PHÀM NHÂN TU TIÊN LỘ ( CHƯƠNG 71-80) [SIÊU PHẨM ] TIÊN HIỆP CỔ ĐIỂN - TÁC GIẢ: MÈO PING PING

 CHƯƠNG 71: MỘC LINH VIỆN


Sau gần một năm chôn chân trong bóng tối Khổ Tụ Đài, Tần Vân được điều sang Mộc Linh Viện — khu trồng linh thảo dùng để luyện đan và điều chế pháp dược của Thanh Dương Môn. Tuy gọi là "viện", nhưng thực chất chỉ là một sơn cốc ẩm thấp phía nam sơn môn, quanh năm đầy sương mù, đất ướt mềm và mùi dược thảo nồng nặc.

Đối với đệ tử chân truyền, đây là nơi tẻ nhạt. Nhưng với tạp dịch như Tần Vân, lại là địa phương hiếm hoi để tiếp cận tài liệu quý giá mà không gây chú ý.


1. MỘC LINH CỐC – HƠI THỞ CỦA THIÊN ĐỊA

Mộc Linh Cốc chia thành ba khu: tiểu thảo viên, trung thảo viênlinh mộc trấn địa. Đệ tử tạp dịch chỉ được vào tiểu thảo viên, nơi trồng các loại thảo dược cấp thấp như linh chi, cúc hoa, bạch vân thảo — công dụng chủ yếu để luyện khí hoàn hoặc chữa thương nhẹ.

Nhưng chính nơi ấy, Tần Vân âm thầm quan sát cách các đệ tử luyện đan thỉnh thoảng ra thu hoạch, ghi nhớ cách họ phân loại thảo mộc, cách họ dùng khí để cảm nhận linh tính của cây thuốc. Mỗi lần như thế, hắn lại ngồi yên lặng chép tay vài dòng, giấu vào đáy bọc vải trong gian lều tranh tồi tàn.

Đêm về, hắn nhắm mắt ngồi thiền, thổ nạp khí tức hòa cùng mùi linh thảo, khiến tâm thần nhẹ hơn, ngũ cảm minh mẫn hơn hẳn khi tu luyện trong mật thất ẩm mốc.




2. CƠ DUYÊN TRONG TÀN CỐC

Một hôm, khi đang đào đất thay gốc cho một gốc thanh mộc lan đã héo, Tần Vân bất ngờ phát hiện dưới tầng rễ mục có một khối thạch phách màu lục sậm, bên trong còn lưu mờ linh quang.

Hắn không động, chỉ âm thầm rải một chút tro khô lên, làm như không thấy.

Tối hôm ấy, sau canh ba, hắn quay lại, nhẹ tay đào ra cục đá. Là “mộc tinh khoáng” – thứ tài liệu quý giá bậc trung, thường dùng luyện trận cơ hệ mộc hoặc làm dẫn khí trọng tài đan.

Vật này, để lộ ra là tội trộm tài môn phái. Nhưng để lại thì tiếc.

Tần Vân không nóng vội. Hắn lặng lẽ dùng giấy trác vẽ lại hình thể khối khoáng, ghi rõ thổ chất, tinh văn, độ kết tinh — như một cách tự học nhận diện tài liệu quý. Sau đó, chôn lại vào chỗ cũ, chỉ đánh dấu bằng một viên đá nhỏ méo mó có rêu bám.

“Khi nào có thân phận cao hơn… sẽ quay lại lấy.”


3. CÂY THUỐC VÀ SÁT CƠ

Mười ngày sau, trong lúc tưới nước ở trung viên (theo lệnh tạm thời), hắn thấy một gốc Linh Thủ Tử mọc lệch, lá đốm vàng, hiện tượng bất thường. Hắn không nói, chỉ âm thầm vẽ lại và lưu tâm.

Hai ngày sau đó, cây này bị nhổ tận gốc bởi đệ tử luyện đan, kèm theo một cuộc điều tra âm thầm vì có dấu hiệu bị hạ độc chậm — loại chỉ kẻ có chút tri thức dược học mới dám thực hiện.

Chuyện này khiến không khí trong viện nặng nề. Đệ tử nội môn ra vào tra xét.

Tần Vân lại càng thu mình hơn. Hắn hiểu, càng lúc nguy hiểm, càng phải tĩnh, càng không được để lộ một tia thông tuệ.


4. MỘT BÍ TỊCH MẤT GÓC

Cuối tháng, khi dọn lại kho cũ của Mộc Linh Viện (theo phân công vì một đệ tử bị phạt giam lỏng), Tần Vân phát hiện trong đống sách ẩm mốc có một quyển ghi chép tả tơi, không còn bìa.

Dường như từng là ghi chép tay của một luyện dược sư đời trước. Phần lớn chữ đã nhòe, chỉ còn vài đoạn lành lặn:

“...phối với huyền thanh đằng, hiệu quả tụ khí tăng gấp đôi... nhưng chỉ khi dùng linh tuyền thủy hứng đúng giờ mão…”

“...người có linh căn yếu, nếu dùng thảo dược này luyện thành đơn, uống vào trước khi nhập định, có thể dẫn mộc khí hỗ trợ ổn định tâm mạch...”

Tần Vân như tìm được bảo vật. Mỗi tối, hắn ngồi sao chép lại từng đoạn, dựa vào tri thức đọc trộm được suốt bao tháng, dần phục nguyên phương pháp.


5. GẶP LẠI KẺ CŨ

Chiều đó, khi hắn đang chuyển khay linh thảo vào lò sấy, thì một bóng người cao lớn bước vào — đệ tử nội môn Chu Tử Phong, người từng vài lần sai hắn làm việc nặng ở Tàng Thư Các, và cũng chính là kẻ từng cười nhạo hắn có “rác linh căn”.

Chu Tử Phong liếc thấy Tần Vân, nhếch môi:

“Ồ, còn chưa chết à? Nghe nói ngươi bây giờ trồng rau?”

Tần Vân cúi đầu:

“Chỉ làm việc sai vặt, không dám nhận là trồng.”

Gã cười lạnh, lướt qua. Nhưng Tần Vân biết — mỗi lần đụng độ người như vậy, hắn cần phải càng âm thầm hơn nữa. Không vì thù hận, mà vì sự sinh tồn.


6. ĐÊM LẶNG, LỬA YẾU

Đêm ấy, dưới ánh đèn dầu leo lét, Tần Vân đem toàn bộ những ghi chép từ quyển bí tịch rách, từ mảnh phù trục ở Khổ Tụ Đài, và những trận văn nhỏ vụn hắn lén học được, kết hợp lại.

Từng chút, từng chút một.

Không nhanh. Nhưng không gián đoạn.

Hắn hiểu: con đường của phàm nhân không có ánh sáng rực rỡ. Nhưng chỉ cần mỗi ngày tiến một bước, có thể kéo dài sinh mệnh, có thể sống sót, có thể tu thành.

 

CHƯƠNG 72: GIẢN TRẮC LINH CĂN – MỘT CUỘC SÁT HẠCH BẤT NGỜ


Sáng sớm, sương mù còn dày đặc trên mặt đất, Tần Vân như thường lệ cầm theo thùng nước gánh đến tiểu thảo viên. Nhưng chưa kịp bước vào sân, một hồi chuông vang lên từ đại điện Ngoại Môn, âm thanh réo rắt mà lạnh lẽo.

Đó là tín hiệu triệu tập toàn bộ đệ tử tạp dịch.


1. NGÀY TRẮC THÍ BẤT NGỜ

Mỗi năm Thanh Dương Môn đều có một kỳ trắc thí linh căn định kỳ, chủ yếu là cho đệ tử ngoại môn và tạp dịch kiểm tra lại trạng thái linh lực để xem có ai có “biến dị linh căn”, hoặc được thiên tài phát hiện muộn. Dù xác suất là cực kỳ thấp, nhưng vẫn là hình thức để tuyển chọn nhân tài bí ẩn.

