CHƯƠNG 111: CUỘC CHIẾN THỨ HAI – MỘT CHIÊU LỘ SÁT Ý
Lôi
đài số Sáu, ngày thứ hai của kỳ Đấu Thử Ngoại Môn.
Sau
trận thắng bất ngờ trước Vương Thiết, cái tên Tần Vân, vốn là đệ tử tạp
dịch vô danh, lần đầu được ghi tên trên bảng phân trận. Trong mắt phần đông đệ
tử, đó chỉ là trò may mắn của một kẻ vô danh. Nhưng trong mắt một số ít người,
đặc biệt là vài trưởng lão từng lướt qua bản báo cáo nhanh, thì chiêu “tam
điểm sát” của Tần Vân không phải ngẫu nhiên mà thành.
1. LẠI LÀ TÊN TẠP DỊCH ẤY SAO?
Đối
thủ trận thứ hai là Ngô Tấn – đệ tử ngoại môn lâu năm, luyện khí tầng 7,
sở trường pháp quyết băng hỏa hợp kích. Từng có một chân vào top 30 năm trước,
nhưng vì sai sót nhỏ trong luyện đan mà bị giáng xuống.
“Lần
này ta không để ngươi may mắn nữa đâu,” Ngô Tấn bước lên lôi đài, ánh mắt đầy
sát khí, tay đã cầm sẵn một pháp khí dạng song hoàn bán nguyệt.
Bên
dưới, một vài đệ tử xì xào:
“Hắn
định giết thật sao?”
“Không
ngờ chỉ là một tên tạp dịch mà dám chọc giận Ngô sư huynh.”
Tần
Vân vẫn không nói gì. Hắn mặc áo vải xám, tay trần, bước chậm rãi lên đài, vẻ
mặt không sợ hãi, cũng không khiêu khích, chỉ hơi khom người hành lễ.
“Vãn
bối Tần Vân, xin thỉnh giáo.”
2. TRẬN CHIẾN BẮT ĐẦU – KHÔNG GIAN
ĐỊNH MỆNH
Khi
trọng tài hô “Khai chiến!”, Ngô Tấn lập tức lao tới, hai vòng bán nguyệt
xoay như chớp, cuốn theo linh khí cực kỳ sắc bén. Một bên băng lạnh cắt da,
một bên nóng rực như than nung.
“Chết
đi!” – Tiếng quát gầm vang, linh khí gào thét.
Tần
Vân không lui, cũng không nghênh đón.
Hắn
cắm mũi chân xuống đất, búng nhẹ tay trái – một luồng khói xám nhỏ từ
tay áo tràn ra, như một lớp bụi mờ. Ngay khoảnh khắc ấy, thân hình hắn như
tan ra trong sương – không có độn thuật, cũng chẳng phải pháp thân, chỉ đơn
thuần là một trận pháp ẩn thân cấp thấp, được bố trí trong suốt đêm
trước, dùng từ chính linh thạch vụn nghiền thành bột trộn với thảo dược tán
mùi.
Ngô
Tấn lỡ đà, bổ một chiêu vào không khí.
Ngay
khoảnh khắc bước chân hắn hơi lệch trái, một phi châm nhỏ xíu, ẩn trong
gió, bắn ra từ bụi áo Tần Vân, găm thẳng vào phần khớp dưới sườn vai.
“Phập!”
“A!”
– Ngô Tấn rít lên, cảm giác khí mạch tắc nghẽn, chân nguyên lưu chuyển
khó khăn.
Tần
Vân lúc ấy mới xuất hiện ở mép phải lôi đài, hai tay tạo ấn, ngũ chỉ hợp
nhất, dùng một chiêu phổ thông nhất của đệ tử ngoại môn – “Thanh Phong
Chưởng”.
Một
chưởng đẩy tới, nhẹ như gió.
Nhưng
Ngô Tấn giờ đã bị lệch mạch, chân khí loạn động, không kịp điều tức, bị
ép bật ra sau – trượt dài khỏi lôi đài, ngã mạnh xuống đất.
3. SÁT KHÍ TRÊN LÔI ĐÀI – NHƯNG
KHÔNG PHẢI TỪ KẺ CHIẾN THẮNG
Im
lặng.
Toàn
trường lặng như tờ.
Một lần nữa, Tần Vân thắng.
Lại
là những thứ “hạ tam lưu” như phi châm, bụi mù, thủ đoạn nhỏ nhặt... Nhưng
không ai phủ nhận: hắn thắng một cách minh bạch.
“Không
linh quang, không pháp khí, không đấu pháp... nhưng hắn lại khiến người ta sợ.”
“Không
phải sợ sức mạnh... mà là sợ trí tuệ và sự nhẫn nại của hắn.”
Dưới
chân đài, ánh mắt của một trưởng lão áo tím từ nội môn lặng lẽ nhìn theo
bóng dáng đang đi xuống.
“Phàm
nhân, nhưng mưu trí lạnh như sương. Nếu hắn không chết sớm... e là ngày sau sẽ
thành tai họa cho những kẻ khinh thường hắn.”
4. TRỞ VỀ – LẠI LÀ MỘT NGÀY GIẶT ÁO
VÀ DỌN LÒ
Tối
đó, khi bao đệ tử đi ăn mừng, tìm chỗ khoe khoang, thì Tần Vân lại trở về khu
bếp tạp.
Một
tay rửa bộ áo cũ dính máu bầm, một tay lau sạch ống phi châm, thở đều.
Trước
khi ngủ, hắn lật lại một mảnh ngọc giản cổ, chép thêm vài hàng chú thích về sơ
hở trong thân pháp của Ngô Tấn.
“Kẻ
mạnh hơn không đáng sợ. Kẻ sơ suất mới là mấu chốt.”
CHƯƠNG 112: TRẬN CHIẾN THỨ BA – ĐỐI THỦ KHÔNG CÒN KHINH
THƯỜNG
Ánh
nắng buổi sớm chiếu rọi qua vách núi Đông Phong, mặt đất lôi đài còn vương vết
cháy xém từ những trận đấu kịch liệt ngày hôm trước. Hôm nay là ngày thứ ba của
kỳ thi đấu Tông Môn – vòng phân hạng thứ ba, cũng là vòng bản lề để bước
vào danh sách đệ tử được trọng điểm bồi dưỡng.
Tần Vân, một cái tên vốn chỉ nằm dưới đáy danh sách tạp dịch, bỗng
trở thành mục tiêu bàn tán.
Không
phải vì hắn mạnh mẽ, mà bởi hắn sống sót. Và mỗi lần xuất thủ, đều khiến
người xem rợn tóc gáy vì thủ đoạn chuẩn xác, bình tĩnh và không để lộ sơ hở
nào.
1. ĐỐI THỦ MỚI – NGHIÊM HẠN
Trận
thứ ba của Tần Vân được xếp tại lôi đài số Ba, đối thủ là Nghiêm Hạn
– luyện khí tầng 8, đệ tử thân truyền của Đường sư thúc phòng Trận Pháp,
tinh thông linh phù và bố trận ngắn.
Hắn
không hề khinh thường Tần Vân.
Trước
khi trận đấu bắt đầu, Nghiêm Hạn đã dùng tới ba tấm phù trận cấp ba,
lặng lẽ giấu quanh chu vi lôi đài, tạo nên một trận pháp mê tung đơn giản,
tuy không giết được người nhưng làm loạn thị giác, khiến đối thủ khó định vị
chính xác công kích.
Tần
Vân không đáp, chỉ nhẹ gật đầu. Áo vải xám đơn bạc, tay áo hơi rách. Nhưng thần
sắc vẫn không đổi, ánh mắt như mặt hồ tĩnh lặng, chẳng gợn một tia hoảng
hốt.
2. TRẬN PHÁP BAO PHỦ – KHÔNG CÒN KẼ
HỞ
Khi
trận đấu bắt đầu, trận pháp mê tung lập tức khởi động. Bên ngoài chỉ thấy sương
trắng phủ quanh, nhưng người bên trong thì cảm giác không gian như vặn vẹo,
thân ảnh đối phương nhòe mờ, không thể xác định vị trí chính xác.
Nhưng
— hụt.
Vẫn
là hư ảnh. Một cái bẫy.
Tần
Vân không phản công ngay, mà chậm rãi lùi lại từng bước, dò xét kết
cấu trận pháp.
“Địa
khí không đồng đều... gió quẩn ở góc tây nam mạnh hơn... độ ẩm dao động... rõ
rồi.”
Chỉ
sau ba hơi thở, Tần Vân phát hiện trận pháp này không phải đại trận hoàn
chỉnh, mà là tổ hợp ba loại phù trận cấp thấp, dùng linh phù ghép lại –
điều đó khiến liên kết giữa các điểm rất yếu, chỉ cần phá một điểm,
cả kết cấu sẽ sụp.
3. NHẤT CHỈ PHÁ TRẬN – CHIẾU TÂM VÀO
TÂM
Tần
Vân rút từ trong tay áo ra một tăm gỗ đen, dài chỉ bằng ngón út, đầu có
khắc ký hiệu cổ xưa.
