Vạn Cổ Thần Cơ Chi Lục Bình (Chương 41-50) Tiên hiệp Cổ Điển

 Chương 41 – Đêm trốn khỏi phủ


Áp lực bủa vây

Từ sau vụ xung đột với Nhị công tử, bầu không khí trong phủ Tể Tướng trở nên khác lạ. Người hầu thì thầm, lính canh tăng gấp đôi. Tin đồn Thanh Hư Tông sẽ quay lại điều tra lan khắp các gian nhà.

Lục Bình vẫn giữ bộ mặt ngoan ngoãn, sáng bưng trà, tối quét sân. Nhưng bên trong, tàn hồn cổ thần đã vận chuyển đến cực hạn, chỉ cần thêm một dòng khí cơ, hắn sẽ đột phá tầng phong ấn thứ tư.

Cổ thần trong thức hải khẽ nói:

“Nếu ngươi ở lại, sẽ chết. Đêm nay, trăng hạ tuần, khí cơ phương Đông vượng – chính là thời khắc rời đi.”




Đêm mưa và bóng tối

Trời vừa tối, mưa bụi bắt đầu rơi. Lục Bình âm thầm giấu trong tay vài đồng bạc vụn, một túi vải chứa chút lương khô, và mảnh ngọc vỡ – vật duy nhất hắn mang theo từ khi được đưa vào phủ.

Hắn lặng lẽ đi qua hành lang đá, né từng ngọn đèn lồng, men theo vườn sau, nơi bức tường thấp nhất.
Nhưng vừa đặt chân lên tường, một giọng khàn khàn vang lên từ bóng tối:
– Tiểu tử, định đi đâu?

Là Lão Trương – thủ vệ canh vườn, người từng được hắn giúp chữa bệnh chân. Ánh mắt lão đăm đăm, rồi khẽ thở dài:
– Đi đi… ta chưa thấy ngươi.

Lục Bình khẽ cúi đầu, không nói một lời, thân ảnh biến mất vào màn mưa.


Khu rừng trúc cổ

Ngoài thành, gió đêm quất lạnh như dao. Lục Bình chạy suốt canh giờ, đến khi mưa ngừng, hắn đã đứng trước một khu rừng trúc xanh rì.

Sương mù dày đặc bao phủ, từng cây trúc cao vút, gió thổi phát ra tiếng kẽo kẹt như xương cốt. Mỗi bước chân lại vang vọng, khiến người ta rợn gáy.
Cổ thần thì thầm:

“Nơi này… chính là khe hở giữa nhân gian và tiên giới. Nhưng lối vào chỉ mở khi huyết khí và thiên cơ đồng khởi.”

Lục Bình chưa kịp đáp, từ trong sương đã vang lên tiếng sáo trúc réo rắt, kéo theo bóng dáng một lão nhân áo xanh, tóc bạc như sương, tay cầm gậy trúc.


Người dẫn lối

– Tiểu tử, ngươi mang mùi khí cơ cổ xưa… – Lão nhân dừng lại trước mặt, đôi mắt sâu thẳm như đáy biển. – Có muốn theo ta, rời khỏi nhân gian chật hẹp này không?

Lục Bình im lặng vài nhịp, rồi cúi người:
– Xin chỉ lối.

Lão nhân mỉm cười, chống gậy một cái. Ngay lập tức, giữa rừng trúc, một cánh cửa bằng ánh sáng mở ra, bên kia là bầu trời tím nhạt, mây trắng cuồn cuộn, linh khí tràn ngập.


Kết chương

Khi bước qua cánh cửa, Lục Bình ngoái lại nhìn hướng thành. Từ nơi xa, hắn có thể cảm nhận ánh mắt ai đó đang dõi theo – lạnh lẽo, chứa đầy sát ý.

Tiếng cổ thần vang lên như sấm:

“Từ đây, đường của ngươi… là con đường nghịch thiên.”

Ánh sáng nuốt trọn thân ảnh hắn, và cánh cửa đóng sầm lại, để lại rừng trúc yên tĩnh như chưa từng có ai bước qua.


 

Chương 42 – Cửa ải nhập môn


Bầu trời khác lạ

Ánh sáng rực rỡ tan đi, Lục Bình mở mắt. Trước mặt hắn là một thung lũng mênh mông, mây trắng lững lờ dưới chân, xa xa là những đỉnh núi cao đến xuyên mây, trên sườn núi thấp thoáng cung điện ngọc và thác nước bạc rót từ trời xuống.

