Vạn Cổ Thần Cơ Chi Lục Bình (Chương 01-10) Tiên hiệp Cổ Điển

 Chương 01 – Hầu Trà Dưới Gác Trúc

Phủ Tể Tướng, Thiên Kinh thành.

Trời vừa hửng sáng, sương đọng đầu cành còn chưa tan hết, gió thu se lạnh len qua hành lang đá. Trong một góc khuất nơi hậu viện, tiếng quát tháo vang vọng:

“Lục Bình! Trà nguội rồi! Ngươi muốn chết à?”

Lục Bình cúi đầu, hai tay nâng khay gỗ, trên đặt một ấm Bích Loa Xuân vẫn còn tỏa khói nhẹ. Hắn lặng lẽ quỳ gối xuống, dâng trà lên cho công tử thứ ba – Thôi Kình – một kẻ nổi tiếng ương ngạnh, tâm tính tàn độc, con trai ruột của phu nhân đương triều.

“Cút.” Thôi Kình hất tay, hất luôn cả chén trà nóng lên mặt Lục Bình. Nước sôi rát buốt, nhưng Lục Bình không hề rên rỉ, chỉ đưa tay áo lau mặt rồi tiếp tục dập đầu: “Nô tài đáng chết.”

Không ai biết, sau lớp vẻ phục tùng ấy, ẩn giấu một linh hồn cổ xưa.



Ba năm trước, Lục Bình được Tể Tướng nhặt về từ bãi tha ma, nói là lòng thương xót. Nhưng thực ra, lão Tể Tướng vốn giỏi xem thiên tượng, biết đứa trẻ này mang dị tướng. Ngờ rằng là mệnh quỷ sát, nên giữ bên người để trấn trạch.

Nhưng ngay chính lão cũng không biết…

Lục Bình không phải phàm nhân.

Hắn là tàn linh của một cổ thần sa đọa – Huyền Hồn Thần Quân, năm xưa từng vung tay đốt cả sáu châu, khiến trời đất biến sắc. Sau đại chiến thần – ma, hồn phách tan vỡ, mảnh nhỏ nhất rơi xuống nhân gian, nhập vào xác chết trẻ con nơi bãi tha ma, sống lại dưới cái tên Lục Bình.

Từ đó, hắn nhẫn nhịn làm đầy tớ, chịu mắng chịu đánh, chỉ để tuế nguyệt trôi qua, khí cơ vận chuyển, chờ một cơ hội – thức tỉnh.


Ngày ấy, gió thu thổi về từ hướng Bắc, lá trúc rơi đầy bên sân. Lục Bình vừa hầu trà vừa ngẩng đầu nhìn trời.

Tầng mây mỏng kéo ngang như một vết rạch của thiên mệnh.

“Tam công tử, hôm nay thiên tượng dị biến, có điềm Thiên Huyền mở cửa.”

Một tên thư đồng nói nhỏ. Thôi Kình giật mình, ánh mắt lóe sáng:

“Mở cửa rồi? Tốt, Tề Thanh, chuẩn bị xe, ta muốn vào Huyền Môn học nghệ!”

Thôi Kình vốn được Tể Tướng hết lòng nâng đỡ, sớm dàn xếp với Huyền Môn – một trong Tứ Đại Tiên Tông – cho hắn bái nhập làm đệ tử ngoại môn. Mấy năm nay chờ cửa mở, giờ mới tới ngày này.

Lục Bình cúi đầu, nhưng môi khẽ nhếch thành một nụ cười khó thấy.

“Thiên Huyền mở… Khí cơ đã động… Thời cơ đã đến.”


Đêm hôm đó, hắn không ngủ.

Một mình Lục Bình bước đến sau hậu viện, nơi có hồ sen cạn nước. Hắn quỳ xuống trước một tảng đá rêu phủ, lật lên – bên dưới là một miếng ngọc vỡ, lạnh như băng.

“Thức hồn… Thiên khí đã hiện, Thần Huyết có thể tụ…”

Hắn cắn đầu ngón tay, nhỏ một giọt máu lên ngọc. Trong khoảnh khắc, trời đất xung quanh như ngừng lại. Gió thu ngưng đọng, tiếng côn trùng im bặt, mặt đất khẽ rung lên.

Giọt máu vừa chạm vào ngọc, liền bị hút sạch. Ánh đỏ nhạt lan tỏa, như huyết quang cổ xưa thức tỉnh.

Đột nhiên, trong đầu Lục Bình vang lên một thanh âm già nua – khàn khàn như vọng từ vực sâu:

“Ngươi... cuối cùng cũng đến.”


Lục Bình mở mắt, tròng mắt phút chốc hóa đỏ như máu.

Tu hành bắt đầu từ đây.

 

Chương 02 – Một Chén Trà Máu

Đêm đó, sau khi tế máu lên mảnh ngọc vỡ, Lục Bình ngồi bất động trước hồ sen cạn. Ánh trăng chiếu lên khuôn mặt bình thản, nhưng sâu trong đôi mắt, từng tia khí đỏ chậm rãi xoay vần như một vòng luân chuyển trời đất.

Giọng nói trong đầu hắn dần rõ ràng hơn, như vang vọng từ một cõi hỗn độn xa xưa:

“Thiên đạo xoay vần, Thần tàn nhập thế... Lục Bình, ngươi là phần hồn cuối cùng của bản thể ta. Giữ được một tia thần niệm này, là đã nghịch thiên mà sống...”

Lục Bình lặng lẽ nghe, không kinh ngạc, không kích động.

Hắn biết rõ thân phận của mình từ lâu.

Từ khi ba tuổi bắt đầu mơ thấy những biển máu, những trận chiến thần ma, hắn đã biết, mình không phải đứa trẻ bình thường. Sau này vào phủ Tể Tướng, bị áp bức bao năm, hắn chưa một lần phản kháng — không phải vì yếu đuối, mà vì… còn chưa đến lúc.

“Muốn thức tỉnh thần hồn, cần hút khí cơ trời đất, phải có linh vật dẫn lối – Thiên Huyền Kim Cốt, hoặc ít nhất… một luồng linh khí Tiên Môn.”

Lục Bình thì thầm:
“Thiên Huyền Môn… đã mở cửa.”

Hắn đứng dậy, phủi bụi áo, lặng lẽ quay về phòng nô lệ.


Sáng hôm sau, Thôi Kình – tam công tử trong phủ – hớn hở sửa soạn lên đường đến Huyền Môn. Tể Tướng đích thân ra tiễn con, ban một túi Cửu Diệu Đan, một chuỗi Tụ Linh Phù, còn thêm một tiểu hộ vệ để bảo hộ an toàn.

