THIÊN DIỆP GIẢ ( CHƯƠNG 01-10) [SIÊU PHẨM ] TIÊN HIỆP CỔ ĐIỂN - TÁC GIẢ: MÈO PING PING

 Chương 1: Cơ Duyên Trong Bụi Bặm

Trong chốn kinh thành phồn hoa, nơi quyền quý tranh đoạt từng hơi thở, có một thiếu niên mang tên Lâm Kha, thân phận thấp hèn, sống kiếp nô tài dưới đáy bùn nhơ của xã hội.

Hắn mười sáu tuổi, là tạp dịch trong Tể Tướng phủ – một biệt phủ rộng lớn với tường cao ngói đỏ, nơi tụ hội quyền thế và dơ bẩn đội lốt hào hoa. Ngày ngày, hắn quét sân, lau cửa, xúc phân ngựa, hầu hạ từ lũ nha hoàn đến đám công tử thiếu gia. Trên lưng hắn là vết roi của quản sự, trong mắt hắn là sự nhẫn nhịn đến tê tái, và trong tim hắn… là một ngọn lửa chưa từng tắt.

“Đồ nô bộc rác rưởi, dám làm dơ hài của ta?” – tiếng gắt lạnh như băng vang lên, kèm theo cú đá khiến hắn lăn lộn dưới đất, mùi bùn và máu hòa lẫn. Thiếu gia Tể phủ hống hách rảo bước đi, không buồn ngoái đầu.

Lâm Kha cắn răng, môi bật máu. Nhưng hắn không khóc. Hắn quen rồi. Đã ba năm sống như chó dưới chân kẻ khác, hắn biết rõ: kẻ yếu chỉ có thể cúi đầu… cho đến khi tìm được cách ngẩng lên.




Một buổi chiều mùa thu u ám, trời không mưa nhưng âm khí trầm trọng như đè nặng cả đất trời. Lâm Kha được lệnh quét dọn kho tàng phía Tây – nơi chứa đống đồ cũ kỹ, mục nát, chẳng ai đoái hoài đã mấy đời quan.

Cánh cửa gỗ mục kêu lên một tiếng "két" rợn người khi bị đẩy ra. Bên trong, bụi bay dày như sương, mùi mốc meo quyện lấy từng hơi thở. Hắn vén tay áo, bắt đầu gom rác, quét mạng nhện, lục lọi những đống rương vỡ nát. Rồi… hắn thấy một chiếc hộp gỗ đen nằm khuất trong góc, phủ lớp bụi dày như tro tàn.

Tò mò, hắn quỳ xuống, thổi nhẹ.

Phù—

Một luồng khí lạnh quét qua. Nắp hộp bật mở một cách kỳ dị, không có chốt khóa. Bên trong, một cuốn sách cổ dày cộm, bìa đen đã rạn nứt, chính giữa in một đồ án hình mắt thần đỏ sậm, như đang nhìn thẳng vào linh hồn hắn.

Lâm Kha thò tay ra… chạm vào bìa sách.

ẦM!!

Toàn thân hắn run lên. Một cảm giác nóng rực như dung nham trào lên từ đan điền, chạy dọc từng huyết quản. Hơi thở hắn đứt quãng, hai mắt mở lớn, máu dồn lên não như muốn nổ tung.

Trong khoảnh khắc ngắn ngủi ấy, hắn thấy… một thế giới khác.

Tinh hà xoay chuyển.

Chư thiên vỡ vụn.

Một bóng người mờ mịt đứng giữa hỗn độn, cầm trong tay chính cuốn sách này, gầm lên: “Thiên đạo vô tình, ta nghịch thiên mà đi!”

Cảnh tượng biến mất.

Lâm Kha thở dốc, đổ gục xuống sàn gỗ mục, mồ hôi vã ra như tắm. Cuốn sách kia… vẫn nằm trong tay, nhưng giờ đây tỏa ra huyết quang lờ mờ, như đang sống.

Hắn run rẩy mở trang đầu tiên. Dòng chữ cổ ngoằn ngoèo hiện ra:

“Tàn Thiên Diệp Kinh – Cấm pháp tu luyện nghịch thiên cải mệnh, kẻ phàm chớ đọc.”

Hắn đọc không hiểu nhiều, nhưng từng chữ… như cắm sâu vào tim, kéo theo một thôi thúc điên cuồng.

Hắn… cảm thấy huyết mạch mình đang thức tỉnh.

Lâm Kha siết chặt cuốn bí kíp, ánh mắt như có dao, rực sáng trong bóng tối ẩm mốc.

“Nếu số ta định là nô tài… thì ta sẽ giẫm đạp cả thiên đạo để thoát kiếp nô tài!”

Ngoài kho, trời tối hẳn.

Một cơn gió lạnh lướt qua, thổi tắt ngọn đèn dầu yếu ớt.

Cũng trong khoảnh khắc ấy, một thiếu niên thấp hèn… bắt đầu con đường nghịch thiên tu tiên.

 

Chương 2: Huyết Dẫn Tâm Kinh

Sau đêm định mệnh tại kho cũ, Lâm Kha trở lại căn phòng xép nằm sát nhà ngựa, chật hẹp như ổ chuột, vách gỗ mốc meo, mưa dột gió lùa. Tay hắn siết chặt cuốn bí kíp bìa đen — “Tàn Thiên Diệp Kinh”, giấu kín dưới tấm vải rách trải giường.

Ánh trăng ngoài ô cửa mờ chiếu rọi khuôn mặt thiếu niên gầy gò. Trong mắt hắn… không còn sự cam chịu thường nhật. Mà là lửa. Lửa của ý chí, lửa của khát vọng sống, lửa của kẻ nghèo khổ mơ trèo lên thiên đạo.


Nhưng cuộc sống vẫn tàn nhẫn như cũ.

Sáng hôm sau, hắn bị gọi dậy từ canh ba, bị đá vào sườn vì "ngủ quá giờ", rồi sai quét sân, xúc tro bếp, gánh nước đầy mười chum cho khu nội viện. Đến trưa, vừa ngồi xuống định ăn miếng cháo loãng, thì Tam công tử của Tể phủ — tên Lý Diên — tiện tay hất đổ cả chén xuống đất.

“Ngươi mà cũng xứng ăn à? Thứ tiện dân, nhìn mặt ngươi thôi cũng thấy bẩn mắt!” — hắn cười khẩy, liệng một đồng bạc về phía Lâm Kha như bố thí cho chó.

Tất cả bọn nha hoàn đều cười rộ lên, chỉ trỏ, sỉ nhục.

