Chương 11: Thí Luyện Ngoại Môn – Dị Mạch Lộ Diện
Ba
ngày sau khi tụ khí thành công tại đài đá hoang, ngoại môn tổ chức thí luyện
nhập pháp—lần chọn lọc đầu tiên giữa những kẻ có tư cách tu tiên và những
kẻ chỉ là cỏ dại vô danh.
Lâm Kha cũng phải tham dự.
Dù
thân phận là đệ tử ký danh, tư cách hắn chỉ đủ đứng cuối bảng, làm bia cho
người khác trút giận. Trong mắt bọn nội môn, hắn chẳng qua là “phàm thân ký
sinh”, có linh căn thấp đến mức không thể phân loại.
Nơi tổ chức: Lôi Vân Trì, một hồ nước tròn đục ngầu
nằm giữa sơn cốc, trời âm u không trăng, không gió, chỉ có những tiếng rít nhỏ
như ma khóc giữa tầng mây đen.
Trên
bậc đá, các trưởng lão áo xám ngồi thiền, ánh mắt nhắm hờ nhưng vẫn liếc tới
mỗi người bước vào.
Lâm
Kha đứng lẫn giữa hàng cuối, tay áo vá chằng chịt, ánh mắt bình lặng như nước
giếng cạn. Không ai nhìn hắn, cũng chẳng ai để ý đến sự tồn tại của một tên “nô
lệ từng quét chuồng” nay mang danh tu sĩ.
Chỉ
có hắn biết — bên trong huyết mạch, linh khí đang luân chuyển chậm rãi, dị
thường.
“Người tiếp theo, Lâm Kha.”
Giọng
nói như tiếng sấm vang vọng.
Tất
cả đệ tử đều quay đầu nhìn. Có tiếng cười khẽ:
“Tên
tạp dịch đó cũng dám lên đài? Ha ha... Chắc muốn thể hiện rồi bị loại sớm để
quay lại gánh nước!”
“Linh
căn không có, tu vi không rõ, mà cũng dám chen chân vào đây... Nực cười.”
Lâm
Kha không đáp. Hắn lặng lẽ bước ra, đứng trước Vân Trì Thạch Thai—một
tảng đá lớn có khắc phù văn cổ, dùng để kiểm tra linh lực và khí mạch.
Một
trưởng lão gật đầu nhẹ:
“Truyền
khí nhập thạch. Nếu linh khí không đến ngưỡng, sẽ bị từ chối, ngươi hiểu chứ?”
ẦMMMM!!!
Toàn
bộ Vân Trì Thạch đột ngột run rẩy, những phù văn ẩn giấu từ trăm năm
bỗng hiện ra như lửa đỏ lan khắp bề mặt.
Một luồng tà khí quái dị từ tay Lâm Kha tràn ra, khác hẳn
với linh khí bình thường – vừa đen vừa đỏ, như máu bị nung chảy, vừa như
sương độc, vừa như thi khí.
Cả
thạch thai rung chuyển. Hồ nước sau lưng bỗng trào lên một gợn sóng — điều chưa
từng có trong lịch sử ba mươi năm thí luyện!
Trưởng
lão áo xám đứng bật dậy, mắt trợn lớn:
“Đây…
Đây là dị mạch? Không… là Tà mạch biến dị!?”
Một
vị khác thì thốt lên:
“Không
thể! Kẻ phàm thân lại có thể dẫn dị khí đến mức ấy? Hắn… hắn là ai!?”
Giữa
ánh nhìn sững sờ, sợ hãi và tò mò, Lâm Kha rút tay về, trên trán rịn mồ
hôi, sắc mặt trắng bệch nhưng ánh mắt thì sáng như đèn lồng giữa đêm đen.
Hắn
quay bước trở về cuối hàng, lặng lẽ như cũ, để mặc tất cả những kẻ vừa cười
nhạo hắn nín bặt.
Trong
tim hắn, một câu từng khắc ghi trong Tàn Thiên Diệp Kinh như vang vọng:
Lâm
Kha khẽ mím môi.
Chương 12: Bóng Đêm Trong Cốc – Kẻ Truy Sát Bí Ẩn
Trăng
lên cao. Ánh bạc mờ đục trải dài trên sơn đạo quanh co, nơi từng bước chân như
chìm vào làn sương lạnh giá tựa hồ quỷ khí.
