PHÀM NHÂN TU TIÊN LỘ ( CHƯƠNG 61-70) [SIÊU PHẨM ] TIÊN HIỆP CỔ ĐIỂN - TÁC GIẢ: MÈO PING PING

 CHƯƠNG 61: KỲ THI LUYỆN KHÍ – LẶNG LẼ LEO TỪ BỤI ĐẤT


1. MỘT CƠ HỘI ĐƯỢC MỞ

Kỳ thi lựa chọn đệ tử chính thức của Luyện Khí Đường ba năm mới tổ chức một lần, lần này tổ chức sớm hơn nửa năm — không rõ nguyên nhân.

Tần Vân khi nghe tin, chỉ thoáng liếc, rồi tiếp tục lau lò nấu dược như thường lệ.

Nhưng đêm ấy, trong phòng củi, hắn cẩn thận mở một phong thư không đề tên người gửi.

Trong thư chỉ có duy nhất một dòng:

“Tần Vân – Tư cách sơ thẩm: đã ghi danh. Ngày 12, giờ Tỵ, sân Thiền Dược.”

Không có dấu ấn pháp lực, không có linh phù truyền tín, chỉ là một tờ giấy thô tầm thường. Nhưng Tần Vân biết rõ — mỗi chữ trên đó là một bước máu xương mà hắn đã đánh đổi bằng ba năm tạp dịch và một tấm phù quý hơn vàng.




2. NHỮNG KẺ CÙNG THI – NHỮNG MẮT NHÌN COI THƯỜNG

Ngày thi đến.

Sân Thiền Dược được tạm biến thành một tràng luyện khí đơn giản. Trên bệ đá giữa sân là hàng chục lò luyện cũ kỹ, bao quanh bởi các trưởng lão nội môn cùng chấp sự.

Khoảng ba mươi người tham gia — phần lớn là đệ tử ngoại môn có hậu trường hoặc tu vi không tệ.

Tần Vân, kẻ duy nhất mặc y phục tạp dịch bạc màu, đứng ở góc sân, hai tay ôm một túi vải nhỏ, bên trong chỉ có đúng một ít thảo dược rẻ tiền và một lò luyện khí do hắn tự vá từ đồ bỏ đi.

“Ê, cái lò kia là đồ chơi à?”

“Ha! Còn dùng Mộc Tử Bì để giữ nhiệt? Cái đó dùng hầm canh còn hơn!”

“Người như vậy cũng được thi?”

Những tiếng xì xào lướt qua.

Tần Vân không đáp, cũng không thẹn. Hắn kiểm tra lại từng nhánh linh thảo trong túi, đặt đúng chỗ, rồi lặng lẽ ngồi xuống, chờ hiệu lệnh bắt đầu.


3. MỘT LÒ LUYỆN – MỘT CƠ HỘI

Đề bài kỳ thi đơn giản: luyện ra một viên Thanh Tâm Đan sơ phẩm, giữ được dược lực ổn định, trong thời gian một canh giờ.

Hắn biết mình không thể nhanh, không thể khéo bằng đệ tử được chỉ điểm bài bản. Nhưng hắn có kinh nghiệm thật sự — từ những lần lén luyện ban đêm trong phòng củi, chỉ dùng thảo dược hái trộm từ mép rừng hoặc đổi bằng mồ hôi tạp dịch.

Lò của hắn nhỏ, không giữ nhiệt tốt, linh hỏa truyền qua cũng yếu. Nhưng hắn đã quen điều khiển ngọn lửa yếu ấy như người nông dân quen dùng cuốc cùn — chậm, nhưng chính xác.

Mỗi nhịp hít thở, hắn dẫn linh lực ổn định vào lò, không nhanh, không tham.

Mỗi bước bỏ dược, đều tính đúng thời gian nứt thảo, tán hương.

Một giờ sau — một làn khói xanh nhạt bốc lên, mùi dược thanh khiết mà không nồng.

Viên đan thành hình, hơi méo, sắc không sáng, nhưng dược lực ổn định, không phân tán.

Một vị trưởng lão nhíu mày cầm lấy đan hoàn của Tần Vân, quan sát thật kỹ, rồi gật đầu khẽ: “Sơ phẩm. Dược tính chậm, nhưng không sai lệch. Có căn cơ.”

Không ai vỗ tay.

Không ai chúc mừng.

Chỉ có ánh mắt đầy ngạc nhiên xen lẫn khó hiểu từ những đệ tử mặc đạo bào sạch sẽ xung quanh.


4. GIỮA HÀNG TRĂM NGƯỜI – HẮN LẶNG LẼ LÊN MỘT BẬC

Ba ngày sau.

Danh sách được dán ở ngoài sảnh Luyện Khí Đường.

Trong hàng chục tên được ghi nhận, ở cuối cùng là một dòng chữ nhỏ, suýt bị dính mép giấy:

“Tần Vân – được giữ lại thử việc ba tháng với tư cách luyện khí đồng nhân cấp thấp.”

Chỉ là một danh phận thấp bé, không danh không phận, không lệnh bài. Nhưng với Tần Vân, đây là bước chân thật đầu tiên rời khỏi thân phận tạp dịch.

Hắn đứng nhìn tên mình hồi lâu, rồi xoay người rời đi.

Không nói một lời.

CHƯƠNG 62: LỬA NHỎ VÀ LÒ LỚN


1. VÀO ĐƯỜNG ĐAN HỎA

Danh phận “Luyện Khí Đồng Nhân cấp thấp” chẳng khác nào tạp dịch khoác lớp áo khác. Nhưng với Tần Vân, nó chính là cánh cửa nhỏ mở vào nội đường Đan Hỏa, nơi có vô số lò luyện, thảo dược quý và những pháp quyết luyện đan thực thụ.

Ba tháng thử việc — hắn chỉ được giao một lò phụ hư hỏng, nhiệm vụ là nhóm lửa, giữ nhiệt cho các đàn anh luyện đan. Không được chạm vào linh dược, không được tùy tiện mở lò.

Tần Vân không than.

Mỗi ngày hắn đến sớm nhất, quét sạch bệ đá, lau lò, kiểm tra gió, thử lại độ dẫn hỏa của từng lò phụ. Lò của hắn là loại hai vách ngạch cũ kỹ, truyền nhiệt kém, nhưng hắn vẫn dùng tấm phù cũ tự chế để điều hòa, lén ghi lại số liệu trong một quyển sổ tay nhỏ giấu dưới đáy rương gỗ.

Không ai để ý.

Cũng chẳng ai hỏi hắn điều gì.


