Thủy Hử Ngoại Truyện: Lương Sơn Bạc – Bựa Sử Toàn Thư (Chương 01 - 05) Siêu Bựa

 Thủy Hử Ngoại Truyện: Lương Sơn Bạc – Bựa Sử Toàn Thư

Chương 01: Lâm Xung Rửa Bát Gặp Bão Giông, Bị Đổ Nước Rửa Chén Lên Đầu Mà Thành Hào Kiệt

Trong thời đại mông lung giữa chánh tà, nơi lưỡi kiếm chưa chắc bén bằng lời chửi, và quan lại thì gian dối như kiểu mèo mà mặc áo cà sa, thiên hạ nổi lên một đám người không chịu làm người thường – mà quyết tâm làm... người không bình thường.

Nơi đầu câu chuyện là huyện Đông Kinh – không phải nơi bán vé máy bay giá rẻ, mà là đất cổ nơi quan lớn hay đái bậy vào gốc đa còn dân đen thì ăn cơm hẩm với nước mắt mắm nêm.




Mở màn với một anh hùng… rửa bát.

Lâm Xung, biệt danh là Báo Tử Đầu (tạm dịch: “Thằng Mặt Như Mèo Khó Ở”), nguyên là giáo đầu đại nội – chuyên dạy võ cho mấy ông quan bụng to tay ngắn, múa đao như múa nồi cơm điện. Mỗi khi ra đường, dân tình bảo nhau:

“Đó, đó! Thằng cha Lâm Xung đó! Mặt nghiêm như ông địa nhưng bụng thì đầy thơ... chửi!”

Một hôm đẹp trời, gió mát, trời trong, chim không ỉa trúng đầu, Lâm Xung – vì thương vợ, vì chán võ, vì đời bạc như vôi pha nhớt – tự nguyện xuống bếp rửa bát. Nhưng đời không đơn giản như nước rửa chén.

Vừa nhấc cái xoong, trời đổ mưa. Vừa xả nước, ngoài sân có tiếng gọi:

“Lâm huynh! Mau ra! Có người đến… nói xấu vợ huynh ngoài chợ!”

Nghe đến đó, Lâm huynh không cần rửa nữa. Ném cái chén như phi tiêu, gạt nước rửa tay chưa khô, hắn nhảy phóc ra cửa như cá trê gặp nước giếng khoan. Ai ngờ chân trượt... đạp đúng con mèo đang đẻ.

“GAAÀOOO!”

Tiếng mèo ré như tiếng phu nhân trong đêm tân hôn bị phát hiện giấu... râu. Cả khu phố tưởng có án mạng, chạy ra xem, thấy Lâm Xung ôm chân, miệng chửi:

“Đời tao chưa từng bị mèo nào đạp lại!”


Tai họa từ cái chân trẹo và cú trượt mồm.

Chuyện chưa dừng ở đó. Vụ đạp mèo lan nhanh như tin hot girl livestream bán mắm tôm. Có kẻ chụp được khoảnh khắc Lâm Xung trợn mắt, tóc dựng, miệng gào “MÉO ƠI TAO XIN LỖI!!!”, rồi tung lên bảng tin huyện.

Quan huyện – một tay chuyên học đạo lý nhưng chuyên trị ăn chơi, đọc được tin, lập tức gọi Lâm Xung lên "uống trà". Mà trà ở đây là trà đá còng tay.

“Lâm Xung!” – quan quát – “Ngươi dám hành hung... mèo hoàng thượng?”

“Cái đệch... mèo nhà dân mà?”

“Không! Mèo đó là do cung nữ Cẩm Y Nhi dưỡng, là con nuôi của người quản lồng chim của người giữ ngựa cho thái giám bên phủ Tiêu Thái Úy!”

Lâm Xung lặng người, nghĩ bụng:

“Đờ mờ... vòng quan hệ phức tạp như phim Hàn Quốc, đụng con mèo mà như đụng tới hoàng cung vậy!”

Và thế là từ giáo đầu oai hùng, Lâm Xung bị đày đi làm... gác cổng trại heo.


Kết thúc chương, mở ra định mệnh anh hùng.