Là
một đoạn xương khô linh thảo hắn lấy từ lò luyện đan bỏ đi năm trước,
được luyện chế đơn sơ thành phá linh mộc châm – thứ hầu như chẳng ai
quan tâm.
Hắn
nhắm về góc trận thứ ba bên phải, búng ngón tay.
“Tách!”
Một
luồng khí xám bắn ra, găm chính xác vào điểm nút yếu nhất.
Ầm!
Trận
pháp mê tung sụp trong chớp mắt.
Nghiêm
Hạn chưa kịp định thần, chỉ thấy trước mắt ánh sáng vụt lóe, một nắm cát vụn
bắn vào mắt hắn – Tần Vân đã lợi dụng khoảnh khắc này, ném ra bụi kim sa
hỏa, loại khoáng mạt cực nhỏ thu từ quặng lò luyện – phi pháp thuật, nhưng
cực kỳ hữu hiệu.
Nghiêm
Hạn rống lên, hai mắt nhói đau, linh thức rối loạn. Chưa kịp lùi, một
chỉ điểm tới đan điền.
Chỉ
là một chỉ rất nhẹ, nhưng bấm đúng huyệt Túc Âm, khiến chân khí
tán loạn. Cả thân thể tê liệt như bị rắn độc cắn phải, rơi bịch xuống sàn đá.
4. LẠI MỘT CHIẾN THẮNG – NHƯNG KHÔNG
AI VUI
Trọng
tài nhìn tình thế, lập tức phất tay:
“Nghiêm
Hạn mất năng lực chiến đấu. Trận này, Tần Vân thắng!”
Bốn
phía lặng như tờ.
Không
ai reo hò, không ai cổ vũ. Vì chiến thắng này... không đẹp mắt, không huy
hoàng. Nhưng kẻ đáng sợ nhất lại chính là Tần Vân, không mạnh, không bạo
lực, nhưng lại có thể nhìn thấu trận pháp, phá chiêu giữa trận, lại còn
khiến đối thủ không kịp phản ứng.
Một
vài trưởng lão nhìn nhau, trong mắt có chút ngưng trọng.
5. TRỞ VỀ – BỨC BÌNH BẰNG THAN
Tối
hôm đó, trong gian phòng nhỏ cuối dãy khu tạp dịch.
Tần
Vân ngồi trước một bức bình họa vẽ bằng than đen, vẽ lại trận mê tung
ba phù của Nghiêm Hạn, rồi chú thích:
“Liên
kết phù văn giữa hỏa – phong – thủy yếu, chỉ cần phá một chân trụ, toàn bộ sẽ
vỡ... Lưu ý: trận pháp này có thể lợi dụng ngược lại.”
Hắn
ghi xong, lại lặng lẽ lấy ra một viên linh thạch vụn, đặt vào hộp gỗ nhỏ.
Số
lượng viên trong hộp... đã hơn ba mươi tám.
“Nếu
thắng thêm hai trận, ta có thể đổi lấy một viên Thanh Tâm Đan... giúp ổn định
linh hồn, chuẩn bị đột phá luyện khí tầng 6.”
Ánh
mắt hắn không có vui mừng, cũng không có hân hoan. Chỉ là một tia tỉnh táo
và kiên cường rất đỗi phàm nhân.
CHƯƠNG 113: TRẬN CHIẾN THỨ TƯ – VÁCH ĐÁ MÁU
Sáng
sớm hôm sau, khi sương mù còn chưa tan, lôi đài phía Tây đã đông nghịt người.
Tin Tần Vân chiến thắng ba trận liên tiếp, trong đó có cả đệ tử thân truyền
Nghiêm Hạn, đã lan khắp các khu nội môn và ngoại môn như lửa cháy rừng khô.
Phàm
nhân? Tạp dịch? Không ai tin nữa.
1. DANH SÁCH CHỌN LỌC – LẦN ĐẦU BƯỚC
VÀO TẦNG CAO
Vòng
thứ tư, không còn phân cặp ngẫu nhiên. Tông môn bắt đầu lựa chọn những đệ tử
nổi bật để xếp trận theo năng lực tương đương.
Tần
Vân – luyện khí tầng 5, được đưa lên lôi đài Vách Đá, nơi chỉ dành cho
những người đã qua ba trận mà không bị thương nặng, và có lối chiến đấu “đặc
dị” hoặc khó đối phó.
Đối
thủ của hắn lần này là Chu Khải Sơn, luyện khí tầng 7, người nổi danh là
“Mãnh lực sư” trong hàng ngoại môn, từng luyện qua thân pháp hoàng giai Hổ
Giác Quyền, thân thể rắn như thiết cốt.
Chu
Khải Sơn nghe danh Tần Vân, chỉ cười lạnh:
“Đệ
tử tạp dịch mà cũng vào được vòng này, thật khiến người ta mất mặt. Ta sẽ đánh
ngươi ba chiêu, không hơn.”
2. LÔI ĐÀI VÁCH ĐÁ – KHÔNG CÓ CHỖ ẨN
NẤP
Vách
Đá là một lôi đài đặc biệt – dựng thẳng sát bên một vách núi dựng đứng,
gió lạnh gào thét không ngừng, không có nơi ẩn thân, không có trận pháp
phụ trợ, chỉ có chân thực đối đầu.
Đây
là nơi chuyên dùng để loại bỏ những kẻ chuyên ỷ vào thủ đoạn vụn vặt, ép
họ phải ra tay thật sự.
Một
lần nữa, Tần Vân không nói gì.
Hắn
vẫn mặc áo vải xám, đầu hơi cúi, như thể chỉ là một người hầu bị ép lên đài.
Chu
Khải Sơn lao lên như mãnh hổ, một quyền phá gió, uy thế hùng hậu, linh
lực vận ở tay phải, khí kình rít lên từng tiếng như pháo nổ.
3. TẦN VÂN KHÔNG LÙI – KHÔNG TRÁNH –
CHỈ RA TAY
Chỉ
trong khoảnh khắc, Tần Vân vung tay áo, bắn ra một tia ngân tuyến cực
nhỏ – đó là Thiên Tằm ti, loại tơ hắn thu từ xác linh trùng chết
trong kho hàng cũ.
Ngân
tuyến mảnh đến mức mắt thường không thấy rõ, nhưng lại được tẩm một loại
thảo dịch cứng như thép, và được hắn căng ra theo một hình chữ “V” ngược
dưới mặt đá từ trước – lúc bước lên lôi đài.
Chu
Khải Sơn không kịp phản ứng. Một bước chân cuối cùng dẫm thẳng lên đoạn tơ căng
ngầm.
“Phập!”
Thân
hình như mãnh hổ rít gào của hắn bị quét trúng cổ chân, lảo đảo mất thế.
Cùng lúc đó, Tần Vân lao đến, không dùng pháp thuật, chỉ tung một cước,
đạp thẳng vào eo hông.
“Ầm!”
Một
tiếng va đập nặng nề vang lên. Chu Khải Sơn bị hất văng vào vách đá sau lưng,
máu miệng trào ra, mắt trợn to không tin nổi.
4. CHIẾN THẮNG KHÔNG RẠNG RỠ – NHƯNG
VẪN LÀ THẮNG
Đám
đông xôn xao, nhưng không ai dám mở lời.
Trọng
tài trưởng bước lên, sắc mặt khó coi, giơ tay tuyên bố:
“Chu
Khải Sơn mất năng lực phản kháng. Tần Vân thắng trận!”
Một
chiến thắng không bằng pháp thuật. Không có linh quang lóe sáng. Không có uy
áp. Nhưng lại là thắng giữa lôi đài không chỗ ẩn thân – điều đó khiến
nhiều người trong đám đông thấy lạnh sống lưng.
5. NGƯỜI NHÌN THẤY – NGƯỜI KHÔNG
THẤY
Sau
trận, Trương sư thúc, phụ trách phân loại đệ tử ngoại môn, khẽ híp mắt
nhìn theo bóng lưng đang rời lôi đài.
“Tên
này... không đơn giản. Không mạnh, nhưng toàn dùng đồ phế mà thắng được. Nếu để
hắn có cơ hội tu luyện thật sự...”
Phía
xa, Đường sư bá – người vừa mất đệ tử Nghiêm Hạn trận trước, đứng trên
đài cao, lạnh lùng quay đi:
“Phàm
nhân thì mãi là phàm nhân. Trò lắt léo sẽ chẳng tồn tại lâu. Đợi lên cảnh giới
thật, hắn sẽ lộ nguyên hình.”
6. ĐÊM VỀ – TAY CẦM ĐÁ, MẮT NHÌN SAO
Tối
hôm đó, trong phòng gỗ nhỏ quen thuộc.
Tần
Vân đang mài một viên đá đen thô sơ. Là Thiên Mục thạch, chất đá dẫn
linh rất yếu nhưng có thể làm lõi trận nhãn đơn giản – thứ mà người khác
vứt đi, hắn lại lượm về chế thành vật dụng phụ trợ.
