CHƯƠNG 131: BỊ TRỤC XUẤT – BƯỚC CHÂN ĐẦU CỦA TÁN TU
Đỉnh
Hỏa Viện của Tử Dương Tông, sáng sớm, sương chưa tan, tiếng chuông ngọc vang
vọng như ngân xa báo hiệu đại hội nội môn đã kết thúc.
Tần
Vân đứng lặng bên ngoài tiền điện, áo vải thô, lưng còn dính mồ hôi vì vừa
khiêng củi xong. Trong tay hắn là một tấm lệnh bài gỗ bị chẻ làm đôi.
Tử Dương Lệnh – tấm lệnh bài thân phận của đệ tử tạp dịch.
Giờ đã bị phế bỏ.
1. CÁI TÁT CUỐI CÙNG CỦA TÔNG MÔN
Trưởng
lão phụ trách ngoại viện, họ Tạ, mắt lạnh như nước đông:
“Tần
Vân, ngươi thân là đệ tử tạp dịch ba năm, chưa có công pháp đăng ký, chưa thông
qua một lần khảo hạch linh khí, không có tư cách lưu lại tông môn.”
Tần
Vân không cãi. Hắn chỉ cúi đầu, nhận lệnh trục xuất như một người quen sẵn sự
bạc bẽo.
Đây
không phải bất ngờ.
Hắn
biết rõ: từ khi hắn từ chối giao ra quyền pháp cũ cải biến của mình cho
một đệ tử nội môn họ Trình, hắn đã bị ghi sổ.
Việc
bị loại khỏi tông môn chỉ là sớm muộn.
2. MỘT CÁI NHÌN SAU CUỐI – CŨNG LÀ
LỜI TỪ BIỆT
Trên
đường rời khỏi cổng Nam, hắn đi ngang qua khu luyện đan. Một vài tạp dịch cũ
liếc nhìn hắn, vài kẻ xì xào:
“Tên
vô dụng kia cuối cùng cũng bị đuổi rồi...”
“Nghe
nói hắn chẳng có linh căn, vẫn tập tễnh tu luyện quyền pháp cơ bản mỗi đêm...”
Không
ai biết đêm qua hắn vừa vận hành thành công vòng tuần hoàn ngụy chân khí đầu
tiên. Không ai biết, thân thể gầy gò kia… đã bắt đầu tự sinh linh lực.
Tần
Vân không nói gì. Không oán giận. Không nhìn lại.
3. PHIÊU LẠC – HỒI 1: THÔN LINH
THẠCH
Tối
hôm đó, hắn dừng chân trong một hang đá ven núi. Ánh trăng mờ soi xuống khuôn
mặt yên lặng.
Hắn
lấy ra một bao nhỏ đựng hơn mười hai khối hạ phẩm linh thạch, hai quyển
tàn tịch, một ngọc giản cũ sứt mẻ — tất cả là “gia tài” mà hắn chắt bóp mấy
năm.
“Tông
môn đóng cửa, nhưng trời đất thì không.” – Hắn thầm nghĩ.
Hắn
nhớ một câu trong tàn thư “Kẻ ngoài thiên đạo”:
“Người không có cửa vào đạo, hãy học cách tìm đạo từ khe đá
rừng hoang.”
4. TU LUYỆN TRONG RỪNG – GIỮA MA THÚ
VÀ ĐÊM LẠNH
Tần
Vân tìm đường xuống phía Nam, theo bản đồ rách mua lại từ một thương nhân già,
hướng đến vùng Lạc Lâm Cốc – nơi đồn đại có dòng linh tuyền tự nhiên, ít
người dám đến vì dã thú và ma khí thịnh.
Ba
ngày sau, hắn lập được một trận pháp sơ cấp ẩn thân, dùng đá vụn thay
trận bàn, linh thạch thay dẫn lực. Trong rừng sâu, hắn bắt đầu lại từ đầu —
luyện khí trong cô tịch, luyện tâm trong hiểm địa.
Đêm
đầu tiên, hắn suýt mất mạng vì một con Mãng Tích Lân cấp một bất ngờ
đánh úp.
Hắn
dùng chính ngụy chân khí, hòa vào quyền pháp giản lược, đánh ra một
quyền vào hông con mãng, khiến nó lảo đảo đủ để hắn thoát thân.
5. TỪ ĐỆ TỬ TẠP DỊCH – TRỞ THÀNH TÁN
TU
Ngày
thứ bảy, hắn đứng trước một gốc cổ mộc bảy người ôm, dưới đó là một mắt
suối đục ngầu nhưng ấm nóng, mang chút linh khí.
Hắn
không lập đàn, không tế thiên. Hắn chỉ ngồi đó, lấy một viên linh thạch, đặt
lên đầu gối.
“Không
còn ai chỉ dẫn. Cũng không cần ai chứng kiến. Từ giờ, chỉ có ta và đạo lộ của
riêng mình.”
Hắn
hít sâu. Thở ra.
Ngụy
chân khí luân chuyển. Lần này không còn đơn lẻ — mà có tiếng cộng hưởng từ
tâm mạch. Một tia khí mỏng như sợi tơ bạc hiện ra từ huyệt Thiên Trụ, kết
tụ trên đỉnh đầu.
Một
đốm sáng — mờ nhạt, mong manh. Nhưng là… đạo cơ đầu tiên.
CHƯƠNG 132: PHONG MA CỐC – TÀN TÚ HỘ THẦN BÍ
Sau
khi rời khỏi Tử Dương Tông, Tần Vân một thân một mình men theo bản đồ tàn, lội
qua khe đá, băng rừng hoang, cuối cùng cũng đến được Phong Ma Cốc – một
nơi bị tu sĩ chính đạo kiêng kị vì ma khí nồng đậm, linh dược lại phong phú bất
thường.
Cốc
này ngày xưa là chiến trường nhỏ giữa hai phái, từng bị một Ma tu dùng bí pháp
mở phong ấn tà khí. Sau nhiều năm, tà khí tán dần, nhưng vẫn khiến người thường
khó lòng tồn tại lâu.
Tần
Vân không sợ. Vì hắn chẳng còn lựa chọn nào khác.
1. TỪ TÀ KHÍ TỚI SINH CƠ
Phong
Ma Cốc tịch mịch như một nấm mồ mở nắp. Sương mù nhàn nhạt bốc lên từ những khe
đá, mùi tanh hôi xen lẫn linh khí như kim đâm vào mũi. Dù mới đặt chân vào chưa
tới canh giờ, Tần Vân đã phải vận ngụy chân khí để bảo hộ tâm mạch,
tránh tà khí xâm nhập.
Hắn
lần mò theo một khe nước nhỏ. Đến một chỗ lõm giữa hai sườn đá dựng đứng, hắn
bất ngờ phát hiện một cây Linh Tiên Thảo ba cánh – loại thảo dược có thể
luyện thành Tẩy Tủy Đan hạ phẩm, cực kỳ hiếm gặp.