Tuy nhiên, lần này trắc thí diễn ra sớm hơn ba tháng, không hề có báo trước.

Rất nhanh, cả trăm đệ tử tạp dịch từ các viện, các động, các trạm sai vặt đều tụ tập tại Linh Quảng Đài — một bãi đá hình tròn dưới chân núi chính.

Trong đám đông, Tần Vân lặng lẽ đứng giữa những thân ảnh mờ nhạt như mình. Gió núi thổi qua áo vải rách vai, hắn thu mình, ánh mắt vẫn an định.

Trên đài, ba trưởng lão áo xám ngồi giữa, phía sau là ba đệ tử nội môn vận lam bào phụ trách vận hành trận pháp.

Một trận bàn đá vuông bày chính giữa đài, khắc linh văn lờ mờ, ánh sáng lưu chuyển nhẹ như hơi thở.


2. MỘT CUỘC TRẮC THÍ HƠI KHÁC

Một trưởng lão bước ra, giọng khàn đặc như cành khô:

“Lệnh của môn chủ, lần trắc thí này có thêm bước phụ kiểm: thử nghiệm ‘hồi nguyên chi thuật’ – một loại pháp trận giả lập linh căn nghịch đảo, nhằm đánh giá tiềm chất ẩn sâu.”

Lời này khiến không ít đệ tử xôn xao.

“Giả lập linh căn nghịch đảo?” — Đa số nghe không hiểu, nhưng người từng đọc sách thì biết: đó là loại pháp trận ép linh khí bên trong đảo ngược tuần hoàn trong thời gian cực ngắn, nhằm xem linh căn có biến dị ẩn không.

Rất nguy hiểm nếu thể chất yếu.

Nhiều tạp dịch đệ tử tái mặt, lo sợ.

Tần Vân khẽ nhíu mày. Hắn từng đọc sơ qua về kỹ thuật này trong mảnh tàn quyển “Biến Linh Quy”, biết rõ: Nếu điều tức không khéo, dễ bị nghịch khí nhập mạch, thậm chí hộc máu ngay tại chỗ.


3. TẦN VÂN BỊ CHỈ ĐÍCH DANH

Hàng người lần lượt tiến lên, tay đặt vào bàn đá, linh văn sáng lên rồi tắt. Phần lớn đều không có biến chuyển gì đặc biệt. Một vài kẻ được chép lại ghi chú “tạm có linh lực lưu động” – chỉ là hình thức, không ai thực sự được nhận làm đệ tử nội môn cả.

Đến lượt một người, trận văn đột nhiên sáng lên mạnh hơn bình thường, nhưng rồi vụt tắt ngay.

Trưởng lão gật đầu: “Có thể khai linh tầng thứ nhất.”

Đám đông ồ lên. Người kia được đưa sang một bên chờ.

Ngay sau đó, một đệ tử lam bào thì thầm với trưởng lão. Hắn gật đầu, quét mắt khắp đám đông rồi cất giọng:

“Tần Vân, ngươi lên!”

Hắn giật mình.

Trong lòng biết có kẻ cố ý nhắm vào mình – phần lớn khả năng là Chu Tử Phong hoặc đám nội môn thấy hắn lầm lì nên sinh nghi.

Hắn không biểu lộ gì, chỉ lặng lẽ bước lên.


4. NGHỊCH KHÍ NHẬP THỂ

Khi tay đặt vào bàn đá, linh văn trên bệ trận lập tức phát động — khác hẳn những người trước, linh khí trong trận pháp đột ngột đảo chiều, từ lòng bàn tay hắn hút ngược lên cánh tay.

Tần Vân như bị dòng suối lạnh xộc thẳng vào huyết quản, mạch máu đau nhói, mắt tối sầm lại.

Nếu là thường nhân, ắt sẽ hộc máu mà ngã xuống.

Nhưng hắn đã chuẩn bị.

Suốt mười ngày trước, hắn đã âm thầm dùng “Tịnh Tâm Dưỡng Mạch Phương” từ bí tịch rách kia, kết hợp tiểu pháp thuật “Hỏa Viên Tâm Quyết”, luyện tâm mạch dẻo dai hơn người.

Hắn lập tức dẫn khí xuống đan điền, nén một hơi thở thật dài, khống chế nghịch khí trong ngực, kéo lại về kinh mạch phụ như nước tràn sang bờ rãnh. Mồ hôi rịn khắp lưng áo.

Chỉ trong một khắc, ánh sáng linh văn rực lên một nhịp rồi tắt.

Trưởng lão khẽ nhíu mày: “Chỉ có một xung chấn.”

Người ghi chép gạch một dòng, định bảo hắn lui xuống.

Nhưng lúc hắn quay lưng, ánh sáng lại lóe lên… một tia rất yếu từ trong bàn đá. Không đủ để làm linh văn chuyển màu, nhưng mắt người từng luyện trận như vị trưởng lão kia… liền bắt được.

Hắn trầm ngâm, nhìn theo bóng áo vải rách rời đi.


5. CƠ HỘI, NHƯ KHÓI MỜ

Tần Vân trở lại đám đông, lưng đã ướt đẫm, lòng ngực vẫn còn nhộn nhạo.

Không ai chú ý đến hắn — bởi không có ánh sáng kỳ lạ, không có khí tức mạnh bạo, cũng không có sấm động trời cao.

Nhưng hắn biết — mình vừa đi sát mép vực. Nếu không có tâm pháp khổ tu kia, hôm nay hắn đã có thể tẩu hỏa nhập ma.

Lần này, hắn qua được — không phải nhờ thiên phú, mà nhờ trí tuệ và sự chuẩn bị kỹ lưỡng.


“Cơ hội ở thế gian này, vốn không dành cho kẻ thiếu kiên nhẫn.”

 

CHƯƠNG 73: TRIỆU KIẾN ÂM THẦM – TRƯỞNG LÃO TRẬN PHÁP


Buổi trắc thí kết thúc trong sự lặng lẽ như lúc bắt đầu. Đa số đệ tử tạp dịch cúi đầu rời khỏi linh đài, không ai dám mơ mộng gì. Cảnh giới và số mệnh – xưa nay vốn không dành cho những kẻ không có thiên phú.

Tần Vân, như bao lần khác, rút lui vào bóng tối mà không để lại chút dấu ấn nào.

Nhưng đêm đó… có một người không quên hắn.


1. TRUYỀN LỆNH ÂM THẦM

Khi trời sắp khuya, tại tiểu viện rách nát cuối sườn núi Dược Phong, Tần Vân vừa thiền xong một chu thiên vận khí, đang sửa lại mảnh tàn đồ thì một tiếng “vút” khẽ vang lên.

Một đạo phù lục truyền âm nhỏ như lưỡi liềm hiện ra trong không trung, lặng lẽ chui vào khe cửa.

Tần Vân vội thu tay, mở ra xem.

“Giờ Mão ba khắc, đến động Trận Tàn, phía sau Thạch Bích – cấm tiết lộ, tuyệt không để người khác biết.”
(— Tống trưởng lão)

Tâm hắn khẽ rung động.

“Tống trưởng lão” – người đã chủ trì buổi trắc thí sáng nay, là vị trưởng lão đã ngồi yên suốt quá trình, dường như chẳng mấy để tâm tới ai.

Vì sao lại gọi hắn?


2. ĐỘNG TRẬN TÀN – DẤU ẤN BÍ MẬT

Đúng giờ hẹn, bóng áo vải nhạt nhòa lặng lẽ xuất hiện dưới chân Thạch Bích. Nơi đây là một sườn núi hoang, ít người qua lại, chỉ có vài động phủ bỏ trống, vốn là nơi luyện chế pháp trận thất bại từ nhiều năm trước.

