PHÀM NHÂN TU TIÊN LỘ ( CHƯƠNG 81-90) [SIÊU PHẨM ] TIÊN HIỆP CỔ ĐIỂN - TÁC GIẢ: MÈO PING PING

 CHƯƠNG 81: CẤM LẦU TÀNG TRẬN – VĂN KÝ CẤP THIÊN


Trời vừa sáng.

Sương mai còn đọng trên từng phiến đá ngoài Trận Các, mờ mịt như khói mỏng. Nhưng trong lòng Tần Vân lúc này lại không chút mơ hồ — bởi hắn vừa từ tầng hai trận nhãn trở về, mang theo tàn ý cảm ngộ không tên, không truyền thừa, nhưng vô giá.

Trước mắt hắn, là Tàng Trận Các — nơi lưu giữ tất cả trận đạo thư tịch trong phạm vi Thanh Nguyên Môn.


1. KHÔNG PHẢI TU VI, MÀ LÀ “TRẬN Ý”

Tần Vân đứng trước cửa đá cũ kỹ của Tàng Trận Các. Trên cửa là một trận văn giản lược, chuyên để kiểm tra thân phận và cấp bậc. Người như hắn — đệ tử tạp dịch — đáng lý chỉ có thể vào tầng thứ nhất, đọc những quyển nhập môn sơ đẳng.

Nhưng hôm nay, Tần Vân không đến để đọc sách sơ cấp.

Hắn đưa tay đặt lên cửa đá, vận chuyển một tia thức niệm nhỏ.

Ngay lập tức, một luồng ánh sáng nhàn nhạt hiện lên. Khung cửa rung nhẹ, như vừa cảm nhận được một thứ gì đó phi thường.

“Ngươi không có ngọc phù cấp cao.”
“Ngươi không có tu vi đủ yêu cầu.”
“Ngươi chưa từng được Trận Đường trưởng lão chỉ điểm.”
“Nhưng... ngươi có ‘trận ý sơ khai’.”

Câu cuối cùng xuất hiện bằng âm thanh trong đầu, không vang lên ngoài miệng.

Cửa đá… từ từ mở ra.

Không có chuông cảnh báo. Không có linh áp trấn trụ. Chỉ là… một khe hở nhỏ, đủ cho một người chui vào.

“Đây… là cơ hội.” – Tần Vân hít sâu một hơi, rồi lặng lẽ bước vào.




2. CẤM LẦU – HƠN CẢ TRUYỀN THỪA

Tầng thứ hai của Tàng Trận Các không có nhiều thư tịch như tầng dưới. Ở đây, sách ít, nhưng mỗi quyển đều bọc trong hộp ngọc, được khảm linh phù niêm phong.

Tần Vân không nhìn kỹ từng quyển. Hắn không đủ sức gỡ phong ấn.

Hắn đi thẳng vào góc trong cùng — nơi có một cái bàn đá tròn, trên đó là một trận bản nửa vẽ nửa khắc, tựa như đang dang dở.

Không có tên. Không có ghi chú.

Nhưng khi hắn vừa đặt mắt lên đó, thức hải chấn động, giống như có tiếng chuông nhẹ vang lên trong đầu.

“Là cùng một loại cảm ngộ... như văn bia dưới lòng đất.”

Hắn ngồi xuống, không chạm tay, chỉ nhìn bằng mắt — ánh mắt như kẻ mù sờ đường, từng nét, từng vệt — nghiền ngẫm.

Một canh giờ.

Hai canh giờ.

Đến khi ánh sáng cửa đá mờ nhạt — trận bản khẽ lóe lên một lần.

“Trận cơ đơn giản, nhưng ý niệm phức tạp... Là trận hóa ẩn, kiêm trấn sát.”

Tần Vân không thể hiểu hết. Nhưng trong đầu hắn hiện ra một mô hình ba tầng linh trận cực kỳ thô ráp, mang dấu ấn của chính hắn.

Đó không phải là mô phỏng. Mà là sự bắt đầu của sáng tạo.


3. ĐẠI TRẬN TỰ KẾT, CÁM DỖ CỦA “VĂN THIÊN”

Ngay lúc hắn vừa khởi ý niệm, một tiếng rít khẽ vang lên — trên mặt trận bản xuất hiện một mảnh văn phù chưa hoàn thiện, tựa như chữ nhưng không phải chữ.

Tần Vân nhìn vào, ngay lập tức trong đầu nổ vang.

Đây không phải là trận đồ.

Đây là “Văn Thiên” — thứ chỉ xuất hiện trong cổ văn, là ký hiệu được ngưng tụ từ linh thức, trận đạo, và thiên địa cảm ứng. Mỗi một phù văn, có thể sánh ngang cả một quyển cổ tịch.

“Một nửa phù văn này… đủ để giúp ta sáng tạo ra đại trận phòng hộ cấp ba.”

Nhưng đồng thời, Tần Vân cũng hiểu rõ: càng tiến vào sâu, càng dễ bị phản phệ tâm cảnh. “Văn Thiên” không dành cho người chưa có nền tảng vững chắc.

“Chỉ xem một lần. Ghi khắc đại ý. Tuyệt đối không tham.”

Hắn quay đầu, chắp tay thi lễ, rồi bước ra khỏi tầng cấm.

Ánh mắt hắn vẫn thanh tỉnh, nhưng có một thứ mới đã nhen lên trong ánh nhìn — lửa sáng tạo.


4. TRỞ LẠI HẮC PHÒNG

Tối hôm ấy, trong gian phòng tạp dịch lạnh lẽo, Tần Vân lấy ra bút trận chế bằng gỗ đàn mà hắn tự khắc, trải ra một tấm giấy da.

Không có linh khí chấn động. Không có hào quang. Chỉ có nét mực đen, từng nét tàn vụn, như đám khói xám bay lên từ đống tro tàn.

Hắn bắt đầu vẽ.

Từng nét nhỏ — một bộ trận pháp phòng hộ đơn giản, nhưng trong đó có ẩn dấu ba điểm xung khí đảo lưu — chính là từ gợi ý của phù văn cổ.

Nếu hoàn thiện, chỉ cần mười viên linh thạch hạ phẩm, có thể bố trí thành trận phòng hộ cấp ba, đủ ngăn tu sĩ Trúc Cơ sơ kỳ trong một chớp mắt!

 

CHƯƠNG 82: TẠP DỊCH ĐAN CÁC – ÂM THẦM ĐỔI ĐAN, CHUẨN BỊ KẾT MẠCH


Trời lập thu, sương giăng giăng như khói mỏng nơi chân núi Thanh Huyễn.

Sau khi rời khỏi Tàng Trận Các vài ngày, Tần Vân trở lại với công việc thường nhật: kéo nước, quét sân, nấu lô, rửa bình, gánh củi, tất cả đều là việc vặt tại Đan Các của Thanh Nguyên Môn — nơi vốn ít ai lui tới, ngoài các đệ tử luyện đan chính thức.

Nhưng chính nơi “khó sinh ra cơ duyên” như Đan Các lại là chỗ Tần Vân chọn làm điểm xoay chuyển.


1. ĐAN CÁC – CHỖ KHỔ NHƯNG GIẤU LỢI

Ở Thanh Nguyên Môn, Đan Các có vị trí không cao, nhưng mỗi ngày luyện chế hàng trăm lô đan, số linh dược thừa, xác dược, vỏ đan, thậm chí đan hỏng, đều do tạp dịch xử lý.

Phần lớn đệ tử tạp dịch chỉ lo dọn dẹp, thỉnh thoảng trộm được viên “bán đan” (đan bị vỡ nhưng còn dược lực yếu), liền coi như trời cho.

Tần Vân thì khác.

Hắn không trộm, không nhòm ngó những gì không thể chạm tay đến.

Hắn chọn cách ghi nhớ từng vị linh dược, từng lò đan, từng chu kỳ nhiệt hỏa, ngày đêm âm thầm ghi chép.