Lâm Kha lặng lẽ bước ra khỏi tiểu viện dành cho ký danh đệ tử. Trên
lưng hắn đeo một gói vải mỏng, trong đó giấu kín cuốn bí kíp “Tàn Thiên Diệp
Kinh”, thứ đã giúp hắn dẫn động dị khí trong cơ thể ba hôm trước.
Từ
sau ngày thí luyện, ánh mắt mọi người đối với hắn không còn như trước—không
còn là khinh bỉ, mà là dè chừng. Có đệ tử lén lút bám theo, có cả ánh mắt
từ trưởng lão luôn giám sát.
Hắn
hiểu. Tu chân giới không tha thứ cho kẻ mang thứ “khí mạch bất thường”, đặc
biệt là thứ huyết khí tà mị như hắn.
“Nếu
ta không mạnh lên, sớm muộn cũng sẽ bị diệt trừ…”
Hắn
men theo con đường nhỏ dẫn xuống U Cốc—một khe núi tối tăm, nơi từng bị
cấm đến vì “khí âm nồng nặc, u hồn vãng vất”. Nhưng theo chỉ dẫn mơ hồ trong
cuốn bí kíp, nơi này từng là tàn tích của một tiểu động phủ cổ tu, thích
hợp để hắn bế quan luyện khí.
Gió lùa qua khe đá, mang theo tiếng gào khóc tựa như oán
linh.
Càng
đi sâu, không khí càng nặng nề. Lá cây khô vụn vỡ như tro, vách đá rỉ sương
lạnh buốt đến tận xương.
Cuối
cùng, hắn dừng lại trước một vách đá phủ rêu xám. Tay trái run rẩy lôi ra một
trang ngọc phù từ bí kíp, đặt vào khe đá nhỏ dưới chân vách.
ẦM…
Một
tiếng trầm đục vang lên. Cả vách đá rung chuyển, rồi tách ra thành một cánh cửa
đá mờ mịt, để lộ một hang động tối sâu, mùi máu tanh nồng xộc thẳng vào mặt.
Bên
trong, là một nơi trống rỗng, chỉ có một bộ xương khô khoác đạo bào màu
tím sẫm đã mục nát, hai tay vẫn ôm chặt lấy một khối thạch cầu đen sì, như đang
giữ lấy thứ cuối cùng trong đời.
Lâm
Kha quỳ xuống trước bộ hài cốt, cúi đầu:
“Vãn
bối mạo phạm, nếu có oan khuất, xin thứ tội… Nhưng nếu người từng nghịch thiên
mà chết, xin hãy cho ta mượn đạo của người, để ta nghịch thiên mà sống.”
Hắn
vươn tay, chạm vào thạch cầu đen.
Ngay
lập tức, một luồng hắc khí bắn thẳng ra, nhập vào tâm mạch hắn. Cả cơ
thể Lâm Kha chấn động, huyết mạch nóng bừng, xương cốt đau đớn như bị
nung đỏ, máu trong người chảy ngược trong khoảnh khắc!
Tiếng
thì thầm vang lên trong tâm trí:
“Dị
huyết… dị đạo… tà mạch nghịch sinh… Ngươi… cũng là một kẻ không cam chịu số
mệnh.”
Tàn Thiên Diệp Kinh trên lưng hắn bất ngờ tự động mở
ra, những dòng văn tự cổ uốn lượn như sống, nhập vào mi tâm.
Lâm
Kha ngã quỵ, miệng rỉ máu, nhưng ánh mắt hắn sáng bừng:
“Chỉ
cần còn một hơi thở, ta sẽ bước lên con đường tu tiên… dù phải bước trên xác chết,
dù thiên đạo có phẫn nộ, ta cũng không quay đầu!”
Nhưng
khi còn chưa kịp hồi phục linh thức, hắn cảm nhận một luồng sát ý lặng lẽ áp
sát từ phía sau cốc.
Một
bóng đen trong áo choàng đen tuyền, không mang khí tức sinh mệnh, lặng lẽ giáng
xuống.
Chương 13: Sát Cơ Đầu Tiên – Huyết Mạch Thức Tỉnh
Tiếng
gió trong U Cốc gào rú như quỷ khóc, ánh trăng từ bên ngoài khe đá không thể
len vào, chỉ còn lại một mảnh tối tăm bao trùm.
