CHƯƠNG 141: CÁI BÓNG TRONG TÀNG KINH CÁC
Bóng
đêm bao phủ khắp dãy Thương Lưu Sơn. Trong phòng gỗ nhỏ khu tạp dịch bên chân
núi, ánh nến lay động phản chiếu một thân ảnh gầy gò, mắt chăm chăm vào một
trang giấy cũ kỹ. Giữa đêm tĩnh mịch, chỉ nghe tiếng bút lướt nhẹ trên giấy,
từng nét ghi chép lại đoạn pháp văn khó hiểu mà hắn đã “vô tình” trông thấy
trong Tàng Kinh Các tầng hai buổi chiều nay.
Tần
Vân không phải là người tham lam. Nhưng hắn chưa bao giờ quên: phàm nhân tu
tiên, nếu không nắm lấy từng cơ hội nhỏ, vĩnh viễn chỉ là tạp dịch rửa chân cho
người khác.
Một Gáy Sách Bụi Mờ
Chiều
nay, trong lúc quét dọn giá sách cuối cùng tại tầng hai, nơi vốn ít người bén
mảng, Tần Vân phát hiện một quyển sách mỏng bị rơi vào khe sâu sau giá. Không
tên, không bìa, chỉ một góc gáy lộ ra, phủ đầy bụi. Khi hắn rút ra, trang sách
đầu tiên đã bị mối ăn gần hết, chỉ còn lại vài dòng chữ ngoằn ngoèo.
Thế
nhưng đôi mắt hắn lập tức sáng lên: Đây không phải là pháp quyết thông
thường. Chữ viết xưa cũ theo thể cổ ngữ thời Thái Sơ, nội dung lại là đoạn
giảng giải về “chân ý chuyển khí đạo”, một lý thuyết tu hành tương tự
như dẫn khí nhưng hiệu quả dẫn linh tinh thuần hơn nhiều.
Hắn
không dám giữ lại bản gốc. Sau khi lặng lẽ ghi nhớ, hắn đặt sách lại đúng chỗ
cũ, cẩn thận sao chép ra một mảnh giấy bằng tay trái, chữ xấu xí, giả như bút
tích người khác.
Dưới Ánh Mắt Quan Sát
Mấy
hôm nay, Tần Vân bắt đầu cảm thấy có kẻ để ý đến hành tung mình.
Trong
các đệ tử tạp vụ, hắn vốn là kẻ ít nói nhất, chưa bao giờ xen vào việc người khác.
Nhưng hai lần gần đây, hắn phát hiện mấy quyển sách mình lau chùi thường xuyên
bị đảo vị trí nhỏ—chỉ chênh vài ly, nhưng người cẩn thận như hắn không
thể không nhận ra.
“Có
người theo dõi ta... Không phải người thường. Là tu sĩ biết ẩn khí thuật.”
Tần
Vân lập tức đổi nhịp sinh hoạt: ban ngày làm việc chậm rãi hơn, tỏ ra đã chán
nản việc ghi chép. Đêm về, hắn luyện tập tiểu trận Tụ Linh đơn giản bằng cách
thay đổi vị trí đặt đá, giả như đang học bố trí trận pháp tầm thường để tăng
linh khí phòng ngủ.
Thế
nhưng, sau hai tuần, hắn vẫn cảm nhận rõ một tia thần thức thi thoảng quét qua
phòng mình — ngắn ngủi, không đủ mạnh để ép vỡ phòng cấm chế, nhưng cũng chẳng
phải người cấp thấp có thể làm được.
Tĩnh Lặng Đợi Thời Cơ
Tần
Vân hiểu rõ: thực lực của hắn hiện tại quá yếu để đối đầu trực diện. Một
sai sót nhỏ có thể khiến hắn bị nghi ngờ là kẻ trộm pháp tịch—đối với các tông
môn, đó là trọng tội, thậm chí không cần xét xử.
Cho
nên hắn quyết định ẩn mình triệt để, thu liễm khí tức mỗi lần tu luyện,
giảm tốc độ hấp thu linh khí để không tạo dao động. Thay vì ghi nhớ cả đoạn
pháp văn, hắn chỉ chép một phần ba rồi đốt phần giấy đầu tiên, tự mình học
thuộc trước, sau đó mới tiếp tục phần sau.
Gió Ngầm Nổi Lên
Vào
một buổi sáng, trưởng lão trông coi Tàng Kinh Các bất ngờ ra lệnh cho kiểm
tra toàn bộ kho sách tầng hai. Lệnh này từ trước đến nay gần như chưa từng
xảy ra. Tất cả tạp vụ đều phải ở lại kiểm kê, không ai được rời khỏi tòa các.
Tần
Vân âm thầm rùng mình. Hắn biết: kẻ kia bắt đầu ra tay.
Trong
lúc mọi người hoảng loạn tìm kiếm sách mục, chỉ có hắn giữ vẻ bình tĩnh, thậm
chí còn chủ động dọn lại giá cũ nơi mình tìm được quyển vô danh. Trong lòng hắn
chỉ có một ý niệm: giả ngu đến cùng.
Khi
một vị đệ tử nội môn đến hỏi:
—
“Ngươi có phát hiện quyển nào bị xáo trộn không?”
Tần
Vân cúi đầu đáp:
—
“Bẩm sư huynh, tiểu nhân chỉ quét dọn, không dám động đến sách không có mã số.
Có điều... hôm trước có thấy vài quyển bị mối cắn nhẹ ở góc, tiểu nhân đã báo
cho lão quản sự.”
Câu
nói đơn giản, không hề giấu giếm, khiến vị đệ tử nọ chỉ hừ lạnh rồi bỏ đi.
Một Hạt Mầm Được Gieo
Tối
đó, trở về phòng, Tần Vân âm thầm lấy ra ba đoạn pháp văn đã ghi nhớ, nối lại
thành một mạch lý giải hoàn chỉnh.
Hắn
thử nhập định, dùng pháp dẫn của bản “Chuyển Khí Tâm Chú” để đưa linh khí tụ lại
quanh đan điền, không hấp thu vội mà vận hành theo lộ tuyến vừa học được.
Một
canh giờ sau, mồ hôi hắn nhỏ thành giọt, tâm mạch nóng ran. Nhưng khi luồng khí
đầu tiên chảy qua huyệt “Tinh Môn” mà không tản mác như thường lệ, Tần Vân
run nhẹ.
“Có
hiệu quả... thật sự có hiệu quả!”
Tuy
chỉ là bước nhỏ, nhưng với một kẻ có linh căn kém, không được truyền thụ, không
có đan dược, đây chính là một bước chuyển mình. Một mạch dẫn khí hoàn chỉnh –
do chính hắn tìm thấy.
Cuối Chương
Giữa
đêm khuya, ngoài phòng nhỏ, một thân ảnh mặc hắc y đứng trên đỉnh cây cao, ánh
mắt như u ảnh nhìn về phía căn phòng đơn sơ dưới chân núi.
Một
tiếng cười nhẹ vang lên:
—
“Thú vị. Một tên tạp dịch phàm nhân, lại có thể lặng lẽ như vậy. Ngươi muốn giành
lấy đạo… thì ta sẽ xem ngươi đi được đến đâu.”
CHƯƠNG 142: TIN ĐỒN DƯỚI CHÂN NÚI
Trong
khu tạp dịch dưới chân Thương Lưu Môn, vốn yên ắng như nước giếng mùa đông, mấy
ngày gần đây lại xôn xao bất thường. Những lời đồn đại âm thầm lan truyền như
sương mù buổi sớm, len lỏi qua từng góc nhà tranh, từng bãi đất luyện công,
từng ánh mắt lén lút nơi đệ tử tạp dịch tụ họp.
