Vạn Cổ Thần Cơ Chi Lục Bình (Chương 21-30) Tiên hiệp Cổ Điển

 Chương 21 – Vạn Linh Cốc Khai Môn


Thánh chỉ truyền xuống – Cơ duyên xuất thế

Vào đầu tháng bảy, thiên tượng lại dị biến. Từ phía tây nam Trung Châu, từng luồng linh khí mù mịt dâng lên như rồng tụ, trời không trăng nhưng lại sáng như ban ngày. Dị tượng kéo dài ba ngày ba đêm, thu hút ánh nhìn của vô số tông môn.

Tin tức nhanh chóng được xác nhận: Vạn Linh Cốc – một địa vực cổ xưa từng bị thần ma tranh đoạt – sắp mở cửa trở lại sau hơn ngàn năm phong ấn.

Từ trong cốc truyền ra tin đồn về Tủy Linh Hoa, thiên địa kỳ vật chỉ nở vào thời điểm sao Huyền Linh rơi xuống. Kẻ nào lấy được, thân thể sẽ được cải tạo, kinh mạch tái sinh, phế nhân cũng có thể trở thành thiên kiêu.




Lục Bình bị ép nhập cuộc

Tể Tướng phủ tổ chức một đội hộ tống các công tử trẻ tuổi đến Vạn Linh Cốc “tầm linh duyên”. Dĩ nhiên, Lục Bình – với thân phận hầu hạ – cũng bị lệnh đi theo, nhưng không phải để tìm kỳ vật, mà là gánh vác phần dọn trại, nấu ăn, gánh nước.

Tứ công tử cười nhạt nói:

“Hầu tử, ngươi cũng có phúc đó. Bao người muốn tới còn chẳng được. Ngươi, ít nhất cũng có thể hít chút linh khí thừa.”

Lục Bình chỉ cúi đầu “dạ” một tiếng, không hề để lộ sát ý. Nhưng trong mắt hắn, sát cơ của trời đất đang dần hội tụ. Hắn biết, nơi đó… từng là một địa vực phong thần.


Đoàn hành hương – Ám toán và giám sát

Đoàn người rời phủ bằng pháp xa do ngựa linh kéo, vượt qua ba dãy núi lớn. Dọc đường, có hai kẻ lạ mặt gia nhập đoàn, tự xưng là tu sĩ hộ tống do Tể Tướng mời riêng.

Nhưng Lục Bình không cần nhìn kỹ cũng biết: bọn này mang khí tức sát thủ của Lăng Huyết Các – kẻ đã từng ám sát hắn trong phủ.

"Chúng nghĩ nơi Vạn Linh Cốc, sát ta sẽ dễ hơn."

"Đáng tiếc, chúng không biết… nơi đó là đất ta từng chôn một phần hồn phách."


Tàn hồn cổ thần – vọng động trong máu

Càng đến gần Vạn Linh Cốc, Lục Bình càng cảm nhận rõ rệt một luồng khí tức cổ xưa gọi mời. Huyết mạch hắn nóng lên từng giờ, như có thứ gì đó trong sâu thẳm thức tỉnh dần.

Vào đêm trước ngày đến nơi, hắn nằm trong lều, nhắm mắt giả ngủ.

Đột nhiên…

Một giọng nói trầm như cổ chuông vang lên trong đầu:

“Đã đến lúc rồi… Tủy Linh Hoa là kết giới cũ của ta, ngươi chỉ cần bước vào… ta sẽ dẫn đường.”

“Mượn linh hoa… đoạt xác chân thần, hợp nhất tàn hồn!”

Lục Bình không đáp. Nhưng hắn biết – chuyến đi này, không chỉ để sống sót, mà là để tiến hóa.


Vạn Linh Cốc mở cửa – một thế giới khác

Sáng ngày thứ mười, đoàn người đến trước cổng đá thiên nhiên dựng đứng như kiếm, nơi gọi là Thiên Nhai Quan Khẩu, lối vào duy nhất của Vạn Linh Cốc.

Một tiếng long ngâm vang lên từ dưới đất, cổng đá tách ra. Một luồng khí đen và ánh sáng xanh đan xen tuôn ra như sóng.

Một vùng linh địa cổ xưa xuất hiện trước mắt – nơi cỏ cây thở khí linh, đá núi ẩn văn phù, và trời không có mặt trời mà vẫn sáng.

Tứ công tử run rẩy vì kích động, nói:

“Nhanh! Mau vào chiếm vị trí trước! Ai chậm chân thì Tủy Linh Hoa cũng mất phần!”

Các tu sĩ khác lao vào, như đàn thú đói tranh ăn.

Lục Bình… vẫn đứng lại nhìn trời.

Hắn thì thầm:

“Đã bao lâu rồi…”

“Ta… lại đặt chân vào nơi này.”

Rồi hắn bước chậm rãi vào Vạn Linh Cốc.

Từng gốc cây, từng tảng đá… như cúi đầu chào đón hắn.


 

Chương 22 – Địa Mạch Phong Thần


Sự biến trong đêm đầu tiên

Đêm buông xuống trong Vạn Linh Cốc, không có trăng, cũng chẳng có sao, chỉ có quầng sáng lờ mờ tỏa ra từ linh thảo và khoáng quang dưới lòng đất.

Đoàn người chia nhau hạ trại gần khu vực suối linh, đề phòng thú triêu tà. Các công tử được dựng riêng lều trướng lớn, có phù chú cách âm, còn Lục Bình thì ngủ cùng đám người hầu, bên cạnh một gốc cây rễ khô.

Gió lạnh thổi qua từng phiến lá như tiếng ai than khóc. Lục Bình mở mắt.

Hắn không ngủ.

Bởi… tàn hồn trong cơ thể hắn đang rung động mãnh liệt.


Một lối mòn bị che giấu

Bên dưới lớp rễ cây khô, có một lối đi nhỏ bị che phủ bởi địa thạch cổ. Lục Bình vạch từng phiến đá lên, thấy dưới đó là một khe hở cạn, phát ra luồng khí màu xanh đậm – linh khí không thuộc về thời đại này.

Không chút do dự, hắn trườn người xuống, lặng lẽ như chiếc bóng.

Càng đi sâu, nhiệt độ càng giảm, khí tức thiên địa càng ngưng tụ.

Rồi đột nhiên, lối mòn mở rộng thành một hang động tròn như lòng giếng, bốn bề khắc đầy phù văn cổ đại, rêu xanh phủ mờ.

Ở giữa hang… là một cây cột đá cao hơn ba trượng, quanh thân quấn đầy xiềng xích vàng rực khảm sâu vào vách động.

