Vạn Cổ Thần Cơ Chi Lục Bình (Chương 31-40) Tiên hiệp Cổ Điển

 Chương 31 – Tĩnh Tâm Thủy Cảnh – Phàm nhân và Cổ thần


Một thế giới không âm thanh

Khi vòng luân dừng lại, Lục Bình rơi thẳng vào mặt nước. Nhưng thứ hắn ngã vào không phải nước lạnh – mà là một mặt hồ trong vắt như gương, không gợn sóng, không có lấy một tiếng vang.

Không có trời, không có đất. Chỉ có nước dưới chân và một bầu trời trống rỗng.

Bỗng dưng, mặt nước trước mặt gợn nhẹ. Một bóng người hiện lên từ dưới đáy hồ, từ từ bước lên – cũng là hắn.




Đối diện với chính mình

Người đó mặc y phục hầu cũ rách, đầu cúi gằm, hai tay ôm ấm trà.

Lục Bình nhận ra – đó là bản thân hắn, trước khi tiến vào Cổ Quan. Một tên hầu nhỏ yếu đuối, khúm núm sống từng ngày trong phủ Tể Tướng.

“Ngươi là ta?” – Lục Bình nhíu mày hỏi.

Tên hầu cúi đầu, giọng nhỏ nhẹ như gió:

“Ta là ngươi, kẻ từng không dám ngẩng đầu… kẻ từng cam chịu làm chó hầu cho quyền quý.”

“Nhưng nhờ có ta, ngươi mới sống sót.”


Cổ thần xuất hiện – Thử thách bắt đầu

Cùng lúc ấy, mặt nước phía sau dâng lên, hóa thành bóng hình cao lớn phủ giáp lân đen, đôi mắt đỏ như máu, khí tức cổ xưa dày đặc – ảo ảnh Cổ Thần Tử Minh!

Hắn không nói lời nào, chỉ lặng lẽ đứng đó, như núi đổ đè nặng lên thần trí Lục Bình.

Một giọng nói vang lên từ trời cao:

“Chọn đi – ngươi muốn trở thành ai:
Một tên hầu sống an phận,
Hay là cổ thần từng khiến cả thiên đạo run rẩy?”


Lòng tạp loạn – Tâm không định

Lục Bình bối rối.

Tên hầu kia nói:

“Ngươi tu đạo để làm gì? Chỉ mong một ngày được người khác đối xử bình đẳng.”

Ảo ảnh cổ thần không nói, nhưng khí tức lại đè bẹp hết lý lẽ.

Lục Bình cảm thấy mạch máu trong người như bị nung đỏ, trong đầu là hình ảnh hàng vạn linh hồn chết dưới tay cổ thần, nhưng trong tim lại văng vẳng tiếng mẹ hắn nói:

“Bình nhi, ngoan ngoãn sống. Đừng làm kẻ bị trời tru đất diệt.”


Thủy cảnh bẻ đôi – Hai bản ngã tương sát

Đột nhiên, cả hai bản thể xông vào hắn, một bên muốn giữ lấy phàm tâm, một bên muốn bóp nát nó để thức tỉnh.

Lục Bình hét lớn, bấm tay kết ấnvận chuyển Tâm Vân Quyết, môn pháp hắn học trộm được từ Thái Huyền Tàng Thư Lâu.

Khí tức trong người hắn trỗi dậy – từ đan điền tuôn ra một luồng sáng màu vàng thẫm.

Trong khoảnh khắc đó, hai bản thể đều bị hút vào thân thể hắn, hòa lại thành một!


Lục Bình mới – Không còn cúi đầu

Mắt hắn mở ra – ánh nhìn lạnh lẽo mà bình thản.

“Ta không là phàm nhân yếu đuối.
Cũng chẳng là cổ thần tàn sát vô minh.
Ta… là kẻ sẽ bước trên con đường riêng, đạp qua huyết kiếp để thành tựu chính đạo.”

Mặt nước tan vỡ.

Một bậc đá hiện ra dẫn lên tầng tiếp theo của Cổ Quan. Tĩnh Tâm Thủy Cảnh – vượt qua.


Cuối chương – Dấu hiệu thức tỉnh

Lục Bình bước lên bậc đá, sau lưng hắn, ảo ảnh vòng luân cổ thần khẽ xoay chậm –
trên trán hắn, một vết ấn hình giọt lệ màu đỏ máu hiện ra, như vừa khắc từ bên trong ra.

Một giọng nói xa xăm:

“Ngươi đã bước nửa bước vào Hóa Thần Cảnh – nhưng đó mới chỉ là… cái móng chân đầu tiên của cổ thần.”


 

Chương 32 – Phong Huyết Tràng – Máu cũ không khô


Tầng thứ ba – Gió tanh mùi máu

Lục Bình bước lên bậc đá, trước mắt là một cánh cổng đá khổng lồ, khắc đầy ký tự cổ ngữ đã mờ. Gió từ bên trong lồng lộng thổi ra, mang theo mùi máu tanh nồng, như từ hàng vạn thi thể chưa kịp phân hủy.

Vừa đặt chân qua cửa, cảnh sắc trước mắt biến đổi:

Một bình nguyên đỏ rực, máu nhuộm cả đất.
Trên nền đất đó, hàng nghìn bóng người mặc chiến giáp rách nát lầm lũi bước đi, không đầu, không mặt, không sinh khí – tàn hồn chiến tử.

Ở giữa chiến trường là một bàn tế bằng đá đen, trên đó đặt một chiếc mũ giáp vỡ đôi, vẫn còn vết máu chưa khô.


Ký ức cổ thần – Sự thật được hé lộ

Bỗng nhiên, trong đầu Lục Bình vang lên một đoạn ký ức – không phải của hắn.