Một ánh sáng nhàn nhạt hiện lên giữa đá tảng, một trận văn nhỏ xoay mở ra cửa đá.

Tần Vân không do dự – bước vào.

Bên trong là một căn thạch thất rộng chừng ba trượng, vách đá khắc chi chít phù văn cổ xưa, trận pháp bị đứt đoạn, linh lực không ổn định – chính là một “trận thất” bỏ hoang.

Một người đang đứng quay lưng nhìn vào vách trận văn. Đó là một lão giả áo xám, tóc hoa râm, tay chống một cây trượng đá đen xỉn – chính là Tống trưởng lão.

“Ngươi tới rồi,” lão không quay đầu, giọng nhẹ như gió đêm. “Tên là gì?”

“Tạp dịch đệ tử… Tần Vân.”

Tống trưởng lão quay lại, ánh mắt lão sáng lên trong bóng tối. Không có vẻ uy nghiêm, chỉ là một cái nhìn… soi thấu.

“Buổi trắc thí hôm nay – ngươi đã áp chế nghịch khí. Có người tưởng ta không thấy, nhưng mắt ta không mù.”

Tần Vân cúi đầu: “Vãn bối may mắn có chút phương pháp dưỡng mạch, mới miễn cưỡng giữ lại được mệnh.”

Tống trưởng lão nhìn chằm chằm, lát sau khẽ gật:

“Không lạ… nếu không có pháp môn tĩnh mạch thượng phẩm, không thể chống lại ‘Tứ Tượng Nghịch Nguyên Trận’ được điều chỉnh hôm nay.”

Tần Vân thoáng giật mình.

Thì ra… trận hôm nay không phải trắc thí thông thường. Mà là pháp trận thử ẩn linh căn cấp cao, do Tống trưởng lão âm thầm bố trí.

Hắn lập tức hiểu: có người đang âm thầm chọn lựa, tìm kiếm kẻ có căn cơ đặc biệt trong lớp tạp dịch – nhưng là để làm gì?


3. MỘT CƠ DUYÊN NHỎ – KHÔNG PHẢI BAN ƠN

Tống trưởng lão không nói dài dòng.

Lão lấy ra từ trong tay áo một cái ngọc giản màu đồng xỉn, ném sang cho Tần Vân.

“Đây là nửa phần đầu của ‘Nguyên Tức Kết Mạch Pháp’, bí thuật trầm tức và ngưng tụ kinh mạch. Không cao siêu gì, nhưng có thể giúp người có linh căn rách nát như ngươi… tu ra chân khí ổn định hơn.”

Tần Vân quỳ xuống, dập đầu ba cái.

Tống trưởng lão khoát tay: “Ta không ban ơn.”

“Ngươi được chọn, không phải vì ngươi có thiên phú, mà vì ngươi có khả năng nhẫn nhục mà sống sót dưới áp lực linh khí đảo chiều. Trong trận pháp, người thông minh không nhiều… kẻ nhẫn nại càng hiếm.”

“Nếu trong ba tháng, ngươi có thể luyện xong tầng đầu tiên của ‘Nguyên Tức’, ta sẽ dạy tiếp nửa sau. Không được – thì cút khỏi mắt ta.”

Rồi lão vung tay – truyền tống phù bùng sáng, đẩy Tần Vân ra khỏi trận thất.


4. TÁI LẶNG LẼ – MỘT CHẶNG MỚI

Đêm ấy, về đến tiểu viện, Tần Vân không ngủ.

Ngọc giản kia đã sớm dán lên trán – hắn ghi nhớ từng dòng từng chữ.

“Nguyên Tức Kết Mạch” không có chiêu thức kỳ lạ gì, chỉ là kỹ xảo điều tức sâu vào tận tủy, hướng dẫn khí lực không qua đan điền mà kết mạch phụ trợ, từ đó làm nền cho tầng khí tụ thật sự.

Hắn đọc ba lần, rồi nhắm mắt, bắt đầu vận dụng.


Không linh quang rực rỡ, không dị tượng trời đất.

Chỉ có tiếng hít thở trầm ổn, một người áo vải ngồi thiền giữa căn phòng rách, trong tay là mảnh ngọc giản nứt.

 

CHƯƠNG 74: MẠNG NGƯỜI TRONG ĐÊM – TRẬN VĂN DỞ DANG


Trời vừa sáng.

Một ngày như mọi ngày, ánh sáng đầu tiên chiếu qua tầng sương mỏng trên đỉnh Dược Phong, khiến đám đệ tử tạp dịch lần lượt tỉnh dậy, lo toan chuẩn bị việc lặt vặt: hái linh thảo, nấu linh đan, lau dọn lô luyện.

Tần Vân cũng tỉnh dậy từ sớm. Sau một đêm ngồi thiền nhập định, hắn cảm thấy thân thể như được rửa sạch bằng nước mát, kinh mạch vận hành thuận hơn đôi chút. Tuy chưa tiến cảnh, nhưng đã có dấu hiệu linh khí tụ tại hai mạch phụ ở lưng – đúng như nửa đầu “Nguyên Tức Kết Mạch Pháp” mô tả.

Hắn ăn một viên khô linh đan rẻ tiền, thu lại ngọc giản, chuẩn bị như mọi ngày.

Nhưng sáng nay không bình thường.

Khi vừa bước đến khu vực giếng đá lấy nước, hắn đã thấy đám tạp dịch tụ tập bất thường, ánh mắt hoảng hốt.

Một người gầy gò vừa chạy tới vừa thở hổn hển:

“Lão Tam chết rồi! Chết ngay trong tiểu viện phía Tây!”


1. THI THỂ CỨNG LẠNH – MÁU NHUỘM TRẬN ĐỒ

Tần Vân lặng lẽ chen qua đám đông, tới gần căn phòng phía tây vắng vẻ.

Trên nền đất đá lạnh, là thi thể của lão Tam – một đệ tử tạp dịch hơn bốn mươi tuổi, trước giờ câm lặng, chuyên quét dọn khu vườn linh thảo héo úa.

Toàn thân lão co quắp, miệng há hốc, mắt trợn ngược, biểu hiện rõ ràng bị trận pháp nghịch chuyển hút mệnh. Nhưng không có dấu hiệu vật lộn, không có pháp khí, không có kẻ thù rõ ràng.

Tần Vân quan sát kỹ – trên sàn đá, có một trận đồ chưa hoàn chỉnh, các nét vẽ dùng máu thay cho linh mực. Có lẽ là chính lão dùng máu mình để vẽ. Nhưng trận đồ mới vẽ được sáu phần, nét cuối cùng còn đang run dở.

Hắn nhận ra: đây là một nhánh cổ trận từ hệ “Tụ Mạch Âm Dẫn” – là loại pháp trận bí môn dùng để gom linh khí vào một điểm, cưỡng ép mở mạch cho người có linh căn thấp.

“Lão Tam… cũng như mình… từng âm thầm tìm đường sống.”

Trong lòng hắn dâng lên một cảm xúc phức tạp – không phải tiếc thương, mà là rút ra thêm một bài học sinh tồn:

"Kẻ yếu nếu không có chuẩn bị vững, chết ngay cả khi đã chạm tay vào cơ duyên."


2. NHỮNG CON MẮT TRONG BÓNG TỐI

Từ xa, vài tên đệ tử nội môn đến xem xét, rồi hừ lạnh:

“Tự tìm đường chết. Ai đời lấy máu vẽ pháp trận mà không phong ấn mạch tâm. Nực cười!”

Tần Vân chỉ khẽ liếc một cái rồi cúi đầu tiếp tục xách nước.

Không tranh cãi, không biện minh, cũng không cố giấu vẻ cảm xúc.