Không khí tràn đầy linh khí tinh thuần, mỗi hơi thở đều khiến thân thể hắn ấm nóng, các kinh mạch như được rửa sạch.
Cổ thần trong thức hải trầm giọng:

“Đây là Cửu U Vân Cảnh – vùng biên của tiên giới. Nhưng đừng mừng vội, chưa có tư cách ở lại, ngươi sẽ bị thử thách.”


Ngọn tháp đen

Trên bãi đá giữa thung lũng, một ngọn tháp màu đen cao mấy trăm trượng sừng sững, thân tháp khắc đầy phù văn cổ xưa. Trước cửa tháp, hàng trăm thiếu niên nam nữ đang tụ tập – có kẻ ăn mặc như phàm nhân, có kẻ mang khí tức tu luyện mạnh mẽ.

Lão nhân áo xanh từ rừng trúc bước ra phía trước, giọng vang như chuông:
– Muốn gia nhập Thanh Hư Tông, trước hết phải qua Cửa Ải Tâm – Khí – Lực. Ai không qua, bị đẩy về phàm giới, cấm quay lại.

Ánh mắt lão quét qua đám đông, dừng lại nửa khắc trên Lục Bình, rồi lạnh nhạt:
– Bắt đầu!


Thử thách Tâm

Cửa tháp mở ra, từng người bước vào sẽ bị bao trùm bởi một màn sương trắng. Lục Bình tiến vào, lập tức trước mắt xuất hiện ảo cảnh – hắn thấy bản thân vẫn là hầu nhỏ trong phủ Tể Tướng, bị các công tử chửi mắng, đánh đập, bắt quỳ trên đá lạnh.

Một giọng nói lạnh lẽo vang bên tai:

“Bỏ sự nhẫn nhục này, ngươi sẽ được quyền lực, vàng bạc, mỹ nữ. Chỉ cần… từ bỏ đạo.”

Lục Bình mỉm cười, cúi đầu, nhắm mắt lại. Trong lòng hắn, ý chí cổ thần bùng lên, ảo cảnh tan như khói.


Thử thách Khí

Vượt qua tầng thứ nhất, hắn bước vào gian tháp thứ hai, nơi một hồ linh dịch trong suốt đang sôi lên. Mùi linh khí nồng đặc đến mức kẻ bình thường hít một hơi là tẩu hỏa nhập ma.

– Uống! – tiếng lão nhân vang lên trong đầu.

Lục Bình ngồi xuống, vận chuyển công pháp mà cổ thần truyền cho. Từng ngụm linh dịch nóng rát chảy vào, phá tung kinh mạch, nhưng hắn nghiến răng chịu đựng. Một vòng sáng màu vàng hiện quanh người – dấu hiệu khí cơ đã đủ để vào tầng cuối.


Thử thách Lực

Tầng thứ ba tối om, chỉ có một cột đá và một bóng người toàn thân phủ giáp đứng trước mặt.
– Muốn qua, đánh bại ta! – giọng trầm đục vang lên.

Cổ thần khẽ nhắc:

“Ngươi không thể dùng toàn bộ sức mạnh, nếu lộ ra sẽ bị nghi kỵ. Hãy mượn lực linh khí mà đánh.”

Lục Bình lao tới, tránh một cú chém, xoay người tung chưởng vào ngực đối thủ. Tiếng nổ vang, bóng giáp lùi ba bước, rồi gật đầu biến mất.


Kết chương

Khi bước ra khỏi tháp, chỉ còn hơn hai mươi người vượt qua cả ba cửa ải. Lão nhân áo xanh nhìn Lục Bình, khóe miệng khẽ nhếch:
– Từ giờ, ngươi là đệ tử ngoại môn Thanh Hư Tông. Nhưng nhớ… tiên môn không phải chốn an toàn.

Trên cao, một bóng áo trắng đứng lặng giữa mây, ánh mắt lạnh như băng dõi xuống – sát ý vừa chớm, như đã định sẵn một ngày nào đó máu sẽ rơi trên núi này.


 

Chương 43 – Ngoại môn Thanh Hư Tông


Bước chân vào tiên môn

Thanh Hư Tông nằm trên dãy Thái Vân Sơn, từng tầng mây trắng như những tấm lụa bao quanh cung điện ngọc. Khi Lục Bình theo đoàn tân đệ tử bước qua Vân Môn, một luồng khí linh thuần khiết lập tức tràn khắp thân thể.

Tiếng cổ thần trong thức hải vang khẽ:

“Nơi này linh khí tuy không bằng thời viễn cổ, nhưng cũng đủ để ta khởi động bước đầu thức tỉnh. Ngươi phải tranh thủ.”


Cuộc phân chia khắc nghiệt

Đám tân đệ tử được dẫn đến Võ Trường Ngoại Môn. Trưởng lão phụ trách – một nữ tu áo tím – đọc to danh sách, phân bọn họ vào các viện khác nhau.

