PHÀM NHÂN TU TIÊN LỘ ( CHƯƠNG 121-130) [SIÊU PHẨM ] TIÊN HIỆP CỔ ĐIỂN - TÁC GIẢ: MÈO PING PING

 CHƯƠNG 121: CHẤP PHÁP ĐƯỜNG TRUY GỌI – TRẬN ĐẤU KHÔNG CÔNG BẰNG


Trời vừa rạng, sương vẫn còn đọng trên những phiến đá xanh ngoài cửa thất đá cũ nát của Liễu Phong, thì một tiếng chuông trầm đục từ xa vang lên ba hồi ngắn, một hồi dài.

Chuông truyền lệnh của Chấp Pháp Đường.

Tần Vân mở mắt, ánh sáng trong đôi đồng tử tĩnh lặng như mặt nước hồ thu.

Hắn biết, mình không còn có thể ẩn nhẫn mãi.


1. LỆNH TRIỆU KHẨN

Tấm ngọc bài lệnh khắc phù văn đỏ rực được một đệ tử nội môn đưa đến tận tay, sắc mặt kẻ ấy lộ vẻ khinh thường khó giấu.

“Chấp Pháp Đường triệu Tần Vân, lý do: tình nghi sử dụng đan dược không rõ nguồn gốc, làm nhiễu loạn nội môn chợ đêm.

Lời cáo buộc ngắn gọn, đầy mùi mờ ám.

Nhưng Tần Vân không phản kháng, chỉ gật đầu nhận lệnh, lặng lẽ thu dọn một ít vật dụng vào túi trữ vật, khoác trường bào tro xám bạc màu rồi rời khỏi Liễu Phong.




2. CHẤP PHÁP ĐƯỜNG – THIÊN VỊ LỘ RÕ

Chấp Pháp Đường là nơi xét xử kỷ luật nội môn, do ba vị trưởng lão cùng một nhóm đệ tử tinh anh luân phiên trấn giữ. Dù ngoài mặt công chính, nhưng ai cũng biết, kẻ có chỗ dựa thì vô sự, kẻ cô độc thì khó giữ mạng.

Tần Vân đứng giữa đại điện, xung quanh là mười mấy đệ tử tụ tập xem “náo nhiệt”, đa phần đều có ánh mắt chế giễu hoặc thờ ơ.

Phía trên, Trưởng lão Hạ Linh Thanh khoác đạo bào tím, giọng nói lạnh lùng vang lên:

“Tần Vân, có kẻ tố ngươi dùng thủ đoạn bất chính, luyện ra đan dược vượt quá cấp bậc, nghi ngờ tu luyện tà pháp ngoài tông môn. Có gì biện giải?”

Tần Vân chắp tay, không hèn mọn cũng không kiêu ngạo, chậm rãi đáp:

“Vãn bối tuân thủ tông môn giới luật, không bước ra khỏi cấm địa, đan dược luyện ra đều dựa vào dược thư thu thập từ Ngọc Tàng Lâu cấp một. Mọi giao dịch đều công khai, có thể kiểm chứng tại chợ đêm.”

Không khí trong điện có chút tĩnh lặng.

Một tiếng cười nhạt vang lên.

Từ hàng ghế bên cạnh, Chu Bạch bước ra, tay cầm một túi linh thảo, cười lạnh:

“Hừm, ngươi nói đan dược tự luyện? Tụ Khí Đan thì thôi, ai cũng làm được. Nhưng viên Hóa Linh Đan hôm trước… linh tính vượt xa cấp phổ thông, chẳng lẽ không phải do ngươi dùng tà pháp nâng phẩm?”

Ánh mắt nhiều người sáng lên.

Thì ra vì một viên đan dược, hắn bị triệu lên đây.


3. LỘ DIỆN SÁT CỤC

Không đợi giải thích, trưởng lão Hạ quát:

“Tần Vân, ta cho ngươi một cơ hội chứng minh bản thân. Ba ngày sau, tại Lôi Trì Thử Đan, ngươi sẽ luyện lại viên Hóa Linh Đan trước mắt ta và các vị đồng đạo. Nếu thất bại, lập tức trục xuất khỏi nội môn!”

“Nếu không dám, tự phế tu vi, cút khỏi tông môn!”

Không có lựa chọn nào khác.


4. LÔI TRÌ – CỔ TRẬN CHUYÊN DÒ LINH DƯỢC

Lôi Trì là cổ đài chuyên khảo nghiệm đan đạo, do hơn trăm trận văn tụ lực, chỉ cần đặt một viên đan dược vào, lập tức hiện ra linh thảo thành phần, quy trình luyện chế, cả pháp lực tương ứng.

Chỉ có kẻ tự thân luyện ra mới vượt qua.

Tần Vân đứng trước chiếc lô đỉnh cũ kỹ, xung quanh là cả trăm ánh mắt.

Hắn mở túi trữ vật, lôi ra ba loại linh thảo chính, chín loại phụ dược, nước Linh Tuyền và Hỏa Phù cấp hai.

Không hoa lệ, không trận pháp phụ trợ.

Chỉ là kỹ nghệ của một kẻ âm thầm luyện đan trong thất đá suốt nhiều năm.

Hắn không nói gì. Mồ hôi rịn ra trán, nhưng mắt không chớp.

Mỗi bước luyện đều chuẩn xác đến từng hơi thở.


5. ĐAN THÀNH – LÔI TRÌ HIỂN LINH

Nửa canh giờ sau, một luồng sáng tím bạc bùng lên trong lô đỉnh.

Một viên Hóa Linh Đan nhỏ bằng móng tay, trong suốt, ánh tím quanh thân, bay lên.

Lôi Trì rung nhẹ, phù văn hiện ra.

[Luyện chế hoàn chỉnh, không ngoại lực trợ pháp, linh dược phù hợp, hỏa hầu chuẩn xác, linh tính cao. Xếp phẩm: Thượng – cực.]

Trưởng lão Hạ lặng người.

Chu Bạch mặt tái mét.

Xung quanh là tiếng xôn xao dồn dập:

“Thật sự do hắn luyện à?”
“Luyện tay không… vượt xa cấp phổ thông?”
“Tên tạp dịch này… thật đáng sợ.”


6. KHÔNG VINH QUANG – CHỈ CÓ CÔ ĐỘC

Trở về Liễu Phong tối đó, Tần Vân vẫn ăn canh đậu như thường nhật. Không có rượu, không có lời chúc mừng.

Chỉ có yên tĩnh và tiếng mưa rơi lộp độp trên mái đá.

Hắn nhìn viên Hóa Linh Đan cuối cùng còn sót lại trong tay, cất vào ngăn đá bí mật.

“Tranh một phần yên ổn, để tiếp tục tu hành. Chỉ vậy.”

 

CHƯƠNG 122: THIỆP MỜ NGOẠI TÔNG – MỜI NHẬP CỐC BẾ QUAN


Ba ngày sau khi vụ luyện đan tại Lôi Trì khiến nội môn xôn xao, gió trong Tử Vân Tông dường như dịu lại. Nhưng những kẻ lặng lẽ sống bên rìa thế giới như Tần Vân lại hiểu rõ: trầm lặng thường đi kèm với sóng ngầm.

Buổi sáng hôm ấy, khi đang bón linh thảo trong dược viên cũ kỹ nơi Liễu Phong, hắn bất ngờ nhận được một tấm thiệp mời được phong kín bằng pháp ấn bạc. Trên phong ấn ghi ba chữ nhỏ:

"Tàn Hồng Cốc."


