Thủy Hử Ngoại Truyện: Lương Sơn Bạc – Bựa Sử Toàn Thư (Chương 11 - 15) Siêu Bựa Mà Vui

 CHƯƠNG 11

Lý Quỳ mở lớp dạy đánh nhau – chưa kịp ra bài kiểm tra thì… bị học trò tiễn vào lò thuốc Bắc


Dạy võ không khó, khó là đừng hăng máu dạy… ngu.
Lý Quỳ, trước khi lên cáng gãy hai cái xương sườn, lệ rơi giữa trưa hè


Mở đầu: Lý Quỳ chán đời, muốn "truyền nghề" cho hậu bối

Một hôm, Lý Quỳ – biệt danh "Thiết Ngưu Đầu Trọc", đệ nhất… đập lộn Lương Sơn – đang nằm phơi bụng trên võng, ăn bắp rang của Ngô Dụng lén rang bằng... cám heo, thì bỗng nhiên ngồi bật dậy:

“Không lẽ bao nhiêu năm đấm đá tung trời, lại để võ công thất truyền? Không được! Ta… phải mở lớp dạy đánh nhau!”

Ngô Dụng trợn mắt:

“Ngươi biết chữ không?”

Lý Quỳ vỗ ngực:

“Không cần chữ! Chỉ cần... cú đấm trúng là điểm 10!”


Tuyển sinh rầm rộ – khẩu hiệu nghe thôi đã muốn né

Lý Quỳ dựng bảng:
“Lớp đào tạo cao thủ cấp tốc – ai yếu tim miễn vào, ai có tiền thì được đánh sau”

Đặc biệt, phương châm 3H: Học – Hăng – Hộc máu.

Bảng hiệu to như mâm cỗ, có hình Lý Quỳ đang cầm ghế gỗ phang vào mặt... một khúc củi vì tưởng là giặc.




Giáo án không giống ai – bài học đầu tiên: "Lăn từ đồi xuống để tập kháng va đập"

Buổi đầu, Lý Quỳ dắt cả lớp lên đồi:

“Tụi bay! Muốn đánh nhau giỏi, phải biết... chịu đòn!”

Rồi huynh lăn từ trên đồi xuống, mặt mũi đầy sình đất, răng còn dính cỏ, mà vẫn cười tươi như mùa xuân về:

“Đó! Thấy không? Vậy mới gọi là ngầu!”

Học trò nhìn nhau, có đứa đang khóc nhỏ vì... mang giày mới mua chưa kịp tháo tem.


Tiết thứ hai: "Kỹ thuật chửi cho địch tức mà đánh trước"

Lý Quỳ gào:

“Tụi bay! Khi gặp địch, phải biết dùng lời lẽ để khiêu khích. Ví dụ nè:
– Ê đồ ăn cơm không muối, ngủ không gối, đầu óc trống rỗng như hũ mắm hết cá!”

Cả lớp gật gù.

Một thằng bé ngây thơ hỏi:

“Vậy nếu nó không tức thì sao thầy?”

Lý Quỳ cười gian:

“Thì mình đánh trước luôn, khỏi cần nói!”


Bi kịch xảy ra ở buổi "thực hành đánh thật" – thầy bị học trò đấm một phát bay vô chuồng heo

Lý Quỳ chọn cậu học trò cao to nhất, nói:

“Mày! Lên đây! Thực hành. Đấm ta đi, hết sức!”

Cậu học trò tên là Đậu Đen – nông dân trồng đậu từ nhỏ, tay to như chày giã cốm.

Đậu Đen gồng mình, tung cú đấm do học suốt 3 ngày 2 đêm không ngủ...

RẮC!!

Lý Quỳ bay như cánh chim không mỏi – rơi xuống... chuồng heo của bà Hai bên cạnh, làm heo xỉu hết 3 con vì tưởng động đất.


Toàn trại Lương Sơn kéo tới – ai cũng tưởng... Lý Quỳ bị ám sát

Võ Tòng chạy tới, tưởng có giặc, quát:

“Ai dám hành hung Quỳ huynh?”

Đậu Đen sợ xanh mặt:

“Dạ... thầy bảo con đấm. Con đấm… giờ thầy nằm im như... cá khô phơi sương...”