“Ngươi
nghe chưa? Tên Tần Vân ấy… hình như có thể tự dẫn khí rồi!”
“Vô
lý! Tên đó chẳng phải linh căn ba hệ tạp loạn, chẳng có sư phụ, tu vi bao năm
không nhúc nhích đó sao?”
“Ta
tận mắt thấy hắn luyện công vào canh ba, xung quanh có linh khí mờ mờ, không
phải là dẫn khí thì còn là gì?”
Lời
đồn thêu dệt, mỗi người nói một kiểu. Có kẻ bảo Tần Vân nhặt được pháp bảo, có
kẻ quả quyết hắn lén học trộm công pháp cao tầng, thậm chí có tên bịa ra rằng
hắn vốn là thiếu chủ bị đuổi khỏi gia tộc tu tiên nào đó.
Tần
Vân nghe hết, nhưng chỉ cúi đầu làm việc như thường. Gương mặt hắn vẫn bình
lặng như đá tảng dưới suối, không biện minh, không phản bác, càng không chối
bỏ.
Một Người Lặng Thinh
Đối
với tán tu phàm nhân như hắn, lời đồn là con dao hai lưỡi. Dù có thật, cũng
không ai tin. Dù vô lý, cũng đủ khiến hắn bị nghi kỵ.
Bởi
vậy, mỗi ngày trôi qua, Tần Vân càng ít ra ngoài. Hắn chọn giờ sớm tinh mơ để đến
kho củi, lúc trăng tàn để về phòng. Cứ như thế, một thân ảnh âm thầm lặp lại
chuỗi sinh hoạt nghèo nàn, đơn điệu, đến mức khiến người ngoài lầm tưởng hắn đã
hoàn toàn từ bỏ con đường tu đạo.
Chỉ
có bản thân hắn biết rõ: trong lòng, lửa đạo vẫn đang âm ỉ cháy.
Trưởng Lão Truy Vấn
Một
hôm, trưởng lão trông coi khu tạp dịch, họ Trầm, vốn trước giờ chẳng mấy để ý
đến hạng chân sai vặt, lại gọi Tần Vân lên gặp mặt.
Tần
Vân bước vào gian phòng gỗ mùi trầm hương nhè nhẹ, hành lễ không nhanh không
chậm:
—
“Đệ tử tạp dịch Tần Vân, bái kiến Trầm trưởng lão.”
Trầm
trưởng lão ánh mắt lạnh nhạt liếc nhìn hắn, tay lật lật quyển sách nhỏ trên
bàn:
—
“Dạo gần đây, bên dưới có tin đồn... ngươi tự học được công pháp tu hành, còn
ngưng được chút linh khí quanh thân. Là thật?”
Tần
Vân đáp nhẹ:
—
“Đệ tử ngu dốt, linh căn ba hệ lẫn lộn, lại không được truyền thụ chính thống,
chỉ lén đọc vài quyển giới thiệu cơ bản. Có thể dẫn được chút linh khí quanh
người, nhưng chưa dám nói là nhập môn.”
Trầm
trưởng lão cau mày. Hắn từng thấy nhiều đệ tử khoác lác, cũng gặp không ít phàm
nhân si tâm vọng tưởng. Nhưng ánh mắt Tần Vân... quá bình tĩnh. Không hoảng sợ,
không nịnh nọt, cũng chẳng tranh cãi. Một ánh mắt như kẻ đã trải qua gió sương,
biết rõ bản thân đang đứng ở đâu.
“Tên
này, không đơn giản.”
Một
thoáng suy nghĩ, lão phất tay áo:
—
“Được rồi. Ngươi quay về đi. Nhưng nhớ, nếu dám học lén công pháp trong Tàng
Kinh Các, đến lúc đó có chết cũng đừng trách ai.”
Tần
Vân cúi đầu thật sâu:
—
“Đệ tử ghi nhớ.”
Một Cơ Hội Kỳ Lạ
Tối
đó, Tần Vân quay về phòng, đốt thêm một nén nhang trấn khí, tiếp tục ngồi thiền
theo Chuyển Khí Tâm Chú, thứ pháp môn vô danh hắn chắt lọc từng đoạn.
Đến giờ, hắn vẫn chưa biết xuất xứ của nó, nhưng hiệu quả dẫn khí tuy chậm mà
vững, không giống pháp quyết nửa vời.
Sau
hai canh giờ, khi hắn mở mắt, trong đan điền đã có chút linh khí tụ thành một
điểm nhỏ, tuy mờ nhạt, nhưng rõ ràng hơn bất kỳ lần nhập định nào trước đây.
“Một
bước... chỉ là một bước nhỏ, nhưng là bước thật.”
Đúng
lúc ấy, bên ngoài có tiếng gõ cửa.
Tần
Vân hơi nhíu mày, chưa kịp hỏi thì cánh cửa đã mở. Một thiếu nữ áo xanh, mang
lệnh bài nội môn bên hông, đứng bên ngoài, ánh mắt quan sát đầy thâm ý:
—
“Ngươi là Tần Vân? Ta là Mộ Dung Lăng, nội môn đệ tử, được sư phụ giao cho một
nhiệm vụ… cần người biết kiên nhẫn và có đầu óc cẩn thận. Ngươi có muốn đổi vận
không?”
CHƯƠNG 143: THỬ THÁCH TÀNG LÂM CỐC
Gió
đêm lùa nhẹ qua khe cửa sổ, thổi lay ngọn đèn dầu đã vơi nửa bấc. Trong căn
phòng nhỏ nơi khu tạp dịch, Tần Vân trầm mặc nhìn Mộ Dung Lăng – vị nội môn nữ
đệ tử vừa bất ngờ xuất hiện. Ánh mắt nàng sắc sảo, trong veo như mặt hồ nhưng
ẩn chứa tia lạnh nhạt khó dò.
—
“Ngươi còn chưa trả lời.” – Nàng nhắc lại, giọng đều đều.
Tần
Vân hơi cúi đầu, không vội đáp. Sau vài hơi thở, hắn mới bình tĩnh nói:
—
“Tại hạ chỉ là tạp dịch, tu vi nông cạn, sợ không kham nổi trọng trách của nội
môn.”
Mộ
Dung Lăng mỉm cười nhạt:
—
“Không cần khiêm tốn. Sư phụ ta là trưởng lão Ngọc Phách Các, người không thu
đệ tử dễ dàng. Nhưng lần này, người muốn thử một vài ‘căn cơ lạ’. Ta thấy
ngươi… nhẫn nại, ít nói, lại có chút thành tựu trong dẫn khí. Chỉ cần hoàn
thành nhiệm vụ, sẽ được ban linh đan trợ tu.”
Tần
Vân nghe đến hai chữ “linh đan”, ánh mắt không khỏi lay động.
Bao
năm tu hành, hắn chưa từng dám dùng qua một viên chính phẩm linh đan. Tất cả
đều là dược thảo tự tìm, chắt chiu luyện thành đan thô khó nuốt. Nếu thật sự có
thể tiếp cận linh đan chính tông…
Nhưng
hắn cũng biết, không ai tự dưng ban ơn cho phàm nhân.
—
“Không biết… nhiệm vụ là gì?”
Mộ
Dung Lăng dừng lại một chút, rồi lấy trong tay áo ra một khối ngọc giản, nhẹ
đặt lên bàn:
—
“Ba ngày nữa, Tàng Lâm Cốc sẽ mở. Đây là nơi chứa vô số tài liệu luyện đan cổ
xưa, nhưng trong đó đầy rẫy độc khí và linh thú cấp thấp. Bọn ta cần người đi
vào tầng ngoài, thu thập mẫu thảo và mang về một loại mộc trùng đặc biệt.”