Trên
bàn gỗ cũ, có thêm một trang sách được chép tay:
“Phá
cục không cần cường, chỉ cần đúng. Phàm tâm tu đạo, mới là chính đạo.”
Hắn
ghi lại từ một quyển tàn thư sứt gáy, không rõ là từ ai.
Gió
ngoài thổi lạnh. Nhưng tay hắn không ngừng, tim hắn không loạn. Tần Vân vẫn là phàm
nhân, nhưng trong lòng hắn — đạo hỏa đã manh nha.
CHƯƠNG 114: TRẬN CHIẾN THỨ NĂM – ÁNH MẮT TỪ TRÊN CAO
Trận
thứ năm của đợt khảo thí nội môn năm nay đã bắt đầu. Những trận chiến trước tuy
chưa xuất hiện tu sĩ Trúc Cơ, nhưng độ hiểm ác đã tăng dần theo từng vòng,
và những ánh mắt lạnh lùng từ các trưởng lão bắt đầu thật sự dừng lại trên một
cái tên — Tần Vân.
1. TIẾNG GỌI GIỮA ĐÊM
Nửa
đêm, trong khi hắn còn đang tỉ mỉ khắc một đoạn phù văn đơn giản lên mảnh vảy
linh thú thu nhặt được từ bãi rác linh dược, thì có tiếng gõ cửa khe khẽ vang
lên.
“Là
ta, Lục trưởng lão.”
Một
giọng nói ôn hòa nhưng ẩn hàm áp lực.
Tần
Vân giật mình. Lục trưởng lão là người phụ trách quản lý khố phòng, gần như
chưa bao giờ chủ động tìm đến đệ tử tạp dịch, trừ khi có việc trọng yếu.
Hắn
mở cửa, cúi đầu hành lễ:
“Đệ
tử tham kiến Lục trưởng lão.”
Lục
trưởng lão chỉ nhìn hắn một lát, đôi mắt như xuyên thấu qua mọi lớp da thịt,
giọng vẫn đều đều:
“Tần
Vân. Trận ngày mai của ngươi sẽ đấu với một đệ tử nội môn mới tấn thăng — Tạ
Lăng, luyện khí tầng tám, từng có một thời gian ngắn theo học với Trần sư
huynh.”
“Không
cần thắng. Nhưng... ta muốn ngươi cầm cự được năm chiêu.”
Tần
Vân trầm mặc một chút, nhẹ giọng đáp:
“Đệ
tử hiểu.”
2. TRÊN LÔI ĐÀI – TAY TRẮNG ĐỐI KIM
CƯƠNG
Hôm
sau, ánh mặt trời chiếu rọi xuống lôi đài thứ bảy, nơi trận đấu thứ năm đang
diễn ra.
Tạ Lăng, thân mặc giáp mềm bằng kim silin, linh lực dày đặc quanh
thân, bước lên đài như hổ rình mồi.
Tần
Vân vẫn mặc áo xám cũ, tay không binh khí, chỉ mang theo một túi trữ vật nhỏ
đeo sát bụng — không ai để ý, bên trong túi đó là nửa viên linh hạch vỡ
nhặt từ bãi luyện đan năm ngoái, hắn đã cẩn thận trùng tu lại từng mạch linh
văn trong suốt ba tháng.
Tạ
Lăng cười lạnh:
“Đã
nghe tiếng ngươi, cũng xem ba trận đấu trước. Tiếc rằng hôm nay không có dây
tơ, không có bụi đá. Ta đứng yên, ngươi cũng không thắng được.”
Tần
Vân không đáp. Nhưng trong mắt hắn, không có gì gọi là tức giận hay khiếp đảm.
Trận
pháp dưới chân vừa sáng lên, trận đấu bắt đầu.
3. CHIÊU THỨ NHẤT – LINH KHIẾM TRẦM
Tạ
Lăng vung tay, phóng ra một Hỏa Xà Thuật, lửa uốn lượn như rắn quấn,
miệng phun độc khí, lao thẳng về phía đối thủ.
Tần
Vân không lùi, mà nghiêng người tránh theo góc xiên, bước chân quái
dị như đo bóng nắng, vừa vặn tránh được một phần, để lửa sượt qua tay áo,
tạo nên một làn khói nhẹ.
Đồng
thời, tay trái hắn điểm nhanh ba cái vào hư không — chính là Tam Tê
Ấn, một loại thủ quyết cổ xưa hắn tìm được trên mảnh giấy mục nát không ai
thèm đoái hoài.
Tam
Tê Ấn không tạo ra lực công kích, nhưng cắt mạch linh khí dẫn đầu của pháp
thuật, khiến chiêu thứ hai của đối thủ trì trệ trong khoảnh khắc.
Một
cái chớp mắt — là đủ với người như Tần Vân.
4. CHIÊU THỨ HAI – KIM PHÁCH PHONG
Không
để lỡ thời cơ, Tần Vân tung ra một vật giống như chiếc lá khô, nhưng đó
là Linh Phong Thảo được phơi khô ngàn ngày, tẩm linh mộc dịch, và được
hắn luyện thành một loại "tiểu pháp khí" nửa mùa — Phong Châm.
Chạm
vào linh lực Tạ Lăng, lá khô lập tức bắn ra một đạo phong châm sắc bén, đâm
vào khe giáp ở cổ tay trái hắn.
“Phập!”
Tạ
Lăng nhăn mặt, lùi lại một bước.
Hắn
giận dữ, không còn xem thường đối phương nữa. Gầm lên:
“Ti
tiện! Chỉ biết dùng trò vặt!”
5. CHIÊU THỨ BA – NGŨ ĐỘC PHẢN THUẬT
Tạ
Lăng hai tay kết ấn, thi triển Ngũ Độc Trùng Vân, một loại hư ảnh độc
vật tích tụ từ linh khí, tạo thành tầng mây đen bao phủ.
Tần
Vân hơi lùi về phía sau, tay lần trong túi trữ vật, lấy ra một nắm tro
xám — bột cốt của xà linh đã chết lâu năm, thứ hắn tìm thấy khi gom rác
trong phòng thí nghiệm.
Chỉ
một nắm tro xám, rắc vào mây độc — khí độc bị xung khắc, tan rã từng
chút một.
Chính
Tạ Lăng cũng sững người. Hắn không thể ngờ đối phương lại biết rõ cách khắc
chế loại pháp thuật này.
6. NĂM CHIÊU — ĐÚNG NHƯ ĐÃ HỨA
Sau
chiêu thứ năm, dù cả hai chưa phân thắng bại, trận pháp tự động kết thúc,
trọng tài lạnh lùng tuyên bố:
“Hết
thời gian. Trận đấu dừng lại. Cả hai đều vào danh sách xét tuyển nội môn chính
thức.”
Tiếng
xôn xao bắt đầu vang lên. Đám đông không ai rõ vì sao trận này chỉ cần cầm
cự năm chiêu, nhưng những người có tâm cơ liền hiểu ra:
“Hình
như có người đang... thử hắn.”
7. TRÊN VỌNG PHONG CÁC – NGƯỜI THẬT
SỰ ĐANG NHÌN
Trên
cao, nơi chỉ có trưởng lão và các chân truyền cao tầng đứng, một bóng lưng
áo xanh nhạt, tóc điểm sương nhìn xuống, ánh mắt sâu như hồ thu lạnh lẽo.
Lão
nói khẽ với một thiếu nữ áo trắng đứng sau:
“Tên
tiểu tử này… đúng là có chút kỳ lạ.”
“Ngươi
điều tra lại cho ta. Tổ tiên hắn là ai? Vào tông môn bằng cách nào? Người bảo
lãnh là ai?”
Thiếu
nữ cúi đầu:
“Tuân
mệnh, sư phụ.”
8. TẦN VÂN KHÔNG BIẾT – NHƯNG VẪN
CHUẨN BỊ CHO NGÀY MAI
Đêm
ấy, Tần Vân ngồi bên bàn gỗ, rót chút nước lá bạch linh tự nấu.
Trên
bàn, là một mảnh trận đồ chép tay, và một đoạn vảy linh thú màu xanh
biếc — thứ hắn nhặt được hôm trước, chưa tra ra lai lịch.
Ngoài
kia gió núi thổi ù ù, nhưng trong căn phòng nhỏ, ánh nến vẫn cháy, tay hắn vẫn
viết, không dừng.
CHƯƠNG 115: TRẬN CHIẾN THỨ SÁU – KẺ MANG VẾT ẤN CỔ TỘC
Sau
trận chiến thứ năm, cái tên Tần Vân, vốn chìm khuất giữa hàng trăm đệ tử tạp
dịch không ai để tâm, giờ đây bắt đầu len lỏi trong những cuộc bàn tán kín
đáo.
Không
phải vì hắn giành chiến thắng, mà bởi hắn sống sót — một cách tỉnh táo và
bất thường, trước một đệ tử nội môn luyện khí tầng tám.
