Đèn Lồng Ở Phủ Quan Cũ

 Chương 01 – Đèn Lồng Mắt Người

Đêm ấy, trăng lưỡi liềm treo lơ lửng giữa màn sương xám đục. Con đường dẫn đến phủ Thái Sử cũ như một vệt máu khô kéo dài giữa đám lau lách mọc hoang. Bao năm qua, kể từ ngày vị quan triều đình kia bị xử trảm vì tham nhũng, không một ai dám bén mảng đến đây. Người ta đồn rằng mỗi khi sương phủ, một chiếc đèn lồng đỏ lại xuất hiện, treo lơ lửng trước cổng, dù phủ đã bị niêm phong và không còn ai sống.

Lý Vân – một học giả trẻ vừa thi hỏng khoa cử – không tin vào ma quỷ. Từ nhỏ, cậu đã say mê những câu chuyện kỳ dị nhưng lại luôn tìm cách dùng lý trí để phá giải. Đêm nay, một mình, cậu mang theo bút lông, giấy và đèn dầu, quyết tâm ghi chép lại bí mật về chiếc đèn lồng mà cả trấn đều khiếp sợ.

Khi đến cổng phủ, gió lạnh rít qua khe cột gãy nát. Quả nhiên, một đèn lồng đỏ đang lơ lửng giữa khoảng không, không dây treo, không người cầm. Ánh sáng bên trong không phải ánh nến – nó lập lòe, như một con mắt sống đang mở trừng trừng.

Lý Vân nuốt khan, bước tới gần. Đèn lồng khẽ lay động, như đang chờ đợi. Cậu vươn tay chạm vào, vải đỏ lạnh băng, rồi… bụp! – đèn lồng rơi xuống đất, lăn vài vòng và mở bung ra.



Bên trong không phải nến, mà là một con mắt người thật, trắng dã, mạch máu đỏ ngoằn ngoèo. Nó chớp một cái – và trong khoảnh khắc ấy, toàn bộ cảnh vật xung quanh thay đổi.

Cổng phủ mục nát biến mất. Trước mắt Lý Vân là một phủ đệ nguy nga giữa ban ngày nắng gắt. Tiếng lính hô hoán, tiếng trống dồn dập. Một đoàn quan binh đang áp giải vị Thái Sử – người chủ phủ – cùng vợ và con nhỏ ra pháp trường. Những lời kết tội “tham ô – phản quốc” vang lên lạnh lẽo, trong khi dân chúng chỉ biết quỳ rạp, không ai dám cất tiếng.

Lý Vân cố gào lên rằng đây là oan án, nhưng chẳng ai nghe thấy. Cậu như chỉ là bóng ma lạc giữa quá khứ, chứng kiến lưỡi đao chém xuống, máu bắn tung tóe.

Đúng lúc ấy, con mắt đỏ lơ lửng bên cạnh thì thầm:

“Ngươi muốn biết sự thật ư? Hãy đi theo ta… đổi lại, ký ức của ngươi sẽ không còn nguyên vẹn.”

Chưa kịp hiểu, bóng tối nuốt chửng Lý Vân. Khi tỉnh lại, cậu vẫn đứng trước phủ hoang, đèn lồng đỏ treo giữa trời, nhưng trong đầu đã mất đi một đoạn ký ức – không nhớ mình tên gì, đến đây vì lý do gì. Chỉ còn vang vọng câu nói bí ẩn kia… và cảm giác mình nợ một mạng oan hồn.


Chương 02 – Ký Ức Bị Nuốt Chửng

Sáng hôm sau, mặt trời lên cao, ánh sáng len qua những mái ngói vỡ của phủ hoang. Lý Vân giật mình tỉnh dậy trên nền đất lạnh. Đêm qua… là mơ sao? Nhưng khi đưa tay lên đầu, cậu phát hiện một lọn tóc bạc trắng – điều trước đây chưa từng có. Trong đầu trống rỗng, tên tuổi, mục đích đến đây… chỉ còn mơ hồ.

Cổng phủ kẽo kẹt mở ra, gió lùa qua hành lang phủ bụi. Bên trong, đèn lồng đỏ vẫn treo lơ lửng, nhưng giờ nó không chỉ có một – mà hàng chục chiếc đèn lồng xuất hiện dọc hành lang, mỗi chiếc chứa một con mắt người, chớp liên hồi như sống động.

Một tiếng nói mơ hồ vang lên từ đâu đó:

“Ngươi đã bước vào ký ức, không thể quay lại… Nếu muốn thoát, hãy trả lại công bằng cho người đã chết.”

Lý Vân run lên, ký ức vụ hành quyết hôm qua ùa về như sóng dữ. Cậu nhớ cảnh cả gia đình Thái Sử bị chém oan, nhưng không nhớ tại sao mình lại chứng kiến điều đó. Bản năng mách bảo rằng nếu không tìm ra sự thật, ký ức của cậu sẽ bị ăn mòn hoàn toàn.