  • Thượng Viện: dành cho kẻ có linh căn cao, được truyền thụ trực tiếp công pháp tiên môn.
  • Hạ Viện: kẻ tư chất bình thường, nhận công pháp phổ thông, làm tạp dịch để đổi lấy tài nguyên.

Tên “Lục Bình” vang lên, nữ tu liếc hắn một cái, giọng lạnh:
– Tư chất… không đủ, Hạ Viện.

Tiếng xì xào vang lên. Vài tân đệ tử cười khẩy:
– Đúng là số hèn, nhìn cái mặt là biết chẳng ra gì.

Lục Bình chỉ cúi đầu, yên lặng bước về phía nhóm Hạ Viện, trong lòng không chút dao động. Cổ thần thản nhiên:

“Càng bị xem thường, càng dễ ẩn mình. Thời cơ chưa tới, tuyệt không để lộ.”


Ngày đầu tạp dịch

Hạ Viện nằm ở sườn núi thấp nhất, nhà tranh tường gỗ, chẳng khác nào trại phàm nhân. Nhiệm vụ đầu tiên của Lục Bình là kéo nước từ suối Linh Ngọc về cho luyện đan đường.

Nước ở đây chứa một lượng linh khí nhỏ, đối với kẻ thường chẳng mấy tác dụng, nhưng với hắn – là cơ hội tu luyện ẩn. Mỗi lần múc nước, hắn âm thầm vận công, để từng sợi linh khí theo kinh mạch thấm vào đan điền.


Cạm bẫy trong đêm

Đêm hôm đó, khi hắn một mình trở về từ suối, ba đệ tử Hạ Viện khác chặn đường. Kẻ dẫn đầu – Tào Khải – nhếch mép:
– Nghe nói ngươi mới vào đã được trưởng lão liếc nhìn? Không biết dùng thủ đoạn gì… Nhưng ở đây, muốn sống yên, phải nộp “lệ phí”.

Hắn vung tay, một luồng khí mỏng như sương phả ra – tu vi Luyện Khí tầng ba. Với tân đệ tử, đây đã là vượt trội.

Lục Bình lùi nửa bước, đôi mắt tối lại. Cổ thần trong thức hải bật cười:

“Muốn thử sức thì… cho chúng nếm mùi. Nhưng nhớ, giữ lại tám phần.”


Một đòn chế phục

Khi Tào Khải lao tới, Lục Bình tránh sang một bên, ngón tay điểm nhẹ vào mạch môn đối thủ. Một luồng lực nhu hòa nhưng mạnh mẽ truyền vào, khiến Tào Khải lảo đảo, bàn tay tê dại.

– Ngươi… là ai? – Tào Khải trợn mắt.

– Chỉ là tạp dịch. – Lục Bình thản nhiên đáp, rồi bước qua, để lại ba kẻ ngơ ngác nhìn theo.


Kết chương

Đêm đó, hắn ngồi một mình trong căn phòng tranh, ánh trăng rót qua khe cửa. Trong đan điền, hạt nhân linh lực vừa mới hình thành, xoay chậm rãi. Cổ thần khẽ thì thầm:

“Nếu cứ thế này… chưa đầy ba tháng, ngươi sẽ đủ sức phá cảnh. Nhưng đừng quên, trong tiên môn này… không chỉ có tu sĩ, mà còn có dã thú đội lốt người.”

Ngoài cửa sổ, một bóng đen đang lặng lẽ quan sát hắn, khóe môi nhếch lên nụ cười khó đoán.


 

Chương 44 – Dị động trong đêm mưa


Tiếng gọi từ vực sâu

Ba ngày trôi qua kể từ khi Lục Bình vào Hạ Viện. Cuộc sống tạp dịch bề ngoài tưởng đơn giản, nhưng hắn cảm nhận rõ sát ý âm thầm ẩn trong những ánh mắt của vài kẻ cùng viện.

Đêm ấy, trời đổ mưa lớn. Lục Bình ngồi xếp bằng trong phòng tranh, vận công hấp thu linh khí từ dòng suối Linh Ngọc còn lưu lại trong cơ thể. Bỗng tàn hồn cổ thần trong thức hải rung mạnh, phát ra tiếng gầm trầm thấp:

“Có… khí tức của ta… gần đây!”

Một luồng hình ảnh mờ ảo truyền vào tâm trí hắn: sâu trong rừng trúc phía tây, dưới một gốc tùng cổ, chôn giấu một mảnh ngọc huyết cổ – vật chứa một phần hồn lực thất lạc của cổ thần.


