PHÀM NHÂN TU TIÊN LỘ ( CHƯƠNG 231-235) [SIÊU PHẨM ] TIÊN HIỆP CỔ ĐIỂN - TÁC GIẢ: MÈO PING PING

 CHƯƠNG 231: TÂM MA HUYẾT ẢNH


Lối đi cuối cùng trong Huyết Cung dẫn đến một khe đá hẹp, uốn lượn như rắn, lạnh buốt và mờ mịt khói máu. Bầu không khí trong khe đá này khiến người ta như hít vào sương đọng từ máu người đã chết, đầy ẩn ức oán niệm.

Tần Vân khẽ nhíu mày. Tay cầm chặt Vô Danh Kiếm, thanh kiếm sau trận đấu với Kiếm Huyết Nhân dường như đã có hồn, giờ đây như run nhẹ mỗi khi tiến sâu.

Trước mắt hắn, vách đá mở ra — một cốc cạn. Không có trời, không có đất. Chỉ là một mảnh không gian phủ đầy sương máu, trong đó như ẩn hiện hàng trăm, hàng ngàn bóng người không rõ hình hài.




“Đây là Huyết Ảnh Cốc…” — Tần Vân tự nhủ.

Nơi này không có địch nhân cụ thể.

Mà là nơi khiến những người bước vào phát điên vì chính tâm ma của mình.


Ầm!

Một âm thanh như lửa nổ vang lên. Giữa cốc xuất hiện một người y hệt Tần Vân, từ vóc dáng, nét mặt, cho đến ánh mắt thâm trầm.

Nhưng khác ở chỗ — người đó khoác kiếm bào của chính đạo, đeo ngọc bài trưởng lão Thái Hư Kiếm Tông, thần sắc cao ngạo.

“Tần Vân?” — Tần Vân lùi nửa bước, mắt nheo lại.

“Không… Ta là ngươi. Nhưng là ngươi trong một thế giới khác.” — Bản thể kia nói bằng giọng y hệt hắn.

“Thế giới nơi ngươi không phải tán tu bùn đất, không bị người khinh rẻ. Thế giới mà ngươi có Thiên Linh Căn, nhập môn Thái Hư Tông từ thiếu niên, có lão tổ truyền kiếm, có đạo lữ ngưỡng mộ…”

“Ngươi có thể là ta.”


Tần Vân không đáp.

Hắn chỉ siết chặt kiếm, trầm giọng:

“Ngươi là tâm ma, không phải ta.”

“Sai rồi.” — Bóng kia bật cười, nụ cười lạnh thấu xương — “Ta chính là ngươi muốn trở thành, chỉ không dám thừa nhận!”

Bóng kia bước tới, kiếm trong tay vút lên, kiếm khí mang theo cả khí tức Chân Nguyên hậu kỳ, đè ép đến mức không gian nứt rạn.

Tần Vân lùi nhanh, tránh chiêu, nhưng không rút kiếm.


“Tại sao không rút?” — Tâm ma hỏi, ánh mắt lạnh lùng — “Sợ sao? Hay biết mình yếu hơn?”

Tần Vân hít một hơi thật sâu, đáp khẽ:

“Vì ta không cần phải thắng ngươi.”

“Ngươi là vọng tưởng của ta, là ảo ảnh mà huyết cốc tạo ra.”

“Muốn phá tâm ma, không phải chém vỡ gương. Mà là không soi nữa.”


Tâm ma khựng lại.

Ánh mắt thoáng dao động.

“Ngươi không oán hận?” — Bóng kia hỏi, giọng đã nhẹ hơn — “Không hận trời không cho linh căn? Không hận người người khinh thường?”

Tần Vân bước tới một bước, ánh mắt trầm tĩnh.

“Hận chứ. Nhưng hận không thay đổi được gì.”

“Ta chỉ có một con đường — tiếp tục bước, dù máu đổ, dù lạc đường.

“Ngươi là giấc mơ, ta là người tỉnh. Giấc mơ đẹp đến mấy, cũng không phải thật.”


Tâm ma chậm rãi cúi đầu.

Kiếm trong tay hắn tan biến như bụi.

Thân ảnh bắt đầu nhòe đi. Cuối cùng, hóa thành một dòng khí máu, lặng lẽ bay về phía Tần Vân — không xâm nhập cơ thể, mà tan giữa không trung, như chưa từng tồn tại.


Tần Vân lặng im.