Lý Quỳ trên cáng, mặt sưng như bánh bao bị nở lỗi, rên rỉ:

“Không sao... chỉ gãy nhẹ 2 cái xương sườn... thêm trật vai, bong gối, sái mắt cá và mất niềm tin vào nghề giáo…”


Hạ màn: Lý Quỳ giải tán lớp học – mở quán bán... dụng cụ bảo hộ võ thuật

Từ đó, Lý Quỳ từ bỏ nghiệp thầy, nhưng chuyển hướng kinh doanh “nón bảo hiểm chống đấm”, “áo giáp lăn đồi”, và “găng tay cho người yếu tim”.

Bảng hiệu quán viết to:
“Từng bị học trò đấm – nên tôi hiểu bạn cần gì!”

 

CHƯƠNG 12

Lâm Xung làm thơ – không ai hiểu gì, chỉ riêng hoàng thượng… tưởng bị chửi thẳng mặt!


Làm tướng ngoài trận thì dễ, làm thơ ẩn dụ mà không bị hiểu nhầm là... mưu phản thì khó vô cùng!
Trích “Sổ tay sinh tồn dành cho thi sĩ dở hơi” – Lâm Xung viết lúc ngồi sám hối


Mở đầu: Lâm Xung – từ đại đao sang đại thơ, từ chém địch sang chém... ngôn từ

Một buổi sáng đẹp trời, gió thổi mát như quạt bà tám, Lâm Xung đột nhiên... ngồi bắt chéo chân bên bờ suối, ngắm mây, nghe chim hót (mặc dù đó là tiếng gà gáy hụ).

Ngô Dụng hỏi:

“Sao huynh không luyện võ?”

Lâm Xung chắp tay sau lưng, đáp phong trần:

“Võ là để giết, thơ là để sống. Ta muốn thăng hoa!”

Và thế là vị đại tướng cầm đao như múa quạt, bắt đầu... làm thơ.


Tập thơ đầu tay: “Gió Làng Gà, Lòng Như Nước Mắm” gây chấn động nội bộ Lương Sơn

Lâm Xung ra mắt tập thơ mang tên đầy ẩn dụ:

“Gió Làng Gà, Lòng Như Nước Mắm – Tạp Thi Tập (Tập một trong chuỗi vô định kỳ)”

Một đoạn trích gây sóng gió như sau:

“Trăng vỡ trên nồi cá kho,
Người quăng áo, chẳng quăng tình...
Thịt gà nhạt, nước mắm đậm,
Nỗi lòng ta, ai dám thấu đâu?”

Ngô Dụng đọc xong suýt hóc hạt mít:

“Huynh đang tả... tâm trạng hay công thức nấu ăn?”


Sự cố ngoại giao: Bài thơ vô tình bay vào hoàng cung – nhà vua tưởng bị... công khai cà khịa

Một bản chép tay thơ của Lâm Xung – không biết do đứa nào gửi đi (nghi Lý Quỳ đem đổi lấy rượu) – bị rơi vào tay ngự sử.

Ngự sử đọc xong, báo ngay cho vua:

“Tâu bệ hạ! Có kẻ trong dân gian làm thơ… ám chỉ trăng vỡ, áo quăng, nước mắm – rõ ràng ẩn dụ về việc triều đình... nhạt nhẽo, yếu mềm!”

Vua đỏ mặt như vừa ăn ớt hiểm:

“Dám nói ta... là ‘gà luộc không muối’? Trảm hết!”


Lâm Xung bị triệu vào cung – giải thích thơ theo kiểu “đá bóng sang lúa”

Lâm Xung bị lôi tới hoàng cung như bị bắt quả tang ăn trộm bánh tét.

Vua hỏi:

“Ngươi! Nói thật đi, câu ‘Người quăng áo, chẳng quăng tình’ là có ý gì?”

Lâm Xung toát mồ hôi, cười gượng như người ăn trúng ớt chuông tưởng là táo:

“Dạ... Ý thiếp... à không, thần, là người dân quê mùa. Áo ở đây... là cái áo cũ, còn tình... là tình đồng chí! Ý nói dân vẫn yêu nước, dù áo rách!”

Vua gật gù, rồi cau mày:

“Còn ‘nước mắm đậm, thịt gà nhạt’?”

Lâm Xung chắp tay:

“Dạ, ý nói... dân đói muối, mong triều đình thêm... chính sách nêm nếm phù hợp với lòng dân!”

Cả cung điện im phăng phắc. Một con muỗi bay ngang cũng ngại mà đi nhẹ.


