PHÀM NHÂN TU TIÊN LỘ ( CHƯƠNG 151-160) [SIÊU PHẨM ] TIÊN HIỆP CỔ ĐIỂN - TÁC GIẢ: MÈO PING PING

 CHƯƠNG 151: ĐÊM ĐỘT NHẬP TÀNG THƯ CÁC – BƯỚC ĐẦU DẪN KHÍ


Gió đêm lạnh buốt len lỏi qua từng khe đá rêu phong trong Thanh Diệp Tông. Mọi hoạt động đều đã lặng xuống. Chỉ còn tiếng côn trùng và thi thoảng vài tiếng hô ngắn của đệ tử tuần tra vang vọng trong bóng tối.

Tần Vân nằm im trong góc hậu viện, mắt nhắm nhưng tâm thần lại tỉnh táo dị thường.

Hắn đã đợi đêm nay từ hơn nửa tháng trước.

“Không có tư cách vào Tàng Thư Các? Vậy thì ta tự tìm đường. Nếu không có con đường, ta tự đào lấy lối đi.”


Lối cũ dưới lòng đất

Từ một cái giếng bỏ hoang sau nhà bếp, Tần Vân mở nắp đá, nhảy xuống trong yên lặng.

Hắn đã kiểm tra từng viên gạch nơi đây suốt nhiều tháng trời. Dưới tầng đá thứ ba mươi ba là một khe hở hẹp dẫn tới một đoạn hành lang đất đá – chính là lối thông cũ bị phong kín khi Thanh Diệp Tông mở rộng mấy chục năm về trước.

Mỗi đêm, hắn chỉ đào vài tấc, che giấu bằng đá vụn. Nay, đường đã đủ cho một người chui lọt.

Tần Vân gồng mình lách qua đường hầm ẩm thấp, tay cầm một viên Dạ Minh Châu nhỏ bằng ngón út, ánh sáng mờ đủ soi đường.

Mất gần một canh giờ, hắn mới tới nơi — phía sau tầng một Tàng Thư Các, nơi từng là kho phụ cũ, nay chỉ còn gạch vỡ và tường đá phủ rêu.

“Thành công rồi…”




Kho sách bị bỏ quên

Tầng một Tàng Thư Các được canh phòng lỏng lẻo. Hầu hết đệ tử đều khinh thường nơi đây vì chỉ toàn sách nhập môn, phần lớn công pháp đã cũ nát, không đầy đủ.

Nhưng đối với Tần Vân — một tán tu không thầy không bạn, từng đoạn tàn quyển cũng quý hơn vàng.

Hắn cẩn trọng mở từng cuốn, dùng trí nhớ ghi lại khẩu quyết, không dám mang theo dù chỉ một trang.

Một giờ… hai giờ… thời gian trôi đi giữa mùi mốc của giấy cổ và mùi tro tàn của pháp tịch cháy xém.

Cuối cùng, sau bức vách gỗ mục nát, hắn tìm thấy một ngọc giản cũ không có tên, phủ bụi và rêu mốc.

Tần Vân đặt tay lên. Thần thức chạm vào, hắn thoáng run lên — chính là nửa còn lại của khẩu quyết "Dẫn Khí Ngưng Hồn" mà hắn từng tìm được trong một quầy sách rách ở chợ phàm nhân!


Tu luyện trong tĩnh lặng

Sau khi quay về, Tần Vân không lập tức tu luyện. Hắn nghỉ ngơi một ngày, điều tức khôi phục khí huyết, chờ thời điểm thân thể ổn định nhất.

Đêm thứ ba sau lần đột nhập, hắn bày ra một trận pháp thô sơ chống dò xét — học từ quyển sách “Ngụy trận sơ giải” mua bằng hai bao gạo — rồi ngồi khoanh chân.

“Dẫn khí nhập thể — không cần linh căn dẫn đầu. Dựa vào vận chuyển cơ thể, phối hợp khí tức thiên địa mà ép khí vào mạch...”

Tần Vân nhắm mắt, vận theo khẩu quyết.

Khí trời mỏng như tơ li ti, không nghe không thấy, nhưng từng luồng yếu ớt lại tụ về quanh thân. Không có linh căn dẫn lối, hắn phải dùng từng nhịp hô hấp, từng chuyển động cơ thịt trong người để điều hướng chân khí đi vào.

Mỗi lần khí chạm vào kinh mạch là một lần đau đớn như lửa đốt. Nhưng hắn nghiến răng chịu đựng, từng giọt mồ hôi lăn trên gương mặt nhợt nhạt.

Canh hai qua, mạch chính bên tay trái hé mở. Một tia linh khí nhập vào đan điền.

Tần Vân mở mắt — mệt mỏi, nhưng ánh sáng rực lên trong con ngươi.

“Thành công rồi… bước đầu dẫn khí nhập thể.”

“Từ nay, ta không còn là phàm nhân hoàn toàn nữa.”


Không tiếng reo mừng – chỉ là khởi đầu

Tần Vân không hét lên. Không mừng rỡ. Không chạy đi báo ai. Hắn chỉ lặng lẽ lau mồ hôi, lấy thảo dược ngâm tay, tránh tẩu hỏa nhập ma.

Đêm đó, hắn viết lại toàn bộ khẩu quyết "Dẫn Khí Ngưng Hồn", rồi đốt một bản sao. Không thể để ai tìm được.

“Bọn họ tu luyện có sư tôn, có đan dược, có linh căn. Ta không có gì.”

“Nhưng nếu ta sống sót, từng bước, từng tấc một... cuối cùng vẫn sẽ đứng nơi chân trời kia.”

 

CHƯƠNG 152: BÓNG TỐI TRONG TÔNG MÔN – SÁT CƠ ĐẦU TIÊN


Trời chưa sáng, gió núi se lạnh thổi qua rặng tùng xanh thẫm của Thanh Diệp Tông. Trong viện nhỏ góc đông, Tần Vân vẫn ngồi khoanh chân, ánh mắt trầm tĩnh, hô hấp đều đặn.

Từ đêm dẫn khí thành công, hắn không vội vàng xông phá, mà chọn nhẫn nại ổn định căn cơ. Một tia linh khí tuy yếu, nhưng đối với hắn – một người không có linh căn, thì mỗi bước đi đều phải chắc chắn như giẫm trên băng mỏng.

Hắn biết rõ: đây không phải là con đường dành cho kẻ nóng vội.


Bóng dáng quen thuộc

Sáng đó, khi đang khuân nước từ giếng về bếp, Tần Vân bất giác dừng lại. Phía sau tảng đá lớn cạnh vườn thuốc có một bóng người lướt qua – là Lý Quang, đệ tử nội môn, cũng là người từng nhiều lần nhục mạ hắn.