Nhưng khi trở về phòng, hắn lập tức lục trong bao bố cũ lấy ra một quyển rách:

“Tạp Lục Trận Ý – Khảo về Trận Pháp Mạch Dẫn âm hệ”

Đây là một quyển ghi chú do chính hắn chép tay, dựa trên các mảnh bí tịch mua rẻ ở chợ đen. Hắn mở phần liên quan đến “tụ mạch trận” và cẩn thận so sánh với vết máu còn lưu trong ký ức.

Kết luận là: lão Tam đã vẽ sai tuyến khóa linh cuối cùng, khiến linh lực bị phản nghịch, đảo chiều hút nghịch mạch, phá luôn tâm mạch.

“Nếu thay đổi thứ tự dẫn lưu của hai trận nhánh phụ, tỉ lệ nghịch phản sẽ giảm một phần ba.”

Tần Vân ghi lại điều đó bằng bút than, gấp trang sách lại – lặng lẽ cất đi.


3. HẠC TRẮNG BAY QUA – DẤU HIỆU CỦA TRƯỞNG LÃO

Buổi chiều, một con hạc trắng lớn từ đỉnh chính phong bay xuống, dừng lại một khắc trên bãi đá gần nơi lão Tam chết, rồi bay đi.

Chỉ trong ba ngày gần đây, hạc trắng đã hạ cánh hai lần ở khu tạp dịch.

Tần Vân không tin đó là ngẫu nhiên.

Hắn biết – Tống trưởng lão đang quan sát.

Có lẽ cái chết của lão Tam, trận pháp máu kia, và sự tồn tại của những tạp dịch “có gan liều mạng” đã lọt vào mắt một vài người cao tầng.

“Chúng ta là những hạt cát nhỏ… nhưng cát cũng có thể làm xước mắt nếu đúng lúc.”

Tối hôm ấy, Tần Vân không ngủ.

Hắn lần đầu tiên tự dựng một tiểu trận đơn giản từ ‘Nguyên Tức Kết Mạch’ – dùng ba hòn đá có khắc ngũ văn, vẽ bằng máu gà thay vì linh mực, vận khí nhẹ nhẹ dẫn mạch, giữ nhịp hô hấp theo đúng tầng thứ pháp môn.

Không có sấm vang chớp giật.

Chỉ có một tia linh lực nhỏ như tơ, dần dần tụ lại ở đoạn mạch sau gáy.

Đủ cho một khởi đầu.

 

CHƯƠNG 75: PHÒNG TRẬN ĐẠO – ĐƯỢC GỌI TÊN TRONG BÓNG TỐI


Bốn ngày sau cái chết của lão Tam.

Bầu không khí tại khu đệ tử tạp dịch trên Dược Phong vẫn im lìm như nước giếng cũ, nhưng có những dòng chảy ngầm đang dịch chuyển.

Giữa lúc mọi người nghĩ vụ việc đã trôi vào quên lãng như bao cái chết vô danh khác, một tấm truyền lệnh phù bằng giấy vàng nhạt từ nội môn được gửi đến khu tạp dịch.

Không đánh trống khua chiêng.

Chỉ ba cái tên được viết bằng nét bút cực nhỏ:

Tần Vân – Mộc Kiều – Lý Thất.

Họ được gọi đến Trận Đạo Phòng, nơi xưa nay tạp dịch không bao giờ bén mảng.


1. PHÒNG TRẬN ĐẠO – TRẬN VĂN KHẮC TRÊN ĐÁ

Phòng Trận Đạo nằm phía đông Bắc Thiên Phong, tách biệt hoàn toàn với các khu vực luyện đan, luyện khí, thậm chí cả ngoại môn cũng ít lai vãng.

Tần Vân bước chân vào hành lang đá dài lạnh lẽo, không có lấy một tiếng người. Trên hai bên vách, vô số ký hiệu trận văn cổ xưa được khắc chìm vào đá, ánh lên lờ mờ dưới ánh sáng linh thạch.

Ba người bọn hắn bị dẫn vào một gian phòng hình tròn, ở giữa đặt một tấm thạch đài có khắc nửa trận đồ cổ quái. Bốn phía là các lô đá nhỏ chứa ngọc giản, xương thú, than đen, thậm chí có cả một khối đá xanh tròn như trái tim đang đập nhè nhẹ.

Một lão nhân áo xám ngồi im trong góc, mắt nhắm nghiền. Sau nửa khắc, ông mới mở mắt, giọng nói khô khốc:

“Ba ngươi, người nào đêm hôm trước đã tự lập Tụ Mạch Trận ở phòng tạp dịch?”

Không ai lên tiếng.

Tần Vân cũng không ngẩng đầu. Mắt vẫn nhìn nền đá, như một tạp dịch biết thân phận.

“Cẩn trọng, nhẫn nhịn… mới sống sót giữa khe rãnh.” – Hắn nhủ thầm.

Lão nhân khẽ cười:

“Không ai nhận cũng được. Nhưng ai chỉnh sửa được trận đồ trên thạch đài này, người đó sẽ được lưu lại đây ba tháng, học cách khắc trận văn cơ sở.”

Lời nói ấy như một viên sỏi ném xuống mặt hồ lặng.


2. THỬ THÁCH TRẬN VĂN – BA NGƯỜI, MỘT CƠ HỘI

Mộc Kiều – một nữ đệ tử có dáng người gầy, mặt đầy sẹo cũ, lên trước. Nàng cầm bút, do dự chốc lát rồi vẽ thêm vài nét phụ vào phần trận đồ. Kết quả: toàn trận run rẩy, phát ra âm thanh vỡ vụn rồi tan biến.

Lý Thất – một gã cao lớn vốn trước đây từng làm việc dưới Dược Các, học lóm được vài nét về khắc linh trận, bước lên. Hắn thêm ba nét hình xoắn rồi nhỏ vài giọt linh dịch vào tâm trận.

Kết quả: trận không vỡ, nhưng không khởi.

Cuối cùng, chỉ còn Tần Vân.

Hắn vẫn chưa động. Mãi đến khi lão nhân sắp ra lệnh kết thúc, hắn mới lặng lẽ tiến lên, ngồi xuống tấm thạch đài. Hắn không dùng mực, không dùng linh dịch – mà rút từ tay áo một mảnh xương thú nhỏ, mài nhẹ lên mặt đá.

Không ai thấy rõ hắn làm gì. Chỉ thấy nửa trận đồ còn lại dần sáng lên… một cách chậm rãi, tự nhiên như nước thấm đất.

“Dẫn khí bằng kết lộ phụ, khóa khí bằng tuyến ngược – đúng như trong trận máu của lão Tam…” – Hắn thì thầm trong đầu.

Sau một khắc, thạch đài phát sáng ổn định, trận đồ hoàn chỉnh, linh khí tụ về tâm điểm.

Không rực rỡ. Không chấn động. Nhưng ổn định, chính xác, và không có dấu hiệu nghịch phản.


3. MỘT BƯỚC NHỎ – VẠN DẶM CỬA SỐNG

Lão nhân áo xám nhìn hắn thật lâu, ánh mắt không có vẻ khen ngợi, nhưng lại như soi tỏ một phần tâm cơ sâu kín.

“Tên gì?”

“Tần Vân.”

“Ngươi từng học Trận Văn ở đâu?”

“Chỉ đọc tạp thư, vài bản chép tay mua ở chợ đen…”

“Dối trá cũng giỏi.” – Lão nhắm mắt lại, phất tay – “Ba tháng. Mỗi ngày khắc mười văn, học thuộc ba hệ dẫn linh sơ cấp. Không được chậm.”

Tần Vân cúi đầu, không nói.

Hắn biết: cơ hội này không dành cho kẻ khoe mẽ hay muốn chứng tỏ.
Chỉ là một cửa sống nhỏ, nhưng đủ để hắn giành lấy ba tháng rời khỏi tạp dịch, được chạm vào linh văn thật, được học cách khắc trận thật sự – thứ có thể quyết định một tán tu sống hay chết trên con đường cô độc.