Nhưng
ngay khi hắn định hái, từ trong bụi cỏ vang lên một tiếng rên rỉ khe khẽ…
2. GẶP LẠI NGƯỜI… GẦN NHƯ ĐÃ CHẾT
Tần
Vân nắm chặt thanh đoản kiếm rỉ, áp sát từng bước. Bên dưới gốc cổ mộc, trong
một lùm cỏ khô, một lão nhân râu tóc bù xù, máu đen loang lổ, đang nằm
nghiêng, ngực phập phồng rất yếu.
Hắn
vốn định quay lưng rời đi — nơi ma khí đậm đặc thế này, gặp người không chết
mới là chuyện lạ. Nhưng lão nhân yếu ớt đưa tay ra, run rẩy nắm lấy chân hắn,
khàn giọng:
“A…
Trình Vô Ngôn… là ngươi sao…? Ngươi… vẫn chưa chết…”
Tần
Vân nhíu mày. Hắn chưa từng nghe cái tên đó. Nhưng ánh mắt của lão nhân, dù mờ
đục, lại có thứ gì đó khiến hắn ngưng bước.
3. MỘT CÁI TÊN BỊ XÓA KHỎI LỊCH SỬ
TU CHÂN?
Lão
nhân đã gần như mất đi thần trí, nhưng vẫn nắm chặt một ngọc giản màu huyết
hồng, trên có khắc một chữ “Ẩn” cổ triện đã mờ gần hết. Miệng lão
lẩm bẩm:
“Đừng
để rơi vào tay Ma Tâm Đường… Bí phù kia… không được rơi vào tay chúng… Trình Vô
Ngôn… ngươi… từng hứa…”
Tần
Vân ngẩn người.
Ma Tâm Đường, một tổ chức tu ma sát phạt tàn
nhẫn, vốn chỉ hoạt động trong bóng tối, cực kỳ nguy hiểm, từng bị ba đại tông
môn truy sát.
Trình Vô Ngôn — nghe như một tên giả, nhưng ánh
mắt tuyệt vọng của lão không giống giả dối.
Hắn
không muốn dây vào rắc rối, nhưng cũng không thể bỏ mặc một người bị thương
nặng như vậy, nhất là khi lão còn nắm giữ bí mật nào đó liên quan đến đại thế.
4. CỨU NGƯỜI – HAY CỨU CHÍNH MÌNH?
Sau
một lúc do dự, Tần Vân quyết định dùng linh thạch cũ bố trí một tiểu tụ khí
trận đơn giản, đặt lão nhân vào trung tâm, rồi hái vài loại dược thảo quanh
đó chế thành thuốc cầm máu thô sơ.
Suốt
một đêm, hắn không ngủ, liên tục thay dược, vận khí giữ cho lão khỏi hôn mê sâu
hơn.
Sáng
hôm sau, lão mở mắt, tỉnh táo được phần nào. Ánh mắt dừng lại trên mặt Tần Vân,
khẽ thì thào:
“Ngươi…
không phải Trình Vô Ngôn… nhưng… ánh mắt… giống lắm…”
Lão
ho khan, phun ra một ngụm máu đen. Sau đó đặt ngọc giản máu huyết vào
tay Tần Vân.
“Nếu
ngươi không sợ chết… thì tìm đến Thất Ảnh Phong, nơi xưa kia… Trình Vô
Ngôn từng lập huyết thệ… Trong đó… có cách…”
Tần
Vân còn chưa kịp hỏi, lão đã nhắm mắt, rơi vào mê man.
5. HỎI LÒNG ĐI VỀ ĐÂU?
Đứng
giữa Phong Ma Cốc, tay nắm chặt ngọc giản, Tần Vân cảm thấy một nỗi bất an dâng
lên. Chỉ một bước chân nữa, hắn có thể chạm tới bí mật từng khiến Ma Tâm Đường
truy sát một người đến tuyệt lộ.
Hắn
có thể bỏ qua, tiếp tục tìm linh dược, lặng lẽ tu luyện như từ trước đến nay.
Nhưng một tiếng nói nhỏ vang trong lòng:
“Nếu
chỉ biết trốn, cả đời cũng không bao giờ vượt qua được cái gọi là thiên mệnh.”
Hắn
hít sâu, nhìn về phía Nam – nơi Thất Ảnh Phong được đánh dấu trong góc
mờ của bản đồ cũ kỹ. Không ai biết nơi đó còn tồn tại thứ gì…
Nhưng
hắn biết:
Con đường của tán tu, không chỉ là cô độc – mà còn là chọn
lựa giữa sống sót và khám phá chính mình.
CHƯƠNG 133: HỒN PHONG CỔ ĐỊA – GƯƠNG MỜ NHÂN ẢNH
Tần
Vân rời khỏi Phong Ma Cốc ba ngày trước. Trong ba ngày ấy, hắn không gặp bóng
người nào. Chỉ có gió núi gào rít và rễ cây gồ ghề dưới chân như rắn độc nằm
phục. Hắn đi theo hướng Nam, đến nơi được ghi trên ngọc giản là Thất Ảnh
Phong – một địa danh đã bị xóa khỏi mọi bản đồ tu chân giới từ trăm năm
trước.
Sáng
sớm hôm nay, hắn đặt chân đến Hồn Phong Cổ Địa, một vùng sương xám mịt
mù bao phủ một mảnh bình nguyên hoang vu. Không khí ở đây âm lãnh đến mức chân
nguyên lưu chuyển trong cơ thể cũng trở nên trì trệ.
"Nơi
này… không giống vùng bình thường bị phong sát bởi pháp trận. Tựa như một cấm
địa tự nhiên bị phong ấn từ xa xưa." – Tần Vân thầm nghĩ, ánh mắt ngưng
trọng.
1. GƯƠNG CỔ TRONG HỒ ĐÁ
Giữa
vùng đất chết, một hồ nước đen phẳng lặng như gương hiện ra, không có lấy một
gợn sóng. Tần Vân bước tới mép hồ, thì bất chợt cảm thấy tâm thần bị kéo
căng, như bị một lực lượng vô hình nhấn chìm vào lòng nước.
Trong
khoảnh khắc, cảnh vật xung quanh biến đổi.
Hắn thấy chính mình, mặc áo tạp dịch bạc màu, cúi đầu
dưới ánh mắt khinh bỉ của các đệ tử nội môn. Lại thấy chính mình dọn cỏ, gánh
nước, giữa đông tuyết lạnh buốt.
Rồi
hắn thấy mình… quỳ trong đêm, trước một nấm mồ vô danh, ánh mắt không
giận, không vui – chỉ có sự nhẫn nại mài giũa từng sợi tủy xương.
Cảnh
nối cảnh, như những mảnh ký ức bị ép phơi bày.
2. BÓNG HÌNH TRONG SƯƠNG
Đột
nhiên, trong mặt hồ hiện lên một Tần Vân khác — ánh mắt lạnh lùng, y
phục trang nghiêm, khí thế như lưỡi kiếm giấu vỏ. Hắn cất tiếng, giọng giống
hệt Tần Vân:
“Ngươi
nghĩ mình không tranh giành, không gây oán là đã có thể sống sót?”