Trở ra trong mưa

Không chút do dự, Lục Bình khoác áo tơi, bước ra khỏi viện, men theo con đường đất trơn trượt dẫn về phía tây. Mưa đập vào mái lá rào rào, gió rít qua hàng tre như tiếng khóc.

Nhưng hắn nhanh chóng nhận ra… mình không phải người duy nhất ra ngoài đêm nay. Dưới tán cây xa xa, thấp thoáng bóng hai kẻ khoác áo đen, đang lặng lẽ tiến về cùng hướng.

Cổ thần cảnh báo:

“Chúng cũng ngửi thấy khí tức kia. Cẩn thận… bọn này không đơn giản.”


Gốc tùng cổ

Cuối cùng, Lục Bình đến một khoảng đất trũng. Giữa mưa gió, một cây tùng to như bảy người ôm đứng sừng sững. Làn khí đỏ mờ ảo tỏa ra từ rễ cây, hòa vào màn mưa, giống như máu đang thấm qua đất.

Hai kẻ áo đen đã quỳ xuống đào đất bằng pháp khí hình lưỡi liềm. Đột nhiên, đất nứt ra, một luồng oán khí trào lên, cuốn theo tiếng rít gào của hồn ma.

– Chính là nó! – Một kẻ gào lên, với tay lấy ra mảnh ngọc huyết cổ to bằng bàn tay, tỏa ánh sáng đỏ u ám.


Tranh đoạt trong mưa

Ngay khi ngọc huyết lộ ra, tàn hồn cổ thần trong người Lục Bình gào thét dữ dội, kéo mạnh linh khí toàn thân, khiến mắt hắn thoáng ánh lên màu vàng cổ xưa.

Hắn bước tới, giọng bình thản nhưng vang như tiếng sấm:
– Thứ đó… là của ta.

Hai kẻ áo đen quay lại, lộ ra gương mặt tái nhợt, mắt đỏ ngầu – rõ ràng đã luyện tà công. Một tên cười khẩy:
– Tiểu tạp dịch mà cũng dám tranh với bọn ta?

Không nói thêm, hắn tung chưởng. Một luồng khí đen như sương độc lao về phía Lục Bình.


Sức mạnh bị phong ấn

Trong khoảnh khắc đó, cổ thần trong thức hải quát lớn:

“Mượn sức ta – nhưng chỉ một chiêu!”

Một luồng lực khổng lồ bùng lên từ đan điền, chảy qua tứ chi. Lục Bình xoay người, tung một quyền, mưa rẽ làm đôi, khí đen tan thành hư vô. Tên áo đen lĩnh trọn cú đánh, thân thể bay xa, đập mạnh vào thân tùng, nôn ra máu.

Tên còn lại khiếp đảm, bỏ mảnh ngọc, lùi về sau:
– Ngươi… rốt cuộc là ai?

– Chỉ là hạ nhân. – Lục Bình nhặt mảnh ngọc, xoay người bỏ đi.


Kết chương

Mưa vẫn rơi, nhưng trong tay hắn, mảnh ngọc huyết cổ nóng rực như chứa lửa. Cổ thần khẽ thì thầm:

“Tốt… một phần sức mạnh đã trở lại. Nhưng từ giờ… bọn chúng sẽ không để ngươi yên.”

Ở phía xa, từ một mỏm đá, một bóng người áo trắng lặng lẽ quan sát tất cả. Ánh mắt lạnh như băng, môi khẽ động:
– Quả nhiên… là người đó.


 

Chương 45 – Triệu kiến giữa đêm


Tiếng gọi từ nội môn

Trở về phòng, mảnh ngọc huyết cổ vừa chạm vào bàn tay, lập tức tan thành một luồng sáng đỏ, hòa vào đan điền. Khí tức trong người Lục Bình dâng trào, nhưng cổ thần lập tức dùng phong ấn khống chế:

“Không được bộc lộ. Lúc này, một tia sơ hở cũng có thể khiến ngươi mất mạng.”

Hắn chưa kịp ổn định hơi thở thì bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa trầm đục.
– Hạ nhân Lục Bình? Theo ta đến Điện Thanh Hoa.

Giọng nói không mang cảm xúc, nhưng mỗi chữ đều như đóng đinh vào tai. Người gọi là một thủ vệ áo giáp bạc, chỉ xuất hiện khi có lệnh từ các trưởng lão nội môn.


Điện Thanh Hoa

Trong mưa, con đường đá dẫn đến Điện Thanh Hoa dài và tĩnh mịch lạ thường. Những ngọn đèn lồng lắc lư, ánh sáng vàng nhạt hắt lên những pho tượng thần thú hai bên lối.

