu không chịu được nhục này, sao mong bước xa?”

Trong khi nhóm người kia mải hái quả ở triền đồi, Tần Vân giả vờ nhặt bao, lặng lẽ quan sát.

Hắn chú ý đến cách Phí Hạo dùng pháp khí điều khiển lưỡi liềm linh quang, tiết kiệm được một nửa linh lực so với sách ghi. Hắn ghi nhớ từng động tác, từng khẩu quyết niệm nhanh trong miệng.

Khi trời xế, nhóm người nghỉ tại một hốc đá.

Phí Hạo ăn một viên linh hoàn, nhắm mắt dưỡng thần. Ba người còn lại thì tụ tập nói chuyện, bàn luận việc tranh suất nội môn.

Chỉ có Tần Vân, tìm một góc khuất, cẩn thận lấy ra hai lá linh diệp khô hắn nhặt được lúc hái quả, không ai để ý.

“Đây không phải Cửu Diệp Sinh, mà là 'Bích Văn Diệp' – có thể luyện thành dịch tăng cường hiệu quả hô hấp khi tu luyện.
Tuy chỉ duy trì một khắc thời gian, nhưng với ta, một khắc cũng là quý giá.”


3. ĐÊM NGẮN, KHỔ TU KHÔNG NGỪNG

Đêm hôm đó, khi mọi người đều ngủ, hắn lặng lẽ đứng trong góc, hít sâu, thở chậm.

Tay đặt lên ngực, bắt đầu vận chuyển một đoạn “Hoài Khí Thể Đạo” vừa học được.

Một canh giờ, hai canh giờ...

Mồ hôi chảy ướt lưng áo, huyết quản sưng tấy, từng đoạn kinh mạch như rút ra khỏi thân thể – đau rát vô cùng, nhưng hắn không ngừng.

“Nếu không chịu nổi đau đớn này, sao mong vượt qua bình cảnh tụ khí?”

Đến tận gần hửng sáng, hắn mới thở ra một ngụm trọc khí, toàn thân rã rời. Nhưng trong nội thể, có một tia cảm giác linh khí lưu chuyển yếu ớt – tuy rất nhỏ, nhưng tự thân dẫn nhập, không nhờ đan dược hay pháp khí.

Đó là lần đầu tiên hắn thực sự cảm nhận được mình đang tu luyện chứ không phải bắt chước.


4. MỘT CHÚT LỢI NHỎ, MỘT BƯỚC LỚN

Sáng hôm sau, Phí Hạo tổng kết được mười bảy quả Cửu Diệp Sinh, chia phần cho đệ tử tùy tùng hai viên mỗi người.

Tần Vân cũng nhận được hai quả – vốn đã mãn nguyện.

Nhưng Phí Hạo lại liếc hắn, ném thêm một quả:

“Ngươi làm việc yên ổn, không than phiền, cũng khôn ngoan hơn vẻ ngoài. Coi như thưởng thêm.”

Tần Vân chắp tay, cúi đầu cảm tạ, rồi không nói gì thêm.

Hắn biết, lúc này không nên quá nổi bật.
Được ba viên linh quả, cộng thêm hai lá Bích Văn Diệp, và một đêm cảm thông linh khí – chuyến đi này với hắn là một bước tiến dài.


CHƯƠNG 99: CẢI TẠO TĨNH THẤT – TRẬN PHÁP DẪN LINH TẠI GIAN PHÒNG TẠP DỊCH


Gian phòng tạp dịch số 37 nằm ở cuối dãy Đông Viện, chật hẹp, cũ kỹ, tường đá rạn nứt, nền đất khô ráp. Dưới ánh tà dương le lói, Tần Vân trở về sau ba ngày làm nhiệm vụ tại Linh Trì Cốc, trên lưng đeo bao rách chứa vài quả linh thảo và một ít đá vụn có linh tính lờ mờ.

Không ai để ý đến hắn — đó là điều hắn mong muốn nhất.

Hắn khóa cửa, đóng chặt then gỗ, lặng lẽ bày ra một tấm vải cũ nát, trải lên mặt đất. Trên tấm vải là năm khối linh thạch hạ phẩm, một cuộn giấy da nhỏ, vài hòn sỏi nham thạch đen và ba chiếc đinh sắt gỉ.


1. BÍ TỊCH HẠN CHẾ – TRẬN PHÁP SƠ CẤP DẪN LINH

Cuộn giấy da ấy là thứ hắn bỏ ra mười hai linh thạch hạ phẩm để đổi được từ một tán tu già nát rượu ở chân núi.

Thứ trên giấy không phải pháp quyết, cũng chẳng phải võ học — mà là trận pháp cấp thấp nhất: “Tam Phương Dẫn Linh Trận”.