Cậu bước sâu vào phủ. Mỗi gian phòng mục nát như ẩn chứa một đoạn chuyện cũ: phòng thư đầy sách vở lật tung; đại sảnh vẫn còn vết máu loang; cuối hành lang là tấm gương đồng nứt vỡ, phản chiếu một bóng người mặc quan phục màu đen – nhưng khi quay lại, chỉ là khoảng không.

Trong một căn buồng nhỏ, Lý Vân tìm thấy hộp sơn son thiếp vàng giấu dưới nền gạch. Mở ra, bên trong là một chiếc khuyên tai ngọc trai dính máu khô cùng một mảnh thư đã rách:

“…hoàng mệnh bị tráo… kẻ thật sự tham ô là…”

Dòng cuối bị xé mất. Ngay khi cậu cầm mảnh thư, một chiếc đèn lồng gần đó bật sáng, con mắt bên trong lăn tròn nhìn cậu. Bức tường đột nhiên biến mất, kéo Lý Vân quay về quá khứ lần thứ hai:

Giữa đại sảnh, một quan văn trẻ quỳ trước vị Thái Sử, thì thầm về âm mưu của Thừa Tướng muốn đổ tội tham ô cho phủ Thái Sử. Lời nói chưa dứt, cửa đại sảnh bị đá văng, binh lính xông vào bắt đi cả phủ.

Lý Vân muốn lao tới ngăn cản, nhưng bàn tay xuyên qua mọi vật – chỉ là bóng hình trong ký ức. Cậu hét lên tuyệt vọng, rồi bị kéo trở lại hiện tại.

Một mảnh ký ức của bản thân lại biến mất – lần này cậu không còn nhớ quê quán mình. Chỉ còn một nỗi ám ảnh duy nhất:

“Gia đình này bị oan, và ta phải chứng minh điều đó trước khi quên sạch chính mình.”

Giữa ánh sáng đỏ ma mị, những chiếc đèn lồng khẽ lay động, giống như đang cười chế giễu…


Chương 03 – Oan Hồn Dẫn Lối

Đêm thứ ba, trăng mờ lại treo lơ lửng, phủ Thái Sử sáng lên bởi hàng chục đèn lồng đỏ rung rinh trong gió, mỗi chiếc chứa một con mắt lấp lánh, dõi theo từng bước chân của Lý Vân.

Cậu giờ đây chỉ còn nhớ cái tên “Lý Vân” do người khác từng gọi, còn tuổi thơ, gia đình, mục tiêu đến đây – tất cả đã hóa hư vô. Nhưng một điều duy nhất cậu biết: gia đình quan nhân kia bị oan, và chỉ khi tìm ra kẻ chủ mưu, cậu mới thoát khỏi trò chơi ma quỷ này.

Khi cậu bước vào đại sảnh, không khí lạnh buốt như trăm linh hồn đang thở sát gáy. Bỗng, giữa sương đỏ, hiện ra bóng người phụ nữ mặc áo gấm, mái tóc dài buông rối, cổ vẫn còn vết chém tím bầm. Bà ta chính là phu nhân của vị Thái Sử năm xưa.

Không miệng, không tiếng nói – chỉ có đôi mắt đầy máu lệ. Nàng đưa tay run rẩy chỉ về phía tấm bình phong nứt vỡ. Lý Vân bước đến, phát hiện sau bình phong là cầu thang dẫn xuống hầm ngầm.

Cậu lần theo bậc thang mục nát, xuống tới căn hầm lạnh lẽo. Trong góc, một hồn ma trẻ con đang ngồi ôm đầu gối, khuyên tai ngọc trai (giống hệt chiếc cậu tìm thấy) rơi trên nền đất. Khi Lý Vân bước tới, đứa trẻ ngẩng đầu – mắt trắng dã, giọng nói vang lên không qua miệng:

“Ca… ca… kẻ giết chúng ta… là người ngươi từng biết…”

Lý Vân giật mình. Người ta từng biết? Nhưng trí nhớ của cậu bị nuốt chửng, không còn gợi nhớ được ai. Đứa trẻ chìa ra một mảnh giấy đẫm máu:

“…Thừa Tướng… mua chuộc chứng cứ… Hoàng thượng bị che mắt…”

Ngay khoảnh khắc ấy, căn hầm rung chuyển. Những chiếc đèn lồng đỏ từ trên trần rơi xuống, treo giữa không khí, con mắt bên trong xoay tít. Từng bóng người bị xử trảm xuất hiện quanh Lý Vân – máu chảy, cổ đứt, tiếng khóc lẫn tiếng oán hờn vang vọng.