Bên xe ngựa, Thôi Kình quát lớn:

“Lục Bình! Ngươi theo ta hầu trà! Đừng để người Huyền Môn khinh ta không có kẻ hầu!”

Hắn cười nhạt, ánh mắt khinh miệt:
“Loại nô tài như ngươi, chỉ nên quỳ gối bên gốc trúc.”

Lục Bình không nói gì, lặng lẽ leo lên sau xe. Một tay ôm ấm trà, một tay giữ lò than ấm, mắt cụp xuống, vai gù thấp, như bao năm trước không đổi.

Nhưng trong lòng hắn, thần niệm đã bắt đầu chuyển động.


Hai ngày sau, đoàn xe tới sơn môn Huyền Môn – một trong tứ đại tiên tông phía Nam.

Núi cao mây phủ, bậc đá dẫn thẳng lên tận trời. Bên trên có tiếng chuông ngân, chim lạ kêu vang. Đệ tử Huyền Môn mặc lam bào đi lại, ai nấy đều mang pháp khí bên người, khí tức mơ hồ thanh tịnh khác thường.

Một người trong nhóm canh giữ môn khẩu liếc mắt, hỏi:

“Người phàm đến bái môn? Thôi Kình?”

“Chính là ta!” – Thôi Kình ngẩng cao đầu, giọng ngạo nghễ – “Phủ Tể Tướng đã dâng thư tiến cử, có tông chủ Huyền Hạc Đường tiếp ta làm ngoại môn đệ tử!”

Người giữ môn không nói gì thêm, ra hiệu cho nhóm hộ vệ đứng chờ dưới chân núi. Chỉ cho phép Thôi Kình cùng… kẻ hầu trà đi theo.


Khi bước qua Huyền Thiên Trấn Tâm Thạch, một tấm bia đá to như cửa thành, Lục Bình khẽ liếc qua.

Trong khoảnh khắc, toàn thân hắn rùng mình. Một tia linh khí từ bia đá truyền sang mảnh ngọc vỡ giấu trong tay áo, làm nó nóng lên như than đỏ.

“Chính là đây… một mảnh khí cơ chân tiên… đủ để mở phong ấn tầng thứ nhất!”

Hắn lập tức cúi đầu, cẩn thận giữ vững bước chân, không để ai phát hiện.


Tối hôm đó, Thôi Kình được an bài ở khu khách môn, Lục Bình lại được phân gian ngoài hầu hạ.

Trong lúc công tử đang tắm thuốc, Lục Bình lặng lẽ trở ra, cầm chén trà chưa rửa, đặt cạnh tảng đá có rêu trong sân. Hắn mở nắp, lấy ngọc vỡ ra, cắm vào đáy chén. Trên miệng chén vẫn còn một giọt nước trà sót lại, bên trong ẩn một tia linh khí của Huyền Môn.

Lục Bình cúi đầu, nâng chén, ngửa cổ uống cạn.

Ầm!

Một luồng khí nóng rực trào thẳng từ cổ họng lên đỉnh đầu. Tròng mắt hắn lập tức đổi sắc – đỏ như máu, mạch máu dưới da như vỡ tung. Toàn thân run lên.

Thức hồn… tầng thứ nhất, mở!

Một ký ức thần tộc ùa về, hắn thấy mình từng ngồi giữa biển sao, triệu hoán tinh quang, sai khiến vạn hồn quỳ phục…

Nhưng giờ đây, hắn chỉ là một đứa hầu nhỏ, cúi đầu trong phủ người, phải uống trộm một giọt linh khí sót lại từ miệng chén trà mà thức tỉnh.

“Không sao… từng bước một… Ta sẽ trở lại.”

Ánh trăng đêm ấy sáng hơn mọi khi, phản chiếu bóng người gầy gò quỳ bên tảng đá – như một con sói cô độc uống máu mình dưới ánh nguyệt.


Hắn là Lục Bình – tàn hồn cổ thần.
Từ đáy bùn mà sống, từ nhục nhã mà lên.

Ngày mai, hắn sẽ bắt đầu bước vào Huyền Môn.

Và một con đường tu tiên đẫm máu… sẽ khai mở.


 

Chương 03 – Tàng Thư Các Trong Đêm

Ba ngày kể từ khi vào Huyền Môn, Thôi Kình đã bắt đầu tu tập tại Bạch Tùng Viện – nơi dành cho đệ tử ngoại môn có thân phận đặc biệt. Còn Lục Bình, như một cái bóng hầu hạ bên cạnh, ngày đêm nhóm lò nấu thuốc, rửa chân bưng trà.

Hắn vẫn là kẻ nô tài, không ai nhìn hai lần.

Nhưng trong im lặng, hắn đã bước qua tầng phong ấn đầu tiên của thần hồn.
Khí tức cổ thần, tuy chưa rõ ràng, đã dần thức tỉnh trong cơ thể phàm nhân.


Đêm ấy trăng mờ, sương dày.
Lục Bình đứng một mình trong sân đá rêu xanh, tay ôm thùng nước, mắt lặng nhìn ánh lửa lập lòe từ xa – đó là Tàng Thư Các.

Tàng Thư Các của Huyền Môn chia ba tầng. Ngoại môn chỉ được phép đọc tầng một, nhưng Lục Bình – với thân phận kẻ hầu – không được bước chân vào.

Nhưng hắn cần pháp môn dẫn thần khí, để điều hòa linh khí với thần hồn đang dần trỗi dậy trong cơ thể.

Nếu không, sớm muộn gì… hắn cũng tẩu hỏa nhập ma.


Nửa đêm, khi chuông canh ba vang lên, đệ tử đã ngủ say, Lục Bình rời giường lặng lẽ như một bóng ma. Hắn cuốn áo trong vào người, đội mũ vải đen, bước đi không một tiếng động.

Đi qua bãi đá, vòng qua rừng trúc, cuối cùng dừng lại trước bức tường rêu mục cạnh Tàng Thư Các. Nơi này không có trận pháp bảo vệ, chỉ có một vòng trấn linh nhỏ – với tu vi hiện giờ của Lục Bình, chỉ cần liều mạng một chút… là vượt qua được.

“Chỉ một canh giờ thôi… tìm được pháp môn là đủ…”

Hắn hít sâu, cắn đầu ngón tay, vẽ một đạo phù máu thô sơ – được truyền lại từ ký ức cổ thần.
Phù văn lập tức xoáy lên không trung, chui vào vòng trấn linh, khiến ánh sáng trên đó lập lòe rồi tắt lịm.

