PHÀM NHÂN TU TIÊN LỘ ( CHƯƠNG 171-180) [SIÊU PHẨM ] TIÊN HIỆP CỔ ĐIỂN - TÁC GIẢ: MÈO PING PING

 CHƯƠNG 171: LINH THẢO VỤN – MỘT ĐƠN PHƯƠNG DƯỢC CỔ THẤT TRUYỀN


Ba tháng trôi qua kể từ khi Tần Vân tìm được mảnh trận thứ hai. Ban ngày hắn làm việc khổ sai ở khu vực luyện đan, ban đêm tu luyện bên cạnh mảnh trận phù phục nguyên. Khí linh trong thân tuy tăng tiến chậm chạp, nhưng tinh thần ngày càng ngưng thực, ánh mắt cũng sắc bén và tỉnh táo hơn trước.

Tần Vân biết rõ: dựa vào tụ linh từ trận phù chỉ là hỗ trợ. Muốn thực sự tiến thêm bước, phải có đan dược bổ trợ cho thân thể hắn — vốn yếu nhược, căn cốt lạnh cứng.




Một lò đan, một đống cặn – ai ngờ trong rác có vàng

Một hôm, khi đang vận chuyển bao tro đan từ Luyện Đan Các ra bãi hủy, hắn vô tình trông thấy một nhúm vụn linh thảo chưa cháy hết — bị kẹt ở đáy lò đan cũ, bị xem là “phế phẩm”.

Linh thảo đã héo, nhưng mùi hương nhè nhẹ còn sót lại khiến hắn nhíu mày.

“Đây là... Diệp Ngân Tán?” – hắn thầm giật mình.

Diệp Ngân Tán là linh thảo loại phụ, thường dùng để trung hòa dược tính. Nhưng nếu phối hợp đúng cách với một vài linh vật khác, có thể chế thành Bán Khê Tán — một loại đơn phương cổ được ghi chép trong một tàn quyển hắn từng nhặt được ở chợ tu tiên.


Tàn quyển không tên – ghi lại bí dược thất truyền

Tàn quyển ấy viết tay, giấy mục nát, chẳng ai quan tâm. Tần Vân mua nó với giá nửa viên linh thạch vỡ ở một quầy hàng rong. Nhiều người xem đó là giấy lộn, nhưng hắn mỗi tối đều nghiền ngẫm từng chữ, so chiếu từng mô tả với thực vật ngoài thực địa.

Trong đó ghi lại một số đơn phương cổ — vốn bị các đại phái bỏ qua vì chế luyện khó khăn và hiệu quả chậm.

Nhưng với Tần Vân, chậm mà chắc còn hơn mù quáng chờ đợi cơ duyên.


Ghép đơn – bắt đầu từ cặn thảo và than tro

Từ hôm đó, hắn bắt đầu lặng lẽ gom góp các mảnh vụn linh thảo còn sót trong tro đan, lặng lẽ phân loại, phơi khô, nghiền nát, cất vào các ống tre nhỏ. Có người thấy thì cười chê:

“Tên tạp dịch kia đi nhặt cả cặn rác, định luyện thành tiên chắc?”

Hắn chỉ khẽ cười, không đáp. Trong lòng chỉ nhớ một câu: Kẻ yếu không có quyền phản bác, chỉ có thể nhẫn.


Lò đan thô – tay nghề thô, nhưng lòng không thô

Mỗi đêm, hắn đốt lửa trong hang đá, dùng chiếc lò đan rạn nứt nhặt được từ kho phế vật. Lửa không đều, nguyên liệu không đủ, linh khí cũng không ổn định — nhưng hắn dựa vào trí nhớ và cảm giác, từng chút một điều chỉnh ngọn lửa, thay đổi thứ tự cho dược liệu vào.

Bảy lần luyện thất bại.

Lần thứ tám, trong lò vang lên tiếng “xì xì” nhẹ, một làn hương đắng thoảng ra — chính là mùi đặc trưng của Bán Khê Tán sơ luyện.

Hắn vội thu lấy, chỉ là một viên nhỏ bằng đầu ngón tay út, màu xám nhạt, nhưng là đan dược đầu tiên hắn luyện ra — không phải từ linh dược hiếm có, không phải từ chỉ điểm cao nhân, mà từ rác và trí tuệ.


Thử đan – một lần thôi, một đời thay đổi

Tần Vân nuốt viên đan vào, vận chuyển công pháp 《Tĩnh Thổ Quy Nguyên Quyết》 mà hắn tự tu tập.

Ban đầu không có gì rõ ràng, nhưng sau nửa canh giờ, một luồng khí ấm mỏng manh len vào mạch nhâm đốc, từ bụng dưới lan lên lồng ngực. Hắn kinh ngạc: từ khi bước chân vào tu đạo, đây là lần đầu tiên hắn cảm thấy khí tức lưu chuyển thông thuận.


