TRUYỆN MA QUỶ: MIẾU THỔ THẦN DƯỚI HỒ TUYỀN LÂM

  TRUYỆN MA QUỶ: MIẾU THỔ THẦN DƯỚI HỒ TUYỀN LÂM

 Chương 01: DẤU CHÂN TRÊN MẶT NƯỚC


1. Đà Lạt – Tháng 11, trời chuyển lạnh sớm.
Mười người bạn trẻ – dân trekking chuyên nghiệp – quyết định đi rừng Tuyền Lâm hai ngày một đêm, với điểm hạ trại nằm gần hồ, nơi có một gò đất bằng phẳng lạ thường, đá xanh phủ đầy rêu và gốc cây cổ thụ cháy sém trơ lõi.

“Chỗ này lý tưởng đấy, bằng phẳng, gần nước, lại có nền đá cứng,” – Tuấn, người dẫn đoàn nói.
“Không có trên bản đồ trail nhỉ?” – Linh, cô gái duy nhất trong nhóm hỏi.

bản đồ địa hình quân sự không ghi nhận, họ vẫn dựng lều ở đó, không biết rằng nền đá ấy là tàn tích của một ngôi miếu cổ – Miếu Thổ Thần bị phá bỏ vào thời cải cách ruộng đất, rồi bị nhấn chìm khi hồ nhân tạo Tuyền Lâm được xây dựng.




2. Đêm đầu – Ánh trăng lạnh lẽo như bị vắt cạn máu.
Cả nhóm đốt lửa trại, nướng thịt, uống rượu nhẹ. Họ cười nói đến tận khuya, không để ý rằng không một tiếng côn trùng hay gió đêm nào vang lên quanh khu họ dựng trại.

01:43 sáng.
Linh thức giấc vì lạnh. Cô thấy Tâm – chàng trai cao to – đang đứng sát mép nước, bất động như bị thôi miên.

“Tâm? Làm gì đó?” – Linh gọi, nhưng anh không quay đầu.

Cô bật đèn pin.
Chiếc lều Tâm ngủ trống rỗng.
Người đang đứng kia không còn bóng.

Cô bật khóc gọi cả nhóm dậy. Nhưng khi họ chạy đến mép nước, chỗ Tâm vừa đứng… chỉ còn một hàng dấu chân ướt in trên mặt hồ, dẫn ra giữa lòng nước sâu hun hút, rồi biến mất.


3. Một người trong nhóm, tên Khải – vốn là người dân tộc Cơ Ho – tái mặt.

“Hồi nhỏ, ông nội tao từng kể: Dưới hồ này có miếu Thổ Thần bị phá. Mỗi năm, thần đòi một mạng người. Ai cắm trại trên nền cũ, sẽ bị dắt đi…”

Không ai tin. Nhưng một âm thanh bỗng vang lên từ gốc cây cháy:
“...Trả lại đất… Trả lại miếu… Trả lại máu…”

Cây lửa trại vụt tắt.
Từ phía hồ, nước bắt đầu rút.
Lộ ra nền đá cổ xưa với dấu khắc mờ: “Miếu Long Thổ Đại Vương – 1946”


4. Mọi người hoảng loạn. Tuấn đề nghị rời đi ngay trong đêm.

Nhưng điện thoại, GPS, đèn đều chết sạch.
Trời chuyển sương, tiếng động lạ phát ra từ lòng hồ, như tiếng móng tay cào đá, xích sắt bị kéo lê, và hơi thở khàn khàn ngay sát gáy…

Bên ngoài lều Linh, có một vệt bùn in rõ dấu chân,
ướt đẫm nước hồ, nhưng không hề có ai đứng đó.

 

SERIES TRUYỆN MA QUỶ: MIẾU THỔ THẦN DƯỚI HỒ TUYỀN LÂM
🩸 Chương 02: BÀN TAY TRONG LÒNG NỆM


1. Trời vừa sáng sớm, sương đặc như sữa đục.
Cả nhóm mệt mỏi, hoang mang sau sự biến mất kỳ lạ của Tâm. Dù tìm quanh hồ cả đêm, không một vết tích, không một tiếng gọi đáp lại.

“Có khi nào nó đùa dai không?” – Hậu gắt gỏng, cố gắng tìm lý do hợp lý.

“Mày nghĩ đùa mà in dấu chân trên mặt hồ được à?” – Khải gằn giọng. “Người bị 'Thần Dẫn' không bao giờ trở lại đâu…”

Câu nói khiến không khí lặng đi. Không ai cười nữa.


2. Cả nhóm thống nhất sẽ rời đi sau bữa sáng.
Thế nhưng Linh – cô gái duy nhất – lại không ra khỏi lều.

Tuấn mở lều kiểm tra.
Linh nằm đó, mắt nhắm, môi tím ngắt, nhưng vẫn thở yếu ớt.
Lạ kỳ là… nệm cô nằm lõm xuống một bên – như vừa có ai đè lên.

trên mặt nệm, in rõ một bàn tay to lớn, ướt sũng bùn rêu, những ngón tay dài dị thường, đầu ngón nhọn như móng vuốt.


3. Cùng lúc đó, người tên Toàn – người hiền lành nhất nhóm – run rẩy cầm ra một vật:
Một mảnh gạch nung cũ kỹ, khắc chữ Nho mờ nhòe: “Thổ Thần Đại Vương”.

“Tao thấy dưới gốc cây cháy đêm qua… hình như là một phần miếu.”
“Lỡ... bọn mình đã chạm vào chỗ không nên chạm?” – Toàn lí nhí.

“Không nên động vào gạch miếu cổ. Họa vào thân.” – Khải thì thầm. “Người xưa nói: Ai phá miếu, kẻ ấy không giữ được bóng mình…”


4. Tuấn và Hậu quyết định đưa Linh xuống núi. Nhưng khi vác cô ra đến mép rừng,
cả khu vực như bị bẻ cong – GPS sai vị trí, la bàn quay loạn.
Cứ đi một vòng là… lại trở về trại.