2. LÒ CỦA VỊ “THIÊN TÀI”

Đến tháng thứ hai, hắn được phân trực ca đêm, giữ lò cho một vị đệ tử tên Liễu Tề — nổi danh trong nội môn là “thiên tài luyện đan”, được một trưởng lão thân truyền dạy dỗ.

Liễu Tề luyện đan không sai, tốc độ nhanh, nhưng kiêu ngạo và nóng nảy, không ưa bất kỳ ai đứng gần. Những ai làm lò cho hắn, chỉ cần sơ suất một chút liền bị mắng đuổi thẳng tay.

Tần Vân đứng cách hai trượng, điều lửa đúng nhịp, không lên tiếng dù bị sai bảo như sai phái tôi tớ.

Một đêm, lò chính của Liễu Tề bị nghẽn linh khí, dược khí tích tụ không thoát — sắp nổ lò.

Tần Vân thấy tình hình, không kêu lên, chỉ nhanh tay rút một đoạn trúc nhỏ, xuyên qua khe thoát khí phụ, tạo một khe dẫn tạm thời. Khí nóng phụt ra, mang theo mùi kim hoa thảo bị cháy sém, nhưng lò không nổ.

Liễu Tề trừng mắt nhìn hắn, hừ lạnh một tiếng, không nói gì thêm, chỉ cúi đầu tiếp tục luyện đan.

Đêm ấy, Tần Vân chỉ khẽ ho nhẹ, chôn đoạn trúc cháy vào tro than, lặng lẽ trở về phòng.


3. NHẬT KÝ ÂM THẦM

Về đến nơi, hắn mở quyển sổ tay, ghi thêm một dòng:

“Kim Hoa Thảo gặp linh nhiệt quá 70 độ sẽ nghẽn khí — cần dẫn khí phụ. Có thể dùng ống trúc Thủy Tâm thay tạm dẫn khí đạo. Lưu ý: hơi khí gây bỏng nhẹ.”

Dưới đó là hàng chục dòng khác, ngắn gọn, tỉ mỉ. Mỗi dòng là một lần nhóm lửa, một lần chỉnh nhiệt, một lần quan sát sắc lửa khi đan dược biến hóa. Hắn không có cơ hội luyện, nhưng hắn thấy tất cả — và nhớ.


4. BÊN TRONG LÀN KHÓI

Một hôm, một bình Lục Linh Đan luyện sai, mùi khét bay ra khắp lò. Liễu Tề đập mạnh lên bàn đá, nổi giận bỏ đi, để lại một lò thuốc hỏng chưa kịp dọn.

Tần Vân bước lại gần.

Mùi dược còn ấm, khói nhàn nhạt. Hắn hít nhẹ, lặng lẽ lấy một nhúm tro tàn, nghiền trong lòng tay, xem xét kỹ từng vệt mạch nứt trên bệ lò.

Lò còn hơi ấm — nghĩa là vẫn có thể luyện lại, dù dược đã hao.

Không một lời, hắn lôi ra một nhúm Linh Trầm Thảo rẻ tiền, hòa vào chút Huyền Thủy còn sót, bắt đầu nhóm lửa nhỏ bên cạnh, không để ai thấy.

Một canh giờ sau — một viên Bán Đan thành hình.

Không hoàn chỉnh, nhưng có sắc xanh, có linh khí yếu. Dùng cho luyện khí tầng một để dưỡng khí vẫn đủ.

Hắn không cất giữ. Chỉ đặt nó vào hộc lò, ghi lại quá trình và kết quả.

Ngày hôm sau, không ai hỏi, không ai tìm. Nhưng Tần Vân biết — mình đã làm được điều mà kẻ khác không thèm làm, không buồn nhìn.

 

CHƯƠNG 63: TỬ LINH QUẬT


Trời thu chuyển lạnh, gió bấc từ phương bắc ùa về, khiến không khí nơi sơn môn Thái Hoa Môn cũng thêm phần ảm đạm. Tần Vân vẫn giữ nhịp sống cũ: thức sớm, làm việc đúng giờ, luyện công sau canh ba, chỉ thắp một viên Hỏa Tinh Thạch nhỏ cho việc điều tức.

Tối hôm đó, hắn được phân nhiệm vụ đi lấy mộc linh từ khu rừng phụ ở sau núi — nơi xưa nay ít ai bén mảng vì linh khí mỏng, đường rậm rạp. Người khác đều lười, chỉ giao cho đệ tử tạp dịch như hắn. Hắn không từ chối.


1. CON ĐƯỜNG NHẦM LỐI

Lúc trở về, trời đã chạng vạng. Đường núi lầy lội sau cơn mưa đầu thu khiến hắn lạc hướng. Men theo một khe đá nhỏ, mong tìm đường tắt về, Tần Vân vô ý trượt chân, lăn xuống một con dốc đá phủ rêu.

Khi mở mắt, hắn thấy mình đang nằm trong một khe đá hẹp, hai vách dựng đứng, rêu phong phủ đầy, nhưng dưới chân lại là một bãi đất bằng, âm khí dày đặc, linh khí hỗn tạp, xen lẫn u quang lờ mờ như đom đóm.

Không giống đất tự nhiên.

Hắn chậm rãi đứng dậy, cẩn trọng quan sát. Trong bóng tối, ẩn hiện những cột đá mục, những phiến đá điêu khắc chữ triện cổ đã mờ gần hết. Một phiến đá vỡ nghiêng chỗ lối vào, bên trên còn khắc ba chữ:

“Tử Linh Quật.”


2. DẤU VẾT CỔ TU

Tần Vân cúi người, lặng lẽ lần theo vết tích. Mỗi bước đều dò xét cẩn thận như đang đi trong mê cục, tay trái siết chặt một lá bùa Trấn Tà cấp thấp mà hắn đã mua rẻ từ chợ đen trước đó. Lá bùa run nhẹ, phát ra tiếng kêu mơ hồ.

Dưới một tảng đá đổ, hắn phát hiện một bộ hài cốt khô quắt, tay vẫn còn ôm một quyển da thú nhỏ. Phía sau đầu lâu là một viên Hắc Linh Châu cỡ ngón tay, ánh lên tia sáng mờ mịt.

Tần Vân không động vào xác, chỉ lấy quyển da thú, lau bụi, giở ra xem. Bên trong là chữ viết tay bằng linh mực đã nhòe một phần, nhưng có thể nhận ra tiêu đề: “Tạp Lục Dược Tủy - Biến Chế Lộ Tuyến”.

Một cuốn thủ bút ghi chép kỹ thuật luyện dược cấp thấp cải biến, phân loại tạp linh thảo, biến phế thành dụng.

Đối với một kẻ luyện đan không được đụng vào linh dược như hắn, đây chẳng khác gì bảo vật.