Lâm Kha im lặng.

Nhưng trong tim hắn, đã có một nơi bắt đầu không còn lặng.


Đêm đó, hắn một lần nữa mở cuốn sách cấm.

Từng trang giấy cổ như ngấm mùi máu, chữ viết đỏ lòm như dùng huyết mà khắc. Gió bên ngoài không hiểu sao nổi lên từng đợt rít rào, như ai đó đang khóc lặng giữa đêm.

Ở giữa cuốn sách, hắn thấy một hàng chữ lớn, như ẩn như hiện:
“Muốn tu pháp này, phải dẫn huyết nhập tâm, chấp nhận nghịch mệnh. Chút yếu tim, đừng thử.”

Không chần chừ, hắn rút ra con dao nhỏ cắt rau, rạch một đường sâu nơi lòng bàn tay.

Máu chảy.

Hắn nhỏ giọt huyết tươi lên giữa trang giấy.

Ngay lập tức, cuốn sách run rẩy, tự lật một cách điên cuồng. Từ những trang giấy rách nát bốc lên một luồng khí đỏ tươi, như có hàng vạn con huyết trùng nhỏ len lỏi vào mạch máu hắn.

“A — a a a a!”
Lâm Kha cắn răng, gào lên đau đớn. Xương cốt như bị bẻ vụn, gân mạch như cháy lên.

Trong đầu hắn vang vọng một giọng nói ma quái, xa xưa, khàn đặc như từ vực sâu gọi về:

“Huyết dẫn đã hợp. Đệ tử Tàn Thiên, từ nay khai thông tâm mạch. Tu hành nghịch đạo, chém tiên giết thần, nghịch thiên mà đi…”

Tiếng nói tan vào hư không.

Lâm Kha thở dốc, mồ hôi tuôn như suối, thân thể mềm nhũn ngã xuống. Nhưng hắn biết — hắn đã bước vào ngưỡng cửa tu tiên.

Trong đêm, làn da hắn như phát sáng nhàn nhạt. Huyết mạch lưu chuyển có quy luật, thở ra hấp khí, cảm giác linh khí yếu ớt đầu tiên… xuất hiện trong đan điền.

Hắn siết chặt nắm tay.

Không còn đường lui nữa.

Dù là đường phía trước có là vạn trượng hắc ám, dù có phải vứt bỏ nhân tính, dù phải đi trên thi thể muôn người… hắn cũng phải bước ra khỏi cái chuồng chó mang tên “Tể Tướng phủ” này!

Đêm đó, gió bỗng ngừng thổi.

Trăng bị che bởi tầng mây đen.

Trong căn xép mục nát, một sinh linh tầm thường… đang trỗi dậy.

Tu hành… bắt đầu từ đây.

 

Chương 3: Tạp Dịch Tập Khí

Bình minh nơi kinh thành chưa kịp ló dạng, thì trong hậu viện Tể phủ đã rộn ràng tiếng người, tiếng roi vút qua không khí, tiếng mắng chửi không ngớt.

“Lâm Kha! Ngươi mù à? Xách nước mà cũng làm đổ!”

Chát!

Một cái tát giáng xuống, đầu nghiêng lệch, môi bật máu.

Lâm Kha không nói gì, chỉ lặng lẽ cúi đầu, đôi mắt giấu sau lọn tóc bết mồ hôi. Hắn nhặt lại thùng nước, vai còng xuống, tiếp tục công việc.

Từ sau đêm hôm ấy, sau khi máu hắn hòa cùng bí kíp cổ, trong thân thể hắn… đã có điều gì đó thay đổi.

Không ai nhận ra.

Chỉ có hắn biết, mỗi lần tĩnh tọa, hắn cảm nhận được một luồng khí mỏng như tơ, đang chầm chậm xoay chuyển trong đan điền. Là linh khí — thứ chỉ có những kẻ bước vào con đường tu hành mới cảm thụ được.

Nhưng hắn không dám biểu lộ.

Trong phủ, những kẻ như hắn — một tạp dịch gốc dân đinh, không danh không phận, bị khinh miệt hơn cả cỏ rác — nếu bị phát hiện có “dị tướng”, chắc chắn sẽ bị bắt đem nộp cho Phong Linh Các. Nơi đó… chính là lò luyện người sống, nơi hút hết máu thịt của những kẻ có linh căn để cường hóa linh dược cho kẻ quý tộc tu hành.

Lâm Kha phải giấu.

Phải sống… như một con chuột.


Buổi tối, sau khi quét xong bãi ngựa, hắn quay lại phòng xép quen thuộc, đóng chặt cửa, đặt cuốn bí kíp lên bàn gỗ mục. Ngọn nến nhỏ lay lắt, ánh sáng đỏ rực như máu phản chiếu lên bìa đen cổ quái.

Tàn Thiên Diệp Kinh — thứ pháp môn bị thiên đạo bài xích, ghi chép cách hấp thu linh khí từ xác chết, âm mạch, thậm chí là huyết hồn của người khác. Một con đường dị loại, tà mị, nghịch lý với đại đạo, nhưng… với hắn, nó là lối thoát duy nhất.

Hắn mở trang đầu, lần theo dòng chữ khắc bằng máu đã khô:

“Tu giả nghịch thiên, há có thể sợ hiểm nguy?
Dẫn khí nhập thể, cần tam nhật quán tức.
Hô hấp theo âm dương sinh diệt, tụ linh vào huyết.
Khi huyết khẽ rít, tâm mạch tự thông.
Kẻ thường nhân, chớ vọng động.
Nếu thất bại… hồn phi phách tán.”

Lâm Kha đọc đi đọc lại không biết bao nhiêu lần. Mỗi lần đọc, tâm thần càng tập trung, tinh thần càng ổn định.

Đêm thứ nhất, hắn tĩnh tọa theo pháp môn dẫn khí, ngồi xếp bằng suốt hai canh giờ. Đan điền như lò lửa nhỏ âm ỉ, linh khí chỉ tụ được một tia như khói mỏng. Đầu đau như búa bổ, nhưng hắn chịu đựng.

Đêm thứ hai, hắn tiếp tục điều tức, hô hấp theo chu thiên âm dương. Một lần, hắn lỡ sai nhịp thở, linh khí chạy loạn, thiếu chút nữa tẩu hỏa nhập ma. Cổ họng nghẹn máu, ngã vật ra, toàn thân co giật.

Nhưng… hắn vẫn sống.

Và tiếp tục.