May mắn: Vua lại... thấy hay, phong cho Lâm Xung làm “Thơ sĩ quốc dân” (bán thời gian)

Sau một hồi suy ngẫm, vua bỗng... bật cười:

“Được! Lời lẽ mặn mòi như nước mắm nguyên chất Phú Quốc! Từ nay, nhà ngươi sẽ viết... khẩu hiệu tuyên truyền cho triều đình!”

Lâm Xung méo mặt:

“Dạ… thần viết được... thơ tình, còn tuyên truyền thì... xin khất!”


Từ đó, Lâm Xung nổi tiếng… không vì võ, mà vì thơ "lạ như sấm trong nồi chè"

Bài thơ “Trăng vỡ trên nồi cá kho” trở thành:

  • Lời ru ở chợ,
  • Câu cửa miệng của dân nhậu ("Đừng như trăng vỡ trên nồi cá kho!")
  • Và đặc biệt... được khắc lên cửa nhà xí công cộng như một lời cảnh tỉnh triết học.

 

Rồi rồi, lại tới nữa rồi đây – Chương 13 của siêu phẩm hài lầy lội "Thủy Hử – Bựa Mà Văn", nơi Tống Giang – đầu lĩnh uy nghiêm, đứng đầu trăm anh em Lương Sơn – bỗng nhiên nổi hứng… đi coi bói! Nhưng oái oăm thay, ông thầy bói lại phán một câu làm chấn động cả trại: “Sát gái, không sát giặc!”


CHƯƠNG 13

Tống Giang đi xem bói – thầy phán một câu, anh em Lương Sơn đòi... cho nghỉ làm tướng


Làm tướng thì cần sát khí, không cần sát... tim người ta!
Ngô Dụng, sau khi đọc xong lá số tử vi của Tống Giang và ngất nhẹ


Khởi đầu: Tống Giang – vốn là người nghiêm túc, hôm nay lại đi… tin bói toán

Một hôm, trời u ám như cháo nấu bằng nước mưa, Tống Giang thức dậy, cảm thấy tim nhói nhẹ, bụng nhâm nhẩm đau, và... muốn làm thơ.

Ngô Dụng thấy lạ:

“Huynh có bị gì không? Bình thường chỉ đau bụng, sao hôm nay đau cả thơ?”

Tống Giang nghiêm mặt:

“Ta cảm giác có biến. Đêm qua nằm mơ thấy... bị cưới ép với một đám mỹ nữ giang hồ. Ta... cần đi xem bói!”

Cả Lương Sơn lặng người. Đây là lần đầu tiên vị đại ca quyết đoán đi... hỏi số mạng như bà thím gần Tết.


Ông thầy bói – biệt danh “Bói Ba Mùa”, phán số như thổi nồi cơm điện

Tống Giang đi đến lều thầy bói “Bói Ba Mùa”, người nổi danh vì từng bói trúng 3 lần liền: vỡ chum, mất chó, và gãy răng vì ăn trái ổi sống.

Thầy nhìn Tống Giang, cười khanh khách:

“Ui cha! Đây rồi! Số này là... số sát!”

Tống Giang nghiêm mặt:

“Sát giặc, phải không?”

Thầy vuốt râu:

“Không! Sát... gái!
Tướng mày không hợp ra trận. Mày ra chợ là có người... té xỉu vì liếc mắt.”


Phản ứng dây chuyền: Tin lan về Lương Sơn, 108 anh em dắt võ khí ra... tập lặng thầm

Ngô Dụng nghe tin, trợn trắng mắt:

“Chúng ta theo tướng quân vì ngưỡng mộ tài đao trận, ai ngờ theo người... sát trái tim dân nữ!”

Lý Quỳ nghe xong khóc lóc:

“Ta luyện 12 năm đấm gạch, hóa ra là hộ vệ cho người được... gái theo? Sao không nói sớm?!”

Tống Giang về trại, vừa bước vào, trăm anh em đã thay vì hô "Đại ca về!", thì đồng loạt quay mặt sang... vẽ sơ yếu lý lịch xin việc khác.


Chứng minh ngược: Tống Giang quyết phá lời bói bằng cách… cua thử một cô, và bị tạt nước mắm

Không chịu khuất phục, Tống Giang quyết chứng minh mình không "sát gái" như lời thầy bói nói.