“Không thể nào! Mình đi thẳng 2km rồi!” – Hậu hét lên, hoảng loạn.

Trời trở âm u dù đang ban trưa. Trong không khí, mùi tanh của bùn hồ và xác rữa bắt đầu lan.


5. Khải ngồi lại một mình, rút ra một sợi dây chuyền bằng chỉ đỏ buộc ngà heo rừng – vật trừ tà của người Cơ Ho.

Anh đặt mảnh gạch miếu giữa vòng tròn đá, bắt đầu lẩm bẩm khấn gọi.

“Ngài từng là thần giữ đất này.
Chúng con không biết, vô tình mạo phạm.
Xin đưa người trở về miếu,
Xin tha cho bạn bè con…”

Gió nổi lên.
Từ mặt hồ, bùn trồi lên thành hình mặt người, không rõ nét, không có mắt, chỉ có một cái miệng đen ngòm đang nhai chậm rãi.
Một tiếng trẻ con thì thầm vọng lên từ lòng hồ:
“...Miếu của ta... đâu rồi…”

SERIES TRUYỆN MA QUỶ: MIẾU THỔ THẦN DƯỚI HỒ TUYỀN LÂM
🌘 Chương 03: Dựng Lại Miếu Trong Giấc Mơ


1. Cơn mơ lạ – ngai đá và máu hiến tế
Đêm đến, cả nhóm lần lượt ngủ gục vì mệt.
Khải – người nắm giữ mảnh gạch cổ – mơ thấy mình đứng giữa khu rừng rậm mù sương.
Trước mặt là một nền miếu đá cổ, phủ rêu xanh, nhưng lần này… đã có một bệ thờ mới dựng, trên đó đặt một đầu lợn đẫm máu, và ba bát hương cháy ngược khói.

Một giọng nói trầm khàn cất lên:

“Miếu của ta bị đập.
Tên ta bị xóa.
Bọn chúng dẫm lên đất ta, cắm trại mà không dâng hương...
Nếu các ngươi muốn sống, hãy dựng lại miếu.
Đầy đủ... như cũ.”

Khải giật mình tỉnh dậy, toát mồ hôi lạnh. Nhưng khi quay ra…
Cả nhóm vẫn ngủ. Riêng Linh – người đã ngất hôm qua – đang đứng trước nền đá cổ, nhìn chằm chằm vào khoảng không. Mắt cô đen sì như hai hố nước.


2. Những vết xích gỉ và phong ấn cổ lộ ra
Sáng hôm sau, mặt đất trước nền đá sụt nhẹ, để lộ những mắt xích gỉ sét, khắc chữ Nôm cổ: “Trói Hồn Thổ Địa – Cấm Siêu Sinh.”

“Chỗ này không phải miếu thờ…” – Tuấn thì thào. “Là miếu giam.”
“Người xưa không lập miếu để thờ, mà để nhốt.” – Khải kết luận.

Cùng lúc đó, Linh tỉnh lại. Cô không còn nhớ gì, chỉ luôn lặp đi lặp lại câu:

“Chưa đủ… Phải dựng cột, dựng mái, dựng bệ…
Phải có máu mới yên...”


3. Dấu vết của người cũ – bản khắc đá máu
Toàn – người hiền lành nhất – run rẩy phát hiện một phiến đá mỏng nằm sâu dưới tán lá mục.
Trên đó khắc chữ:

“Miếu này từng giam ‘Thổ Linh Phản Loạn’ –
Người lành bị ép thành quỷ.
Linh hồn bị trói, không được đầu thai.
Nếu giải phong ấn, sẽ trỗi dậy đòi lễ máu và thần quyền…”

Mọi người bắt đầu hiểu: người mà giấc mơ kia muốn dựng lại miếu… không phải là thần. Là kẻ đã bị trấn yểm.


4. Bi kịch tái hiện – những mất tích mới
Ngay chiều hôm đó, Hậu – người bốc đồng – biến mất sau khi đi lấy củi.
Khi cả nhóm tìm quanh, họ phát hiện một cái lều đã dựng sẵn bên hồ, mái rêu, khói hương còn nghi ngút… dù không ai trong nhóm dựng cả.

Trên bàn thờ sơ sài là ngón tay của Hậu, còn đẫm máu, đặt trên một mảnh gạch cháy đen.


5. Quyết định dựng lại miếu hay… rời đi?
Tranh cãi nổ ra:

  • Khải muốn dựng lại miếu đúng như yêu cầu để cầu xin tha thứ.
  • TuấnToàn cho rằng: Nếu dựng lại, chẳng khác nào mở khóa cho oan linh trỗi dậy.
  • Linh đêm nào cũng mơ thấy mình đi cắt cổ dê, lấy máu, xây móng…

Mọi thứ dường như đang đẩy cả nhóm trở thành người hoàn tất nghi lễ năm xưa bị dở dang.

SERIES TRUYỆN MA QUỶ: MIẾU THỔ THẦN DƯỚI HỒ TUYỀN LÂM
🌘 Chương 04: Người Gọi Từ Dưới Nước


1. Sương mù giăng – nhóm bạn bị chia cắt
Sáng hôm sau, sương mù đột ngột kéo dày đến mức không thấy nổi mặt nhau cách vài mét.
Cả nhóm 8 người chia nhau đi tìm Hậu – người mất tích từ đêm trước.

Linh lặng lẽ rời khỏi nhóm, tay cầm chiếc vòng cổ của Hậu – thứ cô không hề có hôm qua.

