PHÀM NHÂN TU TIÊN LỘ ( CHƯƠNG 201-205) [SIÊU PHẨM ] TIÊN HIỆP CỔ ĐIỂN - TÁC GIẢ: MÈO PING PING

 CHƯƠNG 201: KIẾM TÂM TRONG RỪNG PHONG


Sáng sớm, sương mù dày đặc bao phủ vùng rừng phong đỏ rực phía tây Nam Cương. Tần Vân, sau khi rời Thất Túc Phong, men theo khe đá nhỏ, tránh xa khu vực giao tranh của Hắc Tinh Môn, đi sâu vào rừng.

Rừng phong này ít ai lui tới, không có linh mạch, không có tài nguyên, cũng không hề có yêu thú quý hiếm. Nhưng với Tần Vân, đó là một nơi hoàn hảo — yên tĩnh, kín đáo, không ai tranh giành. Điều kiện lý tưởng để ngưng luyện kiếm tâm.




Hắn dừng lại dưới một gốc phong cổ thụ, rút kiếm gỗ ra khỏi lưng áo, cắm thẳng xuống đất. Thân kiếm đã mẻ nhiều chỗ, lưỡi không sắc, nhưng lại là vật hắn tự tay mài ra từ gỗ Thiết Mộc năm xưa. Nó không có linh tính, nhưng có “tình”.

“Kiếm không cần sắc. Chỉ cần ta đủ định tâm.”

Hắn ngồi xếp bằng, mắt nhắm hờ. Hơi thở chậm rãi, kiếm khí trong cơ thể từng chút vận chuyển theo một lộ tuyến mà hắn mày mò từ tàn quyển “Tử Mộc Kiếm Khí Quyết”. Pháp quyết này không nổi danh, nhưng đơn giản, thuần chất — hợp với căn cơ thấp kém như hắn.

Không lâu sau, một tia kiếm khí từ đan điền chạy dọc kinh mạch tay phải, rồi men theo cánh tay chậm rãi truyền vào thân kiếm gỗ.

Gió nổi lên. Lá phong đỏ tươi rơi lả tả quanh thân hắn.

Bỗng nhiên, “xoẹt” một tiếng — tia kiếm khí từ kiếm gỗ thoát ra, xé gió lao thẳng vào thân cây phía trước, để lại một vết rạch dài chưa đến nửa tấc.

Chỉ là một vết nhỏ, nhưng với Tần Vân, đó là cột mốc đầu tiên của kiếm khí ngoại phóng.

Hắn mở mắt, khẽ nhíu mày. Thay vì vui mừng, hắn lập tức lùi lại, đề phòng — vì hắn cảm nhận được một ánh mắt lạnh lẽo đang âm thầm quan sát từ xa.


Một tiếng ho khan vang lên giữa rừng.

“Dùng kiếm gỗ tập kiếm khí, lại còn dùng đúng lộ tuyến phản nghịch... Chưa thấy ai liều mạng như vậy.”

Tần Vân quay phắt lại, ánh mắt như điện. Trước mặt hắn, từ sau thân cây phong lớn, bước ra một lão giả áo lam, tóc bạc, lưng đeo một thanh cổ kiếm rỉ sét, thân hình khô gầy, nhưng ánh mắt lại sâu không thấy đáy.

“Tiền bối là ai?” – Tần Vân không dám động thủ, nhưng cũng không cúi đầu. Hắn chỉ khẽ nâng tay thủ thế, phòng thủ kín kẽ.

Lão giả mỉm cười, không có sát khí.

“Không cần căng thẳng. Lão sống ở đây đã ba mươi năm. Ngươi là người đầu tiên bước vào rừng phong này mà không có mục đích sát phạt. Lão thấy lạ nên mới xem thử thôi.”

Tần Vân không đáp, chỉ yên lặng nhìn chằm chằm.

Lão giả như không để ý, thong thả ngồi xuống đối diện, chỉ vào kiếm gỗ của hắn:

“Ngươi đang học kiếm. Nhưng kiếm trong tay chưa thật, kiếm trong tâm lại có chút hình dáng.”

Tần Vân khẽ biến sắc, không vì lời khen, mà vì ánh nhìn của người này đã thấy thấu đạo tâm của hắn.