Không ai biết rõ vì sao Lý Quang luôn tỏ ra cay độc với một tạp dịch như hắn. Có thể vì lần trước trong lúc vận chuyển linh thạch, Tần Vân vô tình làm gãy một viên ngọc nạp khí. Cũng có thể... vì Lý Quang cần một “đối tượng để phát tiết quyền uy”.


Một trận sai dịch khác thường

Buổi chiều, trưởng sự phòng phân phó:

“Tần Vân, đêm nay ngươi phụ trách vận chuyển linh tài tới kho Bắc Viện. Làm gấp, không được chậm trễ.”

Tần Vân hơi nhíu mày. Bình thường việc vận chuyển vật tư do ba người đảm trách, nhưng nay lại chỉ gọi mỗi hắn. Hơn nữa, kho Bắc Viện nằm tận cuối sườn núi, hẻo lánh, ít người lui tới.

“Lạ.”
“Rất không ổn.”

Nhưng hắn không phản bác. Người đã chọn sống giữa kẽ nứt, thì phải học cách cúi đầu khi cần thiết.


Tử địa trong rừng tre

Giữa đêm, khi Tần Vân kéo xe gỗ chở đầy túi vải linh thảo đến rừng trúc dẫn vào kho Bắc Viện, ánh trăng bị che khuất, tiếng gió chợt biến mất – như thể cả không gian bị đóng băng.

Một tiếng cười lạnh vang lên.

“Tạp dịch mà cũng dám lén luyện công?”
“Ngươi tưởng có thể che mắt được bọn ta sao?”

Từ sau lùm cây, Lý Quang bước ra, theo sau là hai đệ tử nội môn, tay áo phất nhẹ, linh lực dao động không che giấu.

Tần Vân âm thầm siết chặt tay nải bên hông – nơi giấu bột mê hương và một viên “Dẫn Thú Đơn” mua được từ một thương nhân tán tu năm trước.


Không phải là chiến đấu – mà là thoát thân

Ba tên đệ tử nhanh chóng bao vây. Tần Vân không nói một lời, tay phải lặng lẽ tung nắm bột mê vào gió, đồng thời ném viên Dẫn Thú Đơn vào bụi cỏ.

Một khắc sau, từ rừng sâu vang lên tiếng gầm rít – một con Lục Miêu Mãnh thú bị hấp dẫn bởi mùi đan dược, lao ra như thiểm điện.

Lý Quang biến sắc, vội rút pháp khí – nhưng lúc đó, Tần Vân đã lợi dụng khe hở, lao người vào lùm tre, dùng thân pháp thấp kém nhất – nhưng hắn đã luyện hơn trăm lần – để lẩn trốn.


Tĩnh lặng sau cơn sóng ngầm

Sáng hôm sau, không ai nhắc gì đến việc đêm qua. Lý Quang bị thương nhẹ, nói rằng bị yêu thú vồ bất ngờ.

Tần Vân tiếp tục dậy sớm đun nước, quét sân như chưa từng có gì xảy ra.

Nhưng từ hôm đó trở đi, hắn luôn mang theo một ít vật phòng thân bên người.
Không ai biết, cũng không ai thấy, rằng kẻ tạp dịch ấy đã bắt đầu học cách tồn tại giữa sát cơ và lòng người hiểm ác.


CHƯƠNG 153: THẤT LINH CỐC – THỬ LUYỆN TỰ NGUYỆN


Thanh Diệp Tông mùa này mưa phùn lác đác, sương phủ lối mòn, khiến cả ngọn núi như chìm trong tầng mây u ám.

Tần Vân, như thường lệ, gánh đôi thùng gỗ đi ngang sân luyện đan, lặng lẽ làm việc, không ai để ý. Trong mắt các đệ tử chính thức, hắn vẫn chỉ là một tạp dịch vô danh – gầy gò, nhẫn nhịn, không có linh căn ra hồn, không đáng quan tâm.

Nhưng trong lòng hắn, một hạt giống đang nảy mầm.


Tin đồn về Thất Linh Cốc

Vài hôm gần đây, trong đám đệ tử nội môn râm ran lời đồn:

“Thất Linh Cốc sắp mở lại, lần này có cho phép đệ tử ngoại môn và cả tạp dịch tham gia.”
“Nghe nói ai sống sót ra được đều được tông môn ban thưởng trọng hậu.”

Thất Linh Cốc là một tiểu bí cảnh do Thanh Diệp Tông quản lý – nơi linh khí hỗn loạn, yêu thú thấp giai hoành hành, nhưng ẩn chứa dược thảo quý hiếm và trận pháp cổ xưa. Mỗi năm chỉ mở một lần, là nơi rèn luyện tâm trí và gan dạ cho đệ tử mới.

Đệ tử có bối cảnh thường tránh né. Người ngu dốt thì mơ mộng đổi đời. Kẻ thật sự có chí – chỉ lặng lẽ chuẩn bị mà không nhiều lời.

Tần Vân nghe xong, trầm mặc rất lâu.


Sự lựa chọn của người không có chỗ đứng

Tham gia thử luyện – nghĩa là tự nguyện đặt mình vào tử địa.

Không linh căn mạnh, không pháp khí tốt, không người chống lưng, không đồng đội. Với hắn, đó chẳng khác gì tự sát.

Nhưng nếu không thử – thì mãi mãi chỉ là tạp dịch.

Suốt năm năm qua, hắn đã lặng lẽ thu thập được mấy loại đan dược hạ phẩm, một ít trận kỳ cũ kỹ, vài quyển tàn tịch trận pháp sơ cấp. Dựa vào đó, hắn đã tạo được một loại “trận bẫy linh cảm” đơn giản để đối phó yêu thú cấp thấp.

Lúc trước, hắn chưa từng nghĩ đến việc dùng nó thật sự.

Giờ thì khác.

“Nếu không tiến lên, ta sẽ chết già trong kho gạo mà không ai nhớ tên.”


Đơn đăng ký thử luyện

Mười ngày sau, tại điện Ngoại Môn, danh sách đệ tử tự nguyện thử luyện trong Thất Linh Cốc được dán công khai. Phía dưới là dòng chữ nhỏ:

“Tạp dịch được phép tham gia, nhưng tự chịu trách nhiệm sống chết.”

Trong hơn một ngàn đệ tử tạp dịch, chỉ có ba người ghi tên. Một cái tên nổi bật giữa đám đông nhạo báng:

— Tần Vân.

Kẻ từng bị xem là vô dụng.
Kẻ từng làm việc khổ sai trong mười năm không than oán.
Kẻ chưa từng nổi bật trong bất kỳ cuộc sát hạch nào.

Một số người bật cười, vài tên đệ tử thì thầm:

“Tên đó đi chết cho lẹ cũng hay.”
“Chắc muốn tự kết thúc đời tạp dịch.”

Chỉ có một vị lão giám sự trong góc phòng – ánh mắt lóe lên kỳ dị, khẽ gật đầu:

“Lá gan này… không phải tầm thường.”


