CHƯƠNG 06
Lý Quỳ cạo đầu giả sư đi khất thực,
bị phát hiện vì… xin rượu thay vì cơm
Mở màn: Lý Quỳ – tên đồ tể tóc xù,
nổi tiếng với cái đầu nóng hơn... bếp nấu lẩu
Lý
Quỳ, còn gọi là Thiết Ngưu, da đen như than cháy, đầu to như cái thúng
úp ngược, sức mạnh thì khỏi bàn – một đấm đủ khiến lợn quay thành... món khô
heo.
Tính
khí thì như gió mùa về trễ – lúc thì hiền như bò gặm cỏ, lúc thì hung như mẹ
chồng vừa phát hiện con dâu order đồ online bằng thẻ mình.
Sau
vụ đập chém ở huyện cũ, Lý Quỳ trốn truy nã, cạo đầu giả làm sư để lẩn trốn,
mang pháp hiệu “Thích Ăn Mặn Uống Đậm”.
Chiêu thức mới: Khất thực lưu động,
khẩu hiệu là “không rượu không về”
Trên
đường trốn chạy, Lý Quỳ nghĩ:
“Muốn
sống yên ổn, phải hòa nhập cộng đồng. Mà sư là đối tượng ít ai nghi ngờ nhất…
trừ khi mở miệng.”
Vậy
là hắn:
- Cạo đầu
nhẵn thín (bằng rìu),
- Mặc áo
nâu rách vai (vì trộm của ông sư ngủ gật),
- Đeo xâu
chuỗi tràng hạt (thật ra là... chuỗi hột mít phơi khô),
- Và… bắt
đầu hành trình khất thực kiểu Lý Quỳ.
Nhưng
thay vì niệm Phật xin cơm, hắn gào ồm ồm như karaoke vỡ loa:
“Nam
mô a di... đưa rượu ra đây mau!”
Cảnh tượng có thật: Dân làng hoang
mang, chó sủa, gà bay, heo trốn
Làng
Thổ Cẩm Ngoài, ngày thường yên bình, hôm nay bị khuấy đảo bởi một nhà sư vạm
vỡ như đô vật, giọng như thùng phi rơi xuống cầu thang:
“A
di đà phật, bố thí cho bần tăng… một bầu rượu, loại nào cũng được, miễn say!”
Một
cụ bà thấy vậy run giọng:
“Sư
phụ... sư xin gì kỳ vậy?”
Lý
Quỳ chắp tay:
“Cơm
no chỉ no bụng. Rượu ngon mới ấm lòng. Bần tăng tu... phong cách Zen pha men.”
Chuyện vỡ lở: Bị bắt tại trận vì… ép
chủ quán rượu bố thí hết ba lu men ngâm ớt
Lý
Quỳ đi tới quán rượu đầu làng, không thèm vào, đứng trước cửa niệm kinh:
“Rượu
là vô thường, say là giải thoát. Chủ quán à, bố thí đi, kẻo bần tăng... thành
ma men mất.”
Chủ
quán gãi đầu:
“Sư
phụ... đây là quán, không phải chùa. Muốn uống thì trả tiền.”
Lý
Quỳ cười hiền hậu:
“Bần
tăng chỉ có... một nắm hạt mít khô, ngươi lấy không?”
Sau
ba chén không trả tiền, chủ quán kêu lính làng bắt Lý Quỳ về đình xét xử.
Phiên tòa siêu tốc – Tội danh: Mượn
đạo lừa... rượu
Quan
làng nhìn lý lịch ghi "Thích Ăn Mặn Uống Đậm", trợn mắt hỏi:
“Ngươi
là sư kiểu gì mà uống rượu, la làng, vác rìu? Hả?”
Lý
Quỳ nhún vai:
“Sư
đời mới! Sư thực tế! Phật dạy: ‘Tâm tịnh là được’. Tâm ta rất tịnh... sau khi
có men!”
Dân
làng cãi:
“Tịnh
đâu mà đập bể chén nhà người ta rồi hát vọng cổ ‘Đời tôi cô đơn’?”