Rồi ban đêm về phòng, hắn lấy giấy da ra vẽ trận đồ hỏa linh hội tụ, gia cố thêm từ những gì học được ở trận bản cổ.

“Phế đan cũng có thể dùng, nếu biết luyện lại.”
“Trận pháp có thể hỗ trợ luyện đan, dù chỉ là mồi nhiệt.”
“Chỉ cần một trận pháp ổn định, ta có thể tự chế Bổ Khí Tán…”


2. ÂM THẦM “ĐỔI ĐAN”

Tần Vân không luyện đan công khai. Hắn biết rõ, một tạp dịch không thể có tư cách dùng lô đỉnh.

Thế nên hắn tự khắc trận lô, dùng đá linh khí và vỏ trứng Hỏa Lân Trùng gom từ rác dược để tạo ra một trận pháp đơn giản hóa luyện đan – không lửa, không khói, dùng trận linh tụ nhiệt, tốn thời gian nhưng kín đáo.

Mỗi tháng, hắn chỉ thành công một hoặc hai lần, lấy được Bổ Khí Tán, Cố Mạch Đan, đều là loại đan thấp, nhưng cực kỳ quan trọng với người chưa kết mạch.

Không ai biết.

Đến cả các đệ tử luyện đan chính thức, cũng chưa từng chú ý đến tạp dịch Tần Vân thường hay chọn rửa những lò đan “cháy đáy” — vì chỉ trong lò ấy mới còn vụn đan chưa cháy hết.

Hắn gom từng mảnh. Mỗi lần chỉ một ngón tay nhỏ. Nhưng một năm, đã gom được một túi gấm.


3. CƠ DUYÊN KHÔNG PHẢI TỪ TRỜI

Một đêm đầu đông, gió bấc rít ngoài vách gỗ phòng tạp dịch, Tần Vân trải ba tấm phù trận đã vẽ xong, đặt chính giữa là một viên đan do hắn tự luyện, màu nâu mờ, không mùi, nhưng có chút dao động linh khí.

“Không phải đan dược hoàn mỹ. Nhưng đủ để bổ nguyên khí.”

Hắn không vội nuốt đan.

Hắn bày trận hộ thể – là phiên bản giản lược của trận phòng hộ cấp ba mà hắn mô phỏng được từ trận bản trong tầng cấm.

Rồi hắn ngồi xuống, lấy ra một khối linh thạch hạ phẩm cuối cùng, đặt dưới đan điền, khoanh chân nhập định.

“Kết mạch… là bước chia sinh tử. Phàm thể, linh căn tạp, lại càng khó.”

Linh khí từ đan tan ra chậm rãi, theo dẫn dắt của tâm pháp “Tử Hà Tiểu Quyết” mà hắn âm thầm tu luyện nhiều năm — là một công pháp cấp thấp, không người tu luyện, nhưng hắn đã cải biên tiểu dẫn lộ thành nhiều phân nhánh nhỏ, chia khí tụ thần, từng bước thử thăm dò kinh mạch.

Giờ phút này — tất cả công sức mấy năm gom góp, nhẫn nhục, ghi nhớ, phân tích, đều gộp lại.

Trong đầu hắn không có cảnh “thiên địa dao động”, cũng không có “tâm linh tịnh hóa”.

Chỉ có mồ hôi lạnh ròng ròng chảy xuống, có huyết khí nghịch lưu, có đau nhức tận cốt, có nhẫn nại tuyệt đối, không rên rỉ, không lay động.

Một canh giờ… rồi hai… rồi năm canh giờ.

Khi trời mờ sáng, ánh nắng vừa xuyên qua khe cửa, trong đan điền của Tần Vân, một điểm sáng bằng đầu kim hiện lên rồi cố định lại, như giọt linh dịch ngưng tụ giữa máu thịt.

“Kết mạch… thành!”


4. KHÔNG THỂ KHOE

Tần Vân không gào lên.

Hắn chỉ thở chậm một hơi, dập tắt trận pháp, gom lại toàn bộ vật phẩm, lau vết máu ở khóe môi, rồi tiếp tục… mang thùng gỗ ra ngoài, như thường lệ gánh nước đến Đan Các.

Hôm đó, có một vị chấp sự vô tình lướt qua, khẽ nhíu mày:

“Tên tạp dịch kia... hôm nay bước chân nhẹ hơn thường lệ.”

Nhưng rồi cũng không ai để ý nữa.

 

CHƯƠNG 83: ĐỤNG ĐỘ TẠI KHO DƯỢC – KHÔNG ĐỘNG THỦ, VẪN THẮNG


Tuyết bắt đầu phủ trắng mái ngói của Đan Các. Không khí trong môn phái trở nên lạnh lẽo, tĩnh mịch, càng khiến bước chân của đệ tử tạp dịch như Tần Vân chìm khuất hơn giữa đám đông ồn ào.

Vài ngày sau khi kết mạch thành công, hắn vẫn sống như cũ — gánh nước, đun lò, lau chùi kho thuốc.

Chỉ có điều: ánh mắt hắn tĩnh lặng hơn, hô hấp sâu hơn, và khí cơ đã ngưng đọng như hồ nước không gợn sóng.

Không ai biết, Tần Vân đã chính thức bước vào Luyện Khí tầng một, một bước rất nhỏ với người tu tiên, nhưng là bước sinh tử với kẻ có linh căn cực thấp như hắn.


1. SAI LẦM NHỎ – LÒNG DẠ NGƯỜI LỚN

Hôm ấy, như thường lệ, hắn được lệnh từ chấp sự Trần đến kho dược lấy một phần rễ Liên Tâm Thảo đã được ghi chép sẵn.

Kho thuốc là nơi hiếm người vào, ngoại trừ các đệ tử luyện đan có quyền hạn, hoặc tạp dịch đã quen mặt như hắn.

Tần Vân cẩn thận đẩy cửa kho, bước vào trong mùi dược liệu ngai ngái, mắt đảo qua từng kệ gỗ.

Nhưng chưa kịp tìm, thì một giọng mỉa mai vang lên từ góc khuất:

“Hửm? Tạp dịch cũng dám tự tiện vào kho dược? Ai cho phép?”

Tần Vân quay đầu lại, nhận ra người nói là Ngụy Thiết, đệ tử nội môn luyện đan tầng ba, nổi danh ngạo mạn và nhiều lần bày trò ép tạp dịch làm sai rồi đổ tội.

Ngụy Thiết đang đứng bên bàn đá, tay cầm một lọ ngọc — mà Tần Vân liếc sơ đã nhận ra là Phong Dương Đan, loại đan thuộc về tầng cao hơn, chỉ cấp chấp sự mới có quyền đụng vào.

Ánh mắt Tần Vân hơi trầm xuống, nhưng hắn cúi đầu, ôm quyền:

“Tần mỗ được chấp sự Trần sai đi lấy rễ Liên Tâm Thảo, phiền Ngụy sư huynh tránh cho một chút.”

“Hừ, mượn danh chấp sự để lẻn vào? Món đan này mất, ta nói ngươi trộm, ai cãi? Có muốn thử không?”

Ngụy Thiết nhếch mép, rõ ràng cố tình chèn ép.


2. KHÔNG ĐÁNH – PHẢN ĐÒN BẰNG TRÍ

Tần Vân không nói gì, chỉ lùi một bước, từ trong tay áo lấy ra một tấm ngọc giản màu xanh nhạt.

Ngụy Thiết nheo mắt:

“Gì đây? Ngươi dám…?”

Tần Vân mở ngọc giản, truyền linh khí vào — không phải để phát động pháp thuật, mà là để hiện ra một đoạn văn ghi chú: “Lệnh bài sai phái số 53 – lấy dược theo đơn kê của chấp sự Trần Khải, giờ Dậu ngày Đông Nguyệt mùng 6.”

Ngụy Thiết chợt biến sắc.