Lục Bình luồn người qua khe cửa gỗ, tiến vào trong.


Tầng một – Tàng Thư Các.

Ánh sáng yếu ớt từ ngọn đăng đồng, bụi phủ mờ trên hàng ngàn quyển sách. Những bìa gỗ đã mục, giấy vàng úa như đã trải qua trăm năm phong sương.

Hắn bước nhanh, mắt quét từng nhan đề:

“Luyện Khí Tâm Pháp – phổ thông.”
“Ngũ Hành Nhập Môn.”
“Dưỡng Linh Thảo Pháp.”

Không có gì dùng được. Những thứ này dành cho kẻ luyện linh căn từ đầu, không đủ để điều khí cho thần hồn.

Hắn sắp tuyệt vọng thì… ánh mắt dừng lại trước một quyển cũ nát bị bỏ xó trong góc tủ đá.
Không tiêu đề. Bìa mục, mép cháy sém.

Lật trang đầu:
Dẫn Thức Thần Quyết.

Lục Bình run tay. Một dòng ký ức mờ mịt trong não hắn lập tức đồng cảm với khí tức trong sách. Đây là pháp môn cổ thần, từng được dùng để triệu hồi thần niệm từ Huyền Giới, dẫn đạo khí cơ nghịch thiên.

“Trời giúp ta…”

Hắn lập tức ghi nhớ khẩu quyết vào tâm trí, nhưng chưa kịp giấu sách… phía sau đã vang lên giọng nói lạnh băng:

“Ngươi là ai?”


Một đệ tử mặc áo lam, vai đeo phù bài cấp hai, tay cầm pháp trượng, bước ra từ bóng tối.

Ánh mắt y lạnh lẽo như sắt đóng tuyết, chiếu thẳng vào Lục Bình:

“Là nô lệ? Ai cho ngươi vào đây?”

Lục Bình biết, nếu bị bắt, nhẹ thì giam ba năm, nặng thì hủy tu căn.

Nhưng hắn vẫn bình tĩnh, chắp tay, cúi đầu nói khẽ:

“Tiểu nhân lạc đường… thấy cửa hé mở, tò mò bước vào. Xin công tử thứ tội.”

“Láo xược!” – tên đệ tử kia quát khẽ, tay nhấc pháp trượng. Linh quang lập tức lóe lên, tụ thành một đạo lực đè ép xuống.

Ầm!

Toàn thân Lục Bình bị đánh bay vào kệ sách, máu miệng phun ra, xương sườn gãy ít nhất ba chiếc. Nhưng tay hắn… vẫn giữ chặt lấy quyển sách nát.

Ngay khoảnh khắc đó — một luồng khí tức bạo liệt từ quyển sách tràn ra.

Không ai hay biết, Dẫn Thức Thần Quyết tuy bị Huyền Môn coi là phế thư, nhưng bên trong vẫn cất giữ một mảnh ý niệm thần cổ. Khi máu Lục Bình dính lên bìa sách, thần niệm lập tức cộng hưởng.

“Tàn hồn… đã trở về.”

Tên đệ tử lam bào kinh hoảng, bước lui một bước, sắc mặt trắng bệch. Y không rõ vì sao khí tức kia lại khủng bố như thế.

Lục Bình nhân cơ hội ôm sách, gượng bò dậy, cúi đầu thi lễ lần nữa:

“Tiểu nhân ngu muội, xin cáo lui.”

Không đợi đối phương phản ứng, hắn lập tức nhảy ra cửa sau, lẩn vào bóng tối.


Đêm đó, hắn trở về phòng, cả người rách nát, máu đọng trong miệng, nhưng hai mắt lóe sáng như sao.

Hắn đã có pháp môn.
Hắn đã có hạt giống đầu tiên.

Tu hành… bắt đầu thật sự.


 

Chương 04 – Huyết Nguyệt Tụ Thức

Ba ngày kể từ khi lén vào Tàng Thư Các, Lục Bình không hề rời khỏi gian củi nhỏ ở sau viện.

Hắn báo với người trong Bạch Tùng Viện rằng mình “trượt chân ngã gãy xương”, xin nghỉ vài hôm để dưỡng thương. Không ai quan tâm một kẻ hầu rách nát sống chết thế nào. Ngay cả Thôi Kình cũng không buồn hỏi đến.

Đêm xuống, gian phòng âm u chỉ có một ngọn đèn dầu leo lét, phản chiếu bóng người đang ngồi xếp bằng trên sàn đất.

Lục Bình vận công.

Giữa lòng bàn tay, mảnh Dẫn Thức Thần Quyết tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt.

Từng dòng chữ cổ xưa khắc sâu trong tâm trí hắn, hòa cùng ký ức của cổ thần Huyền Hồn. Pháp môn này không dùng linh căn làm gốc, mà dẫn thức niệm làm mồi – lấy huyết khí của bản thân làm tế phẩm, dẫn đạo thần hồn ngủ say thức tỉnh dần dần.

“Luyện huyết – tụ đan – thức hồn.

Hồn nhập đan, thần thức ngưng.”

Hắn cắn ngón tay, nhỏ ba giọt máu vào lòng bàn tay, vẽ ra một Huyết Văn Cổ Ấn, sau đó nuốt thẳng vào bụng.

Một cơn đau dữ dội trào lên, như hàng trăm con trùng bò quanh ngũ tạng. Máu hắn nóng như dung nham, gân cốt như bị rút căng. Hai mắt đỏ ngầu, toàn thân ướt đẫm mồ hôi lạnh.

“Chịu đựng… Đây mới chỉ là bước đầu.
Nếu ta còn không chịu nổi thế này… thì xứng gì là thần?”


Giữa đêm khuya, trăng chuyển sắc huyết. Tầng mây mỏng tan ra như bị ai xé rách.

Một luồng khí tức kỳ dị từ trời cao lặng lẽ rơi xuống, thấm vào căn phòng mục nát sau viện. Trên ngực Lục Bình, một đạo phù văn hiện ra, như vết nứt máu của hư không.

Ầm!

Đan điền hắn chấn động!

Một hạt nhỏ như đầu kim bắt đầu xoay vần trong bụng dưới – không giống Linh Đan của tu sĩ bình thường, mà là một Huyết Đan: màu đỏ thẫm như máu đông, bên trong có vân mờ như mắt thần mở hé.

“Thành công rồi…”

Lục Bình ngã xuống, toàn thân vô lực, mồ hôi thấm ướt tấm chiếu rách.