Một lát sau, mảnh đất quanh hắn rung nhẹ, rồi tan rã.

Hắn đứng giữa Huyết Ảnh Cốc — một mình, nhưng tâm đã tĩnh lặng như mặt nước.

Từ khe đá sâu phía sau cốc, một cánh cửa bằng ngọc đỏ dần mở ra.

Một luồng khí tức cổ xưa, tinh khiết nhưng ẩn chứa sát cơ, tỏa ra.

“Đây mới là cửa chính…” — Tần Vân thầm nghĩ.

Hắn bước vào.

 

CHƯƠNG 232: ĐỊA HUYẾT TÂM THAI – KIẾM CHỦ VÔ DANH


Sau khi vượt qua Tâm Ma Huyết Ảnh, Tần Vân bước qua cánh cửa đá khắc ngọc đỏ, tiến vào tầng sâu nhất của Huyết Cung. Không còn huyết vụ dày đặc, không còn huyết khí loạn động — nơi này im ắng đến kỳ dị, như đã bị thời gian quên lãng.

Một bệ đá tròn nằm giữa trung tâm, quanh đó là tám trụ ngọc khắc đầy cổ văn, huyết sắc mờ nhạt lượn quanh. Trên bệ đá là một vật hình thai nhi bằng máu, yên tĩnh nằm đó, không có sinh khí, nhưng lại như đang… hít thở.


“Địa Huyết Tâm Thai…” — Tần Vân thì thầm, mắt lóe lên vẻ cảnh giác.

Đây không phải pháp bảo.

Cũng không hẳn là yêu linh hay đan tài.

Mà là một thứ gì đó — bán sống bán chết, ngưng tụ từ huyết khí và tâm niệm chấp niệm của hàng ngàn người bỏ mạng trong Huyết Cung hơn mấy trăm năm qua.

Một vật ẩn chứa ý chí bất cam của kẻ tu đạo không thành.


Tần Vân ngồi xuống, giữ khoảng cách ba trượng, bắt đầu vận chuyển Ngự Kiếm Khí Quyết. Trong người hắn, ba luồng kiếm khí quanh đan điền bắt đầu chấn động nhẹ, như cảm ứng với huyết khí nơi đây.

“Không phải để đoạt lấy…” — Hắn thầm nghĩ — “Mà để cộng hưởng.”

Thay vì như đám tu sĩ trước đó cố gắng cướp đoạt tâm thai để luyện hóa, Tần Vân thử điều khí hòa hoãn, từng chút một thả ra kiếm ý của bản thân — không sắc, không bức người, mà chỉ là tồn tại.


Ầm…

Thai máu hơi run rẩy.

Một âm thanh không phải tiếng người vang lên trong tâm trí hắn:

“Ngươi không tranh, không đoạt, không cười, không oán. Ngươi là gì?”

Tần Vân nhắm mắt, đáp trong lòng:

“Là kẻ không muốn chết dưới chân kẻ mạnh, cũng không muốn giẫm lên kẻ yếu.”

“Ta là Tán Tu. Nhưng ta có kiếm.”


Thai nhi mở mắt — không có con ngươi, chỉ là một mảng đỏ tươi.

Nó… gật đầu.

Ngay lập tức, tám trụ ngọc đồng loạt sáng lên, từng luồng huyết văn cuộn trào, tạo thành một kết giới huyết mạch, bao trùm lấy Tần Vân và thai máu.

Kiếm Khí trong người hắn bỗng bạo động.

Huyết khí từ thai nhi trào ra, tiến vào đan điền, va chạm với kiếm khí — không phải để đồng hóa, mà để… rèn luyện.

Tựa như dùng sát niệm của hàng vạn linh hồn chết để mài sắc kiếm ý.


Thời gian trôi qua không biết bao lâu.

Một luồng kiếm khí thứ tư dần dần hình thành trong đan điền Tần Vân. Khác với ba luồng trước — nó mang theo màu huyết, nhưng không tạp uế; chỉ là lạnh lẽo, cô độc.

“Kiếm… sát tâm.”

Hắn khẽ mở mắt, ngẩng đầu nhìn thai nhi kia đã khô cạn.

Tâm Thai dần hóa thành tro bụi, để lại một giọt huyết hạch nhỏ bằng đầu ngón tay lơ lửng trước mặt hắn.

Tần Vân không vội thu vào, mà trầm ngâm một lát.

Sau đó… cẩn thận bỏ vào hộp ngọc đậy kín.

