Đại Chiến Ngoại Tinh Hải | Hàn Lập Quyết Đấu Cực Âm Lão Tổ

 Chương 01 – Bão Tuyết Ma Chiến

Giữa biển băng vô tận của Ngoại Tinh Hải, bão tuyết gào thét dữ dội. Trời đất nơi đây như bị chôn vùi trong một tấm màn bạc lạnh buốt, từng tảng băng khổng lồ trôi nổi, va vào nhau phát ra những tiếng “ầm ầm” như sấm động.

Trên một khối băng lớn, Hàn Lập đứng thẳng tắp, trường bào xanh tung bay. Trên tay hắn là Thanh Trúc Phong Vân Kiếm, thân kiếm run lên khe khẽ, phát ra ánh lam sắc lạnh lẽo. Thần niệm hắn tỏa ra như lôi đình, quét sạch từng cơn gió ma tà, làm tuyết bay tán loạn.

Phía đối diện, cách chừng mấy trăm trượng, Cực Âm Lão Tổ hiện thân. Thân hình khô gầy khoác trường bào đen, làn da trắng bệch như xác chết. Đôi mắt hắn trắng đục như hồn ma, không một tia nhân tính. Trong tay lão, Phệ Hồn Quỷ Trượng rung lên, từng tiếng gào khóc ai oán vang vọng giữa băng hàn. Hàng trăm quỷ ảnh lởn vởn quanh thân, bay lượn rít gào khiến hư không méo mó.

Một luồng ma khí cực âm từ lão tổ tỏa ra, lập tức đóng băng cả bầu trời. Những dòng linh lực xanh biếc của Hàn Lập và luồng ma khí hắc bạch của Cực Âm Lão Tổ va chạm dữ dội, tạo thành những cột sáng khổng lồ xé toạc hư không, khiến từng khối băng chìm vào hỗn loạn.



Hàn Lập nhíu mày, ánh mắt lấp lánh sát cơ:
“Cực Âm Lão Tổ, hôm nay, biển băng này sẽ là mồ chôn của ngươi.”

Cực Âm Lão Tổ bật cười khanh khách, giọng nói khàn đục như tiếng quỷ:
“Tiểu tử họ Hàn… mười vạn năm qua, kẻ dám ngăn lão phu chưa từng có kết cục tốt. Ngươi… cũng không ngoại lệ!”

Lời vừa dứt, Phệ Hồn Quỷ Trượng của lão giáng xuống, vô số quỷ ảnh lao ra, mở miệng gào rú, khiến trời đất rung chuyển. Cả biển băng bị một màn sương đen bao phủ, như vực sâu địa ngục mở ra giữa trời.

Thanh Trúc Phong Vân Kiếm rung mạnh, Hàn Lập lăng không bước ra, thần quang trong mắt lóe sáng:
“Vậy thì… chiến!”

Một luồng kiếm quang dài vạn trượng từ kiếm hắn bùng phát, xuyên thủng mấy lớp bão tuyết, cùng tiếng long ngâm vang dội. Ma khí và kiếm khí đụng nhau, phát ra tiếng nổ tựa hủy thiên diệt địa. Khối băng khổng lồ dưới chân cả hai lập tức nứt toác, chìm xuống biển lạnh, mở ra trận chiến kinh thiên động địa chưa từng có trong Ngoại Tinh Hải…


 

Chương 02 – Phong Ấn Biển Băng

Tiếng nổ vang vọng khắp Ngoại Tinh Hải, từng lớp băng khổng lồ vỡ tan, tạo thành những cơn sóng tuyết dữ dội. Cực Âm Lão Tổ cười gằn, ma khí cực âm cuồn cuộn như thủy triều, bao trùm trời đất.

“Tiểu tử! Để ta xem linh lực hèn mọn của ngươi chống nổi âm hồn vạn kiếp này không!” – tiếng quỷ trượng gõ mạnh xuống băng, mặt đất chấn động.

Ngay lập tức, hàng ngàn quỷ ảnh tách ra từ hắc vụ, mỗi con mang khuôn mặt méo mó, gào thét lao về phía Hàn Lập. Trong hư không, âm hàn chi lực ngưng tụ thành từng mũi băng đen nhọn hoắt, xoáy thành bão quỷ khổng lồ.