Tấm ngọc giản đó là vật duy nhất do chấp sự phát khi sai tạp dịch làm việc quan trọng, kèm theo ấn ký nhận lệnh. Nếu có sai phạm, trách nhiệm thuộc về người chỉ định.

Nhưng đó chưa phải là đòn hiểm nhất.

Tần Vân vẫn cúi đầu, giọng nhẹ như gió:

“Ngụy sư huynh, còn nhớ buổi chiều ngày mười bảy, có ai lấy nhầm Hàn Viêm Tán không?”

“Ngươi… ngươi nói gì?”

“Lúc đó Tần mỗ cũng trực trong kho. Vật bị rơi xuống từ giá thứ tư, còn để lại vết nứt nhỏ trên bình ngọc. Chỉ sợ nếu có điều tra thật, trận pháp ghi ảnh chưa hỏng đâu…”

Ánh mắt Ngụy Thiết thoáng hoảng hốt, rồi nhanh chóng gắt lên:

“Ngươi dọa ta?”

“Không dám. Chỉ là… nếu hôm nay có vật gì biến mất, Tần mỗ e rằng cũng sẽ bị điều tra. Khi ấy... bao nhiêu người từng vào kho thuốc đều khó thoát khỏi bị tra hỏi.”

Lời nói không có sát khí.

Nhưng đủ khiến Ngụy Thiết nhíu chặt mày. Hắn biết tạp dịch này xưa nay luôn im lặng, nhưng hôm nay lại có vẻ chuẩn bị sẵn.

Chỉ một chút sơ suất thôi, nếu bị chấp sự phát hiện có gian trá trong việc đan dược, cả cơ hội thăng cấp nội môn cũng đổ sông đổ biển.

Ngụy Thiết rít khẽ:

“Cút đi.”

Tần Vân ôm quyền, không nói thêm, đi thẳng tới giá thứ ba, lấy ra đúng hộp rễ Liên Tâm Thảo, rồi rời khỏi kho thuốc.


3. NGOÀI MẶT KHÔNG GÂY THÙ – TRONG BÓNG TỐI VẪN PHÒNG NGƯỜI

Tối hôm đó, khi về phòng, Tần Vân mở ra một góc ván gỗ dưới nền nhà.

Bên trong là một ngọc giản mới khắc, lưu trữ chi tiết hành tung của ba đệ tử luyện đan từng lấy dược không theo quy tắc.

Hắn chưa định dùng. Nhưng hắn biết: muốn sống trong môn phái với thân phận thấp kém, thì trí và chứng cứ là vũ khí.

Không cần đánh. Không cần mắng. Chỉ cần chờ thời.

 

 

CHƯƠNG 84: TRẬN LINH DƯỚI VÁCH ĐÁ


Bên ngoài Tàng Linh Phong, gió lạnh gào rít từng hồi, quất vào vách đá dựng đứng phía Tây bắc. Đây là một nơi hoang vắng, ít người lui tới, vì con đường dẫn đến đó hiểm trở, lại đầy khí tức âm lãnh, thường khiến đệ tử luyện khí tầng thấp kinh mạch tê rần.

Thế nhưng, trong đêm tĩnh mịch đó, có một bóng người gầy gò đang lặng lẽ bò sát theo sườn đá, từng bước dò dẫm như đã quen thuộc lối đi.

Tần Vân — thân là tạp dịch, nhưng trong suốt ba năm qua đã bí mật tới đây không dưới mười lần.


1. VÁCH ĐÁ ÂM LINH – BÍ ẨN CỦA VỊ TIỀN NHÂN

Dưới chân vách đá có một hang nhỏ, hẹp chỉ đủ cho một người chui lọt, nhưng sâu tới hơn ba trượng. Cuối hang là một khoảng đất trống bị phong bế bởi một trận pháp cổ xưa mờ nhạt — chính là thứ mà năm ngoái, trong một lần lượm nhặt linh thảo dại, Tần Vân tình cờ phát hiện.

Khắc trận tuy đã bị thời gian bào mòn, nhưng vẫn thấp thoáng hiện lên phù văn mang phong cách cổ tu.

Tần Vân lúc đó không dám động vào, chỉ lặng lẽ vẽ lại từng nét lên ngọc giản, về nghiên cứu từng phần.

Hơn nửa năm nay, hắn dốc toàn bộ số linh thạch tích cóp được để mua các quyển tàn thư về trận đạo cấp thấp, học từng ký hiệu, từng pháp quyết dẫn linh nhập trận.

Đêm nay, hắn đã chuẩn bị đủ một mảnh nhỏ pháp trận bổ sung, thử sửa một góc bị mẻ — không mong mở được toàn trận, chỉ mong kích hoạt một phần nhỏ để quan sát nguyên lý vận hành thực tế.


2. TUY KHÔNG PHÁ TRẬN, NHƯNG ĐÃ KÍCH LINH

Ngồi khoanh chân bên rìa trận, Tần Vân cẩn thận đặt ba viên linh thạch cấp thấp tại ba vị trí theo đồ hình vừa điều chỉnh, lòng bàn tay áp lên mép đất, truyền linh lực dẫn nhập.

"Ôn..."

Một tia sáng mờ mờ hiện lên, như có như không.

Ánh mắt hắn lóe lên một tia nghiêm nghị.

Không có chấn động lớn, cũng không có linh quang rực rỡ như trong truyền thuyết. Chỉ là một phù văn góc trái bắt đầu khẽ run run, rồi hiện rõ đường nét — chứng tỏ rằng cấu trúc pháp trận vẫn còn sống, và hắn đã khơi được mạch dẫn linh chính xác.

Nhưng cũng ngay lúc đó, từ sâu trong lòng đất, một cơn gió âm lãnh thổi ngược lên, khiến ngọn đèn hồn thạch bên cạnh lắc lư liên tục.

Tần Vân lập tức thu tay, cắn răng tắt linh lực.

Pháp trận lại chìm vào yên lặng.


3. NHẬN ĐỊNH ĐẦU TIÊN – KHÔNG PHẢI TRẬN PHÒNG NGỰ

Sau khi lùi xa hai trượng, Tần Vân mới dám thở ra. Hắn cẩn thận ghi lại diễn biến vừa rồi vào ngọc giản, rồi ngẫm nghĩ:

“Phù văn góc trái khởi động đầu tiên, chứng tỏ đây không phải phòng ngự trận. Nếu là ngự trận, đường dẫn linh phải khởi động từ tâm trận. Vậy chỉ có thể là... tụ linh trận?”

Nhưng ngay sau đó, hắn lắc đầu.

“Không đúng. Nếu là tụ linh, sao lại sinh ra hàn khí?”

Hắn chợt nhớ lại một đoạn trong Tạp Tự Linh Trận Ký, nhắc đến một loại U Mạch Tụ Sát Trận — từng được cổ tu dùng để luyện hóa thi thể yêu thú âm tính, sinh ra sát khí để bồi dưỡng pháp bảo.

Tần Vân khẽ rùng mình:

“Nếu là trận này... nơi đây chắc chắn từng có người luyện tà pháp hoặc luyện thi.”


4. RỜI ĐI, NHƯNG LƯU LẠI TÂM ẤN

Biết nơi này nguy hiểm, Tần Vân không dám ở lâu. Trước khi đi, hắn lấy ra một mảnh linh phù tự chế, cắm sâu vào khe đá sát trận văn, bên trong ẩn chứa một tia tâm ấn cảm ứng.

Một khi trận bị ai khác động đến, hắn sẽ biết ngay.

Trở lại phòng tạp dịch khi trời gần sáng, hắn thay xiêm y rách, lau sạch bụi đất. Ngoài mặt vẫn là kẻ tạp dịch gánh nước, nhưng trong lòng đã cất giấu một bí mật quan trọng:

Một trận pháp cổ có thể thay đổi vận mệnh, nhưng cũng có thể giết người không tiếng động.

