Chương 11 – Đêm Tụ Linh và Huyệt Mạch Phong Ấn
Từ
khi được thu nhận vào Ngoại Vi Điện của Lưỡng Nguyệt Thành, Lục Bình
liền bị phân đến cư trú trong Thanh Tùng Viện – khu chuyên dành cho kẻ
nhập môn tu hành chưa đủ một giáp (12 năm).
Nơi
này nằm sát tường thành phía bắc, cây cối hoang sơ, khí linh loãng, nhưng lại
yên tĩnh.
Bắt đầu tu hành – Tụ Linh quyết
Đêm
đầu tiên, Lục Bình ngồi xếp bằng dưới gốc tùng khô, nhắm mắt theo đúng khẩu
quyết.
Hắn
cảm giác có gì đó đang cựa quậy trong đan điền, như một con cá nhỏ lặng lẽ
trườn qua mặt nước, chờ dịp trồi lên.
Bỗng...
Một
luồng khí âm hàn lướt qua cổ hắn. Cây tùng khô kẽ rung lên. Dù không
gió, nhưng mấy cánh lá vàng rơi xuống rào rào.
Lục
Bình mở mắt, nhìn về phía tường thành phía bắc.
Ánh
trăng vừa lên, chiếu xuống một khoảng đất trũng, cỏ dại mọc thành hình
xoáy ốc.
Khi
hắn nhìn vào đó, mắt trái như bị đâm xuyên.
Thức Thần Nhãn lại tự động hé mở, nhìn thấy một
tầng linh văn phủ lên mặt đất – đó là một trận pháp phong ấn, cổ xưa,
phức tạp, mờ nhạt như đã mất hiệu lực.
Trong
đầu Lục Bình vang lên một đoạn ký ức xa xôi:
“Dưới
lòng đất này từng có một huyệt mạch cổ, là nơi dẫn thông Long Mạch
phụ của vùng Tây Vực. Nơi đó có thể tụ nguyên thần, rửa tủy hóa căn...
nhưng bị tứ đại chân tu liên thủ phong ấn sau trận Hạo Kiếp năm xưa.”
Hắn
không biết đoạn trí nhớ ấy từ đâu ra. Có lẽ là từ tàn hồn cổ thần, hoặc
là thứ vẫn đang ngủ say trong máu hắn.
Linh khí dị biến
Không
hiểu vì sao, nhưng trong khoảnh khắc ấy, Lục Bình thấy tâm thần mình bị hút
về phía huyệt mạch kia.
Mắt
hắn mờ đi, ý thức lơ lửng như sắp thoát ly khỏi thân thể.
Ngay
lúc đó, một tiếng hừ lạnh vang lên giữa đêm tối:
“Ngươi
mới nhập môn đã vọng tưởng câu thông địa huyệt? Tự tìm diệt vong sao?”
Một
bóng người xuất hiện giữa ánh trăng – chính là nữ tử áo xám, người từng
giúp hắn ở Lò Luyện Ngũ Hành.
Phong ấn mở khe – Ký ức cổ thần trỗi
dậy
Nàng
phất tay, đánh ra một đạo phù ấn, phong kín điểm xoáy giữa bãi cỏ.
“Trận
pháp sắp hỏng, ngươi mà bị hút vào, dù là thần hồn cũng không còn sót lại.”
Lục
Bình toát mồ hôi lạnh, vội hành lễ cảm tạ.
Nhưng
kỳ lạ thay, thay vì nổi giận, nữ tử lại nhìn hắn một lúc lâu, rồi chậm rãi nói:
“Linh
khí trong người ngươi... không phải từ Thiên Địa hiện thời. Nó mang... vị
của kỷ nguyên Thái Sơ.”
“Ngươi
là ai?”
Lục
Bình im lặng.
Bởi
chính hắn cũng không rõ mình là ai nữa. Là đứa hầu nhỏ trong phủ Tể Tướng… hay
là cổ thần từng chiến một trận diệt vạn giới?
Nữ
tử thở dài:
“Kể
từ nay, mỗi ba ngày ngươi đến Đá Phủ Mộng học đạo. Không được tự ý thiền
định gần địa huyệt phía bắc.”
“Nếu
muốn sống... hãy học cách kiểm soát ký ức thức tỉnh trong máu ngươi.”
Đêm
ấy, Lục Bình ngồi lại bên tùng khô, tay nắm chặt bùa ngọc trấn thần được
ban cho, lòng nặng trĩu.
Hắn bắt đầu hiểu...
Và
nếu không giữ được mình, hắn có thể bị chính tàn hồn cổ thần nuốt chửng
bất cứ lúc nào.
Chương 12 – Đá Phủ Mộng và Ảo Cảnh
Tẩy Hồn
Sáng
sớm hôm sau, khi sương mù còn vương trên mái viện, Lục Bình đã đứng chờ ngoài
cửa Đá Phủ Mộng, nơi mà nữ tử áo xám yêu cầu hắn đến học đạo mỗi ba
ngày.
Nơi
này nằm sâu trong khu trung tâm của Ngoại Vi Điện, tường đá xanh xám, không
treo biển hiệu, chỉ có một khối đá lớn dựng giữa sân – mặt đá nhẵn như gương,
phản chiếu hình ảnh người đứng trước một cách méo mó.
Tiến vào Mộng Kính
Khi
Lục Bình chạm tay vào mặt đá, một luồng khí lạnh lập tức bao trùm toàn thân.
Trước mắt hắn tối sầm.
Khi
mở mắt lại, hắn đã đứng giữa một đồng hoang, gió thổi hun hút, trời xám
tro, không một bóng người.
Phía
xa là một tòa cung điện đổ nát, nửa chìm trong cát bụi, nửa trồi lên như đang
rên rỉ.
“Đây
là... ký ức?”
Giọng
nói trầm thấp từ đâu đó vang lên:
“Ngươi
đang ở Mộng Cảnh Tẩy Hồn – nơi mọi kẻ có thần hồn thức tỉnh đều phải
bước vào. Nếu ngươi là ngươi, ngươi sẽ sống. Nếu ngươi không là ngươi, ngươi sẽ
chết.”
Ảo ảnh – Bản thể cổ thần
Bỗng
phía trước vang lên tiếng bước chân nặng nề. Một người khổng lồ xuất
hiện giữa màn sương, toàn thân tỏa ra khí tức cổ xưa như thần điện mục nát.