Lặng lẽ vượt lên – không ai biết, cũng chẳng cần biết

Khi trời sáng, hắn lại vác bao tro đi như thường lệ. Không ai biết người thanh niên gầy gò kia, trong đêm qua, đã bước thêm nửa bước nhỏ vào cảnh giới Luyện Khí tầng ba – dù là nhờ tụ linh phù cổ, hay nhờ đan dược do chính mình luyện ra, tất cả đều là kết tinh của nhẫn nhục và trí tuệ.

Không thần thông, không quý tộc, không sư phụ đại năng.

Chỉ là một phàm nhân với ý chí không cúi đầu.

 

CHƯƠNG 172 và 173: ĐÊM TRĂNG MỜ – LẦN ĐẦU GẶP SÁT KHÍ


Trăng khuyết, gió núi thổi qua khe đá, rừng tùng kêu rì rào như tiếng thở dài của những linh hồn bị quên lãng.

Tần Vân vẫn như thường lệ, lặng lẽ rời khỏi khu tạp dịch lúc canh ba, mang theo bao đan cặn giả vờ đem bỏ — nhưng thật ra là vào sâu trong rừng mỏn đá sau núi, nơi không ai buồn ngó đến.

Ở đó, hắn bố trí một pháp trận tụ linh đơn sơ, được ghép từ các mảnh trận phù hỏng, nhặt nhạnh từng mảnh qua bao năm. Không ổn định, không mạnh mẽ, nhưng cũng đủ để tụ lại chút linh khí loãng của trời đất giúp hắn tu hành.


Một tiếng thở lạ – không phải gió, cũng chẳng phải thú

Đêm đó, khi đang tĩnh tọa vận chuyển công pháp, đột nhiên Tần Vân cảm thấy da gà nổi lên. Một tia sát ý thoảng qua như sợi tơ mảnh trong gió lạnh.

Hắn không động đậy, nhưng trong tâm đã lập tức thu liễm hơi thở, tay phải âm thầm siết chặt một tấm phù ẩn thân cấp thấp — do chính hắn chế tạo từ linh phù phế.

Một bóng người xuất hiện phía sau gốc tùng lớn cách đó ba trượng. Ánh trăng nhạt, nhưng đủ để Tần Vân thấy được: áo bào ngoại môn của Huyền Trúc Phong, nhưng dính vết máu loang lổ.


Một kẻ bị thương – hay là hung sát trong đêm?

Kẻ kia loạng choạng, nhưng ánh mắt vẫn tỉnh táo như dã thú. Thân thể hắn có mùi máu nồng đậm, nhưng không phải máu của hắn. Gã lẩm bẩm:

“Chết... chết hết rồi… Sao lại là ta sống sót…”

Tần Vân không lên tiếng, tiếp tục ẩn nhẫn.

Một lát sau, gã tu sĩ kia như phát hiện được điều gì, quay phắt đầu về phía hắn, sát khí trong mắt lóe lên.

“Ai đó! Ngươi theo dõi ta?”

Tần Vân biết không thể giấu được nữa. Hắn bước ra khỏi bóng tối, vái tay:

“Tại hạ là đệ tử tạp dịch, không dám theo dõi gì cả. Chỉ đến đây để... nhặt linh cặn mà thôi.”

Gã tu sĩ quắc mắt nhìn chằm chằm vào Tần Vân. Một khắc sau, sát khí giảm đi đôi chút, nhưng đề phòng vẫn còn. Gã nói:

“Ngươi có nghe gì... vừa rồi không?”

“Chỉ nghe tiếng gió. Ngoài ra không có gì.” – Tần Vân đáp bình thản, không nhanh không chậm, trong mắt không một tia hoảng loạn.

Gã cau mày. Nhìn một lượt từ trên xuống dưới, thấy Tần Vân y phục cũ kỹ, linh lực mỏng như giấy, chẳng đáng lo, liền hừ lạnh rồi quay đi.

“Nếu ngươi còn sống tới sáng mai, coi như ngươi may mắn.”


Nguy hiểm ẩn trong bóng tối – manh mối đẫm máu

Sau khi gã kia rời đi, Tần Vân không về hang ngay, mà lần theo dấu máu rất nhạt còn sót lại trên cỏ.

Chỉ một đoạn ngắn, hắn phát hiện hai xác tu sĩ bị chém ngang lưng, một người còn nắm chặt linh phù chưa kịp thi triển.

Hắn không chạm vào thi thể, nhưng ánh mắt nhìn kỹ từng vị trí vết thương, dấu chân, hơi linh khí còn lưu lại. Trong đầu nhanh chóng dựng nên một bức tranh:

“Là sát chiêu dứt khoát, công pháp rất tàn độc... Tu sĩ kia không hề bị thương — hắn giết người rồi tự bôi máu lên mình giả làm kẻ sống sót?”