Một
số trưởng lão im lặng, một số ánh mắt dò xét, và... một vài thế lực ngầm bắt
đầu ghi nhớ cái tên đó.
1. TRƯỚC TRẬN CHIẾN – BÀN CỜ TRÊN
MẶT ĐÁ
Đêm
trước trận thứ sáu, Tần Vân vẫn như thường lệ, không tụ họp cùng ai, không khoe
khoang, không luyện công công khai trong sân tập như các đệ tử tân thăng.
Hắn
ngồi cạnh khe đá phía sau khu vực luyện đan cũ, nơi chỉ có âm phong rì rào,
hơi sương đọng trên rêu, và vết nứt đá hình bàn cờ mà hắn từng phát hiện ra
vài tháng trước.
Tại
nơi đó, hắn đã chôn một viên "giả phù thạch" có thể tạo kết
giới đơn giản trong ba trượng vuông — chỉ hoạt động được một canh giờ mỗi ngày.
Nơi
đây trở thành chốn hắn luyện các chiêu thức ít ai dám thử – những pháp thuật
dị biệt, kỳ lạ, gần như đã thất truyền.
Trước
trận chiến tiếp theo, hắn không luyện công, mà ngồi lặng lẽ đẩy từng
viên đá nhỏ trên mặt đất theo hình cờ trận.
Bởi
kẻ đối đầu với hắn lần này — Lý Bách Dung, là một cái tên mà ngay cả
trưởng lão nội môn cũng phải kiêng dè ba phần.
2. LÝ BÁCH DUNG – HẬU DUỆ CỔ TỘC
Lý
Bách Dung, luyện khí tầng chín viên mãn, được truyền rằng thân mang "Cổ
Ấn Mạc Hồn", một loại linh ấn cổ xưa mang lại khả năng triệu hoán
linh thể huyễn hóa, truyền thừa từ một nhánh phụ của Cổ Hồn Tộc từng khuấy
động Tu Chân Giới hơn trăm năm trước.
Tuy
đã bị "giáng hạ huyết mạch", không được thu làm đệ tử chân truyền,
nhưng chỉ riêng nguồn linh lực dồi dào và khả năng giao cảm với linh
hồn đã khiến nhiều người không dám đối đầu hắn trong nội môn.
3. TRẬN CHIẾN THỨ SÁU – KHÔNG CÓ CHỖ
ẨN THÂN
Lôi
đài hôm nay được bố trí đặc biệt — một trận pháp phá ẩn, khiến mọi thuật
ẩn thân, trận khí hoặc khinh linh thuật đều bị triệt tiêu trong bán kính ba
trượng.
Tần
Vân bước lên đài, gương mặt không có biểu cảm, nhưng bên trong tay áo đã
quấn sẵn một đoạn kim tuyến cực mảnh, chế từ lông linh điểu nung ba ngày
trong máu rắn hỏa hệ – thứ này dùng không phải để công kích, mà để truyền
dẫn linh lực mà không phát ra ba động, dùng làm vật dẫn bí thuật.
Lý
Bách Dung thì khác. Hắn mặc áo dài lam đậm, mặt mang nửa mặt nạ hắc cốt, tay
cầm quạt xếp màu ngọc, dáng vẻ lười biếng.
Tần
Vân không đáp. Nhưng trong lòng hắn biết — trận này không thể thắng, chỉ
cần không chết là đủ.
4. CỔ ẤN MẠC HỒN – HUYỄN ẢNH TAM
LINH
Ngay
khi trận pháp sáng lên, Lý Bách Dung mở chiếc quạt trong tay, lộ ra trận
văn tam giác kỳ dị, lập tức triệu hồi ra ba bóng mờ như thực như ảo — Huyễn
Ảnh Tam Linh.
Đó
là ba linh thể từ linh hồn bị luyện hóa: một huyết xà không đầu, một xương
hổ đứt chân, và một hư ảnh nữ tử mặt bị xé rách.
Mỗi
một bước chúng tiến đến, mặt đất đều rùng rùng lạnh lẽo.
Bình
thường, Tần Vân sẽ tránh né hoặc làm loạn trường pháp để chia cách đối thủ,
nhưng hôm nay, trận pháp phá ẩn khiến mọi mẹo vặt đó trở nên vô dụng.
Hắn
chỉ còn một con đường — dùng những gì bản thân từng tích lũy, từng nhẫn nhịn
tìm được — để phản kích chính diện.
5. CHIÊU BÀI – ĐOẠN HỒN PHONG THẠCH
Ngay
lúc huyết xà nhào tới, Tần Vân ném ra một viên đá mờ xanh, vừa nứt vừa
tỏa phong linh khí — đó là "Đoạn Hồn Phong Thạch", loại vật
liệu dùng để trấn hồn trong đàn luyện cao cấp, mà hắn nhặt được từ xưởng luyện
bị bỏ hoang phía tây núi.
Phong
thạch này không phá được huyễn linh, nhưng làm giảm sự liên kết giữa chủ
nhân và linh thể, khiến thao túng trở nên khó khăn hơn.
Huyễn
xà khựng lại một chút, Tần Vân lật tay, đâm mạnh kim tuyến vào chính lòng
bàn tay mình, dẫn linh lực vào một phù ẩn dưới tay áo — Phù Thất Giai
“Linh Tỏa”!
Một
đạo sáng mờ như sợi chỉ lập tức vây lấy chân hổ ảnh, khiến nó đứng chôn chân
trong ba hơi thở.
6. ĐẠI BIẾN – LÝ BÁCH DUNG BỘC PHÁT
Lý
Bách Dung giật mình, không ngờ tên đệ tử tạp dịch này lại đủ bình tĩnh, lại
hiểu thuật đối khắc hồn linh đến thế.
Hắn
quát lớn, giở toàn lực, Cổ Ấn Mạc Hồn trên ngực tỏa sáng, ba
huyễn linh đồng loạt bạo phát.
Một
trận gió âm ùa lên, cuốn Tần Vân vào hư ảnh xoáy tròn.
Ngay
khi tưởng như sẽ tan xác, Tần Vân lại cắn răng, tay bấm một thủ quyết
cuối cùng — “Tịch Linh Tán Hồn Thuật”, pháp môn phong hồn mà hắn đã âm
thầm ghi lại từ một quyển cổ thư rách nát.
Pháp
thuật này không công kích, mà cắt tạm sợi dây cảm ứng giữa hắn và thế giới
bên ngoài — gần như là giả chết trong một hơi thở.
Ngay
khoảnh khắc huyễn linh đánh tới — hắn biến mất khỏi cảm ứng linh lực,
hệt như một cái xác đã tắt hết sinh cơ.
7. KẾT THÚC – KHÔNG AI CHIẾN THẮNG
Ba
hơi thở sau, trọng tài lao lên. Tần Vân nằm bất động, máu rỉ nơi miệng, nhưng vẫn
còn thở.
Lý
Bách Dung sắc mặt trắng bệch, tinh thần tổn thương do bị cắt cảm ứng trong
giây phút tối quan trọng.
“Cả
hai không còn khả năng chiến đấu. Trận thứ sáu – không phân thắng bại!”
Tiếng
bàn tán nổi lên như sóng.
8. TRÊN CAO – KẺ CƯỜI NHẸ
Trên
đỉnh tháp vọng phong, lão già áo xanh vẫn nhìn trận chiến, miệng hơi nhếch lên:
“Tiểu
tử này... lại biết cả thuật giả tử tạm thời. Ai dạy cho hắn mấy trò cổ môn như
vậy?”
“Không
ai. Tự hắn tìm ra.” – Thiếu nữ áo trắng phía sau đáp khẽ, giọng khâm phục không
che giấu.
9. ĐÊM ĐÓ – TẦN VÂN VẪN SỐNG
Đêm
hôm đó, trong phòng yên tĩnh, Tần Vân tỉnh lại, sắc mặt tái nhợt, hô hấp chậm
rãi.
Hắn
không nói, không cười. Chỉ đưa tay chạm vào phù ẩn trên cổ tay — đã cháy
sạch.
“Chiêu
này... dùng thêm một lần nữa là chết thật.”
Nhưng
hắn không tiếc.
Bởi
vì đã vào đến vòng bảy — nơi thật sự là chiến trường của những kẻ
mạnh.
CHƯƠNG 116: TRẬN CHIẾN THỨ BẢY – CHÂN TRUYỀN XUẤT THỦ
Sau
trận đấu thứ sáu khiến cả tông môn phải liếc mắt nhìn lại tên tạp dịch vô danh,
cái tên Tần Vân chính thức được đưa vào danh sách giám sát cấp ba của
Truyền Công Đường.
Không
phải vì hắn là thiên tài — mà vì hắn sống dai quá mức, sống sót qua từng
trận vốn đủ khiến những đệ tử nội môn cũng phải rơi đầu, với một linh căn
tạp thấp đến khó tin.
