PHÀM NHÂN TU TIÊN LỘ ( CHƯƠNG 216-220) [SIÊU PHẨM ] TIÊN HIỆP CỔ ĐIỂN - TÁC GIẢ: MÈO PING PING

 CHƯƠNG 216: ĐỘC LÂM HÀN CỐC


Tần Vân men theo con đường mòn phía bắc Thanh Hỏa thành, đi sâu vào dãy núi Hàn Tuyền — nơi quanh năm tuyết phủ, ít người lui tới, được liệt vào cấm địa đối với tu sĩ Luyện Khí. Không phải vì có yêu thú mạnh, mà vì... khí âm rét thấu xương, linh khí tán loạn, không thích hợp tu luyện.

Nhưng chính vì thế, nơi này lại trở thành nơi tốt nhất cho hắn dưỡng thương.

Vết bỏng trên tay trái do bùa hỏa trận thiêu, gân mạch vẫn còn sưng đỏ. Tần Vân không dám vận chuyển chân khí. Hắn biết rõ, nếu lúc này cưỡng ép tu luyện, chẳng khác nào tự đập vỡ kinh mạch.

Hắn không có thân phận, không có linh đan diệu dược, càng không có ai hậu thuẫn. Hắn chỉ còn một con đường — sống nhẫn nhục, chờ thời cơ.




Sau ba ngày leo núi, hắn tìm được một hang động nhỏ bên vách đá dựng đứng. Hang lạnh lẽo, sâu hun hút, phía trong có mạch nước ngầm rỉ ra từ khe đá. Tần Vân lau khô vết máu ở môi, dùng nội khí chậm rãi đẩy hàn khí ra ngoài, sau đó bắt đầu bố trí một tầng cấm chế thô sơ.

Không có trận bàn, hắn dùng đá.

Không có linh phù, hắn dùng cành cây tẩm máu.

Không có linh lực dư thừa, hắn dùng ý chí và kiên nhẫn.

Từng nhát khắc, từng dấu chú thô lậu đều mang theo hàn khí lạnh lẽo, nhưng đôi mắt Tần Vân vẫn sáng — không vì niềm tin, mà là vì tỉnh táo.


Trong băng hàn, hắn lấy ra một viên bán hư linh thạch — thứ duy nhất hắn đoạt được từ tên tu sĩ Trúc Cơ đã chết kia. Nó chỉ còn một chút linh khí tàn dư, đủ để duy trì một lần vận chuyển “Thanh Mộc Tụ Khí Quyết”.

Tần Vân đặt linh thạch trước mặt, khoanh chân ngồi, điều tức. Một vòng, hai vòng… đến vòng thứ mười ba, linh khí trong kinh mạch bắt đầu tắc nghẽn, đau như kim đâm.

Hắn không gào thét, không mở mắt.

Chỉ cắn răng… chịu đựng.

Máu chảy ra từ khóe môi, từ các khớp tay, nhưng khí tức hắn vẫn đều.


“Tu hành là phản thiên mà đi, chịu khổ, là lẽ thường.”

Đó là câu mà một tán tu từng nói với hắn khi còn nhỏ, khi hắn lần đầu nghe đến hai chữ “tu tiên”.

Năm đó, hắn chỉ là một tiểu phu khiêng nước cho một trạm dịch, sống lay lắt qua ngày. Hắn không biết tiên đạo là gì, chỉ biết muốn sống sót, thì phải mạnh hơn.


Đêm thứ năm trong hàn cốc.

Kiếm ý trong tâm bắt đầu dung hòa với hơi lạnh của hang đá. Mỗi hơi thở của Tần Vân dần có “lạnh ý”, tựa như kiếm bén chưa tuốt vỏ — không sắc, nhưng nguy hiểm.

Hắn từ từ mở mắt.

Không có đột phá. Không có thần quang. Không có “kiếm khí tung trời” như trong truyền thuyết.

Chỉ có một ánh mắt… tỉnh táo hơn trước.


Một hôm sau, khi đang luyện lại kiếm chiêu thứ ba “Tụ Khí Tề Phong”, một cơn gió lạnh lướt qua bên tai hắn, mang theo tiếng “vù” mơ hồ — không phải gió thường.

