Chương 01 – Hư Không Nứt Toác
Vùng
hư không vô tận, nơi mà cả thiên địa đều không dám thở mạnh. Bầu trời nhuốm màu
máu, từng luồng lực lượng hỗn loạn đan xen, khiến không gian như sắp sụp đổ.
Những khe nứt đen kịt nối tiếp nhau, kéo dài đến tận cùng vô minh, mỗi khe như
một lưỡi đao của thiên đạo, chỉ cần chạm phải là vạn vật hóa hư vô.
Giữa
cảnh tượng đó, một bóng đen đứng sừng sững. Vương Lâm, áo đen tung bay,
ánh mắt lạnh như băng, sâu thẳm như vực chết, ẩn chứa sát niệm đủ để hủy diệt
cả một giới. Mỗi hơi thở của hắn khiến khe nứt không gian thêm rộng, khiến
những thế giới xa xăm run rẩy.
Đối
diện hắn, Thiên Vận Tử đứng trên một phiến thiên quang sáng rực, tiên
thể tỏa ra thần quang như nhật nguyệt đồng chiếu. Một bàn tay hắn nâng lên,
từng dòng tiên lực cuộn xoáy, khiến cả hư không như bị nắm giữ trong lòng bàn
tay. Ánh mắt hắn không giận mà uy, phảng phất như một đạo lý thiên đạo nhân quả
được khắc sâu từ thời viễn cổ.
Khoảnh
khắc này, tiên giới chấn động. Hàng tỉ sinh linh, từ phàm nhân nơi hạ
giới đến chư tiên nơi thượng thiên, tất cả đều quỳ xuống. Bọn họ không dám
ngẩng đầu, bởi vì chỉ một tia dao động của hai siêu cao thủ cũng đủ nghiền nát
linh hồn yếu ớt của họ.
Gió
từ khe nứt không gian rít gào, từng dải lôi điện màu tím xé rách bầu trời.
Thiên
Vận Tử chậm rãi mở miệng, giọng nói vang vọng khắp muôn giới:
“Vương
Lâm… ngươi cuối cùng vẫn lựa chọn bước vào cảnh giới này. Nhưng con đường ngươi
chọn… chính là nghịch thiên!”
Vương
Lâm không đáp, chỉ siết chặt tay phải. Một luồng sát khí hủy diệt bùng nổ, hư
không vạn dặm chung quanh lập tức hóa thành tro bụi. Hắn khẽ nhếch môi, giọng
trầm như vực sâu:
“Thiên
vận chỉ là xiềng xích. Ta… hôm nay phá trời!”
Trong
khoảnh khắc ấy, thiên đạo run rẩy, vô số đạo kim văn từ hư vô hiện ra,
xoay quanh Thiên Vận Tử như vô số tinh tú. Đồng thời, từ sau lưng Vương Lâm,
bóng ma vô tận trỗi dậy – từng kiếp trước của hắn, từng đoạn nhân quả chưa cắt
đứt, tất cả hợp lại thành một luồng sát niệm vượt ngoài lý giải của tiên giới.
Chương 02 – Sát Niệm Phá Đạo
Tiếng
nổ vang rền từ xa xăm vọng lại, như tiếng gầm của vũ trụ đang lâm chung. Những
khe nứt không gian càng lúc càng rộng, từng mảnh thiên không rơi xuống, hóa
thành bụi sáng lấp lánh. Áp lực từ hai siêu cao thủ khiến thời gian như ngừng
chảy.
Thiên
Vận Tử bước lên một bước. Chỉ một bước nhưng làm thiên đạo đảo ngược,
bầu trời vốn đỏ máu bỗng chuyển thành vàng kim rực rỡ, từng đạo thiên quang như
dòng thác từ trên cao đổ xuống. Hắn vung tay, đạo ấn thiên vận lập tức
xuất hiện – vô số bánh xe nhân quả xoay tròn, mỗi bánh xe chứa một mảnh lịch sử
của tiên giới, khiến không gian chung quanh bị ép thành phẳng lặng.