Tối đó, ngồi trên đống phân heo mà nhìn sao trời, Lâm Xung bật khóc như thể vừa xem hết 48 tập phim “Người Phụ Nữ Bị Chồng Phản Bội Vì Không Biết Nấu Canh Chua”. Gió lùa qua khe trại, vang lên tiếng thì thầm:

“Lâm huynh, đừng đau. Thời đại anh hùng sắp đến... Điếu đóm sẽ hóa rồng!”

Tiếng thì thầm từ một gã lạ mặt – râu dài, bụng bự, tay cầm chai rượu nếp. Hắn tên Lý Quỳ – biệt danh là Thiết Ngưu – người sau này được gọi là thánh chửi miền Bắc, đại ca thô mà có tâm.

Hai người cụng ly bằng bát ăn cơm heo, thề kết nghĩa... trên đống rác.

“Mai mốt, mình lên núi! Làm anh hùng không cần chức – chỉ cần... cái bụng không đói, cái mồm không ngậm đắng nuốt cay!”

Thế là bắt đầu hành trình Thủy Hử phiên bản bựa tục nhưng không tục – nơi mỗi anh hùng là một câu chuyện dở khóc dở cười, và mỗi trận đánh là một cuộc... tấu hài có tổ chức.


CHƯƠNG 02

Lý Quỳ đánh quan vì bị cấm… không mặc quần trong ngày hè nóng!


Thời ấy có câu truyền miệng trong dân gian rằng:

“Lý Quỳ mà cởi trần là dân chạy,
Mà cởi quần thì quan... đóng cửa chạy trốn luôn!

Ấy vậy mà trời sinh ra gã, không để làm người thường – mà để làm... hiện tượng thời tiết di động, nơi nào gã tới, dân tình vừa kính vừa né, vì đi đến đâu là nóng ran đến đó.


Khởi nguồn câu chuyện: trời nóng ba phần, Lý Quỳ cởi quần bảy phần.

Một ngày tháng Bảy, mặt trời như... mẹ chồng đang lên cơn ghen, hừng hực như vừa thấy con dâu đốt tiền đi tắm spa. Cả huyện Đông Kinh tan chảy như kem sữa bị đặt dưới nách Lâm Xung.

Lý Quỳ – biệt hiệu “Thiết Ngưu” (Trâu Sắt), thân hình vạm vỡ như cái lu chứa nước mắm lâu năm, mồ hôi túa ra như mắm xối thau, bèn quyết định:

“Đời là vô thường, quần là phù du – ta sống thật với bản năng, cho hạ mát mông cái coi!”

Thế là gã cởi quần, chỉ còn mỗi cái khố cũ – mà dân trong chợ vẫn gọi là “mảnh vải giữ phẩm giá mờ nhạt”.

Gã sải bước vào chợ, gió lồng lộng dưới gầm... quán bún.

Cả chợ náo loạn. Bà bán thịt hét to:

“Thánh thần thiên địa! Có thằng trâu điên phơi sườn trước mặt trẻ nhỏ!”

Trẻ con thì cười rinh rích, thanh niên thì quay TikTok, còn ông chủ tiệm quan tài thì vội treo biển “Không Nhận Khách Vì Quá Sợ”.


Quan huyện ra chiếu: "Ai mặc thiếu, ta phạt đủ!"

Tin đến tai quan huyện Cao Bồi – một tay nghiêm như cái roi cá đuối, nhưng lòng dâm như... mắm nêm để lâu không đậy.

Ông ta sai lính mang loa (tức là trống mõ) đi khắp phố, hô lớn:

“Từ hôm nay, ai cởi trần cởi quần, dù vì nóng hay vì... hứng, đều bị phạt 10 roi và nộp 2 cái quần mới cho kho huyện!”

Lý Quỳ nghe xong, nhếch mép:

“Tao nghèo, quần tao mặc còn mượn của thằng ăn xin, muốn tao nộp thêm hai cái? Phạt là phạt làm sao? Chơi khô máu!”


Đại chiến... giữa gió, quần và quyền lực

Chiều hôm đó, lính huyện kéo đến bắt gã. Mười thằng, mười gậy, một ý chí: "Trói trâu, phạt sắt!"

Lý Quỳ cười khẩy:

“Tao không mặc quần là lỗi của thời tiết, chứ không phải tội hình sự! Muốn bắt tao? Bước qua... cặp giò hừng hực này trước đã!”

