CHƯƠNG 01: CỬA BAN CÔNG
Villa
Mộc Lan nằm khuất giữa một vùng đồi thông hiếm người lui tới, cách trung
tâm Đà Lạt gần 10 cây số. Bao quanh là rừng rậm ngập sương và những con đường
đất trơn trượt mùa mưa. Nhóm sáu người — ba nam, ba nữ, thuê nơi này để tránh
phố thị, sống chậm vài ngày giữa thiên nhiên.
Ngày
họ đến, trời bắt đầu mưa. Mưa từ chiều tối hôm đó, kéo dài suốt ba ngày ba đêm.
Lúc đầu còn rôm rả cười đùa, uống rượu vang, bật nhạc chill, nhưng đến ngày thứ
hai… ai cũng bắt đầu cảm thấy điều gì đó không đúng.
Phòng
khách ngập ánh đèn vàng ấm, nhưng phía cuối hành lang tầng trệt, một căn
phòng luôn được khóa trái. Chủ villa nói đó là kho cũ, không nên động vào. Thế
nhưng, đêm đầu tiên, Hưng — chàng trai ngủ ở phòng gần căn kho ấy — nghe tiếng
kéo va-li lộc cộc trên sàn gỗ, đều đặn và chậm rãi, như có người đi
tới đi lui không nghỉ.
Cậu
nghĩ có người thức dậy dọn đồ, nhưng sáng hôm sau, cả nhóm đều quả quyết:
“Không ai rời phòng cả.”
Đêm
thứ hai, khi ánh đèn bắt đầu nhấp nháy vì chập điện, Trang — một cô gái trong
nhóm — phát hiện điều lạ lùng: Trên bàn ăn, có một tờ giấy gấp đôi đặt
ngay ngắn bên cạnh chậu hoa lavender giả. Giấy cũ vàng ố, dòng chữ mực nhòe
nhưng vẫn rõ:
“Khách
trọ cũ chưa đi. Không được mở cửa ban công.”
Mọi
người cười xòa, cho là trò đùa của ai đó trong nhóm. Hưng lục lại điện thoại,
nhưng đêm qua không có ai rời phòng. Không ai mang va-li. Không ai viết giấy.
Không ai… có lý do để dọa nhau.
Từ
đó, căn phòng sát vách bắt đầu phát ra tiếng gõ nhẹ lên tường mỗi lúc
2 giờ 17 phút sáng. Luôn đúng giờ. Luôn ba nhịp. Không nhiều hơn. Không ít
hơn.
Đến
đêm thứ ba, mưa to như trút. Gió rít xuyên qua rặng thông, khiến villa run lên
từng đợt. Hưng bị đánh thức bởi tiếng lạch cạch kim loại, như khóa cửa
đang bị mở.
Cậu
mở mắt nhìn quanh — đèn trong phòng tắt ngúm. Cửa ban công — cánh cửa mà nhóm
đã lấy ghế chặn lại từ chiều — đang từ từ mở ra, không tiếng động.
Ngoài
kia, trong mưa trắng xóa, một bóng người mờ nhòe đứng bất động giữa ban công,
đầu nghiêng về một bên, như đang nhìn vào trong phòng.
Cơn
gió thổi qua. Tờ giấy cũ bị gió hất lên, bay là là qua sàn, dừng lại
ngay trước chân Hưng.
Dòng
chữ mới hiện ra dưới ánh sét chớp:
“Chúng
tôi không đi. Bây giờ, đến lượt các người.”
CHƯƠNG 02: TIẾNG GÕ LÚC 2:17
Không
ai ngủ được đêm đó.
Hưng
không dám kể chuyện cửa ban công tự mở, sợ khiến cả nhóm hoảng loạn. Nhưng
gương mặt tái nhợt, mồ hôi lạnh và thái độ lầm lì sáng hôm sau của cậu khiến cả
đám đoán được điều gì đó… rất không ổn.
Trên tay Hưng là tờ giấy cũ ố vàng, tách ra
hai phần: mặt trước là dòng chữ hôm qua – "Khách trọ cũ chưa đi." Mặt
sau, dưới vết mực lem nước:
"2:17. Đừng trả lời tiếng gõ cửa."
Lúc
đó là buổi sáng ngày thứ ba. Mưa chưa dứt. Gió quất vào khung cửa kính rung lên
lạch cạch. Villa như bị bọc trong một lớp sương đặc quánh, bên ngoài hoàn toàn
mất phương hướng. Không ai còn muốn ở lại, nhưng xe không thể gọi, đường trơn
trượt đến mức chủ villa nhắn: “Chưa thể đến đón, chờ thêm một ngày.”