Trong
mắt giới cao tầng, hắn là một biến số không kiểm soát được — loại tồn
tại rất nguy hiểm trong một tông môn vốn đề cao huyết thống và địa vị truyền
thừa.
1. TIN CHIẾN BÀI – MỘT CÁI TÊN LẠ
Danh
sách trận chiến thứ bảy vừa công bố, Tần Vân lập tức nhận về không ít ánh mắt
tiếc nuối từ những người còn giữ được chút cảm tình.
"Chung
Vũ Dao?"
"Là...
đệ tử thân truyền đời thứ hai của Linh Tâm Phong?"
"Không
thể tin được, Tần Vân chỉ là tạp dịch, lại bị xếp đấu với một chân
truyền?"
Thực
tế là: Chung Vũ Dao, luyện khí hậu kỳ đại viên mãn, từng ngồi ba năm
dưới tòa Linh Tâm Thánh Nữ để học cách cảm khí ngưng hồn, một trong những đệ tử
được xem là có cơ hội trùng kích Kim Đan trong vòng mười năm tới.
Nàng
ta không những xuất thân cao quý, còn là người đứng đầu vòng tuyển chọn nội
môn năm ngoái, chưa từng thất bại.
Không
ít người bắt đầu cho rằng:
“Tần
Vân sẽ chết ở đây. Đơn giản vậy thôi.”
2. TRƯỚC TRẬN – ĐẠI SƯ TỬ LẠNH
Ba
ngày trước trận, Tần Vân không xuất hiện trong bất kỳ sân luyện công nào.
Chỉ
có thủ tọa Thủ Tàng Các tầng ba báo cáo rằng: một đệ tử họ Tần, y phục
cũ, đã đến mượn một cuốn Pháp Quyết Biến Tượng Huyễn Pháp và một bộ bí
phổ khí huyết nội tức cổ thể thuật, sau đó mất tăm không thấy đâu.
Hắn
biết: Chung Vũ Dao không giống Lý Bách Dung.
Lý
Bách Dung mạnh vì ngoại vật – nhờ vào cổ ấn và huyễn linh.
Còn
Chung Vũ Dao là kẻ tu luyện chính quy từ nhỏ, xuất thân danh gia, căn cơ
vững chắc. Đối với Tần Vân, đây không còn là một trận đấu mà là khảo nghiệm
sống còn.
3. TRẬN ĐẤU BẮT ĐẦU – HƯ KHÔNG KỲ
HÌNH
Lôi
đài được dời sang đài Linh Hoa, nơi chỉ dùng cho các trận chiến có sự
hiện diện của chân truyền hoặc thủ tịch nội môn.
Tần
Vân bước lên, y phục đơn sơ, tay không mang pháp khí nào rõ ràng, chỉ có bên
hông là một bao nhỏ bằng da hắc hổ, trông như bao y dược tầm thường.
Chung
Vũ Dao đã đứng sẵn, thanh trượng bạc dài chừng ba thước đặt ngang trước
người, ánh mắt như mặt hồ mùa thu – lạnh lẽo, bình tĩnh.
Tần
Vân không đáp. Hắn chỉ hơi khom người, mắt cụp xuống — dáng vẻ của một tạp dịch
không dám chống lại ý thiên chi kiêu nữ.
Nhưng...
những ai từng giao thủ với hắn, đều biết — khi Tần Vân cúi đầu là lúc hắn
chuẩn bị động sát chiêu.
4. TIỀM LONG TRONG GIẾNG – PHÁP ẢNH
BẮT ĐẦU
Chung
Vũ Dao động thủ trước.
Trượng bạc trong tay vẽ lên một vòng sáng bán nguyệt, dẫn theo
một đạo hàn khí tinh mịn như tơ, vừa áp chế linh tức đối phương vừa tạo ra phản
lực hấp khí.
Tần
Vân không hề ngạnh tiếp.
Hắn
bấm một pháp quyết lạ, sau đó đánh mạnh vào bụng mình.
Một
luồng huyết khí đậm đặc bốc lên từ đan điền, dung nhập vào kinh mạch theo
một lộ tuyến ngược, ép ra từng giọt linh khí chứa trong gân máu – đó là
cách hắn cưỡng ép đẩy linh lực ra ngoài, không qua đan điền – cực kỳ nguy hiểm.
Chính
là bí thuật hắn mới học được từ “Khí Huyết Nội Tức Cổ Thể Quyết”.
Toàn
thân hắn bốc khói trắng, tốc độ tăng vọt.
Hắn
lướt đi như một bóng mờ, thoắt hiện thoắt ẩn sau mỗi đợt hàn trượng của
Chung Vũ Dao, mỗi lần đều suýt bị xé rách thân thể, nhưng mỗi lần đều kịp
bẻ góc né tránh như được đo lường chính xác.
5. CHUNG VŨ DAO KINH NGẠC – BẮT ĐẦU
DÙNG SÁT CHIÊU
Một
đệ tử luyện khí tầng bảy, chỉ dựa vào tốc độ phản ứng và cách dẫn khí lạ thường
mà tránh thoát ba chiêu của nàng?
Không
thể!
Nàng
thu trượng về, điểm vào trán mình một cái, lập tức trán phát sáng như
ánh sao — “Tâm Ngữ Linh Ấn” khởi động.
Đây
là bí ấn truyền thừa chỉ có đệ tử Linh Tâm Phong mới học được, kết hợp thần
thức và linh khí tạo ra ảnh hưởng tinh thần tức thời.
Một
tiếng “tê” như kim châm rít vào tai vang vọng giữa không gian — nhiều
người che tai, thậm chí có đệ tử luyện khí tầng sáu đã hộc máu tại chỗ.
Tần
Vân cũng bị trúng — hắn khựng lại nửa hơi thở.
Chỉ
nửa hơi thở... đủ để Chung Vũ Dao lao đến, trượng giáng xuống như ánh chớp
băng lạnh.
6. PHÁ GIỚI – TÀN BÍ THUẬT CUỐI CÙNG
Tần
Vân bỗng nhiên... mỉm cười.
Trong
một thoáng đó, từ bao da hắc hổ ở thắt lưng hắn bay ra một vật — là một viên
đá tròn trịa, khắc đầy ký hiệu cổ ngữ rạn nứt, tỏa ra khí tức cực kỳ trầm
trọng.
“Tàn Ấn Phá Giới” – vật phẩm phong ấn từ thời Thất Tinh Môn
cổ, chuyên dùng để phá một lần giới pháp đơn tầng trong nửa trượng.
Vật
này hắn từng liều mạng đấu giá được từ một thương nhân lang bạt dưới núi.
Chính
khi trượng băng sắp đánh tới, viên đá kia nổ tung — không tạo ra sát thương,
mà làm vỡ nát một tầng kết giới vô hình quanh trượng của Chung Vũ Dao.
Hóa
ra từ đầu, nàng đã đặt một kết giới khóa linh tiềm ẩn trên người hắn —
một cách để dễ dàng khóa mục tiêu khi cần ra đòn sát thương trí mạng.
Vỡ
kết giới — nàng mất một hơi điều chỉnh linh tức.
Tần
Vân không bỏ qua nửa hơi đó.
Hắn
lao tới, dùng chính khí huyết ép ra từ bí thuật cổ, đánh ra một quyền
không linh lực, nhưng kèm theo dao động nội tức mạnh như đập nước ngầm.
Một
quyền đó đánh lệch vai trái của Chung Vũ Dao, khiến nàng mất thăng bằng lần
đầu tiên trong đời tu đạo.
7. KẾT CỤC – KHÔNG CÓ KẺ CHIẾN THẮNG
Trọng
tài xuất hiện ngay lập tức.
Cả
hai đều trọng thương, nhưng không ai chịu thua.
"Trận
thứ bảy — hòa!"
Tiếng
công bố vang lên. Mọi người chết lặng.
Một
kẻ tạp dịch, đối đầu với chân truyền mà không bại?
8. TRÊN CAO – MỘT THẾ LỰC MỚI CHÚ Ý
Tại
tầng cao nhất của Linh Tâm Phong, một giọng già nua vang lên:
“Tên
Tần Vân này, từng là ai giới thiệu lên đệ tử tạp dịch?”
Một
lão đạo áo xám cúi đầu:
“Bẩm...
là do lão phu đề cử, vì thấy hắn nhặt linh thạch không tham, làm việc chăm
chỉ...”
“Từ
giờ... bảo vệ hắn kỹ vào. Thứ như hắn – không phải để làm đệ tử. Mà là... để
thử thuốc.”
Giọng
kia khẽ khàn, nhưng rơi vào tai người khác lại khiến sống lưng lạnh ngắt.
CHƯƠNG 117: TẨU GIẢ CŨNG CÓ ĐƯỜNG SINH
Sau
trận hòa kinh động toàn môn phái với Chung Vũ Dao, cái tên Tần Vân chính
thức bị đẩy lên đầu danh sách giám sát đặc biệt. Không phải vì hắn là thiên
tài, mà vì hắn là dị loại — loại người không nên có mặt trong hệ thống tông
môn ổn định.
