PHÀM NHÂN TU TIÊN LỘ ( CHƯƠNG 161-170) [SIÊU PHẨM ] TIÊN HIỆP CỔ ĐIỂN - TÁC GIẢ: MÈO PING PING

 CHƯƠNG 161 và 162: LÒ ĐAN ÂM HỎA – CHỌN ĐÚNG MÀ SỐNG


Lệnh điều đến Đan Các nội viện chỉ là tạm thời, nhưng trong mắt Tần Vân, nó như một nhát dao hai lưỡi. Một mặt là cơ hội tiếp cận pháp môn luyện đan cao thâm, mặt khác lại tiềm ẩn hiểm nguy, nhất là đối với kẻ không bối cảnh như hắn.


Nội viện Đan Các – nơi thiên tài cũng có thể bị đốt thành tro

Nội viện khác xa những gì hắn tưởng. Không rực rỡ, không thanh tĩnh. Càng vào sâu, càng thấy âm khí nặng. Những gian phòng đá dày, lò đan lớn nhỏ dựng khắp nơi, nhiệt khí mờ mịt, thỉnh thoảng vẳng lên tiếng nổ nhỏ — tàn tích của một lò đan thất bại.

Tần Vân được phân về phòng số 9, do một vị nội môn tên Lưu Tử An quản lý. Gã họ Lưu là người trầm lặng, ít nói, nhưng ánh mắt lúc nào cũng ẩn chứa sự tính toán.

Ngay ngày đầu, hắn được giao việc: trông coi lò âm hỏa, nơi luyện các loại đan dược có tính âm – hàn, hoặc độc tính cao.

“Cứ giữ nhiệt độ ổn định, không để lửa tắt. Nếu linh khí loạn, ta không cứu nổi ngươi đâu.” – Lưu Tử An lạnh nhạt nói rồi bỏ đi.

Tần Vân không đáp. Chỉ cẩn trọng quan sát, ghi nhớ từng biến hóa của khí lưu quanh lò.




Linh hỏa âm – nguy cơ hay cơ hội?

Lò âm hỏa khác với lò thường – nó không dùng hỏa linh thạch, mà lấy khí âm ngưng tụ từ thiên địa tại một mạch hàn dưới lòng đất, thông qua trận pháp mà giữ được hỏa thế ổn định. Nhưng cũng vì vậy mà khí âm nhập thể quá lâu có thể khiến người trông coi tẩu hỏa.

Tần Vân biết điều đó. Hắn dùng pháp môn “Thanh Vi Tâm Chú” kết hợp hô hấp chậm, mỗi canh giờ lại đổi tư thế ngồi, dùng kinh nghiệm từ những lần thử đan trước để điều tiết hơi thở, từng chút một thích ứng.

Năm ngày sau, Lưu Tử An bất ngờ kiểm tra. Thấy hắn vẫn tỉnh táo, mắt sáng, mạch ổn, không khỏi nhướng mày:

“Khí âm quanh lò này nhiều gấp ba lần bình thường. Mấy kẻ trước đều chịu không nổi qua ngày thứ tư. Ngươi tu luyện gì?”

Tần Vân cúi đầu, đáp:

“Tiểu nhân chỉ dùng tâm pháp bình thường, không dám vọng động. Đa tạ sư huynh dạy bảo.”

Câu nói khiêm cung, giọng đều đều không mang tham vọng. Nhưng trong lòng Lưu Tử An lại dấy lên một tia nghi hoặc.


Một lô đan thất bại – một cơ hội không ngờ

Đêm thứ bảy, một lò luyện đan phụ trong phòng số 9 bất ngờ phát hỏa. Cả dãy phòng chấn động. Khi mọi người kéo tới, đã thấy lò nổ tung, khói độc tràn ngập.

Trong lúc hỗn loạn, Tần Vân lặng lẽ thấy một đám chất lỏng màu xám nhạt rơi xuống đất, không bốc khói, nhưng tỏa ra linh khí nhè nhẹ — giống thứ hắn từng thử qua lúc làm “chuột bạch”.

Hắn liếc nhìn quanh. Không ai chú ý. Lặng lẽ lấy một chút thấm vào mảnh gỗ nhỏ giấu vào tay áo.


Đêm đó, trong phòng đá đơn sơ…

Tần Vân đặt mảnh gỗ lên bàn đá, khẽ vận linh khí từ lòng bàn tay thử dẫn một tia khí nhỏ.

Lập tức, mảnh gỗ rét lạnh, nhưng không ăn mòn, không độc khí bạo phát. Linh khí bên trong hòa hoãn – chỉ là chưa được kích phát đúng phương pháp.

“Một loại bán thành phẩm… hoặc đan dược biến dị.” – Hắn trầm tư.

Rồi lấy ra một quyển tàn tịch luyện đan hắn chép tay từ kho thư, dò so từng câu, từng ký hiệu.

Sau một đêm không ngủ, hắn rút ra một suy luận táo bạo:

“Đây là mầm của ‘Âm Dương Hóa Thể Đan’, một loại đan thất truyền chỉ xuất hiện rải rác trong cổ tịch. Nếu đúng, chỉ cần phối thêm một giọt huyết thanh từ linh thú hệ dương, có thể khiến đan hoàn chỉnh…”


Tần Vân không hề mừng rỡ. Hắn chỉ ghi chép lại. Rồi chôn kín.

Hắn biết, đan phương ấy không dành cho hắn lúc này. Nếu để lộ, sẽ chẳng ai tin một tạp dịch phát hiện. Cùng lắm là bị nghi ngờ trộm tài liệu.