"Năm đó, Tử Minh cổ thần đã giết hơn ba vạn binh tướng của Nhân Tộc, máu chảy ba dặm. Bọn họ chết trong oan khuất, nhưng oán khí quá lớn, hóa thành Phong Huyết Tràng này để trấn giữ thần hồn."

Lục Bình quỳ gối, đầu ong lên như búa nện. Hắn không chỉ nhìn thấy, mà còn cảm nhận rõ từng vết chém mà cổ thần giáng xuống, từng ánh mắt uất hận của những linh hồn bị giết.


Tràng chiến thứ nhất – Không thể trốn tránh

Một tiếng trống trận vang lên. Bọn chiến tử không mặt đồng loạt quay đầu nhìn về phía hắn – như thể nhận ra tàn hồn cổ thần đang trú trong thân xác hắn.

"Ngươi... chính là hắn!"

Không một lời thương hại.

Không cần lý do.

Ba trăm chiến tử đầu tiên xông tới, vũ khí lạnh băng xé gió, thẳng tay chém xuống.

Lục Bình cắn răng, rút thanh kiếm gỗ đen lấy được từ tầng trước – tay kết ấn, thi triển Tâm Vân Quyết, lồng ý niệm minh tịnh vào kiếm khí.


Một mình giữa biển máu

Mỗi chiêu hắn đánh ra đều không nhằm giết, mà là trấn hồn – khiến những linh thể tan đi nhẹ nhàng, như được siêu độ.

Nhưng càng đánh, nỗi oán hận từ bọn chiến tử càng ngùn ngụt, bao phủ cả thân thể Lục Bình.

Một luồng khí âm hàn tràn vào đan điền, bắt đầu ăn mòn thần hồn cổ thần trong hắn – khiến ảo ảnh Tử Minh cổ thần gào lên giận dữ.

"Ngươi yếu đuối như thế, làm sao xứng đáng kế thừa di tàn của ta?!"


Không diệt – không siêu

Lục Bình không đáp. Hắn xé tay áo, cắn răng, đốt chính một tia sinh hồn của mình làm dẫn hỏa, đập thẳng vào bàn tế máu.

Ầm!

Lửa vàng bùng cháy, thiêu rụi huyết ấn trên giáp cổ. Những tàn hồn còn lại gào thét, nhưng cũng từng bước tan biến, không còn oán khí.

Gió ngừng. Máu khô.

Cả Phong Huyết Tràng sụp xuống, để lại một bệ đá nhỏ, trên đó đặt huyết thạch linh – mảnh hồn của cổ thần Tử Minh, giờ đã bị thanh lọc.


Cuối chương – Lựa chọn của Lục Bình

Lục Bình bước tới, đặt tay lên huyết thạch linh.

Một giọng nói vang lên trong tâm trí:

"Ngươi đã xóa đi tội nghiệt của ta. Nhưng con đường tu tiên không cho phép kẻ yếu lòng. Nếu ngươi không dám bước tiếp… hãy để linh hồn ta nuốt chửng ngươi."

Lục Bình nhắm mắt, nói khẽ:

“Nếu phải trở thành ác quỷ như ngươi để mạnh, ta thà là phàm nhân chết giữa bùn lầy.”

Một luồng sáng trắng bùng nổ – huyết thạch linh tan ra, dung nhập vào thân thể hắn. Nhưng lần này, không còn là tàn hồn cổ thần nữa, mà là một phần lực lượng đã được tịnh hóa, kết tụ thành Thái Huyền Chân Mạch.


 

Chương 33 – Máu cũ trả oán, phủ Tể Tướng đổi trời


Trở về phủ Tể Tướng – Không còn là hầu nhỏ

Sau ba ngày ba đêm trong Cổ Quan Thái Huyền, Lục Bình bước ra, khí tức nội liễm, ánh mắt tĩnh lặng như giếng cổ.

Tóc hắn dài hơn, phủ một tầng bạch khí, bàn tay dù gầy guộc nhưng ẩn ẩn linh lực chuyển động, như chứa thiên địa luân hồi trong lòng bàn tay.

Hắn vẫn khoác bộ y phục cũ, vẫn là hầu nhỏ của phủ Tể Tướng, nhưng…

Mọi thứ đã khác.


Biến cố phủ Tể Tướng

Tin dữ đợi hắn trước cổng phủ:

Tứ công tử – Triệu Dận – đã chết.

Xác bị tìm thấy sau hậu viện, ngực bị khoét sâu, trên xương sườn khắc ba chữ máu:

Nợ đã trả.”

Toàn phủ chấn động. Triệu lão Tể Tướng đóng cửa ba ngày không tiếp khách, phái người âm thầm điều tra, nghi ngờ kẻ có thù riêng đã ra tay.

Còn bọn hầu nhỏ thì rì rầm bàn tán: trước lúc chết, Triệu Dận đã tự nhốt mình trong phòng, miệng liên tục lảm nhảm một câu:

“Là hắn… đôi mắt kia… hắn đã trở lại…”


Kẻ bị nghi ngờ

Không ai nói ra, nhưng mọi ánh mắt đều hướng về một người: Lục Bình.

Hắn từng bị Triệu Dận hành hạ tàn nhẫn: bắt quỳ hầu trà trên nền tuyết, trói ngoài sân mưa suốt ba ngày ba đêm chỉ vì làm rơi tách ngọc…

Nhưng Lục Bình… chỉ cúi đầu hầu việc như không biết gì.

Ngay cả khi bị tra hỏi, hắn cũng chỉ nói một câu:

“Tiểu nhân cả ngày chỉ dọn bếp, chưa từng vào hậu viện.”