Tần
Vân nhíu mày:
—
“Chẳng phải nội môn đệ tử có thể đi?”
—
“Ta không thể mạo hiểm. Người ngoài nhìn vào thì đây chỉ là một chuyến thí
luyện tạp vụ. Nhưng… bên trong có thể gặp nguy hiểm bất ngờ. Ngươi là tạp dịch,
chết rồi cũng chẳng ai tra xét.”
Lời
nói vô tình nhưng chân thật. Tần Vân im lặng hồi lâu, cuối cùng vẫn nhẹ gật
đầu:
—
“Tại hạ nguyện đi.”
Mộ
Dung Lăng không biểu lộ gì, chỉ ném cho hắn một túi vải nhỏ:
—
“Đây là vài loại giải độc tán, một phù hộ thân sơ cấp và một lệnh bài vào cốc.
Nếu sống sót trở về, ta sẽ trao cho ngươi một viên Thanh Tức Đan.”
Nghe
đến tên đan dược đó, Tần Vân lần đầu tiên ánh mắt hơi chấn động. Thanh Tức Đan
– loại linh đan sơ phẩm, giúp tăng xác suất tụ khí vào đan điền, là ước vọng
của hàng ngàn phàm tu dưới Trúc Cơ.
Đêm Trước Thí Luyện
Sau
khi Mộ Dung Lăng rời đi, Tần Vân đóng chặt cửa phòng, thắp thêm đèn, mở ra một
quyển trục nhỏ đã ngả màu, ghi chép sơ đồ dược thảo và cách nhận biết mộc
trùng. Đây là thứ hắn mua từ một tán tu rách rưới, lúc còn lang thang bên ngoài
tông môn.
Hắn
đã sớm để ý đến Tàng Lâm Cốc, vì nơi đó từng là cổ địa luyện đan, dù bị
cấm vào nhưng vẫn có khe hở cho đệ tử thấp kém mạo hiểm chui vào tìm cơ duyên.
Không
ai ngờ, hắn lại có cơ hội danh chính ngôn thuận đặt chân vào đó.
“Độc
khí? Linh thú? Không đáng sợ bằng lòng người.”
Hắn
thì thầm, đôi mắt trầm ổn ánh lên sự kiên định lạ thường.
Tàng Lâm Cốc Sắp Mở
Sáng
sớm hôm sau, núi Thương Lưu chìm trong sương mù mờ ảo. Trên sườn núi phía tây,
một khe đá lớn hé lộ một địa đạo tối om, lối vào Tàng Lâm Cốc.
Tần
Vân đứng cùng bảy tám tạp dịch khác, mỗi người đều mang lệnh bài. Mộ Dung Lăng
chỉ liếc qua rồi không nói nhiều, tay khẽ vung ra, mở kết giới.
—
“Một canh giờ sau, cửa sẽ đóng. Ai không trở ra coi như bỏ mạng.”
Tần
Vân siết chặt túi vải, khẽ thở ra một hơi thật sâu.
Không
ai biết, bên trong tay áo hắn còn giấu một vật – một mảnh ngọc nhỏ màu đồng
đậm, từng nhặt được dưới hang núi khi còn là đệ tử tạp dịch của một môn
phái đã tan rã. Mảnh ngọc ấy từng phát sáng nhè nhẹ mỗi khi gần dược thảo
quý...
“Nếu
vận khí đủ tốt... có lẽ lần này, sẽ là bước ngoặt.”
CHƯƠNG 144: TÀNG LÂM CỐC – ĐỘC THẢO, MỘC TRÙNG, CỔ VĂN
Tàng
Lâm Cốc mở ra trong ánh sáng nhạt của một buổi sớm âm u. Hơi sương dày đặc cuộn
quanh lối vào như những làn khói mỏng, phảng phất mùi mục rữa cùng hơi độc nhè
nhẹ xông lên mũi. Dù là tạp dịch đệ tử nhưng mấy người đứng gần Tần Vân đều
theo bản năng rùng mình, rút chặt áo choàng che mặt.
Tần
Vân không vội, vẫn đứng yên quan sát địa thế trước mắt. Cảnh vật nơi đây đúng
như mô tả trong quyển trục cũ: cây cối um tùm, mặt đất phủ đầy thảm rêu đen,
nhiều đoạn như bị linh khí ăn mòn khiến cỏ cây xoắn lại như bị lửa thiêu, lộ ra
vết nứt màu nâu sẫm.
Ba
mươi trượng phía trước là khu vực tầng ngoài, chủ yếu có vài loại độc thảo
nhị phẩm, cùng một số linh trùng sinh trưởng quanh cây mục. Hắn biết rõ, mộc
trùng cần tìm chỉ sống gần những loại nấm có quầng sáng nhợt nhạt dưới rễ cây,
ban đêm phát ra u quang màu tím xanh.
“Phải
tranh thủ thời gian. Một canh giờ không dài, nhưng cũng đủ nếu không tham lam.”
Tần
Vân cẩn thận lấy từ túi vải ra một viên giải độc tán, nhét dưới lưỡi,
rồi xé một mảnh vải bọc mũi, bước vào giữa cốc. Đám tạp dịch tản đi tứ phía, ai
nấy đều lo kiếm công trạng, chẳng ai thèm quan tâm một kẻ có tu vi Luyện Khí
tầng hai như hắn.
Đi
được mười trượng, Tần Vân dừng lại bên một gốc cổ thụ bị mục phần rễ. Dưới bóng
rễ cây, hắn quả nhiên thấy một đám nấm tử linh – đúng loại mọc gần nơi
mộc trùng cư ngụ.
Hắn
khom người, cẩn thận không làm động đất, đưa tay rải chút bột cỏ quỳ để đánh
thức mộc trùng. Một lát sau, từ dưới đất nhỏ chui ra một con trùng nhỏ màu
vàng đồng, đầu có gai, thân mềm như sáp, quằn quại lết về phía nấm.
Tần
Vân nhanh tay quăng một tấm phù lụa đã chuẩn bị từ trước, trói chặt con
trùng, bỏ vào bình ngọc có khắc cấm chế thô sơ. Hắn không cười, chỉ nhẹ thở
ra.
“Một
con.”
Thời
gian trôi đi. Khi thu thập được ba con mộc trùng, hắn phát hiện linh lực trong
cơ thể bắt đầu tiêu hao nhanh. Độc khí dày lên khiến hắn buộc phải uống thêm
nửa viên giải độc, rồi dựa vào gốc cây nghỉ tạm.
Ngay
lúc đó, ánh mắt Tần Vân khẽ động.
Phía
sau tảng đá phủ rêu cách đó không xa… có một luồng ánh sáng nhạt xuyên lên
từ lòng đất. Như có gì đó đang phát quang bên dưới. Với kẻ khác, đây chỉ là
ánh lân tinh trong độc khí. Nhưng hắn từng đọc qua một đoạn ghi chú mờ trong
ngọc giản:
“Tại
cội rễ của cổ mộc U Linh, khi linh khí và âm khí hội tụ đúng thời điểm, sẽ sinh
ra thứ gọi là Cổ Ngữ Linh Văn – những ký tự cổ đại tự động khắc vào đất,
có thể là trận văn, pháp quyết hoặc bản ghi pháp môn thất truyền.”
Tim
hắn đập mạnh.
Tần
Vân không do dự. Hắn lấy ra mảnh ngọc đồng đậm giấu trong tay áo, đặt xuống mặt
đất gần điểm phát sáng. Quả nhiên, ánh sáng của mảnh ngọc lập tức cộng hưởng
với tia sáng mờ kia, khẽ rung nhẹ, như thể... đang đáp lại một thứ ngôn ngữ.