 

CHƯƠNG 76: MƯỜI NGÀY ĐẦU – KHẮC VĂN DƯỚI ĐÈN LẠNH


Trong mắt người ngoài, việc được lưu lại Trận Đạo Phòng ba tháng là một phần thưởng hiếm hoi. Nhưng đối với Tần Vân, đó chỉ là một khúc gỗ mục khác phải vượt qua trong biển mù tu đạo.

Ngày đầu tiên, hắn được phát một bộ ngọc giản trận văn sơ cấp, ba thanh đao khắc bằng đồng đen, một phiến gỗ mộc linh. Mỗi đệ tử vào đây đều bắt đầu bằng việc khắc trận văn cơ sở lên mộc linh, mười văn mỗi ngày, sai một nét là đập bỏ làm lại.

Không có linh dược. Không có người hướng dẫn. Không có tu sĩ đàm đạo.

Chỉ có gỗ, đao, đá, và những cặp mắt lạnh lùng trên tường đá.


1. VĂN KHẮC KHÔNG PHẢI LÀ CHỮ

Tần Vân rất nhanh nhận ra, những trận văn sơ cấp mà hắn từng nhìn thấy trên tạp thư ở chợ đen chỉ là phiên bản đơn giản hóa để người phàm đọc được.

Trận văn thực thụ — dù chỉ là “Ngưng Linh Văn” hay “Tụ Thủy Trận” cơ sở — cũng phải trải qua ba bước:

  1. Vẽ trận ý trong tâm thần.
  2. Dẫn khí vào đao.
  3. Khắc đúng điểm dẫn, không được lệch dù nửa tơ.

Ngày thứ ba, Tần Vân đã mài mòn hai thanh đao, tay run đến mức không cầm nổi chén nước. Nhưng hắn vẫn gượng dậy, dùng dây vải buộc tay vào chuôi đao, tiếp tục khắc.

Không ai giúp.

Cũng không ai thương hại.

Chỉ có một lão nhân áo xám, mỗi sáng đến nhìn lướt qua, nếu văn khắc không đạt, sẽ phất tay hủy hết — không giảng giải, không nhắc nhở.


2. ĐÊM TRONG TRẬN PHÒNG – GIỜ TỰ KHẮC

Ngày thứ sáu, một đệ tử cùng đợt với hắn bỏ cuộc, lén trốn ra ngoài liền bị trận văn dẫn khí phản phệ khiến tâm mạch hỗn loạn, đuổi khỏi Bắc Thiên Tông ngay trong đêm.

Tần Vân không nhìn, cũng không cảm thán.

Hắn biết — thời gian ở đây, từng khắc, từng giây đều là cơ hội hắn không thể đánh mất.

Ban đêm, trong khi đệ tử khác nghỉ ngơi, hắn lặng lẽ châm đèn mỡ thú, mở ngọc giản của một trận pháp cũ: “Tụ Linh Biến Dị – Thập Nhị Hình”.

Đây là trận pháp bị loại bỏ khỏi hệ thống giảng dạy chính thống, vì quá khó khắc và dễ lệch hướng linh mạch. Nhưng hắn lại thấy trong đó có cấu trúc vòng dẫn khí rất giống trận mà lão Tam từng để lại.

Vì không có linh khí dư thừa để luyện tập, hắn dùng chính hơi thở của mình để cảm khí, khắc từng nét trận trên bìa vỏ cây khô, mỗi đêm đốt xong lại vẽ lại từ đầu.

Mười ngày.

Tám mươi bốn trận văn.
Hai ngón tay bị chai cứng.
Bàn tay phải run nhẹ mỗi khi khắc đến đường gấp.

Nhưng cũng trong mười ngày ấy, Tần Vân bắt đầu khắc được một loại “biến dị dẫn khí văn”, khiến đao khắc của hắn dẫn được linh khí dù chỉ là linh khí mỏng trong không khí, mà không cần hấp thu từ linh thạch.


3. MỘT TIA BIẾN ĐỔI

Đến ngày thứ mười một, khi lão nhân áo xám tới xem như thường lệ, thấy trận văn trên phiến gỗ của Tần Vân đã khác biệt:

Nét văn không sắc bén như của đệ tử luyện nhiều năm, nhưng ổn định, tự nhiên, không hề có lệch khí. Mỗi nét như được chính tay linh khí dẫn đường.

Lão nhíu mày, không nói gì. Chỉ khẽ phất tay, một khối linh ngọc sơ cấp bay tới.

“Một ngày một khối, nếu duy trì trạng thái hiện tại.”

Không giải thích. Không khen ngợi.

Nhưng trong mắt Tần Vân, đó là sự thừa nhận âm thầm đầu tiên từ giới tu sĩ chính thức.


4. KHÔNG PHẢI ĐỂ HƠN NGƯỜI, CHỈ ĐỂ SỐNG

Đêm hôm đó, Tần Vân vẫn tiếp tục luyện khắc như mọi đêm.

Trận văn vẫn chưa thể vận dụng ngoài thực chiến.
Hắn vẫn chỉ là một tạp dịch thấp kém nhất trong Bắc Thiên Tông.
Không ai ngợi ca. Không ai nhớ đến.

Nhưng hắn biết, trong những nét khắc thô ráp kia, từng nhát là từng bước vươn khỏi bùn lầy.

“Không để hơn người… chỉ để không chết giữa đường.”

Một mình. Một đèn. Một thanh đao.

Tần Vân tiếp tục khắc.

 

CHƯƠNG 77: TRẬN ĐỒ CỔ VÀ CÁI BÓNG QUÁ KHỨ


Mười ngày sau khi được phát linh ngọc hằng ngày, tên của Tần Vân lặng lẽ được đưa vào danh sách “Trận đệ tử sơ tầng” — một cấp bậc vẫn chỉ hơn tạp dịch một bậc, nhưng đã đủ để tiếp cận Tàng Trận Các tầng thứ hai, nơi chứa những trận pháp cổ xưa không còn lưu truyền công khai.

Với người khác, đây là phần thưởng nhỏ.

Với Tần Vân, lại là một cơ hội hiếm có.


1. TÀN ĐỒ TRONG GÓC TỐI

Tàng Trận Các tầng hai nằm sâu dưới lòng đất, nơi ánh sáng linh đăng cũng phải nhạt đi ba phần. Đệ tử vào đây chỉ được chọn một quyển ngọc giản hoặc bản đồ mỗi mười ngày, và phải có dấu phê duyệt của trưởng lão mới được sao chép mang về.

Tần Vân không chọn ngọc giản.

Hắn chỉ âm thầm đi vào khu vực bồi hồi nhất – nơi xếp những tàn trận không còn sử dụng, trận pháp gãy nét, thiếu đoạn, hoặc chưa có người giải.

Góc trong cùng có một tàn đồ bị phủ bụi rất dày, không ai đoái hoài. Trận văn gãy đoạn, nét bút xiêu vẹo, chú thích đã bị mối mọt ăn gần hết.

Nhưng Tần Vân đứng trước tấm đồ ấy hơn nửa canh giờ.

Rồi nhẹ nhàng xin phép chép lại.

Không ai cản, cũng không ai hứng thú. Thậm chí lão phụ trách còn cười nhạt:

“Chỉ có hạng phàm căn mới đi chép loại vô dụng này…”

Tần Vân không đáp. Hắn chép tay từng nét, không dùng pháp trận sao chép.

Vì hắn biết — thứ trận đồ này đã từng xuất hiện trong một quyển nhật ký tán tu vô danh hắn mua ở chợ đen, ghi chép trận “Ẩn Linh Dẫn Tâm” – trận pháp dùng để giấu khí tức khi vượt biên giới tông môn.