Đêm trước thử luyện

Trong căn phòng tối tăm dưới gốc tùng già, Tần Vân ngồi khoanh chân, trước mặt là chiếc túi nhỏ chứa đan dược, trận kỳ và ba hạt linh thạch hạ phẩm cuối cùng.

Không có ánh sáng. Không có pháp khí. Không ai chỉ dạy.

Chỉ có ý chí, mưu trí, và sự nhẫn nhục đã mài giũa từ máu và bùn đất.

Hắn khẽ lẩm nhẩm:

“Không cần nhanh. Không cần nổi bật. Chỉ cần… sống sót.”

CHƯƠNG 154: THẤT LINH CỐC KHAI MÔN – TÀN BẠO VÀ SỐNG CÒN


Sáng sớm, trời vừa hửng, sương mù còn chưa tan hết thì cổng đá dẫn vào Thất Linh Cốc đã được mở. Bên ngoài, mấy trăm đệ tử tụ tập — đủ cả nội môn, ngoại môn và một vài tạp dịch… như Tần Vân.

Ánh mắt mọi người đổ dồn về cốc khẩu u ám — hai vách đá dựng đứng, cây cỏ um tùm, từng cơn gió rít qua như tiếng yêu thú gầm gừ dưới chân núi.

Một vị trưởng lão áo xanh đứng trên bậc thềm, tay cầm ngọc phù, trầm giọng:

"Thử luyện Thất Linh Cốc không chia nhóm, không hỗ trợ. Bảy ngày sau, người còn sống sót đi ra từ Cốc, tùy theo cống hiến và vật phẩm thu được mà luận thưởng. Bị thương, bỏ mạng — tông môn không can thiệp."

Lời nói như đinh đóng cột. Không ai dám thở mạnh.

Tần Vân lặng lẽ siết chặt tay. Trong túi trữ vật của hắn, chỉ có một nắm trận kỳ cũ, một viên hồi khí đan hạ phẩm, và một ít bột mê hương mà hắn tự luyện được từ nấm rừng nhiều năm trước. Ngoài ra — chẳng có gì.

So với những kẻ bên cạnh lưng đeo phi kiếm, tay cầm phù lục, hộ giáp sáng choang — hắn như một bóng mờ mỏng manh giữa biển người.


Tiến Vào Cốc

Khi ngọc phù trong tay vị trưởng lão lóe sáng, một luồng linh quang mở toang cánh cổng đá. Đệ tử chen nhau tiến vào, kẻ nhanh thì sợ bị người khác cướp cơ duyên, kẻ chậm thì dè chừng sẫy chân sa vào yêu trận.

Tần Vân không vội. Hắn là một trong những người vào sau cùng.

Bước chân hắn trầm ổn. Không mạo hiểm chạy, không tranh giành đường đi.

"Bảy ngày… sống sót đã là chiến thắng."


Ngày Thứ Nhất – Cạm Bẫy Đầu Tiên

Khu rừng trong Thất Linh Cốc mênh mông, cỏ cao quá gối, linh khí loạn động, khiến thần thức khó dò quá mười trượng. Vừa qua khỏi rừng trúc đầu tiên, Tần Vân đã cảm nhận được một sát khí nhàn nhạt từ lòng đất.

Hắn lập tức dừng lại, lùi về sau mấy bước.

Đúng lúc đó — xoẹt!

Một đệ tử áo xám chạy trước hắn mấy trượng, bất ngờ rơi vào hố sâu. Chỉ nghe tiếng hét, rồi im bặt. Tần Vân không liếc lại.

“Trận pháp phong sát. Sát khí hòa vào linh mạch dưới đất. Dấu vết mờ nhạt. Nếu không có trận đạo căn bản, khó phát hiện.”

Hắn thầm rút ra một trận kỳ, cắm xuống chỗ vừa phát hiện linh khí dao động. Một tầng sương mờ nổi lên, tạo thành vòng bảo hộ tạm thời.

Tần Vân lặng lẽ ngồi xuống, không tiến, cũng không lùi. Hắn ở nguyên tại chỗ ba canh giờ, chỉ để xác nhận — không ai bám theo, không yêu thú ẩn nấp, không trận pháp ẩn tầng thứ hai.


Đêm Đầu Tiên – Gió Rít Và Mùi Máu

Trời về đêm trong cốc lạnh thấu xương. Có tiếng gầm rú từ xa vọng lại — tiếng yêu thú săn mồi hoặc… đệ tử bỏ mạng.

Tần Vân tìm được một hốc cây lớn, dùng thảo dược bôi quanh để xua yêu khí, rồi lập một tiểu trận ẩn khí xung quanh. Khi màn đêm buông xuống, hắn khoanh chân, thở đều, vận chuyển Tụ Linh Quyết, từng chút từng chút hấp thu linh khí loãng trong không gian.

Hắn không đốt lửa. Không ăn. Không ngủ.

Chỉ tu luyện và lắng nghe.

"Sống sót là bước đầu. Nhưng muốn người ta không xem thường — phải có cống hiến, phải có cơ duyên."


Góc Nhìn Khác – Có Kẻ Đã Để Mắt

Cùng lúc đó, ở đỉnh một ngọn núi ngoài cốc, có hai trưởng lão đang quan sát màn hình truyền ảnh từ linh kính.

Một người nhìn thấy Tần Vân lặng lẽ ngồi trận, ánh mắt khẽ chớp:

"Tên tạp dịch đó… dùng được."

Người còn lại cười nhạt:

"Linh căn rác rưởi, pháp khí không có. Chỉ có vài trò trận nhỏ, sống quá ba ngày đã là kỳ tích."

Vị đầu tiên không đáp. Ánh mắt vẫn dõi theo thân ảnh gầy gò dưới màn đêm:

"Có những kẻ… không cần thiên phú, chỉ cần đủ nhẫn."

 

 

CHƯƠNG 155: DƯỢC THẢO U HỒN – TRẬN PHÁP GIAO PHONG


Rạng sáng ngày thứ hai, màn sương trong Thất Linh Cốc vẫn chưa tan, hơi ẩm bám dính trên từng tán lá, khiến bước chân lún sâu vào lớp cỏ mục cũng trở nên nặng nề hơn.

Tần Vân rời khỏi hốc cây từ lúc trời chưa sáng rõ, lặng lẽ men theo một khe đá hẹp dẫn sâu vào lòng cốc. Hắn không đi theo lối mòn mà số đông đệ tử đã chọn — hắn chọn đường khó, đường vắng, đường ít ai muốn đi.

"Cơ duyên không nằm trên đại lộ... mà chôn giấu trong những góc u ám, chỉ có kẻ không màng sinh tử mới tìm được."


Phát Hiện Lạ Thường

Khoảng giữa giờ Thìn, khi sương bắt đầu nhạt, Tần Vân dừng chân dưới một vách đá phủ rêu, nơi linh khí mơ hồ ngưng tụ bất thường.

