Chương 01 – Phong Ấn Liệt Phong Cốc
Gió
núi hú dài, mây đen cuồn cuộn. Bên dưới vách đá lởm chởm của Thập Vạn Đại
Sơn, một bóng người lặng lẽ lướt qua, áo lam tung bay. Hàn Lập, tay cầm
pháp khí kim sắc, từng bước tiến sâu vào Liệt Phong Cốc – nơi ít ai dám
đặt chân.
Nơi
đây quanh năm gió xoáy dữ dội, đá vụn bay mù trời, tiếng rít tựa tiếng quỷ gào.
Người thường chưa kịp chạm chân đã bị xé xác bởi phong nhận. Nhưng Hàn Lập – kẻ
từng luyện qua thiên vạn khổ ải – chỉ nhíu mày, vận linh lực hộ thể, ép mình
tiến lên.
Hắn
đến vì một mục tiêu duy nhất: “Thanh Vân Phong Diệp”, linh thảo ngàn
năm, ẩn sâu trong vực xoáy. Thứ dược liệu này có thể giúp hắn luyện Phong
Linh Đan, đột phá bình cảnh Kim Đan, bước vào Nguyên Anh.
Sau
nửa canh giờ dò xét, Hàn Lập cuối cùng phát hiện một cây linh thảo màu lục lam,
lá rung nhẹ phát ra phong linh nguyên khí cuồn cuộn.
Hắn
vừa định thu thập thì –
ẦM!!!
Mặt
đất rung chuyển dữ dội. Gió xoáy vốn dĩ cuồng loạn bỗng như phát điên, từng cột
phong bạo cao đến trăm trượng quét sạch rừng cây xung quanh. Một tiếng gầm trầm
đục vang lên từ lòng đất:
“Kẻ
nào… dám chạm vào huyết linh của bản tọa…”
Mặt
đất nứt toác, một luồng yêu khí đen xanh bùng nổ. Từ khe nứt, một con Liệt
Phong Thú khổng lồ, thân như mãnh hổ, toàn thân phủ lân giáp bạc sắc, bốn
cánh gió xoáy dữ dội sau lưng, đôi mắt đỏ máu rực cháy – trỗi dậy sau ngàn năm
phong ấn.
Hàn
Lập sắc mặt đại biến, lập tức lùi mấy trượng, kiếm quang trong tay lóe sáng như
chớp.
“Yêu
thú cổ đại… thức tỉnh rồi sao?”
Chưa
kịp nghĩ, Liệt Phong Thú đã gầm vang, “Phong Ma Loạn Ảnh” – hàng nghìn
lưỡi phong nhận từ không trung giáng xuống, chém nát từng ngọn núi đá.
Hàn
Lập vận Thanh Ngọc Kiếm Quyết, hóa thành hàng trăm kiếm ảnh vàng kim, đỡ
lấy phong nhận. Núi đá vỡ vụn, đất trời tối sầm, gió rít như muốn xé tan linh
hồn.
Trận
chiến kéo dài hàng khắc. Hàn Lập dù lợi hại nhưng trước hung thú cổ đại này vẫn
khó chiếm ưu thế. Đột nhiên, từ trong cơ thể Liệt Phong Thú, một luồng khí tức
bạo liệt trào ra – phong linh chí khí hàng vạn năm tích tụ bị hút ngược vào yêu
thú.
Thân
thể khổng lồ kia dần thu nhỏ, biến thành một nam nhân dáng cao gầy, mái tóc
trắng dài tung bay, đôi mắt xanh như xoáy lốc, thân khoác áo gió bạc sắc,
từng bước bước ra khỏi lốc xoáy. Hơi thở hắn phát ra khiến thiên địa chấn động,
phong bạo cuộn trào dưới chân.
Hắn
khẽ nở nụ cười yêu dị:
“Ngươi…
dám cướp linh căn của Phong Hy ta?”
Chỉ
một cái phất tay, cơn cuồng phong lập tức nghiền nát cả ngọn núi phía sau. Toàn
bộ Thập Vạn Đại Sơn chấn động, yêu thú các phương gào rống đáp lại khí
tức thức tỉnh của hắn, ùn ùn kéo đến.
Một
cuộc đại chiến kinh thiên động địa… bắt đầu.
Chương 02 – Truy Sát Phong Bạo
Bầu
trời Thập Vạn Đại Sơn phủ kín mây đen, lôi điện đan xen trong từng luồng phong
bạo xoáy tròn như muốn nuốt chửng tất cả. Phong Hy, vừa thức tỉnh, khí
tức chưa ổn định nhưng cuồng phong đã đủ nghiền nát mọi sinh linh xung quanh.