3. CỬA LÒ MỘ TÀN PHÁ

Phía cuối động đá là một lò luyện cao hơn nửa người, bằng đồng xanh, đã rạn nứt. Có thể thấy từng đường khắc linh văn bị phá hỏng, bên trong phủ một lớp bụi tro đen — nhưng không có dấu hiệu bị người ngoài động chạm từ rất lâu.

Tần Vân không tham, chỉ dùng ánh mắt ghi nhớ bố cục.

Hắn tìm quanh, phát hiện một góc động có vết nứt hẹp dẫn ra ngoài, vừa đủ một người chui. Trước khi rời đi, hắn lấy trong người một viên than thạch, đốt một đống nhỏ, rồi đắp đá che lại.

“Dấu tro này sẽ giúp ta tìm lại chỗ này... khi có đủ thực lực.”


4. VỀ LẠI BÓNG TỐI

Hắn trở lại phòng khi trời đã canh ba. Mặc cho người gác môn lườm nguýt vì về muộn, hắn chỉ cúi đầu nói xin lỗi, không phân bua.

Vào phòng, đóng cửa, hắn mở quyển “Tạp Lục Dược Tủy”, cẩn thận xem kỹ từng trang, dùng mực rẻ chép lại một phần để phòng hư tổn. Sau đó, đốt một ít hương cỏ khô cho dịu tinh thần, bắt đầu nhập định tu luyện.

Trong lòng hắn không hề mừng rỡ.

Chỉ càng thêm cảnh giác, vì biết mình vừa chạm vào một phần của thế giới sâu hơn, tàn nhẫn hơn.

 

CHƯƠNG 64: DƯỢC ĐƯỜNG BÊN TRONG


Thái Hoa Môn có ba đại đường: Vũ Kỹ, Pháp Đan, và Tàng Kinh. Trong đó, Dược Đường thuộc nhánh Pháp Đan, nơi phân phối, bào chế linh dược cho toàn môn phái. Người ngoài rất khó bén mảng, kể cả đệ tử nội môn cũng cần có thân phận rõ ràng mới được tiến vào.

Vậy mà hôm nay, Tần Vân – một đệ tử tạp dịch vốn chẳng có tu vi gì đáng kể – lại bất ngờ được triệu đến Dược Đường.


1. LỜI GỌI BẤT NGỜ

Nguyên do là do đệ tử trông coi kho thuốc chính bị thương trong lúc phân loại linh thảo có độc khí, cần người thay tạm vài ngày. Quản sự tạp dịch thấy Tần Vân vốn lầm lì ít lời, lại cẩn thận kỹ càng, liền đẩy hắn đi thế chỗ.

Không ai muốn đảm nhiệm việc đó – vừa độc vừa cực, sơ suất là hít phải khí hại nguyên khí cả đời.

Tần Vân cúi đầu chấp nhận.


2. KHO THẢO VỊ

Dược Đường chia làm ba kho chính: Thanh Mộc, Hồng Diễm, và Huyền Căn.

  • Thanh Mộc chứa linh thảo thường, cấp thấp, dành cho tu sĩ Trúc Cơ trở xuống.
  • Hồng Diễm chuyên cất dược liệu có tính nhiệt, dễ bốc cháy, cần cất giữ bằng trận pháp khống hỏa.
  • Huyền Căn – kho quan trọng nhất – chứa các gốc linh tài quý hiếm, có linh tính, cần bảo quản bằng pháp trận định thần.

Tần Vân chỉ được ra vào khu Thanh Mộc, phụ trách phân loại, phơi khô, và đóng gói các thảo dược cấp một như Thanh Diệp Thảo, Cốt Tủy Mộc, Ngưng Tinh Đằng…

Hắn làm lặng lẽ, nhưng mỗi ngày đều tinh tế ghi nhớ mùi vị, màu sắc, tính chất các loại linh thảo, đối chiếu dần với những đoạn trong quyển Tạp Lục Dược Tủy mà hắn mang theo trong lòng.


3. CƠ HỘI TRONG BÓNG TỐI

Tối hôm đó, khi các đệ tử phụ việc khác đã rời đi, Tần Vân lấy ra một túi da cũ, bên trong chứa ba loại thảo dược vụn mà hắn đã lặng lẽ nhặt nhạnh từ rác dược:

  • Huyết Thủ Căn (đã khô)
  • Hoàng Dương Nhị Diệp
  • Một mảnh Vấn Linh Diệp cong nhẹ như móng tay

Dựa vào ghi chép trong bí lục, hắn cẩn thận trộn theo tỷ lệ 2:3:1, bỏ vào một chén sành nhỏ, dùng chân hỏa lò sấy phía sau kho để sấy nhẹ, rồi thêm vào một giọt sương thu được từ bình ngưng thủy.

Một lát sau, trong lòng bàn tay hắn đã là một viên thuốc xám nâu mờ, chưa tính là đan dược, nhưng có thể tạm gọi là “Tiểu Nguyên Tán” – dược hoàn sơ khai giúp tán khí dưỡng nguyên, hỗ trợ người tu luyện Trúc Cơ tầng 1-2 điều tức ổn định hơn.

Hắn ngồi tĩnh tọa, nuốt một viên.

Nội tức chuyển động, không mạnh mẽ, nhưng ổn định, gợn sóng quanh đan điền như mạch nước rỉ rả.

Chỉ một viên, hắn liền nhập định suốt một canh giờ mà không hề phân tâm.


4. TRỞ VỀ CÂM LẶNG

Sáng hôm sau, hắn như thường lệ quét dọn hành lang phía nam. Có đệ tử nội môn đi ngang, nhìn hắn xách sọt linh thảo khô, cười nhạt:

“Loại phế linh căn như ngươi, quét rác còn không xong, nói gì tu đạo.”

Tần Vân khom người đáp nhẹ: “Đa tạ nhắc nhở.”

Không phản kháng. Không phẫn nộ.

Chỉ khi đêm đến, trong căn phòng chật chội, dưới ánh đèn mờ và mùi thuốc khô phảng phất, hắn mới mở bọc da, cẩn thận phân loại từng mẫu linh thảo vụn còn sót trong áo.

Mỗi một nhánh cỏ khô. Mỗi một cọng rễ cong.

Đều là một bước nhỏ cho một đường dài.

 

CHƯƠNG 65: ÂM THANH TRONG KHO THUỐC


Sau ba ngày liên tục ở Dược Đường, Tần Vân đã làm quen nhịp công việc. Ban ngày quét dọn, sắp xếp linh thảo; ban đêm, khi mọi người đã rời đi, hắn âm thầm luyện chế "Tiểu Nguyên Tán" bằng những mảnh vụn thảo dược người khác vứt bỏ.