2. GẶP LẠI BÓNG QUÁ KHỨ

Trên đường về, khi đi qua khu vực giao nhau giữa Trận Đạo Phòng và Pháp Khí Cốc, Tần Vân vô tình nghe thấy một giọng quen thuộc:

“Ta đã nói rồi! Thằng đó chính là Tần Vân! Trước đây ở Linh Hỏa Đường từng bị phế một lần!”

Hắn dừng lại, nhíu mày.

Người nói chính là Triệu Tiêu Dật, một tạp dịch năm xưa cùng hắn làm việc trong Linh Hỏa Đường, sau đó nhờ kết thân với một nội môn đệ tử mà được đưa vào làm đệ tử phụ tá Pháp Khí Cốc.

Tần Vân không lên tiếng, cũng không để lộ khí tức. Hắn nhanh chóng ẩn thân vào một góc tối, dùng trận thức che giấu dấu vết.

Từ nơi nấp, hắn nghe rõ từng lời của Triệu Tiêu Dật:

“Hắn từng lén giấu linh thạch, có khi giờ cũng đang âm thầm vơ vét gì đó! Hắn rất giỏi giả bộ đấy! Ngày xưa ta thấy hắn ngồi cả đêm khắc linh văn mà chẳng bao giờ khoe ra!”

Một giọng khác trầm ổn hơn, nói nhỏ:

“Nếu vậy... giao cho ta xử lý đi. Chỉ cần khiến hắn bị phát hiện gian lận khi sao chép trận đồ, lập tức trục xuất khỏi Trận Đạo Phòng.”

Giọng ấy không xa lạ — chính là Tưởng Đình Sơ, một đệ tử nội môn phụ trách giám sát việc sao chép trận văn.

Hắn từng liếc mắt thấy Tần Vân vài lần trong những ngày đầu vào Trận Phòng. Không thích phàm nhân “chậm chạp làm tốn linh khí”, hắn từng ngầm đẩy một vài người rớt khỏi danh sách chỉ vì “không thuận mắt”.


3. CÁI BẪY ĐƯỢC GIĂNG

Tối hôm ấy, Tần Vân không về phòng nghỉ như thường lệ. Hắn lặng lẽ đến khu khắc trận bỏ hoang phía sau Tàng Trận Các, một nơi chỉ có người thử nghiệm thất bại mới lui tới.

Ở đó, hắn lấy ra mảnh tàn trận đồ, chép lại toàn bộ lên mặt đất, rồi dùng từng tia linh khí nhạt tích góp từ mười viên linh ngọc nhỏ để dẫn khí.

Hắn thử từng tổ hợp dẫn khí.

Sai.
Sai.
Sai.
…Đúng một phần.

Cứ vậy, đến lần thứ 26, trận đồ bật sáng nhàn nhạt, khí tức biến mất khỏi khu vực mười bước.

“Ẩn Linh Dẫn Tâm, thật sự tồn tại…”

Nhưng ngay sau đó, một đạo hỏa quang bùng lên phía sau hắn, kèm tiếng cười lạnh:

“Ngươi tưởng có thể giấu nổi linh khí trước mắt ta?”

Tưởng Đình Sơ hiện thân.

Bên cạnh hắn là hai đệ tử Pháp Khí Cốc — trong tay cầm một quyển lệnh bài giả mạo, được ngụy tạo như thể Tần Vân lén lút chép trận đồ cấp cao trái phép.


4. KHÔNG PHẢN KHÁNG – CHỈ NHẪN

Tần Vân cúi đầu.

Không tranh biện.

Không chối cãi.

Chỉ nói một câu:

“Nếu ta sai, xin theo quy định mà xử. Nhưng trận đồ ta dùng không nằm trong danh mục cấm, mời kiểm tra lại đối chiếu với bản gốc.”

Tưởng Đình Sơ cau mày.

Một lát sau, người của Trận Phòng chính thức tới kiểm chứng. Sau khi đối chiếu, phát hiện trận đồ thật sự là tàn quyển cấp thấp, chưa từng bị phân loại là cấm.

Tưởng Đình Sơ không thể làm gì. Nhưng ánh mắt hắn nhìn Tần Vân lại thêm phần âm trầm.

Còn Tần Vân… chỉ lặng lẽ nhặt mảnh trận văn, cúi đầu cáo từ.

Không oán hận.
Không phản kích.
Không hối tiếc.


Tối hôm đó, trong căn phòng nhỏ lạnh lẽo, hắn châm một cây đèn thú, mở lại tàn trận đồ lần nữa.

Và lặng lẽ tự nhủ:

“Càng bị dòm ngó, càng phải thu mình thấp hơn. Đường sống… luôn nằm ở khe nứt giữa sát khí.”

 

CHƯƠNG 78: TRIỆU KIẾN TỪ TRƯỞNG LÃO TRẬN ĐẠO


Trận mưa sấm dày từ dãy Linh Phong kéo dài suốt hai ngày, cuốn sạch lớp bụi bám trên các ngọn núi phía đông nam Tử Vân Môn. Bầu không khí sau mưa ẩm ướt nhưng lại khiến từng mạch linh khí trong không trung trở nên dày đặc hơn đôi chút.

Tần Vân vẫn như mọi ngày — dậy trước khi trời sáng, lặng lẽ dùng linh thạch tán khí rèn luyện tầng thứ năm của “Tán Linh Quyết”, công pháp cấp thấp mà hắn đã âm thầm cải biên suốt hơn ba năm qua.

Hắn biết — từng chút nhỏ nhặt tích lũy hôm nay, là để đổi lấy một cơ hội sống sót vào ngày mai.


1. LỆNH TRIỆU BẤT NGỜ

Giữa giờ Tỵ, khi Tần Vân vừa quét xong mấy trăm bậc đá ở sườn núi phía sau Tàng Trận Các, một lão giả áo xám tiến đến.

Người này tóc trắng xóa, mắt lấp lánh như điện, là Trần Quang — hộ trận của Trận Đạo Phòng, tính tình âm trầm, ít nói, nổi danh ghét đệ tử lười nhác.

Lão đưa ra một mảnh lệnh bài màu ngà, trên khắc rõ ba chữ: “Bạch Vân Phong”.

“Tần Vân. Trưởng lão Trận Đạo – Mộc Huyền chân nhân triệu ngươi yết kiến. Lập tức theo ta.”

Câu nói vừa dứt, ánh mắt mọi người quanh đó đều dao động.

Mộc Huyền là nhân vật cấp nguyên anh, lánh mình tu luyện trên Bạch Vân Phong đã hơn trăm năm, ít khi xuất hiện trước mặt đệ tử cấp thấp. Nay lại đích thân gọi tên một tên đệ tử tạp dịch từng bị gièm pha?

Một số người nhíu mày, kẻ cười nhạt, người xì xào. Nhưng Tần Vân không nói gì, chỉ cúi đầu, theo Trần Quang lặng lẽ rời đi.


2. TRONG ĐIỆN TRẬN BẠCH VÂN

Bạch Vân Phong quanh năm linh vụ che phủ, cảnh vật mờ ảo như tiên cảnh. Nhưng khi đặt chân vào đại điện phía đông, không khí lập tức trở nên nghiêm trang, tựa như từng viên đá lát sàn cũng mang trọng lượng của thiên đạo.

Tần Vân quỳ một gối, cúi thấp đầu.

Phía trên là một thân ảnh lơ lửng trong làn linh khí: Mộc Huyền chân nhân, tóc đen xõa dài, vẻ mặt bình thản, không giận không vui.

“Ngươi là người sao chép tàn trận ‘Ẩn Linh Dẫn Tâm’?”

Giọng nói không lớn, nhưng quanh thân Tần Vân như bị vô số sợi tơ linh khí quấn lấy, ép sát từng lỗ chân lông, khiến hắn cảm nhận rõ sự chênh lệch giữa phàm và tiên.

“Vâng. Đệ tử chỉ... học hỏi, không có ý đồ mưu lợi.”