Vậy nên hắn lặng lẽ, như mọi khi. Ghi nhớ. Gấp kín tờ giấy, giấu vào gầm bàn, nơi chỉ hắn mới biết.

Rồi ngày hôm sau, hắn lại trở về trước lò âm hỏa, tiếp tục canh giữ lò như một kẻ chẳng có gì.

CHƯƠNG 163: NGƯỜI CŨ TRỞ LẠI – GIỮ LỬA GIỮ TÂM


Sau đợt kiểm tra đan lò lần trước, Lưu Tử An không còn dò xét Tần Vân nữa. Có lẽ vì thấy hắn quá bình thường, không thể uy hiếp. Cũng có thể vì hắn luôn biết mình là ai — chỉ là một tạp dịch trông lò âm hỏa, không hỏi nhiều, không đòi gì, không khoe khoang.

Nhưng vào một ngày đầu đông se lạnh, một gương mặt quen thuộc đột nhiên xuất hiện bên ngoài lò số 9, mang theo gió lạnh và một mùi tử khí nhè nhẹ.


Gặp lại cố nhân

Người đó mặc đạo bào xanh lam, đeo ngọc bội nội môn, lưng thẳng, ánh mắt hờ hững quét qua đám tạp dịch, cuối cùng dừng lại ở một thân ảnh đang ngồi tĩnh tọa điều tức dưới gốc hàn mai.

Một lát sau, y mới cười nhạt:

“Không ngờ ngươi còn sống.”

Tần Vân mở mắt. Hắn nhận ra ngay — Triệu Phong, từng là đồng tạp dịch năm xưa cùng vào môn phái, linh căn tứ phẩm, được người trong môn ưu ái. Ba năm trước, nhờ vận khí tốt lại lọt vào mắt một vị trưởng lão ngoại môn, được thu làm đệ tử, nay đã là nội môn sơ kỳ.

Hắn chỉ đứng dậy, chắp tay:

“Bái kiến sư huynh. Không ngờ huynh đã thành tựu nội môn.”

Triệu Phong cười khẽ, ánh mắt hơi lộ ra tia cao ngạo:

“Lúc ở tạp dịch viện, ta còn nhớ ngươi từng bị phạt quỳ ba ngày chỉ vì làm vỡ một cái hồ lô linh thủy.”

Tần Vân không đáp, cũng không thay đổi sắc mặt.

Triệu Phong bước lên, nhìn quanh nơi trông giữ lò âm hỏa, bỗng trầm giọng:

“Sư phụ ta muốn luyện một loại đan gọi là ‘Tật Hỏa Tán’, cần nhiệt âm cực kỳ ổn định. Nhưng lò của người cũ phụ trách trước đây không chịu nổi. Lưu sư huynh nói ngươi giữ lò ổn nhất, ta liền đến xem.”

Ánh mắt Tần Vân khẽ động. Tật Hỏa Tán là một loại đan dược kỳ lạ – dùng để ép độc khí ra khỏi cơ thể, tuy không phải là linh đan thượng phẩm, nhưng quá trình luyện chế lại đặc biệt nguy hiểm. Một chút lệch lạc liền sinh ra phản ứng nghịch độc.

“Nếu ngươi phụ trách trông lò, ta sẽ luyện. Nếu lò nổ, đan tán, ngươi chết trước.” – Triệu Phong nói nhàn nhạt, như ra lệnh.


Một lần thử lửa – thử cả tâm can

Ba ngày sau, quá trình luyện chế bắt đầu. Triệu Phong đứng bên, đặt đan dược từng phần theo khẩu quyết. Còn Tần Vân, ngồi bên cạnh lò âm hỏa, tay điều pháp trận dưới đất, mắt không dám chớp.

Đến giờ thứ tư, linh khí trong lò bỗng biến dị, tỏa ra luồng hơi tím nhàn nhạt – dấu hiệu của âm độc bắt đầu tụ khí.

Triệu Phong chau mày:

“Không đúng. Lò này… lửa có vẻ ngưng hơi sớm.”

Tần Vân trầm giọng:

“Là do hàn ngưng trận bên dưới bị nhiễu. Mạch dẫn khí âm không còn ổn định. Phải lập tức gia cố tuyến thứ ba.”

“Ngươi dám chỉ ta làm gì?” – Triệu Phong nghiêm giọng.

“Nếu không làm, nửa canh giờ nữa sẽ phát độc khí. Toàn bộ phòng này sẽ biến thành tử địa.” – Tần Vân đáp, vẫn giữ mắt trên pháp trận.

Triệu Phong im lặng một thoáng, rồi bất chợt… thối lui một bước.

Tần Vân chẳng nói gì thêm, lập tức xoay chuyển linh lực, vẽ thêm ba phù tuyến đơn giản bằng tro đan tán. Một lát sau, hơi tím dần tan, linh khí trở lại ổn định.


Người ta lui, hắn ở lại

Ba canh giờ sau, đan thành. Mùi đan dược sắc nhọn xộc thẳng vào mũi. Triệu Phong cất kỹ ba viên đan, sau đó quay lại nhìn Tần Vân:

“Ngươi vẫn chẳng có gì thay đổi… Nhưng nếu lần sau lò hỏng, ta không nhường đâu.”

Hắn quay lưng bước đi.

Tần Vân vẫn đứng đó, mồ hôi ướt lưng, nhưng mắt sáng lạ thường.

Không phải vì chút đan dược. Cũng không phải vì được khen hay sống sót.