Dẫu hiệu quả kém xa linh đan chân chính, nhưng với người phàm nhân có linh căn cực thấp như hắn, chỉ một phần linh khí tạp cũng như cam lộ trong sa mạc – đủ duy trì cho hắn điều tức nhập định mỗi đêm.

Tuy nhiên, yên ổn không kéo dài lâu.


1. LỜI NGHE LÉN

Đêm thứ tư, khi Tần Vân đang cẩn thận dùng bút gỗ ghi chép lại tỉ lệ phối hợp thảo dược, phía sau kệ linh thảo vang lên tiếng lụp cụp nhẹ như tiếng chân chuột, rồi im bặt.

Tần Vân khẽ nhíu mày. Mấy tháng làm tạp dịch đã luyện cho hắn một đôi tai nhạy bén – đó không phải tiếng chuột, mà là tiếng vạt áo cọ vào vách gỗ.

Hắn không nói gì, chỉ thu dọn gọn ghẽ, phủ khăn lên bệ lò sấy, lặng lẽ rời khỏi kho như không có chuyện gì.


2. MÓNG VUỐT ĐẦU TIÊN

Ngày hôm sau, đến ca trực, Tần Vân bị thay khỏi kho Thanh Mộc, chuyển qua bãi xử lý dược thảo hư hỏng – nơi chất toàn thứ dược vật bị mục, nát, có độc khí âm hàn.

Gió từ khe núi ùa về mang theo mùi tanh nồng khiến người tu sĩ có tu vi còn choáng váng, huống chi hắn chỉ là một tạp dịch nhỏ nhoi.

Gã giám sự cười mỉm mỉa khi ra lệnh:

“Ngươi không cần làm trong kho nữa, có người phản ánh ngươi hay ở lại trễ, không yên tâm để ngươi tiếp xúc linh dược quý.”

Tần Vân chỉ cúi đầu:

“Vâng.”


3. NGƯỜI ẨN TRONG BÓNG

Buổi tối hôm đó, Tần Vân lặng lẽ rời khỏi bãi rác thuốc, trở về phòng nhỏ sát chân núi. Hắn thổi tắt đèn sớm như mọi khi, nhưng khi trời vào canh ba, hắn lặng lẽ đứng dậy, rút ra từ vách đá sau phòng một hốc nhỏ chứa bao da bí mật.

Hắn không giận dữ.

Không loạn tâm.

Chỉ là thay đổi cách làm.

Nếu không vào được Dược Đường nữa, hắn sẽ... tự tạo Dược Đường của chính mình.


4. MUA ĐIỂM THẤP NHẤT

Ba ngày tiếp theo, Tần Vân xin đổi trực khu xử lý phân loại linh thảo từ chợ Linh Dược phía chân núi, nơi mà đám đệ tử cấp thấp hay bán lại dược liệu kém chất lượng để đổi linh thạch.

Ở đó, hắn trích từ chỗ công tích ra hai viên linh thạch hạ phẩm, mua lại một túi phế liệu dược thảo mà người bán chê là không có dược tính.

Về đêm, hắn phân loại từng cọng thảo nhỏ. Mỗi phần được thử bằng thuật Phân Khí thô sơ, tự sáng chế dựa trên đoạn tạp thư y đạo cổ hắn từng nhặt được từ Tàng Kinh Các.

Không hiệu quả ngay lập tức, nhưng...

Đến đêm thứ năm, trong lò sấy đá nhỏ, một viên Tiểu Nguyên Tán thứ hai mươi chín hiện hình.

Mỗi viên, hắn dùng điều tức ba canh giờ.


5. NHẸ BƯỚC QUA BẨY GIĂNG

Ngày hôm sau, một đệ tử tạp dịch khác tên Trương Dật, người thường trực ở kho thuốc, lén rủ hắn ra sau núi:

“Nghe nói ngươi có cách điều khí mới? Chẳng lẽ học được công pháp từ Dược Đường? Nói thật ra, ta sẽ giúp ngươi lấy lại vị trí.”

Tần Vân vẫn cười nhạt:

“Ta chỉ ngủ yên vào ban đêm, chưa từng học được gì. Ngươi nghe nhầm rồi.”

Trương Dật ánh mắt chớp động, nhưng thấy hắn thái độ bình thản, liền không tiện ép.

Tối hôm đó, Tần Vân đốt bỏ toàn bộ ghi chép bằng mực trên gỗ, chỉ giữ lại trí nhớ trong đầu.


6. NGƯỜI BÌNH THƯỜNG, ĐẠO BẤT BÌNH

Dù bị ép lui khỏi kho thuốc, dù bị theo dõi ngầm, Tần Vân vẫn không gây thù, không phản kháng.

Chỉ nhẫn nại điều tức, chậm rãi tu luyện, từng chút chắt lọc linh khí thô trong Tiểu Nguyên Tán, ổn định Trúc Cơ tầng một vững chắc như bàn thạch.

Bên ngoài, hắn vẫn là một tên tạp dịch.

Nhưng bên trong, hắn đã bắt đầu bước chân vào con đường luyện đan, một bước nhỏ mà sau này có thể giúp hắn độc lập trong thế giới tiên đạo đầy mưu mô và giẫm đạp.


 

CHƯƠNG 66: PHẾ ĐAN HỒI SINH


Đêm thứ chín liên tiếp sau khi bị đẩy khỏi Dược Đường, Tần Vân ngồi bên cạnh lò đá nhỏ trong căn phòng tối tăm cạnh vách núi. Lò hỏa vẫn hừng hực cháy, ánh đỏ nhấp nháy hắt lên gương mặt gầy gò, bình thản như nước giếng cổ.

Trước mặt hắn là một bàn tay run run cầm chén đồng nhỏ, bên trong đang lăn lóc một viên đan dược đen xám, mùi tanh nồng, hình dạng méo mó như cục bùn khô — một viên “phế đan”.


1. PHẾ LIỆU TRONG LÒ LỬA

Viên đan này vốn là Đoạt Linh Tán thất bại, do một đệ tử Luyện Đan thất tầng hai luyện sai lửa, bị nứt nẻ, quẳng vào thùng phế phẩm. Tần Vân đã âm thầm thu nhặt từ đó, mài dũa từng lớp vỏ, loại bỏ tạp chất, dùng vài loại thảo dược đơn sơ để hòa giải phần hỏa khí dư.

Thứ còn lại không thể gọi là đan dược, nhưng nếu dùng đúng cách, với cơ địa phàm nhân có căn cơ thấp, lại có thể trở thành dị phẩm giúp kích thích mạch nhịp linh lực tạm thời.