Khi bước vào điện, Lục Bình lập tức cảm nhận một áp lực như núi đè. Giữa đại điện, một lão giả mặc đạo bào trắng bạc đang ngồi xếp bằng, râu dài quá ngực, mắt khẽ khép hờ.

Hắn không nhìn, nhưng giọng đã vang lên:
– Tiểu tử… ai dạy ngươi quyền vừa rồi?


Nguy cơ bị lộ

Lục Bình cúi đầu:
– Bẩm trưởng lão, chỉ là quyền pháp tự nghĩ… để phòng thân.

Một luồng thần niệm sắc bén lập tức quét qua cơ thể hắn. Tàn hồn cổ thần trong thức hải bật mở một lớp sương mù phong ấn, che giấu khí tức dị thường.

Sau một hồi im lặng, lão giả khẽ gật:
– Thân pháp vụng, nhưng khí lực thuần hậu… Lạ thật.

Rồi ánh mắt ông lóe sáng:
– Ngươi có muốn… thoát khỏi kiếp hầu hạ?


Lời đề nghị

Lục Bình vẫn cúi đầu, nhưng tim đập nhanh.
– Xin trưởng lão chỉ dạy.

– Ba ngày nữa, Tông môn mở Đài Thử Luyện. Ai vượt qua được 3 cửa ải sẽ được nhập nội môn. Nếu ngươi dám, ta sẽ để tên ngươi vào danh sách dự tuyển… Nhưng, thất bại thì thân xác tro tàn.

Mưa bên ngoài rít lên qua song cửa như tiếng hú. Tàn hồn cổ thần khẽ cười:

“Cơ hội đã đến. Dù là lửa hay gươm, ngươi cũng phải bước vào.”


Kết chương

Lục Bình ngẩng đầu, ánh mắt bình tĩnh mà sâu như vực:
– Đệ tử… nguyện thử.

Lão giả mỉm cười đầy ẩn ý:
– Tốt. Ta chờ xem… rốt cuộc ngươi là cá chép, hay là rồng.

Màn mưa che khuất bóng hắn khi rời Điện Thanh Hoa, nhưng sâu trong đêm, một sợi dây số mệnh đã rung lên, báo hiệu biến cố sắp tới.

 

Chương 46 – Trước cửa sinh tử


Ba ngày chuẩn bị

Sau khi rời Điện Thanh Hoa, Lục Bình trở lại khu hầu phòng. Không ai biết hắn vừa được một trưởng lão nội môn đích thân triệu kiến.

Ban ngày, hắn vẫn rót trà, bưng nước như một hạ nhân tầm thường. Ban đêm, khi trăng lên cao, hắn lặng lẽ luyện quyền dưới bóng trúc, từng chiêu thức chậm rãi nhưng ẩn chứa lực đạo trầm sâu như đáy vực.

Tàn hồn cổ thần trong thức hải liên tục truyền chỉ dẫn:

“Khí tức chưa đủ để khai mở thần mạch, nhưng chỉ cần vượt qua ba cửa ải, ngươi sẽ được quyền tu luyện chân pháp. Khi đó… con đường sống sẽ rộng mở.”


Đài Thử Luyện

Ngày thứ ba, sấm rền vang trên bầu trời, mưa tạnh đột ngột, gió lớn quét qua như muốn xé nát mái ngói.

Đài Thử Luyện dựng trên đỉnh Nguyệt Tinh Phong, gồm ba bậc đá khổng lồ, mỗi bậc khắc một đạo phù văn cổ. Truyền thuyết kể rằng đây là di tích từ thời Thượng Cổ, từng là nơi các tu sĩ trẻ tuổi bước vào đường tu bằng máu và xương.

Trên quảng trường, hơn trăm thiếu niên áo vải đã tụ tập. Trong đó, đa số là con cháu thế gia, mắt nhìn Lục Bình đầy khinh bỉ.

– Tên hạ nhân cũng dám đứng đây? – Một công tử áo xanh cười nhạt – Hy vọng ngươi không chết quá nhanh, làm mất hứng người xem.

Lục Bình chỉ cúi đầu, không đáp.


Cửa ải thứ nhất – Phong Lôi Trận

Khi trống đồng vang lên, phù văn trên bậc đá đầu tiên sáng rực. Một cơn gió xoáy cuốn lên, mang theo tiếng sấm nổ liên hồi.

Người tham gia vừa đặt chân lên đã bị lực phong lôi đánh bay. Nhiều kẻ gào lên, bị cuốn ra ngoài trận, mất quyền dự tuyển.

Lục Bình bước vào, khí kình xoáy quanh, chân đạp vững vàng. Cổ thần trong thức hải điều động luồng khí mỏng manh trong đan điền, dẫn qua tứ chi:

“Nhẹ như lá, nặng như núi. Nhớ lấy!”