Tần Vân nghiêng đầu né tránh, đồng thời lăn người một vòng.

Một lá bùa màu lam cắm phập vào nơi hắn vừa ngồi — phát nổ nhẹ, tạo ra khói mù.

Từ ngoài hang, một giọng nữ vang lên, khàn khàn:

“Không tệ... phản ứng nhanh. Nhưng với tốc độ đó, ngươi tránh được bao lâu nữa?”

Tần Vân không đáp.

Tay siết chặt chuôi kiếm.


Bóng người từ từ hiện ra dưới ánh sáng hắt vào từ ngoài hang. Là một nữ tu áo xám, tóc bạc, đeo mặt nạ gỗ. Trên vai nàng vác một thanh đại đao to bằng thân người, linh khí quanh thân... không rõ ràng, nhưng hơi thở âm lãnh khiến hang đá rung nhẹ.

“Không giống đám đệ tử của Trúc Kiếm Phái. Ngươi là kẻ nào?” — nàng hỏi.

Tần Vân chỉ đáp một câu:

“Người đi rồi, ta không truy. Người không đi, ta không tha.”


Nữ tu cười lạnh:

“Một tên tán tu Luyện Khí tầng bảy mà dám uy hiếp ta?”

Tần Vân im lặng, kiếm sắt từ từ đưa lên.

Không chém. Không rung động.

Nhưng trong bóng tối, bóng kiếm tỏa ra từng luồng ý sát lạnh buốt.

Nữ tu hơi giật mình. Ánh mắt thoáng nghiêm nghị.

“Kiếm tâm... người tu ra được kiếm tâm?” – nàng khẽ hỏi, nửa nghi ngờ nửa thận trọng.

Tần Vân vẫn không nói, chỉ lùi một bước, như hổ lùi về hang.

Nữ tu nhìn hắn thật lâu, rồi thở ra:

“Không đáng giết. Nhưng cũng không thể để sống mà rời khỏi đây…”


Lời còn chưa dứt, nàng đã vung tay — ba đạo phù chú xanh nhạt bay thẳng vào hang.

Tần Vân lao người né tránh, nhưng một đạo chạm vào vách đá, kích phát trận văn ẩn — hắn bị hất văng, ngực rách toạc, máu phụt ra.

Nữ tu bước tới, ánh mắt lạnh lẽo, miệng niệm chú.

Nhưng đúng lúc đó —

Ting!

Một tia kiếm mang xé gió, phản kích từ góc tối, chém vào cổ tay nàng.

Nàng trừng mắt, lùi lại. Máu chảy.

Tần Vân đứng dậy, mồ hôi đầm đìa, máu đầy áo.

“Một kiếm đó… là trả giá ngươi phải trả cho sự khinh thường.”


Nữ tu cắn răng, rồi nở một nụ cười méo mó:

“Khá lắm. Ngươi có thể giữ mạng một lần. Ta nhớ ngươi rồi.”

Rồi xoay người biến mất vào tuyết trắng.

Tần Vân quỵ xuống.

Hắn không cười, không vui mừng.

Chỉ nhặt thanh kiếm lên… và tiếp tục lau máu khỏi lưỡi.

 

CHƯƠNG 217: TÀN LÂU GIỮA HÀN BĂNG


Ba ngày sau cuộc chạm trán, vết thương của Tần Vân vẫn chưa lành. Mỗi khi hít thở sâu, lồng ngực đau nhói như có gai băng cắm vào phế phủ. Nhưng hắn không dừng luyện tập.

Kiếm khí chưa đủ sắc bén để giết người, thì chí khí phải đủ kiên định để không chết.

Bên trong hàn cốc, Tần Vân phát hiện một dòng suối băng ngầm dẫn đến một khe đá sâu bên dưới — nơi mà hắn vô tình nhận thấy một trận văn mờ ẩn hiện mỗi khi ánh trăng chiếu tới. Sau mấy đêm lặng lẽ quan sát, hắn nhận ra nơi đó có gì đó… không bình thường.

Một tàn lâu.