Chính giữa trụ đá là một dấu tay khổng lồ cháy đen – như từng có một sinh linh nào đó bị ép đóng vào đây, bị trấn áp hàng vạn năm.


Tàn hồn thức tỉnh – Ký ức mơ hồ hiện về

Đột nhiên, trong đầu Lục Bình vang lên tiếng gào xé trời:

“Đây… là nơi ta đã từng bị phản bội…”

“Linh hồn ta bị chia làm chín phần, giam vào chín địa vực, đây là nơi phong nhục thể.”

“Kẻ trấn ta, là một lũ sâu kiến tự xưng ‘Chân Tu’!”

Lục Bình lảo đảo, đầu óc quay cuồng. Hình ảnh mờ mịt hiện về: một chiến trường vạn thây, cổ thần ngự trên mây, máu chảy xuống như suối, rồi bị mấy chục đại tu sĩ liên thủ, dồn xuống nơi này.

Hắn chống tay, mồ hôi đầm đìa, run giọng:

“Ta… là phần còn sót lại trong số đó?”

“Nhưng… nếu nơi này giữ nhục thân, ta sẽ làm gì với nó?”


Một lựa chọn sinh tử – hợp nhất hay bị nuốt chửng

Trong không khí vang vọng giọng nói như gió gào:

“Hợp nhất… ngươi sẽ có sức mạnh phá thiên!”

“Nhưng nếu tâm chí yếu ớt, ký ức cổ thần sẽ nuốt chửng ngươi, biến ngươi thành quái vật vô trí…”

Từng sợi khí huyết từ người Lục Bình bị kéo ra, quấn quanh trụ đá.

Tàn hồn bắt đầu dung hợp với phần oán niệm cổ xưa nơi nhục thể bị trấn.

Lục Bình rống lên một tiếng, hai mắt đỏ rực, xung quanh bắt đầu chấn động, vách động rung lắc, phù văn phát sáng, như muốn chống lại sự hợp nhất này.


Thử thách nội tâm – Ngã Phật hay Ngã Thần

Hắn nhìn thấy trong đầu mình xuất hiện hai con đường:

  • Một đường là “Thần Đạo”, máu me, quyền lực, giẫm đạp chúng sinh, báo thù tất cả.
  • Một đường là “Tu Đạo”, vượt lên oán niệm, giữ lại chính mình, tu theo thiên đạo.

Giữa sự đau đớn, hắn cắn răng hét lớn:

“Ta… là Lục Bình! Không phải quái vật, không phải cổ thần điên loạn!”

“Nếu ta thăng, sẽ thăng bằng chính ý chí của ta!”

Ầm!!!

Một luồng khí trắng từ đỉnh đầu hắn bắn thẳng lên trời động, làm tan vỡ một phần xiềng xích trên trụ đá.

Nhưng ngay sau đó, vết máu nứt ra trên trán hắn – hình ấn cổ thần – bắt đầu hiện rõ.


Tỉnh dậy giữa lửa trại

Khi Lục Bình mở mắt, hắn lại đang nằm dưới gốc cây cũ.

Mặt đất bằng phẳng, chẳng có lối mòn nào.

Cũng chẳng có ai hay biết chuyện gì xảy ra.

Chỉ có điều… cột sống hắn bây giờ ẩn ẩn phát ra khí nóng, mạch máu dưới da như mang theo phù văn mờ ảo.

Hắn cúi đầu, khẽ siết tay:

“Một xiềng đã gãy…”

“Tám cái còn lại… sẽ gãy dần.”


 

Chương 23 – Vạn Thú Loạn Địa


Sáng hôm sau – Ánh mắt đầu tiên

Trời vừa hửng sáng, sương mù trong Vạn Linh Cốc chưa tan, nhưng các công tử và tùy tùng đã chuẩn bị xuất phát tiến sâu vào nội cốc.

Lục Bình đứng phía sau đám người hầu, tay ôm lồng trà. Không ai chú ý, nhưng ánh mắt hắn không còn cụp xuống như trước nữa. Hắn vẫn cúi đầu, nhưng đáy mắt đã mang theo lửa âm u cuộn trào.

"Khí cơ đã động, lục mạch đã khai… một phần thần huyết đã lưu thông. Giờ... chỉ cần thử xem sức mạnh mới này… đi đến đâu."


Tiến vào Loạn Địa – Vạn thú nghênh đón

Vạn Linh Cốc chia làm ba tầng.

Tầng ngoài là suối linh và thảo nguyên phong ấn, tầng giữa là Loạn Địa, nơi tụ họp của vạn thú linh – yêu – cổ, nơi linh khí hỗn loạn, người tu hành bình thường nếu không có bảo phù che chở rất dễ tẩu hỏa nhập ma.

Dẫn đầu đoàn là Công tử Lục Thiên Hoành, con trai trưởng của Tể Tướng, cũng là người hay sai vặt Lục Bình nhất.

Hắn cười khinh:

"Vạn Thú Loạn Địa, nghe thì ghê, nhưng có lệnh bài phủ ban thì yêu thú nào dám chạm vào? Đi thôi, mau lấy cho bản công tử bình trà nóng khác, tên hầu kia!"

Lục Bình cung kính dạ một tiếng, chậm rãi rót trà.

Trong lúc ấy… mặt đất rung nhẹ.


Yêu thú Hồn Cơ xuất hiện – Lệnh bài vô hiệu

Một tiếng rú dài vọng lại từ rừng đá phía xa. Từng tảng thạch trụ đổ ầm xuống, một thân ảnh trắng nhợt như khói lướt vụt ra – chính là yêu thú Hồn Cơ, thuộc loại yêu linh hư thể, ăn vía người sống.

Lệnh bài hộ thân phát sáng, nhưng ánh sáng ấy bị lớp khói trắng ăn mòn từng chút một, như có lực lượng vượt cấp áp chế.

Toàn đoàn hoảng loạn. Vài người tu vi thấp ngã vật xuống, hai mắt trắng dã, như bị hút sạch sinh khí.

Công tử Lục Thiên Hoành hét lớn:

"Trận pháp! Giải phong trận! Bày Thiên Thủy Ấn!"

Nhưng trong lúc đó, Hồn Cơ đã lao thẳng tới đám người hầu — nơi Lục Bình đang đứng.


Sức mạnh đầu tiên – Khai mở Thần Mục

Ngay khi Hồn Cơ xông đến sát mặt, đôi mắt Lục Bình bỗng mở lớn, tròng đen hóa thành màu hoàng kim, giữa trán nhô lên vết nứt mờ – nơi ấn ký cổ thần lần nữa lóe sáng.

Thời gian như ngưng đọng.