Ông tới quán chè đầu làng, nơi có chị Sáu Bưởi – cô gái nổi danh chảnh, chưa từng cười với ai trừ... con mèo.

Tống Giang vận bộ đồ trắng, tóc chải ngược, thơm phức mùi thuốc sâu, bước tới bàn chị Sáu Bưởi:

“Em ơi, gió thổi mây bay, lòng anh lạc vào đáy mắt em như cá rô lọt xuống chảo mỡ…”

Chưa dứt câu, chị Sáu Bưởi đã tạt cho gáo nước mắm nguyên chất. Tống Giang ngậm luôn nguyên con ớt.


Cái kết không ai ngờ: Thầy bói ra... xin lỗi, vì… nhìn nhầm lá số với một gã bán bánh tiêu

Ba ngày sau, thầy bói “Ba Mùa” bò lên Lương Sơn, mặt tái như người ăn phải nắm cơm thiu:

“Tướng quân ơi, xin thứ lỗi!
Lúc đó trời nắng, kính mờ... ta cầm nhầm lá số!
Số sát gái là của thằng bán bánh tiêu ngoài cổng trại, chứ không phải của huynh!”

Toàn trại Lương Sơn đồng loạt:
“Á àaaa!”
Rồi quay sang Tống Giang:

“Xin lỗi, đại ca! Tụi em... lỡ viết đơn xin chuyển công tác về... làm bảo vệ miếu làng!”


Tống Giang kết luận: “Từ nay, bói chỉ để... biết hôm nào nên giặt áo”

Sau vụ này, Tống Giang tuyên bố:

“Không tin bói nữa!
Chỉ tin... cơm ăn no, đao rèn bén, và anh em bên nhau.
Còn gái? Ai thương thì ta thương lại. Ai tạt nước mắm thì... ta giặt áo thôi!”


 

Rầm rầm, trống đánh bôm bốp, màn nhung kéo ra…
Kính mời quý độc giả bước vào Chương 14 của tuyệt phẩm hài “Thủy Hử – Bựa Mà Văn”, nơi Võ Tòng – anh hùng đánh hổ, ăn nhậu không trượt phát nào – bỗng nổi hứng tu hành... ăn chay ba ngày, và cái kết khiến tượng Phật cũng phải xin nghỉ phép vì… bị dọa đánh!


CHƯƠNG 14

Võ Tòng thử ăn chay ba ngày – kết quả: gầm lên đòi đánh... tượng Phật vì đói quá!


Tu thân không khó, khó là nhịn thịt gà luộc chấm muối tiêu chanh.
Võ Tòng nói trong lúc... ngậm tàu hũ mà nước mắt tuôn như rượu đổ đi


Mở màn: Võ Tòng bỗng muốn "quay đầu là bờ", nhưng quay nhầm vô quán chay

Một ngày nọ, Võ Tòng – tay đấm hổ nổi danh, người nhậu mà chén rượu phải cúi đầu – chợt nhìn thấy một đoàn sư đi ngang, tay cầm chuỗi hạt, mặt thanh thản như... vừa xả stress trong spa.

Ảnh ngẫm nghĩ:

“Đánh đấm hoài cũng mệt. Hay ta... tu thử?”

Ngô Dụng nghe xong, cười muốn nghẹn thở:

“Huynh... tu? Huynh mà tu thì... heo bay, cá leo cây!”

Nhưng Võ Tòng mặc kệ. Quyết tâm ăn chay ba ngày để kiểm nghiệm lòng từ bi.


Ngày thứ nhất: Cắn miếng đậu hũ đầu tiên, Võ Tòng tưởng... ăn mút bìa vở học sinh

Buổi sáng đầu tiên, Võ Tòng được dọn món: “Canh rau răm nhạt như lời tỏ tình của anh shipper”, cộng thêm “đậu hũ trắng mềm như tâm trạng thất tình”.

Ảnh gắp một miếng, nhắm mắt, nuốt… rồi gầm nhẹ:

“Cái này mà gọi là ăn à? Đây là tra tấn vị giác!”

Nhưng ảnh vẫn cố kiềm chế, tụng một câu:

“Nam mô… tàu hũ cứu rỗi linh hồn ta…”


Ngày thứ hai: Võ Tòng bắt đầu nghi tượng Phật... giấu thịt sau áo cà sa

Đến trưa ngày thứ hai, Võ Tòng mắt lờ đờ, môi nhợt như bánh tráng nhúng nước quá tay.
Ảnh ngồi trước tượng Phật, run run hỏi:

“Thầy ơi... thầy có thịt gà không?”