Ánh mắt hắn vẫn là ánh mắt ngoan hiền của hầu nhỏ năm xưa. Nhưng những kẻ từng quen hắn… lại cảm thấy một tia lạnh buốt sống lưng mỗi khi nhìn vào mắt hắn.


Tâm linh phản chiếu – Gương quỷ Tụ Hình

Một tên khách khanh trong phủ, vốn là tu sĩ luyện khí tầng 7, lấy ra Gương Tụ Hình – một pháp khí có thể phản chiếu tội nghiệt trong tâm hồn.

Chiếc gương phản chiếu từng người hầu đi ngang.

Đến lượt Lục Bình… gương vỡ tan ngay khi vừa lóe sáng.

Tên tu sĩ phun ra một ngụm máu, rớt xuống đất co giật, miệng sùi bọt trắng, mắt trắng dã.

Không ai hiểu chuyện gì đã xảy ra, nhưng từ đó, không ai dám nhắc tên Lục Bình một cách tùy tiện nữa.


Lời thì thầm trong đêm

Đêm đó, trong hậu viện, Lục Bình ngồi xếp bằng dưới gốc đào khô. Ánh trăng mờ chiếu xuống, gió lạnh thoảng mùi máu cũ.

Một giọng nói vang lên từ trong tâm thức:

“Ngươi đã bắt đầu trả nợ máu thay ta... Nhưng đừng dừng lại. Phủ này... không ai sạch sẽ cả.”

Lục Bình đáp khẽ:

“Ta không giết hắn vì thù. Mà vì hắn ngăn ta bước lên.”

“Tốt. Kẻ muốn thành tiên, không được vướng bụi phàm. Cản đường, đều phải gạt.”


Kết thúc chương

Trong bóng tối, một lá đào héo rụng xuống vai hắn, bỗng dưng hóa thành tro bụi bay lên, hòa vào đêm.

Không ai hay biết: một người hầu nhỏ – kẻ từng quỳ hầu trà – giờ đã nắm trong tay khí cơ nghịch chuyển thiên mệnh, chỉ chờ ngày xé trời, bước lên đạo lộ.


 

Chương 34 – Thần miếu Bạch Phong, nghi lễ tế máu


Mệnh lệnh bất ngờ

Sau cái chết của Tứ công tử Triệu Dận, phủ Tể Tướng như có ám khí vờn quanh. Không khí ngột ngạt bao trùm từng mái ngói, từng bậc thềm. Triệu lão Tể Tướng tuy không nói gì, nhưng đã ngầm thay đổi nhân sự khắp phủ.

Trong đêm, một tấm lệnh bài được đưa đến tận chỗ Lục Bình – nơi hắn ngủ trong kho củi:

“Ngày mai, theo đoàn cúng tế đến thần miếu núi Bạch Phong, làm hầu cận cho đại công tử Triệu Kỳ.”

Lục Bình cầm thẻ lệnh, khẽ nhếch môi.

“Cuối cùng, cũng tới lúc rồi…”


Thần miếu Bạch Phong

Núi Bạch Phong cách kinh thành ba trăm dặm, xưa kia từng là chiến trường cổ nơi các đạo sĩ, yêu tộc và linh thần giao tranh. Nơi ấy hiện có một thần miếu – được Triệu gia xây lại cách đây hai trăm năm, thờ phụng “Thái Linh Thượng Thần”, nhưng kỳ thực chỉ là cái cớ để áp chế một vật gì đó sâu dưới đất.

Đoàn cúng tế khởi hành gồm: Triệu Kỳ – đại công tử, ba vị khách khanh luyện khí, tám lính cận vệ, và bốn tên hầu – trong đó có Lục Bình.


Đêm đầu tiên – Linh khí vặn xoắn

Đêm dựng trại dưới chân núi, trời nổi gió lạ. Ánh trăng vừa lên đã bị mây xám nuốt sạch, hơi linh khí quanh trại như bị ai đó hút cạn.

Lục Bình đang gánh nước bên suối, thì cảm ứng trong tâm thức vang lên – tàn hồn cổ thần thức tỉnh đôi chút:

“Có một đoạn khí cơ thần đạo bị phong dưới đất... Đó là nơi chôn tàn thân của ta. Ngươi… chuẩn bị đi.”

Lục Bình siết chặt quai gánh. Một giọt nước từ thùng gỗ nhỏ xuống đất, bốc khói nhẹ.


Ngày tế lễ – Máu người mở ấn

Thần miếu trên núi Bạch Phong cũ kỹ mà lạnh lẽo, như chẳng từng có ai lui tới. Trong điện chính có một bức tượng đá mờ ảo, mũi sư tử, mình rồng, mắt người – là hình dạng mơ hồ của cổ thần xưa.

Triệu Kỳ quỳ trước tượng đá, đọc bài tế. Phía sau, ba khách khanh dựng đàn pháp, chuẩn bị lễ vật…

Lễ vật… là ba tên hầu khác – bị trói tay, miệng nhét giẻ, đặt nằm trong vòng pháp trận máu.

Triệu Kỳ cười nhạt:

“Thần linh cổ xưa thích máu người. Để được phúc trạch, tế một vài nô tài cũng là điều đáng làm.”

Chỉ có Lục Bình đứng ngoài vòng, được phân làm kẻ dọn lễ – vô hình trung tránh được họa sát sinh.


Phong ấn rạn nứt – Tàn hồn rung chuyển

Khi máu thấm đất, mặt đất rúng động nhẹ. Một tiếng gầm vọng lên từ lòng núi, chỉ Lục Bình nghe rõ:

“Ngươi đến rồi…”

“Một phần thân thể ta... nằm ngay dưới chân miếu này!”