Lục Bình giơ tay lên, chậm rãi vẽ một đường trong không khí.

"Linh hồn chi lực – phản trấn!"

ẦM!!

Một luồng khí vô hình từ tay hắn bộc phát, đánh bật Hồn Cơ ngược lại mấy trượng, thân thể hư ảo rít lên rùng rợn.

Toàn bộ đám người xung quanh chết lặng.

Công tử Thiên Hoành trợn mắt:

"Tên hầu… ngươi làm gì vậy? Vừa rồi là gì?!"


Lục Bình lại cúi đầu

Lục Bình không đáp, chỉ lặng lẽ rút tay về, vết ấn trên trán cũng mờ dần.

Ánh sáng trong mắt hắn trở lại bình thường, nét mặt lại là một kẻ tôi tớ ngoan ngoãn.

“Chỉ là hồn lực trấn áp bản năng… may mà yêu vật không mạnh.”

Một câu nói lặng lẽ, nhưng không ai biết nó mang theo ý nghĩa chấn động ra sao.


Bắt đầu bị nghi ngờ – Kẻ dưới đáy đang ngẩng đầu

Từ hôm đó, ánh mắt nhiều người trong đoàn khẽ liếc về phía Lục Bình.

Họ chưa dám chắc — có phải là hắn ra tay, hay là trận pháp nào đó tác động.

Nhưng Lục Bình hiểu, mình không thể giấu mãi.

“Một xiềng gãy, khí cơ tăng…”

“Ta phải tìm cách rút khỏi đoàn người này, đơn độc tiến vào tầng sâu, trước khi bọn họ phát hiện bí mật.”


 

Chương 24 – Huyết Thạch Bàn Cổ


Đêm thứ ba trong Vạn Linh Cốc

Sau trận đánh lặng lẽ với Hồn Cơ, không ai dám động đến Lục Bình nữa.

Dù không ai tận mắt thấy rõ chuyện gì đã xảy ra, nhưng bản năng của những kẻ tu hành khiến họ sinh nghi.

Và Lục Bình biết — sự im lặng đó còn đáng sợ hơn lời chất vấn.

“Ta phải rời khỏi đoàn người này.”

Đêm đó, khi mọi người dựng trại tạm dưới một tảng đá khổng lồ hình rồng nằm, Lục Bình dùng cớ đi tiểu, lặng lẽ lẩn vào sương mù phía tây, nơi có một khe nứt kỳ lạ, gió réo rít như tiếng khóc.


Hẻm Bàn Cổ – nơi dấu huyết thạch

Khe đá dẫn vào một vùng đất đỏ thẫm, cỏ cây thưa thớt, chỉ có những thạch trụ gãy, loang lổ vết máu khô.

Theo truyền thuyết, nơi này từng là nơi một cổ thần tự sát, máu chảy thành mạch, kết thành đá, gọi là Huyết Thạch Bàn Cổ – thứ có thể kích thích thần hồn phục sinh nếu được người mang cùng huyết mạch tìm đến.

Vừa đặt chân vào, Lục Bình đã cảm thấy lồng ngực nóng rực, khí huyết sôi trào.

“Huyết mạch đang cộng hưởng… đúng là nơi này!”


Tiếng gọi từ địa tầng sâu – Cổ thần thức tỉnh

Đứng giữa vùng đá đỏ, Lục Bình nhắm mắt, vận chuyển Luyện Hồn Quyết mà hắn tìm thấy trong trí nhớ tàn hồn.

Gió trong khe đá hóa thành tiếng người.

“Ngươi… là thân thể cuối cùng…”

“Máu ngươi… là chìa khóa mở lại Cổ Giới…”

Mặt đất bỗng rung chuyển, từ dưới khe nứt, một cột đá đen trồi lên, trên đỉnh cột là một phiến huyết thạch vỡ đôi, còn lưu lại một bàn tay máu khô hằn dấu ấn ba ngón.

Ngay khi Lục Bình đặt tay lên thạch bia, toàn thân hắn như bị rút linh hồn, cảnh tượng kỳ dị hiện ra trong ý thức.


Ký ức tiền kiếp – Trận chiến Cổ Giới

Trong tâm thức, Lục Bình thấy mình đứng trên một đài cao đỏ như máu, dưới chân là vạn thần hồn bị đóng cọc, xích xiềng vạn dặm, trên đầu là một bàn tay khổng lồ giáng xuống từ hư không.

Một giọng nói quen thuộc vang vọng:

“Cổ Thần Lạc Vân, ngươi đã phá giới, cắn luật thiên đạo. Hôm nay, thần hồn ngươi vĩnh viễn đoạn diệt!”

Và rồi... một lưỡi đao ánh vàng xé toạc thiên không, chém thẳng xuống, chặt đứt hồn phách cổ thần, tan thành ba phần, rơi rớt khắp Cửu Giới.

Lục Bình mở mắt, mồ hôi vã ra như tắm.

“Ta… chính là một phần hồn tàn ấy...”

“Lạc Vân – chính là danh tự của đời trước!”




Cốt cách khai mở – Thân thể lần đầu biến hóa

Ngay khi tỉnh lại, phiến huyết thạch tan vỡ thành khói đỏ, quấn quanh thân thể Lục Bình.

Hắn cảm nhận rõ ràng — từng giọt máu trong huyết quản đang thay đổi, khí cơ tụ lại giữa đan điền, một luồng khí huyết thần thánh quấn lấy xương tủy.

Phản Phác Hồi Chân – tầng thứ nhất của Huyết Mạch Cổ Thể – đã hoàn tất.

Từ một tên tôi tớ tầm thường, giờ đây thân thể hắn đã bắt đầu có khí tức của Thánh thể cổ xưa.


Kết thúc chương – Bóng người chực chờ nơi cuối khe đá

Nhưng khi Lục Bình định rời đi, một bóng áo trắng đã đứng lặng dưới tàng cây đá từ lâu.

“Ngươi tưởng đi khỏi bọn ta mà không ai theo dõi?”

Giọng nói ấy mang theo âm thanh mỉa mai quen thuộc.

Công tử thứ ba – Lục Thanh Hàn, kẻ thâm hiểm nhất trong phủ Tể Tướng, lặng lẽ rút ra một lá Băng Tỏa Phù, ánh sáng rét lạnh phủ cả mặt đất:

“Ngươi không còn là kẻ hầu nữa… vậy thì ta càng phải giết ngươi.”


 

Chương 25 – Huyết Mạch Cổ Thể Khai Chiến


Băng Tỏa Phù – Đòn chí mạng

Trong khe đá hẹp, khi Lục Bình vừa hoàn tất hấp thu huyết thạch, Lục Thanh Hàn từ bóng tối bước ra, ánh mắt lạnh tanh như băng đá.