Đêm thứ ba, trong bóng tối như mực, hắn ngồi bất động. Cả căn phòng xép bỗng chìm vào tĩnh mịch tuyệt đối. Gió ngừng thổi, tiếng côn trùng im bặt.

Ngay khi hắn hít vào hơi cuối cùng của chu thiên dẫn khí, một luồng linh quang như tia chớp xuyên qua tâm mạch, đan điền hắn bừng sáng, cảm giác như một sợi xích vô hình nào đó đứt tung!

ẦM!!

Thân thể hắn run lên, một tầng khí mỏng mờ như sương hiện ra quanh người, nhanh chóng tan biến.

Hắn mở mắt.

Ánh mắt kia không còn là của một tạp dịch nữa.

Hắn đã bước vào Khai Mạch cảnh, tầng đầu tiên của tu hành.

Không có tiếng trống, không có lễ nghi, không có đạo nhân truyền pháp — chỉ có một thiếu niên nghèo, dựa vào ý chí, máu, đau đớn… mà mở ra con đường nghịch thiên tu luyện.

Hắn cười nhẹ, khàn khàn như tiếng gió rít trong đêm.

“Tể phủ… các ngươi cứ tiếp tục khinh ta đi.
Một ngày nào đó, ta sẽ khiến từng kẻ trong các ngươi phải quỳ gối trước ta… van xin, sợ hãi.”

Ánh nến phụt tắt.

Trong bóng tối, đôi mắt hắn rực lên như ánh sao chìm trong vũng máu.
Một con quái thú tu đạo… đang dần hình thành.


 

Chương 4: Mùi Máu Đầu Tiên

Từ sau khi đột phá Khai Mạch cảnh, Lâm Kha không vội tu luyện thêm. Hắn hiểu rõ — nơi như Tể phủ, muốn tồn tại, phải học cách ẩn mình.

Hắn vẫn là tạp dịch.

Vẫn là tên quét phân ngựa, gánh nước, nhặt giẻ lau chùi giày cho đám công tử ăn chơi.

Nhưng chỉ hắn biết, mỗi tối sau canh ba, trong bóng tối của căn phòng xép, hắn lặng lẽ vận công, từng tia linh khí như sợi tơ thấm vào huyết mạch, củng cố căn cơ.

Mỗi ngày qua đi, thân thể hắn mạnh hơn một chút, phản ứng nhanh hơn một chút. Bàn tay từng chai sần vì làm việc nặng… bắt đầu có lực như gọng kìm.

Hắn đang lớn lên như loài rắn độc.
Im lặng. Ẩn nấp. Và sẽ cắn khi đến lúc.


Buổi trưa hôm đó, trời oi ả. Đám thiếu gia nhà quan kéo nhau ra hậu viện luyện võ — thật ra chỉ là giả bộ rèn luyện trong khi sai đám nô tài làm bia ngắm để mua vui.

“Lâm Kha, ngươi lại đây.” – giọng nói quen thuộc vang lên: Lý Diên, Tam công tử.

Hắn đang đứng giữa sân, tay cầm một cây trường côn gỗ lim, cười nhạt.

“Ngươi nhát gan như chó. Hôm nay ta muốn xem, nếu đánh ngươi ba mươi chiêu, ngươi có dám chống lại hay không.”

Mấy tên công tử khác cười ồ lên. Bọn nha hoàn thì bịt miệng, ánh mắt khinh bỉ. Không ai nghĩ đây là bất công — bởi vì bất công là lẽ thường trong phủ đệ.

Lâm Kha bước lên, không nói gì.

Ánh mắt hắn vẫn cúi, dáng người vẫn nhỏ bé như mọi khi. Nhưng trong tim hắn… là sát ý đã nung đỏ.

Lý Diên giơ gậy, không báo trước, quất thẳng vào sườn hắn.

Bốp!

Tiếng gậy nện lên da thịt vang lên rõ ràng. Nhưng… Lâm Kha không lảo đảo. Hắn chỉ hơi khom người, rồi đứng thẳng lại. Máu từ khóe miệng nhỏ xuống.

Lý Diên nhíu mày.

“Lần này thì ngươi quỳ xuống!”

Gã vung côn mạnh hơn, chém xéo tới đầu vai.

Nhưng… khi đầu gậy sắp chạm vào cổ Lâm Kha, một điều không ai ngờ tới đã xảy ra.

Vù!

Tay Lâm Kha vung lên, nhanh như quỷ mị, nắm chặt lấy thân côn.

Rắc!

Lực đạo mạnh đến mức khiến xương ngón tay Lý Diên bật tiếng kêu răng rắc. Gã kinh hãi định rút tay, nhưng phát hiện bàn tay tạp dịch kia… lạnh như sắt, nóng như máu, kẹp cứng đến không thể nhúc nhích.

“Ngươi… đồ nô tài khốn kiếp, dám…!”

Bốp!

Chưa kịp dứt lời, Lâm Kha đá thẳng vào bụng gã, khiến Lý Diên văng ngược ra sau, đập vào cột gỗ, phun máu tươi.

Cả sân viện im lặng như chết.

Mọi ánh mắt đều dại đi. Không ai tin vào những gì họ vừa thấy.

Một tên tạp dịch… đánh ngã thiếu gia Tể phủ?


Lâm Kha đứng thẳng, gương mặt vẫn nhuốm máu.

Hắn cúi xuống, nhặt cây trường côn. Máu tươi vẫn nhỏ xuống đất theo mũi giày rách.

“Ngươi hỏi ta vì sao dám chống lại?”

Hắn nhìn thẳng vào mắt Lý Diên đang run rẩy dưới đất.

“Bởi vì… từ nay, ta không còn là chó nữa.”

ẦM!

Hắn quay người, quăng cây gậy xuống sân, rời đi không ngoảnh lại.

Đám người phía sau như bị gió lạnh quét qua. Ai cũng thấy trong bóng lưng gầy guộc kia… có một khí tức ma quái, như thể vừa chứng kiến hung thần vừa tỉnh giấc.


Tối hôm đó, trong phòng xép, Lâm Kha tĩnh tọa. Máu còn dính nơi áo, nhưng trong tâm hắn, linh khí đã vận hành trơn tru hơn bao giờ hết. Khí tức Khai Mạch cảnh trong người đã ổn định. Dưới đan điền mơ hồ xuất hiện… một lằn sáng nhàn nhạt.

Hắn cười khẽ.

“Một cái tát là báo hiệu.
Nhưng còn rất nhiều cái tát… ta sẽ trả dần.”

Gió đêm lùa qua khe vách.