Bí Văn Xuất Hiện
Sau
vài hơi thở, rêu xanh tan ra để lộ một vòng tròn nhỏ khắc đầy văn tự cổ,
đường nét lồi lõm kỳ dị. Chính giữa là một ký tự to, như chữ “Luyện” nhưng khác
hẳn với chữ pháp hiện nay. Xung quanh ký tự là ba dòng nhỏ như thể ghi chép,
cực kỳ khó nhận ra.
Tần
Vân không dám chạm bừa. Hắn vội dùng phù lục ghi lại hình dạng, khắc lại từng
nét cổ văn bằng bút mực than.
“Không
dám mong đó là công pháp, chỉ cần là một đoạn pháp quyết nhỏ, đủ để giúp điều
tức ổn định linh lực cũng là kỳ ngộ trời ban.”
Tiếng
chuông bạc vang lên từ xa – dấu hiệu kết thúc một canh giờ. Những tạp dịch khác
đều đã lui về, chỉ còn hắn vẫn đang nhẫn nại khắc nốt ký tự cuối cùng.
Tần
Vân không hoảng. Hắn biết chỉ cần không vượt giới tuyến chính, trễ vài hơi thở
cũng không sao.
Thu
lại mảnh phù, hắn nhanh chóng rút lui, không hề quay đầu lại.
Ra Khỏi Cốc
Khi
đứng trước mặt Mộ Dung Lăng, Tần Vân vẫn chỉ cúi đầu, hai tay dâng ra bình ngọc
chứa ba con mộc trùng.
Nàng
liếc nhìn, không nói gì, nhưng ánh mắt lại trầm xuống như đang cân nhắc.
Sau
một khắc, nàng thản nhiên nói:
—
“Ngươi có thể lui. Thanh Tức Đan… sẽ do người hầu của ta chuyển tới sau.”
Tần
Vân cúi người thi lễ, lặng lẽ lui đi.
Không
một lời huênh hoang, không ánh mắt đắc ý.
Chỉ
là, khi bóng lưng hắn khuất sau rặng tre, trong tay áo lại siết chặt một mảnh
phù, ghi lại ba dòng cổ văn chưa ai trong tông môn từng thấy...
CHƯƠNG 145: CỔ VĂN GIẢI TÍCH – VẾT MỐI TỪ PHÁP MÔN THẤT
TRUYỀN
Sau
khi rời khỏi Tàng Lâm Cốc, Tần Vân không lập tức trở về chỗ ở mà vòng qua một
ngọn đồi nhỏ phía tây của Thiên Mộc Phong, tìm đến một khe núi hoang vắng có
khe suối cạn, nơi hắn từng phát hiện ra một đạo quặng linh thạch loại hạ phẩm
đã cạn kiệt, nay chẳng còn ai lui tới.
Tại
đây, hắn dọn sạch mặt đá phẳng bên vách, lấy ra mảnh phù ghi chép ba dòng cổ
văn từ trong tay áo. Gió núi thổi nhẹ, mùi thảo mộc hoang dã trộn lẫn mùi ẩm mốc,
khiến không khí yên tĩnh đến ngột ngạt.
Ba Dòng Văn Cổ
Mảnh
phù hiện ra dưới ánh dương tàn, nét mực than vẫn còn rõ ràng. Tần Vân ngồi xếp
bằng, từ trong túi trữ vật lấy ra một cuốn “Tạp Ký Về Linh Văn Các Đại Thế Lực
Thượng Cổ”, là vật hắn đổi được bằng ba viên linh thạch năm trước từ một
tiểu thương tán tu trong thành.
Cuốn
sách đã rách bìa, mục gáy, phần lớn chỉ ghi chép rời rạc, nhưng có kèm bản đồ
các hệ thống văn tự xưa từng được các cổ tông sử dụng. Đa số là lý luận chưa
được xác thực, nhưng đối với Tần Vân, đó là đầu mối duy nhất.
Hắn
bắt đầu so sánh từng nét:
—
"Dòng thứ nhất: Ký tự đầu là chữ ‘Dẫn’ trong hệ văn Tử Vân Sơn... nét này
cong thay vì gãy – là biến thể."
—
"Chữ thứ hai như ‘Mộc’ nhưng thừa nét xiên – có thể là ‘Tịnh’ hoặc
‘Tàng’."
—
"Chữ cuối... giống ‘Khí’ nhưng không đầy đủ – nghi là tượng hình, không
đọc theo nghĩa thông thường."
Tần
Vân nhíu mày. Qua một buổi chiều, hắn chỉ dám tạm dịch được:
“Dẫn Tàng Khí Quy…”
Có
thể hiểu là: “Dẫn khí ẩn tàng về quy thức…” hoặc “Pháp quyết dẫn linh khí vào
huyệt đạo tĩnh mịch.”
Đến
đây, hắn biết mình đang nắm trong tay một đoạn của pháp quyết tu luyện.
Không phải toàn bộ, nhưng là phần dẫn khí, có thể dùng để cải thiện quá trình
nhập khí – điều mà với linh căn cực thấp như hắn là vô cùng quan trọng.
Lựa Chọn: Giữ Im Lặng Hay Tìm Trợ
Giúp?
Tần
Vân không vội vui mừng. Hắn biết, nếu đoạn cổ văn này có thể tìm thấy trong
Tàng Lâm Cốc, thì chưa chắc người khác chưa từng biết đến. Nhưng nếu công khai,
rất có thể hắn sẽ bị dòm ngó, ép khai ra chỗ phát hiện.
“Chỉ
có thể dựa vào chính mình.”
Hắn
liền cẩn thận sao chép lại toàn bộ văn tự vào một tấm da thú có cấm chế mờ –
phòng khi phù lụa gốc bị hao tổn. Sau đó, từ trong tay nải, lấy ra cuốn bí tịch
cấp thấp “Thanh Mộc Quy Tâm Quyết” – công pháp hắn vẫn âm thầm tu luyện suốt
hai năm qua.
Rồi
bắt đầu thử nghiệm...
Thử Nhập Khí Theo Cổ Văn
Theo
đoạn dẫn khí cổ, thay vì hít linh khí theo bốn đại huyệt đạo cơ bản như công
pháp phổ thông, cổ văn chỉ dẫn một lộ tuyến ngược: từ đan điền phụ, qua
huyệt “Huyền Quan” sau lưng, đi ngược lên đến huyệt “Trúc Cơ” dưới tim, rồi mới
tán vào bách mạch.
Cách
này hao tổn tinh thần, nhưng nếu làm được... sẽ khiến luồng linh khí trở nên
ngưng kết hơn, phù hợp với người có linh căn yếu.
Tần
Vân nhắm mắt, bắt đầu điều tức. Trong thân thể, từng tia linh khí yếu ớt từ
không khí chậm rãi tụ lại. Không mãnh liệt, không cuồn cuộn – nhưng rõ ràng có
cảm giác... ngưng tụ hơn trước.
Nửa
canh giờ trôi qua, hắn chậm rãi mở mắt. Mồ hôi ướt lưng áo, nhưng ánh mắt sáng
hơn hẳn.
“Đúng
là có hiệu quả... Tuy chưa mạnh, nhưng nếu mỗi ngày đều nhập khí theo lộ tuyến
này, tốc độ tụ khí sẽ ổn định hơn trước ba phần.”
Dự Cảm
Đêm
xuống. Trong khe núi cũ, tiếng côn trùng rả rích, sương mù bám lên đá.