“Vật này không nên luyện lúc tâm còn bất ổn.” — Hắn thầm nhủ — “Phải chờ khi kiếm ý vững vàng, chí không dao động, mới dùng được.”


Rời khỏi bệ đá, hắn quay đầu lại.

Cả Huyết Cung lúc này bắt đầu sụp đổ từng mảng, như hoàn thành tâm nguyện cuối cùng.

Trong khoảnh khắc bước ra ánh sáng bên ngoài, Tần Vân không vui mừng, không đắc ý.

Hắn chỉ siết chặt Vô Danh Kiếm trong tay, cảm nhận kiếm khí mới trong đan điền vừa hình thành — như một lưỡi dao lạnh cắm giữa lòng, nhắc nhở hắn rằng: trên con đường này, lùi là chết.


 

CHƯƠNG 233: THANH VÂN TRẤN – MÙI MÁU CŨ


Thanh Vân Trấn là một nơi nhỏ bé ở rìa Tây Nam của Dã Cốc, chỉ là một thôn trấn buôn bán giao dịch linh thảo và pháp khí rẻ tiền cho tán tu tầng thấp. Tần Vân đến nơi vào lúc chiều muộn, áo bào xám đã nhuốm bụi đường, kiếm gỗ Vô Danh sau lưng quấn trong vải rách, trông không khác gì một phàm nhân gầy gò.

Trấn không lớn, dân cư thưa thớt, phần nhiều là tán tu thất bại, thương nhân lưu lạc hoặc người từng có thân phận rồi sa sút. Không ai để ý một kẻ như Tần Vân — và hắn cũng thích như thế.


Trong một tửu quán nhỏ ven đường, hắn chọn một bàn sát vách, gọi một vò rượu thô, rồi lặng lẽ quan sát. Thanh Vân Trấn tuy nghèo, nhưng lại là nơi tin tức nhiều nhất tụ lại. Ai đến đây cũng mang theo một câu chuyện, một âm mưu, hoặc một cái giá trên đầu.

Tần Vân không hỏi, chỉ lặng nghe. Như một thói quen từ lúc còn là tán tu sống lén lút, hắn học được cách tìm mảnh vụn chân lý trong đống rác tin đồn.


“Ngươi nghe chưa? Huyết Cung sụp rồi!”

“Có người thấy cả một vùng đất đỏ thẫm chìm xuống, sát khí ngút trời!”

“Nghe nói là do một tên tán tu không biết trời cao đất dày vào cướp bảo…”

“Tán tu? Hừ, ba chữ đó chẳng đáng giá một viên linh thạch! Cùng lắm là chui vào tìm chết thôi.”

Tần Vân nhấp ngụm rượu, không nói gì. Những lời gièm pha, khinh miệt… hắn nghe quá quen. Không phản bác, không cần biện hộ — bởi lưỡi kiếm mới là điều duy nhất buộc kẻ khác phải im miệng.


Sau khi rời tửu lâu, hắn không về khách điếm, mà đến thẳng khu giao dịch ngầm ở cuối trấn. Một nơi âm u dưới lòng đất, chỉ có đèn xanh mờ soi lối. Ở đó, không ai hỏi lai lịch. Chỉ có trao đổi – pháp bảo, đan dược, tin tức và đôi khi… mạng người.

Tần Vân đặt lên bàn một giọt Huyết Hạch được phong ấn kỹ lưỡng trong hộp ngọc.

Tên lão giả sau quầy nhìn vật ấy, ánh mắt biến đổi:

“Ngươi… lấy được từ Huyết Cung?”

Tần Vân không đáp, chỉ đẩy thêm một tờ giấy: “Tìm cho ta người luyện được ‘Huyết Luyện Ấn’ hoặc hiểu sâu về huyết thuật.”

Lão giả ngẫm nghĩ hồi lâu, rồi chậm rãi gật đầu: “Một tháng sau quay lại. Sẽ có câu trả lời. Nhưng… khuyên ngươi một câu — máu của người chết không bao giờ ngủ yên.”


Tần Vân rời đi, quay lại căn phòng nhỏ thuê tạm ở góc trấn. Sau khi bố trí vài đạo linh phù cảnh giới, hắn ngồi xếp bằng, đặt thanh kiếm Vô Danh trước mặt.

Bốn luồng kiếm khí trong đan điền đã dần ổn định, trong đó luồng mang huyết sát khí vẫn dao động bất ổn.