 

 

CHƯƠNG 85: DỊ TƯỢNG TRONG LÒ LUYỆN ĐAN


Tần Vân vốn được phân vào nhóm tạp dịch ở khu Luyện Đan Các — nơi mà đệ tử tạp dịch không được học luyện đan, chỉ có nhiệm vụ quét dọn tro bụi, thay củi lò, đổ bã linh dược sau khi luyện xong. Công việc nặng nhọc, nguy hiểm, vì linh hỏa đôi lúc thất thường, lại phải thường xuyên tiếp xúc với các chất độc tính âm hàn, một chút sơ suất cũng khiến kinh mạch nghịch chuyển.

Thế nhưng, đối với Tần Vân, đây lại là cơ hội tốt nhất để tiếp xúc trực tiếp với lò luyện đan, phương dược và hỏa trận – thứ mà hắn không có tư cách chính thức học.


1. PHÒNG SỐ BẢY – LÒ HỎA KỲ LẠ

Ngày hôm ấy, trời âm u, mây mù giăng thấp. Tần Vân được lệnh đến thay linh thạch hỏa nguyên cho phòng luyện số Bảy – một gian ít người dám tới gần.

Nghe đồn, lò luyện trong phòng này từng phát hỏa cuồng loạn, khiến một tên đệ tử luyện đan tầng ba bị thiêu cháy một nửa gương mặt. Sau lần đó, chỉ có trưởng lão Lăng Khưu – người tu luyện Liệt Hỏa Tâm Kinh – mới dám sử dụng.

Vừa mở cửa, một luồng nhiệt khí mang theo hắc hỏa phả thẳng vào mặt.

Tần Vân nhíu mày, vội vận chút linh lực mỏng manh hộ thân, bước vào trong.

Lò luyện đặt giữa phòng, ba chân đỏ sẫm, cổ đỉnh khắc hình dao long đang ngẩng đầu hú dài. Trên thân lò còn vết nứt chưa lành hoàn toàn, thỉnh thoảng run lên từng nhịp, như có vật gì đang gào thét bên trong.

Hắn cẩn trọng thay thế một viên linh thạch hỏa hệ đã ố đen bằng viên mới.

Vừa định lui bước, thì đột nhiên—
"Vù!"

Một tia sáng hồng sắc mang theo mùi thơm dị thường từ khe lò thoát ra, lượn vòng ba vòng rồi rơi xuống một góc phòng như giọt nước ngưng tụ giữa lửa đỏ.


2. YÊU HỎA TINH DỊCH – CƠ DUYÊN VÔ TÌNH

Tần Vân giật mình, lập tức vận linh thức dò xét, không thấy dao động nguy hiểm, liền tiến lại gần, lấy ra một phiến ngọc trong suốt cẩn thận gạt lấy vật kia.

Giọt chất lỏng như thủy ngân, vừa chạm vào ngọc liền khẽ rungbốc ra khí tức cổ quái – không hẳn linh lực, không hẳn yêu khí.

Hắn chợt nhớ đến một đoạn trong quyển cổ thư Linh Hỏa Dị Tượng Lục mà hắn từng đánh đổi cả tháng công lao để có:

“Nếu trong quá trình luyện hỏa, linh đan thất bại nhưng yêu linh thảo chưa hoàn toàn hủy diệt, gặp dị hỏa sẽ sinh biến, kết tụ thành một giọt 'Yêu Hỏa Tinh Dịch' – không dùng để luyện đan, nhưng có thể luyện thể, luyện tâm hỏa, hoặc phụ trợ khai mở căn mạch ẩn tàng.”

Ánh mắt Tần Vân sáng lên, nhưng hắn không mảy may biểu lộ ra ngoài.

Hắn cẩn thận dùng phong phù bọc lại giọt dịch, giấu kỹ vào đáy áo lót.

Trước khi rời khỏi phòng, hắn vẫn không quên lau sạch tro bụi, đóng cửa cẩn trọng như chưa từng xảy ra chuyện gì.


3. QUAY VỀ – CÂN NHẮC SỬ DỤNG

Đêm đó, trong gian phòng tạp dịch, hắn bày ra ba đạo cấm chế cấp thấp che chắn khí tức, rồi đặt giọt Yêu Hỏa Tinh Dịch lên một tiểu đỉnh sứ, bắt đầu vận chuyển khẩu quyết Tâm Viêm Quyết – pháp môn dẫn khí qua hỏa phủ mà hắn lén lút tập luyện suốt nửa năm qua.

Từ bên trong đan điền, một luồng linh lực mỏng yếu dần dần khởi động, từ từ dẫn một tia khí hỏa mờ nhạt từ giọt dịch kia xuyên qua hai mạch Nhâm Đốc.

Hắn không tham lam.

Chỉ dẫn từng giọt khí nhỏ như sợi tóc, ngừng lại sau ba canh giờ.

Toàn thân hắn đẫm mồ hôi, nhưng khuôn mặt vẫn bình tĩnh như thường, ánh mắt càng sâu hơn.

“Không thể dùng hết một lần, cần chia nhỏ luyện lâu dài. Loại yêu hỏa này không phải của nhân loại, nếu sơ suất rất dễ tẩu hỏa nhập ma.”


4. TU LUYỆN LÀ ĐẠO SINH TỒN

Tần Vân biết rõ: một giọt Yêu Hỏa Tinh Dịch dù quý báu, cũng không thể khiến hắn lột xác thành thiên kiêu, càng không giúp hắn vượt cảnh giới.

Nhưng hắn không cần như vậy.

Hắn cần một viên gạch vững chắc để đắp nên con đường dài hơi.

Một phàm nhân như hắn, chỉ có thể dựa vào sự kiên nhẫn, thận trọng và từng cơ duyên nhỏ bé như vậy để tích lũy mà thành.

 

 

CHƯƠNG 86: GIẤY MỜI DƯỢC KHỐ – CƠ DUYÊN HAY LƯỠI DAO?


Tuyết đọng mấy hôm liền trên mái ngói Đan Các bắt đầu tan dần. Nước nhỏ giọt theo máng đá, róc rách như dây đàn đứt. Ba ngày đã qua kể từ dị tượng yêu hỏa trong Luyện Đan Phòng số Bảy; bên ngoài thì yên ắng, nhưng Tần Vân càng thận trọng hơn, giấu kỹ giọt Yêu Hỏa Tinh Dịch trong ống phong phù bọc than lạnh.

Ngay rạng sáng hôm nay, hắn nhận được một tấm thiếp gấp ba, giấy thô màu vàng tro, không đóng dấu đỏ của chấp sự, chỉ có triện mộc đơn nét – dấu hiệu dùng nội bộ giữa các kho phụ, vốn không hợp quy nếu dùng để điều người.

Trên thiếp viết:

“Giờ Tuất, Dược Khố Phòng kiểm kê cuối niên. Cần tay chữ nhỏ, nhớ số. Đến thì vào.”
Không ký tên.

Một lời mời như gọi mèo hoang.


1. TRIỆU GỌI KHÔNG DẤU – NGHI NGỜ TỪ ĐẦU

Theo quy củ, tạp dịch vào kho thuốc phải có lệnh bài khắc ấn của chấp sự trực. Giấy mộc triện này chỉ xuất hiện khi người trong kho muốn giữ việc ngoài sổ, hoặc có chuyện không tiện phô ra.

Tần Vân nhìn một lượt rồi đốt nửa góc thiếp, dùng linh lực ấn ký khói vào mặt đá phòng mình — về sau nếu có tranh cãi, hắn còn bằng chứng từng được gọi.

Trước khi đi, hắn:

  • Giấu Yêu Hỏa Tinh Dịch dưới đáy hũ tro phế đan.
  • Bố trí tiểu trận cảnh báo ba nút quanh phòng (dựa biến thể từ Ẩn Linh Dẫn Tâm).
  • Mang theo sổ ghi cân dược cũ mà hắn âm thầm lưu lại suốt ba tháng.

Rồi mới đi.