Một
ngày nữa trong căn nhà có tiếng bước chân mà không ai bước.
Đêm. 2 giờ 15 phút.
Minh
– người duy nhất còn thức – đang ngồi trong phòng khách, tai đeo headphone, mắt
dán vào màn hình điện thoại. Lúc ấy, cậu cảm thấy không khí… thay đổi.
Lạnh. Tĩnh lặng đến nghẹt thở. Dù nhạc vẫn chạy, nhưng âm thanh đột ngột
biến mất, như bị hút hết vào không gian quanh mình.
Rồi…
Cốc… cốc… cốc.
Tiếng
gõ vang lên — ba nhịp. Chính xác lúc 2:17.
Không
phải tiếng cửa phòng. Không phải cửa chính.
Là cửa ban công.
Cánh
cửa bằng gỗ thông sơn đen, đang đóng kín, bị che bởi tấm rèm dày. Nhưng sau
tiếng gõ, tấm rèm rụng xuống không lý do, để lộ một bóng người đứng
sấp mặt ngoài cửa. Kính đọng mưa, hình ảnh nhòe nhoẹt — một người phụ nữ
tóc dài, mặc áo choàng ngủ trắng, đầu hơi nghiêng, tay vẫn còn đặt lên mặt
kính.
Hưng
kể lại: đêm qua, lúc cửa tự mở, cậu thấy một bóng người tương tự đứng
giữa ban công, mưa đổ lên người mà không hề nhúc nhích. Cái bóng đó biến mất
khi tiếng chuông đồng hồ ngân lên lúc 2:30.
“Chỉ
cần không đáp lại tiếng gõ… có thể họ sẽ rời đi,” Hưng nói.
Nhưng
không phải ai cũng giữ được bình tĩnh.
Tầng
trên, Mỹ – cô gái ngủ một mình – nghe thấy tiếng bước chân gõ đều đều
ngay bên ngoài hành lang. Cô tưởng có ai trong nhóm, liền run run hỏi lớn:
–
Ai đó?
Không
ai trả lời.
Ngoài
cửa sổ phòng cô, có tiếng va chạm của vật kim loại lăn dưới sàn, như
bánh xe của một chiếc va-li.
Đèn
bàn chớp tắt. Gió rít xuyên khe cửa.
Rồi…
tiếng gõ vang lên.
Cô tiến đến gần, mắt nhìn qua lỗ mắt mèo — không
thấy ai.
Nhưng
khi cô quay lưng lại...
Cánh cửa bật mở. Không một tiếng động.
Không
có ai ngoài đó. Chỉ là hành lang dài, hun hút, ánh đèn mờ vàng đung đưa. Nhưng sàn
gỗ trước cửa phòng, hiện rõ dấu chân trần, nhỏ nhắn, còn đọng nước
mưa lạnh ngắt.
Mỹ
lùi lại.
Đèn
vụt tắt.
Sáng
hôm sau, nhóm chỉ còn lại năm người.
Căn phòng của Mỹ trống không. Va-li vẫn còn. Áo khoác còn
treo trên ghế. Cửa ban công trong phòng hé mở.
Trên
mặt kính mờ sương, hiện rõ dấu tay phụ nữ in lại từ bên trong.
Và
trên bàn phòng khách…
Lại
xuất hiện thêm một tờ giấy mới:
CHƯƠNG 03: VA-LI KÉO NGƯỢC LÊN CẦU
THANG
Trời
vẫn mưa.
Sáng
ngày thứ tư, Mỹ mất tích. Không một dấu hiệu giằng co. Không máu. Không
tiếng la hét. Chỉ có chiếc va-li đặt ngay cửa phòng, ướt sũng nước, dù không
ai mang nó ra ngoài.
Trên
bề mặt va-li là một dấu tay nhỏ in rõ trong lớp bụi mỏng, như có người
từng chạm vào từ một bên không tồn tại.
Hưng
đọc đi đọc lại tờ giấy trên bàn, cố đoán ý nghĩa:
Nhóm
giờ chỉ còn 6 người. Nhưng điều khiến họ rợn gáy không phải là việc thiếu
người…
Mà là con số "1 đã đi" đã được viết từ trước.
Không ai viết thêm. Không ai thấy tờ giấy được thay.