“Lục Bình, ngươi giỏi thật. Lặng lẽ trốn đoàn, tự mình tiến vào vùng cấm, lại còn sống sót quay về?”

Hắn giơ cao Băng Tỏa Phù, một loại bùa cổ có thể trấn áp linh khí toàn thân kẻ khác, phong ấn kinh mạch trong nháy mắt.

Vút!
Băng Tỏa Phù phóng ra, hóa thành một chiếc xiềng xích băng giá bay thẳng tới Lục Bình.

Nhưng đúng lúc đó — Lục Bình đứng yên, không tránh né, ánh mắt như lặng, như sâu.


Cổ khí hiển hiện – Băng Tỏa thất linh

Ngay khi phù văn sắp khóa chặt vai trái Lục Bình, một vòng huyết khí mờ hiện lên, mang hình dạng phù đồ cổ đại, ánh sáng đỏ máu như đang luân chuyển.

Keng!
Băng Tỏa Phù... vỡ vụn trong không trung!

“Ngươi dám... phá phù của ta?”

Lục Thanh Hàn gằn giọng, khí tức tăng vọt. Hắn là đệ tử ngoại môn chân truyền của Thái Huyền Tông, tu đến Trúc Cơ tầng sáu, vốn đủ sức nghiền nát một hầu nhỏ chưa nhập môn.

Hắn nào ngờ, Lục Bình lúc này... đã không còn là hầu nhỏ nữa.


Chiến trong khe máu – Lần đầu xuất thủ

Ầm!
Lục Thanh Hàn vung tay, thanh kiếm mảnh bạc từ sau lưng bay vụt ra, chiêu “Thủy Lưu Trảm” như thủy triều đánh tới.

Còn Lục Bình, chỉ ngẩng đầu, hít sâu một hơi.

Khí huyết trong người hắn bỗng sôi trào, toàn thân như có vảy đỏ nổi lên trong chớp mắt. Thân thể Cổ Thể tầng đầu tiên – Phản Phác Hồi Chân – phát huy toàn lực.

Bịch!
Lục Bình đấm một quyền vào chiêu kiếm.

Không dùng pháp khí, không vận thuật pháp. Chỉ một nắm tay bằng xương bằng thịt, lại đánh tan kiếm ảnh ngập trời.

“Ngươi… ngươi đã… tu thể pháp?”


Chân thân Lạc Vân – Lời cảnh báo đầu tiên

Trong chốc lát, Lục Bình bước tới, mặt không biểu cảm.

“Lục Thanh Hàn, nhớ kỹ. Ngươi có thể gọi ta là Lục Bình.”

“Nhưng linh hồn ngươi... đã bị ánh mắt của một cổ thần chiếu vào rồi.”

Một luồng khí tức ngưng đọng không gian tỏa ra. Trong nháy mắt, Lục Thanh Hàn quỵ xuống, hai đầu gối run rẩy, mồ hôi nhỏ giọt.

Ánh mắt Lục Bình đỏ rực như máu, tròng mắt có hình xoáy trôn ốc, như vực sâu gọi hồn kẻ khác rơi xuống.

“Từ giờ trở đi… đừng để ta nhìn thấy ngươi lần thứ hai.”


Rời khỏi khe đá – Trở lại Vạn Linh Cốc

Lục Bình rời đi, để lại sau lưng một Lục Thanh Hàn tơi tả, sợ hãi đến tận cốt tủy.

Hắn trở lại trại chính, bước đi vẫn lặng lẽ như trước, lại mang dáng vẻ tên hầu nhẫn nhịn năm xưa.

Nhưng chỉ hắn biết… mạch thần đang dần mở ra, từng tầng niêm phong đang nứt vỡ.


Kết chương – Sát Lệnh Từ Tông Môn

Cùng lúc đó, tại đại điện Thái Huyền Tông, một lão giả áo tím mở mắt trong tĩnh tọa.

“Khí tức Cổ Thần... đã xuất hiện lần nữa.”

Ông phất tay, truyền lệnh xuống:

“Truy tra tất cả người từng xuất hiện trong Vạn Linh Cốc tuần này. Kẻ nào dị biến khí cơ, lập tức ghi tên vào sát lệnh.”

Và tên “Lục Bình”, lần đầu tiên… được viết vào Trảm Hồn Sách.


 

Chương 26 – Hồng Liên Khôi Mạch


Một suất danh sách đệ tử nội môn

Sau cuộc đụng độ trong khe đá, Lục Bình quay về phủ Tể Tướng với vẻ ngoài như cũ, tiếp tục thân phận hầu hạ thấp kém. Nhưng hắn biết rõ: một khi đã ra tay, sẽ không còn đường lui.

Quả nhiên, ba ngày sau, Trưởng Lão Ngoại Môn của Thái Huyền Tông truyền xuống một mệnh lệnh kỳ lạ:

“Còn một suất cuối cùng được ghi danh vào danh sách tuyển nội môn kỳ này.
Muốn đoạt lấy, phải vào thí cảnh Hồng Liên Khôi Mạch, lấy đầu Ma Thai."

Chỉ một người được chọn. Người ấy là… Lục Bình.


Thí cảnh Hồng Liên – Huyết địa phong ấn

Thí cảnh được mở trong một khe nứt cổ đại, nơi thiên địa linh khí bị tà ma ăn mòn, khắp nơi toàn là hồng liên – loài hoa đỏ mọc từ xác chết.

Lục Bình bước vào, ngay lập tức cảm thấy hơi thở ngột ngạt, linh khí vẩn đục, như thể nơi đây từng là chiến trường vạn năm trước.

Một âm thanh vang vọng bên tai:

“Ma Thai đã hợp nhất ba ngàn oan hồn, tạo thành hình thái bất tử.
Muốn lấy đầu nó... phải thiêu đốt huyết mạch chính mình.”


Trận chiến với Ma Thai – Tàn nhẫn và máu lửa

Giữa linh trì sôi sục là Ma Thai, hình dáng như một bào thai người khổng lồ bọc trong hồng liên, mọc rễ khắp đất.

Ma khí tuôn ra như lũ, từng luồng âm thanh oán hận khiến người thường tẩu hỏa nhập ma.

Lục Bình biết: không thể kéo dài.

Hắn rút ra giọt máu cuối cùng của “Huyết Cốt Cổ Thể”, nhỏ vào ngực trái.

ẦM!

Toàn thân bốc cháy như lửa đỏ thiêu linh hồn. Da hắn rạn nứt, xương kêu răng rắc.