Bóng ma phu nhân xuất hiện lại, lần này tiến sát, ngón tay lạnh giá chạm lên trán Lý Vân. Cảnh vật lập tức biến đổi:

Cậu được đưa về khoảnh khắc trước khi vụ án xảy ra. Trong phủ Thái Sử, một người mặc quan phục đen bí mật gặp Thừa Tướng, trao đổi túi vàngmột bản cáo trạng giả. Người mặc quan phục đen… quay mặt lại – là một người mà Lý Vân cảm thấy cực kỳ quen, nhưng không thể nhớ ra tên.

Trở về hiện tại, Lý Vân quỳ xuống, đau đớn vì ký ức vừa thoáng hiện ra lập tức tan biến như sương. Ngay cả gương mặt kẻ phản bội, cậu cũng không còn nhớ rõ.

Trong cơn tuyệt vọng, tiếng trẻ con lại vang lên:

“Ngươi không thể tìm công lý nếu còn giữ trí nhớ của mình… Muốn cứu chúng ta… phải quên sạch… trở thành một trong chúng ta…”

Những chiếc đèn lồng đỏ bắt đầu hút dần ký ức còn sót lại, khiến Lý Vân hoa mắt, cơ thể trở nên mờ nhạt… nhưng trong tâm, một lời thề vang lên:

“Ta thà mất bản thân… còn hơn để oan hồn này mãi bị chôn vùi.”


Chương 04 – Linh Hồn Trong Đèn Lồng

Đêm thứ tư, trăng chỉ còn như một vệt máu nhạt loang giữa mây xám. Trong phủ Thái Sử, đèn lồng đỏ giăng kín khắp nơi, treo cả trên những cành cây khô trơ trọi. Mỗi con mắt bên trong không còn chỉ chớp nhẹ – mà mở to nhìn Lý Vân như đang đòi lại phần trí nhớ cuối cùng của cậu.

Bước chân Lý Vân giờ đây nhẹ như không, da thịt trở nên trong suốt. Cậu nhận ra mình không còn hoàn toàn là người sống. Linh hồn cậu dần hòa nhập với những oan hồn nơi đây.

Bóng ma phu nhân lại xuất hiện, lần này không chỉ im lặng. Một giọng nói khàn đục vọng trong đầu Lý Vân:

“Ngươi đã thấy chân tướng… Nhưng vẫn còn thiếu một mảnh ghép. Kẻ phản bội… chính là ân nhân đã từng cứu mạng ngươi năm xưa.”

Lý Vân choáng váng. Ân nhân? Cứu mạng ta? – nhưng trí óc trống rỗng, không còn gợi được khuôn mặt nào.

Phu nhân đưa tay, từ lòng bàn tay tỏa ra ánh sáng đỏ. Lý Vân bị hút vào luồng sáng ấy, trở lại quá khứ một lần nữa:

Giữa kinh thành, một cậu bé học trò (chính là Lý Vân thời nhỏ) từng bị xe ngựa lao tới. Một quan viên mặc áo đen lao đến đẩy cậu ra, cứu sống cậu. Quan viên ấy không ai khác ngoài… kẻ đã bắt tay với Thừa Tướng để giết gia đình Thái Sử.

Cảnh tượng biến đổi nhanh chóng. Lý Vân thấy bản thân lúc nhỏ được quan viên kia chu cấp tiền bạc, bảo trợ thi cử, từng hứa rằng sẽ giúp cậu làm quan liêm chính. Nhưng sau đó, ông ta phản bội, ký lệnh xử trảm Thái Sử để đổi lấy quyền lực.

Khi hình ảnh tan biến, Lý Vân quỳ gục xuống, đèn lồng đỏ tụ lại quanh cậu. Một con mắt trong đèn lồng cất tiếng:

“Ngươi giờ không còn là người. Ngươi đã thuộc về nơi này. Muốn báo thù, phải dứt bỏ ký ức còn lại… và trở thành mắt trong đèn lồng.”

Gió lạnh quét qua, từng chiếc đèn lồng phát sáng rực, ánh đỏ phản chiếu trên khuôn mặt mờ ảo của Lý Vân. Một luồng hơi lạnh chảy từ đầu xuống tim – cậu cảm nhận nhân tính cuối cùng sắp biến mất.

Nhưng trong sâu thẳm, cậu vẫn còn một lựa chọn:

  • Giữ lại ký ức cuối cùng để vẫn là con người, nhưng không thể giúp oan hồn.
  • Hy sinh tất cả, trở thành linh hồn vĩnh viễn trong đèn lồng, mang trí nhớ đầy đủ của gia đình quan nhân để tìm cách trả thù.

Phu nhân nhìn cậu, đôi mắt máu lệ long lanh như chờ câu trả lời…


Chương 05 – Máu và Chuộc Tội

Đêm cuối cùng. Trăng đỏ lịm dần, gió lạnh thốc vào phủ Thái Sử, kéo theo tiếng gào khóc của trăm oan hồn.
Lý Vân đứng giữa đại sảnh, thân thể gần như trong suốt, mái tóc đã bạc trắng hoàn toàn. Xung quanh, hàng trăm đèn lồng đỏ xoay vòng, con mắt bên trong rực lửa, chờ đợi câu trả lời của cậu.