Một luồng khí âm hàn rất nhỏ len lỏi trong không khí — thứ mà kẻ khác nếu không quen cảm ứng linh khí sẽ không hề để tâm. Nhưng Tần Vân, với kinh nghiệm nhiều năm tán tu lang bạt, lập tức cảnh giác.

Hắn lần mò tìm dấu vết, cuối cùng dừng trước một bãi đất thấp rậm rạp dây leo.

Ngay giữa bãi cỏ là một gốc dược thảo tím thẫm, năm lá, không hoa, rễ uốn cong như móng vuốt — chính là U Hồn Thảo.

“Chỉ sinh trưởng ở nơi âm khí nồng đậm, thường có linh hồn oán khí tụ quanh. Đúng là thứ dược tài dùng để luyện Tụ Hồn Đan.”

Tụ Hồn Đan là đan dược phụ trợ cho người có linh căn thấp — dù không cải thiện thiên phú, nhưng có thể gia tăng tốc độ dẫn khí trong kinh mạch. Với người khác, tác dụng nhỏ, nhưng với Tần Vân — quý như thiên tài địa bảo.


Trận Pháp Âm Dương

Tần Vân không vội hái thuốc. Hắn biết rõ: có dược tất có trận.

Quả nhiên, sau khi rải một lớp bột linh phấn mỏng quanh khu vực, những tia sáng nhàn nhạt màu lam lộ ra — trận pháp kết giới âm dương đảo lưu, loại cổ trận chuyên dùng để hấp hồn và bảo hộ linh dược.

Một sai lầm — nhẹ thì tẩu hỏa nhập ma, nặng thì thần hồn tán loạn.

Hắn ngồi xuống, móc ra một bộ trận kỳ cũ kỹ, do chính tay hắn mua lại từ một đệ tử bị đuổi khỏi Luyện Trận Đường.

Tần Vân không có căn cơ mạnh, nhưng hắn có thứ mà kẻ khác không có: thời gian, nhẫn nại và kinh nghiệm thất bại vô số lần.

Từng cây trận kỳ được cắm xuống cẩn thận, theo chu vi ngược của trận âm dương, từng bước phân giải từng tầng kết giới. Mồ hôi thấm ướt vai áo, bàn tay run lên vì tiêu hao linh lực liên tục — nhưng hắn không ngừng.

Gần một canh giờ sau, tầng sáng lam nhạt cuối cùng tan đi như làn khói. Không có tiếng nổ, không có linh hồn oán lệ phản kích.

Tần Vân thở dốc, nhưng trong mắt lóe sáng.


Chiếm Được U Hồn Thảo

Hắn không nhổ cả gốc, chỉ cẩn thận cắt lấy một nửa lá, giữ lại phần rễ nguyên vẹn, rải bột linh dưỡng lên để duy trì sinh cơ cho lần sau. Hành động này không phải từ lòng tốt — mà từ sự khôn ngoan của kẻ từng bị nhiều lần đoạt cơ duyên giữa chừng: không vơ vét tất cả, sẽ không để lại khí cơ quá mạnh, tránh bị truy dấu.

U Hồn Thảo được bọc kín trong giấy phù hộ, cất vào hộp ngọc.

Tần Vân quay người rút lui ngay lập tức.


Trận Chiến Bất Ngờ

Vừa rời khỏi khu vực chưa được một khắc, một tiếng quát vang lên:

“Đứng lại!”

Ba đệ tử áo đen hiện thân, dẫn đầu là Hà Thông — đệ tử nội môn nhị giai, mắt sắc như dao, tu vi Trúc Cơ sơ kỳ.

“Thảo dược này do ta phát hiện từ ba ngày trước, cố ý dẫn khí âm tụ để chờ trưởng thành. Ngươi dám động vào?”

Tần Vân bình thản, chắp tay:

“Tại hạ chỉ đi ngang, thấy có kết giới tàn, tưởng vô chủ. Nếu là vật của đạo hữu, tại hạ xin hoàn lại.”

Hắn lấy ra phần lá U Hồn Thảo đã cắt, đưa lên hai tay.

Hà Thông nhìn chằm chằm, không giấu vẻ tham lam. Hắn liếc mắt về phía sau, chắc chắn không có ai theo dõi, rồi bật cười:

“Chỉ một ít lá thì đủ làm gì? Đưa luôn hộp ngọc ra, kèm túi trữ vật của ngươi.”

Tần Vân im lặng một hơi thở, chậm rãi nói:

“Vậy... thứ lỗi.”

Ngay lúc Hà Thông vừa động thân, trận kỳ quanh hắn đột ngột lóe sáng — một trận pháp nhỏ đã được bố trí từ lúc Tần Vân đi vòng qua cốc cây — Tụ Hồn Kết Ảnh Trận.

Một làn hắc khí tràn ra, làm mờ thị lực và rối loạn khí tức trong nửa khắc.

Tần Vân thừa cơ xoay người, phóng ra ba phù lục đã chuẩn bị từ trước: một Hỏa Phù, một Lôi Phù, một Khốn Trận Phù.

Không đợi kết quả, hắn thi triển bộ pháp thấp kém nhưng ổn định nhất của tông môn — “Ngưu Bộ Tán Hành”, lao về hướng núi sau.


Trốn Thoát

Sau gần nửa canh giờ chạy liên tục, khi đã xác nhận không còn ai bám theo, Tần Vân mới dừng lại. Hắn dựa vào vách đá, thở dốc, máu nơi khóe miệng tràn ra vì phản chấn.

Nhưng trong mắt hắn… không hề có sợ hãi, chỉ có sự trầm ổn.

“Trận pháp vừa đủ ngăn chân trong nửa khắc. Phù lục vừa đủ che mắt. Bộ pháp vừa đủ rút lui. Cái giá — chỉ là một ít máu và chút thương tổn.”

Hắn vuốt nhẹ hộp ngọc — U Hồn Thảo vẫn còn.

 

CHƯƠNG 156: GIAO DỊCH TRONG BÓNG TỐI – MỘT VIÊN ĐAN DƯỢC ĐỔI MỘT BÍ MẬT


Khi ánh chiều tà buông xuống, bóng đen rừng rậm đan xen chằng chịt như một tấm lưới bao trùm lấy vùng đất phía tây Thất Linh Cốc. Tần Vân, sau cuộc trốn thoát mạo hiểm vào buổi sáng, không về lại nơi tạm trú. Hắn chọn một hốc đá bí mật nằm sau lưng một gốc đại thụ rỗng ruột, tạm thời dưỡng thương.

Nội tức vẫn chưa ổn định, mạch máu trong lòng bàn tay vẫn chưa thông suốt sau khi liều mạng thi triển ba phù lục liên tiếp. Tuy nhiên, trong tay hắn lúc này có một vật quý: một nửa lá U Hồn Thảo, vừa đủ để luyện một viên Tụ Hồn Đan — loại đan dược ít ai xem trọng, nhưng với Tần Vân mà nói, đó là sinh cơ trong đêm tối.