Đêm
thứ tư.
2:03 sáng.
Trời
không còn mưa. Nhưng có tiếng nước nhỏ đều từ tầng trên xuống, từng
giọt… từng giọt… như rơi từ một cơ thể ướt sũng.
Căn
villa yên tĩnh như bị hút mất âm thanh. Tiếng thở trở nên rõ ràng. Gió không
còn. Chỉ còn tiếng “kéo… kéo…” va-li lăn chậm trên sàn gỗ.
Cả
nhóm tụ lại ở phòng khách, không ai dám ngủ. Ai cũng nghe tiếng va-li đang
được kéo từ tầng trên xuống, rồi ngập ngừng dừng lại giữa cầu thang.
Đèn
cầu thang sáng nhấp nháy rồi tắt hẳn.
Một
thành viên — Nam, vì quá căng thẳng — tiến lại sát mép cầu thang, cầm
đèn pin soi thử.
Không có gì cả. Không người. Không va-li.
Nhưng
trên từng bậc gỗ, hiện ra dấu bánh xe ướt — như có thứ gì vừa kéo
ngược từ dưới lên…
Cốc… cốc… cốc.
Hưng
hoảng sợ, ngăn mọi người phản ứng. Nhưng Minh đã lỡ hỏi lớn:
–
Ai đó?
Tức
khắc, tiếng bước chân nặng nề vang lên ở tầng hai, như có ai chạy bằng
chân trần thật mạnh trong hành lang, dội lên trần nhà. Rồi im bặt.
Hưng
hét lên:
–
Đừng đáp nữa! Im lặng hết cho tôi!
Từng
người về phòng, cố gắng im lặng như lời dặn. Nhưng đêm đó, Lan — bạn
gái Minh — biến mất.
Chiếc
điện thoại của cô được tìm thấy đặt dưới bàn thờ bằng gỗ giữa hành lang
tầng hai, màn hình vẫn sáng, dừng lại ở khung giờ 2:18.
Và
trên tầng hai, một chiếc va-li gỗ cũ kỹ không rõ của ai được đặt ngay
giữa cầu thang, khóa đã bung, như đang chờ ai đó đóng lại và kéo đi…
CHƯƠNG 04: CÁI BÓNG TRONG GƯƠNG
KHÔNG DI CHUYỂN
Đêm
thứ tư, trời mưa lại. Lạnh hơn. Nặng hơn.
Minh
nhìn chằm chằm vào tấm gương trong phòng tắm, nơi ánh đèn mờ nhòe hắt bóng anh
lên. Nhưng chỉ vài giây sau, anh cảm thấy sai sai.
Bóng
trong gương… không làm theo.
Minh
nhướng mày. Ngoài gương, anh đưa tay phải lên đầu. Nhưng trong gương, cái bóng không
hề nhúc nhích.
Anh
đứng lặng vài giây. Gió rít bên ngoài ban công. Rồi cái bóng… từ từ mỉm
cười.
Minh
hoảng sợ chạy ra khỏi phòng, không nói không rằng. Hưng đỡ lấy anh, chưa kịp
hỏi gì thì cả nhóm nghe tiếng va-li kéo từ phòng sát vách — phòng của
Lan, người đã mất tích đêm trước.
Cạch… cạch… kéo…
Họ
chạy lên, cửa phòng Lan vẫn khóa. Nhưng rõ ràng tiếng bánh xe va-li vẫn đang
lăn. Khi cánh cửa bật mở, phòng trống trơn. Nhưng sàn gỗ vẫn còn vết
nước ướt theo đường kéo, chạy thẳng vào nhà tắm.
Đêm
đó, tất cả dồn về phòng khách, đốt lửa trong lò sưởi, ngồi túm tụm trong im
lặng.
–
Mở cửa ban công… lạnh quá…
Không
ai dám nhúc nhích.
Rồi
một vật rơi xuống sàn, đánh cạch! — là… một chiếc khóa va-li
rỉ sét, đặt ngay giữa phòng khách.
Tờ giấy mới nằm trên ghế sofa, không ai thấy ai
đặt:
Minh
ú ớ, run rẩy. Hưng quay sang thì thấy Minh đang khóc. Nhưng trong gương phía
sau, cái bóng Minh lại… đang cười.
Sáng hôm sau, không ai thấy Minh đâu nữa. Phòng
tắm bị khóa trong. Cửa sổ mở. Và trên tấm gương dính đầy hơi nước, chỉ còn một
chữ:
“4.”