“Vương
Lâm… ta không muốn diệt ngươi. Nhưng ngươi mang sát niệm vô tận, nếu hôm nay
không phong ấn, tiên giới sẽ diệt vong.” – Giọng hắn như thánh ngôn, mỗi chữ
rơi xuống, muôn loài đều nghe thấy.
Vương
Lâm nhắm mắt lại một khắc, rồi mở ra. Đôi mắt hắn giờ như hai vực sâu của
huyết sắc sát niệm, không còn bóng dáng của một phàm nhân năm xưa. Hắn đưa
tay phải lên, từng sợi sát khí tụ lại, hóa thành một thanh kiếm vô hình.
Không phải tiên kiếm, cũng không phải pháp bảo – đó là ý chí giết chóc
đã trải qua vạn kiếp tu luyện, đủ để phá mọi đạo.
“Khi
ta còn là phàm nhân… từng quỳ xuống trước thiên đạo cầu một đường sống. Nhưng
thiên đạo đã đoạn tuyệt nhân duyên của ta. Hôm nay…” – Vương Lâm siết chặt tay,
kiếm khí tràn ngập hư không, “…ta dùng chính sát niệm này, chém đứt vận mệnh!”
Trong
khoảnh khắc ấy, kiếm vô hình vung xuống.
ẦM!!!
Một
khe nứt không gian khổng lồ mở ra, dài đến vô tận, nuốt trọn cả những bánh xe
nhân quả của Thiên Vận Tử. Sức mạnh ấy khiến vô số thiên tinh nổ tung, bầu trời
vàng kim bị xé nát, trả lại màu đỏ máu hỗn loạn.
Thiên
Vận Tử khẽ cau mày, lần đầu tiên ánh mắt hiện lên vẻ nghiêm trọng. Hắn
vỗ mạnh tay xuống hư không, một ấn ký khổng lồ hình Thái Cực hiện ra, quay
cuồng, chặn đứng luồng sát niệm. Nhưng ngay khi tưởng chừng cân bằng, một bóng
ma khổng lồ từ sau lưng Vương Lâm hiện ra – đó là Ảnh Sát, hợp thể
từ hàng tỉ linh hồn mà Vương Lâm từng giết trong hàng vạn năm.
Ảnh
Sát cất tiếng gầm, âm thanh xuyên thấu cõi hư vô, làm rung chuyển cả Thiên
Môn nơi tận cùng tiên giới.
Chương 03 – Thiên Địa Huyết Kiếp
Hư
không rung chuyển dữ dội, từng khối thiên thạch khổng lồ từ những tầng không
gian xa xăm rơi xuống như mưa sao băng tận thế. Ánh sáng đỏ máu nhuộm toàn bộ
bầu trời, không còn phân biệt đâu là ngày đâu là đêm.
Khoảnh
khắc sát niệm của Vương Lâm va chạm cùng đạo ấn của Thiên Vận Tử, thiên đạo
không thể chịu nổi – vô số đạo kim quang vốn duy trì trật tự tiên giới bỗng
vỡ vụn như kính nát. Ngay lập tức, một âm thanh cổ xưa, không thuộc
về bất kỳ sinh linh nào, vang vọng:
“Hai
kẻ nghịch thiên… tiên giới sẽ diệt. Khởi động Huyết Kiếp!”
Bầu
trời rạn nứt. Từ trong những khe nứt, huyết vũ bắt đầu rơi. Mỗi giọt máu
không phải nước, mà là nguyên huyết của thiên đạo, chứa lực lượng hủy
thiên diệt địa, làm tan rã từng mảnh không gian khi chạm xuống.
Hàng
tỉ sinh linh tiên giới lúc này kêu khóc quỳ lạy, hàng vạn tiên nhân tự
bạo tiên thể để cầu xin tha thứ, nhưng tất cả đều bị huyết vũ hóa thành hư vô.