Lão tiếp lời:

“Năm xưa, lão cũng là kiếm tu. Cũng từng chém giết, từng theo đại phái, từng tranh đoạt cơ duyên. Nhưng cuối cùng... vẫn thua.”

“Vì sao thua?” – Tần Vân buột miệng hỏi, rồi chợt nhận ra mình thất lễ. Nhưng lạ thay, lão giả không giận.

“Vì kiếm của ta khi ấy quá nhanh. Tâm chưa theo kịp. Đến lúc nhận ra, thân đã bị phản phệ, tâm đã vỡ vụn.”

“Vậy... kiếm gì mới thắng?”

Lão mỉm cười nhẹ:

“Kiếm... không cần thắng. Chỉ cần sống sót. Sống lâu, kiếm tự sẽ sắc.”

Câu nói như sấm sét trong lòng Tần Vân.

Hắn lặng thinh, nhưng tim đập dồn dập. Câu ấy... giống như chính con đường hắn đã chọn — không tranh, không giành, không khoe, chỉ sống, và đi tiếp.


Lão giả đứng dậy, rút từ trong tay áo một quyển trục nhỏ.

“Thứ này không có pháp quyết cao minh gì cả. Chỉ là vài ghi chép về cảm ngộ kiếm khí năm xưa của ta. Có dùng được thì dùng, không thì coi như giấy lót đáy rương.”

Tần Vân không vội nhận. Hắn cung kính chắp tay, cúi đầu thật sâu.

“Vãn bối đa tạ tiền bối chỉ điểm. Nhưng... nếu không có cách gọi tên, vãn bối không dám nhận vật quý.”

Lão cười khan.

“Lão họ Tạ, kẻ trong giang hồ từng gọi là... Tạ Kiếm Tàn.”

Nói xong, lão rảo bước đi về phía sau rừng, bóng lưng lẫn vào hàng cây phong như một cơn gió thoảng.

Tần Vân đứng lặng thật lâu, rồi mới mở cuộn trục ra.

Dòng đầu tiên viết:

“Kiếm không cần giết, nhưng phải dám chém. Tâm không cần lạnh, nhưng phải biết giữ.”


Tối hôm đó, dưới ánh lửa nhạt nhòa trong rừng phong đỏ, Tần Vân ngồi lặng lẽ chép lại từng dòng trong quyển trục, ánh mắt như dừng lại nơi xa xăm.

Kiếm đạo, không dành cho kẻ nóng vội.

Nhưng hắn – Tần Vân – sẽ bước tiếp. Dù chỉ một tấc một lần.

 

CHƯƠNG 202: PHÁ LÁ, DẪN KHÍ, CẢM Ý


Rừng phong tĩnh mịch. Gió cuối thu lạnh như dao, cắt qua mặt đất rụng đầy lá đỏ. Dưới một gốc cây phong già, Tần Vân quỳ gối, hai tay nắm kiếm gỗ đặt ngang trên đầu gối, đôi mắt khép hờ, hơi thở nhẹ như sương.

Ba ngày qua, hắn không rời khỏi chỗ này.

Trên tảng đá cạnh đó, cuộn trục của Tạ Kiếm Tàn đã mở ra một nửa. Chữ viết bằng mực đen đã phai, nét bút thô sơ, chẳng có gì cao thâm, nhưng từng câu từng chữ, đều như đục thẳng vào tâm khảm.

“Kiếm không sinh từ khí, mà sinh từ tâm. Tâm tĩnh, kiếm xuất. Tâm động, kiếm loạn.”

Đây là điều mà rất nhiều tu sĩ kiếm tu tầng thấp không hiểu. Ai cũng tưởng kiếm khí mạnh là nhờ pháp quyết, nhờ công pháp thượng phẩm. Nhưng người có căn cơ thấp như hắn, có điên mới dám mơ những thứ đó.

Tần Vân chỉ có tĩnh, trì, và một ý chí không lùi bước.


Giờ thì hắn đang tập luyện một phương pháp được ghi chú ở cuối cuộn trục: “Phá lá dẫn khí.”