Cùng lúc ấy, tượng thần trong miếu khẽ run, đôi mắt đá rớm máu đỏ như thật, nhìn xoáy vào Lục Bình.

Ba khách khanh lo lắng, định rút pháp khí.

Nhưng quá muộn.

Từ lòng đất, một luồng khí đen xuyên qua đàn tế, đánh bay toàn bộ pháp trận. Ba tên hầu bị tế bốc cháy, còn Triệu Kỳ rụng hết móng tay, miệng rống lên đau đớn.

Chỉ Lục Bình đứng yên, tóc tung bay, mắt không hề chớp. Hắn bước từng bước đến tượng thần.

“Ngươi muốn ta gỡ phong ấn?”

Giọng cổ thần cười khẽ:
“Không. Ngươi là phong ấn. Nhưng cũng là chìa khóa.”


Chạm vào tượng – Thức tỉnh lần hai

Lục Bình đưa tay lên – chạm vào trán tượng đá.

ẦM!!!

Một cột sáng đen trồi thẳng từ lòng đất lên, xuyên qua lưng tượng, thấu đến trời xanh. Cả miếu rung chuyển. Đá rơi vỡ nát.

Giữa bụi mù, chỉ thấy Lục Bình đứng trong vòng sáng, tóc đã bạc trắng nửa đầu, tay trái phủ phù văn, tay phải có hình long trảo hiện rõ.

Tàn hồn cổ thần đã cắn nuốt một phần khí linh phong ấn, thức tỉnh thêm một tầng ký ức và sức mạnh.

Triệu Kỳ và đoàn khách khanh bị đánh văng xuống núi, không ai còn đủ sức đứng dậy.


Kết thúc chương

Trong ánh sáng cuối cùng, Lục Bình nhìn về phía hoàng thành xa xa – nơi Triệu lão Tể Tướng đang âm mưu một đại cuộc.

“Sự trỗi dậy của ta… chính là dấu chấm hết cho huyết mạch nhà ngươi.”


 

Chương 35 – Huyết Tuẩn Sứ truy sát


Dư âm từ thần miếu

Sau biến cố tại thần miếu Bạch Phong, Lục Bình là kẻ duy nhất rời núi với thân thể nguyên vẹn. Những kẻ còn sống trong đoàn cúng tế đều mất trí, hoảng loạn, hoặc bị phế tu vi.

Dân gian đồn thổi:

“Miếu Thái Linh phát oán, trời cao nổi giận… Đại công tử Triệu Kỳ bị trời phạt vì dùng máu người tế lễ.”

Triệu phủ vội vàng bịt kín tin tức, nhưng một luồng khí tức lạ lẫm từ núi Bạch Phong vẫn bị các đạo môn và cổ tộc cảm nhận được.


Trên đường về – Bóng đen rình rập

Lục Bình lặng lẽ rời núi, chọn đường mòn qua rừng tùng cổ để tránh ánh mắt người đời. Đêm xuống, sương lạnh trùm kín mặt đất. Tiếng cú rúc vọng bên tai, mơ hồ như tiếng thở dài của quỷ.

Bỗng nhiên, mặt đất dưới chân hắn nứt ra một khe máu, từ trong vọt lên một thân ảnh áo đỏ máu, mang mặt nạ đồng, miệng không môi – chính là:

Huyết Tuẩn Sứ – sứ giả chuyên truy lùng khí tức thần đạo, dưới trướng Thần Lộ Cung.

Tên này không nói lời nào, chỉ giơ tay ra – năm ngón tay hóa thành vuốt móc u huyết, không khí xung quanh vỡ tan như mặt gương.


Trận chiến đầu tiên – Lục Bình bại trận

Lục Bình lật tay, long trảo hư ảnh hiện ra. Từng đạo phù văn cổ xưa lập lòe quanh ngực trái. Tàn hồn cổ thần trong hắn cũng rung động:

“Đừng liều mạng. Tu vi hiện tại của ngươi không bằng một phần mười kẻ đó. Chạy!”

Nhưng Lục Bình không lùi. Hắn rút ra một mảnh xương đá đen – vật từng hấp thu linh khí ở thần miếu – và đánh ra một quyền.

ẦM!

Hai luồng lực va chạm. Rừng tùng bị san bằng cả mảng, đất nứt, đá vỡ. Nhưng Lục Bình bị chấn động văng xa, phun máu. Cánh tay phải nứt gãy như sứ.

Tên Huyết Tuẩn Sứ không hề tổn thương, chỉ nhìn Lục Bình, hờ hững:

“Tàn khí cổ thần... hấp dẫn đấy.”

Rồi y lấy ra một trận bàn nhỏ bằng đá đen, định phong ấn Lục Bình ngay tại chỗ.


Biến cố bất ngờ – Vết cắn trong linh hồn

Ngay lúc ấy – tàn hồn cổ thần trong Lục Bình đột nhiên phát cuồng, hóa thành một miệng lớn trong thức hải, cắn ngược vào ý niệm của Huyết Tuẩn Sứ đang chuẩn bị khống chế.

Tên Tuẩn Sứ khựng lại một khắc – chỉ một khắc thôi – mắt hắn ứa máu, thất thần.

Lục Bình nhân cơ hội đó thi triển thân pháp mới lĩnh ngộ, gắng sức phá không mà thoát. Hắn dùng bí thuật tổn hại kinh mạch, nhảy vào vực sâu cạnh đó – nơi chẳng ai dám bén mảng vì ẩn chứa sát khí từ thời cổ chiến.