Tượng Phật cười hiền.
Võ Tòng bực mình:

“Cười hoài! Ta biết thầy giấu đồ sau áo! Đưa đây!”

Cả chùa náo loạn. Một sư bác ngồi thiền sau vườn té từ ghế đá xuống ao, vì nghe Võ Tòng gào:

“Tàu hũ nữa hả?! Cho ta cái gì có... protein động vật đi!!!”


Ngày thứ ba: Võ Tòng suýt... nhai trộm bức tượng Quan Công vì tưởng là... thịt nguội hun khói

Ngày thứ ba, Võ Tòng bắt đầu... nhìn ai cũng giống đồ ăn.

  • Ngô Dụng: giống cái nem chua bị bóp méo
  • Lý Quỳ: giống thịt heo quay nguyên con
  • Tống Giang: y chang một nồi bún bò Huế chưa nêm

Đỉnh điểm là khi ảnh ngồi nhìn tượng Quan Công bằng gỗ, mắt sáng rực:

“Đùi chắc vậy... hun khói nhẹ thì đúng chuẩn!”

May mà Tống Giang tới kịp, tát một cái như gió lốc:

“Huynh đang tu hay... hóa thú?”


Cái kết: Võ Tòng bỏ chay, ăn một bữa... 7 con gà, 3 lít rượu, rồi... đọc thơ cảm tạ cuộc đời

Sau ba ngày dằn vặt tâm linh, Võ Tòng tuyên bố:

“Tôi sai rồi! Tôi không sinh ra để ăn cỏ! Tôi sinh ra để ăn thứ có... linh hồn!”

Ảnh tổ chức một buổi “phá chay”, mời cả Lương Sơn, tiệc gà bay, rượu chảy như mưa đá.

Và sau 9 bát thịt, 4 tô lòng, ảnh cầm ly rượu, đọc thơ giữa sân:

“Đậu hũ là nỗi buồn không vị,
Gà luộc là bản tình ca đậm đà.
Nguyện sống trọn đời trên đỉnh thịt,
Chỉ xin chừa... rau sống với dưa cà!”


Bài học rút ra: “Ăn chay là đạo lý, nhưng với Võ Tòng, đạo lý... là ăn thịt gà quay”

Ngô Dụng ghi vào nhật ký:

“Từ nay, ai rủ Võ Tòng ăn chay, xin chuẩn bị... di chúc và nồi thịt dự phòng.”


 

Chương 15 đây rồi bà con!
Tiếp tục series thần kinh nhẹ, thô mà duyên, tục mà… văn, mời quý bạn bước vào chuyến phiêu lưu kỳ quặc cùng Lý Quỳ – Hắc Toàn Phong, người vừa tuyên bố rút khỏi đao kiếm để... mở lớp dạy yoga dưỡng sinh!


CHƯƠNG 15

Lý Quỳ mở lớp yoga – bài số một: Hít vào bằng mồm, thở ra bằng... quạt mo


“Giữ hơi dài là đạo. Nhưng giữ rắm không xì mới là cảnh giới tối thượng.”
Lý Quỳ, trong lúc bịt mũi quát đệ tử


Mở đầu: Một buổi sáng Lương Sơn lặng gió, Lý Quỳ tuyên bố giải nghệ… đâm chém

Sau buổi liên hoan mừng Võ Tòng thoát khỏi cơn nghiện tàu hũ, Lý Quỳ nằm gác tay lên trán, nhìn trời đầy sao mà nghĩ:

“Cứ đâm chém mãi, bao giờ mới có 6 múi? Mấy thằng sư bụng phẳng lì mà chỉ ngồi thở với nằm vắt vẻo.
Phải chăng... ta sai hướng từ đầu?!”

Hôm sau, ảnh dựng bảng giữa trại:

🧘 “LÝ QUỲ YOGA – Hít thở là sống, uốn dẻo là đạo, rách quần là... không tính!” 🧘

Ngô Dụng thấy xong, suýt sặc nước trà:

“Lão Quỳ hít phải... bồ đề khói hả trời?”