Tòa lầu đổ nát lộ ra dưới băng tuyết, bị thời gian vùi lấp, kiến trúc cổ quái. Không giống phong cách tu đạo hiện tại — không phù chú, không trận bàn, mà khắc đầy ký hiệu giống chữ mà hắn chưa từng thấy.

Tần Vân thận trọng bước vào.


Bên trong chỉ còn một gian chính điện đổ nghiêng, cột gãy rêu phong. Ở giữa điện có một bệ đá hình ngũ giác, phía trên đặt một vật được phủ kín bởi lớp băng mỏng, tựa như một thanh kiếm phôi chưa hoàn thiện.

Không có linh quang. Không có kiếm khí.

Nhưng khi đến gần, hắn cảm nhận được một luồng áp lực vô hình, như một cơn gió lạnh từ lòng đất thổi ngược lên sống lưng, ép hắn quỳ xuống.

Tần Vân cắn răng, nhịn đau, bước tiếp.


Vừa chạm tay vào băng, một làn hàn khí kinh hồn ập thẳng vào đan điền, cơ hồ muốn đông cứng toàn bộ chân nguyên hắn đang vận hành.

Hắn suýt nữa hộc máu.

Nhưng đồng thời, hắn nghe được — trong đầu, một tiếng ngân dài như kiếm rút khỏi vỏ.

Không phải âm thanh thực, mà là… ý niệm kiếm.

Thanh kiếm này, dù chưa hoàn thành, vẫn lưu lại dấu vết của một kiếm tu tiền bối, có lẽ là chủ nhân tòa tàn lâu.

Không phải pháp bảo. Không phải truyền thừa.

Mà là một ý niệm còn sót lại, như tàn ảnh của kẻ từng đắm mình trong kiếm suốt đời.


Tần Vân nhắm mắt, ngồi trước bệ đá, không cố cưỡng ép chiếm lấy vật kia.

Hắn chỉ... lặng lẽ lĩnh ngộ.

Thời gian chậm rãi trôi qua.

Từng hơi thở một, hắn dần cảm nhận được một loại kiếm đạo khác hẳn bản thân — không nhanh, không mạnh, mà là trường tồn và sắc bén từ bên trong.

Không chiêu thức, không khí thế, chỉ có trầm lặng, rồi bộc phát.

Một ngày trôi qua.

Hai ngày.

Đến ngày thứ ba, Tần Vân mở mắt.


Ánh mắt không có dị sắc. Nhưng trong đáy mắt, đã có một luồng kiếm ý mới nảy mầm, không phải do công pháp mà thành, mà là do quan sát — và chịu đựng.

Hắn đứng dậy, thi triển lại chiêu “Tụ Khí Tề Phong”.

Không kiếm khí. Không rung động. Nhưng một tảng băng trước mặt… nứt ra không tiếng động, vết cắt mảnh như tóc.

Tần Vân thở dài. Khẽ cúi đầu.

“Không phải tăng cảnh giới… Nhưng là tăng hiểu.”


Hắn quay lưng bước khỏi điện.

Không hề mang đi thanh kiếm phôi đó. Hắn biết nó chưa thuộc về mình.

Có thể một ngày nào đó, hắn đủ tư cách.

Nhưng không phải hôm nay.

Trên đường rời khỏi tàn lâu, hắn ghi nhớ trận văn mờ nhạt quanh cửa — tự động ẩn sau khi ánh trăng biến mất. Đây rõ ràng là một trận pháp thời viễn cổ, nhưng đã mục nát.

Có thể một ngày, khi hắn đủ năng lực... quay lại, nơi này sẽ là một cơ duyên thực sự.


Vừa rời khỏi cốc khẩu, Tần Vân nghe tiếng động lạ.

Một đám người đang truy đuổi nhau.

Một thiếu nữ áo xanh, người đầy thương tích, đang bị ba tu sĩ đuổi gắt gao. Bọn kia mặc áo của Huyết Linh Môn — một tà môn ở phương Nam, nổi tiếng vì dùng hồn phách luyện đan.

Tần Vân không định can thiệp. Hắn vốn không can dự vào ân oán của kẻ khác.

Nhưng đúng lúc ánh mắt thiếu nữ kia lướt qua hắn — nàng run lên, mắt mở to:

“Là… ngươi?! Tần… Vân?”