Gương
mặt hắn... chính là Lục Bình, nhưng ánh mắt như thiên quân vạn mã đang
quét qua thiên địa.
“Ngươi...
dám mang tàn hồn của ta mà sống như con kiến?”
Bản
thể cổ thần giơ tay lên, hư ảnh của thiên lôi cuồn cuộn giữa trời đổ xuống.
Lục
Bình không kịp né tránh, toàn thân như muốn vỡ ra từng mảnh.
Giữ lấy bản tâm – Ngưng Tâm Thức
Trong
khoảnh khắc sinh tử, một câu nói thoáng hiện trong đầu:
"Muốn làm chủ thần hồn, phải vững tâm bản ngã. Ngươi là
ai? Ngươi là gì?"
Lục
Bình cắn răng, chắp tay thủ ấn, hét lớn:
“Ta
là Lục Bình! Ta không phải thần, không phải thánh. Chỉ là một con người! Nhưng
là ta!”
Ánh
sáng từ giữa trán hắn lóe lên – một luồng khí màu vàng đất từ đan điền cuộn
trào, hình thành một đạo ấn ký mơ hồ.
Thân
ảnh cổ thần khựng lại. Gã nhíu mày, sau đó mờ dần như cát bay trong gió.
Không
còn lôi đình. Không còn áp lực.
Chỉ
còn Lục Bình đứng đó, thở dốc, mồ hôi đổ như mưa.
Ra khỏi Mộng Kính
Khi
tỉnh lại, hắn đang quỳ gối trước Đá Phủ Mộng, toàn thân ướt sũng, tóc dính vào
trán, máu chảy rỉ từ mũi.
Nữ
tử áo xám đã đứng bên cạnh từ bao giờ, lặng lẽ nhìn.
“Ngươi
không chết trong mộng cảnh. Cũng không bị thần hồn nuốt. Tốt.”
Nàng
đưa cho hắn một khối ngọc nhỏ, màu xám tro, có khắc chữ “Tĩnh”.
“Cầm
lấy. Đây là Phủ Tâm Thạch – giúp ngươi ổn định thức thần mỗi lần nhập
định.”
“Từ
hôm nay trở đi, ngươi chính thức được xếp vào hàng đệ tử học đạo của Lưỡng
Nguyệt Thành.”
Lục
Bình cúi đầu nhận lệnh, tay nắm viên đá, trong lòng dâng lên một cảm giác lạ
lẫm.
Không
phải vui mừng, cũng không phải sợ hãi.
Mà
là... ý chí.
Ý
chí của một người... dù mang tàn hồn cổ thần, cũng muốn sống với cái tên Lục
Bình, chứ không phải kẻ nào khác.
Chương 13 – Huyết Luyện Đài và Sát
Tâm Chi Kiếp
Nghi thức đầu tiên của đệ tử nhập
môn
Ba
ngày sau, vào giờ Mão, toàn bộ tân đệ tử Ngoại Vi Điện đều bị triệu tập đến Huyết
Luyện Đài – một nơi dùng để “tẩy sát khí, luyện tâm tính”.
Huyết
Luyện Đài là một quảng trường bằng đá đỏ máu, được dựng giữa khe núi Lưỡng
Nguyệt. Tương truyền nơi này từng là chiến trường cổ, máu của vạn binh vĩnh
viễn không rửa sạch, đến nay vẫn âm u lạnh lẽo.
Trước
khi bắt đầu, một trưởng lão áo lam phất tay, triệu ra một trận pháp khổng lồ:
“Kẻ
có tâm không vững, kẻ bị quá khứ quấy nhiễu, kẻ ôm sát niệm chưa đoạn... sẽ
không qua được cửa này. Đừng trách ta độc ác.”
Ánh
sáng đỏ bùng lên. Lục Bình bị cuốn vào trong, như rơi xuống vực sâu không đáy.
Ảo cảnh – Lục Bình sát nhân
Khi
mở mắt, hắn đứng giữa một gian phòng gỗ quen thuộc. Bên ngoài là tiếng gió.
Trong phòng là Công tử Mạc gia – kẻ năm xưa thường dùng roi đánh hắn,
từng ép hắn quỳ gối bưng trà bằng đầu gối giữa tuyết rơi.
Công
tử họ Mạc cười cợt:
“Đồ
nô bộc hèn hạ, ngươi cũng dám nhập tiên môn sao? Còn không lết ra đây mà dập
đầu.”
Hắn
giơ chân đạp tới mặt Lục Bình.
Không
kịp nghĩ, tay Lục Bình giơ lên chặn lại. Nhưng bàn tay đó... biến thành móng
vuốt đỏ rực, một trảo xé nát nửa người đối phương.
Máu
tươi phun trào. Tiếng cười tan biến, chỉ còn tiếng tim hắn đập dồn dập.
“Ta...
giết người?”
Không!
Đây là ảo ảnh, nhưng cũng là thử thách sát tâm. Nếu hắn buông thả
sát ý, sẽ không bao giờ thoát ra.
Tàn hồn cổ thần trỗi dậy
Ngay
lúc đó, trong đan điền của Lục Bình chấn động. Một giọng nói trầm khàn, cổ xưa
như đến từ vực sâu:
“Giết
đi. Bọn sâu kiến đó không đáng sống. Giết càng nhiều, sức mạnh càng lớn.”
Ánh
mắt Lục Bình chợt đỏ như máu. Tàn hồn cổ thần bắt đầu lấn chiếm ý thức.
Thân
thể hắn tỏa ra huyết khí, mặt đất dưới chân nứt toác.
Nhưng đúng lúc đó, viên Phủ Tâm Thạch trên
ngực hắn lóe sáng. Luồng sáng tro bạc tràn ra, trấn áp sát ý. Bản tâm hắn từ từ
được kéo về.
“Không...
ta không thể là kẻ giết người vô cớ. Không phải ngươi quyết định ta là ai.”
Hắn
nắm chặt tay, chém thẳng vào ảo ảnh của chính bản thân mình!
Ảo
cảnh vỡ nát. Máu và tiếng hét tan biến.
Tỉnh lại – đạt chuẩn ngộ sát tâm
Lục
Bình quỳ gối giữa Huyết Luyện Đài, mồ hôi rịn ướt áo, tay siết chặt, toàn thân
run lên.