Quan
làng phán luôn:
“Trục
xuất khỏi làng, cấm giả sư, phạt đứng trước cổng quán rượu làm bảng cảnh báo:
‘Sư giả, men thật, đừng tin!’”
Cuối chương: Lý Quỳ trốn lên Lương
Sơn, gặp Võ Tòng – kết nghĩa say xỉn, mở lớp… “Đạo và Đấm cơ bản”
Trên
đường bị trục xuất, Lý Quỳ bực mình, vừa đi vừa đấm cây. Gặp Võ Tòng đang ngồi
uống rượu trên đá, hai người nhìn nhau 5 giây, cười như gặp tri kỷ.
Võ
Tòng nói:
“Ngươi
cũng bị dân làng ghét vì rượu?”
Lý
Quỳ gật:
“Còn
ngươi?”
“Vì
đập cọp có giấy!”
Thế
là cụng chén, cụng đầu, cụng luôn cả... gối ôm của nhau khi ngủ chung lều. Hai
anh em kết nghĩa huynh đệ, mở “lớp đấm hộ dân”, dạy võ cấp tốc và... chiết xuất
rượu từ quả dại.
CHƯƠNG 07
Lâm Xung đi lạc vào tiệm spa, bị ép
tẩy lông toàn thân và suýt thành... mẫu gội đầu nam tính
Mở màn: Lâm Xung – người đàn ông ít
nói, nhiều đấm, sống với nguyên tắc “thấy gương là né”
Lâm
Xung, giáo đầu huấn luyện võ của kinh thành, tính khí trầm lặng như cái giếng
cạn, chưa từng cười trong suốt 15 năm – kể cả khi vợ lỡ nấu cháo thành xi
măng.
Từ
ngày bị oan, lưu đày, Lâm huynh lang thang như dơi mất GPS, mắt lúc nào
cũng ánh lên vẻ “Tôi đang chờ đâm ai đó”.
Ngày định mệnh: Trời mưa, đường
trơn, bảng hiệu rơi – số phận đổi hướng
Hôm
ấy, trời đổ mưa như chửi. Lâm Xung tấp vào một quán bên đường, bảng hiệu mờ mờ
chữ “Thẩm mỹ viện Thiên Hương – Đàn ông cũng cần mịn màng”.
Huynh
tưởng là quán ăn (vì ngửi thấy mùi thơm gì đó – thật ra là kem tẩy lông bạc
hà).
Vào
trong, chưa kịp hỏi gì, nữ tỳ váy tím đã mời vào phòng, nói câu thần chú:
“Khách
đẹp trai, hôm nay có combo ‘Gội đầu – tẩy lông – chăm sóc cơ thể như chồng quốc
dân’, giảm 50%!”
Lâm
huynh chưa kịp từ chối thì... bị đẩy ngã xuống ghế massage điện!
Diễn biến bất ngờ: Từ giáo đầu
thành... nhân vật trải nghiệm làm đẹp
Lâm
Xung giãy đành đạch:
“Ta
không cần tẩy gì hết, ta chỉ đi qua đường!”
Nhân
viên spa dỗ ngọt:
“Anh
không tẩy lông, dân làng nhìn tưởng gấu!”
“Mặt
anh đẹp như vầy mà để lông ngực rậm rạp thì uổng công cha mẹ sinh ra!”
“Cơ
mà... lông mày anh hơi dữ. Mình cạo nhẹ thành hình trái tim nha?”
Và
thế là…
- Lông
ngực bị wax sạch như sân bóng mới lăn vôi.
- Chân
bóng lưỡng như bánh tét vừa gói.
- Lông
mày được “vẽ lông mày Hàn Quốc” – dù huynh... không biết Hàn Quốc là cái
gì.
Tai nạn tiếp theo: Lâm Xung bị nhầm
là... người mẫu tắm gội nam thần
Một
bà chủ tiệm thấy dáng dấp Lâm huynh sáu múi lộ ra sau lớp khăn, bèn hét lớn:
“Chính
hắn! Người mẫu mới cho chiến dịch ‘Đàn ông thô ráp cũng cần mềm mại’!”