Trăng khuyết treo trên bầu trời đen kịt, chiếu xuống đôi mắt đang mở của hắn.

Không còn mơ hồ, không còn sợ hãi.

Chỉ còn… đạo tâm như sắt.
Chỉ còn… một con đường: nghịch thiên tu tiên.


 

Chương 5: Truy Sát Trong Đêm

Tể phủ — một trong những danh môn vọng tộc lâu đời của kinh thành Thiên Uyên, quyền thế che trời, người người kính sợ.

Nhưng tối nay, phía sau tường viện Tể phủ, trong bóng tối dày đặc, lại có thứ gì đó… rục rịch lay động.


Tin tức Lâm Kha phản kháng, đánh bị thương Tam công tử Lý Diên, nhanh chóng lan khắp nội phủ như một cơn gió độc.

Một tên nô tài, dám ra tay với con cháu nhà quan? Việc này, không thể giữ hắn lại. Không thể để truyền ra ngoài.

Thậm chí, không thể để hắn sống.


Đêm đó, khi Lâm Kha đang vận công trong phòng xép, lặng lẽ điều tức sau ba ngày củng cố cảnh giới Khai Mạch, thì linh giác mơ hồ chấn động.

Một luồng sát khí từ ngoài viện lướt đến.

Rất nhẹ. Rất tinh. Nhưng… sát khí chân thật đến rợn người.

Hắn không mở mắt, chỉ nghiêng đầu lắng nghe.

“Có ba… không, bốn người. Nội tức ổn định, bước chân không để lại dấu động, là sát thủ được huấn luyện…”

Đúng lúc ấy, một tiếng “két” khẽ vang lên. Cửa phòng bị đẩy ra, như có luồng gió lạnh thổi vào.

Một giọng nói trầm khàn cất lên:

“Đã là nô tài, lại dám động vào chủ nhân… kẻ như ngươi, không cần giữ lại.”

Lâm Kha chậm rãi mở mắt.

Trước mặt hắn, là bốn kẻ áo đen, bịt mặt kín mít, trên vai thêu hình “Tam Tinh Xà” — ám hiệu của Tể phủ Hộ Hồn Vệ, đội sát thủ chuyên xử lý những kẻ “dơ bẩn” hoặc nguy hiểm cho dòng tộc.

Một người bước tới, tay cầm đoản kiếm mỏng như lá liễu. Không thừa một lời, hắn chém thẳng về phía yết hầu Lâm Kha, động tác gọn gàng, không lưu tình.

Keng!!

Lưỡi kiếm sượt qua… trúng vào một mảnh gỗ vỡ, do Lâm Kha hất lên bằng gót chân. Đòn đánh lệch đi, không kịp hiệu chỉnh, tạo ra khe hở nhỏ trong thế trận.

Chính khoảnh khắc đó, Lâm Kha như hóa thành bóng quỷ.

Thân pháp hắn tung ra — “U Linh Bộ” từ tầng đầu “Tàn Thiên Diệp Kinh” — như làn khói xám mờ mịt. Hắn luồn sát đất, bàn tay như vuốt sói, cắm thẳng vào bụng kẻ áo đen.

“Phập!”

Tiếng thịt bị xé toạc vang lên rõ ràng giữa đêm.

Một kẻ ngã xuống. Máu văng tung tóe trên vách gỗ. Ba kẻ còn lại lập tức rút vũ khí, không còn che giấu, bày ra sát trận.


Lâm Kha thở dốc, máu tươi nhuộm một bên tay áo.

Đây là lần đầu tiên… hắn giết người.

Tay hắn run nhẹ. Tim đập loạn. Nhưng trong mắt hắn — không có sự hoảng loạn, chỉ là một lớp lạnh lùng vô cảm đang dần thành hình.

“Các ngươi muốn ta chết…
Vậy ta sẽ giết trước khi bị giết.”

ẦM!!

Trận chiến bùng nổ trong bóng tối.

Hộ Hồn Vệ vốn là tu giả luyện thể, tuy không cao cường nhưng đều có nội tức. Ba kẻ còn lại tản ra, thi triển sát chiêu, ép Lâm Kha vào góc chết.

Nhưng bọn họ không biết — thiếu niên trước mặt không giống như ngày hôm qua nữa.

Bằng pháp môn hút linh khí từ tử thi, Lâm Kha giẫm lên xác tên đầu tiên, lập tức cảm nhận một luồng khí lạnh nhập thể — pháp môn “Huyết Tàn Dẫn” bắt đầu phát tác.

Khí tức hắn tăng vọt trong nháy mắt!

Cùng lúc, hai ngón tay hóa chỉ, hắn điểm thẳng vào tâm mạch tên thứ hai, dùng đúng chiêu “Tà Mạch Sát” trong Tàn Thiên Diệp Kinh — lấy khí chấn mạch, hủy tâm phủ.

“Ầm!”
Một kẻ nữa ngã xuống, không kịp rên.

Hai tên còn lại thoáng sững người. Sát ý biến thành kinh hãi. Nhưng lúc họ lùi lại… đã muộn.

Trong nháy mắt, thân ảnh Lâm Kha nhập sát, cánh tay xoáy như độc xà. Một tiếng xương gãy, một tiếng phun máu.

Ba người chết. Một kẻ bị bắt sống.

Lâm Kha không giết hắn ngay. Hắn nắm tóc kéo lên, nhìn thẳng vào mắt tên sát thủ đang run rẩy:

“Ai ra lệnh giết ta?”

“L… là đại quản sự Lục Tín… theo ý nhị công tử… xin… tha…”

“Rắc!”

Hắn bóp cổ kẻ đó, giết ngay không để nói thêm một lời.

Không cần hỏi tiếp. Hắn đã hiểu.


Trời gần sáng.

Hắn dọn sạch hiện trường, đốt xác, dùng một loại bột mục xác từ Tàn Thiên Diệp Kinh — khiến thi thể tan rữa trong vòng một canh giờ. Máu rửa bằng nước bùn, mảnh vụn chôn dưới nền chuồng ngựa.

Không một dấu vết.

Lâm Kha đứng giữa bóng tối, đôi mắt vẫn không hề chớp. Gió đêm lướt qua tóc rối, tà áo hắn nhuốm máu nhưng không ướt lạnh.

“Tể phủ…
Muốn giết ta, phải chuẩn bị nhiều hơn bốn con chó.”

Hắn siết chặt nắm tay.

Trong cơ thể hắn, linh khí càng mạnh. Trong đan điền, luồng sáng đầu tiên… tách ra thành một vòng xoáy yếu ớt.