Trưởng
lão áo lam lặng lẽ gật đầu.
“Qua
được rồi. Sát niệm có, nhưng không lệ thuộc. Bản tâm còn giữ, có thể tu đạo.”
Bên
cạnh, hơn mười tên tân đệ tử ngã lăn ra đất, có kẻ la hét phát điên, có kẻ hôn
mê, máu chảy từ mắt mũi. Chỉ chưa đến một nửa vượt qua.
Gặp lại Công tử Mạc gia
Chiều
hôm đó, khi trở về viện, Lục Bình bắt gặp một khuôn mặt quen thuộc: Mạc
Khinh Tâm – công tử Mạc gia năm xưa.
Hắn
vận áo lam tân đệ tử, vẻ mặt kiêu ngạo:
“Ta
đã nói rồi, dù ở hạ giới hay thượng môn, ngươi vẫn chỉ là con chó hầu trà. Lục
Bình, ngươi không xứng tu tiên.”
Lục
Bình lặng lẽ cúi đầu, không nói gì.
Nhưng
khi Mạc Khinh Tâm bỏ đi, trong mắt hắn không còn là cam chịu, mà là một tia
lạnh như sương:
“Ngươi
nghĩ ta vẫn là Lục Bình trước kia sao?”
Chương 14 – Nguyệt Cốc Chi Hành
Chọn người tiến cốc
Sáng
sớm ngày thứ bảy kể từ khi vượt qua Huyết Luyện Đài, năm cái tên đứng
đầu bảng tân đệ tử được triệu đến Nguyệt Cốc Lĩnh Lệnh Đài – nơi chấp sự
phát nhiệm vụ cấp cao cho những kẻ có tiềm lực thật sự.
Trong
số đó, bất ngờ có tên Lục Bình.
Đi
cùng hắn là:
- Tề Vũ – con
trai phụ thân Phó Tông Chủ.
- Thạch
Tiêu
– nữ đệ tử câm, chuyên tu Ngự Khí.
- Kỷ
Phong – thiên tài luyện đan.
- Và... Mạc
Khinh Tâm, kẻ quen mặt, từng là công tử quyền quý ở nhân gian.
Một
lão giả tóc xám, mắt lạnh như sương, truyền lệnh:
“Nguyệt
Cốc mười năm mở một lần. Bên trong có Lục Diệp Linh Thảo dùng luyện
‘Ngưng Hồn Đan’. Nhưng cũng có thi thể huyết tu cổ xưa, chưa hoàn toàn
tiêu tan. Nhiệm vụ các ngươi: hái được càng nhiều linh thảo càng tốt. Nhưng
sống trở ra, mới là thành tựu đầu tiên.”
Mỗi
người được phát một hộ thân phù, một lọ Hồi Linh Tán, và một tấm truyền
âm phù dùng báo nguy khẩn cấp.
Cánh
cổng đá mở ra. Một luồng âm phong từ trong Nguyệt Cốc phả ra, lạnh thấu xương.
Mặt đất đầy tro bụi. Cỏ không mọc, gió không thổi, như một thế giới bị quên
lãng.
Âm khí tụ – cổ thần động
Ngay
khi bước vào, trong đan điền của Lục Bình chấn động.
Tàn
hồn cổ thần vang vọng:
“Linh
thảo âm cực… nơi này có thứ ta cần! Đi sâu vào cốc, nơi có mộ cổ bảy trăm năm
trước, sẽ thấy một gốc ‘U Hồn Chi Thảo’ – đó là một trong những mắt xích
để ta hoàn hồn!”
Lục
Bình nín thở, ánh mắt tối lại.
“Nếu
ta để ngươi nuốt trọn linh khí đó… liệu bản thân còn giữ được thần trí?”
Tàn
hồn cười khẩy, không đáp. Nhưng sát ý mơ hồ trỗi dậy trong đáy mắt hắn.
Phân tán và mai phục
Ngay
từ lối rẽ đầu tiên, Tề Vũ và Mạc Khinh Tâm đã đề nghị tách nhóm.
“Linh
thảo quý hiếm, theo nhóm chỉ tổ phân chia lợi ích. Tự lực thì mới thấy ai mạnh
thật.”
Kỷ
Phong ngập ngừng, Thạch Tiêu gật đầu không lời.
Lục
Bình im lặng, đi về hướng Tây Nam – nơi âm khí dày đặc, đất đá ngả màu đen tím.
Không
lâu sau, hắn tìm thấy một khu vực đổ nát, có dấu tích của trận pháp cổ bị phá.
Giữa trung tâm là một gốc thảo dược màu xanh lục ánh đen – chính là U
Hồn Chi Thảo.
Nhưng
đúng lúc hắn chuẩn bị ra tay hái...
Tập kích từ bóng tối
Một
mũi tên lửa từ đâu đó bắn tới!
Lục
Bình nghiêng người tránh, đồng thời bấm tay kết ấn, tung ra Huyền Ảnh Bộ,
thân ảnh mờ đi.
Từ
trong rừng đá, Mạc Khinh Tâm và Tề Vũ bước ra, ánh mắt lạnh lẽo.
“Ta
nói rồi, chó thì mãi là chó. Ngươi không xứng giành linh thảo với chúng ta.”
Tề
Vũ vận pháp lực, triệu ra một Cự Viêm Lang từ pháp bàn. Lửa đỏ bao trùm
khu vực, hòng đốt sạch mọi sinh khí xung quanh gốc linh thảo.
Mạc
Khinh Tâm bày trận, chặn đường rút.
Kích phát sức mạnh – Cổ thần thức
tỉnh lần nữa
Lục
Bình cảm thấy sát ý bị ép đến giới hạn.
Trong
đan điền, tàn hồn cổ thần gào lên:
“Giết!
Hấp huyết của chúng! Ăn thịt của chúng! Cảnh giới sẽ phá!”
Đôi
mắt Lục Bình đỏ rực, nhưng lần này hắn không để mất kiểm soát.
Thay
vào đó, vận chuyển pháp quyết mà lão đạo trong Mộng Cảnh Tẩy Hồn đã để lại,
dùng chân ý để giam cầm tàn hồn cổ thần trong pháp ấn Ngũ Linh.
Một
luồng linh khí âm cực hóa thành vầng sáng xanh, tập trung tại đan điền.
Lục Bình nhấc tay – chưởng một đạo “Tịch Âm Hỏa” bùng nổ
giữa không trung, đánh tan hỏa lang của Tề Vũ.