“Không nên vội. Sát ý nếu nuôi sai thời điểm, sẽ phản cắn.” — Hắn trầm tư.

Tần Vân bắt đầu dùng Tâm Như Thủy Chú, một loại pháp môn tĩnh tâm cổ lạc, do năm xưa hắn đổi được từ một lão tán tu bị thương sắp chết, để áp chế loạn niệm.


Đêm sâu dần. Thanh Vân Trấn mờ mịt sương.

Giữa lúc nửa tỉnh nửa mê, Tần Vân chợt cảm giác sát khí nhè nhẹ từ cửa sổ tràn vào. Không phải tự nhiên — có người đang… dò xét.

Hắn mở mắt, nhẹ nhàng rút Vô Danh Kiếm, không phát ra một tia linh lực.

Một luồng khí tức mơ hồ lướt qua ngói nhà, biến mất như chưa từng đến. Nhưng… một mảnh vải đen nhỏ bị gió cuốn rơi lại, bên trên thêu bằng chỉ đỏ hai chữ:

“Huyết Nguyệt.”


Tần Vân nhíu mày.

Huyết Nguyệt — danh xưng của một tổ chức sát thủ tu tiên chuyên săn tán tu có “vật nghịch đạo”. Bọn họ không phục chính đạo, không theo tà đạo, mà sống nhờ vào những kẻ yếu… đã vô tình chạm tay vào những thứ không nên có.

“Là giọt Huyết Hạch...” — Hắn trầm giọng — “Từ giờ trở đi, không còn yên được nữa.”


 

CHƯƠNG 234: MỘT KIẾM VÔ ÂM – HUYẾT NGUYỆT TÁI XUẤT


Nửa đêm, trấn Thanh Vân chìm trong sương lạnh, từng ngọn đèn leo lét lay động theo gió. Trong một gian phòng nhỏ nằm cuối trấn, Tần Vân vẫn ngồi xếp bằng, kiếm gỗ đặt trước người, nhắm mắt tĩnh tọa. Ánh sáng từ trận pháp phòng hộ mờ mờ như tàn tro cháy dở.

Hắn không ngủ.

Từ giây phút nhận ra mảnh vải đen thêu hai chữ "Huyết Nguyệt", hắn hiểu — sát kiếp đã tới gần.


Canh ba.

Một cơn gió thoảng qua mái hiên, im ắng như không. Nhưng cùng lúc đó, một chiếc lá khô ngoài cửa sổ chợt khựng lại giữa không trung, rồi từ từ rơi ngược lên trần nhà. Chỉ người từng trải mới nhận ra: đó là không gian dao động bị nghịch chuyển — dấu hiệu ám sát.

Tần Vân mở mắt.

Không có tiếng động. Không có sát khí rõ ràng. Nhưng hắn biết, sát thủ đã vào nhà.

Hắn không nói, không thở mạnh, không cử động.

Một hơi thở rất nhẹ... xuất hiện sau lưng. Ngay khoảnh khắc ấy, một lưỡi dao mảnh như tơ lướt qua cổ hắn — nhanh, không mang linh lực, chỉ là kiếm khí thuần túy.


“Soạt!”

Kiếm gỗ Vô Danh trong tay Tần Vân đột ngột xoay ngược, đâm chéo ra sau — một chiêu duy nhất, không ánh sáng, không âm thanh.

Không phải chiêu thức, không có tên — nhưng đó là một đòn đã ngưng luyện từ vô số lần đối mặt với cái chết.

Một kiếm vô âm.

Một tiếng rên rỉ rất khẽ vang lên. Trong chớp mắt, một thân ảnh toàn thân bọc đen bị hất văng ra ngoài cửa sổ, thân thể cắm xuống mái ngói như bao bố, máu nhỏ giọt từ miệng.

Tần Vân không đuổi theo.

Hắn biết kẻ đó không đi một mình.


Quả nhiên, từ bốn góc sân trọ, bốn đạo nhân ảnh như u linh xuất hiện, bước đi không mang theo chút khí tức nào.

Một kẻ lên tiếng, giọng như rắn trườn:

“Tán tu vô danh… quả nhiên có chút bản lĩnh. Nhưng ngươi tưởng một giọt Huyết Hạch là có thể nuốt yên ổn sao?”

Tần Vân đứng dậy, kiếm gỗ trong tay vẫn chưa rút ra khỏi vỏ.

“Các ngươi đến lấy mạng hay lấy vật?” – Hắn hỏi, giọng điềm tĩnh.