1. TÀN HỒNG CỐC – THẾ LỰC NGOẠI TÔNG

Tàn Hồng Cốc là một ngoại nhánh không chính thức của Tử Vân Tông, tồn tại dưới dạng phân viện tu luyện bí mật. Những kẻ được mời vào đó thường là nhân tài chưa được trọng dụng, tán tu nhập môn hoặc đệ tử bị hắt hủi. Tàn Hồng Cốc cho họ cơ hội, nhưng đồng thời cũng ràng buộc khắc nghiệt.

Bên trong thiệp mời là một câu đơn giản:

“Tần đạo hữu, ngươi đã vượt qua Lôi Trì, chứng minh thực lực. Nếu muốn bước tiếp, cần yên tĩnh và tài nguyên. Tàn Hồng Cốc mở một cốc thất trong ba năm, chỉ chọn một người. Có dám nhập cốc không?”

Không ghi người gửi, cũng không hứa hẹn.


2. SUY TƯ TRONG LẶNG LẼ

Tần Vân ngồi một mình trong thạch thất giữa đêm.

Trước mặt hắn là một chiếc trận bàn giản dị – sản phẩm hắn âm thầm lắp ráp từ những mảnh trận văn rách mua lại ở chợ đêm, cải biến lại.

Một tay hắn gõ nhẹ lên mặt bàn.

“Tàn Hồng Cốc… tài nguyên có, nhưng cũng đầy nguy cơ. Nhập cốc, là dấn thân vào một vòng xoáy. Nhưng nếu không đi...”

Hắn đưa tay sờ tấm linh căn ngọc giản, vẫn chỉ ba chữ lạnh lùng: “Tạp linh căn.”

Tự hắn hiểu – không có thiên tư, không có chỗ dựa, chỉ có một con đường: đi vào hiểm địa, tìm sinh cơ trong tử địa.


3. CHUẨN BỊ – MỘT MÌNH ĐI VÀO TRỜI SƯƠNG

Sáng hôm sau, khi trời còn chưa sáng rõ, Tần Vân lặng lẽ rời Liễu Phong.

Hành trang chỉ là một túi trữ vật cũ kỹ, một thanh phi kiếm mượn được, vài viên đan dược tự luyện và một bản trận pháp thủ lục viết tay.

Trên đường đến Tàn Hồng Cốc, hắn đi ngang qua đại môn Chấp Pháp Đường – nơi từng xử hắn ba hôm trước.

Một vài đệ tử đi ngang nhận ra, liền khẽ xì xào:

“Hắn nhập cốc thật? Dám nhận lời sao?”
“Tàn Hồng Cốc có khi là nơi vùi xác hắn luôn...”

Tần Vân không đáp, ánh mắt vẫn trầm tĩnh, giống như bao năm qua nhẫn nhục giữa gió tuyết.


4. NHẬP CỐC – CỔ TRẬN PHONG TÂM

Cốc khẩu của Tàn Hồng Cốc nằm sâu trong dãy Xích Linh, quanh năm sương mù dày đặc, mùi mốc và linh khí đan xen.

Khi hắn đến nơi, một nữ tu áo xám đứng chờ bên ngoài, không giới thiệu tên, chỉ nói:

“Từ nay ba năm, Tần đạo hữu không được rời khỏi cốc. Mỗi tháng sẽ có một trận khảo nghiệm. Nếu qua được, tiếp tục tu hành. Nếu không…”

Không cần nói hết, Tần Vân gật đầu, bước vào trận môn Cổ Phong.

Vừa đặt chân vào cốc, thiên địa linh khí như ngưng đọng. Trên bầu trời, có một pháp trận nhạt xoáy quanh – phong tỏa hoàn toàn linh khí ngoại giới.

Một cốc thất biệt lập, chỉ dựa vào trận nhãn hút khí nuôi thân.


5. KHÔNG GIAN TU HÀNH CHÂN THỰC

Trong cốc có một lô đỉnh, một suối linh tuyền nhỏ, một tàng phòng chứa sách cũ mục nát, và ba tấm bia đá mờ khắc phù văn.

Tần Vân bước đến bia đá thứ nhất.

“Kỳ nhất: Luyện khí thức hồn – kiểm tra pháp lực điều tức, tâm niệm nhập hư.”
“Kỳ nhị: Trận đan kiêm tu – thi triển pháp thuật trong môi trường nghịch linh.”
“Kỳ tam: Tâm cảnh lộ nguyên – đối diện tâm ma.”

Ba năm. Ba ải. Một đường sống mờ mịt.


6. TÂM QUYẾT TUYÊN THỆ

Tần Vân không đốt hương, không quỳ lạy trời đất.

Chỉ ngồi xuống lặng lẽ trước bia đá, lấy ra cuốn “Tâm Dẫn Thuật” chép tay từ năm trước – pháp môn luyện tâm cơ sở, vốn bị chê là vô dụng với linh căn thấp.

Hắn bắt đầu tụ tâm, dẫn khí, không nhanh, không vội.

Chậm.

Nhưng ổn định như núi đá.

“Không cầu ai nhớ tên.
Chỉ cầu một ngày, không còn phải cúi đầu vì linh căn thấp kém.”

Bên ngoài cốc, mây tan. Một tia sáng mờ xuyên qua tầng pháp trận, rọi vào người hắn.

 

CHƯƠNG 123: THỬ TÂM THỨC HỒN – ĐỆ NHẤT KHẢO NGHIỆM TÀN HỒNG CỐC


Ba ngày sau khi nhập cốc, Tần Vân rốt cuộc cũng bước đến trước tấm bia đá đầu tiên.

Tàng thất trong Tàn Hồng Cốc không có người chỉ điểm, không có trưởng lão truyền thụ, chỉ để lại vài dòng chú giải mờ nhạt:

“Thử tâm thức hồn – soi hư vọng, định chân niệm. Pháp lực không đủ, có thể lấy tâm bổ. Tâm cảnh không đủ, chớ vọng nhập.”

Không một lời chỉ dẫn, không công pháp kèm theo.

Tần Vân lặng lẽ ngồi xuống trước bia đá. Mặt đá phủ lớp rêu xanh, chính giữa khắc một đồ hình Thức Tâm Trận, đơn giản mà cổ xưa.


1. THỨC TÂM TRẬN – KHẢO HỒN PHẢN ẢNH

Khi hắn nhỏ vài giọt máu lên tâm trận, quầng sáng nhàn nhạt tỏa ra, rồi một đạo ánh sáng từ bia đá chiếu thẳng vào mi tâm.

Thân thể không hề bị tổn thương, nhưng ý niệm của hắn như bị kéo vào một tầng không gian khác.

Thức hải của hắn — vốn nhỏ hẹp và yếu ớt vì linh căn thấp — giờ phút này chấn động kịch liệt.

Trước mặt hắn, một thân ảnh giống hệt chính mình hiện ra giữa hư không.

Nhưng không phải là hắn hiện tại.

Tần Vân của mười năm trước, một phàm nhân yếu ớt, quỳ gối giữa tuyết trắng ngoài cửa tông môn, van xin được thu làm tạp dịch.

Lòng hắn nhói lên.

“Ngươi... vẫn chỉ là một phàm nhân,” thân ảnh kia nói, giọng lạnh như băng.


2. KHÔNG PHẢI MA CẢNH, MÀ LÀ TÂM CẢNH

Không giống huyễn cảnh dùng để mê hoặc, Thức Tâm Trận chỉ chiếu lại sự thật trong tâm.