TuấnMai đi về phía bờ hồ, bỗng nghe tiếng Hậu gọi vọng từ dưới nước:

“Mai… là anh nè… em không nhớ sao? Anh không chết, chỉ bị trượt chân thôi… xuống với anh đi…”

Mai run rẩy, mắt ngây dại, bước từng bước về phía mặt hồ đang lặng như gương.
Tuấn hoảng hốt giữ tay lại, nhưng bàn tay Mai lạnh toát, ướt nhẹp như mới ngâm trong nước hàng giờ.


2. “Người dưới hồ không còn là người”
Ngay đêm đó, Khải tìm đọc những ghi chép khắc trên lưng gạch cũ, phát hiện lời nguyền xưa:

"Hồn oan dưới đáy Tuyền Lâm – chết oan trong lễ trấn yểm, khao máu ba đời, nếu không được giải, sẽ mượn xác sống lại.
Người từng bị hiến, người từng phản, đều bị gọi tên trong gió nước."

Anh nhận ra: những tiếng gọi kia chính là mồi nhử linh hồn.
Nếu ai trả lời, sẽ bị thay thế.
Xác sẽ trở lên, còn hồn bị kéo xuống.


3. Linh – Bị nhập? Hay thức tỉnh?
Đêm thứ tư, cả nhóm nghe thấy tiếng trống thình thình thình giữa rừng.
Họ chạy theo… và chứng kiến Linh đang cắm nhang lên nền đá, xung quanh là xác động vật nhỏ máu chảy ra bệ gạch.

Miệng cô niệm thứ tiếng không ai hiểu, giống tiếng Nam Bộ cổ pha với tiếng Mường, âm điệu như tiếng khóc và gầm gừ lẫn lộn.
Linh xoay người lại – mắt cô trũng sâu, toàn lòng đen. Trán nứt một đường rỉ máu.

“Các người đã ăn trên đất này, ngủ trên đất này, tiểu tiện trên đất này mà không cúi đầu…
Máu mới đủ lễ. Huyết mới hóa lễ.”


4. Một cái xác nổi – không phải Hậu
Sáng sớm, khi sương tan, một cái xác nổi trên mặt hồ.
Cả nhóm hoảng hốt lao đến… nhưng đó không phải Hậu – mà là một cô gái mặc áo dài cũ kỹ, mặt đã phân hủy, cổ đeo dây tràng hạt đen, tay vẫn ôm chặt mảnh ngói đỏ.

Cảnh sát được gọi. Nhưng kỳ lạ:

  • Không bắt sóng điện thoại.
  • GPS lặp vòng ở cùng một vị trí suốt 12 giờ.
  • Và... đường mòn dẫn ra ngoài giờ chỉ còn một lối, như thể khu rừng đã tự xoắn lại.

5. Trở lại cái nền gạch xưa – bí mật cuối cùng lộ diện
Khải, ToànTuấn quyết định đào thử xuống nền đá, xem bên dưới có gì.
Họ phát hiện:

  • Một hũ sành phong ấn, dán giấy bùa nát.
  • Trong hũ là tóc, răng người, và 7 mảnh ngón tay non.
  • Một thẻ bài khắc tên cổ: “Thổ Quỷ – Thần Tàn – Hồn Vong Pháp.”
  • Và phía dưới cùng là một mặt nạ đá chạm khắc hình khuôn mặt méo mó, mồm há to, không có mắt.

Mỗi người chạm vào mặt nạ… đều nghe tiếng gọi quen thuộc từ người thân đã khuất, thì thầm bên tai:
“Về đi… Về với má…”

SERIES TRUYỆN MA QUỶ: MIẾU THỔ THẦN DƯỚI HỒ TUYỀN LÂM
🌘 Chương 05: Kẻ Được Chọn – Người Bị Giữ Lại


1. Đêm cuối – lễ tế máu bắt đầu

Chín người còn lại giờ chỉ còn sáu, sau khi Mai cũng mất tích.
Linh không còn là Linh. Cô ngồi khoanh chân giữa bệ đá, máu mũi chảy ròng, miệng lẩm nhẩm không dừng:

“Mùng 7 tháng 7, trăng thấp… Lễ chưa xong… Phải đủ mười mạng… Mười mạng cho thần trấn…”

Trăng đỏ rực – phản chiếu trên mặt hồ như một con mắt rỉ máu nhìn chằm chằm.
Cả khu rừng rít lên như có hàng ngàn tiếng cười rên cùng lúc.

Khải bất ngờ nói:

“Tao nhớ rồi. Hồi xưa, ông tao từng là cán bộ đi phá miếu. Chính chỗ này. Họ đập bệ thờ, thiêu mặt nạ đá. Nhưng không thiêu được…
Một đứa nhỏ trong làng bị mất tích đêm đó. Cũng là ngày mùng 7 tháng 7 âm… y như bây giờ…”


2. Những bóng người dưới nước – là ai?

Cả nhóm còn lại co cụm bên đống lửa. Mỗi người đều bắt đầu mơ cùng một giấc mộng kỳ lạ:

– Thấy mình ngồi giữa miếu cổ, bị trói.
– Một kẻ đeo mặt nạ đá cầm dao cắt lên trán họ, máu nhỏ vào chiếc bát gốm.
– Xung quanh là những đứa trẻ rụng răng, tóc rối, da trắng bệch, miệng đen sẫm, đứng hát không tiếng…

Sáng ra, Toàn biến mất. Nhưng trên bãi cỏ còn lại dấu chân trần nhỏ xíu, dẫn ra mặt hồ.

Và kỳ dị hơn:
Xác của Hậu nổi lên – nhưng mắt vẫn mở, không tròng, da tím tái nhưng cười ngoác miệng.
Hắn thì thầm:
“Chỉ cần một đứa nữa… là đủ mười.”