Mà vì trong khoảnh khắc nguy cấp, hắn đã vận dụng thành thục được một trong ba biến pháp của “Thanh Vi Hóa Khí Trận”, vốn là đoạn khó nhất trong quyển tàn trận pháp hắn sao chép từ tàng thư viện ba năm trước.


Kết

Khi gió lạnh ùa qua khe đá, Tần Vân chậm rãi trở lại bên lò âm hỏa. Một tay đặt lên tảng đá lạnh, một tay siết nhẹ tấm phù chú vừa vẽ lúc nãy.

“Không có ai nhìn thấy, không có ai biết… nhưng ta biết, hôm nay, ta mạnh hơn hôm qua.”

 

CHƯƠNG 164: HẠN LINH THẢO – ĐỔI MẠNG LẤY MỘT GỐC CỎ


Hơn mười năm ở lại Linh Hỏa Phong, Tần Vân dần trở thành một cái bóng quen thuộc. Không ai biết hắn đã vượt qua Luyện Khí kỳ tầng sáu từ bao giờ. Cũng chẳng ai đoái hoài một kẻ linh căn thấp kém, trầm mặc ít nói, vẫn ngày ngày nhóm lửa trông lò như một phàm nhân chưa tu hành.

Thế nhưng chỉ có chính hắn rõ — mỗi viên linh thạch tiết kiệm, mỗi đêm canh âm hỏa, mỗi trận pháp vụng về vẽ bằng than tro, đều là máu, là mồ hôi, là cơ hội sống sót hiếm hoi trong một thế giới tu chân tàn nhẫn này.


Lệnh ban: tìm Hạn Linh Thảo

Một chiều tháng chạp, Lưu Tử An, người phụ trách các đệ tử tạp dịch lò đan, bất ngờ triệu tập tất cả tại tiểu điện phía nam, giọng trầm thấp:

“Có lệnh từ Đan Phòng nội môn: mười ngày nữa phải luyện thành ‘Hoá Tủy Đan’. Nhưng thiếu một vị phụ dược: Hạn Linh Thảo.”

“Loại này chỉ mọc tại Vân Sát Cốc, bốn phần mười chỗ đó quanh năm có âm vụ độc khí, thường có yêu thú canh giữ.”

“Ai đi được, sống trở về, sẽ được ban ba viên Tăng Nguyên Đan cùng ba mươi điểm công trạng.”

Không khí trong điện tức khắc trầm xuống. Mấy tên tạp dịch có chút tu vi liếc nhìn nhau, không ai dám nói lời nào.

Vân Sát Cốc, tên hung địa nổi danh trong ngoại môn, xếp ngang hàng với Hắc Thạch Lâm và U Tủy Đàm. Kẻ vào tám phần mười không ra. Chỉ một gốc linh thảo — không đáng để đánh cược mạng sống.


Một tiếng lên đường

Khi mọi người bắt đầu rục rịch tản đi, một giọng nói khẽ khàng vang lên:

“Vãn bối nguyện lĩnh nhiệm.”

Cả đại điện quay lại, trông thấy Tần Vân bước ra khỏi hàng. Vẫn áo lam bạc phếch, vẫn dáng vẻ bình thản. Không ai kịp ngăn, Lưu Tử An đã khẽ gật đầu:

“Nếu ngươi muốn chết, ta không ngăn. Có bản lĩnh mang được về, đan dược là của ngươi.”


Vân Sát Cốc – ba ngày ba mạng

Hai ngày đường cuốc bộ xuyên qua bảy dặm núi, ba khe đá, Tần Vân đứng trước cửa vào Vân Sát Cốc. Trước đó hắn đã cẩn thận đổi lấy một tấm bản đồ tay vẽ thô sơ từ một tán tu ngoài chợ đen, và tốn thêm hai viên linh thạch mua một bình Tẩy Độc Hoàn loại hạ phẩm.

Trong ba ngày tiếp theo, hắn lần mò từng đoạn khe đá, dùng lá khô thử độc, quan sát dấu chân yêu thú, không ngừng vẽ lại đường đi an toàn bằng than cháy.

Ngày thứ ba, hắn chạm trán một con Thiết Vĩ Mãng cấp nhất giai, mắt đỏ như máu, ẩn thân trong tán lá khô. Không dám đánh, hắn dùng trận pháp mini tàn khuyết học được năm ngoái — chỉ gồm ba phù văn đơn giản để đánh lừa cảm giác yêu thú.

Trận không hoàn chỉnh, nhưng câu giờ đúng mười nhịp thở, đủ để hắn lặng người lướt qua.

Sau nửa ngày tìm kiếm, hắn cuối cùng cũng thấy được một gốc Hạn Linh Thảo đang nở hoa trắng lạnh bên một khe đá âm nhu, hơi nước xung quanh bốc lên như sương.

Nhưng lúc hắn tiến lại gần…


Một người xuất hiện

“Ta theo ngươi từ hôm qua.”

Giọng nói vang lên từ sau lưng. Là một thiếu niên áo lục, ánh mắt âm lãnh, tay cầm một thanh đoản kiếm tỏa ra khí tức sát phạt.

“Tên phàm nhân tạp dịch như ngươi mà cũng dám lấy Hạn Linh Thảo? Đưa ra đây. Ngươi khỏi phải quay về, ta sẽ báo là ngươi đã chết trong cốc, thậm chí giúp ngươi làm mộ bia giả.”

Tần Vân nhìn hắn, không lên tiếng. Chỉ lặng lẽ đặt tay lên bên hông. Một cái bọc vải nhỏ cũ kỹ, là nơi hắn cất một trận bàn cấp thấp tự khắc — duy nhất một món có thể dùng lúc khẩn cấp.