Hàn Lập sắc mặt trầm tĩnh, thần niệm lóe lên. Trên thân kiếm Thanh Trúc Phong Vân, phong linh phù văn hiện ra từng vòng xoáy xanh lam. Chỉ thấy hắn vung tay, kiếm quang biến thành bão lốc cắt ngang bầu trời, cuốn phăng hàng trăm quỷ ảnh trong nháy mắt.

Nhưng ma khí cực âm của lão tổ như vô tận, mỗi quỷ ảnh tan rã lại sinh ra thêm mười con khác, lao đến như thủy triều không dứt.

“Quỷ đạo của ngươi… quả nhiên khó chơi.” – Hàn Lập khẽ thở ra, hai tay bấm quyết.

Ngay tức khắc, phía dưới biển băng vang lên tiếng rồng ngâm sâu thẳm. Hàng loạt trận văn màu xanh ngọc hiện lên dưới chân, kéo dài ra xa hàng vạn trượng. Bão tuyết bị thổi bay, lộ ra một pháp trận khổng lồ hình long bàn.

Cực Âm Lão Tổ trợn mắt:
“Ngươi dám… phong ấn biển băng này?!”

Hàn Lập quát lớn, giọng vang vọng như lôi đình:
Phong thiên trấn hải!

Từng xích phong linh lực từ trận pháp bắn lên trời, khóa chặt hắc vụ. Biển băng rung chuyển, những cột băng khổng lồ nhô lên từ đáy, hợp thành vạn băng phong ấn vây kín lão tổ cùng vô số quỷ ảnh.

Trong khoảnh khắc đó, Cực Âm Lão Tổ ngửa mặt hú dài, thân thể biến thành một bóng quỷ khổng lồ cao nghìn trượng, đôi mắt trắng đục rực lửa âm hồn, phệ hồn quỷ trượng xoay tròn mở ra Ma Vực Huyết Hồn phá tan lớp phong ấn.

Hàn Lập nhìn cảnh tượng ấy, khóe môi nhếch nhẹ:
“Vậy thì… ta sẽ dùng kiếm này, đoạn tuyệt quỷ vực của ngươi!”

Ánh kiếm xanh lam trên tay hắn bắt đầu bùng nổ, từng đạo kiếm long bay lên trời, kết tụ thành Thanh Trúc Thần Kiếm Ảnh, hùng tráng tựa thần long cuốn phá thiên địa…


 

Chương 03 – Kiếm Ảnh Long Ngâm, Ma Vực Huyết Hồn

Trận phong ấn biển băng rung chuyển kịch liệt, từng lớp băng dày vạn trượng bị ma khí xé nát. Cực Âm Lão Tổ hóa thành Ma Vực Huyết Hồn, thân hình quỷ ảnh cao nghìn trượng, đôi mắt trắng đục như vực sâu vô tận. Tiếng rít của hàng vạn quỷ hồn vang dội, khiến cả biển băng run rẩy.

Phệ Hồn Quỷ Trượng xoay tròn, từng luồng huyết vụ cực âm bắn ra, biến thành xích huyết xà lao thẳng đến Hàn Lập. Bầu trời đen kịt, từng cột sáng ma khí xé nát hư không, ngay cả phong ấn long bàn cũng bị áp lực nghiền nát từng mảng.

Hàn Lập ánh mắt sắc lạnh, Thanh Trúc Phong Vân Kiếm rung mạnh, phát ra tiếng long ngâm vang vọng khắp Ngoại Tinh Hải. Kiếm quang xanh lam hội tụ thành Thanh Trúc Thần Kiếm Ảnh – một thanh kiếm khổng lồ dài vạn trượng, quanh thân phủ đầy phù văn cổ xưa, từng luồng kiếm ý ngưng tụ thành long ảnh xoay quanh, khí thế áp đảo thiên địa.

Hàn Lập bước lên hư không, từng bước như chấn động biển băng:
“Cực Âm… hôm nay dù ngươi hóa ma vực cũng không thoát được cái chết!”

Tiếng nói vừa dứt, Thần Kiếm Ảnh chém xuống, kiếm quang rực sáng như nhật nguyệt đảo lộn, một đạo kiếm long lao thẳng vào Ma Vực Huyết Hồn.