Trốn trong đất chết – Sinh linh tàn diệt

Lục Bình ngã xuống đáy vực. Gãy xương, khí hải tán loạn, thần trí mờ mịt. Nhưng chính tại đây, hắn phát hiện một điều:

“Vực này… là mộ địa của tàn linh.”

Khắp nơi là những bóng đen vô danh, những thể xác không đầu, quái cốt đang tự bò. Nhưng không kẻ nào đến gần Lục Bình.

Vì… từ trong thân thể hắn, khí tức cổ thần trỗi dậy, như vương giả trở về linh địa.

“Đây là… một trong những nơi mà thân thể ta từng bị chém tan…”

Cổ thần nói trong tâm thức.

“Nếu ngươi có thể sống sót 7 đêm tại đây, sẽ nhận được mảnh hồn thứ hai của ta. Nhưng… 7 đêm này, chính là 7 kiếp nạn.”


Kết thúc chương

Lục Bình nằm im trong đá lạnh, một mình đối diện với linh hồn quỷ quái khắp nơi. Thân thể nát vụn, nhưng trong ý niệm – chưa bao giờ sáng rõ đến thế.

“Muốn sống... thì phải mạnh.”

Ngoài vực, Huyết Tuẩn Sứ lặng lẽ đứng nhìn. Hắn không đuổi theo.
Chỉ nói khẽ một câu vào không khí:

“Hắn… sẽ phải chết trong đêm thứ bảy. Nếu không… kẻ thức tỉnh sẽ là Thần tai ương.”


 

Chương 36 – Đêm thứ nhất trong mộ địa tàn linh


Bóng tử y trong sương mộ

Đêm buông xuống. Sương trắng dày đặc như sữa tràn khắp đáy vực. Từng tiếng xích sắt va vào nhau vọng từ hư không, không rõ xa gần.

Lục Bình gắng ngồi dậy. Khí hải hỗn loạn, từng cơn đau như xé thịt. Cổ thần trong thức hải mở giọng lạnh lẽo:

“Ngươi đang ở nơi ta từng bỏ mạng. Mỗi đêm, sẽ có một ‘thủ hộ giả’ đến thử thách. Sống sót – ngươi được tiếp cận mảnh hồn của ta. Chết – hồn ngươi sẽ vĩnh viễn tan vào nơi này.”

Giữa màn sương, một bóng người khoác tử y dài chạm đất, bước ra từng bước như lướt. Không thấy mặt, chỉ thấy đầu trọc, gáy đeo vòng xích đen, hai tay nâng một cỗ quan quách cổ bằng đồng xanh.

Từng bước đi của y khiến đất lạnh rung lên.


Khí tức áp bách – Vương Hầu cổ đại

Cổ thần thì thầm:

“Đó là Vương Hầu tu đạo thời Thượng Hoang. Sinh thời, hắn từng dẫn một đạo quân trăm vạn người tiến vào vực thần chiến, cuối cùng bị chém đứt đầu và phong ấn hồn phách vào chiếc quan kia.”

Bóng tử y dừng lại trước Lục Bình. Không nói gì, chỉ đặt quan quách xuống đất.
Nắp quan tự mở – bên trong là một bộ xương người ngồi ngay ngắn, trên trán khảm một mảnh ngọc đỏ như máu.

Ngay lập tức, một luồng sát ý lạnh băng tràn ra, ép Lục Bình quỳ rạp xuống đất.


Thử thách – Mượn thân tái sinh

Tử y Vương Hầu cất giọng khàn khàn, như gió quét qua đá mộ:

“Kẻ có khí tức thần… cho ta mượn thân thể ngươi, đổi lại… ta cho ngươi sức mạnh để thoát nơi này.”

Lục Bình cắn răng. Trong tâm thức, cổ thần rống lên:

“Không được! Nếu để hắn mượn thân, ngươi sẽ bị đoạt xác ngay lập tức.”

Bên ngoài, xích đen của tử y đã vung lên, quấn quanh cổ Lục Bình. Từng mắt xích đốt cháy da thịt, khói trắng bốc nghi ngút.


Phản kháng trong tuyệt cảnh

Lục Bình nhớ lại mảnh xương đá đen lấy từ thần miếu Bạch Phong. Hắn nghiến răng cắm nó vào vết thương trên ngực. Ngay tức thì, một luồng hắc quang xoáy tròn bùng ra, hóa thành hình ảnh long ảnh đứt đoạn, gào thét phá tan sương mộ quanh hắn.

Long ảnh này không phải sức hắn, mà là một tia ký ức chiến đấu của cổ thần còn sót lại trong mảnh xương.

Nó lao vào tử y Vương Hầu, va chạm dữ dội. Xích đen gãy vụn, quan quách rung mạnh, ngọc đỏ trên trán bộ xương nứt thành ba mảnh.

Tử y lùi lại, nhìn Lục Bình, đôi mắt vô hồn nhưng lóe tia hung quang.

“Đêm đầu… ngươi qua được. Nhưng bảy đêm – chỉ cần một đêm thất bại, ngươi vĩnh viễn là vật trong quan.”


Kết thúc đêm thứ nhất

Tử y biến mất vào sương, để lại quan quách trống trơn. Lục Bình ngồi phịch xuống, mồ hôi lạnh thấm ướt áo, cánh tay phải gần như mất cảm giác.

Cổ thần trong hắn cất tiếng, nặng nề:

“Đó mới chỉ là khởi đầu. Đêm thứ hai… sẽ không phải thử thách sức mạnh, mà là thử thách tâm ma.”

Lục Bình nhắm mắt, hít sâu, cảm nhận từng luồng khí lạnh từ đất mộ ngấm vào xương tủy.
Trong lòng hắn khẽ vang bốn chữ:

“Không được chết ở đây.”