“Ngươi
tu luyện cực khổ ba năm, có thể sánh được với thiên tài tu một năm đã Trúc Cơ?”
“Tâm
ngươi quá mềm. Mà tu đạo… là nghịch thiên, há có chỗ cho kẻ do dự?”
Tần
Vân nhíu mày, trầm mặc. Hắn không đáp lại, chỉ lặng lẽ nhìn cái bóng trong
gương nước.
Bóng
kia giận dữ, quát lớn:
“Ngươi
không có chí! Ngươi chỉ là một kẻ yếu đuối khoác áo kiên cường!”
Hắn
vẫn không nói.
Đến
lúc này, Tần Vân nhẹ nhàng giơ tay lên, lật ra một tàn quyển bí tịch từ
tay áo – là công pháp hắn chép lại suốt năm năm từ những mảnh vụn vô danh.
Giọng hắn nhẹ như gió:
“Yếu
đuối? Có lẽ đúng. Nhưng chí không phải điều cần hét lên.”
“Đạo
của ta… không cần ai thừa nhận.”
Bóng
hình trong hồ rít gào tan biến. Sương mù xung quanh khẽ cuộn như bị xé toạc.
Một vầng sáng màu thanh lam nhàn nhạt nổi lên giữa mặt hồ.
3. BÍ PHÙ CỔ - CỬA MỞ THẤT ẢNH
Tần
Vân tiến tới. Giữa vầng sáng, một trận đồ cổ xưa từ đá trắng hiện lên,
bao phủ bởi từng tầng văn tự đan xen. Hắn nhận ra một ký hiệu tương tự trên ngọc
giản máu huyết lão nhân trao cho.
“Đây
là… khóa dẫn?” – Hắn cau mày, vận linh thức dò xét.
Sau
một phen thăm dò, hắn cẩn thận đặt ngọc giản vào chính tâm trận, rót vào
một tia chân nguyên.
ẦM!
Cả
không gian chấn động. Hồ nước tách ra, để lộ một cầu thang đá xoắn ốc đi
xuống lòng đất, u tối vô tận. Một luồng khí tức cổ xưa, không phải linh khí
cũng chẳng phải tà khí, tỏa ra nhẹ như khói mà khiến hồn phách run rẩy.
Trên
bậc thang đầu tiên, một dòng chữ mờ ẩn hiện:
“Muốn
nhìn bóng sau lưng, phải bước qua chính mình.”
4. TÁN TU – ĐẠO LỘ CHẲNG AI ĐỊNH
Tần
Vân hít sâu một hơi. Tâm cảnh lúc này như mặt gương sau cơn bão, sáng trong
tĩnh lặng.
Không
ai dẫn đường. Không ai cho hắn cơ duyên trên trời rơi xuống. Tất cả đều từ đôi
tay, từ lòng nhẫn, từ sự sống còn qua từng đêm giá lạnh mà thành.
Hắn
bước xuống.
Mỗi
bước chân như khắc vào đá một dấu ấn.
Không
vì tranh đua.
Không
vì huyết thệ.
Chỉ
vì — hắn muốn sống, muốn tu thành, bằng chính con đường của mình.
CHƯƠNG 134: THẤT ẢNH PHONG – BẢY TÂM BÓNG ẢNH
Tần
Vân bước qua từng bậc đá thấm đẫm sương âm, mỗi bước như rời xa dương thế, tiến
vào một thế giới khác – thế giới của tâm linh bị bóc trần.
Cầu
thang không dài nhưng bước chân hắn như chìm vào hư vô. Khi ánh sáng phía trước
hiện lên, hắn phát hiện mình đang đứng giữa một đại điện đổ nát, trần
vòm nứt vỡ, vách đá khắc phù văn cổ ngữ mơ hồ, đầy bụi mốc, như đã từng bị thời
gian và máu tươi tẩy rửa.
Phía
trước, bảy bóng người lặng lẽ ngồi khoanh chân, lưng hướng về hắn. Từng
bóng đều giống hệt nhau — đều là hắn.
1. BÓNG THỨ NHẤT – TẦN VÂN CỦA HẬN
Bóng
đầu tiên quay đầu lại, ánh mắt đỏ ngầu:
"Ta
là ngươi lúc bị sư huynh Lưu Triệt đánh gãy tay trong kho linh dược, nhưng chỉ
cúi đầu cam chịu."
"Là
ngươi khi bị sỉ nhục mà không dám ngẩng mặt."
"Ngươi
sống không bằng chết. Ngươi tu đạo để làm gì? Cúi đầu cả đời?"
Tần
Vân lặng lẽ nhìn hắn. Một lúc sau mới đáp:
"Nếu
hôm ấy ta phản kháng, chỉ đổi lại cái chết trong sân sau. Nhưng sống thì còn
đường. Ngươi không hiểu, nhẫn… cũng là một loại sức mạnh."
Bóng
hình run lên, hóa thành khói mờ tan biến.
2. BÓNG THỨ HAI – TẦN VÂN CỦA THAM
Người
thứ hai bước ra, ôm đầy linh thạch, pháp khí, bí tịch, cười khặc khặc:
"Ngươi
bỏ bao nhiêu năm tích lũy, lẽ nào không muốn một lần lấy tất cả? Một bước hóa
rồng? Cớ gì cứ phải tu từng tầng một?"
"Chỉ
cần giết vài người, lừa vài kẻ, cơ duyên sẽ đến. Cớ gì từ chối?"
Tần
Vân chỉ đáp nhẹ:
"Không
phải ta không muốn, mà là ta biết giá của việc đó. Ta đi chậm, nhưng không rơi
xuống vực."
Bóng
hình tiêu tán như tro bụi.
3. ĐẾN 7. BÓNG THỨ BẢY – TẦN VÂN CỦA
SỢ
Bóng
cuối cùng run rẩy:
"Ta…
ta chính là ngươi… sợ thất bại, sợ bị vạch trần, sợ chết giữa đường…"
Tần
Vân không đáp, chỉ ngồi xuống đối diện.
Hắn
lấy ra một mảnh vải rách — là mảnh áo mẹ hắn may từ quê nhà, vẫn giữ đến
giờ.
"Nếu
ta chết, ta vẫn muốn chết trên đường tu đạo. Nếu ta sợ, thì đã không đi đến
đây."
Bóng
sợ hãi nhìn hắn một lúc, rồi nhẹ nhàng mờ dần như sương mai tan nắng sớm.
4. MỞ KHÓA VÔ DANH LỘ
Khi
cả bảy bóng hình tan biến, điện đường rung nhẹ. Một lối đi bằng ngọc cổ khắc
văn trận mở ra phía sau. Chính giữa hiện lên một bàn đá thấp, trên đặt một thiên
thư nát vụn chỉ còn ba trang, tên gọi: “Tán Hư Biến Thể Quyết”.