Phương pháp này không phải bí thuật gì cả, chỉ là một kiểu rèn luyện tâm kiếm — dùng nội khí dẫn dắt một luồng kiếm ý nhỏ, rạch vỡ lá cây rơi trong gió mà không động thân thể.

Nghe thì đơn giản. Làm được... khó hơn lên trời.

Suốt ba ngày, hắn đã thử hơn trăm lần, kiếm khí hao tổn sạch sẽ, chân nguyên cạn kiệt đến mức phải nuốt cả lá linh thảo hạ phẩm để khôi phục từng chút một. Nhưng kết quả vẫn vậy — lá rơi, mà kiếm không động.


Chiều hôm ấy, trời đổ mưa phùn nhẹ. Lá phong ướt nước, càng thêm nặng, rơi càng nhanh.

Tần Vân vẫn giữ nguyên thế ngồi, kiếm gỗ đặt ngang, tâm thức chìm sâu vào cảm giác dẫn khí. Hắn không còn nghĩ đến thành bại, không còn nghĩ đến thời gian trôi. Mọi thứ trong tâm đều lắng xuống như mặt nước hồ thu.

"Lá không phải mục tiêu. Kiếm cũng không phải công cụ. Tâm mới là gốc. Ý mới là chủ."

Trong khoảnh khắc ngắn ngủi đó, hắn như bước ra khỏi thân xác chính mình. Gió thổi, lá rơi, mọi thứ trong mắt hắn đều rõ ràng đến kỳ dị.

Một chiếc lá phong lật ngang giữa không trung, nghiêng nhẹ sang trái.

Ngay khoảnh khắc đó — tâm kiếm động.

Một tia kiếm khí không hình không sắc, từ mạch tay dẫn ra, truyền vào thân kiếm gỗ, rồi xẹt một tiếng mỏng như tơ, lướt qua không trung.

Chiếc lá kia khựng lại một thoáng, rồi nhẹ nhàng rách đôi từ sống lá. Một nửa rơi trước mặt Tần Vân, một nửa trôi xa theo gió.

Tần Vân không mở mắt.

Hắn chỉ thở ra một hơi thật dài.


Một lúc lâu sau, hắn mới từ từ đứng dậy. Mưa đã thưa hạt. Ánh hoàng hôn mờ nhạt soi qua tán lá ướt đẫm, chiếu lên khuôn mặt gầy gò nhưng rắn rỏi của hắn.

Trong mắt Tần Vân lúc này không có vui mừng, không có kiêu hãnh. Chỉ có một phần yên tĩnh hiếm hoi — sự yên tĩnh khi biết rằng bản thân đã tiến thêm một bước, dù nhỏ.

Hắn biết rõ: rạch được một chiếc lá không có nghĩa là thành tựu kiếm đạo. Nhưng đối với một kẻ phàm nhân linh căn thấp, có thể bước ra khỏi cái vòng tù đọng của kẻ yếu, đó là bước đầu tiên để không bị đạp xuống mãi mãi.


Tối đó, trong hang đá nhỏ hắn trú mưa, Tần Vân ghi lại cảm ngộ trong một mảnh giấy cũ:

“Kiếm không cần sắc. Tâm không cần mạnh. Nhưng không được nghi ngờ chính mình.”

Rồi hắn gấp mảnh giấy lại, cất vào gói hành lý, cạnh bên túi linh thảo và ba viên linh thạch hạ phẩm cuối cùng.

Ngày mai, hắn sẽ rời rừng phong.

Không ai biết tên hắn. Không ai chờ hắn.

Nhưng hắn, Tần Vân — vẫn sẽ bước đi.

CHƯƠNG 203: THANH KIẾM RỈ SÉT


Trời vừa rạng sáng, sương mù còn chưa tan khỏi những ngọn cỏ ẩm, Tần Vân đã lặng lẽ rời khỏi rừng phong. Áo vải ướt mưa qua đêm vẫn chưa khô hẳn, nặng nề như mang theo cả một đoạn thời gian cũ.

Hành lý nhẹ đến đáng thương—một túi linh thảo hạ phẩm, vài mảnh phù lục đã cháy một nửa, một cây kiếm gỗ sứt mẻ và ba viên linh thạch nhỏ bé, còn chưa đủ để đổi lấy một bình tam phẩm tụ khí đan.