Hàn
Lập đứng trên đỉnh một tảng đá vỡ vụn, mồ hôi lạnh chảy dọc thái dương. Trước
mặt hắn, Phong Hy từng bước tiến tới, mỗi bước là từng đợt lốc xoáy nổ tung
dưới chân, cuốn bay đất đá và cả linh khí trong không trung.
“Ngươi…
một kẻ phàm nhân thấp kém… dám động vào huyết linh của ta. Tội này – không thể
tha!”
Giọng
nói Phong Hy trầm thấp nhưng vang vọng như sấm, kéo theo gió xoáy sắc bén lao
thẳng về phía Hàn Lập.
ẦM!!!
Hàn
Lập vừa vận Thanh Ngọc Kiếm Quyết, hóa kiếm quang thành lưới bảo hộ,
liền bị phong bạo xé nát, máu phun nơi khóe miệng. Không còn lựa chọn, hắn tung
ra Ngũ Hành Huyễn Ảnh Trận, năm luồng ánh sáng xanh, đỏ, vàng, trắng,
đen bùng lên, dựng thành kết giới bao quanh.
Phong
Hy nhếch môi cười khẩy, chỉ khẽ vung tay:
“Phong Thần Quyết – Bạo Phong Tật Vũ!”
Hàng
trăm lưỡi phong nhận dài hàng trượng từ hư không hiện ra, rít gào lao vào trận
pháp. Trong chớp mắt, kết giới rung lắc dữ dội, từng vết nứt hiện ra như mạng
nhện. Hàn Lập vận linh lực tới cực hạn, hai tay biến hóa pháp quyết, kiếm quang
từ dưới đất trồi lên như rồng vàng chống lại bão tố.
Tiếng
gầm gừ từ khắp nơi vang vọng – yêu thú từ bốn phương bị phong khí triệu
hồi, từng con mãnh thú cao lớn lao tới, ánh mắt đỏ rực. Chỉ trong chốc lát, hàng
ngàn yêu thú vây kín Liệt Phong Cốc, từng luồng yêu khí hòa vào phong bạo,
khiến thiên địa tối sầm.
Hàn
Lập nhận ra mình không thể đối kháng trực diện. Mượn một kẽ hở khi trận pháp
sụp đổ, hắn dùng Huyễn Ảnh Phù, thân hình hóa thành tàn ảnh, lao vào khe
núi sâu nhất. Phong Hy cười lạnh, ánh mắt xoáy tròn, một luồng gió xoáy màu
xanh lam cuốn hắn biến mất, đuổi theo như bóng với hình.
“Dù
ngươi chui xuống chín tầng địa ngục… phong bạo của ta cũng sẽ xé nát ngươi!”
Bên
trong rừng rậm, gió rít như dông tố, đất đá bay tung, từng thân cây cổ thụ to
như cột đình bị cuốn phăng. Hàn Lập di chuyển như chớp, từng đạo khinh thân phù
lóe sáng dưới chân, nhưng khoảng cách giữa hắn và Phong Hy ngày càng thu hẹp.
Phía
trước, Phong Ma Tuyệt Vực – vực sâu ngàn trượng, gió lốc xoay tròn tựa
lưỡi dao khổng lồ, không một kẻ nào từng thoát ra.
Hàn
Lập nghiến răng:
“Không
liều… chắc chắn chết!”
Hắn
tung Thiên Hồ Lôi Đạn, một viên lôi cầu màu tím bay ngược về phía Phong
Hy, phát nổ thành sấm sét chói lòa. Trong khoảnh khắc phong bạo bị chấn động,
Hàn Lập lao thẳng xuống vực sâu, linh lực toàn thân bộc phát.
Phong
Hy chỉ thoáng sững người, rồi lạnh lùng hóa thành lốc xoáy xanh đuổi
theo, tiếng gầm như ma thần từ địa ngục vọng lại.
Cuộc
truy sát kéo dài xuyên qua vách núi, vượt qua vực sâu vô tận, khiến cả Thập
Vạn Đại Sơn rung chuyển, yêu thú gào thét, bầu trời bị xé toạc bởi lốc xoáy
và lôi quang.
Truy
sát chưa dừng lại… mà chỉ vừa bắt đầu.
Chương 03 – Vực Phong Ma, Máu và Gió
Tiếng
gió hú kéo dài vô tận trong vực sâu. Phong Ma Tuyệt Vực, nơi không một
ai từng sống sót khi rơi xuống, lúc này bị xé toạc bởi hai luồng khí tức kinh
thiên.