2. DƯỢC KHỐ PHÒNG – MÙI LẠNH GIỮA ĐÊM

Giờ Tuất, trời tối, gió lùa qua hành lang. Dược Khố Phòng nằm sát sườn đông, cửa đồng đóng kín, chỉ hé một khe sáng.

Trong kho đã có người:

  • Ngụy Thiết – nội môn luyện đan tầng ba, nét mặt lạnh.
  • Mộc Kiều – nữ tạp dịch từng cùng vào Trận Đạo Phòng, nay phụ việc ghi chép.
  • Một lão áo lông xanh bạc, mắt đục như sương — Bạch chấp sử, quản tài liệu kho dược lâu năm, chân trái khập khiễng.

Ngụy Thiết liếc thấy Tần Vân, cười nhạt:

“Đến rồi à. Tay nhỏ chữ đẹp giúp một tay. Ghi sai… tự chịu.”

Bạch chấp sử lại không nhìn hắn, chỉ bảo:

“Cân. Ghi. Không nói.”

Không khí nồng dược khí, lẫn gỗ mốc. Bốn dãy kệ mở niêm phong, từng bó rễ, từng hũ bột, từng bình linh lỏng được mang ra đối chiếu với sổ tổng.


3. CHÊNH LỆCH NHỎ – BẪY LỚN

Đến lô Liên Tâm Thảo hạng thấp, Ngụy Thiết đọc số: “Ba mươi sáu cân bảy lạng.”
Mộc Kiều ghi.
Tần Vân cân — chỉ ba mươi lăm cân lẻ.

Ngụy Thiết chau mày: “Cân sai? Đổi cân!”
Đổi. Vẫn thiếu.

Ngụy Thiết lạnh giọng: “Nửa ngày trước ta vừa đích thân nhận từ kho ngoài; không thiếu. Vậy ai động vào? Hay…” – hắn nhìn xoáy vào Tần Vân – “…vào kho trước giờ?”

Cả kho lặng đi, chỉ nghe tiếng giọt nước.

Đây chính là bẫy: đẩy trách nhiệm vào kẻ không thân phận, lập tức có cớ tra xét người.


4. NGƯỜI KHÔNG NÓI, SỔ NÓI

Tần Vân không tranh. Hắn đặt cân qua một bên, chậm rãi mở sổ tay mỏng mang theo.

“Ba tháng trước, tôi trực kho phụ bắc, Liên Tâm Thảo nhập một lô mới. Lúc đó còn ẩm, mỗi bó buộc dây rơm hai vòng. Lô tối nay — dây một vòng, lõi rỗng, sấy quá nhanh nên nhẹ cân. Xin Bạch chấp sử cho so thớ gỗ đệm.”

Bạch chấp sử quay đầu ngửi chứ không nhìn. Lão nhấc một bó lên, bẻ “rắc” — ruột giữa khô xốp, bị rút tim rễ.

Lão hỏi: “Ghi ai nhập lô này?”

Ngụy Thiết chậm nửa nhịp: “Ta… tiếp tay từ giao phòng của Trần chấp sự.”

Bạch chấp sử gõ quặng sắt “cộc” xuống bàn:

“Ngươi nhận. Ngươi ký. Vật nhẹ. Trách ai?”

Không cần ai tố thêm.

Ngụy Thiết biến sắc, dằn giọng: “Được, ta sẽ kiểm tra lại giao phòng. Tên Trần kia…” – hắn bỏ dở câu, xoay người thu dọn, coi như thoái lui.


5. BẠCH CHẤP SỬ MỞ LỜI

Kho bớt người, chỉ còn Bạch chấp sử, Mộc Kiều đang ghi sổ, và Tần Vân kiểm lại kiện phế dược.

Bạch chấp sử đột ngột nói khẽ:

“Ngươi nhớ mùi đất. Ngươi nhớ cân. Không nói nhiều. Tốt.”

Lão kéo ngăn gỗ dưới kệ, lấy ra một bao đen nhỏ toàn vụn rễ lạnh:

“Phế. Không ghi sổ. Âm Tủy Mộc vụn, dính hỏa thì sống, gặp nước thì ngủ. Lấy ba cân.”

Tần Vân ôm quyền nhận, không hỏi giá.
Lão lại bảo:

“Mỗi nguyệt, đến giờ Tý mùng Hai. Mang phế đổi phế. Đừng tham.”

Rồi xua tay.


6. VỀ ĐÊM – HOÁN HỎA BẰNG ÂM

Trở về phòng, Tần Vân khóa cấm chế, mở bao đen. Khí âm hàn bốc nhẹ, đúng chất Âm Tủy Mộc – thứ dùng cân bằng hỏa độc, giải một phần tác hại khi luyện với Yêu Hỏa Tinh Dịch.

Hắn cắt vụn, phối chung với bột Cố Mạch, dùng trận hỏa nhỏ, nấu thành dược dịch trung hòa. Chưa dám dùng nhiều – chỉ nhúng tăm, điểm lên huyệt Bách Hội thử phản ứng. Không bỏng, không tê, chỉ hơi tê lạnh sau một vòng chu thiên.

“Được. Có thể phối luyện hỏa lần hai an toàn hơn.”

Hắn ghi chép cẩn thận: “Yêu Hỏa + Âm Tủy: tỉ lệ thử 1:5 giọt. Quan sát mạch tâm.”


7. KẺ ĐI THEO

Đêm đã sâu. Cấm chế vừa khép, ngoài sườn mái có một bóng mỏng trượt qua, nấp dưới máng tuyết.

Đó là Triệu Tiêu Dật, từng hợp mưu với Tưởng Đình Sơ. Hắn thấy Tần Vân mang bao đen rời Dược Khố, mắt lóe sáng:

“Cuối cùng cũng để lộ… để xem ngươi giấu gì.”


Nhưng trong phòng, Tần Vân đã đặt sẵn tiểu trận nghịch thính, bất cứ linh thức dò rình nào chạm vào đều bị dội trở lại với tạp âm hỗn loạn. Người ngoài chỉ nghe tiếng nước nhỏ và hơi dược, không hơn.


8. THÊM MỘT VIÊN GẠCH VÀO CON ĐƯỜNG DÀI

Đêm ấy, sau khi điều tức, hắn chỉ dùng một giọt yêu hỏa pha ba phần Âm Tủy, luyện qua mạch phụ chân trái. Đau rần nhưng chịu được.

Không đột phá. Không thần kỳ.

Chỉ là một bước nữa trên con đường mà kẻ phàm căn phải đi: tích, tích, tích… đến khi đủ thì thành.

 

CHƯƠNG 87: TẨY TỦY HÒA HÀN – DẪN HỎA VÀO MẠCH ÂM


Giữa mùa đông sơn môn, gió lạnh xuyên vách đá, tuyết mỏng che nửa bậc thềm, mọi sinh linh trong Thanh Lô phong đều tự thu mình. Nhưng trong căn phòng tạp dịch nhỏ, một loại nhiệt hỏa dị thường đang âm ỉ lan dọc theo mạch đá – không do trời, không do người, mà từ một lò hỏa tam tầng tự chế.

Tần Vân đang luyện.


1. ÂM MỘC DẪN HỎA – MỘT CANH BẠC KHÔNG THỂ THỬ LẠI

Yêu hỏa, dù chỉ là tinh dịch ngưng từ dư oán của linh thú hỏa hệ, vẫn vượt xa hỏa pháp bình thường mấy lần. Trong phường luyện đan, chỉ có nội môn kim đan trở lên mới dám chạm vào.

Tần Vân – một tạp dịch không đủ linh căn – lại dám hòa nó vào mạch mình, chỉ để tăng hiệu quả tẩy tủy đợt hai.

Lần đầu, hắn chỉ dám đưa một giọt yêu hỏa qua mạch phụ chân trái, hòa với dược dịch âm mộc, kết quả không chết, nhưng suốt hai ngày đi đứng khập khiễng, máu chảy ra từ lòng bàn chân sẫm đen như mực cháy.