 

Chương 37 – Tâm Ma Vọng Ảnh


Đêm thứ hai bắt đầu

Sương mộ đêm nay không còn trắng xóa như hôm qua, mà nhuốm sắc huyết nhạt, từng giọt như rơi từ hư không, thấm vào đất lạnh.
Từ sâu trong bóng tối, một tiếng chuông tang vang lên chậm rãi, mỗi tiếng khiến tim Lục Bình như thắt lại.

Cổ thần trong thức hải cất giọng trầm thấp:

“Đêm nay… ngươi sẽ gặp chính mình. Nếu ngươi thua, thân xác này sẽ không còn thuộc về ngươi.”


Ảo cảnh phủ Tể Tướng

Bỗng dưng, Lục Bình thấy mình đứng giữa đại sảnh phủ Tể Tướng. Đèn lồng đỏ treo cao, bàn tiệc vàng son, bốn phía là những công tử, tiểu thư ăn mặc lộng lẫy.
Tất cả đều quay sang nhìn hắn – kẻ hầu thấp kém đang quỳ gối bưng khay trà.

Một giọng quen thuộc vang lên, là Nhị công tử Trịnh Vân – kẻ từng ép hắn quỳ suốt đêm vì làm đổ chén ngọc:

“Hầu Lục Bình, hôm nay ngươi sẽ rót trà bằng miệng, như con chó… cho mọi người vui mắt.”

Tiếng cười vang dậy. Ánh đèn đỏ soi rõ khuôn mặt từng kẻ đã nhục mạ hắn – cả những kẻ đã chết cũng ngồi đó, cười hả hê.


Tâm ma cắn xé

Lục Bình siết chặt nắm tay. Trong tim, ngọn lửa phẫn nộ bùng lên.
Nhưng ngay lập tức, một luồng khí đen từ dưới đất quấn quanh thân, thì thầm:

“Cúi đầu đi… cả đời làm hầu cũng tốt. Không chịu khuất phục thì chỉ có chết…”

Cảnh vật biến đổi. Hắn thấy chính mình trong tương lai – vẫn là kẻ hầu già, tóc bạc, lưng còng, quỳ bên cạnh ghế của một công tử trẻ, đôi mắt trống rỗng.

Cổ thần gào lên trong thức hải:

“Ảo giác! Phá nó, nếu không tâm ngươi sẽ bị nuốt!”


Quyết phá tâm ma

Lục Bình nhắm mắt, hít sâu. Hắn nhớ lại đêm đầu trong mộ, tiếng long ảnh gào thét xé sương.
Hắn mở mắt – tròng mắt lóe một tia kim sắc, bàn tay vung ra, cả ảo cảnh rung mạnh.

“Ta… không còn là hầu của các ngươi!”

Tiếng gầm ấy chấn động hư không. Mọi tiếng cười hóa thành tiếng gào thảm, từng bóng người nứt vỡ như gốm, tan thành tro bụi.

Sảnh phủ sụp đổ. Sương máu tan dần, chỉ còn Lục Bình đứng giữa một khoảng đất hoang lạnh lẽo.


Hồn phách cổ thần thêm một mảnh

Trước mặt hắn, một mảnh hồn đỏ như huyết châu bay lơ lửng. Cổ thần thì thầm:

“Ngươi đã vượt qua. Đây là mảnh hồn thứ hai của ta. Hấp thu nó, ngươi sẽ có khả năng kháng tâm ma của bất kỳ ai dưới Kim Đan.”

Mảnh hồn nhập vào mi tâm. Toàn thân Lục Bình run lên, như có lửa chảy trong huyết mạch.
Khi mở mắt, ánh nhìn hắn sâu thẳm và lạnh hơn trước.


Dự báo đêm thứ ba

Từ xa, tiếng sáo tang réo rắt vang lên, từng âm thanh như xé toạc màn đêm.
Cổ thần cười khẽ, nhưng giọng nặng trĩu:

“Đêm mai… sẽ là đêm truy hồn. Không còn ảo ảnh, không còn thương lượng – chỉ có sống và giết.”

Lục Bình nắm chặt tay, lòng dâng lên một dự cảm lạnh lẽo.
Trong ánh sương mộ, bóng hắn kéo dài như một vết rạn đen trên mặt đất.


 

Chương 38 – Đêm Truy Hồn


Bắt đầu

Đêm thứ ba.
Sương mộ đêm nay không còn đỏ, mà đen đặc như mực, từng làn trườn bò trên mặt đất như rắn. Mùi tanh lạnh quấn vào phổi, khiến Lục Bình thấy tim mình nặng như đá.

Từ sâu trong bóng tối, một tiếng sáo tang ngân dài.
Không réo rắt, mà chậm, đều, như từng nhát dao cắt qua da thịt.

Cổ thần trong thức hải nói chậm rãi:

“Ngươi không còn thời gian để do dự. Đêm nay, tất cả oan hồn từng chết dưới tay ta… sẽ đến. Không còn ảo giác. Chỉ có giết hoặc bị xé xác.”


Bóng đen đầu tiên

Tiếng bước chân kéo lê vang lên.
Từ trong sương, một bóng đen gầy guộc, cổ ngoẹo sang một bên, đôi mắt trắng dã, miệng há to đến tận mang tai. Tay nó cầm một đoạn xích rỉ sét, bước từng bước về phía Lục Bình.

Đằng sau nó, hàng chục bóng hình khác nối đuôi nhau – nam, nữ, già, trẻ – tất cả đều mang trên thân dấu vết chết thảm: kẻ mất đầu, kẻ bụng rỗng, kẻ ngực cắm đầy mũi tên.