Mạc
Khinh Tâm chưa kịp phản ứng, đã bị cuồng phong đẩy lùi, va mạnh vào đá vỡ nát
xương vai.
Lục
Bình không giết họ, chỉ lấy linh thảo, rồi rời đi.
Cuối chương – Tâm niệm đổi khác
Đêm
đó, trong một hang đá tạm nghỉ, Lục Bình nhìn gốc U Hồn Thảo trong tay, ánh mắt
trầm tư.
“Tu
tiên không phải là né tránh… Mà là chọn lựa thứ cần bảo vệ.”
Tàn
hồn trong người hắn lặng lẽ, như bị áp chế lần nữa.
Trên
trời, ánh trăng cong như lưỡi kiếm. Gió Nguyệt Cốc thổi vút không dứt, như báo
hiệu một kiếp sát đang dần tới gần...
Chương 15 – Kẻ Giữ Mộ và Ảo Cảnh Tâm
Ma
Tầng sâu Nguyệt Cốc – Gặp người giữ
mộ
Sau
khi đoạt được U Hồn Chi Thảo, Lục Bình không vội rời cốc mà đi sâu hơn
vào trong – nơi sương mù dày đặc và âm khí khiến linh thức không thể thăm dò
quá ba trượng.
Trên
đường đi, hắn bắt gặp những tượng đá sụp đổ, tàn tích của một đại trận vỡ nát
từ hàng trăm năm trước. Trong số đó, có một bàn thờ đá nứt gãy, phía
trên phủ đầy tro cốt.
Đột
nhiên, một bóng người khô gầy như que củi bước ra từ sau tảng đá lớn, áo
choàng rách nát, tay cầm gậy xương, ánh mắt sâu hoắm đỏ quạch.
“Kẻ
phàm nhân mang hồn cổ thần, cuối cùng cũng đến đây...”
Lục
Bình giật mình.
“Ngươi
là ai?”
Lão
già cúi đầu cười, tiếng cười khô khốc như gió thổi trên mộ cổ:
“Ta
là Kẻ Giữ Mộ, kẻ canh giữ giấc ngủ của những người đã khuất trong trận
chiến Phong Thần Bách Tộc ba trăm năm trước. Nơi đây từng là mộ địa của các
Thần Binh và Thiên Tướng – nay chỉ còn tàn hồn, cốt trắng và oán khí chưa
tan.”
Hắn
giơ tay, chỉ vào một gò đất u ám:
“Nếu
ngươi dám, bước vào mộ huyệt đó. Trong đó, ngươi sẽ đối mặt với Tâm Ma –
thứ mà bất kỳ kẻ nào mang tàn hồn cổ thần cũng không thể tránh.”
“Nếu
vượt qua, cổ hồn trong ngươi sẽ được dung hợp thêm một phần với thức hải. Không
vượt được… ngươi sẽ chết dưới tay chính bản thân mình.”
Tâm Ma – Mộng Thế Thân Phận
Lục
Bình bước vào gò mộ.
Chỉ
trong nháy mắt, thế giới xung quanh biến sắc.
Hắn
thấy mình không còn là kẻ hầu nữa, mà trở thành Thiếu Chủ Lục gia,
thiên tài tu tiên từ nhỏ, vạn người ngưỡng mộ, tu vi Kết Đan, thần thông quảng
đại, mọi người đều cúi đầu.
Tể
Tướng phủ quỳ dưới chân hắn.
Kẻ
từng sai hắn pha trà – Mạc Khinh Tâm, giờ trở thành hộ vệ trung thành,
run rẩy cúi đầu dâng linh trà.
Cha mẹ hắn – những người từng chết vì bị vu tội, giờ sống lại,
rạng rỡ gọi hắn là “hài nhi”.
Một
giọng nói thì thầm trong tai hắn:
“Chỉ
cần ngươi đồng ý buông bỏ thân phận cũ, ngươi sẽ sống như vậy mãi mãi.”
“Chỉ
cần chấp nhận... Ta – cổ thần bên trong ngươi – sẽ thay thế ký ức cũ. Đau đớn…
sẽ không còn.”
Ý chí thức tỉnh – Chặt đứt ảo ảnh
Lục
Bình nhìn quanh, lòng trầm xuống.
“Vinh
quang do ai ban thì cũng có thể bị cướp. Ký ức tuy đau, nhưng là thật.”
Hắn
giơ tay, bấm quyết, gầm lớn:
“Phá!”
Không
gian vỡ nát như gương vỡ.
Ảo
cảnh tan biến.
Toàn
thân hắn đổ mồ hôi lạnh, nhưng khí tức đã ổn định hơn trước. Linh hồn
hắn đã dung hợp thêm một phần với cổ thần – không còn bị lấn át mỗi khi
thức hồn nổi dậy.
Kẻ Giữ Mộ lặng lẽ gật đầu:
“Ngươi…
đã có tư cách bước vào tầng kế tiếp của đạo lộ. Nhưng hãy nhớ, cổ thần tuy
mạnh, nhưng cuối cùng vẫn vì lòng tham mà bị trời diệt.”
Lục
Bình cúi đầu, rồi rời đi, lòng không một tia kiêu ngạo.
Cuối chương – Lời thì thầm trong máu
Trên
đường rút khỏi Nguyệt Cốc, gió thổi rít lên từng đợt.
Trong
máu Lục Bình, tàn hồn cổ thần lại lên tiếng, lần này không phải giận dữ,
cũng chẳng hăm dọa.
Mà
là… thì thầm đầy thỏa mãn:
“Ngươi…
có lẽ… sẽ không là vật chứa. Mà là… kẻ kế thừa…”
Chương 16 – Mệnh Ký Tàng Các, Văn Tự
Cổ Hồn
Trở về – Gió lặng trước cơn bão
Lục
Bình trở về Thiên Tâm Tông, thân thể dính máu nhưng thần sắc vững vàng.
Người
người nhìn hắn, ánh mắt lẫn lộn giữa ngờ vực và kinh sợ.
Tin
đồn về việc hắn một mình hoàn thành nhiệm vụ tại Nguyệt Cốc, thậm chí
mang về U Hồn Chi Thảo – tài liệu luyện đan cấp Địa đã lan khắp nội môn.