Cực Âm Lão Tổ gầm lên, huyết vụ bùng nổ, hàng vạn quỷ hồn từ ma vực lao ra nghênh chiến. Chúng hợp thành Huyết Quỷ Liên Thể, hình thành một ma tường huyết sắc chắn trước mặt lão.

“Ầm!!!”

Va chạm kinh thiên, kiếm quang và ma khí đan xen, từng khối băng trôi hàng trăm trượng bị nghiền nát thành bụi băng, biển băng rung chuyển như sắp lật úp. Sóng linh lực tỏa ra khiến hư không rạn nứt thành từng khe đen sâu thẳm.

Hàn Lập thần sắc không đổi, bàn tay kết quyết. Thần Kiếm Ảnh lập tức phân hóa thành cửu long kiếm ảnh, mỗi kiếm long gào thét xé tan quỷ hồn, xuyên phá ma tường huyết sắc.

Cực Âm Lão Tổ gào rú đau đớn, thân hình Ma Vực rung lắc dữ dội. Nhưng ngay lập tức, từ trong huyết vụ, một đôi cánh quỷ hồn khổng lồ mọc ra, vỗ mạnh khiến không gian vỡ vụn. Lão tổ phun ra một luồng Huyết Hồn Cực Âm Chi Nhãn, trực tiếp khóa chặt Hàn Lập, ma âm xuyên thấu tâm thần khiến linh hồn hắn chấn động dữ dội.

Giữa khoảnh khắc sinh tử, Hàn Lập khẽ nhắm mắt, kim quang từ đan điền bùng lên, một luồng Chân Nguyên Huyền Thiên từ cơ thể tuôn trào. Sau lưng hắn, hư ảnh Kim Cương Linh Tượng hiện ra, trấn áp ma âm, nghiền nát áp lực cực âm.

Mở mắt ra, Hàn Lập khẽ thì thầm:
Kiếm Quyết – Thiên Địa Phong Ma!

Ngay lập tức, cửu long kiếm ảnh nhập lại, hóa thành một kiếm quang duy nhất, ánh sáng xanh lam soi sáng toàn bộ biển băng, chém thẳng xuống Ma Vực Huyết Hồn…

 

Chương 04 – Tuyệt Kiếm Phong Ma, Bí Tàng Hiện Thế

Kiếm quang lam sắc chém xuống như muốn bổ đôi cả trời đất. Ma Vực Huyết Hồn gào rú, đôi cánh quỷ hồn vỗ liên hồi, ma khí cực âm cuồn cuộn như hắc lũ lấn át hư không.

ẦM!!!

Cột sáng từ tuyệt kiếm Thiên Địa Phong Ma va chạm trực diện với Ma Vực Huyết Hồn. Sóng xung kích lan ra khắp biển băng, khiến từng tảng băng khổng lồ nổ tung thành sương tuyết, cả Ngoại Tinh Hải rung chuyển như long trời lở đất.

Huyết Quỷ Liên Thể tan nát từng mảng, quỷ ảnh bị kiếm quang nuốt chửng thành tro linh hồn. Cực Âm Lão Tổ rít lên đau đớn, Ma Vực quanh thân vỡ vụn, huyết vụ tan dần để lộ thân hình lão gầy guộc run rẩy, đôi mắt trắng đục hiện vẻ hoảng loạn lần đầu tiên.

“Không thể nào… ngươi… lại phá được Ma Vực của ta…” – giọng lão khản đặc, kinh hãi.

Hàn Lập bước lên hư không, Thanh Trúc Phong Vân Kiếm trên tay sáng rực hơn cả nhật nguyệt:
“Ác ma bại hoại như ngươi… không xứng tồn tại giữa trời đất.”

Một nhát kiếm thứ hai vung xuống. Ma Vực Huyết Hồn hoàn toàn bị nghiền nát, tiếng quỷ khóc tan biến. Cực Âm Lão Tổ phun ra một ngụm máu đen, thân thể vỡ vụn thành huyết sương, hồn phách tiêu tán trong tiếng nổ vang dội.

Ngay khi lão tổ tan biến, biển băng bắt đầu sụp đổ. Những khối băng vạn trượng nứt toác, rơi vào vực sâu vô tận. Từ đáy biển băng, một luồng linh quang cổ xưa bắn lên trời, xua tan ma khí còn sót lại.