Nhưng hắn không chán nản.

Hắn đã bước ra khỏi một chỗ đứng chết trong tâm kiếm. Giờ đây, điều hắn cần là… kiếm thật.


Chợ tán tu ở bãi đá Trầm Cốc là một nơi hỗn tạp, đầy rẫy kẻ liều mạng, người lừa đảo, và vài kẻ từng suýt được danh môn thu nhận. Tần Vân đến nơi này không vì mua bán—mà vì ở chỗ loạn như vậy, đôi khi có thể đào được vật bị người khác bỏ quên.

Một góc chợ, gần dãy lều rách nát, có một ông lão què chân, bên cạnh bày ra vài thanh vũ khí rỉ sét: đao gãy, kích cụt cán, cả một đôi phi châm méo mó.

Trong đó có một thanh kiếm mảnh, dài hai thước, thân đen sì, chuôi gãy mất nửa, lưỡi kiếm chi chít vết rỗ như bị ngâm trong máu lâu năm.

Người qua kẻ lại chỉ liếc nhìn rồi bỏ đi. Kiếm phế, không có linh quang, chẳng có trận văn. Chỉ là một thanh sắt đen vô dụng.

Nhưng Tần Vân lại dừng bước.


Hắn không nói nhiều, ngồi xuống, đặt một viên linh thạch trước mặt lão què.

Lão già chỉ liếc mắt, cười nhạt:
“Ngươi cũng biết mình ngu ngốc đấy. Thứ đó ta nhặt được dưới khe núi Phá Vân. Nó ăn cả linh lực, không ai dùng nổi.”

Tần Vân cúi đầu:
“Vậy là thứ tốt. Ta không dùng để chém người.”

Ông lão bật cười, ho sù sụ:
“Hừ, ngươi là loại nghèo mạt nhất ta từng thấy. Nhưng cũng là loại ngoan cố nhất.”

Lão nhận linh thạch, vung tay:
“Cầm đi. Gãy tay đừng trách ta.”


Tối hôm đó, trong một gian miếu hoang đổ nát, Tần Vân đặt thanh kiếm gỉ sét trước mặt, bắt đầu tế luyện.

Không có lò luyện khí, không có linh dịch, không có chú pháp hay trận cơ. Hắn chỉ có tâm—và kiếm khí mỏng manh vừa chạm ngưỡng cảm ứng.

Kiếm gỗ đặt bên cạnh, vẫn còn vết nứt do lần cuối cùng dẫn khí phá lá.

Hắn nhắm mắt, đưa hai tay lên thanh kiếm rỉ sét, vận khí như dẫn lửa, như khơi sương.

Một tia kiếm ý mỏng như tóc bạc, rót vào thân kiếm.

Trong khoảnh khắc, hắn cảm nhận được thứ gì đó kháng cự—rất mạnh. Như thể thanh kiếm kia không muốn bị ai chạm đến, như con thú hoang bị xiềng xích quá lâu.

Toàn thân hắn đổ mồ hôi lạnh, đầu choáng váng, dường như sắp ngất.

Nhưng hắn không rút lại kiếm ý.

“Ta không cần ngươi nhận chủ. Ta chỉ cần… ngươi không phản ta.”

Một câu thầm niệm trong tâm, nhẹ như gió thoảng.

Và đúng lúc đó—thân kiếm rỉ sét rung nhẹ.

Không phải từ linh lực.

Không phải từ pháp trận.

Mà là từ sâu trong thân kiếm, như thể có một ý chí ngủ quên vừa mở mắt.


Một lát sau, khi Tần Vân mở mắt, hắn thấy… thanh kiếm vẫn đen, vẫn rỉ, vẫn cụt chuôi.

Nhưng hắn cảm thấy được.

Trong lòng bàn tay, có một dòng khí cực nhỏ, như kim tuyến ẩn dưới da, nối liền với thân kiếm.

Không rực sáng. Không uy thế. Chỉ như sợi tơ vô hình, ràng buộc một cách âm thầm và dịu dàng.