Tần Vân không có chứng cứ, cũng không có quyền báo ai. Nhưng hắn biết: gã tu sĩ kia tuyệt đối không đơn giản. Và những ai đêm đó gặp hắn, e rằng… đều đã bị giết.

Hắn trở về hang, tẩy rửa quần áo bằng thảo dịch, đốt hết vết tích, thay đổi đường quay lại.

“Chuyện này, ta chưa từng thấy gì.”


Không phải nhẫn nhục vì sợ – mà vì chưa đến lúc ra tay

Tần Vân tự nhắc mình:

“Ở thế giới này, người không mạnh, nói đúng cũng là sai. Người vô danh, thấy rõ cũng phải giả mù.”

“Nhưng ta sẽ ghi nhớ gương mặt ấy. Một ngày nào đó... nếu hắn trở thành nguy hiểm, ta sẽ ra tay trước.”

 

CHƯƠNG 174: CỎ DẠ HỒNG – LINH DƯỢC VÔ DANH ẨN TRONG ĐÁ


Rạng sáng, sương trắng phủ kín khe núi phía tây, nơi ít ai lui tới vì địa khí âm hàn, linh lực phân tán yếu ớt. Nhưng Tần Vân lại lặng lẽ bước đến đây mỗi mười ngày một lần, suốt ba năm nay.

Không phải vì nơi này linh khí dư thừa, cũng chẳng có tài nguyên quý giá gì — mà vì ở sâu trong một kẽ đá đen có mọc một loại cỏ lạ: Dạ Hồng Thảo, mà không ai buồn để ý.

Loại cỏ này chỉ nở hoa đúng một canh giờ trước khi trời sáng — sắc đỏ nhạt như ánh lửa trong gió tàn, mùi thơm rất nhẹ, gần như không ai nhận ra.

Nhưng Tần Vân, nhờ một quyển tàn thư cổ vô danh nhặt được trong bãi phế liệu của kho điển tịch, đã biết:

“Dạ Hồng Thảo, mọc nơi âm hàn, hấp thụ khí âm và tử khí trong đất. Dùng rễ phơi khô nghiền thành bột, phối với bách niên linh ti thảo, có thể luyện ra ‘Tịch Huyết Đan’ — đan dược giả cấp một, giúp củng cố huyết khí, ổn định linh mạch rạn vỡ, cực kỳ hữu dụng với người linh căn yếu.”

Tàn thư không ghi rõ liều lượng, cũng không nói đan phương hoàn chỉnh, nhưng với Tần Vân – chỉ từng ấy thôi đã là báu vật.


Một lần hái – ba năm đợi

Tần Vân không vội vàng đào rễ. Hắn đợi đến năm thứ ba, khi ba bụi cỏ đã nở hoa cùng lúc, báo hiệu chu kỳ linh lực tích tụ đã đến đỉnh.

Sáng nay là lúc hắn quyết định ra tay.


Hắn cẩn thận dùng dao ngọc tạp chế, khoét đất quanh gốc. Rễ Dạ Hồng Thảo cực mảnh, dễ đứt nếu dùng pháp lực ép. Hắn không dùng chút linh lực nào, chỉ nhẫn nại như nông phu xới đất.

Sau một canh giờ, hắn đã thu được ba rễ cỏ lớn, dài chừng một gang tay, thơm mùi hăng nhẹ như máu loãng.

Tần Vân không cười, không vui mừng lộ rõ. Hắn chỉ cẩn thận bọc kỹ, rồi giấu vào một hộp gỗ bọc đồng, sau đó gài bẫy đơn giản xung quanh lối vào, đề phòng người lần sau tìm đến.


Luyện dược bằng lò hỏng – cơ trí giữa tàn tích

Trở lại hang động nhỏ sau núi, Tần Vân lấy ra lò luyện đan gỉ sét mua từ chợ tán tu, giá chỉ bằng năm viên linh thạch cấp thấp.

Dùng tinh hoả từ phù hỏa, hắn chậm rãi nung dược liệu. Không có lửa chân nguyên, hắn dùng thuật dẫn khí thô sơ, phối hợp với thảo hỏa trận nhỏ hắn tự khắc — do học lỏm từ một trận phù rách.

Đan không ra hình viên — mà thành bột sệt đen như nhựa cháy.

Hắn không chê.

Chờ nguội, hắn chia làm chín phần, pha loãng cùng canh linh cỏ, mỗi ngày chỉ uống một phần.


Tác dụng sau bảy ngày – không thần kỳ, nhưng thật

Ngày thứ ba, khí huyết hắn bớt loãng, tạp niệm khi vận công giảm hẳn.

Ngày thứ năm, lúc luyện công pháp “Tụ Linh Cốt”, cảm giác nghẽn tắc thường gặp đã bớt đi, dòng linh khí dù mỏng vẫn di chuyển được đến tay.

Ngày thứ bảy, khi kiểm tra lại mạch khí qua pháp phù đo linh lực, lần đầu tiên trong ba năm qua, Tần Vân thấy một tia sáng nhạt hiện lên ở ngón út — biểu thị khí huyết đã tụ được mầm linh căn thứ hai.