Hắn chưa vào luyện khí cảnh như người thường, nhưng lại mở được một tầng hồn đạo cổ xưa – hoàn toàn khác với lối tu hành của Huyền Môn.

Một con đường riêng. Một lối tu tiên của thần linh thất lạc.


Nhưng… việc đó không thoát khỏi mắt mọi người.

Trong góc rừng phía Đông núi, nơi phong ấn một nhánh lạc của Huyền Môn – Tà Nhân Cốc, có một đôi mắt đang lặng lẽ mở ra.

Một nam tử áo đen, tóc dài, mặt mũi âm trầm, đang ngồi trên thạch đài.

Trên trán y có vết ấn hình rắn, miệng khẽ nhếch:

“Huyết khí lạ… Không giống huyết tu… cũng chẳng phải tà ma.”

“Là ai? Dám tụ Huyết Đan trong địa vực Huyền Môn?”

Y đứng dậy, thân ảnh như quỷ mị tan vào màn đêm.


Sáng hôm sau, Lục Bình lại xuất hiện sau lưng Thôi Kình như chưa hề rời đi.

Hắn rửa bát, nhóm lửa, lau gạch sân, tay chân như cũ, mắt cụp xuống như bao kẻ hầu khác.

Không ai biết, chỉ đêm qua thôi, trong đan điền hắn đã sinh ra một vật cấm kỵ – thứ mà ngay cả các trưởng lão Huyền Môn cũng sẽ kinh hãi nếu thấy.

Càng không ai biết, từ sâu trong nội thể, một giọng nói ngày càng rõ ràng hơn:

“Bước một: Huyết tụ.
Bước hai: Thần Ngưng.
Bước ba… hồn thức phá thiên.

Lục Bình… ngươi đã đi đúng đường.”


Nhưng nguy hiểm cũng đang tới gần.

Cuối ngày hôm đó, khi Lục Bình đang quét sân sau, hắn cảm nhận được — có người đang nhìn chằm chằm vào mình từ rừng trúc phía xa.

Một luồng khí âm hàn, như rắn độc bò trong xương sống.

Hắn biết:
Ai đó đã phát hiện ra khí tức thần hồn của hắn rồi.


Chương 05 – Kẻ Đến Từ Tà Nhân Cốc

Rừng trúc phía Đông Huyền Môn vẫn luôn u tĩnh, là nơi đệ tử ngoại môn bị cấm bén mảng. Nơi đó từng là chiến trường máu tanh, sau được phong ấn và gọi bằng một cái tên lạnh lẽo: Tà Nhân Cốc.

Tương truyền, từng có kẻ tu Tà Đạo bị phong bế ở đó, sống không bằng chết, đời đời không được luân hồi.

Và đêm nay, chính từ nơi đó… một luồng khí tức lạnh như xương rắn đang lặng lẽ trườn về phía Lục Bình.


Lúc hoàng hôn, Lục Bình đang quỳ dưới mái hiên Bạch Tùng Viện, bưng chén trà nóng dâng lên cho Thôi Kình.

Ánh mắt hắn vẫn cụp xuống, vai khẽ run, dáng vẻ nhẫn nhịn quen thuộc. Nhưng không ai biết — thần niệm hắn đã tỏa ra quanh sân, bao phủ từng bước chân, từng tiếng thở.

Hắn đang đề phòng.

“Kẻ theo dõi… vẫn chưa rời đi.”

Thôi Kình đang ngồi thưởng trà, đột nhiên cau mày:

“Lục Bình, gần đây ngươi hôi như chó chết. Mấy ngày nằm liệt giường là trốn việc chứ gì? Hôm nay phạt quỳ ở đây tới nửa đêm, không cho phép ăn!”

Lục Bình dập đầu:

“Dạ… nô tài tuân lệnh.”

Vẫn là giọng nói mềm mỏng, thái độ nhẫn nhục. Nhưng trong mắt hắn, ánh máu vừa lóe lên.


Nửa đêm, khi mọi người đã ngủ say, Lục Bình vẫn quỳ dưới sân, gió thu thổi qua như dao cắt, trăng lạnh mờ đục như máu loãng.

Một bóng người xuất hiện sau lưng.

Không có tiếng động.

Không có linh áp.

Chỉ là… im lặng đến ghê người.

“Ngươi… không phải người phàm.”

Giọng nói vang lên, như tiếng rắn trườn trong tai, kéo dài – trơn lạnh và dính nhớp.

Lục Bình không quay đầu.
Hắn đáp khẽ:

“Ngươi là ai?”

“Là người giống ngươi. Từng bị giẫm dưới chân, từng nếm máu tanh, từng phải quỳ gối dưới mái hiên người khác… nhưng giờ đã khác.”

Bóng đen chậm rãi bước ra ánh trăng — là một nam tử áo đen, tóc dài, mắt rắn, sắc da tái nhợt như xác chết trôi sông.

“Ta tên Xà Du. Đến từ Tà Nhân Cốc.”


Lục Bình khẽ híp mắt. Hắn từng nghe đến cái tên này — Xà Du, là một kẻ từng bị đuổi khỏi chính tông, tu luyện bí pháp cấm kỵ, suýt giết chết sư huynh của mình trong lúc đoạt pháp khí.

Bị giam vào Tà Nhân Cốc mười năm, tưởng đã chết.

Không ngờ… còn sống.

Và nay lại lặng lẽ rời khỏi cốc, tìm đến hắn.

“Ta cảm nhận được khí tức trong ngươi… không phải tu giả, không phải yêu linh, không phải quỷ hồn, càng không phải tà tu.”

“Là cái gì… ta chưa rõ. Nhưng rất cổ xưa. Cổ đến mức khiến máu ta rét lạnh.”

Xà Du cúi người, chạm trán hắn:

“Ta không hỏi ngươi là gì. Ta chỉ hỏi:

Ngươi có muốn… trở nên mạnh mẽ không?

Không cần quỳ trà.
Không cần rửa chân cho lũ ngu xuẩn kia.

Chỉ cần ngươi gật đầu, ta sẽ đưa ngươi đi một con đường… không ai dám đi.”


Lục Bình vẫn cúi đầu. Nhưng trong mắt, sóng ngầm đang dâng lên.

“Mạnh mẽ… ta đương nhiên muốn.”

“Nhưng…” – hắn thì thầm – “Không phải bằng cách dẫm lên xác những kẻ như ngươi.”

Xà Du nheo mắt. Nhưng thay vì nổi giận, y bật cười khe khẽ:

“Ha… ha ha… được.