Chưa
kịp thoát thân, huynh bị ép chụp hình, cầm chai dầu gội tạo dáng kiểu “thần
thái lạnh lùng – mắt nhìn xa – tay vuốt tóc ảo tưởng”.
Tấm
hình được in ra treo khắp tiệm với slogan:
“Lâm Xung – người đàn ông bạn muốn chạm mà không dám hỏi.”
Thoát nạn: Huynh phá cửa ra ngoài
trong tiếng nhạc spa và mùi tinh dầu chanh sả
Sau
ba tiếng chịu đựng như bị ép đóng phim truyền hình ba chục tập không thoại, Lâm
Xung bùng nổ:
“Đủ
rồi! Ta là giáo đầu, không phải... đầu mẫu!”
Rồi
dùng tay bẻ khóa cửa, thoát ra trong tư thế nửa mặc áo choàng, nửa mặc nỗi
hận.
Dân
làng thấy vậy chỉ trỏ:
Cuối chương: Lâm Xung ngồi bên suối
gặm bánh mì, thề “đời này không tin bảng hiệu nữa”
Lâm
Xung trốn vào rừng, ngồi bên suối, soi gương thấy mặt mình trắng bóc, lông mày
cong cong, tự hỏi:
“Ta
là giáo đầu, hay là... hotboy TikTok từ thế kỷ 10?”
Và
thế là, huynh quyết định: lên Lương Sơn tụ hội anh em, mong không ai nhận ra
huynh chính là “Lâm mượt” trên poster spa.
CHƯƠNG 08
Tống Giang viết thơ tình cho vợ
người ta, bị hiểu nhầm là thư tống tiền – suýt ăn đòn hội đồng!
Tống Giang – biệt danh "Tống
Tiểu Mi", tuy là quan nhưng mê thi ca như thiếu nữ mê K-pop
Tống
Giang, tên thường gọi là "Tống Công Minh", nhưng dân làng gọi yêu là “Tống
Tiểu Mi” vì huynh... cao chưa tới mét rưỡi, mặt hay đỏ và giọng nói lí
nhí như trẻ đang bị bắt khai bài kiểm tra.
Tuy
làm quan phủ, Tống huynh lại mê văn chương, mỗi tối đều đội mũ hoa lê, cầm
quạt giấy, tự đọc thơ mình như đang thi Hoa hậu Thủy Hử.
Vấn đề bắt đầu khi... cảm hứng tới
sai địa chỉ
Một
đêm trăng mờ, mây mỏng, gió thổi hờ hững như tay nhân viên massage lười biếng –
Tống huynh thấy vợ lão Trương hàng xóm đang... tưới hoa trong bộ đồ ngủ
thoáng mát như giá xăng đầu tuần.
Lòng
thi sĩ trỗi dậy như cá chép gặp mùa nước nổi, huynh soạn bài thơ si tình,
không ký tên, nhét qua khe cửa:
Sáng hôm sau, lão Trương mở thư –
tưởng vợ bị dọa… tống tiền tình cảm!
Lão
Trương – nghề chính là bán thịt chó, nghề phụ là ghen vô tội vạ – đọc xong thơ
thì tím tái mặt mày:
“Con
bà nó! Thằng nào tống tình vợ ta bằng thơ? Hèn chi dạo này vợ đòi... tưới cây
lúc 10 giờ đêm!”
Lão
lập tức báo quan. Vì... lỡ tay nộp nhầm cho chính Tống Giang đang làm quan
trực.
Tống Giang nhận đơn kiện – nhìn thư...
nhận ra chữ mình!
Quan
vừa mở thư ra đã run tay:
“Ơ…
cái bút nghiêng này, cái câu ‘chuột vấp mắm tôm’… trời đất, ta viết mà!”
Huynh
toát mồ hôi hột, đứng giữa hai luồng suy nghĩ:
- Thú
nhận → Mất chức, mất danh, mất luôn niềm tin thơ ca.
- Phủ
nhận → Biến thành thằng chối bay, chối biến, chối luôn nhân cách văn học.