Nói xong, gã vung chảo (vừa mượn của bà bán bánh xèo), gõ một nhát – một tên lính ngã như trái mít chín bị chim mổ!

Tiếp đó là màn đánh như múa rối nước, gã chém gió bằng tay, tát vào danh dự của toàn bộ nha sai.

Dân làng tụ lại xem như xem xiếc, có kẻ rao:

“Ai mua kẹo kéo xem Trâu Sắt đánh quan, bảo hành cười sái quai hàm!”

Chỉ một lúc sau, 10 lính nằm như cá nục nướng dở, còn Lý Quỳ... vẫn đứng hiên ngang trong cái khố ướt mồ hôi, hét lên:

“Ta không mặc quần – vì quần không đủ lớn để chứa tâm hồn tự do của ta!”


Kết thúc chương: Sấm vang cuối chợ, Trâu Sắt lên núi

Dĩ nhiên, đánh quan là tội lớn. Lý Quỳ bèn vác chảo, nhảy qua tường, chạy một mạch lên núi – nơi hắn và Lâm Xung đã thề nguyện bên đống rác hôm trước.

Trên núi ấy, gió mát lồng lộng, không ai cấm ai mặc gì, chỉ cần... sống thật và biết tấu hài.

Tối hôm đó, Lý Quỳ ngồi kế Lâm Xung, cụng chén rượu chuối hột, cười sảng khoái:

“Huynh à, ở dưới núi thì mặc sai là có tội, trên núi ta cởi sạch mà vẫn là... thánh!”

Lâm Xung vuốt râu (mượn râu giả do rụng vì stress), gật đầu:

“Thiên hạ bất công, ta lên đây không phải trốn – mà là để... xây dựng giấc mơ áo khố tự do!”


CHƯƠNG 03

Tống Giang viết thư tình sai chính tả, bị người yêu tưởng gửi... khế thu nhà đất


“Tống Giang – biệt danh Hô Bảo Nghĩa,
Chữ thì sai, mà nghĩa... sai luôn!”


Tống Giang – soái ca chữ xấu, tình sâu nhưng... nét bút thì sâu lòng người sợ

Trong số 108 anh hùng Lương Sơn, Tống Giang nổi tiếng văn võ song toàn. Nhưng thiên hạ chưa ai biết... văn hắn viết ra, võ phải dẹp lại mà đọc bằng... kính lúp!

Tống huynh học rộng, biết chữ, yêu văn thơ, hay làm thơ lúc... đau bụng, và nổi tiếng với câu nói:

“Chữ xấu là cách ta bảo vệ nội dung khỏi bị đạo nhái!”

Khổ cái, người yêu của huynh – nàng Tiểu Mỵ Nhi, là con gái nhà bán quạt, sắc nước hương trà, nhưng mắt cận thị độ nặng, đọc thơ của Tống như đang giải mật mã trên... vỏ bao thuốc lá nhàu nát.


Lá thư tình định mệnh – từ mùi mẫn hóa... mùi khét

Một ngày đẹp trời, Tống huynh ngồi bên suối, ánh trăng rọi qua mặt nước, gió đưa tiếng ve như tiếng lòng thiếu vải. Chàng rút bút tre, giấy gạo, nắn nót viết thư cho nàng:

“Mỵ Nhi yêu dấu,
Trăng đêm nay như mông nàng ngày đầu gặp gỡ – tròn và sáng rực rỡ. Ta mong được ngồi dưới trăng, bên mông... à, bên nàng.
Lòng ta như chảo dầu – chỉ cần nàng chạm nhẹ, lập tức sôi!
Nếu nàng đồng ý, xin hãy phẩy tay – như quạt mát cho trái tim đang lên độ sôi cao.”

Ngàn yêu, vạn nhớ, ngứa không gãi được.
– Tống ca của nàng.

Chữ thì nguệch ngoạc, dòng thì nghiêng ngả như... thuyền chở hàng lậu, dấu chấm than đặt sai chỗ, dấu hỏi đặt vào tên người. Đặc biệt, chữ “yêu dấu” lại viết nhầm thành “yêu dỡ”, chữ “mong mỏi” thì biến thành “móng mọc”.