3. Lối ra bị chặn – đường sống bị xé mất

Khải, Tuấn và Ngọc hoảng loạn bỏ chạy ra đường mòn ban đầu.
Nhưng nơi từng là con đường mòn nay mọc đầy cây non chỉ sau một đêm.
GPS quay vòng, mọi la bàn đều chỉ về… chính cái miếu đá.

Họ đã bị “vòng trấn yểm” khóa lại – như kẻ nào đó đã dựng lại miếu một cách vô hình, từng bước một, dùng chính nỗi sợ – máu – xác của họ để phục hồi nghi lễ cổ.


4. Mặt nạ được đeo lại – thần được triệu hồi

Linh đứng giữa hồ, thân thể cô nổi trên mặt nước không chìm.
Trong tay là mặt nạ đá đã rửa sạch máu – mảnh ghép cuối cùng.

Cô đeo mặt nạ lên – và trời lập tức sấm nổ.
Toàn bộ nền gạch run bần bật – rồi nứt toác, lộ ra một hầm đá cổ, bên trong có xác người đã mummify – vẫn đeo áo quan võ, tay ôm tràng hạt, bị xích bằng xương người.

Giọng Linh không còn là giọng người:

“Ta từng là thần của đất này. Các ngươi phá miếu, thiêu bùa, chôn sống đứa nhỏ trấn thần…
Nay đã đủ máu. Huyết tộc lại nối. Ai xuống – thì ở lại.
Ai cắt máu – thì được sống.”


5. Lựa chọn cuối – sống hay chết?

Khải cầm dao, do dự.
Tuấn thì thét lên:

“Không! Tao không tin! Tất cả là mê tín! Linh – mày bị điên rồi!”

Ngọc lại bước đến, rạch tay mình nhỏ máu lên nền đá, miệng run rẩy:

“Tao không muốn chết… Tao tin… Thà tin còn hơn để bị kéo đi từng người như vậy…”

Ngay sau đó – mặt hồ lặng lại.
Linh ngã xuống – bất tỉnh.
Mặt nạ nứt làm đôi.
Gió ngừng. Mùi tanh máu biến mất.
Sáu người còn lại – chỉ còn ba.

Sáng hôm sau – họ tìm thấy đường mòn trở lại.
Và như chưa từng có gì xảy ra – trại, đồ đạc, dấu vết – đều biến mất.


Kết truyện: Ba người sống sót – nhưng… vẫn bị gọi tên.

Một tuần sau trở về thành phố, Khải nhận được một bức thư không người gửi, chỉ có dòng chữ mờ:

“Máu chưa đủ – tế chưa trọn. Lễ sẽ lại mở, mùa trăng tới.
Một khi đất chưa khép – thần chưa yên.

Bên trong thư… là một nắm tóc ướt sũng.

SERIES TRUYỆN MA: MIẾU THỔ THẦN DƯỚI HỒ TUYỀN LÂM
🌘 Chương 06: Cửa Hồ Mở Lại – Người Dẫn Lối Từ Bên Kia


1. Một tuần sau – ba người trở về, nhưng chỉ hai người ngủ được

Sau khi rời khỏi Tuyền Lâm, nhóm chỉ còn Khải, Ngọc và Tuấn.

– Tuấn về quê. Ba ngày sau thì mất trí, suốt ngày gào rú:

“Đừng mở mắt! Đừng mở mắt dưới hồ! Hắn đang nhìn!!”

– Ngọc im lặng, nhưng luôn đeo vòng trầm hương Phật bản mệnh mọi lúc. Mỗi đêm cô rải muối quanh giường, cắm một cây nhang cũ xì không rõ nguồn gốc, rồi mới dám ngủ.

Chỉ còn Khải... vẫn sống bình thường.
Cho đến một đêm anh nghe tiếng bước chân ướt lép nhép quanh cửa nhà mình.


2. Tấm hình cũ trong điện thoại – kẻ thứ mười một

Khải mở album điện thoại, định xóa bớt ảnh hôm trekking.
Đột nhiên, trong một tấm ảnh nhóm ngồi quanh lửa trại, anh nhận ra có một người thứ mười một.

Góc khuất bên lưng Linh – một đứa bé đầu trọc, mặc áo cổ vuông kiểu cổ xưa, mắt trắng dã, cười hở lợi đen.
Người ấy không hề ở đó hôm đó. Nhưng khuôn mặt… chính là đứa trẻ bị "hiến tế" trong những giấc mộng mà họ từng mơ thấy.

Khải run tay, vừa định xóa ảnh – thì điện thoại tắt phụt.

Một dòng chữ hiện lên trước khi màn hình đen hoàn toàn:

“Tao chưa rời khỏi mày đâu…”


3. Mở mắt dưới nước – thấy gì?

Khải quyết định trở lại hồ Tuyền Lâm – lần này một mình.
Mang theo một camera hành trình, anh thở:

“Tao phải biết. Phải kết thúc chuyện này. Không thể sống như thế mãi…”

Anh xuống hồ, lặn vào đêm, đúng vào giờ âm.
Dưới mặt hồ không có cá, không có rong, chỉ có các bậc đá chìm sâu như bậc thang điện ngục.

Ở bậc thứ 10 – anh nhìn thấy xác của Toàn, nhưng vẫn mở mắt.

Ở bậc thứ 13 – anh thấy Linh đang ngồi, miệng mấp máy:

“Khải… quay lại… đừng đi sâu nữa…”

Nhưng Khải đã đến bậc thứ 14.

Ở đó… một cánh cửa đá mở ra, không bằng xi măng, không bằng gỗ – mà bằng xương kết lại, từng cái còn nguyên dấu trầy cào và lông tóc người.

Phía sau cánh cửa, là miếu cổ nguyên vẹn – không dưới nước, mà giữa một khoảng trời đen kỳ quái.