Lâm
Kha đứng lặng trước bóng đen thần bí đang lơ lửng giữa không trung.
Người kia không có khí tức, không phát ra linh áp, nhưng chính sự yên lặng
tuyệt đối đó lại khiến tim Lâm Kha co rút.
"Ngươi
là ai?" – Lâm Kha trầm giọng hỏi, tay đã đặt lên chuôi chổi gỗ cũ kỹ, thứ
duy nhất hắn mang theo.
Bóng
đen không đáp. Một luồng khí lạnh xuyên qua không gian, xẹt thẳng đến yết
hầu.
“Vút—!”
Lâm
Kha nghiêng đầu tránh, da cổ rách một đường, máu rỉ ra, nóng rát. Màu đỏ
tươi trong bóng tối như một tia dẫn lửa. Mùi máu lan ra, kích thích thứ gì đó
sâu trong cơ thể hắn bừng tỉnh.
Trái
tim đập mạnh. Mắt trái của hắn bỗng rực lên sắc đỏ, như có ngọn lửa tà
dị bừng cháy.
Cơ thể Lâm Kha nóng lên, từng kinh mạch căng ra, máu
dường như không còn là máu thường, mà là một loại dung dịch sôi sục, cháy bỏng.
Trong thức hải, một bóng người mờ ảo như ma thần cười lớn.
"Muốn
sống? Vậy giết."
Trong
khoảnh khắc, cuốn “Tàn Thiên Diệp Kinh” mở ra nơi ngực hắn, ánh sáng đen
bắn thẳng lên trời như một cột trụ. Từ giữa không trung, một pháp ấn kỳ lạ
khắc bằng máu nổi lên trên trán hắn.
Bóng
đen cảm nhận được dị biến, liền rút ra một thanh đoản đao đen tuyền, ánh sáng
lấp lóe đầy sát ý.
“Ngươi không đáng sống...”
Lâm
Kha quát lớn, chổi gỗ trong tay hóa thành một mũi thương dài mờ ảo—thứ
này không phải thật vật, mà là hình thái sơ khai của ý niệm sát đạo đầu tiên,
được kích phát từ dòng máu nghịch mệnh trong hắn.
ẦM!
Hai
luồng lực va chạm trong không gian hẹp. Đá rơi, gió hú, vách động rung chuyển
dữ dội. Lâm Kha bị đánh văng ra, máu trào khỏi miệng, nhưng ánh mắt vẫn
không đổi.
“Nếu
không giết được ngươi… ta sẽ vẫn là nô tài cả đời!”
ẦM! ẦM! ẦM!
Từng
bước, hắn đứng dậy, pháp ấn trên trán phát sáng dữ dội, khiến bóng đen
khựng lại. Một cảm giác… sợ hãi? Không, là bản năng trỗi dậy từ thứ gì đó cổ
xưa hơn cả linh khí.
Lâm Kha lao tới, một kích cuối cùng—mang toàn bộ
linh lực mới tụ, đánh thẳng vào ngực kẻ kia.
Phụt!
Máu
đen phụt ra. Bóng đen ngẩng đầu, tròng mắt bên trong lớp mũ sụp xuống hiện lên
sự kinh ngạc, rồi… hóa thành tro bụi.
Không
tiếng kêu. Không máu thịt. Chỉ là… một phân thân hư ảnh bị diệt.
Toàn
thân run rẩy, Lâm Kha quỳ xuống giữa hang động, hơi thở gấp gáp, hai tay
dính máu của chính mình.
Nhưng
trong khoảnh khắc đó—hắn biết:
Từ sâu trong linh hồn hắn, một giọng nói trầm đục vọng lên:
“Đệ
nhất thức của Tàn Thiên Diệp Kinh – [Huyết Tâm Kích], đã lĩnh ngộ.”
Lâm Kha – từ một kẻ gánh nước, quét sân, nay đã bước vào vết
máu đầu tiên trong cuộc đời tu đạo.
Chương 14: Tiên Môn Đã Mở, Quỷ Ảnh Theo Sau
Gió
đêm buốt lạnh, luồn qua từng khe đá, rít lên những âm thanh như tiếng quỷ khóc.