Mạc Khinh Tâm – người từng hạ nhục hắn giữa đông
người – giờ chỉ đứng lặng, ánh mắt lạnh lẽo không rõ vui buồn.
Ngay
khi đặt chân vào cổng, một lão giả áo xám bước ra từ nội viện, ánh mắt
không mặn không nhạt:
“Lục
Bình, trưởng lão Mệnh Ký Đường triệu ngươi. Theo ta đến Tàng Các.”
Tàng Các Mệnh Ký – Khắc tên lên đá
Tàng
Các là nơi khắc tên những đệ tử có tư cách tham gia đại hội nội môn,
hoặc được tông môn ghi nhận có tiềm lực bước vào hàng cốt cán.
Nghi
thức khắc danh yêu cầu nhỏ máu lên bia đá Mệnh Ký, để linh vận định
hình. Nếu được trời đất thừa nhận, sẽ hiện lên chữ tên, tuổi, linh căn.
Lục
Bình bước đến trước bia đá, không chút do dự cắn đầu ngón tay, nhỏ giọt máu
lên mặt bia.
Một
khắc, hai khắc…
Đột
nhiên cả Tàng Các rung lên, bia đá phát ra âm thanh như rít gào từ
thời viễn cổ, máu trên bia không hiện tên – mà xoắn lại thành một văn tự
cổ dị.
Cổ văn hiển thế – Động tĩnh rung
tông
Lão
giả áo xám giật mình:
“Đây
là… Văn Tự Cổ Hồn?! Từ thời thượng cổ, chỉ tồn trong ký lục của Thần Tộc!”
Một
luồng khí tức cuồng bạo tỏa ra từ bia đá, khiến các trưởng lão ngoài điện đều
cảm nhận được:
“Ai…
ai vừa khiến Mệnh Ký Thạch hiện dị tượng?!”
Linh
áp khủng khiếp bao phủ Tàng Các, chim chóc trong vòng mười dặm bay toán loạn,
ngọn gió trong núi gào rú như có oan hồn thức tỉnh.
Ở
nơi sâu nhất trong lòng núi, một phong ấn cổ xưa bắt đầu rạn nứt, vang
lên tiếng kèn đồng u uẩn từ lòng đất.
Người giữ cổ đạo
Đúng
lúc mọi thứ đang rối loạn, một đạo nhân tóc bạc, lưng đeo kiếm gỗ, từ
trên trời đáp xuống Tàng Các.
Mọi
người đồng loạt hành lễ:
“Bái
kiến Tàng Chủ – Bạch Huyền Chân Nhân!”
Lão
nhìn chằm chằm vào văn tự trên bia đá, sắc mặt trầm như nước:
“Đây
là một trong Cửu Văn Cổ Thệ, từng thuộc về tàn hồn Cổ Thần Thủy Mệnh.”
Ánh
mắt lão chuyển sang Lục Bình, thâm trầm như muốn soi thấu linh hồn:
“Tiểu
tử, ngươi từ đâu có văn tự này?”
Lục
Bình cúi đầu, giọng bình tĩnh:
“Vãn
bối… không biết. Chỉ biết trong mộng có người truyền cho pháp quyết, nói rằng
khi đủ cốt nhục, linh máu sẽ tự hiện.”
Bạch
Huyền Chân Nhân trầm mặc một lúc rồi nói:
“Từ
nay về sau, tên ngươi sẽ đứng đầu bảng Mệnh Ký, nhưng... ngươi cũng bị phong ấn
trong Khu Vực Tàng Tu. Trừ khi ngươi có thể thắng ba trận luận đạo trong
ba tháng tới, mới được bước vào nội môn chân truyền.”
“Nếu
không… tự mình rút khỏi tông, tránh dẫn họa sát thân cho Thiên Tâm Tông.”
Cuối chương – Lời thì thầm trong
bóng tối
Đêm
ấy, Lục Bình ngồi xếp bằng trong tiểu viện, linh khí quanh người quấn như
sương.
Trong
sâu thẳm tâm hồn hắn, cổ thần lại lên tiếng, lần này không còn thỏa mãn
mà là… lạnh lùng:
“Bạch
Huyền… kẻ từng cắt tay ta để lấy văn tự năm xưa… Hắn vẫn còn sống…”
Giọng
nói như lửa cháy trong máu:
“Lục
Bình… một ngày nào đó, hãy để ta giết hắn. Bằng chính tay ngươi.”
Chương 17 – Luận Đạo Trận: Huyễn
Cảnh Mộng Tâm
Ba tháng, ba trận – thử thách của
Tàng Chủ
Sau
dị tượng tại Mệnh Ký Thạch, Bạch Huyền Chân Nhân tuyên bố: Lục Bình phải vượt
qua ba trận luận đạo trong vòng ba tháng. Nếu thất bại một trận, hắn lập
tức bị trục xuất khỏi Thiên Tâm Tông.
Ba
trận không phải đấu pháp thông thường, mà là "Đạo Tâm Chi Thí"
– khảo nghiệm căn cơ, tâm pháp và chính niệm.
Trận
đầu tiên, đối thủ là Lâm Tán Phong, đệ tử nội môn nổi danh tu Mộng Đạo,
tinh thông Huyễn Tâm Bí Quyết.
Bước vào ảo cảnh
Luận
đạo trận diễn ra giữa sân đình trên đỉnh Vọng Nguyệt. Bốn phía kết giới phong
tỏa, linh khí cuộn trào.
Khi
trận đấu bắt đầu, Lâm Tán Phong không ra tay, chỉ khẽ chạm nhẹ chiếc
chuông bạc treo trên ngón tay.
"Đinh…"
Âm
thanh vang lên như vọng từ thiên địa, Lục Bình lập tức cảm thấy thực tại rạn
nứt, ý thức bị kéo vào một thế giới hoàn toàn khác.
Mộng giới lạ thường – ký ức không
thuộc về mình
Lục
Bình mở mắt, thấy mình đang đứng giữa một vùng đồng bằng đỏ máu, xung
quanh là xác chết, trời đổ mưa đen.
Từ
phương xa, một thân ảnh khổng lồ bước tới, hình hài mơ hồ, nhưng mỗi bước đi
khiến mặt đất vỡ vụn.
Một
giọng nói vang lên trong đầu:
“Ngươi
đã phản bội lời thệ, bỏ lại tộc nhân. Tội này… ngươi gánh nổi sao?”