Vậy để xem, khi bọn chính tông phát hiện ra khí tức cổ thần trong ngươi, ép ngươi quỳ gối bóc thần hồn… ngươi còn giữ được ý chí không.”

Y quay người, thân ảnh tan vào bóng tối.

Trước khi biến mất, giọng nói vẫn vọng lại:

“Lục Bình… ngươi có mùi giống ta. Sớm muộn gì… cũng sẽ xuống Tà Nhân Cốc.”


Trời gần sáng.

Lục Bình vẫn quỳ một mình.

Nhưng trong mắt hắn, lần đầu tiên hiện lên sự sát phạt rõ ràng.

“Tà Nhân Cốc… cũng là một cửa.
Nhưng chưa phải lúc.”

“Ta sẽ không rơi xuống đáy.
Ta… phải bước lên đỉnh.”

“Dù phải giết từng kẻ một.”


 

Chương 06 – Vụ Mất Trộm Trong Dược Viện

Mười ngày sau khi Lục Bình tụ thành Huyết Đan.

Dưới chân Bạch Tùng Viện, nơi đệ tử ngoại môn và gia nhân ở tạm, bầu không khí căng như dây đàn. Đám hạ nhân rì rầm bàn tán, không ai dám nói lớn.

Trong Dược Viện của Huyền Môn – nơi chuyên trồng linh thảo quý hiếm – xảy ra một vụ mất trộm long linh thảo cấp ba, vốn chỉ dùng để luyện đan cho đệ tử nội môn hoặc trưởng lão.

Số lượng mất không nhiều, chỉ một cây. Nhưng vấn đề là: nó được cất trong tủ khóa bằng pháp trận.

Và giờ, tủ bị phá, không ai thấy gì, không dấu hiệu đột nhập, không dấu chân.


“Bên trong có nội gián!” – Một trưởng lão râu bạc quát lớn trong buổi nghị sự cấp tông.

“Pháp trận không thể bị phá dễ dàng nếu không có người bên trong mở cửa từ trước.”

Chưởng sự Dược Viện gật đầu, ánh mắt âm trầm:

“Kẻ có thời gian lẫn cơ hội tiếp cận tủ linh thảo… chỉ có đám gia nhân phụ việc ở tầng dưới.”

“Điều tra toàn bộ.” – Một trưởng lão lạnh lùng ra lệnh – “Kẻ nào mờ ám, xét tra linh căn – dò khí tức.”


Ngày hôm sau, cả viện chấn động.

Từng gia nhân bị lôi ra giữa sân, lục soát, tra hỏi, đo linh căn bằng Tinh Hồn Phù. Những kẻ có linh căn thấp bị lắc đầu, kẻ nào trống rỗng thì ghi vào sổ.

Đến lượt Lục Bình.

Hắn bước ra giữa sân, trong ánh mắt xem thường của đám đệ tử, tay chân vẫn dính bùn đất vì vừa rửa chuồng ngựa.

“Là hắn đó.” – Một người chỉ trỏ – “Mấy ngày trước hắn mất tích. Lại có mùi máu lạ trên người.”

“Hắn tên gì?” – Trưởng sự hỏi.

“Lục Bình.”

Một đệ tử đưa Tinh Hồn Phù ra trước mặt hắn. Lục Bình bình tĩnh giơ tay đặt lên.

Tấm phù sáng lên… rồi nhanh chóng tắt lịm.

“Không linh căn.” – Đệ tử báo cáo – “Là phế nhân.”

Ai nấy cười nhạt, chuẩn bị xua hắn xuống.

Nhưng đúng lúc đó — phù văn trên lá bùa lóe lên một tia đỏ mờ, như có thứ gì đang xung đột trong đó, rồi… vỡ tan.

“Cái gì vậy?”

“Sao Tinh Hồn Phù lại vỡ?”

“Chẳng phải chỉ là phế nhân?”

Một trưởng lão đang ngồi uống trà gần đó chợt ngẩng đầu, ánh mắt sâu không lường nổi.


Tên: Lục Bình
Linh căn: Không xác định.
Tình trạng: Tinh Hồn Phù bị nhiễu loạn khi kiểm tra.
Ghi chú: Khí tức dao động dị thường. Không phù hợp tu luyện chính đạo.

Một tờ giấy được âm thầm chuyển vào tay Trưởng Lão Huyền Nhất Các – người phụ trách ghi chép dị tượng trong môn phái.


Tối hôm đó, khi mọi người đã ngủ, Lục Bình ngồi xếp bằng trong phòng củi cũ, bàn tay hắn vẫn còn một vết bỏng nhẹ vì chạm vào Tinh Hồn Phù.

“Loạn khí…”

Hắn thì thầm.
Đó là vì thần hồn bên trong cơ thể hắn vốn không tương thích với hệ thống linh căn thường dùng. Bất cứ pháp bảo nào dò khí cũng sẽ gặp lỗi — vì khí tức hắn không thuộc về phàm giới.

“Tốt… càng khiến bọn họ mơ hồ, ta càng dễ giấu thân.”

Nhưng hắn không biết…

Cũng tối hôm ấy, trên đỉnh Tây Sơn, trong một gian gác gỗ gió lùa, có người đang ngồi đọc hồ sơ về hắn.

Một trưởng lão áo xám – tóc trắng, mắt lim dim như đang ngủ – chợt mỉm cười.

“Lục Bình… không linh căn?
Không phải.
Mà là… đã vượt khỏi giới hạn linh căn.”

Ông lẩm bẩm, tay gõ nhịp trên mặt bàn.

“Thứ này… hoặc là thiên tài bị phong ấn…
Hoặc là… yêu nghiệt đội lốt phàm nhân.”

“Dù là gì… cũng nên giữ lại mà xem thêm.”


Sáng hôm sau, khi đám gia nhân nghĩ Lục Bình sẽ bị đuổi khỏi núi vì dị tượng, thì một tin khiến tất cả sửng sốt:

“Lục Bình… được giữ lại làm người phụ việc cho Tàng Thư Các.


 

Chương 07 – Tàng Thư Các và Xiềng Xích Đứt

Tàng Thư Các – nơi cất giữ vô số bí tịch, pháp quyết, điển tịch cổ tu từ khắp nơi, cũng là cấm địa trong Huyền Môn. Chỉ đệ tử nội môn trở lên mới được phép vào lầu chính tầng trên.

Còn tầng trệt, là nơi các sách phổ thông, phân loại, và cả đống cỏ rác ghi chép tạp kỹ. Gia nhân bình thường chẳng mấy ai được đặt chân đến đây.