Bầu trời bỗng rung lên tiếng gào đồng thanh:

“Trả mạng… trả mạng…”


Giao tranh

Lục Bình không lùi nữa.
Hắn dậm mạnh chân xuống đất, tàn hồn cổ thần trong cơ thể bùng lên, kim quang chớp lóe. Bàn tay hắn xoay một vòng, khí tức nặng như núi đổ xuống, khiến lớp sương đen quanh người bị xé toạc.

Bóng đen đầu tiên lao tới. Xích sắt quất ngang.
Lục Bình nghiêng đầu, tay chộp lấy, giật mạnh – cả thân hình nó bị kéo lên cao, rồi nổ tung thành tro đen dưới luồng kim quang.

Nhưng ngay lập tức, ba bóng khác đã áp sát.
Lục Bình xoay người, tung ra một chưởng, khí kình chấn động bốn phía, thổi bay cả ba, song hai trong số đó vẫn cố lết về phía hắn, móng tay dài như móc câu cào tới.


Vòng vây khép chặt

Chỉ trong chớp mắt, Lục Bình đã bị vây kín.
Trên đầu, dưới chân, trước sau – đâu đâu cũng là gương mặt trắng bệch và tiếng thở dồn dập. Từng bóng đen bò bằng cả tay lẫn chân, lưỡi đỏ như máu quét qua nền đất.

Cổ thần hét lên:

“Ngươi phải dùng hồn trảm! Hãy vận mảnh hồn thứ hai, dẫn khí từ đan điền ra giữa ấn đường, chém thẳng vào hồn phách của chúng!”

Lục Bình cắn răng, hai tay kết ấn.
Giữa trán hắn bừng sáng một tia sáng đỏ – Huyết Linh Quang. Trong khoảnh khắc, hắn quét ngang một vòng. Tất cả oan hồn chạm vào ánh sáng đều tan thành khói đen, để lại mùi khét cháy.


Kẻ đứng sau

Khi lớp sương tan dần, chỉ còn lại một bóng người mặc trường bào đen, đứng xa xa, mặt che dưới mũ trùm. Giọng hắn khàn đặc:

“Ngươi… không phải cổ thần, nhưng lại có khí tức của hắn… thú vị.”

Nói dứt lời, hắn vung tay. Từ sau lưng hắn, một con quỷ ba đầu sáu tay, cao hơn ba trượng, gào rít lao tới.

Cổ thần trong thức hải trầm giọng:

“Đêm truy hồn… vẫn chưa kết thúc. Kẻ kia là Hồn Sứ, canh giữ tầng sâu nhất của mộ. Nếu hạ được hắn, ngươi sẽ lấy được mảnh hồn thứ ba của ta.”


Kết

Lục Bình hít sâu, bước lên một bước, khí tức quanh thân như bão nổi.
Hắn biết, nếu thắng, con đường tu luyện sẽ mở rộng thêm một tầng. Nếu thua… sẽ vĩnh viễn nằm lại nơi đây, biến thành một trong những oan hồn dưới sương đêm.


Chương 39 – Hồn Sứ Ba Đầu


Mở đầu

Gió đêm đột ngột nổi cuồn cuộn, cuốn cả sương đen xoáy thành trụ.
Trên nền đất ẩm lạnh, Hồn Sứ lừ lừ bước tới, mỗi bước nện xuống như đạp vào tim người. Ba chiếc đầu cùng mở miệng gầm gừ:
Kẻ cướp hồn, phải chết…

Sáu cánh tay của nó cầm sáu loại binh khí: đao, thương, kiếm, phủ, trượng, và xích. Từng món đều nhuốm khí tử, khiến cả không gian như chìm vào U Minh giới.

Cổ thần trong thức hải trầm giọng:

“Đừng để hắn vây ngươi. Ba đầu – ba linh trí. Mỗi đầu điều khiển hai tay, công thế khác nhau. Chỉ khi phá vỡ hồn trụ giữa ngực hắn, mới có thể diệt tận gốc.”


Chiêu đầu

Không đợi Lục Bình ra tay, Hồn Sứ đã lao tới.
Đao chém xuống như sấm nổ, thương đâm ra như rắn vươn, kiếm xoáy thành vòng sáng bạc. Lục Bình nghiêng người tránh đao, bước xéo tránh thương, nhưng kiếm đã quét sát mặt.

Một vết máu nóng rực rỉ ra trên má hắn.
Lục Bình hít sâu, Kim Huyết Quyết vận hành, toàn thân nổi lên lớp ánh vàng mỏng như giáp. Chưởng phải đánh thẳng vào chuôi kiếm, kình lực bùng nổ, ép Hồn Sứ lùi nửa bước.


Khai mảnh hồn thứ hai

Cảm thấy lực áp bức càng lúc càng mạnh, Lục Bình khẽ quát:
Khai!

Giữa mi tâm hắn, Huyết Linh Quang bùng nổ, mảnh hồn thứ hai trong cơ thể lập tức hòa vào nguyên thần, khiến mắt hắn như có thiên lôi lóe sáng. Một luồng khí tức cổ xưa tràn ra, ép sương đen xung quanh tan rã.

Hồn Sứ hơi khựng lại, ba chiếc đầu cùng gầm lên dữ dội. Sáu cánh tay vung loạn, tạo thành Lục Sát Trận, bao kín Lục Bình trong vòng hồn khí đặc quánh.


Phá trận

Cổ thần hét:

“Dẫn khí từ đan điền qua ba mạch, đánh thẳng vào tâm trận!”

Lục Bình xoay người, hai tay kết ấn Tam Dương Khai Thế. Ba luồng kim quang tụ lại thành một cột sáng chọc thẳng vào giữa ngực Hồn Sứ.