Tần Vân không cười, không gào lên vui sướng. Hắn chỉ siết chặt chuôi kiếm, đặt lại bên người như vật thân thiết.

Đêm ấy, hắn không ngủ.

Hắn ngồi dưới mái miếu rách, luyện lại phương pháp Dẫn Khí Phá Lá, lần này là với kiếm thật.

Không có ai chứng kiến.

Không có ai quan tâm.

Nhưng từ đó trở đi, hắn đã không còn là người cầm kiếm gỗ.

 

CHƯƠNG 204: KIẾM RỈ CHÉM CỎ


Bình minh ló rạng, ánh sáng mờ nhạt từ đỉnh núi chiếu xuống tàn tích miếu hoang. Sương sớm giăng đầy mặt đất, lạnh đến tê da thịt. Nhưng Tần Vân vẫn đứng bất động giữa sân gạch vỡ, tay nắm chặt chuôi kiếm đen.

Thanh kiếm rỉ sét không sáng, cũng chẳng vang tiếng. Nhưng khí tức từ trong tay hắn truyền ra lại sắc lạnh đến lạ. Như có như không, nhưng khiến đám cỏ dại xung quanh dường như co rúm lại.

Tần Vân điều tức sâu một hơi, thân hình thon gầy như hòa làm một với màn sương.

“Dẫn Khí Phá Lá”—chiêu thức đơn giản nhất hắn học được từ một cuốn sách rách vô danh, dùng để rèn luyện cảm giác về kiếm khí.

Một chiêu, một kiếm.

Một hơi thở… dẫn khí.


Xoẹt!

Không có hào quang.

Không có kiếm mang bắn tung trời.

Chỉ là một đường kiếm cực kỳ bình thường vạch ngang trước mặt. Nhưng từng chiếc lá vàng còn vương lại trên nền gạch đã bị cắt ngang thân, ngã rạp xuống đất như gặp sương lạnh đầu đông.

Không phải nhờ pháp lực.

Không nhờ kiếm khí sắc bén.

Chỉ là một tia ý niệm dẫn khí, nhập vào thân kiếm. Như có như không, không sắc bén hơn đao thép, nhưng lại có thể "cắt" được những thứ không hình không bóng.

Tần Vân không mừng, chỉ trầm mặc thu kiếm.

Kiếm này… cuối cùng đã có thể phối hợp cùng hắn.


Giữa lúc đang trầm tư, đột nhiên có tiếng bước chân vang lên ngoài miếu.

Một thân ảnh mặc áo xanh, tay cầm trường côn, mặt mang sát ý lộ liễu.

“Cuối cùng cũng tìm thấy ngươi, Tần Vân.”

Liễu Lăng, tán tu của Liên Cốc, người từng tranh đoạt linh dược với Tần Vân ba tháng trước và bị thua thiệt.

Lần đó Tần Vân không ra tay, chỉ dùng chút mẹo vặt đánh lạc hướng, cướp được gốc Linh Hồi Thảo, khiến Liễu Lăng xấu mặt trước bao người.

Giờ hắn tìm tới, không cần hỏi cũng biết vì sao.


“Ngươi tu vi Trúc Cơ sơ kỳ, ta chỉ mới luyện khí tầng bảy. Cần gì phải làm chuyện mất mặt này?” – Tần Vân bình thản hỏi.

Liễu Lăng cười lạnh: “Ta không cần người khác biết. Giết ngươi, vứt xác trong khe đá Trầm Cốc, ai tìm được?”

Hắn vừa dứt lời, đã tung người xông tới, trường côn vẽ thành một vòng cung lớn, cuốn lấy bụi đất, khí thế cực kỳ hung mãnh.

Tần Vân không lùi.

Hắn rút kiếm.

Một thanh kiếm rỉ sét, không ánh sáng, không kiếm khí bắn tung.


Keng!

Trường côn chạm vào thân kiếm, tưởng chừng sẽ đánh gãy món vũ khí cũ nát kia.

Nhưng… lạ thay, thanh kiếm không hề động đậy.

Một tiếng rung khẽ vang lên. Lực đạo từ côn truyền vào kiếm như rơi vào đầm lầy, bị nuốt sạch.