Không
đại đạo xưng bá. Không uy lực ngút trời. Nhưng từng chữ bên trong như được viết
bằng máu và niệm lực của tán tu xưa — không thích hợp với thiên tài, chỉ
dành cho kẻ cam chịu bị quên lãng mà vẫn cắn răng tu luyện.
Tần
Vân chắp tay, cúi người thật sâu.
5. LẠI LÊN ĐƯỜNG
Khi
hắn rời khỏi Thất Ảnh Phong, trời đã về chiều.
Trên
lưng là bao tay nải nhỏ, trong người chỉ còn vài viên linh thạch, một mảnh bản
sao công pháp. Hắn không có chỗ về, không tông môn, không sư tôn.
Nhưng
trong tim hắn, ánh sáng lặng thầm của đạo tâm lại vững vàng hơn bao giờ hết.
CHƯƠNG 135: MA TÂM ĐƯỜNG – GIAO ƯỚC TRONG BÓNG TỐI
Trời
về khuya. Ánh trăng mỏng mảnh trải dài lên con đường đất nhỏ ngoằn ngoèo bên
bìa rừng Thanh Dã. Tần Vân chống một cành khô làm gậy, lặng lẽ tiến bước. Hắn
đã rời khỏi Tử Vân Tông ba ngày, mang theo ít linh thạch, một bản chép tay của
công pháp tán tu cổ “Tán Hư Biến Thể Quyết”, và vài loại đan dược tự luyện kém
phẩm.
Không
mục tiêu, không điểm đến.
Chỉ
có một điều chắc chắn: hắn không thể ngừng lại.
Một Cái Bẫy Không Máu, Không Gươm
Đao
Chiều
ngày thứ tư, khi đang tìm chỗ nghỉ trong một động đá ven sườn núi, Tần Vân gặp
một nữ tu áo xanh, sắc mặt tái nhợt, như vừa bị thương nặng.
Nàng
không nói tên, chỉ đưa cho hắn một tấm phù lệnh hắc kim, rồi ngất đi.
Hắn
vốn muốn tránh rắc rối, nhưng ánh mắt nàng lúc trao phù như ánh nhìn cuối đời.
Sau một đêm đắn đo, Tần Vân dùng một viên hồi khí đan cứu tạm, rồi theo hướng
nàng chỉ, đến Hắc Quỷ Lĩnh — một nơi mà ngay cả tán tu cũng ít dám lui
tới.
Ở
đó, hắn được đưa đến một trụ sở bí mật nằm trong lòng núi: Ma Tâm
Đường.
Ma Tâm Đường – Nơi Gom Góp Kẻ Thất
Bại
Ma
Tâm Đường là một tổ chức không thuộc bất kỳ tông môn nào. Không danh vọng,
không quy củ như chính đạo, nhưng cũng không tàn bạo như ma tu chính thống.
Người
sáng lập – “Ngụy lão đầu” – là một tán tu từng là trưởng lão ngoại môn
của một đại tông nhưng bị phế bỏ linh căn trong một lần tranh đấu nội bộ.
Hắn
từng nói:
“Chúng
ta thu nhận kẻ bị vứt bỏ, không hỏi quá khứ, chỉ xem kẻ ấy có dám sống tiếp
hay không.”
Tần
Vân không trả lời, nhưng vẫn ở lại, vì nơi đây cung cấp điều hắn cần: thời
gian – và một chút bình lặng hiếm hoi để tu luyện.
Giao Ước Ngầm: Hợp Tác Không Cam Kết
Ma
Tâm Đường không thu nhận đệ tử, chỉ có “thành viên cộng tác”. Ai đến có thể ở
lại ba tháng, được cấp chỗ ở, một ít linh dược và phù chú rẻ tiền, đổi lại là
làm một số nhiệm vụ bên ngoài – vận chuyển, đưa tin, đôi khi là trừ yêu.
Không
ai buộc phải trung thành, nhưng nếu nhận vật của Ma Tâm Đường rồi phản lại… thì
sẽ chết không thấy xác.
Tần
Vân không vướng bận điều đó. Với hắn, đây là một mái hiên tránh mưa,
không phải nơi để neo đậu.
Một Nhiệm Vụ Nhỏ, Một Lần Gặp Kỳ Cơ
Tháng
thứ hai, hắn được giao nhiệm vụ hộ tống một thương đội vận chuyển linh dược từ
thôn Thạch Đầu đến chân núi Mộc Lam.
Trên
đường đi, hắn cứu một thiếu nữ trúng độc trong rừng — chính là nữ tu hôm trước
— giờ đã tỉnh và tự xưng là Lộ Tâm Lam, từng là đệ tử hạch tâm của một
tiểu tông môn đã bị diệt sạch trong một đêm.
Nàng
từng có tu vi Luyện Khí tầng 10, nhưng nay chỉ còn tầng 3.
Tâm
Lam nhìn Tần Vân, ánh mắt phức tạp:
“Ngươi...
là người đầu tiên không hỏi ta là ai, không đòi ơn. Tại sao?”
Tần
Vân đáp:
“Ta
cũng từng là người không ai hỏi đến.”
Kết Chương
Đêm
ấy, hai người cùng ngồi dưới mái lều cũ, ánh lửa le lói phản chiếu bóng họ lên
tấm bạt rách. Không ai nói nhiều. Trong lòng mỗi người đều có vết thương riêng,
không cần mở lời, cũng đã hiểu nhau một phần.
Tần
Vân mở lại bản “Tán Hư Biến Thể Quyết” đã mờ mực, lặng lẽ tu luyện. Dưới bóng
tối u ám, một ngọn đèn nhỏ vẫn đang cháy.
CHƯƠNG 136: TẨY HUYẾT LÂM – HUYẾT TINH CỔ THỤ
Trời
vừa chạng vạng, sương chiều đã phủ một lớp mỏng mờ lên vùng rừng Tẩy Huyết –
nơi từng là chiến trường tu tiên thời viễn cổ, nay chỉ còn lại tử khí âm
u và những lời đồn rợn người về yêu thực ăn máu.
Tần
Vân bước từng bước cẩn trọng, ánh mắt trầm tĩnh. Hắn là một trong bốn tán tu
được Ma Tâm Đường phái đi để trừ một yêu thụ mới xuất hiện – theo tin tức, là
một loại “Huyết Tinh Cổ Thụ”, có thể hút máu người để tăng trưởng.
Mấy
năm nay hắn đã làm vô số nhiệm vụ – phần lớn là vận chuyển, dò đường hoặc thu thập
linh dược ở vùng ven. Nhưng đây là lần đầu tiên được giao một nhiệm vụ trung
cấp thực sự mang tính đối kháng.
Vì
sao Ma Tâm Đường lại tin tưởng hắn?
Hắn không hỏi. Cũng không hân hoan.
Chỉ
biết, đây là cơ hội để tôi luyện thật sự – và có lẽ, một lần thử sức sau bao
năm nhẫn nhịn.