Hàn Lập thu kiếm, đôi mắt nhìn xuống vực sâu vừa mở ra. Giữa lớp băng tan vỡ, lộ ra một cánh cổng đá cổ xưa khắc đầy phù văn tiên đạo, quanh cổng có long ảnh hư ảo bay lượn, khí tức tràn ngập sự thần bí và nguy hiểm.

Hắn khẽ nhíu mày, thần niệm quét qua cánh cổng, cảm nhận được hơi thở của một bí tàng cổ đại, ẩn chứa sức mạnh vượt xa tưởng tượng – thứ mà ngay cả Cực Âm Lão Tổ cũng chỉ dám canh giữ mà không thể tiến vào.

“Xem ra… đại chiến này mới chỉ là bắt đầu.” – Hàn Lập thì thầm, bàn tay nắm chặt Thanh Trúc Phong Vân Kiếm, ánh mắt kiên định nhìn vào cánh cổng đá.

Xa xa, giữa bão tuyết, những bóng đen thần bí xuất hiện, khí tức không kém gì Cực Âm Lão Tổ vừa ngã xuống… Một hồi đại chiến mới, có lẽ còn khốc liệt hơn, đang chờ hắn phía trước.

 

Chương 05 – Ma Thần Phong Ấn, Trận Chiến Ngoại Tinh Hải Khép Lại

Biển băng đã sụp đổ gần hết, bão tuyết tan dần để lộ một vùng biển tối đen như vực sâu vô tận. Hàn Lập đứng giữa hư không, trường bào xanh thấm máu, hơi thở dồn dập sau trận quyết chiến ngàn cân treo sợi tóc.

Phía dưới, cánh cổng đá cổ xưa từ từ mở ra, phát ra ánh sáng tím huyền bí. Bên trong, khí tức ma thần lạnh lẽo ùa ra, như đến từ thời đại viễn cổ khi tiên ma còn tranh bá thiên vũ. Trên cánh cổng, những phù văn phong ấn chấn động, từng sợi xích hư ảo bay quanh, tựa như đang giam cầm một tồn tại không thể tưởng tượng nổi.

Hàn Lập nhíu mày, thần niệm dò xét, lập tức cảm nhận được ý chí ma thần cổ đại vọng ra từ sâu thẳm:

“Phàm nhân… ngươi dám phá ấn, ta… sẽ trở lại…”

Thanh âm như xuyên thấu linh hồn, khiến từng tảng băng còn sót lại nổ tung thành bụi mịn. Nhưng ngay khi khí tức ma thần dâng trào, phong ấn tự động kích hoạt, những xích quang lập tức siết chặt, chặn đứng luồng ma lực.

Hàn Lập trầm ngâm:
“Cực Âm Lão Tổ chỉ là kẻ canh giữ ngoài trận… bên trong này mới là hiểm họa thật sự. Nếu phong ấn bị phá, Ngoại Tinh Hải sẽ biến thành địa ngục ma vực.”

Hắn đặt tay lên Thanh Trúc Phong Vân Kiếm, thần niệm dẫn động trận pháp phong ấn đã kích hoạt khi giao chiến. Linh lực xanh lam tỏa ra, từng long ảnh phong ấn nối liền với phù văn cổ đại, gia cố thêm một tầng trấn áp cho cánh cổng. Ma thần gào thét nhưng không thể phá ra ngoài, biển băng dần khép lại.

Trước khi rời đi, Hàn Lập nhìn xuống vực sâu, ánh mắt lóe lên kiên nghị:
“Ngày nào ta đủ mạnh, sẽ quay lại nơi này… để diệt tận gốc ma thần cổ đại.”

Gió bão lặng xuống. Ngoại Tinh Hải trở về vẻ hoang lạnh tĩnh mịch, chỉ còn những vết nứt không giantàn tích băng vỡ chứng minh rằng nơi đây vừa xảy ra một trận đại chiến kinh thiên động địa.

Bóng xanh của Hàn Lập lướt đi giữa hư không, biến mất nơi chân trời bão tuyết. Trận chiến khép lại, nhưng huyết ảnh ma thần vẫn ngủ yên dưới lớp phong ấn – một lời cảnh báo rằng cuộc chiến tiên – ma còn lâu mới kết thúc…

 

Post a Comment

0 Comments