Lâm
Kha ngồi bất động bên mép vực trong U Cốc, thân thể rách nát, y phục tơi tả,
máu khô loang lổ khắp vai và tay. Ánh mắt hắn trống rỗng, nhưng sâu bên trong
lại như có một ngọn lửa đang âm ỉ cháy, mỗi lúc một dữ dội.
Cuốn
bí kíp “Tàn Thiên Diệp Kinh” hiện ra giữa không trung, tự động lật từng
trang bằng một lực lượng vô hình. Từng ký tự cổ quái đỏ như máu nhảy múa
trong không gian, xoáy thẳng vào tâm trí Lâm Kha.
Một
luồng linh khí lạ lẫm, pha lẫn khí tức ma tà, rót vào đan điền hắn. Cơ thể
vốn yếu ớt, gầy guộc giờ đây run rẩy mãnh liệt, từng sợi gân cốt như bị
thiêu cháy từ bên trong.
Giọng
nói ấy lại vang lên trong đầu hắn – là ý chí của bí kíp, hay là thứ gì khác còn
sâu xa hơn?
ẦM!
Một
tiếng nổ nhỏ vang lên trong đan điền. Linh khí tụ lại, phá vỡ giới hạn,
tạo thành một lốc xoáy nhỏ – Khí Hải mở ra!
Lâm Kha – bước vào Luyện Thể tầng thứ nhất.
Ngay
lúc đó, từ xa trong bóng tối, một bóng người âm trầm xuất hiện. Không
một tiếng động. Không khí xung quanh lạnh đi mấy phần.
“Tiểu
tử kia... quả nhiên là ngươi.”
Lâm
Kha giật mình quay lại. Một nam tử trung niên vận hắc y, ánh mắt u tối, đứng
cách hắn mười trượng. Người này chính là Quản sự Lữ, kẻ vẫn ngày ngày
sai hắn gánh nước, quét rác, thậm chí từng trói hắn giữa sân phủ chỉ vì làm vỡ
cái bát của công tử.
“Ngươi...
theo dõi ta?” – Lâm Kha nghiến răng, siết chặt bàn tay đang dính máu.
Lữ
quản sự cười khẽ, như tiếng xương khô va chạm.
“Cho
nên, ta đến... để thu dọn hậu họa.”
ẦM!
Lữ
quản sự tung chưởng. Một luồng khí âm tà lạnh buốt, mang theo sát khí đè ép
không gian, ập đến như thác lũ.
Lâm
Kha ngẩng đầu, ánh mắt không còn là của một tên nô tài yếu đuối nữa.
Huyết Ảnh Thức – [Thiên Hồn Thác Sát]!
Một
luồng ảnh đỏ từ phía sau Lâm Kha vọt ra, hình dạng như bóng quỷ, bổ xuống đầu
Lữ quản sự.
ẦM!!!
Cả
một góc vách đá bị nghiền nát. Lữ quản sự gào lên, một cánh tay hắn bị xé
rách hoàn toàn, máu đen phun trào.
“Tiểu
súc sinh!! Ngươi... dám!!” – Hắn phẫn nộ, khuôn mặt vặn vẹo vì đau đớn và kinh
ngạc.
Lâm
Kha bước chậm đến, mỗi bước mang theo sát ý dày đặc. Ánh trăng le lói
chiếu vào gương mặt hắn – một thiếu niên mười sáu tuổi, mắt đỏ như lửa, hơi thở
mang theo mùi máu, nhưng… không hề run rẩy.
Chương 15: Máu Vẩy Phủ Quan – Lâm Kha Thành Sát Tinh
Trời
vừa hửng sáng, ánh nắng mỏng như lụa len qua kẽ lá phủ đệ Quan Phủ, nhưng không
khí lại trĩu nặng, im lặng một cách lạ thường.
Tại
hậu viện, thi thể Quản sự Lữ nằm nghiêng dưới gốc tùng già, mắt trợn trừng,
thân thể biến dạng, tứ chi như bị vặn xoắn bởi một cỗ lực lượng tà dị. Máu đen
chảy thành vệt dài trên nền gạch, thấm vào đất đá lạnh ngắt.
Đám
gia nô tụ tập xung quanh, mặt tái mét. Không ai dám đến gần. Họ chỉ thì thầm
một cái tên, lặp đi lặp lại như ma chú:
"Lâm
Kha… Là hắn giết Lữ quản sự…"
"Tên
tạp dịch đó… hóa điên rồi sao?"