Cao trào: Lão Trương rủ đám bạn thịt
chó kéo tới... vây trụ sở quan phủ
Tống
Giang chưa kịp nghĩ xong, lão Trương dẫn theo 5 tay đồ tể, tay cầm dao, tay
cầm lồng bắt chó, hô khẩu hiệu:
“Bắt
tên tống tình! Thơ dở như vậy mà dám gạ vợ tao!”
Tống
Giang hoảng loạn, chạy lên mái nhà, la lớn:
“Hiểu
lầm! Chỉ là hiểu lầm nghệ thuật! Ta đâu có ý gì... ý gì đâu!”
Được giải cứu bởi... một cô gái hàng
xóm mê thơ và... ế lâu năm
Cô
Mận – gái ế nổi tiếng trong làng, nghe thơ thì cảm động, nghe nhạc thì khóc –
chen vào can ngăn:
“Thơ
hay vậy mà các ông đòi chém? Ai tặng thơ tui, tui cưới liền!”
Lão
Trương đứng hình. Cô Mận quay sang Tống Giang:
“Anh
thơm quá! À nhầm... thơm thơ quá!”
Tống
Giang tái mặt. Cô Mận tiếp tục:
“Anh
tặng em tập thơ đó đi, để em... hôn lên từng dòng chữ!”
Thoát nạn, nhưng... thành người bị
theo đuổi
Tống
Giang thoát kiếp bị đánh, nhưng từ hôm đó cô Mận ngày nào cũng đứng trước
cổng phủ, đọc thơ của anh bằng loa kéo.
Tống
Giang đành bỏ trốn, gia nhập Lương Sơn, quyết tâm từ nay:
“Không
bao giờ làm thơ nữa… trừ phi có bảo kê!”
Kết chương: Anh em Lương Sơn đọc lại
thơ Tống Giang, không hiểu gì, nhưng vẫn vỗ tay vì… sợ bị làm thơ tặng
Lý
Quỳ đọc đoạn thơ, gãi đầu:
“Cái
gì mà trăng, mà chuột, mà mắm tôm? Thơ này là... đánh đố người có não à?”
Võ
Tòng gật gù:
“Tao
thấy khó hiểu như... đàn bà đang giận mà không nói.”
Song
Giang thì cười gượng:
“Thôi
thì từ nay tao làm quan văn... nhưng câm.”
CHƯƠNG 09
Ngô Dụng cải trang đạo sĩ đi coi bói
– phán trật khiến cả làng ly tán, người yêu chia tay, chó còn nhìn nhau bằng
ánh mắt nghi ngờ
Mở màn: Ngô Dụng – người đàn ông
tính ba đường binh, nhưng không tính được đường... tào lao
Ngô
Dụng – tự xưng “Trí Đa Tinh”, người tính như máy, bày mưu như sách, bẻ não như
bánh tráng mùa mưa.
Nhưng
dạo này trên Lương Sơn thiếu việc làm, bọn huynh đệ suốt ngày đánh bài,
Lý Quỳ nợ bạc như nợ đời, Võ Tòng thì mở lớp “Tán gái bằng tay không” nhưng
không ai đăng ký.
Ngô
Dụng buồn đời, mới nghĩ:
“Hay
ta cải trang làm đạo sĩ, đi coi bói kiếm thêm thu nhập? Dù gì cũng thuộc vài
câu Thiên Can Địa Chi, Ngũ Hành Bát Quái… nhảm nhí!”
Hành trình hành nghề: Đạo sĩ Tinh
Tinh – phán đâu trật đó, dân làng khóc ròng
Ngô
Dụng xuống núi, cạo đầu giữa, khoác áo vải rách, treo bảng “Thần toán Ngô
Dụng – đoán trúng hoàn tiền 50%”.
Ca số 1: Cô Thắm hỏi đường tình
duyên
Ngô
huynh phán chắc nịch:
“Người
cô yêu năm nay sẽ phản bội, cưới người khác, bỏ cô lại với... con mèo béo đang
ngủ trong lòng.”
Cô
Thắm khóc như mưa lũ tràn đê. Chiều về chia tay bạn trai – dù ảnh chỉ đang
đi chụp hình cưới.