Nhưng hắn vẫn thử lại – vì hắn biết, với căn cơ tạp linh như hắn, chỉ có những thủ đoạn liều mạng, mới rút ngắn được một phần đường sống.


2. MỘT GIỌT HỎA – NĂM ĐẠO MỘC – BẢY TẤC KINH MẠCH

Canh ba. Lò hỏa đã đủ nhiệt. Hắn dùng ngân châm chích ba huyệt:

  • Túc Tam Lý (tụ khí tại chân)
  • Quan Nguyên (dẫn hỏa qua đan điền)
  • Dương Kết (chặn mạch tràn)

Rồi đặt một viên Hòa Hỏa Đan – do chính hắn luyện, phẩm chất kém, nhưng còn hơn không – ngậm dưới lưỡi.

Âm Tủy Dịch trộn Yêu Hỏa được nhỏ vào đỉnh cốt huyệt, nơi sau cổ – chính là nơi hắn chọn để tẩy tủy vùng xương lưng, chỗ từng bị thương khi còn ở phàm giới.

Ngay khi dịch thể chạm da thịt – một luồng đau rát kèm lạnh buốt đánh thẳng xuống sống lưng. Da hắn nổi gân tím, nhưng không cháy — điều này chứng tỏ: tỉ lệ hòa hỏa lần này đã tiến bộ hơn lần trước.

Tần Vân nghiến răng, niệm thầm theo đồ giải trong Tụ Linh Thảo Biên Cổ Bản:

“Hỏa nhập âm mạch, không được dùng khí dẫn, chỉ dùng ý khóa, tâm giữ tĩnh.”

Hắn vẽ tay một đạo pháp ấn nhỏ, áp vào đan điền — dẫn dị hỏa âm hòa đi qua bảy tất huyết mạch tủy đạo, cắt những phần khí trệ, lắng xỉ than trong gân cốt.


3. HUYỄN THỐNG – ẢO GIÁC CỦA KẺ ĐÃ VƯỢT GIỚI HẠN

Sau thời khắc thứ tám mươi ba — hắn bắt đầu mất cảm giác ở cánh tay phải. Rồi đến thắt lưng. Rồi toàn thân lạnh cứng như đá chôn tuyết.

Hắn biết — đây là ảo giác do tủy bị hỏa dịch thiêu đốt, huyết không thông, thần trí tách rời xác.

Một luồng ảo ảnh trồi lên trong đầu hắn: thân xác hắn bị đốt cháy, hóa thành tro giữa tuyết, còn hồn phách bị kéo xuống vực lửa, nơi hàng vạn tạp tu đã thất bại.

Nhưng giữa tầng tầng hư ảnh đó, một âm thanh nhỏ vang lên — tiếng nhỏ như móng tay cào đá:

“Đừng ngủ… Chỉ một hơi nữa…”

Là hắn – tự hắn, từ cốt tủy nói với bản thân.

Hắn gượng thở một hơi thật dài, chân khí yếu ớt vận ra, chỉ đủ thắp lại một tia sinh cơ.

Một tia… nhưng đủ.

Yêu Hỏa trong dịch tan hết. Âm Tủy Mộc bị đốt sạch. Dược dịch trong huyết quản thành khói lạnh, bốc ra từ lưng.

Cơ thể hắn rụng xuống nền đá, run rẩy như tôm bị luộc.

Nhưng mạch sống chưa dứt.


4. KHÔNG ĐỘT PHÁ – NHƯNG ĐÃ THOÁT NGƯỠNG

Sáng hôm sau, hắn mở mắt.

Không ai vỗ tay. Không ai mừng rỡ.

Chỉ có một cảm giác mới: từ ngón chân đến cổ, từng mạch nhỏ như được thông tẩy, không còn khí nghẽn nửa đường như trước. Hắn vẫn ở Luyện Khí tầng ba, nhưng mỗi hơi thở vào sâu hơn, mỗi luồng linh khí hút vào không tản mác như trước nữa.

Hắn biết: đã qua ngưỡng tắc đầu tiên của người tạp linh căn — tẩy tủy thành công ở vùng lưng.

Một bước nhỏ, nhưng với hắn, mỗi bước là sinh tử.


5. DƯỚI MÁI KHÁC – CÓ KẺ KHÔNG NGỦ

Trong lúc đó, tại một gian phòng phía nam, nơi nội môn tử y đệ tử cư trú, Triệu Tiêu Dật đang vẽ lại sơ đồ kho Dược Phòng, dấu vết Tần Vân ra vào mấy hôm nay, tỉ mỉ ghi lại các thời điểm:

“Tên này luyện gì, dùng gì… không thấy ra pháp uy, mà lại càng gầy càng sâu.”
“Không thể là đan thất bại. Cũng không phải pháp bảo.”
“Vậy là… tu luyện trực tiếp bằng dị hỏa? Không có hộ pháp? Hắn điên sao?”

Triệu Tiêu Dật cắn bút, mắt lóe tia tính toán.

Hắn không biết — chính nhờ không ai dám làm, nên Tần Vân mới dám đi.

 

CHƯƠNG 88: TỬ DƯỢC CỐC MỞ CỬA


Ba năm một lần, Tử Dược Cốc mở cửa một ngày duy nhất.

Ngày đó, từ trưởng lão nội môn đến đệ tử chân truyền đều đổ về, mong tìm được một hai gốc dược thảo thiên niên quý hiếm để luyện đan, tẩy tủy, hoặc đổi lấy tài nguyên vô giá từ các điện chủ.

Nhưng có một điều luật bất thành văn từ mấy đời trước truyền lại:

“Tử Dược Cốc chỉ dành cho đệ tử có danh phận. Tạp dịch, ngoại môn không được bước vào, nếu trái lệnh, phế tu vi đuổi khỏi sơn môn.”


1. LẶNG LẼ THU THẬP

Tần Vân ngồi bên bậc đá dưới chân Thanh Lô phong, tay cầm chổi, mắt thì ngó về phía dòng người đang chuẩn bị lên đường đến cốc.

Đệ tử tụ tập đông đúc, náo nhiệt khác hẳn ngày thường. Ai cũng hớn hở, trong lòng toan tính riêng. Dưới chân họ là pháp khí phi hành, phù triện ghi tên, lệnh bài môn phái… tất cả đều hợp lệ.

Tần Vân không có gì trong số đó.

Thứ hắn có chỉ là một tấm bản đồ vẽ tay cũ kỹ chép lại từ lời của một đệ tử say rượu, và một mảnh lệnh phù vỡ nát nhặt từ bãi phế liệu năm trước.

Ghé mắt nhìn, ai cũng tưởng hắn đang ngồi nghỉ mỏi, không ai biết, trong tay áo hắn là một bọc vải nhỏ chứa thứ quý giá nhất hắn hiện có:

  • Một ít hỏa trùng khô – dùng để xua độc khí
  • Một viên Phá Phù Thạch, dùng một lần – có thể phá phong ấn pháp trận thấp
  • Và một ống tre nhỏ chứa bột phấn ẩn khí do chính hắn tán nghiền từ phấn linh thảo rơi rớt trong dược phòng

2. CỬA CỐC – KHÔNG DÀNH CHO KẺ NHƯ HẮN

Giữa trưa, đội ngũ hơn trăm đệ tử bắt đầu tiến vào cốc dưới sự dẫn đầu của trưởng lão Bạch Phù – người nổi danh khắt khe.

Tần Vân không dám đi cùng. Hắn men theo lối phụ phía tây bắc của cốc, nơi chỉ có đá đen và cỏ hoang, thường được dùng để đổ phế liệu dược thảo. Nhưng chính hắn đã âm thầm vẽ lại thế trận phong tỏa tại khu vực này trong những năm đi đổ rác, mỗi lần chỉ nhìn một đoạn, giờ đã hoàn chỉnh tám phần.