“Ngươi khôi phục được ba thành hoạt lực của nó. Có đúng?”

Tần Vân khẽ gật đầu.

Mộc Huyền trầm mặc một hồi lâu, rồi đột nhiên vung tay. Một mảnh ngọc giản phiêu phù bay tới trước mặt Tần Vân.

“Trong ngọc giản là một trận pháp chưa hoàn chỉnh. Nếu trong nửa tháng, ngươi khiến nó vận hành được ba phần — ta cho phép ngươi tạm trú trên Bạch Vân Phong ba tháng, tu luyện trong trận nhãn. Nếu thất bại… sẽ bị xóa tên khỏi Trận Đạo Phòng.”

Nghe đến đây, Tần Vân ngẩng đầu nhìn thoáng qua ngọc giản — bên trong là “Vi Ẩn Vô Hình Trận”, một dạng cao cấp hơn “Ẩn Linh Dẫn Tâm”, nhưng thiếu mất một phần mạch dẫn.

Còn lại… toàn là trận văn cổ, gần như thất truyền.


3. KHÔNG PHẢI CƠ DUYÊN, MÀ LÀ THỬ LÒNG

Trở về nơi tạm trú bên rìa Bạch Vân Phong, Tần Vân không lập tức luyện trận.

Hắn ngồi tĩnh tâm một canh giờ, ghi lại hết những khả năng mạch dẫn còn khả thi ra giấy, rồi lần lượt thử bằng mô hình trận pháp nhỏ — từng bước như con kiến nhích trên sợi dây rung giữa vực thẳm.

Không ai giúp đỡ.

Không ai mách nước.

Không có thiên tài linh căn.

Chỉ có mồ hôi, từng đêm thức trắng, và trí nhớ từng chữ trận văn ghi chép trong sách cũ mua từ năm xưa ở chợ Linh Dược Sơn.

Mỗi lần thất bại, hắn lại viết lại mô hình mới.

Mỗi lần thành công một bước nhỏ, hắn lặng lẽ cười trong bóng tối, rồi tiếp tục.


4. PHÍA SAU BỨC MÀN – ÂM ẢNH LẶNG THẦM

Tại Linh Phong điện, trong phòng riêng của Mộc Huyền, một bóng người vận y phục đen quỳ một gối:

“Tần Vân đúng là kẻ đã âm thầm sửa lại trận đồ cổ. Tất cả phù văn đều không có dấu hiệu được truyền từ người khác. Nhiều khả năng là tự suy diễn.”

Mộc Huyền không nói gì.

Một lát sau, lão lặng lẽ mở mắt, ánh nhìn như xuyên qua sương mù trăm dặm.

“Nếu đúng là hắn… thì trận pháp nhất mạch sẽ có người kế thừa.”

“Còn nếu không?”

“Thì cũng chẳng tổn thất gì. Một phàm nhân – thì vẫn là phàm nhân. Chỉ là... ta muốn thử xem, liệu gốc cỏ dại kia… có thể mọc xuyên đá tảng hay không.”

 

CHƯƠNG 79: LINH VĂN TỰ BIẾN – BÓNG TỐI SAU TRẬN ĐỒ


Ba ngày trước kỳ hạn cuối cùng tại Bạch Vân Phong.

Tần Vân vẫn ở trong gian phòng đá nhỏ phía sau trận nhãn, gần một gốc tùng cổ có linh khí suy kiệt. Trong ba ngày qua, hắn không bước chân ra khỏi cửa, cũng chẳng động vào thức ăn. Dưới ánh lân quang từ viên ngọc minh châu, là hơn hai mươi mô hình trận nhỏ xếp chồng ngổn ngang, tất cả đều đã hỏng.

Cả gian phòng nặng nề, hương bút mực khô quánh xen mùi tro trận phù cháy xém.


1. TRẬN VĂN KHÔNG NGHE LỜI

Tần Vân nhìn chằm chằm vào mảnh ngọc giản lơ lửng trước mặt, lòng mày cau chặt.

Trong “Vi Ẩn Vô Hình Trận”, phần còn thiếu không chỉ là mạch linh dẫn mà còn ẩn chứa một tầng trận văn biến dị, mỗi lần hắn sắp bố trí đúng cấu trúc, thì một phần linh văn lại tự động hoán đổi vị trí — phá vỡ hoàn toàn chuỗi vận hành.

“Như thể... trận văn này có ý chí riêng?”

Đây không còn là một tàn trận bình thường nữa.

Hắn thử dùng chân khí dẫn lực khởi động bản mô phỏng trận lần thứ hai mươi mốt.

Linh khí vừa rót vào, thì một đạo phù văn cổ trong góc trận đồ đột ngột đổi vị trí — khiến toàn bộ trận mô hình nổ tung, suýt nữa làm cháy cả tay áo Tần Vân.

Hắn trầm mặc. Không tức giận, không thất vọng.

Chỉ âm thầm rút bút trúc, thay đổi một ký hiệu, viết lại toàn bộ chuỗi dẫn khí... lần thứ hai mươi hai.


2. TRẬN LINH – KHẢ NĂNG CỔ XƯA ĐÃ BIẾN DẠNG

Sáng sớm hôm sau, khi linh khí Bạch Vân Phong trở nên đậm đặc nhất trong ngày, hắn ngồi thiền bên mép bệ đá, ánh mắt không còn chăm chăm vào mô hình trận pháp nữa.

Mà là... vào biến hóa phù văn.

“Không phải ta sai. Mà là... nó đang ‘thử ta’.”

Tần Vân đột ngột nhớ đến một đoạn ghi chú mờ nhòe trong một cuốn sách tàn tật năm xưa hắn tìm được ở chợ đen Thanh Hồi trấn:

“Một số trận pháp không vận hành bằng cứng nhắc mà là ‘tâm cảm dẫn động’ – nếu người vẽ trận tâm thức đủ tinh tế, trận văn sẽ không phản kháng mà tự hòa hợp.”

Hắn lúc ấy đọc lướt qua, tưởng là mê tín.

Nhưng hiện tại... nếu mỗi lần hắn dùng tâm niệm tĩnh như nước, nét vẽ không dựa vào lý mà theo cảm giác — thì phù văn ấy không phản kháng, thậm chí còn hòa tan vào chuỗi trận cũ một cách trơn tru.


3. “CHẲNG CÓ TRỜI BAN, CHỈ CÓ TÂM TỈ MỈ”

Ba ngày cuối cùng, hắn không dùng chân khí, cũng không ngồi luyện công. Chỉ dùng ý niệm và bút trúc, từng nét một thử thăm dò linh văn biến ảo.

Ban đầu, một trận đồ nhỏ phải viết đến năm mươi lần.

Sau đó, còn ba mươi.

Cuối cùng, mỗi nét chỉ cần một lần.

Giữa giờ Dậu ngày cuối cùng, hắn đứng trước mô hình trận hoàn chỉnh — linh văn không còn biến đổi nữa. Mà tựa như đang chờ hắn dẫn khí kích hoạt.

Lần đầu tiên, hắn dốc toàn bộ linh khí, chỉ còn dư một tia hộ thể.

Ánh sáng mờ hiện lên — từng đạo phù văn cổ quay chậm, khớp với nhau thành một vòng sáng ẩn ẩn.

Vi Ẩn Vô Hình Trận... khởi động thành công.


4. THỬ LÒNG – KHÔNG PHẢI ĐỂ CHỌN NHÂN TÀI

Buổi chiều, tại điện chính Bạch Vân Phong.

Mộc Huyền chân nhân đứng trước mảnh ngọc giản ghi hình quá trình trận đồ khởi động.

“Hắn không dùng một pháp khí nào hỗ trợ.”

Trần Quang gật đầu:

“Không ai giúp đỡ. Cũng không ai biết hắn đang làm gì.”