Lục
Bình hoảng hốt. Những hình ảnh trôi qua trong mắt hắn không thuộc về đời này.
Hắn thấy mình từng đứng trên thiên đình, chém xuống hàng vạn thần binh, từng
quỳ dưới cột đá vĩnh hằng, thề không đầu thai, không siêu sinh.
“Ta…
không phải hắn. Nhưng vì sao… lòng ta đau như thế?”
Muốn thoát, phải tự giết mình
Một
giọng nói khác – mơ hồ, cổ xưa – vang lên trong hồn thức:
“Muốn
thoát khỏi Mộng Đạo của Lâm Tán Phong… chỉ có một cách.”
“Giết
bản thân trong giấc mộng. Tự tay cắt đứt tàn hồn trong ngươi. Tàn khốc, nhưng
là bước đầu khai mở Chân Ngã.”
Lục
Bình đứng giữa hai lựa chọn: hoặc chết trong ảo cảnh và bị phản phệ tinh thần,
hoặc… giết chính hình ảnh Cổ Thần trong mộng, đoạn tuyệt ký ức.
Hắn
cắn răng, nâng tay, dùng một nhát đao khí tức chân nguyên đâm thẳng vào bóng
hình Cổ Thần, kèm theo một tiếng gầm:
“Ngươi
không phải ta! Ta là Lục Bình!”
Phá cảnh – thức tỉnh thần thông
Toàn
bộ huyễn giới vỡ vụn.
Bên
ngoài trận, chỉ mới qua một nén nhang, Lục Bình mở mắt, trán đẫm mồ hôi, tay
run rẩy nhưng ánh mắt bình tĩnh như nước.
Lâm
Tán Phong thất sắc, lùi ba bước, trên môi rỉ máu:
“Hắn…
phản chấn ngược lại Huyễn Tâm Chuông? Không thể nào…”
Trưởng
lão Tàng Các chắp tay nói:
“Lục
Bình, vượt ải thứ nhất. Đạo tâm vững chắc, định lực bất phàm.”
Ngay
đêm đó, trong thức hải, Lục Bình phát hiện một văn tự cổ thứ hai hiện
lên trên linh đài – "Ngộ".
Kèm
theo nó, là thần thông mới: Chân Ảnh Thức – Tách thực khỏi mộng, nhìn
thấy bản nguyên của vạn vật trong một khắc.
Cuối chương – Kẻ đang quan sát
Tại
một động phủ nơi sâu nhất trong Thiên Tâm Tông, Bạch Huyền Chân Nhân
đang xem lại hình ảnh trong một giọt thủy châu ký ảnh.
Lão
nhìn thấy Lục Bình giết tàn hồn trong ảo mộng, khẽ lẩm bẩm:
“Không
phải tàn hồn đơn thuần… mà là Cổ Thần tự đoạn hồn phách để ngủ say. Một nửa
thân hồn đã tự hủy…”
Ánh
mắt lão chợt lạnh:
“Lục
Bình… ngươi là cứu thế… hay tai kiếp, còn chưa rõ.”
Chương 18 – Tranh Pháp Huyết Ấn: Máu
chảy, đạo hiện
Tô Kinh Dạ – thiên tài dị mạch
Trận
thứ hai trong ba trận "Đạo Tâm Chi Thí" diễn ra tại Thất Huyền
Pháp Đài, nơi chuyên khảo nghiệm pháp đạo – chân ý – huyết mạch dị biến.
Đối
thủ lần này là Tô Kinh Dạ, nữ đệ tử tinh anh đứng đầu hàng nội môn, tu
luyện dị thuật truyền thừa từ Thần Huyết Thạch Tộc – một chủng tộc cổ bị
tuyệt diệt từ đại kiếp thứ năm.
Nàng
tu pháp không dùng tay, không mượn pháp bảo. Thứ nàng dùng… là máu của chính
mình để tạo hình đạo ấn.
Mỗi
giọt máu rơi là một pháp ấn sát phạt, mỗi vết thương trên thân là một chú
ngữ cổ xưa.
Trận chiến bắt đầu – máu nhuộm pháp
đàn
Lục
Bình đứng giữa đài, khoanh tay bất động. Tô Kinh Dạ không nói gì, rút kim
châm đỏ thẫm, đâm vào lòng bàn tay.
Mười
đầu ngón tay nàng nhỏ máu, từng giọt rơi xuống không trung rồi hóa thành
mười đạo huyết ấn, cuộn thành một trận pháp giống như một hoa văn sống,
đang ngọ nguậy.
“Huyết
Ấn Trận – Bạo Liên Kết Giới!”
Ầm!
Một
luồng sát khí cuồn cuộn bùng phát, pháp đài rung chuyển, kết giới hộ trận sáng
bừng để bảo vệ đệ tử quan chiến.
Lục
Bình cảm nhận luồng áp lực đáng sợ ập đến. Từng đạo huyết văn như đang
truy tìm linh hồn hắn, muốn ép hắn bộc lộ tàn hồn Cổ Thần.
Phản kích – Dẫn linh huyết, khai
thần văn
Lục
Bình không lui, cũng không né. Hắn nhắm mắt, vỗ mạnh vào ngực, dẫn ra một
giọt linh huyết bản nguyên – không thuộc về phàm nhân, cũng không thuần tu
sĩ.
Giọt
máu ấy màu xanh lam ngọc, tỏa ra ánh sáng nhè nhẹ, như sương mù hóa
thành lân tinh.
Hắn
khẽ niệm chú:
“Huyết
vi ấn, linh vi đạo. Tử huyết bất đoạn, Cổ văn hiện hình!”
Bên
trong linh đài, văn tự cổ thứ ba sáng lên: "Định" –
trấn định thiên địa, cố định nguyên thần.
Giữa
không trung, một chữ cổ hiện ra, ép xuống toàn bộ pháp trận huyết ấn của Tô
Kinh Dạ.
ẦM!!!
Máu
nàng rơi ngược trở lại, tự đánh lên thân thể chính mình. Huyết mạch loạn lưu,
suýt nữa tẩu hỏa nhập ma.
Thần thức cổ xưa lóe lên – giọng nói
bên tai
Ngay
khoảnh khắc pháp ấn tan rã, trong đầu Lục Bình có một âm thanh vang vọng:
“Chữ
‘Định’ – vốn là thần văn của Địa Mệnh Tọa Chủ. Tiểu tử… ngươi đã khơi lại dòng
ký ức không nên chạm đến.”