Phu nhân bước tới, đôi mắt máu lệ long lanh, giọng thì thầm len vào từng mạch máu:

“Ngươi muốn báo thù… hay trở về làm người?”

Lý Vân nhắm mắt. Từ sâu thẳm ký ức, cậu thấy hình ảnh bản thân lúc nhỏ được cứu sống, thấy vị quan áo đen (ân nhân phản bội) cười dịu dàng, dắt tay mình đi thi. Nhưng ngay sau đó, máu đỏ nhuộm sân phủ Thái Sử, cả gia đình vô tội bị chém oan.

Một luồng giận dữ bùng lên, nuốt chửng phần nhân tính cuối cùng. Lý Vân mở mắt – chúng rực đỏ như lửa.

“Nếu phải từ bỏ ta để đổi lại công lý cho người đã chết… ta nguyện trở thành oan hồn.”

Ngay lập tức, đèn lồng vỡ vụn, con mắt bên trong nhập vào cơ thể Lý Vân. Tiếng gào thét vang lên khắp phủ. Oan hồn của Thái Sử, phu nhân, đứa trẻ… hòa vào Lý Vân, biến cậu thành một thực thể ma quỷ đầy ký ức và thù hận.

Trong khoảnh khắc ấy, thời gian đảo ngược. Cậu đứng giữa pháp trường của năm xưa, khi án oan sắp thi hành. Không còn là bóng ma mờ nhạt, Lý Vân giờ mang hình hài một quan viên trẻ, đôi mắt đỏ máu. Giữa tiếng trống dồn, cậu lao lên chém đứt dây trói của gia đình Thái Sử, hét lớn trước mặt Hoàng thượng:

“Kẻ phản bội là Thừa Tướng! Chính hắn mua chuộc quan áo đen để dựng cáo trạng giả!”

Đám đông xôn xao, Hoàng thượng kinh hoảng. Quan áo đen – ân nhân phản bội – run rẩy quỳ xuống. Nhưng thay vì giết hắn, Lý Vân nhìn thẳng vào mắt ông ta, đôi mắt đỏ xoáy sâu như muốn thiêu đốt linh hồn.

“Ngươi từng cứu mạng ta… Ta không giết ngươi… nhưng để linh hồn ngươi mãi sống trong tội lỗi!”

Một tiếng sấm xé trời. Thừa Tướng cùng quan áo đen bị áp giải đi, vụ án oan được giải. Gia đình Thái Sử quỳ xuống cảm tạ.

Lý Vân mỉm cười… rồi tan thành tro bụi, chỉ để lại một chiếc đèn lồng đỏ trống rỗng treo lơ lửng giữa pháp trường.


Sáng hôm sau, phủ Thái Sử hoang phế biến mất hoàn toàn, chỉ còn bãi đất trống và một chiếc đèn lồng đỏ đã phai màu, treo trên cành cây khô. Người dân truyền nhau rằng, đêm trăng mờ sẽ không bao giờ còn thấy ánh đèn đỏ ma quái nữa…

Nhưng trong những giấc mơ hiếm hoi, có người thấy đèn lồng cũ khẽ chớp một lần, như con mắt của kẻ từng hy sinh cả ký ức và mạng sống để trả lại công lý.


Chương 06 – Đèn Lồng Không Tắt

Trăm năm trôi qua, câu chuyện về oan hồn phủ Thái Sử và đèn lồng đỏ dần trở thành huyền thoại. Người ta chỉ nhớ rằng, từng có một học giả trẻ lẻn vào phủ hoang rồi biến mất không dấu vết, và từ đó đêm trăng mờ không còn thấy ánh đèn đỏ nữa.

Một buổi chiều cuối thu, Tô Ngọc Dao, một nữ học giả hậu duệ xa của Thái Sử, trong lúc khảo cổ tìm lại gia phả gia tộc, tình cờ đến bãi đất nơi xưa kia từng là phủ Thái Sử. Giữa cành cây khô héo, cô phát hiện một chiếc đèn lồng đỏ mục nát, dù trải qua hàng trăm năm nhưng vẫn treo lơ lửng, không rơi xuống đất.

Khi chạm tay vào, một con mắt khô héo bên trong khẽ chớp nhẹ – dù rõ ràng đã không còn sự sống. Ngọc Dao hoảng sợ định buông ra, nhưng tiếng gió thì thầm vang lên:

“Ngươi… là huyết mạch cuối cùng của họ…”

Ngay lập tức, một cơn lốc bụi cuốn cô vào bức màn ký ức, đưa cô trở về khoảnh khắc pháp trường ngày xưa. Ngọc Dao nhìn thấy cảnh gia tộc mình được minh oan, thấy bóng dáng Lý Vân – người học giả trẻ đã hi sinh ký ức và linh hồn – tan biến để trả lại công lý.