Ấy vậy mà Lục Bình – kẻ không có linh căn, lại được chỉ định làm người giữ kho sách tầng dưới.


“Đưa hắn tới, bảo hắn quét dọn, lau chùi. Không được tự ý đọc sách.” – Một đệ tử nội môn lạnh nhạt phân phó.

“Nhớ đấy, tầng dưới thôi. Tầng trên có kết giới. Mà động vào là thần hồn vỡ nát.”


Căn phòng Lục Bình ở tạm là một gian chái nhỏ sau lầu sách, xung quanh mùi giấy mục và mực khô vương khắp nơi. Nhưng hắn không phàn nàn. Ngược lại, hắn thầm mừng.

“Khí cơ trong thư các... khác hẳn.” – Hắn cảm nhận được luồng linh khí thanh u, không nồng đậm nhưng rất tinh thuần.
“Là nơi linh văn tồn lưu… các pháp quyết cổ sinh ra cộng hưởng.”

Đêm đến, sau khi quét sạch các dãy kệ bụi phủ, hắn len lén dùng Tịnh Thần Chú do thần hồn truyền cho để tụ linh hấp khí.


Ngày thứ ba, khi lau chùi đến dãy kệ cổ bị đóng niêm phong, hắn phát hiện một hốc tường nhỏ bị lấp bằng gạch mộc, bên ngoài có phù triện mờ nhòe.

Lục Bình vừa nhìn thấy đã cảm giác thần hồn trong cơ thể khẽ động, như bị gọi về quê cũ.

"Thứ này... là vật trói ta trước kia sao?"

Không chần chừ, hắn vạch nhẹ gạch ra. Đằng sau là một hộp đá đen, nhỏ như lòng bàn tay. Trên mặt hộp chạm khắc một vòng tròn xiềng xích, khép kín.

Khi Lục Bình đặt tay lên, một giọng nói mơ hồ vọng trong tâm trí:

“...pháp...thần... phạt... trói... ta... nghìn năm...”

Và rồi, bụp — hộp vỡ tan, lộ ra một đoạn xích gãy – thô ráp, rỉ sét, nhưng lạnh như băng tuyết vạn năm.


Ngay khoảnh khắc đó, trong đan điền Lục Bình bốc lên một luồng u quang, huyết đan hắn ngưng tụ trước đây rung mạnh, rồi tách làm hai.

Một nửa chuyển thành Huyết Linh, nửa còn lại bị xích hấp thụ.

"Ngươi... cuối cùng đã chạm vào ta."

Một mảnh hồn ký ức trong xích tràn vào đầu hắn, vỡ vụn thành vô số đoạn ký ức:
– Chiến tranh giữa các thần.
– Một kẻ bị trói dưới đáy Hỗn Độn Trì.
– Một tấm bia phong ấn với chữ "Thiên Khí Bất Dung" rực đỏ như máu.
– Và... bàn tay gãy nát của chính hắn, giơ lên trời trong bất lực.


Lục Bình choàng tỉnh, mồ hôi lạnh chảy đầy lưng áo.

Đoạn xích kia không còn nằm trong hộp, mà… biến mất, như chưa từng tồn tại.

Chỉ còn một phù văn nhỏ khắc lên lòng bàn tay hắn – hình dạng một xiềng xích gãy cuộn lại như rắn.

“Đây... là phong ấn?”
“Hay là dấu hiệu của một tội nhân thần giới?”


Tối hôm đó, cả Tàng Thư Các bỗng rúng động.

Một lão trưởng lão ngồi trên tầng ba – nơi cấm – chợt mở bừng mắt, niệm pháp quyết bói số.

“Ai… đã phá Phong Thần Ấn?”

“Thứ đó chẳng phải… đã bị khóa nghìn năm trước ở tầng đáy Tàng Thư Các?”

“Sao… lại lay động?!”


Sáng hôm sau, Lục Bình vẫn như thường, cặm cụi lau bàn, xếp sách. Chẳng ai nhận ra khí tức hắn đã thay đổi.

Trong mắt người ngoài, hắn vẫn là một tiểu hầu không linh căn, không tiếng nói, không địa vị.

Nhưng trong hắn…

Linh hồn cổ thần đã thức tỉnh một phần.
Và đoạn xiềng xích kia… chính là mảnh chìa khóa đầu tiên mở ra thần lực bị phong ấn.


 

Chương 08 – Đạo Nhân Áo Lam và Thiên Cơ Kính

Ngày hôm ấy, trời sầm u ám, mây đen kéo đến như trùm kín cả đỉnh Phong Huyền.
Tàng Thư Các tầng dưới vẫn u tĩnh như thường.

Lục Bình đang xếp lại đống sách nát, tay áo dính tro mục của mấy bản cổ thư. Thần hồn trong hắn vẫn yên tĩnh, chỉ có phù ấn xích gãy khắc trên lòng bàn tay thỉnh thoảng khẽ nhói – như thứ gì đó trong thiên địa đang lay động.


Giữa giờ Mão, bên ngoài thư các có tiếng gọi khẽ:

“Tại hạ... Vân Thanh đạo nhân, lữ khách phương xa, mong được xem qua thư mục tầng dưới.”

Lục Bình ngẩng đầu. Ngoài cửa là một đạo nhân áo lam, tóc búi cao, ánh mắt thâm trầm nhưng phảng phất nét mệt mỏi.
Hắn mang theo một túi vải bạc đã cũ, bên hông đeo một la bàn gỗ tròn khắc ký hiệu Tiên Môn cổ đại.

Lục Bình không hỏi gì, chỉ cúi đầu, chắp tay mời vào – dù biết thư các không đón khách lạ.


Vân Thanh đạo nhân đi vòng quanh các kệ sách cũ, ngón tay lần qua từng gáy sách.
Lúc ngang qua Lục Bình, hắn dừng lại chốc lát.

Rồi hắn khẽ lấy ra một vật nhỏ từ tay áo – là một chiếc gương đồng tròn bằng móng tay út, mặt kính hơi mờ, khung viền khắc ba chữ cổ: "Thiên Cơ Kính".

Ngay khi hắn giơ gương lên...
Mặt kính vốn xỉn đục, bỗng phát ra ánh sáng đỏ u huyền!


Lục Bình sững người. Trong lồng ngực hắn, thần hồn chấn động.
Dưới lớp da tay, dấu ấn xích gãy khẽ rung như gặp vật đồng nguyên khí.

“Đây là gì?” – Hắn hỏi khẽ.

Vân Thanh không đáp, chỉ lặng lẽ đưa gương cho hắn cầm thử.