Hắn
mở mắt, thấy một bóng người ngồi xếp bằng giữa thiên không, sau lưng là một
đài đá chín tầng trấn giữ tinh cầu.
Nhưng
hình ảnh ấy chỉ thoáng qua, rồi tan biến như mộng.
Tô Kinh Dạ bại – không phục
Tô
Kinh Dạ quỳ một gối, tay máu chảy không ngừng, ánh mắt đỏ ngầu nhìn Lục Bình:
“Ngươi…
là yêu nghiệt gì? Vì sao linh huyết không thuộc về nhân giới?”
Lục
Bình không đáp, chỉ khẽ nói:
“Đây
chỉ là mượn máu dẫn đạo, chưa đến lúc ngươi cần biết.”
Các
trưởng lão quanh đài thất sắc. Một số người trong đó bắt đầu âm thầm truyền
âm, thảo luận:
“Không
thể để hắn sống quá lâu…”
Bạch Huyền Chân Nhân can thiệp – bảo
hộ trong bóng tối
Cuối
trận, Bạch Huyền Chân Nhân xuất hiện, tuyên bố:
“Lục
Bình thắng trận thứ hai. Trong ba tháng qua hai trận, tư chất và đạo tâm đều
hiển hiện.”
“Người
nào có ý động sát tâm, trước tiên phải hỏi… ta có bằng lòng hay không.”
Ánh
mắt ông lướt qua bốn phía, khiến các trưởng lão không dám hé miệng.
Cuối chương – Chuẩn bị trận thứ ba
Đêm
xuống, Lục Bình ngồi thiền dưới thác nước Vân Trì. Trên linh đài, ba chữ cổ: Khuyết
– Ngộ – Định xoay quanh nhau, như chờ một chữ thứ tư để hoàn chỉnh Thần
Hồn Vòng Luân.
Một
truyền âm lặng lẽ vang trong tâm trí hắn:
“Trận
thứ ba… ngươi sẽ không đối đầu với đệ tử, mà là với chính mình.”
“Nơi
đó, ngươi phải bước vào U Minh Tâm Cảnh, nơi chôn sâu tàn hồn Cổ Thần
từng bị chính ngươi phong ấn.”
Chương 19 – U Minh Tâm Cảnh: Bóng
Người Trong Gương
U Minh Tâm Cảnh – nơi không thuộc về
thế gian
Ngay
rạng sáng hôm sau, Lục Bình được truyền tống đến khu vực cuối cùng trong kỳ
khảo nghiệm đạo tâm – một nơi chỉ có trong truyền thuyết: U Minh Tâm Cảnh.
Không
ai biết rõ nơi này hình thành thế nào, chỉ biết mỗi đệ tử khi tiến vào, sẽ bị
giam trong chính tâm ma – nơi tất cả kí ức, đau khổ, dục vọng và bản tính
chân thực sẽ lần lượt hiện ra, không thể trốn tránh.
“Đây
không phải nơi khảo nghiệm sức mạnh, mà là nơi khảo nghiệm bản ngã.”
Lục
Bình vừa bước vào, cả thế giới quanh hắn lập tức tan rã.
Quá khứ lặp lại – hầu trà phủ Tể
Tướng
Hắn
thấy mình trở lại phủ Tể Tướng, tay cầm khay trà, quỳ giữa đình viện.
Gió đông thổi lạnh, tuyết rơi phủ đầu gối, nhưng hắn vẫn cúi đầu vâng dạ.
Từng
tiếng cười nhạo vang lên:
“Hầu
tử, trà nguội rồi, phạt quỳ thêm ba canh giờ!”
“Ngươi
chỉ là chó, chớ vọng tưởng nhìn lên bầu trời!”
Lục
Bình vẫn im lặng, mắt trầm như nước. Nhưng lần này, một Lục Bình thứ hai
xuất hiện trong gương nước đọng – ánh mắt người ấy như lửa, miệng cười khinh
miệt:
“Ngươi
cứ mãi như vậy, muốn chờ đến bao giờ mới tỉnh?”
Đối mặt bản thể – Cổ Thần Tàn Hồn
Bóng
trong gương bước ra ngoài – chính là hắn, nhưng tóc dài phất phới, ánh
mắt tàn khốc, người khoác giáp cổ, mười hai pháp ấn xoay quanh thân như sao
trời.
“Ta
là ngươi khi chưa bị xiềng xích phàm tâm.”
“Ngươi
là ta khi đã quên mất sự kiêu hãnh của một vị thần.”
Cổ
Thần Lục Bình giơ tay, điểm lên mi tâm Lục Bình hiện tại – kí ức bùng nổ:
những trận chiến hủy tinh hà, những pháp ấn xé nát thiên giới, những kẻ từng
quỳ lạy dưới chân hắn...
Cảnh
cuối cùng là hắn tự tay phong ấn chính mình, rơi vào luân hồi để
"học lại" một điều đã từng chối bỏ.
Tâm ma thật sự – Chọn đường nào?
Huyễn
cảnh rạn nứt. Hai Lục Bình đứng đối mặt.
Cổ
Thần hỏi:
“Ngươi
muốn tiếp tục sống như một hạ nhân, bị người chà đạp… Hay ngươi muốn đòi lại
thiên mệnh từng thuộc về ngươi?”
“Nhưng
một khi chọn lại con đường thần đạo… phàm tình sẽ đoạn, huyết giới sẽ mở, ngươi
sẽ không còn là 'người'.”
Lục
Bình im lặng rất lâu.
Rồi
hắn giơ tay, đặt lên ngực – nơi có vết ấn bị phong ấn bao đời.
“Nếu
ta không nhớ được mình từng là ai… thì ít nhất, để ta trở thành thứ mình cần
phải là.”
Hắn
dứt khoát xé toạc lồng ngực, móc ra một mảnh hồn ấn cổ thạch, ném
thẳng vào bóng Cổ Thần:
“Ngươi
là ta, ta là ngươi. Đến lúc… hợp nhất rồi!”
Thức tỉnh tầng sâu – Mệnh cách đổi
dời
Ánh
sáng bùng lên như nhật nguyệt vỡ tan. Mảnh hồn nhập thể, thân thể Lục Bình
rung động dữ dội, mạch máu như có cổ lực nghịch dòng, mi tâm khắc ra một ấn
ký mơ hồ – hình tròn xoay chậm, tượng trưng vô cực không định.