Mỗi bước của hắn đều như dẫm trên hư không, để cơn gió không thể nhấc bổng, sấm sét chỉ quét sượt qua tóc. Trong ánh mắt người ngoài, hắn giống như một bóng xám lặng lẽ xuyên qua phong lôi.


Cửa ải thứ hai – Huyễn Tâm Cảnh

Bậc đá thứ hai mở ra một màn sương dày. Bất kỳ ai bước vào đều bị ảo ảnh vây quanh – những cảnh khiến tâm thần dao động.

Lục Bình vừa vào, trước mắt đã hiện ra cảnh mình năm xưa, quỳ gối trên nền lạnh, bị công tử phủ Tể Tướng tát đến máu miệng, tiếng mắng nhiếc như dao cứa.

Giọng cổ thần vang lên, trầm và lạnh:

“Ảo ảnh chỉ là tiếng vọng của tâm. Chém một nhát, mọi thứ tan biến.”

Lục Bình nhắm mắt, bước thẳng. Từng bóng người, từng tiếng cười độc ác tan vào hư vô như tro bụi.


Cuối chương – Cửa ải thứ ba chờ đợi

Ra khỏi Huyễn Tâm Cảnh, hắn là một trong chưa đầy hai mươi người còn sót lại.

Trước mặt là bậc đá thứ ba – Huyết Cốt Môn, nơi đã cướp đi mạng sống của không ít kẻ tham gia trong suốt trăm năm.

Lục Bình hít sâu, trong lòng dấy lên cảm giác… như có một con thú cổ xưa đang chờ hắn ở bên kia cánh cửa.


Chương 47 – Huyết Cốt Môn


Cánh cửa nhuốm máu

Bậc đá thứ ba hiện ra một cánh môn cao hơn mười trượng, đỏ sậm như bị ngâm trong máu qua vạn năm. Trên cánh cửa, vô số khúc xương trắng hếu bị gắn chặt, xếp thành đồ hình quỷ dị.

Truyền thuyết nói, mỗi mảnh xương ở đây đều từng thuộc về những kẻ thất bại, bị trận pháp nuốt trọn thân xác, chỉ để lại dấu tích lạnh lẽo.

Tiếng trống đồng lần nữa vang lên, không khí nặng đến mức khiến người ta hít thở cũng thấy máu đặc lại trong phổi.


Bước vào tử môn

Khi bước qua Huyết Cốt Môn, tầm mắt Lục Bình tối sầm. Xung quanh là một vùng đất chết, mặt đất nứt nẻ, từng khe nứt trào ra huyết thủy sền sệt.

Từ xa, một con Huyết Cốt Thú cao bằng tòa lầu ba tầng đang gặm một thi thể chưa kịp mục rữa. Mỗi bước nó đi, xương cốt va nhau lách cách, tạo ra âm thanh như tiếng mõ tang lễ.

Giọng cổ thần vang lên trong đầu Lục Bình, không còn bình thản như trước mà đầy nghiêm trọng:

“Đây không phải ảo cảnh. Giết nó… hoặc chết.”


Trận chiến khởi đầu

Huyết Cốt Thú phát hiện hắn, đôi hốc mắt đỏ rực như than cháy. Nó gầm lên, tiếng gầm khiến đất đá xung quanh rung bần bật, rồi lao tới.

Lục Bình nghiêng người tránh cú vồ, tay phải vung ra một quyền. Quyền kình nhỏ bé của hắn đáng lẽ chẳng lay nổi bộ xương to lớn kia, nhưng ngay khoảnh khắc nắm đấm chạm vào, một tia kim quang bùng nổ từ huyệt Lao Cung.

“Ầm!” – một mảng xương ngực của Huyết Cốt Thú vỡ nát, lộ ra quầng sáng đỏ bên trong.

Cổ thần nói khẽ:

“Đó là Huyết Châu – nguồn sinh lực của nó. Phá hủy, ngươi sẽ sống.”


Cuộc rượt đuổi giữa sống và chết

Huyết Cốt Thú càng đánh càng hung, mỗi cú quét của móng vuốt khiến không khí rít lên như xé lụa. Lục Bình mấy lần suýt bị nghiền nát, nhưng hắn dùng tốc độ và góc di chuyển kỳ dị để áp sát.

Khi khoảng cách chỉ còn nửa trượng, hắn bất ngờ bật nhảy, mượn một khối xương vai làm điểm đạp, lao thẳng vào lồng ngực đối phương.

Hắn gom hết sức lực, vận kim quang nơi đan điền, đánh thẳng vào Huyết Châu.

Tiếng nổ như sét giáng – Huyết Cốt Thú gầm lên một tiếng cuối, rồi toàn thân sụp đổ thành tro xám.