Hậu quả: tình chưa tới, đơn kiện đã về!

Nàng Mỵ Nhi nhận thư, hí hửng mở ra, vừa đọc được vài dòng... mặt nàng từ hồng chuyển tím, rồi xám như nước rửa mắm.

“Cái gì? Mông tròn sáng rực rỡ? Lòng như chảo dầu? Lại còn ngứa không gãi được?!”

Nàng ngỡ Tống Giang đang... đe dọa khiêu dâm kết hợp lừa đảo đa cấp.

Thư bị đưa đến quan huyện, trùng hợp thay – chính là tên quan từng bị Lý Quỳ tát rụng răng trong vụ “quần khố kỳ án”.

Hắn đọc thư, cười khẩy:

“Ha! Tống Giang! Mày tưởng mày là thầy đồ mà được viết linh tinh à?
Thư tình gì mà giống... giấy thông báo thu hồi đất trái phép thế này?!”


Tống Giang – từ tình si hóa tội đồ.

Ngay lập tức, Tống Giang bị bắt giải lên công đường. Quan phán:

“Tội danh: Viết thư tình sai chính tả gây hiểu nhầm nghiêm trọng.
Mức phạt: 3 roi + 1 giờ học lại chính tả + 2 tuần không được làm thơ.

Dân chúng cười vỡ bụng. Có bà bán chè vỗ đùi:

“Tống ca ơi, yêu chi mà khổ? Sao không nhắn tin thoại cho nhanh?”

Tống Giang rơi lệ. Trong ngục tối, chàng thốt lên:

“Chữ nghĩa đời ta như nước mắm để lâu – càng để, càng... thối. Nhưng đó là hương vị thật lòng!”


Cuối chương: Trốn ngục đi Lương Sơn, mang theo thơ tình và... quyển luyện chữ đẹp

Đêm đó, Tống Giang được Lâm Xung và Lý Quỳ lén giải cứu. Cả bọn cỡi trâu lên núi, Tống ca ôm theo cuốn “Tự Học Chính Tả Trong 30 Ngày” và mớ thơ cũ, lòng quyết chí:

“Ta sẽ làm lại cuộc đời. Viết thơ cho đúng, yêu đàng hoàng, và không để ai tưởng nhầm ta muốn... thu hồi nhà đất nữa!”

Từ ấy, Tống Giang thành thủ lĩnh Lương Sơn – người đầu tiên lãnh đạo nghĩa quân bằng... bút mực và lỗi chính tả.


CHƯƠNG 04

Ngô Dụng giả sư vào chùa gạ sư thật uống rượu rồi lỡ tay phá bàn thờ Phật


Ở đời, kẻ trí chưa chắc đã tỉnh,
Mà kẻ tu... chưa chắc đã nhịn được rượu đế!


Xuất hiện nhân vật mới: Ngô Dụng – trí thức có não, nhưng hơi khắm

Ngô Dụng, biệt danh Trí Đa Tinh, đầu óc sắc như dao cạo nhưng mồm thì... nhọn hơn móc câu, chuyên bày kế hiểm, nói chuyện vòng vo như thể đang giải thích đường từ rốn lên não.

Tính hắn lịch sự, ăn mặc nho nhã, ai nhìn cũng tưởng thư sinh, nhưng bên trong thì tâm hồn của một cây bút bi hết mực – trơn tru nhưng đểu thầm lặng.


Mở màn: kế hoạch... “nhậu trong chùa”

Một buổi chiều thu lành lạnh, Ngô Dụng đi lạc vào chùa Tịnh Thân Không Thấy Gì, nổi tiếng thanh tịnh, không sát sinh, không vọng ngữ, không... bán nhang giá cắt cổ như mấy chùa lớn.

Hắn vào chùa, tay cắp quyển “Kinh Mây Gió”, áo nâu sòng, mặt đạo mạo – một tay “sư giả” siêu cấp, nói chuyện đạo lý như livestream dạy thiền.

Sư trụ trì – pháp hiệu Thích Đủ Thứ, nhìn Ngô Dụng, cảm động nói:

“A di đà phật... đạo hữu từ đâu tới?”