Đó
không phải Kim Đan, cũng chẳng phải Nguyên Anh.
Đó
là Vị Trí Của Kẻ Chưa Từng Được Đặt Tên, tồn tại trước cả tu chân hệ
thống.
Tầng
trời trên Tâm Cảnh rung lên, ba trăm cổ đỉnh trong Thiên Ngoại Vực chấn
động, một vị Thiên Đạo sứ giả đang ngồi thiền nơi biên cảnh chợt mở mắt:
“Hắn…
trở lại rồi?”
Kết thúc chương – Đạo Ngã bất định
Lục
Bình mở mắt giữa thực tại. Tâm cảnh đã biến mất, thân thể hắn vẫn còn trong
thác nước, nhưng khí tức đã thay đổi.
Hắn
không còn là một tạp dịch.
Cũng
không phải một phàm nhân.
Mà
là một kẻ mang thiên mệnh cổ xưa, đang trỗi dậy… từng bước một.
Chương 20 – Ngọn Gió Dị Tượng Thổi
Về Nhân Gian
Thiên tượng rối loạn – Cửu châu kinh
động
Ngay
khi Lục Bình hợp nhất hồn ấn tại U Minh Tâm Cảnh, trời đất sinh dị tượng. Trên
bầu trời Trung Châu, ba mặt trời hư ảnh lóe lên một khắc rồi biến mất. Hàng
trăm tông môn lập tức truy xét nguyên nhân.
Tại
Vạn Tượng Tông, lão tổ đang bế quan chợt mở mắt, mi tâm rạn nứt, thốt lên:
“Thần
hồn... cổ chủ?! Sao có thể?!”
Tại
Bí Các của Thái Nguyên Đạo Phủ, bàn cờ Thiên Cơ Tử đang đánh tự nổ tung. Hắn
nhìn vào khoảng không, chắp tay, nói khẽ:
“Người
đó… đã rời khỏi dòng chảy số mệnh.”
Lục Bình trở lại – thân phận vẫn là
kẻ hầu
Sau
khi vượt qua Tâm Cảnh, Lục Bình tỉnh lại giữa thác nước Linh Lung, y phục vẫn
là áo vải thô, tóc búi như hạ nhân. Mọi sự vẫn như cũ, chỉ có khí tức nơi hắn –
như vực sâu không đáy, thâm bất khả trắc.
Hắn
bước trở lại Phủ Tể Tướng.
Bọn
công tử vẫn ngồi cười nói, thấy hắn liền sai:
“Ê,
hầu tử! Quỳ xuống rót trà đi!”
Lục
Bình vẫn cúi đầu, tay nâng chén trà lên bằng hai tay như trước.
Nhưng
lần này – hơi nước trong chén trà ngưng tụ thành mười hai pháp ấn, lặng
lẽ xoay quanh chén như vũ văn cổ xưa.
Không
ai nhìn thấy, trừ… một ông lão gác cửa phủ nheo mắt, nhìn hắn mà lòng
run rẩy:
“Không…
không phải ngươi... Lẽ nào lại là… hắn?”
Tin dữ truyền đi – Có kẻ muốn tru
sát
Trong
cùng đêm đó, tin tức “Lục Bình dị biến trong khảo hạch” được một đệ tử nội môn
mật báo về Thượng Minh Đạo Viện – nơi nắm quyền giáo hóa tu sĩ phàm
trần.
Không
ai biết rõ hắn đã gặp chuyện gì bên trong Tâm Cảnh, nhưng một kẻ xuất thân thấp
kém, không có linh căn, lại khiến linh mạch Tâm Cảnh đảo lộn, thì chắc
chắn là mối nguy.
Một
đạo thánh chỉ ngầm được truyền đi:
“Kẻ
tên Lục Bình, thân mang dị biến, khả năng có liên đới tới ma đạo hoặc yêu thần
cổ xưa. Đưa hắn vào danh sách truy sát bí mật.”
“Không
được để hắn sống quá mười ngày.”
Truy binh xuất động – Sát thủ trong
bóng tối
Bên
ngoài phủ Tể Tướng, ba tu sĩ áo đen mang mặt nạ tử kim, thân pháp như gió đêm,
không chút linh khí dao động – đó là sát thủ từ Lăng Huyết Các, tổ chức
chuyên diệt trừ những kẻ "ngoài số mệnh".
Chúng
chỉ nhận mệnh lệnh từ các thế lực cấp Vực Chủ.
Một
kẻ trong đó nói:
“Tiếp
cận mục tiêu trong bảy canh giờ. Nếu không giết được trong một chiêu, rút lui
ngay. Kẻ này… không giống phàm nhân nữa.”
Lục Bình – vẫn không phản kháng?
Trong
đêm thứ chín sau khảo hạch, Lục Bình ra giếng múc nước như thường lệ. Gió đêm
mát lạnh, ánh trăng ngả nghiêng.
Một
bóng đen đáp xuống sau lưng.
"Ngươi...
đáng chết."
Lưỡi
kiếm tẩm hàn khí tuyệt sát chém tới cổ hắn. Nhưng khoảnh khắc đó, thân ảnh Lục
Bình bỗng tan thành sương mù – sát thủ cảm thấy thân thức bị kéo vào
một không gian khác.
Hắn
rơi vào một vùng cổ vực trống không, nơi có một bàn tay khổng lồ từ trời
cao phủ xuống.
“Ngươi
nghĩ mình đang chém một người…”
“…nhưng
ngươi đang bước vào trí nhớ của một thần.”
Sát
thủ kêu thảm một tiếng, hồn phi phách tán ngay trong tâm cảnh.
Tàn nhẫn và lặng lẽ – Kẻ mới đang
lên
Sáng
hôm sau, Lục Bình vẫn quét sân. Mặt đất còn vệt máu chưa kịp khô, không ai biết
trong phủ vừa có kẻ chết.
Chỉ
có ông lão gác cửa run giọng hỏi:
“Tiểu
tử… ngươi… ngươi thật sự là thứ gì?”
Lục
Bình không nhìn ông.
Chỉ
nhẹ giọng đáp:
“Ta
là hầu nhân.”
“Nhưng
cũng là... kẻ đã từng khiến thiên giới tan vỡ.”
0 Comments