Tần Vân không mơ tưởng nó đột phá cảnh giới, hắn chỉ cần… một tia chân khí đủ dài để luyện xong chiêu thứ ba trong bộ "Tịch Khí Quyết" cổ tàn bản.


2. MỘT HƠI NUỐT VÀO

Không có pháp bảo hộ thân.

Không có sư tôn trấn giữ.

Chỉ là một phàm nhân trong căn nhà đá lạnh lẽo, tay chân tự làm, trí óc tự học.

Tần Vân đưa viên đan dược vào miệng.

Tanh đắng như sắt gỉ hòa tan trong cổ họng, khí tức cuồn cuộn xộc lên, không qua đan điền mà đâm thẳng vào hai bên mạch nhâm đốc, khiến hắn suýt ngất.

Hắn cắn răng, ngồi xếp bằng, hai tay kết ấn Tĩnh Tâm, hít sâu, vận chuyển theo “Hồi Lộ Khí” – một vòng chu thiên nghịch luyện.


3. THẤT THỦ LẠI THÀNH

Nửa canh giờ sau, khói trắng bốc lên từ đỉnh đầu Tần Vân. Mồ hôi từ trán nhỏ giọt, áo lưng thấm ướt hoàn toàn, nhưng hai mắt hắn mở to sáng rực như được tẩy rửa.

Chiêu thứ ba của Tịch Khí Quyết – “Tà Tức Hồi Thân” – cuối cùng đã được hắn nắm chắc.

Dư âm của đan lực trong người tuy hỗn tạp, nhưng hắn không tham luyện thêm. Trái lại, hắn cẩn thận dùng phương pháp điều tức thanh tẩy độc tố còn sót.

Sự cẩn trọng này, chính là thứ đã giữ mạng cho hắn bao lần.


4. BÓNG NGƯỜI NHÌN TRỘM

Nhưng điều Tần Vân không biết, là đêm nay… ánh sáng yếu ớt từ cửa thông khí căn phòng hắn ở, đã bị một người nhìn thấy.

Một bóng người khoác áo dài màu tro, ẩn trong bụi rậm trên sườn núi, ánh mắt sâu thẳm như hồ cạn mùa đông.

Người ấy thầm lẩm bẩm:

“Luyện được Tịch Khí Quyết tầng ba… chỉ nhờ một viên phế đan? Cơ thể này… quả có chút khác thường.”

Người đó rút ra một chiếc lệnh bài bằng đồng xanh, ẩn hiện ánh phù văn.

“Nếu ta không lầm… chính hắn là người được chỉ tên trong đoạn mật ngữ của Ngọc Cốt Điển. Một phàm nhân… nhưng có mạch nghịch chuyển được khí âm hàn…”

Bóng người đó khẽ xoay người, rời đi không tiếng động.


5. GIẤC NGỦ KHÔNG AN

Tần Vân sau khi luyện xong, ngồi yên không nhúc nhích đến tận canh tư.

Sau đó, hắn mới rửa sạch chén đồng, dập tắt hỏa lò, rải tro mịn lên nền đất che dấu hơi khí rồi mới nằm xuống nghỉ ngơi.

Hắn không biết vận mệnh đang khẽ rẽ sang một nhánh khác.

Không phải vì kỳ ngộ.

Không vì thiên mệnh.

Mà chỉ vì hắn sống sót đủ lâu, nhẫn nhịn đủ kỹ, giữ mình đủ sâu.


 

CHƯƠNG 67: KINH VĂN NỬA MẢNH


Cơn mưa đầu hạ rơi nhẹ trên vách núi phía bắc Linh Hư Phong. Tần Vân đang lom khom dọn dẹp kho củi cũ, một công việc bị đẩy cho đệ tử tạp dịch bởi mấy tên ngoại môn không muốn tay dính đất bẩn. Kho này nằm bên cạnh gian bếp lò bỏ hoang, từ lâu chẳng ai lai vãng.

Mùi mốc meo, lẫn tro bụi và gỗ mục bốc lên khiến kẻ yếu một chút đã muốn ói. Nhưng Tần Vân chỉ nhẹ bịt khăn vải lên mặt, yên lặng tiếp tục làm việc.

Khi hắn lật một đống gạch mục kê dưới đáy góc tường, định gom gọn tro vụn cho vào sọt tre, tay hắn vô tình chạm vào một bao vải nặng nề.


1. BAO VẢI CŨ KỸ

Chiếc bao vải màu nâu xỉn, như từng bị ngâm nước mưa rồi phơi khô nhiều lần, trên mặt có thêu mờ một chữ “Trúc”. Tần Vân thoáng nhíu mày — trong các phòng pháp bếp lò, "Trúc" thường là dấu hiệu của một đời trưởng lão luyện khí đã bị khai trừ cách đây gần trăm năm.

Hắn kéo nhẹ bao ra, bụi mốc bay lên. Bên trong toàn là gạch đá cũ, gói trong vải, tưởng chẳng gì đáng giá. Nhưng khi lật xuống lớp đáy, hắn cảm nhận được một thứ khí tức cổ xưa tỏa ra.

Ở giữa bao là một tấm giấy da thú màu đen sẫm, chỉ còn nửa trên, mép dưới đã bị đốt cháy hoặc phân hủy. Nhưng dòng chữ còn lại vẫn hiện mờ mờ ánh kim, như được viết bằng linh dịch thượng phẩm.


2. KINH VĂN CHẲNG GIỐNG KINH VĂN

Tần Vân cẩn thận mang mảnh da về phòng đá, trải lên bàn đá, dùng một tấm kính đồng nhỏ hơ trên hỏa diễm để nhìn rõ hơn.

Hắn biết thứ này không phải đan phương, không giống công pháp phổ biến.

Các ký tự cực kỳ cổ quái, là loại văn tự cổ không còn truyền rộng trong tu giới hiện nay — “Tứ Linh Văn”, một loại chỉ còn lại trong tàng thư cấm khu mà đệ tử tạp dịch như hắn không bao giờ được chạm tới.

Trên mảnh da chỉ có hai hàng chữ còn nguyên vẹn, phần còn lại mờ nhoè hoặc bị cháy. Nhưng chỉ hai hàng này thôi, cũng khiến Tần Vân cả đêm trằn trọc:

“Địa mạch phản nguyên, nghịch lưu thành đạo. Tĩnh thủy vô âm, ẩn khí sinh linh.”


3. MỘT MANH MỐI MỜ NHẠT

Câu văn tối nghĩa, nhưng khi Tần Vân lặng người ngồi thiền, tâm niệm khẽ lặp lại từng chữ, hắn phát hiện khí huyết vận chuyển có biến dị rất nhỏ.