Cổ phù xuất hiện trên vai phải — là dấu hiệu khai mạch tầng thứ hai của Cổ Thể.


Tàn sát Ma Thai – Sức mạnh thần huyết lần nữa trỗi dậy

Ma Thai gào thét, phóng ra hàng trăm xúc tu màu đỏ, cố nuốt Lục Bình vào.

Nhưng hắn giờ đây như một chiến thần từ viễn cổ sống lại.

Tay trái hóa chưởng, đánh tan từng xúc tu.

Tay phải đấm xuống, cả thân thể như rơi vào lốc xoáy huyết sắc.

ẦM!!

Một quyền… nện trúng đầu Ma Thai, phá vỡ toàn bộ hồng liên tử trận, khiến cả thí cảnh chấn động.

Ma Thai nổ tung, hóa thành tro bụi giữa linh khí hỗn loạn.


Ra khỏi thí cảnh – Một thân một bóng

Lục Bình bước ra, toàn thân đẫm máu, quần áo rách tả tơi, nhưng mắt vẫn như trước – bình tĩnh và lặng lẽ.

Trưởng lão nhìn hắn từ trên cao, ánh mắt thoáng hiện lên tia kinh ngạc:

“Ngươi... quả nhiên không đơn giản.”

Hắn không biết, dưới làn da rạn nứt kia, một tầng niêm phong thần hồn thứ hai đã bắt đầu tan chảy.


Kết chương – Tên được khắc lên bảng đá

Ngày hôm sau, trong nghi lễ đăng danh tại Thái Huyền Tông, tấm bia đá linh khí run rẩy, phát ra tiếng ngân vang như chuông cổ.

Từng hàng chữ hiện ra:

Đệ tử nội môn – Lục Bình.

Chúng đệ tử ồ lên.

Không ai biết, một hầu nhỏ khiêm nhường, đã dẫm lên xác Ma Thai, khai mở Huyết Mạch Cổ Thể tầng hai, và bước một bước dài trên con đường nghịch thiên.


Chương 27 – Sát Ý Truyền Tông


Nội môn Thái Huyền – Địa giới của thực lực

Sau khi tên Lục Bình được khắc lên bia đá nội môn, toàn bộ Thái Huyền Tông xôn xao.

Không ai ngờ, một tên hầu hạ trà nước trong phủ Tể Tướng, lại vượt qua thí cảnh Hồng Liên, đánh nát Ma Thai, một bước đăng thiên.

Nhưng bước vào nội môn, không phải là nơi yên ổn tu hành. Mà là trường sinh đạo, kẻ yếu bị giẫm nát, kẻ mạnh lên ngôi.


Ba phe – Ba thế lực nội môn

Nội môn chia làm ba đại thế lực:

  1. Chu Vân Đài – nơi tụ hội đệ tử dòng chính thế gia, chú trọng pháp bảo, trận pháp, phụ trợ cường lực.
  2. Huyền Nguyệt Các – tập hợp nữ đệ tử có dung mạo, thiên phú dị thường, tu tâm pháp mị đạo.
  3. Huyết Kiếm Cốc – chỉ thu đệ tử có sát căn, một khi nhập cốc, tu chính đạo giết chóc, một ngày chém ra một kiếm, đến khi trời cũng đứt gãy.

Lục Bình, vừa vào nội môn, đã bị cả ba thế lực đưa thư chiêu mộ.


Lời mời và cái giá

Chiều hôm ấy, có ba người lần lượt đến Tĩnh Nhân Cư, nơi ở mới của hắn.

  • Đầu tiên là Chu Tử Thanh, thiếu chủ Chu Vân Đài, trao cho Lục Bình một ngọc giản:

"Vào Chu Vân, ngươi sẽ có pháp bảo, linh thạch, lô đỉnh, có người dọn giường trải chiếu. Chỉ cần trung thành."

  • Tiếp theo là Tô Nhược Như, đại đệ tử Huyền Nguyệt Các, dung mạo như tiên, ánh mắt sâu như biển:

"Ngươi có khí tức thần cổ. Chúng ta... rất hợp. Vào Huyền Nguyệt, ta sẽ dạy ngươi thần công khuynh đảo cả tông môn."

  • Cuối cùng là Đường Hàn, sát thủ trẻ tuổi của Huyết Kiếm Cốc, áo đỏ như máu, nói một câu ngắn:

"Theo ta, ngươi sẽ học cách chém đầu tiên... không cần hỏi lý do."


Lục Bình chọn… không chọn

Đêm đó, Lục Bình đốt cả ba thư mời.

Hắn không thuộc về phe nào cả. Hắn biết rõ — tất cả đều là lồng giam. Một khi vào, mãi mãi bị trói trong quyền mưu của kẻ khác.

Hắn cần tự bước ra một con đường — con đường cổ thần nghịch mệnh.


Mười hai đêm sát ý – Kẻ truy diệt kẻ vô môn

Không lâu sau, một tin lan khắp nội môn:

"Kẻ không chọn phe – sẽ bị thanh trừng."

Và đúng như vậy, mười hai đêm liên tiếp, Lục Bình bị ám sát.

  • Đêm đầu tiên: tên ám vệ dùng Hóa Ảnh Bộ, ẩn trong bóng tối, bị Lục Bình dùng hồn lực phản chấn ngược chết.
  • Đêm thứ ba: xuất hiện một trận pháp huyết chú, hắn dùng Huyết Nhãn Cổ Hồn nhìn ra sơ hở, phản pháo khiến kẻ bố trận hộc máu tại chỗ.
  • Đêm thứ bảy: một nữ đệ tử Huyền Nguyệt dùng độc hương, lại bị chính độc của mình phản phệ, mất đi nửa thần thức.

Đến đêm thứ mười hai, Lục Bình không đợi bị ám sát.

Hắn... ra tay trước.


Một đêm máu đổ – Tên hắn vang xa

Lục Bình xuất hiện tại lối vào Chu Vân Đài, một mình một người, lặng lẽ gõ ba tiếng chuông đá cổ.

Khi ba tiếng chuông vang lên, một trận pháp hộ sơn bị hắn dùng cổ chú xưa cũ làm vỡ tan.

Hắn chỉ nói một câu:

"Là các ngươi muốn ta chết.
Ta... cũng học theo các ngươi, ra tay trước."

ẦM!

Một đạo thiên chưởng từ khí tức cổ thần rơi xuống, đánh vỡ đài gác của Chu Vân.

Không ai dám tin — hắn vừa lên nội môn mười ba ngày, đã dám khiêu chiến toàn thể một thế lực!


Kết chương – Hắn là dị chủng của nội môn

Sau đêm ấy, Thái Huyền Tông im lặng.