Đồng Đội Bất Tín – Tán Tu Làm Vật Hy
Sinh
Ba
người đi cùng hắn, toàn là tán tu lâu năm, tu vi đều cao hơn hắn ít nhất hai
tầng.
- Lão Chu –
Luyện Khí tầng 7, ánh mắt hèn hạ, hay liếc trộm túi trữ vật kẻ khác.
- Hồ Vũ – nữ
tu Luyện Khí tầng 6, dùng ngân xà kiếm pháp, gương mặt lạnh như sương.
- Hách
Thiên – kẻ đứng đầu nhóm, Luyện Khí tầng 8, từng là nội môn
đệ tử một tông môn nhỏ bị diệt, mưu trí đầy mình.
Ngay
khi tiến vào khu vực trung tâm Tẩy Huyết Lâm, ba người đã âm thầm xếp Tần Vân
đi sau cùng – rõ ràng xem hắn như kẻ hy sinh nếu có yêu quái xuất hiện.
Tần
Vân vẫn không nói gì. Hắn đã quá quen với ánh mắt này.
Huyết Tinh Cổ Thụ – Không Phải Yêu
Thực Tầm Thường
Đến
canh hai, cả nhóm rốt cuộc chạm trán yêu vật.
Một gốc cổ thụ cao gần hai trượng, lá đỏ như
máu, rễ cây vươn như xúc tu, từ thân cây phát ra từng đợt dao động âm hàn quỷ
dị. Không giống các loại yêu thực bình thường, thứ này… biết ngụy trang,
biết đánh lạc hướng thần thức.
Hách
Thiên lập tức ra hiệu chia hai hướng tấn công. Nhưng khi Tần Vân vừa áp sát
được hơn mười trượng, ba người kia đột nhiên rút lui ngầm, bỏ mặc hắn đơn
độc đối mặt yêu thụ.
Kế Giả Trí – Dùng Mồi Nhử Ngược
Tần
Vân sớm đoán trước điều này. Hắn lập tức cắn nát một viên phù hỏa, tạo ra đám
cháy giả, khiến yêu thụ rối loạn trong chốc lát. Tiếp đó, hắn lùi sâu vào
khu bụi gai, bôi lên người một loại dịch cỏ “Ẩn Hương Thảo” – thứ mà hắn
tốn hai năm trồng trong mật thất, có thể che đi hơi thở sinh mệnh.
Trong
khi yêu thụ truy đuổi tàn ảnh linh lực, hắn từ từ tiến về hướng ngược lại – nơi
ba người kia đang ẩn nấp.
Một phù chú nhỏ được ném ra – Phá Huyễn Phù.
Ngay
lúc Hách Thiên và hai người kia đang thầm mừng vì trốn thoát dễ dàng, cánh rễ
từ dưới đất đâm xuyên lên như lưỡi mâu, kéo cả ba vào lòng đất, máu tươi
nhuộm đỏ mặt rừng.
Tần
Vân đứng xa, ánh mắt bình tĩnh đến lạnh lùng.
Hắn
không hại người, nhưng cũng không phải loại cam chịu bị lợi dụng mãi
mãi.
Di Tàn Trận Văn – Bí Ẩn Trong Lòng
Rễ
Khi
Huyết Tinh Cổ Thụ giãy giụa lần cuối, Tần Vân mới dám lại gần. Trong lòng gốc
cây mục nát, hắn bất ngờ phát hiện một mảnh đá đen khắc phù văn cổ xưa –
ẩn ẩn dao động như trận pháp phong ấn.
Hắn
không hiểu rõ, chỉ biết cất kỹ.
Hắn
cũng phát hiện một vật nhỏ hình giọt máu, phát ra tia sáng như linh dịch
ngưng tụ – có thể là tinh hạch yêu thụ, vật hiếm gặp giúp tu luyện hệ
Mộc hoặc Huyết.
Không
vội luyện hóa. Hắn chỉ nhẹ cười, lần đầu sau nhiều năm, có chút... cảm giác
“thu hoạch”.
Kết Chương
Khi
hắn quay về Ma Tâm Đường, không ai hỏi về ba kẻ đã chết.
Tần
Vân chỉ giao ra huyết hạch và chứng cứ hoàn thành nhiệm vụ, rồi xin lui xuống
làm “ngoại hành tán tu”.
Ngụy
lão đầu chỉ liếc nhìn một cái, khẽ gật đầu:
“Ngươi
bắt đầu hiểu rồi. Giới tu tiên không phân chính tà. Chỉ có kẻ biết sống sót
mới được tu hành tiếp.”
Tần
Vân không đáp, chỉ lặng lẽ quay lưng, bóng dáng hòa vào màn sương núi.
CHƯƠNG 137: TỬ THẠCH CỐC – HẮC MỘC TÂM KINH VÀ CÁNH CỬA KHÓA
KÍN
Ba
ngày sau khi rời khỏi Ma Tâm Đường, Tần Vân đã vượt qua mười mấy dặm núi hoang
phía bắc Dược Linh Trấn, tiến vào một nơi gọi là Tử Thạch Cốc – nơi
hoang vu, hiếm người lui tới, chỉ có vài thương nhân hoặc tán tu mạo hiểm tìm
khoáng vật thấp cấp.
Hắn
đến đây không phải tìm kiếm cơ duyên, mà chỉ để ẩn thân, dung luyện huyết
thạch lấy được từ yêu thụ – một bước nhỏ trong con đường dài tu hành. Nhưng
sự tình lại không đơn giản như hắn tưởng.
Quặng Tím Dị Thường – Dấu Hiệu Động
Phủ Cổ
Buổi
chiều ngày thứ hai trong cốc, khi Tần Vân đang dò mạch linh khí để tìm chỗ kết
trận ẩn thân, thì chợt phát hiện một vết lõm kỳ lạ trên vách đá tím –
không giống vết bào mòn tự nhiên.
Bằng
mắt thường thì chẳng có gì lạ, nhưng khi hắn vận dụng linh lực dẫn thần thức quét
qua, liền cảm nhận được một dao động phù văn cổ xưa, mơ hồ như từng bị
phong ấn.
Tần
Vân trầm mặc nhìn mảnh đá ấy hồi lâu, rồi lặng lẽ lấy ra ba tấm Phá Trận Phù
loại phổ thông, đặt vào ba điểm yếu của trận văn. Một khắc sau, mặt đá chấn
động, một khe nứt nhỏ hé ra.
Phía
sau, một lối đi hẹp hiện ra – hầm đá dẫn xuống lòng núi.
Động Phủ Luyện Thể – Bí Tịch Thất
Truyền
Trong
lòng động phủ, mọi thứ phủ bụi dày đặc, không có xác chết hay bẫy khí độc như
các di tích cổ hung hiểm, nhưng lạnh lẽo đến quỷ dị. Ánh sáng từ hỏa phù
chiếu ra, lờ mờ soi thấy một bức tường đá khắc đồ hình huyết mạch, và
trên bàn đá là một quyển trục da thú đen nhánh, bên trên viết bằng cổ
văn:
“Hắc
Mộc Tâm Kinh – Luyện Nhục Quyết”
Chỉ
đọc đoạn đầu, Tần Vân đã hiểu: đây không phải công pháp tu pháp lực, mà là bí
pháp luyện thể thô phác, luyện cốt cường cân, cải tạo da thịt cứng như gỗ
đen. Tuy không hào nhoáng, nhưng với kẻ không có linh căn, đây lại là
con đường khả dĩ nhất.