Tần Vân cau mày.

Ngữ khí, ánh mắt ấy — hắn không quên được.

Tô Linh Nhi — nữ y sinh năm xưa ở trấn Thanh Sơn, người từng băng bó cho hắn khi bị tu sĩ của Huyền Âm Tông đánh gãy tay.

Một mạng, chưa từng trả.

Ba tu sĩ Huyết Linh Môn dừng lại, nhìn Tần Vân:

“Kẻ này là ai? Tán tu?”

“Giết luôn đi, đừng để lộ dấu vết.”

Hắn chưa rút kiếm.

Nhưng tay đã đặt lên chuôi.

Ánh mắt hắn... lạnh hơn tuyết phủ sau lưng.

 

CHƯƠNG 218: BA CHIÊU TRƯỚC TU LA MÔN


Ánh mắt Tô Linh Nhi đầy khẩn cầu. Trên bả vai nàng một vết thương sâu đến tận xương, máu đen chảy không ngừng, hiển nhiên đã trúng độc pháp tà tu.

Ba kẻ truy sát đều là Trúc Cơ kỳ, nhưng chân nguyên ngưng thực, sát khí nặng nề — rõ ràng là đệ tử sát lộ của Huyết Linh Môn.

Tần Vân chỉ là Luyện Khí tầng tám. Theo lý, gặp tu sĩ Trúc Cơ nên tránh còn không kịp. Nhưng hắn không rút lui.

Hắn hít sâu, tay đặt chuôi kiếm gỗ đen — một phôi kiếm chưa hoàn thiện, do chính hắn năm năm trước tự mài từ gốc trầm hương nghìn tuổi.

"Ngươi là gì của con tiện nhân này?" Một tên Huyết Linh đệ tử cười nhạt. "Tán tu Luyện Khí? Tự tìm cái chết à?"

Tần Vân không đáp.

Hắn bước lên một bước, mặt không đổi sắc, chỉ nói một câu:

"Ba chiêu."

"Hả?"

"Trong ba chiêu, nếu ta không chết, các ngươi... chết."


Tên áo đen giận dữ, bấm pháp quyết. Một quỷ ảnh đỏ rực như máu lao ra từ cổ tay hắn, phát ra tiếng hú thê lương, mang theo khí tức âm độc.

Chiêu thứ nhất đến.

Tần Vân không động.

Hắn bước nghiêng sang trái nửa thước, kiếm gỗ rút ra như mây bay, không linh quang, không kiếm khí.

Nhưng quỷ ảnh như va phải vách đá vô hình, vỡ nát không lý do, chủ nhân nó thối lui một bước, miệng phun máu.

"Là... Kiếm ý?!"


Chiêu thứ hai đến ngay sau đó. Kẻ thứ hai thi triển “Huyết Thực Hóa Hồn Chưởng”, một tay hóa thành huyết trảo, lao đến trước mặt Tần Vân.

Lần này, hắn đưa kiếm lên.

Không khí chuyển lạnh. Một đường ngang như cắt qua thời gian.

Không vang động, nhưng huyết trảo rạn nứt từ cổ tay đến khuỷu, máu đen trào ra. Kẻ kia hoảng hốt lùi lại, vẻ mặt tái mét.

Tần Vân nói nhỏ:

"Không phải kiếm khí. Chỉ là… sát ý lắng xuống mười năm."

Hai kẻ kia run lên. Ánh mắt Tần Vân không có sát khí, nhưng ánh kiếm trong mắt hắn như có thể mổ bụng người mà không lưu vết máu.


Kẻ cuối cùng nhìn đồng bọn bị đánh trọng thương chỉ bằng hai lần xuất thủ, không dám tiến lên.

Hắn nhìn kỹ lại, phát hiện Tần Vân không có linh lực cường đại, không có khí tức trúc cơ, cũng không có dị tượng gì. Chỉ có… ánh mắt quá mức tĩnh lặng.

Như người từng đi qua vô số tử cục, sống sót không nhờ vận khí, mà nhờ mỗi bước đều đúng.

Tên kia vừa lùi lại định rút lui, nhưng Tần Vân đã bước tới, một kiếm đâm ra — rất chậm, không hoa lệ.