Trong hư không, linh hồn mờ ảo của Lý Vân xuất hiện, chỉ còn đôi mắt đỏ u ám. Anh khẽ cười, giọng nói vang lên như từ xa xăm:

“Ta từng thề sẽ không để oan hồn vĩnh viễn lưu lạc… Nhưng khi họ được giải thoát, ta lại trở thành linh hồn cô độc.
Ngươi… là người duy nhất nghe được lời ta. Hãy đem câu chuyện này viết lại… để không ai còn chịu oan khuất như gia đình ngươi.”

Ngọc Dao bật khóc, đưa tay chạm vào linh hồn ấy. Trong khoảnh khắc ấy, đèn lồng đỏ tỏa sáng lần cuối cùng, bao quanh là ánh máu pha lẫn sương trắng. Toàn bộ ký ức của vụ án, cùng câu chuyện về Lý Vân, khắc sâu vào tâm trí cô.

Khi ánh sáng tan đi, Ngọc Dao trở lại bãi đất hoang, chiếc đèn lồng cũ đã rơi xuống đất, tan thành tro bụi. Nhưng lần này, cô biết rằng oan hồn đã được siêu thoát thật sự.

Và thế là, trong sử sách triều đại sau này, xuất hiện một bản chép tay với tựa đề:

“Đèn Lồng Mắt Người – Chuyện Về Một Học Giả Đổi Ký Ức Lấy Công Lý”

Câu chuyện ấy trở thành lời cảnh tỉnh muôn đời, rằng công lý đôi khi chỉ đến khi có người dám hi sinh cả chính mình để tìm ra sự thật.


Chương 07 – Hồn Phách Hai Thế Kỷ

Mùa đông năm ấy, sau khi Ngọc Dao xuất bản “Đèn Lồng Mắt Người”, câu chuyện lan khắp kinh thành. Nhưng chỉ mình cô biết rằng linh hồn Lý Vân chưa thực sự biến mất – nó vẫn bị kẹt giữa hai cõi âm dương.

Đêm nọ, khi trăng vừa ló khỏi mây, Ngọc Dao lại mơ thấy bãi đất hoang xưa. Giữa bóng đêm, đèn lồng đỏ mới xuất hiện – không phải cũ nát mà sáng rực, bên trong con mắt người vẫn còn ướt, chớp liên hồi.

Giọng nói quen thuộc vang lên, giờ đây trầm hơn, lẫn tiếng gió:

“Ta… vẫn ở đây… Công lý đã được trả, nhưng ký ức của ta không còn chốn trở về…”

Ngọc Dao hiểu ra rằng linh hồn Lý Vân đã bị chia làm hai: một phần đã siêu thoát khi oan án được giải, phần còn lại bị giam trong thời gian, vì đã đánh đổi toàn bộ ký ức để minh oan.

Trong cơn mộng, cô thấy mình bước vào cánh cửa ánh đỏ, quay ngược thời gian đến khoảnh khắc Lý Vân vừa biến thành mắt trong đèn lồng. Khắp phủ Thái Sử là máu đỏ và tiếng oán hồn, còn Lý Vân – không còn hình dáng con người – chỉ là linh quang yếu ớt bay giữa bóng tối.

Ngọc Dao tiến đến, cố gắng nắm lấy linh hồn ấy. Khi bàn tay họ chạm nhau, ký ức bị mất của Lý Vân trào dâng: tuổi thơ nghèo khó, lần được quan áo đen cứu sống, ước mơ làm người thanh liêm, và cuối cùng là đêm định mệnh lẻn vào phủ bỏ hoang.

Nước mắt Lý Vân rơi, tiếng nói đầy nỗi niềm:

“Ta đã quên hết… nhưng chính nhờ quên mà tìm ra công lý. Giờ ta không còn là ta, không thể về lại nhân gian…”

Ngọc Dao run rẩy:

“Nếu ký ức ấy là sợi xích, ta sẽ mang nó thay ngươi… Ngươi chỉ cần được siêu sinh.”

Nói rồi, cô ôm lấy linh hồn ấy. Đèn lồng đỏ sáng rực, con mắt tan thành muôn ánh sao nhập vào cơ thể Ngọc Dao. Cô ngất lịm.

Sáng hôm sau, người dân phát hiện Ngọc Dao nằm bất tỉnh, cạnh cô là chiếc đèn lồng trống rỗng. Khi tỉnh lại, cô không còn là chính mình – trong đôi mắt Ngọc Dao, ánh nhìn của Lý Vân sống lại, nhưng ký ức của cô thì biến mất hoàn toàn.