4. Cái giá của người sống sót – tế không đủ, thần chưa yên

Bên trong miếu là một bàn thờ phủ chiếu trắng, dưới chân đặt 10 cái bóng trần trụi, mặt nạ vỡ vụn, riêng mặt nạ thứ 11 còn nguyên – và trống rỗng.

Đó là chỗ dành cho Khải.

Một giọng nói thì thầm vang khắp miếu:

“Ngươi đã thấy hết. Giờ hãy chọn:
– Ở lại để kết thúc…
– Hay trở về và đưa thêm một người nữa đến đây…”


5. Khải trở về – nhưng có phải là Khải?

Ba ngày sau, Khải được tìm thấy bên bờ hồ, ngất xỉu, quần áo vẫn khô.

Bác sĩ kết luận: không có gì bất thường. Nhưng mắt anh luôn nhìn vào khoảng không.

Ngọc đến thăm, vừa chạm tay vào anh – thì Khải siết tay cô rất mạnh, thì thầm:

“Tao chọn quay về… Và người tiếp theo là mày…”


KẾT CHƯƠNG 06 – VÒNG LẶP MỞ RA

Một tuần sau, trên báo địa phương có tin ngắn:

“Một nhóm sinh viên mất tích khi đi dã ngoại ở hồ Tuyền Lâm.
Lều trại không có dấu hiệu xô xát, nhưng nền đá gần đó được phát hiện vừa được lau sạch rêu, hiện ra một bệ thờ mới xây…

Và trong bức hình người dân chụp được ở hiện trường – lại có mười một bóng người.

SERIES TRUYỆN MA: MIẾU THỔ THẦN DƯỚI HỒ TUYỀN LÂM
🌘 Chương 07: Tế Vật Thứ Mười Một – Vòng Tròn Chưa Khép


1. Bảy ngày sau: nhóm sinh viên mới mất tích – nhưng có thứ bị bỏ lại

Một nhóm sinh viên đại học mỹ thuật từ TP.HCM lên Đà Lạt cắm trại hồ Tuyền Lâm.
Họ dựng lều, đốt lửa nướng gà, đàn ca, và vô tình… vẽ lại nền miếu cổ bằng phấn màu trên đất đá, nghĩ là trò vui.

Đêm đầu tiên, một nữ sinh tên Hương mất tích.
Điều kỳ lạ là trên đất ướt ven hồ, không có dấu chân người đi ra xa, mà chỉ có một chuỗi dấu chân dẫn xuống mặt nước – rồi dừng lại.


2. Khải – kẻ sống sót năm xưa – xuất hiện như một “người cứu hộ”

Khải – người từng sống sót vụ mất tích trước – giờ đây làm hướng dẫn viên địa phương, nhận dẫn tour trekking vùng hồ Tuyền Lâm.
Anh có vẻ bình thường, ít nói, luôn đeo vòng trầm hương và cầm chuỗi Phật thủ, nhưng ánh mắt lạnh như nước đá.

Khi được phỏng vấn về vụ mất tích, Khải chỉ nói:

“Nếu thấy dấu chân in trên mặt nước, đừng lần theo.
Ai càng cố tìm người mất tích… sẽ là kẻ tiếp theo bị gọi xuống đáy…”

Ngọc (người bạn nữ còn lại năm xưa) bí mật tìm đến anh, đưa cho anh một chiếc mặt nạ cổ bằng gỗ mít mốc cô vừa tìm thấy trong vali cũ – món đồ họ tưởng đã vứt đi.

Chiếc mặt nạ tự rung lên khi chạm tay Khải.
Khải nhắm mắt, khẽ nói:

“Miếu đã mở… Nhưng vẫn còn thiếu một người.”


3. Tế vật phải là "người nhớ" – kẻ đã thấy sự thật, nhưng thoát khỏi vòng tròn

Khải biết rõ:
Miếu cổ không đòi mạng ngẫu nhiên – nó đòi những người “đã nhìn thấy nhưng còn sống sót”.

Trong nhóm năm xưa, chỉ còn 3 người sống: Khải, Ngọc, và… ông Thìn – người lái thuyền chở nhóm qua hồ đêm đó.

Ngọc gọi điện cho ông Thìn, nhưng số không còn tồn tại.
Cô tìm đến nhà ông ở ngoại ô Đà Lạt – căn nhà không còn người sống. Nhưng trên tường vẫn treo một tấm tranh thủy mặc vẽ cảnh hồ Tuyền Lâm nhìn từ trên cao – chính giữa có một miếu nhỏ được tô máu đỏ.

Dưới tranh là dòng chữ:

“Tao nhớ nó. Nó cũng nhớ tao.
Một ngày nào đó, sẽ đến lượt tao rửa chân trên mặt hồ…”


4. Miếu thật – không còn dưới nước

Khải và Ngọc quay lại hồ, đêm rằm. Họ lặn xuống hồ như từng làm. Nhưng cánh cửa đá dẫn vào điện thờ không còn nữa.

Trồi lên, họ bất ngờ thấy bên bờ đối diện, nền đá phủ rêu đã nứt ra, trồi lên một miếu mới – không có mái, chỉ có 4 trụ đá dựng hình vuông, giữa là bàn thờ trắng tinh khôi.

Trên bàn có đặt sẵn 10 chiếc mặt nạ – tất cả đều nứt vỡ.
Riêng một mặt nạ thứ 11 còn nguyên, vừa khít với khuôn mặt Khải.

Ngọc thét lên, nắm tay Khải kéo chạy. Nhưng Khải đứng yên, mắt đen ngòm như mặt hồ đêm.

“Ngọc… giờ tao nhớ hết rồi. Tao là người đưa các bạn đến đây, năm đó tao là người đề nghị cắm trại ở bệ đá.
Tao là kẻ dẫn đường… nên tao mới sống.”

Ngọc rơi nước mắt, hét lớn:

“Không phải lỗi của mày! Chúng ta chỉ là người vô tình mà thôi!”