Một
đệ tử tạp dịch thấp kém, lại ngang tay với chân truyền nữ tử vốn được định sẵn
tương lai Kim Đan? Chuyện đó khiến tầng cao Linh Tâm Phong bất an hơn là
khâm phục.
1. HẬU TRẬN – NHỮNG LỜI NGẦM
Khi
Tần Vân tỉnh lại từ trạng thái nội tức rối loạn, hắn đang nằm trong một căn
phòng đơn sơ dưới chân núi Bích Vân, nơi dành cho các đệ tử bị thương không
đủ tư cách vào Linh Dược Các điều dưỡng.
Bên
ngoài cửa, có người để lại một túi cỏ thuốc trị thương rẻ tiền, cùng với một
mảnh giấy nhét vội:
“Ngươi
nên rời đi. Đừng đánh trận thứ tám. Bằng không, sẽ không có đường sống.”
Không
ký tên, không dấu ấn. Nhưng Tần Vân đã hiểu.
Hắn đã chạm vào lợi ích tầng trên.
2. QUYẾT ĐỊNH KHÓ KHĂN
Bỏ
cuộc?
Với
một người như hắn, vốn bị ép sống dưới đáy từ nhỏ, việc bỏ cuộc trong
đợt tông môn đại tỷ là chặt đứt đường sinh cơ duy nhất để được phép tiến vào
nội môn, tiếp cận tài nguyên cao hơn.
Nếu
ở lại tạp dịch, hắn mãi mãi là con giun chỉ chờ người giẫm.
Mà
nếu tiếp tục, chắc chắn không chỉ có đệ tử đối đầu – mà còn cả những cạm bẫy
từ cấp cao, kể cả người ngoài mặt cười, trong lòng giết.
Tần
Vân ngồi yên ba canh giờ.
Cuối
cùng, hắn lấy ra một tấm lệnh bài gãy, từng là của một đệ tử tán tu đã
chết hai năm trước – chính hắn đã mai táng người kia ở rìa rừng Bách Xà.
Trên
thân lệnh bài, có dấu khắc dẫn truyền một loại truyền tin thuật thấp cấp,
chỉ dùng khi bị dồn vào đường cùng.
Hắn
bóp nát nó. Lần đầu tiên trong nhiều năm, hắn quyết định đánh cược.
3. GẶP MẶT – TÁN TU CŨNG CÓ BẰNG HỮU
Hai
ngày sau.
Khi
trời còn chưa sáng, một lão giả mặc áo vải thô, tóc tai bù xù như ăn xin, xuất
hiện trước lều của Tần Vân. Không ai trong tông môn để ý đến ông — bởi khí tức
như phàm nhân, thậm chí không có dấu hiệu linh lực vận hành.
Nhưng
khi hai người vào rừng rậm phía sau, chỉ cần một chỉ tay của lão, ba con
Xích Mãng cấp thấp rít lên rồi nổ tung giữa không trung, máu thịt không bắn
ra ngoài nửa tấc — đủ thấy người này ẩn tu cực sâu.
“Tiểu
tử... lúc trước ngươi cho ta ba giọt dịch thể xà tim để đổi lấy một quyển bí
phổ. Nay gọi ta ra, muốn chết hay muốn sống?”
Tần
Vân khom người thật thấp:
“Vãn
bối không dám làm liên lụy. Nhưng lần này... muốn nhờ tiền bối giúp ta vào vòng
thứ tám. Một lần cuối.”
Lão
giả cười, răng rụng phân nửa:
“Ngươi
tu theo kiểu liều mạng, đan điền rạn ba chỗ, mạch khí trái ngược, linh căn tạp,
thân thể lại sắp hỏng... mà vẫn không chịu lui?”
Tần
Vân đáp nhẹ:
“Nếu
không vào vòng tám, tất cả những gì ta nhẫn nhịn, gom góp, học từng chữ trong
đống tàn quyển mục nát... đều là vô nghĩa.”
4. PHƯƠNG PHÁP CUỐI – THUẬT “THÔN
CỐT HỒN VĂN”
Lão
giả lặng một lúc, rồi ném cho Tần Vân một vật giống mảnh xương đen nhánh,
dài bằng ngón tay út, bên trên khắc đầy phù văn cực kỳ cổ xưa.
“Cái
này... là Thôn Cốt Hồn Văn – tà thuật bị cấm từ ba trăm năm trước. Nhưng
ngươi không dùng để luyện ma, chỉ mượn một đoạn mạch ý từ linh cốt để gắn
tạm lên kinh mạch rạn của ngươi.”
“Tác
dụng chỉ kéo dài bảy ngày. Sau đó, hậu quả là tu vi quay về luyện khí tầng
sáu, thân thể suy nhược ba tháng. Nhưng... trong vòng bảy ngày, ngươi có
thể đánh vượt một cảnh giới.”
Tần
Vân không nói gì thêm. Chỉ khấu đầu ba cái, nhận lấy xương văn.
5. CHUẨN BỊ – KHÔNG CHỈ LÀ SỨC MẠNH
Trận
đấu thứ tám — danh sách đã niêm yết.
Tần Vân vs Mục Thanh Phong, đệ tử thủ tịch Nhạn Vân
Phong, luyện khí viên mãn đã ba năm, chỉ còn một bước vào Trúc Cơ, được đồn là
có pháp khí trung phẩm, lại giỏi khống linh quỷ thuật.
Toàn
tông môn đều cho rằng đây là trận tử.
Tần
Vân biết: nếu chỉ nhờ “Thôn Cốt Hồn Văn”, hắn vẫn chưa đủ thắng.
Vì
vậy, đêm trước trận chiến, hắn một mình vào Luyện Khí Trì, bẻ khóa phòng số
17, nơi các đệ tử từng bỏ đi để lại đống phế khí cụ.
Từ
trong đống rác, hắn nhặt lấy ba món pháp khí tàn, rồi ngồi suốt canh ba
để hàn lại — dựa theo phương pháp hợp khí giản thể trong một quyển ghi
chép vô danh mà hắn từng mượn được từ Tàng Kinh Các năm ngoái.
6. TRỜI SÁNG – GIỜ LÊN ĐÀI
Trên
đài Linh Hoa, hàng ngàn đệ tử đã tề tụ. Trận thứ tám — trận mở đường cho bốn
vị trí vào nội môn thủ tịch đời kế tiếp.
Mục Thanh Phong bước ra, pháp y phiêu động, dáng vẻ
như người đã ở nửa bậc trên tiên môn. Khí chất ngạo nghễ, đằng sau là một
con quỷ ảnh dài ba trượng do hắn dùng pháp lực tạo thành.
Tần
Vân lặng lẽ bước lên. Không ai hò reo, không ai cổ vũ. Chỉ có gió sớm thổi qua
áo vải cũ kỹ, mang theo hương gỗ mục từ luyện khí phòng đêm qua.
“Ngươi...
định thắng ta với bộ dáng đó?”
Mục
Thanh Phong cười lạnh.
Tần
Vân không đáp.
Hắn
chỉ dán lên ngực trái một tấm phù đặc biệt, rồi nhắm mắt.
Bảy ngày tử sinh – bắt đầu từ hôm nay.
CHƯƠNG 118: QUYẾT CHIẾN TRẬN THỨ TÁM – THÔN CỐT HỒN VĂN KHỞI
Tiếng
chuông đồng vang lên ba lượt, báo hiệu trận đấu thứ tám của đợt thi đấu tông
môn đại kỳ chính thức bắt đầu. Trên Linh Hoa Đài, hai người đã đứng đối mặt
từ lâu — một bên khí thế như cầu vồng, pháp y trắng muốt lồng lộng linh quang;
một bên áo vải cũ bạc màu, tay không tấc sắt, thân ảnh như bị gió thổi ngã.
1. MỞ MÀN – THẦN THÔNG ĐỐI ĐẦU
Chưa
đợi trưởng lão tuyên bố, Mục Thanh Phong đã tung ra “Âm Linh Phi Ảnh
Chưởng”, quỷ ảnh từ sau lưng hắn vọt ra, hóa thành bảy cái bóng mờ như
sương, rít lên những tiếng quái dị khiến đám đệ tử thấp cảnh giới phải bịt tai,
mặt tái nhợt.
Tần
Vân không lùi, chỉ lật tay lấy ra một tấm bùa ngọc, đập mạnh vào
ngực.
Phụt!
Hắn
phun ra một ngụm máu đen kịt, tấm phù lập tức thiêu cháy, dẫn động Thôn Cốt
Hồn Văn ẩn trong đan điền. Trong chớp mắt, một luồng khí xám tro mơ hồ
bao phủ toàn thân hắn, các mạch máu nổi lên như mạng nhện, lằn vằn từ cổ
tay tới mắt.
2. MẠNH MẼ TRONG HẸN ƯỚC
Dưới
sự tăng phúc tạm thời từ xương văn, thân thể Tần Vân trở nên nhẹ như tơ,
khí lực dồn nén, tốc độ tăng vọt gấp đôi.