Hắn đang… bước sang Nhị Tầng Khai Mạch.


 

Chương 6: Lệnh Diệt Khẩu – Máu Đổ Trong Phủ Đệ

Sáng sớm ngày thứ ba kể từ khi vụ sát thủ mất tích, không khí trong Tể phủ lặng đến đáng sợ. Gió không thổi, chim không hót, cả đám nô bộc đều rón rén như bước trên băng mỏng.

Trong nội viện, Lục Tín, đại quản sự mập mạp, mặt đỏ như gan heo, đứng chắp tay dưới mái đình, trán đẫm mồ hôi. Trước mặt y là Nhị công tử Lý Trạm, mắt phượng hẹp dài, môi mím lại, tay xoay một chiếc vòng ngọc rạn nứt — rõ ràng là đang tức giận đến cực điểm.

“Bốn Hộ Hồn Vệ, không một ai trở về? Không để lại cả xác?” – giọng hắn lạnh tanh như sương mai tháng chạp.

Lục Tín quỳ sụp xuống đất, mặt tái mét.
“Bẩm công tử… thuộc hạ nghi ngờ… kẻ kia có kỳ công hộ thân… hoặc… được ngoại nhân truyền đạo…”

“Chỉ là một tên tạp dịch, xuất thân hèn kém, ba năm làm chó trong phủ. Dù hắn có cơ duyên gì đi nữa, cũng không được phép sống sót.”
Lý Trạm ngẩng đầu, mắt lướt qua bầu trời. Trong đáy mắt hắn không có tức giận, chỉ có… tính toán lạnh lùng.

“Ra lệnh diệt khẩu. Toàn bộ khu hạ viện – bao gồm tất cả phòng xép, kẻ từng tiếp xúc với Lâm Kha… không để một ai sống sót.


Cùng lúc ấy, ở chuồng ngựa phía Nam phủ, Lâm Kha đã cảm nhận được sát khí một lần nữa lan tràn trong đất trời.

Sát khí lần này… rất nhiều người. Không còn là bốn tên âm thầm như hôm trước, mà là một toán đông, có chuẩn bị, có phối hợp.

Hắn lập tức cất bí kíp vào bao da, che giấu bên trong lớp áo mục nát, lặng lẽ rời khỏi phòng xép.

Từ xa, hắn thấy khoảng mười bóng áo đen đã vượt tường viện, chia nhau tản vào khu hạ nhân. Một vài tên còn lăm lăm phù tiễn và pháp khí sơ cấp — hiển nhiên không còn xem mục tiêu là phàm nhân.

“Chúng không chỉ muốn giết ta… mà muốn xóa luôn dấu vết.”
“Tể phủ… thật độc ác.”

Lâm Kha không thể im lặng nữa.


Ngay lúc toán sát thủ tiến vào phòng đầu tiên — nơi một ông lão tạp dịch già đang ngủ gà ngủ gật — một bóng đen từ nóc chuồng lao xuống như diều hâu.

Vút!

Một chiếc mộc thương gãy đôi do Lâm Kha mài sẵn, được linh lực gia trì, xuyên thẳng vào yết hầu tên đi đầu. Máu phụt như suối. Tiếng hét chưa kịp vang, hắn đã gục.

Ba tên phía sau chưa kịp phản ứng, trận pháp đơn sơ dưới đất kích hoạt — do Lâm Kha sắp xếp trước, tận dụng bùn đất và tro gỗ làm dẫn pháp. Một luồng khí âm mỏng bùng lên từ đất, khiến chân bọn chúng tê liệt trong chớp mắt.

Lâm Kha nhào vào như mãnh thú.

ẦM! ẦM!

Một chưởng đánh vào bụng, một trảo cắm vào ngực. Từng người một ngã xuống, máu nóng vấy khắp lối mòn. Không phải chiến đấu — đây là tàn sát.

Chỉ trong thời gian đun xong một ấm trà, sáu người đã chết. Chết không kêu được tiếng nào.


Phía sau viện, ba tên còn lại nghe tiếng động, lập tức xông tới, thấy thi thể khắp sân đất liền khiếp đảm.

Nhưng đã muộn.

Một bóng áo xám như ma quỷ từ sau lưng chúng xuất hiện. Một chỉ điểm thẳng vào tâm mạch. Một chưởng đánh vỡ linh lung khí. Một cú đá khiến sọ tên cuối cùng nứt toác.


Lâm Kha đứng giữa biển máu.
Tóc rối tung, toàn thân nhuốm đỏ, sát khí đọng nơi ánh mắt, không còn giống người thường.

Trong đan điền hắn, luồng linh khí cuồn cuộn xoay chuyển, sau khi hấp thu huyết khí tử thi qua công pháp Tàn Thiên Diệp Kinh, hắn đột phá lần nữa.

Đệ tam tầng Khai Mạch — đã thành.


Lúc trời sáng, quản sự cho người tới kiểm tra hạ viện, chỉ thấy tro tàn và máu đọng trong đất.

Không một nhân chứng. Không một ai sống.

Lý Trạm nghe báo cáo, chỉ lặng lẽ gật đầu:

“Tốt. Chuyện này, đến đây là kết thúc.”

Nhưng trong lòng hắn, bắt đầu có cảm giác bất an.

Bởi vì không ai tìm thấy thi thể Lâm Kha.


Còn Lâm Kha, lúc này đã rời khỏi Tể phủ bằng đường hầm cũ của nô bộc, trốn trong xe hàng chở củi ra khỏi thành.

Hắn ngồi trong bóng tối, tay đặt lên ngực, nơi trái tim đập mạnh mẽ chưa từng có. Máu chưa khô, nhưng đạo tâm đã sắt như thép.

“Các ngươi nghĩ diệt một tạp dịch là xong sao?”

“Không. Các ngươi… vừa gieo mầm họa cho chính dòng tộc của mình.”

Ngoài xe, trời dần sáng.

Con đường tu hành nghịch thiên… chỉ vừa mới bắt đầu.


 

Chương 7: Cánh Cửa Thế Giới Tu Tiên – Huyền Đan Môn

Gần nửa tháng sau khi trốn thoát khỏi Tể phủ, Lâm Kha lần đầu ngẩng mặt nhìn lên bầu trời không bị che bởi tường viện. Ánh dương nơi chân trời le lói như vệt máu mờ, gió thổi nhè nhẹ qua rừng trúc, mang theo hương vị đất trời tự do mà hắn chưa từng được nếm.

Mỗi bước đi trong những ngày qua là máu, mồ hôi, và sát khí.