Sự thật – những yếu kém, sợ hãi, tự ti, tất cả đều hiện ra rõ ràng.

Mỗi bước hắn tiến đến bóng người kia, chính là từng bước đối diện với nỗi sợ bản thân.

Lúc đầu, pháp lực trong thức hải dao động hỗn loạn, ánh sáng tâm trận lay động như sắp tắt. Bất kỳ kẻ nào khác trong cảnh giới Luyện Khí tầng ba như hắn cũng sẽ thần hồn tán loạn mà bỏ chạy.

Nhưng Tần Vân không lui.

Hắn hít sâu, niệm chậm một câu trong Tâm Dẫn Thuật:

“Tâm như tĩnh thủy, không dao động bởi vọng ảnh.”
“Tâm như hàn băng, không đốt cháy bởi lửa u sầu.”

Ánh sáng giữa mi tâm dần dần ổn định lại.

Hắn bước thêm một bước.


3. NHÌN THẤU – KHÔNG PHẢI CHÉM GIẾT

Khi hắn đến gần thân ảnh kia, đối phương không tấn công.

Chỉ lặp lại một câu hỏi:

“Ngươi yếu, không có thiên tư, không có chỗ dựa. Tu hành để làm gì? Chẳng qua cũng sẽ chết giữa sơn cốc thôi.”

Lần này, Tần Vân không phản bác.

Hắn chỉ nhẹ giọng đáp:

“Đúng, ta không có gì cả. Nhưng ta... còn sống.”
“Và khi còn sống, ta có thể đi thêm một bước nữa.”

Lúc câu nói ấy vang lên, toàn bộ cảnh tượng trong thức hải nổ tung thành ánh sáng.

Tâm lực không những không tan rã mà còn ngưng tụ như nước chảy về một mạch, linh hồn trở nên rõ ràng hơn bao giờ hết.


4. PHÁ GIẢI – BIA ĐÁ TỰ KÍCH

Một tiếng ầm vang lên, tấm bia đá đầu tiên rung chuyển nhè nhẹ. Trên bề mặt, một dòng chữ hiện ra bằng linh văn:

“Định tâm – qua. Có thể tiếp tục lưu trong cốc.”

Không linh thạch thưởng, không đan dược ban tặng.

Chỉ một cơ hội tiếp tục sống sót trong cốc.

Tần Vân mở mắt, lau mồ hôi lạnh đầy trán, dù thân thể chưa hề vận động.


5. LẠNH LẼO VẪN TIẾP DIỄN

Hắn đứng dậy, không tươi cười, không vui sướng.
Chỉ đến suối linh tuyền gần đó, uống một ngụm, rồi quay về thất phòng, lấy ra một bản cổ đồ Trận Cơ.

“Đệ nhị bia: Trận đan kiêm tu... Chắc sẽ khó hơn.”

Nhưng ánh mắt hắn lúc này, sâu hơn, tĩnh hơn.

Đã qua ải thứ nhất, hắn hiểu: chỉ có đối mặt với chính mình, mới có thể bước xa hơn người khác.

 

CHƯƠNG 124: TRẬN CƠ NGHỊCH LINH – ĐỆ NHỊ ẢI HUNG HIỂM


Khi ánh bình minh còn chưa xua tan màn sương dày đặc trong Tàn Hồng Cốc, Tần Vân đã lặng lẽ đến trước bia đá thứ hai. Không có tiếng trống khai chiến, không có trưởng lão giám thị, càng không có tiếng reo hò của đệ tử. Đợt thi đấu tông môn này, từ đầu đến cuối đều là khảo nghiệm với tâm, trí và căn cơ của từng người.

Tấm bia thứ hai mang tên: Trận Cơ Nghịch Linh.


1. KHÔNG PHÁ – PHẢI GIẢI

Trên bia đá không hề có trận pháp sẵn. Chỉ có mấy dòng linh văn cổ xưa:

“Một trăm lẻ tám mắt trận, mười hai linh quang loạn lưu, chỉ khi dẫn đúng linh vận mới mở được trận môn. Cấm phá trận bằng vũ lực. Vạn vật bất diệt, thiên đạo vô tư.”

Bên cạnh là một bàn đá bát giác, khảm các khe nhỏ, mỗi khe tương ứng với một ngọc giản khắc linh phù.

Tần Vân quỳ xuống, lấy từ túi trữ vật ra bản chép tay trận đồ “Linh Cơ Lục Biến”, là bản hắn chép lại vụng trộm từ thư tàng năm xưa, khi còn làm tạp dịch lau dọn.

Hắn không phải thiên tài trận đạo. Nhưng hắn là kẻ biết nhẫn nhịn, biết ghi nhớ từng mảnh vụn kiến thức mà người khác bỏ qua.


2. NGHỊCH LINH – PHÁ CẤM TRẬN NGƯỢC DÒNG

Khác với những trận pháp phòng hộ thông thường, “Nghịch Linh Trận” trong bia này là một trận pháp phản dòng – thay vì dẫn linh khí từ thiên địa vào, nó hấp thu và đẩy ngược linh khí theo hướng rối loạn, khiến bất kỳ ai sử dụng pháp lực đều bị phản chấn.

“Chỉ khi nào tìm được mắt tụ linh gốc, rồi xoay chuyển hướng trận, mới có thể tạm thời làm nó ‘thuận’ trở lại.”

Tần Vân nheo mắt, nghiên cứu sơ đồ lưới linh văn dưới bia đá.

Hắn lấy ra một giọt Linh Chi Tủy Thủy, thứ này chỉ đủ để sử dụng một lần. Hắn nhỏ vào trung tâm trận đồ.

Linh khí tỏa ra… nhưng ngay lập tức bị hút ngược và phản đòn.

“Ầm!”

Tuy chuẩn bị trước, nhưng hắn vẫn bị chấn lui vài bước, khí huyết sôi trào.


3. MƯU TRÍ – KHÔNG PHẢI MAY MẮN

Hắn không thử lại bừa bãi.

Hắn trầm ngâm, quan sát chuyển động của mười hai luồng linh quang đang chạy vòng quanh trận đồ.

Từng nhịp dao động, từng lúc tỏa mờ sáng lên, hắn đều lặng lẽ ghi lại vào một bản giấy nhỏ.

Sau nửa canh giờ, hắn mới nhận ra:

hai luồng quang tuyến luôn chệch nhịp một sát na so với mười còn lại.
Một trong chúng chắc chắn là điểm “nghịch tâm” – nơi khởi phát phản trận.

Hắn nhắm mắt lại, dùng Luyện Thức Tâm Quyết, chậm rãi thôi động tia thần thức mỏng manh duy nhất của mình, dẫn theo một luồng linh khí cực nhỏ, thử thẩm thấu vào khe thứ tám.

Không bị phản chấn!

Hắn mở bừng mắt, lập tức gắn ngọc phù Hỏa hệ vào khe đó.

Tiếp theo là khe thứ hai – hắn dùng ngọc phù Phong hệ. Ánh sáng mờ hiện.

Một tiếng “tích” vang lên.

Mười hai luồng linh quang đang chạy loạn… đột nhiên ngưng tụ thành một vòng xoay ổn định.

Trận môn từ từ hé mở.


4. PHẦN THƯỞNG – CHỈ DÀNH CHO KẺ CÓ TÂM

Phía sau trận môn không phải linh dược, không phải bảo vật.