Hắn
nhẹ tay cất kỹ bí tịch, không vội tu luyện. Một tán tu sống sót được không chỉ
nhờ công pháp, mà còn ở thời điểm tu luyện hợp lý.
Cánh Cửa Khóa Kín – Âm Ảnh Sau Vách
Tường
Khi
hắn chuẩn bị rời đi, thần thức bỗng phát hiện một cơ quan đá chìm dưới chân
tượng đá, như chốt khóa. Tần Vân nhíu mày, xoay nhẹ, một cánh cửa đá thứ
hai mở ra sau bức tường – nhưng lần này, khí lạnh tràn ra nồng nặc.
Một
thi thể khô đét ngồi xếp bằng trong phòng, áo bào rách nát, nhưng ở giữa
ngực vẫn còn cắm một mảnh ngọc đen nhỏ, phát ra linh khí cực kỳ tinh
thuần – là Ngưng Linh Phách Ngọc, một vật trợ giúp tán tu luyện tâm pháp
cấp thấp hiệu quả hơn gấp ba lần.
Tần
Vân lặng lẽ vái một cái, rồi cúi người gỡ ngọc – không chạm vào thi thể.
Lặng Lẽ Rời Đi – Không Lưu Dấu Vết
Sau
khi rời khỏi động phủ, hắn dùng cấm phù tự chế, dán lại ba vị trí trận
văn yếu, rồi chôn kín lối vào bằng đá vụn và cỏ khô, không để lại dấu vết.
Tử
Thạch Cốc lại trở về yên tĩnh. Trên mặt đất, chỉ còn vết chân mờ nhạt kéo dài
về phía Nam – hướng về địa vực Cửu Duyên, nơi có vô số tán tu tụ hội,
nơi sinh tồn càng thêm hiểm ác... nhưng cũng là nơi thích hợp để ẩn thân và
trưởng thành.
Kết Chương
Tối
đó, dưới ánh trăng mờ, Tần Vân ngồi xếp bằng giữa khe núi.
Hắn
cầm lấy “Hắc Mộc Tâm Kinh”, bắt đầu đọc thật kỹ từng chữ, vừa ngẫm vừa thử vận
chân khí theo chỉ dẫn. Bên cạnh, mảnh ngọc đen yên tĩnh phát sáng mờ mờ,
khiến tâm thần hắn rõ ràng, minh mẫn hơn hẳn ngày thường.
Tu
tiên giả nhiều vô số, nhưng người thực sự biết nhẫn, biết ẩn, biết khi nào nên
đi chậm mà chắc… thì mấy ai?
CHƯƠNG 138: PHƯỜNG THỊ CỬU DUYÊN – ĐỔI LINH DƯỢC LẤY CƠ
DUYÊN
Gần
mười ngày lẩn khuất nơi Tử Thạch Cốc, Tần Vân mới âm thầm hạ sơn, men theo lối
mòn về hướng tây nam, tìm đến Cửu Duyên Trấn – một khu tụ hội tán tu nổi
danh trong phạm vi ba trăm dặm.
Không
như các tiên thành to lớn hay các tông môn uy nghi, Cửu Duyên Trấn là nơi hỗn
tạp – tán tu, thương nhân, tay buôn đen, lũ tu sĩ bị trục xuất, lẫn cả người
phàm luyện khí lậu pháp bảo đều tụ về đây. Chính vì vậy mà nơi này luôn
tiềm tàng hiểm họa, nhưng cũng lắm cơ duyên – với điều kiện ngươi có mắt tinh
và tâm đủ trầm.
Tán Tu Vô Danh – Giao Dịch Trong Âm
Thầm
Tần
Vân khoác áo vải xám, gùi một bao nhỏ trên lưng, thần sắc bình tĩnh bước vào
chợ nhỏ phía sau trấn – gọi là Hậu Phường.
Nơi
đây không bán linh khí mạnh, không có cao nhân trấn giữ, nhưng lại là nơi tán
tu trung cấp trao đổi bí vật, dược liệu hiếm và pháp phù tự chế, phần lớn
là vật không thể bày bán công khai.
Hắn
đến một quầy nhỏ dựng tạm bằng mộc bảng cũ, trên bày vài chậu linh thảo thô, nhưng
bên dưới lớp lá là ba viên linh đan cấp thấp do hắn tự luyện, được chế
từ dược tài gom góp suốt mấy tháng trước.
Lúc
trời sắp hoàng hôn, một nữ tán tu áo tím, mắt sắc mũi thẳng, lặng lẽ ngồi
xuống, giọng thấp:
—
"Ba viên Hóa Khí Đan này là ngươi luyện?"
—
"Không dám giấu. Tự tay ta làm, dược hiệu không mạnh, nhưng không tạp
khí." – Tần Vân trả lời thẳng, không tâng bốc.
Nữ
tu trầm ngâm một chút, rồi móc ra từ túi trữ vật một hộp nhỏ bằng đồng đen. Khi
mở ra, một mùi thảo dược thanh u bay lên, không ngọt, không nồng, nhưng
khiến khí mạch người ta rung động nhè nhẹ.
—
"Đây là một viên Tẩy Căn Tán, ta đổi lấy ba viên của ngươi. Chấp
thuận thì giao, không thì đi."
Ánh
mắt Tần Vân thoáng lóe lên tia cảnh giác – “Tẩy Căn Tán” là linh dược rửa
gân cốt, cải thiện linh căn ở mức nhỏ, cực kỳ quý hiếm, nhưng cũng hay bị
làm giả bằng các loại dược thất phẩm trộn lẫn.
Mưu Trí Đổi Dược – Một Cái Gật Đầu
Không Dễ Dàng
Thay
vì lập tức đồng ý, hắn mỉm cười nhạt:
—
"Linh đan ta không cao, cô nương dùng nó đổi Tẩy Căn Tán, có hơi bất
thường. Hay là, ta xin một sợi rễ dược để giám nghiệm?"
Nữ
tu nheo mắt:
—
"Ngươi nghi ngờ ta?"
—
"Ta chỉ là một tán tu nhỏ, không dám nghi ngờ ai. Chỉ muốn mua bán cho yên
tâm." – Tần Vân vẫn bình tĩnh.
Nữ
tu ngẫm một lúc, cuối cùng gật đầu đưa cho hắn một sợi rễ nhỏ như tơ, đen óng.
Tần Vân lấy ra một loại linh thạch chạm khắc trận pháp giám độc sơ cấp, đặt sợi
rễ vào, một ánh lam nhạt hiện lên, không biến sắc – hàng thật.