Bỗng có tiếng cười trẻ con vang lên từ gầm đá miếu:

“Không ai vô tình cả. Ai biết mà vẫn đi tiếp – là có tội.”


5. Lời nguyện mở miếu – vòng trầm và mặt nạ đã chọn người

Khải lấy vòng trầm hương Phật bản mệnh trên tay ra, đặt lên mặt nạ thứ 11.

Chiếc mặt nạ nứt ra làm đôi – và từ trong đó, một làn khói đen tuôn lên – như một cái miệng há rộng, nuốt toàn bộ mặt bàn thờ.

Miếu chấn động. Hồ bắt đầu gầm lên như có tiếng trống.

Khải quay sang Ngọc:

“Tao sẽ đi thay cho người thứ mười một.
Nhưng mày phải giữ thứ này…”

Anh đưa cho Ngọc một nắm tóc người khô, được cuộn bằng mảnh giấy cổ có viết câu chú bằng huyết đỏ:

“Nhất niệm trầm hương, vạn tà thoái lui.
Phật chiếu hồ tâm, bất nhập trầm luân.”

Khải lùi vào giữa miếu – bóng anh bị nuốt sạch như một chiếc lá rơi xuống giếng không đáy.

Ngọc chạy đến, chỉ thấy chiếc vòng trầm rơi lại, cháy âm ỉ, thoang thoảng mùi gỗ thơm – như tro cốt người.


6. Vòng tròn đã khép… hay chỉ mới mở?

Ngọc trở về thành phố, mở tiệm nhỏ chuyên bán vật hộ thân – trầm hương tự nhiên, mặt Phật thủ và vòng trì chú.
Cô không nói chuyện xưa với ai, nhưng mỗi đêm vẫn đốt một cây trầm, đọc câu chú của Khải.

Một hôm, một cậu sinh viên đến mua vòng, ánh mắt thẫn thờ, tay đầy bùn hồ.
Cậu ta nói:

“Chị… cái miếu bên hồ – có thật không?
Tụi em mới đi về hôm qua. Nhưng sáng nay… một đứa trong nhóm vẫn chưa về…”

Ngọc tái mặt.
Trên tay cậu sinh viên là vết hằn tròn – hình dấu vòng trầm cháy dở.

 

Chương 08: Cửa Miếu Dưới Đáy Hồ

Trời mưa rả rích. Nước hồ Tuyền Lâm lạnh lẽo như lưỡi dao cứa vào da thịt. Giữa đêm đen đặc quánh, chỉ còn lại Hân, KhánhVỹ. Bảy người còn lại đã lần lượt biến mất, mỗi người để lại dấu vết kỳ dị — dấu chân trên mặt nước, tiếng gọi vọng từ đáy hồ, hoặc tiếng gõ mõ khô khốc giữa rừng.

Vỹ run rẩy nắm chặt chiếc máy ảnh đã ướt sũng. Trong bức ảnh cuối cùng anh chụp, có một thứ mà mắt thường không thấy — bóng một người đàn ông đầu đội khăn xếp, áo dài đen, đứng lơ lửng giữa làn sương trắng trên nền miếu đổ nát.

“Hắn… chính là Thổ Thần, hay đúng hơn là một thứ gì đó cổ xưa hơn cả Thổ Thần,” – Vỹ thì thầm.

Khánh lôi ra tấm bản đồ cũ mà một cụ già ở làng dưới đã dúi cho anh. Trên tấm giấy hoen ố là một mật đạo cổ dẫn từ bờ hồ xuống đáy – nơi xưa kia là chính điện miếu thờ, bị nhấn chìm khi đập hồ được xây dựng.

“Phải xuống đó, chấm dứt mọi thứ…” – Hân nói, ánh mắt đờ đẫn như đang bị điều gì đó dẫn lối.


Ba người họ đeo đèn pin đầu, mang theo dây thừng, lần theo đường hầm cũ đổ nát. Càng xuống sâu, không khí càng nặng mùi ẩm mốc và tanh tưởi, như thể máu cũ vẫn thấm vào đá.

Cuối đường, một cánh cửa gỗ lớn hiện ra, bị bịt kín bởi tấm bùa cổ đã mục nát. Trên bùa là những dòng chữ Nôm cổ pha Hán, khó đọc nhưng mang hơi thở trấn yểm.

“Chính nơi này từng là chỗ tế lễ hàng năm... Máu gà, máu heo, rồi đến… máu người...” – giọng một ông lão vang vọng trong đầu Khánh, như hồi tưởng lại lời kể lúc chiều.

Hân, như bị thôi thúc bởi một lực vô hình, xé rách bùa. Cánh cửa tự động mở ra, lộ ra một gian miếu chìm trong nước – trong đó là chín pho tượng đá, mỗi pho có khuôn mặt của một người đã mất tích.

Vỹ hét lên. Gương mặt tượng thứ tám… là của anh.


Cả gian phòng rúng động. Nước hồ ào ào tràn vào. Giữa dòng nước lấp loáng, một bóng đen trồi lên từ đáy – Pháp thân của Thổ Thần cổ, nay đã hóa thành quỷ thần vì bị lãng quên và phá miếu.

“Các ngươi... đã ăn ngủ trên xương máu của ta... Giờ, trả lại mạng đi!”

Một luồng khí lạnh phả ra. Vỹ bị hút vào lòng pho tượng, cơ thể vỡ nát như gốm. Hân lẩm bẩm kinh chú gì đó – là đoạn kinh cổ từ bản khấn cô vô tình chép trong cuốn sổ tay cũ mua ở chợ phiên.

Tượng nứt, ánh sáng đỏ máu tràn ra. Khánh kéo Hân bỏ chạy, nhưng phía sau, toàn bộ miếu sập xuống, nước cuốn trào mạnh như thác. Một tiếng thét thất thanh vang lên, rồi mọi thứ im lặng.