Hàn
Lập lao xuống như tia chớp, áo lam bị gió xoáy xé rách từng mảnh, máu loang
trên cánh tay. Sau lưng hắn, Phong Hy như lốc xoáy nhân hình, di chuyển
không cần chạm đất, tốc độ nhanh gấp mấy lần cuồng phong đang gào thét.
Ánh
mắt Hàn Lập lạnh lùng, tay phải siết chặt pháp khí hình trận bàn, tay trái bóp
nát một đạo Phong Ẩn Phù. Trong khoảnh khắc, thân hình hắn mờ dần, hòa
lẫn vào phong bạo, biến mất khỏi tầm mắt Phong Hy.
“Hừ…
trò trẻ con!” – Phong Hy khẽ cười, đôi mắt xanh xoáy tròn, lốc khí bùng ra,
quét sạch mọi ẩn giấu.
Ngay
khi lốc khí lan tới, từ một vách đá, hàng chục Huyễn Phong Kiếm Ảnh bay
ra, đâm thẳng vào ngực hắn. Tiếng kim loại chói tai vang lên, kiếm ảnh vỡ vụn
như bọt nước. Phong Hy khẽ nghiêng đầu, mái tóc trắng tung bay, đôi mắt lóe sát
khí.
Hàn
Lập đã sớm đoán điều đó. Hắn bật người khỏi vách đá, dùng Ngũ Lôi Đoạn Ảnh
Chưởng, kết hợp phù văn tự khắc thành một Phong Linh Trận trên không
trung. Năm trụ phong ấn hiện ra, hút lấy phong bạo xung quanh, ép thành một
luồng xoáy tử sắc cực mạnh, ầm ầm lao về phía Phong Hy.
ẦM!!!
Cả
vực sâu sáng rực lên trong ánh lôi phong xen lẫn, đá vỡ tung, đất đá cuốn vào
cơn xoáy. Phong Hy bị cuốn vào tâm lốc, một dòng máu đỏ sẫm bắn ra giữa màn
gió. Nhưng chỉ trong nháy mắt, hắn đã phá tan trận pháp, đôi mắt lóe lên ánh
sáng yêu dị:
“Ngươi…
dám làm ta chảy máu?!”
Khí
tức hắn đột ngột bạo tăng. Cơn lốc xanh quanh thân hóa thành Phong Dực,
đôi cánh gió dài hàng trượng bung ra, mỗi lần vỗ đều xé rách không gian, tạo ra
khe hở hư vô.
Hàn
Lập không kịp phản ứng, đã bị phong áp ép xuống đáy vực. Xương cốt rạn nứt,
linh lực cuồn cuộn chống đỡ, mắt nhìn thấy bóng dáng Phong Hy đang hóa thành
một Thiên Phong Thần Ảnh lao xuống, mang theo sát khí vô tận.
Giữa
thời khắc sinh tử, Hàn Lập cắn nát Huyết Linh Châu, linh lực và máu
huyết hòa nhập, cơ thể hóa thành Huyễn Ảnh Lôi Quang, lướt qua khe đá
hẹp chỉ vừa một bàn tay. Đòn phong bạo của Phong Hy ập xuống, nghiền nát cả
vách núi, tạo thành vực sâu thứ hai.
Dưới
đáy vực, Hàn Lập thở dốc, nhìn vết máu trên tay mình, ánh mắt dần trở nên lạnh
lẽo:
“Muốn
giết ta… ngươi cũng phải trả giá!”
Hắn
bắt đầu bố trí Huyễn Phong Ngũ Sát Trận – trận pháp lấy gió làm đao, lôi
làm kiếm, dùng cả máu huyết để kích hoạt. Khí tức trận pháp vừa hình thành,
toàn bộ Phong Ma Tuyệt Vực rung lắc, phong bạo tụ lại thành những mũi đao vô
hình, xoay quanh Hàn Lập như thần binh.
Trên
cao, Phong Hy cảm nhận được sát ý, khẽ nhắm mắt, khóe môi cong lên:
“Rất
tốt… để xem trận này nghiền nát ngươi thế nào.”
Cả
vực sâu lập tức sáng lên bởi phong linh và lôi quang, báo hiệu trận chiến
sống còn sắp diễn ra – một trận chiến sẽ khắc sâu mối nghiệt duyên giữa Hàn
Lập và Phong Hy, định hình vận mệnh tương lai của cả hai trong Thập
Vạn Đại Sơn.
Chương 04 – Huyễn Phong Ngũ Sát Trận
Đáy
Phong Ma Tuyệt Vực tràn ngập cuồng phong xoáy tròn, bụi đá cuốn bay
thành từng cơn lốc nhỏ. Trong hỗn loạn ấy, Hàn Lập khoanh chân giữa vòng huyết
chú, ánh mắt kiên định, hơi thở gấp gáp như đang thiêu đốt cả linh lực và máu
huyết.