Kiếm gỗ gãy đôi. Nhưng trước khi gãy, mũi kiếm chạm vào yết hầu đối phương.

Máu không chảy.

Bởi vì hắn đã chết khi đứng.


Tô Linh Nhi nhìn cảnh tượng ấy, khó tin nổi.

Nàng từng nghe đồn, người năm xưa bị đuổi khỏi Thái Âm Cốc vì linh căn quá thấp, cuối cùng lưu lạc thành tán tu vô danh — Tần Vân, là kẻ không đủ tư chất để nhập môn bất kỳ đại phái nào.

Vậy mà nay... ba tên Trúc Cơ, không chịu nổi ba chiêu?

Tần Vân không quay đầu, chỉ để lại một câu:

“Nơi này không nên ở lâu. Ngươi nếu còn sống, thì rời đi đi.”


Tô Linh Nhi run rẩy đứng dậy:

“Ngươi... không nhận ra ta?”

“Nhận.”

“Sao không hỏi gì?”

“Ta chưa từng cứu ai để chờ cảm kích.”

Hắn quay đầu bước vào bóng rừng tuyết.

Mỗi bước chìm vào gió tuyết lạnh, như chưa từng xuất hiện.


Trong rừng sâu, Tần Vân ngồi xuống, cẩn thận lấy ra một viên đan dược tự luyện từ thảo dược thường phẩm — “Thanh Huyết Đan”, loại dùng để giải độc cấp thấp.

Tuy hắn vừa thắng ba Trúc Cơ, nhưng đan điền đã loạn, mạch máu rạn nứt.

Bởi vì hắn chưa hề bước vào Trúc Cơ.

Chỉ là... dùng mười năm rèn kiếm, dồn hết vào ba chiêu sát sinh.

Sau mỗi lần, là ba ngày dưỡng thương.

“Không sao… còn sống, là đủ rồi.”

 

CHƯƠNG 219: DI HỎA TRONG VẠN LÝ CỐ PHONG


Ba ngày sau cuộc giao thủ với ba Trúc Cơ tu sĩ của Huyết Linh Môn, Tần Vân rời khỏi rừng tuyết, bước chân vẫn có phần nặng nề.

Hắn đã cạn kiệt linh khí, thân thể tàn tạ, nhưng ánh mắt lại ổn định hơn trước. Trong yên lặng, Tần Vân tựa như một thanh kiếm bị vùi dưới tro bụi — không lấp lánh, nhưng chưa từng gãy.

Hắn lần theo bản đồ tàn quyển mà mấy năm trước đổi được ở tay một lão tán tu say rượu, tìm đến một nơi gọi là Vạn Lý Cố Phong — tàn tích của một tiểu môn phái đã bị diệt hơn ba trăm năm trước.

Người đời truyền rằng nơi này từng có Kiếm Tâm Tàng, một nơi chuyên tu luyện tâm pháp kiếm tu, không trọng căn cơ, chỉ xem trọng ý chí và tính nhẫn.

Hắn không tin hoàn toàn. Nhưng hắn không còn đường nào khác.


Vạn Lý Cố Phong nằm giữa hai khe núi, gió quét như đao, sương mù lạnh như hàn thiết. Không một gốc linh thảo mọc được, càng không thấy yêu thú — chỉ có tịch mịch cổ xưa.

Tần Vân lần theo dấu tích khắc trên đá vụn, từng chút một xác định vị trí. Tàn đồ trong tay hắn chỉ còn một góc, phần còn lại đều là suy đoán dựa vào địa thế và mạch đá.

“Nếu không đúng, ta sẽ chết ở đây... nhưng nếu đúng, ta cũng chưa chắc sống nổi.”

Nhưng hắn vẫn đi.

Hơn nửa tháng sau, hắn tìm thấy một miệng hang nhỏ bị vùi dưới đá lở.


Hang chỉ rộng đủ cho một người cúi người chui vào. Trong đó tối tăm, gió luồn vào rít lên như tiếng kiếm ngân.

Sau hơn trăm bước, hắn đến một động tròn, vách đá bị khắc đầy phù văn đã mờ. Chính giữa là một bệ đá phủ rêu phong, trên đó cắm một thanh kiếm sắt rỉ sét — không hề có linh quang, chẳng khác gì kiếm gãy bỏ đi.