Tự Luyện, Không Thể

Tần Vân từng âm thầm học được một vài phương pháp luyện đan sơ cấp từ những mảnh tàn thư cũ kỹ. Nhưng để luyện Tụ Hồn Đan, ngoài U Hồn Thảo ra, còn cần Tinh Phách Đằng, Hỏa Linh Chi, và đặc biệt là một lò đan đủ phẩm chất để tinh luyện âm khí cực nhỏ trong quá trình luyện đan.

Ba thứ ấy, hắn không có. Thứ duy nhất trong tay hắn là một ít linh thạch, và chút gan lì của kẻ không còn đường lui.


Tìm Người Giao Dịch

Tần Vân không mù quáng. Hắn biết, với cảnh giới hiện tại, đi mua đan trực tiếp từ nội môn là việc nằm ngoài tầm tay. Càng không thể để lộ tung tích sau khi lấy dược thảo.

Hắn nhớ lại một cái tên: Lữ Tam — tán tu từng bị đuổi khỏi Đan Hỏa Các, sống vạ vật tại khu vực rìa cốc, chuyên luyện các loại đan dược kém phẩm cho đệ tử cấp thấp.

Tin đồn nói hắn luyện đan bằng lò cũ, linh lực hao phí gấp ba người thường, nhưng đổi lại — không hỏi lai lịch khách hàng, chỉ cần đưa đủ giá.

Một kẻ như thế, là lựa chọn duy nhất.


Bóng Tối Giao Dịch

Khi trăng đã lên cao, Tần Vân khoác áo vải thô, che kín mặt, âm thầm bước vào con đường nhỏ phủ đầy rêu, dẫn tới một căn lều xiêu vẹo dựng sát bìa cốc.

Mùi tro đan cháy khét và linh dược mục nát trộn lẫn trong không khí.

Bên trong, một người đàn ông gầy gò, đầu tóc rối bù, ánh mắt vàng đục nhìn hắn:

“Không phải người cũ. Lại càng không phải nội môn. Ngươi tới đây… không sợ bị hỏi han?”

Tần Vân rút từ tay áo ra một hộp ngọc, mở hé — hương khí âm hàn tỏa ra, chỉ thoáng qua một khắc, nhưng ánh mắt của Lữ Tam lập tức sáng rực lên.

“U Hồn Thảo… hàng thật. Tuy chỉ có nửa lá, nhưng đủ luyện một viên Tụ Hồn Đan. Đổi thứ gì?”

Tần Vân không đáp ngay. Hắn lấy ra hai viên trung phẩm linh thạch, cùng một lọ nhỏ chứa vài sợi Tinh Phách Đằng, nói:

“Ngươi luyện hộ. Không cần thừa đan, chỉ một viên, giao tay tại chỗ. Không hỏi tên ta. Nếu thất bại, ngươi giữ linh thạch, ta giữ dược.”

Lữ Tam vuốt chòm râu lưa thưa, cười khan:

“Được. Nhưng muốn ta luyện trong đêm, ngươi phải ở lại, không rời nửa bước. Nếu ta chết giữa chừng vì thất khí, cũng không ai tìm ngươi.”

Tần Vân gật đầu. Giao dịch lập.


Một Canh Giờ Lặng Lẽ

Ngọn lửa linh hỏa bập bùng từ chiếc lò nhỏ nứt rạn, ánh lên gương mặt xám xịt của Lữ Tam. Hắn bắt đầu bỏ từng loại dược vào, khống chế ngọn hỏa tinh tế không tưởng. Mỗi bước đều giống như lấy mạng chính mình để trao đổi với lửa.

Tần Vân quan sát từng nhịp tay, từng hơi linh lực mà lão thất thoát. Từ đó hắn ghi nhớ, chắt chiu từng chi tiết — bởi đây là lần đầu tiên hắn tận mắt chứng kiến quá trình luyện một loại đan thật sự hữu dụng với mình.

Thời gian trôi chậm như tằm kéo tơ.

Cuối cùng, một tiếng “phốc” khẽ vang, một làn khí mờ thoát ra từ lò.

Lữ Tam mở nắp, móc ra từ đống tro tàn một viên đan nhỏ, màu xám nhạt, bề mặt trơn bóng, thoảng hương âm hồn.

“Tụ Hồn Đan — tuy không mỹ mãn, nhưng đủ cho một kẻ có linh căn kém thông mạch một lần. Giá trị của nó, hơn nhiều so với mớ linh thạch kia.”

“Nhưng ta không hỏi tại sao ngươi cần.”

Tần Vân nhận lấy, chắp tay khom mình:

“Tại hạ thiếu nợ một phần nhân tình. Sau này… sẽ hoàn lại.”

Rồi xoay người rời đi, bước chân không một tiếng động.


Hồi Phục và Chuẩn Bị

Rạng sáng hôm sau, trong khe đá nhỏ sau gốc cây cũ, Tần Vân đã bố trí sẵn mấy tầng phong ấn che khí.

Hắn ngồi khoanh chân, chậm rãi nuốt lấy viên Tụ Hồn Đan.

Một dòng khí âm mảnh như tơ chảy dọc kinh mạch, luồn qua các huyệt đạo bế tắc lâu năm. Tần Vân đau như bị đâm xuyên lồng ngực, mồ hôi túa ra như mưa, nhưng ánh mắt vẫn kiên định.

Hắn biết — đây là cơ hội đầu tiên để tăng tốc tu hành sau nhiều năm dậm chân tại chỗ.

Không kỳ ngộ. Không pháp bảo nghịch thiên. Không truyền thừa ngẫu nhiên.

Chỉ có một viên đan — đổi bằng mưu trí, bằng liều lĩnh, bằng lòng nhẫn nhịn sống sót nơi mà người khác không thèm nhìn đến.

 

CHƯƠNG 157: TAM MẠCH KHAI THÔNG – NGƯỜI PHÀM ĐI NGƯỢC DÒNG


Tần Vân lặng lẽ ngồi trong hốc đá chật hẹp, gối lên bọc vải rách, toàn thân như nhập vào trạng thái hư vô. Bên ngoài, sương mù buổi sớm tràn xuống khe núi, tàn khí từ thảo mộc dại mờ mịt như mộng ảo.

Viên Tụ Hồn Đan trong bụng đã tan vào kinh mạch từ canh giờ trước. Nhưng linh lực được dẫn vào lại như gặp phải mê cung — bị nghẽn ở chín chỗ, chảy không thông, quay đầu tán loạn.

Tần Vân cắn răng, ánh mắt không chút dao động.


Nhẫn – Không Phải Là Cam Chịu

Hắn biết rõ điều gì đang chờ phía trước: đau đớn như kim châm vào huyệt, huyết mạch rạn nứt, tâm thần loạn động, nếu sơ sẩy chỉ một hơi — nhẹ thì tẩu hỏa nhập ma, nặng thì thân tử hồn tiêu.