Liễu Lăng biến sắc, chưa kịp rút côn, Tần Vân đã xoay cổ tay, kiếm chém xéo ra.

Không có kiếm quang.

Chỉ có một đường gió lạnh mảnh như lưỡi dao.

Trường côn trong tay Liễu Lăng… gãy ngang!


Máu từ vai hắn phụt ra, miệng hoảng loạn lùi về sau.

Tần Vân không truy kích. Chỉ đứng yên, tay cầm kiếm, mắt lạnh như nước giếng cổ.

“Kiếm này không mạnh. Ta cũng không mạnh. Nhưng giết ngươi, đủ rồi.”

Liễu Lăng hoảng hốt bỏ chạy, không dám quay đầu.

Tần Vân thu kiếm, ngồi xuống đất như chưa từng có giao chiến.


Sau lưng hắn, có tiếng lá rơi.

Cũng có tiếng gió thở dài, không biết là từ trời hay từ lòng người.

Thanh kiếm rỉ sét, vẫn không sáng.

Nhưng trong mắt Tần Vân—nó đã sống.

 

CHƯƠNG 205: LƯỠI KIẾM TRONG BỤI ĐẤT


Miếu hoang sau một đêm huyết sát lại trở về tĩnh lặng như cũ. Sương tan, ánh nắng le lói xuyên qua mái ngói mục, rơi lên vai Tần Vân.

Hắn vẫn ngồi bất động, bàn tay đặt lên chuôi kiếm sần sùi. Ánh mắt bình thản, nhưng sâu bên trong, lại có một tia sáng mờ mờ—không phải dã tâm, cũng chẳng phải hận thù, mà là… hiểu ra một điều.


Kiếm khí không nằm ở hình, cũng chẳng nằm ở thuật.

Kiếm khí là một phần của tâm.

Hắn nhớ lại khi đối chiến Liễu Lăng, chỉ một đường đơn giản, nhưng lại khiến tên tán tu kia phải thối lui trong sợ hãi. Không phải vì kiếm chiêu hoa mỹ, cũng chẳng nhờ pháp lực hơn người—chỉ đơn giản là ý niệm tập trung đến cực độ, dẫn dắt khí cơ hòa cùng thân kiếm.

“Kiếm, không cần sắc. Tâm, không cần loạn.” — hắn lẩm bẩm, như nhắc bản thân.


Trong tay hắn là một thanh kiếm tầm thường nhặt từ đống phế sắt tại Thanh Thạch trấn. Thợ rèn khi ấy cười mỉa, gọi đó là "cái móc rỉ," bán cho hắn giá rẻ hơn cả thanh dao bếp.

Nhưng sau ba năm rèn luyện, một mình tỉ mẩn mài giũa từng ngày, hắn phát hiện: trong thân kiếm, có mạch.

Không phải linh văn.

Không phải pháp khí.

Chỉ là... vết nứt sâu như khe đá, lại khiến kiếm dẫn khí đặc biệt ổn định. Mỗi lần hắn vận khí nhập kiếm, chân khí không bị tán loạn như các kiếm khác. Dù yếu, nhưng… chắc.

Hắn âm thầm gọi nó là "Bụi Trần kiếm."

Vì bản thân hắn, cũng giống như thanh kiếm này—một kẻ bị vùi lấp trong bụi đất, không ai đoái hoài.


Chiều hôm đó, Tần Vân cẩn thận mang thanh kiếm lên đỉnh gò phía bắc miếu hoang, nơi gió thổi mạnh nhất.

Hắn bắt đầu bước vào giai đoạn đầu tiên của “Kiếm Nhập Tâm Thức”—một phương pháp do hắn tự suy luận, chắp vá từ nhiều tàn thư kiếm đạo cổ xưa, dung hòa lại theo lối của riêng mình.

Gió rít từng cơn, mạnh đến nỗi có thể thổi bật người thường.

Nhưng hắn đứng yên.

Một chân trước, một chân sau, thân nghiêng về phía trước.

Kiếm đặt ngang ngực, nhắm mắt, thở đều.


“Gió là khí. Kiếm là ý. Dẫn gió nhập kiếm, nhập thân, nhập tâm.”