Tần
Vân ngồi lặng lẽ, nhìn ánh trăng chiếu lên phù cổ văn đặt trước mặt. Hắn không
nói gì, nhưng trong lòng mơ hồ sinh ra một dự cảm:
“Ba
dòng cổ văn này… chỉ là phần đầu. Nếu đã có khởi đầu, hẳn phải có đoạn giữa và
đoạn cuối. Tàng Lâm Cốc, chẳng lẽ là lối vào một bí cảnh cổ tông thất truyền?”
Ánh
mắt hắn sâu lắng, trầm mặc, nhưng không có tham niệm cuồng vọng nào hiện rõ.
Hắn biết rõ một điều:
“Tu
tiên, không thể đi nhanh. Phải từng bước, như rót nước vào bình cạn, không để
tràn, cũng không để cạn khô.”
CHƯƠNG 146: TIN ĐỒN VỀ CỔ ĐỘNG TRONG TÀNG LÂM CỐC
Trời
mới hừng sáng, màn sương vẫn còn vương trên những tán cây của Thiên Mộc Phong,
Tần Vân đã rời khỏi chỗ trú, khoác áo vải thô, cầm theo cuốc sắt và bao lưới,
giả vờ tiếp tục công việc hái thảo dược thường nhật. Hắn không muốn để ai để ý
tới việc mình quay lại khu vực Tàng Lâm Cốc.
Trong
mấy ngày qua, hắn đã thử tu luyện theo phương pháp điều tức mà đoạn cổ văn dẫn
khí gợi ra. Hiệu quả tuy chậm, nhưng rõ ràng hơn hẳn phương pháp cũ. Nếu duy
trì ổn định, có lẽ sau nửa năm đến một năm, hắn có hy vọng ngưng tụ linh khí đủ
để xung kích cảnh giới Luyện Khí tầng năm — điều mà với căn cơ linh căn
tam thuộc tính của hắn, từng là chuyện xa vời.
Nhưng
điều khiến hắn lưu tâm hơn cả là: nguồn gốc thực sự của mảnh phù văn kia.
Lời đồn trong đám tán tu
Hai
hôm trước, khi Tần Vân tới khu chợ tán tu ở chân núi để đổi lấy một ít dược
liệu cơ bản, hắn tình cờ nghe được một đoạn đối thoại giữa hai tán tu râu tóc
rậm rạp ngồi trong một quán trà cũ kỹ:
"Lão
Hách, ngươi còn nhớ cái khe đá phía bắc Tàng Lâm Cốc không? Cái nơi mà mười năm
trước có mấy người mất tích đấy!"
"Sao
không nhớ? Hồi đó còn đồn là có yêu thú cấp ba xuất hiện..."
"Chuyện
cũ rồi, nhưng nghe nói tháng trước, một tiểu tán tu đi săn thỏ linh đã phát
hiện khe đá ấy... đột nhiên hé mở một lối nhỏ, bên trong có khí lạnh bốc
lên."
"Ngươi
đang nói đến... cổ động?"
"Không
rõ là cổ động hay tàn tích, nhưng lối ấy bị phong bế hơn trăm năm rồi. Nghe đồn
thuộc về một nhánh tàn của Thái Diêu Cổ Tông thời Trung Cổ."
Câu
chuyện đó cứ vang vẳng trong đầu Tần Vân.
Thái
Diêu Cổ Tông — cái tên này hắn đã từng thấy qua trong một quyển ghi chép cổ tàn
tạ. Một tông môn từng tồn tại vào thời kỳ Hạ Linh đại loạn, nổi danh về các
pháp môn dẫn khí dị lộ, dùng cho tu sĩ có căn cơ thấp, chuyên tu nhẫn
nại và phục nguyên.
Mà
đoạn cổ văn mà hắn tìm được... rất có thể chính là pháp quyết thất truyền của
môn phái này.
Kế hoạch cẩn trọng
Tần
Vân hiểu rõ: nếu thông tin về cổ động bị lan truyền, đám đệ tử nội môn, hoặc tệ
hơn là các lão tu sĩ của Linh Mộc Môn cũng sẽ đổ dồn về đó. Hắn – một tán tu
không chỗ dựa, chỉ là con kiến giữa bầy hổ.
“Không
thể hành động liều lĩnh. Phải đi trước một bước, nhưng không để lại dấu vết.”
Thế
nên hôm nay, hắn mang danh nghĩa hái thảo dược quay lại Tàng Lâm Cốc – giả làm
công việc cũ, nhưng thật ra để tiếp cận khu vực phía bắc.
Sau
nửa canh giờ vòng vèo, hắn đến được nơi năm xưa từng phát hiện mảnh phù văn.
Cảnh vật vẫn như cũ, rêu xanh phủ vách đá, vài bụi linh chi tím mọc xen kẽ.
Đi
sâu thêm vài trượng, hắn phát hiện một vết đất mới bị xới lên. Không
nhiều – chỉ là một khoảng nhỏ, như có người dùng côn gỗ đâm thử xuống đất. Gần
đó, tán lá bị dẹp xuống bất thường.
“Có
người từng tới. Nhưng hình như còn dò xét, chưa vào sâu.”
Tần
Vân ngồi xuống, giả vờ hái một gốc thảo linh, nhưng tay kia nhanh chóng trượt
qua từng khe đá, dò xét hơi khí. Đúng lúc ấy — một luồng hàn khí nhè nhẹ lướt
qua kẽ tay.
Không
nhầm nữa.
Khí tức trong khe
Hắn
lần theo vết khí âm, dùng cuốc sắt khều nhẹ rêu xanh, hé ra một kẽ đá chỉ rộng
bằng ba ngón tay. Một tia khí trắng lập tức thoát ra, như sương mù từ hầm băng.
Tần Vân biết: đây không phải linh khí tự nhiên – mà là tàn khí phong ấn,
thường chỉ còn sót lại trong những cổ trận thất lạc.
Mắt
hắn lóe lên.
“Khe
này chưa ai mở hoàn toàn. Cần ít nhất nửa ngày để gỡ rêu đá, mở rộng miệng động
– nhưng không thể làm vào ban ngày.”
“Đêm
nay... là thời cơ.”
Chuẩn bị cho đêm
Trước
khi trời tối, Tần Vân rời cốc, đi về khu chợ tán tu. Hắn đổi hai viên linh
thạch lấy bột tê linh – loại bột khi rải quanh có thể làm loạn cảm ứng
của yêu thú cấp thấp, đồng thời mua thêm một lá phù ẩn thân sơ cấp, tuy
chỉ dùng được nửa canh giờ, nhưng là đủ để hành sự ngắn gọn.
Trở
về nơi trú tạm, hắn luyện tập lại hai lần cấm chế đơn giản – một để che
miệng động, một để dựng trận cảnh báo ngoài ẩn động.
Khi
đêm xuống, trời không trăng, mây mù bao phủ rừng núi.
Tần
Vân khoác áo vải đen, mang đầy đủ công cụ, bước ra khỏi nơi trú. Trong tay hắn,
nắm chặt mảnh phù văn cổ.
CHƯƠNG 147: BƯỚC VÀO CỔ ĐỘNG – TÀN TÍCH THÁI DIÊU
Đêm
tĩnh lặng như nước. Trên trời, tầng mây đen che khuất ánh sao, chỉ còn tiếng
côn trùng lẫn gió rừng thổi vi vu qua tán cây già mục. Tần Vân rón rén lẩn mình
qua những bãi đá ẩm ướt của Tàng Lâm Cốc, tiến về phía khe đá cũ – nơi hắn từng
phát hiện ra luồng hàn khí mờ nhạt.