—
"Giao dịch." – Hắn gật đầu.
Hai
người trao vật, không ai hỏi tên ai, cũng không lưu lại thêm một câu.
Trở Lại Khách Quán – Đêm Tu Luyện
Thầm Lặng
Tần
Vân trở lại khách quán tồi tàn ở đầu trấn, nơi phần lớn là tán tu nghèo thuê
theo tháng. Hắn vào phòng, đóng kín cửa, dùng ba tầng phù trận phong tỏa khí
tức, rồi mới cẩn thận lấy hộp đồng ra.
Viên
“Tẩy Căn Tán” bên trong không lớn, chỉ bằng hạt đậu, nhưng mang theo khí
tức mộc nguyên dịu nhẹ, không giống đan dược thông thường – có vẻ là từ
phương thuốc cổ đã thất truyền.
Hắn
không vội nuốt. Mỗi viên linh dược dùng sai thời điểm, chẳng khác nào uổng
phí cơ duyên. Hắn cần tĩnh dưỡng khí huyết thêm hai ngày, vận chuyển Hắc
Mộc Tâm Kinh ổn định kinh mạch, rồi mới tiến hành phục dụng.
“Một
bước sai, cả đời sai. Ta không có hậu trường, không có linh căn trời ban – chỉ
có thể đi từng bước chắc chắn, không được hấp tấp.”
Cuối Chương
Đêm
ấy, Cửu Duyên Trấn vẫn huyên náo ngoài phố lớn. Nhưng trong căn phòng tối nhỏ, một
tán tu vô danh vẫn xếp bằng luyện công, từng dòng chân khí chậm chạp như
tằm nhả tơ vận hành trong thân thể.
Không
có pháp bảo lợi hại, không có sư phụ thần thông, chỉ có một chút linh dược,
một quyển bí tịch cũ, và một lòng kiên định không gì lay chuyển.
CHƯƠNG 139: TRẬN CŨ KHÔNG NGƯỜI TRÔNG – ẢO CẢNH KHÔNG NGỜ
Hai
ngày sau khi giao dịch thành công tại Cửu Duyên Trấn, Tần Vân một lần nữa âm
thầm rời khỏi khách quán, hành trang gọn nhẹ, khí tức thu liễm đến cực hạn.
Dược lực từ viên Tẩy Căn Tán sau khi phục dụng tuy chưa mang lại thay
đổi rõ rệt, nhưng hắn cảm nhận được dòng linh khí luân chuyển có phần mượt mà
hơn trước.
“Tạm
thời như vậy đã là đủ. Nếu dám mơ cao hơn, chỉ chuốc họa vào thân.”
Tần
Vân không định nán lại trấn lâu. Theo tin tức lượm được từ các tán tu, phía
đông nam trấn có một khu rừng tên gọi Linh Ngân Lâm, ngày xưa là chiến
trường của hai tông môn trung đẳng, nay bỏ hoang. Tương truyền nơi đó có mảnh
tàn trận cổ chưa hoàn toàn tiêu tan – kẻ có tuệ nhãn và vận khí đủ, có thể mò
ra linh vật hoặc thạch thai cổ.
Tàn Trận Thượng Cổ – Kẻ Phàm Nhân
Lặng Bước Vào
Giữa
buổi chiều, hắn len lỏi qua rừng rậm, rêu phong dày đặc phủ kín những cột đá đổ
nghiêng. Không khí ẩm lạnh, linh khí thưa thớt, nhưng dưới đáy rừng thỉnh
thoảng vẫn cảm nhận được vài tia chấn động kỳ dị.
Tần
Vân đặt chân vào một khu vực trũng, nơi mặt đất phẳng bất thường và cây cỏ bị
bẻ cong như thể chịu một luồng khí xoáy vô hình. Ánh mắt hắn trầm xuống, móc ra
một tấm kính đồng ngọc cổ – vật này hắn mua lại từ một tán tu mất cả
pháp lực vì trúng âm độc, người ấy nói gương này “nhìn thấy những gì mắt thường
không thấy được”.
Gương
giơ lên, phản chiếu một khoảng không trung vô định, ở giữa là một vòng sáng
nhạt hình bát quái đang chầm chậm xoay chuyển.
—
“Quả nhiên là tàn trận... nhưng chưa hoàn toàn tan vỡ.”
Tần
Vân đặt tay xuống đất, truyền một tia linh lực dò xét. Chỉ trong thoáng chốc,
một luồng hấp lực từ trận pháp lập tức hút mạnh hắn vào tâm trận, khiến
cả người như rơi vào vực thẳm.
Ảo Cảnh Bên Trong – Không Gian Không
Thực
Khi
tỉnh lại, trước mắt hắn là một thế giới trắng xám nhàn nhạt, không rõ là
mây hay đất, không có mặt trời, không có gió. Một cảm giác mơ hồ như đang đứng
giữa quá khứ và hiện tại đan xen.
Một
lão giả áo vải, sắc mặt mờ ảo như sương, bất ngờ xuất hiện, ánh mắt không giận
mà uy:
—
“Ngươi... cũng là hậu nhân nhập cảnh?”
Tần
Vân cúi mình thi lễ:
—
“Vãn bối là tán tu bình thường, vô tình lạc vào nơi đây, không dám mạo phạm.”
Lão
giả im lặng một hồi, rồi nhẹ giọng:
—
“Đây là tàn ảnh do một trận pháp cổ lưu lại, không phải người thật. Nhưng nếu
ngươi có tâm tu, ta có thể truyền cho một đạo ấn pháp – không mạnh, nhưng là
mầm căn bản từ đạo trận năm xưa.”
Tần
Vân không mừng rỡ, cũng không nghi ngờ. Chỉ trầm tĩnh nói:
—
“Nếu là đạo pháp giúp người nhập môn, vãn bối xin tâm lĩnh. Nhưng không mong
cầu vượt cảnh, chỉ mong tự tu.”
Lão
giả lần đầu nhìn hắn kỹ hơn, khẽ gật đầu:
—
“Ngươi... giống một người năm xưa ta từng dạy.”
Rồi
không đợi thêm, tay lão điểm một chỉ vào mi tâm Tần Vân, truyền vào một
đoạn tâm pháp ngắn, không đầy ba mươi chữ, và một sơ đồ bố trận hình Tụ Linh Tụ
Khí đơn giản.
Không
chờ hắn hỏi thêm, không gian trắng xám chợt chấn động, cảnh vật tan rã như
bụi, Tần Vân cảm giác thân thể nhẹ đi, rồi bỗng ngã mạnh ra ngoài – nơi nền
đất cũ của Linh Ngân Lâm.
Ra Khỏi Trận – Không Vinh, Chỉ Ngộ
Khi
mở mắt, hoàng hôn đã buông. Tàn trận trong rừng đã hoàn toàn tiêu tan. Trên mặt
đất chỉ còn vài ký hiệu cháy mờ, chứng tích cuối cùng của một di tích
xưa.