Phần thưởng không ai biết

Giữa đống tro, một giọt huyết dịch đỏ sẫm lơ lửng, tỏa ra mùi hương như kim loại nóng chảy.

Cổ thần trong thức hải nói chậm rãi:

“Uống nó… mạch đạo của ngươi sẽ thay đổi. Nhưng một khi làm vậy, bí mật của ngươi sẽ không thể giấu lâu.”

Lục Bình nhìn giọt máu, bàn tay khẽ run. Phía sau cánh cửa, tiếng trống đồng vang ba hồi – báo hiệu thời gian của hắn sắp hết.

Hắn nhắm mắt… và nuốt giọt máu vào.

Toàn thân lập tức bùng nổ một luồng nhiệt hừng hực, như có một biển lửa đang cháy trong xương tủy.


 

Chương 48 – Kinh mạch đổi chủ


Biến đổi trong xương tủy

Giọt huyết dịch đỏ sẫm vừa trôi xuống cổ họng, Lục Bình lập tức cảm thấy cơ thể như bị một ngọn núi lửa nuốt chửng. Hơi nóng từ đan điền bùng lên, lan ra khắp mạch máu, thấm vào từng đoạn gân xương.

Từng tiếng lách tách vang lên như xương cũ đang nứt ra, để lộ một tầng cốt mạch sáng óng như kim loại.

Cổ thần trong thức hải khẽ cười, giọng trầm như sấm xa:

“Tốt… từ nay ngươi đã có Kim Cốt, thân thể phàm trần không còn ràng buộc.”


Bước ra khỏi huyết môn

Ánh sáng chói lòa bất ngờ tràn vào tầm mắt. Khi Lục Bình bước ra, Huyết Cốt Môn phía sau từ từ đóng lại, biến mất như chưa từng tồn tại.

Trên quảng trường đá đen, mười mấy bóng người đang chờ. Họ đều là đệ tử tinh anh của các tông môn được mời tới thử luyện. Ai nấy đều nhìn hắn với ánh mắt khó tin – một tên hầu nhỏ, lại đi ra từ cửa ải cuối cùng.

Một thanh niên mặc áo bào tím – Tạ Vô Ngân, đệ tử hàng đầu của Vân Kiếm Tông – khẽ nheo mắt, lẩm bẩm:

“Tên này… khí tức vừa rồi không giống phàm nhân.”


Sóng ngầm trong phủ Tể Tướng

Tin tức về kẻ hầu sống sót qua Đài Thử Luyện nhanh chóng truyền vào tai các công tử trong phủ. Nhiều kẻ từng bắt Lục Bình quỳ gối hầu trà lập tức bực bội – bọn họ không chịu nổi việc một tên thấp hèn bỗng trở thành tâm điểm.

Trong hậu viện, Nhị công tử Tể phủ – vốn có thù riêng với Lục Bình – lạnh lùng sai người:

“Đi điều tra hắn. Nếu có bí mật… bóp nát.”


Khí cơ thiên địa tụ hội

Đêm hôm đó, Lục Bình ngồi xếp bằng trên giường gỗ mục trong căn phòng hầu nhỏ. Hơi nóng trong người vẫn cuồn cuộn, mỗi lần hít thở là một luồng linh khí tinh thuần tràn vào, ngưng tụ quanh xương cốt như sương mù vàng nhạt.

Cổ thần nói:

“Ngươi chỉ còn một bước nữa là có thể khai mạch, bước vào hàng tu giả chân chính. Nhưng nhớ… càng mạnh, càng dễ bị săn.”

Ánh mắt Lục Bình mở ra, sâu như vực thẳm.
Hắn biết, những ngày cúi đầu chịu nhục… sắp kết thúc.

 

Chương 49 – Đêm mưa máu


Âm mưu trong bóng tối

Đêm ấy, mây đen kéo dày, gió thổi như tiếng than khóc. Trong hậu viện phủ Tể Tướng, Nhị công tử ngồi bên bàn đá, tay khẽ gõ quạt, giọng trầm lạnh:

“Hắn chỉ là hạ nhân, sao lại được phép sống sót qua Đài Thử Luyện? Đêm nay… để hắn biến mất.”

Hai tên thị vệ áo đen nhận lệnh, biến mất vào màn mưa.


Đối mặt trong ngõ tối

Lục Bình vừa trở về từ nhà bếp thì nhận ra một tia sát khí lạ. Hắn cố ý đi đường hẻm sau vườn, nơi ít đèn lồng, để quan sát động tĩnh.

Quả nhiên, hai bóng người lao ra, đao thép ánh lạnh.