Hắn dừng lại trước một phiến đá có dấu vết pháp trận, rút viên Phá Phù Thạch ra, đặt nhẹ lên một góc khe rêu.

Một tiếng “rắc” vang lên nhẹ như chuột chạy, rồi cả phiến đá phát ra ánh sáng nhạt, vòng pháp trận hiện lên, méo mó như bị xói mòn. Một khe nhỏ vừa đủ người chui lộ ra trong bóng tối.

“Chỉ có một lần.” – Hắn thì thầm, rồi lặng lẽ lách mình vào.


3. TRONG CỐC – KHÔNG PHẢI MỌI THỨ ĐỀU RỰC RỠ

Tử Dược Cốc không hề là thiên đường như lời đồn.

Cốc khí dày như sương tím, lạnh lẽo, lác đác thi thể linh thú chết khô rải rác. Nơi này từng là chiến địa cổ, linh khí ngưng tụ quá độ, làm mọc ra linh thảo nghịch thường, nhưng cũng dẫn tới độc tố và lệ khí nặng nề.

Tần Vân vận ẩn khí phấn, khẽ thở bằng mũi, từng bước dò dẫm.

Hắn không tìm nơi sáng sủa nhất, không lần đến đỉnh cốc – nơi đám đệ tử đang tranh nhau cướp đoạt.

Hắn tìm nơi thấp nhất, tối nhất, nơi có địa nhiệt yếu ẩn, theo đúng ghi chép trong một đoạn tàn thư:

“Dưới bùn máu cũ của Tử Cốc, nơi từng chôn thi thể Kim Đan tu sĩ, có thể mọc ra ‘Thanh Tủy Thảo’. Chỉ kẻ tĩnh tâm không tranh, mới thấy.”

Sau hai canh giờ dò tìm, hắn dừng lại bên một hốc đá lạnh, nơi linh khí loãng nhưng lòng đất hơi ấm.

Hắn đào xuống — rất chậm, không dùng pháp lực, chỉ dùng xương gà mài nhọn làm xẻng, vì hắn sợ dẫn động trận pháp cũ bị chôn dưới đất.

Cuối cùng, dưới tầng đất thứ tư, một tia lam quang nhạt nhòa hiện lên.


4. THANH TỦY THẢO – THỨ DÀNH CHO KẺ BIẾT CHỜ

Nó chỉ là một gốc cỏ nhỏ như móng tay, thân trong suốt, gân lá như tinh thể. Nhưng mùi hương của nó khiến linh khí quanh người Tần Vân tự động vận chuyển.

Hắn biết – đây là Thanh Tủy Thảo chân chính, loại dược thảo chỉ có thể hái sống một lần, nếu thất bại, sẽ tan ngay trong đất, không thể lưu lại dù là một cánh lá.

Tần Vân không vội nhổ. Hắn lấy ra một bình bùn lạnh từ núi tuyết phía bắc – thứ hắn chuẩn bị cả tháng nay – rắc xung quanh gốc.

Chỉ khi nhiệt độ đất bằng với lớp ngoài của thảo mộc, gốc thảo mới không “rụt” lại khi bị chạm.

Một canh giờ sau, khi đất đã hòa ẩm, hắn dùng hai ngón tay gầy guộc từ từ nhấc gốc thảo lên, đặt ngay vào ống ngọc lạnh.

Không ánh sáng, không tiếng động. Nhưng hắn biết – hôm nay hắn đã thắng.


5. RỜI ĐI – KHÔNG AI HAY BIẾT

Khi Tần Vân quay trở lại, cửa đá cũ đã khép. Hắn không còn Phá Phù Thạch.

Nhưng hắn cũng đã đoán trước điều đó.

Hắn thay đổi đường đi, luồn qua khe suối nhỏ dẫn ra ngoài Tử Cốc, nơi năm trước hắn từng theo đàn khỉ đuôi đỏ nhặt linh quả rơi rớt.

Mất ba canh giờ, toàn thân ướt sũng, hắn bò ra được bãi đá bùn phía nam – không ai canh gác.

Lúc hắn trở về căn phòng tạp dịch cũ, trời đã tối. Trên người bùn đất bẩn thỉu, như vừa đi dọn chuồng linh thú.

Không ai ngờ, trong bọc áo lót của hắn, là Thanh Tủy Thảo ngàn năm, thứ mà cả chục đệ tử nội môn giết nhau cũng chưa chắc đoạt được.

 

 

CHƯƠNG 89: DẪN KHÍ MẠCH PHỤ – KHAI PHÁ CON ĐƯỜNG RIÊNG


Đêm đã khuya, trong căn phòng tạp dịch đơn sơ lợp ngói vụn ở chân núi Thanh Lô, ngọn đèn dầu leo lét lay động theo hơi gió lùa. Tần Vân ngồi khoanh chân giữa phòng, bên cạnh là một chiếc hộp ngọc đã mở nắp. Trong đó, Thanh Tủy Thảo phát ra ánh sáng lam nhạt, lặng lẽ tỏa hương như sương mai đầu núi.

Hắn đã về đây được ba ngày.

Ba ngày không bước chân ra khỏi phòng, cũng không đi lĩnh công việc. Không ai quan tâm, vì đám tạp dịch vắng mặt vài ngày vốn chẳng ai hỏi tới. Đặc biệt là kẻ có tiếng chậm chạp, ít nói như Tần Vân.


1. LỰA CHỌN KHÁC NGƯỜI

Người khác nếu lấy được Thanh Tủy Thảo, việc đầu tiên là dâng lên môn phái để đổi lấy công lao, hoặc giao cho luyện đan sư luyện thành Tẩy Tủy Đan – dùng để cải thiện căn cơ.

Nhưng Tần Vân lại không làm vậy.

Hắn đã đọc qua ba loại bản thảo cổ ghi chép cách dẫn khí qua mạch phụ, một nhánh đường tắt cực kỳ mạo hiểm, chỉ dùng trong các trường hợp linh căn quá thấp không thể luyện khí theo lộ trình thông thường.

Đường này không được công nhận trong các đại phái, vì tỷ lệ tử vong cao. Nhiều kẻ chết vì tẩu hỏa nhập ma, thậm chí có người sau khi mở mạch phụ thì kinh mạch chính héo rút, suốt đời không thể tiến xa hơn Luyện Khí kỳ.

Nhưng đối với hắn – người có linh căn cấp bảy hạ phẩm, lại là con đường duy nhất.


2. MỞ NHỊ MẠCH – CHÉM QUA NGHỊCH HUYẾT

Tần Vân ngồi yên, lấy ra hai chiếc kim ngân mảnh, do hắn âm thầm chế tạo bằng linh tài vụn.

Hắn đã thử nghiệm trên cơ thể linh trùng trước đó, từng chút điều chỉnh vị trí châm cứu, xác định chính xác hai điểm giao thoa của mạch phụ và tĩnh mạch chính ở ngực và sau lưng.

Giờ là lúc.

Hắn đặt Thanh Tủy Thảo trước ngực, tay run nhẹ cắm hai kim châm vào huyệt “Thần Tàng” và “Hậu Phong”.

Một luồng khí âm hàn bỗng rót vào tim mạch.

Tần Vân cắn chặt răng, mồ hôi tuôn đầm đìa. Hai mắt hắn đỏ ngầu. Từng thớ cơ căng chặt, máu từ khóe môi nhỏ giọt. Cả người như bị vô số kim châm đâm cùng lúc từ trong ra.

Linh khí bắt đầu vận chuyển. Nhưng không theo lộ trình đan điền – mà đi ngược, từ Tâm mạch nhập vào mạch phụ ở lưng, rồi dẫn xuống Đan Điền từ phía sau.

Đây là con đường nghịch lưu dẫn khí, vô cùng hung hiểm.

Sau nửa canh giờ, khí tức quanh người Tần Vân dần ổn định. Một luồng linh khí xanh nhạt lặng lẽ luân chuyển quanh kinh mạch phụ, không mạnh, nhưng đều đặn – như suối nhỏ giữa sa mạc.