Tần
Vân không hề cao hứng, cũng không cuống quýt kiểm tra pháp lực. Hắn chỉ ngồi
im, một lúc lâu sau mới mở mắt, lặng lẽ rút giấy vẽ sơ đồ trận pháp đơn giản
kia, cẩn thận ghi chép lại từng chi tiết.
“Đây
không phải cơ duyên nghịch thiên. Nhưng là một viên đá nhỏ dưới chân. Mỗi viên
đều có thể làm cầu đá cho ngày mai.”
Cuối Chương
Trên
đường quay lại Cửu Duyên Trấn, hắn lặng lẽ đốt tấm giấy trận vẽ nháp sau khi đã
ghi nhớ. Mọi thứ cần giữ đều nằm trong tâm, không để người đời thấy.
CHƯƠNG 140: NGƯỜI PHÀM CẦU ĐẠO – BƯỚC CHÂN VÀO TÔNG MÔN MỚI
Rời
khỏi Linh Ngân Lâm, mang theo một mảnh sơ đồ pháp trận Tụ Khí, Tần Vân lặng lẽ
rút khỏi vùng rừng núi ẩm thấp. Trải qua mấy tháng bôn ba ngoài thế tục, thân
phận tán tu khiến hắn cảm nhận sâu sắc cảnh “người không phái, pháp không môn”,
dù tu luyện khổ công, nhưng không có tài nguyên, không có pháp trận, mọi bước
tiến đều hao phí gấp mười lần người trong môn phái.
“Tự
lực chưa đủ, nếu cứ khư khư tách biệt thế gian, chỉ e cả đời không quá được Trúc
Cơ.”
Tần
Vân hiểu rõ, muốn tiến xa hơn, cần một nơi tạm thời dựa vào—không phải để ỷ
lại, mà là để ẩn thân, để yên ổn tu luyện, tích góp từng chút một. Trong lòng,
hắn dần xác định mục tiêu: Thương Lưu Môn, một nhánh nhỏ trung đẳng ở
vùng biên Tây Nam, nổi tiếng khắt khe nhưng không bài xích tán tu nếu có công
lao, cũng không quản quá nghiêm ngặt.
Ẩn Mình Vào Môn – Đạo Không Cầu Cao,
Chỉ Mong Ổn
Đường
đến Thương Lưu Môn không ngắn. Dọc đường, Tần Vân đổi tên thành “Tần Hạo”,
che giấu căn cơ, thu liễm khí tức, chỉ nhận là tán tu sơ kỳ, từng làm tạp vụ
cho một môn nhỏ đã giải tán.
Tại
phía ngoài chân núi Thương Lưu, hắn chờ mấy ngày, quan sát kỹ lối sinh
hoạt, đường ra vào, và cách tông môn tiếp nhận nhân thủ. Một lần, hắn cứu một
tên đệ tử ngoại môn bị rắn độc cắn ở đường núi, sau đó được người này dẫn đi
nộp danh sách.
Sau
ba vòng khảo xét: xác minh căn cơ, sát hạch thảo dược và một trận “giao thủ
kiểm pháp” đơn giản, Tần Vân miễn cưỡng được chấp nhận… vào làm tạp vụ
tại Tàng Kinh Các, phụ trách lau chùi và ghi chép sách cổ.
Tàng Kinh Các – Tầm Ngọc Trong Tro
Tàng
Kinh Các của Thương Lưu Môn chia ba tầng: tầng một là pháp môn sơ cấp, tầng hai
chứa tâm pháp trung phẩm, tầng ba phong bế, chỉ mở mỗi tháng đầu năm cho đệ tử
nội môn điểm công tích. Tần Vân không có quyền chạm vào pháp tịch, nhưng hằng
ngày được giao nhiệm vụ lau dọn, sao chép phần mục lục các loại điển thư,
công pháp, chú giải.
Hắn
không vội vàng, mỗi lần ghi chép mục lục đều cẩn thận ghi nhớ từng tên pháp
quyết, từng chú giải ẩn nghĩa, sau đó mỗi đêm về phòng nhỏ phía sau núi, dùng
trí nhớ ghi lại chi tiết.
Không
ít lần, hắn phát hiện ra các công pháp phổ thông có vài phần mâu thuẫn, bèn đối
chiếu qua từng bản sao cũ, cuối cùng mò ra được một đoạn dẫn khí pháp cổ bị
thất truyền – không hoàn chỉnh, nhưng rõ ràng hiệu quả cao hơn Ngưng Khí Quyết
sơ cấp bình thường.
“Không
cần toàn bộ, chỉ cần hơn người một bước… là đủ giữ mạng giữa bầy sói.”
Không Gây Sóng – Cẩn Trọng Từng Bước
Đệ
tử nội môn, ngoại môn trong Thương Lưu Môn thường hay khinh thị đám tạp dịch.
Nhưng Tần Vân chưa bao giờ đáp trả. Hắn cúi đầu, vâng lời, dậy sớm quét rác,
đêm khuya ghi chép. Có lần bị oan ức phạt ba mươi roi pháp lực, hắn chỉ âm thầm
chịu đựng, không nói một lời.
Một
đệ tử ngoại môn từng cười nhạo hắn:
—
“Loại phàm nhân như ngươi, có ở đây mười năm cũng chẳng lên nổi tầng hai đâu.”
Tần
Vân chỉ khẽ cúi đầu đáp:
—
“Ta chỉ mong có thể an ổn học được vài điều. Không dám mơ cao.”
Học Được Gì Không Ở Công Pháp – Mà Ở
Cách Quan Sát
Sau
nửa năm, Tần Vân lặng lẽ kết giao được với một lão quản sự mù, phụ trách kiểm
thư cổ trong kho cũ. Không ai để ý đến lão, nhưng Tần Vân phát hiện lão này
từng là trận pháp sư phụ trách bố trí phòng ngự cho Thương Lưu, về sau
bị phế mắt trong một lần trấn thủ chiến đấu.
Mỗi
khi rảnh, hắn đều tìm cách hầu chuyện, đưa trà, nghe kể về cách bố trận, phân
trận hạch tâm, đo gió phương vị, từ từ khắc ghi thành lý trận pháp sơ khai.
Kết Cuộc Chương
Một
ngày nọ, vào giờ Tý, trong phòng nhỏ nơi chân núi hẻo lánh, Tần Vân bố trí ba
tảng đá nhỏ, lấy cành cây khô thay trận kỳ, bày ra Tụ Linh Trận đơn giản
nhất từ đoạn tâm pháp nhận được ở Linh Ngân Lâm.
Sau
khi hoàn tất, hắn từ từ vận chuyển Ngưng Khí Quyết.
Chỉ
trong nháy mắt, linh khí vốn mỏng như tơ tằm trong không khí, tựa hồ bị dẫn
dắt tụ lại nơi trung tâm tiểu trận, rồi chậm rãi chảy vào huyệt đạo hắn.
Ánh
mắt Tần Vân không có vẻ gì vui mừng. Chỉ có sự ổn định. Vững chãi.
0 Comments