CHƯƠNG 05: NGƯỜI TRONG ẢNH KHÔNG
NHÌN VÀO ỐNG KÍNH
Sáng
ngày thứ năm, khi trời vẫn chưa dứt mưa, nhóm chỉ còn lại sáu người.
Không
ai còn nhắc tới Minh.
Hương
– vốn là người hay chụp ảnh – mở điện thoại ra xem lại những tấm hình họ chụp
từ hôm đến villa. Nhưng khi đến bức ảnh chụp tập thể buổi tối hôm đầu,
tay cô run bắn:
Trong
ảnh có… 11 người.
Cô
phóng to, đếm lại từng khuôn mặt. Đúng là có một người phụ nữ mặc áo khoác
đỏ, đứng hơi chếch về một bên — ai cũng nghĩ là bạn của ai đó.
Hương
lập tức gọi mọi người lại xem. Họ càng nhìn càng hoảng: Trong mọi bức ảnh từ
hôm đến giờ, người phụ nữ áo đỏ đều xuất hiện, ở một góc nào đó —
đứng trong nền, lấp ló sau rèm cửa, phản chiếu mờ trong kính…
Và
trong ảnh mới nhất — chụp ngay trước khi Minh biến mất, cô ta đứng sau
lưng Minh, nhưng tay cô ta đang đặt lên vai anh.
Không
ai nhớ đã thấy cô ấy ngoài đời. Càng không ai nhớ có ai mặc áo đỏ trong nhóm.
Chiều
hôm đó, Hưng quyết định kiểm tra camera villa (do khu nghỉ dưỡng lắp để đảm bảo
an toàn). Nhưng khi mở video lên, tất cả các đoạn từ đêm đầu tiên đến nay đều nhảy
hình, nhiễu sóng, và có lúc… có hình ảnh nhưng không có người.
Trong
video cảnh Minh bước vào phòng tắm, gương không phản chiếu anh. Nhưng một
lúc sau, một người khác bước ra. Nhìn rất giống anh… nhưng tóc dài,
mắt đen sì, chân trần bước ra như trôi.
Tối
hôm đó, khi ngồi co ro bên lò sưởi, Hương rút điện thoại ra, định xóa toàn bộ
ảnh trong máy. Nhưng khi mở thư viện, một ảnh mới được chụp cách đó 10 phút
— lúc cô đang ngủ — hiện ra.
Là
một bức ảnh cận mặt cô, với chú thích:
"Đẹp đấy. Giờ thì đến lượt cô."
Và
bàn tay của ai đó đang thò ra từ khe cửa, cào nhẹ xuống mặt gỗ.
Trên gương phòng tắm, sáng hôm sau có dòng chữ mới:
"5."
CHƯƠNG 06: TIẾNG GỌI BÊN NGOÀI CỬA
Trời
vẫn mưa không dứt. Cả nhóm giờ chỉ còn năm người. Không ai dám nhắc đến
Hương — cô là người tiếp theo biến mất sau khi phát hiện ảnh chụp lạ trong máy.
Sáng
hôm đó, cửa phòng cô mở toang, cửa ban công khe khẽ lắc lư, và chiếc
vali đỏ không còn ở đó.
Trên
bàn, có một mẫu giấy gấp đôi, ướt sũng nước mưa, chỉ ghi đúng một câu:
“Cô ấy đã đi theo họ.”
Hưng
— người lớn tuổi nhất nhóm — bắt đầu nghi ngờ. Anh tìm đến phòng kỹ thuật cuối
hành lang, nơi đặt hộp cầu dao và sơ đồ điện của căn villa.
Trong
lúc lần mò dưới ánh đèn pin, anh phát hiện một sơ đồ tầng cũ hơn, vẽ
tay, mực đỏ. Theo đó, phía sau ban công tầng hai từng có… một phòng ký túc
phụ, bị đóng lại từ năm 1998 sau một vụ tai nạn hỏa hoạn.
Không
ai từng nhắc đến điều này trong lúc đặt phòng. Trên giấy tờ, villa chỉ có 3
phòng ngủ chính.
Tối
đó, bốn người còn lại ngồi sát bên lò sưởi, không ai ngủ. Mỗi tiếng gió lùa,
mỗi giọt mưa đập vào kính, đều khiến tim họ thắt lại.
Rồi
vào lúc 2:17 sáng, tiếng bước chân lại vang lên, kéo dài qua hành
lang tầng trên. Không ai dám ra.