Không kỳ ngộ, không kỳ duyên – chỉ là nhẫn và trí

Tần Vân ngồi tĩnh tọa, sắc mặt bình tĩnh. Hắn biết, đây chỉ là bước đầu nhỏ bé. Dù có thành công cũng chỉ là củng cố căn cơ thêm chút, chưa đủ thay đổi vận mệnh.

Nhưng với một người linh căn cực thấp như hắn — bất kỳ thay đổi nào, cũng là máu và trí tuệ đổi lấy.

Hắn nhìn hộp gỗ còn sáu phần rễ chưa dùng, ánh mắt sâu xa:

“Nếu ta sống thêm ba năm nữa... có lẽ có thể luyện ra viên đan đầu tiên.”

“Lúc đó, có lẽ sẽ đủ sức giữ được mạng... trước khi bị giết vì một cái nhìn sai lệch.”

 

CHƯƠNG 175: THƯƠNG HỘI HẮC LINH – GIAO DỊCH TRONG BÓNG TỐI


Trăng non treo lửng trên bầu trời đêm, ánh sáng nhợt nhạt như lưỡi đao mỏng cắt ngang sương mù. Trong một ngõ hẻm tối tăm bên rìa thành Thanh Mộc, có một cửa hàng cũ nát, bảng hiệu rách nát treo lệch, chỉ vỏn vẹn hai chữ mờ nhòe: "Hắc Linh."

Đây không phải là thương hội nổi danh. Nó không thuộc bất kỳ tông môn hay thế lực nào. Nhưng những tán tu, đặc biệt là những kẻ nghèo khổ và bị ruồng bỏ, thì đều biết một điều:

"Ở Hắc Linh, chỉ cần có thứ đáng giá, ngươi sẽ mua được bất kỳ thứ gì – kể cả bí pháp bị cấm."


Tần Vân bước vào trong, khoác áo choàng đen, đội mũ rộng che kín nửa mặt. Tay nắm chặt túi gấm giấu kỹ bên người – bên trong là một nắm tro khô nghiền từ rễ Dạ Hồng Thảo còn sót lại.

Hắn không đến để bán. Hắn đến để đổi.

Một giọng khàn khàn vọng ra từ sau bức màn da thú:

"Ngươi cần gì? Đừng lãng phí thời gian."

Tần Vân đáp ngắn gọn:

"Tàn đồ luyện đan – pháp môn dẫn hỏa bằng linh phù, cấp thấp cũng được. Có thể dùng khi không có chân nguyên."

Bên kia im lặng một lát. Rồi một bàn tay đầy vết bỏng đẩy ra một mảnh ngọc giản.

"Pháp đồ này không hoàn chỉnh. Có lẽ ngươi sẽ chết khi thử. Nhưng nó đúng là thứ ngươi tìm."

Tần Vân không nhìn kỹ. Hắn đưa ra một lọ ngọc, đậy kín, bên trong là tro khô hòa lẫn với một loại dược tán trung hòa mùi.

Người nọ mở nắp, hít nhẹ, ánh mắt lóe sáng.

"Rễ Dạ Hồng Thảo ba mươi năm tuổi. Ngươi là ai mà có được thứ này?"

Tần Vân không trả lời. Hắn chỉ khẽ nói:

"Giao dịch kết thúc. Nếu ngươi truy hỏi thêm, lần sau ta sẽ không đến nữa."


Người nọ cười khẽ, răng vàng xỉn:

"Tốt. Nhớ quy tắc Hắc Linh: không hỏi lai lịch, không thề hứa, chỉ giao dịch."

Tần Vân gật đầu, cầm ngọc giản rời đi, không quay lại.


Trở về động phủ – từng bước ghép mảnh tri thức

Về đến động phủ đơn sơ nơi sau núi, Tần Vân lập tức mở ngọc giản ra. Bên trong là một đoạn ngắn ghi chú về “Phù Hỏa Dẫn Đạo Pháp”, một dạng biến tấu của thuật dẫn hỏa – dùng linh phù khắc đặc biệt để kích phát hỏa trận cấp thấp, phục vụ luyện đan khi không có chân hỏa nội tức.

Nội dung không đầy đủ, nhưng với kiến thức vụn vặt hắn tích lũy ba năm qua từ việc lượm lặt tàn thư, hắn có thể bổ khuyết phần thiếu.

"Không cần pháp lực mạnh, chỉ cần ổn định. Cũng không cần ngọn lửa quá nóng, chỉ cần bền lâu. Đây chính là pháp môn dành cho kẻ như ta."


Chậm – nhưng không dừng

Ba ngày sau, hắn khắc xong một bộ phù trận đơn giản. Không thành công ngay. Mất thêm mười hai lần thử, năm lần phù nổ, một lần suýt cháy tay — cuối cùng, hắn giữ được một ngọn hỏa phù cháy ổn định đủ mười hai phút.