Hắn
né tránh toàn bộ bảy bóng âm linh, bước tiến như gió thoảng. Cú chuyển
thân khiến Mục Thanh Phong bất ngờ — hắn đã từng đánh với nhiều đối thủ luyện
khí hậu kỳ, nhưng chưa ai vượt được bóng âm linh của hắn trong vòng đầu
tiên.
“Ngươi…
dùng cấm thuật?”
Mục
Thanh Phong cau mày, cảm nhận được khí tức âm tà bao quanh đối phương — không
phải pháp thuật chính đạo.
Tần
Vân không đáp, chỉ đưa tay kéo ra một sợi dây xích nhỏ — chính là một pháp
khí tự chế từ đống sắt vụn hắn nhặt trong luyện khí phòng: ba đoạn khảm
thiết phù văn, nối liền bằng xương linh khô đã tẩy sạch linh hồn.
Sợi
xích lao đi như rắn, xoẹt! quấn chặt lấy chân một bóng quỷ ảnh, kéo
ngược nó về thân Tần Vân.
Bàn
tay trái hắn vận linh lực, đánh ra Phá Hư Chưởng, đập thẳng vào tâm ảnh.
Ầm!
Một
tiếng nổ trầm đục, một bóng quỷ vỡ vụn giữa không trung.
3. KHÔNG CHỈ LÀ SỨC MẠNH
Cả
khán đài xôn xao. Có đệ tử nội môn bật thốt:
“Không
thể nào! Âm Linh Phi Ảnh là phân hồn từ chính tu vi Mục sư huynh, sao có thể bị
một tên tạp dịch phá tan?”
Chỉ
những trưởng lão có nhãn lực mới thấy: Tần Vân không phải dùng lực phá — mà
dùng đúng khắc chế. Hắn căn thời điểm bóng linh nhập thể, mượn pháp khí tự
tạo, trói chân để phá pháp — tất cả nhờ quan sát và hiểu thuật, không phải
linh căn.
Chưởng
giáo phái Linh Tâm Phong, đang quan sát từ xa, khẽ nhíu mày.
“Tên
này... ai truyền dạy pháp nhãn và pháp khí đạo cho hắn?”
Không
ai trả lời. Bởi vì Tần Vân tự học.
4. ĐỐI KHÁNG TRỰC TIẾP
Mục
Thanh Phong giận dữ, phất tay lấy ra một thanh đoản kiếm pháp khí trung phẩm,
kiếm này khảm ngọc thạch tím, khí tức lộ rõ Trúc Cơ chuẩn bị — hắn đã định thắng
tuyệt đối, dập tan vọng tưởng của kẻ tạp tu.
“Đã
thế, ta để ngươi nếm thử uy lực thực sự của pháp khí!”
Tần
Vân biết: nếu để đối phương kéo dài, khí tức từ Thôn Cốt Hồn Văn sẽ phản phệ.
Hắn phải thắng trong năm chiêu.
Ngay
khi Mục Thanh Phong xuất chiêu, Tần Vân đổi bộ pháp, không né, mà tiến
thẳng vào chiêu kiếm đang chém tới.
Phựt!
Máu
văng tung tóe – nhưng không phải Tần Vân bị trúng.
Một thanh phi châm cực nhỏ, giấu sau ống tay áo, do hắn
phóng ra bằng cơ khí pháp môn, găm thẳng vào cánh tay kiếm của
Mục Thanh Phong đúng khoảnh khắc đối phương vận lực!
Pháp
khí trung phẩm lạc xuống đất. Tần Vân xoay người, tung một cước trúng ngực,
khiến đối phương ngã nhào về phía sau.
5. BẠI BỞI NGƯỜI "KHÔNG NÊN
THẮNG"
Tiếng
“Ầm!” cuối cùng vang lên, cả Linh Hoa Đài chấn động.
Mục
Thanh Phong nằm bất động, mặt tái như giấy, ánh mắt hoảng loạn.
Tần
Vân đứng thở dốc, máu tươi từ mạch tay chảy không ngừng, nhưng vẫn
đứng, mắt trầm như đá lạnh.
Toàn
trường im lặng như tờ.
Ngay
cả trưởng lão chủ khảo cũng sững người trong chốc lát mới dám tuyên bố:
“Trận
thứ tám, Tần Vân thắng!”
6. HẬU CHIẾN – LỰA CHỌN KHÓ KHĂN
Khi
trở về, Tần Vân không được chữa trị như những đệ tử khác. Hắn phải tự nhai
linh thảo, dùng phương pháp ép huyết mà hắn học từ một quyển ghi chép nát
vụn năm xưa, để áp chế khí âm tàn còn tồn tại.
Vết
thương nặng — nhưng ánh mắt hắn sáng hơn bao giờ hết.
Vì
hắn biết: nếu giữ được đến trận thứ chín, con đường vào nội môn sẽ chính thức
mở.
Nhưng
cũng chính lúc đó, trưởng lão Giang Phong, người phụ trách giám sát thi
đấu, bí mật cho người truyền khẩu dụ:
“Tần
Vân, trận kế tiếp... rút lui đi. Nếu không, tự gánh lấy hậu quả.”
CHƯƠNG 119: SÁT CƠ ẨN HIỆN – LỰA CHỌN TRƯỚC CỬA VỰC
Đêm
trước trận đấu thứ chín, sương lạnh bao phủ khắp Thái Linh Sơn. Trên
vách đá phía sau điện Tạp Dịch, một bóng người ngồi xếp bằng, tĩnh lặng như đá
cổ — chính là Tần Vân.
Dưới
ánh trăng, hai tay hắn đang run nhẹ. Máu từ lòng bàn tay vẫn chưa dứt. Nhưng
ánh mắt hắn bình thản, như thể sự sống và cái chết không còn phân biệt.
1. MỘT LÁ THƯ KHÔNG DANH
Trước
khi rời linh đài, một đệ tử áo xám vô danh đã đưa cho hắn một phong thư:
"Nếu ngươi không muốn chết trận tới, tốt nhất nên biết
tự lui. Một tạp dịch thì nên biết thân phận. Ngươi đã đi quá giới hạn."
Phía
dưới không ký tên. Nhưng hắn biết — Giang Phong trưởng lão không phải
người ném đá giấu tay. Đây là cảnh cáo trực tiếp.
Không
phải từ sự công bằng, mà là quy tắc ngầm của giới tu tiên: kẻ không
thuộc về tầng lớp trên, tốt nhất đừng vượt qua lằn ranh.
2. ĐỐI THỦ THỨ CHÍN – LƯU PHONG, BÁN
BỘ TRÚC CƠ
Tần
Vân âm thầm điều tra, và biết người đối đầu trong trận tới là Lưu Phong,
thiên tài của Phong Lôi Phong, đã một chân bước vào trạng thái nửa
Trúc Cơ nhờ đan dược.
Không
chỉ mạnh, mà còn là đệ tử thân truyền của Giang Phong trưởng lão.
Chuyện
này đã không còn là thi đấu. Là răn đe. Là cảnh cáo. Là thử máu.
3. GIAN PHÒNG NGẦM
Giữa
đêm khuya, Tần Vân rời khỏi phòng trọ, men theo vách núi phía tây bắc, lách qua
khe đá nhỏ, tiến vào động thất ngầm mà hắn tự đào suốt bốn năm qua. Đây
là nơi hắn giấu toàn bộ linh thạch, thảo dược, tài liệu bí tịch thu lượm từ
khắp nơi.
Trên
bàn đá là một bản trận đồ nát vụn, một khối Hư Linh Tinh nhỏ và ba hạt Tụ
Linh đan cấp thấp do hắn tự luyện.
Hắn
không có thiên phú. Nhưng hắn có chuẩn bị.
“Trận
đấu tới không còn là tỷ thí, mà là sinh tử. Nếu đã thế…”
Hắn
đưa tay chậm rãi cắm ba cây Hồn Tức phù quanh bản đồ, bắt đầu bố trí một
loại trận pháp ngăn khí tức cổ xưa, mà hắn học lỏm từ một quyển tàn thư
thiếu nửa phần.
Không
mạnh. Nhưng đủ để che giấu một đoạn pháp lực đột biến trong nửa nén
nhang.
4. KHÔNG LUI, KHÔNG TIẾN NHƯỢC
Rạng
sáng, tuyết mỏng rơi nhẹ. Hàng trăm đệ tử tụ họp dưới Chiến Phong Đài.
Tên
của Tần Vân được xướng lên đầu tiên trong ngày hôm đó.
Không
ai vỗ tay.
Không
ai cổ vũ.
Chỉ
có tiếng bàn tán lạnh lẽo:
Tần
Vân bước lên đài, dáng người gầy, nhưng lưng thẳng như mũi kiếm cũ chưa gãy.
Lưu Phong đã đứng chờ sẵn, hai tay chắp sau lưng, bên
hông lấp ló một thanh Huyễn Tinh Kiếm sắc bén.