Theo mô tả, nếu bày đúng cách và sử dụng trong nơi kín gió tĩnh mịch, có thể tăng nồng độ linh khí trong không gian lên khoảng hai phần mười — một con số chẳng đáng là bao đối với người có linh căn tốt. Nhưng với Tần Vân...

“Hai phần mười, là sinh cơ giữa sa mạc.”

Trận pháp này không cần tài liệu quý giá. Thứ quý nhất là linh thạch, mà chỉ cần ba khối để khởi động.

Hắn đã thử diễn luyện trên giấy ba lần, bây giờ mới bắt tay thực thi thật sự.


2. CẨN THẬN NHƯ BÓC TRỨNG, NHẪN NẠI NHƯ GẠT CÁT

Trước tiên, Tần Vân cắm ba chiếc đinh gỉ vào ba góc phòng, dựa theo vị trí trên bản đồ trận. Hắn nghiền vụn nham thạch, hòa với một ít máu gà đã chuẩn bị từ hôm qua, tạo thành thứ “linh sa giả”, thay thế cho bột thạch linh thật sự.

Từng đường vẽ, từng vòng tròn – hắn lấy tăm tre chấm vào dung dịch, vẽ theo hình cung, nối liền các điểm trung tâm.

Cứ sai một nét, là toàn bộ trận phá hủy.

Sau gần nửa canh giờ, hắn lau mồ hôi, thở ra nhẹ nhõm.

Ba viên linh thạch được đặt vào trung tâm trận, theo tam giác đều. Một tiếng "tụ", rồi im lặng.

Gian phòng tối như mực, chỉ còn ánh sáng từ ba viên linh thạch hắt lên mặt hắn.

Tần Vân nhắm mắt, cảm giác linh khí vốn lơ đãng trong không khí nay ngưng tụ rõ rệt. Tuy rất yếu, nhưng không còn tan loãng vô ích như trước.


3. NHƯỢC THỦY TAM THIÊN, CHỈ LẤY MỘT GÁO

Trong hoàn cảnh ấy, tu luyện cũng không dễ hơn là bao. Nhưng với người có linh căn cực thấp, chỉ cần có một tia linh khí không tan biến, đã là đủ.

Hắn lấy một quả Cửu Diệp Sinh từ túi, cẩn thận bóc vỏ, chỉ ăn một nửa.

Rồi ngồi xuống, bắt đầu nhập định.

Thời gian trôi chậm chạp. Trong tâm thức, hắn như đang dùng lược tre chải giữa dòng nước – gom góp từng sợi linh khí nhỏ, ép qua từng tấc kinh mạch chật hẹp, ngưng tụ nơi đan điền như khói mỏng tan giữa gió.

Một đêm trôi qua, hắn không tiến cảnh, nhưng cũng không tụt lùi. Một tia linh khí vẫn còn tồn tại trong đan điền, không tan biến.

Với tu sĩ thông thường, đó là vô ích. Nhưng với Tần Vân – đó là dấu hiệu cho thấy:

“Trận pháp thành công. Gian phòng tạp dịch này, từ nay là tĩnh thất tu hành của ta.”


4. TỪ BỤI TRẦN, HÓA ĐẤT TU ĐẠO

Bên ngoài, thiên hạ vẫn hỗn loạn.

Ngoại môn đang truyền tin về một đợt khảo thí sát hạch nội môn sắp tới.

Đệ tử ai nấy đều nóng lòng, lo tu luyện, tìm cơ hội tiến thân.

Còn Tần Vân?

Hắn không màng đến khảo thí.

Hắn chỉ lặng lẽ đóng cửa mỗi đêm, vẽ lại trận pháp, thử nghiệm cách xếp linh thạch khác nhau để tăng hiệu suất, tự điều chỉnh khẩu quyết hô hấp.

Không ai biết, giữa gian phòng tạp dịch ẩm thấp ấy — một con người chậm chạp đang từng chút mài gọt bản thân để sống sót.

 

CHƯƠNG 100: NGUYÊN KHÍ HỖN TẠP – PHÁ GIỚI TỤ KHÍ TRONG YÊN LẶNG


Ba tháng trôi qua.

Gian phòng tạp dịch số 37 vẫn cũ kỹ như cũ, nhưng bên trong đã không còn là nơi chứa chổi rách và rơm mục. Những trận pháp nhỏ đơn sơ được vẽ bằng tro than và bột đá trải kín các góc, linh thảo treo ngược trên xà ngang, hương thơm dịu nhẹ trộn cùng mùi ẩm mốc. Không ai quan tâm đến một đệ tử tạp dịch, cũng chẳng ai đoái hoài nơi này từng đêm có ánh sáng mờ le lói phát ra.