Không phải biến dị theo kiểu cường hóa, mà là một sự trật nhịp trong nhịp pháp tu luyện thông thường, dẫn đến một cảm giác… như dòng nước chảy ngược trong kinh mạch — tương tự thứ mà hắn từng trải qua khi dùng phế đan trong “Tịch Khí Quyết”.

"Nghịch lưu thành đạo… Đó là nói đến loại tu hành trái với lẽ thường?"

Tần Vân không vội kết luận. Hắn cẩn thận chép lại hai dòng chữ, cuộn mảnh da thú giấu dưới vách đá. Hắn biết, nếu chuyện này bị đệ tử nội môn nào phát hiện, rất có thể sẽ dẫn đến họa sát thân.


4. NHẪN NHỊN NHƯ CŨ, NHƯNG KHÔNG CÒN NHƯ TRƯỚC

Từ ngày hôm đó, Tần Vân không thay đổi sinh hoạt gì đáng chú ý. Vẫn dậy từ canh ba, quét hành lang, mang nước cho Dược phòng, lau sàn Pháp Tháp tầng dưới.

Nhưng mỗi đêm, hắn đều ngồi một mình, lặng lẽ vận hành thêm một chu thiên theo hướng nghịch.

Hắn không ham luyện nhanh, không dám để linh lực sinh mãnh. Hắn chỉ lặng lẽ cảm ứng, ghi nhớ, đo lường từng biến động nhỏ trong khí huyết và thần trí.

Mỗi lần vận công theo hai dòng kinh văn đó, hắn lại cảm thấy chân nguyên thấm sâu hơn, tạp niệm dần bị loại bỏ, tuy không mạnh lên rõ rệt, nhưng… hắn cảm nhận được một tầng tĩnh lặng trong tâm mạch chưa từng có.


5. MỘT HẠT GIỐNG CHƯA NẢY MẦM

Cuối chương, Tần Vân đem bao vải “Trúc” đốt sạch, chỉ chừa lại tấm da thú và mảnh giấy chép tay, giấu kỹ dưới lớp đáy bệ lò.

Từ hôm đó, hắn bắt đầu tự gọi trong tâm pháp tu luyện của mình một cái tên mới: “Nghịch Tức Đạo Môn” — một con đường chưa có sư môn, chưa có người mở lối.

Nhưng Tần Vân không vội bước đi.

Hắn biết, đạo càng dị, thì bước đầu càng cần cẩn trọng.

 

CHƯƠNG 68: ĐỈNH LÔ TÁN HỎA


Mùa hè ở Linh Hư Phong chưa bao giờ dễ chịu. Ánh dương thiêu đốt mặt đất khô cằn, khiến ngay cả đám đệ tử nội môn cũng chẳng buồn bước ra khỏi điện. Với đệ tử tạp dịch như Tần Vân, thời gian này càng là khổ hình — vừa phải gánh nước từ chân núi lên, vừa dọn dẹp mấy nơi chẳng ai muốn bén mảng.

Thế nên, khi Quản sự Lý giao cho hắn nhiệm vụ trông coi một lò luyện khí cũ tại Tây Viện, ánh mắt của mấy đệ tử khác đều lộ vẻ hả hê.

“Đó là nơi từng luyện pháp khí, giờ bỏ hoang đã lâu, ai vào cũng bị ‘ám’ khói tàn hỏa. Hắc hắc, không chết vì nóng thì cũng khạc máu vì hỏa khí tẩu nghịch.” – Một kẻ cười mỉa sau lưng.

Tần Vân không đáp. Hắn chỉ nhẹ gật đầu, vác gùi nước, lặng lẽ đi về phía Tây Viện.


1. TÀN LỬA KHÔNG TẮT

Tây Viện vốn là nơi chuyên luyện chế pháp khí ở Linh Hư Phong. Tuy đã hơn ba mươi năm bị bỏ hoang sau một vụ nổ lò khiến ba luyện khí sư mất mạng, nơi đây vẫn còn lác đác vài lò lớn chưa dỡ. Trong đó, có một lò mang tên “Tán Hỏa Đỉnh” — nghe đồn được xây dựng từ đá Hỏa Thạch Thiên Lôi, hấp thụ hỏa khí suốt trăm năm.

Tần Vân đứng trước cửa lò. Gió nóng phả ra từ khe nứt dưới đáy đất, thỉnh thoảng còn có tiếng “xèo xèo” như linh hỏa rít khẽ.

Hắn không vội bước vào. Ngồi xuống bệ đá, Tần Vân lấy một tấm phù ngọc thô — chính là phù giản “Tịch Khí Quyết” mà hắn đã từng mua được nhờ tiết kiệm từng viên linh thạch.

“Khí tức nơi đây... không đơn thuần là dư âm. Có lẽ, dưới đỉnh này vẫn còn tồn tại linh hỏa chưa tắt.”


2. NGỌN HỎA THỨC DẬY

Suốt ba ngày, Tần Vân không làm gì ngoài việc dọn sạch bụi bặm quanh đỉnh lò, ghi nhớ bố cục các khe khí, ghi chú từng luồng hỏa tức thoát ra.

Tối ngày thứ ba, khi ánh trăng vừa lên, hắn lặng lẽ ngồi thiền ngay trước cửa lò. Khí tức quanh người như chìm xuống.

Rồi hắn nhẹ nhàng đặt một giọt linh dịch trong suốt vào rãnh nhỏ trên đỉnh lò — là phần thưởng từ Dược đường vì tháng trước hắn giúp bào chế mười mẻ linh dược thành công.

Ngay khi linh dịch rơi xuống khe, một tiếng “ong” nhỏ vang lên.

Một tia lửa mảnh như sợi tóc, màu lam nhạt, từ đáy đỉnh chợt lóe lên, như có sinh mệnh riêng, bơi qua không khí, quấn quanh tay Tần Vân rồi biến mất.

Cả người hắn như bị chấn động nhẹ. Một cảm giác nóng rực, nhưng không thiêu đốt, lan ra từ đan điền rồi tản vào tứ chi.

“Là Hư Diễm! Một dạng linh hỏa cấp thấp nhưng cực kỳ hiếm gặp... Sao lại còn tồn tại ở đây?”


3. KHÔNG PHẢI CHỈ CÓ MÌNH HẮN

Tần Vân không biết rằng ngay khi tia Hư Diễm lóe lên, ở phía xa, trên đài cao của Linh Hư Phong, một đôi mắt sâu như biển bỗng mở ra.

Một nữ nhân áo tím ngồi trong tháp ngọc, khẽ nhíu mày:

“Lò luyện số ba mươi tư... Hư Diễm chưa tắt? Sao lại bị động vào lúc này?”