Tiếp
theo đó là tiếng va chạm mạnh — như thể ai đó kéo một chiếc vali kim
loại trầy xuống cầu thang gỗ, từng nấc, từng nấc một.
Bích,
vốn là người yếu bóng vía nhất, đột ngột đứng dậy, mặt trắng bệch:
“Ai…
ai vừa gọi tên tao?”
Cả
nhóm sững lại.
Bích
run rẩy chỉ về phía cửa chính:
“Có
người… vừa gọi tao ngoài đó. Giọng của… Minh. Ảnh gọi: ‘Bích ơi, mở cửa
cho tao với… lạnh lắm…’”
Hưng
giữ Bích lại, nhưng cô vùng vẫy mạnh bất thường. Rồi cửa chính bật mở —
không ai kịp phản ứng.
Chỉ
thấy sương mù tràn vào, dày đặc như khói. Trong mờ ảo, một bóng người
đứng ngoài ngưỡng cửa, tay cầm vali đỏ, tóc dài, mặt bị tóc phủ kín.
Một
bàn tay trắng bệch thò ra, nắm lấy tay Bích.
Rồi
cả hai biến mất vào màn sương.
Sáng
hôm sau, chiếc gương trong phòng khách lại có chữ mới:
“4.”
Cửa
ban công mở toang, thảm lót dưới chân đầy dấu giày ướt — nhưng chỉ có một
đôi dấu chân.
Còn
chiếc vali đỏ… đã trở lại vị trí cũ.
CHƯƠNG 07: HỒ SƠ KHÁCH TRỌ KHÔNG TÊN
Sau
khi Bích mất tích, bốn người còn lại — Hưng, Trí, An và Thảo — bắt đầu thu
dọn đồ đạc. Ai cũng nghĩ đến việc rời khỏi villa, bất chấp mưa gió.
Nhưng mỗi lần mở cửa chính, một lực vô hình như đẩy lùi họ lại, khiến
tim đập loạn.
Cơn
mưa không còn là mưa bình thường. Nó rơi thẳng như chỉ, đâm xuyên qua
mặt kính mà không để lại dấu vết. Trong làn sương dày đặc ngoài hiên, có
bóng người đứng lặng, quay lưng lại phía họ, cầm một chiếc vali.
Trí,
vốn có chút kiến thức về phong thủy, quyết định đi kiểm tra các phòng một lần
nữa.
Tại
phòng áp mái, anh tìm thấy một chiếc hộc tủ bị khoá, nhưng phần
gỗ đã mục, chỉ cần một cú đạp là bung ra.
Bên
trong, là một xấp hồ sơ cũ, giấy đã ố vàng, chữ mực xanh loang lổ. Mỗi
trang là thông tin một người khách từng thuê villa này — đầy đủ tên,
CMND, số điện thoại, ngày nhận phòng, ngày trả phòng.
Nhưng
đến trang cuối, Trí sững người.
Có
một hồ sơ không ghi tên — thay vào đó, dòng chữ mờ nhòe:
“Khách cuối cùng. Không ghi ngày rời đi.”
Ảnh
chân dung đính kèm phía trên: một cô gái tóc dài, mặc áo len đỏ, tay xách
vali. Nhưng điều khiến cả nhóm lạnh sống lưng là… cô gái này chính là
người mà họ thấy lướt qua camera đêm đầu tiên.
Trí
định xé hồ sơ ra đốt, nhưng ngay lúc đó, cửa phòng tự động đóng sập lại.
Gió lồng lên dữ dội, các bức ảnh treo trên tường rơi loảng xoảng.
Tấm
gương soi gắn trên vách bắt đầu đọng hơi nước, rồi tự vẽ ra hàng chữ
bằng nét cong run rẩy như móng tay cào:
“TÔI VẪN Ở ĐÂY.”
Xuống
lại phòng khách, nhóm người còn lại bàn bạc, cố giữ bình tĩnh.
Hưng
đề nghị cắm trại trong phòng chính, tránh ai tách ra một mình.
Tối
đó, họ dựng lều ngay giữa phòng khách, đóng mọi cửa, gác chặn cả cửa sổ. Nhưng
vào lúc 2 giờ 45 phút sáng, một tiếng chuông gió kêu khẽ từ phía
cửa ban công — dù ban công đã bị khóa từ bên trong.
Chiếc
chuông đó không phải của villa. Nó là một vật lạ, được treo từ lúc nào
không rõ. Hưng bước lại gần, định tháo nó xuống…
Thì
đèn vụt tắt.