Buổi học đầu tiên – Cả Lương Sơn uốn dẻo như... cá khô bị ép trong hộp nhựa

Lý Quỳ mặc đồ bó sát, dắt theo cây quạt mo thần thánh và bắt đầu lớp:

“Hôm nay ta dạy chiêu ‘Long Xà Lộn Ruột’, giúp máu lưu thông, bụng hết phình!”

Anh em nghe cũng tò mò, thử làm theo. Kết quả:

  • Tống Giang: gập tới đâu là nghe răng rắc tới đó
  • Ngô Dụng: mới cúi xuống đã... tháo khớp gối
  • Võ Tòng: kiên trì 5 giây, sau đó... ngủ gật, ngáy như đánh trống trận

Lý Quỳ cười ha hả:

“Đấy, yoga đâu phải dành cho người yếu sinh lý!”


Bài thở định mệnh – Lý Quỳ hướng dẫn “Hít vào bằng mồm, thở ra bằng... quạt mo”

Giờ đến phần thở – Lý Quỳ gân cổ giảng:

“Hít vào bằng mồm. Giữ hơi trong bụng.
Khi thấy tức ngực... Đó là đúng kỹ thuật!
Giờ thở ra bằng quạt mo – ai thở bằng mũi là đồ phản đạo lý!”

Anh em nhìn nhau. Thử theo.
Tống Giang thở mạnh quá, quạt bay đập vào đầu Lâm Xung.
Ngô Dụng xém thì ngộp, vì mồm bị ruồi chui vào.

Võ Tòng bật dậy:

“Thôi! Ta đi ăn thịt vịt cho dễ thở!”


Lý Quỳ bị kiện vì... yoga gây thoát vị đĩa đệm

Sau 3 buổi tập, 7 người bong gân, 3 người căng dây chằng, và 1 người (Lư Tuấn Nghĩa) phát hiện mình... có xương sườn thừa vì tập uốn quá mạnh.

Họp khẩn toàn trại. Tống Giang hỏi:

“Huynh mở lớp yoga để làm gì?”

Lý Quỳ ngây thơ:

“Để dưỡng sinh, và tiện thể... tán cô bán thuốc đông y.”

Tống Giang đập bàn:

“Thôi! Giải tán!
Từ nay ai mà thấy Lý Quỳ mang quạt mo, lập tức... tịch thu!”


Kết thúc: Lý Quỳ buồn bã, mở lớp mới “Thở chửi liệu pháp” – ai stress, chửi 10 phút là... tỉnh liền

Dẹp lớp yoga, Lý Quỳ mở dịch vụ mới:

🗯️ “THỞ CHỬI LIỆU PHÁP – Càng chửi càng thở được
– Ai bị áp lực, cứ đến gào to: “Cuộc đời! Sao mày không cho tao gà nướng?!”

Kết quả:

  • Võ Tòng chửi xong, ăn được 4 tô cơm
  • Lâm Xung gào vài câu, chữa luôn đau cổ tay
  • Ngô Dụng chưa kịp chửi đã được... mời ra ngoài vì chửi quá văn chương, không có lực

 

MUA ÁO ỦNG HỘ MÈO PING PING NHÉ

🎯 Combo 2 Áo Thun Nam Cổ Tròn Basic – Chất Lượng Vượt Trội, Giá Cực Tốt!

Chất vải Cotton 4C cao cấp – mềm mịn, co giãn thoải mái, thấm hút mồ hôi cực tốt.
Kiểu dáng trẻ trung, dễ phối đồ – mặc đi làm, đi chơi hay tập luyện đều chuẩn phong cách.
Giá ưu đãi tiết kiệm hơn khi mua combo!

👉 ĐẶT NGAY để nhận ưu đãi MIỄN PHÍ VẬN CHUYỂN và quà tặng kèm hấp dẫn!

🌟 Hàng chính hãng – Đổi trả dễ dàng – Bảo hành chất lượng!

🔗  LINK SẢN PHẨM: https://s.shopee.vn/gExAcJHuh


 ✨ Mời bạn ghé thăm blog của mình để cùng đọc những truyện tiên hiệp và linh dị hay nhất.

  Xem thông tin chi tiết tại đây 👉 https://bit.ly/meopingping 🔗

👉 Xem sản phẩm chi tiết tại đây 👉 https://bit.ly/sanphamphongthuy

🌿 Hãy theo dõi để không bỏ lỡ những câu chuyện mới được cập nhật mỗi tuần nhé!

Đăng nhận xét

0 Nhận xét