Không ai truy xét. Không ai bảo vệ.

Tất cả đều nhìn Lục Bình với ánh mắt cảnh giác.

Không ai dám thu nhận hắn.

Và hắn cũng không cần ai.

Lục Bình – Đệ tử nội môn không tông không phái, độc tu thần đạo, huyết sát tương thừa.

Hắn… đang đi con đường chỉ có máu và tịch mịch.


 

Chương 28 – Cổ Quan Phong Ấn


Tĩnh Nhân Cư – Một đêm không trăng

Đêm hôm ấy, trời không trăng, cũng không sao.

Lục Bình ngồi xếp bằng trong phòng, giữa vòng pháp trận nhỏ bằng tro bùa, máu tươi và hồn hương. Đây là trận thức thần hồn, một loại pháp môn đã thất truyền, chỉ có thể thi triển nếu trong cơ thể mang tàn hồn thần cổ.

Hắn khép mắt, máu trong mạch chạy ngược, khí tức toàn thân thu lại như ngọn núi ngủ yên.

Nhưng chính trong khoảnh khắc yên tĩnh nhất, một tiếng răng rắc... vang lên từ sâu trong thức hải.

"Phong ấn... rạn rồi." – Giọng nói không phải của hắn, mà của tàn hồn cổ thần đang trú ngụ trong thân thể.


Tiếng gọi từ lòng núi

Một cơn chấn động thần thức truyền xuống, dẫn Lục Bình vào trạng thái mộng du tu luyện.

Thân xác hắn ngồi yên, nhưng hồn phách đã bay xa — tới một nơi dưới lòng núi Thái Huyền, nơi bị mây đen che phủ quanh năm, Cổ Quan Phong Ấn.

Đó là một cánh cổng đá chín tầng, phong kín bởi huyết trận do các trưởng lão đời đầu của Thái Huyền lập nên, dùng chính máu và nguyên thần làm khóa.

Phía sau nó, chính là một mộ phần cổ xưa, nơi mà thần hồn trong hắn từng bị phong giam.


Ký ức thức tỉnh – Ai từng phản thần?

Khi Lục Bình đứng trước cổ quan, ký ức như biển cả bị rút cạn đổ về:

·         Hắn thấy mình từng là một vị cổ thần đứng trên vạn tộc.

·         Hắn thấy Thiên Giới dùng một chiếc Liên Thai Phong Ấn để đánh giam hắn xuống cõi phàm.

·         Và kẻ chủ mưu… là một tông môn cổ xưa – tổ tông của Thái Huyền ngày nay.

Ánh mắt hắn lạnh lại.

"Vậy là ta... không chỉ bị phong thần,
mà còn bị chính hậu duệ phản bội giam dưới núi?"


Cổ Quan mở mắt – Lục Bình chạm vào lôi văn

Giữa khi tâm thần dao động, Cổ Quan bỗng chấn động, hiện ra một luồng phù văn như tia sét, gọi là Thiên Lôi Văn Ấn – một loại dấu ấn chỉ xuất hiện khi một người có duyên với cổ mộ.

Hắn giơ tay lên, chạm vào.

Ngay lập tức — thân thể thật trong Tĩnh Nhân Cư run rẩy, vảy máu bật ra từ lòng bàn tay, hình thành một ấn văn lôi chớp trên da thịt.

Cổ thần trong hắn cười khẽ:

"Đó là... Thiên Lôi Ấn. Một khi thụ ấn, ngươi có quyền mở cửa mộ. Nhưng đồng thời… ngươi đã bị thiên đạo đánh dấu."


Đổi một bước tiến – Bị trời soi xét

Sáng hôm sau, một biến cố xảy ra trong Thái Huyền Tông.

Tại chính điện Thiên Vọng Đài, trưởng lão trấn điện đột nhiên mở Thiên Giám Kính, chiếu xuống nội môn.

Một luồng sét rạch thẳng xuống mái Tĩnh Nhân Cư.

Cả tông môn chấn động.

"Có người mang khí tức bị thiên đạo ghi dấu!"
"Là ai… bị trời phán quyết?"

Nhưng khi sấm tan đi, người trong cư vẫn bình thản ngồi đó — chính là Lục Bình, không chút thương tích.

Mọi người chỉ cảm thấy sợ hãi, nhưng không ai dám tiến vào.
Vì trong thoáng chốc, hồn lực quanh hắn… đã chạm ngưỡng Kim Đan sơ kỳ.


Cuối chương – Ngày cổ mộ mở ra

Tối hôm đó, trong lòng núi, chín phong ấn trên Cổ Quan tự rạn vỡ một đường nhỏ.

Không ai biết.

Nhưng cổ thần trong Lục Bình biết.
Và hắn biết…

"Ba lần mở quan – Một lần đoạt mệnh."
"Bảy ngày nữa... ta sẽ quay lại."


 

Chương 28 – Trận Pháp Ngũ Hành, Linh Căn Biến Dị


Một đêm mưa lạnh – Tĩnh Nhân Cư vang tiếng lôi chấn

Ngoài trời, mưa phùn không dứt. Trong Tĩnh Nhân Cư, Lục Bình vẫn lặng lẽ ngồi xếp bằng, mắt nhắm hờ.

Trong suốt ba ngày qua, hắn không bước ra khỏi cửa. Lần đầu tiên sau mười sáu năm sống nhẫn nhục, hắn dám không nghe lời sai vặt của công tử Trác Khinh Hàn. Cũng là lần đầu tiên, khí cơ thiên địa tự động tụ về quanh hắn.

Trong cơ thể, tàn hồn cổ thần đang chậm rãi khôi phục. Mỗi sợi khí tức linh lực đi qua kinh mạch, đều mang theo lôi âm vang vọng.

“Đã đến lúc... thí nghiệm trận pháp cổ.” – Lục Bình khẽ lẩm bẩm.


Bố trí Trận Ngũ Hành – Dẫn thiên khí nhập thể

Từ dưới gầm giường, hắn lôi ra một hộp gỗ cũ nát. Bên trong là:

  • 5 viên linh thạch ngũ hành (Kim – Mộc – Thủy – Hỏa – Thổ)
  • Một tờ bản trận cổ, vẽ bằng máu kỳ lân khô
  • Một đoạn tâm mạch Long Tủy Tằm – vật có thể dẫn linh khí cực âm

Lục Bình vẽ từng nét một, dùng chính máu mình làm dẫn dẫn. Trận pháp vừa hoàn tất, cả căn phòng liền trầm xuống. Không khí đặc lại, gió ngừng thổi, mưa ngừng rơi — như có một tầng kết giới vô hình bao phủ.