Ngay khi Lục Bình chạm tay vào, mặt kính rung dữ dội, chiếu ra một mảnh bóng ảnh mờ nhạt:
Một chiến trường ngập xác tiên, một bàn tay thần nắm trời cao, và một thần nhân toàn thân bị khóa trong xích, gào lên giữa vực thẳm.


Vân Thanh vội giật lại chiếc gương, ánh mắt đầy cảnh giác:

“Quả nhiên là ngươi… Khí tức này không thể nhầm.”

“Cổ thần Lạc Nguyên… mảnh tàn hồn cuối cùng, lại ẩn trong thân thể một tiểu nô trong nhân gian.”

Lục Bình nhíu mày:

“Ngươi... biết gì về ta?”

Vân Thanh không trả lời trực tiếp, chỉ thở dài:

“Không nên ở lại đây lâu. Một khi khí tức bị lộ, sẽ dẫn đến đại họa.
Kẻ ở trên cao kia... vẫn đang tìm.”


Trước khi rời đi, Vân Thanh lấy từ túi vải một lá phù lạ vẽ bằng máu, giao cho Lục Bình:

“Khi trăng tròn tháng sau, hãy đến Vạn Huyễn Cốc, theo ánh sáng gương này, ngươi sẽ thấy lối về – không phải về quá khứ, mà về vận mệnh của ngươi.”

“Ta tên Vân Thanh. Từng là... tàn hồn giữ mạch ký ức cho ngươi.”

Nói rồi, đạo nhân áo lam xoay người, biến mất như hư ảnh tan vào màn mưa nhẹ ngoài hiên.


Lục Bình đứng đó thật lâu, tay cầm chiếc gương đã tắt sáng.
Dưới đan điền, một vòng khí xoáy mới đang âm thầm hình thành.
Hắn biết... kỳ ngộ đã bắt đầu.

Và hắn cũng hiểu – từ nay, chẳng còn con đường lui về chốn phàm nhân nữa.


Ngay đêm đó, trong điện Thiên Cơ của Huyền Môn, chuông đồng đột ngột vang lên 3 hồi.

Lão Tông Chủ mở thiên nhãn, chắp tay niệm:

“Tàng Thư Các bị động linh khí…
Có kẻ mang khí tức của Thần Mệnh phản đồ.”

Một loạt lệnh truy tra được ban xuống.

Nhưng không ai ngờ… kẻ ấy, vẫn đang cặm cụi dọn sách trong tầng thấp nhất, bình thản như chưa từng bước vào vòng xoáy đại kiếp luân hồi.


Chương 09 – Vạn Huyễn Cốc và Kính Huyễn Trì

Trăng tròn treo giữa đỉnh trời, ánh bạc nhuộm khắp đường mòn núi Vân Tiêu.
Lục Bình khoác áo vải thô, rời phủ Tể Tướng trong đêm vắng.

Trong ngực áo, Thiên Cơ Kính khẽ phát sáng, từng nhịp như dẫn lối.
Gió đêm mang theo mùi cỏ mục và vị tanh lặng lẽ của linh khí cổ xưa.


Sau ba canh giờ, hắn dừng lại dưới vách đá dựng đứng – nơi gương đồng chỉ thẳng vào vách như thể… yêu cầu hắn bước vào lòng đá.

Lục Bình đặt tay lên mặt đá. Trong phút chốc, đá nứt ra khe nhỏ, mở ra một lối vào chỉ vừa đủ một người cúi đầu lách qua.

Một mùi hương kỳ dị tràn ra – không phải tử khí, không phải mùi quỷ vật, mà là mùi của ký ức lâu đời.


Hắn bước vào. Không gian trước mắt tối đen, rồi sáng lên.
Hắn đã tiến vào Vạn Huyễn Cốc.

Bốn phía là núi đá dựng đứng, mây mù như tơ liễu, từng bậc đá dẫn xuống lòng cốc – nơi có một hồ nước màu lam sẫm, yên ả như mặt gương.

Ngay chính giữa hồ ấy là một trì đài bằng bạch ngọc, trên có khắc ba chữ:
Kính Huyễn Trì.


Giọng nói cổ xưa vang lên, không rõ nam nữ, không rõ gần xa:

“Người đến đây…
Là muốn nhìn thấy bản thân ngươi... hay ký ức đã bị che giấu?”

Lục Bình không đáp, chỉ tiến về phía hồ.

Mỗi bước đi, nước hồ như rút đi một phần hư vọng trong tâm trí hắn.

Trên đài bạch ngọc, một mặt kính nước bắt đầu dao động.


Ảo ảnh hiện ra.
Đầu tiên là chính hắn – dáng người nhỏ bé, ánh mắt cúi gằm, hầu trà quỳ gối trong phủ Tể Tướng.

Tiếp đến, là hình ảnh hắn bị đánh, bị phạt quỳ suốt đêm, bị dội nước lạnh giữa mùa đông.
Nhưng… hắn vẫn không nổi giận.

Rồi, bức ảnh cuối cùng hiện lên – một đứa trẻ máu nhuộm khắp người, bị treo ngược giữa tế đàn, xung quanh là thần văn cổ ngữ, và một bàn tay khổng lồ bị khóa trong xích vàng, đang chìa về phía đứa trẻ:

“Ký ức này…
Không thuộc về một phàm nhân.”


Ngay khoảnh khắc ấy, từ lòng hồ, một kẻ mang mặt nạ bước lên, toàn thân tỏa ra khí tức dị giới.

“Muốn có lại ký ức cổ thần, ngươi phải bước qua ta.
Ảnh thân của Vạn Huyễn Cốc, giữ ký ức cho những kẻ đáng lẽ nên lãng quên.”

Không đợi nói thêm, kẻ đó xuất chiêu.

Một luồng huyễn thuật mạnh mẽ ập tới, biến mọi thứ xung quanh thành hư ảnh.


Cảnh tượng thay đổi:
Lục Bình thấy mình trở lại phủ Tể Tướng, đang bị trói vào cột đá, các công tử quyền quý thay nhau cười nhạo, rót nước sôi lên người hắn.

“Ngươi chỉ là con chó canh cổng.”
“Ngẩng đầu cũng là tội.”

Một phần tâm thức hắn bắt đầu dao động – đây là ảo cảnh... hay là thật?

Ngay lúc ấy, trong đầu vang lên tiếng rền rất xa – tiếng chuông của ký ức cổ thần:

“Kẻ bị sỉ nhục… không phải ta.
Là thế giới này không còn nhớ tên ta.”

Ánh mắt Lục Bình bỗng đỏ rực.