Thiếu niên áo lục thấy hắn không có ý giao nộp, liền cười lạnh, rút kiếm chém tới.

Nhưng ngay lúc đó, dưới chân gã nổ tung một vòng sáng mờ — là Phục Địa Tỏa Khí Trận, trận pháp cấp thấp dùng để bóp nghẹt linh khí trong bán kính ba trượng trong chớp mắt.

Gã khựng lại một nhịp. Với người có tu vi chân chính, trận ấy chẳng là gì. Nhưng với đệ tử sơ kỳ, nếu mất hai hơi linh khí đúng lúc ra chiêu, sẽ chệch đà.

Tần Vân lăn người sang bên, vung lên một nắm bột tro. Là Tro lò âm hỏa ngũ niên, chứa tạp khí làm mờ thần thức.

Gã áo lục gào lên, trúng mắt, khựng lại. Nhưng chưa kịp phản ứng, một cú đánh mạnh vào cổ gáy đã khiến hắn ngất lịm.

Tần Vân thở hổn hển, cắn răng bẻ gốc Hạn Linh Thảo, cho vào hộp ngọc. Không giết gã. Chỉ lấy đi ngọc bài truyền tin và đoản kiếm.


Trở lại

Bảy ngày sau, Tần Vân trở về Linh Hỏa Phong, mặt mũi lấm lem, áo rách, hơi thở yếu.

Hắn chỉ đưa hộp ngọc cho Lưu Tử An, nói một câu:

“Thảo này, mùi âm hàn đủ. Bị gãy một rễ nhỏ.”

Lưu Tử An trầm mặc, nhìn hắn hồi lâu rồi gật đầu:

“Ngươi có thể giữ ba viên Tăng Nguyên Đan. Còn điểm công trạng… ta sẽ không ghi rõ tên. Ngươi hiểu vì sao.”

Tần Vân gật đầu, không phản bác.


Kết

Tối hôm đó, trong căn phòng đá lạnh, Tần Vân cầm lấy một viên Tăng Nguyên Đan, nhắm mắt, từ từ vận chuyển Thanh Mộc Quy Nguyên Công tầng thứ ba.

Người đời không ai biết, ba viên đan ấy hắn không dùng hết — hai viên được hắn giữ lại, đổi thành ba cuốn tàn bí tịch sau này.

Một gốc cỏ, đổi một mạng sống, đổi ba năm cơ hội sống tiếp.

Hắn sống. Hắn chưa mạnh. Nhưng hắn sẽ còn sống.

 

CHƯƠNG 165: MỘT ĐÊM GIÓ BÃO – KHO TÀNG TRẬN PHÁP PHONG ẤN


Từ ngày trở về với Hạn Linh Thảo, Tần Vân lại trở về thân phận tạp dịch cũ. Nhưng hắn đã khác — tu vi ổn định ở Luyện Khí kỳ tầng bảy, linh lực nội tức ổn định, tâm cảnh lặng như nước.

Không ai để ý đến hắn.

Và hắn thích điều đó.


Gió nổi đêm trăng khuyết

Tháng này, gió lạnh thổi không dứt, mây đen giăng đầy, một trận bão lớn từ vùng phía bắc đang đổ về Linh Hỏa Phong. Các đệ tử cấp thấp được lệnh tạm ngừng làm việc, thu về các hang đá nghỉ ngơi.

Chỉ có Tần Vân — như thường lệ, vẫn một mình ra sau núi lấy củi, lấy cớ "tranh thủ đốt đan lò".

Thực ra, hôm nay là một ngày rất đặc biệt.

Ba tháng trước, trong lần dọn kho thuốc cũ cho một trưởng lão đã tẩu hỏa nhập ma, hắn tình cờ phát hiện một bức tranh trục rách nát, bị vùi trong đá vụn. Đám đệ tử khác vứt đi, nhưng Tần Vân lại nhặt lấy. Sau hai đêm xem xét, hắn phát hiện dưới lớp mực mờ chính là trận đồ cổ đại — có lẽ là một mảnh trận pháp cổ tàn khuyết, dùng ký hiệu khác hẳn hệ thống đương thời.

Từ đó, mỗi đêm hắn đều nghiên cứu. Đêm nay, là thời khắc thiên tượng trùng hợp với bố cục trận văn — chỉ trong một canh giờ, phong ấn bên dưới mảnh trận đồ có thể mở ra.


Hang đá số 17 – Cơ duyên nhỏ trong khe đá nứt

Tần Vân lặng lẽ bước vào hang đá nhỏ, nơi hắn từng nhóm lửa mấy năm liền. Bên dưới đống than tro là một phiến đá phẳng. Hắn dỡ lớp tro, lấy ra mảnh trận đồ rách, cẩn thận đặt lên mặt đá, nhỏ vào ba giọt linh dịch chiết từ Tủy Mộc Đằng — vốn là vật hắn đánh đổi bằng năm ngày khổ sai.

Gió bên ngoài rít gào. Trong hang, bỗng dưng không khí lạnh hẳn đi.

“Khởi.”

Một tiếng niệm rất nhẹ, nhưng mảnh trận đồ bỗng phát sáng u ám, từng ký hiệu cổ hiện lên — không phải ngôn ngữ của Nhân tộc đương thời, mà là cổ văn trận đạo của thời Thái Sơ.

Hắn không hiểu hết. Nhưng mười ba đêm nghiên cứu cho phép hắn nhận ra chuỗi dẫn linh căn bản.

Tay hắn run nhẹ. Một cánh đá nhỏ dưới nền bỗng tách ra khe hở chỉ bằng ba ngón tay.