Hắn đã dùng thân phận một kẻ gánh hàng thuê, vượt qua cổng thành, men theo đường sườn núi phía Tây, đến vùng biên viễn — nơi tin đồn nói rằng có Tông môn tu tiên thường bí mật chiêu mộ đệ tử có linh căn chưa lộ.

Và giờ, hắn đứng trước núi Huyền Linh, nơi đặt trụ sở của một môn phái vừa nhỏ vừa tách biệt – Huyền Đan Môn.


Huyền Đan Môn không phải danh môn đại tộc, nhưng lại là nơi nổi danh với Đan thuật cấp thấp và hệ thống huấn luyện tạp dịch nghiêm ngặt, được các thế lực lớn để mắt như trại ươm linh mầm.

Mỗi mười năm, Huyền Đan Môn mở Một Kỳ Tạp Dịch Thí, tuyển chọn những người có thể làm lao dịch, hái linh thảo, đun lò, nấu thuốc… và nếu may mắn, sẽ có cơ hội tiến vào tầng nội môn tu hành chân chính.

Đó chính là cửa ngõ đầu tiên vào thế giới tu tiên.


Lâm Kha cúi đầu, hòa mình vào đoàn người nghèo khổ đứng xếp hàng dưới chân núi.

Bên cạnh hắn là nông dân, người làm thuê, kẻ mồ côi, thậm chí có cả tên ăn mày thối hoắc. Không ai biết tu tiên là gì, chỉ nghe nói: “Ai được chọn, cả đời không còn phải cúi đầu”.

Hắn vẫn mặc áo vải rách, tóc búi thấp, ánh mắt khép hờ.

Nhưng trong lồng ngực là một cuốn bí kíp cổ xưa, vẫn nằm yên, như máu và xương của hắn.


Giữa giờ Thìn, tiếng chuông đồng trên đỉnh Huyền Linh vang lên ba hồi.

Một luồng linh áp mỏng quét qua chân núi, khiến kẻ yếu lập tức quỳ sụp, còn kẻ có gân cốt cứng rắn thì cũng chỉ gắng đứng vững, mặt trắng bệch.

Từ trên mây, một đạo nhân áo xanh ngự kiếm hạ xuống — Tu sĩ Trúc Cơ kỳ đầu tiên mà Lâm Kha nhìn thấy trong đời.

Không khí im lặng tuyệt đối.

Đạo nhân quét mắt một lượt, giọng trầm đục:

“Những kẻ có thể trụ vững dưới linh áp… lên núi. Những kẻ quỳ rạp, quay về.”

Hơn nửa đoàn người ngã quỵ, rên rỉ, oán than, khóc lóc — bị trục xuất không thương tiếc.

Lâm Kha đứng thẳng. Mồ hôi ướt lưng, hai chân run nhẹ, nhưng hắn không cúi đầu.
Bởi vì… hắn đã chịu đựng nhiều thứ còn nặng hơn cả áp lực của linh khí.


Mười ba người được chọn. Mười hai người thì mắt đầy kinh ngạc, chỉ có một kẻ trầm mặc.

Hắn – Lâm Kha – đi giữa họ, im lặng bước lên bậc đá dài nghìn thước, dẫn vào trong núi Huyền Linh.

Trên đường, hắn nghe được tin tức rằng:

“Chỉ cần trở thành tạp dịch trong Huyền Đan Môn, mỗi tháng được tiếp xúc với linh khí, có cơ hội kiểm tra linh căn, nếu có thể tu luyện… sẽ được thu làm đệ tử ngoại môn.”

Chỉ là… mười ngàn người mới có một kẻ có linh căn phù hợp.

Lâm Kha không lo.

Hắn có Tàn Thiên Diệp Kinh, và hắn biết… pháp môn này có thể bẻ gãy thiên căn, nghịch chuyển mạch khí, tự tạo cơ hội bước vào con đường tu đạo.


Chiều hôm ấy, đoàn người được dẫn đến “Khố Viện” — nơi chuyên quản lý tạp dịch mới đến.

Lâm Kha nhận được một thẻ tre ghi danh hiệu: “Tạp dịch số 49”.

Ký hiệu đỏ máu.

Chỗ ở là một dãy nhà gỗ sát rìa núi, ẩm thấp, lạnh lẽo, bị tu sĩ nội môn khinh rẻ, gọi là “chuồng khỉ”.

Nhưng Lâm Kha không để tâm.

Đêm đầu tiên, hắn nằm dưới mái gỗ nứt nẻ, mở ra cuốn bí kíp, lấy máu nhỏ lên một đoạn mới. Chữ cổ lại hiện ra:

“Tầng thứ hai: Hấp Mạch Tà Khí – Mượn sát phàm nhân, tụ khí âm hồn, trùng tu mạch ngược, phá giới không cần linh căn.”

Đọc xong, ánh mắt Lâm Kha sáng lên như ánh lửa ma trơi trong đêm tối.

“Dù không linh căn… ta vẫn tu tiên.”
“Dù bị nguyền rủa là tà ma… ta vẫn nghịch đạo mà đi.”
“Nếu đạo trời không dung ta… ta sẽ bước đi trên xác của thiên đạo.

Ngoài trời, sấm sét nổ xa xa, mây đen kéo đến, như ứng với một lời nguyền.


 

Chương 8: Huyền Khí Tịnh Cốt – Bước đầu nhập môn

Ban đêm tại Huyền Đan Môn luôn vắng lặng như tờ, chỉ có gió núi thổi qua tán tùng cổ vang lên từng tràng rít lạnh như tiếng ma quỷ thì thầm nơi khe núi. Tạp dịch không được phép ra khỏi Khố Viện sau canh hai, nếu bị phát hiện sẽ lập tức phạt đánh gãy chân đuổi khỏi môn phái.

Nhưng đêm nay, Lâm Kha ngồi xếp bằng, không màng tiếng gió lạnh rít bên tai. Trên đầu gối hắn là cuốn bí kíp nhuốm màu đen sẫm, da thú bọc ngoài đã mục nát, nhưng khí tức tà dị vẫn mơ hồ phát ra từng luồng u quang mờ mịt.


Dưới ánh trăng lạnh lẽo, hắn cắn ngón tay trỏ, nhỏ giọt máu xuống đoạn kinh văn thứ hai của cuốn Tàn Thiên Diệp Kinh.

Máu vừa chạm vào mặt giấy, toàn bộ trang sách rực sáng lên ánh đỏ mơ hồ, như mắt rắn mở ra trong bóng tối.