Nhưng khi hắn bước tới ba bước, tâm thần chấn động, trong đầu văng vẳng âm thanh kỳ dị:

“Kiếm… không cầu sát khí, chỉ cầu không vỡ lòng.”

“Người… không cầu thiên phú, chỉ cầu có thể nhẫn.”

“Muốn nhập Kiếm Tâm Tàng, bỏ pháp lực, giữ kiếm ý.”

Ngay sau đó, một luồng sóng tinh thần cực mạnh từ bệ đá tràn ra, trực tiếp đánh vào thần hồn hắn!


Tần Vân quỳ gối, mồ hôi lạnh túa ra, ý thức bị kéo vào một không gian đen đặc, không có ánh sáng, không có âm thanh, chỉ có từng đạo kiếm ý vô chủ, lơ lửng như loạn lưu.

Hắn hiểu — đây không phải di tích chứa pháp bảo hay công pháp, mà là một nơi rèn luyện kiếm tâm — thứ mà 99% kiếm tu ngày nay không dám thử.

Bởi vì ở đây, kẻ tâm chí không vững, sẽ bị kiếm ý bức đến phát điên.


Thời gian trong Kiếm Tâm Tàng không giống bên ngoài.

Hắn không biết mình đã “trôi” trong biển kiếm ý bao lâu. Mỗi một niệm sinh khởi, lập tức bị kiếm ý cắt vỡ. Mỗi khi muốn lui, một phần hồn phách liền bị rút ra.

Không tu pháp, không luyện công. Chỉ có chịu đựng và thừa nhận bản thân yếu ớt, từng lần, từng lần.

“Ngươi không có linh căn, thì sao?”

“Ngươi bị các môn phái cười nhạo, thì sao?”

“Ngươi chỉ là tán tu thấp kém, thì sao?”

Những tiếng gào đó không phải của kiếm ý.

Là của chính hắn.


Không biết bao lâu sau, trong bóng tối chợt lóe một điểm sáng.

Đó là khi Tần Vân không còn chống trả nữa.

Hắn không cắn răng chịu đựng, không dồn sức để trụ, mà buông bỏ mọi cố chấp. Hắn không tự chửi mình ngu ngốc, không cố nói với bản thân rằng “rồi sẽ thành tựu”.

Hắn chỉ đơn giản nghĩ:

“Ta... chỉ muốn sống thêm ngày mai.”

Thế là, kiếm ý không còn tấn công nữa. Mà bắt đầu tụ lại, nhẹ như gió đầu xuân, lặng lẽ dung nhập vào thần hồn hắn, như mạch suối thấm vào đất khô.


Ngoài động, một con nhạn xám bay ngang.

Bầu trời lặng gió.

Tần Vân mở mắt, ngồi trên bệ đá, tóc bạc đi vài sợi, mặt hốc hác hơn.

Nhưng trong mắt hắn, một điểm tinh quang như sao lạnh, chậm rãi xoay tròn.

Hắn đưa tay cầm kiếm sắt đã mục nát kia. Vừa cầm lên, kiếm nứt ra, vỡ vụn.

Nhưng từ tay hắn, một tia kiếm ý vô hình như vẽ ra trong không trung — lặng lẽ, không màu, không sát khí.

Chỉ có một đạo tĩnh lặng, như trời chiều sau cơn gió.


Tần Vân đứng dậy.

Không có linh lực mới, không có công pháp mới.

Chỉ có một điều thay đổi:

Tâm, như kiếm.

 

CHƯƠNG 220: KHÔNG KIẾM MÀ CÓ KIẾM


Vừa rời khỏi miệng động trong Vạn Lý Cố Phong, Tần Vân liền ngửi được mùi máu tanh nhàn nhạt trong không khí.

Ánh nắng ban mai còn chưa lên, sương sớm chưa tan, nhưng hắn biết — có người vừa mới giao thủ gần đây.

Bản năng sinh tồn khiến hắn lập tức lùi vào sau một phiến đá, hơi thở thu liễm đến mức gần như hòa làm một với thiên địa. Không pháp lực, không trận pháp, chỉ là sự quen thuộc với sợ hãi và cách đối diện với nó.