Năm
cột sáng màu đỏ máu, xanh lam, vàng kim, tử sắc và đen sẫm lần lượt trồi lên từ
đất, nối liền bằng vô số phù văn cổ xưa. Gió trong vực bị hút vào tâm trận,
xoáy tròn như vũ trụ thu nhỏ, tiếng rít như ngàn vạn lưỡi đao va chạm.
Hàn
Lập thì thầm:
“Huyễn
Phong Ngũ Sát Trận… khởi!”
ẦM!!!
Từ
tâm trận, năm con Huyễn Phong Sát Linh – hình thái gió hóa thành mãnh
thú hư ảo – đồng loạt gầm vang, luân phiên lao lên như năm tia chớp, chém nát
từng lớp đá núi.
Trên
cao, Phong Hy sải Phong Dực, lao xuống với tốc độ xé rách không gian.
Nhưng khi chạm vào phạm vi trận pháp, không gian như bị bóp nghẹt, phong bạo
của hắn bị hút ngược vào vòng xoáy, khiến bước tiến khựng lại.
“Trận
pháp này… dùng máu huyết làm mồi nhử phong linh?” – Phong Hy khẽ nhíu mày, ánh
mắt lóe lên tia nguy hiểm.
Hàn
Lập không đáp, toàn lực kích phát trận pháp. Năm con sát linh gió biến thành Phong
Kiếm Lôi Thú, mỗi con ngậm một đạo lôi quang, đồng loạt lao vào Phong Hy.
Tiếng nổ liên tiếp vang lên, ánh sáng lôi phong khiến cả vực sâu rực sáng như
ban ngày.
Phong
Hy bị đánh bật, áo bào gió rách từng mảnh, khóe môi rỉ máu đỏ tươi. Đây là lần
đầu tiên kể từ khi hóa hình, hắn thực sự bị thương.
Hàn
Lập lập tức phun ra một ngụm máu cuối cùng, khiến trận pháp đạt cực hạn. Một
con Huyễn Phong Đại Thú khổng lồ xuất hiện, thân dài như rồng gió, lao
thẳng tới Phong Hy với uy lực hủy diệt.
Phong
Hy đôi mắt xanh xoáy tròn, đôi tay kết ấn, gió bão tụ lại thành Phong Thần
Khiên, nhưng vẫn bị đại thú nghiền nát, ép hắn va mạnh vào vách vực, đá núi
sụp đổ hàng loạt.
Tiếng
gầm của hắn vang vọng:
“Đủ
rồi! Ngươi muốn chết cùng ta sao, phàm nhân!”
Trong
khoảnh khắc bụi đá và cuồng phong mịt mù, Hàn Lập chớp lấy cơ hội, dùng Huyễn
Ảnh Lôi Quang rời khỏi tâm trận, lao thẳng lên mép vực. Trận pháp phía sau
phát nổ, phong bạo cuốn bay toàn bộ đáy vực, tạo thành một hố sâu khủng khiếp.
Phong
Hy từ đống đổ nát bước ra, mái tóc trắng rối bời, ánh mắt xanh lấp lánh như lốc
xoáy địa ngục. Nhưng lần này, hắn không lập tức truy sát. Hơi thở hắn dao động
dữ dội, hiển nhiên trận pháp vừa rồi đã khiến hắn tổn thương nặng.
Đứng
trên vách đá cao, Hàn Lập quay đầu nhìn xuống vực sâu, giọng khàn khàn:
“Ngươi
mạnh thật… nhưng không phải không thể tổn thương.”
Phong
Hy ngước nhìn lên, khóe môi cong thành nụ cười yêu dị:
“Rất
tốt… phàm nhân, ngươi đã thành người đầu tiên buộc ta phải dùng đến thần thông
thật sự. Từ nay, giữa chúng ta – chỉ có một kẻ được sống.”
Gió
bão trong vực lập tức biến đổi, từng tia phong linh xanh lam tụ lại quanh thân
Phong Hy, hình thành Phong Ấn Thiên Ma, dấu hiệu hắn chuẩn bị sử dụng
cấm thuật.
Đại
chiến kinh thiên động địa vẫn chưa kết thúc – mà chỉ vừa bước vào hồi máu
lửa nhất…
Chương 05 – Phong Ấn Thiên Ma
Bầu
trời Thập Vạn Đại Sơn biến thành một cơn bão khổng lồ. Gió gào thét
không ngừng, cuốn theo bụi đá và tiếng rống của muôn loài yêu thú. Sấm chớp đan
xen như rạch nát thiên không. Toàn bộ linh khí trong dãy núi bị hút vào một tâm
điểm duy nhất – nơi Phong Hy đứng bất động, quanh thân là vô vàn phù ấn
gió xanh xoay tròn.