Hắn ngồi vào tâm trận, cắn răng niệm chú ngữ cổ:

“Hỗn độn sơ khai, ngũ hành hồi chuyển, dẫn khí nhập căn, hoá thân bất diệt!”


Linh căn dị biến – Tàn hồn cắn ngược

Khi khí cơ ngũ hành đồng thời đổ về, linh căn vốn bị phế của Lục Bình bỗng bốc cháy. Nhưng khác với người thường chỉ có một hoặc hai linh căn, trong người hắn… xuất hiện liên tiếp năm màu sáng!

  • Kim sắc loé lên như lưỡi đao
  • Mộc khí cuộn trào như dây leo sống dậy
  • Thủy quang lạnh lẽo chảy tràn trong mạch
  • Hỏa diễm bừng nổ từ đan điền
  • Thổ ý trầm nặng, ghìm xuống từng khớp xương

Cùng lúc, tàn hồn cổ thần trong thức hải bị kích thích. Một đôi mắt hư ảo mở ra, trừng trừng nhìn Lục Bình:

"Ngươi đi quá nhanh... khí cơ chưa ổn, ngươi sẽ chết!"

Nhưng Lục Bình vẫn giữ vững thần niệm, miệng rỉ máu:

"Nếu không bước, cả đời này ta chỉ là một con chó hầu trà dưới chân người."


Linh căn biến dị – Ngũ hành nghịch phản

Không ngờ, linh căn ngũ hành không ổn định – lại đang có xu hướng nghịch chuyển: Hỏa khắc Kim, Kim khắc Mộc… vòng luân hồi rối loạn.

Cơ thể Lục Bình bắt đầu nứt nẻ, máu chảy ồ ạt, khí tức loạn đến cực điểm.

Nhưng đúng khoảnh khắc hắn suýt nổ tung, cổ thần trong thức hải bỗng gầm lên:

“Đủ rồi!”

Một luồng khí thần hoá hình long ảnh chín đầu quét qua, ổn định năm luồng khí. Linh căn lúc này… không còn là ngũ hành bình thường.

Mà là “Ngũ Hành Thái Cực Huyền Biến Căn” – hiếm thấy một lần trong một vạn năm.


Tăng tiến cảnh giới – Ngưng Khí hậu kỳ

Linh căn ổn định, trận pháp tan vỡ. Trong cơ thể, đan điền của Lục Bình tỏa sáng như sao trời rơi xuống.

“Ngưng Khí… hậu kỳ.” – Hắn mở mắt, ánh nhìn sắc lạnh.

Từ một kẻ bị coi là “phế căn” suốt mười sáu năm, trong bảy ngày… hắn đã bước tới Ngưng Khí hậu kỳ – chuyện xưa nay chưa từng có.


Cuối chương – Bóng người áo đỏ sau tấm bình phong

Lục Bình chưa kịp điều tức, thì bỗng nghe một tiếng vải lụa khẽ xẹt sau tấm bình phong.

Một bóng người áo đỏ đứng nhìn hắn tự lúc nào, không phát ra một chút khí tức nào.

"Thú vị thật." – Giọng nữ, dịu dàng như gió thoảng
"Phế vật Lục Bình, ngươi thật sự… là hậu thân của Vạn Thần Cổ Mạch?"

Hắn nghiêng đầu nhìn, nét mặt không một chút sợ hãi:

“Ngươi là ai?”

Nàng cười nhạt:

“Người… sẽ đưa ngươi tới cổ quan dưới lòng núi Thái Huyền. Nhưng đi rồi… không được quay về.”


 

Chương 29 – Nữ Nhân Áo Đỏ, Cổ Quan Dưới Núi Thái Huyền


Ánh mắt như kiếm – Lời mời không thể chối từ

Bóng người áo đỏ đứng sau bình phong nhìn chằm chằm vào Lục Bình. Nàng ta mang mạng che mặt lụa mỏng, nhưng đôi mắt lạnh như sương tháng chạp.

“Ngươi không còn là kẻ phế căn nữa. Trận pháp ngũ hành nghịch chuyển, linh căn biến dị… ngươi nghĩ thiên đạo sẽ bỏ qua sao?”

Lục Bình không trả lời, ánh mắt không còn nhu nhược như ngày thường. Hắn thu trận bàn tàn phá, chậm rãi đứng dậy:

“Ngươi đến để giết ta hay để dẫn ta đi?”

Nữ nhân áo đỏ bật cười:

“Nếu muốn giết ngươi, ta đã động thủ từ lúc khí cơ ngươi loạn. Ta đến… là để đưa ngươi xuống Cổ Quan Thái Huyền – nơi chôn giữ tàn linh cổ thần chân chính.”


Truyền thuyết cổ quan – Vạn cổ bí cảnh bị phong

Nàng kể:

"Dưới núi Thái Huyền có một cổ quan, nơi mười bảy cổ thần tử trận trong lần đại chiến cuối cùng với Thiên Đạo.
Bên trong không phải chỉ có thi thể, mà còn cất giữ vô số huyết thệ, thần binh, pháp ấn đã bị thiên đạo xóa tên khỏi mọi điển tịch."

“Mỗi ngàn năm, cổ quan mở một lần – để chọn người tiếp nối. Mỗi kẻ bước vào… hoặc được truyền thừa, hoặc chết không toàn thây.”

Lục Bình nghe xong, chỉ hỏi:

“Nếu ta từ chối thì sao?”

“Ngươi không có quyền từ chối.” – nàng đáp.
“Ngươi mang khí tức Vạn Thần Cổ Mạch, cổ quan đã nhận ra ngươi từ khi ngươi mở ra ngũ hành trận.”


Hành trình bắt đầu – Rời phủ giữa đêm

Ngay trong đêm, nữ nhân áo đỏ dẫn Lục Bình rời khỏi phủ Tể Tướng. Không ai hay biết.

Nàng dùng một pháp phù hình mảnh mai, hóa thành một cánh hạc ngọc, bay lên giữa trời mưa phùn.

Trên lưng hạc, Lục Bình ngoái nhìn phủ đệ từng là "địa ngục trần gian" của mình. Ánh mắt bình lặng:

“Từ nay, ta không còn là kẻ rót trà quỳ gối nữa.”


Thái Huyền Sơn – Bên dưới cánh rừng phong đỏ

Ba ngày sau, họ đến chân núi Thái Huyền.

Phía dưới vách núi dựng đứng, có một cánh rừng phong đỏ như máu, giữa rừng là một cánh cửa đá phủ đầy dây leo cổ xưa, xung quanh khắc đầy văn tự đã thất truyền.