Một mảnh ngọc giản nhỏ bằng ngón cái trượt ra.


Trận đạo của kẻ vô danh

Ngọc giản là tàn bản, không có tên gọi. Nội dung bên trong chỉ là một phần giới thiệu — ghi lại ba loại trận pháp tiểu hình dùng linh khí yếu, thích hợp cho người không có căn cơ vững mạnh.

Một trong ba trận ấy chính là “Phục Địa Tỏa Khí Trận” — trận mà hắn đã dùng để thoát chết tại Vân Sát Cốc.

Hai trận còn lại chưa từng thấy trong điển tịch hiện nay:

  • “Âm Nha Kích Hồn Trận” – tụ linh thành âm, phá tâm niệm trong chớp mắt. Dành để nhiễu thần thức, thích hợp đối phó địch nhân cao hơn một cảnh giới.
  • “Tịch Địa Ẩn Tức Trận” – phong bế khí tức trong thời gian ngắn, phù hợp khi ẩn thân, có thể giả làm tử thi trong nửa canh giờ.

Tần Vân nín thở. Đây không phải đại kỳ ngộ, không giúp hắn một bước lên trời.

Nhưng là công cụ để sống sót. Trong khi kẻ khác học kiếm, luyện đan, tranh chỗ trong tông môn, thì hắn — kẻ linh căn thấp, chỉ có thể học cách ẩn nấp, đánh lén, và sống sót bằng trí tuệ cùng sự nhẫn nhịn.

Hắn khẽ khép ngọc giản, cẩn thận dùng da thú bọc lại, giấu sâu trong một khe đá. Đêm nay không ngủ.


Sáng hôm sau – Gió yên, người vẫn như cũ

Khi trời vừa sáng, các đệ tử lục tục trở về đan phòng. Không ai biết đêm qua, trong một cái hang nhỏ nơi tro lò đã từng chất đống, một phàm nhân thấp kém đã khai mở một mảnh ký ức cổ của một trận đạo đã mai một từ mấy ngàn năm.

Tần Vân vẫn gánh củi, vẫn lau lò, vẫn im lặng trước sự châm chọc của đám đồng môn.

Nhưng trong lòng hắn, giờ đây đã khắc ghi thêm ba đồ án trận pháp.

Lặng lẽ mà nguy hiểm. Như một lưỡi dao giấu trong ống tay áo.

 

CHƯƠNG 167: KHỐI NGỌC XÁM TRONG PHẾ VIỆN


Mỗi một bước tu hành của Tần Vân, đều là từng mảnh xương máu tích góp. Không có linh căn tốt, không có sư phụ dạy dỗ, không có pháp bảo hộ thân—hắn chỉ có nhẫn nhục, cẩn trọng, và một ý chí không khuất phục.


Phế Viện nơi Tây Dãy

Góc tây nam Linh Hỏa Phong là nơi ít người lui tới, gọi là Phế Viện. Nơi này gom góp những vật tư tạp nhạp, pháp khí hư hỏng, thảo dược úa tàn, và cả tàn thư bị cắn rách, mốc meo.

Bình thường chẳng ai đoái hoài.

Nhưng từ năm trước, Tần Vân mỗi tháng đều xin đi dọn Phế Viện ba lần. Người ngoài tưởng hắn ham làm, thật ra là để tìm tàng tích bị lãng quên.

Ngày hôm nay, sau nửa buổi sáng bới lật đống gỗ mối mọt, hắn phát hiện một khối ngọc xám, to bằng nắm tay, nứt nhẹ ở mép dưới, nằm lẫn trong hộp gỗ vỡ đôi.

Khối ngọc ấy bình thường đến nỗi người khác chỉ liếc mắt sẽ bỏ qua.

Nhưng Tần Vân lại nhíu mày, cẩn thận lau bụi.

Khối ngọc không có linh khí, nhưng có vết vỡ tựa như từng phong ấn thứ gì đó.

Hắn giấu nó trong tay áo, làm như không có gì.


Giải phong trong đêm – Văn cổ hiện hình

Đêm xuống, hắn lặng lẽ về hang đá cũ. Trận pháp “Tịch Địa Ẩn Tức Trận” mới học tạm thời phong bế khí tức, giúp hắn không bị phát hiện.

Đặt khối ngọc lên bàn đá, Tần Vân dùng một giọt linh dịch kích thích.

“Tách” — khe nứt nhẹ nơi ngọc lan ra một tia sáng mờ. Một luồng khí tức cổ xưa, trầm trầm mà lạnh lẽo tràn ra.

Không phải thần thông, cũng không phải pháp khí.

Mà là... ý niệm tàn lưu của một trận sư thất bại.

Dòng ý niệm chỉ còn vài đoạn mơ hồ, nhưng đủ để Tần Vân nhìn thấy bóng dáng một người tóc bạc, đứng giữa trời tuyết, mài miệt bố trí một trận pháp nghịch chuyển âm dương. Một khắc trước khi chết, người ấy truyền một câu vào ngọc:

“Kẻ hậu thế... nếu có thể nghe... Trận Hóa Mộc Linh, bất truyền... cần tâm kiên định, khí chậm mà vững... không cầu thắng nhanh, chỉ cầu sống sót...”


Hóa Mộc Linh Trận – Từng bước hút linh thảo

Sau ba ngày giải ngọc, Tần Vân nắm được đại khái nguyên lý của “Hóa Mộc Linh Trận”.

Trận pháp không công kích.