Phong
Hy nâng tay, từng đạo phong ấn cổ xưa từ hư không hiện ra, kết thành một đồ án
xoáy lốc thần bí. Khí tức hắn đột ngột tăng vọt, từng cơn bão thần ma hình
thành xung quanh, uy áp nặng nề đến mức linh hồn run rẩy.
“Phàm
nhân… ngươi đủ tư cách buộc ta thi triển Phong Ấn Thiên Ma. Đổi lại…
ngươi sẽ chết không toàn thây.”
Hàn
Lập đứng trên đỉnh một ngọn núi đổ nát, thân thể đầy thương tích, pháp lực tiêu
hao gần hết, nhưng ánh mắt không chút run sợ. Hắn cắn chặt răng, tay nắm lấy Thanh
Ngọc Kiếm, huyết quang thấm đỏ chuôi kiếm.
Từng
yêu thú cổ đại lao ra từ rừng sâu, khí thế đủ để hủy diệt tu sĩ Nguyên Anh,
nhưng đều bị cuồng phong của Phong Hy hút ngược lại, hòa vào đại trận như hiến
tế. Thi thể yêu thú tan biến thành luồng phong linh xanh lam nhập vào đồ án
xoáy lốc, khiến cấm thuật càng thêm khủng khiếp.
Hàn
Lập hiểu rằng – nếu cấm thuật này hoàn tất, hắn sẽ không còn cơ hội sống sót.
“Nếu
phải chết… ta cũng muốn để lại vết thương trong lòng ngươi cả đời!”
Hắn
vận dụng bí pháp cuối cùng Tam Huyết Dẫn Linh, đốt cháy máu huyết, biến
thân thể thành ngọn lửa đỏ máu, lôi phong cuộn trào quanh người. Linh lực trong
cơ thể vượt xa giới hạn Kim Đan, uy áp tạm thời sánh ngang Nguyên Anh.
Phong
Hy cảm nhận được, đôi mắt xanh lóe lên hứng thú:
“Đến
đây… cho ta xem phàm nhân có thể phá được phong ấn của thần ma hay không.”
ẦM!!!
Hai
luồng khí tức chạm nhau, tạo ra cơn chấn động hủy thiên diệt địa. Núi non sụp
đổ, rừng già bị phong bạo nghiền nát thành bụi, linh áp mạnh đến mức trời đất
mất sắc, mặt trời và mặt trăng cùng bị che lấp.
Trong
khoảnh khắc quyết định, Hàn Lập dùng Thiên Hồ Lôi Kiếm kết hợp Phong
Linh Đan nuốt vào trước đó, tạo ra một nhát kiếm mang theo lôi quang tím và
phong bạo đỏ máu, chém thẳng vào tâm đồ án của Phong Hy.
Đại
trận rung lắc dữ dội, từng phong ấn nổ tung như pháo hoa. Phong Hy bị ép lùi
lại, máu tuôn từ khóe môi, đôi mắt xanh đầy sát ý và… chút kinh ngạc.
Nhát
kiếm cuối cùng xé rách bão tố, nhưng sức mạnh của Phong Ấn Thiên Ma vẫn giáng
xuống. Hàn Lập bị cuốn vào lốc xoáy, thân thể văng xa mấy dặm, trọng thương hôn
mê.
Phong
Hy bước tới, nhìn Hàn Lập nằm bất động, nhưng thay vì kết liễu, hắn xoay người,
cất giọng trầm thấp:
“Ngươi…
không tầm thường. Phàm nhân như ngươi… ta giết đi thật lãng phí.”
Ánh
mắt xanh nhìn về phương xa, gió bão dần tan biến. Yêu thú lũ lượt rút lui, Thập
Vạn Đại Sơn trở lại yên tĩnh, chỉ còn dấu tích hoang tàn của đại chiến.
Phong
Hy quay đầu, để lại một câu nói vọng vào hư không:
“Khi
ngươi đủ mạnh… hãy quay lại tìm ta. Lúc đó… giữa chúng ta mới thật sự phân
thắng bại.”
Một
cơn lốc xanh lam cuốn thân hắn biến mất.
Giữa
đống đổ nát, Hàn Lập mở mắt, nhìn bầu trời u ám, khóe môi cong lên nụ cười lạnh
lẽo. Cuộc đại chiến này… chỉ mới bắt đầu.
0 Comments