Nữ nhân nói:

“Từ đây, ta không thể đi tiếp. Ngươi là người mang tàn hồn cổ thần… chỉ mình ngươi có thể mở cổ quan.”

“Bên trong, ngươi sẽ gặp những kẻ… không phải người, cũng không phải hồn.”

“Ngươi chỉ được mang theo ba món.” – nàng nhìn thẳng vào mắt hắn – “Chọn đi.”


Lục Bình lựa chọn

Hắn trầm ngâm nhìn lại:

  • Một trận bàn vỡ, dùng máu mình vẽ năm ngày đêm
  • Một mảnh tâm mạch Long Tủy Tằm, dẫn khí cực âm
  • Một chiếc nhẫn gỗ mà mẫu thân để lại, không rõ lai lịch

“Ta không chọn ba vật.” – Hắn đáp.

“Ta chọn… chính ta.”

“Nếu tàn hồn cổ thần thật sự trong ta, thì ta không cần vật ngoài thân.”

Nữ nhân thoáng ngẩn người, rồi gật đầu:

“Tốt. Dưới cổ quan, thân xác ngươi sẽ bị thách thức. Nếu ngươi vượt qua, Linh Thai Thần Mạch sẽ mở.”


Kết chương – Cửa đá mở, thần âm vọng về

Khi Lục Bình đặt tay lên cửa đá, những văn tự cổ bắt đầu phát sáng. Một tiếng chuông đồng vang lên từ sâu trong lòng đất.

Cửa đá tự động mở ra, mùi u hồn bốc lên. Trong bóng tối sâu thẳm, có hàng trăm cặp mắt lặng lẽ nhìn ra ngoài, không phải người sống.

Vừa bước vào, một giọng nói vang lên:

“Cuối cùng… kẻ mang cổ mạch cũng đã đến. Lục Bình, ngươi đến để kế thừa, hay để bồi táng?”


 

Chương 30 – Thần Huyết Luân Hồi và Nữ Nhân Trên Không


Cổ Quan mở ra – Hồn phách nghênh đón

Ngay khi bước qua cửa đá, thân thể Lục Bình như rơi vào vực sâu không đáy. Không gian bốn phía méo mó, ánh sáng bị hút sạch.

Không có đất, không có trời – chỉ có một vùng bóng tối chập chờn thần hồn.

Phía trước hắn, nổi lên một tấm bia đá cao mười trượng, trên đó viết:

“Ai vào đây, vứt bỏ danh tánh. Ai sống sót, thiên đạo không nhận.”

Dưới chân bia là một vòng luân đỏ thẫm, xoay chậm rãi như bánh xe luân hồi, phát ra từng luồng khí tức máu tanh.


Luân Hồi Thí Luyện – Ký ức chưa từng thuộc về mình

Lục Bình bị cuốn vào trong vòng luân. Một lực lượng vô hình ép lấy linh hồn hắn, đẩy hắn vào… một kiếp sống khác.

Trong giấc mộng kia:

  • Hắn là một vị Cổ Thần chiến đấu trong Hỗn Nguyên đại chiến
  • Bên cạnh là một nữ nhân mặc áo trắng, đứng giữa biển máu vẫn nguyện chết theo hắn
  • Trước mặt là một kiếm quang đánh xuống từ Cửu Thiên, hủy diệt toàn bộ Cổ Thần tộc

Hắn hét lên: “Không!!!”

Tỉnh dậy – đã trở về thân xác hiện tại. Hơi thở dồn dập, mồ hôi lạnh thấm lưng áo. Trên tay hắn giờ đã có dấu luân đỏ, khắc thẳng vào da thịt.

“Đây là... ký ức trước khi ta chết?” – Lục Bình lẩm bẩm. – “Ta… từng là cổ thần bị thiên đạo tru sát?”


Nữ nhân giữa trời – Kẻ từng chôn sống thần linh

Từ khoảng không, một giọng nữ nhẹ như gió lướt mặt hồ vang lên:

“Ngươi nhớ lại được bao nhiêu?”

Lục Bình nhìn lên, thấy một nữ nhân tóc dài, treo ngược giữa trời, đôi mắt không có tròng, chỉ là một mảnh u quang vô tận.

Nàng không chạm đất, không mang khí tức sống – như một hồn thể vĩnh viễn bị nhốt lại giữa hai giới sinh tử.

“Ngươi là ai?” – Lục Bình hỏi.

Nàng đáp, giọng rất khẽ:

“Ta từng yêu một cổ thần. Tên của người đó... là Tử Minh.”

Lục Bình thoáng chấn động. Trong ký ức vừa rồi, lúc chiến tử, ai đó từng hét gọi:

“Tử Minh! Đừng quay đầu… họ sẽ chôn ngươi cùng ta!”

Nàng bước đến gần:

“Ngươi không phải Tử Minh… nhưng ngươi mang tàn hồn của y. Cổ Quan dẫn ngươi đến đây, không phải để kế thừa… mà để ngươi trả lời:
Nếu có lại sức mạnh cổ thần, ngươi sẽ nghịch thiên một lần nữa… hay chấp nhận hóa kiếp như bao kẻ hèn yếu?


Cánh tay chảy máu – Thần lực nứt ra

Khi nàng nói xong, lòng bàn tay Lục Bình rạn nứt, máu tươi chảy xuống hòa vào vòng luân đỏ.

Một cơn đau như xé hồn – nhưng cùng lúc, trong Đan Điền, tàn hồn cổ thần bừng tỉnh.

Một tiếng rống dài từ trong linh hồn vang lên – không phải của Lục Bình, mà của Tử Minh, cổ thần chiến bại!

Toàn thân Lục Bình run lên. Sau lưng, một ảo ảnh mờ ảo bắt đầu hiện hình – chín cánh lông vũ xếp thành vòng, thần uy ẩn hiện.


Kết chương – Trở thành kẻ bị cổ quan lựa chọn

Nữ nhân giữa không cười khẽ:

“Ngươi đã thức tỉnh. Nhưng đó mới chỉ là tầng đầu.”

“Từ đây trở đi, mỗi tầng cổ quan là một kiếp sống, mỗi lựa chọn là một đoạn nhân quả.
Ngươi không đơn giản chỉ tu luyện, mà phải… gánh lấy toàn bộ nghiệp xưa cổ thần để lại.”

Cánh cửa phía sau khép lại. Cổ quan chính thức nhận chủ.

Luân Hồi bắt đầu xoay nhanh, hút lấy Lục Bình vào tầng thứ hai. Phía xa xa, giọng cổ thần thì thầm vang vọng:

“Nếu ngươi còn muốn sống như kẻ quỳ gối… thì đừng bao giờ tiến nữa.”


Post a Comment

0 Comments