Chỉ có Tần Vân biết: trong tĩnh lặng, hắn đang chạm ngưỡng Tụ Khí.


1. HỖN TẠP NGUYÊN KHÍ – BÍ CẢNH CỦA KẺ THẤP KÉM

Tu sĩ linh căn tốt, khi nhập Tụ Khí, có thể trực tiếp hấp thu linh khí thiên địa, luyện hóa thành linh lực thuần tịnh.

Nhưng Tần Vân không có tư cách ấy.

Linh khí hút vào cơ thể hắn vốn dĩ hỗn loạn, nguyên khí âm hàn và dương cương đan xen, phần lớn bị cơ thể bài xích. Nếu hắn cưỡng ép, chẳng những không đột phá, mà còn tẩu hỏa nhập ma, kinh mạch vỡ vụn.

Hắn hiểu rõ giới hạn của mình hơn bất kỳ ai.

Vì thế, ba tháng qua hắn không mạo hiểm. Hắn chia từng khắc thời gian, hấp thu từng tia linh khí nhỏ nhất, để cơ thể từ từ quen dần với từng loại nguyên khí.

Rồi sử dụng bí quyết “Phân Dẫn Ngũ Hành” — một khẩu quyết nát vụn trong quyển sách vỡ, để dẫn từng loại khí đi theo kinh mạch riêng biệt.

“Không tranh với trời, không gấp với người. Linh căn thấp? Ta sẽ đi vòng.”


2. ĐÊM ĐỘT PHÁ – TRONG CÂM LẶNG, KHÔNG TRỐNG KHÊN CHIÊNG

Đêm ấy, gió bấc lùa khe cửa lạnh thấu xương. Trận pháp “Tam Phương Dẫn Linh” được chỉnh sửa thêm một tầng dẫn dẫn, khiến tốc độ tụ khí chậm nhưng ổn định.

Tần Vân ngồi xếp bằng, thân thể khô cằn như cây củi cháy dở. Trong đan điền, một giọt linh lực nguyên thủy đang lấp lánh – đó là tinh túy gom góp từ mấy chục ngày khổ tu.

Tim hắn đập chậm lại, hô hấp cũng ngưng trệ.

Rồi – đột nhiên, một tia sáng mảnh như sợi tóc lóe lên từ giọt linh lực.

Ầm một tiếng – không lớn, như tiếng đá rơi xuống giếng cạn.

Không có thiên kiếp, không có linh quang đại thịnh.

Chỉ là một luồng khí trong đan điền đột nhiên xoáy nhẹ, ngưng tụ thành hình tròn. Khí Hải mở ra.

Tụ Khí sơ kỳ — rốt cuộc đạt được.


3. KHÔNG MỘT AI BIẾT, KHÔNG MỘT AI CHỨNG KIẾN

Hắn mở mắt, ánh nhìn bình tĩnh như nước giếng thu.

Tụ Khí sơ kỳ – với đa số đệ tử ngoại môn thì là chuyện thường. Có kẻ một năm đã vào Trung kỳ, thậm chí Hậu kỳ.

Nhưng với Tần Vân, đây là một chiến thắng của nhẫn nhục và trí tuệ, là kết tinh của từng đồng linh thạch chắt chiu, từng mảnh bí tịch mục nát và hàng trăm lần thất bại.

Hắn không mừng, không cười. Chỉ cúi đầu vái ba cái.

Một vái trời đất, một vái tổ tiên, một vái chính mình.

Rồi lại lặng lẽ thu trận, gom tro vẽ, chỉnh lại linh thạch – như chưa có gì xảy ra.


4. SÓNG NGẦM ĐANG DẬY

Sáng hôm sau, đệ tử ngoại môn bàn tán râm ran. Nghe đâu vài vị đệ tử nội môn đắc tội trưởng lão đã bị phế bỏ tu vi, bị đuổi ra khỏi tông. Ngoại môn trưởng lão Tống Dã bị điều đi Bắc Cương. Một vị mới từ nội tông sẽ tiếp quản, người được đồn là nghiêm khắc đến lạnh lẽo.

Tần Vân vẫn như cũ, xách thùng nước từ suối về, lưng ướt đẫm, gương mặt lặng lẽ.

Chẳng ai biết, người tạp dịch lặng lẽ này đêm qua vừa đột phá cảnh giới, tự mình bước vào hàng ngũ tu sĩ chân chính.

Không ai chú ý, cũng không ai quan tâm.

Và đó – chính là điều hắn cần.

 

Đăng nhận xét

0 Nhận xét