Người ta truyền rằng, từ đó về sau, hậu duệ Thái Sử luôn có một người mang đôi mắt đỏ, lang thang khắp nhân gian ghi chép án oan và giải cứu linh hồn bị khuất lấp – như thể Lý Vân đã sống tiếp trong dòng máu ấy, mãi mãi là hồn phách không ngủ yên.


Chương 08 – Đèn Lồng Trấn Quỷ

Nhiều tháng sau biến cố trên bãi đất hoang, Ngọc Dao không còn là chính mình. Trong đôi mắt cô, ánh đỏ ma mị của Lý Vân luôn le lói, đôi khi giọng nói trầm khàn của anh vang lên trong đầu, như một người đồng hành vô hình.

Đêm nọ, khi trăng mờ, gió hun hút thổi qua mái ngói phủ rêu của ngôi miếu hoang ở vùng biên ải, Ngọc Dao cảm nhận được hàng trăm oan hồn bị giam cầm dưới nền đất. Chúng kêu gào, đập phá, khiến người dân quanh vùng chết dần vì bệnh lạ và ác mộng.

Trên tay Ngọc Dao, chiếc đèn lồng đỏ trống rỗng bất ngờ phát sáng. Từ trong ánh sáng đỏ, con mắt người chớp nhẹ – lần này không còn đáng sợ, mà như hướng dẫn. Giọng nói của Lý Vân vang lên:

“Nơi này từng là bãi hành hình của một quan trấn giữ biên ải.
Hắn bị oan, linh hồn không siêu thoát, kéo theo bao người chết cùng.
Chúng ta… phải giải thoát họ.”

Ngọc Dao lặng lẽ đào xuống khu đất trung tâm. Tại đó, cô tìm thấy hộp sắt phong ấn chứa bản cáo trạng giả và thanh đao hành hình gỉ sét. Khi cô mở hộp, đất trời rung chuyển, oan hồn quan trấn hiện hình – gương mặt dữ tợn, xích sắt quấn quanh cổ, mắt đỏ rực.

Cùng lúc, đèn lồng đỏ bay lên không, ánh sáng rọi xuống như phong ấn linh hồn. Lý Vân nhập vào cơ thể Ngọc Dao, đôi mắt cô chuyển hoàn toàn thành đỏ máu. Cô bước đến đối diện oan hồn, giọng nói trầm như từ cõi chết:

“Ta hiểu nỗi oan của ngươi… nhưng giết thêm người chỉ làm máu thêm nặng.
Hãy để ta dùng ký ức này minh oan cho ngươi.”

Oan hồn gào thét, nhưng rồi từng chuỗi xích sắt tự tan rã, vụt thành khói đen nhập vào đèn lồng. Một cơn gió lạnh quét qua, đất trời lặng im.

Ngọc Dao ngã quỵ. Khi tỉnh dậy, miếu hoang trở nên sáng sủa lạ thường, bãi đất từng bị nguyền rủa nay chỉ còn cỏ xanh. Người dân dần hồi phục. Trong tay cô, đèn lồng đỏ lặng lẽ rung nhẹ – con mắt đã nhắm, như dấu hiệu oan hồn được giải thoát.

Từ đó, Ngọc Dao – mang linh hồn Lý Vân – bắt đầu hành trình đi khắp các vùng đất, tìm kiếm những oan hồn bị lãng quên. Đèn lồng đỏ trở thành pháp khí trấn quỷ, vừa soi tỏ sự thật, vừa lưu giữ ký ức những linh hồn đã được minh oan.

Người đời truyền nhau rằng:

“Ở đâu có oan hồn khóc trong đêm trăng mờ,
sẽ thấy một học giả áo lam, tay cầm đèn lồng đỏ,
đôi mắt đỏ như máu, nhưng chỉ để khóc thay những linh hồn không lời kêu cứu…”


Chương 09 – Oan Hồn Không Muốn Siêu Thoát

Trời đêm nhuộm màu tro tàn, trăng mờ ẩn sau mây đen. Ngọc Dao lang thang tới thung lũng Hoàng Giản, nơi dân gian đồn đại rằng “oan hồn Thủ Phủ” đã ám nơi này suốt hàng chục năm. Khác với những linh hồn trước, oan hồn này không cầu giải thoát mà giết hại bất cứ ai dám đến gần.

Khi đặt chân xuống đáy thung lũng, đèn lồng đỏ trên tay Ngọc Dao tự phát sáng dữ dội. Bên trong, con mắt người mở ra, chớp liên hồi như cảnh báo hiểm họa. Giọng nói của Lý Vân vang lên, trầm và nặng như tiếng vọng từ địa phủ:

“Cẩn thận… linh hồn này bị hận thù nuốt trọn, hắn sẽ muốn kéo chúng ta xuống cùng.”

Đột nhiên, sương đen tràn đến, xung quanh lạnh buốt. Một bóng người khổng lồ, mặt che mặt nạ đồng vỡ, xuất hiện. Dưới chân hắn, hàng trăm oan hồn nhỏ rên rỉ quỳ mọp như quân lính. Hắn chính là Thủ Phủ – quan trấn năm xưa bị vu phản nghịch, bị lăng trì man rợ đến chết.