Ca số 2: Ông Ba hỏi ngày tốt để mở
quán bún bò
Ngô
phán:
“Khai
trương thứ Sáu, đúng giờ Ngọ, để tiền vô như nước rửa chén!”
Ông
Ba làm theo, ai ngờ trúng ngày chợ dẹp, trời mưa, quán bị sét đánh tan tành,
còn bị khách tố "bún bò không có bò".
Ca số 3: Bà Năm hỏi chồng có ngoại
tình không
Ngô
huynh nheo mắt:
“Chồng
bà có tướng... thèm gái. Trong mệnh có ‘đào hoa lậu’ – nghĩa là ăn vụng không
biết lau miệng!”
Bà
Năm tối về rình chồng, đập nhầm ông tổ trưởng dân phố vì tưởng… đang cưa cẩm
mình.
Bí mật bại lộ: Một em bé chơi đánh
khăng vô tình làm rớt bộ râu đạo sĩ của Ngô Dụng
Khi
đang phán vận khí cho một cô hàng chè xinh như mộng (nhưng hơi... lác mắt), một
cục khăng bay trúng mặt Ngô Dụng, rơi bộ râu đạo sĩ ra.
Dân
làng la lên:
“Ủa
má! Thằng này là Ngô Dụng ở Lương Sơn! Mưu sĩ chứ đâu phải đạo sĩ?”
“Thảo
nào coi bói gì cũng như... bói đậu đen – đen toàn phần!”
Dân làng kéo tới đòi lại tiền, thậm
chí đòi... bói bù bằng... bốc thăm may rủi
Một
bà mẹ ba con gào:
“Ông
phán con tôi hợp nghề chăn vịt, nó theo, vịt chết sạch, giờ nhà tôi nợ tiệm
thuốc thú y!”
Một
ông đồ gào:
“Ông
nói tôi trúng số, tôi bán nhà mua vé số, giờ tôi ở gầm cầu còn con tôi đang hát
rong!”
Ngô
Dụng vội vã leo lên mái nhà, hét xuống:
“Bà
con ơi, bói chỉ là trò chơi, không nên chơi thật! Trúng hay không do... số chứ
không do tôi!”
Dân
làng ném lên nào dép, nào bắp luộc, nào... miếng cá khô.
Hạ màn: Trở về Lương Sơn, Ngô Dụng
bị anh em phạt… coi bói cho Lý Quỳ
Lý
Quỳ đập bàn:
“Ngô
ca! Coi cho ta xem bao giờ ta lấy vợ, bao giờ hết nợ!”
Ngô
Dụng nhắm mắt, rút quẻ, đọc:
“Quẻ
của ngươi... báo hiệu: không có vợ, không hết nợ, chỉ có… anh em bên cạnh khổ
cùng ngươi.”
Lý
Quỳ đấm bàn:
“Đúng
thiệt!”
Kết chương: Từ đó, Ngô Dụng thề
không coi bói nữa, chỉ xem... YouTube chiêm tinh
“Thà
coi nhảm nhí trên mạng còn đỡ nhục hơn phán sai cho bà bán bánh canh!”
CHƯƠNG 10
Võ Tòng đi tán gái – không ngờ bị
lùa vào lớp nấu ăn, suýt thành rể hụt nhà hàng xóm
Mở đầu: Võ Tòng – cao to, lực lưỡng,
nhưng... nhát gái hơn nhát dao gọt trái cây
Ai
cũng biết Võ Tòng là tráng sĩ cơ bắp cuồn cuộn như bún bò viên, đấm hổ chết
tươi, đấm người chết ngất, nhưng hễ gặp gái là tay chân... tê rần như vừa uống
nhầm nước đá.
Từ
sau vụ chị dâu Phan Kim Liên cưa không đổ, Võ Tòng thề:
“Từ
nay ta tránh xa đàn bà, trừ khi... đàn bà cầm đao!”
Nhưng
đời đâu dễ yên. Một hôm xuống núi, huynh gặp nàng Tấm Trắng, con gái ông
chủ quán cơm – da trắng như cám, nói chuyện như rót mật ong pha mắm nêm.