Không còn thiên thần, không còn tiên quân – chỉ còn Vương Lâm và Thiên Vận
Tử đứng vững trong biển máu.
Vương
Lâm im lặng một thoáng, ánh mắt thoáng qua nỗi bi thương, nhưng ngay lập tức bị
sát niệm đè nén. Hắn khẽ nhếch môi, giọng trầm lạnh:
“Ta
đã thấy hàng tỉ người chết từ khi còn là phàm nhân. Hôm nay… chỉ cần ta phá
được vận mệnh này, chết thêm bao nhiêu… thiên đạo phải trả giá!”
Ngay
khi câu nói cuối cùng vang lên, Ảnh Sát phía sau Vương Lâm phát ra tiếng
gào thét, rồi hòa vào cơ thể hắn. Toàn bộ sát niệm bùng phát, thân thể Vương
Lâm hóa thành Ma Thần, đôi mắt đỏ rực, mỗi sợi tóc đều mang sát khí,
khiến huyết vũ rơi xuống cũng bốc hơi trước khi chạm vào hắn.
Thiên
Vận Tử không còn giữ bình tĩnh. Hắn lập tức kết ấn, triệu hồi ra Thần Chuông
Càn Khôn – một kiện tiên bảo tối thượng từ thuở khai thiên lập địa, tiếng
chuông vang lên làm cả tiên giới ngừng lại một nhịp thở. Chuông rơi xuống, trấn
áp hư không, cố gắng khóa chặt Ma Thần Vương Lâm.
Nhưng
Vương Lâm cười lạnh, từng bước tiến lên, mỗi bước làm hư không lún sâu,
từng khe nứt kéo dài như vết thương chí mạng của trời đất. Hắn giơ tay chạm vào
Thần Chuông, chỉ một ngón tay thôi, mà chuông nứt ra từng đường máu.
Xa
xôi tận cùng tiên giới, Thiên Môn phát sáng lần đầu tiên sau vô số kỷ
nguyên, mở ra khe hở mơ hồ, như muốn giáng xuống thần phạt cuối cùng,
chấm dứt cả hai kẻ nghịch thiên.
Chương 04 – Thần Phạt Hủy Thiên
Tiếng
chuông của Càn Khôn vẫn vang vọng chưa dứt, thì bầu trời đột nhiên rùng mình.
Trên cao, nơi tận cùng của hư không, Thiên Môn mở ra hoàn toàn. Ánh sáng
không phải vàng, cũng chẳng đỏ máu, mà là một thứ hư quang vô sắc, lạnh
lẽo đến mức cả sát niệm lẫn tiên lực đều bị ép thành tĩnh lặng.
Từ
khe hở đó, một con mắt khổng lồ dần hiện ra – Mắt Thần Phạt, tồn
tại từ buổi sơ khai vũ trụ, không thuộc về bất kỳ vị thần hay tiên nào. Nó
chính là ý chí của thiên đạo, chỉ khi trật tự tiên giới sụp đổ mới giáng lâm.
Ngay
khi Mắt Thần Phạt mở ra, thiên địa tối đen, không còn âm thanh, không
còn sinh khí. Hàng tỉ sinh linh tiên giới vốn đang kêu khóc giờ đây đóng
băng như tượng đá, chỉ để lại những đôi mắt hoảng sợ nhìn lên hư không, chờ
đợi phán quyết cuối cùng.
Vương
Lâm đứng giữa hư không, sát niệm đang cháy bừng quanh cơ thể Ma Thần của hắn.
Đôi mắt đỏ máu nhìn lên Thiên Môn, nơi ánh sáng vô sắc dần tụ thành một Lôi
Đình Hủy Diệt khổng lồ. Hắn khẽ nhếch môi, giọng nói vọng khắp hư vô:
“Thiên
đạo cuối cùng cũng hiện hình… Nếu không phá hôm nay, đời đời ta vẫn là kiến hôi
dưới gót nó.”