Thủ Phủ cất tiếng cười khàn đặc:

“Ngươi đến để giải oan ư? Ngươi nghĩ ta muốn được siêu thoát sao?
Ta đã chết… nhưng ta muốn sống trong hận thù vĩnh viễn, kéo tất cả xuống địa ngục cùng ta!”

Gió cuồng nộ nổi lên, những oan hồn nhỏ lao đến như thủy triều đen. Ngọc Dao nâng đèn lồng, đôi mắt đỏ máu bùng sáng. Ánh đỏ phát ra, xích hồn quỷ (sợi xích linh hồn) hiện hình, quấn chặt từng oan hồn nhỏ, giải thoát họ.

Nhưng mỗi khi một linh hồn được giải, sức mạnh Thủ Phủ càng phẫn nộ, thân hình hắn phình to, tiếng gào xé tan núi đá:

“Ngươi dám cướp quân lính của ta… Ta sẽ giữ ngươi lại… làm oan hồn bạn đồng hành, vĩnh viễn không rời!”

Bóng đen từ hắn lan rộng, quấn chặt cơ thể Ngọc Dao, kéo cô xuống vực sâu. Trong khoảnh khắc bị nuốt chửng, linh hồn Lý Vân tách khỏi Ngọc Dao, xuất hiện như một bóng đỏ rực, đứng chắn trước Thủ Phủ:

“Nếu ngươi muốn bạn đồng hành… hãy để ta.
Nhưng ngươi phải thề… dừng việc sát hại người vô tội.”

Thủ Phủ sững lại. Lần đầu tiên, đôi mắt đỏ rực sau mặt nạ đồng rơi một giọt lệ đen. Hắn thì thào:

“Ngươi… cũng là oan hồn lạc lối sao?”

Cả hai linh hồn đối diện nhau trong biển máu. Cuối cùng, Thủ Phủ cắm thanh đao ma xuống đất, gầm lên một tiếng dữ dội. Núi đá nứt toác, bầy oan hồn nhỏ bay lên trời, tan vào ánh sáng đỏ của đèn lồng.

Ngọc Dao tỉnh dậy, thấy đèn lồng đỏ treo lơ lửng, con mắt bên trong rực sáng hơn bao giờ hết. Giọng nói Lý Vân vang lên yếu ớt:

“Ta… đã đi cùng hắn… để giữ hắn khỏi giết thêm người…
Từ nay… chỉ còn ngươi và đèn lồng… tiếp tục hành trình…”

Ngọc Dao bật khóc, ôm lấy đèn lồng. Trên cao, bóng trăng hé ra khỏi mây, chiếu sáng thung lũng giờ đây yên bình. Nhưng từ xa, người ta kể rằng đôi khi trong sương mù vẫn thấy hai bóng oan hồn – một mặc áo học giả, một mang mặt nạ đồng – cùng nhau tuần tra cõi âm, canh giữ công lý cho người chết.


Chương 10 – Ma Vương Áo Đen (Kết thúc)

Nhiều năm trôi qua, Ngọc Dao đã giải thoát vô số oan hồn. Nhưng một đêm trăng máu, khi cô đến U Cốc, chiếc đèn lồng đỏ rung dữ dội, con mắt bên trong mở to như nhìn thấy kẻ thù cuối cùng.

Từ bóng tối, xuất hiện hồn quan áo đen – người từng phản bội, dựng cáo trạng giả khiến gia đình Thái Sử bị xử trảm, khởi nguồn mọi oan hồn. Sau khi chết, hắn không siêu thoát mà trở thành Ma Vương cõi âm, nuôi dưỡng sức mạnh bằng oán khí của hàng vạn linh hồn.

Ma Vương bước ra, áo quan đen dài quét đất, đôi mắt đỏ như than hồng:

“Cuối cùng… hậu duệ và oan hồn của kẻ ta từng lợi dụng cũng tìm đến.
Các ngươi tưởng có thể trả công lý ư?
Công lý… chỉ là trò cười do kẻ mạnh viết ra!”

Ngọc Dao giơ đèn lồng đỏ. Lý Vân – giờ là linh hồn yếu ớt bên trong – thì thầm:

“Hắn là gốc rễ mọi oan hồn… Nếu hắn còn tồn tại, đèn lồng và ta mãi mãi không yên…
Chúng ta… phải đánh đổi tất cả.”

Ma Vương tung tay, hàng ngàn oan hồn đen lao tới. Đèn lồng bùng sáng đỏ rực, xích hồn quỷ quấn lấy từng oan hồn, giải thoát chúng. Tiếng khóc vang vọng trời đất.