Nó là trận chuyển hóa linh khí tàn dư trong xác thảo mộc, gom về trung tâm tụ điểm.

Nghĩa là, những gốc linh thảo bị vứt bỏ, héo rũ, nếu đặt đúng vị trí, trận pháp này có thể gom lại chút tinh khí cuối cùng, lọc thành linh khí yếu, dùng để bổ sung vào đan dược cấp thấp, hoặc trực tiếp luyện hóa trong lúc ngồi tĩnh tọa.

Chỉ là mỗi lần sử dụng, chỉ như nhỏ nước vào chum, không đủ cho tu sĩ thường.

Nhưng với người có linh căn cực thấp như Tần Vân, chỉ cần có... là quý hơn vàng.


Nhẫn nại, tích tiểu thành đại

Từ đó, mỗi ba ngày, hắn lại gom những xác thảo, rễ mục, lá úa mà đám đệ tử luyện đan bỏ đi, mang về lặng lẽ đặt vào một tiểu trận pháp sau núi.

Một tháng, lượng linh khí gom lại tương đương một viên đan dược cấp thấp.

Sáu tháng, đủ để hắn ngồi nhập định hai mươi lần, tu luyện mà không cần dùng đến linh thạch quý báu.

Tiết kiệm. Cẩn thận. Từng bước một.


Kết

Không kỳ ngộ trời giáng.

Không pháp bảo thần bí.

Không lão tổ truyền công.

Chỉ có một kẻ nhặt rác, gom lá rụng, giữ khí thở, và cắn răng sống.

Tần Vân biết rõ, hắn không thể đấu nhanh, không thể đánh lớn. Hắn chỉ cần sống đủ lâu, vượt qua từng tầng cảnh giới, như một con kiến nhẫn nại đào hố, tránh đi mọi dòng nước lũ chảy xiết.

Vì chỉ cần sống sót... là còn hy vọng.

 

CHƯƠNG 168: ĐỘT PHÁ TẦNG TÁM – KHÔNG TIẾNG SẤM, CHẲNG ÁNH CHỚP


Trời chiều đỏ rực, từng đợt gió thu lạnh lẽo thổi qua khe núi nơi góc tây nam Linh Hỏa Phong. Tần Vân ngồi khoanh chân trong khe đá hẹp dưới gốc cổ tùng, nơi mà chẳng ai buồn nhìn đến.

Trận pháp Hóa Mộc Linh vẫn âm thầm vận chuyển. Một mảnh linh thảo úa vàng cuối cùng lặng lẽ hóa thành tia linh khí lượn lờ, tan vào không khí rồi tụ lại quanh thân hắn.

Không có cảnh tượng khí tức bạo phát, không có dị tượng che trời.

Chỉ có từng dòng linh khí mỏng như tơ liễu, chậm rãi rót vào kinh mạch.


Một cái nhích nhỏ – Nhưng là bước sống còn

Tu sĩ khác khi đột phá thường nhờ vào đan dược mạnh mẽ, hoặc linh thạch tinh thuần. Nhưng Tần Vân biết, thân thể mình không chịu nổi dao động kịch liệt.

Hắn chọn phương pháp ổn định: dùng lượng nhỏ linh khí từ Hóa Mộc Linh Trận, nhập thể từ từ, từng phần một.

Lúc này, toàn thân hắn đã thấm mồ hôi, sắc mặt tái xanh. Huyệt Đan Điền như có búa gõ từng nhịp, đau âm ỉ, từng tia linh khí bị kinh mạch nghèo nàn ép lại, quay cuồng như muốn phản phệ.

Tần Vân cắn răng không kêu một tiếng.

Hắn đã quen rồi.

Ba năm trước, chỉ để đạt được Luyện Khí tầng hai, hắn mất một năm trời, bị linh khí phản chấn đến hộc máu mấy lần.

Hôm nay, sau gần hai năm kiên trì gom góp tu luyện từ xác thảo và trận pháp tàn, hắn cuối cùng chạm tới bình cảnh Luyện Khí tầng tám.


Một luồng khí mỏng xuyên qua đan điền

Tần Vân hít sâu một hơi, dùng tâm thần dẫn đạo, đẩy luồng linh khí cuối cùng vào huyệt Thái Khê.

Bên trong đan điền, hai dòng linh khí vốn quẩn quanh bất định, bỗng chốc dao động dữ dội. Đúng lúc đó, luồng khí mới nhập vào, như chìa khóa cuối cùng mở tung cửa kín.

“Ầm” — nhưng chỉ là một âm thanh cực nhỏ trong nội thể. Không ai bên ngoài nghe thấy.

Linh khí trong người hắn chấn động, sau đó ổn định lại, tụ thành một vòng khí lưu nhỏ bao quanh đan điền.

Tầng tám!


Không một ai biết

Không có dị tượng trời đất.

Không có lôi âm gầm thét.

Không có người đến chúc mừng.

Tần Vân mở mắt, ánh nhìn vẫn như thường, chỉ sâu hơn một phần, trầm hơn một bậc.

Hắn không mỉm cười.

Chỉ yên lặng ngồi thêm nửa canh giờ, điều tức ổn định kinh mạch, rồi nhẹ nhàng thu trận pháp lại, từng động tác thành thục, không để sót dấu vết.

Tầng tám, đối với đệ tử chân truyền trong tông môn chỉ là bước đầu.

Nhưng với hắn, một kẻ bị chê cười, bị coi như tạp dịch, lại là một bước sống còn, là minh chứng cho việc: dù linh căn thấp, không bối cảnh, không sư thừa—chỉ cần có ý chí, vẫn có thể tiếp tục tu hành.