“Lấy cả hai.”

Tên sát thủ vừa đáp xong, thân hình đã hóa thành tàn ảnh, ba kẻ còn lại cũng đồng thời tung ra thủ đoạn. Một người dùng huyết mộc phù tạo thành lồng giam, một kẻ vung vô ảnh tơ độc, người cuối cùng thì tụ sát niệm thành vô hình chưởng — toàn bộ đều là thủ đoạn giết người trong chớp mắt.


Nhưng Tần Vân vẫn không rút kiếm.

Hắn lùi một bước, tay trái đưa lên bấm pháp quyết. Một tấm trận phù cũ kỹ bỗng nhiên sáng lên giữa sàn nhà.

Trận này không mạnh — chỉ là Nhất Ẩn Hồi Ảnh Trận, dùng để chậm thời gian trong một hơi thở.

Ngay khoảnh khắc thời gian chậm lại, Tần Vân rút kiếm.

Một tiếng “bụp” nhẹ vang lên, giống như tiếng lá rơi.

Không có kiếm quang. Không có âm vang. Chỉ có một tia khí lạnh quét qua ngực ba kẻ.


Trong tích tắc, ba tên sát thủ gục xuống đất, ánh mắt vẫn chưa kịp hiện ra kinh hoảng.

Tên cuối cùng thoát ra được, nhưng cánh tay đã bị chém lìa. Hắn định bỏ chạy.

Tần Vân không đuổi, chỉ nói:

“Trở về nói với người sai các ngươi: ta không tham Huyết Hạch, nhưng nếu bị ép đến chết — kẻ ta giết sẽ không ít hơn người đưa nó vào tay ta.”

Tên sát thủ nghiến răng, rồi lảo đảo bỏ chạy.


Gió đêm thổi mạnh. Sương mù tan bớt, để lộ ánh trăng xám bạc trên nóc tửu lâu đối diện.

Tần Vân ngẩng đầu. Trên nóc nhà đó, một lão nhân mặc áo đen đang đứng nhìn hắn từ lâu.

Không ai biết lão đến từ lúc nào. Nhưng ánh mắt kia lạnh lùng, như nhìn thấy tất cả.

Lão nói:

“Một kiếm này… không có kiếm khí, không có pháp lực. Chỉ có sát tâm và định lực. Kiếm như vậy, đáng để sống sót.”

Tần Vân không đáp, chỉ cúi người hành lễ theo lối tán tu.

Lão nhân biến mất như chưa từng tồn tại.


Đêm tan. Thanh Vân Trấn sáng lên mờ mờ trong ánh dương vừa ló.

Tần Vân đứng trước căn phòng đổ nát, cất thanh Vô Danh Kiếm vào sau lưng. Ánh mắt hắn bình tĩnh như nước hồ thu.

“Giết một sát thủ, không khó. Khó là để không trở thành một kẻ như họ.”


 

CHƯƠNG 235: TRÀ QUÁN CỔ – GẶP LẠI NGƯỜI XƯA


Tần Vân bước chân vào trà quán cũ kỹ nằm ven đường cái phía đông trấn Thanh Vân. Trà quán mang tên Vân Hương, chỉ có vài bộ bàn ghế gỗ sần sùi, một lão bà lưng còng pha trà chậm rãi như dòng suối trong khe đá. Không ai để ý đến hắn — một tán tu áo xám, mặt mũi bình thường, khí tức yếu đến mức không đáng chú ý.

Nhưng chính nơi này, năm năm trước, hắn từng suýt mất mạng.


Trà đắng. Hắn uống một ngụm, nhắm mắt lại. Hơi trà cuộn vào ngực, không phải để thưởng vị, mà là dùng hương thảo ẩn bên trong để trừ khí trọc sót lại sau khi thi triển Vô Âm Kiếm đêm qua.

“Ngươi vẫn còn sống. Xem ra mạng ngươi dai hơn lời đồn.”
Một giọng khàn khàn vang lên từ góc quán.

Tần Vân mở mắt.

Một người đàn ông trung niên ngồi ở bàn đối diện, áo xanh bạc màu, mắt hẹp dài, trên tay là hồ lô rượu bọc vải đỏ. Người này tên Liễu Tâm Phong, từng là tán tu chung nhóm với hắn thuở còn săn yêu thú ngoài Tuyết Cốc.