Chỉ có một chiếc hộp ngọc xám, bên trong là một mảnh tàn quyển trận đồ cổ, đã mờ gần hết, chỉ còn sót vài dòng ghi chú.

Tần Vân nhìn kỹ, ánh mắt sáng lên.

“...Là phần đuôi của ‘Tụ Linh Ngũ Hành Tự Luân Trận’. Thứ này có thể dùng để trợ giúp tu luyện pháp lực đều đặn…”

Đây không phải báu vật có thể dùng ngay, nhưng lại là trụ cột kiến thức dài lâu, là thứ rất ít ai trong tầng lớp tạp dịch được chạm tay vào.

Hắn cẩn thận gói lại, cất vào đáy túi trữ vật.


5. KHÔNG AI BIẾT – NHƯNG HẮN ĐANG LỚN LÊN

Khi hắn rời khỏi trận thứ hai, ánh nắng đã lên cao, tiếng sấm từ bia thứ ba xa xa truyền lại, có lẽ đã có người xâm nhập vào ải tiếp theo.

Hắn không vội.

Chỉ rửa mặt bằng nước giếng đá, uống vài ngụm, rồi ngồi xuống bắt đầu tu luyện pháp quyết điều tức – không để linh khí mới dẫn loạn làm hỏng căn cơ.

Không ai thấy.
Không ai biết.
Nhưng Tần Vân... đang từng bước, vượt qua họ.

 

CHƯƠNG 125: PHONG HUYẾT CỐT HỒN – ẢI THỨ BA HUYẾT CẢNH


Tần Vân bước chân vào cửa đá thứ ba, không hề có ánh sáng chiếu rọi như hai ải trước.

Hắn vừa đặt chân qua ngưỡng trận môn, không gian bỗng tối sầm, một mùi máu tanh nồng nặc xộc thẳng vào mũi.

Một tràng cười khàn khàn, dường như không từ một sinh linh sống nào, vang lên trong bóng tối.

“Kẻ vào đây… nếu tâm bất chính, tất bị Huyết Cốt Hồn gặm nát thần hồn!”


1. CẢNH GIỚI ẢO – NHƯNG SÁT KHÍ CỰC THỰC

Tần Vân định vận chuyển pháp lực hộ thể, nhưng lập tức bị một luồng khí âm lãnh kéo rút thần thức.

Hắn mở mắt ra — nhưng không còn thấy bản thân đứng trong sơn động nữa.

Trước mắt là một cảnh tượng máu thịt mơ hồ, tựa như một chiến trường đã bị nguyền rủa, đầy xác chết không rõ niên đại. Mặt đất là xương trắng, bầu trời rỉ máu, gió thổi mang theo tiếng gọi hồn.

“Ảo cảnh? Không… là kết hợp giữa trận pháp tâm thầnám thuật huyết hồn.”

Tần Vân tuy không biết thuật này, nhưng trong một bản bí tịch y đạo cổ, từng có ghi chú rằng:

“Kẻ luyện loại huyết thuật này thường nuôi ‘Ảnh Huyết Linh Trùng’ trong não hải, làm loạn tâm trí địch nhân.”


2. TÂM KHÔNG LOẠN – MỚI CÓ LỐI THOÁT

Hắn ngồi xuống, nhắm mắt, điều tức nhập định, dùng tâm pháp “Tinh Thức Tĩnh Hồn Quyết” mà hắn từng đổi được từ một tán tu chết trận năm xưa.

Từng cơn âm thanh nhiễu loạn dần dần bị đẩy ra ngoài.

Lúc này, một bóng người từ xa tiến lại — dáng vẻ giống hệt hắn, nhưng toàn thân đầy vết máu, ánh mắt đỏ ngầu.

“Ngươi là ai?” – Tần Vân bình tĩnh hỏi.

Bóng máu kia không đáp, chỉ cười dữ tợn, rồi lao đến như quỷ mị.

Tần Vân không rút pháp khí. Thay vào đó, hắn niệm một đoạn pháp chú cổ, dẫn khí huyết trong người dồn về huyệt đan điền, đánh ra một đạo linh lực nhu hòa.

Không nhằm sát thương. Mà nhằm phá kết huyết khí hỗn loạn.

Kết quả: thân ảnh máu kia gào lên đau đớn, vỡ nát như sương máu trong gió.


3. KHÔNG PHẢI LỰC, MÀ LÀ NHẬN THỨC

Ảo cảnh run rẩy.

Một giọng nói trầm thấp vang lên:

“Không dùng sát ý, lại chọn hòa khí phá trận. Tâm này… khác hẳn lũ đệ tử tham thắng ngoài kia.”

Bầu trời rỉ máu chợt tan ra. Gió cuốn linh khí lạnh, mờ nhạt.

Trong tay Tần Vân xuất hiện một ngọc phù đỏ sậm, bên trên ghi mấy dòng cổ văn:

“Tâm không tà, thì tà không thể xâm. Huyết trận vô môn, chỉ có tâm môn.”


4. PHẦN THƯỞNG – TRÍ TUỆ THAY CHO PHÁP LỰC

Bên trong ngọc phù không có công pháp huyết đạo. Thay vào đó là:

  • Một đoạn ghi chú về “Ảnh Linh Phản Pháp” – cách để đối kháng tà thuật hồn niệm.
  • Và một phương pháp luyện chế Linh Dược Trấn Hồn – dùng huyết thảo trăm năm kết hợp Linh Tủy Thảo và một loại ngọc dịch cực hiếm.

Đây là tri thức sống còn, đặc biệt quý giá với tán tu yếu kém về pháp lực như hắn.

Tần Vân không ngạc nhiên. Cũng không tỏ vẻ đắc ý.

Chỉ lặng lẽ thu lại, như bao lần khác.


5. RA KHỎI ẢI – KHÔNG MỘT VẾT TRẦY

Khi hắn bước ra khỏi ải thứ ba, một vài đệ tử ngoại môn còn đang đau đớn lăn lộn, có kẻ gào rú, có kẻ khóc không thành tiếng vì tâm thần hỗn loạn.

Một gã mặc áo lam, tu vi Luyện Khí tầng chín, đang mắng chửi:

“Chết tiệt, huyết trận khốn kiếp… rõ ràng là đánh lén từ trong hồn thức…”

Tần Vân không nói gì. Chỉ cúi đầu bước qua, nhường đường.

Trong mắt hắn không có khinh thường, cũng không có thương hại.

Chỉ là… một ánh nhìn lặng lẽ của kẻ đã quen chịu đựng.

 

CHƯƠNG 126: LÔI TRÌ CỬU PHÁ – TẨY TỦY KHỔ TU


Khi cửa đá thứ ba khép lại, Tần Vân không nghỉ ngơi như phần lớn các đệ tử vượt ải. Hắn chỉ khoanh chân tĩnh tọa một khắc, điều tức khôi phục phần chân khí vừa hao tổn.

Chưa đầy nửa canh giờ sau, hắn đã lặng lẽ bước vào ải thứ tư — nơi được các trưởng lão gọi là “Lôi Trì Cửu Phá”.


1. MỘT BỒN NƯỚC — CHÍN TẦNG LÔI ĐIỆN

Không có mê trận, không có huyết cảnh như trước.

Trước mặt hắn chỉ là một hồ nước trong vắt, nhưng ánh tím lập lòe, lôi quang ẩn hiện trong tầng đáy.

Một tấm bia đá bên hồ ghi:

“Kẻ nào nhập Lôi Trì, mỗi tầng lôi điện sẽ tẩy rửa tủy cốt. Chín tầng, chín khổ. Nếu tâm không kiên, thần không định, mạch lạc bị phá, hậu quả khôn lường.”