Mộc Huyền vuốt chòm râu:

“Tốt. Không cần rèn sắt ra kiếm, chỉ cần biết đá nào đáng giữ.”

Một lát sau, ánh mắt lão hơi trầm xuống:

“Ngươi bảo... hắn dùng ‘tâm cảm’ để hiểu biến trận?”

“Phải. Không dựa vào lý trận cổ, chỉ dùng... trực giác từng nét. Một phương pháp cổ xưa đã bị bỏ từ hơn bảy trăm năm trước.”

Mộc Huyền không nói gì nữa.


5. TẦN VÂN TRỞ LẠI

Tần Vân không ngẩng đầu khi bước ra khỏi điện trận.

Hắn lặng lẽ cúi mình:

“Trận pháp hoàn thành. Vãn bối không dám mong thưởng, chỉ mong được xem tiếp tàng trận các mấy ngày.”

Mộc Huyền nhìn hắn hồi lâu. Không nói lời khen. Không ban linh đan.

“Ngươi có thể ở lại. Ba tháng.”

“Dạ.”

“Trong trận nhãn tầng hai — tự tìm hiểu.”

“Đa tạ trưởng lão.”

Tần Vân rời đi, không quay đầu.

Trên mặt đất, còn lưu lại một vết bàn chân sâu gần một tấc. Là do hắn trong suốt năm ngày không ngủ, linh khí tiêu kiệt, chỉ nhờ nghị lực và chấp niệm mà hoàn thành.

 

CHƯƠNG 80: TRẬN NHÃN TẦNG HAI – BÍ VĂN CỔ VÀ MẦM MỐNG PHẢN PHỆ


Bạch Vân Phong, sau điện Trận Các, phía dưới bức tường đá xám xịt là một lối đi hẹp chỉ rộng một người, dẫn sâu vào lòng núi. Tầng hai của trận nhãn — nơi chỉ những kẻ đủ “duyên” mới được phép đặt chân đến.

Và hôm nay, kẻ “có duyên” ấy là một tạp dịch đệ tử vô danh, Tần Vân.


1. MỘT KHÔNG GIAN KHÁC

Bên dưới tầng một, Tần Vân phải đi sâu hơn ba trăm trượng. Không khí dần khô lạnh, ánh sáng mờ đi, linh khí trong không gian loãng đến mức gần như không có.

Khi bước chân cuối cùng chạm vào nền đá ngầm, ánh mắt hắn khẽ co lại.

“Đây… là một huyệt nhãn chết?” – Hắn thầm kinh ngạc.

Trước mặt hắn là một trận đồ cổ đại đã vỡ nát, chỉ còn lại ước chừng một phần mười nguyên dạng. Trên mặt đất là vô số tàn phù, linh văn cháy xém, giống như từng trải qua một trận bạo phát kinh thiên.

Ở chính giữa, một khối thạch bia cao chừng một người, không có chữ, không có khắc vẽ — nhưng quanh bia ẩn ẩn tản ra dao động linh ý lạ thường.


2. BÍ VĂN KHÔNG PHẢI DÀNH CHO KẺ YẾU

Tần Vân không vội dò xét bia đá. Hắn ngồi xuống, nhắm mắt, dùng thức hải dò quét chu vi trận tàn. Lực cảm ứng của hắn kém xa tu sĩ có linh căn tốt, nhưng lại cực kỳ tỉ mỉ và kiên nhẫn.

Sau một canh giờ, hắn phát hiện ra ba điểm then chốt: một đường trận dẫn khí chưa đứt hoàn toàn, một ổ trầm tích linh cốt chưa khai phá, và một khe nứt nhỏ trên bia — nơi ẩn chứa từng sợi linh ý cực nhỏ đang dao động theo tiết tấu.

“Không phải bia đá. Là ‘văn bia cảm ứng’... cần linh thức hòa nhập.”

Nhưng dùng linh thức cảm ứng trận văn như thế — nếu sai lệch, hậu phản phệ có thể khiến thức hải vỡ nát. Những tu sĩ chân nhân bình thường, nếu không có tâm định như đá, cũng không dám tùy tiện thử.

Tần Vân không do dự.

“Ta có thể yếu. Nhưng tâm ta không loạn.”


3. VĂN Ý CỔ – NHƯ HỎI TÂM

Hắn đặt hai tay lên bia đá, điều tức, rồi dùng một tia linh thức nhỏ như tơ nhện, nhẹ nhàng chạm vào vết rạn của bia.

Ngay lập tức, tâm trí hắn bị kéo vào một thế giới hỗn độn, không có trời đất, không có ngôn ngữ — chỉ có từng đoạn trận văn mờ mịt như khói, bay lượn vô định.

“Đây… không phải truyền thừa… mà là ‘tàn thức’ của một trận đạo đại sư.”

Từng mảnh ký ức rời rạc, từng đoạn cảm ngộ như thở dài, như giận dữ, như tiếc nuối.

Có đoạn là một phương pháp trận pháp phá ẩn – chồng lên 3 tầng trận dẫn. Có đoạn chỉ là một suy nghĩ ngắn ngủi: “Nếu đường dẫn vòng trái, có thể tránh linh trùng quấy nhiễu?”

Chúng không phải là kiến thức có hệ thống. Mà là tàn dư tâm niệm, như thể chủ nhân đã chết trong lúc còn đang suy nghĩ, và những ý niệm ấy rơi vãi vào không gian.

Tần Vân không cố nhớ hết. Hắn chỉ lựa chọn những ý phù hợp với bản thân, ghi khắc lại trong thức hải.


4. PHẢN PHỆ

Ngay lúc linh thức của hắn đang định rút ra, thì bia đá khẽ rung.

Một tiếng vang nhỏ như muỗi chui vào tai hắn:

“Ngươi... đã thấy quá nhiều.”

Ngay sau đó, một luồng lực xoáy kỳ dị từ bia đá lao ngược vào thức hải Tần Vân.

“Phản phệ!”

Hắn chỉ kịp kêu thầm. Linh thức như bị một đạo thần quang đâm xuyên. Trong đầu hắn hiện lên vô số hình ảnh hỗn loạn: núi lửa, nước lũ, phù văn cháy rực, máu…

Cả thức hải rung lên từng hồi, suýt nữa sụp đổ toàn bộ thần niệm!

Trong khoảnh khắc, một tia ý chí lạnh lẽo và tỉnh táo từ tận đáy lòng hắn trỗi dậy.

“Ta là ta. Không phải ngươi. Cũng không cần thừa kế gì cả. Ta chỉ mượn cảm giác, không cướp lấy.”

Ý niệm ấy như đinh sắt đóng xuống mặt nước đang cuộn trào. Trận phản phệ như bị kìm hãm, khựng lại.

Một sát na sau đó — bia đá tắt lặng.

Luồng sóng dao động chấm dứt.


5. TỈNH LẠI – KHÔNG MỘT CHỮ, NHƯNG MỘT KHO TÀNG

Tần Vân mở mắt. Trán hắn ướt đẫm mồ hôi lạnh. Trái tim vẫn còn đập dồn dập, nhưng thần sắc ánh lên một tia ngưng trọng khó nói.

“Không ai nói cho ta biết... trận đạo cổ, cũng như tu hành. Đều có... phản phệ.”

Hắn ngồi thở dốc hồi lâu, rồi cúi đầu lạy bia đá ba lạy — không vì lòng tôn kính, mà vì kẻ đi trước đã để lại ánh lửa dẫn đường, dù không cố ý.

Trong đầu hắn lúc này không có tuyệt kỹ, không có trận đồ hoàn chỉnh, nhưng là một kho tàng cảm ngộ vỡ vụn. Nếu kiên trì mười năm nghiền ngẫm, thậm chí có thể sáng tạo ra trận đạo của riêng mình.

 

Đăng nhận xét

0 Nhận xét