Nhưng nếu lùi bước? Cả đời này, hắn mãi mãi chỉ là tạp dịch quét sân, bị người sai khiến, sống không bằng chết.

“Khai… cho ta!”

Hắn gầm nhẹ trong lòng. Một tia linh lực mỏng như sợi chỉ được hắn cưỡng ép đẩy vào huyệt Phế Uyên, nơi từ nhỏ đến giờ chưa từng thông khí.

Thân thể chấn động. Một tia máu tươi trào ra khóe môi.

Tay hắn run lên, nhưng linh lực vẫn ngoan cố xuyên tới.

Tiếng “tách” mơ hồ vang lên trong tâm thức.

Một mạch — đã thông.


Không Phải Là Thần Đồng – Mà Là Người Sống Dai

Tần Vân không vội mừng. Hắn lại dồn khí, xoay chuyển theo pháp quyết của “Ngự Mạch Tâm Chú” — một khẩu quyết cấp thấp mà hắn mót được trong đống giấy vụn của đệ tử ngoại môn năm xưa.

Khẩu quyết này không nổi danh, không nhanh chóng, không có uy lực gì lớn. Nhưng nó có một điểm: ổn định.

Ổn định là thứ mà một người có linh căn tạp hệ, thuộc loại ngũ hành hỗn loạn như hắn cần nhất.

“Không cầu nhanh, chỉ cầu chắc.”

Tần Vân lặp đi lặp lại trong tâm niệm.

Nửa canh giờ sau, kinh mạch thứ hai – huyệt Thận Trì – cũng được mở.

Cơ thể hắn lúc này đã gần như tê dại, thần thức như bị xé rách vì chịu áp lực cường hành dẫn lực. Nhưng hắn không dừng.

“Thêm một mạch nữa… chỉ thêm một mạch nữa thôi...”

Hắn nuốt xuống một giọt dịch thuốc do chính mình ngâm từ Diệp Sương Thảo, để giảm hao tổn tinh thần, rồi tiếp tục vận chuyển khí lực.

Cứ như vậy, đến gần lúc mặt trời lên đỉnh đầu, huyệt Tâm Cung – nơi bị xem là tử huyệt của kẻ có linh căn tạp – rốt cuộc cũng vang lên tiếng vỡ mờ mịt.


Khai Thông Tam Mạch – Một Bước Vững Vàng

Lúc ba huyệt đạo cùng khai thông, toàn thân Tần Vân nóng rực, sau đó lại lạnh buốt như băng.

Tạp khí tồn tại bao năm bắt đầu bị đẩy ra ngoài qua từng lỗ chân lông, khiến y phục hắn ướt đẫm như vừa lội mưa.

Linh lực bên trong đã có thể tự lưu chuyển thành vòng nhỏ — chậm chạp, yếu ớt, nhưng là thật, không phải cưỡng ép.

Hắn mở mắt, ánh nhìn sâu như đáy giếng cổ:

“Luyện khí tầng ba, cảnh giới tiểu thành. Không nhờ ai ban tặng. Không ai nâng đỡ. Một mình ta đi tới.”


Bóng Đen Sau Bức Màn

Tần Vân không biết, trong khoảnh khắc khi ba mạch được khai, một luồng linh khí yếu nhưng cổ quái đã bốc lên, lan ra ngoài phạm vi phòng ấn vài trượng.

Dưới chân núi, trong một ngôi nhà nát thuộc khu của những đệ tử bị phế tu vi, một lão nhân cụt chân trái đang dưỡng thương khẽ mở mắt.

Ánh mắt lão lạnh lẽo như đã chết từ lâu, nhưng giờ đây khẽ run lên:

“Âm linh khí? Trong cốc này… còn có kẻ tu luyện theo lối nghịch hành như vậy?”

Lão hít sâu một hơi, nhắm mắt lại, miệng lẩm bẩm:

“Người như vậy… nếu sống được, có khi lại là kẻ duy nhất không đi theo lối mòn đã mục rữa.”


Cuộc Sống Vẫn Còn Lạnh Giá

Tần Vân sau khi ổn định linh lực, thay bộ y phục sạch cuối cùng, gói lại số bã dược và tro thuốc, tỉ mỉ tiêu hủy không để lại dấu vết.

Rồi hắn quay trở về khu vực đệ tử tạp dịch, tiếp tục công việc như chưa có gì xảy ra: múc nước, nhóm lửa, lau sàn, gánh phân cho linh điền.

Không ai nhìn hắn khác đi. Không ai chú ý.

Chính điều đó khiến hắn an tâm nhất.

 

CHƯƠNG 158: THƯỞNG PHẠT PHÂN MINH – CƠ DUYÊN TỪ MỘT CÁI HŨ VỠ


Chiều tà, ánh nắng vàng nhạt rọi xuống ngọn núi thứ chín của Huyền Linh môn, nơi xưa nay được xem là khu tạp vụ hỗn tạp nhất, u ám và ít người lui tới. Ở đây, Tần Vân vẫn lặng lẽ như cũ, ngồi một mình bên cạnh đống dược thảo phơi khô, tay không ngừng tách rễ, nhổ mốc, phân loại.

Một tiếng quát bất ngờ vang lên:

“Tần Vân! Tới nhà kho số bảy, dọn mấy hũ linh dược hư hỏng!”

Tần Vân đứng dậy, không nói không rằng, gật đầu bước đi.


Hũ vỡ – đồ bỏ của người, là cơ duyên của kẻ khác

Nhà kho số bảy là một phòng gạch thấp, nằm gần rìa ngoài dược viên. Trong này chất đống hàng trăm hũ gốm, phần lớn đã bị hư tổn, một số thậm chí đã vỡ nát, linh khí rò rỉ, bốc lên thứ mùi ẩm mục khó ngửi.

Tần Vân im lặng thu dọn từng hũ một, tay mang bao vải, động tác cực kỳ cẩn trọng — hắn biết rất rõ, trong cái gọi là "đồ bỏ", đôi khi lại có thứ người thường không nhận ra.

Một lúc sau, hắn phát hiện một hũ ngọc bị vỡ nửa miệng, bên trong từng có chứa đan dược nhưng giờ chỉ còn sót một ít bột mịn màu xám tro. Khi hắn đụng vào, đột nhiên một luồng hàn khí từ đáy hũ tràn ra, khiến lòng bàn tay hắn tê dại.

Hắn không dừng tay, mà dùng chiếc khăn nhỏ gói kín số bột còn lại, rồi như vô tình bỏ vào bao cỏ khô đang chuẩn bị mang đi tiêu hủy.