Võ huynh mê say – tán bằng kỹ thuật
“bình rượu đâm thẳng”
Huynh
luyện mấy câu từ Ngô Dụng dạy, bèn bước đến:
“Cô
nương… nhìn nàng, lòng ta lắc lư như thuyền bị cá voi vỗ!”
Nàng
cười híp mắt:
“Thế
huynh có biết… nấu ăn không?”
Võ
Tòng đơ mất 5 giây, rồi gật đại:
“Biết
chứ! Ta nướng thịt hổ rất đều tay!”
Thế
là nàng mỉm cười, rủ anh vào “lớp học nấu ăn dành cho rể tiềm năng” mà
Võ Tòng tưởng là buổi hẹn hò riêng tư…
Chương trình “dạy rể” chính thức:
Học nấu ăn + dọn dẹp + bế em + tắm chó
Vừa
tới nơi, Võ Tòng thấy có... 5 thanh niên khác cũng ngơ ngác như mình.
Nàng
Tấm bước ra, giọng ngọt như chè đậu xanh bỏ thêm muối:
“Các
anh à, ai làm tốt sẽ được... mời ăn bữa cơm cuối tuần với ba mẹ em!”
Võ
Tòng nghĩ:
“Cơm?
Cơm chứ gì? Đấm hổ còn được, cơm ai đỡ ta!”
Nhưng
rồi huynh được phân công... tắm cho con chó lông xù tên Bông, vừa tắm
vừa bị nó liếm mặt, liếm cả... tự trọng.
Thảm cảnh bếp núc: Võ Tòng suýt đốt
nhà khi chiên trứng bằng... mỡ hổ để lâu ngày
Võ
huynh quyết ghi điểm. Lôi ra hũ “dầu đặc sản” mà Lý Quỳ tặng – không biết là mỡ
hổ để ba tháng ngoài nắng.
Chiên
xèo xèo xèo → cháy nổ bùng bùng bùng.
Lửa
bốc cao, Võ Tòng hoảng quá, vớ chậu nước... nhúng luôn con gà sống đang chạy
ngang vô dập lửa.
Cả
bếp la oai oái:
“Trời
ơi, nó nấu gà sống nguyên con không vặt lông! Nó là ai?”
Nàng Tấm tưởng Võ Tòng là... người
thiểu năng được cha mẹ gửi đi học kỹ năng sống
Mọi
người hoảng loạn. Nàng Tấm thì bối rối, kéo Võ Tòng ra sau bếp:
“Anh...
có biết mình đang làm gì không?”
Võ
huynh lau mặt, hít thở:
“Ta
đang học nấu ăn để cưới nàng về!”
Nàng
trợn mắt:
“Cưới?
Huynh là ai? Đây là lớp chọn rể do cha mẹ em mở, đâu phải buổi... thi võ!”
Bẽ bàng rút lui – về Lương Sơn kể
lại, bị anh em cười như xem hài cuối năm
Tối
đó, huynh về Lương Sơn, mặt đỏ hơn gạch Bát Tràng.
Lý
Quỳ hỏi:
“Nàng
có thích không?”
Võ
Tòng lầm bầm:
“Thích
thì không biết, nhưng chó nhà nàng liếm ta như liếm nước mắm... chắc nhớ ta
suốt đời.”
Ngô
Dụng vỗ vai:
“Lần
sau để ta bày mưu – huynh đừng tự dùng... bản năng rừng rú nữa!”
Từ đó, Võ Tòng được giao làm... bếp
trưởng Lương Sơn – nhưng chỉ nấu mỗi món: thịt nướng mọi
Từ
sau cú quê chấn động, Võ Tòng quyết:
“Không
yêu đương nữa. Từ nay, chỉ yêu bếp lửa và... lửa lòng!”
✅ Xem thông tin chi tiết tại đây 👉 https://bit.ly/meopingping 🔗
👉 Xem sản phẩm chi tiết tại đây 👉 https://bit.ly/sanphamphongthuy
🌿 Hãy theo dõi để không bỏ lỡ những câu chuyện mới được cập nhật mỗi tuần nhé!
0 Nhận xét