Tiếng nổ trầm đục vang lên.
Ngực Hồn Sứ vỡ toang, hồn trụ bên trong hiện ra – một viên cầu đen đậm đặc, xoáy hút cả ánh sáng chung quanh. Không để đối phương kịp phản ứng, Lục Bình tung Hồn Trảm Quyết, đường kiếm ánh đỏ phóng thẳng vào viên cầu.


Kết cục

Hồn trụ vỡ, tiếng gào của ba chiếc đầu hợp lại thành một luồng âm thanh xé toạc màn đêm. Thân thể khổng lồ của Hồn Sứ bắt đầu tan thành tro đen, cuốn theo gió.

Ngay khi tàn hồn tan biến, một luồng sáng trắng từ tro bay vào mi tâm Lục Bình – mảnh hồn thứ ba. Thức hải rung động, cổ thần trong đó bật cười:

“Tốt! Ba mảnh đã hội, ngươi có thể mở ra Thức Hải Thần Ấn. Nhưng… đây mới chỉ là khởi đầu. Kẻ thật sự muốn lấy mạng ngươi còn chưa xuất hiện.”


Hồi kết chương

Lục Bình đứng giữa bãi chiến, thở dốc, nhưng ánh mắt đã khác – không còn là ánh nhìn của một kẻ hầu thấp kém, mà ẩn chứa thần uy ngủ sâu.
Trên bầu trời, một vệt sét xé ngang, báo hiệu biến cố mới sắp giáng xuống.

 

Chương 40 – Sóng ngầm trong phủ Tể Tướng


Mở đầu

Trận chiến với Hồn Sứ đêm qua như một giấc mộng. Nhưng khi ánh nắng buổi sớm xuyên qua rèm cửa mỏng, Lục Bình lại đang quỳ bên bậc thềm, tay bưng khay trà cho Nhị công tử Tể Tướng.
Không ai biết, dưới lớp dáng vẻ ngoan ngoãn ấy, mảnh hồn thứ ba vừa dung hợp xong, nguyên thần hắn đang vận chuyển khí cơ thiên địa như dòng thủy triều.

Nhị công tử hớp một ngụm trà, khóe môi cong nhẹ:
– Nghe nói, đêm qua kho phủ bị xâm nhập. Có kẻ giết cả ba thị vệ, không ai thấy bóng.
Lục Bình cúi đầu, giọng bình thản:
– Tiểu nhân không biết.
Ánh mắt Nhị công tử khẽ nheo lại, nhưng không nói thêm.


Sóng ngầm dấy lên

Trong đại sảnh, Tể Tướng và mấy quan khách đang bàn việc triều đình. Giữa câu chuyện, một lão đạo râu bạc, áo vải xám bước vào, tay cầm phất trần.
– Nghe nói trong phủ có dị khí, ta được lệnh của Thanh Hư Tông tới điều tra.

Ba chữ “Thanh Hư Tông” khiến nhiều người đổi sắc. Đây là một trong ba đại môn phái tu tiên ở Trung Châu, tiếng tăm lừng lẫy.

Ánh mắt lão đạo quét khắp phòng, cuối cùng dừng lại ở… Lục Bình.
Cổ thần trong thức hải của hắn khẽ nhắc:

“Cẩn thận! Tên này có thể cảm nhận được tàn hồn trong ngươi.”


Cuộc thẩm tra

Lão đạo bước tới, đôi mắt như soi thấu da thịt, nhìn sâu vào Lục Bình:
– Tiểu tử, ngươi từng tiếp xúc với tà vật?
Lục Bình khẽ cúi đầu:
– Tiểu nhân chỉ là kẻ hầu, quanh năm trong phủ, chưa từng ra ngoài.
Lão đạo không đáp, chỉ lấy ra một tấm Ngọc Minh Phù. Khi phù tiến gần, viên ngọc lập tức tỏa sáng, phát ra tiếng rung nhẹ.

Nhị công tử lạnh giọng:
– Chỉ là kẻ hầu, có thể nào…?
Tể Tướng khoát tay, mỉm cười:
– Chuyện này… để đạo trưởng xem xét kỹ.


Kẻ ngấm ngầm ra tay

Đêm hôm đó, khi cả phủ chìm trong yên lặng, Lục Bình đang rửa ấm trà ở vườn sau thì nghe tiếng động khẽ như lụa xé.
Một bóng đen xuất hiện, chính là Nhị công tử, tay cầm kiếm mảnh:
– Ngươi… rốt cuộc là ai? Dị khí trên người ngươi khiến Thanh Hư Tông phải chú ý, nếu không giết ngươi sớm, e cả phủ gặp họa!

Chưa kịp đáp, ba đạo kiếm khí đã chém thẳng tới. Lục Bình lùi lại ba bước, Kim Huyết Quyết vận hành, bàn tay vung lên, kình lực va chạm, phát ra tiếng “đinh” chói tai.


Hồi kết chương

Trận giao thủ chỉ kéo dài mấy hơi thở, Nhị công tử bị đẩy lùi, máu rỉ từ khóe môi. Nhưng hắn cười lạnh:
– Ngươi… đúng là không đơn giản. Để xem, khi Thanh Hư Tông tìm tới, ngươi còn đường lui không.

Lục Bình đứng yên, ánh mắt lạnh lẽo, trong lòng đã hiểu:

“Nếu ở lại, chẳng bao lâu ta sẽ bị lột trần bí mật. Có lẽ… đã đến lúc rời phủ.”

Trên cao, trăng mờ treo lơ lửng, gió đêm mang theo mùi hương lạ, như báo trước một hành trình mới – rời nhân gian, bước vào tiên môn.

Post a Comment

0 Comments