“Đồ hạ tiện! Dám trèo cao, xuống địa ngục đi!”

Lục Bình khẽ cúi đầu, bàn tay nắm chặt chiếc khay gỗ vẫn còn mấy tách trà lạnh.
Trong khoảnh khắc lưỡi đao chém xuống, ánh mắt hắn chợt lóe lên — như kim tinh xé trời.


Kim Cốt vận chuyển

Một luồng sức mạnh cuồn cuộn dâng lên từ đan điền, truyền qua gân cốt mới biến đổi. Lục Bình chỉ xoay cổ tay, chiếc khay gỗ đập mạnh vào chuôi đao, phát ra tiếng “choang!” – thép gãy làm đôi.

Chưa kịp kêu, một tên đã bị hắn chặn huyệt ở cổ, ngã quỵ như bao tải rách. Tên còn lại kinh hãi bỏ chạy, nhưng chỉ thấy một bóng mờ lướt qua, gió lạnh quét sau gáy… và hắn cũng gục xuống.


Xóa dấu vết

Lục Bình kéo hai xác sống bất tỉnh vào bụi trúc, rút ra một tấm bùa đỏ cũ kỹ từ trong áo – chính là di vật cổ thần truyền cho. Hắn chạm nhẹ, bùa cháy thành tro, gió cuốn sạch mọi khí tức.

Cổ thần trong thức hải khẽ nhắc:

“Tốt, biết ẩn thì mới sống lâu.”


Trở lại như chưa từng

Khi trời gần sáng, Lục Bình vẫn quỳ ngoài sảnh hầu trà cho các công tử, vẻ mặt ngoan ngoãn, giọng nhẹ như gió:

“Trà nguội, để tiểu nhân thay mới.”

Không ai biết rằng, đêm qua, hai sát thủ phủ Tể Tướng đã “biến mất” vĩnh viễn.

 

Chương 50 – Tiệc nghênh khách tông môn


Triều hội bất ngờ

Sáng hôm ấy, trong phủ Tể Tướng rộn ràng khác thường. Từ cổng chính đến đại sảnh, lụa đỏ treo dọc, bàn tiệc bày la liệt trân bảo và linh quả.
Nghe bếp tổng xì xào, Lục Bình mới biết:

“Hôm nay, sứ giả của Thanh Vân Tông hạ sơn, triều đình mở yến chiêu đãi.”

Lục Bình vốn định âm thầm làm việc, tránh xa những nơi rộn ràng, nhưng Quản sự đột ngột gọi:

“Ngươi! Hầu trà trong tiệc. Chỉ cần sơ suất một chút, lột da ném ra khỏi phủ.”


Ánh mắt xuyên thấu

Đại sảnh đông nghẹt, quan lại quyền quý ngồi bên, còn ở vị trí cao nhất là một lão đạo áo xanh, râu dài, khí tức như mây núi.
Lục Bình cúi gằm, từng bước tiến vào, rót trà cho từng bàn.

Nhưng vừa đến gần lão đạo, hắn chợt cảm thấy một luồng thần niệm quét qua như gió lùa tận đáy hồn.
Lão đạo khẽ mỉm cười, đôi mắt sâu thẳm:

“Tiểu hầu này… xương cốt khác lạ.”

Câu nói làm tim Lục Bình chấn động, nhưng hắn vẫn giữ vẻ ngoan ngoãn:

“Đa tạ tiên gia quá khen, tiểu nhân chỉ là kẻ phàm tục.”


Sóng ngầm giữa yến tiệc

Nhị công tử ngồi gần đó bỗng chen lời, giọng đầy châm chọc:

“Một tên hầu quèn mà lọt vào mắt tiên nhân, đúng là phúc khí nghịch thiên.”

Các quan khách bật cười, nhưng ánh mắt của lão đạo lại không rời Lục Bình, như đang cân nhắc điều gì.
Trong khoảnh khắc ấy, cổ thần trong thức hải của Lục Bình lên tiếng:

“Tên đạo sĩ này… nhìn thấu một phần khí cơ của ta. Nếu hắn muốn, có thể lập tức dẫn ngươi vào tiên môn.”


Thử thách đầu tiên

Chưa kịp suy nghĩ, bên ngoài vang tiếng hô:

“Có thích khách!”

Một bóng đen phá cửa lao vào, kiếm quang lạnh buốt quét thẳng về phía lão đạo. Cả sảnh hỗn loạn, quan lại hoảng loạn bỏ chạy.

Trong khoảnh khắc ngắn ngủi ấy, Lục Bình nắm chặt khay trà… bước về phía trước.
Không ai biết hắn định cứu tiên nhân, hay… đang lợi dụng thời cơ.

Post a Comment

0 Comments