Khi
đèn trở lại, Thảo đã biến mất. Cánh cửa ban công mở toang.
Một
lần nữa, trên chiếc gương, lại có con số mới:
“3.”
Ba
người còn lại nhìn nhau, không ai nói gì.
Chiếc
vali đỏ… lại nằm ngay giữa phòng khách, ướt sũng, để lại vết nước
loang dài — như thể ai đó vừa kéo nó vào từ ngoài mưa.
CHƯƠNG 08: NHẬT KÝ BAN CÔNG
Sáng
hôm sau, mưa vẫn rơi như xối, sương trắng mờ đặc quánh bao quanh villa.
Chỉ còn lại ba người. Trí, Hưng và An.
Chiếc
vali đỏ vẫn nằm im giữa phòng khách, ướt đẫm như vừa được lôi từ rừng
sâu về. Không ai dám động vào nó.
Không
ai còn nhắc đến chuyện "rời đi". Không ai nói về Thảo. Cái cảm
giác ai cũng sợ, là người tiếp theo.
Trí
nhớ ra điều gì đó, lập tức chạy lên tầng hai, đến căn phòng có ban công — nơi
đêm qua cửa tự mở.
Gió
vẫn rít qua khe cửa, khiến rèm cửa lay động như có ai đứng phía sau thổi từng
nhịp đều đặn.
Trên
chiếc bàn gỗ nhỏ sát ban công, xuất hiện một quyển sổ bìa da màu nâu, không
hề có ở đó ngày hôm qua.
Anh
mở ra. Dòng chữ viết tay mềm mại, mực xanh ngả tím, bắt đầu bằng một câu:
“Ai ở lại quá ba đêm, người ấy sẽ không còn đường về.”
Những
trang tiếp theo là nhật ký. Do một cô gái viết.
Tên
cô là Uyên.
Cô
và bạn trai từng thuê villa này 2 năm trước, đúng dịp cuối thu. Trời cũng mưa
không ngớt.
“Đêm đầu tiên, tôi nghe tiếng kéo vali dưới cầu thang.”
“Đêm thứ hai, anh ấy bảo tôi đừng ra ban công vì thấy có
người ngồi ngoài đó. Nhưng tôi không thấy ai.”
“Đêm thứ ba, tôi mơ thấy mình đứng giữa đồi thông, nhìn
villa từ xa. Tôi nhìn thấy chính mình đang ngủ trong phòng.”
“Đêm thứ tư… anh ấy biến mất.”
“Tôi không nhớ gì sau đó. Khi tỉnh lại, căn villa đã khóa.
Tôi chưa bao giờ rời khỏi nơi này.”
Trang
cuối của nhật ký, chỉ có một dòng viết vội bằng chữ run rẩy:
“Tôi không phải người duy nhất còn ở đây.”
Và
phía dưới cùng, như ai đó viết thêm sau này bằng bút khác:
“Nếu thấy vali, đừng mở. Nếu thấy người quen ngoài ban công,
đừng gọi.”
An
– cô gái duy nhất còn lại – ngồi thu mình trong góc, lẩm bẩm: “Tôi mơ thấy Thảo
đêm qua… cô ấy đứng ngoài cửa sổ. Cười. Rồi nói: 'An, ra đây một lát thôi…
ngoài này dễ thở hơn nhiều…'”
Trí
nắm lấy vai An, siết chặt: “Không phải cô ấy. Đừng tin thứ gì mình thấy.”
An
gật đầu. Nhưng ánh mắt cô vẫn liếc về phía ban công, như có thứ gì đó đang
vẫy gọi.
Đêm
thứ tư.
Tiếng
gõ cửa lại vang lên.
Không
phải cửa chính.
Không
phải cửa sổ.
Mà
là… trên tấm gương phòng tắm.
Gõ
ba nhịp. Lặp đi lặp lại.
Trí
run tay mở cửa phòng tắm. Không có ai. Nhưng trên gương, dòng chữ quen thuộc
lại hiện ra:
“2.”
CHƯƠNG 09: KẺ GIẢ DIỆN
Đêm thứ tư.
Tiếng
gõ trên gương vẫn chưa dứt. Trí dùng khăn lau đi dòng chữ "2", nhưng nó
lại hiện ra ngay sau đó, lần này nét chữ nguệch ngoạc hơn, như bị viết bằng
đầu ngón tay dính bùn.