Dưới bia đá, có dòng nhỏ hơn:

“Tầng đầu: thử chí. Tầng ba: tẩy cốt. Tầng sáu: đoạn mạch hoàn nguyên. Tầng chín: hoán thần đổi thể.”


2. TẦN VÂN KHÔNG CHẦN CHỪ

Hắn tháo áo ngoài, xếp gọn sang một bên. Trên người không có hộ giáp, không pháp khí hộ thân.

Chỉ mặc một lớp vải trong mỏng dính, hắn từng bước bước vào hồ.

Ngay khi chân vừa chạm nước, tia chớp nhỏ như tóc tơ đã bắt đầu truyền vào huyệt Dũng Tuyền.

Toàn thân Tần Vân run nhẹ. Hắn hít một hơi sâu, ngồi xuống theo thế ngũ tâm triều thiên, chìm nửa người trong nước.

ẦM! Một tia lôi điện từ trên cao giáng xuống, đánh trúng đỉnh đầu hắn.

Đây là tầng thứ nhất.


3. NHẪN — TỪ CHÂN TỦY

Tầng đầu tiên, điện lực không mạnh, nhưng gây ngứa toàn thân như kim châm vào xương. Người bình thường chỉ cần qua một khắc là phải nhảy ra, da thịt sưng đỏ, khí mạch rối loạn.

Nhưng Tần Vân vẫn ngồi im. Mồ hôi túa ra đầm đìa, nhưng không hề rên rỉ hay kêu ca.

Đôi mắt hắn vẫn nhắm nghiền. Thân thể run rẩy, nhưng tâm niệm vững như bàn thạch.

Hắn đang dẫn điện khí, không chống lại, mà dẫn lôi vào đan điền theo lộ tuyến nghịch hành tiểu chu thiên, dùng “Vân Hành Thổ Tức Quyết” làm nền.

Đây là lối vận hành phi chính thống, từng ghi chép trong một cuốn tàn thư cổ từ thời Thượng Cổ Tán Tu. Cách này tuy nguy hiểm, nhưng lại có thể kích thích tiềm tàng trong cơ thể kẻ linh căn thấp, ép mở tiểu mạch phụ bị bế tắc.


4. BƯỚC VÀO TẦNG THỨ HAI

Thời gian trôi qua như rùa bò. Không ai biết hắn chịu đựng bao lâu.

Lúc thân thể hắn từ tím sang đỏ, rồi lại trở về sắc thường, là khi tầng thứ hai bắt đầu tự động khởi động.

Một luồng lôi điện sắc lam, mạnh hơn gấp đôi, giáng xuống lưng hắn như roi thép.

Cả người Tần Vân giật lên co quắp, máu rỉ ra từ khóe miệng.

Nhưng hắn không kêu. Không phản kháng. Chỉ nghiến răng, điều tức, cắn chặt đầu lưỡi để giữ tỉnh táo.

Hắn hiểu rõ: tầng lôi này không phải để thăng tu vi, mà để hành thần luyện khí.

Phàm thể như hắn, nếu muốn đuổi kịp thiên tư kẻ khác, chỉ có cách luyện cốt từ đau đớn, ép huyết khí tự vận hành.


5. TÁM TÊN BỎ CUỘC – CHỈ MỘT NGƯỜI Ở LẠI

Trước khi hắn bước vào, đã có chín đệ tử dự thi chọn tiến vào Lôi Trì.

Nhưng khi lôi tầng thứ hai giáng xuống, đã có đến tám người gào thét nhảy khỏi hồ, có người còn ngất đi vì kinh mạch hỗn loạn.

Chỉ còn một bóng người ngồi giữa hồ, run rẩy, máu mũi máu tai rỉ từng giọt, nhưng vẫn bất động như sơn thạch.

Các đệ tử bên ngoài khiếp sợ, có kẻ nhìn nhau thì thầm:

“Hắn là ai… trông giống tạp dịch bên Dược Các… tên gì nhỉ?”
“Hình như là Tần Vân. Kẻ có linh căn tam phẩm nát nhất tông môn.”
“Hả? Không thể nào…”


6. KẾT – TỪ KHỔ SINH MÀ RA

Sau nửa canh giờ nữa.

Lôi Trì dần lặng xuống. Lôi quang ẩn vào lòng nước.

Tần Vân chậm rãi mở mắt, từ từ đứng dậy. Trên thân thể hắn là hàng trăm vết bỏng nhỏ, máu đã đông lại, xám xịt.

Hắn khập khiễng bước lên bờ, không nói lời nào, không ai đỡ.

Hắn tự lấy một viên thuốc an mạch nhai nuốt, rồi ngồi một góc yên tĩnh, tiếp tục vận công điều tức.

Không ai dám lại gần. Không ai hiểu, nhưng ai cũng biết — kẻ này, không đơn giản.

 

CHƯƠNG 127: ĐỈNH PHONG TỶ KIẾM – SÁT KHÍ LỘ DIỆN


Trải qua ba ải sinh tử, Tần Vân vẫn như cũ — không danh, không phận, không kẻ đứng sau nâng đỡ. Nhưng trong mắt một số trưởng lão ngồi quan chiến trên cao, ánh nhìn về hắn đã không còn là khinh miệt đơn thuần.

Khi danh sách thí luyện tiến vào vòng “Tỷ Kiếm Đài” được công bố, một cái tên khiến bao kẻ nhíu mày — Tần Vân, đệ tử tạp dịch Dược Các, bước vào vòng đối chiến.


1. ĐỈNH PHONG TỶ KIẾM – MỘT CHỌN MỘT

Tỷ Kiếm Đài là vòng khảo nghiệm cuối cùng trước khi phân ban nội môn.

Mỗi người bốc thăm đối chiến. Không thể từ chối. Không thể rút lui. Thắng tiến, bại lui.

Trận đầu tiên của Tần Vân, gặp Trương Mậu, đệ tử nội môn chân chính, có ngũ linh căn loại trung, tu vi hậu kỳ Luyện Khí tầng bảy. Trong tay có một phi kiếm hạ phẩm do sư phụ ban cho, tu luyện “Băng Hồn Kiếm Quyết”.

Khi hắn bước lên đài, miệng cười lạnh:

“Ngươi là... tạp dịch à? Tông môn giờ dễ dãi thế sao? Ta sẽ không nương tay đâu.”
“Được.” – Tần Vân chỉ nhẹ gật đầu, ánh mắt không một tia tức giận, cũng chẳng sợ hãi.


2. TRẬN CHIẾN CHẲNG AI NGỜ

Ngay khi tiếng chuông bắt đầu vang lên, Trương Mậu phi thân ra tay trước, phi kiếm vẽ thành sáu đạo băng tuyến sắc bén, xé gió bắn thẳng vào ngực Tần Vân.

Nhưng ngay khoảnh khắc ấy, hắn thấy bóng người biến mất.

Không phải khinh công, không phải độn thuật — mà là tinh chuẩn đến từng tấc đất, dùng một bước nửa bộ trượt người sang trái, né sát bờ lưỡi kiếm trong gang tấc.

Trương Mậu chưa kịp xoay tay, đã thấy một đạo chỉ kình đâm thẳng vào cổ tay mình — không mang linh lực, nhưng dùng thủ pháp phá pháp mạch cổ truyền, trực tiếp cắt đứt vận hành chân khí.

"Phụt!" Một tiếng nhỏ, phi kiếm rơi xuống.