Chữ viết cổ xưa vốn mờ nhạt, lúc này hiện rõ từng hàng:

“Hấp Mạch Tà Khí – Dẫn huyết nhập cốt, tịnh hoá trọc khí, nghịch luyện mạch huyết. Không cầu thiên linh, không nhờ linh căn. Phàm nhân cũng có thể nhập môn, song sẽ đau đớn vạn phần. Nếu tâm đạo bất định, linh hồn liền tan rã.”

Một dòng chữ cuối:

“Tịnh Cốt – phải lấy máu chính mình, luyện suốt ba ngày đêm, dẫn âm khí vào xương, bẻ gãy ngưỡng trọc thân phàm.”


Lâm Kha không chần chừ.

Hắn ngồi im, cởi áo, lộ ra thân thể gầy guộc, bầm dập những vết roi từ những ngày tháng chịu nhục. Dưới ánh trăng, từng lằn sẹo như vết khắc của thời gian.

Hắn rút ra một lưỡi dao găm cùn, dùng sức rạch lên xương quai xanh, để máu nhỏ thành dòng, rồi đặt tay lên cuốn bí kíp, bắt đầu vận hành Hấp Mạch Tà Khí.

Lập tức—

ẦM!

Một luồng hắc khí bốc ra từ bí kíp, quấn lấy thân thể hắn như sương mù, chui vào từng lỗ chân lông.

Toàn thân hắn rung lên, cơn đau từ tủy sống bùng phát, như từng khúc xương bị nung trong dầu sôi, từng khớp tay bị đốt cháy, thần kinh như bị rút ra từ cơ thể sống.

Lâm Kha cắn răng, máu trong miệng nhỏ xuống đất, không rên một tiếng.

“Đau? Đau hơn khi bị đánh đập mỗi ngày sao?”
“Đau hơn khi phải quỳ lạy tên công tử mới mười ba tuổi sao?”
“Không… cái đau này, ít nhất còn là của chính ta. Không phải nỗi nhục bị người khác ban cho.”


Thời gian chậm rãi trôi qua…

Đến canh tư, trong huyết quản hắn bắt đầu có dị biến. Hắc khí hoà vào máu, trở thành “Huyết Âm Tà Châu” – một loại tà mạch phụ trợ tu luyện, giúp người không có linh căn dẫn khí nhập thể.

Bên trong đan điền vốn trống rỗng, xuất hiện một tia hắc khí như sợi chỉ mờ mịt, run rẩy lập lòe.

Dẫu yếu ớt… nhưng đó là linh khí đầu tiên trong đời hắn.


Hắn mở mắt.

Ánh mắt ấy không còn là ánh mắt của tạp dịch Lâm Kha nữa.

Nó là ánh mắt của một tu sĩ sơ nhập tà đạo,
Là kẻ sẵn sàng bước qua giới hạn con người,
Là kẻ tự thiêu thân xác để mượn sức trời mà sống sót.


Đêm vẫn đen, trăng vẫn lạnh.

Trong gian phòng gỗ mục, một thiếu niên đang từng bước rời xa nhân giới, đặt chân lên con đường mà thiên đạo ghét bỏ.


Chương 9: Linh Khí Bạo Động – Tạp Dịch Gây Sóng Gió

Sáng sớm ngày thứ tư kể từ khi Lâm Kha bắt đầu tu luyện theo Tàn Thiên Diệp Kinh, trời đất Huyền Đan Môn bất chợt nổi gió. Mây đen kéo đến tầng tầng lớp lớp, sương mù phủ kín các sườn núi, khiến cho khung cảnh vốn thanh tịnh bỗng trở nên âm u, huyền dị.

Tại Khố Viện, khi chúng tạp dịch vừa mới dậy, chuẩn bị đi lĩnh phần việc trong ngày, thì một trận chấn động linh khí nhè nhẹ lan ra từ một trong những căn phòng mục ở dãy cuối – nơi Lâm Kha ở.

Một lão tạp dịch lâu năm chau mày nói:

“Là… linh khí bạo động? Sao có thể? Khố Viện làm gì có kẻ nào đủ tư cách tu luyện?”

Một kẻ khác cười lạnh:

“Chắc đứa nào nửa đêm lén mở lò linh thảo, bị phản phệ rồi!”

Nhưng không ai ngờ rằng, nguồn linh khí ấy đang từ từ ổn định lại, như có người cưỡng ép áp chế, ép nó nhập vào cơ thể.


Trong căn phòng cũ kỹ ấy, Lâm Kha mở mắt, toàn thân đẫm mồ hôi máu.

Hắn đã vượt qua ba ngày luyện Hấp Mạch, và giờ, tia linh khí hắc sắc đầu tiên đã hoàn toàn nhập vào đan điền. Tựa như hạt giống tà đạo cắm rễ giữa thân xác phàm nhân.

Mạch máu hắn giờ như ẩn ẩn phát sáng dưới da, mang theo tia u quang nhàn nhạt.

Hắn chưa bước vào Luyện Khí kỳ, nhưng có thể cảm nhận linh khí, vận chuyển khí tức, ngưng thần nhập đan – đây tuyệt đối không phải điều mà tạp dịch có thể làm được.

Và chính vào thời khắc đó…

ẦM!

Cửa phòng bật tung.

Một bóng người mặc y phục đệ tử ngoại môn bước vào, đôi mắt mang theo hàn ý:

“Ai đang tu luyện trái phép trong Khố Viện?”

Đó là Chu Nhạc, một đệ tử ngoại môn có tu vi Luyện Khí tầng 2, chuyên cai quản tạp dịch trong khu.

Hắn nhìn thấy Lâm Kha ngồi xếp bằng, trước mặt là cuốn sách rách nát, khí tức quanh người vẫn còn sót lại tia huyền dị, liền biến sắc.

“Ngươi… dẫn được linh khí?”
“Một tạp dịch như ngươi… không thể nào!”

Hắn lập tức vận pháp lực, muốn áp chế Lâm Kha để tra xét.

Thế nhưng — vừa mới bước vào phạm vi ba bước, sắc mặt Chu Nhạc lập tức biến đổi.

Một luồng tà khí lạnh như băng, không mạnh nhưng cực kỳ âm u, như đang lặng lẽ nhìn vào linh hồn hắn, khiến hắn khựng lại.

“Đây không phải linh khí bình thường… Đây là… tà đạo?!”

Chu Nhạc lập tức quát lớn, ý định muốn phong tỏa Lâm Kha, báo cho chấp sự.

Nhưng đúng lúc đó — Lâm Kha đứng dậy.