Âm văn cổ – dấu tích pháp tắc tàn phai

Tối hôm đó, trở về hang đá cũ nát trong khe núi, Tần Vân mở bao cỏ khô ra, cẩn thận lấy hũ ngọc ra xem xét. Trên mặt đáy của nó, ẩn hiện vài đường văn mờ nhạt, rất giống cổ văn hắn từng lén xem qua trong một quyển sách mục nát bị xé mất nửa phần đầu — ghi chép về "Âm Linh Văn Ký", một hệ ký hiệu chỉ được dùng trong các trận pháp phong ấn thời Thượng Cổ.

“Lẽ nào đây từng là hũ chứa linh đan dùng để ổn định hồn lực? Nhưng sao lại bỏ đi...”

Hắn suy nghĩ một lát, rồi từ trong bọc vải cũ rách lấy ra mấy tờ phù lục mà hắn tự tay vẽ trong suốt mấy tháng qua — hầu hết là loại phù trấn khí cấp thấp, nhưng một số hắn lén thay đổi nét vẽ, mô phỏng theo ký hiệu cổ kia.

“Phải thử một lần. Nếu đúng là khí âm, có thể hòa vào công pháp ta đang luyện... nếu sai thì... ít nhất không đến mức mất mạng.”


Thử nghiệm liều lĩnh – kẻ mạo hiểm thầm lặng

Đêm khuya, trong hang, hắn đốt một đạo phù do mình chế tạo, rồi thổi nhẹ phần bột đan màu tro lên trên.

Kỳ lạ thay — bột đan không tan vào không khí, mà ngưng lại thành một tia khí mỏng như sương, rồi chui vào huyệt Tâm Cung của hắn theo đường mạch vừa khai thông hôm trước.

Tần Vân run lên, không phải vì đau, mà vì... dòng linh lực ấy không hỗn loạn như thường lệ, mà ngược lại — cực kỳ ổn định, còn có chút... hấp dẫn tự nhiên đối với hồn thức của hắn.

“Đây không phải linh dược thường. Là thứ để rèn luyện tâm thần?”

Ngay lập tức, hắn ngồi xuống, vận chuyển khẩu quyết “Ngự Mạch Tâm Chú”, dùng ý niệm dẫn khí âm đó đi khắp ba huyệt đạo vừa mở.

Sau nửa canh giờ, hắn mở mắt, thở ra một hơi thật dài.

“Tuy không tăng được tu vi, nhưng tâm thần rõ ràng tĩnh hơn. Mạch lạc không bị rối. Thứ này... quý hơn đan dược!”


Mưu trí tích lũy – không bỏ sót cơ duyên nhỏ nhất

Tần Vân biết mình không thể luyện đan, không có tài chế phù như thiên tài, không có linh căn mạnh để cảm ứng thiên địa nguyên khí.

Nhưng hắn có cái khác: sự nhẫn nại của đá mài đao, sự cẩn trọng của người đi trên dây, và hơn hết — khả năng nhìn thấy thứ người khác không muốn nhìn, lượm nhặt thứ người khác không cần.


Một chút hy vọng, cũng là ánh lửa giữa mùa đông

Đêm khuya càng sâu. Trong khe đá u ám, một hũ ngọc vỡ đặt trên bàn đá đơn sơ, bốc lên khí âm nhàn nhạt, hòa cùng tiếng hít thở vững vàng của kẻ đang lặng lẽ vượt khỏi số phận.

 

CHƯƠNG 159: LINH ĐIỀN DỊ BIẾN – LẶNG LẼ THỬ MỘT LẦN ĐỔI MỆNH


Ngày thứ mười trong tháng mười, trời vừa chuyển lạnh. Sương sớm bám đầy trên lối mòn dẫn về phía tây nam của dược viên Huyền Linh môn – nơi trồng linh thảo cấp thấp dùng cho đệ tử ngoại môn luyện khí sơ kỳ.

Tần Vân được điều đến đây. Nhiệm vụ mới – chăm linh điền bị nhiễm linh trùng.


Linh trùng tàn thực – tai hoạ nơi đất bỏ

Tám thửa ruộng nhỏ, mỗi thửa chỉ chừng hai trượng vuông. Cây linh thảo úa vàng, một số đã mục rữa gốc, thân cành bị đục lỗ li ti như tổ ong. Những sợi mảnh như tơ – dấu hiệu của "Tằm Đen Âm Khí", loại linh trùng sinh ra do linh khí thất điều hoặc khí âm tụ nhiều.

Chính vì khí âm, nên chẳng ai trong đệ tử ngoại môn muốn đến. Gần đây có một người bị khí âm xâm hại dẫn đến tẩu hỏa nhập ma nhẹ, dù tu vi mới chỉ Luyện Khí tầng hai.

Tần Vân thì khác. Hắn không sợ khí âm – vì chính hắn vừa bước đầu học được cách dẫn khí âm vào thể, tôi luyện tâm hồn.


Mưu trí xử lý – không cứng đối cứng

Hắn không hấp tấp dùng phù trục trùng như những người khác. Hắn dành nửa ngày quan sát: vị trí ổ trùng, dấu vết cắn rễ, thời điểm phát tác khí âm.

Sau đó, hắn dùng những lá phù cũ bị vứt ở phòng pháp khí, mang về tẩy sạch, vẽ lại từng đạo phù mô phỏng chế khí trấn trùng, được cải biên từ phù cổ có liên quan tới những âm văn hắn thấy trước đó.

Đêm đó, hắn thử chôn một lá phù ngay bên gốc linh thảo mục ruỗng nhất. Kỳ lạ thay – trong vòng nửa canh giờ, tơ âm tụ dần về phía phù chú, như bị hấp dẫn.

Không vội vàng, Tần Vân ngồi bên cạnh, thủ thế ngũ tâm hướng thiên, từng hơi thở điều hòa theo "Ngự Mạch Tâm Chú". Lúc khí âm ngưng thành một luồng mảnh như sợi tóc, hắn mới dùng ý niệm dẫn nó vào thân thể.


Tự luyện trong âm độc – như đá mài thép

Mỗi lần dẫn nhập chỉ là một chút – bằng hạt bụi. Nhưng qua bảy ngày, hắn đã có thể cảm nhận được thức hải ổn định hơn, khi vận công, luồng khí lưu trong đan điền cũng ít rối loạn hơn trước.

Mỗi tối sau khi xử lý linh trùng, hắn đều đem linh thảo chết mục ra, chưng cất lấy cặn dược, hòa cùng vài giọt linh dịch cấp thấp — tự tạo ra một loại dược thủy ổn định khí huyết, giúp hắn duy trì nội tức không loạn dù tu vi yếu.


Âm dương tương sinh – hy vọng trong hư vô

Một chiều, hắn đang cẩn thận kiểm tra gốc linh chi hoang, thì bất ngờ phát hiện bên trong một cái tổ trứng vỡ có lẫn vài giọt chất lỏng xám đục. Hắn không nhận ra là gì, chỉ thận trọng thu lại, mang về nghiên cứu.

Trong phòng đá nhỏ, hắn dùng khí âm dẫn một giọt ấy lên mặt da. Ngay lập tức, một luồng tê dại kéo dọc sống lưng, như có thứ gì đang gặm nhẹ lên thần kinh.