Không đủ để luyện một viên đan, nhưng đủ để nấu mềm một dược liệu cần chiết xuất tinh hoa.

Tần Vân ngồi đó, nhìn ánh sáng yếu ớt từ ngọn lửa phù trận, mồ hôi ướt trán. Nhưng trong mắt không có tuyệt vọng — chỉ có sự kiên nhẫn lạnh như thép.


"Nếu phải mất ba tháng để thành thục thuật dẫn hỏa, ta sẽ làm. Nếu phải mất ba năm để luyện ra viên đan đầu tiên, ta cũng sẽ làm."

"Không ai cho ta con đường tắt. Nhưng đường dài... cũng vẫn là đường."

 

CHƯƠNG  176 và 177: SÁT Ý TRONG TĨNH CỐC


Tịch mịch.

Tần Vân ngồi bất động giữa thạch động ẩm thấp, toàn thân không dao động chút khí tức nào, như một khối đá đã ngủ yên trăm năm. Ngoài cửa động, gió núi gào rít, thi thoảng mang theo tiếng chim lạ kêu ghê rợn — nhưng trong mắt hắn, chỉ có sự tĩnh lặng tuyệt đối.

Ba tháng trôi qua kể từ khi hắn học được thuật phù hỏa dẫn đan. Trong thời gian ấy, hắn chỉ luyện duy nhất một việc: tịnh tâm nhập định, tôi luyện thần thức và sát ý.


Lý do thật đơn giản:

Trong một lần đi chợ đen, hắn vô tình nghe được hai tán tu nói về một di tích bị phong cấm, nằm trong lòng Huyết Trạch Cổ Uyên. Di tích đó không có pháp bảo quý giá, không có công pháp kinh người — chỉ là nơi được cho là từng là lô thất của một tán tu luyện đan cấp thấp thời thượng cổ.

“Linh dược trong đó đều đã héo rụi, đan lô cũng vỡ. Nhưng… nếu ai có thể vào được, vẫn có thể học được một chút tâm pháp dẫn khí và luyện dược cũ — nghe nói phù hợp cho những kẻ không có căn cơ.”

Không ai để ý lời đồn ấy, nhưng Tần Vân nhớ kỹ.


Muốn vào di tích đó, phải đi qua Huyết Trạch, nơi nồng nặc thi khí, hồn phách bị loạn, tâm thần dễ tẩu hỏa nhập ma. Nếu là tu sĩ có thần hồn mạnh, còn có thể kháng cự. Nhưng hắn — một phàm nhân chỉ mới vừa miễn cưỡng dẫn khí tầng ba — muốn sống sót, phải có thần chí cứng như sắt, tĩnh hơn nước lạnh.


Tĩnh — nhưng không yếu. Sát — nhưng không loạn.

Mỗi ngày hắn chỉ ngủ một canh giờ. Thời gian còn lại dùng để ngồi thiền, điều tức, thậm chí tự tưởng tượng bản thân đang bị vây công, bị sát hại, bị phản bội... Hắn không dập tắt suy nghĩ — mà để mặc nó đến, rồi rèn luyện bản thân không bị cuốn đi.


Một hôm, trong lúc nhập định, một tia huyết sát từ sâu trong tâm thức hiện ra. Là ảo tưởng? Là tâm ma?

Hắn không né tránh. Chỉ lạnh lùng nhìn thẳng vào hình bóng đó.

“Ngươi là ta. Không hơn. Không kém.”

Từ khoảnh khắc ấy, luồng huyết sát kia tan biến. Trong tâm thức hắn hiện lên một khoảng sáng mơ hồ — như một cánh cửa nhỏ đã mở.


Đêm đó, khi mở mắt, ánh nhìn của Tần Vân không còn lay động như trước. Hắn rút ra một thanh tiểu đao rỉ sét, đặt lên cổ tay, rạch ra một đường.

Máu chảy xuống viên Thiên Hồn Thạch đặt trong trận pháp đơn giản trước mặt. Một lúc sau, viên thạch phát ra ánh sáng mờ.

“Đủ rồi.” — Hắn khẽ nói.


Ngày mai. Hắn sẽ đi Huyết Trạch.

Không ai biết tên hắn.

Không ai chờ hắn trở về.

Nhưng hắn không cần người khác nhớ, cũng không mong ai chứng kiến.

Bởi vì con đường tu tiên chân chính, không phải tranh đoạt hay ầm ỹ...
Mà là một người, một tâm, đi qua thiên địa, sống sót.

 

CHƯƠNG 178: HUYẾT TRẠCH CỔ UYÊN – DƯỚI MƯỜI DẶM KHÔNG THẤY ÁNH SÁNG


Huyết Trạch, một vùng đất bị lãng quên nằm giữa hai dãy sơn mạch cổ xưa, quanh năm âm phong thổi rít, mây máu không tan, sát khí và uế khí lẫn lộn, khiến ngay cả yêu thú cũng hiếm khi lui tới. Tương truyền nơi đây từng là chiến trường tu tiên thời cổ đại, vô số tu sĩ bỏ mạng, máu nhuộm đất đá, hóa thành trạch huyết ngàn năm không khô.