Trên
lưng hắn là một bao vải thô nhỏ, trong đó là một lá phù ẩn thân sơ cấp, bột
tê linh, ba viên linh thạch, và mảnh phù văn cổ – những thứ
hắn đã gom góp suốt mấy năm nay, tích lũy từng chút một từ công việc khổ sai và
những lần đánh đổi khôn khéo.
Khi
đến nơi, hắn chậm rãi rải lớp bột tê linh thành hình bán nguyệt quanh khu vực
khe đá. Một thứ mùi nhàn nhạt như tro lạnh lan ra, ngay cả yêu thú linh trí sơ
khai cũng sẽ ngần ngại tiến đến.
Tần
Vân móc ra phù ẩn thân, cắn răng kích hoạt – một làn linh quang nhạt bao phủ
quanh thân, làm khí tức của hắn trở nên mờ ảo, gần như tan vào bóng đêm.
“Một
canh giờ. Phải tranh thủ.”
Khai mở cổ động
Khe
đá lúc ban ngày chỉ hé ra chừng ba ngón tay, giờ nhờ vào công cụ sắc bén và
pháp lực dẫn khí, Tần Vân cẩn thận bẩy từng mảng đá rêu ra. Hắn không dám dùng
pháp khí vì sợ gây động tĩnh. Mồ hôi thấm ướt sống lưng, từng động tác đều nhỏ
như giọt nước mài đá.
Gần
nửa canh giờ sau, một khe rộng bằng nửa thân người hiện ra.
Tần
Vân thở dài một hơi, không vội tiến vào mà dùng một lá phù cảm khí dán
lên trán. Lập tức, cảm giác mát lạnh luồn vào thần thức – bên trong khe đá,
linh khí mỏng như tơ nhện, pha lẫn hàn khí và... tàn niệm phù văn.
“Quả
thật là di tích... và có cơ cấu phong ấn chưa hoàn toàn tiêu tan.”
Đường hẹp âm u
Bên
trong động là một lối đi hẹp, chỉ vừa cho một người lách qua. Vách đá hai bên
phủ kín những rễ cây khô và khoáng thạch xanh lam phát ra ánh sáng mờ mờ. Tần
Vân bước từng bước cẩn trọng, không vội vã.
Sau
chừng mười trượng, hắn chợt đứng lại. Dưới chân có một mảnh đá gồ lên, khác
biệt so với những nơi khác – được khắc họa phù văn mờ nhạt, có dấu hiệu
từng là trận pháp cảm ứng.
Hắn
không dám mạo muội bước tiếp.
Lục
túi, Tần Vân lấy ra mảnh phù văn cổ – thứ từng giúp hắn lĩnh ngộ được phương
pháp dẫn khí thay thế. Giờ đây, hắn thử dẫn một tia linh lực truyền vào.
Phù
văn khẽ rung nhẹ, phát ra tiếng vo ve cực nhỏ. Lập tức, phù văn dưới chân hắn
chớp nháy sáng lên rồi... tắt lịm, như được tạm thời hóa giải.
“Thì
ra phù văn này không chỉ là tu quyết, mà còn là một dạng ‘chìa khóa’ phù hợp
với cổ trận của tông môn cũ.”
Gian phòng đá đầu tiên
Qua
được đoạn trận pháp, Tần Vân đi thêm vài chục bước nữa thì lối đi đột ngột mở
ra một gian phòng đá hình bát giác. Ở giữa có một đài ngọc cao nửa
người, phủ đầy bụi nhưng linh quang vẫn le lói phát ra từ tâm đài.
Trên
đài có ba vật:
- Một
phiến ngọc mỏng, khắc đầy chữ cổ.
- Một hạt
châu màu lam nhạt, linh khí tỏa ra lạnh buốt.
- Một
khối ngọc giản đã nứt vỡ một nửa.
Tần
Vân quỳ xuống sát đất, không động vào vật gì, mà trước tiên thắp ba nén hương
trầm từ túi mang theo, đặt cạnh đài.
“Hậu
nhân thất học, vô ý quấy rầy di tích tiền nhân. Nếu có cơ duyên, xin được tiếp
nối đạo mạch, không phụ công tạo hóa.”
Lời
khấn của hắn tuy giản đơn, nhưng đầy thành kính.
Sau
đó, hắn mới dám đưa tay cẩn trọng cầm lấy phiến ngọc đầu tiên. Thần thức truyền
vào.
Một
loạt văn tự cổ hiện ra trong đầu:
Tim
Tần Vân khẽ run.
Tạm lui, mưu lâu dài
Biết
rõ mình không thể nán lại lâu – phù ẩn thân sắp hết hiệu lực, lại chưa rõ trong
động còn bao nhiêu cạm bẫy – Tần Vân chỉ lấy phiến ngọc pháp quyết, còn
ngọc châu và ngọc giản nứt hắn cẩn thận chôn lại vào đài, che phủ cẩn thận bằng
lớp tro đá và thảo mộc.
Hắn
lặng lẽ rút lui, che lại lối vào bằng rêu khô như cũ, rồi rải lại bột tê linh
và dấu hiệu cảnh báo.
Khi
hắn rời khỏi Tàng Lâm Cốc, trời mới hửng sáng, mây mù vẫn chưa tan hết.
Nhìn
từ ngoài, hắn chẳng khác gì một tạp dịch đi hái linh thảo mỏi mệt, bước chân
chậm rãi và dáng vẻ tầm thường.
Nhưng
trong lòng Tần Vân, một bước ngoặt đã âm thầm xảy ra.
Từ
hôm nay, hắn không còn chỉ là một tán tu lặng lẽ gom góp từng viên linh thạch —
mà là người đầu tiên trong trăm năm bước vào tàn tích Thái Diêu Tông.
CHƯƠNG 148: THANH HUYỀN TĨNH THỂ KINH – MỘT ĐƯỜNG TU KHỔ
CHẬM MÀ CHẮC
Trở
về từ Tàng Lâm Cốc, Tần Vân vẫn giữ nguyên dáng vẻ lặng lẽ, như một tạp dịch
vừa đi hái linh thảo trong sương sớm. Hắn chẳng dám biểu lộ chút mừng rỡ nào,
chỉ lặng lẽ rửa tay chân, thay áo ngoài dính bùn rồi về lại tiểu viện cũ kỹ nằm
ở tận góc hậu viện của Thanh Diệp Phong.
Tiểu
viện chỉ rộng hai trượng vuông, cỏ dại chen giữa đá lát sân, vách gỗ mục gần
nửa, ban đêm gió thổi xuyên vào cũng chẳng ai buồn để ý. Nhưng đây lại là nơi
Tần Vân thấy yên lòng nhất — không có người dòm ngó, không có ánh mắt khinh
miệt, cũng chẳng ai lưu tâm đến sự tồn tại của hắn.
Đọc pháp quyết trong lặng lẽ
Đợi
đến canh ba, khi toàn phong đã tắt đèn nghỉ ngơi, Tần Vân mới ngồi xếp bằng
giữa phòng, lấy ra phiến ngọc pháp quyết đã thu được từ tàn tích. Dùng
thần thức truyền vào, một chuỗi văn tự cổ lập tức hiện lên như nước chảy trong
tâm trí.
"Thanh
Huyền Tĩnh Thể Kinh – Nhập Môn Chân Giải"
“Người
phàm căn cơ bạc nhược, khí hải hẹp nhỏ, không thể dẫn khí nhập thể. Pháp này
dùng tĩnh dẫn vi chủ, mượn thiên địa nguyên khí qua lỗ chân lông mà thẩm thấu
từng phần vào cơ thể, từng bước mở rộng kinh mạch, tôi luyện huyết nhục...”
“Một
ngày tu một phần da, mười ngày một phần nhục, trăm ngày một phần cốt, ba năm
thì đan điền mở ba phần, có thể tu sơ pháp.”