"Không,
không phải điên… ánh mắt hắn... như của một hung thần!"
Lâm
Kha đứng đó, mình đầy máu, y phục rách rưới, tóc rối bời, tay nắm chặt cuốn bí
kíp đỏ như máu. Hắn không trốn. Cũng không nói lời nào. Đôi mắt u tối nhìn về
phía nội viện – nơi đám công tử, tiểu thư của quan phủ vẫn đang say ngủ trong
giường êm chăn ấm.
Linh khí trong đan điền hắn đang sôi trào, dư âm của
pháp thuật tà dị từ "Tàn Thiên Diệp Kinh" vẫn chưa tan hết. Sát khí
trong mắt hắn khiến cả đám gia nhân không ai dám tới gần quá ba bước.
Từ
xa, tiếng chuông canh phòng vang lên dồn dập.
Một
đội gia tướng tinh nhuệ được phái đến. Kẻ nào cũng tu vi không thấp, ít nhất
cũng đạt Luyện Thể tầng ba. Kẻ cầm đầu là một trung niên lực lưỡng – Hồ quản
lĩnh, từng là đệ tử bị đuổi khỏi một môn phái nhỏ.
“Tiểu
cẩu nô! Dám giết người trong phủ, chính là nghịch tặc! Giao đầu ngươi đây!”
ẦM!!!
Hắn
vung đại phủ, linh khí rít gào, chém xuống như lôi đình. Nhưng ngay khoảnh khắc
đó, một bóng máu bốc lên từ dưới chân Lâm Kha, hóa thành Ảnh Hồn
Huyết Ảnh, cắn ngược vào Hồ quản lĩnh!
“ARGHH!!!”
Tiếng
hét vang trời. Một mảng lớn da thịt trên vai Hồ quản lĩnh bị xé toạc, máu bắn
ra như mưa.
Cả
đội gia tướng rối loạn. Lâm Kha nhún chân, thân ảnh vọt lên như u linh,
xoay mình giữa không trung, thi triển Huyết Tàn Bộ – thân pháp cấp thấp
trong Tàn Thiên Diệp Kinh, lướt qua từng người như quỷ mị.
Mỗi
khi hắn lướt qua một kẻ, máu sẽ phun lên như đóa hoa nở. Không ai thấy
hắn đánh thế nào. Chỉ thấy những tiếng ngã gục, tiếng hét đau đớn, và mùi máu
tanh ngập tràn hậu viện.
Chỉ
trong một khắc, cả đội gia tướng bị tiêu diệt.
Lâm
Kha đứng giữa vũng máu, ánh mắt lạnh như sắt, gió thổi tơi tả vạt áo dính máu.
Trong lòng hắn, không có hối hận. Cũng không có sợ hãi.
Chỉ
còn một lời thề khắc sâu trong tâm trí:
“Không
ai… được phép giẫm lên đầu ta nữa.”
Ngay
lúc ấy, một âm thanh như chuông ngọc vang lên trong đầu:
“Tu giả sát giới, huyết nhục tạo nền. Ngươi đã hoàn tất nghi
thức huyết hiến.”
“Tàn Thiên Diệp Kinh – tầng thứ hai, mở.”
Không
trung chấn động nhẹ. Cuốn bí kíp trong tay hắn bỗng phát sáng rực rỡ. Trên bìa
sách, một con mắt khép kín dần hé mở, đỏ như máu, nhìn xoáy vào linh hồn
hắn.
Một
làn khí tức cổ xưa và khủng khiếp tràn ra – không thuộc về phàm giới.
Từ
trong bóng tối, một luồng khí tức khác cũng vừa lóe lên, âm trầm và nguy hiểm.
Một
giọng nói lảnh lót như chuông ngân vang lên từ ngoài tường phủ:
“Máu
tà đạo bốc lên trời, phá thiên lý cấm. Có người ở phàm trần mở Tàn Thiên Diệp
Kinh… chuyện này không thể để mặc.”
Một
bóng áo trắng lơ lửng trên mái phủ, thần sắc cao ngạo, đạp gió mà đến. Trên vai
hắn mang huy hiệu Thanh Ngọc Môn – một trong bốn đại tiên môn chính đạo.
0 Comments