Tần Vân đứng trước lối vào Cổ Uyên, ánh mắt trầm tĩnh như nước giếng cổ. Trước mặt hắn là một khe nứt kéo dài xuống lòng đất, sâu hun hút, từ bên trong liên tục bốc lên khí tức âm hàn và hỗn tạp — mang theo chút vị tanh nồng của máu cũ đã mục.

Hắn không do dự.

Một bước tiến vào.


Khi thân thể rơi xuống lòng vực, bóng tối nuốt trọn ánh sáng.

Gió rít bên tai. Đá sắc rơi lởm chởm. Tần Vân giang hai tay, khẽ vận khí. Một tia linh lực mỏng như sợi tơ len qua các mạch huyết khô cằn, kích hoạt một lá phù ẩn giấu trong tay áo.

“Phi Hành Phù — cấp thấp, chỉ có thể giảm tốc trong vài trượng.”

Khi còn cách mặt đất mười trượng, hắn đạp mạnh lên vách đá, xoay người dùng tay không bám vào khe nứt, trượt xuống đoạn cuối như một loài côn trùng chui khỏi vỏ xác.


Bên dưới là bóng tối tuyệt đối.

Không một tia sáng.

Không một tiếng vang.

Chỉ có hơi thở của tử vong tràn ngập như khói.

Tần Vân không vội lấy ra pháp khí chiếu sáng. Hắn biết rõ, tại nơi như thế này, thứ gì phát sáng đều sẽ chết sớm. Hắn dùng tay lần mò, chậm rãi đi men theo vách đá. Mỗi bước đều dò xét kỹ lưỡng, mắt nhắm lại để tập trung cảm giác.


Ba canh giờ trôi qua.

Cuối cùng, hắn dừng lại trước một phiến đá lớn có dấu vết nhân công chạm khắc — là một cánh cửa đá đen, khắc đồ hình ba đầu xà quấn quanh một lô đỉnh. Chính là ký hiệu của “Hỏa Tán Lô Tán Tu Đường” — một lô thất cổ đã bị bỏ quên từ mấy trăm năm trước.

Hắn lặng lẽ lấy ra một khối Huyết Linh Phù, cắn đầu lưỡi, nhỏ ba giọt máu tươi lên.

Ầm...

Một tiếng trầm đục vang lên. Cửa đá chậm rãi mở ra, bụi bặm theo gió u ám lặng lẽ tràn ra như những hồn phách bị bỏ quên.


Bên trong là một gian thất kín đáo, không lớn hơn ba trượng vuông.

Chính giữa là một cái lô đỉnh đã sứt mẻ.

Bốn phía bày biện mấy giá gỗ mục nát, trên đó có tàn tích vài cuốn trục thư và đan phương rách nát. Một góc còn có vết tích thi thể đã hóa khô — có lẽ là chủ nhân của lô thất năm xưa, chết vì độc khí phản phệ.

Tần Vân không lộ vẻ kinh hoảng.

Hắn thu dọn đám trục thư cẩn thận, dùng một loại phù tẩy độc mỏng quét qua từng trang.

Trên một mảnh giấy mục nát nhất, hắn phát hiện vài hàng chữ cổ run rẩy:

“...hồn yếu mệnh bạc, không thể tranh thiên...
Duy có ‘Huyền Vi Thập Tự Khí Quyết’ là dành cho kẻ tạp linh căn.
Tĩnh luyện hỏa diễm, lấy nhẫn sinh cường...”

Tần Vân lặng người.

Đây chính là lý do hắn đến.


Ngoài kia, tu sĩ thiên linh căn một ngày tiến một tầng.
Hắn, một năm chỉ cầu mở một mạch.

Nhưng chỉ cần còn một tia đường sống — hắn sẽ đi đến cùng.


Hắn khoanh chân ngồi xuống trước lô đỉnh hỏng, mở trục thư, bắt đầu đọc từng câu, từng chữ, từng khẩu quyết. Trên người, khí tức linh lực mỏng manh như khói mù, nhưng trong mắt, một ngọn hỏa diễm trầm lặng đã bắt đầu nhen nhóm.

 

 

CHƯƠNG 179: HUYỀN VI KHÍ QUYẾT – TỪ HỎA TÂM MÀ LUYỆN MỆNH


Lô thất cổ trong lòng Huyết Trạch âm u như vực chết, nhưng bên trong, một ngọn đèn hư ảo vừa được nhóm lên trong tâm trí Tần Vân. Đó không phải ánh sáng chiếu rọi đường đi, mà là đạo tâm sáng lên trong vực tối — một ý chí cứng như thiết thạch.