Năm đó, chính hắn đã bỏ rơi Tần Vân khi bị Thổ Ảnh Mãng truy sát, thậm chí còn lấy đi một nửa phần linh thạch của hắn.


“Nếu ta là ngươi, ta đã không đến đây.” – Tần Vân nói, giọng bình thản.

“Ngươi nghĩ ta đến để xin lỗi?” – Liễu Tâm Phong cười khẩy – “Không. Ta đến để đưa tin.”

Hắn đặt một mảnh phù ẩn ký lên bàn. Trên đó ghi rõ:

“Thiết Vân Môn – treo thưởng 300 viên trung phẩm linh thạch cho đầu của một tán tu tên Tần Vân.”

Tần Vân không nhìn mảnh phù, cũng không động sắc mặt.

“Ngươi muốn đổi mạng lấy tiền?” – hắn hỏi.

“Không. Nhưng ta biết ngươi sẽ bị bao vây. Ta đến chỉ để xem, Tần Vân có còn là kẻ từng giết Cửu Thủ Tán Ma trong Đoạn Hồn Cốc không.”


Bên ngoài trà quán, gió chuyển hướng. Từng bóng người áo đen lặng lẽ xuất hiện trong rặng trúc, từng bước ép sát. Không phải sát thủ – mà là đệ tử hạch tâm của Thiết Vân Môn.

Bảy người. Ba tên Trúc Cơ hậu kỳ, bốn tên Trúc Cơ trung kỳ. Trong số đó, có một người từng chê cười hắn khi khảo thí Linh Căn ở Lạc Dương Thành: Tống Hạo Nhiên.


Tần Vân uống cạn chén trà, đứng dậy.

“Ngươi không trốn?” – Liễu Tâm Phong hỏi.

“Trốn, không đổi được đường sống. Còn đánh, chưa chắc chết ngay.”

Tần Vân đặt tay lên chuôi kiếm gỗ.

Trà quán lặng im. Bà lão pha trà rời đi từ lúc nào không rõ. Một cơn gió thổi qua, làm tấm rèm cửa lay động, như tiếng thở dài giữa năm tháng.


Một bước. Hai bước.

Tần Vân đi ra khỏi trà quán, đối mặt với vòng vây.

Tống Hạo Nhiên tiến lên, tay cầm phi kiếm mang theo khí tức cuồng bạo.

“Ngươi tưởng giết vài tên sát thủ là có thể bước lên đầu tán tu sao? Một kẻ có linh căn Tạp Ngũ như ngươi, nên chết từ mười năm trước rồi.”

Tần Vân không đáp.

Hắn rút kiếm.


Không kiếm khí. Không động tác dư thừa. Chỉ một đường chém ngang.

Tống Hạo Nhiên chưa kịp thi pháp, đã thấy toàn thân lạnh buốt như bị vùi trong hàn băng.

Soạt!

Một vết cắt mảnh như tơ hiện ra trên ngực áo hắn.

Máu trào.

Tống Hạo Nhiên gục xuống — chưa kịp thốt lên lời nào.


Bảy người vây công. Tần Vân chỉ có một thanh kiếm gỗ, không linh văn, không thần niệm hộ trợ. Nhưng mỗi chiêu của hắn là sự tích lũy từ trăm lần sống sót, từ nghìn lần nhẫn nhục.

Hắn không nhanh. Nhưng mọi chiêu kiếm đều đánh vào khe hở sát khí của đối thủ, từng đòn như xuyên qua tâm trí, khiến đối phương bối rối, loạn tâm, rồi vỡ trận.


Nửa canh giờ sau.

Trà quán lại yên tĩnh.

Chỉ còn mình Tần Vân đứng đó, áo rách, máu chảy từ vai trái. Bảy người kia, bốn chết ba trọng thương.

Liễu Tâm Phong ném hồ lô rượu về phía hắn:

“Ta không biết ngươi dùng chiêu gì… nhưng ta biết, kẻ như ngươi — dù là rắn rết, cũng không nên đạp chết quá sớm.”

Tần Vân cầm lấy, không uống.

“Ta dùng thứ bọn họ không có — nhẫn nhục và sống sót từng ngày trong thế giới mà ai cũng xem thường ta.”


Hắn quay đi.

Liễu Tâm Phong nhìn theo bóng hắn dần khuất sau rặng trúc, chợt lẩm bẩm:

“Một kẻ như vậy, có khi lại bước lên Kim Đan trước bọn ‘thiên tài’ kia

 

Post a Comment

0 Comments