Kết thúc một đoạn, bắt đầu một đoạn khác

Tần Vân phủi bụi áo, lặng lẽ quay về phòng tạp dịch.

Đêm ấy, hắn vẫn làm việc như mọi ngày: gánh nước, chặt củi, lau sảnh luyện đan.

Không ai biết hắn đã đột phá.

Không ai ngờ, một kẻ “phế linh căn” kia, đã đứng sát mép đỉnh Luyện Khí.

Và nếu không có gì bất ngờ, ba năm nữa, hắn sẽ bước vào Trúc Cơ.

Không cần kỳ duyên.

Chỉ cần... còn sống.

 

CHƯƠNG 169: MỘT PHIẾN BẢN TRẬN CỔ – GẶP GỠ TRẬN SƯ TÀN PHẾ


Trời đầu đông se lạnh, sương sớm phủ trắng cả chân núi Linh Hỏa Phong. Tần Vân vẫn như mọi ngày, gánh đôi thùng nước từ suối Trúc Hàn trở về, bước chân vững vàng mà lặng lẽ, mặc kệ mấy tên đệ tử nội môn phía xa đang cười cợt sau lưng hắn.

"Phế linh căn mà cũng đòi tu đạo, đúng là mơ giữa ban ngày!" — có kẻ cười to.

Tần Vân không quay đầu, cũng chẳng ghi hận vào lòng. Mỗi tiếng nhục mạ với hắn chỉ như gió lướt qua đá, còn tâm trí thì đã sớm quen với sự im lặng và nhẫn nhịn.


Kỳ ngộ không đến từ trời cao, mà từ... bãi rác

Mỗi lần gánh nước, hắn đều đi vòng qua một bãi phế tích phía sau khu Luyện Đan Các, nơi vứt bỏ những vật phẩm hư hỏng, đan lô nứt vỡ, linh thảo mục ruỗng hoặc các phù trận thất linh.

Hôm nay, ánh mắt hắn dừng lại trên một phiến đồng trận nhỏ bị gãy một góc, phủ lớp bụi mỏng.

Cảm giác mơ hồ trong lòng trỗi dậy.

Hắn thận trọng nhặt nó lên. Dưới lớp bụi mờ hiện ra mấy đường vân kỳ dị—không giống với trận pháp phổ thông trong tông môn. Chúng phức tạp, cổ xưa, và ẩn ẩn khí tức đặc biệt.

Hắn lặng lẽ giấu vào áo, như thể chỉ là một mảnh sắt vụn.


Lão nhân mù trong hang đá

Đêm đó, sau khi kiểm tra mảnh trận phù tại nơi ở, hắn vẫn không giải được cấu trúc lạ lẫm.

Cuối cùng, hắn quyết định đánh liều đến thăm một người.

Nằm sâu trong khu núi phía bắc, có một căn hang nhỏ đắp bằng đá vụn. Người trong đó là một lão nhân tàn phế, mù cả hai mắt, tên là Tôn Hành, từng là trận sư của tông môn. Do bị thương nặng trong một lần đi phó bản cổ mộ, bị phế tu vi, nên bị đưa về làm người giữ trận địa cũ.

Người ngoài coi lão như kẻ điên, nhưng Tần Vân biết, ánh mắt lão tuy mù, nhưng từng nhiều lần chỉ điểm cho hắn những kiến thức trận pháp quan trọng—tất nhiên, sau khi hắn kiên trì mang cơm nước, gỗ khô, và thuốc xoa bóp suốt nửa năm không đòi hỏi gì.

Lão vẫn ngồi như cũ, lưng gù, áo vá chằng vá đụp, tay cầm một đoạn mộc trúc mòn vẹt.

Tần Vân đưa mảnh đồng ra, không nói gì.

Tôn Hành im lặng, đưa tay sờ. Ngón tay lướt nhẹ qua từng vết vân.

Một lúc sau, lão khẽ nói:

“Thằng nhóc… ngươi có biết mình đang cầm thứ gì không?”

Tần Vân lắc đầu.

“Đây là mảnh trận phù cổ – một phần nhỏ của Trận Ngưng Linh Cửu Tượng, loại trận pháp... từ thời Thượng Cổ, từng được dùng để ổn định linh khí trong các huyệt động tu luyện.”

“Ngươi không đủ linh căn, kinh mạch yếu, tốc độ hấp thụ linh khí thấp. Nhưng nếu... nếu ngươi có thể phục hồi trận này đến bốn phần mười, đặt tại chỗ tu luyện—tốc độ tụ linh sẽ gấp ba lần hiện tại.”

Tần Vân nghe xong, tim khẽ chấn động, nhưng sắc mặt không đổi. Hắn trầm giọng:

“Tiền bối... dạy ta được không?”

Lão nhân mỉm cười, lần đầu lộ vẻ hứng thú sau bao tháng ngày u tối.

“Muốn học ư? Vậy trước tiên... đi tìm ta thêm hai mảnh đồng còn lại trong bãi phế tích. Nếu đủ kiên nhẫn để ghép lại, ta mới dạy.”


Con đường mới – Không kỳ duyên, chỉ nhặt rác và học từng chút

Tần Vân lặng lẽ đứng dậy, hành lễ thật sâu, rồi quay người bước vào màn đêm lạnh. Không hề có linh quang lóe sáng, không có sư phụ truyền đạo, chỉ có từng bước chân đi qua đá sỏi.

Một bước nhỏ.

Nhưng là một bước chính xác—vào con đường trận đạo, con đường có thể bù đắp cho thiên tư thấp kém của hắn, và mở ra lối sống còn trong thế giới tu chân tàn khốc.