Sáng hôm sau, đội cứu hộ chỉ tìm thấy một mình Khánh, nằm bất tỉnh bên bờ, tóc đã bạc trắng, miệng không ngừng lặp lại:

“Không được phá miếu… Không được dựng trại trên đất Thần…”

Chiếc máy ảnh nổi lềnh bềnh trên hồ. Tấm ảnh cuối cùng lưu lại hình ảnh chín pho tượng đá, và một bóng trắng đang từ từ bước lên mặt nước — mang theo chiếc trống tế lễ phủ đầy rong rêu…


 

Chương 09: Tế Lễ Âm Ti

Khánh tỉnh dậy tại trạm y tế dưới chân núi, tay chân rũ rượi, mắt vô hồn. Bác sĩ nói anh không bị thương gì nặng, chỉ là… tinh thần suy sụp, liên tục nói lảm nhảm về “tượng đá biết khóc máu” và “miếu dưới nước”.

Công an địa phương đến hỏi thăm, nhưng Khánh chỉ đáp lại một câu duy nhất:

“Đừng đi tìm họ… Họ đã thuộc về nơi khác rồi…”


Cùng lúc đó, ở dưới hồ Tuyền Lâm, trời bỗng nổi gió. Dân quanh vùng xôn xao khi thấy nước hồ đỏ lừ, như có máu lan ra từ chính giữa lòng hồ. Một người chèo thuyền sớm kể lại:

“Tôi thấy một cái bóng mặc áo tế dài lê thê, đội mũ cánh chuồn, đứng giữa mặt nước mà không chìm. Hắn đánh trống… mỗi tiếng trống là một cái đầu người nổi lên.”

Chính quyền cử thợ lặn chuyên nghiệp tìm kiếm. Họ đem theo máy quay và thiết bị áp lực, quyết định thả máy lặn điều khiển xuống nơi mà GPS chỉ ra — ngay đúng chỗ nhóm Khánh từng dựng trại.

Máy lặn đi được 27 mét thì hình ảnh dần mờ đi, nhiễu sóng. Trong thoáng chốc, trên màn hình hiện lên một cánh cổng đá khổng lồ, hai bên chạm trổ hình những người dân bị trói chặt, ngửa cổ, máu tuôn ra vào bát lễ.

Phía sau cánh cổng là một bệ đá cao, nơi đặt bức tượng Thổ Thần mỉm cười — đôi mắt mở to, chảy máu đen ra ngoài.


Ngay lúc đó, tín hiệu mất hoàn toàn.

Chiếc máy lặn bị kéo ngược trở lên như có ai giật dây, vỏ ngoài bị móp méo, rỉ sét chỉ sau vài phút dưới nước.


Đêm cùng ngày, Khánh biến mất. Trước đó, nhân viên y tế thấy anh ngồi bất động ngoài sân, miệng lẩm bẩm đoạn văn cổ:

“Thiên linh tế dương, huyết mộc trừ tà, hoàn thổ hoàn hình, Thần giáng miếu xưa…”

Người ta chỉ tìm thấy lại chiếc áo khoác của Khánh, ướt sũng nước hồ, đặt ngay trước cửa phòng. Không có dấu chân đi ra. Chỉ có một hàng dấu chân trần in mờ trên nền xi măng, kéo dài từ trong phòng dẫn… thẳng xuống lòng hồ Tuyền Lâm.


Sáng hôm sau, người dân phát hiện trên mặt hồ có một vòng tròn đá nổi lên, rêu phong phủ đầy, như nền móng miếu cổ vừa mới trồi lên từ lòng đất.

Kỳ lạ là nền đá ấy không ai thấy vào chiều hôm trước, dù trời nắng và hồ cạn.

Khi một ông lão dám đến gần và ném hòn đá vào giữa vòng, ông đứng lặng người khi nghe tiếng trống tế cất lên, trầm đục, xa xăm như vọng từ địa phủ.

“Lễ đã bắt đầu… Ai mở cửa, phải tế đủ mười người.” – Ông lão thì thào, run rẩy bỏ đi, về sau không nói năng gì nữa.


Dân bản địa kể lại rằng xưa kia, miếu Thổ Thần mỗi năm tế mười người để giữ đất lành, nước yên. Sau này bị phá bỏ, lời thề phong ấn bị xé rách. Thổ Thần không còn là vị hộ dân, mà hóa thành tà thần giữ linh hồn những kẻ dám xâm phạm nền miếu.

Chín người bạn Khánh – mỗi người một linh hồn – đã tế xong. Kẻ thứ mười… là Khánh.

 

Chương 10: Cửa Miếu Mở Lại

Sau cái đêm Khánh biến mất, hồ Tuyền Lâm bỗng trở nên lạnh lẽo khác thường. Trời vẫn nắng, nhưng hơi nước luôn lơ lửng như sương khói. Cá trong hồ chết nổi trắng bụng dọc bờ, không rõ lý do. Dân chài bỏ nghề, thuyền neo kín bờ không ai dám thả trôi.

Người ta kể rằng, mỗi nửa đêm trăng tròn, lại có tiếng chuông vọng từ giữa hồ. Không ai thấy chuông, không ai thấy miếu — nhưng âm thanh ấy rất thật, lan vào tận tai những người ngủ say nhất.


Một đoàn khảo cổ học do giáo sư từ Đại học Quốc Gia Đà Lạt dẫn đầu quyết định tiếp cận hồ, sau khi xem lại những đoạn video nhiễu sóng từ máy lặn ngày trước. Họ phát hiện một chi tiết kinh hoàng mà công an đã cố che giấu:

Trong 3 giây cuối cùng của đoạn phim, trước khi tín hiệu mất hoàn toàn… có một gương mặt người áp sát ống kính từ đáy hồ — đôi mắt trắng dã, miệng nở nụ cười rách toạc đến mang tai. Cổ hắn quấn chằng chịt rễ cây, còn tay thì… đặt lên ngực như đang làm lễ.