Tần
Vân hít một hơi thật sâu. Tư liệu hắn từng đọc trong tàng thư lâu đều không
nhắc gì đến pháp quyết dạng này — không dựa vào đan dược, không yêu cầu linh
căn, mà lấy tĩnh luyện làm chủ.
Chậm.
Rất chậm.
Nhưng...
khả thi. Và an toàn.
“Pháp
này rõ ràng là dành riêng cho những kẻ như ta... một phàm nhân không ai để
mắt.”
Thử bước đầu tiên
Tần
Vân cẩn thận làm theo chỉ dẫn. Hắn đốt lên một lò đàn hương mộc, làm dịu tâm
thần, rồi ngồi xếp bằng. Tâm ý dần chìm vào trạng thái “vô ngôn vô niệm”, không
nghĩ đến cảnh giới, không nghĩ đến thành bại.
Hơi
thở chậm rãi đến cực điểm.
Từng
luồng khí mỏng, mờ nhạt như sương, bắt đầu tụ quanh thân. Không giống dẫn khí
vào đan điền như pháp môn bình thường, pháp quyết này cho phép nguyên khí tự
thẩm thấu vào huyết nhục, như từng sợi tơ lạnh xuyên qua lỗ chân lông, lan
ra bắp thịt.
Sau
nửa canh giờ, Tần Vân cảm thấy toàn thân tê rần, như có kim châm nhẹ nhàng,
nhưng không đau.
“Hiệu
quả... thật sự có. Dù rất chậm, nhưng khí tức lưu động là thật.”
Một giọt linh dịch, một buổi tối
Đêm
ấy, hắn tu luyện suốt bốn canh giờ, chỉ ngưng khi máu trong tim bắt đầu sôi
nhẹ, dấu hiệu của việc tạng phủ chưa thích ứng với nguyên khí. Thanh
Huyền Tĩnh Thể Kinh không mạnh, nhưng cực kỳ coi trọng căn cơ – nếu ép quá,
chẳng những không ích gì mà còn dễ tổn hại khí huyết.
Hắn
liền dùng một giọt linh dịch dưỡng mạch pha loãng – thứ linh dịch do hắn tích
góp suốt mấy tháng từ kho thuốc phế phẩm – uống vào rồi từ từ hồi phục.
“Một
đêm luyện, bằng mười ngày ngồi thiền của trước kia. Quả nhiên không hư danh.”
Bị để ý
Sáng
hôm sau, khi Tần Vân mang sọt đi lấy nước như thường lệ, thì bất chợt nghe có
tiếng bàn tán sau lưng:
“Ê,
mấy hôm nay tên tạp dịch kia hình như tinh thần khá hơn hẳn đó.”
“Hừ,
chắc kiếm được chút linh thảo vụn nào rồi tu bậy tu bạ. Dạng người như nó, dẫu
cố bao nhiêu cũng chỉ là chân chạy vặt cả đời.”
Tần
Vân vẫn như không nghe thấy. Tay gánh nước vẫn đều đều, bước chân không loạng
choạng cũng không đắc ý.
Hắn
biết, con đường này nếu muốn đi xa, thì phải chịu đựng được mọi ánh mắt — khinh
thường, nghi ngờ, hay dòm ngó. Chỉ cần bản tâm không loạn, thì một ngày kia,
bước chân hắn sẽ vững như đá tảng.
CHƯƠNG 149: DA LỘC THÀNH HÌNH – ÂM THẦM LÀM VỮNG GỐC
Tần
Vân vẫn lặng lẽ như cũ — mỗi ngày gánh nước, quét sân, giặt pháp y cho ngoại
môn đệ tử, đổi lấy mấy đồng linh mễ cứng như đá và vài xu linh tệ vặt. Trong
mắt người khác, hắn chẳng khác gì một đệ tử sống mòn trong bóng tối, không có
hy vọng, không có thiên phú.
Nhưng
không ai hay biết rằng, trong ba tháng vừa qua, hắn mỗi đêm đều xếp bằng
tu luyện Thanh Huyền Tĩnh Thể Kinh, không sót một đêm.
Làn da bắt đầu biến đổi
Vào
đêm mưa cuối tháng, khi cả tiểu viện bị mưa gió quét qua lạnh buốt, Tần Vân vẫn
trầm ngâm tọa thiền. Trên thân thể hắn, từng sợi khí mỏng như khói từ ngoài
không khí đang thẩm thấu qua lỗ chân lông, như một dòng suối ấm áp chảy dọc tứ
chi.
Bất
chợt, trong lòng dâng lên một luồng nóng rực, như có mạch nước ngầm bắt đầu
chuyển động. Hắn mở mắt, chậm rãi nhìn xuống cánh tay trần.
Da
tay hắn lúc này đã không còn thô ráp như cũ, mà trở nên căng bóng, ẩn hiện một
tầng sáng mờ như sương, cảm giác khi chạm vào có chút đàn hồi, như một lớp da
mới được luyện qua sương gió ngàn năm.
Đây chính là "Da Lộc" – bước đầu tiên trong luyện
thể pháp Thanh Huyền, báo hiệu thân thể đã bắt đầu thích ứng được với khí tức
linh giới.
Không
hề có linh quang lóe lên, không dị tượng, cũng chẳng có tiếng sấm hay điềm báo.
Chỉ là một bước nhỏ, chậm và chắc — giống như từng viên đá lót đường dẫn đến
đại đạo.
Bí mật nơi gốc cây khô
Trong
sân nhỏ hậu viện có một gốc cây khô, cằn cỗi đã lâu, rễ nhô lên mặt đất. Không ai
để ý, nhưng Tần Vân mỗi ngày đều lén lút chôn ở đó một viên linh thạch vụn —
loại thạch nát, vô dụng với người khác nhưng hắn gom góp được từ tạp kho sau
khi phân loại vật tư cũ.
Dưới
gốc cây ấy, Tần Vân đào được một hốc nhỏ, lót bằng da thú chống ẩm, trong đó
chứa vài thứ đáng giá nhất với hắn:
- Một
quyển nát bìa da của Thanh Huyền Tĩnh Thể Kinh – Trung Quyển (hắn
mạo hiểm đổi bằng ba giọt linh dịch ở chợ đêm tu chân),
- Một
bình nhỏ chứa linh dịch cũ, có mùi máu nhẹ, do hắn chế lại từ thảo dược
phế phẩm,
- Và một
mảnh ngọc giản không trọn vẹn, chứa nửa đoạn tâm pháp dẫn khí cổ xưa —
chưa từng thấy ghi lại ở Thanh Diệp Tông.
“Còn
nửa năm nữa… Nếu có thể luyện đến tầng cốt, ta có thể thử bước đầu dẫn khí nhập
thể bằng phương pháp cổ. Dù không vào được Trúc Cơ, cũng đủ để đối phó một hai
tán tu phổ thông.”
Một chút biến cố
Mấy
hôm nay, Tần Vân cảm nhận có ai đó đang để mắt đến mình.
Lúc
quét sân, hắn phát hiện dấu giày mới bên cạnh hành lang vốn ít người qua lại.
Khi rửa y phục, có một ngoại môn đệ tử giả vờ hỏi han về thời khóa, ánh mắt lại
nhiều lần đảo về phía tay áo hắn.
Tần
Vân không phản ứng gì, vẫn tiếp tục đóng vai “kẻ tạp dịch khờ khạo”.
Trong
lòng hắn hiểu rõ — trong tông môn, có thể nghèo, có thể yếu, nhưng tuyệt đối
không được để người khác nhận ra ngươi có “dị tâm”.