Cùng lúc, ở phòng luyện khí tầng dưới, một gã đệ tử nội môn áo trắng – Chu Thế Kỳ – cũng giật mình khi cảm nhận được sự dao động vi diệu của hỏa nguyên khí.

“Có người... dám chạm vào đỉnh lô của sư tổ năm xưa? Hừ, là ai to gan như vậy?”


4. TẦN VÂN, VẪN LÀ NGƯỜI ÂM THẦM

Không ai biết, Tần Vân sau khi cảm nhận được linh hỏa, không hề tham lam luyện hóa. Hắn chỉ lặng lẽ rút lui, không lưu lại dấu vết.

Về đến phòng đá, hắn ngồi xuống, lấy giấy thô, vẽ lại sơ đồ mạch khí của lò luyện, ghi lại từng biến động hỏa nguyên khí.

“Ta không đủ tu vi để luyện hóa Hư Diễm. Nhưng nếu hiểu được nó vận chuyển thế nào, một ngày nào đó, ta có thể tái tạo được pháp khí mà đám luyện khí sư năm xưa còn chưa hoàn thành.”

Hắn biết điều gì nên lấy và điều gì nên giữ lại cho mai sau.


5. HẠT GIỐNG THỨ HAI

Một đêm gió nóng, ánh lửa nơi đỉnh lò chợt lóe lên một lần nữa, rồi lặng lẽ tắt như chưa từng tồn tại.

Còn Tần Vân, từ ngày hôm đó, mỗi tối đều dành nửa canh giờ để ngồi thiền theo mạch hỏa nguyên khí học được.

Một con đường luyện khí dị biệt, không qua sư thừa, không dựa vào linh căn mạnh — chỉ dựa vào quan sát, nhẫn nại và hiểu bản chất.

 

CHƯƠNG 69: ÂM HỎA ĐÀM


Đầu hạ, trời oi ả, sương mù chưa tan hẳn đã nghe tiếng ve râm ran vọng từ chân núi. Tần Vân vừa hoàn thành việc tại Tây Viện thì bất ngờ bị gọi lên Linh Hư Đài nhận nhiệm vụ.

Quản sự Lý chẳng thèm liếc hắn lấy một cái, chỉ phẩy tay, ném ra một mảnh lệnh bài màu đồng:

“Mang thùng xuống Âm Hỏa Đàm lấy nước luyện đan. Cẩn thận, nơi đó có chút quỷ khí còn sót lại. Không chết được đâu, nhưng về trễ thì tự gánh.”

Tần Vân lặng lẽ nhận lệnh, cúi đầu bước đi. Sau lưng hắn, vài đệ tử nội môn nghe được, liền cười nhạo:

“Hà, lại sai đi Âm Hỏa Đàm? Nơi đó dính oán khí trận chiến yêu tu năm xưa, chẳng ai thèm bén mảng. Chỉ có tạp dịch là không ai quan tâm sống chết.”


1. ÂM HỎA ĐÀM – NƠI QUÊN LÃNG

Âm Hỏa Đàm nằm sau sườn tây Bắc của Linh Hư Phong, là vũng nước đen lặng sâu, bị bao quanh bởi đá lạnh và cỏ héo úa. Xưa kia, đây từng là nơi trấn thủ của một con yêu vật hệ thủy hỏa, bị các tu sĩ Kim Đan liên thủ tru diệt. Từ đó, đầm lầy ám khí dày đặc, chỉ có ban ngày mới lộ ra một mặt nước yên ả.

Tần Vân đi cả nửa ngày mới đến nơi. Trong tay chỉ có một thùng đồng và một tấm phù trấn tà do Dược đường phát. Gió nơi này không lạnh, nhưng mang theo mùi tanh như đồng sắt lẫn tro tàn. Rêu phong đen bám kín những tảng đá lớn, từng bước đi như giẫm lên lớp da xác thối.

Hắn không nao núng. Quỳ một gối bên bờ đầm, hắn lấy ra mấy tấm phù chú cũ kỹ đã tự chế, lặng lẽ rải xuống.

“Phù bạc khí, trấn u hồn. Không đủ để kháng yêu vật, nhưng có thể trì hoãn oán khí xâm nhập.”


2. TRONG BÓNG TỐI, CÓ THỨ GỌI HẮN

Khi múc đến thùng thứ ba, mặt đầm lặng như tờ chợt gợn sóng. Một bóng đen mơ hồ từ đáy nước chầm chậm trồi lên — không phải thân thể, mà là một luồng ý niệm. Cảm giác như có kẻ đang nhìn thẳng vào tâm thần hắn.

Tần Vân cau mày, tay đặt lên túi vải bên hông – nơi giấu ba tấm Phong Linh Phù mà hắn mua được sau mấy tháng gom linh thạch.

Thứ kia không tấn công, chỉ như lượn lờ quanh ý niệm hắn. Nhưng ngay lúc đó, từ trong tay áo, một tấm phù giản vỡ nát không hiểu sao rơi ra — là mảnh bí tịch “Tịch Hồn Tâm Ngữ” mà hắn chưa từng luyện.

Ánh sáng mờ nhạt lóe lên, rồi một âm thanh u u như tiếng nói vỡ vụn vọng vào tâm trí hắn:

“Tâm bất động, hỏa bất sinh. Tâm động, linh hỏa vong hình.”

Bóng đen khựng lại. Rồi tan vào làn nước như chưa từng tồn tại.

Tần Vân mồ hôi lạnh thấm lưng áo. Hắn không hiểu hoàn toàn những lời kia, nhưng trong khoảnh khắc, hắn cảm nhận được tâm niệm của yêu vật đã từng trú ngụ nơi đây.


3. LỢI KHÔNG HẲN LÀ MAY

Ngay khi định quay về, hắn vô tình thấy một gốc linh thảo màu xám tro mọc sát bờ đá. Dù kiến thức không đầy đủ, hắn cũng nhận ra đây là Tro Hỏa Liên – linh thảo hiếm gặp, chỉ mọc ở nơi từng bị hỏa diệt linh lực mạnh.

Hắn không tham lam. Chỉ hái một lá duy nhất, rồi lấp lại gốc bằng bùn sạch, che đi dấu vết.


4. TRỞ VỀ NHƯ CHƯA TỪNG ĐẾN

Chiều muộn, khi về đến Dược đường, các đệ tử chỉ liếc nhìn thùng nước sẫm màu rồi vờ như không quan tâm.

Chỉ có lão dược sư mù, ngồi trong góc, khẽ hỏi:

“Ngươi thấy gì ở đầm?”