Hắn không quỳ, không van xin.

Hắn chỉ nhìn thẳng vào mắt đối phương, lạnh lẽo mà kiên định.

“Ta là tạp dịch… nhưng ta đã cảm ngộ được linh khí. Theo luật môn phái, ta có thể xin xét linh căn, cầu tiến vào ngoại môn.”

Chu Nhạc nghiến răng:

“Dù ngươi có linh căn… thứ linh khí hắc tà này không thuộc về đạo chính thống. Ngươi tu luyện thứ gì?!”

Lâm Kha không trả lời.

Hắn chỉ khẽ thu cuốn bí kíp vào ngực áo, ánh mắt như than đen lạnh lẽo, thì thầm:

“Ngươi muốn biết? Có gan… thì đến mà lấy.”


Hôm đó, chuyện một tên tạp dịch cảm ngộ linh khí lan khắp Khố Viện.

Ba vị đệ tử nội môn được cử xuống, cùng một vị chấp sự Trúc Cơ cảnh tên Lý chấp sự, để tra xét Lâm Kha.

Dưới giám định của pháp bảo, họ xác nhận — Lâm Kha không có linh căn bẩm sinh.

Nhưng… hắn vẫn có thể hấp thu linh khí.

Cả Huyền Đan Môn chấn động.

Chấp sự Lý trầm ngâm thật lâu, cuối cùng phán một câu:

“Hắn là dị loại. Không có linh căn mà vẫn hấp khí… hoặc là kỳ tài trời sinh, hoặc là tà mạch. Nhưng trước khi định đoạt… tạm thời cho nhập ngoại môn, theo dõi thêm.”


Tối hôm ấy, Lâm Kha được đưa ra khỏi Khố Viện, bước chân vào khu Ngoại Môn Thứ Ba, chính thức trở thành đệ tử ngoại môn… dù chỉ là tạm thời.

Hắn đứng trên hành lang đá, gió thổi lồng lộng, áo rách phất phơ. Xa xa là ánh sáng của các điện tháp, nơi tu sĩ thực sự cư ngụ.

Lâm Kha ngẩng mặt, ánh mắt bình tĩnh, không hưng phấn, không sợ hãi.

“Cuối cùng… ta đã bước qua một cánh cửa.”


Chương 10: Tụ Khí Đầu Tiên – Cửu Mạch Phản Âm

Kể từ khi được thu vào ngoại môn với thân phận “dị loại”, Lâm Kha bị bao vây bởi vô số ánh mắt soi xét, nghi hoặc và khinh bỉ. Dù đã rời Khố Viện, hắn vẫn là kẻ thấp hèn trong mắt bọn đệ tử có linh căn chính thống.

Nhưng chính hắn hiểu rõ — đây chỉ là điểm khởi đầu.


Ngoại Môn Thứ Ba, khu luyện khí phía Tây.

Lúc bình minh chưa dứt sương, Lâm Kha đã một mình ngồi xếp bằng trên đài đá hoang, tay đặt lên cuốn bí kíp cổ: Tàn Thiên Diệp Kinh. Hắn không dám luyện giữa đêm, cũng chẳng được cấp nơi riêng biệt tu hành. Hắn chỉ có thể tận dụng những giờ khắc đệ tử khác còn mộng mị, để luyện tập trong âm thầm.

Trời xanh u uẩn, vầng dương ẩn sau tầng mây.

Bên trong cơ thể hắn, một luồng tà khí mỏng mảnh, như hắc tuyền xuyên mạch, bắt đầu di chuyển từ đan điền ra khắp tứ chi.

Hắn vận hành đúng theo tâm pháp được ghi trong kinh:

“Tàn Thiên bất viên, ngự khí vô hình; Huyết mạch nghịch lưu, diệp diệp tụ linh.”

Ngay lập tức, huyết quản hắn nóng rực, tim đập dồn dập như trống trận.

Bỗng nhiên — một trận đau nhức như thiêu đốt, lan từ cổ tay đến tận huyệt Bách Hội trên đỉnh đầu!

Lâm Kha nghiến chặt răng, mồ hôi máu nhỏ từng giọt lên tảng đá, thấm vào khe rãnh rêu phong. Cơ thể như bị hàng ngàn cây kim xuyên qua, mà hắn vẫn không dừng lại.

“Không được dừng... nếu dừng lại, khí loạn sẽ phản phệ, chết ngay tại chỗ…”

Đúng vào khoảnh khắc sinh tử ấy, trong thức hải bỗng vang lên một âm thanh cổ xưa, mơ hồ như từ cõi u linh:

“Diệp mở cửu mạch, nghịch thiên nan cầu…”

Rồi bất ngờ—một trong chín kinh mạch bị phong bế bẩm sinh của hắn, từ từ rụng ra một tầng huyết tủy, khiến linh khí tà dị tràn vào, như suối ngầm vỡ đê!

ẦM!!!

Một cơn gió xoáy vô hình từ chỗ hắn ngồi bốc lên, cuốn theo cát đá xung quanh. Trên không trung, mây đen hội tụ, rồi tan biến chỉ trong chớp mắt.


Xa xa, trong đại điện Ngoại Môn, một lão giả áo xám đang nhắm mắt dưỡng thần cũng bất chợt mở mắt ra.

“Là linh khí dao động... từ khu Tây?”

Một đệ tử nội môn cúi đầu bẩm:

“Chỉ là tạp khí hỗn độn, giống như có người luyện sai tâm pháp.”

Lão giả khẽ nhíu mày, trầm ngâm:

“Không giống... loại cảm ứng này… như là có một mạch bị khai thông sau mấy chục năm bế tắc…”


Lúc này, Lâm Kha đã ngã quỵ xuống đất, thở dốc từng nhịp, máu từ mũi và miệng rịn ra, nhưng ánh mắt lại... bình tĩnh đến lạnh lùng.

Trong tay hắn, cuốn bí kíp cổ đã tỏa ra ánh sáng mờ mờ màu tử hắc, trang thứ hai bắt đầu tự động mở ra — như thể chỉ khi tụ đủ khí mới được phép tiếp tục đọc.

Hắn nhìn những ký tự lạ lẫm khắc như dao lên da thú kia, thì thầm:

“Cửu mạch tụ khí... giờ chỉ mới một. Con đường này... là tử lộ, nhưng cũng là sinh cơ duy nhất của ta.”

“Ta, Lâm Kha, nếu đã bước vào... thì dù nghịch thiên, cũng phải đi tới cùng.”

 

Post a Comment

0 Comments