Chỉ chốc lát sau, ba bóng người từ phía triền núi kéo đến, một người bị thương nặng, được hai người còn lại dìu đi.

Người đi đầu mặc áo đen, trên cổ tay có đeo “Phỉ Yêu Linh Giáp” — vật chỉ những tán tu giết yêu thú đổi linh tài tại chợ đen mới có thể sở hữu. Hai kẻ phía sau, một tên mang thanh đoản đao đầy vết rỉ máu, tên còn lại lưng đeo túi pháp khí phình to.

Tần Vân không biết bọn họ là ai, nhưng hắn biết một điều: bọn chúng vừa vào động thất bại.

Hắn yên lặng rút lui thêm vài bước, nhưng chân không may giẫm trúng một mảnh đá vụn, phát ra tiếng “rắc” cực nhỏ.


Tên áo đen lập tức xoay đầu lại, ánh mắt sắc như châm:

“Ai?”

Ba người lập tức giãn ra, hình thành thế tam giác bao vây khu vực phát ra tiếng động.

Tần Vân thầm mắng mình một câu, nhưng trên mặt vẫn không chút biểu cảm, chậm rãi bước ra khỏi bóng cây.

“Chỉ là một tán tu đi ngang.” – Hắn bình tĩnh nói, giọng khàn khàn vì mấy ngày liền không mở miệng.

Tên áo đen nheo mắt, liếc một lượt quần áo bụi bặm, khí tức yếu ớt, trong tay không có pháp khí.

“Ngươi từ trong động đi ra?”

“Ta chỉ đi lánh gió trong hang cũ.” – Tần Vân đáp, không phủ nhận hoàn toàn, cũng không nhận là có phát hiện gì quý báu.

Tên áo đen nhìn chăm chú một lúc, rồi hừ nhẹ:

“Nếu ngươi vào đó mà còn sống ra được, cũng coi như có vận khí.”

Hắn vừa nói xong, liền ra hiệu bằng mắt cho hai kẻ còn lại.

Một tên bắt đầu lặng lẽ vòng sau lưng Tần Vân.


Tần Vân biết — bọn chúng muốn giết người diệt khẩu.

Trong mắt người đời, một tán tu như hắn: không chỗ dựa, không hậu trường, không ai đi tìm khi chết.

Không ai biết hắn từng liều mạng trong Huyết Nha Trận. Không ai biết hắn từng nhịn đói mười ba ngày để đổi một gốc “Thanh Tủy Đằng”. Và cũng không ai biết, trong bốn ngày vừa qua, hắn đã chết đi sống lại ba lần trong Kiếm Tâm Tàng.

Bọn chúng... cũng không cần biết.


Khi tên tán tu phía sau vừa vung ra một lưỡi dao tẩm độc, tưởng chừng sẽ cứa nát cổ Tần Vân trong một chiêu...

Hắn không quay đầu, không vận pháp, không tránh né.

Chỉ nhẹ nhàng vươn tay phải, vẽ một vòng tròn vô hình trong không khí.

Ngay khoảnh khắc bàn tay hắn khép lại hình kiếm quyết…

ẦM!

Một luồng kiếm ý sắc bén vô thanh vô tức, như sợi chỉ bạc mỏng tang cắt ngang không gian — từ không khí vạch ra một đường cong hoàn mỹ, cắt phăng lưỡi dao, cắt luôn cả cổ tay kẻ địch.

Tên tán tu chưa kịp kêu đã quỳ rạp xuống đất, gào thét trong đau đớn, máu phun như suối.

Hai kẻ còn lại biến sắc!

“Ngươi... ngươi là kiếm tu?”

“Không.” – Tần Vân đáp, bước tới một bước, không nhanh không chậm. “Ta chỉ học được cách... giữ kiếm trong lòng.”


Tên áo đen hét lớn, tế ra một chiếc phi kiếm màu hắc thiết, chém ngang không gian như mảnh thiên thạch.

Tần Vân không lùi, cũng không tiến.

Hắn nhắm mắt, thở ra một hơi dài.