Ngay giây tiếp theo, Tần Vân chém ngược chuôi kiếm đối phương, gõ vào yếu huyệt ngay dưới xương quai xanh.

Không làm gãy xương, không hủy kinh mạch — nhưng Trương Mậu lập tức mất sức đứng, khuỵu gối, gục xuống ngay giữa đài.

Cả trường im phăng phắc.


3. TRƯỞNG LÃO NHƯ CŨNG BIẾN SẮC

Một lão giả áo lam ở phía trên bỗng nhíu mày, truyền âm cho người bên cạnh:

“Thủ pháp này… không hề dùng linh lực. Là thuần túy võ công... nhưng chặt chẽ như đao, hiểm ác như sát thủ... Chẳng giống người tu tiên chân chính.”

Một vị khác trầm ngâm:

“Đây là thuật đối kháng của sát tu tán tu vùng Bắc Lăng, chuyên đánh vào sơ hở khí mạch. Không phổ biến trong chính đạo.”

Còn trong lòng họ không ai không sinh nghi:

“Tạp dịch này, rốt cuộc là do ai dạy…”


4. TẦN VÂN CÚI CHÀO, KHÔNG NÓI GÌ

Khi người quản sự tuyên bố chiến thắng, Tần Vân khẽ cúi đầu, không kiêu, không vênh.

Hắn lặng lẽ rời khỏi đài, bước vào góc tối phía sau, tiếp tục ngồi xuống điều tức.

Không chào ai, cũng chẳng quay lại nhìn. Đôi mắt vẫn lành lạnh, bình đạm, như thể trận chiến vừa rồi không có gì đáng nhắc đến.


5. TIẾNG ĐỒN LẠI LAN

Ngay trong đêm, các đệ tử nội môn đã bắt đầu xì xào:

“Tần Vân? Hắn luyện gì mà phi kiếm đối phương chưa đến đã phản đòn?”
“Không dùng linh lực, chỉ dựa vào thân pháp và nhãn lực mà thắng tầng bảy?”
“Hay là… hắn cố ý che giấu cảnh giới?”

Người khác cười nhạt:

“Che giấu? Đừng quên hắn chỉ có tam phẩm linh căn. Cho hắn tài mấy cũng không thể ép cảnh giới đi nhanh như vậy.”
“Vậy càng đáng sợ… nếu không nhờ cảnh giới, hắn chỉ dùng mưu và kinh nghiệm mà đánh bại kẻ mạnh hơn hai tầng, thì…”

Không ai nói tiếp. Nhưng trong lòng tất cả đều sinh một chữ:

“Nguy hiểm.”


6. BÓNG NGƯỜI THEO DÕI SAU MÀN

Tối đó, khi Tần Vân trở về tiểu viện trong Dược Các cũ, hắn cảm giác có sát ý lướt qua mái nhà.

Không hiện hình. Không ra tay. Nhưng rõ ràng là có người đang thăm dò thực lực của hắn.

Hắn chỉ lặng lẽ đóng cửa, đốt một nén nhang trấn khí, rồi tiếp tục luyện công.

Không đối đầu. Không gào thét trả thù. Không phá cửa tìm kẻ ẩn thân.

Chỉ có một chữ hắn tâm niệm: "Chưa đến lúc."

 

CHƯƠNG 128: MỘC PHONG CHIẾN – MỘT CHỌN HAI, KHÔNG RÚT PHÁP KHÍ


Mộc Phong, một trong mười hai đài tỷ thí của Thanh Dương Tông, nằm sâu trong vách núi phía tây, nơi có linh khí dồi dào, sơn mù dày đặc, quanh năm không tan. Đây là nơi dành riêng cho những trận “đối chiến không cân bằng”, nơi các đệ tử muốn khiêu chiến vượt cấp, hoặc bị ép buộc vào thế yếu để khảo nghiệm thực chiến.

Danh sách vừa công bố: Tần Vân – một mình, đối hai.


1. KHÔNG PHẢI NHẪN, MÀ LÀ TÍNH

Khi nhìn thấy tên mình bị sắp xếp đấu với Lưu HạoMã Vũ, hai đệ tử nội môn tu vi Luyện Khí tầng bảy, lại có song linh căn thủy – mộc, ánh mắt Tần Vân chỉ lóe lên một cái lạnh nhạt. Không phẫn nộ. Không oán than.

Hắn sớm đoán được, sau trận thắng Trương Mậu, sẽ có người ra tay chỉnh mình — mà không nhất thiết phải là chính diện. Chỉ cần âm thầm điều chỉnh danh sách là đủ.

Tần Vân không phản kháng. Hắn hiểu rõ:

“Nếu phản kháng, chính là tự tát vào mặt mình rằng mình thắng nhờ may mắn.”
“Nếu lùi bước, chính là thừa nhận bản thân không có bản lĩnh.”

Chỉ có bình tĩnh đối diện, mới là đạo sinh tồn của kẻ không có chỗ dựa.


2. TRẬN ĐẤU BẮT ĐẦU – LẬP THẾ VÂY KHỐN

Lưu Hạo và Mã Vũ đều từng được chọn vào nội môn từ đợt khảo hạch năm ngoái. So với Tần Vân, bọn hắn không những có linh căn cao hơn mà còn được ban pháp khí và pháp quyết từ sư phụ.

Hai người vừa lên đài, đã bày ngay trận thức liên thủ, một người triển khai Thủy Linh Quyết, ngưng kết thành màn sương dày bao phủ, người còn lại sử dụng Mộc Ảnh Tỏa Hồn Thuật, khiến cây cỏ dưới chân mọc dài, như rễ độc quấn quanh mắt cá.

Ý định rõ ràng: không cho Tần Vân có khoảng trống tiếp cận, dồn hắn vào thế thủ rồi lấy ưu thế linh lực mà nghiền ép.

Một kẻ cười lạnh:

“Tạp dịch thì mãi là tạp dịch. Đừng tưởng thắng một kẻ sơ ý là đủ ra mặt!”


3. NHƯNG TẦN VÂN VẪN KHÔNG RÚT PHÁP KHÍ

Hắn không lùi. Cũng không dùng pháp khí. Chỉ đứng yên như cột trụ giữa đài, mắt nhắm hờ, tay trái khẽ đặt sau lưng.

Đến khi màn sương áp sát, hắn đột nhiên nhấc chân trái lên nửa tấc, xoay người một vòng nhỏ.

Xoạt! Đám rễ cây đang bò sát đất lập tức bị cắt đứt bởi... chính lực xoáy dưới lòng bàn chân hắn.

Đồng thời, tay phải vạch lên không trung một đường cong, chính xác điểm vào “vị trí mạch tâm” của pháp quyết Thủy Linh.

Ầm!

Màn sương tan rã!

Mã Vũ biến sắc:

“Hắn... hắn phá trận bằng tay không?!”

Tần Vân lạnh lùng đáp:

“Không phải phá. Chỉ là nhìn ra sơ hở mà thôi.”


4. PHẢN CÔNG TRONG BA HƠI THỞ

Lưu Hạo nóng nảy, rút kiếm chém thẳng xuống. Kiếm khí có mang thủy linh chi lực, như mưa rào tán loạn, hướng Tần Vân đánh tới.

Nhưng trong mắt Tần Vân, tất cả đều có tiết tấu.

Hắn chờ đúng hơi thở thứ hai, khi lực tay đối phương dồn xuống, thân pháp tạm hở, hắn nghiêng người lướt ngang, một chưởng đập vào khủy tay cầm kiếm.