Mỗi nhịp thở, hắn đưa khí lên, xuyên qua Đan Điền, vòng qua Tâm Mạch, dẫn xuống lòng bàn tay—nhập vào kiếm.

Từng tia khí nhỏ, yếu ớt như tơ, nhưng đều vững chắc, không rối loạn.

Từ buổi sáng tới xế chiều, hắn không động đậy nửa bước.

Mồ hôi chảy như suối, nhưng ý niệm không hề dao động.

Đến lúc mặt trời khuất sau núi, có một con chim nhỏ bay ngang qua—đúng lúc đó, một luồng khí mỏng như sợi tóc từ mũi kiếm bắn ra.

Không nhanh.

Không mạnh.

Nhưng chém gãy một cọng cỏ bay lơ lửng.

Tần Vân mở mắt. Không vui, cũng chẳng kiêu ngạo.

Chỉ nhẹ nhàng thì thầm: “Hôm nay… đã ổn hơn hôm qua.”


Trong mắt bao kẻ, hắn chỉ là một tán tu không môn không phái, linh căn ba hệ tạp, lại bị đoản mệnh tướng số.

Nhưng trong lòng hắn, kiếm đạo là đường sống.

Không phải để chứng tỏ với thiên hạ.

Cũng không phải để phục thù.

Chỉ là, để sống sót.

 Vật Phẩm Phong Thủy May Mắn Trừ Tà – Bình An!

 Bạn có tin rằng một vật phẩm nhỏ bé lại có thể mang đến sự bình an, xua tan vận xui, thu hút tài lộc? 7 vật phẩm phong thủy đặc biệt dưới đây được chế tác tinh xảo từ chất liệu tự nhiên (trầm hương, dâu tằm, đá mắt hổ), kết hợp năng lượng tâm linh, chính là "lá bùa hộ mệnh" giúp bạn vững tâm mỗi ngày. Khám phá ngay!

1)DÂY CHUYỀN PHẬT BẢN MỆNH TRẦM HƯƠNG

🔗  SHOPEE |https://s.shopee.vn/2LMjfdKLyu

🔗 TIKTOK  https://vt.tiktok.com/ZSkvJ9k1U/

 

2)VÒNG TAY TRẦM HƯƠNG 108 HẠT - BÌNH AN TRỌN ĐỜI

🔗 SHOPEE | https://s.shopee.vn/20jtH3llMO

 🔗 TIKTOK  https://vt.tiktok.com/ZSkvJRkR8/

3) VÒNG TRẦM HƯƠNG NGŨ MỆNH - HỢP TUỔI RƯỚC LỘC

🔗 SHOPEE | https://s.shopee.vn/10rM5GNp2G

 🔗 TIKTOK SHOP  https://vt.tiktok.com/ZSkvJ5KGB/



4)VÒNG TAY MẶT PHẬT BẢN MỆNH 12 CON GIÁP

🔗 SHOPEE 1 |https://s.shopee.vn/4fkeS3uMRm

 🔗 SHOPEE 2 https://s.shopee.vn/6AZSEn7Ow1

5) VÒNG DÂU TẰM 108 HẠT - "THẦN HỘ MỆNH" TRỪ TÀ

🔗 SHOPEE  https://s.shopee.vn/708ZEOTDXu

 

6) VÒNG DÂU TẰM KHẮC TÊN - BÙA HỘ THÂN ĐỘC NHẤT

🔗 SHOPEE | https://s.shopee.vn/1qQT4uUkKW

🔗 TIKTOK SHOP https://vt.tiktok.com/ZSkveFTT5/



7) MẶT DÂY CHUYỀN PHẬT BẢN MỆNH ĐÁ MẮT HỔ - UY LỰC VÔ SONG

🔗 SHOPEE |https://s.shopee.vn/10rL6svxtq

 🔗 TIKTOK SHOP  https://vt.tiktok.com/ZSkveYny5/

"Vật phẩm phong thủy không chỉ là trang sức - Đó là năng lượng bảo hộ bạn mỗi ngày!"

Đừng để tâm linh bị bỏ quên – hãy chọn cho mình một vật hộ thân, thu hút năng lượng tốt lành mỗi ngày!

Post a Comment

0 Comments