Sấm
nổ rền trên đỉnh đồi. Hưng chạy từ phòng dưới lên, mặt tái mét.
“An
không còn trong phòng!”
Cả
hai lao xuống lầu. Cửa chính vẫn khóa. Không có dấu chân. Không tiếng động.
Chỉ
có… cửa ban công mở toang.
Ngoài
kia, màn mưa giăng như tấm màn âm khí, dày đến mức ánh đèn từ trong không xuyên
ra nổi. Nhưng giữa lớp mưa đó, hình bóng một người đang đứng — lưng quay về
villa.
Trí
bước ra, run giọng:
“An?
Là cậu hả?”
Không
trả lời. Nhưng người đó từ từ xoay đầu lại.
Khuôn
mặt là An — giống đến từng đường nét. Nhưng ánh mắt trống rỗng, miệng
cười rộng đến mang tai.
Rồi…
bắt đầu tiến lại, từng bước đều đặn như… bị điều khiển.
Trí
lùi lại, giọng Hưng hét lớn phía sau:
“KHÔNG
PHẢI CÔ ẤY! Trí, lùi vào trong!”
Cánh
cửa ban công tự động đóng sầm lại khi “An” còn cách đó chỉ vài bước. Mưa tạt dữ
dội, nhưng không còn ai ngoài kia nữa.
Sau
khi khóa trái cửa, Trí và Hưng kiểm tra lại mọi phòng.
Bên
dưới gầm giường của An, họ tìm thấy một chiếc áo mưa dính đầy bùn, bên
trong có tấm giấy nhỏ bị gấp kỹ.
Mở
ra, chỉ vỏn vẹn một câu viết bằng chữ đỏ nhòe:
“Nó đã vào được bên trong.”
Đêm
buông hẳn.
Tiếng
bước chân và vali lại vang lên, nhưng lần này ngay trong phòng họ. Không
phải ngoài hành lang.
Mỗi
nhịp bước, như có ai đó đang đi dần đến chỗ họ trốn.
Hưng
đứng hình. Trí vớ lấy điện thoại bật đèn, lia khắp phòng — không thấy ai.
Nhưng tiếng bước chân vẫn ở đó. Rõ ràng. Gần đến mức như có người đang thở ngay
sau lưng.
Đột
nhiên, Hưng hét lên:
“TRÍ!
GƯƠNG PHÒNG TẮM!”
Trên
gương, lại hiện dòng chữ. Không còn là "2".
Mà
là:
“1”
Chỉ
còn lại một người.
CHƯƠNG 10: KHÁCH TRỌ CUỐI CÙNG
Trí
thức giấc lúc 3 giờ sáng. Căn villa tối om. Không có Hưng. Không ai trả lời khi
cậu gọi. Căn phòng hoàn toàn trống, như thể chưa từng có ai ở đây
ngoài Trí.
Trên
gương trong phòng tắm, dòng chữ cuối cùng hiện lên, mờ nhòe:
“0”
Chỉ
một con số. Nhưng lạnh buốt sống lưng.
Điện
thoại mất sóng. Không đèn. Không âm thanh.
Chỉ
có tiếng kéo vali… lại vang lên. Lúc gần, lúc xa.
Nhưng
lần này, tiếng đó ở trong đầu Trí, không phải tai nghe.
Trí
cầm đèn pin, mò ra hành lang. Ánh sáng lập lòe chiếu vào cánh cửa cuối dãy –
căn phòng số 4, nơi nhóm từng nghe tiếng lạ ngay đêm đầu tiên.
Cửa
hé mở.
Bên
trong, mùi ẩm mốc trộn lẫn mùi sắt gỉ tanh nồng. Trên sàn gỗ cũ nát, có dấu
kéo va-li hằn rất rõ, chằng chịt như thể có hàng trăm lần kéo vào, rồi kéo
ra.
Ở
giữa phòng, có một chiếc gương lớn bị nứt. Phía sau nó là một bức
tường hở ra, lộ ra căn hầm sâu tối tăm.
Trí
soi đèn xuống. Một dãy hành lang dưới lòng đất, hai bên là những cánh
cửa phòng giống hệt phòng villa, đánh số từ 1 đến… 10.
Tất
cả đều đóng kín.
Trí
định quay lưng bỏ chạy thì tiếng bánh xe va-li lăn lên bậc cầu thang vọng
lên. Từ dưới đáy hầm.