Đoàn khảo cổ mang theo thiết bị hiện đại, khảo sát từ xa bằng sóng siêu âm. Họ phát hiện dưới đáy hồ có một kiến trúc hình lục giác, chính giữa có cột đá cao chừng 5 mét — tương ứng với trục tế lễ cổ xưa của Nam bộ Thổ Miếu.

Tuy nhiên, ngày thứ ba khảo sát, ba thành viên trong đoàn đột ngột ngất xỉu cùng lúc vào đúng 2:33 sáng. Họ tỉnh lại vài giờ sau, nhưng đều mất trí nhớ tạm thờikhông thể phát âm câu nào nguyên vẹn. Duy chỉ có một người, trong lúc mê man, viết lên giấy hai chữ run rẩy:

“MỞ CỬA…”


Đêm hôm đó, giáo sư trưởng đoàn là người cuối cùng còn tỉnh. Ông lặng lẽ mở máy ghi âm, ngồi đối diện mặt hồ. Lúc kim đồng hồ điểm 3 giờ sáng, mặt nước hồ đột ngột rẽ đôi như có người bước ra.

Bóng một người đàn ông mặc y phục tế lễ trôi lơ lửng trên mặt nước, cổ đeo chuỗi đầu lâu khô, da trắng bệch, miệng mỉm cười. Hắn không nói, chỉ đưa tay lên vẫy chậm rãi như gọi giáo sư bước lại.

Máy ghi âm rơi xuống đất, chạy suốt 7 phút sau đó. Trong đoạn thu âm, người ta nghe tiếng bước chân trên đá rêu, tiếng trống tế dồn dập… rồi im bặt.


Kể từ đó, hồ Tuyền Lâm bị phong tỏa tạm thời, nhưng truyền thông không đưa tin chính thức. Chính quyền địa phương cho là do khảo sát địa chất nguy hiểm.

Tuy nhiên, đêm cuối cùng trước khi rời đi, một nhà khảo cổ trẻ lén để lại máy quay tự động trên bờ hồ, hẹn giờ ghi hình vào đúng nửa đêm.


Bảy ngày sau, khi anh quay lại thu máy, đoạn video cuối cùng chỉ còn đúng 1 phút 24 giây:

Một khung hình mờ ảo giữa sương mù, rồi đột nhiên… một chiếc cổng đá cổ trồi lên khỏi mặt hồ. Cổng có mái cong, rồng đá uốn lượn, treo lủng lẳng 10 chiếc lồng đèn đỏ, mỗi lồng đèn là một cái đầu người tươi cười rỉ máu.

Cuối đoạn video, một giọng trẻ con cười khanh khách cất lên:

“Miếu mở rồi… Lần tới, đến phiên người xem.”


Vật Phẩm Phong Thủy May Mắn Trừ Tà – Bình An!

 Bạn có tin rằng một vật phẩm nhỏ bé lại có thể mang đến sự bình an, xua tan vận xui, thu hút tài lộc? 7 vật phẩm phong thủy đặc biệt dưới đây được chế tác tinh xảo từ chất liệu tự nhiên (trầm hương, dâu tằm, đá mắt hổ), kết hợp năng lượng tâm linh, chính là "lá bùa hộ mệnh" giúp bạn vững tâm mỗi ngày. Khám phá ngay!

1)DÂY CHUYỀN PHẬT BẢN MỆNH TRẦM HƯƠNG

🔗  SHOPEE |https://s.shopee.vn/2LMjfdKLyu

🔗 TIKTOK  https://vt.tiktok.com/ZSkvJ9k1U/

 

2)VÒNG TAY TRẦM HƯƠNG 108 HẠT - BÌNH AN TRỌN ĐỜI

🔗 SHOPEE | https://s.shopee.vn/20jtH3llMO

 🔗 TIKTOK  https://vt.tiktok.com/ZSkvJRkR8/

3) VÒNG TRẦM HƯƠNG NGŨ MỆNH - HỢP TUỔI RƯỚC LỘC

🔗 SHOPEE | https://s.shopee.vn/10rM5GNp2G

 🔗 TIKTOK SHOP  https://vt.tiktok.com/ZSkvJ5KGB/



4)VÒNG TAY MẶT PHẬT BẢN MỆNH 12 CON GIÁP

🔗 SHOPEE 1 |https://s.shopee.vn/4fkeS3uMRm

 🔗 SHOPEE 2 https://s.shopee.vn/6AZSEn7Ow1

5) VÒNG DÂU TẰM 108 HẠT - "THẦN HỘ MỆNH" TRỪ TÀ

🔗 SHOPEE  https://s.shopee.vn/708ZEOTDXu

 

6) VÒNG DÂU TẰM KHẮC TÊN - BÙA HỘ THÂN ĐỘC NHẤT

🔗 SHOPEE | https://s.shopee.vn/1qQT4uUkKW

🔗 TIKTOK SHOP https://vt.tiktok.com/ZSkveFTT5/



7) MẶT DÂY CHUYỀN PHẬT BẢN MỆNH ĐÁ MẮT HỔ - UY LỰC VÔ SONG

🔗 SHOPEE |https://s.shopee.vn/10rL6svxtq

 🔗 TIKTOK SHOP  https://vt.tiktok.com/ZSkveYny5/

"Vật phẩm phong thủy không chỉ là trang sức - Đó là năng lượng bảo hộ bạn mỗi ngày!"

Đừng để tâm linh bị bỏ quên – hãy chọn cho mình một vật hộ thân, thu hút năng lượng tốt lành mỗi ngày!

 

Post a Comment

0 Comments