 

CHƯƠNG 170: PHẾ KIM THÀNH BẢO – GHÉP LẠI MẢNH TRẬN CỔ THỨ HAI


Gió đầu đông thổi qua sườn núi, mang theo hơi lạnh cắt da. Tần Vân, sau khi rời hang đá của lão Tôn Hành, liền lẳng lặng quay lại bãi phế tích phía sau Luyện Đan Các—nơi mà đa phần đệ tử nội môn khinh thường bước tới, nhưng với hắn lại là kho báu bị vùi lấp.


Bãi rác của tu chân giới – nơi tạp dịch tìm được đường sống

Phế tích là một vùng đất hoang, rải rác các mảnh vụn linh thạch vỡ, pháp khí sứt mẻ, thậm chí có cả tro tàn của đan dược thất bại. Nhưng trong đống hỗn độn ấy, vẫn có những vật chưa bị ai chú ý tới. Tần Vân hiểu rõ: tư chất kém không thể chọn đường tắt, chỉ còn cách cúi đầu mà tìm từng ngọn cỏ, nhặt từng hạt bụi hữu dụng.

Đêm ấy, hắn lục lọi suốt ba canh giờ, tay rớm máu vì mảnh sắt bén, nhưng vẫn không dừng lại.

Cho đến khi...

Một luồng khí tức quen thuộc mơ hồ thoát ra từ đống vụn dưới chân.

Hắn cúi xuống, vạch từng lớp bụi cát, gạt đi lớp rêu đọng lâu năm—hiện ra một mảnh đồng mỏng, cũng bị vỡ một góc nhưng vân trận trên mặt đồng tương khớp kỳ lạ với mảnh đầu tiên!


Kiểm chứng – không có pháp nhãn, chỉ có lòng kiên trì

Không có nhãn pháp như tu sĩ Kim Đan, cũng chẳng có thần niệm mạnh mẽ để tra xét. Hắn chỉ dùng một chén linh thủy cấp thấp mà dành dụm suốt hai tháng, lau sạch bề mặt đồng trận, sau đó đem đặt bên mảnh đầu tiên.

Mỗi đường vân, mỗi dấu lõm hắn đều đối chiếu thủ công, mắt nheo lại trong ánh sáng đèn dầu leo lét.

Gần một canh giờ sau, mảnh thứ hai vừa vặn khớp với góc dưới bên trái mảnh đầu, tuy không hoàn chỉnh, nhưng đủ để nhận ra hình dáng một vòng luân linh tụ cổ xưa.

Hắn cẩn thận đặt cả hai mảnh vào hộp gỗ có phủ cấm khí đơn sơ, khóa kỹ rồi giấu dưới lớp ván giường cũ kỹ của mình.


Tôn Hành – lão nhân mù, người thầy không tên

Hôm sau, hắn quay lại hang đá.

Tôn Hành cầm mảnh trận thứ hai, im lặng hồi lâu.

“Ngươi làm ta ngạc nhiên đấy. Chưa đến ba ngày đã tìm được mảnh thứ hai. Không phải chỉ dựa vào may mắn.”
“Ngươi nhìn ra gì?”

Tần Vân khẽ đáp:

“Khí tức linh văn trên cả hai mảnh có phần trùng, đường vân ngoài rìa có dấu hiệu xoắn theo cùng một trục. Cộng thêm chất đồng pha Thiết Lân Thạch, vốn chỉ dùng trong pháp trận định linh cổ—nên tiểu nhân đoán…”

Lão bật cười khan, ánh mắt tuy mù nhưng gật đầu.

“Được rồi. Từ hôm nay, ta sẽ truyền cho ngươi cơ bản trận đạo thời Trung Cổ, đủ để bắt đầu phục nguyên trận phù này.”

“Nhưng nhớ kỹ—người yếu linh căn không được phép ngu dốt. Ngươi yếu một phần căn cơ, thì phải gấp mười phần công phu.”


Tu luyện mới – Trận văn thay cho linh căn

Kể từ hôm đó, ngoài việc làm tạp dịch ban ngày, đêm đến hắn đốt đèn học từ từng đoạn phù trận, luyện cách chạm khắc lên đá vụn, đục vân pháp trên tre khô, vẽ ký hiệu bằng nước tro và linh thảo nghiền.

Mỗi đêm qua đi, hắn càng thêm hiểu: trận đạo không chỉ là kiến thức, mà là một loại đạo – đạo lấy tĩnh chế động, lấy trí thắng thế.


Tới khi trời đông sang xuân, Tần Vân đã có thể phục nguyên sơ lược vòng tụ linh của mảnh phù cổ, khiến phạm vi một trượng quanh nó có thể tích linh khí nhẹ nhàng.

Tuy yếu ớt, nhưng với một tán tu có căn cơ cực thấp như hắn, đó là một biến hóa lớn. Mỗi lần ngồi nhập định cạnh mảnh phù, tốc độ hấp thụ linh khí tăng lên rõ rệt, tinh thần cũng ngưng tụ hơn hẳn.


Hắn không cần cơ duyên lớn. Chỉ cần đủ kiên nhẫn, đủ nhẫn nhục, và không từ bỏ.


Cuối chương, Tần Vân ngồi khoanh chân bên hai mảnh trận cổ, ánh nến hắt lên gương mặt khô gầy nhưng kiên cường. Trong mắt hắn, lần đầu tiên có một tia lửa nhỏ—không phải tham vọng, mà là niềm tin.

 

Đăng nhận xét

0 Nhận xét