Tu
sĩ nhìn thấy một phàm nhân bắt đầu thay đổi, thường không vui vẻ gì. Huống hồ
là những người từng quen nhìn hắn như rác rưởi.
Kế hoạch tẩu thoát
Sau
đêm da luyện thành hình, Tần Vân bắt đầu lặng lẽ chuẩn bị phương án lui thân.
Hắn biết, thời gian trong tông môn không còn nhiều.
Một
khi bí mật bị lộ — dù là bị nghi ngờ có pháp quyết cổ, hay sở hữu dị vật có thể
tu luyện — thì với thân phận tạp dịch, hắn không có bất kỳ quyền bảo vệ bản
thân nào.
“Một
khi bước vào tầng nhục luyện, ta sẽ rời đi. Trước đó, ta phải tích đủ linh
thạch để mua được một đạo ẩn khí phù, một bản đồ ngoại môn chi tiết, và
nếu có thể… một viên giải độc hoàn khẩn cấp.”
Cuộc hành trình với thân thể phàm nhân, không thiên mệnh,
không quý huyết. Tất cả đều phải đánh đổi bằng máu, thời gian và từng hơi thở
nhẫn nhục.
Tần
Vân vẫn âm thầm bước đi, từng đêm, từng giọt mồ hôi, từng tia nguyên khí dẫn
nhập qua da thịt… gom lại thành một ngọn lửa âm ỉ chưa từng tắt.
CHƯƠNG 150: BÓNG NGƯỜI NƠI CẦU ĐÁ – GÓC KHUẤT TRONG TÔNG MÔN
Đêm
trong núi sâu của Thanh Diệp Tông luôn tĩnh mịch. Gió rít qua tán cây như tiếng
thở dài của những hồn ma chết uất. Trong góc hậu viện nơi Tần Vân trú ngụ, ánh
đèn dầu leo lét soi sáng gương mặt bình lặng nhưng thâm trầm của hắn. Dưới lớp
áo vải cũ sờn, làn da hắn đã dần sinh cơ, mạch máu ẩn hiện dưới làn da như ngọc
thô, báo hiệu thân thể đã bước vào giai đoạn sơ bộ của Nhục Luyện Cảnh.
Đêm
nay, hắn quyết định sẽ thử phá bình cổ pháp, dẫn khí nhập thể bằng phương thức
tổ truyền không qua Linh Căn.
Nhưng
trước khi bước vào tu luyện, Tần Vân lại cảm nhận được một thứ gì đó bất
thường.
Ánh nhìn từ xa – cầu đá phía tây
Tần
Vân khép hờ cửa sổ, thắp một nén hương trúc mộc để trấn thần. Trong khoảnh
khắc, hắn thoáng thấy một bóng người nhỏ gầy, khoác áo đệ tử ngoại môn,
lặng lẽ đứng nơi cầu đá phía tây, cách phòng hắn chưa tới năm mươi
trượng.
Hắn
không quay đầu, nhưng thần thức sơ khai – luyện từ bí quyết cảm tri trong Thanh
Huyền Kinh – đã lặng lẽ dò xét.
Người
kia… không mang sát ý, nhưng hơi thở lại quá ổn định so với tu vi Luyện Khí tầng
ba bình thường.
“Kẻ
này không đơn giản. Có thể là do ai đó sai tới thăm dò, cũng có thể chỉ là vô
tình…”
Tần
Vân không hành động vội. Hắn thổi tắt đèn, rồi dùng hỏa vụ tán hương tự chế —
một loại khói mờ do đốt vỏ linh thảo khô — che giấu khí tức bản thân.
Giả làm tạp dịch thật
Sáng
hôm sau, Tần Vân vẫn dậy sớm như mọi khi, vác hai thùng nước đi từ suối nhỏ
dưới chân núi về khu ngoại viện. Trên đường, hắn lại gặp kẻ đêm qua –
một đệ tử tên là Lý Quang.
Lý
Quang giả vờ lơ đãng hỏi:
"Huynh
đệ, ngươi đã ở đây bao lâu rồi nhỉ? Hình như trước đây ta chưa từng thấy
ngươi?"
Tần
Vân mỉm cười, nụ cười thành thật đến mức khiến người ta không khỏi khinh
thường:
"Tại
hạ ở đây gần hai năm rồi. Chỉ làm việc quét sân, ít qua lại nên không quen biết
nhiều người."
Lý
Quang gật đầu, nhìn hắn từ trên xuống dưới rồi cười nhạt:
"Thật
là... chẳng hiểu sao tông môn còn giữ lại đám phàm nhân không linh căn như
ngươi. Phí cả linh mễ!"
Tần
Vân chỉ cúi đầu, không nói lời nào, tiếp tục bước đi. Nhưng trong lòng lại ghi
tạc tên này vào trí nhớ.
Tàng thư các – một cơ hội liều mạng
Buổi
chiều, trong lúc giao linh thảo khô tại Phân Điển Tạp Vụ, Tần Vân nghe được một
tin tức từ hai đệ tử lười biếng ngồi trò chuyện sau lưng:
“Nghe
nói ba ngày nữa Tàng Thư Các mở tầng một để đám đệ tử mới dò tìm bí pháp sơ
cấp.”
“Hừ,
toàn sách mục nát với công pháp thiếu đoạn, ai mà buồn lấy. Chỉ có đám tạp dịch
ngu ngốc mới coi là bảo bối.”
Ánh
mắt Tần Vân khẽ lóe lên.
Nếu
có thể vào đó... tìm được mảnh ngọc phù cổ còn thiếu đoạn, hắn có thể hoàn
thành nửa pháp quyết Dẫn Khí Ngưng Hồn đang giữ.
Nhưng
điều kiện để tạp dịch như hắn vào được Tàng Thư Các là — phải lập công, hoặc
tự bỏ ra ba mươi viên linh thạch hạ phẩm để xin giấy giới thiệu.
Ba
mươi viên… Với hắn lúc này, là gần như không thể.
Đường sống trong ngõ cụt
Tối
hôm đó, dưới ánh nến leo lét trong sân sau, Tần Vân cẩn thận trải ra bản đồ do
hắn chép tay suốt ba tháng từ việc lén xem sổ tạp vụ và nghe ngóng đệ tử khác.
Trong
đó có đánh dấu một nhánh ngầm thông từ kho linh thảo cũ tới phía sau hậu
viện của Tàng Thư Các, bị lấp từ lâu.
Nếu
vận khí tốt, chui qua đó, hắn có thể lẻn vào tầng một trong đêm mà không bị
phát hiện.
Tần
Vân không tin vào vận khí. Nhưng hắn tin vào nhẫn nại, trí nhớ và tay nghề
đào đất của bản thân.
Một đêm trước canh bạc
Hắn
uống hết phần linh dịch tích cóp suốt nửa năm qua, rồi lặng lẽ ngồi xuống, bắt
đầu luyện khẩu quyết nhập tức theo phương pháp cổ.
Thân
thể đã bước sang Nhục Luyện sơ tầng, kinh mạch tuy chưa mở hoàn toàn nhưng khí
tức bắt đầu hội tụ tại đan điền.
Từng
dòng khí mỏng như tơ li ti kéo theo đau đớn như kim châm đi qua mạch huyết,
khiến sắc mặt Tần Vân trắng bệch. Nhưng hắn không rên rỉ, cũng không động đậy.
Mồ hôi nhỏ xuống đất tạo thành từng giọt đục, rồi thấm vào đất.
"Chỉ
cần qua được đêm này, ta sẽ không còn là 'phàm nhân' nữa... mà là tán tu đích
thực, một bước nhỏ, nhưng là nền móng cho cả đời."
0 Nhận xét