Hắn đã thành công – mở được “một nửa nhị mạch phụ”.


3. LỢI ÍCH THẤP – NHƯNG ỔN ĐỊNH

Dẫn khí qua mạch phụ sẽ không giúp tăng tu vi nhanh như người khác. Thậm chí, nếu so với đệ tử ngoại môn bình thường, tốc độ của Tần Vân chậm hơn một nửa.

Nhưng có một lợi thế – linh khí được giữ ổn định trong mạch phụ, rất ít tiêu hao, giúp Tần Vân mỗi lần hấp thu đều “lưu lại nhiều hơn”.

Hắn cũng không gặp tình trạng linh khí “phân tán” do căn cơ yếu – vì khí chỉ luân quanh vùng dẫn phụ, tách khỏi hệ thống mạch chính.

Đây giống như một “tiểu đan điền phụ”, tuy nhỏ, nhưng yên ổn.


4. TÁI TUYỂN – CŨNG CHỈ LÀ TẠP DỊCH

Ba ngày sau, khi danh sách phân nhiệm tạp dịch được dán lại ở đại điện, Tần Vân vẫn đứng đó, y như cũ.

Không ai biết hắn vừa qua một lần sinh tử.

Cũng chẳng ai ngờ rằng trong đêm, hắn đã đặt chân vững chắc vào cảnh giới Luyện Khí tầng hai, bằng con đường mà gần như không ai dám bước vào.

Vị trí mới của hắn là… dọn dẹp chuồng linh hạc ở chân núi.

Không ai muốn làm việc đó vì mùi hôi nồng, lại thường xuyên bị linh thú đá văng.

Tần Vân không nói gì, chỉ cúi đầu lặng lẽ nhận lệnh.

 

CHƯƠNG 90: MÙI HÔI CHUỒNG LINH HẠC – CƠ DUYÊN KHÔNG NGỜ


Sáng sớm, sương mù chưa tan, Tần Vân đã gánh đôi thùng gỗ xuống chân núi Thanh Lô. Nơi này cách khu chính điện gần hai dặm, ẩm thấp, bùn đất nhầy nhụa. Tiếng linh hạc kêu khò khè vọng từ xa, âm thanh vừa the thé vừa thô tục, không khác gì tiếng quạ bệnh.

Nơi hắn được phân tới làm việc – chuồng linh hạc, là chỗ chuyên nuôi dưỡng loại linh cầm để dùng làm thú cưỡi cho các đệ tử nội môn.

Người từng làm ở đây đều ghét bỏ: hôi hám, bẩn thỉu, bị linh hạc đá, lại chẳng được bao nhiêu điểm công huân.

Nhưng Tần Vân không nói một lời.

Hắn dọn dẹp sạch sẽ từng chỗ rơm thối, thay nước, gom phân linh hạc đổ vào hố ủ ở góc chuồng. Mỗi bước làm việc đều cẩn trọng như thể đang quét tịnh thất của trưởng lão.


1. MỘT LOẠI MÙI... KHÁC LẠ

Sau ba ngày làm việc ở đây, Tần Vân bắt đầu cảm thấy một điều kỳ lạ: mỗi lần đến gần đống phân tươi của linh hạc, hắn lại cảm thấy đan điền nóng lên, dòng linh khí vận chuyển trong mạch phụ như có điều kiện dễ dàng hơn.

Ban đầu hắn tưởng là ảo giác.

Nhưng sau khi âm thầm thử nghiệm trong hai đêm, lấy một ít phân tươi ủ trong góc phòng, đốt nhẹ bằng pháp hỏa, rồi ngồi thiền hít thở trong mùi đó – linh khí nhập thể thật sự nhanh hơn một chút.

Hắn lập tức tra cứu lại những ghi chép cũ trong bộ “Tạp linh chí vật lục” mà hắn sao chép từ thư viện tạp dịch: trong đó có đoạn viết mơ hồ rằng “Linh hạc sống trên cao, hấp thu linh khí mộc hệ tạp tạp, bài tiết ra phần khí dư… kẻ nào căn cơ kém, luyện khí chậm, có thể nhờ khí thải mà thông suốt kinh mạch phụ”.

Không ai lưu tâm tới đoạn đó – nhưng Tần Vân lại cẩn trọng ghi nhớ.


2. KẾ HOẠCH ÂM THẦM

Từ đó, mỗi đêm sau khi kết thúc công việc, Tần Vân lại lặng lẽ gom một ít phân linh hạc tươi nhất, ủ vào một chiếc hộp đá mỏng có khắc trận pháp giữ nhiệt. Đến đêm, hắn đặt hộp đó bên cạnh, thiền định trong trạng thái hô hấp thổ nạp chậm rãi.

Quả nhiên, dòng linh khí dẫn vào mạch phụ mượt mà hơn trước, không còn bị nghẽn đoạn ngắn như vài hôm đầu nữa.

Đây không phải đại kỳ ngộ gì – nhưng đối với người căn cơ yếu như hắn, một tia linh khí nhiều hơn cũng là hi vọng kéo dài mười năm tu hành.

Không ai biết hắn đang dùng "phế phẩm" để đổi lấy tiến cảnh chậm rãi, nhưng ổn định.


3. ĐỐM SÁNG TRONG PHÂN HÔI

Một đêm nọ, khi gom đống rơm mục nơi cuối chuồng, tay hắn vô tình chạm vào vật gì cứng rắn bên dưới lớp phân đã khô lại.

Lôi lên xem thử, thì là một viên tròn xỉn màu, chỉ lớn bằng nửa quả trứng, nặng tay lạ thường.

Tần Vân nhíu mày.

Khi đặt vào lòng bàn tay, viên tròn này rung nhẹ, bên trong như có linh khí lưu động.

Hắn lập tức về phòng, đóng cửa thi triển một pháp trận dò linh đơn giản – vốn học được từ mảnh bí tịch rách.

Linh trận phát sáng yếu ớt, nhưng hiện ra ba tia u lam vờn quanh viên tròn. Hắn trầm mặc.

Đây là một “Tủy Hạc Đan” – viên đan tự nhiên do linh hạc lâu năm sinh ra trong bụng khi hấp thu linh khí thượng phẩm, thường bị bài tiết nếu chưa hấp thu hoàn toàn.

Nó không có giá trị gì đối với người tu hành thông thường, vì linh khí bên trong hỗn tạp – nhưng với kẻ đi đường mạch phụ như hắn, đây là thiên tài địa bảo.


4. LẶNG LẼ GIỮ BÍ MẬT

Tần Vân không khoe ra, không đổi công huân, cũng không trình báo.

Hắn lau sạch viên Tủy Hạc Đan, bỏ vào ngăn mật bên trong hộp đá, bắt đầu điều tức dẫn linh theo phương pháp điều hòa âm dương khí – để từ từ luyện hóa linh khí trong đan.

Ba ngày sau, trong khi những tạp dịch khác còn đang than phiền mùi hôi chuồng trại, thì Tần Vân lặng lẽ bước vào Luyện Khí tầng ba – chỉ sau chưa đến một tháng kể từ lần dẫn khí đầu tiên.


5. KHÔNG MỘT TIẾNG TUNG HÔ

Không ai khen hắn.

Không ai biết hắn.

Hắn vẫn là tạp dịch Tần Vân – gầy gò, lưng hơi khom, khuôn mặt luôn khô cứng như gỗ đá, tay chân thô ráp, quần áo dính bùn.

Nhưng trong cơ thể hắn, mạch phụ đã mở đến đoạn thứ ba, linh khí đã hình thành vòng tuần hoàn sơ khởi.

Và hắn biết, chỉ cần còn sống, dù có là phế vật tạp dịch, hắn cũng sẽ từng bước từng bước… leo lên con đường tu tiên.

 

Đăng nhận xét

0 Nhận xét