Trên tay hắn, trục thư cổ run rẩy dưới luồng linh lực yếu ớt. Mỗi dòng chữ bên trên như được khắc bằng máu, trúc bút loang lổ, lộ rõ sự vội vàng và tuyệt vọng của người lưu lại. Nhưng chính trong tuyệt cảnh đó, hắn lại tìm thấy một tia cơ duyên chân thật, không phải kỳ ngộ nghịch thiên, mà là lối thoát dành riêng cho kẻ như hắn — phàm nhân linh căn hỗn tạp, không ai đoái hoài.


“Huyền Vi Khí Quyết.”

Một bộ công pháp không lấy tốc độ làm gốc, không lấy bạo phát làm ưu, mà chuyên về dẫn khí, tụ khí, li luyện khí — mỗi một bước đều rề rà, khó khăn, nhưng càng tu lâu, khí hải càng vững, cơ sở càng chắc.

Trên trục có ghi:

“Linh căn tạp loạn, không thể dung nạp linh khí như dòng sông đổ về.
Chỉ có thể gom từng giọt sương, đợi mười năm mà thành mưa lớn.
Dẫn khí bất nhập đan điền, trước tụ tại ‘Hỏa Tâm’.
Dùng tâm làm lò, khí làm than, từ trong chịu đựng mà luyện ra căn cơ.”

Tần Vân lặng lẽ lật lại, thấy sau cùng còn một dòng chữ máu:

“Người thường luyện pháp này ba năm chưa nhập môn,
Mười năm không tụ được khí mạch.
Nhưng nếu vượt qua... thì vạn pháp bất phá.”


Hắn nhắm mắt lại, ngồi xếp bằng trước lô đỉnh sứt mẻ. Không pháp bảo. Không linh đan. Trong tay chỉ có một viên Thổ Linh thạch cấp thấpba cây nến tĩnh tâm hương mua từ chợ tán tu.

Hắn bắt đầu tụ tâm.

Linh lực từ thạch thấm vào thân thể yếu ớt như giọt nước rơi vào cát khô.

Một canh giờ.

Hai canh giờ.

Máu bắt đầu chảy ngược trong tĩnh mạch. Dẫn khí ngược hướng — một loại vận hành nghịch hành, mỗi vòng chu thiên như dùng dao cắt mạch, đau nhức vô biên. Nhưng Tần Vân cắn răng chịu đựng. Thay vì lấy nội lực chống lại, hắn buông tâm, để cơn đau hòa nhập vào cảm giác, giống như rèn sắt không thể sợ lửa.


Đến canh ba đêm đó, trên đan điền hắn không hề có linh khí, nhưng ở tâm cung trong ngực lại có một điểm nhỏ như đốm tro âm ỉ — đó là hỏa tâm. Một tia khí mỏng đến mức khó phát hiện, nhưng tồn tại rõ ràng.

Chỉ người từng tụ khí suốt ba năm không thành, mới biết mừng rỡ vì chút dấu hiệu bé nhỏ ấy.


Tần Vân mở mắt. Không cuồng hỉ. Không la hét. Chỉ lặng lẽ thở ra một hơi dài.

Hắn châm tiếp nến thứ hai. Lại tiếp tục.


Tu tiên là gì?

Không phải ngự kiếm phá núi, không phải kim đan đại đạo, không phải thần thông hàng yêu.

Là đêm tối vô biên không ai thấy, chỉ mình mình chịu đựng.

Là bảy năm ngồi trước một lô đỉnh không người, mỗi ngày chỉ tụ được một tia khí, nhưng vẫn ngồi đó, ngày mai lặp lại.


Giờ khắc ấy, Tần Vân lại nhớ đến ánh mắt chê cười của đám người năm xưa tại trắc linh đài:

“Linh căn thất tạp, vô vọng nhập môn.”
“Cố chấp như thế, chẳng khác nào tự sát.”
“Chỉ là phàm nhân, cần gì mộng đạo?”

Hắn không đáp lại những lời ấy bằng một câu biện giải.

Chỉ có tĩnh tọa dưới lòng đất sâu, đem từng tia linh khí gom vào trong hỏa tâm nhỏ bé.


Bóng tối vẫn dày như cũ.

Nhưng trong tâm hắn, một ngọn lửa âm ỉ đã cháy lên.

 

 

CHƯƠNG 180: TAM NIÊN HỎA TÂM BẤT DIỆT – THỔ LINH HỘ THỂ SINH TỒN CHI ĐẠO


Gió rét đầu đông tràn vào khe đá nơi sơn cốc phía tây Huyết Trạch. Tuyết phủ đầy mái đá, gió rít xuyên qua những kẽ nứt lạnh như lưỡi dao. Nhưng bên trong hốc đá nhỏ sâu ba trượng, một ngọn đèn tâm vẫn cháy âm ỉ – Tần Vân vẫn đang tọa công.