Răng rắc!
Xương khớp sai vị trí.

Phi kiếm mất khống chế, bay ngược về phía Mã Vũ — hắn hoảng hốt tránh không kịp, bị chính kiếm đồng môn sượt qua bả vai, máu tuôn ra.

Ngay lập tức, Tần Vân bước tới, tung ba chiêu quyền liên hoàn — không có linh lực, nhưng như búa tạ. Mỗi một chiêu đánh thẳng vào yếu huyệt, khiến hai người kia không kịp niệm pháp quyết nào nữa.

Ba hơi thở. Cục diện định đoạt.


5. TRẬN ĐẤU KẾT THÚC – KHÔNG AI DÁM CƯỜI

Trước mắt bao trưởng lão và đệ tử, Tần Vân chỉ cúi người hành lễ, rồi xoay lưng bước xuống, không nói lấy một lời.

Không gào thét. Không khiêu khích. Nhưng cả quảng trường lặng như tờ.

Ai cũng hiểu:

“Nếu không có pháp khí, không có linh căn tốt… thì đây là một loại tuyệt học giết người khác. Là loại mà các tán tu ngoài vực sống chết dựa vào để tồn tại.”

Một trưởng lão cau mày nói nhỏ:

“Đây là kẻ đáng sợ nhất trong thế hệ mới, bởi hắn không tin vào vận may hay kỳ duyên... hắn chỉ tin vào chính mình.”


6. TÂM TÌNH TRONG ĐÊM

Tối hôm đó, Tần Vân về lại chỗ ở, lấy ra một mảnh da thú cũ kỹ — bên trong có ghi chép tàn khuyết của “Bách Bộ Tỏa Hồn Quyền”, môn quyền pháp cổ đại vốn thất truyền, mà hắn thu thập được từ chợ đen năm ngoái sau ba tháng dọn nhà xí cho Luyện Khí Đường.

Nhìn qua từng chữ, hắn thì thầm:

“Đệ nhị thức... vẫn chưa đủ sát lực. Phải đổi góc công kích. Nếu gặp Trúc Cơ tu sĩ thì chưa đủ để thối lui.”

Hắn không vui mừng vì chiến thắng. Hắn cũng không tự đắc.

Bởi vì hắn biết, kẻ có thể khiến hắn chết — còn chưa ra mặt.

 

CHƯƠNG 129: THIỆP MỜI TỪ TRƯỞNG LÃO – CỬA VÀO NỘI MÔN HAY CỬA VÀO TỬ LỘ


Sau trận tỷ thí tại Mộc Phong, danh tiếng Tần Vân như ngọn gió lan ra khắp Thanh Dương Tông. Không phải vì hắn khoe khoang hay lộ pháp thuật kỳ dị, mà bởi vì hắn thắng một trận "một chọi hai" mà không dùng pháp khí, chỉ bằng tay không và trí tuệ.

Với những kẻ từng khinh thường hắn, đây là một cái tát âm ỉ, không kêu — nhưng đau.


1. THIỆP MỜI GIẤU LƯỠI DAO

Ba ngày sau trận đấu, khi Tần Vân đang ngồi lau một gốc thảo mộc trước Hỏa Phòng — một công việc hắn nhận thêm để kiếm vài mảnh linh thạch vụn — thì một truyền âm phù bay tới, tỏa ra hương trầm nhẹ nhàng.

Dòng chữ nổi lên trên phù lục:

“Tạp dịch Tần Vân, mời đến Nghiên Tàng Các, giờ Mùi hôm nay, gặp Trưởng lão nội môn Lô Khê. Có chuyện trọng yếu.”

Lô Khê, một trong ngũ trưởng lão nắm quyền tuyển chọn nội môn đệ tử, từng là Trúc Cơ hậu kỳ, tu vi thâm bất khả trắc.

Tần Vân nhìn phù lục, không nói gì, chỉ gập lại cho vào ngực áo. Ánh mắt hắn không hề có vẻ vui mừng như bao kẻ tạp dịch khác từng mơ tới cơ hội “ngàn năm có một”.

Hắn biết rõ:

“Cơ hội càng lớn, càng phải cẩn thận. Nhất là khi nó tự tìm tới mình.”


2. NGHIÊN TÀNG CÁC – ĐẦU RỒNG ĐUÔI RẮN

Nghiên Tàng Các là một tòa thạch lâu ba tầng ẩn sau núi Cô Phong, là nơi cất giữ sách quý và bí tịch của Thanh Dương Tông. Nhưng không nhiều người biết rằng, tầng ba không chứa điển tịch — mà là nơi đàm đạo riêng của các trưởng lão nội môn với người được chọn.

Tần Vân đến đúng giờ, cẩn thận thi lễ, không quá cung kính, không thất lễ.

Trưởng lão Lô Khê là một lão giả tóc trắng như tuyết, mặt đỏ như rượu nồng, ánh mắt sáng như sao, nhưng ẩn sâu bên trong là loại khí tức như độc xà nằm yên trong động.

Lão nhìn hắn từ trên xuống dưới, rồi cười khẽ:

“Tiểu tử… ngươi tên Tần Vân phải không? Lúc trước là đệ tử tạp dịch bên Luyện Đan Phòng?”

Tần Vân khẽ gật đầu, cung kính:

“Hồi trưởng lão, đúng vậy.”

Lô Khê nheo mắt:

“Có hứng làm đệ tử nội môn không?”


3. CHIÊU DỤ HAY THỬ VÀNG

Tần Vân tất nhiên hiểu ý nghĩa của lời mời: vượt khỏi thân phận tạp dịch, được tu luyện chính thức, có chỗ dựa, có tài nguyên, không còn lén lút tự luyện trong đêm tối nữa.

Nhưng... không có bữa cơm nào miễn phí trên đời.

Lô Khê nhẹ nhàng nói tiếp:

“Ngươi từng học qua quyền pháp gì? Bách Bộ Tỏa Hồn Quyền… hình như không phải pháp môn của bản tông?”

Tần Vân tim khẽ run — nhưng ngoài mặt không đổi sắc, chỉ khẽ đáp:

“Vãn bối từng thu được mảnh quyền phổ tại chợ phường. Không biết là tà pháp. Nếu có phạm quy, xin trưởng lão trách phạt.”

Lô Khê cười lớn:

“Không sao không sao. Tông môn cũng cần kẻ có chút thủ đoạn.”

Rồi lão rút ra một ngọc bài màu xanh thẫm, khắc phù văn “Nội”, nhẹ nhàng đẩy tới:

“Chỉ cần một lời, ngươi là đệ tử nội môn. Có danh, có chỗ ở riêng, có pháp khí sơ cấp và một quyển pháp quyết chân truyền.”

Tần Vân nhìn ngọc bài — nhưng không vội nhận.

Hắn chậm rãi cúi đầu:

“Trưởng lão có điều kiện gì, xin cứ nói thẳng.”

Ánh mắt Lô Khê thoáng lóe lên tán thưởng. Lão cười âm trầm:

“Thông minh. Tốt. Không phải ai cũng hỏi câu đó đầu tiên.”

Lão ngả người ra sau, khoan thai nói:

“Chỉ một việc nhỏ thôi. Sắp tới tông môn có một cuộc tuyển chọn đệ tử dự khuyết cho bí cảnh Ngọc Lộ. Một đệ tử tên Tào Hàn thuộc chi hệ ta, tu vi chưa đủ, nhưng cần danh nghĩa… Ta muốn ngươi tham gia và nhường phần thắng cho hắn.”