Hắn giơ tay trái – dấu xích gãy hiện rõ, từng luồng khí cơ xung kích đánh vỡ toàn bộ ảo cảnh.


Ảnh thân mặt nạ bị đánh văng khỏi đài bạch ngọc, tan thành khói mờ.

Kính Huyễn Trì khẽ rực sáng, một luồng sáng rót thẳng vào tâm thức hắn.

Lục Bình thấy lại đoạn ký ức mờ nhạt:

“Ngươi là Lạc Nguyên – người canh giữ Trục Luân Thiên Giới, bị thần giới phản bội, bị phân hồn khóa ký ức.
Một mảnh hồn thoát xuống nhân gian, vùi trong kiếp phàm nhân.”

“Hồi phục mảnh ký ức này, ngươi sẽ nhớ lại Thức Thần Nhãn – nhìn rõ được chân nguyên của vạn vật.”


Khi ánh sáng tắt, Lục Bình quỳ một gối giữa đài, thở dốc.
Trên trán hắn, một hoa văn mờ xuất hiện – con mắt thứ ba chưa mở, nhưng đã rục rịch.

Hắn hiểu, đây mới là bước đầu tiên của con đường dài.
Và từ giây phút này, hắn không còn là phàm nhân nữa.


Ngay khi hắn rời Vạn Huyễn Cốc, trên tầng mây cao nhất của Trung Thiên Linh Vực, một đạo nhân trắng râu bạc nhíu mày:

“Có kẻ… vừa mở mảnh ký ức của Lạc Nguyên Cổ Thần.”

Một luồng thần niệm phóng xuống nhân giới, gấp gáp, tìm kiếm...


 

Chương 10 – Lưỡng Nguyệt Thành và Lò Luyện Ngũ Hành

Trời vừa hửng sáng, Lục Bình đã rời khỏi Vạn Huyễn Cốc, thân thể tuy mỏi mệt nhưng tâm trí lại tỉnh táo lạ thường.

Trong đầu hắn, mảnh ký ức vừa hồi phục tựa như hạt giống bắt đầu đâm mầm, khiến thế giới trở nên khác biệt.
Hắn có thể nghe được linh khí xung quanh đang dao động, nhìn thấy những đường khí mạch ẩn trong vạn vật – nhờ vào Thức Thần Nhãn chưa mở hoàn toàn.


Thế nhưng chưa đi được bao xa, một luồng sáng vụt đến, đánh bật hắn xuống đất.

Ba bóng người vận áo xanh lục từ trên mây đáp xuống, người cầm đầu hừ lạnh:

"Ngươi là đạo tặc đột nhập Vạn Huyễn Cốc phải không? Dám động vào Kính Huyễn Trì là phạm thiên quy."

Lục Bình chưa kịp giải thích, đã bị đánh ngất, mang về Lưỡng Nguyệt Thành – một thành trấn tu đạo bán phong bế, nơi cất giữ lò luyện và pháp trận cổ xưa.


Lưỡng Nguyệt Thành – Nơi kẻ phàm cũng có thể thành tu sĩ

Khi tỉnh lại, Lục Bình thấy mình bị khóa bằng xiềng xích đồng tinh, đặt trong một pháp trận bát quái khắc vào nền đá.

Đối diện hắn là một nữ tử áo xám, mặt che khăn mỏng, ánh mắt trong suốt như tuyết sương.

Nàng trầm giọng hỏi:

“Tên, thân phận, tu vi, sư thừa.”

Lục Bình đáp thật:

“Lục Bình, hầu nhỏ phủ Tể Tướng, không có sư môn. Vào Vạn Huyễn Cốc chỉ là cơ duyên, không cố ý mạo phạm.”

Nữ tử cau mày. Nhưng ánh mắt nàng chợt lóe lên khi thấy vầng sáng mờ mịt trên trán hắn – tàn ấn Thức Thần Nhãn.


Không lâu sau, Lục Bình được dẫn vào một điện nhỏ phía đông, gọi là Lò Luyện Ngũ Hành – nơi khảo nghiệm linh căn của người phàm, dùng để quyết định có đủ tư cách nhập môn tu hành hay không.

Trên điện có năm bệ đá, mỗi bệ đại diện cho một hành: Kim, Mộc, Thủy, Hỏa, Thổ.

Lục Bình đặt tay lên từng bệ theo thứ tự. Mỗi lần chạm vào, lò đá đều trầm mặc, không có linh lực dao động.

Cả phòng yên lặng.

Một trưởng lão lắc đầu:

“Linh căn vô. Hắn chẳng khác gì phàm nhân.”


Ngay lúc đó, nữ tử áo xám bước đến, đặt trong tay hắn một viên linh châu màu lam bạc.

“Linh lực do ta ban, dẫn thử một lần nữa.”

Lục Bình do dự, rồi ngồi xuống, hít một hơi sâu. Linh châu tan vào khí hải, luồng linh lực cực mỏng như sợi tơ trôi vào kinh mạch.

Ngay khoảnh khắc ấy, Thức Thần Nhãn giữa trán hắn hé mở một khe sáng cực nhỏ.

Hắn nhìn thấy:

  • Kim hành: dao động cực nhỏ.
  • Mộc hành: mạch linh khí đan xen như mạng rễ.
  • Hỏa hành: có hạch bạo liệt chôn sâu.
  • Thủy hành: yên ả, luân hồi.
  • Thổ hành: ẩn chứa dòng khí dày như đất cổ.

Không ngờ… cả năm hành đều có thể cộng hưởng với hắn – nhưng là ở tầng rất sâu, tầng mà chỉ Thức Thần Nhãn mới cảm nhận được.


Lò đá lần lượt rực sáng. Đầu tiên là Thủy, kế đến là Mộc, Hỏa, Thổ... và cuối cùng Kim hành cũng chớp lóe.

Cả điện chấn động.

Một vị đạo nhân già mặt trắng không râu, vội đứng dậy:

“Đây là... Ngũ Hành Tàng Căn!”

“Không phải không có linh căn… mà là linh căn ẩn sâu tầng đáy khí hải. Loại thể chất này nếu không có Thức Thần Nhãn thì mãi mãi không khai phát được.”


Nữ tử áo xám gật đầu, khẽ nói:

“Vậy hắn đủ tư cách vào Lưỡng Nguyệt Ngoại Vi Điện, bắt đầu tu luyện.”

Lục Bình đứng giữa bao ánh mắt kinh ngạc, khẽ nắm tay.
Hắn biết, con đường tu hành đã mở ra, dù là từ cửa thấp nhất.


Post a Comment

0 Comments