Tần Vân cung kính cúi đầu:

“Chỉ là nước lạnh và cỏ mục.”

Lão dược sư cười khẽ, không nói thêm. Nhưng sau lưng hắn, một tấm lưới trận pháp mờ nhạt lóe lên rồi biến mất. Như thể có ai đó đã kiểm tra tâm trí hắn… và chẳng thấy gì cả.


5. LẶNG LẼ TIẾN BƯỚC

Đêm đó, Tần Vân ngồi thiền như thường lệ. Trong tay là lá Tro Hỏa Liên đang được phơi khô trên hỏa lò nhỏ. Hắn ghi lại mọi cảm giác tại Âm Hỏa Đàm, từng biến hóa trong tâm niệm, từng sóng rung nơi hư ảnh.

Không khoe, không nói.

“Tâm bất động… hỏa bất sinh...”

Lời nói từ đáy đầm kia, khắc sâu vào tâm hắn như một đạo tâm pháp vô danh.

 

CHƯƠNG 70: KHỔ TỤ ĐÀI


Chạng vạng sáng, mây mù vẫn chưa tan, ánh mặt trời còn chưa rọi xuống được đáy núi thì Tần Vân đã bị gọi đến trước Chấp Pháp Đường.

Không ai nói rõ lý do. Chỉ một câu lạnh lùng từ gã đệ tử truyền tin:

“Có người thiếu người làm tạp dịch dưới Khổ Tụ Đài. Ngươi tạm thời đến đó.”

Khổ Tụ Đài – nơi chỉ nghe tên đã khiến bao đệ tử cấp thấp âm thầm rùng mình. Không phải vì yêu tà quỷ mị, mà vì chính nhân tâm u ám nơi đó mới là thứ khiến người tu đạo khó chống đỡ.


1. KHỔ TỤ ĐÀI – TIẾNG RÊN TRONG GÓC TỐI

Khổ Tụ Đài nằm sâu dưới lòng núi sau Chấp Pháp Đường, là nơi giam giữ và tra khảo những người tu tiên phạm môn quy, hoặc bị nghi là tặc tu, ma tu.

Gọi là “đài” nhưng thật chất chỉ là một hang đá lớn bị bố trí trận pháp trấn áp, âm khí nặng nề. Tiếng than khóc, rên rỉ vọng ra không dứt. Mỗi bậc thềm đi xuống như đè nặng lên thân thể, khiến người có tâm chí không vững dễ phát tẩu hỏa.

Tần Vân được giao công việc đơn giản – mang nước, dọn máu, đốt hương trấn tà.

Hắn không hỏi, không nhiều lời. Cúi đầu làm việc, ghi nhớ từng câu tra khảo, từng phương thức khống chế trong các trận pháp trói hồn, từng loại hương tán thần lực mà đệ tử chấp pháp sử dụng.


2. PHẠM NHÂN KHÔNG NÓI

Ngày thứ ba, hắn mang nước vào phòng đá phía tây, nơi giam một tu sĩ bị phế đan điền. Người này ngồi xếp bằng, thần trí lờ đờ, tóc rối như tơ mục, quanh thân là vòng tròn cấm chế bạc mờ.

Tần Vân đặt bát cháo lạnh xuống, nhưng không rời đi ngay. Hắn liếc mắt thấy trên tường đá có những ký hiệu kỳ dị – như trận văn cổ nhưng lại hơi lệch chuẩn.

Lúc định quay đi, gã tù nhân đột nhiên bật cười khan:

“Ngươi… cũng có mắt nhìn trận văn? Lạ thật… Một tạp dịch… mà không ngu như heo.”

Tần Vân hơi khựng, nhưng vẫn cung kính đáp:

“Vãn bối từng học chút về phù trận để tự phòng thân.”

Gã tù nhân trầm mặc một thoáng. Đôi mắt mờ đục của hắn ánh lên một tia sáng mong manh:

“Ngươi có dám học thứ bị cấm không?”

Tần Vân không trả lời. Nhưng khi hắn đặt chiếc chén không ra về, để lại một miếng than viết – loại dùng để ghi trận pháp sơ khai.


3. TRẬN PHÁP BÊN NGOÀI LUẬT GIỚI

Những ngày sau đó, mỗi lần mang cơm, Tần Vân lặng lẽ để lại vài đường trận cơ bản. Người tù nhân sửa, hắn học.

Không ai chú ý. Ai lại đi nghi ngờ một tạp dịch ít nói, khom lưng lau vết máu, mỗi ngày chỉ nói vài câu với tù nhân mất linh lực?

Nhưng qua từng mẩu trò chuyện, Tần Vân dần hiểu người kia từng là trận sư cấp thấp trong một tiểu môn bị diệt. Hắn thoát chết, lưu lạc tu hành bất hợp pháp, rồi bị bắt về.

“Ngươi tu pháp không nhanh, nhưng có tâm nhẫn. Người như vậy, sống được lâu hơn kẻ tham vọng.”

Lời nói của tù nhân – không giống kẻ ma tu, càng không giống phường xảo trá. Chỉ có mùi mỏi mệt của người từng trải qua quá nhiều thất bại.


4. PHÁT HIỆN

Một hôm, trong lúc lau dọn lối đi phía sau thạch thất, Tần Vân bất ngờ phát hiện một khe nhỏ sau bức phù điêu vỡ.

Tò mò, hắn đẩy nhẹ, thì thấy bên trong có một lồng ngọc vỡ vụn, bên trong còn một đoạn phù trục ngắn, phủ bụi dày.

Mang ra ánh sáng, hắn nhận ra: đây là phù trục trấn tà cổ đại, khắc bằng cổ văn, dùng để chế ngự tà khí từ hồn phách không tiêu tan.

Hắn âm thầm hiểu: nơi này từng giam thứ tà vật mạnh hơn cả những gì hắn tưởng, và bí ẩn đó đã bị phong kín, che đậy.


5. HỌC ĐƯỢC ĐIỀU GÌ

Một tháng sau, khi bị điều sang khu vực khác, người tù nhân kia chỉ để lại một câu:

“Không cần nhớ ta là ai. Chỉ cần nhớ, tu hành không phải chỉ là pháp lực, mà là sống lâu hơn người khác.”

Tần Vân cúi đầu đáp:

“Vãn bối xin ghi nhớ.”


Đêm đó, hắn ngồi dưới mái lều tranh, trước lò lửa nhỏ, lấy phù trục cũ ra, bắt đầu sao chép từng nét.

Hắn không biết trận pháp ấy có dùng được hay không. Nhưng hắn tin – chỉ cần còn nhớ, thì có ngày sẽ cần.

 

Đăng nhận xét

0 Nhận xét