4. TỪ CHỐI – NHƯNG KHÔNG GÂY OÁN

Tần Vân trầm ngâm trong chốc lát.

Cái gọi là “nhường phần thắng” thật ra chính là làm vật hi sinh, là kẻ làm nền.

Nếu hắn nhận, sau này cả tông môn sẽ nhìn hắn như trò hề. Và sau một lần “nhường”, sẽ còn những lần tiếp theo — cho tới khi hắn không còn giá trị nữa.

Hắn cúi đầu, giọng thật khẽ:

“Tạ ơn trưởng lão thương tình… nhưng vãn bối ngu độn, không dám làm hỏng chuyện lớn như vậy. Sợ làm Tào sư huynh mất mặt…”

Lô Khê vẫn mỉm cười, nhưng nụ cười dần lạnh:

“Ngươi từ chối?”

Tần Vân chắp tay, thành khẩn:

“Chẳng qua là e làm liên lụy đến người khác. Vãn bối tu vi kém, tâm trí lại không lanh lẹ… Thật không dám trèo cao.”


5. RỜI KHỎI – MỘT TIA SÁT KHÍ TRÊN KHÔNG TRUNG

Lô Khê không ép, chỉ phất tay:

“Tùy ngươi. Cơ hội chỉ đến một lần. Cút đi.”

Tần Vân cúi người, lặng lẽ rời khỏi Nghiên Tàng Các.

Nhưng khi vừa bước qua ngạch cửa, hắn khẽ cảm nhận một tia linh lực như lưỡi dao mỏng, xẹt qua sau gáy hắn… rồi biến mất.

Hắn biết:

“Từ giờ, mình đã nằm trong sổ đen của một trưởng lão nội môn.”


6. NHƯNG HẮN KHÔNG HỐI HẬN

Đêm đó, trong hang đá ẩm thấp dưới chân núi, Tần Vân mở một quyển bí tịch cũ kỹ, ánh sáng đèn mờ đục chiếu lên gò má gầy guộc.

Hắn không hối hận.

Hắn không có thiên phú. Không có bối cảnh. Không có sư phụ.

Thứ duy nhất hắn có, chính là sự tự tôn, và sự kiên nhẫn của một con kiến bò ngược dòng nước lũ.

 

CHƯƠNG 130: HẦM ĐÁ ÂM U – NGỤY CHÂN KHÍ VÀ ĐỘT PHÁ ĐẦU TIÊN


Trong lòng núi Tử Dương, dưới một khe đá hẹp chỉ đủ cho một người ngồi xếp bằng, là nơi Tần Vân lặng lẽ tu luyện mỗi đêm suốt ba năm nay.

Ánh lửa từ viên dạ minh châu cấp thấp hắn mua lại từ phường thị mờ nhạt như ánh sao lạc giữa trời đêm, chiếu lên làn da xanh xao và mái tóc ướt mồ hôi của hắn. Tay hắn nắm chặt một đoạn bí tịch giấy dầu đã sờn mép — là phần sau cùng của bộ “Huyền Hồn Quyền”, thứ quyền pháp phế cũ mà ai cũng coi thường.


1. ĐIỀU GÌ ẨN TRONG BÍ TỊCH RÁCH NÁT?

Tần Vân đã luyện bộ quyền pháp này ba năm, từ một bộ quyền pháp bình thường không nổi bật, hắn bắt đầu phát hiện điều khác thường:

“Cứ mỗi lần đánh đến chiêu thứ 47, tâm mạch ta lại dao động… như thể có một luồng khí vô hình xuyên qua tứ chi.”

Nhiều kẻ học quyền pháp, chỉ lo chiêu thức và lực đạo, nhưng Tần Vân lại chú tâm vào nhịp điều tức phối hợp cùng quyền ý.

Hắn dần nhận ra:

“Có một tiết tấu hô hấp ẩn sâu trong quyền quyết. Không chỉ đơn thuần là công pháp ngoại môn... mà là thứ gì đó... cổ xưa hơn.”


2. NGỤY CHÂN KHÍ – MỘT CẢM NHẬN LẠ

Đêm nay, hắn tái hiện đúng tiết tấu điều tức mà mình đã ghi chép hàng trăm lần:

  • Hít sâu 3 nhịp, thở ngắn 1.
  • Vận khí lên đan điền, rồi tách dòng sang tả huyệt Bách Hội.
  • Gõ nhẹ ngón tay trỏ vào huyệt Hổ Khẩu, đúng 7 nhịp.
  • Vận “Linh Tê Bộ” kết hợp “Tam Tán Quyền”.

Lần thứ 54, giữa lúc mạch khí xoay tròn, trong lồng ngực hắn đột nhiên bùng lên một dòng nhiệt khí, không phải pháp lực — mà không giống tạp khí bình thường.

trơn tru, tinh thuần, nhưng không có màu sắc như chân khí trong sách vở mô tả.

Tần Vân cả kinh, vội ngồi xuống, bắt quyết giữ nguyên hơi thở.

Hắn cẩn thận điều khiển luồng khí đi qua các đại huyệt trên tay trái. Khi đến huyệt Lao Cung, nó không tan, mà tụ thành một điểm nóng rực rỡ — như đốm than đầu tiên chớm cháy trong lòng băng tuyết.


3. MỘT BƯỚC NHỎ VƯỢT QUA PHÀM GIỚI

Luồng khí ấy không phá tan kinh mạch, mà bồi dưỡng chúng. Tần Vân giật mình:

“Đây... không phải linh khí hấp thu từ ngoài. Nó sinh ra trong thân thể ta!”

Hắn nhớ lại một đoạn trong bí tịch thô cũ từng đọc:

“Có kẻ không thể hấp thu thiên địa linh khí, nhưng nếu quyền ý thông suốt, tâm mạch khai thông, có thể tự sinh một dạng ‘ngụy chân khí’, không khác gì luyện khí sơ kỳ.”

Tim hắn đập thình thịch. Không vì tham vọng — mà vì cảm giác sống lại.

Không cần linh căn. Không cần thiên phú.

Chỉ cần ý chí và… phương pháp đúng.


4. CẢNH GIỚI MỚI – NHƯNG KHÔNG GỌI TÊN

Tần Vân không vội vàng reo mừng hay đặt tên cho trạng thái này. Hắn ghi lại toàn bộ tuần hoàn khí mạch vào một mảnh giấy bằng ngôn ngữ giản lược riêng biệt — phòng khi có ai nhìn thấy cũng không hiểu.

Rồi hắn đốt mảnh giấy.

“Tu vi có thể đạt tới, nhưng không được để lộ.”

Hắn không cần ai biết. Càng ít người biết, hắn càng sống lâu.


5. VẪN LÀ ĐỆ TỬ TẠP DỊCH – NHƯNG KHÔNG CÒN LÀ KẺ BÌNH THƯỜNG

Sáng hôm sau, Tần Vân như thường lệ trở về Hỏa Phòng, cõng bao củi, chẻ gỗ, đưa nước linh tuyền cho đệ tử luyện đan.

Không ai biết, kẻ đang khuân gỗ và lau lò kia… đã bước một chân qua ranh giới phàm nhân.

Không ai biết, trong cơ thể gầy yếu ấy, đã sinh ra một dòng ngụy chân khí có thể tự bồi dưỡng, tự sinh trưởng — như hạt mầm trong kẽ đá cằn cỗi.

 

Post a Comment

0 Comments