“Ngươi
nên quỳ xuống xin tha, ta có thể nể tình tha cho tạp tu các hạ một mạng.”
Tần
Vân không đáp. Chỉ chậm rãi lấy ra một túi nhỏ, thả xuống đất — một nắm tro
tàn bay theo gió.
Là
tro xương của con linh điểu nhỏ hắn từng nuôi, bị đệ tử nội môn
giẫm chết ba năm trước.
“Nếu
đã đến đây... thì chỉ còn tiến lên.”
5. SÁT Ý BÙNG MỞ
Trận
đấu bắt đầu.
Lưu Phong không do dự, vung tay, một đạo kiếm khí như sấm
rền lôi động nện thẳng về phía Tần Vân.
Ngay
khoảnh khắc đó, trận pháp Hồn Tức được kích hoạt, một tầng khí mỏng bao
phủ quanh thân Tần Vân, linh lực bộc phát.
Hắn
đạp bộ pháp "Thất Bộ Hư Ảnh", vừa học được từ một trang ngọc
giản vô danh, thân ảnh mờ đi trong gió tuyết.
Chớp
mắt tiếp theo, hắn áp sát được Lưu Phong.
“Ngươi…!”
Không
kịp phòng bị, tay trái Tần Vân bắn ra một đạo nhỏ màu đen — là Hỏa Tâm Dung
Tán, loại độc hỏa hắn điều chế từ ba năm trộn với phấn sét linh, hầu như
không có mùi.
Xoẹt! — Một phần y phục Lưu Phong bị ăn mòn. Nhưng hắn vẫn còn
kiếm.
Chính
lúc này — Tần Vân tung ra một đạo phù lục cuối cùng – Phá Linh Tỏa.
Trận
địa tự chế. Dược độc âm hàn. Cường lực ngắn hạn. Thời cơ chính xác.
Toàn bộ sự sống còn gom về một chiêu này.
6. BỊ TRÚNG CHIÊU – CŨNG LÀ MỘT
CHIẾN THẮNG
Khi
khói tan, Tần Vân quỳ một gối, máu từ tai, mũi và miệng chảy ròng. Nhưng
hắn vẫn còn sống.
Lưu
Phong nằm ngửa, tay kiếm gãy, ánh mắt thất thần, linh lực hỗn loạn –
trúng độc, trúng phù, bị đánh bại.
Một
giọng già nua trầm trầm vang lên:
“Trận
thứ chín, người thắng: Tần Vân.”
Không
ai dám hoan hô.
Vì
ngay sau đó, Giang Phong trưởng lão lặng lẽ đứng dậy, ánh mắt như phủ
sương lạnh.
7. CỬA SỐNG HAY CỬA TỬ?
Tần
Vân biết — mình vừa bước qua ranh giới không nên chạm vào.
Chiến
thắng, nhưng là chiến thắng máu. Không có ai chống lưng. Không ai đỡ đầu.
Nhưng
hắn cũng biết: nếu không bước lên, hắn mãi mãi chỉ là một kẻ tạp dịch.
CHƯƠNG 120: BƯỚC CHÂN VÀO NỘI MÔN – CHỐN KHÔNG DÀNH CHO KẺ
CÔ ĐỘC
Gió
từ đỉnh núi Thái Linh thổi xuống, lạnh đến thấu xương. Trên Chiến Phong Đài,
xác của trận đấu thứ chín vẫn còn đó: dấu kiếm vỡ, vết máu loang và tàn hương
của linh phù chưa tan.
Tần Vân, với dáng người gầy gò, lặng lẽ đứng dưới chân đài, không
ai đoái hoài. Không lời chúc mừng, không ánh mắt thiện cảm.
1. VÀO ĐƯỢC NỘI MÔN – NHƯNG LÀM GÌ?
Theo
quy định của Tử Vân Tông, bất kỳ đệ tử tạp dịch nào chiến thắng chín
trận tông môn liên tục đều có quyền bước vào nội môn, trở thành đệ tử chính
thức.
Trên
danh nghĩa.
Thực
tế, từ ba trăm năm nay — chưa một ai từ tầng đáy bước vào mà không bị nghiền
nát.
Tần
Vân hiểu điều đó hơn ai hết.
“Nội
môn không giống tạp dịch… ở đó, không ai lười biếng, cũng không ai thương hại
ngươi.”
2. PHONG NƠI KHÔNG AI MUỐN
Ba
ngày sau trận đấu, hắn được thông báo — được điều về Liễu Phong, một
nhánh phụ tàn tạ, nơi từng là khu luyện khí thất cũ, giờ chỉ còn lác đác
mấy đệ tử già yếu hoặc bị phế tu vi lưu đày.
Chỗ
đó đã bỏ trống mười năm, không ai muốn về, bởi khí linh cực loãng,
linh mạch bị tắc, tài nguyên gần như không có.
Một
trưởng lão cười nhạt:
“Đệ
tử xuất thân tạp dịch, được ở đó là phúc phần. Có giường mà ngủ là tốt lắm
rồi.”
Tần
Vân không phản bác. Hắn khom người lĩnh lệnh, không một lời oán than.
3. CĂN PHÒNG ĐÁ ẨM ƯỚT – VÀ SỰ BẮT
ĐẦU LẠI
Nơi
ở mới là một gian thất đá nằm trong hang sâu, vách tường rêu mốc, bụi
phủ dày cả tấc.
Tần
Vân tự tay dọn sạch, dùng ít linh thảo ngâm nước rửa sàn, trải một tấm vải bố
cũ hắn mang từ khu tạp dịch.
Bên
ngoài là tiếng gió hú. Không một bóng người tới thăm.
Hắn
thắp một viên Hư Linh Châu cấp thấp, ánh sáng lập lòe, rút ra một quyển
tàn thư: Ngũ Hành Tụ Nguyên Quyết – Hạ quyển. Đây là bí pháp hắn gom
được từ năm ngoái, chưa dám luyện vì e tai mắt xung quanh.
Giờ
đây, trong cô độc, hắn có thể bắt đầu... thật sự tu luyện.
4. ĐỐI MẶT VỚI "HUYNH ĐỆ"
Ngày
thứ bảy, có người tới.
Ba
nội môn đệ tử mặc y bào lam nhạt, dáng vẻ lười biếng, nhưng ánh mắt lại
sắc bén. Dẫn đầu là Chu Bạch, con trai một trưởng lão ngoại môn, tu vi
Luyện Khí hậu kỳ, chính là người từng chê cười hắn năm xưa ở Linh Thảo Viện.
“Tần
sư đệ à, nghe nói ngươi giờ thành nội môn rồi? Vậy… lễ nhập môn đâu?”
Tần
Vân không ngạc nhiên. Hắn đã chuẩn bị từ trước. Hắn chậm rãi lấy ra một bao
nhỏ.
Bên
trong là vài viên Tụ Khí Đan tự luyện, một quyển pháp quyết cũ và một
miếng ngọc giản trận pháp sơ cấp.
Chu
Bạch cười nhạt, thu tay:
“Thức
thời thì sống. Tốt lắm.”
Ba
người rời đi. Hắn khép cửa đá lại, ánh mắt không buồn không vui.
“Đưa
một ít, đổi lấy yên ổn ba tháng. Cũng đáng.”
5. NHỮNG NGÀY KHÔNG CÓ TRỜI PHÙ HỘ
Ba
tháng sau, Liễu Phong không ai quan tâm, lại có ánh sáng le lói mỗi đêm.
Trong căn thất cũ, Tần Vân luyện chế đan dược từ dược liệu phế bỏ. Hắn lọc
từng giọt linh khí từ không khí loãng, ngưng tụ từng tia pháp lực.
Không
ai dạy. Không ai chỉ. Không có sư tôn. Không có linh khí thiên địa ưu ái.
Chỉ
có:
- Lòng
tin không đổi.
- Kỷ luật
thép trong từng canh giờ tu hành.
- Và sự
nhẫn nại đến mức đáng sợ.
6. MỘT TIN ĐỒN LAN RA
Đầu
mùa thu, có người vô tình thấy Tần Vân xuất hiện ở chợ đêm Huyền Thạch,
bán ra một viên Hoá Linh Đan phẩm chất trung. Đây là đan dược mà chỉ
luyện đan sư chính thức mới có thể điều chế.
Không
ai biết nguồn gốc. Nhưng tin lan đi nhanh chóng.
Có
người hỏi:
Có
kẻ cười gằn:
“Tạp
dịch mãi là tạp dịch. Dù có tu lên, thì cũng không có ai bảo vệ.”
7. PHONG BA MỚI NỔI
Ngay
khi Tần Vân nghĩ có thể ổn định tu hành một thời gian, một lệnh triệu tập
khẩn cấp từ Chấp Pháp Đường gửi tới.
Không
vì vi phạm giới luật.
Mà
vì hắn vô tình chạm đến quyền lợi của kẻ khác.
0 Comments