Nhưng Ma Vương quá mạnh – hắn bắt được Ngọc Dao, bóp nghẹt hơi thở, thì thầm:

“Ngươi giống y Lý Vân năm xưa… chỉ khác là hôm nay không còn ai cứu nổi ngươi.”

Ngay khoảnh khắc ấy, linh hồn Lý Vân tách khỏi đèn lồng, bùng lên như ngọn lửa đỏ máu, quấn quanh Ma Vương:

“Sai rồi… hôm nay… ta tự cứu mình, và cứu tất cả những oan hồn mà ngươi từng giết!”

Bầu trời xé ra, đèn lồng hóa thành vòng tròn ánh sáng đỏ, hút toàn bộ oán khí và linh hồn Ma Vương. Núi đá rung chuyển, địa ngục đỏ rực, tiếng gào thét của Ma Vương tan vào hư vô.

Khi ánh sáng dịu xuống, Ngọc Dao ngã quỵ, đèn lồng đã biến mất. Lý Vân hiện ra lần cuối, khuôn mặt hiền hòa như đêm đầu tiên lẻn vào phủ Thái Sử:

“Công lý cuối cùng cũng được trả trọn vẹn…
Ta… giờ mới có thể quên đi mọi đau đớn.
Hãy sống tiếp… kể lại câu chuyện này… để không còn oan hồn nào phải đổi mạng như ta.”

Ngọc Dao gào khóc, nhưng cơ thể Lý Vân dần tan thành từng hạt sáng, bay lên trời đêm. Gió cuốn qua, để lại sự tĩnh lặng chưa từng có trong cõi âm.

Từ đó về sau, đêm trăng mờ không còn xuất hiện đèn lồng đỏ. Nhưng người ta truyền rằng, ở những nơi từng có án oan, đôi khi xuất hiện một đốm sáng đỏ nhỏ dẫn lối công lý, và trong làn gió nhẹ, có thể nghe thấy tiếng nói xa xăm:

“Ta là mắt trong đèn lồng… nhìn thấy mọi oan khuất…
và sẽ mãi soi đường cho công lý.”

 Vật Phẩm Phong Thủy May Mắn Trừ Tà – Bình An!

 Bạn có tin rằng một vật phẩm nhỏ bé lại có thể mang đến sự bình an, xua tan vận xui, thu hút tài lộc? 7 vật phẩm phong thủy đặc biệt dưới đây được chế tác tinh xảo từ chất liệu tự nhiên (trầm hương, dâu tằm, đá mắt hổ), kết hợp năng lượng tâm linh, chính là "lá bùa hộ mệnh" giúp bạn vững tâm mỗi ngày. Khám phá ngay!

1)DÂY CHUYỀN PHẬT BẢN MỆNH TRẦM HƯƠNG

🔗  SHOPEE |https://s.shopee.vn/2LMjfdKLyu

🔗 TIKTOK  https://vt.tiktok.com/ZSkvJ9k1U/

 

2)VÒNG TAY TRẦM HƯƠNG 108 HẠT - BÌNH AN TRỌN ĐỜI

🔗 SHOPEE | https://s.shopee.vn/20jtH3llMO

 🔗 TIKTOK  https://vt.tiktok.com/ZSkvJRkR8/

3) VÒNG TRẦM HƯƠNG NGŨ MỆNH - HỢP TUỔI RƯỚC LỘC

🔗 SHOPEE | https://s.shopee.vn/10rM5GNp2G

 🔗 TIKTOK SHOP  https://vt.tiktok.com/ZSkvJ5KGB/



4)VÒNG TAY MẶT PHẬT BẢN MỆNH 12 CON GIÁP

🔗 SHOPEE 1 |https://s.shopee.vn/4fkeS3uMRm

 🔗 SHOPEE 2 https://s.shopee.vn/6AZSEn7Ow1

5) VÒNG DÂU TẰM 108 HẠT - "THẦN HỘ MỆNH" TRỪ TÀ

🔗 SHOPEE  https://s.shopee.vn/708ZEOTDXu

 

6) VÒNG DÂU TẰM KHẮC TÊN - BÙA HỘ THÂN ĐỘC NHẤT

🔗 SHOPEE | https://s.shopee.vn/1qQT4uUkKW

🔗 TIKTOK SHOP https://vt.tiktok.com/ZSkveFTT5/



7) MẶT DÂY CHUYỀN PHẬT BẢN MỆNH ĐÁ MẮT HỔ - UY LỰC VÔ SONG

🔗 SHOPEE |https://s.shopee.vn/10rL6svxtq

 🔗 TIKTOK SHOP  https://vt.tiktok.com/ZSkveYny5/

"Vật phẩm phong thủy không chỉ là trang sức - Đó là năng lượng bảo hộ bạn mỗi ngày!"

Đừng để tâm linh bị bỏ quên – hãy chọn cho mình một vật hộ thân, thu hút năng lượng tốt lành mỗi ngày!

Post a Comment

0 Comments