Tiếng
bước chân theo sau. Một. Hai. Ba…
Trong
ánh đèn yếu ớt, một cô gái bước ra khỏi bóng tối. Tóc dài phủ mặt, tay
kéo chiếc vali da cũ kỹ. Váy trắng ướt sũng nước, bám đầy đất đỏ.
Trí
lùi lại, thở gấp.
Cô
gái ngẩng đầu lên. Chính là Uyên — cô gái trong cuốn nhật ký.
Nhưng
gương mặt đã rữa nát một nửa, mắt trái lồi ra như sắp rơi khỏi hốc.
“Cậu...
là người mới thuê phải không?” – giọng nói rền như vọng từ lòng đất.
“Tôi...
tôi không biết gì cả. Chúng tôi chỉ thuê tạm tránh mưa...”
“Ai
mở cửa ban công?”
Trí
cứng họng.
Uyên
tiến tới, giọng nhỏ lại:
“Người
cuối cùng mở cửa... sẽ phải ở lại... trông villa... cho đến khi có kẻ
tiếp theo dọn vào…”
“Vì
khách cũ… chưa đi.”
Sáng
hôm sau, trời tạnh mưa. Đám mây đen tan dần trên đồi thông.
Một
cặp vợ chồng trẻ chạy xe lên đường mòn, dừng trước villa để hỏi đường.
Căn
villa gỗ đã sáng đèn.
Người
thanh niên gõ cửa. Bên trong vang ra tiếng bước chân, rồi cửa mở hé.
Một
người lạ mỉm cười:
“Chào
anh chị. Muốn thuê phòng sao? Ở đây yên tĩnh lắm...”
Trên
ngực áo của người mở cửa, có bảng tên:
“Quản lý trọ – Trí”
HẾT.
Bạn có tin rằng một vật phẩm nhỏ bé lại có thể mang đến sự bình an, xua tan vận xui, thu hút tài lộc? 7 vật phẩm phong thủy đặc biệt dưới đây được chế tác tinh xảo từ chất liệu tự nhiên (trầm hương, dâu tằm, đá mắt hổ), kết hợp năng lượng tâm linh, chính là "lá bùa hộ mệnh" giúp bạn vững tâm mỗi ngày. Khám phá ngay!
1)DÂY CHUYỀN PHẬT BẢN MỆNH TRẦM HƯƠNG
🔗 SHOPEE |https://s.shopee.vn/2LMjfdKLyu
🔗 TIKTOK https://vt.tiktok.com/ZSkvJ9k1U/
2)VÒNG TAY TRẦM HƯƠNG 108 HẠT - BÌNH AN TRỌN ĐỜI
🔗 SHOPEE | https://s.shopee.vn/20jtH3llMO
🔗 TIKTOK https://vt.tiktok.com/ZSkvJRkR8/
3) VÒNG TRẦM HƯƠNG NGŨ MỆNH - HỢP TUỔI RƯỚC LỘC
🔗 SHOPEE | https://s.shopee.vn/10rM5GNp2G
🔗 TIKTOK SHOP https://vt.tiktok.com/ZSkvJ5KGB/
4)VÒNG TAY MẶT PHẬT BẢN MỆNH 12 CON GIÁP
🔗 SHOPEE 1 |https://s.shopee.vn/4fkeS3uMRm
🔗 SHOPEE 2 https://s.shopee.vn/6AZSEn7Ow1
5) VÒNG DÂU TẰM 108 HẠT - "THẦN HỘ MỆNH" TRỪ TÀ
🔗 SHOPEE https://s.shopee.vn/708ZEOTDXu
6) VÒNG DÂU TẰM KHẮC TÊN - BÙA HỘ THÂN ĐỘC NHẤT
🔗 SHOPEE | https://s.shopee.vn/1qQT4uUkKW
🔗 TIKTOK SHOP https://vt.tiktok.com/ZSkveFTT5/
7) MẶT DÂY CHUYỀN PHẬT BẢN MỆNH ĐÁ MẮT HỔ - UY LỰC VÔ SONG
🔗 SHOPEE |https://s.shopee.vn/10rL6svxtq
🔗 TIKTOK SHOP https://vt.tiktok.com/ZSkveYny5/
"Vật phẩm phong thủy không chỉ là trang sức - Đó là năng lượng bảo hộ bạn mỗi ngày!"
Đừng để tâm linh bị bỏ quên – hãy chọn cho mình một vật hộ thân, thu hút năng lượng tốt lành mỗi ngày!
0 Comments