Ngô Dụng cúi đầu kính cẩn:

“Bần đạo từ phương Bắc, vượt 9 núi 12 đồi, xuyên 3 cái ruộng nước thối, tìm về đây để... chia sẻ đạo lý và mồi nhậu.”

“Hả?”

“À nhầm, chia sẻ... chân lý, và ờm... chút rượu thuốc giải thoát thân tâm.”


Bàn rượu nơi cửa Phật – bắt đầu từ bình rượu... giả thuốc

Ngô Dụng rút từ tay áo ra một bình rượu, dán nhãn “Trúc Thanh Định Tâm – Xịt là mê, uống là quên”, rót ra chén gỗ, bốc mùi thơm như... dầu xoa bóp hòa cồn nếp.

Sư trụ trì nhăn mặt:

“A di đà... ui cha thơm dữ. Nhưng mà giới luật...”

Ngô Dụng cười mỉm:

“Thầy à, rượu này là thuốc, thuốc là cứu người, cứu người là đạo đức, đạo đức là Phật tâm. Vậy uống rượu chính là... làm phúc.”

Sư nghe xong, mồ hôi túa như ăn bún mắm dưới trời 39 độ, rồi nói nhỏ:

“Vậy... cho ta xin nửa chén trước.”


Tai nạn bất ngờ: chén rượu nghiêng, bàn Phật bay màu

Say xong chén thứ ba, cả hai mặt đỏ như đèn lồng trung thu bị bật quẹt gas. Ngô Dụng cười hô hố, sư trụ trì bắt đầu… rủ nhau rap battle đọc kinh.

“A di đà phật...
Uống xong cạn sạch...
Lòng ta thanh thản như chuông rách!”

Vừa hô xong câu cuối, trụ trì đập tay xuống bàn thờ bằng... gỗ dán của thợ mộc dạo. Bốp một cái – bàn nứt, tượng Phật nhỏ lăn xuống, bức tranh Quan Âm rơi trúng bình hoa. Toàn bộ combo cửa Phật sập như domino!

Không khí yên lặng một giây.

Ngô Dụng phun ngụm rượu, cười hề hề:

“Ơ kìa, Phật cũng... ngã vì vui đó mà!”


Sáng hôm sau: tỉnh rượu – tỉnh cả... niềm tin

Cả hai tỉnh dậy, đầu đau như bị chọi chảo. Trụ trì nhìn bàn thờ tan tành, tượng Phật mất đầu, miệng lắp bắp:

“A di... mệt rồi... sao tôi lại thấy... ta đang đứng trước cửa địa ngục vậy?”

Ngô Dụng ngồi dậy, phủi bụi áo, bình thản đáp:

“Hòa thượng, đừng buồn – trong phá hoại có khai sáng. Từ nay chùa thầy... khỏi phải lau bụi tượng nữa.”

Trụ trì khóc không ra nước mắt, chỉ nói một câu:

“Ngươi không phải sư... ngươi là... thằng buôn lý lẽ đội lốt Bồ Tát!”


Cuối chương: Trí Đa Tinh gia nhập Lương Sơn, mang theo… kinh nghiệm nhậu cửa chùa

Sau vụ đó, Ngô Dụng trốn lên Lương Sơn, mang theo 2 vò rượu, 1 tượng Phật gãy tay, và 1 câu triết lý để đời:

“Chỉ cần biết nói cho hay, thì chuyện gì cũng... bớt sai!”

Tại Lương Sơn, hắn trở thành quân sư chiến lược – bày mưu đánh giặc, và… mở lớp dạy tán gái bằng ngôn từ đạo lý cấp tốc.


CHƯƠNG 05

Võ Tòng đập cọp chưa chết, về làng bị dân kiện vì… phá hoại chuồng thú dân dụng


Cọp sợ Võ Tòng một chưởng,
Nhưng xã hội… đòi bồi thường theo nghị định mới.


Võ Tòng – đấng nam nhi vai năm thước, mà đầu óc chỉ rộng… bằng lòng bàn tay

Người ta đồn rằng, Võ Tòng uống rượu bằng lu, nói chuyện bằng nắm đấm, và đi đâu cũng kêu “Có tao đây rồi!” dù chả ai hỏi.

Khí chất của huynh là:

  • Thấy bất công là đập.
  • Thấy cọp là đấm.
  • Thấy rượu là… mất ý thức.