Nhưng ngay sau đó — ý thức hắn trở nên sáng tỏ lạ thường. Mọi đường kinh mạch trong người như hiển lộ ra từng mạch tơ. Thứ chất dịch ấy rõ ràng có tính khai thần nhẹ, cực kỳ hiếm thấy.

“Nếu trích từng giọt... có thể hỗ trợ luyện tâm thần, cảm nhận linh khí chuẩn xác hơn.”


Không phô trương – cũng không bỏ qua cơ duyên

Tần Vân không báo cáo, không chia sẻ, cũng chẳng tranh công.

Hắn tiếp tục làm việc âm thầm, giả vờ mệt nhọc và chậm chạp. Người khác vẫn nhìn hắn là kẻ lặng lẽ, phàm nhân có linh căn kém, chỉ được việc nặng chân tay.

Nhưng chính hắn — từng ngày, từng đêm — dùng khí âm rèn tâm, dùng linh dịch tự chiết để ổn định nguyên thần, từng bước tạo dựng nền móng tu hành kiên cố, vững hơn kẻ có linh căn cao nhưng tâm trí yếu mềm.


Cuối chương – ánh mắt từ xa

Khi hắn cúi đầu gieo lại một mảnh linh chi mới, không hề hay biết — có một ánh mắt lạnh nhạt từ tầng hai pháp điện đang nhìn xuống, rồi nhẹ giọng nói:

“Linh khí bất thường? Không… là khí âm vận chuyển rất đều. Tên tạp dịch kia… không đơn giản.”

 

CHƯƠNG 160: SÁT HẠCH THỬ ĐAN – CHUỘT BẠCH HAY CƠ DUYÊN?


Ngày thứ mười tám, tháng mười. Trên đỉnh Bách Linh sơn, gió lạnh rít qua từng tán cây, mang theo mùi tro thuốc nhàn nhạt — mùi của lò đan vừa mới thất bại.

Tần Vân vừa rửa sạch tay sau buổi sáng làm việc ở linh điền, chưa kịp ngồi xuống điều tức thì một bóng xám từ xa hạ xuống. Là Trương quản sự, ánh mắt như thường lệ chẳng bao giờ chứa thiện ý.

“Ngươi, theo ta. Đan phòng bên Đông viên thiếu người thử đan, gọi tên ngươi. Mau lên.”

Không có lời giải thích. Không ai hỏi nguyện vọng. Đối với đệ tử tạp dịch không ai chống lưng như Tần Vân, việc bị điều làm “chuột bạch thử đan” vốn chẳng lạ.


Thử đan – mạng treo đầu lò

Lò đan thất phẩm ở Đông viên thường dùng cho các đệ tử luyện đan sơ kỳ thử nghiệm phối phương mới hoặc dùng dược liệu cấp thấp luyện thủ pháp. Phàm là đan chưa thành hình, hoặc đan bị biến dị đều cần người thử để xác định hiệu quả – hoặc độc tính.

Tần Vân được dẫn vào trong một phòng nhỏ ngập hương liệu, nơi ba lò đan vẫn đang âm ỉ cháy. Một đệ tử nội môn áo xanh nhìn hắn như nhìn một món hàng:

“Là hắn à? Nhìn gầy quá. Mạng có chịu nổi không?”

“Luyện khí tầng hai, miễn cưỡng dùng được.” – một giọng khác chen vào, rồi ném cho Tần Vân một viên đan nhỏ màu vàng xỉn, còn vương tạp khí chưa sạch.

“Ăn. Ngồi xuống vận công. Không được làm loạn chân khí, nếu không tự gánh hậu quả.”


Gian khổ – bình tĩnh như đá mài sắt

Tần Vân không phản đối. Hắn ngồi xuống, nuốt viên đan. Cảm giác đầu tiên là nóng ran từ cổ họng kéo xuống bụng. Một luồng linh khí hỗn tạp bùng lên, mang theo tạp độc chưa trung hòa.

Thay vì vận công mạnh để trấn áp như đám người kia dặn, hắn lặng lẽ vận “Thanh Vi Tâm Chú” – pháp môn điều tức hắn lấy được từ một cuộn da thú đã mốc trong kho tạp thư.

Luồng khí không bị ép xuống, mà được tách lớp, từng dòng nhỏ dẫn qua kinh mạch, một phần thấm nhập, phần còn lại từ từ đẩy ra qua lỗ chân lông.

Mồ hôi hắn rịn ra mùi tanh của cỏ độc, nhưng ánh mắt vẫn bình thản như mặt hồ.

“Hửm… kỳ lạ. Đan này tuy thất phẩm, nhưng trong đó có hạt khí âm mộc. Sao hắn không bị tẩu hỏa?” – gã nội môn thì thầm với đồng bạn.

Một lát sau, đệ tử khác cũng đưa cho hắn một viên khác — màu lục nhạt, vị cay nồng, mang chút khí băng hàn.

Ba viên. Ba lần vận công. Mỗi lần, hắn đều lặng lẽ ghi nhớ cảm giác khí lưu biến động, so sánh với các ghi chép tạp thư hắn từng đọc. Hắn biết – đây là cơ hội quý giá. Không phải cơ duyên gì trời cho, mà là cơ hội để thử nghiệm pháp môn của bản thân bằng đan thật, thứ mà tán tu như hắn chưa từng có điều kiện.


Thành quả trong bóng tối

Đến chiều, hắn được cho phép rời khỏi đan phòng. Không ai khen, không ai thưởng. Nhưng chính hắn biết, ba loại khí khác nhau đã giúp hắn phá được điểm tắc nhỏ ở kinh mạch bên vai trái, thứ hắn chưa xử lý được suốt nửa năm.

Đêm ấy, trong gian phòng đá nhỏ, hắn lặng lẽ điều tức, vận chuyển khí lưu theo ba vòng pháp môn mới tự rút ra từ trải nghiệm thử đan.

“Không phải ai cũng có thể thử đan. Nhưng nếu có thể sống sót – thì lại là con đường tôi luyện khác.”


Kết chương – lời mời không ngờ đến

Ngày hôm sau, một tờ lệnh bài truyền tay đến chỗ hắn qua đệ tử truyền tin. Ghi rõ:

“Tần Vân – tạp dịch – tạm thời điều đến Đan Các nội viện, hỗ trợ bào chế, thời hạn một tháng. Đích thân Lưu sư huynh triệu kiến.”

Hắn khẽ cau mày. Bước vào nội viện, đồng nghĩa với nhiều nguy hiểm hơn — nhưng cũng nhiều cơ hội hơn.

Hắn không từ chối. Cũng không hân hoan.
Chỉ lặng lẽ xếp lại cuốn ghi chép tay nhỏ, cất gọn mảnh da thú cổ, rồi đi.

 

Post a Comment

0 Comments