Khi mở mắt, ánh nhìn hắn bình tĩnh như nước giếng cổ, bàn tay vạch một đường thẳng tắp — vô thanh vô tức.

XÉO!!!

Phi kiếm của đối phương bỗng nhiên lệch khỏi quỹ đạo, như bị một lực vô hình xoay vặn, rồi gãy làm hai đoạn giữa không trung!

Tên áo đen sắc mặt tái mét, định quay người bỏ chạy — nhưng ngay lúc đó, một đường kiếm ý cuối cùng từ tay Tần Vân chém ngang tảng đá bên cạnh, tạo ra một vết rạch sâu ba thước, chặn trước đường lui.

“Không cần đánh nữa.” – Tần Vân nói, ánh mắt lạnh nhạt.

“Ta không giết người vô cớ.”

“Nhưng cũng không tha cho kẻ... tưởng rằng ta dễ giết.”


Khi ánh nắng đầu tiên rọi qua triền núi, ba tên tán tu đã bỏ chạy như chó mất chủ, không dám quay đầu.

Tần Vân đứng đó, giữa vũng máu, giữa đám lá rơi, lưng hơi khom, tay áo rách, tóc có vài sợi bạc trắng, không hề giống tu sĩ cao nhân.

Nhưng gió qua vai áo hắn, như gió lướt qua vỏ kiếm.

Không cần kiếm thật. Vì trong hắn, đã có kiếm rồi.


Vật Phẩm Phong Thủy May Mắn Trừ Tà – Bình An!

 Bạn có tin rằng một vật phẩm nhỏ bé lại có thể mang đến sự bình an, xua tan vận xui, thu hút tài lộc? 7 vật phẩm phong thủy đặc biệt dưới đây được chế tác tinh xảo từ chất liệu tự nhiên (trầm hương, dâu tằm, đá mắt hổ), kết hợp năng lượng tâm linh, chính là "lá bùa hộ mệnh" giúp bạn vững tâm mỗi ngày. Khám phá ngay!

1)DÂY CHUYỀN PHẬT BẢN MỆNH TRẦM HƯƠNG

🔗  SHOPEE |https://s.shopee.vn/2LMjfdKLyu

🔗 TIKTOK  https://vt.tiktok.com/ZSkvJ9k1U/

 

2)VÒNG TAY TRẦM HƯƠNG 108 HẠT - BÌNH AN TRỌN ĐỜI

🔗 SHOPEE | https://s.shopee.vn/20jtH3llMO


3) VÒNG TRẦM HƯƠNG NGŨ MỆNH - HỢP TUỔI RƯỚC LỘC

🔗 SHOPEE | https://s.shopee.vn/10rM5GNp2G

 🔗 TIKTOK SHOP  https://vt.tiktok.com/ZSkvJ5KGB/



4)VÒNG TAY MẶT PHẬT BẢN MỆNH 12 CON GIÁP

🔗 SHOPEE 1 |https://s.shopee.vn/4fkeS3uMRm

 🔗 SHOPEE 2 https://s.shopee.vn/6AZSEn7Ow1

5) VÒNG DÂU TẰM 108 HẠT - "THẦN HỘ MỆNH" TRỪ TÀ

🔗 SHOPEE  https://s.shopee.vn/708ZEOTDXu

 

6) VÒNG DÂU TẰM KHẮC TÊN - BÙA HỘ THÂN ĐỘC NHẤT

🔗 SHOPEE | https://s.shopee.vn/1qQT4uUkKW

🔗 TIKTOK SHOP https://vt.tiktok.com/ZSkveFTT5/



7) MẶT DÂY CHUYỀN PHẬT BẢN MỆNH ĐÁ MẮT HỔ - UY LỰC VÔ SONG

🔗 SHOPEE |https://s.shopee.vn/10rL6svxtq

 🔗 TIKTOK SHOP  https://vt.tiktok.com/ZSkveYny5/

"Vật phẩm phong thủy không chỉ là trang sức - Đó là năng lượng bảo hộ bạn mỗi ngày!"

Đừng để tâm linh bị bỏ quên – hãy chọn cho mình một vật hộ thân, thu hút năng lượng tốt lành mỗi ngày!

 

Post a Comment

0 Comments