Đã ba năm tròn, kể từ khi hắn bắt đầu tu luyện bộ Huyền Vi Khí Quyết. Không có linh thạch thượng phẩm. Không có đan dược tăng tu vi. Ba năm đó, mỗi ngày, hắn chỉ có thể hấp thu một lượng khí mỏng như khói sương, dẫn nhập từng tia linh khí vào hỏa tâm, nung đốt tâm mạch, tôi luyện tinh thần.


Trong ba năm, hắn không đột phá bất kỳ cảnh giới nào. Vẫn là Phàm thể vô căn, vẫn không thể ngưng khí vào đan điền.

Nhưng...

Hỏa tâm của hắn giờ đã ổn định như đỉnh lô, có thể duy trì một tia khí ổn định suốt nửa canh giờ không tán loạn.

Chuyện này với kẻ khác có lẽ là trò cười. Nhưng với một người không thể dẫn khí như hắn, đó là kỳ tích đầu tiên.


Mỗi người tu hành đều cần tìm ra con đường thích hợp với chính mình.

Tần Vân đã hiểu rõ một điều: “Ta không thể cưỡng cầu thiên đạo, chỉ có thể mượn thế thiên địa, gom từng chút sinh cơ mà sống sót.

Và chính vì thế, sau ba năm, hắn bắt đầu tu luyện biến chiêu thứ hai trong Huyền Vi Khí Quyết: Thổ Linh Hộ Thể.


Không giống các pháp quyết công kích, chiêu này không có kỹ năng trực tiếp. Mục tiêu của nó chỉ là:

"Mượn thổ linh chi khí ổn định hỏa tâm, dưỡng mạch, hộ thân – không nhằm chiến thắng, mà để không chết.”

Hắn cẩn thận dẫn khí, dùng phương pháp "luyện khí vô hình" trong công pháp, hấp thu linh khí thuộc thổ trong những viên thạch giản cấp thấp thu thập từ mấy mỏ đá bỏ hoang gần Thiết Phong.

Linh khí thổ thuộc tính tuy dày nặng, khó vận hành, nhưng lại ổn định và dai dẳng – cực hợp để bồi dưỡng kinh mạch yếu ớt, giúp cơ thể chịu đựng linh lực xâm nhập lâu dài.


Đêm hôm đó, Tần Vân lại gặp thử thách.

Trong lúc vận khí dẫn nhập thổ linh khí, kinh mạch bên trái bị tắc nghẽn, khí huyết chảy ngược, miệng phun máu tươi, toàn thân co giật. Trong chớp mắt, tâm mạch bị dao động, hỏa tâm gần như tắt lịm.

Nhưng hắn không la, không hét.

Tay trái hắn run rẩy lấy ra một miếng bùn đá màu xám tro, nghiền thành bột, rắc lên ngực.

Đây là loại thổ linh khoáng vụn mà hắn gom nhặt trong ba năm, bị giới tu hành khinh thường, xem như rác. Nhưng hắn biết, nếu đúng cách, nó sẽ giúp giữ hỏa tâm ổn định trong khoảnh khắc nguy hiểm.

Hắn dùng ý niệm cưỡng ép điều tức, máu từ mũi và miệng trào ra nhưng hắn vẫn nhắm mắt bất động.

Một canh giờ... hai canh giờ... đến khi ánh bình minh chiếu vào khe núi.


Tần Vân chậm rãi mở mắt. Trên gương mặt trắng bệch, đôi mắt hắn trầm ổn như nước giếng cổ.

Hắn biết, hỏa tâm đã qua được một kiếp.


Sau lần đó, hắn không lập tức tiếp tục tu luyện.

Hắn dùng bảy ngày liên tục để đi bộ quanh khe núi, cẩn thận lấy mạch thổ địa, cảm nhận chỗ linh khí hội tụ yếu nhất – nơi người khác sẽ bỏ qua, nhưng hắn lại lựa chọn đặt trận.

Một loại tiểu tụ linh trận được ghi lại trong mảnh tàn đồ hắn đoạt được từ tay một tán tu chết trận.

Không có pháp khí. Không có linh tài quý giá. Hắn chỉ dùng đá vụn, than đen, và thảo mộc khô để tụ khí thành điểm nhỏ.


Từ hôm đó trở đi, mỗi ngày hắn chỉ hấp thu một lượng linh khí nhỏ hơn người bình thường gấp mười lần. Nhưng hắn vẫn tiếp tục.

Không ai nhìn thấy hắn đang tu luyện thế nào.

Không ai biết hắn vẫn còn sống.

Không ai nghĩ, phàm nhân không căn như hắn lại có thể sống sót dưới Huyết Trạch ba năm, giữa một vùng hung hiểm như lưỡi đao chực chém.


Nhưng chính vì không ai biết, nên không ai ngăn cản.

Và hắn — vẫn từng bước, từng bước, gian nan mà đi.

 

Post a Comment

0 Comments