Chuyện kể rằng: Võ huynh lên núi, cọp gặp huynh… muốn giả làm chó để thoát thân

Một ngày đẹp trời, Võ Tòng đi ngang núi Cảnh Dương, nơi có một con cọp tên Mướp – hung dữ, chuyên cướp gà, vồ heo, và mắng cả chim chóc không đúng giờ.

Võ Tòng vừa đi, vừa lẩm bẩm:

“Có rượu ngon, có lộ phí, có... cái bụng đói. Thiếu mỗi con cọp để tạo điểm nhấn cho tiểu sử!”

Chưa nói xong, cọp Mướp đã nhảy ra gầm gừ, khí thế ngùn ngụt. Ai yếu tim chắc chết đứng tại chỗ.

Nhưng Võ Tòng không sợ gì ngoài... hết rượu.

Chàng hét:

“Ngươi là cọp?
Vậy thì hôm nay, ngươi là… bữa tối!”


Trận đánh kinh thiên: Một bên là mãnh hổ, một bên là... hổ báo trường giang

Không cần dao, không cần kiếm, Võ Tòng… lấy đôi dép tổ ong ra quất!
Chát chát chát!

Cọp gào lên như karaoke phòng kín gặp mất điện.

Cuối cùng, Võ Tòng đè cọp xuống đất, tay nắm đầu, miệng hét:

“Đầu hàng đi, ta tha. Không thì mày thành... khăn trải bàn luôn đó!”

Cọp ngáp ra máu, run rẩy chìa móng ra ký tên nhận thua.


Về làng, dân chưa kịp mừng – đã kiện!

Tưởng công trạng lớn, Võ huynh vác xác cọp về làng, dọc đường hét:

“Ta – người đập cọp bằng dép! Ta – diệt thú dữ không cần súng!”

Dân làng ban đầu vỗ tay, đến khi thấy con cọp có… vòng tay bằng người, răng đầy đủ, và đặc biệt là mang vòng cổ có tên và giấy tờ bảo hành!

Ông trưởng thôn méo mặt:

“Trời đất! Đây là... cọp nuôi phục vụ du lịch sinh thái của hợp tác xã!"

“Tên nó là Mướp, biết gật đầu, biết bắt tay, từng lên TikTok!"

Võ Tòng trợn mắt:

“Ủa, sao không treo bảng ‘Cọp diễn viên, không cắn người’?”

“Có treo. Nhưng anh đập luôn cái bảng trước khi đập cọp rồi!!!”


Lập tức bị kiện: Tội phá hoại tài sản, hành hung động vật có giấy tờ

Võ Tòng bị dân làng lôi ra đình làng họp khẩn. Một bà buôn heo thét:

“Anh đập con cọp, tui mất thu nhập livestream!”

Một ông già quát:

“Tui mới book tour chụp hình với cọp Mướp, giờ chụp với ai?! Với Võ Tòng à?!”

Kết quả phiên họp làng:

Phạt Võ Tòng 3 lu rượu bồi thường, 1 tượng cọp mới, và phải… đứng làm cọp canh cổng chùa 1 tuần để chuộc lỗi.


Cuối chương: Võ Tòng lên Lương Sơn, thề “từ nay đập gì cũng phải… kiểm tra giấy tờ trước”

Sau vụ đó, Võ Tòng chán đời, xách rìu lên núi, nhập hội Lương Sơn. Vừa gặp Lý Quỳ, hai người cụng trán chào hỏi, máu chảy lênh láng, kết nghĩa huynh đệ ngay tại chỗ.

Câu nói để đời của Võ huynh khi gia nhập Lương Sơn:

“Làm người tốt khó hơn đập cọp. Vì cọp không kiện, còn dân làng thì có luật sư!”

  Mời bạn ghé thăm blog của mình để cùng đọc những truyện tiên hiệp và linh dị hay nhất.

  Xem thông tin chi tiết tại đây 👉 https://bit.ly/meopingping 🔗

👉 Xem sản phẩm chi tiết tại đây 👉 https://bit.ly/sanphamphongthuy

🌿 Hãy theo dõi để không bỏ lỡ những câu chuyện mới được cập nhật mỗi tuần nhé!

Đăng nhận xét

0 Nhận xét