“Ta…
không còn đường lui!” – Vương Lâm gầm vang, từng luồng sát niệm bùng nổ, phá
tan mọi phong ấn của Càn Khôn Chuông, vọt thẳng lên hư không.
Trong
khoảnh khắc, Mắt Thần Phạt lóe sáng. Một tia Lôi Đình Hủy Diệt
giáng xuống, to như dãy thiên hà, quét ngang vạn giới. Chỉ một phần khí tức
thôi đã khiến mười ba tiên vực nổ tung, hóa thành bụi mù vô tận.
Vương
Lâm đáp lại bằng một tiếng rống dữ dội. Ảnh Sát lại hiện hình, hợp nhất cùng Ma
Thần, tạo nên một Kiếm Sát Hủy Thiên dài hàng vạn dặm. Hắn cùng Thiên
Vận Tử đồng thời lao lên, một bên dùng vận mệnh chống đỡ, một bên dùng sát niệm
chém thẳng vào Lôi Đình.
ẦM!!!
Ánh
sáng chói lòa nuốt trọn cả tiên giới. Hư không tan rã, thời gian vỡ vụn thành
từng mảnh. Trong khoảnh khắc ấy, toàn bộ thiên đạo bị xé rách, nhưng
không ai biết liệu tiên giới còn tồn tại sau cú chém này…
Chương 05 – Tái Sinh Hay Diệt Vong
Ánh
sáng từ cú chém kinh thiên kéo dài vô tận, bao phủ toàn bộ tiên giới. Không còn
âm thanh, không còn khí tức – chỉ còn hư vô tuyệt đối.
Từng
mảnh thời gian vỡ vụn lơ lửng giữa hư không, như những tấm gương phản chiếu
hàng tỉ sinh linh đã từng tồn tại. Trong sự tĩnh lặng ấy, một bóng người chậm
rãi bước ra từ ánh sáng mờ nhạt…
Đó
là Thiên Vận Tử. Y phục hắn rách nát, thần quang không còn rực rỡ như
xưa, ánh mắt chứa đựng nỗi bi thương khôn cùng. Bàn tay từng nắm giữ vận mệnh
nay chỉ còn một vệt máu đỏ.
Trước
mặt hắn, cách đó không xa, một chiếc áo đen lơ lửng vô định – không còn
thân thể, không còn sát niệm hủy diệt, chỉ còn lại một giọt máu đen chậm
rãi xoay tròn giữa hư không.
Thiên
Vận Tử khẽ run tay, muốn bước đến nhưng lại dừng lại. Ánh mắt hắn nhìn lên bầu
trời – nơi từng tồn tại Mắt Thần Phạt và Thiên Môn – giờ chỉ còn một
khoảng trống vô tận, như thể thiên đạo chưa từng hiện hữu.
Một
làn gió nhẹ kỳ lạ thổi qua, mang theo tiếng thì thầm mơ hồ:
“Thiên
đạo… đã vỡ. Nhưng một vận mệnh mới… sẽ được viết lại.”
Thiên
Vận Tử khụy xuống, bàn tay run rẩy gom lấy giọt máu đen kia. Trong khoảnh khắc
ấy, một luồng sát niệm quen thuộc len lỏi vào tâm trí hắn – Vương Lâm chưa
hoàn toàn biến mất.
Xa
xăm nơi tận cùng hư không, một khe nứt nhỏ bất ngờ mở ra. Bên trong khe,
ánh sáng ma mị lóe lên, và một tiếng tim đập vang vọng – trầm thấp, mạnh
mẽ, như khởi đầu của một kỷ nguyên mới.
Hư
không khép lại. Thời gian bắt đầu trôi trở lại. Trên tiên giới hoang tàn, đâu
đó, một cánh hoa đen chầm chậm rơi xuống, gợi ý rằng Vương Lâm vẫn
còn tồn tại… nhưng dưới hình thái nào, không ai biết.
0 Comments